Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

31 August 2012

(KyuMin) - Drink It Down - K - Shortfic

Vì tác giả lớn tuổi hơn mình nên mình sẽ xưng là chị ^^

* Giới thiệu về tác giả : 

- Gọi chị ấy là Reishi (Tên của chị dịch ra tiếng Nhật), Sn: 12/12/1990 ( 12 là con số của sự hoàn hảo)

- Có thể làm quen với chị qua wordpress hoặc mail:  yum.yum.chocolate@gmail.com

- Đây là những chia sẻ về idol và về couple Kyumin của chị ấy mọi người nhé ^^:

" Và đối với chị, dù cũng có nhiều khi quan tâm tới các group khác (Vì thích We got married với GaIn – Jokwon nên ủng hộ cả BEGs, 2AM. Hay thích nghe nhạc của T-Ara, NU’EST) thì Super Junior vẫn là band nhạc Kpop duy nhất chị thật sự thích, dành những năm tháng đại học để theo dõi và cảm thấy vui buồn cùng. Còn KyuMin – chị là author chỉ viết fic KyuMin :”>
Đây có lẽ là những dòng hiếm hoi chị từng bày tỏ suy nghĩ đối với KyuMin:
To KyuMin,
I understand reality and imagination belong to two different worlds. I can’t change the fact, people who dislike you two can’t either. But we can choose. And believing in your love is my choice.
I don’t believe in the word “forever”. But I hope your love can last as long as possible. And in this precious time, I wish you’ll be happy together.
God bless you!"  
(Reishi)

 * Sơ lượt về Drink It Down: 

Drink It Down được viết cũng khá lâu rồi ( từ năm 2009 lận ) nhưng lại để lại ần tượng mạnh mẽ và sâu sắc trong lòng các reader, vì vậy mà khi nghe blog tổng hợp fanfic Suju các bạn đã liên tục nhắc đến fic, mình đã liên hệ vs author và xin re-post trên blog để chia sẻ vs mọi người này ^^

Tóm tắt fic "Drink it down"

Drink It Down là một câu chuyện kể về thế giới bí ẩn của vampire ( ma cà rồng ). Chỉ qua 1 đêm định mênh mà số phận đã phong ấn lên trái tim đứa trẻ vừa lên 6- Cho Kyuhyun chữ " Hận " đầy nghiệt ngã. Lớn lên với lý tưởng trả thù cho gia đình và dòng tộc, Kyuhyun đã gia nhập vào đội quân vampire hunter (người săn ma cà rồng ) và trở thành một trong những người xuất sắc nhất. 

Rồi định mệnh lại một lần nữa sắp đặt cho Kyuhyun gặp được tình yêu của đời mình: Sungmin - người đã sởi ấm và làm thức tỉnh những nhịp đập hạnh phúc cho trái tim vốn đầy thương tật của Kyuhyun. 

Nhưng cuộc đời vốn luôn có thừa yếu tố " bất ngờ " và " thử thách" dành cho mỗi người. Liệu Kyuhyun có thể mãi hạnh phúc với Sungmin hay không và hành trình đòi lại món nợ cho dòng tộc sẽ thành công? Hãy theo dõi 12 chap của Drink It Down để biết được kết quả nhé ^^

( P/s: Fic không chỉ miêu tả về tình cảm, tâm lý nhân vật mà còn kể rất chi tiết về thế giới vampire cực hấp dẫn nữa đó )


Đây là link đến thẳng wp nhé ^^    Drink It Down

(KyuMin) - Drink It Down ( T4) - K - Shortfic

Tâp 4 - Tập cuối

Ngồi bệt trên sàn phòng, tựa lưng vào chân giường, Kyu Hyun cầm chai rượu vang, dốc thẳng từng dòng rượu tươi mát và ngây ngất xuống cổ họng. Thật may mắn khi máu là thức ăn, mà không phải là tất cả những gì vị giác của anh có thể cảm nhận. Nếu không, anh chẳng biết làm gì để giết dần giết mòn chuỗi ngày tháng vô vị này đây. Thời gian của anh từng bị rút ngắn lại đến độ tối nào thức giấc, anh cũng căng thẳng tưởng rằng mình sắp trải qua ngày cuối cùng trong cuộc đời. Vậy mà bây giờ, khi anh và hắn đều là Vampire, thời gian bỗng giãn ra vô cùng.

Anh đang ngồi trong bóng tối đen như mực đối với mắt của con người, lúc lắc chai rượu, ngắm thứ chất lỏng màu đỏ máu bên trong chao đảo…

“Anh sẽ mãi bảo vệ tôi chứ?”

“Kyu đã bảo sẽ đến mà. Em tin Kyu!”

“Kyu, em bắt anh hứa với em, nhưng em biết anh chẳng ở bên em mãi được đâu. Anh sẽ lại bỏ rơi em như em trai em thôi…”

“Thế còn mục đích “trả thù” của anh thì sao? Anh có thể từ bỏ vì em không?”

“Ánh sáng chúng ta nhìn thấy vốn không phải màu trắng… Nếu một ngày  kia, khuôn mặt em không còn như thế này, anh có còn yêu em không?”

Niềm tin và nghi hoặc. Sự thật và những lời dối gian… Chính bản thân anh cũng không hiểu mình phải tin điều gì, mình nên nghi hoặc điều gì. Anh không bảo vệ Sung Min nữa. Anh càng không thể từ bỏ mục đích “trả thù” của mình. Nhưng dù hắn không là một con người… anh vẫn yêu.

Căn nhà nhỏ với vườn hoa hồng trắng ngát hương. Cốc trà gừng bốc khói cay nồng, sóng sánh sắc vàng. Mùi thức ăn ngào ngạt quyện trong ánh đèn vàng trầm ấm. Mọi thứ trong căn nhà ấy, anh đều yêu.

Bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh trong những buổi đi chơi của hai người. Dáng người tròn trịa nằm gọn trong vòng tay anh. Cặp môi ngọt ngào nhẹ nhàng kề bên môi anh. Đôi mắt luôn ẩn giấu nét buồn bã và xa xăm ngay cả khi khuôn miệng đang vẽ ra nét cười thanh tú. Mọi thứ thuộc về cậu, anh đều yêu .

Giọng nói trong veo. Hành động dễ thương. Sự dịu dàng mà mạnh mẽ. Cách quan tâm đầy tinh tế. Mọi cử chỉ của cậu, anh đều yêu.
Dù hiện tại anh đã biết rõ tất cả chỉ là sự giả tạo của cậu nhằm che đậy một sự thật tối tăm, đáng sợ thì anh vẫn yêu, vẫn ôm ấp niềm tin bền vững lạ lùng. Có lẽ, lê gối tìm kiếm cả thế giới suốt dọc thời gian cũng không thể tìm kiếm được người thứ hai mang tới cho anh cảm giác này. Nhưng cảm giác này… có phải là do anh đang tự huyễn hoặc trái tim mình sau một cú shock và những đổ vỡ nặng nề?

Anh chẳng thể có câu trả lời cho các câu hỏi về Sung Min, vì ngay cả bản thân mình, anh còn không hiểu nổi. Lúc cơn khát máu lên cao, anh đã nghĩ: anh không muốn chết một cách hèn nhát, nhưng trở nên hèn hạ như lũ vampire thì tự sát đi còn tốt hơn. Vậy tại sao ngay từ đầu, anh không tự sát, còn lết đi tìm hắn trong kiệt quệ và vô vọng? Để làm gì ngoài việc dâng mạng sống cho hắn tùy ý chém giết?

”Ngoan cố là bản chất của con người”- Sung Min đã nói đúng. Có lần, Kyu Hyun đã bật cười khi tình cờ nghe thấy một cô nhóc đòi thử ma túy cho biết vì tin chắc mình sẽ không nghiện. “Ngây thơ hay ngu ngốc đây?” – anh thầm nghĩ. Mà năm nay, anh mới hai mốt tuổi, dù đã từng vượt qua những sự kiện mà ít ai ở lứa tuổi của anh từng nếm trải hết nhưng anh đâu phải đã hoàn toàn trưởng thành. Anh ngây thơ hay ngu xuẩn khi tin rằng mình có thể kiềm chế được cơn khát máu, khi cứ ngoan cố níu kéo tình yêu của mình, muốn được gặp hắn lần cuối? Ít nhất, trước khi chết, anh muốn hình ảnh của hắn là điều cuối cùng trên thế gian này còn vương vấn trong tầm mắt của anh. Đơn giản vì hắn là người anh căm hận nhất, nhưng cũng là người anh yêu thương nhất.

