Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

07 October 2012

(HaeHyuk) - Đất lạnh (T7) - MA - Longfic

Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn) 
[Chủ nhân của Tình yêu lãnh chúa và Lee gia & Địa chủ họ Eun đó mừ ^^]

Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cuối đầu*
 
Nghiêm cấm đọc chùa dưới mọi hình thức!!!!
:hoiep: :4bi::huyenno:
*****


- Các ngươi nhớ kỹ gương mặt xinh xắn đó chớ? Sau ba khắc nữa, cơ thể quyến rũ ấy hoàn toàn là của các ngươi!
 
Tập 7: Nước mắt mỹ nam lạnh lùng đã rơi

 
Sáu tên lính nuốt nước bọt ừng ực khi nhìn vào làn da trắng mịn màng của HyukJae. Chúng thèm khát cậu ngay cái nhìn đầu tiên.

DongHae hí hửng đặt chiếc đồng hồ cát lên bàn rồi ngước mắt nhìn HyukJae.


- Đi đi chớ! Ngươi muốn ở đây để chúng đáp ứng cái thứ thuốc ham muốn đó à? Ngươi rành tòa thành này lắm mà, ta cho ngươi ba khắc để tẩu thoát đó, ta nhân đạo quá còn gì.


Nói rồi DongHae lập tức yên vị trên ghế chăm chú vô chiếc đồng hồ. Miệng hắn mỉm cười rất tươi. Hôm nay cuộc đi săn của hắn đã có nhiều đổi mới. Hắn đang rất cao hứng vì trò chơi man rợ mà mình vừa nghĩ ra.


HyukJae cắn răng chịu đau mà đứng dậy. Cậu lê từng bước khổ sở đến cửa. Cơ thể cậu đang biểu tình. Nó bảo cậu hãy ôm đại một tên nào đó đi. Tên nào cũng được. Chỉ cần hắn mau chóng giải thoát cậu khỏi sự bứt rứt này.


HyukJae nuốt khan giọt nước miếng để xua tan ý nghĩ đó.


Sáu tên thị vệ đồng loạt đưa ánh nhìn dâm tà khi HyukJae lướt qua chúng. HyukJae rùng mình sợ hãi. Cậu đang đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Cậu còn nhớ gì về địa hình nơi đây nữa, cứ nhắm mắt mà đi đại.


Cứ thế, HyukJae lết từng bước từng bước về phía Đông. Cậu đi, đi mãi… cứ thấy ngõ rẽ nào là cậu rẽ vào đó. Gió đêm lạnh lẽo cứ lùa vào da thịt cậu, làm nhói đau từng vết thương nhỏ bên trong. Đầu óc HyukJae quay cuồng, cậu đang ham muốn tột độ. Cậu muốn được giải tỏa.


DongHae cưỡng bức cậu, cho cậu cảm giác gần gũi xác thịt rồi đầu độc cậu. HyukJae nguyền rủa trái tim hiểm độc đó. HyukJae rất căm hận Choi SiWon, nhưng hiện giờ, cậu chỉ muốn giết chết con người lạnh lùng kia – Choi DongHae – tên khốn độc ác mà HyukJae căm hận đến thấu xương.


HyukJae lết đến ngã ba rồi hoàn toàn kiệt sức. Có vẻ hạ bộ của cậu vẫn còn chảy máu. Cậu không nhấc chân lên nổi. HyukJae ngã người vào tường, thở hổn hển. Thật sự cậu đã quá kiệt sức. Ba khắc đã trôi qua chưa? HyukJae tự hỏi rồi đẩy mạnh cánh cửa gần đó. Cậu phải trốn. Cậu không thể để sáu tên lính nhơ nhuốc đó vấy bẩn cơ thể mình hơn được nữa. HyukJae chui vô phòng, chốt cửa lại rồi chui rúc vô một góc kín.


- Nó ở đâu? Mày tìm thấy chưa?


Một giọng nói từ hành lang vọng vào. HyukJae giật bắn mình sợ hãi. Nếu chúng tìm ra cậu, cơ thể cậu sẽ trở thành một thứ bẩn thỉu không sao gột rửa được. Dù có chết, tâm hồn cậu cũng không gột rửa được. HyukJae không muốn chết trong tủi nhục như thế.


- Có khi nào nó trốn trong đây không? – Giọng nói khác cất lên kèm theo tiếng đẩy cửa.

HyukJae chết lặng. Tim muốn ngừng đập ngay lập tức.


- Chỗ này không vào được! – Tên kia ngăn lại.


- Nhưng… lỡ nó ở trong này…


- Mi điên à, cánh cửa này luôn khóa, làm sao nó vào được. Hơn nữa, đây là nơi cấm kỵ của tòa thành.


Tên kia vội vàng kiểm tra: - Ờ, nó bị khóa này.


- Thôi tìm tiếp bên hướng kia đi. Tao thèm cơ thể của nó đến phát điên rồi.


- Ừ, Thái tử hôm nay phóng khoáng thật, đúng là đã ban thưởng cho chúng ta miếng mồi ngon…


Tiếng bọn chúng xa dần, HyukJae ghiến răng kiềm cơn tức giận khi nghe cuộc nói chuyện khả ố của hai tên lính. Một lũ bẩn thỉu!


Chợt một làn gió nhẹ thổi hờ tấm rèm cửa sổ thu hút ánh nhìn của HyukJae. Rèm cửa màu bạc.


