Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

29 December 2012

(Quan trọng) Vote cho Jindatran.com ^^~


Mem của Jindatran ơi, mấy ngày nay Mnet đã thay đổi luật và đã giới hạn lượt vote cho mỗi IP là 10acc một ngày thôi (giống đợt vote MAMA vậy), điều này đã ảnh hưởng rõ rệt đến jindatran chúng ta thì phải, bằng chứng là jindatran từ vị trí #5 đã tụt xuống #10 rồi, và lượt vote mỗi ngày cũng giảm đi hẳn.
     Như vậy có nghĩa là chỉ có một số ít mem vote cho Jindatran thôi sao? T^T. Các bạn ơi, nếu các bạn yêu mến Jindatran, yêu mến những bài viết của Jindatran thì xin đừng quay lưng khi chúng tớ cần đến sự giúp đỡ của các bạn...
    Giải thưởng này không chỉ mang lại vinh dự cho riêng blog mà còn là vinh dự cho cả ELF Việt Nam chúng ta đối với ELF thế giới, ngoài ra còn là cả vinh dự của ELF đối với các fandom khác.
Thời gian này chắc có một số bạn đã thi xong rồi nhỉ, chúng tớ chỉ mong mỗi ngày các bạn bỏ ra một chút thời gian ít ỏi để vote cho Jindatran thôi, có được không? 
    Hiện chúng tớ cũng đang nghiên cứu các cách để vote trên 10acc, trước mắt các bạn áp dụng đỡ các cách của đợt MAMA thử xem có được không nhé: LINK VOTE TRÊN 10ACC
Link vote chúng tớ đã dẫn trong hình của Mnet ở phía bên phải của blog, các bạn chỉ cần nhấp vô hình là có thể thấy.
Còn đây là link trực tiếp ở bài này nếu các bạn muốn tiện hơn:http://global.mnet.com/site/list.m?&page=2
Cảm ơn các bạn rất nhiều!



 *********
Thành viên Blog chúng ta đâu rùi, sao lại để blog rớt hạng thế này!!!!!!!
:quat:

Cố lên!!!! Ít nhất thì blog về Suju phải hơn blog fan nhóm khác chứ!!! Chúng ta không cạnh tranh với những blog Suju, chúng ta phải cạnh tranh với blog của fan nhóm khác!!!!!!!!!

Vote nữa đi bà con ơi!!! huhuhu
:rpen:

*********
Các mem yêu quý của blog Jindatran thân mến! *sến súa quá* ^^
Hiện nay bên Mnet có tổ chức cuộc bình chọn giải thưởng cho Fan-club của Kpop đấy, Jindatran thật bất ngờ khi được đăng ký đề cử trên đó (ai đăng ký hay Mnet tự đưa vô thì nhóm admin chịu thôi), hihi.
Danh sách ứng cử viên chắc sẽ được cập nhật thêm, vì vậy mem chúng ta tranh thủ vote nhé.
Thời gian bầu chọn: 14/12/2012 đến 20/1/2013.
Fan club chiến thắng sẽ được quảng bá tại Hàn Quốc và trở thành fan club tượng trưng chính thức cho nhóm nhạc đó của Mnet.
Chậc, vì có quá nhiều trang web, Jindatran ko hi vọng là người chiến thắng cuối cùng đâu T^T, nhưng cũng mong sẽ nhận được sự quan tâm ủng hộ của mem blog mình để có thể đưa Jindatran.com đến với nhiều ELF trên thế giới hơn, và cũng không đâu xa trên khắp Việt Nam mình cũng là tốt rồi. =))))

Để bình chọn, mem có thể bình chọn bằng Facebook và Twitter nhé, mem nhấp chọn chỗ Sign in và chọn mục để đăng nhập.
- Nếu mem nào vote bằng twitter thì thêm một bước nữa để đăng nhập nhé:

 Hoặc mem chỉ cần đăng nhập bằng tài khoản Mnet (cái nì thì nhà mình dư dả qua đợt MAMA vừa rồi nhỉ^^).


 Sau đó thì thực hiện các bước sau:
sẽ thấy danh sách của tên của blog nhà ta.
Nếu các bạn vào địa chỉ bình thường như thế này: http://global.mnet.com/site/list.m thì chỉ cần chọn lọc bằng tên nghệ sĩ: Super Junior, quốc gia: Việt Nam rồi nhấn View là sẽ thấy Jindatran.com thôi.
(2) Các bạn chọn vào mục Attendance như hình bên dưới:



Như vậy là được rồi đó mem, rất rất mong nhận được sự ủng hộ của mem blog nhà mình, fighting!!
*hôn gió*...Cảm ơn mọi người rất nhiều 
(¯`v´¯)
`*.¸.*´
¸.•´¸.•*¨) ¸.•*¨)
(¸.•´ (¸.•´ .•´ ¸¸.•¨¯`•
P/s: Mỗi ngày vote 1 lần thôi nhưng các bạn có thể vote cho nhiều trang web khác nhau nhé.

16 December 2012

[MA] Thỏ bông thôi là không đủ [Short fic | KyuMin]


- Author: Kyurin_luv_SJ_4ever ( bạn bè thân thiết gọi là Kyu một số ng` gọi là Rin => tùy rds trọn )
- Beta: Ji_simple aka Ji
- Pairings: KyuMin, một chút HanChul ^^
- Disclaimer: Chẳng có gì là của Rin ngoại trừ cái fic, KyuMin đơn giản là thuộc về nhau.
- Các bạn có thể ghé thăm " doanh trại" của Rin và thưởng thức nhiều fic hay khác của Rin nhé. " Nhà" của nàng đây : https://kyurin13.wordpress.com


Mời mọi ng đọc fic nhé!!!



Chap 1

“Thất hứa”


- Yaaahhhhhhhhhhh!!! Có giỏi thì biến luôn đi cái đồ đáng ghét, đáng chết, cái đồ chết bầm, chết dập, chết giẫm, chết… Ah~~~ - Nó hét ầm lên trong điện thoại, chắc anh lại phải đi khám tai thôi, ong hết cả lên rồi.

- Minnie àh! Ngoan, anh hứa nhất định cuối tuần này sẽ về mà. Anh sẽ mua thỏ bông cho em nữa nha. - Anh cố gắng nài nỉ.

- Biến luôn đi. Lại thỏ bông, anh có biết thỏ anh mua đã tràn ngập hết trong cả hai cái nhà kho của tôi rồi không hả???!!! Có tin anh vác mặt về đây là tôi dìm chết anh trong cái đám thỏ bông đó không???!!! - Nó vẫn gào thét điên cuồng khiến anh cứ ngỡ mình đang đứng trước một con khủng long bạo chúa… nhầm chứ… thỏ hồng bạo chúa.

Anh thầm than ngắn thở dài trong lòng. Thảm rồi. Lần này là thảm thật rồi. Mọi lần đều mang nó theo cùng, đi đâu cũng có nó kè kè bên cạnh. Lần này lại đi gấp quá, không kịp sắp xếp cho nó đi theo. Đã vậy lại còn là đi Pháp, nó luôn muốn đến thăm nơi này vậy mà có cơ hội anh lại không mang nó theo được. 

Mà còn chuyện tuần trước anh đã hứa với nó là sẽ về. Ai ngờ ông sếp trốn đi chơi với mấy em bồ nhí xinh đẹp mới lượm được. Hại anh phải ở lại làm nốt cái dự án dang dở, chết dí ở đây tới tận cuối tuần. Haiz! Anh cũng nhớ nó sắp điên lên rồi đây. Gần hai tuần rồi chưa được gặp nó, chưa được ôm nó vào lòng. T^T

- Minnie àh ~ Anh nhớ em lắm đấy có biết không, nhớ em đến sắp phát điên rồi này. Chắc cái não thỏ của em hok biết được đâu ha. Keke - Anh vừa dịu dàng, vừa gian gian lại có chút bông đùa nói với nó. 

Giọng nói trầm ấm lẫn tiếng cười đểu muôn thủa của anh bay theo đường dây điện thoại đâm vào tim nó. 

Phập! 

Thỏ nhà ta đã bị trúng mũi tên của thần cupid, tim đập thình thịch như đánh trống trong lồng ngực. Bao nhiêu cuồng phong bão tố định lôi ra trảm anh đã bị cái câu nói “Anh nhớ em” làm cho tịt ngỏm hết rồi. 

Nó thật tâm nhớ anh nhiều lắm, nhớ anh còn hơn anh nhớ nó nữa kìa. Đừng nghĩ cái não thỏ này chỉ biết ăn, ngủ rồi chơi nhá. Mắt nó sắp thành mắt gấu trúc mất rồi, đêm nào cũng mất ngủ vì nhớ anh nè.

Nó nhớ sự lười biếng đáng ghét của anh, nhớ cái sự dâm dê xấu xa của anh, nhớ cái cách anh vụng về làm hư đồ của nó, nhớ mỗi lần anh cười một cách đểu cáng khi thấy nó làm việc nhà, nhớ những lúc anh làm ngơ nó chỉ vì mải chơi game, nhớ… nhớ lắm…. nó nhớ tất cả mọi thứ của cái con người gian tà ở đầu dây bên kia…. nhớ đến không chịu được…

Có điều nó tự hỏi tại sao toàn nhớ đến những thói xấu của anh mà chả nhớ được cái gì tốt đẹp hết vậy nè? Câu trả lời có lẽ là cũng vì những thói xấu đó mà nó đã yêu anh, yêu con sói gian tà vừa đáng ghét vừa đáng yêu đó.

- Minnie còn nghe anh nói không đấy? Anh đã thất hứa với em một lần, nhất định lần này sẽ không như thế nữa đâu. Cuối tuần này sống chết gì anh cũng về với em, anh hứa đó. - Anh nhẹ nhàng nói với nó. 