Nói không chừng, chính Sung Min đã cứu anh, vớt vát cái tôi to ngút trời của anh. Anh đã được uống máu vampire thuần chủng huyền thoại và trở nên cao quí hơn cả vampire cấp cao. Nghĩ theo hướng này, anh không còn thấy hắn chế nhạo mình, mà chỉ thấy sự thương hại từ hắn. Nhưng thương hại cũng là một cách vô tình chà đạp lên lòng tự trọng khốn khổ của anh. Mà hắn không thương hại thì anh lại tự hạ nhục mình, cắn cái xác chết đó và càng ngày càng điên loạn hơn.

Kyu Hyun cứ luẩn quẩn trong dòng suy nghĩ vòng tròn cho đến khi những âm thanh rè rè trong chiếc tai nghe một bên khiến anh nhíu mày.

Cảm giác đau đớn của sự biến đổi thành vampire và vampire cấp cao luôn khiến anh rùng mình. Nhưng kinh khủng hơn cả điều đó, sự đau khổ tột cùng bao lâu nay anh phải chịu đựng khi chứng kiến cả gia tộc bị sát hại trong một đêm, khi bị người duy nhất mình yêu lại phản bội và hành hạ mình mãi khắc sâu nỗi hận thù trong trái tim anh.

Anh đứng bật dậy, thả cho chai rượu rơi vỡ nát trên sàn đá hoa cương trắng muốt. Khoác chiếc áo choàng đen dài lên người, anh nhếch mép cười mỉa mai.

“Em sẽ chờ anh!” – Câu nói của Sung Min trước khi hắn xuất hiện ở trụ sở của tổ chức vampire hunter chợt vang vọng trong đầu óc Kyu Hyun.

“Anh sẽ đến bên em ngay, em yêu dấu!” – Phải, anh lại tự nguyện đến với hắn đây. Trò chơi đuổi bắt cũng cần có hồi kết thúc.
***

Với khả năng của một vampire chỉ kém vampire thuần chủng, chưa đầy hai phút, Kyu Hyun đã đứng trên cành cây bên một ô cửa sổ trong bệnh viện. Anh nhón chân, nhảy vào trong phòng với nụ cười khinh bạc trên môi. Cô gái xinh đẹp nhưng trắng bệch, yếu ớt đang nằm trên giường bệnh không mảy may xúc động trước sự xuất hiện bất thường của kẻ lạ mặt. Đôi mắt nâu tĩnh tại của cô trong giây lát làm trái tim anh nhói lên vì nhớ tới Sung Min.

_Ngài là thần chết phải không? – Cô gái cất tiếng hỏi, giọng nhỏ nhẹ, êm ái.

Kyu Hyun liếc qua xấp giấy ghi kết quả theo dõi bệnh trạng của bác sĩ nơi đầu giường. Cô gái đã ở trong bệnh viện từ nhỏ do nội tạng có vấn đề nghiêm trọng ngay lúc mới sinh. Chúng quá nhạy cảm, chỉ hoạt động được trong điều kiện chăm sóc vô trùng, môi trường ô nhiễm sẽ khiến chúng bị viêm loét. Vì vậy, cô đã bị cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Trong sáng, không hề bị vấy bẩn. Cô ấy chính là “Thánh nữ” đích thực!

Nhờ cài lén thiết bị nghe trộm một cách tinh vi trên các đồng nghiệp vampire hunter cũ, Kyu Hyun đã biết về “Thánh nữ” này ngay từ lúc tin tức chưa kịp chuyển về trụ sở. Ngay lập tức, anh đến đây để “hớt tay trên” Thánh nữ của họ. Họ và anh có cùng đích đến nhưng không chung con đường. Đừng hòng anh cho họ chạm tới cái đích đó. Sung Min chỉ là của anh mà thôi!

_Phải.– Kyu Hyun lạnh lùng gật đầu.

_Tại sao bây giờ Ngài mới đến? Tôi chờ Ngài quá lâu rồi.– Cô gái bắt đầu xúc động mạnh – Tôi không muốn làm gánh nặng cho gia đình tôi thêm nữa. Dù có cố gắng thử các phương pháp chữa trị, thay ghép nội tạng trăm nghìn lần nữa, tôi vẫn bị giam cầm tại nơi này thôi. Sao họ không chịu thừa nhận điều đó và để tôi ra đi chứ? Tôi lại không thể tự sát, không thể phản bội tình yêu của họ…

Theo giọng nói run rẩy, nước mắt của cô cứ thế chảy dài trên gò má mịn. Vì cô ấy là “thánh nữ “ nên không thể tìm ra nội tạng thay thế đủ “sạch” phù hợp, đó là định mệnh.

Cô ấy và Kyu Hyun đều là con người. Ngay cả khi muốn tự sát, đối diện với cái chết, con người đều cảm thấy sợ hãi. Vả lại, có quá nhiều sợi dây xích chằng chịt siết chặt quanh thân, lôi con người xuống khỏi “sự giải thoát “, nhấn chìm họ trong cô đơn, dằn vặt và ham muốn tự do. Hi vọng và ngoan cố đôi khi rất gần nhau…

Anh chợt đồng cảm và thương hại cô gái… Một sinh vật của bóng tối lại sinh ra trong ánh sáng…

_Vậy cô sẽ đi theo tôi chứ? – Kyu Hyun chìa tay về phía cô gái.
Cô nhẹ nhàng đặt tay mình lên bàn tay anh và điềm tĩnh trả lời:”Vâng”. Nhìn anh từ tốn rút thanh kiếm bạc ra, cô gái chỉ nhắm mắt lại bình thản.

“Phập” – Kyu Hyun đâm gọn thanh kiếm qua tim cô, nhanh chóng kết thúc cuộc đời cô. Cô gái ngã xuống chiếc gối trắng với nụ cười mỉm trên môi. Anh đứng lặng nhìn cô, tưởng niệm vong hồn một “Thánh nữ”.

Rồi anh lầm bầm những tràng cổ ngữ mà Sung Min từng đọc trong trận chiến tay đôi trước đây với anh. Sau trận chiến ấy, anh đã nghiên cứu và biết chút ít về “giả kim thuật”. Máu từ trái tim “Thánh nữ” từ từ bò ngược lên phía chuôi kiếm, nhuộm thanh kiếm ánh kim sang màu đỏ tươi. Lưỡi kiếm rực lên trong luồng sáng da cam rồi nguội dần. Anh rút thanh kiếm ra khỏi ngực “Thánh nữ”, ngắm nghía lưỡi kiếm sắc lẻm màu đỏ gụ. Gương mặt anh phản chiếu trên đó đanh lại trong nỗi đau xen lẫn căm hận, trông càng lạnh lùng, đáng sợ hơn.

Chỉnh lại tư thế yên nghỉ thật nghiêm trang cho “Thánh nữ”, anh cúi đầu chào cô và tung mình vào bóng tối.
***

Đứng trên đỉnh tháp truyền hình giữa trung tâm thành phố đang say giấc nồng, Kyu Hyun lặng lẽ ngắm vầng dương đang ló rạng nơi ranh giới giữa trời và đất. Anh nhắm mắt laị, cảm nhận các luồng khí bao quanh mình. Một lát sau, anh nhận ra một áp lực dữ dội đang tỏa ra từ phía đông thành phố. Thả mình rơi tự do trong không khí rồi vút lên khi chạm vào tán cây, anh bước như bay về hướng ấy.

Công viên giải trí bỏ hoang hiện ra trước mắt anh với chiếc vòng xoay khổng lồ hoen gỉ và đen thẫm nổi bật trên nền trời vẩn mây trắng. Dưới chân vòng xoay, Sung Min đang hướng mắt lên bầu trời, chờ đợi Kyu Hyun trong tà áo trắng thướt tha hắn đã mặc vào ngày sát hại cả gia tộc anh. Anh ung dung tiếp đất, mặt đối mặt với hắn.

