Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

30 September 2012

(Fic hình) - Nổi niềm Super Junior EunHyuk

Tác giả: Jinda

3 buổi SS4 Jarkata - Indonesia vừa qua, Jinda đã phát hiện ra một câu chuyện thật buồn, thật bi đát cho chàng trai Eunhyuk (vì xấu mà không biết giữ vợ đẹp! ^^). Đây là nội dung câu chuyện:

Nổi niềm của Eunhyuk

 
Gần đây, Donghae công khai tình cảm với Sungmin, coi Eunhyuk như tàn hình


Hyuk: Hae à, chúng ta nên nói chuyện ...
Hae: Ai gọi mình thế nhỉ? Có quen biết không ta?
(Khi lòng người thay đổi, khi tình đã không còn ... Thế giới của Eunhyuk đã hoàn toàn sụp đổ)
 

Tuek: Hyuk à, Hae chỉ là một phút nông nổi thôi, cậu ấy ngố vậy nên nghĩ chưa tới nơi tới chốn đâu
[Wook (thầm nghĩ): Hihihi, Min cao cơ thật! Công khai với Donghae để che giấu việc gian díu với mình]


Won: Hyuk đang thất vọng tràn trề, mình phải thừa cơ quyến rũ cậu ấy


Mặc cho Leeteuk khuyên năng, Siwon quyến rũ, Hyuk vẫn quyết định rũ áo ra đi (T.T)
Hae lạnh lùng ngoái nhìn vô cảm ...


Từ đó Hyuk mai danh ẩn tích, dấu mặt dấu mày.
(Vì chán cái sự đời, cô vợ ngố vậy mà cũng biết cấm sừng!)

****************
Nguyên nhân của cuộc đổ vỡ này!

Trong cuộc nói chuyện 3 người: Eunhae và Sungmin tại SS4 Thượngng Hải. Donghae đã gặp một tai nạn gì đó ...
Hae: Hyuk ơi ... tay đau quá hà...
Nhưng rốt cuộc Eunhyuk lại quay ra an ủi Sungmin????

(Hae: Ơ ... Mình mới là người bị đau mà? Hyuk giỏi lắm ... mình giận luôn!!!)


Có thể đó là lý do vì sao Hyuk rớt nước mắt ra đi mà Hae cũng không thèm ngoái nhìn! 

***********
Trong một phút giận dỗi, Hae bỏ rơi Eunhyuk, khiến Hyuk tổn thương nặng nề rũ áo ra đi!
Sau khi Hyuk đi biệt vô tung tích, Hae bắt đầu hoảng loạn, thần kinh nảy sinh vấn đề. Trong cơn mong nhớ, Hae nhìn ai cũng thấy Hyuk, bạ đâu là ôm đó (T.T)


Hết ôm Sungmin rồi Siwon ...


Vợ chồng Yewook cũng bị Hae nhìn lầm là Hyuk!


Ryeowook hoàn toàn suy sụp khi Yesung (chồng yêu) lẩn Sungmin (bồ nhí) đều quan tâm đến Hae. 
Vì thế anh chàng cũng giả vờ an ủi Hae, khuyên Hae đi tìm Hyuk về ...
(Thật ra là tìm cách tống khứ tình địch đi xa)


Hae ngố ngây thơ thu xếp hành lý, trang bị đủ áo ấm, mũ trùm đầu ... lên đường tìm người yêu.
Đi tới đâu Hae cũng gọi to Hyuk ơi ... Hyuk à!


Đến một ngày, lực tàng sức yếu, giọng cũng khan đi, Hae ho liên hồi!


Nhưng vì bản tính lơ ngơ, Hae cũng chẳng nhớ đường mò về. Hậu đậu đến mức áo khoác cũng đánh rơi luôn! Hae trở bệnh nặng hơn, ngục ngã trên đường ... nằm chờ chết!

Nhờ thần gió phù hộ, tiếng gọi của Hae đã vang vọng đến tai Hyuk, Hyuk cũng lên đường tìm Hae.


Vô tình Hyuk nhặt đượct ấm áo khoác và rất hồ hởi đi tìm Hae, Hyuk tin là Hae đang ở đâu đó gần đây. Hyuk cũng gọi to liên hồi: Hae à ... Hae ơi!


Trông thấy Hae nằm gục bên đường, Hyuk vô cùng đau khổ ... (T.T)



(Còn tiếp ... ^^)

(KyuMin) - Chàng quản gia (T8) - Ngoại truyện - Longfic

 Tác giả: Bexinh007


(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả) 

Đây là phần ngoại truyện, các bạn có thể xem phần truyện chính thức tại đây

Ngoại truyện - Tập8 - Tập cuối

Hội trường đấu giá thật nhiều người, những tay máu mặt trong giới kinh doanh đều có mặt và đang tán gẫu với nhau bằng những câu chuyện khách sáo không đầu không cuối. Đằng trước thì cười nói than thiết, sau lưng biết đâm nhau lúc nào. Kyu chẳng lạ gì cái trờ đời này, và nó cũng là lí do anh muốn Sungmin theo học bên nghẹ thuật hơn là kinh doanh. Sungmin rất có năng khiếu về âm nhạc, có điều…
“Cái gì mang em tới gần anh hơn thì em theo”
Sungmin nói vậy, anh chỉ còn biết á khẩu.
Đưa mắt tìm kiếm một vòng, cả Kyu và Donghae đều không thấy kẻ cần tìm. Hắn vẫn chưa tới.
- Nhất định tên đó sẽ tới, ôi , một cuộc hội ngộ mới đáng mong chờ làm sao.
Donghae mỉa mai, và một gịong nói quen thuộc cũng vang lên ngay sau lưng anh làm anh suýt ngã chúi về phía trước.
- Đúng thế, rất đáng mong đợi.
Đến rồi.
Kyu và Donghae cùng lúc xoay người lại, để diện kiến cái kẻ mà hai người muốn giết nhất lúc này. Đúng thế, muốn giết nhất, bằng những trò ác độc nhất luôn.
- Cựu thủ lĩnh, lâu ngày quá nhỉ. Tôi tưởng anh chết mục xương ở xó nào rồi chứ.
Donghae mở đầu đầy “thân thiện”.
- Mồm miệng cậu vẫn độc ác như mọi khi, “cá ướp muối”.
Người kia không hề khách sáo mà đáp lại, còn vỗ vai anh bôm bốp.
- Tin tôi đánh anh không?
- Không tin.
Donghae lườm người kia chóe lửa. Người kia lườm lại tóe điện. Tưởng như sắp xông vào mà quần nhau một trận tơi tả thật thì Kyu xen vào.
- Được rồi, dừng. Đây không phải là nơi cãi lộn. Kangin, chào mừng trở về. Mặc dù tôi cũng muốn đánh anh.
- Ai da, vẫn là bé Sói nhà ta dễ thương nhất.
Giọng Kangin nhão chảy nước, hậu quả là…
Cộp.
Gót giày của Kyu dẫm ngay lên chân anh ta. Miệng Kyu khẽ cong lên thành một nụ cười “hiền hòa” trên cả tường tượng.
- Nhắc lại xem.
- Không…không, bỏ cái chân ra đi.
Kangin nhăn nhó, bụng thầm rủa cái thằng nhóc này bao nhiên năm vẫn bạo lực như thế ra tay ra chân chẳng nể nang gì ai hết.
- Cậu chào mừng tôi thế này đấy à?
- Nếu anh biến đi luôn thì tôi càng mừng hơn nữa kìa.
Kyu tươi cười đáp lại. Đùa chứ ai nghe không tức chết mới lạ. Có điều, Kangin dường như đã quen vời việc bị công việc bị công kích như thế này lắm rồi thì phải. Vẫn chưa thổ huyết chết ngay tại chỗ,
- Năm xưa, đột nhiên đi Đức, quăng hết lại cho tôi. Giờ mò về lại cản phá công việc làm ăn của tôi.Anh có lý do nào hợp tình hơn nữa để chết không?
- Ê.. là ông già tôi ép mà.
- Tôi không quan tâm lí do cùa anh, nhưng anh dám giở thủ đoạn sau lưng tôi, Kangin tôi cảnh cáo anh, dám cho người theo dõi Sungmin, anh coi chừng đấy.
Kyu lạnh lùng nói, đôi mắt sắc lạnh chiếu vào người đối diện. Kangin cứng ngắc trong chốc lát, rồi lấy lại vẻ bình thản.
- Hóa ra cậu cũng biết. Tôi chỉ muốn điều tra tình hình cậu em thân thiết sau bao năm không gặp mặt thôi mà.
- Nếu Sungmin của tôi có việc gì …
Kyu mỉm cười, nhưng không khí xung quanh tưởng như đông cứng lại .
- Thì tôi sẽ tặng cho thiên thần xinh đẹp của anh, một vết sẹo ngay mặt, một vết sẹo mà cả đời không xóa nổi. Anh tin không?
Nói rồi cùng Donghae bỏ đi.
Kangin thừa nhận anh đã chọc trúng quả bom thật sự.
Có lẽ anh đã đi quá đà. Năm đó vô tình được Kyu cứu, anh đã hứng thú trước “thằng nhóc nhìn công tử” mà oánh nhau chả thua gì lưu manh nên đưa Kyu gia nhập cái băng nho nhỏ của mình. Không ngờ, gia nhập rồi, Kyu tổ chức lại quy củ đến mức anh quyết định nắm luôn cho cậu nhóc để vi vu chốn thiên đường với thiên thần mà anh mới cua được. Cuối cùng là biến sang Đức và định cư với gia đình luôn bên đó. Giờ về Hàn kế thừa gia nghiệp ông nội để lại, thế nào lại đối đầu với Kyu,hiểu rõ cách làm việc của Kyu nên Kangin đoán được đường đi nước bước của Kyu, Kangin chỉ định điều tra bên nhà cậu nhóc chút đỉnh, không ngờ….có đánh chết anh cũng không ngờ Kyu đã kết hôn, đã có con trai , và cả hai thành viên trong gia đình nhỏ của Kyu đều như những thiên sứ, rất đẹp và giỏi giang.
Hừ, nhắc lại nhớ kỉ niệm đau thương. Tiểu quỷ đó, mới chỉ thăm hỏi ba má nó chút xíu mà nó gọi luôn cho 113 rồi la toáng lên là có tên lừa gạt mặt chồn đang dụ dỗ trẻ con. Có điên không cơ chứ. Nhìn cái mặt nó lúc lè lưỡi với anh mà muốn lột quần nó ra đập cho mấy phát lằn mông.
Còn Lee Sungmin…miễn đi. Mới thử cậu ta có mấy lần đã bị trả đòn, anh phải bỏ ra cả đống tiền bảo lãnh cho mấy tay đàn em ra khỏi đồn cảnh sát, cũng tại cái bọn ngu ngốc ấy, thế nào mà lại bị cậu ta tóm ngay ở bưu điện,hại anh lại còn bị Jangboko giễu cợt nữa. Mất mặt chết đi được.
Khẽ thở dài, Kangin tiến vào đại sảnh. Thôi thì đã lỡ, lần sau cẩn thận hơn. Vụ đấu thầu hôm nay anh nhất định phải thắng, vì nhiệm vụ của bố anh giao cho, không thắng kiểu gì cũng mệt với ông già. Mà chơi với Kyuhyun, không xài thủ đoạn không xong, may mà phút cuối thế nào lại tóm được một miếng thịt béo bở, Kyuhyun có lẽ sẽ không ngờ, mình thất bại chỉ vì một chữ “Tình”.
Đằng xa, Kyu liếc mắt nhìn Kangin đang mỉm cười một mình.
Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Flash back

- Tôi gặp chị một chút được không?

