Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

20 October 2012

(HaeHyuk, KyuMin) - Don't... (T3) - MA - Shortfic

* Tác giả: Kimngan
(Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của tác giả)

Tập 3

Chiếc xe BMV lướt như bay trên đường và dừng lại trước cửa khu trung tâm thương mại. Sungmin lập tức bước xuống khỏi xe, đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Đập vào mắt cậu là hình ảnh Eunhyuk đang gục mặt vào đầu gối, ngồi bên dưới cây thông đặt trước khu trung tâm thương mại. Đôi vai gầy run lên từng chập cho cậu biết người anh song sinh của mình vẫn đang khóc. Tim Sungmin chợt thắt lại, đau đớn không thở được. Cậu chạy lại đến bên cạnh Eunhyuk, gọi nhỏ:

- Hyukie?

Eunhyuk ngay lập tức ngẩng đầu lên, và ngay khi nhận ra người đứng trước mặt mình, cậu nhào đến, nắm lấy hai bên vai Sungmin lắc mạnh:

- Minnie? Minnie có sao không, sao lại dại dột đến thế chứ? Sao lại…

Sungmin ôm chầm lấy Eunhyuk, vỗ vỗ nhẹ vào lưng anh trai mình, nói:

- Minnie không sao! Không sao đâu!

Eunhyuk cũng siết chặt lấy áo Sungmin, cậu gục mặt vào vai Sungmin, nức nở:

- Tất cả là lỗi của Hyukie, đều là do Hyukie đã sai. Xin lỗi..hức…xin lỗi…

- Không! Sungmin lắc đầu quầy quậy, cậu cũng lại khóc nữa rồi, cậu nghẹn ngào nói. - Là lỗi của Minnie, tất cả là tại Minnie. Nếu không phải vì Minnie thì Hyukie đâu phải làm cái nghề đó…Tất cả…đều là Minnie…sai…Xin lỗi…Hyukie à…xin lỗi…

Hai người cứ thế ôm nhau khóc, mặc kệ người đi đường cứ nhìn họ, họ chẳng quan tâm, bây giờ họ chỉ biết đến nhau thôi. Người duy nhất quan tâm đến ánh nhìn của người đi đường chỉ có Kyuhyun thôi. Anh lúng túng, tách hai người ra:

- Nè, làm ơn đừng có đứng đây khóc nữa. Về nhà thôi rồi khóc bao nhiêu cũng được.

- Anh là…Eunhyuk lau nước mắt tèm lem trên mặt, hỏi.

- Là kẻ xui xẻo bị dính vào anh em nhà cậu! Kyuhyun thở dài nói. - Nhưng thôi, làm ơn thì làm ơn cho trót! Lên xe đi tôi đưa hai người về. Đừng đứng đây nữa, xấu hổ quá.

Dứt lời anh nắm lấy tay cả hai đi phăm phăm ra xe.

——————————-

- Nhà hơi bé, anh thông cảm nhé! Sungmin ngập ngừng nói khi mời Kyuhyun ngồi xuống trong khi Eunhyuk chạy đi pha trà.

Kyuhyun nhìn quanh chẹp miệng nói:

- Không phải hơi bé đâu, nó còn không bằng cái nhà tắm của tôi!

Sungmin bĩu môi, lườm Kyuhyun một cái theo cái kiểu mà Kyuhyun phải dằn lòng lắm mới không hét lên “ dễ thương qua” một cách phấn khích. Đúng lúc đó, Eunhyuk đặt tách trà nóng trước mặt Kyuhyun:

- Cám ơn! Anh nói nhỏ rồi đưa tách trà lên miệng, uống ngụm nhỏ. Vị trà nóng khiến người anh ấm hẳn lên.

- Không có sữa hả Hyukie? Sungmin hỏi uống một ngụm trà.

Eunhyuk cười hiền, lấy tay lau đi vệt nước trà trên mũi Sungmin:

- Minnie trẻ con quá đi! Đã 25 tuổi rồi mà…

- PHỤT… Kyuhyun đột nhiên phun ra một ngụm trà rồi ho sặc sụa.

Sungmin thấy thế lo lắng chồm lên, vỗ vỗ vào lưng Kyuhyun:

- Anh có sao không thế? Đừng làm tôi sợ chứ?…

Vuốt vuốt ngực cố gắng lấy lại bình tĩnh, Kyuhyun quay ngoắt ra nhìn Sungmin với ánh mắt thận trọng nhìn từ đầu đến cuối con người ngồi trước mặt mình, săm soi thật kỹ trước khi lên tiếng:

- Cậu 25 tuổi à?

Sungmin gật gật đầu xác nhận, nói thêm:

- Tôi với Hyukie là 2 anh em sinh đôi đấy! Mà anh năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

Kyuhyun uống thêm một ngụm trà nữa, lấp liếm:

- Chuyện tuổi tác đâu có quan trọng. Mà hai người là sinh đôi mà trông không có giống nhau nhỉ?

Kyuhyun vội vã lái cậu chuyện sang một hướng khác, không thể cho 2 người kia biết được mình chỉ mới có 23 được, không thì không biết chui vào đâu. Kém người ta đến 2 tuổi. Làm quái gì có kẻ nào 25 tuổi mà lại mang cái bản mặt ngây ngô búng ra sữa như thế kia chứ?

- Đúng vậy, chúng tôi khác trứng mà! Tuy là bằng tuổi nhau nhưng Hyukie lúc nào cũng như anh lớn luôn lo lắng cho tôi! Sungmin nói, rồi quay lại về phía Eunhyuk, cậu nắm lấy tay Eunhyuk nói:

- Tất cả đều tại Minnie, Minnie đã quá ỷ lại vào Hyukie nên mới khiến Hyukie phải làm cái nghề đó. Minnie đúng là gánh nặng của Hyukie mà!

- Đừng nói thế. Eunhyuyk vội vàng nói. - Minnie là người thân duy nhất, là người quan trọng nhất với Hyukie, làm sao Hyukie không lo cho Minnie được.

- Hyukie cũng là người quan trọng nhất với Minnie vậy mà…. Mắt Sungmin lại hơi đỏ lên. - Hyukie à, đừng làm công việc đó nữa, Minne cầu xin Hyukie đó. Minne sẽ đi kiếm việc làm, Minnie sẽ cố gắng đỡ đần cho Hyukie, Hyukie đừng làm việc đó nữa…

Sungmin siết càng mạnh hơn tay của Eunhyuk. Eunhuyuk không muốn Sungmin thất vọng thêm một lần nào nữa. Sự việc vừa xảy ra đã lấy đi tất cả sự dũng cảm của cậu, khiến cậu như phát điên lên. Cậu gật đầu nói:

- Hyukie hứa với Minnie, Hyukie sẽ không làm như thế nữa.

Cậu mỉm cười trấn an, xoa nhẹ lên đầu Minnie:

- Ngày mai Hyukie sẽ đi kiếm một việc làm tử tế, sẽ hơi khó khăn nhưng…

- Minnie cũng sẽ đi kiếm việc, Minnie sẽ đỡ đần…

- Nhưng năm nay là năm cuối rồi, Minnie không thể lơ là việc học. Eunhyuk ngắt lời Sungmin giọng không đồng ý.

- Nhưng…

- Tôi có thể giúp…. Lần này đến lượt Kyuhyun ngắt lời Sungmin, anh uống thêm một ngụm trà nữa rồi nói. - Eunhyuk à, anh có muốn đến công ty tôi làm không?