_Như giao ước năm xưa, chúng ta gặp lại nhau khi ngươi đủ sức giết ta.– Sung Min mỉm cười.

Liếc nhìn thanh kiếm anh cầm trên tay, hắn tiếp lời:

_Cảm giác giết “Thánh nữ” mà ta không thể đem lại cho ngươi thế nào, Kyu Hyun?

_Chắc sẽ không sung sướng bằng cảm giác giết chết Vampire thuần chủng.– Anh thản nhiên đáp dù sâu kín trong lòng, nỗi đau đang cồn cào cuộn lên.

Anh nhìn sâu vào đôi mắt hắn và tập trung toàn bộ ý chí vào thuật thôi miên. Dòng suy nghĩ dâng trào lên cao mãi, như chảy ra ngoài, làm thay đổi không gian xung quanh.

Không gian trở thành tấm phông nền để trình chiếu lại khung cảnh tang tóc ngày Sung Min xuống tay giết cả gia tộc Cho. Đống xác người nát bấy thảm thương trên dòng sông máu lênh láng. Cha anh lạnh lùng cầm kiếm giết mẹ anh rồi tự sát. Những hình ảnh đó lướt qua sống động đến gai người.

Rồi không gian chuyển động, xoáy sang hình ảnh vampire điên cuồng tấn công con người vô tội đáng thương. Kéo theo đó là những cuộc chiến đẫm máu, đầy mất mát lẫn kiệt quệ không ngừng nghỉ hằng đêm giữa vampire hunter và vampire cùng những chiếc xe tang rầu rĩ lăn bánh trong chiều muộn màng, tiếng khóc xé lòng của con trẻ mất cha mẹ, vợ mất chồng, chị mất em…

Cuối cùng, không gian trôi chầm chậm trong hình ảnh Kyu Hyun bị Sung Min cắn, biến đổi thành vampire ngay trước phần mộ cha mẹ anh vào ngày giỗ của họ. Và anh hét lên phẫn nộ:

_Trả cuộc sống lại cho ta!!!

Sung Min cũng không có ý định chịu thua kém anh. Hắn nhìn thẳng vào mắt anh, không gian dần bị thay thế bằng chuỗi hình ảnh khác.

Kyu Hyun được trông thấy phần kí ức Sung Min chưa bao giờ tiết lộ. Cuộc “Thánh chiến” trăm năm về trước đang tái hiện rõ ràng trước mặt anh. Một cậu bé mà anh nhận ra là Sung Min nấp trong lùm cây, miệng bị một bàn tay to lớn bịt chặt nhưng nước mắt đang chảy dài từ hốc mắt lóng lánh như thủy tinh. Cậu chỉ có thể nhìn một vampire hunter đâm mẹ mình, nhìn cha cậu chạy tới, ôm chặt lấy mẹ cậu từ sau lưng và nhìn thanh kiếm xuyên thẳng qua tim cả hai. Họ ngã xuống, bên nhau mãi mãi…

Ngay sau đó, hình ảnh của một cái chết khác lại lấn tới. Sung Min vội vã lướt đi trên cánh rừng nguyên sinh, ra vùng nông thôn rồi tới thành phố với gương mặt hoảng loạn. Nhưng khi đến được nơi đám đông tập trung, cậu chỉ còn thấy xác của một cậu bé vampire– mà Kyu Hyun nghĩ là em trai Sung Min– đang bị bố anh châm lửa đốt. Cậu không khóc nhưng ánh lửa đỏ rực như đang chuyển động trong đôi mắt u sầu…

Bỏ lại kí ức tang thương đó, một bản hùng ca bắt đầu cất vang nốt đầu tiên… Tiếng đập nước ầm ầm của một chú cá voi to lớn nhô lên khỏi mặt biển mênh mông, ngắt xanh tới cuối trời. Bài ca thánh thót, du dương của muôn vàn loài chim giữa đồng bằng tươi đẹp, lấp lánh đủ sắc màu hoa lá, cỏ cây. Tiếng bước chân rầm rập của những chuyến di cư ngàn dặm trên bình nguyên hoang sơ, rực rỡ ánh sáng mặt trời…

Rồi bài ca chuyển sang những thanh âm rền rĩ, gióng diết khi hình ảnh con người xuất hiện… Con người săn thú, bắt cá, chặt cây chán chê rồi bỏ đi, vứt lại sau lưng những vùng đất trọc lốc  khô cằn, những bờ biển đen kịt quằn quại khi lũ dữ dội quét qua. Bao thành phố đô thị mọc lên, các tòa nhà ngày càng cao, xé nát bầu trời thành từng mảnh tủn mủn và méo mó. Cột khói công nghiệp nhuộm không gian trong màu xám xịt tối tăm. Tiếng ồn inh ỏi xuyên thủng không gian, đâm mạnh vào màng nhĩ …

Kết thúc màn thôi miên, Sung Min cũng thét lên:

_Trả thế giới lại cho ta!!!

Kyu Hyun và Sung Min gườm gườm nhìn nhau như ném tất cả căm giận bây lâu nay sục sôi trong tim mình vào đối phương.

_Lên đi! – Sung Min chỉ thẳng vào Kyu Hyun và ngoắc tay.

Hắn vẫn không chịu sử dụng kiếm, nhưng anh chẳng quan tâm tới điều đó nữa. Hắn sẽ sớm phải dùng nó thôi!

Anh lao tới, chém tới tấp vào người hắn. Ban đầu, hắn còn nhẹ nhàng tránh né như lần song đấu trước, nhưng về sau, sự tránh đòn của hắn dần trở nên vất vả. Tuy tốc độ của Kyu Hyun vẫn kém Sung Min nhưng không quá chênh lệch như trong trận chiến trước. Bù lại, anh lại có kinh nghiệm chiến đấu hơn chục năm. Nên có thể nói, anh với hắn ngang cơ nhau.

Sung Min dần mệt mỏi, để lộ sơ hở. Kyu Hyun nhân cơ hội, chém thẳng xuống. Ngay lập tức, hắn dùng hai ngón tay kẹp chặt lưỡi kiếm của anh. Rồi hắn xoay tay, đập mạnh lên mũi kiếm để lợi dụng lực của anh nâng người mình nhảy lộn lên không trung và tiếp đất sau lưng anh. Nhưng anh đã nhanh nhẹn xoay người lại, huých kiếm đánh vào các huyệt đạo trên người hắn. Sung Min vội vã dùng tay áo dài, gạt đi và khống chế mũi kiếm của anh. Song cú nhảy đã khiến hắn đã chậm hơn anh một nhịp, những đường kiếm của anh xé rách tay áo hắn và để lại một vết rạch mảnh trên gò má hắn. Máu đỏ thẫm tứa ra trên làn da trắng muốt.

_Cầm kiếm lên được rồi đấy, Sung Min!

Hắn cắn môi, hậm hực rút phăng thanh kiếm cắm trên đất.

_Lên đi! – Kyu Hyun cười khẩy, gẩy gẩy thanh kiếm của mình trước mặt Sung Min.

Lần này, tới lượt Sung Min lao về phía Kyu Hyun, bước chân hắn lướt trên mặt đất. Đường kiếm chém tới tưởng chừng nhẹ nhàng, nhưng nội lực lại xuôi theo thân, dồn xuống mũi kiếm. Thân thủ lanh lẹ, kiếm pháp uyên thâm, cùng với sức mạnh của vampire thuần chủng, Sung Min quả nhiên không tầm thường. Nhưng cái mác “đệ nhất kiếm thủ” của Kyu Hyun cũng đâu phải hư danh sau khi đã được kiểm chứng qua bao trận chiến ác liệt. Cơ thể của vampire hiện nay còn khiến anh như “hổ thêm cánh”.

Kyu Hyun và Sung Min tung ra mọi chiêu thức sát thương, khiến đối phương chịu thương tích khắp người. Không gian liên tục xoáy lại trong tốc độ chóng mặt và uy lực dũng mãnh của họ. Cỏ cây , vật liệu tại khu đất hoang đều bị lật tung, hất văng ra xa trong sức gió dữ tợn.

