Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

04 November 2012

(HaeHyuk) - Đất lạnh (T14) - MA - Longfic

Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn) 
[Chủ nhân của Tình yêu lãnh chúa và Lee gia & Địa chủ họ Eun đó mừ ^^]

Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cúi đầu*


Nói rồi DongHae bước nhanh ra khỏi Thư phòng. Hắn thấy rất thoải mái vì mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng có lợi cho hắn. Và quan trọng hơn, HyukJae sẽ được cứu. Hắn chẳng mảy may để tâm đến chuyện cậu vừa đuổi hắn ra khỏi phòng. Cứ thế hắn tủm tỉm tiến về gian phòng của cậu.

Tập 14: Phơi thân trước cổng thành, mỹ nhân hạ mình phục vụ

DongHae đi rồi Tiff nương nương vẫn chết trân tại chỗ. Cô đã theo hầu DongHae hơn mười năm qua, không ít cũng nhiều cô hiểu được con người của hắn. DongHae là một kẻ cơ hội và ngạo mạn kiêu căng. Vì lợi ích của chính mình, hắn chẳng từ bỏ bất cứ việc làm gì, dù đó là chuyện đê hèn và ghê tởm nhất xã hội. Vì thế hắn sẽ chẳng để yên cho bất cứ ai dám đụng chạm đến lợi ích của hắn. Việc hắn ngó lơ tội lỗi của Tiff nương nương là điều không thể xảy ra – chắc chắn không thể xảy ra!

Tiff nương nương ngồi thẩn thờ nền nhà, càng nghĩ càng thấy sợ. DongHae không trừng phạt cô có, thể hắn sẽ để ghim gút chuyện này trong lòng. Nếu HyukJae chỉ là tài nhân bình thường, dù Tiff nương nương có hành hạ, tra tấn thế nào DongHae cũng bỏ mặc. Nhưng HyukJae khiến hắn lo lắng nhiều như thế, chứng tỏ hắn rất quan tâm đến cậu. Tiff nương nương thở dốc từng hơi nặng nhọc. Những đòn phạt nguội của DongHae luôn đáng sợ hơn rất nhiều so với cơn thịnh nộ nhất thời của hắn.

Sunny vẫn quỳ yên vị giữa thư phòng, ánh mắt con bé không hề rời khỏi gương mặt của Tiff nương nương. Dù muốn dù không, nó cũng không thể ngăn được vẻ căm thù toát ra từ ánh mắt đó. Vì bảo toàn tính mạng cho gia đình, nó buộc phải hạ độc Thái tử phi, phải chịu tra khảo cho đến khi Thái tử phi chết, lúc đó nó mới được thú nhận mình là hung thủ, rồi cắn răng mà chấp nhận tội tử hình. Số mệnh của nó đã bị định đoạt bởi trái tim tàn độc của kẻ được tôn gọi là nương nương.

Nhưng hôm nay Sunny đã gặp vận may. Chính sự lanh lợi và hiểu chuyện đã cứu vớt sinh mạng nhỏ bé của nó. Sunny chẳng bao giờ ngờ tới vị Thái tử hung bạo vô cảm kia lại là người che chở cho nó. Tuy vậy, lòng uất hận của nó lại trào dâng dữ dội. Rõ ràng DongHae biết rõ Tiff nương nương là hung thủ, nhưng hắn lại ra hiệu cho nó vu oan cho Jess tài nhân. Sunny là một người khẳng khái, vì vậy nó thấy rất bất công khi một kẻ thâm độc như Tiff nương nương lại được Thái tử cưng chiều, bao che mọi tội lỗi.

- Vì sao… ngươi còn quỳ ở đó? – Tiff nương nương hỏi Sunny khi cô bắt đầu ổn định lại tinh thần.

- Nương nương chưa cho phép, làm sao nô tì dám đứng dậy – Sunny đáp với giọng hờ hững.

Tiff nương nương mỉm cười chua chát.

- Ngươi cứ đứng dậy đi, bây giờ ngươi có hậu thuẫn vững chắc lắm. Trong tất cả những kẻ liên quan đến vụ này, chỉ có một mình ngươi sống sót.

Rồi Tiff nương nương khẽ hít một hơi thật sâu nghe cõi lòng cay đắng. Tất cả những thuộc hạ, thân tín của cô - những người mà cô tốn bao nhiêu công sức để huấn luyện, những người mà mãi mãi trung thành với cô – trong ít phút nữa sẽ chẳng một ai còn tồn tại trên thế gian này. DongHae giết tất cả bọn họ chẳng khác nào cô lập cô trong chính hậu cung của hắn.

Sunny từ từ đứng dậy, quay người đối diện với Tiff nương nương, thái độ vẫn lễ phép nhưng giọng nói chẳng có gì là kiêng nể.

- Đâu phải chỉ riêng nô tì sống sót, còn có nương nương nữa mà

Tiff nương nương hơi chút ngạc nhiên trước vẻ hiên ngang của Sunny. Nhưng cô có thể làm gì được? DongHae đã hạ lệnh buộc cô phải chăm sóc cho con bé.

- Phải… chỉ có ta và ngươi… ngươi là ân nhân của ta, ta phải đối đãi với ngươi thật tốt – Giọng Tiff nương nương chẳng còn tí sức lực, âm mưu của cô phải nhờ một con nô tì che đậy dùm, bây giờ phải nói lời cám ơn nó.

Sunny vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng, vẫn giọng nói dửng dưng không sợ hãi.

- Đa tạ nương nương đã nhọc lòng, nô tì không dám mơ ước được nương nương săn sóc… chỉ cần gia đình được yên bình, vậy là quá đủ rồi.

Tiff nương nương lặng lẽ nhìn Sunny, cô thở dài một cái mệt mỏi. Vị trí của cô không chỉ bị đe dọa bởi cơn giận đang kiềm nén của DongHae, mà con người nhỏ bé đang đứng trước mặt cô đây – cũng là một mầm họa.
***********

Khi DongHae quay lại thì HyukJae đã ngủ say, ban sáng lão Thái y đã cho cậu một liều thuốc an thần quá mạnh. DongHae ngồi xuống đầu giường, sát cạnh HyukJae. Ngón tay của hắn khẽ mân mê một bên má hồng hào của cậu. DongHae liền bật cười chán nản. Lòng kiêu hãnh của hắn đã bị HyukJae giẫm đạp. Cậu xua đuổi, chửi mắng hắn không tiếc lời nhưng rốt cuộc hắn cũng đến bên cạnh cậu.

Quả thật, những kẻ tiểu nhân thường vứt bỏ sĩ diện để đạt được điều họ muốn. Đôi khi, người quân tử vì tình yêu cũng chẳng màng sĩ diện. DongHae không phải quân tử, hắn cũng không hẳn là kẻ tiểu nhân. Hắn chỉ là một kẻ đang yêu và trốn tránh tình yêu đó.


Chẳng bao lâu, lão Thái y lom khom bước vào với chén thuốc nhỏ. DongHae nâng nhẹ người HyukJae lên cho cậu dễ uống. Vị đắng chát đó trôi vào cuốn họng khiến HyukJae tỉnh giấc. Cậu nhíu mày khó chịu vì mùi hương lạ xộc lên đến mũi. DongHae điếng người né ra phía sau HyukJae, hắn sợ cậu phun ra lần nữa. Thật may, gương mặt của HyukJae từ từ giãn ra rồi cậu lại chìm vào giấc ngủ.


- Có chắc là sẽ qua khỏi chứ? – DongHae hỏi nhỏ với lão Thái y.


- Chắc chắn, Thái tử đừng lo, khi nào thuốc an thần hết tác dụng, Thái tử phi sẽ tỉnh.


- Có cần phải ăn thêm gì không? Cậu ấy chưa ăn gì cả – DongHae nhướng mày hỏi nữa.


Lão Thái y bật cười:


- Không sao, sáng mai thần sẽ nói nhà bếp làm cho Thái tử phi cháo nhân sâm tẩm bổ.


- Ừ… ừ… - DongHae gật đồng ý, hắn đã yên tâm hơn rất nhiều.


Lão Thái y lui ra ngoài, không gian lại yên tĩnh lạ lùng. DongHae liếc nhìn ra bầu trời tối đen mờ mịt. Gió khuya hắt vào từng cơn lạnh lẽo. Hắn khéo tấm chăn của HyukJae cao hơn, hắn sợ cậu lạnh.


DongHae tựa lưng vào thành giường, ngồi trầm ngâm. Từ khi mẹ hắn mất, hắn đã quên luôn cảm giác chăm sóc cho một người. Dù mẹ hắn đối xử với hắn thế nào, hắn vẫn tròn đạo làm con khi người lên cơn bạo bệnh. Người mất, hắn không khóc, nhưng hắn lặng nhìn thân xác người rất lâu. Trái tim hắn cũng thấy đau khi đưa tiễn một người thân ra đi mãi mãi.


Cha DongHae chết nơi chiến trường, mẹ hắn chưa một lần âu yếm nuông chiều hắn. DongHae là một người giỏi chăm sóc, trong khi chính bản thân hắn, chưa một lần được nhận tình cảm chăm sóc chân thành từ tình thân. Hắn luôn nghĩ trái tim mạnh mẽ của hắn không cần bất cứ ai quan tâm, chiều chuộng. Nhưng không cần không có nghĩa là không muốn. Hắn chăm sóc người ta thì tận sâu trong trái tim, hắn cũng khao khát được nhận sự chăm sóc chu đáo như hắn đã từng làm.


Mãi suy tư theo những hình ảnh mông lung từ quá khứ, DongHae chìm vào giấc ngủ không hay. Đến khi đầu hắn gật gù tìm một điểm tựa hắn mới bừng tỉnh dậy. Cả đêm qua không ngủ, cả ngày nay không nghỉ ngơi, hắn thật sự rất mệt.