- Công ty của cậu? Eunhyuk tròn mắt hỏi lại. - Nhưng tôi không có bằng cấp gì, làm sao có thể…

- Chỉ là công việc tạp vụ bình thường thôi, không cần đến bằng cấp đâu. Kyuhyun mỉm cười giải thích. - Công việc đại loại như pha trà, dọn dẹp hay photo gì đó thôi, hơi vất vả một chút nhưng lương cũng khá lắm đấy!

- Tôi không sợ vất vả! Eunhyuk cười toe nói. – Nhưng cậu thật sự muốn giúp tôi sao?

Kyuhyun gật gù xác nhận:

- Vừa hay chị tạp vụ chỗ tôi nghỉ làm, anh có thể đi làm ngay vào ngày mai nếu anh muốn.

- Thật sao? Eunhyuk cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh niềm vui sướng tột độ. Cậu có thể có một công việc tử tế, có thể nuôi được Sungmin ư? Thật không thể tin được cậu lại có thể may mắn đến vậy.

Kyuhyun gật đầu, không khỏi cười trước nét mặt hạnh phúc của Eunhyuk:

- Vậy chúng ta thỏa thuận vậy nhé! Đây là danh thiếp….

Nhưng trước khi anh kịp dứt lời, một khối trắng tròn, mền mại đổ ập lên người anh. Sungmin ôm chầm lấy Kyuhyun, hét lên sung sướng:

- Cám ơn anh nhiều lắm, Kyuhyun, anh thật là tuyệt vời!

Khuôn mặt điển trai của Kyuhyun chợt đỏ bừng lên, tim đập loạn xạ trong lồng ngực. Một cảm xúc không tên trào ngược từ dạ dày lên đến cổ họng khiến anh không biết nói gì chỉ ngắc ngứ mấy tiếng không rõ nghĩa.

Sungmin cười toe toét buông anh ra, khuôn mặt ửng hồng rất đáng yêu. Tim Kyuhyun đã không còn có thể đập được như bình thường nữa rồi. Nó loạn nhịp mất rồi.

- Cám ơn anh nhiều lắm! Sungmin lập lại.

- Ơ…uh…. Không có gì. Kyuhyun lúng túng nói. Anh đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ trên tường,. - Ơh…Cũng đã 10h hơn rồi, tôi phải về đây! Cũng muộn rồi!

Eunyuk giật bắn mình, quay ngoắt lại nhìn chiếc đồng hồ.

9h55’

Cậu bất giác đưa tay lên ngực, nắm chặt lấy cái nỗi đau đang trào lên, bóp nghẹt trái tim của cậu.

- Đã 10h rồi! Sungmin trề môi nói. - Vậy là hết Giáng sinh rồi!

Đã hết Giáng sinh rồi ư?

- Thôi, Minnie đừng buồn nữa! Năm sau chúng ta sẽ tổ chức một giáng sinh thật lớn để bù cho năm nay vậy! Eunhyuk gượng cười, dỗ dành Sungmin.

- Uhm! Sungmin gật đầu. Rồi cậu đứng dậy, quay lại phía Kyuhyun, nói. - Để tôi tiễn anh nhé!

Kyuhyun và Sungmin cùng nhau đi ra chỗ bãi đậu xe. Một bức tường ngượng ngùng khó hiểu đột nhiên được xây nên giữa hai người. Quãng đường đi tuyệt nhiên không có ai nói câu nào. Đến khi Kyuhyun mở cửa xe, Sungmin mới lại nói:

- Anh về cẩn thận nhé! Cám ơn anh nhiều lắm!

Kyuhyun mỉm cười, bất chợt một ý nghĩ tinh quái lóe lên trên đầu anh. Anh nói nhỏ:

- Đừng chỉ cảm ơn suông như thế chứ? Tôi muốn có quà cảm ơn cơ.

Sungmin ngước lên nhìn anh ngạc nhiên. Hai tay cậu bắt chéo vào nhau.

- Quà cảm ơn ư? Cậu nhắc lại.

Anh gật đầu xác nhận.

Cậu chu môi ngẫm nghĩ một lát rồi e dè nói:

- Nếu anh muốn thì tôi sẽ mua quà cảm ơn anh. Anh muốn gì?

Kyuhyun nhướn mày cười thầm. Anh nghiêng đầu hỏi lại:

- Muốn gì cũng được phải không?

Sungmin gật đầu gượng ngập, nói thêm:

- Chỉ cần tôi có thể mua được thì tôi sẽ mua cho anh. Nhưng..tôi…tôi không có nhiều tiền đâu…

- Cái này không mất tiền của cậu đâu! Kyuhyun ngắt lời. - Cậu sẽ tặng nó cho tôi chứ?

- Không mất tiền? Cậu lập lại, hai mắt mở to ngạc nhiên. Có thứ gì lại không mất tiền mua chứ?

Kyuhyun gật đầu.

- Vậy được tôi đồng ý! Thứ anh muốn là cái gì chứ?

- Tôi muốn ăn bánh! Kyuhyun nói, giọng điệu có chút nhõng nhẽo.

- Bánh? Bánh gì cơ? Sungmin hỏi lại, càng lúc cậu càng không hiểu Kyuhyun muốn gì. Bánh thì phải mua chứ? Mua là mất tiền rồi. Sao lại bảo là không mất tiền.

Kyuhyun gõ gõ ngón tay vào cằm, ra chiều suy nghĩ nói:

- Bánh tôi muốn ăn vừa tròn, vừa mịn, vừa thơm vừa ngọt như kẹo bông, lại có màu hồng phấn rất đẹp mắt.

Trán Sungmin nhăn tít lại trước những gợi ý của Kyuhyun về loại bánh mà anh muốn ăn. Cậu ngập ngừng nói:

- Anh muốn ăn bánh bao ngọt ư?

Kyuhyun lắc đầu.

- Vậy là bánh nếp à?

Vẫn lắc đầu.

- Bánh đậu đỏ?

- Bánh đậu đỏ không có màu hồng.

- Bánh…bánh…Sungmin gãi gãi đầu, cậu chẳng thể nghĩ ra loại bánh nào giống như anh tả cả. Cậu xịu mặt xuống, giọng đầy tội lỗi. - Tôi không biết đâu, anh nói cho tôi đi.

Kyuhyun ngoắc tay ra hiệu cậu đi lại về phía mình. Sungmin líu díu bước về phía anh, mắt ngước lên trông đợi cậu trả lời. Thật ra cậu cũng tò mò lắm, vì loại bánh anh nói có vẻ rất ngon. Cậu cũng muốn ăn thử.

- Tôi nói là cậu phải mua cho tôi đấy nhé!

Sungmin gật đầu không cần suy nghĩ. Kyuhyun nhếch mép cười, kéo cậu lại gần hơn, ghé sát vào tai cậu. Sungmin bặm môi, chăm chú lắng nghe. Bất chợt…

- Chụt…

Kyuhyun thơm cái póc vào má Sungmin. Cậu vùng ra, ôm lấy má. Mặt cậu đỏ lên như một cái cà chua chín.

- Anh…anh..làm gì….

- Ăn bánh! Kyuhyun thản nhiên trả lời, rồi anh ngồi vào trong xe. - Cám ơn nha, bánh ngon lắm!