Sau một ngày mệt nhọc làm việc anh cũng đuối rồi. Về khách sạn chỉ còn biết mỗi nó mà thôi. Đưa mắt liếc ra ngoài cửa sổ, khung cảnh thơ mộng của thành phố Paris tráng lệ hiện ra trước mắt. Giờ phút này đây đối với anh lại thật lạnh lẽo và cô đơn. Ước gì có nó ở bên thì tốt quá.

- Hừ, anh cứ về đi tôi sẽ cho anh ăn dép thỏ cho nhớ ah. - Nó vẫn cứ cứng đầu rủa xả anh, cố ngăn trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực. 

- Anh không muốn ăn dép thỏ, anh chỉ muốn ăn vợ yêu àh ~ - Anh bật cười ha hả, trêu chọc nó và tưởng tượng cái mặt thỏ đang đỏ tía vì tức đến xì khói ở đầu dây bên kia.

- Tên đáng ghét, biến thái. Tôi buồn ngủ rồi, đi ngủ đây. Cuối tuần này anh liệu mà vác cái thân sói nhà anh về không là tôi giết anh đó. - Nó đỏ mặt sau câu nói của anh. Khẽ dặn lại vài câu rồi kiếm cớ cúp máy.

Anh tiếp tục ngồi nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn đường sáng soi phía xa là ngọn tháp Eiffel nổi tiếng mà anh luôn muốn cho nó đến thăm một lần. Thành phố Paris là thành phố thơ mộng của tình yêu vậy mà anh lại đơn côi nơi đây giữa một rừng đôi uyên ương dưới đường phố.

Khẽ lắc lắc ly rượu vang đỏ trên tay, anh dựa người sâu hơn vào chiếc ghế bành bọc nệm đỏ, cố quên đi bóng dáng đáng yêu và hơi ấm quen thuộc, tập chấp nhận việc trong căn phòng khách sạn 6 sao rộng lớn này chỉ có mình anh…


End chap 1


Chap 2


“Cuộc chiến với đại ma nữ”


Sáng hôm sau.

Chiếc xe BMW màu đen bóng loáng lướt nhanh trên con đường cổ kính đẹp đẽ của thành phố Paris buổi sớm. Anh ngồi trên xe mà đầu óc vẫn còn ngao du phương nào, chắc nhớ vợ quá nên mắc bệnh tương tư rồi. Tội nghiệp!

- Dừng xe! - Anh bỗng hét lên. Người tài xế hoảng hốt đạp phanh. Chiếc xe nhanh chóng tấp vào lề đường.

Anh ngước mắt lên nhìn tấm biển hiệu trước mặt. Một dòng chữ bằng tiếng Hàn: “사랑” màu đỏ nổi bật. Khẽ đẩy cánh cửa kính bước vào trong cửa tiệm. Mọi vật bên trong đều bao phủ một màu đỏ đến lóa mắt. Rèm cửa với hoa văn màu đỏ, chiếc bàn làm việc màu đỏ, các kệ bày đồ đều được phủ khăn đỏ, bức tường sơn màu đỏ rực như một ngọn lửa đang bùng cháy. Cửa tiệm này khiến anh liên tưởng đến cái nhà kho của nó ở nhà chỉ khác ở chỗ nó toàn màu hồng, hồng đến rợn cả người. 

Mắt anh nhanh chóng lướt đến chỗ con thỏ bông đeo cái khăn quàng màu xanh mặc chiếc áo gi-lê Trung quốc bằng lụa đỏ viền bông, nằm trong chiếc tủ kính mà anh đã nhìn thấy từ ngoài cửa. Con thỏ ấy nhìn yêu ghê đó, chắc nó sẽ thích cho mà coi. Tiến lại gần cái tủ, anh đưa tay nhấc con thỏ bông ra ngắm nghía. 

- Yaaaaaahhhhhhh!!! Tên kia mau bỏ con thỏ đó xuống! 

Một tiếng thét với tần số có thể làm thủng màng nhĩ người bình thường vang lên khiến cho mấy tấm kính trong tiệm muốn nứt làm đôi. Xin nói thêm là anh tất nhiên không phải người bình thường nên mới may mắn là vẫn còn sống nhăn răng sau cơn trấn động kinh hoàng đó chứ. Công ơn chắc phải kể đên nó rồi, tiếng hét của nó mỗi lần quát anh chắc cũng cỡ thế này, anh được nghe nhiều quá quen luôn rồi. (Còn phải nói chứ anh là một ông chồng cực kì “gương mẫu mà”)

Một chiếc dép lào không biết từ đâu bay tới mặt anh. Trình độ ném dép không tệ, nếu so với trình độ của con thỏ nhà anh thì chỉ chênh nhau có một cái móng tay thôi, nhớ lại điều đó khiến anh khẽ nhếch mép cười, nụ cười đểu giả. Mà sao anh cứ nhắc đến nó thế nhỉ? Nhớ quá hóa điên rồi. Mau mau tỉnh lại thôi.

- Này cái tên mặt sói kia, sao anh dám lấy con thỏ đó ra hả? 
Một khuôn mặt đẹp, trắng trẻo nhìn qua có vẻ hiền lành. Cơ mà cái ngọn lửa giận đang bốc nghi ngút trên đầu kia, cùng với cái ánh mắt nhìn anh như thiêu như đốt ấy đủ biết anh đã xui xẻo gặp phải một bà la sát hạng nặng rồi. Khổ cái thân sói của anh.

- Cho hỏi con thỏ nay giá bao nhiều vậy? Tôi muốn mua nó. - Anh làm mặt lạnh trước cơn giận ngút trời của đại ma nữ trước mặt.

- Không bán. Đặt lại chỗ cũ cho tôi không tôi cho anh lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân với ông bà tổ tiên ngay bây giờ đó. - Giọng nói trầm, thô vang lên từ miệng đại ma nữ. 

“Xin lỗi, có lên nóc tủ tôi cũng muốn ngắm thỏ khỏa thân cơ…” 

Cái này tất nhiên là sói ta chỉ dám nghĩ thầm thôichứ anh chả dại mà nói ra, chỉ tổ chọc tức bà la sát đang hầm hè trước mặt. Kia mà anh tự hỏi sao con gái mà giọng nói kì cục vậy nhỉ?


Anh nhìn chăm chú cô gái đó từ trên xuống dưới. Bộ xường xám bằng lụa màu đỏ với hoa văn cách điệu làm tô điểm nước da trắng như ngọc, đẹp đến không tì vết. Mái tóc dài cột vểnh lên ở phía sau. Hàng lông mày thanh tú, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng. Đại ma nữ quả là một mĩ nhân a. Anh tự hỏi người đâu mà đẹp dữ à… Có điều đối với anh, vợ vẫn là đẹp nhất a.

- Này! Anh làm gì mà nhìn tôi ghê thế, có tin tôi móc mắt anh ra không hả? - Cô ta lại cất tiếng nói. Qủa thật người đâu đẹp thì có đẹp mà ăn nói man rợ khiếp a.

- Chị… Chị làm ơn bán cho tôi con thỏ bông này được không. - Anh cố gắng nói lại lần nữa.

- Cậu… Tên… đáng chết kia, cậu vừa gọi tôi là gì hả? - Khuôn mặt thanh thoát thoáng chốc lại đỏ bừng lên vì tức giận. Tay chỉ thẳng vào mặt anh gằn giọng.

- Em vừa gọi chị là chị. Có gì sai sao ạ? - Cậu tò mò nhìn đại ma nữ. 

- Tên… tên kia… anh là đồ … Tôi sẽ giết anh. 

Đại ma nữ mặt mày giận đến tím đen cả ra. Gằn từng chữ một, cầm nốt chiếc dép lào còn lại rượt anh chạy khắp cửa tiệm nhỏ ( người đẹp mà đi dép lào sao? ). Anh hoảng sợ chạy té khói, khuôn mặt đẹp trai tươi rói này mà bị ăn dép lào thì khổ à nha.

- Chị… xin chị tha cho em. - Anh vừa chạy vừa gào lên. 


- Hôm nay tôi nhất định sẽ giết anh. Dám gọi tôi là chị à… cho anh chết. Đứng lại đó!!! - Đại ma nữ rượt theo cũng gào đáp trả.

- Chullie à~ - Bỗng một giọng nói nữa vang lên.

CHOANG! 

RẦM!

- Ahhhh… đau chết mất thôi cái con sói kia. 

Cảnh tượng lúc này khiến cái con người vừa mới bước ra kia cũng phải giật mình hoảng hốt. Đại ma nữ rượt theo bạn sói nhà ta sung quá, không cẩn thận vấp chân vào một cái kệ. Mà trên cái kệ thì có cái bình, suy ra là bình rơi, vỡ nát. Còn đại ma nữ thì té chổng kềnh, lúc té còn cố với theo con sói chạy đằng trước và kết cục cả hai người cùng té. 

Chưa hết, bạn sói nhà ta do cố giữ thăng bằng bằng cách bám vào một cái kệ khác nhưng không nổi nên khiến cho cái kệ đổ cái rầm và kết cục chồng chất như sau: tầng dưới cùng là anh chàng sói gian tà Kyu Hyun, trên anh là “mĩ nhân” được anh đặt cho cái tên rất chi là mĩ miều “đại ma nữ”. Và cái tầng trên cùng, cái tầng hoảnh tráng nhất là cả cái kệ bày đồ to đùng đè lên cả người hai người ở dưới một cách không thương tiếc.

- Omona! Vợ iu của Hannie ah~ Em có sao không. Sao lại đi chơi rượt bắt trong tiệm thế này? - Cái anh chàng vừa mới vào hốt hoảng chạy lại nhấc cái kệ lên, miệng không ngừng nói tiếng Hàn bằng cái giọng Trung Quốc lớ lớ.