DongHae đứng dậy, cởi bỏ lớp áo bào nặng nề, vướng víu, rồi leo lên giường, ôm HyukJae chặt cứng. Tự nhiên hắn muốn nằm bên cậu và ôm ấp cậu. Hắn nhớ cơ thể nhỏ nhắn của cậu lắm. Bản chất là hắn coi HyukJae như phi tử của hắn thật.







Đêm sâu hơn và gió cũng lạnh hơn, HyukJae lờ mờ thức dậy. Cậu nghe tim đập liên hồi vì không biết khi mở mắt rồi, cơn đau ấy có ập đến hay không. HyukJae vẫn nằm im đó, lắng nghe từng thớ thịt trên người, thật may tất cả đã êm dịu.


HyukJae cảm thấy yên lòng đôi chút, cậu rúc người vào hơi ấm bên cạnh sát hơn. Thật sự ấm lắm! HyukJae thấy dễ chịu vô cùng và cậu muốn ngủ nữa.

Nhưng rồi cậu bừng tỉnh ngay sau đó.


HyukJae phát hiện mình đang nằm gọn trong vòng tay DongHae. Cả chân của hắn cũng gác luôn lên người cậu. Hắn ôm cậu như cái gối, hơi thở đều đều.


Từ nhỏ HyukJae đã sống cù bơ cù bất. Ngoài mẹ ra, cậu chẳng được cảm nhận hơi ấm từ ai. Nhưng sự ấm áp của EunHyuk chỉ dành cho cậu trong khoảng thời gian ngắn ngủi và HyukJae không nhớ rõ về nó. Chính sự cô đơn, hiu quạnh đã biến HyukJae trở nên lạnh lùng như thế này.


Hôm nay HyukJae phát hiện ra, được ôm ấp, nâng niu thật sự rất dễ chịu.

HyukJae khẽ liếc nhìn DongHae. Gương mặt của hắn vẫn luôn thánh thiện. Khi ngủ, trông hắn càng hiền từ hơn. Hình như trái tim của HyukJae bắt đầu đánh trật vài nhịp.


Trẻ mồ côi luôn khao khát tình yêu thương.


HyukJae chớp hờ đôi mắt. Cậu đã sống một mình bao năm qua và cậu chẳng cần tình yêu thương của ai. Ngoài cha mẹ, cậu chẳng khao khát vòng tay của ai. Nhưng hiện giờ, cậu lại muốn nằm mãi trong vòng tay DongHae thế này. Cậu muốn được hắn yêu thương, được hắn che chở. HyukJae lặng lẽ nghiêng đầu vào bờ ngực của DongHae. Trong phút chốc, cậu mong mỏi DongHae đừng ghét cậu nữa.


Tuy HyukJae lạnh lùng băng giá, nhưng bản chất vẫn là một người giàu tình cảm. Cậu chỉ cố che đi sự yếu đuối để lòng thù hận được phát huy tối đa. Bao ngày ở cạnh DongHae, hắn mắng nhiếc cậu, giày xéo lòng tự hào dân tộc của cậu, nhưng hắn chưa bao giờ đánh đập và tra tấn cậu như đối với tù binh. Hắn cũng chẳng cần bất cứ lời khai gì từ cậu. HyukJae không biết DongHae muốn gì khi đối xử với cậu như thế, nhưng HyuJae biết, ngoài cảm giác căm thù và ghét bỏ DongHae, còn một thứ tình cảm khác đang len lỏi trong trái tim cậu. Cảm giác khao khát được DongHae quan tâm.


HyukJae thở dài rồi bắt đầu vùng dậy khỏi vòng tay của hắn. Cậu không cho phép mình yếu lòng trước kẻ thù. Cậu phải để trái tim sắt đá của mình nhận rõ một điều: DongHae là người Nguyên Hạ và hắn là kẻ thù của tộc người Đông Hạ.


HyukJae ngọ nguậy, DongHae lập tức tỉnh giấc. Cương vị của một Thái tử khiến hắn không bao giờ ngủ say. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm hắn phải dè chừng. Tính mạng của hoàng gia luôn luôn bị đe dọa, nếu tin tưởng vào sự bảo vệ của hạ thần thì chỉ có chết sớm. Bất cứ vị lãnh chúa nào muốn trị vì lâu dài đều không bao giờ chìm đắm vào giấc ngủ say.


- Ngươi dậy rồi ư? Có còn thấy đau không? – DongHae lo lắng hỏi khi thấy HyukJae chẳng chịu nằm yên.


HyukJae nhíu mày nhìn hắn. Chưa bao giờ cậu muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn. Cậu chống đối, đuổi xua, hắn nổi giận rồi đầy đọa cậu. Nhưng được thời gian lại đến tìm cậu, nói chuyện sởi lởi như chẳng có gì xảy ra. Đôi khi HyukJae tự nhủ, da mặt DongHae thật là dày.


- Ngươi thấy thế nào? Không đau nữa phải không? – DongHae hỏi tiếp. Hắn muốn biết cậu đã được giải độc hay chưa. Hắn là kẻ cao ngạo, chẳng bao giờ muốn lặp lại lời nói của mình, hắn muốn ai cũng phải nghe hắn nói. Thế mà lần nào nói chuyện với HyukJae, hắn đều phải hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần.


HyukJae đành thở ra. DongHae hỏi cậu chân tình như vậy, không đáp lại thật sự quá kiêu căng. HyukJae khẽ lắc đầu, cái lắc đầu miễn cưỡng.


- Thật sự là không thấy đau chỗ nào nữa? – DongHae cẩn thận hỏi lại, ánh mắt hắn lom lom kiểm tra từng điệu bộ của HyukJae.


HyukJae đẩy cả chân lẫn tay hắn ra khỏi người, cậu ngồi dậy, xịch người ra xa DongHae một chút.


- Tôi… không sao… - HyukJae đáp lí nhí. Thật khó phân định cảm giác hiện tại của cậu.


DongHae gật gù, hắn đã hoàn toàn an tâm.


HyukJae liếc nhìn một vòng quanh gian phòng quen thuộc, ánh mắt cậu dừng lại trên tám gương mặt lạ hoắc của bọn thị vệ.


- Mấy tên lính kia đâu? – HyukJae buột miệng hỏi.


- Chết rồi! – DongHae đáp gọn.


HyukJae tròn mắt nhìn hắn, hắn vẫn bình thản.


- Bọn chúng không thể bảo vệ ngươi cũng chẳng thể canh gác ngươi, giữ lại mạng sống làm gì – Rồi DongHae bật cười – Ngươi thích giết người Nguyên Hạ lắm mà, chúc mừng ngươi, hôm nay vì ngươi mà khối tên bị xử trảm.


- Do ta bị trúng độc mà ngươi giết hết bọn chúng ư? – HyukJae hỏi, mặt cậu vẫn trơ trơ. Thật sự cậu ít khi thương xót cho người Nguyên Hạ, những người đã ép mẹ cậu phải chết.


- Không hẳn chỉ vì vụ trúng độc, còn nhiều chuyện nữa… - DongHae đáp lập lờ. Hắn rất hân hoan vì được nói chuyện với HyukJae thế này. Điều đó chứng tỏ cậu đã khỏe hẳn. Hơn nữa, từ việc của Jess tài nhân, hắn đã tìm ra cách để đáp trả lại Ye tể tướng. Tinh thần của DongHae hiện đang rất thoải mái.

HyukJae tò mò nhìn hắn, hắn nhếch mép vẻ khinh khỉnh.


- Vì bọn chúng đã để ngươi gặp gỡ đồng bọn.


HyukJae thoáng chút bàng hoàng. Vì sao DongHae biết cậu đã lén lút gặp đồng bọn? Có lẽ nào hắn đã bắt được SungMin? HyukJae thật sự ghê sợ con người của DongHae. Dường như tất cả mọi chuyện trên đời hắn đều biết. Không những biết, hắn còn hiểu rất rõ.


- Ta… không có gặp ai cả! – HyukJae cố lấp liếm, giọng nói ngọt ngào của cậu khi ngượng nghịu nghe càng đáng yêu hơn.


- Vậy sao? – DongHae cười hì – Ta nói cho ngươi biết, ta thừa sức hiểu rõ ngươi có đồng bọn trong tòa thành, chỉ là ta cố làm lơ không muốn quan tâm thôi. Ngươi nghĩ ta đeo cái vòng ồn ào đó vào chân ngươi làm gì?


- Cố làm lơ? – HyukJae cao giọng hỏi mà thấy tự ái nặng nề - Ngươi coi thường người Đông Hạ đến mức không thèm bận tâm chứ gì? Một ngày nào đó bọn ta sẽ kề dao sát cổ ngươi, khi đó ngươi có muốn bận tâm cũng không kịp.


DongHae nhìn chăm chú vào gương mặt tượng đá của HyukJae. Chiếc lưỡi hắn lại quét một vòng quanh hàm trắng. Câu nói của HyukJae khiến hắn bực mình và giận ghê gớm. Hắn nói không muốn quan tâm có nghĩa là hắn đã chấp nhận tha thứ cho việc cậu và đồng bọn tung tin Choi lãnh chúa băng hà, khiến hắn lao đao vì sự xỉa xói của Ye tể tướng. Thế mà HyukJae vẫn vô tình nguyền rủa hắn.


DongHae hít một hơi thật sâu. Hắn phải dạy dỗ cậu thế nào là biết nghe lời. Hắn trườn nhanh người tới gần HyukJae, hai tay mạnh bạo cởi áo của cậu.


- Ngươi làm gì vậy? – HyukJae giật mình chống đối.


DongHae đè cậu vật ra giường, nghiến hai hàm răng đe dọa.