Mặt Sungmin lại càng đỏ dữ dội hơn. Cuối cùng cậu cũng biết mình đã bị lừa.

Kyuhyun cười tươi vẫy vẫy tay trước khi nổ máy:

- Tạm biệt! Merry christmas!

Vẫn ôm chặt lấy bên má vừa bị hôn trộm, Sungmin nhìn theo bóng chiếc xe BMV lướt đi trong đêm. Tim cậu đập những nhịp không ra sao cả. Một bông tuyết rơi vào mũi cậu. Sungmin ngước lên trời. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu cậu.

Kyuhyun khúc khích cười khi hồi tưởng lại khuôn mặt sững sờ đáng yêu của Sungmin. Anh đưa tay lên môi. Vừa tròn, vừa mịn, vừa thơm vừa ngọt như kẹo bông, lại có màu hồng phấn rất đẹp mắt. Tự nhiên anh lại muốn ăn lại loại bánh đó một lần nữa. Một bông tuyết chạm nhẹ vào kính xe. Bất chợt một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.

Giáng sinh năm nay cũng không đến nỗi quá tệ.
————————————–

Eunhyuk bước ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng nhất có thể để không đánh thức Sungmin dậy. Cậu tựa lưng vào tường nhìn ra ngoài trời qua ô cửa nhỏ. Những bông tuyết nhỏ khẽ rơi vào lòng bàn tay cậu. Đã 12h. Đêm giáng sinh thế là đã trôi qua rồi. Một giọt nước chảy ra từ khóe mắt cậu. Nhìn vào màn hình điện thoại đen thui, cậu đã không còn kiềm chế được những giọt nước mắt của mình. Cậu nấc lên trong đêm tối, đôi vai nhỏ khẽ run lên. Trái tim cậu đau quá, đau khi cứ phải cố kìm nến những giọt nước mắt nóng hổi kia cho chúng đừng có rơi ra nữa. Gục đầu vào bệ cửa sổ, cậu nắm chặt lấy chiếc điện thoại.

Chỉ một câu ~ tạm biệt ~ ngắn ngủi cậu đã chính thức không bao giờ còn có thể gặp lại anh nữa rồi. Cậu đã hứa với Sungmin mình sẽ không làm cái nghề đó nữa, không để Sungmin phải lo lắng thất vọng nữa, không để cho Sungmin khóc nữa. Cái không đó … đồng nghĩa với việc cậu phải từ bỏ anh, phải từ bỏ tình yêu này. Vẫn biết rằng ngày đó sớm muộn gì cũng đến những sau trái tim này lại đau đến thế, tại sao nước mắt này cứ mãi chảy ra. Anh không bao giờ thuộc về cậu, đó là điều không thể thay đổi. Vì thế cậu từ bỏ, từ bỏ để bắt đầu lại, bắt đầu lại cuộc sống không có anh. Cuộc sống bình thường không bao giờ có anh. Thò tay vào túi lấy chiếc hộp nhỏ màu xanh sapphire cậu khẽ mỉm cười. Chiếc mặt dây chuyền lấp lánh tỏa sáng trong đêm tối khiến cậu chợt dịu lại. Đeo nó lên cổ, cậu áp mặt dây vào trái tim đang rỉ máu của mình. Khẽ nhắm mắt lại, cậu cắn môi ngăn không cho nước mắt ngừng chảy.

Chỉ đêm nay thôi, em sẽ mơ về anh như một phần hạnh phúc nhất của cộc đời em. Để mai anh chính thức mãi mãi là giấc mơ đẹp trong cuộc đời em.

~ Tạm biệt ~

Donghae ném chiếc điện thoại vào tường, không thương tiếc biến nó trở thành một đống sắt vụn. Anh bật cười khan cụt. Nụ cười chứa đựng cái mặn chát của nước mắt.
Em là cái thứ gì chứ? Em là cái thứ gì mà lại dám đối xử với tôi như vậy?

Em là cái thứ gì mà khiến tôi phải đợi hơn 3 tiếng đồng hồ trong cái giá lạnh cắt da cắt thịt của Seoul chỉ để nhận được cái tin nhắn vớ vẩn kia chứ?
Em là cái thứ gì chứ…cái thứ gì mà khiến trái tim tôi đau đến thế chứ?

Donghae hét lên, đập vỡ tất cả những gì anh có thể động tới. Anh đạp đổ bàn ghế, xé nát rèm cửa, gạt bỏ mọi thứ ra khỏi chỗ vốn có của nó. Anh thở hồng hộc khi căn nhà biến thành một đống hoang tàn. Chộp lấy một chai rượu, anh tu ừng ực chất cồn cay xé đó xuống cổ họng.

- Khụ…khụ…

Anh ho sặc sụa khi thứ rượu nóng bỏng đó như đốt cháy cổ họng anh. Khuỵu xuống sàn nhà, Donghae thấy cơ thể mình không còn sức nữa. Đầu óc nặng nề và mù mịt. Lấy chiếc hộp nhỏ từ trong túi áo khoác ra. Ánh sáng sapphire khiến trái tim anh đau hơn bao giờ hết, bàn tay bé nhỏ kia đã nhẫn tâm bóp nát trái tim của anh. Một giọt nước trong veo rơi xuống sàn hòa vào màu đỏ tươi của rượu đang chảy lênh láng.
Em là cái thứ gì chứ?

Em là cái thứ gì mà lại đối xử với tôi như thế chứ?

Hai tháng sau…

- Eunhyuk à~~~ Cậu đem photo dùm tôi mấy tài liệu này với!

- Vâng! Hyung đợi em một chút!

- Eunhyuk, oppa có thấy tập tài liệu em để trên bàn đâu không?

- Oppa đem nộp rồi, mấy sếp nói em phải nộp từ hôm qua đấy….

- Eunhyuk, đem nộp dùm tôi tập tài liệu này lên phòng tổng giám đốc với!

- Vâng~~~



Eunhyuk tay cầm một chồng tài liệu cao ngất ngưởng, chạy qua chạy lại trong phòng không ngớt. Mồ hôi chảy dài trên vầng trán xinh đẹp. Dạo này, công ty cậu đang làm tạp vụ có một hợp đồng làm ăn rất lớn với một tập đoàn kinh tế rất lớn nào đó. Cậu cũng chẳng biết nữa, dù sao cậu cũng chỉ làm tạp vụ giúp việc vặt cho mọi người thôi, cậu cũng chẳng đủ kiến thức để biết đến mấy công việc đó.

- Tổng giám đốc, Leeteuk hyung bảo tôi đưa cái này cho cậu! Eunhyuk nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên bàn Kyuhyun trong khi anh đang chăm chú gõ gõ gì đó trên laptop.

- Uhm! Kyuhyun gật đầu nói. - Anh cứ để đó cho tôi! Lát nữa tôi sẽ xem chúng!

- Tôi biết rồi! Eunhyuk mỉm cười nói. - Vậy tôi ra ngoài nhé, không làm phiền cậu!

Ngay khi Eunhyuk đang định dợm bước đi, Kyuhyun liền gọi giật câu lại. Mặt anh hơi ửng hồng, hỏi nhỏ.

- Eunhyuk-ssi, hôm nay Sungmin sẽ kết thúc đợt thực tập đúng không?

