Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

29 November 2012

(HaeHyuk, KyuMin) - Lee gia và địa chủ họ Eun (T23) - MA - Longfic


Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn) 
Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cúi đầu*

- Sau này anh nên đối xử tốt với Lee phu nhân hơn, lỗi là từ anh trước mà. - Eunhyuk nói rồi rướn người tới đầu giường, mở ngăn tủ nhỏ lấy ra bìa thư nhỏ.


- Anh cũng đâu muốn bất hòa với Lee phu nhân, chỉ cần bà ta đừng chì chiết này nọ thì chúng ta vẫn là một gia đình… mà… cái gì đây? – Donghae hỏi khi nhận mảnh giấy nhỏ từ tay Eunhyuk.



Tập 23



- Tuần sau anh lên tỉnh với em nha ~ - EunHyuk nói với gương mặt ngập tràn hạnh phúc.

- Thiệp cưới? Choi SiWon và Kim KiBum? – DongHae tròn mắt cao giọng ngạc nhiên – Đám cưới của SiWon sao?

EunHyuk gật đầu lia lịa, hớn ha hớn hở.

- Nhưng… nhưng… không phải cậu ta yêu say đắm em ư? Sao đám cưới lẹ vậy?

EunHyuk giật tờ thiệp từ tay DongHae, nhét nó lại vào bìa thư.

- Anh muốn anh SiWon đau khổ mãi vì em sao? Phải cho anh ấy tìm hạnh phúc mới chứ. Anh ấy với KiBum thân nhau đã lâu, dĩ nhiên dễ nảy sinh tình cảm… - Rồi EunHyuk cắn hờ đôi môi, sáp vào người DongHae, nũng nịu – Anh sẽ đi chứ? Anh sẽ không giận nếu em lại gặp gỡ anh SiWon chứ?

- Em nghĩ gì vậy? – DongHae nổi giận liền – Người ta cưới vợ rồi anh còn ghen làm gì? Với lại… - DongHae khẽ thở dài – Với lại… anh cũng muốn nói chuyện với SiWon…

EunHyuk ôm DongHae chặt hơn, trong lòng thoáng chút lo lắng.

- Anh muốn nói gì với anh SiWon? Em có gì giấu anh nữa đâu…

DongHae bật cười, xoa xoa mái đầu của EunHyuk.

- Thì anh có nói em giấu gì anh đâu? Anh chỉ muốn kết bạn với SiWon thôi, vậy không được sao?

- Kết bạn? – EunHyuk ngồi bật dậy – Anh SiWon là người tốt, là thiên thần trong lòng em, em sẽ rất vui nếu anh kết bạn cùng anh ấy…

- THIÊN THẦN TRONG LÒNG EM? – DongHae nổi giận liền – Phải rồi, người ta là thiên thần còn anh chỉ là tên đầy tớ của em thôi!

EunHyuk lập tức ôm chầm lấy DongHae khi anh dự định đứng dậy.

- Anh SiWon là thiên thần của em, còn anh là mạng sống của em. Không có thiên thần em sẽ buồn, còn không có anh, em sẽ chết!

DongHae lắc đầu chán nản với vẻ đẩy đưa của EunHyuk. Có lẻ đây mới chính là con người thật của cậu. Từ nhỏ vì phải côi cút không mẹ, nên cậu được Eun lão gia chiều chuộng, rồi Siwon yêu thương, che chở. Thật sự EunHyuk đã sống một cuộc sống muốn gì được đó cho đến khi tên xấu xa MinChu xuất hiện. Nỗi ám ảnh về hắn đã làm cậu vật vờ trong cơn sợ hãi và tội lỗi. Nhưng bây giờ, khi bao cơn sợ hãi đã được Donghae đẩy lùi, Siwon cũng đã có cuộc sống tự do và mái ấm của cậu lại cho cậu cái quyền vòi vĩnh, EunHyuk dần trở lại với bản tính vốn có của mình – một cậu ấm thích nũng nịu, mè nheo vì quen được chiều chuộng.

Thấy Donghae vẫn còn dỗi, Eunhyuk ôm anh chặt hơn, môi chu ra phụng phịu. Rốt cuộc, Donghae cũng bật cười.