Sungmin mở cửa phòng Linh Linh, cô gái quay lại với một cái nhìn khó chịu.. Hai người__thẳng thắn mà nói__ không ưa gì nhau nên ngày thường tránh gặp mặt nhau chứ đừng nói gì đến việc trò chuyện. Và người chủ động tránh đi ___ thường là Sungmin.

Bởi vậy, vừa khó chịu, Linh Linh lại vừa kinh ngạc. Và trong lúc Linh Linh đang thử cố tìm ra câu trả lời, Sungmin đã tự tìm cho mình một cái ghế và ngồi xuống.

- Chị không phiền chứ?

Linh Linh lắc đầu một cách cứng nhắc. Tận trong tâm Linh Linh không thể nào ưa được Sungmin. Từ ngoại hình – Sungmin thực sự rất đẹp, cái vẻ thanh tú của cậu khiến người ta không muốn dứt mắt ra, không chủ tâm bị thu hút, cứ muốn nhìn về phía cậu. Sungmin như một luồng ánh sáng mặt trời ấm áp, khiến người ta muốn lại gần, tới tính tình – trầm ổn điềm đạm với mọi người và chỉ “trẻ con” với duy nhất Kyuhyun khiến Linh Linh nghĩ rằng Sungmin giả tạo, rằng cậu đang đóng kịch với tất cả mọi người và Kyu, nhưng qua một thời gian dài, Linh Linh biết rằng mình đã sai.Cá tính của Sungmin là vậy, qua tìm hiểu, cô biết kha khá về quá khứ của Sungmin, vì không có bố mẹ ở bên chăm sóc, Sungmin sớm tự lập, điều này giải thích cho sự trưởng thành về mặt tâm lí của cậu, còn việc cậu nhõng nhẽo hay làm nũng với Kyu…..Linh Linh thật chẳng muốn nghĩ.

LeeSungmin hoàn hảo tới mức làm người ta phải ghen tị.

- Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi?

Ngay lúc này đây, khi cô tỏ ra khó chịu với Sungmin, thì cậu cũng không tỏ ra thái độ gì đáp lại, khuôn mặt vẫn bình thản hay là nói cậu đang phớt lờ…

- Dạo gần, có người theo dõi chúng ra. Chị biết chứ?

- Đã nhận ra.

Ngay khi đi mua sắm trong siêu thị cũng bị theo dõi, không biết mới lạ. Có điều, Linh LInh không quan tâm lắm, quanh cô vẫn có vệ sĩ và cô không bao giờ đi tới những chỗ vắng người.

- Chắc những người này có dính dáng tới việc công việc của Kyu hai tháng nay liên tục gặp trắc trở.

Sungmin dừng lại một chút và liếc mắt ra cửa sổ. Phòng Linh Linh ở tầng một, nhưng chắc chắn từ đây không thể nhìn ra đương rồi. Linh Linh cười khẩy trong lòng, có cần thiết làm mọi việc quá lên như thế không.

- Tôi nghĩ họ đang điều tra mọi thứ xung quanh Kyu. Tôi không biết họ là ai nhưng… tôi có 1 kế hoạch gậy ông đập lưng ông. Có điều tôi cần sự hợp tác của chị.

- Ha…

Môi Linh Linh nhếch lên, mắt nheo lại không hề che giấu sự khoái trá. Xem nào, một kẻ cao ngạo như cậu ta đang xin sự giúp đỡ của cô, đúng không nhỉ?

- Tôi từ chối… Việc gì tôi phải giúp cậu.

- Không phải là tôi, là giúp Kyuhyun. Còn bàn thân tôi, sẽ không bao giờ phiền chị dính vào việc của mình. Chị cứ yên tâm như vậy đi.

Sungmin thản nhiên đáp lại, vẫn bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Linh Linh, đôi con ngươi màu nâu không chút giao động trước ánh mắt thách thức của người đối diện.

- Tôi có một điều kiện.

Cuối cùng Linh Linh cũng lên tiếng. Tốt thôi, cứ luôn tự tin vào tình yêu của hai người như vậy, Linh Linh này sẽ đạp vỡ nó. Chẳng có gì là vĩnh cửu, chẳng có gì là mãi mãi đâu.

- Cậu sẽ đi du học đúng không? Trong suốt những năm du học cậu không được về Hàn Quốc, không được chủ động để gặp Kyu ở bất cứ đâu. Nếu cậu đồng ý….

- Được.

Sungmin gật đầu ngay lập tức, dù hai bàn tay nắm chặt thành ghế tới mức trắng bệch đang tố cáo sự giận dữ và đau đớn của cậu.

Linh Linh phải tự ngờ rằng, có phải Sungmin đã nghĩ tới điều kiện này của cô trước khi tới đây?

Và sự quả quyết của cậu quả thật đã dội nước lạnh vào mặt cô.

- Hãy nhớ giao ước hôm nay của chúng ta. Tôi không làm phiền chị nữa. Chào chị.

**************************************

- Sungmin…

Bà Jo định cất tiếng gọi, nhưng lời nói đến cổ họng lại phải nuốt vội xuống. Sungmin… đang khóc.Không thể tin nổi …

Trong vườn, không có ai ngoài cậu. Những người làm hẳn là đã được điều hết đi chỗ khác.

Bà Jo lặng người nhìn hàng nước mắt lăn dài trên hai bên má Sungmin. Cậu ngồi lặng người, tay bấy vào mặt cỏ, mắt mở trân trân nhìn vào khoảng không trước mắt mặc cho nước mắt cứ trào ra không ngớt. Cái dáng người nhỏ bé như găm dao vào tim bà, đứa trẻ này ….mất mẹ từ bé, cũng giống như Kyu vậy. Nhưng Kyu có bà , có ông Jo luôn luôn quan tâm, còn Sungmin , ông Lee cho tới giờ vẫn ôm mối ray rứt vì đã bỏ bê thằng bé suốt một thời gian dài.

Bà Jo ước gì có đủ dũng khí để bước đến bên ôm lấy đứa con này, để an ủi và ân cần hỏi han nó. Tại sao bà lại không thể làm được điều đó? Đã gỡ bỏ rào cản tâm lí về đứa con trai đồng thời là con “dâu” này, nhưng…liệu nó có chấp nhận bà không? Sau những gì bà đã làm?

Việc duy nhất bà có thể làm lúc này là quay đi, để Sungmin lại 1 mình trong nỗi đau mà chỉ cậu mới hiểu.

Bà chợt nhận ra… 2 gò mà bà cũng đã ướt.

Mấy hôn nay Kyu không về nhà.

*****************************

- Ông Lee à… chuyện này là thế nào vậy?

Ông Jo ngỡ ngàng nhìn tập tài liệu trên bàn rồi ngước lên nhìn ông thông gia của mình. Ông Lee mỉm cười, dù biểu hiện trên mặt ông thực chẳng thể nói là cười được.

- Sungmin… đã cầu xin tôi. Nó đã quỳ xuống cầu xin tôi….

- Nhưng đây là tất cả tâm huyết bao nhiêu năm của ông. Sao có thể…dễ dàng bán đi tất cả.

Ông Jo càng lúc càng bàng hoàng hơn. Tuy tập đoàn họ Lee không phải lớn bậc nhất – nhì, nhưng cũng rất có danh tiếng trong giới kinh doanh. Chỉ sau một đêm đã đổi chủ, hỏi ai có thể tin được đây là sự thật.

- Nếu không làm vậy, Kyu thua chắc………

Ông Lee vẫn điềm tĩnh nói, dù tâm trí ông cũng loạn ngầu lên. Hôm đó Sungmin đột ngột tới tìm ông, ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chưa kịp mở lời chào hỏi thì Sungmin quỳ rụp xuống làm ông hoảng đến ngã khỏi ghế. Nói thế nào cậu cũng không đứng dậy, và khi nghe cậu cầu xin ông hãy giúp Kyu lần này thì ông mang máng đoán ra mục đích của cậu .

- Sungmin làm vậy có đáng không?tập đoàn này sau khi ba chết sẽ là của con. Đây là cô gợi tả đời ba xây dựng, là điểm tựa của con sau này. Nếu mất đi, lỡ như …

- Ba, Kyu đối với con mà nói quan trọng hơn hết hay? Con xin ba, hãy tin tưởng anh ấy! tin tưởng tình cảm của chúng con .Con xin ba,lần này Kyu gặp khó khăn rất lớn, nếu ba không giúp …Con xin ba cầu xin ba.

- Sungmin à……

Ông đã suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến nát óc, nghĩ đến không ăn không ngủ được cả tuần. Ông không thể.. không thể hoàn toàn tin Kyuhyun như Sungmin nói. Nhưng ông cũng không thể từ chối lời cầu khẩn của Sungmin. Lần đầu tiên nó quỳ xuống trước mặt ông với thái độ như vậy. Lần đầu tiên…

Ánh mắt của Sungmin khiến ông không thể từ chối…

Nó rất tuyệt vọng. Nếu ông lắc đầu, không biết Sungmin sẽ như thế nào nữa.

- Ông Lee…

- Lần này, tôi cũng đánh cược một phen.

Ông Lee bước ra khỏi văn phòng ông Jo. Vừa vào thang máy, nhấn nút đóng cửa là ông ngã quỵ. Một tay ôm ngực, tay kia ông cố gắng bám vào thanh vịn đử đứng lên.