HyukJae giương đôi mắt ngó xung quanh. Kiểm tra từng vật dụng trong phòng.Gian phòng khá rộng, được trang trí rất lộng lẫy. Tuy sạch sẽ và cao sang, nhưng nơi đây có một thứ âm khí rất nặng nề. Một cảm giác lạnh lẽo. Không hẳn là do khí trời về đêm, nó có cái gì đó rất lạnh lẽo… và hiu quạnh, đơn côi. Có vẻ như đã rất lâu rồi không có người ở. Đây là một gian phòng bị bỏ hoang!


Cha con thích màu bạc…
Cái màu lạnh lùng như gương mặt của ông ấy vậy đó…
Nhưng trái tim ông ấy… rất ấm…
Trong tòa thành, chỉ có phòng ngủ của cha con là toàn màu bạc thôi…


HyukJae nhớ như in từng lời nói của EunHyuk. Mỗi khi nhớ về cha mẹ, không bao giờ Hyukjae kiềm chế được cảm xúc của bản thân. Gương mặt tượng đá của cậu bắt đầu hiển hiện chút bi ai. Đôi mắt cậu rưng rưng ngấn lệ khi nhìn vào chiếc giường phía trước. Một chiếc giường phủ đầy màu bạc.

- Cha…


Đôi môi HyukJae khẽ mấp máy một tiếng gọi thân thương, nước mắt cậu trào ra liền sau tiếng gọi đó. Đây là phòng ngủ của cha mẹ cậu. Một cảm giác xót thương ùa về. Nơi đây đúng thật là phòng ngủ của cha mẹ cậu! Là nơi mà cậu được hình thành. Là nơi ngọt ngào nhất trong trí nhớ của mẹ cậu.


- Mi điên à, cánh cửa này luôn khóa, làm sao nó vào được.

HyukJae chợt nhớ đến câu nói của tên lính. Nhưng khi cậu vào đây, cửa đâu có khóa. Là do chính tay cậu khóa đó chứ. HyukJae nghẹn ngào đưa ánh mắt đẫm lệ vào chiếc giường bạc lạnh lẽo ấy. Gió vẫn thổi phất từng cơn.


- Cha… là cha phải không? Là cha… về với con phải không?


HyukJae òa khóc. Cơn thèm khát tình yêu thương ruột thịt ùa về. Một đứa trẻ mồ côi đang cố vớt vát chút niềm tin vào tâm linh huyền ảo. HyukJae cảm thấy thật ấm áp trong gian phòng này. Bất giác cậu đứng lên, lê từng bước đến chiếc giường ấy, cậu quờ quạng lên ra giường để tìm chút hơi ấm của cha mẹ cậu. Những giọt nước mắt long lanh đầy hờn tủi chảy dài trên đôi má thơ ngây. Tuổi thơ của cậu đã bị hai chữ “mồ côi” làm cho đau đớn.


- Cha… về với con phải không cha?... Là cha đã về với con phải không?


HyukJae chà sát mặt mình lên ra giường. Cố tìm mùi hương thân thương của tình phụ tử. Chiếc giường này cha cậu đã ngủ từ thời thơ ấu. Ấm lắm! Cậu thấy ấm áp lắm. Cậu tin người thật sự đang ở bên cạnh cậu. HyukJae lâng lâng hạnh phúc, cha cậu thật sự đã về bên cậu…


- Ai đó?


Một giọng nói trầm đầy nghiêm nghị cất lên. HyukJae giật mình trở về thực tại. Cậu đứng phắt dậy. Cơn sợ hãi lập tức ùa về. Không! Ngay bây giờ cậu không thể gặp ai. Sự ham muốn trong lòng vẫn âm ỉ. Cậu không thể gặp bất cứ ai. Cơ thể này không thể vấy bẩn hơn được nữa. HyukJae hoảng sợ lùi từng bước. Chủ nhân của giọng nói ấy từ từ hiện ra sau tấm rèm bạc.


HyukJae lắc đầu liên hồi, dục vọng trong cậu trào dâng. Cậu không muốn! Cậu không muốn chịu nhục thêm nữa! Hoàn toàn không muốn!


HyukJae quay cuồng trong đau đớn. Sự uất ức khiến trái tim cậu quặn thắt. Từng nhịp thở của cậu gấp rút hơn. HyukJae hoàn toàn choáng váng… rồi gục ngã. Một bàn tay yếu ớt vội vàng đỡ lấy cơ thể cậu. HyukJae nghe rõ tiếng người đó gọi trong hoảng loạn.


- EunHyuk?


HyukJae nhắm ghiền đôi mắt rồi không biết gì nữa.

***********

DongHae vẫn ngồi ngay vị trí cũ, tay gõ từng nhịp lên bàn chờ đợi. Đúng ba khắc trôi qua, sáu tên thị vệ hớn ha hớn hở túa đi các hướng tìm Hyukjae. Chúng rất hồ hởi vì sắp được vui chơi với người đẹp. Gương mặt tên nào cũng toát ra vẻ ham muốn dâm tà. Donghae trông theo từng gương mặt đó, hắn hiểu sáu tên nô tài của mình đang mê mệt với sự quyến rũ của Hyukjae. Hắn khẽ lắc đầu vì bản tính cầm thú của bọn đàn ông thích trăng hoa.


Donghae cũng là một kẻ trăng hoa. Nhưng hắn không gượng ép người ta đến với hắn. Hắn chưa hề có ý nghĩ đen tối đối với HyukJae. Hắn săn lùng cậu đơn giản như tìm kiếm một con mồi ưa thích.