- Em giỏi nịnh quá… - Donghae thủ thỉ trong khi đưa chóp mũi mơn trớn trên làn da cổ mịn màng của cậu.

EunHyuk vùng dậy, cậu sợ DongHae kiềm lòng không được lại đè cậu ra. DongHae là dạng người chẳng giỏi kiềm chế ham muốn.

- Em đi ăn thịt nướng! – Eunhyuk nói rồi bò nhanh xuống giường.

- Lúc nãy nói không đói giờ lại đòi ăn, em ba phải quá! – DongHae mất hứng cằn nhằn. Cứ mỗi lần anh muốn gần gũi EunHyuk là cậu lủi mất. DongHae hiểu giai đoạn này thì không thể ép cậu được, nhưng anh nhớ cậu lắm.

EunHyuk đứng ngay đầu giường, tay xoay xoay hộp thịt nướng, nháy mắt với DongHae.

- Em ăn xong sẽ quay lại với anh, em chỉ đáp ứng cho anh đêm nay thôi đó!

DongHae sáng rực đôi mắt. Anh biết thể nào EunHyuk cũng chiều anh mà. 

DongHae nằm dài ra chờ đợi, tay mân mê tấm thiệp nhỏ EunHyuk để góc giường. Thật tốt khi cuối cùng anh cũng có dịp gặp lại SiWon. Anh còn nợ SiWon một lời cảm ơn muộn màng.


*************


Hôm đó là một ngày nắng đẹp.

Có thể nói đây là lần đầu tiên EunHyuk đi ăn cưới theo kiểu thiên chúa. Ba năm làm một kẻ “tâm thần” khiến EunHyuk ít nhiều cách biệt một phần với thế giới xung quanh. Ánh mắt cậu tỏ vẻ thích thú khi nhìn thấy những quan khách với trang phục Tây phương ngộ nghĩnh. DongHae chuyên làm việc cùng người Anh Quốc nên anh thấy mọi chuyện rất bình thường. Nhưng anh hơi tiếc rẻ vì lẽ ra nên sắm cho EunHyuk một bộ comle hoành tráng.

Kim gia không phải là một gia đình có thế lực nhưng họ cũng không phải gia đình mà không cần để tâm tới. Nói chung, những vị khách có chức quyền cấp tỉnh không ít cũng nhiều phải nể mặt hôn lễ của Kim công tử mà có mặt đông đủ.

Thằng Năm chạy xe dọc theo con hẻm lớn tìm chỗ đậu. Xe của DongHae chẳng còn dáng vẻ sang trọng hoành tráng khi hòa chung với dòng xe cao cấp của quan to đại gia. Người người tấp nập, huyên náo cả một khu phố.

- Lễ cưới này cũng rầm rộ như lễ cưới của Lee gia, nhà họ Kim càng lúc càng khấm khá nhỉ? – DongHae lẩm bẩm khi đưa mắt quan sát qua ô cửa sổ.

- Anh cũng biết Kim gia sao? – EunHyuk hỏi. 

- Anh chưa từng gặp Kim công tử, nhưng Kim lão gia có mua gạo của chúng ta vài lần.

- Kim công tử… xinh đẹp lắm… - EunHyuk nói với giọng buâng quơ, hồn thả theo nụ cười hiền hòa của KiBum trong quá khứ. Mặc dù Eunhyuk có cảm giác Kibum không thích cậu, nhưng công bằng mà nói thì Kibum trông rất ưa nhìn và hoạt bát.

- Vậy sao? Chỉ tiếc là với anh, em luôn là người đẹp nhất! – DongHae đáp một cách bình thản trong khi vẫn quan sát tình hình bên ngoài.

EunHyuk nhìn chằm chằm xuống vạt áo, môi cậu cong lên một nụ cười e thẹn. Dáng vẻ dịu dàng ấy trông cậu càng xinh. Càng ngày DongHae càng giỏi nịnh.

- Dạ… xin cho hỏi hai vị là khách của Choi công tử hay Kim công tử ạ? – Một thằng nhóc dáng người thanh mãnh lễ phép cúi đầu khi DongHae bước xuống xe.