“ Ba. Con xin ba”

“ Ba. Con cầu xin ba giúp anh ấy.”

“ Ba. Con yêu anh ấy, con tin anh ấy”

Bật ra một tiếng cười khan. Ông rút ví ra mở tấm ảnh nhỏ, tấm ảnh Sungmin bé bỏng 4 tuổi, cẩn thận ngắm nhìn. Con trai ông đã lớn, đã thực sự lớn rồi.

Dòng lệ trào ra hai bên khóe mắt không thể kiềm chế.

“Và đã tìm được người cho nó gửi gắm cả trái tim.

Con trai, ba chỉ cầu mong con được hạnh phúc. Ba chỉ cầu mong con không bao giờ phải hối hận với những quyết định của mình. Và cầu mong Kyuhyun, cũng yêu con như con yêu nó.

Cuộc đời của ba, ba đã đánh mất nhiều thứ quan trọng. Bây giờ con là tất cả của ba. Sungmin, con nhất định phải hạnh phúc, bởi vì con là thiên thần, con là thiên thần…”

Ông cất ảnh và mỉm cười.

“ Anh sẽ đến Mỹ 1 thời gian để nghỉ ngơi, đón anh ở sân bay nhé em gái.”

Tin nhắn đã gửi.

Từ nay, trên thương trường đã không còn tập đoàn họ Lee nữa.

********************************

- CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐÃ ĐẾN BUỔI ĐẤU GIÁ VÀ ĐẤU THẦU NGÀY HÔM NAY.

Tiếng người chủ thầu vang lên trong loa. Đại diện của các tập đoàn, các công ty lớn đều tập trung vào đại sảnh.

Kangin liếc Kyuhyun. Vẫn khuôn mặt lạnh băng, bình tĩnh lắm, biết sẽ thua mà vẫn đâm đầu vào sao Kyuhyun? Từ khi nào cậu liều lĩnh một cách ngu ngốc như vậy. Cậu coi thường tôi quá đấy!

Kangin nhếch mép. Kyuhyun đã huy động vốn của toàn bộ tập đoàn, đồng nghĩa với việc cậu ta hủy hết các hợp đồng khác. Hay nói đơn giản hơn. Nếu thất bại thì tập đoàn họ Jo sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Thêm vào là việc trả lãi cho ngân hàng, không phá sản mới là lạ.

Tuy có hơi tàn nhẫn, Kangin tặc lưỡi, nhưng thương trường là chiến trường. Tài chính của Kyu, Kangin nắm rõ như lòng bàn tay, nói đến đây, phải cảm ơn LeeTeuk, hacker xuất sắc đồng thời là tình nhân của anh. Hình như Kyu biết LeeTeuk, cậu ta đã nhắc tới “thiên thần” khi nói chuyện với anh hồi nãy, “thiên thần” chính là biệt danh của Leeteuk. Coi như cậu ta cũng giỏi, nhưng chưa đủ để đấu lại tôi, Jo Kyuhyun.Cậu đã mất đi sự tàn nhẫn ngày xưa, tại sao cậu không ra tay với Lee teuk ngay khi biết đến cậu ấy?

*************************

Flash back

- Đánh cậu ấy hả? Thật không đấy?

Linh Linh thật không tin tưởng vào tai mình. Không nói cái chuyện nếu Kyu biết được chuyện này cô sẽ ra sao, nếu Sungmin đã ề nghị cô hợp tác thì cậu ta tự biết không được để Kyu nhìn thấy, nhưng cậu ta là một công tử chính hiệu, đùa chứ bố mẹ cậu ta cũng chẳng dám đánh cậu quý tử này cái nào ấy…

- Đúng vậy, hắn thấy chị say, chắc chắn sẽ tiếp cận chị. Mấy ngày nay tôi đã để cho hắn thấy chị và tôi xung đột như thế nào. Cũng cho hắn thấy chị cầm tài liệu giùm Kyu. Hắn sẽ trúng kế.

Sungmin khẳng định chắc nịch. Linh Linh và Sungmin mấy ngày đều tỏ ra xung đột công khai ở bên ngoài (dĩ nhiên là sau khi làm đủ cách cắt đuôi mấy vệ sĩ của Kyu).

- Cậu…

- Vậy đi, 2h trước bar Beauty. Chào chị.

Linh Linh mở to mắt nhìn bóng Sungmin khuất dần. Nghĩ không nổi, con người tưởng chừng ngây thơ ấy lại thủ đoạn như thế. Kyu không về nhà, cậu ta như cái xác không hồn. Không ngủ, không học hành gì luôn. Bé Kyumin đã gửi về Mỹ. Thằng ranh con gào la thảm thiết cho tới lúc thiếp đi bố mẹ nó mới tách nó ra khỏi Sungmin được. Sungmin nói thời gian này bé Kyumin phải được học, mà cậu thì quá bận để chăm sóc nó, đành gửi nó về Mỹ. Thật may là bố mẹ ruột của thằng bé cũng vừa từ Châu Phi về.

Linh Linh không hiểu sao thằng nhóc đó lại quấn Sungmin tới cái mức đó, rõ ràng chính nó cũng biết mẹ ruột của mình không phải cậu. Theo lí thông thường mà nói, trẻ con chỉ gắn bó nhất với bố mẹ chúng.

Ồ, dĩ nhiên là không biết rằng Kyumin bé bỏng đã chịu sự “tra tấn ngọt ngào” của Kyuhyun từ lúc mới mở được mắt ra mà nhìn cuộc đời.

“ Tôi thấy hắn. Chị cứ đánh thẳng tay.”

Tin nhắn được gửi lúc 2h18

*****

- “Vậy, gói thầu này vẫn là của tập đoàn họ Jo. Chúc mừng cậu Jo Kyuhyun.”

Tiếng xôn xao nổi lên khắp nơi

Đã 1/5 số gói thầu bị tập đoàn họ Jo lấy hết. Kangin cũng đã cảm thấy có gì đó không ổn. Thậm chí những gói thầu nhỏ cậu ta cũng lấy, sao đủ tiền đấu giá những gói thầu quan trọng sau này nữa. Rốt cuộc Kyu đang tính toán cái gì? Không lẽ…

Một tia sáng lóe lên trong đầu Kangin. Anh quay sang quát lên với thư kí.

- Gọi điện về cho Leeteuk, hỏi Leeteuk check lại tài khoản của Jo Kyuhyun ngay lập tức.

- “ Chúng ta tiếp tục với…”

Tiếng loa vang lên bên tai mà ruột gan Kangin nóng như lửa đốt. Hỏng rồi. Có cái gì đó không bình thường ở đây. Không bình thường một chút nào.

- Chúng ta bắt đầu ngay đi. Nói bên Mỹ chuyển tiền về.

- Vâng, thưa ngài Kim.

Thư kí của Kangin vừa làm theo lệnh vừa thắc mắc về khuôn mặt tái mét của ông chủ mình. Tiền không phải đã lấy về rất nhiều, gần như gấp đôi rồi, sao…

- Bây giờ, không kịp rồi ạ. Bên kia mà gửi thì ít nhất phải mai chúng ta mới nhận được.

- Hỏng rồi. Nhanh, giành giật với Jo Kyuhyun, trước khi cậu ta lấy hết tất cả.

Nụ cười trên mặt Kangin tắt ngấm. Và khi anh ta nhìn thấy hai bóng người ở góc phòng thì Kangin chợt hiểu. Linh Linh cười đắc thắng nhìn về phía Kangin, cô giơ tay lên vẫy vẫy một cách “ thân thiện” và rút trong ví ra một tập giấy… cái tập giấy cô đã cho anh nhìn trong quán rượu…

Kangin thấy mặt mình nóng phừng lên.

Sungmin đứng cạnh Linh Linh , cậu dõi mắt lên màn hình điện tử, nơi mà những con số vẫn đang nhảy loạn. Cậu mặc một bộ đồ đơn giản, đội mũ lưỡi trai màu đen, trông chìm nghỉm trong cả biển người.

- “ Gói thầu 13, vẫn là tập đoàn họ Jo. Chúc mừng.”

Sungmin thở phào. Những cái muốn có hầu như đã có được hết. Bất chợt cậu bị những hành động của Linh Linh gây chú ý, đánh mắt sang phải, cậu bắt gặp cái nhìn chăm chú của Kangin dành cho mình. Đôi môi cậu vẽ nên một nụ cười tuyệt đẹp. Mấy năm sau khi được hỏi lại, Kangin vẫn phải xấu hổ mà thú nhận rằng đó là nụ cười đẹp nhất mà anh từng thấy. Nó khiến Kangin không thể ghét được, không thể ghét dù chủ nhân của nó hiển nhiên là đang chế nhạo sự thất bại của anh. Nó rất khó diễn tả, và Kangin chỉ có thể dùng từ “đẹp” để hình dung về nó.

Kết thúc.

Chắc không cần nói rõ kết quả ra đâu nhỉ.

*************************************

Cộp.

Tiếng động làm Linh Linh giật mình, vốn định chạy ra chúc mừng Kyu trước Sungmin, nhưng Linh Linh đã không thể làm được điều đó. Cô hốt hoảng đưa tay ra đỡ một Sungmin kiệt sức đến độ đứng không vững, mất ngủ quá nhiều, lo lắng quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều… và đau lòng quá nhiều.

Không thể tự chủ, một nỗi xót xa trào lên từ tận đáy lòng Linh Linh.Cái con người này…

Một cánh tay mạnh mẽ gạt Linh Linh ra, kế đó, cả người Sungmin bị ôm gọn và nhấc bổng lên.

- Kyu… anh… sao lại?

- Cảm ơn Linh Linh. Cứ giao Sungmin cho anh là được rồi.

Kyu vuốt tóc cô rồi dưới sự che chắn của Donghae, bí mật bế Sungmin ra xe, bỏ luôn bữa tiệc chúc mừng.

- Ánh mắt ấy gọi là gì Linh Linh? Lúc Kyu nhìn Sungmin ấy?

Donghae hỏi một câu bâng quơ rồi cũng bước đi.

- Tôi biết… tôi biết chứ… là “đau”, cũng là “yêu”

Linh Linh tự kinh ngạc với mình. Cô không ghen tị, cũng không khóc nữa. Cậu ta xứng đáng. Lee Sungmin… rất xứng đáng.