- Aigo~ Em nghĩ lưng mình gãy ra mất rồi. Đau quá Hannie à… T^T - Đại ma nữ cố gắng ngồi dậy, không ngừng suýt xoa.

- Chị à. Thôi coi như em van chị. Chị chơi kiểu này có ngày em phải lên bàn thờ ngồi ngắm thỏ… à nhầm ngắm gà khỏa thân thật. Chị bán cho em con thỏ bông này có được không ạ. Xong em cũng muốn đi liền đây. - Anh phủi phủi quần áo đứng dậy, nhăn nhó. Tội nghiệp cái thân sói bị đè dưới cùng muốn chết bẹp luôn.

- Anh tưởng tôi muốn chơi à. Sao anh dám gọi tôi bằng chị hả? Tôi biết tôi đẹp hơn con gái, nhan sắc này không biết bao người ghen tị rồi. Nhưng mà nói cho anh biết, tôi cộp mác con trai 100% đấy nhá. Và nói lại lần cuối là tôi không bán con thỏ đó. Nó chỉ là đổ trưng bày trong cửa tiệm thôi. - Đại ma nữ khẽ dựa vào người anh chàng Trung Quốc, nói.

- Nhưng… - Anh vặn óc suy nghĩ cách để nói lại nhưng cũng không biết phải nói sao.

- Thôi thôi… Hai người vào đây ngồi uống miếng nước, ăn miếng bánh rồi chúng ta đàm đạo chứ cứ vờn nhau thế này tiệm tôi có nước sập luôn quá. - Anh chàng đó lại cất tiếng nói chen vô. Anh ta nhìn khá là thân thiện, không giống như đại ma nữ.

- Hứ! - Đại ma nữ hất mặt, giận dữ quay người bước vô gian phòng phía sau cửa tiệm.
Ba người kéo nhau đi vào một gian phòng nhỏ, ấm cúng. Không thua gì ngoài cửa tiệm kia, bên trong đây cũng rực một màu đỏ. Anh bước vào và ngồi xuống cái bàn tròn phủ khăn đỏ có bày sẵn ấm trà và hai đĩa bánh ngọt. Sao lại chỉ có hai đĩa chứ?

- Tôi quên chưa giới thiệu. Tôi là Han Geng, người ngồi bên đây là vợ tôi. Cậu thứ lỗi cho chuyện vừa rồi nhé! Vợ tôi hơi nóng tính. - Anh chàng người Trung Quốc cất tiếng.

- Không sao! “Không sao gì chứ suýt nữa đè dẹp lép cái con người đẹp trai là ta đây rồi” - Anh nói ngoài vậy mà nghĩ trong lòng lại khác.

- Cậu muốn mua con thỏ này sao? Tặng bạn gái à? - Han Geng cất tiếng hỏi.

- Không hẳn. Tôi mua tặng vợ. - Anh đáp ngắn gọn. Liếc nhìn đồng hồ, trễ giờ mất rồi.

- Cậu có thể trả giá bao nhiêu cho con thỏ này? - Han Geng lại hỏi.

- Không được. Hannie đáng ghét, đây là quà Hannie tặng Chullie ngày anh cầu hôn Chullie mà. - Đại ma nữ lại lên tiếng phản đối.

- Chullie à~ Sao hôm nay em thương con thỏ này đột suất thế. Mọi ngày em có thèm quan tâm đâu. Lâu lâu giận anh còn lôi nó ra đánh không thương tiếc nữa mà. - Han Geng khuyên nhủ vợ, lại thầm nhắc khéo chuyện cũ.

- Ai nói em không thương nó! Vì thương nó nên mới trưng nó ở vị trí đẹp nhất trong tiệm đó. Còn giận anh, em lôi nó ra đánh vì không nỡ đánh anh, tiếc thương cho cái mặt anh. Anh thật không hiểu vợ gì cả. Dám nói em thế tối nay em cho anh biết tay. - Đại ma nữ giận giữ cãi lại.

- Thế ra Chullie yêu con thỏ đến thế à? Anh cứ nghĩ em không thích nó. Ôi tối nay vợ yêu muốn xử anh sao cũng được. - Han Geng nghe Hee Chul nói vậy mừng rỡ, vòng tay ôm vợ vào lòng.

- Hai người có thể dành màn tình cảm sến súa này để sau được không? - Anh nhăn mặt, nói. 

Người ta đang cô đơn nhớ vợ thì hai người này lại đi diễn trò tình cảm thắm thiết, thật muốn anh phát điên lên sao? Ôi chết mất!!!

- Tất nhiên là em phải yêu con thỏ này rồi. Anh đã tự tay khâu nó cho em mà. - Hee Chul bỏ ngoài tai lời Kyu nói, tiếp túc màn tình cảm nồng nàn cùng với Han Geng.

- Oh… *gãi đầu*… Hahaha… Em thích là anh vui rồi. 

Điệu bộ kì cục của Han Geng khiến anh để ý. Với tay cầm lại con thỏ bông xem xét. Nhìn chăm chú từng đường kim mũi chỉ. Nó hoàn hảo đến không ngờ, làm sao có thể khâu một cách tài tình như vậy chứ??? Han Geng tự làm con thỏ này thật sao???!!!

- Anh tự tay khâu nó thật sao? Anh khéo tay thật. - Kyu dùng một ánh mặt đáng sợ, xoáy vào người Han Geng hỏi.

- Hannie nhà tôi mà. - Hee Chul phổng mũi tự hào nói. Ánh mắt nhìn Han Geng chớp chớp.

- Ah… Tôi… Thực ra… Haizzzz… Đã vậy thì anh cũng không dám giấu nữa. Chullie àh! Thực ra anh đã thử làm một con thỏ để tặng em nhưng nó rất xấu. Anh suy nghĩ mãi không dám tặng nên đành đi tìm mua con này. Con thỏ thật thì cất đi không nỡ vứt… vẫn còn để trong kho đấy.

- MO??? Cái gì??? Vậy con thỏ này không phải do anh làm sao??? - *quăng* 

Hee Chul đứng bật dậy hét toáng lên, đang cầm con thỏ vừa dành lại được từ tay Kyu đem quăng luôn không thương tiếc. Tội nghiệp thân xác thỏ ta bầm dập. T^T

- Không. Anh không làm được một con thỏ đẹp đến vậy. - Han Geng thật thà cúi đầu thú nhận. 

- Không làm được… - Hee Chul trợn tròn mắt, mồm há ra đớp đớp không thốt nên lời.

- Em còn nhớ ngày anh cầu hôn em không Chullie? - Anh chàng mặt mày đượm buồn, hỏi.

- Nhớ. Tất nhiên là nhớ nên mới thương nhầm con thỏ kia. - Tay đại ma nữ chỉ vào góc nhà nơi thỏ bông đang nằm, giọng điệu dành cho thỏ cưng giờ đây thay đổi 180 độ.

- Trước đó một tuần, anh quyết định làm một con thỏ bông tặng em. Anh hì hục mày mò ba ngày đêm. Khâu vá tùm lum, kim đâm vào tay hết chỗ này đến chỗ kia. - Anh chàng kể khổ. 

- Cuối cùng nhìn lại thành quả… Nói thật là không ra hình thù gì hết luôn… Anh suy đi nghĩ lại một hồi đành đi kiếm một con thỏ bông giống như thế. Lúc tặng em để cho thêm phần ý nghĩa… anh đã quyết định nói là mình làm… - Tiếng nói của anh càng lúc càng nhỏ dần. Nở nụ cười méo mó, đầu cúi gằm chờ đợi cơn thịnh nộ của đại ma nữ.

- Anh là đồ đại ngốc. - Hee Chul hét lên. Nhào đến… ôm anh vào lòng.

- Hả? Chullie àh… em… 

Han Geng giật mình khi Hee Chul bất ngờ ôm anh. Cảm nhận vòng tay ấm áp ấy khiến anh không nói nên lời. Cậu sao lại có thể dịu dàng như thế nhỉ? Bình thường mà dám nói dối đại ma nữ này điều gì là y như rằng số phận sẽ thảm thương không kể xiết. 

- Anh là đồ ngốc… ngốc nhất thế gian. Người ta không cần thỏ đẹp, người ta cần thỏ của anh. Mà người ta thích mèo cơ, sao lại đi tặng thỏ hả? Vì tưởng thỏ bông do anh làm nên mới trân trọng. Biết thế này tôi vứt đi lâu rồi. Con thỏ do anh làm giờ lưu lạc phương nào, mau mang ra đây không tôi trảm anh chết. - Hee Chul vừa đánh vừa rủa vừa hành hạ anh chàng khờ trước mặt không thương tiếc.

- Dạ. Tuân lệnh vợ. Anh đi lấy liền đây. - Sau khi nghe những lời Chul nói, Han Geng không thể ngăn mình nở nụ cười toe toét. Mau mau mải mải chạy vào trong kho lấy con thỏ thật ra.

- Vậy giờ chị… nhầm anh không cần con thỏ này nữa phải không? Cho em nhé! - Kyu Hyun nãy giờ ngồi yên xem kịch bất ngờ lên tiêng. Nhìn đại ma nữ nở nụ cười đểu không để đâu cho hết.

- Không cần nữa. Cậu thích làm gì thì làm, cho cậu luôn đó. - Đại ma nữ buông một câu lạnh lùng, cầm con thỏ nãy giờ bị quăng nơi góc nhà ném cho anh.

- Kekeke cảm ơn anh nhiều lắm! - Anh cười tươi cảm ơn đại ma nữ. Mà quên giờ sao gọi là đại ma nữ được nữa, người ta là con trai mà. Chẹp! tiếc thật, biệt danh hay thế mà.

- Chullie à ~ Thỏ đây này, hơi bám bụi một chút. Anh sẽ giặt cho em nhé! - Han Geng quay lại từ trong kho, tay cầm một con thú nhồi bông không biết là con gì.