- Ngươi cứ nhắn với Choi công tử là tiểu đệ EunHyuk đã tới! – EunHyuk nhanh nhẩu đáp thay DongHae. Gương mặt cậu rất hồ hởi, tấm thiệp cưới được cậu cầm hờ hững che đi chiếc miệng đang tủm tỉm vẻ thích thú.

- A! Ra là Eun công tử? Vậy… vị này chắc là Lee đại thiếu gia? Ô… Con tên là Xíu ạ! Con mong được gặp hai công tử lắm ạ, cậu SiWon cũng thế… A… cậu SiWon dành lối đi đặc biệt cho hai người… lối này… lối này… - Thằng nhóc tên Xíu ấy tuôn cho một tràn đầy hưng phấn rồi mời nhanh EunHyuk và DongHae đi vào lối dành riêng cho Kim gia.

- Từ khi cậu Kibum từ quê lên, cứ nhắc tới Eun công tử mãi thôi. Và cả Lee công tử nữa… Nào là Eun công tử xinh đẹp, dịu dàng, tế nhị… nào là Lee công tử hào phóng, đa tình…

Nghe thằng Xíu tía lia, DongHae chỉ lặng lẽ bước đi không nói gì nhưng EunHyuk thì bật cười.

- Ngươi theo hầu Kim công tử phải không? – EunHyuk đoán khi thấy thằng nhóc nói như sáo, y như ấn tượng đầu tiên cậu gặp KiBum vậy.

Nhưng thằng Xíu chỉ giống được việc nói nhiều chứ nó không hiểu sâu xa lắm về tính cách cậu chủ của nó. KiBum nhắc EunHyuk và DongHae hàng ngày chủ yếu là để mỉa mai SiWon, để đay nghiến việc SiWon si tình mê muội. Dù sao thì KiBum cũng không thể không để bụng chuyện SiWon vì EunHyuk mà chấp nhận cảnh tù đầy. Cậu yêu thích SiWon từ thuở bé, nhìn SiWon chịu bao khổ ải trong khám là cậu xót xa lắm.

Những ngày đầu, SiWon thật sự sống trong địa ngục khi KiBum một tiếng DongHae, hai tiếng EunHyuk. Nỗi đau của anh cứ bị KiBum khơi ra từng ngày, từng ngày. Anh đã nhớ EunHyuk muốn chết đi sống dậy mà KiBum lại chẳng tha cho anh bất cứ khi nào hai người gặp nhau. SiWon biết tính tình của KiBum rất tốt, chỉ là khi cậu đã cay cú chuyện gì thì cậu sẽ lải nhải, xiên xỏ mãi không thôi. Nhưng những lời mắng xéo đó dần dần phát huy tác dụng một cách diệu kỳ. SiWon nghe quá nhiều đến mức vô cảm. Anh cảm thấy hai chữ “EunHyuk” nghe thật nhàn, chán đến không chịu nổi. Có thể nào vì điều đó mà anh dần dần xa rời hình ảnh của EunHyuk hơn? Hay thời gian cho anh thật sự hiểu rõ EunHyuk đã thuộc về một vòng tay khác?

Ngay phía sau nhà thờ có một gian phòng nhỏ, được gắn hoa hồng trắng rất sang trọng. SiWon đang chỉn chu trang phục ở đó.

- Anh SiWon? – EunHyuk cất giọng hỏi với ánh mắt to tròn đầy ngạc nhiên. SiWon hiện ra trước mắt cậu với dáng vẻ phong độ, cao sang và khí khái. Thần sắc anh đã tươi tắn hơn rất nhiều so với ngày cuối cùng cậu gặp anh. SiWon bây giờ thật sự đã trở về với chàng SiWon lịch lãm vốn có. 

SiWon cũng chăm chú nhìn EunHyuk với cùng một suy nghĩ như vậy. Được DongHae chăm sóc kỹ, EunHyuk đã không còn là một cậu ấm yếu ớt, dáng vẻ bệnh hoạn, hay thẩn thờ. EunHyuk vận bộ gấm trắng với vẻ đẹp kiêu sa, quyền quý.