Chỉ cho đến khi hắn nắm tay cậu và cậu nhăn nhó phản đối, hắn mới nghĩ ra trò chơi hiếp đáp cậu. Và hắn thấy thích… hắn thích nên hắn ban cậu cho bọn nô tài, để bọn chúng cũng thích. Dĩ nhiên Donghae hiểu rõ với tính khí quật cường của HyukJae, thì cậu sẽ không bao giờ chịu khai báo. Nên thay vì giết Hyukjae, hắn dùng cậu làm phần thưởng cổ súy tinh thần cho bọn nô tài. Trước nay Donghae vẫn xem người Đông Hạ như những kẻ tôi mọi phục vụ cho người Nguyên Hạ.


Donghae ngồi im đó, khoanh tay, chờ đợi… Chờ đợi bọn nô tài đem xác Hyukjae về cho hắn. Chỉ có điều trước khi giết Hyukjae, bọn chúng sẽ trêu đùa với cậu một chút.


Bọn chúng sẽ trêu đùa với cậu…

Bọn chúng sẽ giày xéo thân xác cậu như hắn đã từng làm…

Bọn chúng sẽ giết cậu…

Sau khi giết, rất có thể bọn chúng vẫn còn ham muốn với cậu…


Donghae cắn nhẹ bờ môi. Hắn không cười nữa. Tự nhiên hắn thấy không vui với những suy nghĩ đó.


Khi không vui, hắn lại càng nghĩ, càng nghĩ lại càng thấy bực mình.


DongHae đứng dậy đi qua đi lại khắp phòng. Ánh mắt hắn vô tình nhìn lên chiếc giường trắng. Những vết máu nhỏ còn in hằn trên đó, đánh dấu sự chiếm hữu đầu tiên của hắn với thân người nhỏ bé kia. Cậu không khóc lóc, không van xin, chỉ giương ánh mắt căm hận nhìn hắn. DongHae cắn hờ chiếc lưỡi, hắn vẫn chưa quên được cảm giác đê mê khi ngập tràn trong cậu.


- Chết tiệt!


DongHae quát lên một tiếng lớn rồi cầm ngọn roi xăm xăm đi ra khỏi phòng. Ánh mắt hắn lạnh lùng đến băng giá. Hắn vừa phát hiện ra trái tim mình đang biểu tình. Nó không cho phép ai đến bên cậu ngoài hắn. Cậu là vật sở hữu của hắn. Trò chơi vẫn chưa kết thúc. Hắn vẫn chưa muốn cậu chết.


DongHae tiến gần ra đầu hành lang thì hai tên thị vệ cũng vừa đi tới. Chúng quỳ mọp dưới chân hắn.


- Khấu kiến Thái tử…


- Các ngươi tìm ra tên sát thủ đó chưa? – Donghae hỏi, giọng hắn lạnh như đá.


- Dạ… vẫn chưa ạ…


DongHae nhếch mép: - Vậy sao?


Rồi nhanh như cắt, DongHae giơ ngọn roi quấn quanh cổ tên bên phải. Hắn giật mạnh, tiếng rốp vang lên, y le lưỡi tắt thở tại chỗ.


- Thái… tử…? – Tên thị vệ còn lại run rẩy.


DongHae lửa giận bừng bừng, hắn giơ ngọn roi lần thứ hai. Tên thị vệ gãy cổ ngay lập tức.


DongHae quất mạnh roi xuống sàn một cách mạnh bạo. Vẫn còn 4 tên nữa, 4 tên khốn khiếp đang dâng trào dục vọng với HyukJae. Hắn phải giết hết! Những kẻ dám nghĩ đến chuyện động vào cơ thể của HyukJae, hắn nhất quyết phải giết!


DongHae tiến nhanh qua từng dãy hành lang của tòa thành. Hắn phải tìm ra bọn chúng trước khi bọn chúng tìm thấy Hyukjae. Hyukjae đã uống tình dược, nếu cậu trông thấy bất cứ ai, dù là đàn ông hay đàn bà, tất cả đều là thảm họa cho cậu.


Donghae cầm chặt ngọn roi trong tay. Hắn lại săn mồi, nhưng con mồi hiện giờ không phải HyukJae.


- Tản ra khắp nơi, tìm tên thích khách mặc áo đen cho ta. Nếu không tìm thấy, đem cái đầu của các ngươi về đây! – DongHae lạnh lùng hạ lệnh với những tên thị vệ gần đó. Còn hắn thì vẫn lăm lăm ngọn roi đi kiếm 4 con mồi kia.


Chẳng mấy chốc hoàng cung của lãnh chúa rần rần tiếng bước chân thị vệ. Chúng nháo nhào tìm kiếm Hyukjae. Donghae chưa bao giờ đùa giỡn với mệnh lệnh của hắn. Nếu chúng tìm không ra Hyukjae, chắc chắn chúng sẽ chết thật.


Không gian xung quanh bừng sáng bởi đuốc là đuốc. Tiếng lửa cháy phừng phừng của từng ngọn đuốc cũng ồn ào như tiếng quân lính lùng soát, mở cửa, đóng cửa rầm rầm.


Nhưng lãnh chúa không quan tâm đến điều đó.


Ông đang thả hồn theo giấc mộng ban ngày của mình. Ông vừa gặp lại hình bóng mà ngày đêm mình mong nhớ. EunHyuk… cậu đã về bên ông.