Kyu nhìn con vật đó mà khiếp hãi. Anh nhớ thỏ là loài động vật dễ thương lắm mà. Sao cái con vật đó nhìn kinh dị quá vậy ta? Con vật ấy do bụi bẩn lâu ngày nên mấy chỗ màu trắng bị vấy màu đen, màu nâu nhìn như con mèo tam thể. Hai cái tai thì một cái ngắn ngủn to như tai voi, một cái dài lòng thòng rủ xuống. Chân tay thì cái dài cái ngắn, hình thù kì dị. Cái đầu thì méo mó, mắt mũi lộn xộn không nhìn ra. Thân người thì cũng thảm hại nốt. Cái con này có thể gọi là con thỏ sao???!!! Anh thật đến bái phục với trình độ may vá của Han Geng.

- Acha. Con này là con gì thế Hannie? - Hee Chul lại được phen tròn mắt, không nói nên lời.

- Anh đã bảo nó xấu rồi mà. - Thấy phản ứng của Hee Chul cộng với cái điệu bộ mồm đớp đớp không ra hơi của anh, Han Geng làm mặt buồn so.

- Thôi không sao. Xấu hay đẹp gì cũng đều là do Hannie của em làm. Đưa đây em đem đi giặt rồi trưng trong tủ cho. - Hee Chul sau một lúc lấy lại được tinh thần, tiến tới gần an ủi Han Geng. 

- Vậy thôi dù sao cũng cảm ơn anh đã cho em con thỏ này nha! Hàng cho rồi không đòi lại. *cười gian* Em có chút việc phải đi đây. Tạm biệt hai người nhé. 

Kyu Hyun cúi chào, quay bước ra về trong ánh mắt “tiếc nuối” của Hee Chul… Các bạn chớ nghĩ bậy ah. Hee Chul nhìn con thỏ trong tay Kyu mà tiếc nuối á. Lòng tự trách mình đã cho đi một con thỏ đẹp đẽ để lấy một con… không biết có thể gọi là thỏ hay không. Haiz, thôi chuyện đã lỡ cho luôn vậy.


.


.


.


- Tài xế Kim, mau đi thôi. Trễ quá rồi nhỉ? Không ngờ lại mất nhiều thời gian đến vậy.

Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Vì nó hy sinh một chút cũng không tiếc đâu. Đằng nào anh cũng chán ông sếp của mình quá rồi. Mặc kệ ông ta đi vậy. Tay ôm con thỏ bông bên cạnh, cười ngây ngô. Hy vọng nó sẽ thích con thỏ này. Anh đã phải nguy nan thế nào để lấy cho nó mà. Ôi mình thật là ông chồng tốt nhất trên đời a. ( Một phút tự sướng của bạn sói bắt đầu, không cần thiết nên Rin quyết định lược bỏ ^^ ).


End chap 2


Chap 3


“Về nhà với vợ yêu”


- Chào tổng giám đốc.

- Chào tổng giám đốc Jo.

- Em chào giám đốc.

- Chào giám đốc.

- …

Anh vừa bước chân vào công ty, các nhân viên đồng loạt ngay ngắn cúi chào một góc 45 độ chuẩn không cần chỉnh. Anh khẽ gật đầu rồi lướt qua họ tiến vào thang máy. Cô thư kí mau mải chạy theo sau.

- Chủ tịch về chưa? - Anh lạnh lùng hỏi cô thư kí.

- Dạ… chủ tịch… về rồi ạ. Ông ấy đang… ở trên văn phòng… - Cô thư kí ấp úng mãi mới nói xong một câu.

- Ông ta làm gì trên đó? Đừng nói với tôi là ông ta làm việc. - Anh hỏi rồi nhìn cô thư kí bằng ánh mắt ngờ vực có chút giễu cợt khi nghĩ đến chuyện ông ta chịu ngồi lật qua lật lại đống giấy tờ.

- Dạ… Chủ tịch đang… uhm - Cô thư kí nói đến đây liền cúi gằm mặt xuống, hai tay ôm cứng tập tài liệu, ngón tay cứ xoắn vào nhau.

- Thôi. Khỏi nói tôi cũng biết rồi. Mà cô cũng làm ơn ăn nói lưu loát chút đi, cả cái bộ dạng đó nữa, nhìn cứ như cô đang định tỏ tình với tôi vậy đó. Xin tôi đây chỉ yêu vợ tôi thôi *nhe răng cười* Lão già đó dám đem cái loại gái gú dơ bẩn của lão vào đây sao? Chết tiệt.

Anh cũng không muốn làm khó thêm cô thư kí của mình, nhìn qua cũng đoán được ông ta làm cái gì rồi. Không thể ngờ ông ta lại dám đem cái lũ người đó vào đây. Chuyện này quả khiến anh không nhịn nổi nữa rồi. Bao năm qua vì cái công ty này, không có bàn tay anh liệu ông ta chống đỡ nổi sao? Nay ông ta chả coi nó là cái thá gì, bỏ mặc hết phép tắc chỉ để thỏa mãn thú vui dâm đãng của ông ta, đem mấy em chân dài vô đây làm cái chuyện tày trời như thế này. 

Đến anh còn chưa bao giờ có thời gian mà làm thử (chứ không cũng làm với nó rồi keke). Biết thế anh vác nó vào đây xử lâu rồi a, vừa để đánh-giấu-chủ-quyền vừa để cho cái lão gài kia biết mặt. Lâu lâu thèm muốn chết mà vẫn phải ngồi cày như trâu ở đây với mấy bản hợp đồng. Có biết Jo thiếu gia đây ngứa ngáy lắm không a? Chết tiệt! Bữa nay anh quyết cho ông ta một trận ra trò.

Ting!

Cửa thang máy mở ra ở tầng 13, cô thư kí đang định theo anh bước ra bỗng phải dừng lại khi thấy anh không nhúc nhích. Đưa tay ra ấn như muốn nát cái nút nhân để lên tầng 25, cả người anh tỏa ra nộ khí kinh người. 

Cô thư kí lúc này cũng phải hoảng sợ bởi cái bộ dạng Đại Ma Vương của anh đến co rúm người lại không dám hỏi han gì, vội vã lùi lại vào thang máy. Sao anh lại muốn lên phòng chủ tịch lúc này chứ, đã thế lại còn lên với cái bộ dạng hằm hằm đáng sợ như vậy. Có điều… sao sếp của cô dù có chuẩn bị cầm đao đi chém người cũng đẹp trai sáng chói như vậy chứ? (=.=) Đúng là trời ban cho anh vẻ đẹp chết người mà… sao trên đời có người man - lì thế không biết. Ôi máu mũi của cô! 

Thang máy lần nữa lại mở ra, cả người đầy bá khí, bước ra khỏi thang máy như chiến sĩ chuẩn bị ra trận. Ông chủ tịch ơi ~ Số phận của ông thật là hẩm hiu a~ Kiểu này thay vì được thưởng thức mấy em chân dài khỏa thân thì đã bị lôi lên bàn thờ thưởng thức gà khỏa thân thay thế rồi.Cô thư kí tốt bụng vừa cố gắng sải theo những bước chân dài của anh vừa lầm bầm cầu nguyện cho ông chủ tịch đáng thương, phải nói là thật hiếm có người thư kí nào hiền lành như cô nha~

Anh hùng dũng nện những bước chân nặng nề xuống tấm thảm đỏ, bước nhanh qua dãy hành lang sạch sẽ, sang trọng. Cô thư kí chạy theo sau, bộ dạng đến tội, đầu hiện đang suy nghĩ đến nát óc cách để ngăn cản anh làm bừa.

- Tổng giám đốc à… Anh… anh đang định làm gì vậy a? Còn chưa đầy 15’ nữa là diễn ra cuộc họp quan trọng với bên đối tác rồi, chúng ta… còn phải đi đón tiếp họ nữa… - Cô vừa hớt ha hớt hải lết theo sau, hổn hển nói.

Anh nghe xong đột ngột dừng lại rùi quay qua nhìn cô thư kí một ánh nhìn chết chóc cực kì đáng sợ. Có điều nó lại khiến cho cô ngay lập tức đứng hình, mắt hiện lên hai hình trái tim to bự. Cả tâm hồn cô thư kí tội nghiệp đã lưu lạc nơi nào với ý nghĩ sẽ nguyện chết dưới ánh mắt tuyệt đẹp đó a~ Ôi phụ nữ thời nay có khác, ai cũng háo sắc (tính cả au nữa ^^) cứ thấy mĩ nam là như con thiêu thân lao vào, chết cũng vẫn có thể cười hạnh phúc đến ngây dại. 

Anh quay qua nhìn cái bản mặt của cô thư kí, biết ngay là mình lại… lỡ tay bỏ bùa mê thuốc lú con gái nhà người ta rồi. Thật là chán chết a. Sao mà sức miễn dịch của phụ nữ ngày nay yếu thế không biết, chả bù với con thỏ của anh, cứ thấy mặt anh hình sự kiểu vậy không nhảy vào dỗ ngon ngọt thì thôi chứ thi thoảng còn cầm gối nện cho mấy phát. Anh chán nản quay đầu tiếp tục thẳng tiến đến phòng chủ tịch.

Rầm!

Cánh cửa gổ nặng nề của ngài chủ tích đáng kính bị anh đạp ra không thương tiếc. Cô thư kí lúc này đã không còn dám ngăn cản gì nữa, chỉ lẽo đẽo theo sau anh vào phòng. Anh đưa anh mắt lướt qua cả một lượt căn phòng lớn không một bóng người. Bàn làm việc lộn xộn hết cả, đống tài liệu đổ tùm lum. Cái ghế chủ tịch trống không bị đẩy lệch ra khỏi cái vị trí muôn thủa của mình.