- Ta cởi sạch đồ của ngươi, treo ngươi ngoài cổng thành cho đến khi nào tên đồng bọn của ngươi xuất hiện thì thôi – Vừa nói DongHae vừa cởi áo, cởi thắt lưng của HyukJae nhanh hơn.


- Đê tiện! – HyukJae vùng vẫy, cố níu kéo mảnh áo mỏng manh trên người, rốt cuộc nó cũng bị DongHae cởi phăng ra và bay vèo xuống đất. Cậu đã quá kiệt sức vì trận nôn ban chiều, cậu chẳng phản kháng lâu với DongHae được. HyukJae cảm thấy lạnh buốt khi làn gió đêm thổi vù vù vào lớp da trắng mịn màng. Cơ thể cậu lại để trần trước mặt DongHae lần nữa. Nhưng hắn không quan tâm. Hắn tiếp tục khống chế HyukJae để cởi luôn cả quần cậu. Hắn giận lắm. Cả ngày hôm nay hắn lo lắng cho cậu, hắn chật vật như kẻ điên dại vì mạng sống của cậu, cậu làm sai hắn sẵn sàng tha thứ, nhưng rốt cuộc cậu lại nguyền rủa hắn.


- Ngừng lại! Ngươi thật khốn khiếp! Ngươi không thể làm thế! – HyukJae hét.


- Chẳng phải ngươi cảnh báo ta phải đề phòng người Đông Hạ sao? Rạng sáng ngày mai cả đám Đông Hạ đó sẽ được chiêm ngưỡng thân xác hoàng tử của họ trên cổng thành – DongHae lạnh lùng đáp. Trông hắn chẳng có vẻ gì là đùa giỡn.


HyukJae hốt hoảng, thất kinh hồn vía. Cậu là hoàng tử Đông Hạ, là niềm tin của cả tộc người Đông Hạ. Nếu hắn làm như thế, không những SungMin, mà cả RyeoWook và toàn bộ đội quân của cậu sẽ nổi dậy. DongHae thừa sức bủa lưới bắt gọn một lần. Cậu chết hay đội quân của cậu chết là chuyện nhỏ, sự ô nhục cho người Đông Hạ mới là chuyện lớn. Hoàng tử Đông Hạ phơi thân trần trụi trước cổng thành Nguyên Hạ, trước con mắt khinh bỉ của mọi người, sự nhơ nhuốc đó không bao giờ gột rửa được. Sĩ khí và tinh thần đấu tranh của ngươi Đông Hạ cũng tiêu tan. HyukJae phẫn uất, căm thù giương đôi mắt tròn ngó trân trân vào DongHae. Hắn là loại lang sói gì mà có thể nghĩ ra mấy trò tàn độc ấy. Hai hàng nước mắt của HyukJae trào ra ngay lập tức.


- Sao… sao… ngươi lại… đối xử với ta như vậy? – HyukJae nức nở, giọng đầy phẫn uất. Bất kể chuyện gì liên quan đến xác thịt đều làm trái tim băng giá của cậu yếu mềm. HyukJae những nghĩ DongHae đã có chút dịu dàng với cậu, nhưng hóa ra hắn vẫn có sở thích trù dập lòng tự hào dân tộc của cậu. Cậu khóc không phải vì sợ hắn, cậu khóc vì chút niềm tin nhỏ nhoi bị đổ vỡ.




DongHae vội buông hờ lưng quần của HyukJae ra. Hắn bất ngờ vì cậu khóc. Hắn chỉ muốn dọa cho cậu sợ thôi nhưng rốt cuộc cậu tin răm rắp. HyukJae thật sự quá ngây thơ. Nếu DongHae treo thân xác của hoàng tử Đông Hạ như thế thể nào cũng gây bạo loạn. Ye tể tướng sẽ lợi dụng thời cơ mà phế truất hắn. Hơn nữa, HyukJae không hiểu là không bao giờ DongHae làm vậy với cậu. Hắn thích cậu, muốn sở hữu cậu nên hắn phải ém nhẹm cậu trong hậu cung của hắn.


DongHae thôi không tấn công nữa, HyukJae vội vàng với lấy tấm chăn che ngang bờ ngực trần. Cậu rúc người vào góc giường, đôi mắt căm hận nhìn thẳng vào DongHae. Cậu lại muốn cắt cổ hắn. Thật sai lầm khi cậu lại dành cho hắn chút tình cảm yêu thương. Gương mặt băng giá của HyukJae chưa bao giờ băng giá hơn nữa, những giọt lệ long lanh chảy dài trên đối má phúng phính. DongHae ngất ngây vì vẻ đẹp ma mị đó. Dục vọng của hắn lại dâng trào. Hắn muốn chiếm hữu cậu ngay bây giờ.


- Ngươi thật sự sợ hãi nếu bị treo ngoài cổng thành, phải không? – DongHae hỏi, giọng hắn thích thú đầy gian trá. Qua nhiều lần cưỡng ép HyukJae, hắn đã bắt đầu nắm được yếu điểm của cậu.


HyukJae vẫn trừng trừng nhìn hắn đầy căm hận, không thèm trả lời. Rõ ràng là đang sợ hãi.


DongHae nhẹ nhàng đưa bàn tay mân mê đôi má xinh xinh của cậu, HyukJae liền đẩy mạnh tay hắn ra.


- Nếu ngươi cứ chống cự như thế thì ta sẽ treo ngươi lên cổng thành thật! – DongHae dọa.


HyukJae lập tức cụp mắt xuống. Cậu có thể chịu nhục nhưng cậu không thể để quốc gia mang nhục. Cơn giận trong lòng bùng cháy phừng phừng nhưng vẫn cố ngồi yên khi DongHae từ từ tiến đôi môi của hắn sát gần môi cậu.


- Ngươi… muốn… cưỡng bức ta nữa ư? – HyukJae liền hỏi nhỏ trước khi hắn hôn cậu. Giọng cậu du dương cứ như rót mật vào tai.


DongHae thở ra chán nản. Những câu hỏi như thế luôn làm hắn mất hứng. Ai nói với cậu là hắn muốn cưỡng bức? Hắn cũng muốn cậu vui vẻ cùng hắn mà. Vì sao HyukJae cứ phải hỏi mỗi khi hắn đến gần cậu. DongHae bực bội đẩy HyukJae nằm ngữa ra giường rồi lập tức đè lên người cậu.


- Ngươi là ái phi của ta, ngươi ngoan ngoãn một chút thì ta mới cưng chiều ngươi được chứ – DongHae thì thầm, bàn tay bắt đầu vuốt ve cơ thể cậu.


HyukJae rùng mình vì sự mơn trớn đó. Những dòng điện cảm xúc lại dâng lên ồ ạt, theo phản xạ, cậu bắt đầu vùng vẫy cố tìm lối thoát.


DongHae trợn mắt nhìn, HyukJae sực nhớ ra điều kiện để bị không bị treo lên cổng thành. Cậu hậm hực, thở dài bất mãn rồi nằm im bất động. Bản chất là có chống cự cũng không thoát khỏi tay hắn.


Đôi khi im lặng là phản đối. Và hiện giờ HyukJae đang phản đối quyết liệt nhất.


DongHae rất hài lòng vì HyukJae đã chịu nằm yên. Hắn bắt đầu công việc tình ái bằng một nụ hôn nồng cháy với cậu. Hắn hôn, vuốt ve, mơn trớn khắp người HyukJae, hắn làm tất cả mọi thứ để cậu thấy dễ chịu khi ân ái cùng hắn.


Nhưng cơ thể HyukJae vẫn trơ như gỗ. Một chút phản ứng cũng không. Cậu quyết cự tuyệt đến cùng. Vì lời đe dọa của hắn, cậu không thể công khai chống cự nhưng cậu sẽ chống đối ngầm. HyukJae là một người cứng đầu và bảo thủ, tuyệt nhiên khó mà khiến cậu khuất phục.


DongHae ngồi bật dậy. Thở dài chán nản hơn. Thà HyukJae cứ vùng vẫy phản kháng thì hắn còn có cảm giác âu yếm một người. Chứ HyukJae cứ im re cứng đờ thế này thì hắn ôm hôn cái gối có khi còn đỡ nhàm chán hơn. DongHae cắn hờ đôi môi, hoàn toàn bất lực chẳng biết làm thế nào để HyukJae vui vẻ với hắn. Ép buộc cũng có, dịu dàng cũng có, đe dọa cũng có… hắn bắt đầu tin HyukJae là tượng đá thật. Cậu chẳng biết tình ái là cái gì.


DongHae ngồi trầm ngâm, HyukJae dĩ nhiên thấy lạ. Trong lòng cậu có chút hân hoan vì có vẻ như hắn sẽ buông tha cậu đêm nay. HyukJae lồm cồm ngồi dậy, lần mò tìm cái áo bị DongHae vứt đi lúc nãy.


DongHae nhìn theo dáng bò rón rén trên giường của HyukJae mà không khỏi bật cười. Hắn là một kẻ trục lợi và không bao giờ chịu thiệt thòi. Hôm nay vì HyukJae hắn đã bỏ ra quá nhiều tâm sức, tình cảm của hắn không phải thứ cho không, bằng giá nào hắn cũng phải bắt cậu đền bồi cho hắn.


- Ngươi là một người khô khan nhất mà ta từng gặp. Nếu không có chất xúc tác thì ngươi không bao giờ làm một phi tử tốt được – DongHae lẩm bẩm

HyukJae đã với tay tới chiếc áo của cậu, nhưng lập tức khựng người lại ngay.


- Chất xúc tác? – HyukJae hỏi mà lòng thấy bất an.



DongHae nhếch mép một nụ cười gian trá, hắn từ từ đứng dậy.


- Ngươi đi đâu? – HyukJae hốt hoảng hỏi, cậu cảm giác được sự nguy hiểm sau nụ cười đó.