Từ khi chiếm hữu tòa thành này, Siwon đã lập tức cho người ráo riết tìm kiếm EunHyuk. Ông lo lắng cho cậu. Vì tính tình cậu ngang bướng, lại chẳng biết nể sợ một ai, Siwon rất lo cậu bị quân Nguyên Hạ hạ sát. Eunhyuk không chịu đeo sợi dây chuyền hình giọt nước nên chắc chắc chẳng có gì bảo đảm sự an toàn cho cậu khi quân Nguyên Hạ ập đến đây.


Sau ba tháng Nguyên Hạ nội chiến, Siwon chính thức lên cầm quyền. Việc đầu tiên của ông vẫn là tìm kiếm Eunhyuk. Ông bắt được Kang tổng quản, ông biết Eunhyuk đã chạy thoát khỏi tòa thành. Ông muốn lo cho cậu, bù đắp sự mất mát của cậu khi Lee Donghae đã chết.

Chính vì sự si tình và bi lụy, Siwon đã chọn đống đô ở tòa thành Đông Hạ thay vì về vùng đất thảo nguyên của Nguyên Hạ.


Đây là gian phòng ngủ của Lee lãnh chúa – nơi mà ông đã gặp lại Eunhyuk sau ba năm xa cách, nơi mà cậu đã quỳ mọp xuống chân Lee lãnh chúa để van xin mạng sống cho ông, nơi mà cậu nguyện cùng ông sống chết… Gian phòng này thật sự mang nhiều kỷ niệm với Siwon, cả nỗi đau và niềm hạnh phúc. Do đó, Siwon không cho bất cứ ai vào. Ông luôn khóa cửa. Và những đêm không thể ngủ vì nhớ Eunhyuk, ông lại đến đây để ôn lại những năm tháng ngọt ngào.


Mấy ngày gần đây Choi Donghae muốn săn lùng ai đó, hắn làm loạn cả phòng nghỉ của lãnh chúa. Siwon trước nay không quan tâm những gì Donghae muốn làm, ông không có con, nên ông rất cưng chiều cháu. Siwon để Donghae tự nhiên chiếm lĩnh lãnh cung của mình mà không buồn thắc mắc.Thời gian càng trôi, sức khỏe càng yếu thì ông càng khao khát gặp lại Eunhyuk hơn. Ông muốn gặp cậu chỉ để giải thích rõ với cậu một điều. Đó là một sự thật chẳng ảnh hưởng gì đến vận mệnh Đông-Nguyên. Sự thật đó, chỉ đơn giản để củng cố niềm tin của cậu dành cho ông. Để trái tim ông vơi bớt tội lỗi với cậu.


Trời xui may rủi, Hyukjae lại tìm đến căn phòng này ngay lúc Siwon đang có mặt. Cửa không khóa, Hyukjae lại cho đó là sự hiển linh của cha mình. Và có lẽ Lee Donghae hiển linh thật, vì ngài đã đưa đẩy Hyukjae gặp Siwon. Có vẻ ngài cũng muốn ân oán hận thù của cậu con trai bé nhỏ nên được giải quyết sớm.


Hyukjae vẫn mê man, Siwon lặng lẽ ngồi ngay góc giường nhìn cậu. Hyukjae thật sự như hiện thân của Eunhyuk. Tuy gương mặt cậu đậm nét u sầu, không tươi tắn yêu đời như Eunhyuk, nhưng thật sự cậu và Eunhyuk, chỉ như có một gương mặt mà thôi.


Tiếng bước chân bên ngoài ngày một vồn vã. DongHae hiện chẳng khác lãnh chúa trong thành. Mệnh lệnh của hắn là trên hết. Siwon vẫn không chút bận lòng vì tiếng ồn ào đó. Ông đã muốn từ bỏ mọi thứ từ khi EunHyuk đòi tự thiêu để về bên Lee DongHae. Ông gắng gượng sống đến bây giờ chỉ mong được trông thấy EunHyuk một lần sau cuối. SiWon mỉm cười buồn bã, tự oán trách con tim bi lụy vì tình của mình.


Nhưng tiếng ồn ào bên ngoài làm HyukJae choàng tỉnh. Cậu mở hờ đôi mắt quan sát xung quanh. Cơ thể cậu không còn nóng nữa, tuy nhiên tay chân vẫn bủn rủn, yếu ớt, hạ thân vẫn đau buốt thấu xương. HyukJae lồm cồm ngồi dậy, chăm chú nhìn người đàn ông ngồi ngay cạnh giường.


- Đừng sợ, tình dược trong người ngươi đã được giải rồi… - Siwon thở dài – Nhưng chất độc mềm cơ mà ngươi trúng, ta không có thuốc giải ở đây…


- Ông là ai? Sao lại cứu tôi? – HyukJae hỏi, vẫn giọng lạnh lùng. Cậu không có cảm tình với người Nguyên Hạ. Một chút cũng không.


SiWon nheo nheo đôi mắt già nua nhìn HyukJae rồi ho lên sù sụ. Cậu giống EunHyuk quá. Trong thoáng chốc SiWon đã tưởng EunHyuk về đây gặp ông. Nhưng SiWon đau đớn nhận ra, ông đã quá già thì làm sao EunHyuk có thể trẻ như thế được.


- Ngươi… có quan hệ gì với một người tên là EunHyuk? – SiWon hỏi.


HyukJae hơi chột dạ. Trong hoàng cung Nguyên Hạ có người biết đến mẹ cậu. Điều đó rất nguy hiểm cho tính mạng của cậu. Vì họ sẽ biết, cậu là hoàng tử Đông Hạ.