- Anh biết là em sẽ đến… - SiWon mỉm cười hạnh phúc.

EunHyuk thở mạnh đầy xúc động, cậu chạy lại ôm chầm lấy SiWon, tự nhiên nước mắt cứ thế mà trào ra liền.

SiWon hít thở thật sâu, đôi tay vạm vỡ của anh vuốt nhẹ mái đầu của cậu, ép cơ thể cậu sát gần anh hơn.

Cả hai chìm đắm trong sự hạnh phúc của ngày hội ngộ. Không gian dường như sáng ngập ánh sáng hồng để chỉ có mình họ tồn tại mà thôi. Cả hai luôn mong chờ được nhìn thấy nhau sống hạnh phúc và hiện tại dường như họ đã tìm thấy bến đỗ hạnh phúc của mình.

DongHae đứng khoanh tay tựa lưng vào cánh cửa, vẻ mặt trầm ngâm. Có lẻ trong giây phút này EunHyuk đã quên mất sự hiện diện của anh rồi. Cậu đang thả hồn lâng lâng vì được trùng phùng với ân nhân cứu mạng.

DongHae lặng lẽ quan sát cử chỉ của cả hai ôm ôm ấp ấp mà không nói tiếng nào. Anh không lên tiếng phản đối không có nghĩa anh đồng tình, chỉ là anh có thể thấu hiểu được sự xúc động của EunHyuk ngay lúc này thôi.

Nhưng có người không hiểu, và người đó sẽ thay DongHae cắt ngang sự gần gũi hơn mức bình thường của bộ đôi kia ra.

- HAI NGƯỜI ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY? – Giọng KiBum lanh lãnh, kèm theo cái lôi mạnh bạo người của SiWon ra khỏi EunHyuk.

EunHyuk giật mình tròn mắt nhìn gương mặt giận dữ của KiBum. Bất giác cậu thấy ngượng ngùng vì hành động thiếu kiềm nén của mình.

- Sao anh lại để vợ mình làm thế hả? Người này sẽ là chồng của tôi đó! – KiBum cao giọng quát mắng luôn DongHae.
DongHae gãi gãi đầu, ấp úng

- Ờ… ờ… vì họ lâu rồi mới được gặp nhau nên…

KiBum trợn mắt

- Tôi với EunHyuk cũng lâu ngày mới gặp lại, sao không thấy cậu ấy ôm tôi?

- Vậy… bây giờ… tôi ôm cậu nhé? – EunHyuk bối rối mở lời.

- Cám ơn, tôi không quen kiểu chào thân mật như vậy – KiBum từ chối thẳng – Mà tại sao cậu lại vào đây? Chỗ này dành cho khách của anh SiWon mà? Cậu có coi rõ thiệp mời không vậy?

- Thiệp mời… coi… - EunHyuk bối rối mở mở xem lại tấm thiệp mời. KiBum nói không ngừng nghĩ khiến cậu cũng muốn loạn trí theo.

- Chắc chắn là cậu không chịu coi rõ rồi – KiBum cắt ngang lời EunHyuk, bản tính tía lia vẫn không thay đổi – Tôi mới là người mới cậu chứ không phải anh SiWon, vì vậy, cậu là khách của tôi, cậu nên đi qua dãy nhà bên kia mới phải chứ?

- Hả? … ơ…

EunHyuk chưa kịp nói gì đã bị KiBum kéo đi ra ngoài

- Cậu là khách của tôi nên tôi sẽ tiếp cậu. Tôi là vợ anh SiWon nên tôi hiểu rõ mọi thứ về anh ấy, cậu muốn hỏi thăm gì thì hỏi tôi đây nè!

- Nhưng…

- Cậu từ xa tới chắc mệt lắm, qua bên dãy phòng tôi uống tí nước đi…

Giọng KiBum nhỏ dần khi bóng của cậu và EunHyuk xa dần. EunHyuk lúng túng không biết xử trí sao nên cứ bị KiBum lôi đi sềnh sệch. KiBum đã trù bị được SiWon mà gặp EunHyuk thế nào cũng ân ân ái ái, vì vậy cậu phải làm mọi cách để tách hai người ra. Cậu không muốn SiWon nhìn người lại nhớ tình cũ.