- Ta phải cho ngươi uống tình dược, ái phi của ta không biết cách làm phi nên ta sẽ dạy dỗ từ từ.


HyukJae tròn mắt kinh hãi. Cậu biết cái vị đắng nghét của tình dược đó khủng khiếp như thế nào. Rồi người cậu sẽ nóng ran, rồi cậu sẽ bứt rứt, rồi cậu sẽ đòi hỏi không ngừng… rồi cậu sẽ chẳng còn ra thể thống gì nữa. HyukJae hoàn toàn bấn loạn… bị treo xác nơi cổng thành, bị uống tình dược, và có thể còn bị sáu tên thị vệ lực lưỡng bủa vây… HyukJae trơ người nhìn DongHae bước từng bước. Khi hắn lướt ngang qua đầu giường, sát gần bên cậu, HyukJae chẳng còn có thể nghĩ gì được nữa, cậu nắm vội vạt áo của hắn, hét lớn.


- NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC ĐI!


DongHae dừng bước, nheo nheo mắt nhìn gương mặt hoảng loạn của HyukJae. Hắn cố nín cười vì cái vẻ ngây ngô của cậu. Cho dù khởi binh thành công, thì với tính cách này, HyukJae sẽ không bao giờ làm lãnh chúa được. Nếu đã không thể làm lãnh chúa, thôi thì hắn sẽ dạy cho cậu cách làm phi tử.


- Ngươi… ngồi xuống đi… - HyukJae nói ngập ngừng. Cậu đang đấu tranh tư tưởng dữ dội. Giữa chiều theo ý DongHae và phơi thân trước cổng thành, cậu không biết cái nào nặng tội hơn.


DongHae từ từ ngồi xuống, miệng hắn cứ tủm tỉm, mắt ngó say đắm HyukJae. Càng ngày hắn càng thích trêu ghẹo cậu. DongHae chẳng hề tự ái khi thân phận Thái tử của hắn bị HyukJae đuổi xua như tà. Ngược lại, bắt ép cậu thế này hắn càng thấy thú vị hơn.


- Ngươi… có biết bao nhiêu tài nhân… vì sao cứ phải… là ta? – HyukJae hỏi lí nhí, cậu rất bức xúc vì mỗi lần gặp là mỗi lần hắn cưỡng ép cậu.


- Vì ta thích ngươi – DongHae đáp tỉnh rụi.


- Nếu ta không đáp ứng… ngươi sẽ treo ta ngoài cổng thành. Ngươi thích ta mà ngươi đối xử như thế với ta sao? – HyukJae cao giọng bức xúc hơn.

DongHae vui vẻ gật đầu.


- Phi tử không biết nghe lời thì cần phải bị trừng phạt!


HyukJae nín lặng. DongHae nói rõ ràng như thế thì cậu còn biết hỏi gì hơn nữa. Cậu hoàn toàn tin những gì hắn nói. DongHae là một kẻ dã man, hắn xem thường tất cả người Đông Hạ. Mạng sống của cậu với hắn là một trò chơi. Nếu thấy thân xác cậu treo giữa cổng thành, hẳn DongHae sẽ có một phen đắc ý vì được hành hạ cậu cho đến chết, được chà đạp lên lòng tự trọng của người Đông Hạ. HyukJae cắn mạnh vào môi, có những nỗi nhục mà thân làm hoàng tử phải cam chịu vì vận mệnh của đất nước.


- Hứa với ta… ngoài ngươi ra… đừng để ai chạm vào người ta…bất kỳ một ai cũng không được chạm vào người ta… - HyukJae nói khi nhìn trân trân vào DongHae, đôi mắt cậu đã long lanh hạt lệ nhỏ. Cậu đau đớn và tự nguyền rủa chính bản thân khi buộc phải chấp nhận hạ mình gần gũi với kẻ thù, để bảo tồn danh dự dân tộc.



DongHae ngây người vì ánh nhìn van nài đó. Hắn cũng chẳng hiểu HyukJae vừa nói gì với hắn nữa. Đó là điều hiển nhiên hắn sẽ làm, việc gì cậu phải yêu cầu hắn? Nhưng… nói như thế thì đó có phải là một lời cam kết của HyukJae dành cho hắn: Ngoài hắn ra cậu sẽ không đồng ý ân ái với bất kỳ ai?

DongHae suy tư một hồi để cố phân tích ý nghĩa trong lời yêu cầu của HyukJae. Cuối cùng hắn liếc nhìn một lượt những kẻ đang hiện diện trong phòng.


- Ra ngoài hết đi! – DongHae lạnh lùng hạ lệnh.


Tám tên thị vệ và vài kẻ hầu cận lục đục đi ra ngoài. Chúng khép kín cánh cửa để gian phòng chỉ dành riêng cho hai người.


Trong phòng chỉ còn lại mình DongHae và HyukJae. Ngoài kia chỉ vỏn vẹn vài tên thị vệ, chúng cũng không được thấy những gì xảy ra trong phòng. Mạng sống của Thái tử chưa bao giờ bị giám sát một cách lỏng lẻo như vậy. Nhưng DongHae sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm để dỗ yên lòng HyukJae. Hắn đã hiểu những gì HyukJae muốn nói.


HyukJae tròn mắt nhìn theo bóng mấy tên thị vệ khuất sau cánh cửa. Đây không phải là cơ hội thật tốt để cậu hạ sát DongHae sao? Chưa bao giờ HyukJae quên trách nhiệm phục quốc của mình. Nhưng cậu làm sao giết DongHae khi cơ thể đang yếu ớt thế này? Cũng không hẳn… cậu đã từng giết chết tên hầu cận trong phòng tắm là gì? Vậy… HyukJae trầm ngâm suy nghĩ rồi liếc mắt nhìn DongHae, hắn đã trườn đếngần bên cậu tự lúc nào. HyukJae giật mình bật ngửa ra sau, DongHae liền đỡ cậu sát vào người hắn.


- Có thật là ngoài ta ra… ngươi sẽ không gần gũi với bất kỳ ai? – DongHae thì thầm khi ngón tay của hắn trượt dài trên gương mặt xinh xắn của HyukJae. Hắn thích thú khi phân tích câu nói của HyukJae theo chiều hướng đó.


HyukJae trân mắt nhìn hắn. Cậu cố nghiêng người ra sau vì môi cậu và môi hắn đã cận kề sát nhau. Gương mặt cậu không chút biểu cảm, mái đầu khẽ gật gật. Cậu coi đó là chuyện hiển nhiên vì vốn dĩ cậu đã thuộc về hắn ngay từ hôm đầu tiên ấy.


Nhưng cái gật đầu đó khiến trái tim DongHae muốn vỡ tung trong ngây ngất.



Kẻ thù của hắn, kẻ mà chỉ cần hắn lơ đễnh là sẽ kề dao sát cổ hắn, kẻ mà không giây phút nào thôi nghĩ đến chuyện giành giựt đất nước của hắn, lại nói với hắn sẽ mãi mãi chỉ chấp nhận ân ái với một mình hắn. DongHae bật ra một tiếng cười yếu ớt, hắn không nghĩ trên đời lại có nhiều chuyện ngộ nghĩnh đến như vậy.


- Cho dù Nguyên Hạ sụp đổ, cho dù ngươi được tự do, ngươi cũng sẽ không ân ái với bất kỳ ai sao? – DongHae lại hỏi một cách thích thú, hắn nên mừng cho hắn hay buồn cho cái suy nghĩ cổ hủ buồn cười của HyukJae?


HyukJae vẫn nằm gọn trong vòng tay hắn, vẫn ngã người ra sau để tránh gương mặt hắn quá gần đôi môi cậu, đôi chân mày cậu khẽ nhíu lại vì những câu hỏi đánh thẳng vào nỗi đau của cậu. Nỗi đau mà cậu buộc phải chấp nhận chỉ thuộc về mỗi mình hắn.


- Ta không mất nết như ngươi, ta không quan hệ lung tung được – HyukJae đáp với giọng hờn trách.


- MẤT NẾT? - DongHae cao giọng hỏi rồi bật cười giòn giã. Hắn cười đến mức phải thả HyukJae ra mà dùng tay chống ra sau cho khỏi té. HyukJae gọi hắn là loại người mất nết vì hắn có lắm tài nhân. Người ta chửi hắn dã man, tàn nhẫn, vô tâm, độc ác… nhưng chẳng ai nói hắn mất nết cả. DongHae thật sự không thể chịu nổi tư tưởng kỳ quái của cậu.


HyukJae thoát được vòng tay của DongHae nhưng vẫn ngồi im đó, gương mặt vẫn trơ ra lạnh ngắt, cậu không hiểu DongHae cười vì cái gì.


DongHae nhìn ánh mắt sắc lạnh của HyukJae lại cười vật vã hơn. Giờ hắn đã biết HyukJae chỉ có lạnh lùng là giỏi. Còn bộ óc của cậu thật ngô nghê. Trong khi tất cả bọn phản tặc Đông Hạ muốn đưa cậu lên làm lãnh chúa. DongHae cứ tưởng tượng cảnh HyukJae đăng ngôi với gương mặt ngờ nghệch và cái đầu hủ lậu mãi không chịu lớn thì hắn không nhịn cười được. Hắn là một kẻ bất cần và thoáng đạt, hắn không câu nệ chuyện HyukJae là hoàng tử vong quốc. Hắn xem chiến tranh, quyền lực, danh vị như một trò chơi. Vì vậy, lúc nào hắn cũng nghĩ việc đưa một người ngây thơ như HyukJae làm lãnh chúa là một quyết định nực cười nhất của người Đông Hạ.