Lúc ông Jo và ông Lee trò chuyện. Linh Linh đứng ngoài của phòng. Và lúc Sungmin khóc, Linh Linh nấp ngay sau bà Jo.

Cứ coi như những sự tình cờ này là sự sắp xếp của Chúa đi, thì cô, không thể không thừa nhân mình đã thua, thua trắng.

Tiếp tục.. cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Từ bỏ…

Từ bỏ… Kyuhyun… từ bỏ tình cảm cô đã mang suốt bao nhiêu năm ư?

Linh Linh bật cười.

Yêu lầm… cũng là một cái tội ha!

Ai đó đã từng nói, yêu là phải tranh đấu, nhưng không biết tự lượng sức mình thì chỉ tốn công vô ích, lấy muối bỏ biển.

- “Kyu à, trái ngược với “thích” là “ghét”. Vậy trái ngược với “yêu” là gì?

- “ Là “không quan tâm”.”

- “ Tại sao lại thế ạ!”

- “ Khi nào Linh Linh yêu một ai, mà người đó không quan tâm tới tình cảm của em thì hãy từ bỏ. Nếu không em sẽ bị đau đấy.”

- ……

- “Lớn lên em sẽ hiểu.”

Lúc đó, Kyu cười và búng trán cô. Giờ cô mới thấm hết những lời đó, người Kyu “yêu”, cũng là người anh ấy “quan tâm”, chỉ có Lee Sungmin.

*********************************

Kyu không lái xe về nhà, anh đi thẳng tới sân bay, thuê hẳn một trực thăng và lái nó tới ngôi nhà của anh và cậu. Ngôi nhà CỦA ANH VÀ SUNGMIN.

Anh ôm cậu ngồi ngay ở cửa ngôi nhà, trầm ngâm ngắm nhìn khuôn mặt cậu.

Kyu hôn lên tóc, lên mắt và lên đôi môi nhợt nhạt đang khép chặt của Sungmin. Lòng anh rối bời, anh không biết mình phải vui hay buồn, phải cười hay khóc nữa. Thắng lợi lần này của anh, được đánh đỏi bằng sức lực, nước mắt của Sungmin. Có đáng không?

- Anh… biết hết ư?

Sungmin đã tỉnh.

Giọng cậu nhỏ nhẹ, mong manh như chính cậu bây giờ – yếu ớt như có thể vỡ tan ngay.

- Ừ… ba nói cho anh biết.

- Thật may… mọi thứ đã tốt rồi. Chúng ta đã thắng.

Sungmin mỉm cười, khép đôi mắt mệt mỏi lại.

- Anh xin lỗi. Anh xin lỗi em. Anh xin lỗi. Tha lỗi cho anh.

Kyu ôm cậu thật chặt. Ôm siết cậu như muốn cơ thể 2 người hòa thành 1 khối. Anh tự nguyền rủa mình, anh muốn điên lên…

- Đừng làm thế chứ, chiến thắng của anh cũng là chiến thắng của em. Chúng ta phải thật vui mừng, cho bõ những ngày mệt mỏi.

- Sẽ không có lần thứ hai. Anh tuyệt đối không để em vất vả như thế này nữa. Anh thề là như vậy!

Sungmin áp tay anh vào má mình. Thực sự là cậu đang mệt chết đi được.

- Khoan đã… căn nhà này… em đã bán rồi mà.

Cậu ngước mắt lên nhìn anh khó hiểu. Để chuẩn bị đủ tiền cho Kyu, cậu… căn nhà này Kyu để cậu đứng tên, là quà cưới của anh.

- Anh đã chuộc lại nó. Nhà của chúng ta, sao anh có thể để người khác bước vào được chứ. Đây là nơi anh đã cầu hôn Sungmin mà.

Kyu cười, bế Sungmin đi vào trong. Cậu nhẹ ơi là nhẹ, đảm bảo đã sụt mất cả yến rồi.

Phải tẩm bổ thật nhiều mới được. Kyu tự nhủ.

Sungmin an tâm nép vào lòng anh. Đúng là chỉ ở bên anh mới có thể ngủ ngon được. Mùi hương nhàn nhạt từ cơ thể anh, hơi ấm dịu dàng của anh và những nụ hôn ngọt ngào… Sungmin nhớ anh, Sungmin nhớ Kyuhyun. Một giây một phút cũng không muốn rời xa anh.

Nhưng lời hứa với Linh Linh…

Tay cậu, bấu vào lưng áo anh, mắt nhắm tịt cố nhăn dòng nước mặt. Không được ở bên Kyu, không được đi gặp anh…

- Kyu à…

- Ừ… em ngủ một chút đi. Khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ cùng ngắm biển nhé.

- Kyu à… chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau đúng không?

Kyu dừng việc vuốt tóc cậu, hơi nhích người ra để nhìn khuôn mặt Sungmin nhưng cậu cứ vùi mặt mình vào ngực anh không cho anh nhìn.

- Đúng vậy. Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau. Bởi vì, em là người anh yêu nhất. Yêu hơn cả bản thân mình.

- Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã bước vào cuộc đời của em. Kyuhyun.

Tiếng Sungmin nhỏ dần, nhỏ dần…

Cậu đã ngủ. Để lại Kyu với sự sững sờ tột độ lúc đưa một ngón tay gạt giọt nước mắt ở khóe mắt cậu.

Đừng khóc. Vì lòng tôi sẽ rất đau. Thiên thần của tôi. Tôi sẽ nắm chặt tay em, chừng nào trái tim này còn đập, tôi sẽ còn nắm chặt tay em.



Cậu chuyện bỗng dưng dừng lại. Kyumin đặt tập giấy xuống, ngước mắt nhìn BumChul, mắt cô bé nhòe nước, mũi ửng hồng lên. Thấy Kyumin nhìn mình, Bumchul vội đưa tay quẹt nước mắt, xấu hổ quay mặt sang chỗ khác.

- Sao không kể tiếp?

Bumchul cũng không ngờ là bản thân có thể khóc ngon lành như thế. Trước giờ xem biết bao nhiêu phim tình cảm trên tivi, chưa bao giờ cô bé thấy xúc động như vậy. Thứ tình cảm nhiều hy sinh như thế, nhiều đau đớn như vậy, tại sao người ta lại gọi nó là “yêu”, là “hạnh phúc”?

- Về sau, đúng như đã hứa với dì Linh Linh, Minnie đi Mỹ và không một lần về thăm Hàn Quốc

Đôi mắt Kyumin tối sầm lại. Gác một tay lên thành cửa sổ, cậu bé dõi ánh mắt về phía cuối con đường lát gạch màu xanh xám, rải giọng đều đều…



“ … – Con không đồng ý. Sao lại có chuyện như thế được chứ?”

Kyu quát lên, hất đổ cả cái bình hoa đặt trên bàn, gây nên một tiếng động lớn.

- Kyu, đây là Sungmin nói với ba, nó dặn ba đừng nói với con. Nhưng ba muốn con biết 4 năm du học, nó sẽ không về Hàn đâu, cũng sẽ không gặp con.

Ông Jo buồn bã nói. Sungmin đã tới gặp ông tối qua. Nhận được học bổng mà thằng bé buồn xo, nói đợi nó đi rồi ông hẵng từ từ nói chuyện với Kyu, nếu không anh sẽ ngăn cản. Ông không đành lòng, không đành lòng nhìn mọi việc như vậy, nên ông phá vỡ lời hứa với Sungmin và nói cho Kyu biết sớm.

- Biết thì đã sao? Không đồng ý thì đã sao hả Kyuhyun? Anh dám cản Sungmin?

Donghae bước vào phòng, mặt mũi cực kì cau có.

- Nói vậy là cậu cũng biết hả?

Kyu bốc hỏa thực sự. Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện Sungmin dấu anh nữa đây? Tại sao lại giấu anh trong khi những người khác thì biết hết. Muốn biến anh thành một tên ngốc sao?

- Vừa mới biết đây xong. Đừng có nổi nóng với tôi. Chính tôi bị Sungmin chơi xỏ.

Mặt Donghae đen như Bao Công, rõ ràng là cũng đang hết sức, hết sức kiềm chế.

- Chuyện gì?

- Tôi cũng được học bổng mà. Điểm của tôi còn cao hơn Sungmin. Nhưng Sungmin làm bể tẩy mấy vụ trốn học gần đây làm điểm chuyên cần của tôi tụt dốc nghiêm trọng. thành ra không thể nhận chung học bổng với cậu ta. Mỗi người một nơi rồi. Hình như lần này cậu ta thực sự muốn đi một mình. Hay nói cách khác…

Donghae nhíu mày nhìn Kyu…

- Sungmin đang thoát khỏi vòng tay và tầm mắt của anh ấy. Jo Kyuhyun.

Kyuhyun im lặng trong chốc lát, rồi môi anh khẽ nhếch lên. Anh nói bằng giọng cực kì tự tin.

-Chuyện đó là không thể nào.

Ông Jo đột nhiên thấy sống lưng mình lạnh toát khi cậu con trai độc nhất thẳng đường bước ra cửa.Ông nhìn sang Donghae , thấy anh cũng đang nhíu mày.

-Là sao ?

-Xin lỗi bác…

-Hả?

-Hình như cháu vừa chọc giận con trai bác.

Donghae nói rồi cũng bỏ ra ngoài. Ông Jo vẫn chôn chân tại chỗ, ngơ ngẩn chẳng hiểu gì. Cái gì là chọc giận, nhìn Kyu đâu có giận, chỉ là…chỉ là hơi đáng sợ một chút.

Khẽ thở dài, ông ngồi xuống ghế xoa xoa đầu. Đối với Lee Sungmin , Kyu cố chấp kinh khủng. Sự việc lần này quả thực quá phức tạp, Linh Linh chỉ là cháu họ của vợ ông, trên thực tế cô bé đó rất xuất sắc, và cả hai ông bà đã nhắm cô bé cho Kyuhyun từ nhỏ. Cả hai rất xứng đôi vừa lứa, đó là điều mọi người xung quanh đều công nhận. Có ai ngờ được, người mà Kyuhyun yêu cuối cùng lại là một người con trai. Lee Sungmin. Sức hút từ Lee Sungmin là điều không thể nghi ngờ, trong cơ thể nhỏ bé đó như luôn tỏa ra một thứ ánh sáng ấm áp thu hút ánh mắt của mọi người. Ông Jo biết, trên đời này không có gì chia cắt nổi Kyuhyun và Sungmin, tình cảm hai người dánh cho nhau quá lớn, lớn tới mức người này coi người kia là quý giá nhất, thậm chí quên luôn bản thân mình, hi sinh tất cả cho người kia. Và ông thấy sợ, nếu một ngày Kyuhyun mất đi Sungmin, nếu con trai ông mất người nó yêu …..chắc chắn Kyuhyun sẽ sụp đổ.