- Ah… ah… Anh à~ Nữa… nữa đi ah… Haa~ - Một tiếng rên dâm mĩ vang lên phía sau cái bàn làm việc của ngài chủ tịch.

Anh từng bước tiến lại cái bàn gỗ to đùng, phía sau là cô thư kí mặt xanh lét như tàu lá chuối không dám bước thêm bước nào.

Một cảnh tượng cấm trẻ em dưới 18 tuổi đập vào mắt. Ngài chủ tịch đáng kính còn đang bận xoa, nắn, sờ, bóp, đâm, chọc,… cơ thể của một cô gái tóc vàng nhìn quá có lẽ cũng tạm được có điều silicon hơi bị nhiều và dày dặn quá~ Anh đây chỉ quen nhìn vợ đẹp yêu kiều đẹp tự nhiên nên mắt trái cứ phản xạ có điều kiện, giật liên hồi khi thấy cảnh tượng trước mắt. Anh vào phòng một cách ầm ĩ như vậy mà ông ta vẫn không hay biết gì ngoài cô em trước mặt. Thế này thật quá sức chịu đựng của anh rồi.

- E hèm, ngài chủ tịch đáng kính của tôi. Ngài đang làm cái gì vậy? - Anh bỗng lên tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn ông ta.

- Câu này đáng lẽ ra tôi nên hỏi cậu mới phải chứ cậu Jo. Cậu làm cái quái gì mà dám lao vào phòng tôi ngang nhiên vậy hả? Cái công ty này hết phép tắc cho cậu thực hiện rồi hay sao?

Ông ta sau một phút suất thần đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉnh lại cái quần đã bị kéo trễ xuống, khoắc áo đứng lên. Nhìn cậu chán ghét, giọng nói đầy sự phẫn nộ bị kìm nén. Cô gái có mái tóc vàng xinh đẹp nằm ở dưới vội vàng ngồi dậy vơ đám quần áo đã bị quăng lung tung không thương tiếc mặc vào người. Nửa kín nửa hở ngồi dưới đất, cô ta nhìn anh thích thú. Cái ánh nhìn ghê tởm liếc qua cũng biết là dùng để câu khách a. Cơ mà xin lỗi chứ cái con người “trong sáng” không yêu ai ngoài vợ như anh đây thì đừng có mơ tưởng nhá.

- Lee So Man! Ông có biết cái hành động mình đang làm là vi phạm luật lệ của công ty không? -Anh bỏ ngoài tai lời nói của ông ta, vặn ngược lại.

- Ha. Thì ra là vì chuyện này đã khiến cậu phải thân chinh tới đây sao? Qủa là… cậu Jo à. Có lẽ thời gian qua cậu quen được làm sếp lớn nên quên mất tôi rồi chăng. Để tôi nhắc lại cho cậu nhớ vậy. Tôi là chủ tịch của cái công ty này, và việc tôi làm thì cậu không có quyền can thiệp. - Lee So Man lấy hết uy quyền trong giọng nói ra đàn áp cậu.

- Không có quyền can thiệp! Ngài chủ tịch đáng kính của tôi. Tôi đây cũng không thèm can thiệp vào. Tôi chỉ có điều này muốn nói lại với ông. Chuyện ông làm là vi phạm luật lệ của công ty. Theo luật lệ thì những vụ như vậy cách xử lí là buộc thôi việc. Nhưng… như ông đã nói, vì ông là chủ tịch nên quả là tôi có muốn cũng không đuổi được ông. Có điều, cái công tỵ có một vị chủ tịch thối nát như vậy, tôi ở lại làm việc cống hiến để làm gì chứ? Ông nói có phải không? Chi bằng tôi bỏ việc thay ông vậy. - Anh đáp trả lại ông ta với cái giọng điệu bình thản đến bất ngờ.

- Cậu Jo! Cậu nghĩ cậu có thể bỏ đi dễ dàng như vậy sao? Cậu mau đứng lại cho tôi. - Ông ta cố gắng ra oai, đập bàn gọi khi thấy anh đang định bước đi, tuy nhiên cũng không giấu nổi sự run rẩy trong giọng nói.

- Phải. Và tôi sẽ ra đi ngay bây giờ đây. Để rồi xem cái công ty này sẽ đi về đâu với bàn tay của ngài chủ tịch đây. - Anh quay đầu lại nói với vẻ giễu cợt rồi quay người bỏ đi.


- À quên, ngay ngày mai ngài chủ tịch đáng kính sẽ nhận được đơn xin nghỉ việc của tôi. Tạm biệt… ý lộn phải nói là vĩnh biệt chứ- Kyu Hyun cợt nhả trước gương mặt xám ngoét của Lee So Man, anh quay người bước đi, ra khỏi căn phòng dơ bẩn của người được-gọi-là-chủ-tịch kia.

Một bóng lưng lạnh lùng quay gót ra đi. Không thèm nhìn lại lấy một lần, anh bỏ hết sau lưng cả cái sự nghiệp của đời mình. Nói là sự nghiệp cho oai chứ cũng chả là gì to tát cả, con người tài năng như anh đây không thiếu công ty muốn mời về làm. Nghĩ đến đây lại khẽ nhếch mép cười, nụ cười gian cộp mác sói già gian xảo.

Ngài chủ tịch lúc này đây mới bắt đầu ngộ ra được tình hình, lo sợ không biết rồi đây công ty này sẽ phải làm sao. Buông người xuống cái ghế bành, lặng đi không thèm đả động đến gái đẹp ngồi kế bên nữa.

- Khoan đã! Tổng giám đốc. - Cô thư kí nãy giờ đứng bên cánh cửa sau một phút chờ đợi não bộ xử lí cái thông tin khó nuốt này mới tỉnh ra, đuổi theo anh thét gọi.

- Tổng giám đốc. Anh làm cái gì vậy? Anh nói đi là đi sao? Anh nghỉ việc bọn nhân viên tụi em biết làm sao với chủ tịch. Anh đừng thấy chết mà không cứu chứ. Giám đốc Jo à. 

- Cô chạy nhanh đến bên cạnh anh, níu tay anh như níu cái phao cứu sinh duy nhất còn lại. Ôi chơi vơi chơi vơi~

- Tôi có ở lại cũng không có ịch gì đâu. Đây là lệnh cuối cùng của sếp, mong cô lắng nghe và làm theo. Giờ cô mau quay trở lại phòng làm việc, đặt cho tôi cái vé máy bay về Seoul ngay lập tức. Xong việc, viết một lá đơn từ chức rồi cũng nghỉ việc đi thôi. Hãy kiếm một công việc khác tốt hơn. - Anh dặn dò cô thư kí bộ dạng thảm thương sắp khóc rồi quay người bước tiếp.

- D… dạ.

Cô thư kí đến đây chỉ còn biết cúi đầu nghe lời, quay về làm nhiệm vụ.Thật thảm thương cho cái số phận hẩm hiu nghèo nàn trai đẹp của cuộc đời cô. May mắn lắm mới được làm thư kí cho vị Tổng giám đốc đẹp trai rạng ngời nhưng chưa được bao lâu đã từ giã trai đẹp mà quay lại ngằm trai già, hỏi chăng có khốn khổ cho cuộc đời cô không?

Ra khỏi tòa nhà trụ sở cổ kính tuyệt đẹp của thành phố Paris, anh kêu tài xế lái xe về khách sạn. Anh nhanh nhẹn dọn đồ đạc rồi tới sân bay. Tâm trạng hưng phấn tột độ, nhìn vào đố ai biết là người mới bị đuổi việc hiện đang thất nghiệp.

Cô thư kí ra sân bay tiễn anh mặt mũi lại trái ngược hoàn toàn, ỉu xìu như cái bánh đa 
chiều. Khó khăn lắm mới rút ra được tấm vé máy bay đưa cho anh. Theo anh 3 năm trời giờ thế này đây. Anh quả là một người sếp tốt, dù có hơi lạnh lùng một chút, dữ dằn một chút, đểu cáng một chút, gian tà một chút,… một chút như mà nói chung là vẫn rất tốt với nhân viên. Khó kiếm được ông sếp nào… đẹp trai như anh lắm nên cô thấy tiếc đứt ruột. (cái câu này au bó tay ^^)

Anh nhìn cô thư kí của mình mà cũng thấy hơi tội nghiệp. Cơ mà đầu anh bây giờ chỉ toàn câu “Sắp được về nhà với vợ yêu” nên cái gọi là tội nghiệp đó mau chóng theo chiều gió bay về nơi xa xăm nào mất rồi. Mau về với vợ thôi a~

Thế là tổng giám đốc Jo yêu quý của chúng ta vội vàng tạm biệt cô thư kí của mình, một tay ôm con thỏ bông hồi sáng mới giành giựt được từ tay “đại ma nữ”, một tay kéo cái vali màu… hồng (cầm nhầm của vợ =__=) chạy tới quầy làm thủ tục. 

Nụ cười tươi sáng chói lóa được anh ban phát không ngừng nghỉ làm rất nhiều người, đặc biệt là phụ nữ trong sân bay phải nhập viện ngay lập tức trước khi có cơ hội lên máy bay vì mất máu mũi, hồn dời khỏi xác, ngất xỉu, đau tim,… và còn rất nhiều lí do nữa.
Còn cái con người ngây thơ vô số tội là anh kia vẫn cứ thản nhiên mà ngồi cười cùng với vô số tim hồng tim đỏ bay tứ tung, trong đầu chỉ luẩn quẩn hình bóng “ai kia” khiến nỗi nhớ cứ chồng chất nhau để anh thêm yêu thêm nhớ~ “Minnie yêu dấu, anh về với em rồi đây ~” 

End chap 3


Chap 4 - End

“Thỏ bông thôi là không đủ”


Kinh coong!!!

- Đợi chút. Tôi ra ngay đây. - Tiếng chuông cửa vang lên, Sung Min ngái ngủ gào ra ngoài.