Eunhyuk che miệng giấu nụ cười khi gặp vẻ mặt có phần hơi lúng túng có vị tổng giám đốc trẻ tuổi:

- Đúng vậy! Minnie sẽ đáp máy bay về chuyến 11h30 trưa nay, nếu kịp hai người có thể đi ăn trưa với nhau đấy!

Mặt Kyuhyun đỏ lên thấy rõ trước câu nói trêu chọc của Eunhyuk. Bình thường lúc nào cậu trông Kyuhyun cũng rất phong độ, đĩnh đạc khiến bất cứ cô gái nào cũng phải xiêu vẹo trước vẻ điển trai lạnh lùng hiếm có ấy. Thế mà cứ mỗi khi nhắc đến Sungmin là anh lại chẳng khác gì một cậu học sinh trung học cả. Rất đáng yêu.

- Vậy nhé! Tôi để lại nhiệm vụ đón Minne cho tổng giám đốc nhé! Eunhyuk buông nốt câu nói rồi bỏ đi không quên để lại cho Kyuhyun một cái nháy mắt tinh nghịch. Cậu thực sự rất vui mừng khi Sungmin có thể gặp được một người tốt như Kyuhyun, một người có thể thay cậu bảo vệ, chăm sóc đứa em trai bé bỏng của cậu.

Đã hơn 2 tháng kể từ ngày cậu quyết định rời xa anh. Cuộc sống của cậu đã bắt đầu quay trở lại với những tháng ngày không có anh, không có nụ cười rạng rỡ, vòng tay ấm áp và ánh mắt trìu mến anh dành cho cậu. Bây giờ cậu sống như một con người bình thường, làm một công việc bình thường, quan tâm đến những thứ bình thường. Cảm tưởng như nó thật êm đềm nhưng lại chưa bao giờ hạnh phúc. Hàng đêm cậu vẫn luôn bị ám ảnh bởi hình ảnh của anh trong những giấc mộng chập chờn. Lúc nào cậu tỉnh dậy cũng thấy nước mắt ngấp nghé bờ mi. Cậu nhớ anh một cách khủng khiếp nhưng chẳng bao giờ cậu có thể nói nó ra chỉ biết chôn chặt nó trong lòng.

- Hyukie? Sao lại ngồi ăn một mình thế? Leeteuk hyung – trưởng phòng kế hoạch vỗ bốp vào vai cậu một cái trước khi đặt khay thức ăn của mình xuống chỗ trống bên cạnh cậu.

- Dạ! Eunhyuk trả lời trước khi gặm thêm một miếng bánh mỳ nữa.

- Hyukie nè! Em có biết gì đến buổi dạ vũ tối mai không? Leeteuk bất chợt lên tiếng.

- Dạ vũ? Cậu lập lại. - Em không biết!

Leeteuk gật đầu nói tiếp:

- Mai sẽ là lễ ký hợp đồng chính thức giữa ta và tập đoàn East Sea ! Mọi việc đang diễn ra khá suôn sẻ, nếu mai lễ ký kết được thực hiện tốt đẹp thì tối sẽ có một buổi dạ vũ chúc mừng.

- Ô! Ra là thế. Eunhyuk gật gù.

- Em có tham gia không?

- Em á? Eunhyuk tự chỉ tay vào mình nói. - Em chỉ là nhân viên tạp vụ bình thường thôi, đâu thể vào mấy chỗ đó được!

Cậu lắc đầu cười trừ. Nhưng Leeteuk nhanh chóng xua tay nói:

- Nhân viên tạp vụ thì sao chứ? Mấy ngày vừa rồi không có em chắc phòng kế hoạch loạn lên hết rồi. Với lại buổi dạ vũ đó cứ là nhân viên thì được tham dự rồi! Không sao đâu!

- Nhưng… Cậu gãi đầu ngắc ngứ. - Em nghĩ mình không hợp với mấy nơi đó!

- Thôi, em ngại gì chứ, cả phòng mình ai mà chẳng đi! Leeteuk vỗ vai cậu, cười nói.

- Nhưng…

- Oppa mà không đi là phí lắm đấy! Đúng lúc đó một giọng nói xen ngang vào câu chuyện.

Eunhyuk quay lại, đằng sau lưng cậu là 5 cô gái, cấp dưới của Leeteuk hyung.

- Phí? Có gì phí chứ? Cậu hỏi.

Taeyeon – người lớn tuổi nhất trả lời:

- Là tổng giám đốc của East Sea đó! Anh ấy cũng sẽ tham dự dạ vũ đó!

- Tổng giám đốc của East Sea thì có gì chứ, không nhìn thấy anh ta thì thôi chứ sao mà phí. Leeteuk nhướn mày nhìn mấy cô nhân viên cấp dưới, nói.

- Oppa không biết chứ, em nghe đồn tổng giám đốc East Sea đẹp trai lắm cơ, đẹp lắm ấy, nghe ra tổng giám đốc của chúng ta cũng không theo kịp đâu! Sunny thêm vào. - Em muốn nhìn thấy anh ấy một lần.

- Ây ya! 5 cô gái không ai bảo ai đồng loạt thở dài rồi bắt chéo hai tay, mắt long lanh mơ màng.

Leeteuk và Eunhyuk quay lại nhìn nhau không biết làm gì ngoài việc lắc đầu ngán ngẩm. Con gái thật là lạ.

——————————-

Eunhyuk chạy hộc tốc trên con đường dẫn vào phòng kế hoạch. Vừa đặt chân đến cửa cậu gập người xuống thở, tay bấu lấy mạn sườn. 9h – cậu bị muộn một tiếng lận.

- Sao đến muộn thế Hyukie? Leeteuk từ phòng riêng bước ra, ân cần hỏi.

- Em xin lỗi… Cậu vừa thở vừa nói. - Em bị lỡ xe bus…em…

Leeteuk ấn cậu ngồi xuống cái ghế còn trống trước mặt anh:

- Ok! Không sao đâu! Cứ thở đi đã! Trông em như vừa đi thi maraton về ấy!

- Còn hơn thế ấy chứ! Eunhyuk vừa nghĩ vừa lấy ống tay áo quyệt mồ hôi trên mặt.

- Eunhyuk oppa! Sao oppa đến muộn thế? Taeyeon làm mặt buồn chạy dến chỗ cậu. - Lỡ hết cả chuyện hay rồi!

- Oppa bị lỡ xe! Eunhyuk giải thích. - Mà lỡ mất chuyện hay là chuyện gì?

Cậu vừa dứt lời, cả phòng bỗng rơi vào một trạng thái có thể nói là mất hồn, trái tim hồng bay khắp nơi. Taeyeon chắp hai tay trước ngực, ánh mắt mơ màng:

- Sáng nay tổng giám đốc của East Sea vừa sang đây để ký kết hợp đồng!

- Haizzzzzz…Tất cả các cô gái thi nhau thở dài, rồi đồng thanh. - Anh ấy thật đẹp trai quá!

Eunhyuk bật cười, quay lại nhìn Leeteuk đang lắc đầu ngán ngẩm.

- Anh ta đẹp trai đến vậy sao?

Cậu hỏi và tất cả đều gật đầu cái rụp và thêm:

- Rất đẹp trai… phong độ… và nụ cười của anh ấy….

- Vậy anh ta tên là gì?

- Tên á? Các cô gái nhìn nhau, cau mày. - Có ai biết anh ấy tên gì không?