Kyuhyun không lí nào lại không biết điều đó, vậy nên, vì Sungmin và vì chính mình, Kyuhyun sẽ làm mọi cách để cả hai luôn bên nhau. Đó là điều không phải nghi ngờ gì nữa.

Sungmin bị đánh thức bởi mùi thức ăn thơm nức mũi. Cậu chậm rãi mở mắt, cố gắng xoa dịu cảm giác cay xè và đau rát vì thiếu ngủ nhiều. Chợt cậu thấy đệm bên cạnh mình lún xuống, và liền sau đó là tiếng nói trầm trầm ấm áp của Kyuhyun vang bên tai.

-Dậy đi nào, thỏ con.

Môi Sungmin không tự chủ được toét lên thành một nụ cười rạng rỡ. Lâu nay cả hai người đều quá bận rộn, cậu dường như đã quên mất cảm giác này, cảm giác buổi sáng sớm thức dậy có Kyuhyun bên cạnh và nghe những lời ngọt ngào của anh thì thầm vào tai. Đây mới là buổi sáng hoàn hảo chứ.

-Chào buổi sáng, Kyu. Sungmin vòng tay qua cổ Kyu và đu người dậy, cười khúc khích khi mấy cái râu lún phún trên cằm anh cọ vào cổ mình.

-Bữa sáng đã sẵn sàng, đi đánh răng rồi dùng bữa .

Kyu xoa xoa đầu cậu và đẩy cậu vào nhà tắm. Sungmin bước một chân qua cửa, nghĩ sao lại quay lại ôm Kyu thêm một cái thật chặt.Kyuhyun hơi ngạc nhiên, rồi anh mỉm cười dịu dàng.

-Anh rất vui khi em nhõng nhẽo với anh, nhưng hôm nay chúng ta có rất nhiều thời gian, nên hãy…

-Em biết Kyuhyun, cho em ôm một chút thôi. BIết không Kyuhyun, em rất nhớ anh.

Tâm trí Kyuhyun bị chấn động mạnh khi nghe cậu nói. “Em rất nhớ anh”. Chúng ta vẫn ở cùng một nhà, trong một căn phòng nhưng thời gian qua những giây phút được thực sự bên nhau quá ít. Kyuhyun đã quá quen với việc yêu chiều một Sungmin bé bỏng( trong mắt anh), dĩ nhiên là Sungmin cũng vô tư hưởng thụ tình yêu của anh. Đó là một thói quen, một cái gì đó tất nhiên trong cuộc sống của hai người. Kyuhyun luôn phân tách rõ ràng cuộc sống bên ngoài, công việc với không gian riêng của anh và Sungmin. Không gian riêng, ở đó chỉ có anh và người yêu thiên thần của anh, không có chỗ cho những việc khác xen vào. Anh muốn lấp đầy những khoảnh khắc hai người ở bên nhau bằng tình yêu của anh, để Sungmin luôn luôn, luôn luôn cảm nhận được anh ở bên mình.Anh muốn nhốt cậu trong một cái lồng bằng thủy tinh, không, cái lồng đó phải được đan bằng hàng ngàn, hàng ngàn những lời lẽ ấm áp anh nói với cậu mỗi ngày, mồi giờ, là sợi dây trói chắc chắn nhất, êm dịu nhất giữ Sungmin ở trong vòng tay anh vĩnh viễn. Bở cậu quá quý giá, quá quan trọng đối với anh. Nhưng….

-Anh ở đây mà. Anh ở bên em, không bao giờ rời xa em.

-Em biết Kyuhyun.

Sungmin ít khi gọi tên anh đầy đủ. Kyuhyun biết. Và anh cũng biết lúc cậu gọi như vậy, nghĩa là cậu đang bất an.

Một bữa sáng nhẹ nhàng kết thúc trong êm đềm. Bài hát Marry U vẫn phát đều đều từ cái loa cắm với laptop của Kyuhyun. Anh tự tay chọn cho Sungmin một bộ quần áo, cậu nhìn anh khó hiểu nhưng vẫn nhận lấy và thay vào.

-Chúng ta đi mua sắm. Thời gian tới em sẽ cần rất nhiều thứ đấy. .

Sungmin giật mình ,nhưng cậu cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh -Anh đã biết? -Có chuyện gì của em anh không thể biết chứ. Kyu mỉm cười đáp lại, nhưng ẩn ẩn trong đó có sự tức giận và kiềm nén. Thậm chí là một chút tổn thương.Sungmin nhận thấy điều đó, đầu óc cậu quay mòng tìm cách giải thích cho anh nhưng chẳng nghĩ ra cái gì khả dĩ dùng được. Kyu vẫn kiên nhẫn chờ đợi, anh muốn chính miệng cậu nói với anh lí do, Kyu đã giận mình biết bao, từ lúc nào anh không còn đáng được cậu tin tưởng nữa.

-Không phải em không muốn nói, không phải em cố tình giấu, em chỉ….muốn tìm một cách nào đó để anh không giận dữ. Lần này em đã tự quyết định quá nhiều việc , em biết mình ngốc nghếch nhưng Kyu à…

Sungmin nói một hơi rồi ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn anh và Kyu biết là mình đã thua.Anh thở dài, ôm cậu vào lòng.

- Chỉ bởi vì anh cho mình quá nhiều quyền hạn đối với em. Sungmin à, đôi lúc anh quên mất rằng mình không còn là một “quản gia” nữa. Anh rất tự hào về em, vì em đã cho Kangin một đòn quá đau, cho anh ta biết vợ anh không có dễ bắt nạt đâu à.

Sungmin bật cười. “Quản gia”, hai tiếng này đã lâu không có nghe , nó gợi lại thật nhiều kỉ niệm.

- Đôi lúc , em thấy chuyện của chúng ta cứ như một câu chuyện cổ tích vậy.

- Nhưng chuyện cổ tích sẽ kết thúc khi công chúa và hoàng tử lấy nhau, còn chuyện của chúng ta vẫn còn dài lắm.

Kyu hôn phớt lên đôi môi Sungmin, cười nhẹ.

- Và anh cũng chưa có đọc chuyện cổ tích nào nói công chúa là con trai.

Sungmin đỏ bừng hai má, cậu giãy ra khỏi vòng tay anh.

- Đừng có trêu chọc em.Em cũng không phải là công chúa, con trai thì sao chứ… -

Thì quá tốt chứ sao. Nếu em là nữ…huhm…anh không đủ tự tin để tán tỉnh hoa hậu thế giới đâu.

- JO KYUHYUN!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

********

-Mặt con sao thế Kyunie?

Bà Jo nằm sưởi nắng trong phòng khách, không thể không hỏi khi thấy hai đứa con đứa thì mặt mày te tua mà cười nhăn nhở, đứa thì phụng phà phụng phịu đi từ tầng hai xuống.Một trong hai đứa có vẻ đang cố lấy lòng đứa kia mà bị bơ không thương tiếc.

-Sáng ngủ dậy không đủ tỉnh táo nên lỡ chọc giận thỏ con và bị cắn ạ.

Kyu trả lời nghiêm túc và nhận thêm một cái liếc sắc lẻm từ bạn thỏ trong câu chuyện trên.Tuy nhiên, không hiểu là vì da mặt anh quá dày đạn bắn không thủng, hay là vì anh không có nhận thức được cái lườm-rất-rõ-ràng đó, mà anh vẫn cứ tươi cười hớn hở như vừa xây được ba cái nhà thờ với bảy cái viện cô nhi từ thiện. Bà Jo hết nhìn Sungmin lại nhìn Kyu. Sau cùng bà quyết định đổi chủ đề trước khi con trai bà chọc cho “con dâu” bà tức chết.

- Hai đứa định đi đâu sao?

- Vâng tụi con đi mua sắm.

Kyu chỉ chỉ vào bộ quần áo rât teen mà cả hai đang khoác trên người. Quả thật, nhìn Kyu và Sungmin bây giờ rất giống học sinh cấp ba. Sungmin thì khỏi nói rồi, kẻ thách thức thời gian mà lại. Nhưng Kyuhyun lúc cởi bỏ bộ vest công sở cứng ngắc , mặc quần jean cùng áo phông và giày thể thao nhìn cực cool và trẻ trung. Nếu bây giờ mấy hang hiệu thời trang nào nhìn thấy hai người đảm bảo sẽ có cả trăm hợp đồng quảng cáo đổ đến.

- Vậy đi kẻo trễ, trưa về ăn cơm chứ? – Không ạ, con đã có kế hoạch rồi. Tai Sungmin vểnh lên khi nghe hai chữ “kế hoạch”. Cậu ngước nhìn Kyu với vẻ mặt mơ hồ, lúc nãy Kuy chỉ nói là hai người đi mua sắm?

- Chào mẹ.

***

Dạo phố và mua sắm. Hai cái này có liên hệ thế nào với kem, kẹo mút và thú bông không? Kyuhyun thầm nghĩ khi thấy Sungmin tay cầm kẹo Lolitop, tay cầm kem ốc quế hiệu Chicken đang phân vân trước con thỏ bông màu hồng thiệt bự với cặp thú Thỏ-sói Wedding. Không biết cái đứa dở hơi nào lại cho ra cái sản phẩm này, đời nào có chuyện sói lấy thỏ….

- Nó thật giống anh.

Sungmin nói và chỉ chỉ vào con sói mặc đồ Vest như Tuxedo mặt nạ.

- Nó có cái gì giống anh?

Kyu có đề nén cảm giác đau khổ, hỏi ngược lại. Ôi thôi, thân anh tựa bạch mã hoàng tử , con nhà đại gia hào hoa phong nhã thế này, lại bị ví với một con-sói-bông-mặt-đần-đần sao?

- Bởi vì ngày xưa, biệt danh của Kyu chẳng phải là Sói bạc còn gì.Trông cũng đểu giả giống nhau nữa.