Cả đêm qua, sau cuộc điện thoại của anh, nó trằn trọc không ngủ được. Nó nhớ anh nhưng cũng giận anh kinh khủng. Vậy mà còn phải đợi đến tận cuối tuần anh mới vác mặt về đây. Hừ anh cứ thể về đi là chết với nó. Anh mà còn không chịu về thì nó nhất định sẽ xách va li qua đó lôi anh về tẩn cho một trận. ( Nói chúng là về cũng chết mà không về càng chết thảm hơn ).

Kinh coong.

Tiếng chuông cửa lại vang lên hối thúc. Nó uể oải lết xuống giường. Chắc lại là người đến giao cái máy xay sinh tố nó mới đặt mua bữa rồi. Cái bộ dạng nó bây giờ chắc dọa chết anh chàng giao hàng quá. Nhưng mà kệ, nó buồn ngủ díp cả mắt nên cũng chả buồn quan tâm nữa. Nó lê tấm thân chỉ có độc một cái áo len cashmere xám bó sát dài đến bắp đùi của Kyu Hyun. Ngáp một cái rõ to, nó với tay mở cửa.

Tách! Tách! Cạch!

- Minnie a~ Anh về rồi đây! - Kyu Hyun đứng trước cửa, tay ôm con thỏ bông của vợ chồng HanChul cười toe toét.

- Hừ. Anh còn vác mặt về đây làm gì nữa hả? Đi luôn đi! - Vừa nhìn ra cái người đứng ngoài cửa là tên chồng đáng ghét mà mình vừa mới nhắc đến, nó sa sầm mặt, gào lên một câu rồi đóng rầm cửa lại.

- Áaaaaaaaaaahhhhhhh~ - Một cái chân của anh nhanh chóng thò vào trong đã bị cái cánh cửa gỗ nặng trịch kia kẹp cho không thương tiếc.

Hét lên một tiếng thét ai oán, Kyu Hyun rụt mạnh chân lại, dùng tay đẩy cửa vào. Sung Min đứng trong nhà không chịu thua, dùng cả tấm thân của mình chặn cửa. Hai người cứ thế mà đẩy ra đẩy vào cái cánh cửa tội nghiệp khiến nó muốn bung cả bản lề. Bỗng…

Bụp!??!

- Áaaaaahhhhhhh~ Trời ơi! Tránh xa ta ra cái giống bò sát dơ bẩn kia!! - Nó hét lên thất thanh, vẩy mạnh tay hẩy hẩy cái con vật kinh dị vừa mới xui xẻo rớt trúng tay nó văng xuống đất.

- Minnie!!! Có chuyện gì vậy??? - Anh ngay lập tức lợi dụng thời cơ, đẩy cửa xông vào hốt hoảng hỏi.

- Oa oa~ Con thạch sùng kìa! - Nó nhảy lên bá cổ anh, nước mắt nước mũi tèm lem.

Anh đưa mắt nhìn theo, thì ra là một con thạch sùng con con đang cố gắng chuồn vào cái khe ở giữa tủ để giầy. Tội nghiệp con thạch sùng a. Rớt phải ai không rớt lại rớt trúng nó. Sung Min là người chúa ghét mấy con vật nho nhỏ như vậy mà. May là con thạch sùng kia còn toàn mạng trốn thoát.

Anh nhìn lại nó định trấn an vài câu nhưng cái tư thế hiện giờ của nó thật là muốn bức anh chết mà. Hai tay nó giờ đang quàng quanh cổ anh, hai chân quắp vào hông anh, cả người nó cứ run lẩy bẩy áp chặp vào anh. Vị huynh đệ lâu ngày không được lên giây cót của anh bắt đầu có xu hướng bùng nổ a~

Nó thấy Kyu Hyun nhìn mình với ánh mắt thống khổ thì mới dần dần nhận ra được cái tư thế rất chi là ba chấm của mình. Nó buông anh ra ngay lập tức và tuột xuống. Kyu Hyun thoáng thấy hai trái cà chua đo đỏ trên đôi má bầu bĩnh của nó mà khẽ cười. Vợ anh sao mà đáng yêu thế!

Bộp! Bịch! Hự! Bộp! Bộp! Ah~

Anh đang tủm tỉm cười hạnh phúc thì một tràng tiếng động vang lên.Cái cảnh tượng hiện giờ còn ba chấm hơn cả lúc nãy. Anh bị nó hạ đo ván, nằm bẹp dưới đất. Nó ngồi đè lên người anh, đôi bàn tay mũm mĩm của nó liên tục thụi những cú đấm như mưa trút vào người anh.

- Anh là đồ đáng chết. Sao lại còn về đây làm gì nữa hả?! Giời ơi là giời, còn vác cả cái con thỏ bông này về làm chi hả?! Anh muốn tôi phải chết ngập trong hai cái nhà khó chứa toàn thỏ bông sao? Mấy ngàn con rồi anh có biết không hả??!! Cái tên chết tiệt này. Tôi ghét anh! - Nó vừa chửi bới, trách móc vừa đánh anh không thương tiếc.

- Minnie a~ Anh không có muốn như vậy mà. Mianhae! - Anh vừa đưa tay cố gắng đỡ lấy những nắm đòn của nó vừa gào trả.

- Sáng sớm vừa đi chợ về thì thấy nguyên một tờ giấy note cho biết tin cái tên chồng trời đánh dám bỏ mình lại một mình, xách vali đi Pháp. Anh có biết cái cảm giác lúc đó của tôi thế nào không? Đã vậy anh còn dám đi hết cả tuần liền, một mình tôi ở nhà như thế nào anh có biết không hả??!! - Nó cũng ấm ức gào ầm lên, đôi mắt đã đỏ lên vì tức giận và vì ngái ngủ buổi sáng

Kyu Hyun nghe xong chỉ còn có thể nhắm mắt đưa tay chịu trận thôi. Lần này chắc là anh tiêu luôn rồi a. Chuẩn bị vác luôn cái vali lên bàn thở ngắm thỏ khỏa thân thôi, mà có khi bây giờ gà còn không có ý chứ mơ mộng gì đến thỏ đây.

Đúng lúc anh đang nhắm mắt miên man với gà và thỏ thì bỗng cảm nhận được cái gì đó mềm mềm, ướt ướt và mằn mặn gắn chặt lên môi anh. Kyu Hyun he hé mắt ra nhìn, khuôn mặt xinh đẹp bầu bĩnh mà anh yêu siết bao đã đẫm nước mắt từ bao giờ. Nó đang hôn anh, một nụ hôn mặn chát đầy nước mắt. Nụ hôn như chứa đựng trong đó là tất cả nỗi nhung nhớ, giận hờn bị dồn nén cả tuần qua, mang theo vị mằn mặn của những dòng nước mắt yêu thương.

- Minnie này. Đừng khóc nữa, cho anh xin lỗi mà. Mau nín đi, em khóc vậy anh không thích chút nào cả. - Anh dịu dàng nói, nhẹ nhàng đưa tay nâng khuôn mặt nó lên, lau sạch đi hai hàng nước mắt của nó.

- Oa oa oa. - Nó nghe xong bỗng khóc nấc lên nhào vào ôm chặt lấy anh.

Nó vừa khóc vừa lần lại đôi môi anh hôn lấy hôn để, hôn như chưa bao giờ được hôn. Nó thật làm anh bất ngờ đến đờ người ra mất mấy giây để mặc cho nó tự do đưa cái lưỡi nhỏ vào khuấy đảo trong vòm miệng. Chưa bao giờ Kyu Hyun thấy nó chủ động thế này cả, cảm giác hạnh phúc bỗng dấy lên trong anh. Lấy lại tinh thần, anh nhổm người lên đáp lại nó, lùng sục khắp khoang miệng nó, mún mát lấy cái vị ngòn ngọt nơi đầu lưỡi.

Những tiếng động mĩ tục phát ra giữa hai đôi môi cùng tiếng rên khẽ khi anh cắn môi nó đay nghiến. Hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau, đôi môi nó bắt đầu sưng phù lên bởi sự thô bạo của anh. Miệng nó giờ đầy nước bọt, hơi thở bắt đầu nặng nề hơn. Anh bế nó lên, ánh mắt đầy dục vọng bị kìm nén bấy lâu.

Phịch!

Không thương tiếc quăng nó xuống giường, anh nằm đè lên người nó. Nó vòng tay quanh cổ anh kéo xuống để tiếp tục một nụ hôn cuồng nhiệt khác. Bàn tay anh lần xuống, ve vãn nơi bắp đùi, kích thích nơi đó. Sung Min cố gắng rướn người lên áp sát hơn vào anh.

- Hình như anh vào nhầm nhà mất rồi thì phải. Đây có phải Minnie của anh không vậy??? - Anh cười cười trêu. 

Anh cúi xuống tiếp tục hôn, cái lưỡi tinh nghịch liếm dần xuống cổ. Anh cứ hết liếm rồi lại mút tạo thành một cái dấu đỏ thể hiện quyền sở hữu nơi hõm cổ trắng nõn. Tay anh từ nơi bắp đùi nhẹ nhàng lần lên trên, miết tay một vòng quanh bụng nó. Sung Min rùng mình một cái hóp bụng lại, nó luôn cảm thấy nhột nhột khi anh kích thích chỗ này. Không dừng lại, anh đưa tay nhéo hai đầu nhũ của nó.

- A… a~ Ư~ - Nó khẽ rên.

Tiếng rên ấy như liều thuốc kích thích, Kyu Hyun thô bạo lột đồ của nó quăng vô góc. Cúi đầu xuống, mút mạnh lấy một bên đầu nhũ của nó, bên kia không ngừng xoa, bóp, ngắt, nhéo. Những tiếng rên của nó càng lúc càng to lên, nghe đến là dâm đãng. Hai đầu nhũ sưng tấy, gò má đỏ hồng, mồ hôi cũng túa ra từ lúc nào. Nụ hôn của anh trượt xuống bụng nó, cái lưỡi chọc ngoáy nơi lỗ rốn làm người nó dựng hết cả lên.