Trận chiến ngang tài ngang sức chỉ ngừng lại khi cả hai đều đã mệt rã rời. Anh và hắn lùi về phía sau, đứng đối diện nhau. Cùng lúc ấy, chiếc vòng xoay khổng lồ đổ sập xuống, làm mặt đất chấn động mạnh, rung lên bần bật như vừa trải qua một trận động đất. Rất nhiều mảnh vỡ kim loại bắn qua người, làm họ bật máu nhưng không ai chịu nhúc nhích, cứ nhìn nhau đăm đăm.

Cho đến khi không gian tĩnh tại trở lại, Kyu Hyun và Sung Min mới nheo mắt nhìn nhau. Họ đều hiểu cứ tiếp tục đánh qua lại thì cả hai sẽ cùng chết vì kiệt sức và nội thương, chứ chẳng có kết quả gì . Đã đến lúc, họ dồn toàn bộ sức lực và tinh hoa, đánh chiêu cuối cùng, phân thắng bại.

Thời gian lại một lần nữa ngừng chảy…

Rồi một nhánh cây nhỏ lủng lẳng trong gió bắt đầu rơi xuống…

Nhánh cây chạm đất…

Và thời gian trôi vụt tới, như bù đắp khoảng lặng vừa qua. Kyu Hyun và Sung Min cùng lao về phía nhau. Đường kiếm của tốc độ và sự chính xác quyết định chiến thắng!

Họ lao tới càng lúc càng gần, cho đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn là chiều dài của hai thanh kiếm…

“Phập!”

Khoảng cách giữa họ biến mất…

Kyu Hyun trợn trừng mắt.

Sung Min ôm chầm lấy người anh.

Rồi… từ từ quỵ xuống…

Giây phút ấy, Sung Min đã nhanh hơn Kyu Hyun. Thân hình Sung Min đang nghiêng để né mũi kiếm của Kyu Hyun, đồng thời dướn tới để mũi kiếm của mình vừa chạm tới ngực trái của Kyu Hyun. Trong khi đó, mũi kiếm của Kyu Hyun còn cách ngực Sung Min một đoạn.

Vậy mà…

Giây phút ấy, Sung Min đã xoay cổ tay, thả rơi thanh kiếm

…trong khi Kyu Hyun quá sửng sốt, không kịp thu kiếm.

Và lưỡi kiếm của Kyu Hyun đã xuyên thẳng qua ngực trái của Sung Min…


Kyu Hyun vội vã xốc người Sung Min lên khi thân hình Sung Min từ từ trượt xuống dọc theo người anh. Trống rỗng. Dường như khả năng suy nghĩ đang bay biến khỏi trí óc anh.

Từ lúc trận đấu chưa bắt đầu, anh đã cảm nhận được mình thua hắn. Anh đi tìm hắn mà chưa từng nghĩ mình sẽ sống sót. Dù không muốn thừa nhận nhưng có lẽ, anh đuổi theo hắn chỉ để… tự sát.

Hận thù là mù quáng. Hiểu rất rõ mình không thể thắng được hắn mà anh vẫn quyết tâm phải lôi hắn chết cùng mình.

Nhưng tình yêu cũng là mù quáng. Sung Min từng nói: ”Con người ai chẳng phải một lần chết đi”. Và Kyu Hyun, anh muốn chết dưới tay người duy nhất mình yêu thương trên thế gian này.

Giây phút ấy, anh đang chờ đợi lưỡi kiếm của Sung Min đâm vào ngực mình. Anh biết mình đã lại thua hắn như bao lần khác. Anh sẽ không thể hoàn thành được khát khao trả thù của mình, cái giá phải trả cho sự ngoan cố của anh cũng đáng lắm.

Vậy mà…

Tại sao hắn lại thả rơi thanh kiếm vào giây phút quyết định ấy?

Tại sao hắn lại chọn lấy cái chết và nhường phần sống cho anh?

Hắn lại đang lừa dối, đùa giỡn, hành hạ anh phải không?

Hắn sẽ ngẩng đầu lên và chế nhạo anh ngu xuẩn, yếu đuối phải không?

Sung Min, làm gì đi chứ!

Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, cả thân hình mềm nhũn trong tay anh. Anh lúng túng đặt hắn xuống, nửa nằm, nửa ngồi trong vòng tay mình. Dòng máu đỏ thẫm ứa ra từ khóe miệng hắn, hai hàng mi đen nhánh rũ xuống vì kiệt sức.

_Sung Min! Sung Min!– Kyu Hyun gào to trong nỗi lo sợ Sung Min sẽ chìm sâu vào hôn mê.

_Kyu…

Sung Min run run đặt bàn tay lên má anh, bàn tay lạnh buốt mà anh rất căm ghét. Nhưng lần này, anh lại đặt bàn tay cũng lạnh buốt của mình lên trên bàn tay ấy, giữ chặt lấy như sợ nó sắp sửa tan biến.

_Sau khi ta chết, hãy uống cạn máu trong người ta, uống đến giọt cuối cùng…

_Nói gì thế? – Anh quát lên.

Làm sao vampire thuần chủng– huyền thoại của vampire – lại có thể chết? Phải là anh- một con người tầm thường – chết mới đúng. Đâu rồi sự kiêu căng và ngạo mạn của hắn? Anh không chấp nhận mục tiêu cả đời anh cố gắng vươn tới lại thốt ra cái từ thể hiện sự thất bại hoàn toàn ấy. Nhưng hơn tất thảy, anh không muốn nghĩ rằng người anh yêu lại chết, bỏ lại anh cô độc giữa thế giới rộng lớn…

Sung Min vẫn nói tiếp như không nghe thấy lời quát của Kyu Hyun:

_… để ta thuộc về cậu mãi mãi…

Kyu Hyun sững người trước điều mình vừa nghe thấy. Anh thuộc về Sung Min…

Sống vì căm hận Người
Sống vì yêu thương Người

Nhưng sau khi phát hiện ra chân tướng của Sung Min, anh chưa bao giờ dám nghĩ Sung Min thuộc về anh. Hắn chỉ là địch thủ lớn nhất của anh, là kẻ ở trên cao giật dây cuộc đời anh mà anh không thể với tới được.

Sung Min nhìn chăm chú gương mặt Kyu Hyun như muốn khắc sâu nó vào tâm trí lần cuối và nói mê man:

_Khi gặp lại cậu, ta đã rất khinh thường, vampire hunter suy đến cùng cũng chỉ là con người, còn chẳng thể nhận ra ta là vampire. Rồi liếc nhìn thanh kiếm của cậu, ta nhận ra cậu chính là kẻ thừa kế cuối cùng của gia tộc Cho mà năm xưa ta đã bỏ lại. Duyên phận giữa chúng ta thật dài… Ta tự bảo bản thân không được có tình cảm với cậu. Cậu chỉ là con rối trong tay để lòng thù hận của ta thỏa sức vùi dập. Nhưng… Tại sao cậu lại khiến ta đau khổ vì hiểu chúng ta không thể ở bên nhau đến thể?

Càng về phía cuối, Sung Min nói càng khó khăn trong hơi thở đứt quãng và vẻ mặt đau đớn. Bất lực nhìn Sung Min chịu đựng nỗi đau, trái tim Kyu Hyun quặn thắt lại.

_Đừng nói nữa! Tôi nhất định không để em chết đâu!

Chính tay Kyu Hyun đã đâm lưỡi kiếm mài trong máu “Thánh nữ” vào tim Sung Min. Tuy có phần chệch hướng, Sung Min vẫn còn thoi thóp một lúc nhưng chính anh cũng biết không thể cứu được Sung Min nữa. Dù vậy, anh vẫn không thể chấp nhận sự thật ấy.
Sung Min mỉm cười trước câu nói của Kyu Hyun:

_Nhưng rồi ta nhận ra… dù ta yêu thương cậu nhiều thế nào… dù ta tìm mọi cách để đầu óc cậu chỉ có ta, thậm chí nghĩ về ta trong sự căm hận… thì cậu mãi mãi không thuộc về ta… Tình yêu cậu dành cho ta chỉ do ta thôi miên cậu mà thôi…

_Không phải thế!