Sungmin cười khúc khích, ngây-thơ trả lời thật-thà.Ồ,đã nói cả Linh Linh cũng nhận ra rằng lúc ở bên cạnh Kyuhyun, Sungmin như biến thành một đứa trẻ vậy. Có lẽ bản năng của cậu, hoặc nói cách khác là mặc dù cậu không chủ đích nhưng lúc ở bên Kyuhyun Sungmin liền ỷ lại vào anh rất nhiều, buông lơi mọi lo nghĩ, mọi buồn phiền, vô tư trong tình yêu của anh. Và Kyuhyun rất thích một Sungmin như thế này, một Sungmin của riêng anh , chỉ mình anh biết rõ.

- Không đểu sao lấy được vợ hiền.

Có điều, Sungmin muốn đè đầu anh á, hãy chờ thêm một trăm năm nữa đi. Múa lưỡi là nghề của chàng mà. Nghe tiếng “vợ”, hai má Sungmin chẳng tự giác cũng đỏ bừng lên, cậu nhanh chóng quay mặt vào kệ thú bông để giấu đi vẻ ngượng ngùng, nhưng dĩ nhiên Kyuhyun đã kịp thu vào mắt hình ảnh dễ thương ấy rồi.

- Mặt em đỏ kìa, hay bị sốt? Có cần anh dìu vào phòng nghỉ không?

Kyu “ác ý” nhấn mạnh làm mấy bà đang đi mua đồ chơi cho con đứng gần đó cũng quay sang nhìn. Dĩ nhiên là họ chẳng thể nào biết được mối quan hệ giữa hai người thanh niên đẹp trai như ai đồ đó, chỉ có thể tấm tắc khen thầm sao thời nay mà vẫn còn chàng trai tốt bụng biết quan tâm đến người khác như cái cậu cao cao đó. Ồ, giá mà họ nhìn thấy hai cái tai nhọn hoắt đang mọc lên trên đầu Kyuhyun… Sungmin gom ba con thỏ bự nhất, đùng đùng đi đến quầy thanh toán. Kyuhyun thấy cậu dỗi, lại lóc cóc chạy theo sau thanh toán tiền , đặt dịch vụ chuyển hàng tận nhà rồi vội vàng chạy theo. Anh xoa rối mái tóc cậu, cười đến híp cả mắt.

- Đây là sự trừng phạt cho em vì làm anh đau đầu cả tuần qua.

- Kyuhyun đúng là người tính toán kiết xu.

Sungmin cố gắng bật lại vài câu.

- Cứ coi như vậy đi, dù gì thì xấu tính nhưng anh vẫn lấy được vợ.Khối người ghen lắm đấy.

Và ai đó lại đỏ bừng cả mặt lên. …. Công cuộc shoping tiếp tục ngay sau khi Sungmin phục hồi tinh thần, và lần này cậu lại là người phải chạy theo khi mà Kyuhyun cứ liên tục càn quét các kệ hàng, từ đồ ăn cho tới đồ dùng cá nhân. Cho đến khi thanh toán, Sungmin lần nữa ngỡ ngàng trước cái list hơn ba phầntư là đồ ăn và đồ ưa thích của cậu.

- Kyu, cái này…

- Là dành cho em khi qua Mĩ. Kyuhyun chỉ chỉ vào đống sữa tắm, khăn mặt, kem đánh răng……

- Và chỗ này là cho bữa tiệc ngoài trời của chúng ta.

Ngón tay anh lướt qua tên một loạt đồ ăn. Sungmin nhìn anh khó hiểu. Kyuhyun không nói thêm gì nữa. Anh chỉ muốn tự tay chuẩn bị cho cậu những thứ này, chúng có thể dễ dàng mua đựơc ở Mĩ, nhưng anh muốn mỗi lần chạm tới chúng, cậu sẽ phải nhớ tới anh, nhớ tới người đã mua chúng cho cậu. Sungmin sẽ tôn trọng lời hứa của mình và chắc chắn sẽ không về Hàn trong suốt thời gian học ở Mĩ, nếu thuận lợi, có thể làm nghiên cứu sinh và phát triển sự nghiệp ở Mĩ. Thành thực mà nói, Kyuhyun có lòng tin rằng Sungmin sẽ làm được, thậm chí vượt cả thành tích khi xưa anh đã làm, nhưng chút ích kỉ trong lòng anh lại muốn cậu thất bại, để nhanh chóng trở về bên anh. Và hai người lại bên nhau ngày ngày, để anh lúc nào cũng có thể nghe tiếng cậu nói, nhìn thấy cậu cười và dễ dàng ôm cậu vào lòng.

- Chúng ta ra công viên đi.



Một ngày quá đẹp để có một bữa picnic ngoài trời. Và Kyuhyun là người không bao giờ bỏ lỡ cơ hội. Anh kéo tay Sungmin đến bên bờ hồ, trải một tấm vải rộng và giúp Sungmin bày biện mọi thứ lên đó. Chốc chốc, anh lại liếc khuôn mặt cậu, và mỉm cười hài lòng khi thấy Sungmin đang rất vui vẻ và nhẹ nhõm.

- Nếu có thêm bé Kyumin, sẽ rất ồn ào Kyu nhỉ?

Sungmin đột nhiên nói, vẻ mặt cậu ánh lên sự ấm áp và cưng chiều khi nói tới tên của bé con quậy phá.

- Em càng ngày càng giống một bà mẹ trẻ đấy.

Và Kyuhyun ăn một cái bánh mì vào mặt. Nhưng mà đúng là nhớ nó thật, mấy ngày nữa đưa Sungmin qua đó học, phải ghé đón nhóc về mới được. Rồi thì hai ba con cứ từ từ mà chuồn sang Mĩ thăm umma nó thôi. Nghĩ tới đây lại muốn cười,cứ cho là Sungmin không muốn về, có ai cấm anh đi được đâu. Nói đi nói lại, Linh Linh không phải ngôc,s khi đưa ra điều kiện này rõ ràng đã cố ý chừa lại lỗ hổng này. Có thể chính Linh Linh muốn thử thách tình cảm của cả hai, từ phía Sungmin à cả từ phía anh. Vô ích thôi, đã bao nhiêu năm rồi, Kyuhyun chưa khi nào cảm thấy tình yêu mình dành cho Sungmin sụt giảm đi một miligram nào, ngược lại, nó càng ngày càng đâm rễ trong lòng anh, ăn sâu vào lí trí, vào tiềm thức, từng giờ từng phút đều phát triển như một cái cây khổng lồ che lấp cả trái tim anh, không chừa tí chỗ nào cho một ai khác trú vào. Vượt qua định kiến, vượt qua sự phản đối của gia đình, và bao nhiêu chuyện mới có thể ở bên nhau như ngày hôm nay, sao có thể vì một chút khoảng cách địa lí mà thay đổi.

- Anh suy nghĩ gì vậy? Bỗng dưng im lặng không nói gì?

Kyu ngẩng đầu lên, thấy đôi mắt trong veo đang nhìn lại mình, nửa tò mò, nửa như đề phòng anh giở trò gì trêu chọc thì không khỏi buồn cười. Đúng là một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng, bộ bây giờ mặt anh gian tà lắm sao ta?

- Anh đâu có nghĩ gì xấu xa đâu, gì mà đề phòng anh quá vậy.

Kyu bắt chước cái điệu bộ phồng má giận dỗi của Sungmin và phá lên cười ngặt ngẽo khi thấy cậu xanh mặt lùi xa đến nỗi ra khỏi tấm vải ngồi luôn lên cỏ.

- Anh…đùa, đùa thôi mà.

Đúng là trêu Sungmin vẫn vui nhất. Mới có nhiêu đó đã đỡ không được rồi. Hai người ăn uống một chút, nhưng vừa ăn sáng xong, cả hai đều không đói, thành ra Kyuhyun lại giúp Sungmin thu xếp lại đồ ăn vào những túi đựng và thoải mái gối đầu lên đùi cậu lim dim như buồn ngủ. Sungmin mỉm cười, khẽ vuốt vuốt tóc anh. Kyuhyun đưa tay lên giữ bàn tay cậu trên má mình. Tay Sungmin thật mềm mại,ngón tay mềm mềm, u ú,lại mát lạnh, sờ thật thích. Anh mở mắt, và thấy đôi mắt kia cũng đang nhìn lại mình. Khẽ nâng người dậy, môi chạm môi, đủ cho một nụ hôn nhẹ nhàng, Kyuhyun hài lòng nhìn gò má Sungmin hơi ửng hồng lên. Thật đẹp. Anh không thể không nghĩ vậy. Sungmin, tinh khôi như một thiên thần trong mắt anh, bây giờ đang nằm trong vòng tay anh, và mãi mãi sau này vẫn sẽ nằm trong vòng tay anh.

- Anh sẽ không tiễn em.

Kyuhyun nói, mắt vẫn nhắm chặt.

- ….

Sungmin yên lặng, bàn tay đang nắm tay Kyu khẽ siết chặt lại.

- Vì anh sẽ giữ em lại mất. Anh sẽ không thể nhìn em đi xa khỏi anh.

- ….

Sungmin vẫn tiếp tục yên lặng, nhưng dù không mở mắt, Kyu cũng biết cậu đang mỉm cười, và anh có thể hình dung rất rõ ràng nụ cười đó trong tâm trí mình. Anh đã nhìn ngắm nó hàng nghìn, hằng triệu lần, và ngay từ lần đầu tiên nó đã khắc ghi trong tâm trí anh, mỗi một lần lại đệm nét thêm một chút. Cho tới bây giờ, thì không cón gì có thể làm nó phai nhòa đi được nữa.

- Nhưng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. Anh hứa đấy

. – Vâng.

Sungmin khe khẽ đáp. Không tỏ ra quá ngạc nhiên hay vui mừng. Đơn giản, vì cậu cũng đã đoán trước được điều này. Sungmin chưa bao giờ và sẽ không bao giờ nghi ngờ tình cảm Kyuhyun dành cho mình. Và cậu đã ở bên anh đủ lâu để đoán được anh sẽ làm gì. Dù vậy, ngay giây phút này, cả hai người đều mong, thời gian, nếu có thể, hãy trôi chậm lại một chút thôi cũng được.

…. yêu em cho tới ngày khép mắt.

Ngày Sungmin đi, trời nắng rất đẹp. Năm học còn chưa kết thúc và rất rất nhiều học sinh cùng lớp cũng như khác lớp đã đến tiễn cậu dù họ phải bỏ nguyên một buổi học vào sáng hôm đó. Thực sự mà nói rất nhiều người đã há hốc trước hàng vệ sĩ đông đảo của Sungmin nhưng Donghae đã khéo léo lùa những người đàn ông mặc áo đen đó sang một bên cho họ có cơ hội tặng quà và nói lời chia tay với cậu bạn nổi tiếng của mình.