SiWon đưa ánh mắt hiền hòa lẫn bi thương nhìn HyukJae, ông ho lên vài tiếng rồi khẽ lắc đầu. Giống quá! Giống đến từng tế bào, giống cả sự biểu cảm, chỉ có giọng nói là không chát chúa mà thôi, giọng cậu rất ngọt ngào. Có lẽ do HyukJae ít nói nên giọng của cậu không thể chót chét như EunHyuk được.


- EunHyuk… là mẹ của ngươi? – SiWon hỏi, ông đoán thế. Đó là lý do duy nhất để giải thích cho bản sao này.


- Ông là ai? – HyukJae hỏi rõ từng tiếng, ánh mắt cậu long lên sự căm hận khi nhận ra tấm áo bào lộng lẫy trên người SiWon, nó quyền quý không khác gì DongHae. Rồi cái dáng vẻ uy nghi đạo mạo đó, rồi sự tĩnh tâm trước những tiếng ồn ào ngoài kia… HyukJae thở gấp hơn, lồng ngực cậu dâng trào cơn sóng thù ghét, cậu rít qua kẽ răng với ánh nhìn sắc lạnh – Ông là… Choi SiWon?


SiWon nhướng đôi mày ngạc nhiên. Đã lâu lắm rồi không ai dám gọi cả tên họ của ông. Những kẻ vô lễ như thế, chỉ có thể là kẻ thù của ông.


- Ông thật sự… là Choi SiWon? – HyukJae lặp lại câu hỏi.


SiWon nghe con tim mình đau nhói khi trông thấy nét mặt đầy phẫn uất của HyukJae. Nó giống như gương mặt đau thương của EunHyuk trong lần cuối cùng ông gặp cậu. Cậu giơ cao ngọn đuốc đòi tự thiêu sống chỉ vì đã giải thoát cho ông – một tên giặc. EunHyuk gọi ông là giặc. SiWon không thể chịu nổi những cảm xúc bi thương đó. Ông ho lên một tràng rất nặng nề.


- EunHyuk… giờ đang… ở đâu? – SiWon nói thều thào, ông chỉ mốn gặp lại EunHyuk một lần thôi.


HyukJae trân trân nhìn SiWon, ánh mắt rất giận dữ.


- Chết rồi! – HyukJae đáp gọn.


SiWon thất thần nhìn cậu rồi lập tức ôm ngực đau đớn, ho lên sặc sụa. Sức khỏe của ông đã quá yếu vì tinh thần suy kiệt. HyukJae không một chút thương cảm, lòng thù hận đã làm trái tim cậu hóa đá.


- Vì sao… cậu ấy chết? - SiWon cố gượng hỏi.


- Vì sao? – HyukJae cao giọng hỏi - Vì lệnh truy nã của ông, vì sự lạnh lùng đuổi cùng giết tận của ông, vì trái tim sắt đá độc ác của ông, vậy mà ông còn hỏi tôi vì sao ư? – HyukJae hét lớn để vơi bớt sự uất hận trong lòng. Kẻ thù của gia tộc cậu, kẻ thù của toàn nhân dân cậu, kẻ thù của sự mồ côi của cậu, hiện đang đối diện với cậu đây. Hyukjae không còn giữ được bình tĩnh nữa.


SiWon nhìn Hyukjae ngơ ngác, cố dằn từng tiếng ho khan nơi lồng ngực


- Lệnh truy nã?... đuổi cùng… giết tận…? Ta không bao giờ làm thế với EunHyuk…


- Hèn hạ! Ông đối xử với mẹ tôi thế nào bây giờ muốn chối bỏ sao? Uổng công mẹ tôi tin tưởng ông, uổng công mẹ tôi đã từng yêu ông… – HyukJae hét lớn hơn, vùng dậy khỏi giường, từ từ lùi về chiếc bàn ngay giữa phòng.


Hyukjae không phải người nói nhiều. Cậu cũng chẳng hứng thú để nói nhiều với kẻ mà cậu hận thấu xương. HyukJae chỉ cố nói để làm phân tâm Siwon. Cậu đang nhắm đến cây đinh hương để trên bàn, nó sẽ là vũ khí tốt nhất để cậu có thể giết kẻ thù. Vừa lùi, cậu vừa mắng nhiếc


- Tại sao ông còn sống tới bây giờ? Lẽ ra ổng đã chết gục trong nhà lao Đông Hạ, tại sao ông còn sống đến bây giờ?


- EunHyuk đã… chết… thật sự cậu ấy… đã chết…? – SiWon đau đớn không muốn chấp nhận điều đó. Bao năm tìm kiếm người đã sớm biết EunHyuk không còn tồn tại trên thế gian này. Nhưng ông vẫn cứ bám víu vào một hy vọng mỏng manh.


HyukJae đã chạm được đến chân cây đinh hương. Sự đau đớn của Siwon không làm cậu nguôi giận. Ngay cả trong mơ của cậu muốn được thấy Siwon, để cậu nguyền rủa ông, tận tay giết chết ông. Thật sự Hyukjae đã được sự thù hận nuôi lớn. Hyukjae khẽ nhếch một nụ cười cay độc. Nụ cười đầu tiên của cậu sau cái chết của EunHyuk. Một nụ cười dành cho kẻ cậu cực lỳ căm hận.


Rầm!