- Áo len của anh em cũng đã lấy mặc rồi, giờ đến mỗi cái quần lót yêu thích cũng cuỗm luôn sao? Anh còn gì để mặc bây giờ hả? - Anh làm bộ cau có nhìn cái quần lót yêu thích hiện ngự trên người nó, nơi đang có vật phồng lên đầy lộ liễu, chẹp chẹp miệng hỏi.

- Tại em thích mặc đồ của anh hơn. - Nó nhe răng cười trả lời anh.

- Giờ anh không cho em mặc nữa. - Anh cười gian rồi đưa tay kéo tuột cái quần xuống, lộ ra cái đó đã cương lên.
Thân thể nó lúc này đã hoàn toàn lõa thể trước mắt anh. Làn da mịn màng trắng trẻo, khuôn mặt hơi ửng hồng lên khi đáp lại ánh mắt cuồng nhiệt của anh. Cúi xuống, anh chậm rãi ngậm lấy cậu bé của nó.

- Ư~ ha… - Tiếng rên êm tai, ôn nhuận vang lên.

Nụ cười tà mị đậm chất sói già gian xảo nở trên đôi môi dày quyến rũ. Kyu Hyun đưa đầu lưỡi miết qua nơi đỉnh điểm đang rỉ rỉ ra cái thứ dịch dinh dính, từ từ ngậm hết cái đó vào, bao bọc nó trong vòm miệng ấm nóng.

Các động tác của anh thực là chậm rãi, từ tốn như muốn khiêu khích. Vừa nhẹ nhàng mút lấy cái đó của nó, vừa đưa hai tay lên không ngừng xoa bóp nơi đầu nhũ. Các nơi nhạy cảm đồng loạt bị kích thích mạnh mẽ khiến cho tâm trí nó gần như say, nó bắt đầu cảm thấy ghét mấy cái động tác chậm như rùa bò của anh.

Bàn tay nhỏ luồn vào mái tóc xù hơi xoăn vò tung nó lên, nó ấn đầu anh xuống sâu hơn, ánh mắt mê muội đắm chìm trong thứ dục vọng anh đang tạo ra và nhấn chìm nó vào đấy. Anh ngước lên cười cười nhìn nó, biết nó đã khó chịu và ham muốn lắm rồi, bắt đầu từ từ mút lấy nhanh và mạnh hơn. Nó gần như muốn xỉu bời khoái cảm tràn ngập cơ thể. Hàm răng nhọn cạ nhẹ nơi những nếp gấp, anh mút mạnh cái đó của nó vào miệng lần nữa.

- Ha… a~ - Nó hét lên một tiếng rồi bắn tất cả vào trong miệng anh.

Tinh dịch tràn cả ra ngoài được anh liếm sạch sẽ. Anh thật là nhớ cái hương vị này đến chết a. Nó kéo anh lên và hôn anh. Nụ hôn nhẹ nhàng giữa những nhịp thở đứt quãng. Bàn tay nó lần xuống mở từng cái cúc áo của anh, thân hình tuy không phải là cơ bắp gì nhưng rất săn chắc. Ngón tay thanh mảnh lướt nhẹ, mơn trớn trên da anh, trượt từ ngực xuống bụng. Nó nắm lấy cái thắt lưng tháo ra quăng qua một góc, từ từ tuột xuống chiếc quần tây giải thoát cho vị đệ đệ đã dựng đứng, cương to lên.

Bàn tay nhỏ nóng rực cầm lấy tinh khí của anh, nhẹ nhàng xoa nắn. Nó vuốt dọc theo chiều dài, bóp mạnh hai túi bi khiến Kyu Hyun thở gấp. Anh không chịu thua kém, đôi bàn tay ấm áp liên tục ngắt nhéo hai đầu nhũ, vẽ lên đó những hình vẽ khó hiểu. Cả hai người không kìm nén được mà rên lên trong khoái cảm tuôn trào.

Anh từ từ đưa ngón tay trượt xuống, miết một vòng quanh miệng cái lỗ nhỏ làm nó rùng mình cong người lên. Một ngón tay bắt đầu được đưa từ từ vào trong. Bên trong khô rít, khép chặt lại, siết lấy ngón tay của anh. Mới có hai tuần chưa làm mà nơi dũng đạo này đã không thể vào được rồi. Sau một vài lần ra vào dò xét khó khăn, anh bèn rút tay ra đưa lên miệng nó.

- Mút đi! - Anh thọc mấy ngón tay vào miệng nó ra lệnh.

Nó ngoan ngoãn mút lấy mút để. Chiếc lưỡi nhỏ liếm láp khắp dọc các ngón tay anh. Mấy ngón tay dính đầy nước bọt đâm mạnh một cái vào nơi hậu huyệt của nó. Nhờ thứ nước bọt ướt át, những ngón tay anh bắt đầu khuấy động trong cái lỗ nhỏ một cách dễ dàng hơn.

- Aaahhhhh~ Ha… - Nó rên lên những thanh âm trong trẻo, cả người cong lên vì khoái cảm.

Anh rút tay ra lật người nó lại. Cái thứ cương to kia chậm rãi thay thế cho mấy ngón tay đi vào. Nơi dũng đạo như cảm nhận được sự hiện diện của cái vị đệ đệ thân quen nên không ngừng co rút lại, hút lấy anh. Kyu Hyun thúc từng nhịp nhanh và mạnh, xỏ xuyên vào sâu bên trong nó.

- Ô… ô… a haaa… - Nó không ngừng rên rỉ, nơi khóe miệng, dòng nước miếng chảy xuống trong vô thức.

Những cú thúc của anh càng lúc càng nhanh lên. Rút ra rồi lại đâm mạnh vào, chọc khoáy hậu huyệt nhỏ bé. Mắt nó lúc này như mờ đi, khoái cảm bảo phủ hết các giác quan. Bỗng ở một nơi sâu thẳm trong nó, cái nơi gọi là lý trí bắt đầu kêu gào.

Anh vẫn đang tiếp tục thúc vào sâu bên trong, cố gắng đạt tới nơi đỉnh điểm. Đúng lúc anh định đâm mạnh vào lần cuối thì bàn tay nhỏ kia thò xuống nắm chặt lấy cái đó của anh. Ngón tay nhanh chóng bít chặt đỉnh đệ đệ của anh lại.

- Ah!!?? Minnie à… em… em… làm cái gì vậy? Mau bỏ ra! Anh không chịu nồi đâu. Nó… rỉ ra kia kìa. Khó chịu lắm! Mau bỏ anh ra.

Kyu Hyun hốt hoảng nhăn nhó mặt mũi. Anh chưa bao giờ thấy bị xúc phạm thế này. Trời đất thiên địa ơi, có thằng seme nào lại bị bé uke của mình bít cái nơi đó cho nó ‘giải phóng’ ra thế kia không??!! Thế này còn đâu là sức mạnh của seme nữa hả??!! Đúng lúc anh đang định đi vào để bắn ra thì nó cầm chặt lấy bít lại thế này. Chết mất! Cái đó của anh chịu không nổi mà cứ liên tục rỉ rỉ ra theo ngón tay nó chảy xuống giường.

- Anh dám thất hứa với tôi, dám bỏ mặc tôi một mình, dám không cho tôi đi Pháp, dám… Nói chung là anh mắc rất nhiều lỗi với tôi Jo Kyu Hyun ạ. Vì vậy, tôi cần phải phạt anh để chấn chỉnh lại. Hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé! Anh tự xử đi. - Nó làm mặt lạnh tanh, nhếch mép nói với anh.

- Cái gì??!! Em… em… Anh biết anh có lỗi với em rất nhiều nhưng mà Minnie à… em không thể phạt anh cách khác sao? Thế này… thế này sao được. - Mặt anh lúc này chả khác nào khỉ ăn ớt, ánh mắt đau khổ nhìn nó, cố gắng giúp đỡ vị đệ đệ của mình thoát ra khỏi cái ngón tay như gọng kìm đang khóa chặt nơi đỉnh ra.

- Không có cách nào nữa. Tôi thấy cách này tốt đấy chứ? Lần sau anh mà còn tái phạm thì tôi sẽ tiếp tục dùng cách này a. - Nó nhìn anh cười một cách xảo trá. Trời ơi bộ mặt thật của con thỏ nhà anh là đây sao??!!

Anh càng lúc càng không chịu được nữa. Cái đó cương cứng lên, trướng to ra đau kinh khủng. Nhìn anh lúc này thật chả khác nào một bé uke đang bị bạo dâm. Đáng chết! Nói nhẹ nhàng dụ dỗ không được thì phải vùng lên thôi. Seme đâu phải chỉ là hư danh a.

Kyu Hyun dùng một lực thật mạnh kẹp chặt tay nó. Nó nhăn mặt, đau đớn nới lỏng tay ra giúp anh nhanh chóng giải thoát được cậu bé của mình. Sau đó, anh đè nó xuống, mạnh bạo lật úp nó, nhanh chóng đâm thật mạnh vào điểm sâu thẳm nhất bên trong nó mà bắt ra.

- A… ha… aaaaa… - Cả anh và nó cùng đồng loạt rên lên một tiếng.

Xong xuôi anh nhanh chóng rút ra làm nó bỗng thấy hụt hẫng. Cái lỗ nhỏ kia chưa được thỏa mãn, liên tục co rút lại. Thứ tinh dịch dâm mỹ không ngừng chảy ra từ hai bên bắp đùi. Nó nằm ngửa người lại, ánh mắt ươn ướt nhìn anh.