Eunhyuk lại cười, cậu đứng dậy:

- Ok! Tôi đi pha cafe đấy!

- Eunhyuk, trước khi làm việc đó em mang dùm đống hồ sơ này lên phòng tổng giám đốc được không, nó cần cho buổi kí kết chiều nay! Leeteuk đặt một chồng hồ sơ tài liệu trước mặt cậu, nói.

- Dạ được! Eunhyuk ôm chồng tài liệu. - Em sẽ về sớm pha cafe cho mọi người.

Cậu bước ra khỏi phòng và ngay khi cậu vừa khuất dạng, Sunny vỗ hai tay vào nhau đánh đét, hét lên:

- Nhớ rồi! Tên anh ấy là Lee Donghae!

————————————-

Eunhyuk vừa ôm chồng tài liệu nặng hơn 10kg vừa bước đi khiến bước chân cậu khá loạng choạng và không thể nhìn thấy phía trước. Hậu quả của việc này là khi đến khúc quẹo:

- RẦM!

- Á! Cậu kêu lên khi toàn thân ngã bổ ra sau, tài liệu rơi tung tóe khắp hành lang vắng vẻ. Và hình như cậu đã va phải ai đó.

- Xin lỗi! Cậu rối rít nói. - Tôi không nhìn thấy đường nên…

- Không sao, tôi…

Chợt mọi ngôn từ bị chặn lại ở cổ họng cậu. Mắt cậu hoa lên trong không gian gần như đang bị đông thành đá. Người cậu run lên, ánh mắt không sao dời khỏi người trước mặt.

Anh…

Là anh…

Đúng không….

Là người cậu đã gặp bao nhiêu lần trong những giấc mơ mộng mị, trong những giọt nước mắt mỗi đêm. Là người cậu mong được gặp lại nhất cũng là người cậu muốn trốn chạy nhất. Vô thức cậu gần như muốn nhào tới ôm lấy anh, cảm nhận hơi ấm từ anh, thứ cậu đã khát khao mong muốn không biết bao nhiêu lần trong hơn hai tháng qua.

- Tổng giám đốc ? Một giọng nói vang lên, kéo cậu về thực tại khi cánh tay cậu đã giơ lên được nửa chừng.

Vội vã rụt tay lại, cậu không dám nhìn anh thêm một lần nào nữa. Cố gắng nhặt nhạnh thật nhanh những tài liệu bị rơi vãi khắp sàn, cậu bật dậy chạy như điên ra khỏi chỗ đó mà không dám ngoảnh lại một lần nào.

Donghae cúi xuống nhặt tấm thẻ nhân viên bị rơi dưới đất lên. Nhìn vào gương mặt đang tươi cười trong tấm ảnh, môi anh chợt nhếch lên cho một nụ cười khó hiểu.

—————————————-

Eunhyuk hoang mang đi đi lại lại, không ngừng cắn móng tay trong lo sợ. Hiện tại cậu đang ở trong phòng tổng giám đốc nhưng Kyuhyun đã có việc mà đi ra ngoài. Cậu đã hy vọng mình nhìn nhầm hay chỉ có người nào đó giống anh nhưng bản hợp đồng đặt trên bàn Kyuhyun với ba chữ Lee Donghae được viết hoa mỹ đã khẳng định rằng người cậu gặp chắc chắn là anh. Một nỗi lo sợ bỗng dấy lên trong lòng cậu.

Eunhyuk chạy ra khỏi phòng tổng giám đốc, cậu phải rời khỏi chỗ này, cậu không muốn gặp lại anh lần nữa. Cũng chính vì thế cậu chọn cầu thang bộ thay vì đi thang máy. Và đó là quyết định mang tính bước ngoặt trong cuộc đời cậu chưa cần biết nó là tốt hay xấu.

Eunhyuk vừa mở cánh cửa dẫn ra cầu thang bộ, đang chuẩn bị bước vào thì có một bàn tay đã tóm lấy lôi cậu vào bên trong. Hai mắt cậu hoa lên rồi cậu thấy toàn thân mình dính chặt vào bức tường phía sau. Cánh cửa từ từ đóng lại, cảnh vật xung quanh trở nên âm u một cách đáng sợ. Phòng của tổng giám đốc ở tầng cao nhất của toà nhà. Nơi đây hầu như không có người qua lại.

Đôi môi cậu bị ép chặt trong một nụ hôn cuồng nhiệt. Eunhyuk hoảng sợ tìm cách chống cự nhưng Donghae đã nhanh hơn. Anh túm lấy hai tay cậu, kéo lên quá đầu, ghim chặt chúng vào tường, một tay anh siết lấy vòng eo bé nhỏ. Lưỡi anh luồn vào giữa đôi môi cậu tìm cách tiến vào trong nhưng cậu lại vẫn một mực mím chặt môi. Bực mình trước sự ương bướng của cậu, anh bèn mút chặt lấy môi dưới của cậu. Trong một giây lơ là cậu hé mở khuôn miệng, anh lập tức luồn lưỡi vào bên trong, càn quét khắp nơi. Hương vị dâu tây quyến rũ vẫn không hề thay đổi, vẫn đủ sức khiến anh đê mê. Tiếng rên be bé thoát ra từ đôi môi mềm mại vẫn đủ đánh thức dục vọng trong anh. Anh hôn cậu càng say mê, mặc kệ mọi chống trả của cậu, bỏ qua sự phản kháng của cậu, mà nếu có thì chúng chỉ càng khiến anh bị kích thích nhiều hơn. Anh nhớ cậu, nhớ cậu đến phát điên. Hình ảnh của cậu vẫn ám ảnh anh trong từng giấc mơ, dù anh đã luôn cố gắng phủ nhận điều đó bằng lòng tự trọng của mình. Lòng tự trọng đã ngăn không cho anh nhớ đến và đi tìm kiếm nguyên nhân cậu bỏ rơi anh. Hai tháng qua anh vùi đầu vào những dự án lớn, cố lấy bận rộn để quên đi cậu, cố gắng coi cậu chỉ như một kẻ qua đường. Nhưng ban nãy khi gặp lại cậu, nếu không có vị trợ lý riêng xuất hiện thì anh đã lao vào ôm cậu, hôn cậu cho thỏa những ngày tháng đã qua. Hai tháng không đủ để anh quên đi cậu. Hai tháng chỉ đủ để anh nhận ra anh yêu cậu đến mức nào. Dù phải dùng bất cứ cách gì anh cũng sẽ giữ cậu lại bên mình.

Nụ hôn kéo dài như bất tận khiến toàn thân Eunhyuk trở nên vô lực, mềm nhũn ra và như muốn đổ gục xuống sàn. Donghae lúc này mới nhẹ nhàng chấm dứt nụ hôn với cậu. Anh mỉm cười hôn lên trán cậu, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đối diện, đôi mắt khép hờ, cánh mũi phập phồng, đôi môi hé mở. Anh đưa tay tháo bung hết cúc áo của cậu để lộ ra khuôn ngực gầy quyến rũ. Anh cúi xuống đưa lưỡi miên man trên cổ cậu, để lại trên đó những dấu hôn thẫm đỏ.