HyukJae vẫn ngồi im với gương mặt lạnh tanh nhìn DongHae cười thỏa chí. Thông thường cảm xúc của con người rất dễ bị truyền lây, thấy người khác vui bản thân mình cũng vui theo. Nhưng DongHae cười lăn cười bò thế kia mà HyukJae vẫn trơ như tượng. Cậu chẳng quan tâm vì sao hắn cười, cậu thấy mình chẳng nói sai cái gì cả. HyukJae cắn hờ đôi môi, có khi nào DongHae mãi cười mà quên đi chuyện cưỡng ép cậu? Nghĩ vậy HyukJae lại rón rén với tay lấy cái áo sát cạnh chỗ DongHae ngồi.


DongHae đang cười muốn đau bụng vì hai từ “mất nết” của HyukJae thì hắn liếc thấy cậu đang lấm lét mặt áo vào, hắn càng cười đến chết ngất. Đây là tên sát thủ lạnh lùng sao? Đây là kẻ giết người máu lạnh sao? Không, với DongHae, HyukJae chỉ là đứa trẻ nhỏ sợ sệt chuyện ân ái như một kẻ nhà quê.


- Ngươi mặc vào làm gì? Đêm nay ngươi không thoát khỏi ta đâu, chắc chắn là ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu! – DongHae vừa cười vừa chọc ghẹo HyukJae.


HyukJae khựng người, dây thắt lưng đã buộc được một nấc rồi lại thôi, cậu lại ngồi im bất động.


DongHae trườn người tới, mặt mày hắn tươi roi rói, hắn rất hưng phấn. Mặc cho Ye tể tướng có làm phản hay không, mặc cho tàn binh Đông Hạ có nổi loạn hay không, mặc cho vị thế Thái tử của hắn đang lung lay, DongHae chẳng buồn quan tâm đến. HyukJae vừa mang lại cho hắn niềm vui mới, hắn thích con người này của cậu. Thật ra thì chẳng ai đam mê nổi cái vẻ lạnh lùng vô cảm mãi, dù người đó có đẹp xuất thần cỡ nào. Chỉ vì DongHae đã không còn dừng lại ở mức si mê ma lực ngoại hình của HyukJae, hắn mê mệt tính cách và lối sống của cậu. Có lẽ HyukJae không nhận ra rằng, trên cõi đời này, chỉ mình DongHae và riêng một mình DongHae nhìn thấy được con người thật của cậu. Vì cậu chưa từng gần gũi một ai như hắn, cậu chưa từng mở lòng chia sẻ với ai ngoại trừ hắn.


- Cởi áo cho ta – DongHae nói nhỏ khi người hắn sát vào người HyukJae. Hắn đã nắm thóp của cậu, cậu có muốn không phục vụ hắn cũng không được.

HyukJae hậm hực liếc nhìn hắn. Nếu mẹ cậu rơi vào tình cảnh này thì người sẽ làm sao? Người có chấp nhận quan hệ với một tên khốn kiếp như DongHae để bảo toàn danh dự cho dân tộc?

Thật sự HyukJae đã quá ám ảnh với những lời răn dạy đó. Đừng nói vì dân tộc, chỉ cần vì SiWon, Eunhyuk đã sẵn sàng đến bên Lee DongHae để cứu mạng cho người mình yêu.


HyukJae thở dài, trong lòng ấm ức lắm. Cậu không cam tâm hạ mình phục vụ DongHae nhưng việc bị treo thân trần trụi trước cổng thành còn khủng khiếp hơn. Dù có chết, hắn cũng bắt cậu phải chết trong tủi nhục.


HyukJae nghiến hai hàm răng, mặt mày sát khí đằng đằng, cậu rất muốn giết DongHae, thật sự rất muốn giết hắn. Dù vậy, gương mặt và bàn tay lại không hòa hợp với nhau. Ánh mắt thì rực lửa mà bàn tay lại từ từ cởi tuột từng lớp áo trên người hắn.


DongHae vẫn tủm tỉm ngồi im cho HyukJae muốn làm gì thì làm.


HyukJae rụt rè tiến sát lại gần DongHae hơn để kéo tất cả lớp áo ấy ra khỏi tay hắn. Tim cậu đập rộn rã khi bờ ngực vạm vỡ săn chắc ấy hiện ra trước mắt cậu. HyukJae nhắm tịt mắt lại, cậu không thể tin được là cậu vừa cởi áo cho DongHae, là cậu chiều chuộng hắn để hắn cưỡng ép cậu. HyukJae hết kiềm chế nổi, cậu ngồi gục trước mặt hắn, nghiến hai hàm răng uất hận, nước mắt lưng tròng.


- Ngươi… thật sự… là một tên khốn…


DongHae vẫn cứ cười, hôm nay hắn hưng phấn lắm.


- Nếu ta không phải tên khốn, thì ta đâu còn là Choi DongHae.


Dứt lời hắn đè mạnh HyukJae xuống giường, hôn cuồng nhiệt vào bờ môi đang mếu máo của cậu. Một nụ hôn cháy bỏng lửa tình của hắn.


HyukJae tròn mắt ngạc nhiên khi bị tấn công bất ngờ, theo quán tính cậu lại đẩy DongHae ra. Nhưng hắn mặc kệ sự phản kháng yếu ớt của cậu, hắn không ngừng mút mát đôi môi quyến rũ trong khi bàn tay lần mò tháo dây lưng của cậu.


HyukJae trân người thở hổn hển khi DongHae nâng cậu lên để cởi phăng chiếc áo cậu mới vừa mặc lại. Hai cơ thể trần cọ sát vào nhau khiến HyukJae rùng mình. Dù không muốn thừa nhận nhưng sự chống cự của HyukJae đã khựng lại một chút, cậu cảm nhận được dễ chịu mà hơi ấm mà DongHae truyền cho.


DongHae lại đẩy HyukJae nằm xuống giường, cơ thể hắn đè hẳn lên người cậu. Hắn cũng thích hơi ấm mà cậu truyền cho hắn. Một nụ hôn nồng cháy thứ hai lại ập đến, nụ hôn ngọt ngào nhất mà DongHae cố tạo ra cho người cùng ân ái với hắn.


HyukJae tự biết không thể nào trốn tránh những chuyện sẽ diễn ra tiếp theo. Cậu không buồn chống cự mà cũng chẳng gồng người cứng đơ, cậu cứ thả lỏng cơ thể, buông xuôi tất cả. Và DongHae thật sự thích khi cơ thể của HyukJae cứ thuận theo hắn như thế này. Hắn hôn cuồng nhiệt hơn. Muốn từ tốn ái ân với người quyến rũ như HyukJae quả là một chuyện khó.


DongHae mạnh bạo đẩy lưỡi vào sâu trong khoang miệng HyukJae, quấn lấy chiếc lưỡi rụt rè của cậu. Trước nay HyukJae chỉ lo phản kháng mỗi khi bị cưỡng hôn, cậu chẳng cảm nhận được bất cứ cảm giác nào DongHae mang lại. Nhưng bây giờ, HyukJae chẳng có tâm trí chống đối nên cái đầu của cậu không biết suy nghĩ gì, vì rảnh rỗi nên nó để ý đến nụ hôn của DongHae.


Chợt HyukJae mở bừng mắt khi DongHae mút mạnh lưỡi của cậu, như có một dòng điện lạ chạy dọc khắp sóng lưng. Đôi má cậu bổng chốc đỏ bừng vì khoái cảm lạ lẫm. Cậu vùng dậy, tiếp tục chống đối. Cậu tự xấu hổ khi nhận thấy sự thích thú với cái hôn cuồng nhiệt đó.


Thấy HyukJae ngọ nguậy, DongHae tưởng cậu khó thở vì nụ hôn quá dài. Hắn buông đôi môi cậu ra rồi rê lưỡi mân mê vùng cổ trắng ngần. Hắn nghiến răng cắn nhẹ từng vùng da mịn màng đó. Bất giác HyukJae bật ra tiếng a khe khẽ. Cậu thấy đau âm ỉ với mỗi dấu đỏ hắn để lại trên người, cảm giác tê tê đó kích thích cậu dữ dội. DongHae không có chủ ý làm HyukJae đau, nhưng hắn đã quen với kiểu làm tình cuồng nhiệt thế này rồi. Hơn nữa làn da thơm lừng sự thuần khiết của HyukJae khiến hắn không dừng lại được. Đôi tay hắn xoa bóp mạnh khắp người cậu rồi vuốt ve nơi vùng hông nhạy cảm. Hắn luồn tay sâu vào lớp quần của HyukJae mà mân mê cặp mông căng tròn. Hắn tấn công vồn vã khắp mọi nơi làm HyukJae tê rần trong khoái cảm và đau ê ẩm.


- Ahhhh….. – HyukJae ngồi bật dậy khi DongHae cắn nhẹ vào đầu nhũ hoa, cảm giác xốn xốn khó chịu hòa lẫn với sự đê mê ngây ngất. DongHae liền ôm cậu sát người hắn hơn, mục đích của hắn là cởi bỏ chiếc quần vướng víu trên người cậu. HyukJae lập tức nắm chặt tay hắn khi hắn rờ đến lưng quần.


DongHae thở mạnh một cái tỏ vẻ không hài lòng với phản ứng níu kéo của HyukJae. Một khi đã lâm trận thì hắn ghét bị cắt ngang thế này. Bàn tay mạnh mẽ của hắn kéo tuột quần HyukJae xuống một cách dứt khoát và nhanh gọn. HyukJae thật thót mình khi cơ thể nhỏ nhắn đã bị phơi trần trước mắt hắn. Cậu quơ quào hai tay tứ phía để tìm thứ gì đó che chắn, nhưng tất cả gối mền đều nằm tít nơi đầu giường. Không chỗ thoái lui để trốn tránh, HyukJae vội vàng úp mặt xuống ra giường, giấu cả phần trước cơ thể vào đó. Hành động ấy vô tình lại đưa hẳn tấm lưng mịn màng trước mắt DongHae. Phần dưới tròn trĩnh của cậu càng khơi gợi dục vọng của hắn, thôi thúc hắn đong đầy trong cậu.