Sân bay cực kì ồn ào khi mà Jang boko xuất hiện với cả kiểu chơi trội cố hữu của mình cùng cả tá đàn em nhìn như mafia ( trên thực tế thì cũng gần như vậy ) cùng với hàng Limousine bóng loáng. Rất nhiều người đã phải đặt câu hỏi về thân thế của Sungmin. Và rồi thì những cái cằm gần rớt cũng rớt thật khi Heechul, Kibum, Hankyung và Siwon cũng tới. Nổi bật như một dàn minh tinh sáng chói với đội ngũ vệ sĩ thư kí đông đảo không kém gì Sungmin. Trong thâm tâm , Sungmin nghi ngờ, rất nghi ngờ mấy người này bắt tay với nhau để giở trò. Nhất là khi cậu thấy điệu cười của Heechul khi thấy những người bạn của cậu bị đứng hình. Cậu nhớ rõ ràng đã dặn mọi người đừng có làm ầm ĩ mọi chuyện, nhưng xem ra lại gây tác dụng ngược rồi. Khẽ thở dài một cái, Sungmin cũng tặc lưỡi. Cậu chẳng lạ cá tính của Heechul, và một khi công chúa Trung Quốc đã muốn thì những người còn lại sẽ không còn cách nào khác ngoài nghe theo.

Nói chung thì cũng khá là vui vẻ cho tới lúc cậu bước vào phòng soát vé.

Và Kyuhyun thì không đến đúng như anh đã nói.

Dù đã biết thế nhưng ánh mắt của Sungmin vẫn không ngừng tìm kiếm bóng dáng anh trong đám đông .Nếu như Kyuhyun thực sự đến, và anh thực sự cản cậu lại không cho cậu đi nữa, nếu như thực sự anh làm như vậy…. Nhìn thấy đôi mắt mong chờ cùng bối rối của cậu, HanKyung nhẹ nhàng xoa đầu và thì thầm vào tai Sungmin vài câu. Mắt Sungmin mở lớn khi nghe Han nói, cậu khe khẽ cười .

- Đúng là Kyuhyun.

Tiếng loa thông báo vang lên. Sungmin bước vào phòng chờ , vô thức xiết hai tay vào nhau. Chỉ vài phút nữa….mắt cậu nhắm chặt lại. Chỉ là đi du học ở Mĩ thôi mà, tại sao cậu lại có cảm giác như mình đi một nơi nào xa lắm, rất xa…và Sungmin thấy sự mất mát rất to lớn từu sâu thẳm trái tim.

- Em sẽ ổn thôi.

Tiếng nói thì thầm bên tai. Và cứ như chỉ chờ có thế, Sungmin quay người ôm lấy Kyuhyun, nước mắt cậu trào ra.

- Kyuhyun, em không muốn đi.

- Đã tới giờ rồi. Cậu bé ngốc của anh, nếu em nhắc lại điều đó một lần nữa, anh thật sự sẽ không để em đi đâu.

Sungmin mở mắt và nhận thấy chỉ còn hai người trong phòng chờ. Kyuhyun dịu dàng vuốt tóc cậu rồi dứt khoát đẩy Sungmin đi về phía cửa.

- Tới giờ rồi. Nhanh lên.

Không thể diễn tả được, lúc cánh cửa đóng lại ngăn cách cậu và anh, trái tim Kyuhyun đau tới mức nào. Nghẹt thở và choáng váng như muốn khiến anh gục ngã. Mắt của người yêu bé nhỏ vẫn còn đỏ và ầng ậng nước. Dù đã bước thật chậm, khoảng cách giữa hai người vẫn xa dần theo từng giây. Kyuhyun chỉ có thể tì tay lên tấm kính lạnh giá, và dõi mắt theo cho tới lúc máy bay hoàn toàn khuất trong những tầng mây, đem theo cả tâm can anh đi mất.

Những cuộc chia tay luôn luôn xuất hiện trong cuộc sỗng của hai người. Kyuhyun phải tự hỏi, phải chăng ông trời quá ghen tị với hạnh phúc nhỏ nhoi của anh, cứ luôn tìm cách phá đám anh, thử thách anh? Nếu vậy, sự thử thách kéo dài tới tận ngần ấy năm trời có phải là quá dài chăng?

Từ cái ngày anh bắt đầu nảy sinh thứ tình cảm kì lạ này với cậu, cho đến lúc hoàn toàn khẳng định là yêu cậu, rồi bằng mọi cách tiếp cận, thuyết phục trái tim cậu chấp nhận anh…cho tới tận lúc này, Kyuhyun vẫn có thể kiên trì, và tiếp tục kiên trì hơn nữa với tình yêu này. Với Kyuhyun, anh có thể khẳng định hai chữ “mãi mãi” là có tồn tại. Tại sao không? Cái gì có thể làm anh từ bỏ cơ chứ ? Thời gian? Không gian? Hay một ai đó khác?

Thật sự có người có thể thay thế vị trí của Sungmin trong trái tim anh sao?

Nghĩ tới điều đó thôi cũng đủ khiến anh phải lăn ra đất mà cười.

Có moi lồng ngực anh để móc tim ra mà bằm nhỏ để lục soát, thì cũng chẳng tìm được chút khoảng trống nào dành cho bất cứ ai ngoại trừ người đã độc chiếm nó từ nhiều năm nay.

Dù sao chăng nữa, anh tin rằng cả anh và Sungmin đều không bao giờ hối hận về lựa chọn của mình.

…..

…..

….

Suy nghĩ và chấp nhận được thực tế là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Kyuhyun vốn không thể tưởng tượng được sự trống vắng khi Sungmin đi lại lớn đến như vậy. Sau một ngày làm việc quần quật tại công ty, anh trở về chỉ để đối diện với sự cô đơn gặm nhấm trái tim. Kyuhyun vội vã gọi điện cho Sungmin , và anh chỉ dịu lại khi nghe tiếng cậu gọi tên mình.

“Kyu à…”

Anh nhớ em. Đó là tất cả những gì mà Kyuhyun muốn nói , cũng là tất cả những gì mà Kyuhyun có thể nói. Tiếng của Sungmin trong vắt.

- Em cũng yêu anh.

Kyuhyun cười trầm khàn.

Kyuhyun cố gắng không làm phiền cậu quá nhiều,nhưng anh cũng biết cậu nhớ anh chẳng thua kém gì anh nhớ cậu. Vậy thì việc gì anh phải kiềm nén bản thân. Sungmin đã không về thì anh sang Mĩ là được, thời đại phương tiên giao thông phát triển, không tận dụng thì phụ lòng các nhà khoa học quá.

- Kyuhyun, con lại sang Mĩ nữa hả?

- Mẹ nói ” lại “ là sao?

Kyuhyun một tay thua xếp quần áo, một tay bấm điện thoại tanh tạch báo tin cho Sungmin. Bà Jo đúng ở cửa thở dài.

- Lần thứ hai trong tháng này rồi còn gì. Mẹ còn có thể nói gì khác đây?

- Chúc con may mắn là được mà mẹ.

Rồi anh xách vali chạy xuống nhà và bật ngửa ra khi một cục gì tròn tròn đâm bổ vào người anh.

- Dadddddddddddddddyyyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!!!Nhớ quá trời luôn á!!!!!!!!

Sau một lúc thấy toàn sao nổ tung tóe trươc mắt, Kyuhyun nhốc bổng cái cục tròn tròn mà anh đã định hình được là nhóc Kyumin quỷ quái ra khỏi người mình, xách nổi nó bằng một tay mặc nó la oai oái. Tay chân nó quơ quào loạn xạ trong không khí còn miệng thì gào rú ỏm tỏi tới mức bà Jo không chịu nổi phải bảo Kyuhyun bỏ nó xuống ngay.

- Nhóc con chết tiệt, muốn ám sát appa hả?

Kyuhyun nhéo hai cá má bầu bĩnh, hết banh ra rồi nhấn vào tới mức hai cái bánh bao trắng biến thành hai cái bánh bao đỏ.

- Đâu có, con nhớ dad muốn chết nên về thăm nè.

Mắt cậu nhóc long lanh một cách nguy hiểm. Nó ngày càng trắng ( giống Sungmin), ngày càng tròn ( giống Sungmin) mặt dù cái mặt thì vẫn hiện rõ cái gen nhà họ Jo của anh. Nó mới bé tí mà sao Kyuhyun thấy nó gian không thể tả. Thật ra, năm xưa, vào cái tuổi của nó, Kyuhyun vẫn còn ngây thơ trong sáng lắm.

- Mom đâu hả dad?

- Con hỏi Sungmin hử? Umma của con hiện không ở nhà. Appa đang định đi thăm đây nhóc.

Kyuhyun quyết định là không nên cò cưa với nhóc con có chỉ số “dính” cao hơn keo hiệu khủng long này. Nếu trễ chuyến bay anh sẽ lại phải chờ, phải đợi, phải làm đủ trò mới thoát ra được khỏi Donghae cùng mớ giấy tờ của cậu ta.

- Cho con đi nữa.

Biết ngay. Thằng nhóc sau khi nghe dứt câu anh nói liền bám chặt lấy gấu quần anh, ngọt ngào xin xỏ.

- Không , con hãy ở nhà với bà nội đi.

Kyuhyun dứt khoát từ chối. Thế giới của hai người toàn màu hồng trong mơ hai ngày của anh tuyệt đối không thể bị phá hủy bởi con qủy con này.

- Ứ chịu.

Lắc đầu quầy quậy, Kyumin thể hiện bản thân có một độ lì còn ngang ngửa độ dính.

- Ngoan, ở nhà rồi appa mua siêu nhân điện quang cho hén.

- Ứ thèm.

- Kyumin, con có biết phá hoại giây phút hạnh phúc của bố mẹ là trọng tội không?

Kyuhyun đứng thẳng người, đôi mắt sắc lạnh cứng rắn nhìn bé Kyumin đang tròn xoe mắt không hiểu vì sao ông bố cà tửng thường ngày của nó lại ban cho nó cái nhìn “chết chóc” nhường ấy.

Nhưng mà, không có xi nhê gì đâu. Kyumin bé con nhếch mép một cái ( biểu hiện hoàn toàn không nên có ở một đứa con nít), khoanh tay lại, tạo một dáng đứng kiêu ngạo nghiêng mặt đáp lại

- Vậy appa có biết, ngăn cản tình cảm mẹ con phát triển là tội ác không? Tình cảm cha con của chúng ta đi xuống một bậc rồi đấy.