Eunhyuk ép sát người vào tường cố gắng né tránh những động chạm của anh. Cậu cố gắng dùng lý trí phủ định những khát vọng đang ngày một lớn lên. Cậu đã hứa với Sungmin sẽ không bao giờ làm cái nghề đó nữa. cậu phải giữ được lời hứa của mình. Nếu bây giờ cậu buông xuôi và ngã vào vòng tay anh thì vĩnh viễn cậu cũng chỉ có thể là tình nhân của anh thôi, sẽ vĩnh viễn là kẻ làm cái nghề dơ bẩn đó. Vĩnh viễn phản bội lại lời hứa với Sungmin, vĩnh viễn chà đạp lên tình yêu cậu dành cho anh.

- Đừng…dừng lại….

Cậu đặt tay lên vai anh, nói. Donghae nắm nhẹ lấy tay cậu, hôn lên lòng bàn tay, từ tốn di dời nụ hôn dọc theo cánh tay trắng ngần và kết thúc ở cần cổ thanh cao. Anh hôn lên tai cậu, thì thầm nho nhỏ:

- Tại sao?

Cậu lắc đầu một cách yếu ớt, cố gắng né tránh anh. Và điều đó khiến Dongahe thực sự bực mình. Anh đẩy cậu vào tường, đặt hai tay lên ngang vai cậu, chặn mọi lối thoát, anh đặt chân mình vào giữa hai chân cậu không cho cậu nhúc nhích. Cúi xuống hôn lên môi cậu:

- Tại sao? Anh gầm gừ nho nhỏ trong cổ họng. - Tại sao em lại rời bỏ anh?

Cậu vẫn một mực lắc đầu im lặng, nước mắt đã ngấp nghé bờ mi.

Van anh. Đừng nhìn em như thế! Em sẽ không chịu đượu mà ngã vào vòng tay anh mất. Sẽ bất chấp hậu quả mà ở bên cạnh anh.

- Có kẻ cho em nhiều tiền hơn tôi sao?

Câu hỏi của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Cậu ngước lên nhìn anh ngỡ ngàng, cơ thể run rẩy một cách kịch liệt. Câu nói kia như một bàn tay vô hình bóp nát trái tim bé bỏng của cậu.

Bằng mọi giá tôi phải giữ được em ở bên mình.



- Chỉ cần em ngoan ngoãn tôi sẽ trả cho em cao hơn tất cả những kẻ khác cộng lại.

Đối với anh em chỉ là thứ dơ bẩn như thế thôi sao?

Nước mắt đã không thể ngăn lại lăn dài ra khỏi đôi mắt xinh đẹp. Anh nhìn cậu trân trối. Nhìn những giọt lệ như những hạt trân châu đậu ướt đẫm trên đôi gò má, Donghae mơ hồ cảm giác mình đã sai chuyện gì đó rồi. Anh giơ tay định lau đi những giọt nước mắt kia đi thì cậu bất ngờ gạt tay anh ra.

- Đối với anh, em chỉ là một callboy thôi sao?

Từng lời thoát ra như tan ngay trong không khí lại đủ sức khiến toàn thân anh chấn động. Donghae nhìn chằm chằm vào cậu mà không sao nói nên lời.

- Bây giờ em chỉ là một nhân viên tạp vụ bình thường thôi! Cố kìm nén tiếng nấc, cậu đẩy anh ra. - Xin lỗi nhưng Tổng giám đốc Lee, anh nên đi tìm người khác đi!

Nói rồi cậu ôm lấy ngực áo đã bị bung hết cúc nhanh chóng bỏ đi để Donghae lại một mình chơ vơ nơi cầu thang âm u.

Mình đã sai rồi ư?

Kyuhyun liên tục liếc nhìn người đang ngồi đối diện với mình. Đây là lần đầu tiên anh gặp con người này nhưng anh đã được nghe nhiều người ca ngợi vị tổng giám đốc tuổi trẻ tài cao của tập đoàn nhà họ Lee. Anh cứ nghĩ con người này phải mang một khí chất bá đạo tinh anh của kẻ sớm thành danh trên thương trường nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Người đàn ông tên Lee Donghae này, anh nói điều gì cũng yêu cầu anh lập lại 2,3 lần, cứ liên tục thở dài, chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không hề để tâm đến buổi lễ ký kết. Tuy nhiên thì các điều khoản của hợp đồng đã sớm được hai bên thống nhất, buổi lễ ký kết này chỉ mang tính hình thức, có nghe hay không, không hề quan trọng.

Cuối cùng buổi lễ ký kết cũng kết thúc, Kyuhyun cùng Donghae bắt tay nhau.

- Hy vọng lần hợp tác này giữa chúng ta sẽ thành công mỹ mãn. Kyuhyun nói trước.

- Được hợp tác với tập đoàn lớn như tập đoàn KM là vinh hạnh cho chúng tôi. Donghae cười, đáp lễ. - Hợp tác vui vẻ.

- Tối nay công ty tôi mở tiệc chiêu đãi. Hy vọng tổng giám đốc Lee có thể bớt chút thời gian đến tham dự.

Donghae vốn sớm có ý định từ chối nhưng lại nghĩ có thể gặp lại cậu ở đó nên liền đổi ý.

- Rất vinh hạnh!

- Vậy hẹn gặp lại anh tối nay.



——————————————

Đã hơn 7h tối. Nhân viên của KM thay vì lũ lượt kéo nhau ra về thì lại từng tốp áo váy sặc sỡ tiến về phía hội trường lớn. Đã lâu rồi công ty chưa tổ chức một bữa tiệc lớn như thế. Mọi người xem ra đều vô cùng háo hức. Hôm nay hội trường lớn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy bằng những chùm đèn sang trọng, những bản nhạc du dương và tiếng cười nói vui vẻ của mọi người. Eunhyuk vốn đã định không đi vì sợ sẽ gặp lại anh ở đấy nhưng Sungmin do nhận được giấy mời của Kyuhyun nên rất muốn đi. Tuy nhiên nó lại ngại không dám đi một mình cứ một mực kéo Eunhyuk đi theo. Rốt cục cậu lại vẫn có mặt ở nới đây. Cố chọn cho mình một góc khuất kín đáo, cậu không muốn bị phát hiện.

Sau bài diễn văn dài tuyên bố lý do, bữa tiệc được bắt đầu. Kyuhyun ngay lập tức kéo Sungmin ra sàn nhảy. Hai người khiêu vũ say sưa đến mức không còn biết xung quanh mọi người đang nhìn với ánh mắt trầm trồ khen ngợi đôi tiên đồng ngọc nữ. Và cũng không có ít kẻ đang vỡ mộng khi biết vị tổng giám đốc đẹp trai, phong độ của mình là hoa đã có chủ. Eunhyuk bất giác mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của Sungmin. Cha mẹ của Kyuhyun cũng rất thích Sungmin, có lẽ em trai cậu sau này sẽ có một cuộc sống êm ấm, vui vẻ.

Tự lấy cho mình một ly rượu, Eunhyuk nép người sau tấm rèm cửa lớn màu mận chín, phóng tầm mắt khắp hội trường tìm kiếm anh. Cậu bắt gặp anh đang đứng nói chuyện với mấy cô tiểu thư xinh đẹp. Lúc này trông anh thực sự đẹp trai trong bộ vest đen, toát lên phong thái lịch lãm, đĩnh đạc khiến người khác phải ngước mắt ngưỡng mộ. Anh vừa nói chuyện, vừa mỉm cười, chốc chốc lại đưa ly rượu lên môi, biểu hiện an nhàn lại như đang tỏa sáng.