Cánh cửa phòng mở tung. Hơn chục tên thị về ùa vào. Tiếng hét của cậu đã bị DongHae phát hiện. HyukJae nhanh chóng tận dụng cơ hội mỏng manh còn sót lại. Mặc cho cơn đau hoành hành, cậu nhanh chóng áp sát SiWon, chỉa thẳng mũi nhọn từ cây đinh hương vào cổ ông.


Bàn tay yếu ớt của cậu bất chợt bị nắm lại. HyukJae nghe cổ tay nhói đau khi DongHae bóp mạnh nó. Hắn xô thẳng cậu ra xa SiWon, hai tên thị vệ phía sau nhanh chóng khống chế cậu. HyukJae bị chúng bẻ vật tay ngược ra sau, cậu a lên một tiếng đau đớn.


- Thả… thả nó ra… thả nó ra… - SiWon mệt mỏi ra lệnh. Ông ho lên từng hồi.


Donghae thoáng chút ngạc nhiên. Hắn nhận ra Siwon và Hyukjae có mối quan hệ gì đó. Hyukjae đang cố giết ông mà ông vẫn cứ ngồi yên không phản kháng.


DongHae vội vàng vuốt tâm lưng gầy gò của SiWon cho ông dễ thở hơn.


- Hoàng thúc, người không được xúc động quá, người phải nghỉ ngơi thôi.


SiWon gạt nhẹ tay của DongHae ra, không quan tâm sự hiện diện của hắn, ông cứ nhìn thẳng vào HyukJae, hỏi từng tiếng.


- Vì sao EunHyuk… chết? Vì sao lại… vì ta mà cậu ấy chết?


Đôi môi HyukJae run lên vì oán giận, vì đau xót khi nhớ đến cái chết của người mẹ khổ hạnh. Bất giác hai hàng nước mắt cậu chảy dài, giọng cậu nức nở bi thương.


- Vì ông giết chết cha của tôi, vì ông nhất quyết lùng bắt mẹ tôi. Mẹ con tôi phải sống như con chó, con chuột. Mẹ con tôi sống mà không biết ánh mặt trời… Bọn lính Nguyên Hạ khốn khiếp các người… đã ép mẹ tôi phải chết. Các người là một lũ máu lạnh…


HyukJae nấc lên từng tiếng căm hận rồi giương đôi mắt giận dữ nhìn DongHae.


- Lũ người man rợ đó, hành hạ tôi chưa đủ, còn muốn cưỡng đoạt mẹ tôi, chúng dùng tôi để bắt người phải nghe lời, chúng bóp cổ tôi đến chết, mẹ tôi… hức! mẹ tôi… đã phải nhảy xuống vực tự vẫn… Hức! Người chết mà không thể nhìn đứa con của mình lần cuối, người chết mà không biết xác trôi dạt về đâu…


Rồi HyukJae bật lên tràng cười cay đắng, những ký ức đau thương tràn về khiến cậu không còn giữ được bình tĩnh. Sự lạnh lùng của cậu cũng tan biến theo tràng cười đó, gương mặt xinh xắn của cậu chỉ còn một nét u sầu bi thảm.


Bây giờ thì Hyukjae thực sự hiểu vì sao mẹ cậu phải chọn con đường chết. Bây giờ thì cậu đã hiểu khi bị cưỡng bức là như thế nào. Cậu rít qua kẽ răng, ánh mắt sắc lạnh ai oán.


- Nhưng tôi không chết… ông trời vẫn cho tôi sống… tôi phải sống để giết hết lũ giặc man rợ các người, tôi phải sống để chà đạp hết sự tàn độc của lũ Nguyên Hạ các người…


Vốn dĩ Donghae say đắm giọng nói ngọt ngào của Hyukjae, hắn khao khát được nghe cậu nói. Nhưng hôm nay Hyukjae lại nói rất nhiều, chất giọng du dương của cậu kèm theo sự căm hận khiến nó như bản tình ca ai oán.


DongHae trân mắt nhìn HyukJae. Hắn thoáng bất ngờ vì phản ứng quyết liệt của Hyukjae hiện giờ. Sự thù hận và căm ghét SiWon đã biến HyukJae thành một con người khác. Trông cậu cứ như một con hổ dữ muốn xé xác con mồi. Nếu không bị hai tên lính không chế, có lẽ cậu sẽ lao vào mà ăn tươi nuốt sống SiWon thật.


Và Donghae còn bất ngờ hơn khi Siwon vẫn thản nhiên chấp nhận những lời mắng nhiếc đó. Trong lòng Donghae tự nhiên dâng lên một chút ganh tỵ. Hắn đối xử với cậu dã man, hắn gây đau đớn cho cậu, nhưng cậu không một lời nói chuyện với hắn. Giờ đây, cậu lại nói rất nhiều với Siwon. Mặc dù cũng chỉ toàn những câu chửi rủa. Nhưng ngay cả những câu chửi rủa, cậu cũng không thèm dành cho hắn.


- Khụ! Khụ!... Khụ! – Siwon lại ho gấp. “Giặc” – Hyukjae cũng gọi ông là giặc. Gương mắt xinh xắn đó, đôi môi quen thuộc đó lại một lần nữa sỉ vã tiếng “giặc” vào ông. Chính vì tiếng ấy mà Eunhyuk không bao giờ chấp nhận tình yêu của ông nữa.


Gương mặt Donghae lo lắng thấy rõ. Hắn đỡ người cho Siwon, tay không ngừng vuốt lưng ông cho cơn ho giảm bớt.