Siwon lắc đầu chịu thua hành động trẻ nít của người vợ sắp cưới. Anh biết rõ Kibum rất để tâm đến Eunhyuk. Lúc viết thiệp cưới, Kibum cứ nằn nặn đòi là người đứng ra mời Eunhyuk, anh đã đoán ra ngay thế nào cậu cũng kiếm chuyện với Eunhyuk. Nhưng chính vì vậy, Siwon lại càng thấy thương Kibum hơn. Mười năm không phải là khoảng thời gian ngắn cho một mối quan hệ, và Kibum chưa bao giờ thôi lo nghĩ cho anh trong suốt khoảng thời gian đó. Từ khi cả hai còn nhỏ, rồi Siwon bị bắt giam, rồi anh được chuộc ra, rồi anh có cơ hội hùng hạp làm ăn… tất cả đều có hình bóng của Kibum bên cạnh. Siwon chấp nhận hôn ước với Kibum không phải vì trả ơn, mà chỉ vì anh phát hiện ra Kibum đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, và anh cũng phát hiện ra, hình bóng của Eunhyuk hoàn toàn có thể được thay thế. Trách nhiệm bảo vệ Eunhyuk với Siwon đã không còn, vì giờ đây, đã có người thay anh làm việc đó rất tận tình.

Siwon khẽ thở dài rồi mỉm cười với Donghae

- Bản tính Kibum hay ghen nhưng thật sự rất tốt bụng. – SiWon ngượng ngùng giải thích với DongHae – EunHyuk đi với cậu ấy, Lee thiếu gia cũng không phải lo lắng quá đâu, ngồi xuống uống một chút nước nhé?

SiWon mời mà có vẻ ái ngại. KiBum xuất hiện rồi biến mất một cách chớp nhoáng khiến ai cũng còn ngỡ ngàng. Vì EunHyuk cũng mất tích theo KiBum nên DongHae mới tin là KiBum đã từng hiện diện ở đây. Nếu không, anh những nghĩ vừa rồi có một cơn bão nhỏ vừa ghé qua.

Nghe lời mời của SiWon, DongHae ngập ngừng bước vào trong phòng, khẽ ngồi đối diện với SiWon. Dáng ngồi bắt chéo chân, lưng tựa thành ghế, một kiểu ngồi ngạo mạn quen thuộc của mấy vị thiếu gia. Chỉ có điều hôm nay Lee đại thiếu gia không hất mặt lên trời, thiếu gia có vẻ ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào người đối diện.

Khác với hình ảnh kiêu kỳ của DongHae, SiWon ngồi chống tay lên đùi, vẻ thân thiện, cởi mở. SiWon bây giờ thật sự ra dáng công tử phong độ và lịch lãm.

- Thấy Lee thiếu gia đến dự đám cưới tôi rất vui. – SiWon nở nụ cười hiền hòa rồi rót cho DongHae một tách trà.

- Ờ… phải đến chứ, cậu SiWon là người quan trọng với EunHyuk mà – DongHae đáp một cách ngượng ngùng.

- Hôm nay thấy EunHyuk hồng hào, tươi tắn như vậy, tôi thật sự đã an tâm rất nhiều, cám ơn Lee thiếu gia đã chăm sóc cho em ấy nhé

- Ờ… ừm… - DongHae vẫn ngó buâng quơ, không nhìn thẳng SiWon – Gọi tôi DongHae được rồi, không cần khách sáo thiếu gia này nọ… mà cũng không cần cảm ơn, trách nhiệm của tôi là phải chăm sóc cho vợ của mình…

SiWon gật gật đầu hiểu chuyện. Anh không lạ lẫm lắm với vẻ lạnh lùng của DongHae. Dù ở trên tỉnh, anh vẫn liên lạc với Eun lão gia thường xuyên. Anh biết rõ EunHyuk đang có cuộc sống rất tốt. Với anh, như thế là đủ.