Mỉm cười cay đắng, cậu đưa ly rượu lên uống cạn. Sau đó mới nhớ ra mình vốn hoàn toàn không biết uống rượu. Hơi cồn cay nồng xộc thẳng lên não khiến cậu thấy choáng váng, chân tay bủn rủn. Cậu loạng choạng chạy thật nhanh ra khỏi hội trường lớn. cố tìm đường đến căn phòng gần nhất.

Hội trường chuyên tổ chức tiệc của tập đoàn KM chia làm hai khu, một khu là hội trường lớn, địa điểm chính cho các bữa tiệc, ngoài ra còn một dãy các phòng nghỉ nhỏ có chất lượng như ở các khách sạn 5 sao, dành cho các vị khách muốn nghỉ lại vì lý do nào đó.

Cuối cùng Eunhyuk cũng lấy được chìa khóa phòng tại chỗ quản lý. Cậu mở cửa phòng và bước vào trong. Nhưng chưa kịp đóng cửa đã có một cánh tay ngăn cậu lại. Chủ nhân cánh tay đó lách người vào bên trong, đối diện với cậu và từ từ khép cửa. Một tiếng click nhỏ vang lên, mọi âm thanh và ánh sáng đều biến mất để hai người lại trong một không gian nhỏ bé và tĩnh lặng.

- Chúng ta cần nói chuyện.

Donghae lên tiếng trước. Hôm nay khi bắt đầu bữa tiệc, anh đã không ngừng tìm kiếm cậu khắp nơi nhưng không thấy. Đang định bỏ về để đi tìm cậu thì anh bắt gặp cậu đang loạng choạng rời khỏi hội trường lớn. Lập tức anh đi theo cậu. Hôm nay nhất định anh phải nói rõ với cậu tất cả, dẹp bỏ lòng tự trọng của anh. Cảm giác trống vắng và thiếu thốn kia anh đã chịu đựng đủ rồi.

Eunhyuk cố căng mắt nhìn trong không gian mờ ảo của ánh sáng đèn ngủ cam hồng, thứ duy nhất phát sáng trong phòng này. Nhưng cậu thấy mọi thứ lại mù mờ quá, hơi rượu làm cậu thấy thật bức bối, khó chịu. Mọi thứ trước mắt cậu như bị đảo lộn tất cả. Bật cười lớn cậu tiến lại phía anh, nắm lấy caravat của anh kéo xuống. Cậu ghé sát vào tai anh, nói thầm:

- Anh muốn nói đến chuyện gì? Chuyện anh sẽ bao em với số tiền lớn hơn tất cả những kẻ khác sao?

Không thấy anh nói gì, cậu lại tiếp tục cắn nhẹ vào tai anh nói bằng cái giọng khiêu khích:

- Số tiền đó lớn lắm đấy, anh không có đủ đâu!

Eunhyuk mỉm cười mơ hồ. Những điều cậu vừa nói cậu biết là không phải nhưng không hiểu sao cậu lại cứ muốn nói, cứ như nó khiến cậu đỡ khó chịu hơn thì phải. Đang định buông tay ra khỏi người anh thì bàn tay anh đã nhanh hơn nắm lấy tay cậu. Donghae nhìn thẳng vào mắt Eunhyuk, nói :

- Chỉ cần em ở lại bên tôi, em muốn bao nhiêu tiền cũng có.

Eunhyuk cụp mắt lại, đôi vai gầy run lên. Cậu thấy mắt mình đã cay xè, còn trái tim, nó đau, đau lắm. Đến cuối cùng vẫn là anh muốn dùng tiền mua cậu, cậu đến cuối vẫn chỉ có giá trị như một món đồ chơi. Cậu chẳng còn có thể nghĩ được gì nữa, lý trí cậu dường như tê liệt, cả cơ thể cậu kêu gào vì mệt mỏi. Nhưng men rượu lại như đang điều khiển hành động của cậu. Những hành động ngày thường cậu sẽ không bao giờ dám lám, luôn cố gắng kìm nén, luôn bị phần lý trí kia kìm kẹp. Nhưng lúc này trái tim bị tổn thương bị kích thích bởi rượu lại đang muốn phát điên lên.

- Anh là đồ tồi! Cậu bất ngờ hét lên rồi không ngừng đánh túi bụi vào người anh. - Anh tưởng có nhiều tiền là tốt sao? Anh tưởng tôi cần tiền của anh. Tôi không cần tiền…. tôi không cần….

Donghae không hề phản kháng, cứ để cho cậu đánh. Anh cứ liên tục giật lùi ra phía sau đến khi lưng anh chạm vào cánh cửa phòng lạnh toát. Đến lúc này anh mới vòng tay ôm lấy cậu, ép hai cánh tay cậu vào sát ngực mình khiến cậu không thể đánh anh được nữa.

- Anh là đồ tồi…Em không cần tiền…Em không cần… Không cần… Cậu gục lên vai anh, nức nở, không ngừng lập đi lập lại câu nói, giọng càng lúc càng nhỏ. - Em chỉ cần … anh yêu em thôi.

Câu nói cuối cùng chỉ nhỏ như tiếng muỗi vo ve nhưng trong không gian tĩnh lặng đến dường này, nó lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Donghae thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, cảm tưởng nó còn như muốn nhảy ra ngoài mà ca múa. Cuống quýt hôn lên tóc cậu, anh lặp lại:

- Em vừa nói gì cơ? Em yêu anh ư?

- Em yêu anh! Lee Donghae, em rất yêu anh. Nhưng Sungmin nói em không được làm nghề đó nữa….nên em đã không thể gặp anh. Em rất nhớ anh nhưng em lại không muốn chỉ làm người tình của anh. Em biết em không xứng nhưng… Em muốn anh cũng yêu em, em muốn là người yêu anh.

Eunhyuk tiếp tục lảm nhảm những câu không đầu, không cuối nhưng Dongahe không còn nghe thấy gì hết ngoại trừ ba tiếng “ Em yêu anh”. Vậy là cậu cũng như anh, có cùng cảm giác với anh.

Khẽ nâng khuôn mặt cậu lên, anh nhìn sâu vào đôi mắt đen láy đang ngập nước của cậu. Hôn nhẹ lên trán cậu, anh mỉm cười nói:

- Hyukie à! Anh yêu em!

Eunhyuk mở to mắt nhìn anh, ngỡ ngàng. Nước mắt cũng như bất động không rơi ra nữa.

- Donghae… anh… Cậu lắp bắp không nên lời.

Donghae ôm lấy cậu, hôn lên môi cậu, không quên lập lại.

- Anh yêu em!

Cậu đang mơ. Nhất định là như vậy. Một giấc mơ tuyệt đẹp như thế sẽ không bao giờ xảy ra trong đời thật. Giấc mơ anh ở bên, dịu dàng yêu thương nâng niu cậu.

Eunhyuk vòng tay ôm lấy cổ anh, đẩy nụ hôn sâu hơn. Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau trong sự đê mê quen thuộc. Cảm giác tưởng chừng đã đánh mất nay sống lại, rõ ràng hơn bao giờ hết. Cả hai ôm chặt lấy nhau, xoay mấy vòng mới tìm được đến chiếc giường êm ái. Cùng đổ người xuống giường, hai người vẫn không dứt ra khỏi nụ hôn ướt át.