SiWon lắc đầu liên hồi, ông không muốn tin những gì HyukJae nói, lòng ông đau như dao cắt.


- Ta không sai người… làm điều đó…Khụ! Khụ! Ta chỉ muốn tìm EunHyuk… Khụ! Ta chỉ muốn tìm EunHyuk…


HyukJae liền hét:- Ông tìm mẹ tôi làm gì? Chính tay người đã giải thoát cho ông, rồi chính tay ông giết chết cha tôi, giết chết người mà mẹ tôi yêu thương nhất. Ông còn tìm mẹ tôi làm gì?


HyukJae vùng vằng cố thoát khỏi bàn tay thô kệch của hai tên lính phía sau, chúng lập tức siết tay cậu chặt hơn. HyukJae nấc lên một tiếng đau đớn tưởng tay mình sắp gãy. Cậu đổ gập người xuống, rên rỉ trong nước mắt


- Ông chà đạp mảnh đất của cha tôi, ông phơi xác cha tôi nơi chiến trường. Ông phá nát gia đình tôi. Mẹ tôi đau đớn như thế nào ông có biết không? Hức!... Người tự căm hận bản thân mình ngu ngốc mà tin ông, ông có biết không? Hức!... hức!...


Cả gian phòng cùng im lặng theo giọng nói ngọt ngào đầy bi thảm của Hyukjae. Gương mặt xinh xắn của cậu thật sự quá huyền ảo khi những giọt nước mắt long lanh chảy dài trên đó. Họ hiểu rõ được sự thê lương trong câu chuyện của cậu.


Hyukjae khóc đã một hồi lại rên rỉ tiếp, cậu luôn tự hỏi vì sao Siwon lại có thể đối xử độc ác với gia đình cậu như vậy.


- Chỉ vì tôi mà mẹ tôi mới gắng sống, sống để trốn chui trốn nhủi trong sự truy quét của ông. Vậy mà bọn lính của ông đành tâm hành hạ tôi, giết chết tôi, để ép mẹ tôi phải tự vẫn… Ông là một tên khốn, ông đã giết chết mẹ tôi…


- Ta không … giết EunHyuk… ta yêu cậu ấy… Khụ! Khụ! Ta không muốn… ta.. khụ khụ! – SiWon ho lên từng tràng khắc khổ.


- Hoàng thúc, hoàng thúc! – DongHae lo lắng gọi.


HyukJae lại cất giọng cười sắc lạnh.


- Cứu ông ấy làm gì? Để ông ấy chết đi! Choi SiWon! Ông nên chết đi, chết đi để xuống đó mà đối mặt với mẹ tôi, để hỏi người xem có phải ông đã ép người phải chết không? Vì ai mà ông sống được đến bây giờ hả? Sao ông không chết đi để mà rửa tội với người đã cứu ông…


Trái tim SiWon quặn lại từng cơn theo từng tiếng mắng nhiếc của HyukJae. HyukJae căm phẫn nhìn ông có khác nào EunHyuk nhìn ông. HyukJae nguyền rủa ông có khác nào EunHyuk đang nguyền rủa ông? Bao năm qua, ông cho người tìm kiếm EunHyuk chỉ vì muốn lo lắng cho cậu, muốn bù đắp cho cậu. Ông có ngờ đâu chính điều đó lại đưa EunHyuk vào con đường chết. Sự tìm kiếm của ông lại khiến EunHyuk nghĩ ông truy cùng giết tận. SiWon đau đớn tột cùng, ông bàng hoàng với sự thật phũ phàng trước mắt. EunHyuk đã chết, chết trong sự căm hận ông…


- Khụ! Khụ!... – SiWon lại ho lên dữ dội – EunHyuk … đã chết… - Ông lẩm bẩm, sự đau xót ngập tràn trong tim ông. – EunHyuk… đã chết vì ta… Khụ! Khụ!... - SiWon lẩm bẩm một câu cuối rồi ngất lịm.


- Hoàng thúc! Hoàng thúc! – DongHae gọi lớn.


HyukJae trân mắt nhìn cơ thể bất động của SiWon. Cậu chuyên hạ sát đối phương bằng cách cắt cổ họ. HyukJae cảm nhận rõ được nhịp đập nơi cống họng. Và giờ nơi cuống họng của SiWon… không còn nhịp đập nữa. Đôi môi quyến rũ của HyukJae bèn nhếch lên nụ cười thỏa nguyện, giọng nói ngọt ngào của cậu lại cất lên du dương.


- Ông ta chết rồi… cuối cùng ông ta cũng chết…


DongHae quắc mắt nhìn HyukJae. Hắn rất bực mình. Lòng hắn đang như thiêu đốt vì hoàng thúc của hắn sức khỏe ngày một yếu, còn Hyukjae thì cứ không ngừng nguyền rủa. Hyukjae không nhận ra Siwon đang rất vật vã vì cắn rứt lương tâm hay sao mà cậu còn trù cho ông chết. Donghae thật sự khó chịu khi Hyukjae nói những lời như thế đối với người cha thứ hai của hắn.