- Thật ra… người phải nói tiếng cám ơn là tôi… - DongHae nói hờ hững - Ờ… à… Những lúc EunHyuk gặp khó khăn nhất cậu SiWon luôn ở bên và bảo vệ cho em ấy. Cũng nhờ vậy… mà tôi và EunHyuk có cuộc sống thoải mái như bây giờ…

Dứt lời DongHae khẽ thở dài một tiếng nhẹ nhõm. Cuối cùng điều muốn nói anh cũng nói ra. Xuống nước làm hòa với người khác luôn là một hành động quá khó với người ngạo mạn như anh. Nhưng DongHae là người nguyên tắc rõ ràng, nếu biết mình sai, anh sẽ nhận lỗi.

SiWon mỉm cười vui vẻ vì có vẻ DongHae đã mở lòng hơn với anh. 

- Tôi thừa nhận mình đã bỏ gần cả tuổi trẻ để bên cạnh EunHyuk, nhưng… người em ấy tin tưởng không phải là tôi. Người có thể mang đến hạnh phúc cho em ấy không phải là tôi. Vì vậy, chúng ta đừng cảm ơn lẫn nhau nữa. Quyết định là ở EunHyuk mà.

DongHae bật cười vì câu nói chí lí của SiWon. Một câu nói giúp cho hai người đàn ông từng là tình địch cảm thấy bớt xa cách nhau hơn. Khoảng cách cũng gần nhau hơn một chút.

- À… tôi còn chưa chúc mừng hai người sắp đón nhận thành viên mới – SiWon hồ hỡi nói.

DongHae nhún vai

- Đáng lẻ là chuyện vui mừng nhưng… - DongHae khẽ nhíu mày – Có phải những ai trong giai đoạn này đều thay đổi tính tình không? Ví dụ như… hay mè nheo hơn chẳng hạn?

- Là sao? – SiWon nhướn mày không hiểu, rồi anh lắc đầu – Tôi không biết, mấy vụ này nên hỏi các cụ thì chính xác hơn. Mà… EunHyuk trước giờ không biết mè nheo là gì đâu, cậu ấy rất tự lập và lặng lẽ…

- Ồ… - DongHae đáp hờ hững. Vậy là cả SiWon cũng bị EunHyuk lừa rồi. DongHae tự kết luận như vậy.

Câu chuyện nhỏ nhỏ về EunHyuk đã giúp cho bầu không khí bớt căng thẳng và ngại ngùng hơn. Nhưng nếu không nói về EunHyuk thì giữa DongHae và SiWon có gì để nói với nhau đâu? Thế là cả hai đều im lặng. Bầu không khí lại nặng nề. Họ cũng muốn làm thân với nhau nhưng bức tường vô hình cứ ngăn cản họ.

- Ờ… hình như Kim gia cũng có kinh doanh trong lĩnh vực vận chuyển hàng hóa phải không? – Chợt DongHae gợi chuyện, anh không muốn nói về EunHyuk quá nhiều.

- Đó không phải thế mạnh của Kim gia, nhưng lượng tàu thuyền của Kim gia cũng kha khá… Kim lão gia cũng đang có ý định phát triển thêm – SiWon chân tình đáp.

DongHae lại ồ một tiếng thích thú, anh ngồi thẳng dậy, vẻ tập trung hơn.

- Có phải Kim gia cũng hay nhận những đơn hàng vận chuyển từ huyện lên tỉnh? Từ tỉnh xuất ngoại?

SiWon bật cười

- Cũng khá thường xuyên, nhưng điều gì lại khiến Lee thiếu gia quan tâm đến như vậy?

DongHae nhướn đôi chân mày vẻ hơi ái ngại

- À… tôi muốn tìm một mối vận chuyển hàng hóa để xuất hàng cho Lee M. Vừa đi hàng trong nước vừa xuất sang Tây phương… Quan trọng là chúng tôi luôn xuất với số lượng lớn, vì vậy tìm một nơi vận chuyển đáng tin cậy thật sự hơi khó…

- Nhưng… không phải Tae gia hiện đang là bá chủ trong lĩnh vực này sao? Bao lâu nay Lee M vẫn đang hợp tác với họ mà? – SiWon thắc mắc.