Không phá vỡ nụ hôn với cậu, Donghae gấp gáp cởi bỏ quần áo trên người cậu, thật nhanh chóng Eunhyuk đã hoàn toàn khỏa thân nằm bên dưới anh. Donghae mỉm cười nhìn ngắm thân hình mảnh mai, xinh đẹp của cậu khiến Eunhyuk không khỏi ngượng ngùng. Cậu giấu mặt vào vai anh, dụi dụi mái tóc vào cổ anh, nũng nịu như một chú mèo con. Đặt cậu nằm trên cánh tay của mình, Donghae nghiêng người hôn lên cổ cậu, để lại đó những dấu hôn đỏ thẫm, là cháy những vết tích anh để lại đó từ buổi sáng. Eunhyuk rên rỉ nho nhỏ khi anh cúi xuống liếm láp hai đầu nhũ hồng hồng khiến chúng nhanh chóng cứng lại, trong khi bàn tay còn tự do đã phóng xuống dưới vuốt ve cặp đùi thon mịn. Eunhyuk rướn người lên khiến mọi tiếp xúc trở nên mãnh liệt, đồng thời cậu cũng luồn tay vào trong áo sơ mi xộc xệch mân mê khắp ngực và bụng anh. Nụ hôn ướt át của Donghae lại một lần nữa chuyển lên hõm tai, anh thích thú luồn lưỡi vào bên trong trêu chọc vị trí mẫn cảm khiến cậu phải rụt cổ lại không nhịn được mà bật cười khúc khích. Donghae vừa hôn vừa lật người lại nằm đè lên cậu. làn da mịn màng cọ xát với lớp vải quần áo khiến cậu vô cùng khó chịu. Eunhyuk nôn nóng đưa tay giải phóng anh khỏi lớp áo quần vướng víu. Cậu muốn cảm nhận anh nhiều hơn. Eunhyuk rên lớn đầy thoả mãn khi hai làn da trần trượt lên nhau, đem lại khoái cảm vô cùng. Donghae mỉm cười hôn lên má cậu, tay đã luồn xuống dưới chăm sóc thành viên sớm bị kích thích của cậu.

Eunhyuk rên lên không ngừng, từng tế bào cậu căng ra như muốn nổ tung vì dục vọng. Cậu ngọ nguậy người liên tục để sự tiếp xúc càng rõ ràng hơn.

- Hae… em muốn….

Cậu đột ngột van xin khiến Donghae tròn mắt vì sửng sốt. Anh bât cười hôn lên chóp mũi cậu:

- Hyukie của anh thật thiếu kiên nhẫn quá!

Nói rồi anh vòng tay xuống dưới, ve vãn lối vào đang run rẩy của cậu, những ngón tay chỉ trêu đùa bên ngoài chứ không có ý định tiến vào bên trong. Eunhyuk khóc nấc lên vì cảm giác bức bối, cậu rướn người lên hôn anh, đẩy một chân chà xát lên thành viên đã cương cứng của anh. Donghae giật bắn mình, để thoát ra một tiếng rên trầm thỏa mãn. Anh nắm chặt lấy đầu gối cậu, chặn đứng chuyển động đầy dụ dỗ của cậu. Cúi xuống hôn dọc theo mặt trong đùi non của cậu, anh cười đểu:

- Hyukie thật hư hỏng quá!

Nói rồi, anh liền đưa một ngón tay vào bên trong cậu. Hai tháng không làm gì khiến lối vào của cậu ôm khít lấy ngón tay của anh, di chuyển vô cùng khó khăn. Eunhyuk bật ra một tiếng kêu đau, Donghae lập tức trườn lên hôn cậu thật sâu như dỗ dành, an ủi. Khi cậu đã quen hơn một chút, anh tiếp tục cho thêm ngón tay thứ hai vào, cố gắng mở rộng cửa mình chật hẹp, liên tục tiến sâu thăm dò điểm nhạy cảm.

Eunhyuk bất chợt cong người, thở dốc khi những ngón tay anh lần đầu chạm vào nơi đó. Khoái cảm kéo đến ồ ạt khiến cậu muốn bật khóc. Donghae nhanh chóng rút anh ra và cẩn thận đưa mình vào bên trong cậu.

- Em chật quá…và rất ấm áp…

Anh nói khi bắt đầu di chuyển, ra vào thật nhẹ nhàng để cậu quen dần với anh. Eunhyuk vòng tay ôm lấy cổ anh, ép sát hai thân thể với nhau nhằm tìm kiếm sự tiếp xúc tốt nhất. Donghae chuyển động càng lúc càng nhanh. Anh thật sự đã rất nhớ, rất nhớ cảm giác này. Cảm giác trọn vẹn và đầy đủ khi anh ở bên trong cậu. Gỡ nhẹ cánh tay cậu ra khỏi cổ mình, đặt nó xuống giường, anh lồng những ngón tay mình đan vừa khít vào những ngón tay của cậu.

Không gian nhỏ bé tràn ngập tiếng rên rỉ của cả hai. Eunhyuk cảm tưởng mình có thể chết đi được vì hạnh phúc quá lớn này. Hạnh phúc khi được anh ôm trong vòng tay, hôn thật dịu dàng, cảm giác hưng phấn tột cùng khi anh ở sâu bên trong cậu.

- Hae….em…

Cậu ghì chặt lấy anh khi anh chạm vào điểm nhạy cảm tận sâu bên trong cậu. Hiểu ý, Donghae càng ra vào nhanh hơn nhằm đạt đến khoái cảm cuối cùng. Anh cuống quýt hôn lên khắp mặt cậu, không ngừng vuốt ve, yêu thương cậu.

- Donghae à! Cậu rướn người hôn lên tai anh, thì thầm nho nhỏ. Những lời cậu đã luôn muốn nói khi cả hai làm chuyện đó, những lời cậu luôn cố gắng dùng lý trí để kiềm chế. Nhưng tại đây, ngay tại thời điểm này, cậu muốn nói, thật sự muốn nói.

- Donghae à! Em yêu anh!

- Anh cũng yêu em! Donghae hôn lên môi cậu, đáp lại. Những chuyển động mãnh liệt cuối cùng đã đi vào hồi kết.

Và rất nhanh sau đó cả hai cùng lên đến đỉnh, giải phóng thứ dịch trắng đục đó lên người nhau. Vẫn không phá vỡ mối liên kết, Donghae hơi chồm người lên, nhìn sâu vào đôi mắt cậu, mỉm cười. Cuối cùng anh cũng đã tìm lại được cảm giác mình đánh mất hơn hai tháng qua, cảm giác bình yên và hạnh phúc khi được ở bên cạnh người anh yêu thương nhất.

Rút mình ra khỏi người cậu, anh nằm lăn sang một bên, không quên kéo cậu lại nằm gọn trong vòng tay mình. Hôn lên mái tóc nâu đã ướt đẫm của mình, anh khẽ nói:

- Ngủ đi! Hyukie của anh!

Eunhyuk gật đầu, vùi mình vào lồng ngực vững chãi của anh, khẽ nhắm mắt lại. Rất nhanh sau đó cả hai cùng chìm vào trong giấc ngủ.

Đêm đã khuya, tiệc đã tàn. Chỉ còn tiếng gió lao xao trong vườn cây đầy lá, ru cho hai giấc ngủ an nhiên không mộng mị.

No comments:

Post a Comment