Hình ảnh Sung Min lướt đi trên vườn hoa hồng trong tà áo trắng nhuốm máu khắc quá sâu trong tâm trí Kyu Hyun ám ảnh về sự đẹp đẽ lẫn tàn ác. Vốn dĩ không thể có hình bóng nào thay thế được. Ngay cả lúc yêu Sung Min- mà theo cậu chỉ do thuật thôi miên, anh vẫn do dự giữa việc ở lại bên một Sung Min “con người” hay theo đuổi mục đích trả thù, truy tìm Sung Min vampire đó thôi.

Và khi hai hình bóng hòa trộn làm một, anh lại càng yêu cậu hơn. Sự đau đớn thể xác trong quá trình chuyển biến thành vampire phá hủy mọi phép thôi miên, mà anh vẫn phải thừa nhận điều ấy.

Kyu Hyun muốn nói tiếp nhưng Sung Min phớt lờ lời anh, hay có lẽ, cậu đã không còn nghe thấy nữa rồi:

_..Nên cậu phải vĩnh viễn nhớ đến ta… Ta cứu mạng sống cho cậu… Ta đã chết vì cậu… Hãy nhớ đấy…

Mắt của Sung Min lờ đờ chực nhắm lại.

_Sung Min! – Kyu Hyun sợ hãi hét to – Làm ơn đừng nhắm mắt lại!!

_Ta lạnh quá…

Kyu Hyun hối hả ôm lấy Sung Min. Anh cười ngây dại với ánh mắt vô hồn:

_Em sẽ không sao đâu. Có tôi ở đây rồi. Lạnh gì kia chứ, chúng ta đều là sinh vật máu lạnh mà.

Và anh nghe thấy tiếng thì thầm rất khẽ khàng và nặng nhọc của Sung Min bên tai…

Sung Min nhướn người lên nói với anh những lời anh tưởng chỉ tồn tại trong giấc mơ không thực của anh. Cơn ác mộng của đời anh đã chấm dứt. Cuối cùng, anh đã tìm được chút hạnh phúc nhỏ nhoi cho riêng mình…

Nhưng hạnh phúc vốn là giấc mơ, tồn tại đầy ngắn ngủi mà tàn phai trong hụt hẫng…

Cậu vừa dứt lời, ngã xuống vòng tay anh, anh liền nói gấp gáp:

_Đừng nói với tôi những lời tôi mong chờ vào lúc này chứ. Tôi cũng…

Sung Min ngã đầu về phía sau, cánh tay buông thõng, quét trên mặt đất. Cậu đã trút hơi thở cuối cùng.

Kyu Hyun ghì chặt đầu Sung Min vào ngực mình. Gương mặt nhăn nhúm vì đau thương tột bậc nhưng nước mắt lại không thể trào ra.

_…yêu em…

Anh rút mạnh thanh kiếm cắm trên ngực cậu ra, xiết chặt thân hình cậu trong vòng tay, miệng rên rỉ những âm thanh vô nghĩa… “ư…ư…ư…”

Người duy nhất anh yêu… Sung Min… đã chết rồi!

Kyu Hyun ngửa đầu nhìn trời. Tiếng thét dài xé lòng vang động trong không gian mênh mang.

_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

Sống vì căm hận Người
Sống vì yêu thương Người
Chết vì Người
Là của Người
Mãi mãi
Yêu Người hơn cả thế giới
Yêu Người hơn cả bản thân
Ta Yêu Người
Là của Người
Mãi Mãi
***

Vừa nghe thông tin khẩn của cấp dưới, trưởng lão vội vàng tới bệnh viện mà “Thánh nữ” thật sự đang nằm điều trị.

Nhưng khi đoàn người bước vào phòng, họ tái xám mặt khi thấy “Thánh nữ” đang nằm trên giường, tấm chăn trắng của bệnh viện phủ ngang vai cô loang lổ máu ở ngay vị trí ngực trái. Trưởng lão đến gần, giật mạnh chiếc chăn ra.

Quả nhiên trái tim của cô đã bị đâm nát!

_Chúng ta đã chậm hơn Kyu Hyun!

Ông siết chặt nắm tay, nhìn ra cửa sổ phòng bệnh. Gió thổi lồng lộng, tấm rèm tung bay, lộ ra đằng xa vầng dương đang ló rạng. Ánh nắng mỏng tang soi sáng nụ cười mỉm còn vương vấn trên khuôn mặt “Thánh nữ”.

Một lúc sau, trên đường trở về tổng hành dinh của tổ chức vampire hunter, trưởng lão đột  ngột nhận được thông báo: có chấn động bất thường tại công viên giải trí bỏ hoang Clover ở vùng ngoại ô thành phố.

Giới chức trách vốn không quan tâm tới sự kiện ở khu vực hẻo lánh ấy nhưng giữa lúc này, ông tin rằng Kyu Hyun cùng thanh kiếm mài trong máu “Thánh nữ” đang ở đấy. Ông lập tức lệnh cho người quay xe trở lại, hướng về công viên Clover.

Quả nhiên, khi trưởng lão đến nơi, ông nhìn thấy Kyu Hyun ôm chặt xác Sung Min giữa một bãi chiến trường đổ nát. “Quả là “đệ nhất kiếm thủ”, chiến thắng cả vampire thuần chủng”– Ông hài lòng nghĩ .

Nhưng đi lại gần, ông kinh hãi nhận ra anh đang say sưa hút máu Sung Min! Ông chạy tới, kéo mạnh đầu anh ra khỏi cổ của Sung Min:

_Cháu điên rồi hả? Thà cháu hút máu người còn hơn máu của vampire máu thuần!

Ông không ngờ có ngày mình sẽ thốt ra câu nói này. Đối với ông , vampire phải bị tiêu diệt tận gốc. Kyu Hyun là vampire, anh đáng bị giết, đừng nói tới chuyện được chấp nhận cho “hút máu người”. Nhưng Kyu Hyun cũng là người được ông chăm sóc từ nhỏ và lựa chọn kế nhiệm vị trí trưởng lão của mình, ông đâu có nỡ lòng nhìn anh chết. Vậy mà anh lại uống máu vampire thuần chủng. Vì một vampire, anh sẵn sàng phản bội loài người, trở thành vampire cao cấp?

Tất cả là tại vampire thuần chủng đó! Sung Min!

Ông tức giận giật cái xác của Sung Min ra khỏi tay Kyu Hyun. Nhưng anh giằng lại, ngẩng đầu lên nhìn ông bằng đôi mắt đỏ ngầu căm tức:

_Tránh ra! Đừng làm phiền giấc ngủ của cậu ấy!

Anh gầm gừ trong cuống họng, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt lấp ló khi anh hấp háy đôi môi bê bết máu của Sung Min làm trưởng lão bàng hoàng, lùi lại. Người trước mặt ông không còn là đứa cháu ông rất mực thương yêu nữa… mà là một con mãnh thú đang điên cuồng!

Thấy có nhiều người vây quanh, Kyu Hyun đứng bật dậy, bế Sung Min trong tay, quay lưng định đi khỏi công viên Clover.

_Kyu Hyun! – Trưởng lão quát lên đầy uy quyền. Xưa nay, anh không chịu nghe lệnh ai ngoài ông mà. Ông không thể bất lực nhìn anh bỏ đi như thế.

Vẫn tiếp tục cất bước, Kyu Hyun buông lại một câu:

_Đây là lần cuối cùng tôi và trưởng lão gặp nhau trong hòa bình.

Rồi nhảy vút lên cao, biến mất trong phút chốc.

Các vampire hunter thấy thế, định đuổi theo nhưng trưởng lão ngăn lại:

_Đừng đuổi theo! Chúng ta không bắt kịp cậu ta nữa rồi!