- Sao lại nhìn anh như vậy chứ? Em muốn cái gì à? - Anh cười gian, ánh mắt hấp háy hỏi nó.

- Người ta… người ta… m…mu…muốn… muốn nữa. Lúc nãy nh… nhanh quá. - Nó đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống lí nhí nói với anh.

- Hahaha lúc nãy có người nói phải dừng lại mà. Giờ xong rồi, anh chiều theo ý em. Chúng ta dừng lại thôi. - Anh cười đểu cáng nhìn nó rồi quay người xuống giường.

- Khoan! Em… em… *cắn môi* Kyunie à… Làm ơn. - Nó mau mắn nắm tay anh kéo lại, ánh mắt cầu xin, khuôn mặt đỏ bừng lên như trái cà chua cứ cúi gằm.

Nó ban đầu chính là muốn phạt anh, lúc rút ra đã có hơi khó chịu sau khi anh bắn vào rồi lại nhanh chóng rút ra lần nữa khiến nó càng khó chịu hơn. Nó rất rất muốn phạt anh đến cùng, đấu tranh với anh đến cùng. Có điều, giờ cái chỗ đó của nó nóng rẫy lên cứ co rút liên tục đòi hỏi. Người nó cứ như có thuốc kích thích. Haiz nó lại thua anh rồi. Cái cơ thể này đúng là phản chủ a. Cái ham muốn của nó sao mà lớn thế này?

Anh nhìn cái bộ dạng đấu tranh nội tâm dữ dội này của nó cười cười. Dám làm anh ra như thế giờ phải chịu trách nhiệm thôi. Nó cứ thế giữ chặt tay anh, đầu cúi gằm, ánh mắt van xin trông đến tội. Anh cười gian từ từ trườn xuống sát mặt nó, hôn nhẹ lên đôi môi hồng.

- Lần sau không được tái phạm nữa đâu đấy nhé. Minnie cũng gan gớm a, dám làm cái trò đó với anh. Giờ thì gậy ông đập lưng ông rồi. Hahaha - Anh cứ thế cợt nhả trước mặt chọc tức nó.

- Hic… hic… Anh đáng chết. A… - Nó uất hận nói, người ưỡn lên đầy khiêu khích khi anh trêu đùa đưa tay vào nơi hậu huyệt.

- Hì hì nhìn Minnie lúc này thật là đáng yêu a.

- Ô… ô… ahhhhh.

Nó rên lên từng cơ theo nhịp ra vào của tay anh. Hai chân mở to, tinh dịch lúc nãy cứ liên tục tràn ra ngoài do bị những ngón tay thế chỗ. Cả người cong lên, nóng rực. Bộ dạng trêu ngươi đầy câu dẫn khiến vị đệ đệ của anh chả mấy chốc lại dựng đứng lên. Phạt nó như vậy chắc cũng đủ rồi, anh cũng phải thỏa mãn mình thêm tý nữa a. Nghĩ là làm, Kyu Hyun tách rộng hai chân nó đặt lên vai mình rồi thúc mạnh một cái, đưa cự vật kia tiến vào.

Tiếng hai cơ thể chạm nhau thật kích thích. Nó nghiến răng, không ngừng rên rỉ. Từng nhịp đẩy càng lúc càng nhanh hơn, cả chiếc giường như chao đảo. Anh chạm đến nơi đỉnh điểm của nó rồi bắn tất cả vào trong.

Cứ như thế tiếp tục đến ba lần, mỗi lần là một cái tư thế ba chấm khác nhau, cả người nó như nhũn ra. Giờ có lẽ đã là quá trưa, sau khi phát tiết ra đến lần thứ năm, cả anh và nó cùng đổ ập xuống giường. Anh kéo nó nhẹ nhàng ôm vào lòng. Mồ hôi cùng tinh dịch nhớp nháp dính trên người.

- Bỏ qua hết nhé. - Anh ghé sát tai nó thì thầm.

- Anh biết gì không? - Nó không trả lời chỉ hỏi nhỏ.

- Biết gì? - Anh hỏi lại.

- Minnie rất thích ăn bánh kem. Vì bánh kem rất ngọt, béo ngậy và ngon lắm. Được làm cả một thìa bánh mềm xốp to đùng vào miệng, cảm giác rất tuyệt vời. - Nó thỏ thẻ.

- Ừ anh biết. - Anh nhẹ đáp.

- Minnie rất thích sữa dâu. Vì sữa dâu thơm và ngọt, màu sữa dâu cũng đẹp nữa. Uống sữa dâu cảm thấy vị ngọt ngào trên đầu lười ngon lắm. - Nó tiếp tục.

- Ừ cái này anh cũng biết.

- Còn nữa, Minnie rất thích đồ màu hồng vì nhìn chúng dễ thương lắm. Những thứ gì màu hồng đều khiến Minnie cảm thấy ấm áp và dễ chịu. - Nó phồng má nói với anh.

- Giống như Minnie vậy. - Anh cười, dụi dụi vào mũi nó.

- Minnie cũng rất thích thỏ bông. Những con thỏ bông to đùng mềm mịn. Ôm chúng Minnie cảm thấy hạnh phúc và an tâm. Nhìn chúng cũng rất đáng yêu nữa. - Nó nói tiếp.

- Cái này thì anh rõ rồi. Thế Minnie có thích con thỏ bông kia không? - Anh chỉ vào con thỏ của vợ chồng HanChul đang ngồi yên vị trên cái vali màu hồng.

- Có… nhưng không thích bằng anh đâu. Minnie thích bánh kem, thích sữa dâu, thích thỏ bông nhưng thích anh hơn cả. Minnie yêu Kyunie. - Nó cười đáp.

- Anh cũng yêu Minnie. - Anh kéo nó sát lại vào lòng, mỉm cười đầy hài lòng và ngọt ngào đặt lên đôi môi nó một nụ hôn, nhẹ nhàng nhưng chứa đựng tất cả tình yêu thương.

Có lẽ… Chỉ Thỏ Bông thôi thì không đủ, mà còn cần phải có bánh kem, sữa dâu và quan trọng nhất là phải hiến dâng cả cái thân sói kia nữa~


End.




09 December 2012

( Haehyuk ) - Loạt fic về Haehyuk của author Bảo Bảo

Cùng làm quen với bạn ấy nào ^^

- Gọi bạn là Bảo Bảo  - là một ELF , một HaeHyuk shipper rất dễ thương nhé!
- SN: 3.1.1995 (  Tiện bề xưng hô ấy mà :)
- Các reader yêu thích fic và muốn làm quen với Bảo Bảo có thể liên hệ qua
+ Email: style.njce@yahoo.com.vn
+ Facebook:  Bảo Bảo
+ Wordpress : Đây là thế giới mà Bảo dành cho 2 tình yêu của bạn ấy:  DongHae & Eunhyuk ( Haehyuk ), là nơi Bảo lưu trữ những tác phẩm của mình và cũng là nơi các reader chạy tới chạy lui hối cháp mỗi khi có fic mới ^^ : Ninety Eight (Previous Name: My Little Monkey)
- Ngoài việc viết fic rất tài năng, bạn ý còn des ảnh rất đẹp nữa, tham quan nào : Baobaobei 

Chia sẻ của Bảo về Haehyuk - couple mà Bảo vô cùng yêu thương:

" Yêu HaeHyuk vì nhiều lí do hơn cả những việc cả hai phải như thế này, như thế nọ. Cái đó là do trí tưởng tượng của mình thôi hoặc dở có phải là sự thật hay không, mình cũng chẳng biết được. Thật sự có rất nhiều lí do để yêu HaeHyuk, có thể điểm lại quá khứ còn tìm ra nhiều thứ hay ho hơn việc soi mói, tưởng tượng, thêu dệt những thứ không phù hợp, không có thật.
………
Thích việc cả hai là bạn thân, chia sẻ cho nhau rất nhiều chứ không cần suy sét đến tương lai, thậm chí còn chưa biết ngày mai thế nào nữa. Ai cũng nói HaeHyuk không phải của mình, sao lại vẽ ra con đường rồi bắt họ đi?
............
Không cần phải là tình yêu, mối quan hệ này còn hơn cả thế nữa... " - Bảo Bảo

 Cảm nhận của một reader về fic của Bảo và về chính Bảo ^^

" Dòng cảm xúc đôi khi nhẹ nhàng, tĩnh lặng, lắm lúc cao trào, gay cấn nhưng cho đến cùng, khi dấu chấm câu khép lại , cũng là lúc cảm xúc mở ra và dâng trào, dù vui hay buồn, trọn vẹn hay dang dở đều khiến người đọc một là nhớ để cười, hai là boăn khoăn để day dứt. Fic của Bảo càng về sau càng trưởng thành hơn. Từng con chữ, lời văn được bộc bạch một cách chân thành nhất chính là một chút yêu thương; một chút nâng niu, trân trọng mà Bảo gom lại cho 2 người họ - Donghae & Eunhyuk - điều này còn quan trọng và ý nghĩa hơn gấp bội lần việc trau chuốc hay gọt dũa ngôn từ.
Với riêng Bảo Bảo, lặng lẽ, nhẹ nhàng, à không, là bình yên như chính cái tên mà bạn sở hữu mới đúng...Nhìn nhận mọi việc ở khía cạnh khách quan mà sâu sắc, dùng yêu thương để chữa lành mọi vết thương, rộng mở trái tim để quan sát và lắng nghe...
Duy một điều ngốc nghếch: hay nuông chiều cảm xúc cá nhân, để nó tự do tung hoành... ( về việc này mình cũng y chang như Bảo OTL ) " 

Gia tài của Bảo Bảo ( Sẽ post thường xuyên )


Oneshot

Twoshot
Thủy Tinh - PG13 ( 01   02 )
Tình nhân - PG 15 ( 01  02 )

Longfic