Nhưng ánh mắt hờn trách của hắn vừa chạm đến gương mặt Hyukjae thì lập tức nó ngẩn ngơ, choáng váng. Hyukjae ngó hắn lom lom, cậu ngang nhiên đáp trả ánh mắt của hắn không chút sợ hãi, đôi mắt to tròn của cậu sáng long lanh bởi những giọt lệ, nó lấp lánh như pha lê. Một vẻ đẹp u sầu rực rỡ. DongHae như bị cuốn trôi vào vòng xoáy đầy ma mị, con tim hắn rộn ràng, tâm trí hắn điên đảo. Thật sự sắc đẹp ấy quá dịu kỳ và huyền ảo. Khi sắc đẹp trắc ẩn niềm oán hận, trông nó càng phù phiếm hơn.


- Giam hắn lại! – DongHae lạnh lùng hạ lệnh, hắn không dám nhìn HyukJae nữa. Cậu đã cướp mất linh hồn của hắn bởi những giọt nước mắt uất hận đó.


Hyukjae không nói thêm một lời nào. Cậu không thích nói chuyện với Donghae. Cậu chỉ muốn nguyền rủa Siwon thôi. Siwon bất động thì cậu cũng im như đá.


HyukJae để mặc cho hai tên thị vệ lôi đi xềnh xệch. Hạ bộ của cậu nhói đau khủng khiếp khi bị kéo đi nhanh như thế. HyukJae cắn răng chịu đựng cho đến khi bị chúng tống vào ngục. Cậu nằm vật tại chỗ không còn đủ sức động đậy.


DongHae đỡ SiWon lên giường, hắn định gọi thái y thì bỗng trái tim muốn nghẹn lại. Cơ thể SiWon đã hoàn toàn bất động. Lồng ngực của ông đã cứng đờ. HyukJae nói đúng, SiWon thật sự không còn thở nữa.


Ông đã chờ đợi EunHyuk quá lâu, gần 20 năm cho một mối tình oan trái. Tình yêu của ông dành cho EunHyuk chỉ làm cậu khổ hận. SiWon càng muốn đến bên cạnh EunHyuk thì lại càng đẩy cậu vào vực thẳm. SiWon không bao giờ muốn Eunhyuk phải chịu đau thương. Khi giây phút Lee DongHae ngã xuống, là lúc ông biết Eunhyuk cần sự bảo vệ hơn bao giờ hết. Nhưng mọi lo lắng và khao khát bù đắp của ông dành cho cậu giờ đã vỡ tan tành.Eunhyuk đã chết. Chết vì chính sự quan tâm và tìm kiếm của ông.


SiWon không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi nữa. Ông đã trút hơi thở cuối cùng trước gương mặt của Eunhyuk. Sau mười bảy năm chờ đợi, cuối cùng Eunhyuk cũng đến gặp ông. Cậu đến, để đòi mạng sống của ông. Cậu đã nhờ HyukJae đến đòi mạng sống của ông. SiWon đành ra đi trong đau đớn vật vã bởi chữ tình, ông đi mà chưa thể nói lên một sự thật mà ông ấp ủ.


Nỗi đau và sự nhung nhớ của ông liệu ai có thể thấu hiểu? Liệu Eunhyuk có thể thấu hiểu? Hay là cậu đang vui vẻ sum vầy cùng người yêu Lee DongHae? Tại nơi suối vàng đó, liệu cậu có muốn gặp lại ông nữa? Liệu cậu có muốn nghe ông nói một lời: Ông không hề giết Lee DongHae.


Vì tình yêu dành cho Eunhyuk, SiWon sẽ không thể giết chết người mà cậu yêu. Lee DongHae thật sự đã chết, nhưng không phải dưới lưỡi kiếm của Choi SiWon.


SiWon đã chờ 17 năm để nói với Eunhyuk điều đó. Nhưng tất cả đã quá muộn. Eunhyuk đã chết trong sự oán hận, và ông không thể nghe được lời tha thứ từ cậu.


Cuộc tình tay ba chấm dứt khi cả ba cùng đau khổ. Và hiện giờ, đứa trẻ của họ, Lee HyukJae, cũng đang vật vờ trong đau khổ…


Donghae ôm gọn cơ thể của Siwon trong vòng tay. Đôi chân mày hắn nhíu lại để nghe con tim đau xót. Hắn không phải kẻ bi lụy tình cảm, nhưng hắn hiểu sức mạnh của tình yêu. Và Donghae biết, Siwon đã chết vì thứ tình cảm yếu mềm đó. Người mà ông chờ đợi bấy lâu nay không lẽ là mẹ của Hyukjae?


- Tìm hiểu mọi thứ về người có tên là Eunhyuk, và cả mối quan hệ của người đó với lãnh chúa Đông Hạ Lee Donghae. – Donghae nói, hai tên thị vệ lập tức cúi đầu nhận lệnh.

- Ra ngoài hết đi! – Donghae nói trong mệt mỏi. Hắn nghe cay đắng nơi cuống họng khi người thương yêu nhất của hắn đã mãi mãi ra đi.


Bọn quân lính líu ríu rút ra ngoài, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng màu bạc đầy lạnh lẽo. Gió đêm ngoài hành lang vẫn rít vào, thổi tắt đi ánh nến. Một màu đen bao trùm xuống hai cơ thể vạm vỡ trên giường. Cả hai đều bất động. Vì một trái tim đã ngừng đập và một trái tim đang đau đớn.


Donghae chìm đắm trong sự u tối vì nổi đau mất mát tình thương.

Hyukjae chìm đắm trong sự u tối dưới nhà lao vì nổi đau uất hận.

Cả hai cùng vật vờ với cõi trần bi ai…


Hết Tập 7

Mời bạn đón đọc Tập 8: Sự cảm thông nho nhỏ trong ngục tối
 

No comments:

Post a Comment