DongHae thảy chiếc quần của HyukJae hờ hững đâu đó rồi cũng nằm sấp lên người cậu. Hai nhũ hoa của hắn cạ nhẹ vào vùng lưng nhạy cảm, HyukJae nhắm mắt chặt hơn vì những dòng điện lạ cứ chạy khắp người. DongHae kề môi cắn nhẹ vành tai của cậu, hai tay không ngừng vuốt ve phần hông thon gọn, phần dưới đang cương cứng của hắn chạm nhẹ vào lối vào kín đáo. HyukJae giật mình rồi cứng đờ toàn thân.


- Vì sao ngươi không nghĩ sẽ trở thành phi tử thật sự của ta? – DongHae phà từng hơi thở ấm áp vào phần cổ của HyukJae trong khi phần dưới đẩy nhẹ từ từ quanh lối vào của cậu.


HyukJae nghe hắn hỏi nhưng cậu vẫn giả đò câm điếc. Cậu cảm nhận được sự nhột nhạt bên dưới qua lớp quần của hắn.


- Hoàng tử Đông Hạ thông hôn cùng Thái tử Nguyên Hạ, như vậy không phải là mối giao hảo tốt cho hai nước sao? Lúc đó, ngươi cũng có quyền hành mà lo lắng cho người dân Đông Hạ của ngươi – DongHae tiếp tục thù thỉ


HyukJae nhíu mày mở hờ đôi mắt, có những chuyện ấm ức trong lòng mà cậu không muốn nói ra. Nếu DongHae đã khơi chuyện thì cậu cũng chẳng thèm nhường nhịn hắn. HyukJae thở mạnh tức tối rồi ngoái đầu nhìn thẳng vào DongHae, giọng nói rất cứng cỏi.


- Nhưng mảnh đất này là của người Đông Hạ, cớ gì bọn Nguyên Hạ các ngươi ngự trị và điều khiển cuộc sống của nhân dân Đông Hạ?


DongHae trầm ngâm không đáp, hắn không thể chối bỏ việc quân lính Nguyên Hạ xâm lược đất nước của HyukJae. HyukJae hậm hực rồi trở mình, nằm ngửa ra. Hắn đã ăn hiếp cậu quá đáng. DongHae buộc phải nhổm người dậy chống hai tay lên giường để tạo khoảng trống giữa gương mặt hai người.


- Ta trở thành phi tử của ngươi, có thật là ta sẽ có thể lo lắng cho thần dân của ta, hay chỉ góp phần biến người Đông Hạ phục tùng Nguyên Hạ mãi mãi? Chính hoàng tử của họ cũng phải cúi đầu thì khí thế hào hùng dân tộc biết tin tưởng vào ai?


DongHae trân mắt nhìn HyukJae, cậu đối đáp với hắn rất bình tĩnh và kiên quyết. HyukJae có thể là một đứa trẻ ngây thơ, có thể là một kẻ cổ hủ cứng nhắc, nhưng tư tưởng đấu tranh của cậu rất rõ ràng, lòng tự hào sắc thái dân tộc không bao giờ bị phá vỡ. Cho dù bao ngày qua DongHae không ngừng đè bẹp tinh thần đấu tranh của cậu, nhưng HyukJae vẫn luôn giữ vững khí khái hiên ngang của một người Đông Hạ trước mặt hắn.


- Ta không nghĩ sâu xa đến cái gọi là tinh thần dân tộc của ngươi, ta chỉ không muốn gây chiến với ngươi nữa, lúc nào cũng chống đối ta, ngươi không mệt mỏi sao? – DongHae nói với giọng dịu dàng. Hắn chẳng còn tư tưởng của một kẻ đi săn và con mồi, hắn muốn đình chiến với HyukJae. HyukJae vẫn nhìn thẳng vào mắt hắn, gương mặt không chút biến sắc, giọng quả quyết


- Trả Đông Hạ lại cho nhân dân ta, biến khỏi đất nước ta và yên phận ở Nguyên Hạ. Như vậy thì ta không chống đối ngươi nữa!


DongHae trầm ngâm không đáp, gương mặt hắn thoáng chút u sầu.


- Nếu ta không trả Đông Hạ cho ngươi, thì ngươi mãi mãi căm hận ta? – DongHae hỏi, hắn không giấu được sự thất vọng trong câu hỏi đó.


HyukJae thở dài rồi cụp mắt xuống. Cậu đang trần trụi và nằm gọn trong vòng tay hắn. Ánh mắt cậu vô tình dừng lại nơi bờ ngực vạm vỡ của DongHae.


- Đông Hạ… không phải của riêng mình ta, ngươi trả cho ta… cũng đâu có ý nghĩa gì – HyukJae nói lí nhí. Một câu nói vu vơ thể hiện sự bất lực của cậu. HyukJae đang phải làm những việc đi ngược lại trái tim của cậu.


DongHae lặng nhìn HyukJae, hắn thấy vẻ buồn bã qua gương mặt tượng đá ấy. Hắn biết cậu không tham vọng làm lãnh chúa, hắn biết cậu bị ám ảnh bởi thân phận hoàng tử của mình. Vì vậy cậu cứ mãi u phiền. Nhưng vì địa vị Thái tử Nguyên hạ của hắn, làm sao hắn có thể trả Đông Hạ lại cho cậu? Nếu không thể trả, thì cậu mãi mãi căm hận hắn.


Bất giác DongHae nhẹ nâng cằm của HyukJae lên, xoay gương mặt cậu đối diện với hắn.


- Ngươi cười một cái cho ta xem nào!


HyukJae tròn mắt ngạc nhiên.


- Vì sao ta phải cười với ngươi?


- Đừng quên bây giờ ngươi không có mảnh vải che thân, muốn ta quăng ngươi ra ngoài kia với bọn thị vệ không?


- Đê tiện! – HyukJae quát rồi vùng vằng khỏi bàn tay DongHae, hắn lập tức nắm chặt hai tay cậu, bắt nó yên vị phía trên đầu cậu.


- Vì ngươi cứ giữ gương mặt u ám đó nên mới khổ ải hoài như vậy, ta muốn ngươi phải cười! Nhìn thẳng mặt ta và cười một cái ta xem nào!


- Ta không cười với tên khốn khiếp như ngươi! – HyukJae nhăn nhó vùng vẫy quyết liệt hơn. DongHae bắt ép thế này thì ai mà cười cho nổi. Huống chi trước giờ HyukJae chẳng biết thế nào là cười.


HyukJae càng vùng vẫy DongHae ép sát vào người cậu hơn. Một tay hắn vẫn nắm hai bàn tay cậu phía trên đầu, một tay giữ chặt gương mặt cậu cậu, buộc cậu vào nhìn hắn.


- Nhìn cho rõ nè! – Hắn nói rồi nở một nụ cười hiền hòa quen thuộc – Đấy! Ngươi cười như thế cho ta xem, mau lên! Trước khi ta nổi điên và gọi mấy tên thị vệ đó vào đây!


HyukJae hậm hực trừng mắt nhìn hắn cười mà thấy nham nhở không chịu nổi. Cậu hoàn toàn bị hắn không chế từ tứ chi cho đến đầu. HyukJae không ngọ nguậy được gì, cậu chỉ còn cách nhắm tịt mắt lại. Coi như không nghe DongHae nói gì.


- NGƯỜI ĐÂU! – DongHae gọi to. HyukJae giật bắn người mở trừng mắt nhìn về phía cánh cửa, nó đã hé mở từ từ.


- RA NGOÀI! – HyukJae hét khi cậu trông thấy chiếc đầu của một tên thị vệ ló vào. Cậu đang trần trụi lại nằm dưới thân thể của DongHae, tuyệt đối cậu không muốn ai nhìn thấy cảnh này.


Tên thị vệ chẳng hiểu cớ sự gì nhưng y không dám bước vào cũng chẳng dám thoái lui, cứ đứng phân vân ngay lối ra vào.


- Được rồi, ngươi ra ngoài đi – DongHae dịu giọng ra lệnh. Tên thị vệ dạ một tiếng rồi khép vội cánh cửa.


DongHae quay sang nhìn HyukJae, gương mặt hắn đắc ý thấy rõ. Hắn lại cười rạng rỡ hơn.


HyukJae liếc nhìn hắn, cậu thở ra một cách tức tối. DongHae có đủ trăm phương nghìn kế để ép buộc cậu. Ánh mắt HyukJae cụp xuống, nhìn chằm chằm vào bờ ngực trần của hắn. Ngoài chỗ đó thì cậu chẳng biết nhìn vào đâu khi hắn khóa chặt người cậu thế này.


DongHae nằm trên người HyukJae, hai tay hắn chống xuống giường để tạo một khoảng cách vừa đủ để trông rõ gương mặt cậu. Hắn im lặng chờ đợi. HyukJae vẫn cứ hầm hầm, không có vẻ gì là cậu sẽ làm theo lời hắn.Bất ngờ HyukJae ngước mặt lên. DongHae thoáng giật mình. Đôi mắt cậu nheo lại, cơ mặt giãn ra, đôi môi vẽ một nụ cười tươi tắn.


Không gian dường như sáng rực như ánh mặt trời. HyukJae vừa cười với hắn.


DongHae đứng im tròng mắt, ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Hắn nghĩ mình đang bị chói mắt vì thứ ánh sáng đó. Mọi thứ xung quanh gần như lắng đọng, tâm trí hắn quay cuồng ngây ngất. Hình ảnh tươi vui ấy đang khuấy đảo linh hồn hắn. Nụ cười của HyukJae sẽ đánh đổ bất cứ trái tim vô cảm nào.


Nhưng những gì đẹp đẽ chỉ thoáng qua như một giấc mơ. Ánh sáng ấy vụt tắt ngay khi gương mặt kia trở về lạnh lùng băng giá.