- Vì Lee M đang có dự án mở rộng thêm nữa. Chúng tôi cần nhiều mối đưa hàng hơn. Nếu Kim gia có thể cân nhắc về chuyện này… - DongHae bỏ lững nói, anh đang muốn thương thảo một vụ làm ăn với Kim gia. Dĩ nhiên hiện Lee M chỉ có mình anh chống đỡ thì làm sao mà mở rộng ra nữa? Chỉ là DongHae muốn Lee M dần độc lập với Tae gia. Anh không muốn vụ việc vừa rồi tái diễn. Chỉ vì ngưng hợp đồng với Tae gia mà Lee M khốn đốn.

SiWon trầm ngâm suy tư, gương mặt anh có vẻ rất hồ hởi

- Nếu hợp tác cùng Lee M thì quả là một điều tốt đối với Kim gia. Tuy khâu vận chuyển bên đây không so sánh với Tae gia được, nhưng chúng tôi có khả năng để xuất những chuyến hàng lớn qua hải quan an toàn. Chỉ có điều… - SiWon hơi ngập ngừng – Có điều tôi không phải là người có thể quyết định, có lẽ Lee thiếu gia cần có cuộc nói chuyện rõ ràng với nhạc gia của tôi.

DongHae bật cười

- Tôi hiểu điều đó. Tôi chỉ muốn bàn thảo trước với cậu SiWon thôi, xem tình hình có thể thuận lợi để đàm phán với Kim lão gia không?

- Sao lại không thuận lợi? Ai cũng muốn được hợp tác cùng Lee gia mà.

DongHae cười khì. Câu chuyện làm ăn đã làm cho cả hai thấy thoải mái hơn. Họ đang hân hoan vì một tương lai có thể cùng nhau hợp tác. Họ có cảm tình với nhau và đang muốn tìm hiểu về nhau.

- Ừm … hôm nay Kim gia hơi lu bu nhiều việc, đám cưới mà… nên có lẻ tuần sau Kim lão gia sẽ rãnh – SiWon gợi ý.

- Vậy tần sau tôi sẽ ghé Kim gia – DongHae đáp nhanh.

- Lẻ ra Kim lão gia cùng KiBum cũng tính về thăm Eun lão gia. Nhưng Lee thiếu gia cũng biết, tôi không tiện về đó, nếu Min viên ngoại biết tôi còn sống thì… nên làm phiền Lee thiếu gia lại phải cất công lên đây lần nữa.

DongHae trầm ngâm vì câu nói của SiWon - người đã phải chịu sống cuộc sống chẳng mấy tự do vì vợ của anh. DongHae luôn tự hỏi, tình yêu của anh dành cho EunHyuk có thể bao la và rộng lượng như của SiWon?

Nghĩ rồi DongHae lại lắc đầu. Anh không có dịp hy sinh mạng sống của mình cho EunHyuk, nhưng anh có thể dùng cả cuộc đời còn lại của mình để mang hạnh phúc đến cho cậu.

- Không sao… sẳn dịp tôi đưa EunHyuk đi đây đó chơi luôn, em ấy ít được ra ngoài… - DongHae đáp khá nhỏ

- Chưa biết lên tỉnh thì ai sẽ dắt ai đi chơi. EunHyuk rành đường trên này hơn Lee thiếu gia đó. Ít nhất thì hai năm qua tháng nào em ấy cũng lên đây. – SiWon vui vẻ trêu

DongHae gật gật đầu vẻ đồng tình. EunHyuk thật sự không phải là người cam chịu người ta dắt mũi. DongHae nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng của EunHyuk lúc cậu điều động người của Eun gia vận chuyển vàng lên tỉnh thì cũng đủ hiểu.
Cả hai lại tiếp tục những câu chuyện bâng quơ để thân thiết với nhau hơn.


***


Ở bên ngoài, EunHyuk vẫn bị KiBum lôi đi xoành xoạch. Cậu không hề biết rằng sự “mất tích” của cậu vô tình làm cho mối quan hệ của hai người cậu yêu thích trở nên tốt đẹp hơn. Và có thể, Lee gia sẽ mở ra hướng đi mới, hoàn toàn độc lập với Tae gia.