Các vampire hunter đứng lặng giữa khoảng đất hoang tàn. Dù vampire thuần chủng- mục tiêu lớn nhất của cuộc thánh chiến- đã chết thì cuộc chiến của họ bây giờ mới bắt đầu!
***

Kyu Hyun đáp xuống con đường dẫn vào lâu đài của gia tộc anh. Dù chỉ còn trơ trọi tòa nhà cháy đen giữa khu đất hoang rậm rạp cỏ dại nhưng anh chẳng còn chỗ nào để trở về ngoài nơi ấy. Mười lăm năm qua, anh sống vất vưởng ở trụ sở tổ chức vampire hunter và khách sạn. Anh có một khoảng thời gian vui vẻ ở nhà Sung Min, nhưng nơi đó giờ đây không còn yên tĩnh nữa. Vả lại, mười lăm năm trước, khi tự tay thiêu rụi nơi mình được sinh ra, anh đã thề: nhất định phải trả thù cho gia đình. Hôm nay, anh hoàn thành lời thề đó, trở về nhà cũng là tất yếu. Nhưng trên tất cả, đó là nơi cha mẹ anh an nghỉ, anh muốn đưa Sung Min về bên họ. Đặt một vampire thuần chủng bên cạnh hai vampire hunter bị vampire đó sát hại quả là nghịch lý. Nhưng cha mẹ và Sung Min, anh đều rất yêu. Có lẽ, cha mẹ sẽ hiểu cho anh.

Anh bỗng nhíu mày khi trông thấy một chiếc limousine sang trọng và kiên cố chắn ngang lối đi vào lâu đài. Anh căng hết các giác quan, sẵn sàng chiến đấu với thi thể Sung Min trên tay. Nhưng với sự nhạy cảm của một vampire gần như máu thuần, điều bất thường là anh chẳng cảm nhận được bất kì điều gì bất thường.

Nỗi băn khoăn của anh càng lên cao khi cửa xe bật mở, một người đàn ông tầm tuổi trung niên, phong thái rất quý phái bước xuống. Nếu anh không biết người đàn ông này đã khó hiểu, đằng này, anh lại không quen ông ta nhưng nhìn thấy ông ta thường xuyên.

Ngài Charles Eisenhower, một nhân vật quan trọng trong chính phủ.

Nhưng điều làm Kyu Hyun bàng hoàng nhất nằm ở mùi máu của ông ta… ông ta là vampire cấp cao!

Hóa ra vampire đã thâm nhập sâu vào bộ máy điều hành của các đất nước, tầm kiểm soát mạnh đến thế. Vì vậy, các vụ vampire tấn công con người được che đậy kín kẽ đến hoàn hảo, khiến con người lẫn vampire hunter không hề hay biết, vẫn an nhàn, nhởn nhơ sống trong những đất nước tựa như thứ trái cây bị đục khoét bên trong, khi bóc ra chỉ thấy thối đen, lúc nhúc giòi bọ. Nghĩ lại quãng thời gian làm người lâu nay, Kyu Hyun chợt rùng mình.

Nhưng hiện tại, anh là vampire mạnh mẽ nhất, chẳng còn gì đáng sợ đối với anh, ngay cả cái chết…

_Ngài tới đây làm gì?

_Quả nhiên cậu đã nhận ra tôi… -ngài Charles mỉm cười- Nhưng có lẽ, cậu chưa biết… Người cậu đang bế trên tay là cậu chủ của tôi. Tôi là quản gia của gia tộc Lee.

Kyu Hyun nhìn Sung Min rồi lại nhìn ngài Charles. Anh ngớ người khi nhớ ra mình đã bắt gặp khuôn mặt ông ấy trong đoạn kí ức của cậu mà lúc đó không để ý. Ông ấy chính là người bịt miệng, ngăn tiếng khóc của Sung Min phát ra khỏi chỗ núp trong ngày bố mẹ cậu bị giết.

_Tôi chờ cậu ở đây theo ý nguyện cuối cùng của cậu Sung Min.

Những lời ông ấy thốt ra làm tai Kyu Hyun lùng bùng:

_Ý ông là cậu ấy đã để lại di chúc trước khi trận đấu của chúng tôi bắt đầu? Cậu ấy đã xác định trước mình sẽ chết ư?

_Phải.

_Vậy tại sao ông không ngăn cản cậu ấy khi ông có thể? – Anh gào lên, trút cơn thịnh nộ vô cớ lên đầu người đàn ông- Ông làm quản gia kiểu gì thế?

Ông ấy để anh nguôi giận mới nói:

_Bổn phận của tôi là thực hiện yêu cầu của chủ nhân. Cậu ấy lệnh cho tôi phục vụ cậu- kẻ thừa kế mới của huyết thống vampire thuần chủng.

Im lặng một lát, ông trầm tư nói tiếp:

_Từ nay, thời gian của cậu sẽ rất dài. Rồi cậu sẽ hiểu tại sao tôi không thể ngăn cản cậu ấy được…

Chỉ trong giây lát, ông trở lại tác phong gọn ghẽ, chuyên nghiệp của một quản gia:

_Mời cậu theo tôi về lâu đài của gia tộc Lee– Ông mở cửa xe.

_Không. Tôi muốn đưa Sung Min về lâu đài của gia tộc tôi.

Ông Charles thoáng ngần ngừ nhưng cuối cùng cũng đồng ý với Kyu Hyun:

_Ý muốn của cậu là trên hết. Tôi sẽ cho người sửa sang ngay lập tức.


Ngày qua ngày, Kyu Hyun cầm khăn lau đi lau lại khuôn mặt của Sung Min không biết bao nhiêu lần. Anh đặt cậu nằm trong một chiếc quan tài bằng pha lê, giữa thảm hoa hồng trắng tinh khôi. Làn da cậu vốn trắng muốt, xác của vampire lại không bị phân hủy, nên dù thời gian trôi qua bao lâu chăng nữa, thân xác cậu cũng không có một điểm khác thường. Nhưng chính vì điều đó mà anh càng không thể nghĩ cậu đã chết, mang theo miền kí ức đẹp đẽ mà đau đớn của anh vùi sâu vào quá khứ. Cậu như đang ngủ, một giấc ngủ dài và sâu mà thôi.

Bên cạnh quan tài, hình ảnh không gian ba chiều ghi lại di ngôn của Sung Min phát lên từ một viên sapphire đặt trên cỗ máy lạ lùng vẫn đang chạy liên tục. Giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào của cậu đổ đầy không gian tĩnh lặng một sự đau thương và nuối tiếc khôn nguôi.

Ngay cả khi cha mẹ và Sung Min qua đời hay giai đoạn cô độc trước khi gặp lại cậu lẫn khoảng thời gian đau khổ vì bị cậu lừa dối, Kyu Hyun vẫn không khóc. Vậy mà lúc ông quản gia Charles bật cỗ máy ấy lên, hình ảnh sống động của cậu xuất hiện, anh đã bật khóc… cứ ôm ghì cậu trong lòng và khóc.

Sung Min, cậu ấy chưa rời xa anh phải không? Cậu ấy đang nói ở kia mà. Trong tà áo trắng thướt tha, trông cậu ấy thật đẹp.

“Kyu Hyun… Khi cậu nghe được những lời này, chắc ta không còn trên cõi đời này nữa…

Là một vampire thuần chủng, ta được dạy dỗ về huyết thống cao quý của mình. Con người chỉ là thứ thức ăn hạ đẳng yếu ớt trong mắt chúng ta.

Nhưng sống tới giây phút này, ta lại nghĩ… ta và cậu như nhau cả thôi. Đều có một trái tim biết yêu và biết đau.

Vì vậy, ta quyết định ghi lại vài lời gửi cho cậu, bất chấp sự tự tôn về giống loài mình…”

Kyu Hyun đã bật cười chua chát trong nước mắt khi nghe Sung Min nói. Tuy cậu đã nhún nhường nhiều nhưng cả đoạn mở đầu vẫn chứa đầy sự ngạo mạn về dòng máu chảy trong người. Nếu là ngày trước, anh sẽ rất tức tối khi nghe giọng điệu đó, song lúc này đây, anh lại thấy cậu thật nực cười. Có phải khi sống quá lâu, trải nghiệm nhiều thống khổ và xấu xa của nhân gian và luôn đặt mình ở trên cao đã ngăn cản cậu bộc lộ suy nghĩ và sống thật? Đó không phải là cao quý. Là hèn nhát mới đúng, vì sợ phải đối mặt với hiện thực mà phải dùng cách nhắn gửi này. Con người và vampire thực ra cũng giống nhau, trí tuệ và khả năng phân biệt đẳng cấp của hai loài, nhưng trái tim lại xóa nhòa ranh giới đó.