- Chỉ… thế… thôi à? – DongHae lắp bắp hỏi với vẻ tiếc nuối.


- Ngươi còn muốn gì nữa? – HyukJae hất giọng. Cậu đã hạ mình làm tất cả những gì hắn muốn nên cậu rất bức bối.


- Chỉ bấy nhiêu làm sao mà ngươi vui vẻ được? Ngươi phải cười thật nhiều thì mới thấy cuộc sống này có ý nghĩa chứ?


HyukJae bật dậy, cậu nghiến hai hàm răng cố vùng thoát khỏi DongHae, nhưng hắn vẫn bình thản khóa chặt cơ thể cậu dưới người hắn không tốn chút sức lực.


- Ta vui hay buồn không liên quan đến ngươi, ta cười cho ngươi thấy rồi đó, thả ta ra!


- Sao lại không liên quan? Ngươi là ái phi của ta, ta thích nhìn thấy ngươi cười!


- Ái phi? – HyukJae cao giọng – Nói cho ngươi biết, ta không bao giờ là phi tử của ngươi. Thật chất ta chỉ là món đồ chơi của ngươi, mặc ngươi hành hạ. Đấy! Ngươi muốn ta khóc thì giết ngươi Đông hạ trước mặt ta, ngươi muốn ta cười thì ta phải gượng mà cười như thế này. Vừa lòng hả dạ ngươi chưa? Đồ… khốn… khiếp… - Nói đến ba chữ cuối đôi môi HyukJae đã run rẩy, ánh mắt ngấn lệ căm hờn. Cậu tự thốt ra điều đó rồi tự thấy đau đớn trong tim. Ý nghĩ cậu chỉ là món đồ chơi của DongHae khiến tâm hồn vốn đã quá nhiều tổn thương của cậu càng bị tổn thương nặng nề hơn.


HyukJae hít một hơi thật sâu rồi quay hẳn mặt qua bên phải. Cậu không nói tiếng nào nữa, chỉ để cho những giọt lệ long lanh chảy dài. Tình yêu này càng chối bỏ càng hiển hiện rõ ràng hơn. Trái tim HyukJae quặn thắt từng cơn đau khi nghĩ mình đang bị bỡn cợt.


DongHae chớp chớp đôi mắt nhìn HyukJae mà không hiểu nổi phản ứng của cậu. Cậu lớn tiếng chửi rủa hắn rồi lại khóc thút thít ngon lành. Hắn ép cậu cười để tinh thần cậu thoải mái hơn, giống như hắn chẳng bao giờ thấy buồn phiền về cuộc sống, nhưng rốt cuộc từ cười thành khóc.


- Ngươi đã chơi đùa đủ chưa? Xong rồi thì biến đi và để cho ta yên! – HyukJae bất ngờ quát lớn. DongHae cứ khóa chặt cậu dưới người hắn làm cậu càng lúc càng bực.


- Ngươi nôn nóng đến vậy sao? – DongHae bật cười mỉa mai. Hắn hiểu HyukJae muốn xua đuổi hắn nhưng vẫn cố giả vờ ngây ngô để trêu ghẹo cậu.HyukJae nhăn nhó vùng vẫy dữ dội hơn. Những cái ngọ nguậy vô tình khơi dậy lòng ham muốn của DongHae. Một chút nữa là hắn quên mục đích chính của đêm nay chỉ vì nụ cười bị cưỡng ép của cậu.


- Ngươi cười một cái nữa ta sẽ buông ngươi ra! – DongHae tiếp tục trêu với nụ cười gian trá.


- Ngươi là một kẻ có bệnh! Thả ta ra! – HyukJae hét, với cậu chỉ có những kẻ điên mới suốt ngày cười mà chẳng có lý do.


DongHae bật cười khanh khách rồi buông HyukJae ra thật. Hắn phải cởi bỏ hết những thứ còn vướng víu trên người. HyukJae tròn mắt hốt hoảng khi thấy toàn bộ cơ thể của hắn. Cậu hớt hải bò nhanh vào góc giường, cậu lại muốn bỏ trốn.


Nhưng DongHae nhanh hơn. Hắn vươn tay ôm gọn tấm lưng cậu ép sát vào người hắn. Hai làn da trần chạm vào nhau, bao nhiêu thứ cảm xúc dâng tràn.


- Ta không phải phi tử của ngươi, đừng làm chuyện đó với ta – HyukJae cố phản đối khi bàn tay DongHae trượt dài trên bờ ngực cậu, xuống phần eo thon cùng cơ bụng săn chắc rồi xuống thấp hơn chút nữa.


- Ngươi không muốn cũng không được, vì sau đêm nay, ngươi sẽ là ái phi thật sự của ta… - DongHae cười bỡn cợt vào tai HyukJae rồi nhẹ nhàng nắm lấy phần nhỏ của cậu. HyukJae giật thót tim vì sự đụng chạm đó. Tay DongHae lên xuống nhịp nhàng trong khi lưỡi đẩy nhẹ vào tai của cậu. Hai chân hắn kẹp chặt HyukJae vào giữa. HyukJae chẳng thể cử động nổi, chỉ biết gồng mình chịu đừng nhưng khoái cảm lạ lẫm dâng lên ồ ạt.


- Ahhh…....uggggggg……. – HyukJae bật ra tiếng rên khẽ rồi lại cố nuốt vào cổ họng. Tay DongHae ngày càng di chuyển nhanh hơn và hắn hít hà làn da cổ nhạy cảm của cậu cuồng nhiệt hơn. Hắn muốn mang đến cho HyukJae sự khoái lạc tột độ khi ân ái cùng hắn.


- Buôn..g.. ta…r..a…. Ahhh…. – HyukJae cố cất giọng yếu ớt rồi không thể kiềm lại được, cậu ra đầy trên ra giường rồi mềm nhũn người trong vòng tay DongHae. Cơn khoái cảm của đỉnh điểm làm đầu óc cậu choáng váng. HyukJae thở dốc, mồ hôi túa ra, sức kiệt hoàn toàn.


DongHae đẩy cậu nằm ngữa ra giường, HyukJae vật vờ chẳng thể chống cự nổi sau lần xuất tinh đó. Cậu mặc cho DongHae tiếp tục tấn công bằng những nụ hôn nồng cháy vào vai, vào ngực… làn da mịn màng của cậu như muốn trơn tuột khỏi bàn tay DongHae khi hắn vuốt ve khắp người cậu. Hắn muốn điên cuồng theo cơ thể đầy ma lực này.


- Ngươi… tên là gì? – DongHae thì thầm vào tai HyukJae khi bàn tay hắn bóp nhẹ phía trong đùi của cậu.


HyukJae mở bừng mắt khi nghe câu hỏi của DongHae. Lúc cưỡng bức cậu vào đêm đó, hắn cũng hỏi như thế này rồi ra sức mà hạnh hạ cậu. HyukJae sợ đến đứng tim khi nghĩ đến hình ảnh bên dưới của cậu ngập tràn trong máu và rát buốt. Sự ám ảnh đó khiến người cậu cừng đờ, gần như bất động.


DongHae khẽ thở dài sau khi chờ đợi quá lâu mà không thấy HyukJae hồi đáp. Không phải cậu muốn giấu tên với hắn, chỉ là cậu đang quá sợ đến mức chẳng nói được lời nào. Nhưng sự im lặng đó làm DongHae thất vọng. Hắn đã hỏi tên cậu rất nhiều và rất nhiều lần, kết quả vẫn là cậu từ chối hắn. Một chút giận dỗi len lỏi vào lòng DongHae. Hắn không thèm hỏi nữa.


DongHae liền trườn nhẹ xuống người HyukJae, nâng một chân cậu lên, môi hắn hôn một cách say đắm từ đùi cho đến gót chân của cậu. Tiếng leng keng nhỏ nhỏ vang lên như một bản nhạc hòa điệu với nụ hôn của hắn. Hắn hôn như thể hắn yêu thương cậu rất nhiều. HyukJae thấy nhột nhạt theo từng cái hôn ngọt ngào đó. Cơn sợ hãi dần dần nguôi ngoai. HyukJae lồm cồm ngồi dậy, chống hai khuỷa tay xuống giường, cậu muốn biết DongHae đang làm gì cơ thể cậu.


- Ngươi… đã từng bị đánh sao? – HyukJae buộc miệng hỏi khi trông thấy hai vết sẹo dài trên ngực hắn, chứng tỏ vết thương rất nặng. Vết sẹo đã mờ do thời gian quá lâu. Người khác có thể không nhận ra, nhưng HyukJae là một sát thủ, cậu được dạy dỗ rất kỹ về từng vết thương.


Vẫn giữ gót chân HyukJae trên môi, DongHae liếc mắt nhìn cậu rồi mỉm cười một cách thân thiện. Cậu là người đầu tiên trong tất cả tài nhân của hắn phát hiện ra điều đó. DongHae không trả lời, hắn mút nhẹ ngón út của HyukJae, một nụ hôn chứa đựng sự chia sẻ đồng cảm. HyukJae là một trong những người ít ỏi biết được tên thật và thấy được một phần quá khứ của hắn.


HyukJae trầm ngâm không hỏi thêm khi DongHae không đáp. Trước khi là Thái tử, hắn là một công tử thuộc dòng dõi hoàng gia, với địa vị ấy thì ai dám đánh hắn? Huống chi hắn ngạo mạn và kênh kiệu như thế này. HyukJae lại ngó trân trân DongHae khi hắn tiến sát vào cậu, chân cậu co lại để đầu gối chạm vào vai theo sự chuyển động của hắn. Không hiểu vì sao trong giây phút này cậu lại quan sát hắn kỹ như thế.