Thái dương Kyuhyun nổi gân xanh lè…

Thằng quỷ con này…

… Ai dạy cho nó thế không biết.

*****

Sungmin bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa vào lúc sáng sớm. Thực ra thì cũng trưa trờ trưa trật rồi nhưng với một con sâu cày đêm ngủ ngày như cậu, lúc này chính xác vẫn còn là quá sớm mà.

- Ai đ…oái!

Vừa mở cửa, cả người cậu đã bị ôm chặt cứng và bên má thì vang lên một tiếng “chụt’ rõ to.

Định thần lại, cậu hét lên khi nhìn thấy hai kẻ “đáng yêu” vừa tấn công mình là ai.

- Kyu, kyumin! Sao cả hai lại ở đây?

Kyuhyun cạ cạ má mình vào má cậu, không ngừng hôn lại hôn làm sungmin ná thở còn Kyumin thì tức xì khói.

Thằng nhóc rõ ràng cảm nhận được thỉnh thoảng ông bố cà chớn liếc nhìn nó với ánh mắt như muốn nói “đây là lợi thế của đôi chân dài, ranh con ạ, muốn chen vào chuyện của người lớn à, chờ 10 năm nữa đi”

Thôi thì khỏi nói, lòng con trẻ cứ gọi là rực lửa căm thù.

****

Kyu nhìn quanh ngôi nhà trong khi Sungmin tíu tít với bé Kyumin trong bếp để chuẩn bị bữa trưa. Cậu không ở KTX mà mua luôn ngôi nhà nhỏ này, nhỏ nhưng khá tiện nghi. Kyuhyun biết Sungmin không thích tiếp xúc với người lạ, càng không muốn ở chung với một ai đó, bất kì ai có thể phá hỏng bầu không khí chỉ của riêng cậu.

Bức ảnh cả ba người được đóng khung hình để ngay ngắn trên bàn học trong phòng ngủ. Bên cạnh nó là cả một cuốn album dày cộp và không khó khăn gì để Kyuhyun nhận ra ảnh của riêng mình anh đã chiếm hơn nửa trong đó. Những bức ảnh chụp ở nhiều góc độ, nhiều tư thế, có cả những tấm trông rất kì cục và buồn cười. Kyuhyun chắc rằng Sungmin đã dùng điện thoại chụp lúc anh không để ý rồi in ra bỏ vào đây.

Nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới là cốc uống nước anh mua cho cậu, thú bông anh tặng cậu… trên mỗi vật lại có một miếng dán ghi mấy dòng chữ nhỏ. Tò mò cầm cái cốc lên, anh bật cười khi thấy Sungmin viết “miệng kyu”, vậy trên cái lược sẽ là “tóc kyu”, trên cái bút là “tay kyu”.

- Đừng có nghịch đồ của em.

Sungmin đột ngột xuất hiện giật lấy cái bút trong tay Kyu giấu ra sau lưng mình, hai má đỏ bừng như đang làm chuyện xấu thì bị phát hiện.

- Em ngượng cái gì?

Ôm mặt Sungmin trọn trong hai tay mình và hôn lên trán cậu,nhận thấy tim cậu đập mạnh, anh khe khẽ cười.

- Anh cũng nhớ em rất nhiều. Và anh hạnh phúc khi anh biết Sungmin của anh cũng nhớ anh vậy.

- Dĩ nhiên là em nhớ anh. Cái đó .. . cái đó, dĩ nhiên là như thế.

Mặt Sungmin vẫn không ngừng đỏ nhưng ngữ khí thì lại rất chắc chắn. Đúng vậy, yêu thương thì có gì phải che giấu, có gì phải ngại chứ, Kyuhyun luôn luôn thẳng thắn bộc lộ tình yêu của anh với cậu. Có điều…vẫn thấy mất mặt quá đi.

Lấp liếm sự xấu hổ của mình,nhón chân lên một chút, Sungmin khép mắt như chờ đón một nụ hôn dịu dàng từ Kyuhyun. Anh dĩ nhiên không thể làm cậu hụt hẫng. Chỉ còn một chút xíu xiu nữa là chạm môi nhau thì…

- Umma, trứng cháy rồi!!!!!

Có điều, trong ngôi nhà này không chỉ có hai người. Nhóc Kyumin thật sự là một thiên tài phá hoại không khí lãng mạn của bố mẹ nó.

****

Ngoại trừ món trứng đã đen thui như bồ hóng, dĩ nhiên những món ăn khác qua tay Sungmin đều rất ngon lành và đẹp mắt. Sống một mình khiến sự tự chủ của cậu tăng lên nhiều. Nhất là khi cậu không thích ra ngoài để dùng bữa tối. Kyuhyun ngầm hiểu rằng cậu bécủa anh không thích nhìn thấy những cặp đôi khác tay trong tay cùng bước vào tiệm ăn khi mà cậu chỉ có một mình đối diện với chính mình. Đó cũng coi như một dấu hiệu của tình trạng” nhớ chồng” đi nhỉ. Tự hài lòng với suy nghĩ (đậm chất tự sướng) này của mình, anh thấy trốn việc sang thăm “vợ yêu” là một việc làm cực kì đúng đắn và phù hợp. Các cụ chẳng phải đã nói “yêu vợ là yêu nước” đó sao.

Kyumin đang tuổi hay ăn chóng lớn nên cũng cặm cụi gắp và gắp. Kyuhyun không cảm thấy đói nên chỉ ăn lấy lệ dù Sungmin cứ nhắc đi nhắc lại là anh quá gầy. Nhưng quả thật, nhìn cậu ăn ngon lành là anh cũng thấy no luôn rồi.

Việc Kyuhyun trốn việc bay sang Mĩ đã không còn là chuyện ngạc nhiên lớn lao gì nữa, hay là nói, nhân viên của anh đã quá quen rồi. Có điều, như đã nói, bây giờ là thời đại thông tin, Kyuhyun chạy đâu cũng chẳng thoát . Cái điện thoại của anh từ lúc rời Hàn tới giờ cứ rung bần bật. Mặc dù nói là dứt việc đi thăm Sungmin, anh cũng chưa vô tâm tới mức hoàn toàn bỏ bê mọi việc ở công ty cho những nhân viên không được tốt số của mình. Cứ coi như đây là chút lương tâm ít ỏi mà anh dành cho người ngoài đi.

- Anh không cần cố ép mình sang tận đây thăm em đâu. Em biết anh bận mà.

Sungmin dùng khăn tay lau miệng cho bé Kyumin, nói nhẹ nhàng. Chẳng khó khăn để nhận ra một Kyuhyun cứ nhấp nhổm không yên và năm phút lại cầm cái điện thoại lên một lần. Kyu cười vẻ hối lỗi nhưng cái quan trọng là anh chỉ hối lỗi vì đã để Sungmin phải suy nghĩ cho anh, chứ còn việc sang đây mà bỏ việc á, như đã nói trên, anh cho đó là một quyết định sáng suốt như không thể sáng suốt hơn. Phủ nhận nó tức là phủ nhận tài năng cùng trình độ của anh. Đời nào Kyuhyun, một người luôn tự tin vào bản thân như anh, lại có thể làm cái chuyện tầm phào đó.

- Sungmin của anh quan trọng nhất mà.

Cười một cách ngọt ngào nhất có thể, Kyuhyun nói, cố tình ở dưới bàn anh đạp chân bé Kyumin một cái.

Kyumin đang ăn bị “nháy đèn” vội ngẩng đầu dậy chu chu cái mỏ về phía Kyuhyun kháng nghị rồi quay qua Sungmin ton hót.

- Umma là ưu tiên hàng đầu mà.

Rồi lại gục xuống ăn tiếp. Thực sự mà nói, chắc thằng nhóc nghĩ rằng ăn nhiều như thế xuông nó sẽ cao lên nhanh chóng, và nó sẽ hạ gục niềm kiêu hãnh chân dài của papa nó.

Đúng là suy nghĩ trẻ con. Nhưng không phải là không có ý, con nít thời bây giờ phát triển dữ dội lắm.

….

Nhưng Kyuhyun rảnh, Kyumin rảnh không có nghĩa là Sungmin cũng rảnh. Kết thúc bữa sáng muộn màng, Sungmin lập tức phải chuẩn bị để đi học vào buổi chiều mặc dù thực sự thì ánh mắt cún con của nhóc tì với lời dụ dỗ ngọt ngào của Kyu có làm cậu rung rinh chút đỉnh. Tuy nhiên, cũng có thể là ý thức học tập của cậu quá cao, hoặc cũng là một lí do nào đấy mà chỉ chính cậu mới hiểu , Sungmin kiên quyết không nghỉ một buổi học nào.

- Chúng ta nên làm gì đây appa?

Kyumin chống cằm , đánh mắt sang nhìn ông bố trẻ tuổi của nó cũng đang nằm dài trên ghế bành, thở dài một cách hết sức kịch. Kyuhyun lật người một cái, rồi hai cái, tới cái thứ ba xém tí lăn luôn xuống đất.

- Tại sao không tới trường umma chơi ?

Chán ngán nhìn Kyuhyun lăn với lật, thằng bé di động cái thân mình ngăn ngắn mập mập trăng trắng của nó lại gần anh rồi đặt mông ngồi hẳn lên bụng Kyu làm anh bật ra một tiếng “hự”.

- Con thích thì cứ đi đi.

Kyu đẩy nó ra, rồi ngáp dài. Anh không muốn bị Sungmin giận đâu. Nếu anh tới trường, còn cả thằng quỷ con hám quậy này nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra chứ. Anh tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho Sungmin, bởi nếu không thời gian cậu giải quyết êm đẹp mọi việc chắc chắn sẽ triệt tiêu sạch sẽ thời gian hai người ở bên nhau.

Kyuhyun là người có tính kiên nhẫn. Và anh biết bỏ nhỏ lấy lớn.

Nhưng thằng nhóc con nhà anh thì không.

Năm tuổi. Quá bé để có thể nghĩ được những điều Kyuhyun nghĩ.

Năm tuổi. Chưa đủ để biết viết chữ ngoan.( Mà hình như là nó cố tình không biết)

……………….

(Fic đang chờ một chap nữa là end, admin sẽ post ngay tại đây khi nào tác giả bexinh xuất bản chap cuối - chap 38 ^^)