“Có lẽ, điều thắc mắc đầu tiên của cậu là tại sao mười lăm năm về trước, ta cho cậu con đường sống phải không?

Sau khi em trai bị giết, ta chỉ còn lại một mình trên thế giới rộng lớn này. Cậu chắc cũng hiểu rõ nỗi cô độc tột cùng đó… Nhưng đừng mong ta xin lỗi vì việc sát hại cả gia tộc cậu. Bố cậu giết em ta, ta chẳng nợ nần cậu!

Lúc ấy, ta đã muốn chết… Cậu đang cười nhạo ta ư? Ta chẳng nhìn thấy cậu nên ta không quan tâm đâu… Nhưng đau đớn thay, vampire thuần chủng lại gần như bất tử. Ta đành để cậu sống để tìm ra “Thánh nữ”. Ta chờ cậu giết ta…

Cuộc sống của con người quá ngắn ngủi, thậm chí kết thúc lúc nào, con người cũng không thể tự quyết định. Vì vậy, con người muốn kéo dài nó ra để tận hưởng vui thú mãi mãi. Mặt khác, con người sống thật khốn khổ với khả năng hạn chế của mình, nên luôn muốn được mạnh mẽ như chúng ta. Nhưng các cậu không thể hiểu: khi thời gian là bất tận, khi cả thế giới nằm gọn trong tay thì tất cả đều trở nên thật vô vị và nhàm chán. Cậu sẽ tức giận khi ta nói cậu là trò chơi vui nhất trong đời ta, nhưng hãy hiểu rắng đó là một lời khen. Haha…

Hoa hồng nở rực rỡ rồi lụi tàn, khiến chúng ta tiếc nuối và ham muốn. Nhưng nếu nó cứ nở mãi mà không tàn, liệu ta và cậu có còn thấy nó đẹp đẽ như thế này không?”

Hình ảnh Sung Min lặng ngắm đóa hoa trong tay bằng ánh mắt xa xăm gợi lên trong anh một nỗi nhớ khắc khoải. Cậu tức giận, cậu buồn bã, cậu cười nhạo- Mọi biểu cảm sống động trên khuôn mặt bầu bĩnh khiến Kyu Hyun say đắm đang hiện lên trước mặt anh… thật gần mà không làm sao với tới được…

Anh đã hiểu tại sao người quản gia không thể ngăn cản Sung Min chiến đấu với anh dù biết cậu ra đi là để tự sát như anh tìm đến với cậu vậy. Nếu cả hai đều hiểu suy nghĩ của đối phương thì cuộc chiến vô nghĩa đó đã không xảy ra?

“Ta chờ cậu giết ta mà tại sao cậu lại cứu ta? Tại sao cậu lại xuất hiện và ở bên cạnh mỗi khi ta cô đơn? Tại sao cậu luôn chìa tấm lưng vững chãi trước mặt ta, bảo vệ ta? Tại sao lại yêu thương ta vô điều kiện?”

Hai hàng lông mày khẽ cau lại, khuôn mặt cậu gợn lên nỗi âu sầu.

“…Vì ta đã thôi miên cậu phải không?”

Giọng Sung Min chùng xuống nhưng rồi nhanh chóng vút cao đầy mỉa mai:

“Một vampire hunter cứu một vampire mạnh hơn mình rất nhiều, lại là hung thủ sát hại gia tộc mình… Cậu thú vị như thế, bảo sao ta không thích thú trêu chọc cậu cơ. Đấy là tội lỗi của cậu đấy nhé, đừng trách ta độc ác. Haha…”

Sung Min luôn chế nhạo Kyu Hyun như thế. Nhưng bây giờ, chỉ cần cậu ngồi dậy và chế giễu anh, anh thề rằng anh sẽ chỉ mỉm cười, sẽ nghe cậu nói cả ngày… Hai cánh tay anh siết mạnh lấy thân thể Sung Min. Trước khi “say ngủ”, cậu đã bảo cậu rất lạnh mà.

“Khi vở kịch của ta bắt buộc phải hạ màn, tại sao cậu còn ôm ta lần cuối? Cậu có biết làm thế sẽ khiến ta không muốn rời khỏi vòng tay mạnh mẽ của cậu dù ta đã nhận thấy cậu rút dao, chuẩn bị đâm ta?

Vì cậu cũng đóng kịch với ta ư? Con người mắng chửi vampire gian xảo. Còn ta khinh con người thật giả dối!

Cậu đã nói cậu sẽ yêu ta dù khuôn mặt ta có biến đổi. Nhưng cậu chỉ yêu ta nếu ta là con người giống cậu phải không?”

Tất cả những câu “tại sao” cậu hỏi anh đều có một đáp án rõ ràng. Nhưng có lẽ, cậu chìm đắm quá sâu trong vở kịch của mình nên đã không thể nhận ra. Đến bao giờ cậu mới hiểu anh không chỉ là con rối trong vở kịch tự biên tự diễn đó, mà cũng có cảm xúc và tình yêu của riêng anh?

“Tuy ta không thể là con người nhưng ta có khả năng khiến cậu giống ta. Vả lại, thân thể yếu ớt của cậu không thể giết ta như ta mong đợi được.

Bây giờ, khi chúng ta đều là vampire, chẳng còn gì để kì thị nhau nữa, ta muốn hỏi cậu…”

Sung Min ngừng lại phân vân rồi nhìn thẳng về phía trước đầy ngóng đợi cùng đau khổ:

“Cho Kyu Hyun, cậu có yêu ta không?”

Những giọt nước mắt xô nhau chảy dài trên khuôn mặt Kyu Hyun. Sung Min… câu hỏi của cậu ấy quá muộn màng. Nếu cậu chịu từ bỏ lòng tự tôn của mình, nếu cậu can đảm thêm một chút, cậu sẽ có câu trả lời mình mong muốn. Nhưng rồi sao?

Hận thù giữa anh và cậu không thể xóa nhòa bằng một câu “Chúng ta hòa nhau” mà giải quyết xong. Bố anh giết em cậu, cậu hạ sát bố mẹ anh, anh và cậu đối địch nhau, vòng tròn thù hằn ấy cứ xoay đều đến bao giờ? Đến khi một trong hai người ngã xuống mới ngừng lại, liệu có phải là cái giá quá đắt cho sự “mù quáng”?

Song dù vòng tròn ấy có dừng kịp thời trước khi máu đổ thì anh và cậu vẫn không thể ở bên nhau, bỏ qua tấn bi kịch giữa hai người. Cuối cùng, vẫn chỉ có cái chết đẩy họ xa nhau vĩnh viễn mới rút ngắn được khoảng cách vời vợi, lấp đầy hố sâu “hận thù” trong trái tim họ. Một định mệnh oan nghiệt mà họ chỉ làm được một việc… Ước nguyện vô vọng… Nếu chúng ta gặp nhau ở kiếp sau…

“Cậu có yêu ta nếu ta không thôi miên cậu không?”

Cậu còn yêu ta sau câu chuyện dài này không? Hay chỉ còn lòng hận thù với ta?”

“Có. Tôi yêu em.”

Kyu Hyun thì thầm bên tai của thi thể Sung Min trong khi mắt anh vẫn mải miết dõi theo hình ảnh Sung Min ba chiều đang chuyển động. Anh thấy từng giọt nước mắt chầm chậm lăn trên gương mặt hình ảnh ba chiều ấy khi cậu cất lên lời nói:

“Còn ta, ta yêu cậu… nhiều lắm…”

Nước mắt của anh chảy xuống cằm, rơi trên gò má thi thể cậu, làm cậu như đang khóc thật sự.

“Sau khi em trai mất, ta chỉ còn yêu trái đất này, dần dần nguôi ngoai ý muốn rời xa nó- một viên ngọc  sapphire tuyệt đẹp lở lửng trong không gian… Nơi ẩn náu an toàn duy nhất của các sinh vật giữa vũ trụ tối tăm vô cùng vô tận… Chúng ta thật lẻ loi… Thế mà con người các cậu lại tự hủy hoại con đường sống duy nhất của chúng ta!!! Ta căm giận con người! Con người nên biến mất khỏi trái đất của ta!