- Ngươi… rất giống một người ta đã từng gặp - HyukJae nhíu mày lẩm bẩmDongHae vẫn giữ nụ cười hiền hòa, tay hắn đỡ lấy lưng HyukJae rồi để chân cậu gác lên vai hắn. HyukJae không nhận ra tư thế hiện giờ của cậu đang rất nguy hiểm cho cậu, vì cậu mải theo đuổi vẻ quen thuộc trên gương mặt DongHae.


- Không phải vì ta mang tên của cha ngươi rồi ngươi nghĩ ta giống ông ấy đấy chứ? – DongHae đùa.


- Ta không biết mặt cha thì làm sao… Ahhh…. ugggggg….. – HyukJae bật ra tiếng la rồi lại nhanh chóng kiềm nén trong cuống họng. Hai tay cậu bấu chặt vào vai DongHae khi một ngón tay của hắn bất ngờ xâm chiếm vào nơi nhạy cảm thầm kín. Cảm giác rất thốn và khó chịu vô cùng.


- Ngươi… ng… ươ .. ?? - HyukJae cắn mạnh vào môi dưới không thốt nổi một câu chửi rủa khi sự xâm chiếm ấy ngày càng mạnh bạo hơn. DongHae lập tức ôm cậu sát người hắn, chiếc lưỡi ma lực của hắn lân la nơi hõm cổ HyukJae, hắn cố an ủi cậu thoát khỏi cơn đau ban đầu.


- Thả lỏng đi… ngươi gồng người như thế sẽ không hết đau đâu… - DongHae nói nhỏ trong khi hôn nhẹ vào cổ, vào tai HyukJae.


HyukJae thở mạnh rồi trừng mắt nhìn hắn. Hắn thật sự quá đáng ghét với cậu hiện giờ. Hai hàm răng HyukJae nghiến lại để chịu đựng sự rát buốt bên dưới. DongHae quả thật chẳng có ý định sẽ buông tha cậu.


Khi thấy người HyukJae không còn run lên nữa, DongHae nhẹ nhàng đẩy tiếp ngón tay thứ hai. Hắn thật sự rất kiên nhẫn với cậu, hắn biết cậu chẳng có chút kiến thức gì chuyện ân ái. Vì cậu cứ vùng vẫy mãi nên lần đầu mới chảy máu nhiều như vậy. Đêm nay DongHae muốn cậu hòa nhịp và lâng lâng theo hắn.


HyukJae hít một hơi thật sâu để cố tiếp nhận sự xâm chiếm đó. Lối vào của cậu lập tức thít chặt ngón tay của DongHae. Hắn rên trầm một tiếng thỏa mãn vì sự chật chội đó. Hắn muốn tiến sâu vào bên trong cậu ngay bây giờ. Cậu bé của hắn đang rất khó chịu và muốn được giải thoát.


DongHae lập tức ôm HyukJae sát người, hắn mạnh bạo hôn cậu rồi mút mạnh chiếc lưỡi mãi trốn tránh ấy. HyukJae không thể phủ nhận là cậu thích kiểu hôn này. Một chút ngây ngất làm tâm trí cậu choáng váng. HyukJae từ từ thả lỏng người ra theo cái hôn cuồng nhiệt của hắn. Chỉ chờ như thế, DongHae rút tay ra khỏi chiếc hang nhỏ bé của cậu rồi nhanh chóng đẩy phần nhỏ của mình vào.


- Ahh…. Đừ..ng…đẩy…và..ooo nữaaaa..… Ưggggg….. – HyukJae rên la phản đối nhưng tất cả đều bị DongHae khóa chặt trong nụ hôn của hắn. Miệng cậu chẳng có chút tự do để la lớn hơn. Hai tay HyukJae đánh bình bịch vào ngực DongHae. DongHae cứ thế đẩy vào sâu hơn, để toàn bộ chiều dài của hắn ngập sâu trong cậu.


- Ức!... hức!... – HyukJae bật ra tiếng nấc, nước mắt cậu trào ra ngay vì cơn đau không thể tưởng tượng nổi, cơn đau như xé nát da thịt cậu. Từ lúc nào mà cậu chẳng cần kiềm nén nước mắt trước mặt DongHae nữa.


- Ta đã nói ngươi thả lỏng mà… sao cứ gồng người như thế… - DongHae vừa nói vừa thở vào cổ HyukJae, hắn đang đê mê trong sự chật chội của cậu. Vì HyukJae vẫn còn đau nên hắn không di chuyển được.


HyukJae nhắm chặt mắt thở dốc, DongHae đẩy nhẹ đầu cậu gục trên vai hắn. Hắn chưa cưng chiều bất cứ tài nhân nào như thế này. Đôi tay hắn không ngừng vuốt ve tấm lưng đang ướt đẫm mồ hôi của cậu.


HyukJae tựa đầu trên vai DongHae, hơi thở cậu từ từ dịu xuống, cơ vòng của cậu dần giãn ra để chấp nhận vật to cứng đó. DongHae đỡ HyukJae nằm xuống giường, tiếp tục trao cho cậu nụ hôn ma lực của hắn, trong khi bên dưới bắt đầu di chuyển.


- Ức!... Th… ả…thả… ta…rrrrraa…! – HyukJae nghiến răng có nói thật rõ ràng. Cậu bấu chặt hai tay xuống ra giường, cứ mỗi cái rút ra rồi thúc vào của DongHae làm người cậu bật lên một cách đau đớn. Cậu không biết thả lỏng như cách DongHae nói là thế nào.


- Đừng cố chịu đựng theo ta, ngươi cứ nằm yên đi… - DongHae lại thì thầm vào tai HyukJae. Hắn phải chật vật lắm mới mở miệng được. Tâm trí hắn đang đảo điên vì sự ấm áp và thít chặt bên dưới. Hắn muốn đẩy vào mạnh và sâu hơn nữa.


HyukJae chẳng biết làm sao là đừng cố chịu đựng theo hắn, nhưng cậu biết thế nào là nằm yên. HyukJae thả hai tay ra khỏi ra giường, buông lỏng cơ thể mặc sức cho DongHae đưa đẩy. DongHae liền ôm chặt người cậu, mỗi khi đẩy vào hay rút ra hắn biết cách kiềm người HyukJae lại. Cứ thế là HyukJae hòa nhịp theo hắn. Cơn đau trong phút chốc dịu xuống hẳn.


Lengkeng… lengkeng… lengkeng…


Những âm thanh vui nhộn vang lên nho nhỏ theo từng nhịp đẩy của Donghae. HyukJae nhắm chặt đôi mắt khi những cảm giác lạ chạy khắp người. Đau mà không đau, dễ chịu mà không dễ chịu… HyukJae không nhận định rõ, nhưng cậu thật sự muốn DongHae đẩy mạnh hơn nữa, sự ham muốn vô hình đó thúc ép cậu nâng hông lên, giúp DongHae dễ dàng thúc vào hơn.


Lengkeng… lengkeng… lengkeng…


Âm điệu êm dịu ấy dường như cổ vũ thêm sự hưng phấn cho sự hòa nhịp của hai người. DongHae thật sự không thể chịu nổi khoái cảm dâng như sóng cuộn này. Từng nhịp co thắt của HyukJae làm hắn ngất lịm trong đê mê. Một tay giữ chặt cơ thể cậu, một tay hắn ép miệng cậu sát miệng hắn. Phải hôn cậu thì hắn mới phân tâm mà làm dịu cơn khoái lạc xuống.


Nhưng càng hôn lại càng ham muốn hơn. Càng ham muốn thì càng đẩy mạnh hơn. Hắn buông HyukJae để dụng hết sức mình. HyukJae liền ghì chặt bờ vai hắn. Tự cậu đã biết làm như thế nào để không phải đau.


- Ahhhhh…. – HyukJae rên lớn khi cả hai cùng đến đỉnh điểm. DongHae đong đầy trong cơ thể cậu rồi cả hai cùng ngã xuống giường thở dốc. Dù là lần thứ hai ân ái cùng HyukJae nhưng DongHae vẫn kiệt sức hoàn toàn.Âm thanh vui nhộn kia lắng xuống để nghe rõ tiếng thở mệt nhọc của cả hai.


HyukJae buông hai tay ra khỏi vai DongHae để nó rơi hờ hững ra hai bên. Cậu muốn bất tỉnh ngay sau giây phút nồng cháy đó. Mồ hôi làm ướt đẫm gương mặt cậu cùng những sợi tóc lòa xòa dính vào trán. Trông HyukJae bây giờ càng gợi tình hơn bao giờ hết.


DongHae nhướn người dậy rút cậu nhỏ của hắn ra khỏi người HyukJae, HyukJae khẽ nhíu mày vì cảm giác trống rỗng. Cậu thấy đau ê ẩm bên dưới nhưng lại có chút thỏa mãn. Chỉ khi ân ái cùng tình yêu của mình thì mới có cảm giác thỏa mãn như thế. HyukJae ngây ngô không hề nhận ra điều đó.


DongHae khẽ dựa đầu lên bờ ngực HyukJae, dáng nằm như một đứa trẻ làm nũng với mẹ. Tự nhiên hắn thấy thương HyukJae nhiều lắm. HyukJae chỉ thuận miệng hỏi về vết thương của hắn, cậu hỏi vì cậu tò mò, nhưng DongHae lại cho đó là một sự quan tâm đặc biết của cậu. DongHae cảm giác như trên đời này, ngoài Choi thân vương, HyukJae chính là người thân thứ hai của hắn. Dĩ nhiên qua sự quan hệ xác thịt thế này, nhìn lại người bạn tình của mình sẽ thấy thân thương và gần gũi hơn.


- Xem ra, ngươi đã biết cách làm phi rồi nhỉ? – DongHae hí hửng trêu đùa.

Hết Tập 14
Mời bà con đón đọc 
Tập 15: Cường nhân là bạn hay thù? 

No comments:

Post a Comment