Vậy mà khi ở bên cậu, ta lại quên đi lý tưởng của mình. Để rồi lúc này đây, ta phải hạ mình thừa nhận để cậu cười đắc thắng rằng ta yêu một con người…

Yêu đến mức từ bỏ cả trái đất này…

Yêu đến mức hi sinh cả bản thân…”

Sung Min luôn cho mình tài giỏi. Nhưng nếu cậu nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Kyu Hyun, cậu còn phải hạ mình thừa nhận thêm một điều: cậu thật ngu ngốc! Những lời nói của cậu dấy lên trong trái tim anh nỗi vui sướng, hân hoan, đồng thời lại là những lưỡi dao vô hình đâm nát trái tim anh.

Hạnh phúc đôi khi đem lại đớn đau, nhưng đau đớn đôi khi lại là hạnh phúc…

“Người ta hay ca tụng hoa hồng nhung tượng trưng cho tình yêu nồng thắm. Nhưng ta lại yêu thích hoa hồng trắng. Đã bao giờ cậu đã bao giờ tự hỏi

…Tại sao lại là hoa hồng trắng?”

Sung Min hướng mắt xuống cành hồng trắng trên tay, vẻ man mác buồn giăng trên nét thanh tú của khuôn mặt cậu. Bàn tay nắm chặt cành hoa đầy gai nhọn, chầm chậm rướm máu.

“Máu…
Đóa hồng bạch vấy máu…
Hoa hồng và máu…

Cậu vừa nói vừa di chuyển tay, cầm lấy bông hoa, khiến những cánh hoa trắng muốt bị vấy máu đỏ thẫm.

Tựa tình yêu và cái chết…”

“Hoa nở, hoa tàn. Tình yêu cũng nhạt phai.

Máu nhuộm cánh hồng trắng sang sắc đỏ lộng lẫy, cũng như cái chết biến tình yêu thành bất tử.

Ta yêu cậu mãi mãi.

Tạm biệt cậu, Kyu Hyun”

Và Sung Min cười. Nụ cười rạng rỡ sau làn nước mắt, trong sáng và hư ảo như thiên sứ, làm bừng lên trong anh một giấc mơ, giấc mơ của con thiêu thân cắm đầu lao vào lửa. Có phải ánh sáng cuối cùng nó nhìn thấy khi cháy lên giữa ngọn lửa hừng hực cũng rực rỡ thế kia? Nếu vậy, anh sẵn sàng làm một con thiêu thần để mơ mãi giấc mơ của đời mình.

Trong mắt anh,

Cậu là sinh vật xấu xa nhất… và cũng đẹp đẽ nhất…

Cậu là sinh vật đen tối nhất… và cũng trong sáng nhất…

Một sinh vật của ánh sáng lại sinh ra trong bóng tối.
***

Ông quản gia Charles đến bên Kyu Hyun:

_Cậu đã ở bên cậu Sung Min gần một tháng rồi.

Kyu Hyun vẫn im lặng ngồi nhìn khuôn mặt như đang chìm trong giấc ngủ an lành của Sung Min.

_Thi thể của cậu Sung Min không phân hủy, cậu không già đi, thời gian của hai cậu rất dài. Cậu muốn ở bên cậu ấy bao lâu cũng được.

Dù anh không có vẻ đang nghe lời người quản gia nói nhưng ông vẫn lạnh lùng tiếp tục:

_Nhưng có ngồi đây mấy trăm năm nữa, cậu cũng không thay đổi được sự thật… Cậu Sung Min đã chết .

_Cậu ấy không chết!– Kyu Hyun quát to.

_Nếu cậu tiếp tục không muốn chấp nhận sự thật ấy thì cậu có hai lựa chọn: Đến với cậu ấy hoặc mang cậu ấy trở về.
_Ngài Charles, lúc tôi đi tới giới hạn của sự kiềm chế cơn khát máu, Sung Min không vô tình xuất hiện ở công viên T&L phải không?

_Cậu ấy luôn dõi theo cậu ngay cả khi cậu mê man, chỉ là cậu có nhận ra hay không… tình yêu của cậu ấy.
***

Mười năm sau,

Kyu Hyun lặng lẽ ngắm Sung Min đang nằm trong quan tài băng lớn với chằng chịt đường dây xung quanh để duy trì trạng thái của khối băng. Anh không muốn bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới “giấc ngủ” dài dằng dặc của cậu.

Ngày cậu rời xa anh, thời gian của anh đã ngừng lại. Mười năm qua hay trăm năm nữa cũng như nhau mà thôi, những chuỗi ngày không có cậu…

Ngày cậu rời xa anh, không gian xung quanh như biến mất. Di chuyển hay bất động cũng như nhau mà thôi, những hình ảnh chập chờn…

Thế giới còn có ý nghĩa gì khi thiếu vắng hình bóng của cậu? Nếu đã là vô nghĩa, nếu là lý tưởng của cậu… Thì hãy hủy diệt nó đi!

_Cậu Kyu Hyun, đã tới giờ cuộc họp vampire cấp cao bắt đầu.
Anh cúi xuống, hôn lên tảng băng ở vị trí môi Sung Min. Bần thần một lát, anh nói nhỏ:

_Bác Charles, có một điều tôi vẫn thắc mắc mà Sung Min không đề cập tới trong lời nhắn gửi lại… Trước khi tôi biết cậu ấy là vampire thuần chủng, ở phần mộ của cha mẹ tôi, cậu ấy đã nói với họ điều gì nhỉ?

Ông Charles ngẫm nghĩ rồi trả lời anh:

_Đó là bí mật của “tình yêu không lời”.

_Khi nào gặp lại cậu ấy, tôi nhất định phải hỏi mới được– Kyu Hyun mỉm cười mơ màng rồi chuyển sang nhếch mép- Chúng ta đi thôi, bác Charles!

Bóng của hai vampire kéo vệt đen dài trên nền sân đá rêu phong dưới ráng chiều đỏ ối. Đằng sau lưng họ, cửa hầm mộ nặng nề khép lại. Vừa bước ra khỏi hầm mộ, khuôn mặt họ liền trở nên lạnh băng và vô cảm. Ba tấm bia đá của cha mẹ Kyu Hyun và Sung Min nằm im lìm giữa khu vườn trồng toàn hoa hồng trắng, trên khoảng đất nhô cao giữa bốn bề vực sâu hun hút.
Tại trụ sở mới của tổ chức vampire hunter, vị trưởng lão đương nhiệm của tổ chức đã già yếu. Sau bao vất vả và cố gắng, ông đành nhắm mắt chọn một người kế nhiệm vị trí của mình.

Vì vẫn kính yêu, nể trọng trưởng lão và còn tình cảm với các đồng đội cũ lẫn thân phận con người xưa của mình nên Kyu Hyun chưa ra lệnh tấn công vào hệ thống vampire hunter dù anh biết rất rõ từng ngóc ngách, khuôn mặt, cứ điểm của tổ chức. Nhưng mấy chục năm nữa, khi tất cả những ràng buộc mong manh đó mất đi, anh sẽ hành động thế nào là một ẩn số lớn.

Trước tình thế vampire càng ngày càng lộng hành một cách có tổ chức, ngồi lặng trong bóng tối nhập nhoạng khi hoàng hôn buông xuống, trưởng lão quyết định làm việc cuối cùng mà ông đắn đo rất lâu:

_Phát lệnh truy nã Cho Kyu Hyun! Vì tội ác chống loài người!
***

Hoa nở, hoa tàn
Nở nở, tàn tàn…
Vòng xoay định mệnh
Dở dở dang dang…
Gặp lại em giữa mùa bạch hồng rộ cánh hạc…

<End fic>

Lời cuối:
Cuối cùng, Kyu Hyun chờ đợi 100 năm- một thánh nữ mới xuất hiện – để đến bên Sung Min… hay quyết tâm mang Sung Min trở về dù có phải bán linh hồn cho quỉ dữ… là sự tưởng tượng riêng của mỗi người. Đối với Rei, đó là một câu chuyện dài…