- Cậu KiBum… khoan đã… khoan đã… - EunHyuk cố gắng gỡ tay KiBum ra khỏi tay mình. Sức khỏe yếu ớt của cậu không cho phép cậu đi nhanh với tốc độ như thế.

Cảm giác được nơi đây khá xa gian phòng của SiWon, KiBum mới an lòng bỏ tay EunHyuk ra. Môi cậu liền nở nụ cười hiền hòa giả tạo.

- Lâu rồi không gặp, cậu EunHyuk vẫn xinh đẹp như lúc nào.

EunHyuk nhíu mày xoa xoa cổ tay đang đỏ rần, không đáp trả KiBum

- Xin lỗi vì đã lôi kéo cậu EunHyuk ra đây. Đành chịu thôi, không dễ dàng gì anh SiWon chấp nhận đám cưới này, nên tôi phải phòng bị tất cả mọi hướng.

EunHyuk liếc nhìn nụ cười thân thiện của KiBum mà có chút phật lòng.

- Sao cậu KiBum nói vậy? Anh SiWon không phải loại người nói không biết giữ lời. Nếu đã chấp nhận cưới nhau thì phải tin tưởng nhau chứ? Cậu Kibum làm vậy anh SiWon sẽ buồn đó.

- Biết sao được? Tình cũ không rũ cũng tới! – KiBum vẫn cứ cười. Việc cậu không tin tưởng Siwon đã hoàn toàn quên đi hình bóng Eunhyuk Siwon cũng biết rõ, và Siwon cũng biết cậu làm mọi cách để ngăn chặn hai người gặp nhau. Biết nhưng Siwon chẳng trách Kibum lời nào. Trước nay anh chưa bao giờ trách bất cứ việc gì Kibum làm, chỉ đơn giản anh hiểu Kibum yêu anh sâu nặng như anh đã từng yêu EunHyuk.

EunHyuk thở ra chịu thua bản tính chiếm hữu của KiBum. Có lẻ KiBum là sư phụ của cậu trong lĩnh vực này rồi.

- Tôi không làm phiền nhiều đâu. Tôi chỉ nói với anh SiWon vài câu, rồi vào dự lễ , rồi lặng lẽ ra về, được chưa? – EunHyuk đề nghị với vẻ hờn trách. Dù sao vợ người ta không thích cậu gần gũi người ta thì cậu sẽ chiều.

KiBum nhún vai, công khai giả đò không hiểu chuyện

- Cậu EunHyuk muốn nói gì để tôi nhắn lại cho, lễ cưới sắp diễn ra rồi, chúng ta vào nhà thờ thôi.

EunHyuk thật sự không thể cười nổi với KiBum, mặc dù cậu là người hay cười. EunHyuk cũng là dạng người hay ghen bóng gió, nhưng trắng trợn như KiBum thì cậu chịu thua.

- Tôi chỉ muốn chúc phúc cho anh ấy, mong anh ấy sống vui vẻ…

- Thế thì không cần phải chúc đâu, ở bên cạnh tôi anh SiWon sẽ luôn vui vẻ, đi thôi! – KiBum không chờ EunHyuk nói hết câu, lại lôi EunHyuk vào nhà thờ. Ấn cậu ngồi yên vị ở dãy ghế thứ hai. Nơi dành cho những vị khách thân thuộc của cô dâu chú rể.

Cả lễ đường thoáng chút ngạc nhiên vì chưa tời giờ hành lễ mà “cô dâu” cứ ngang nhiên đi vào. Còn chú rễ tới giờ vẫn chưa thấy tung tích. Nhưng KiBum chẳng câu nệ chuyện đó, mục đích của cậu là không cho EunHyuk gần SiWon, dù chỉ một giây.

- Ôi… cậu chủ… cậu đến lúc nào vậy? – Choi quản gia lập tức hồ hởi tay bắt mặt mừng với EunHyuk – Eun lão gia đâu? Dạo này sức khỏe lão gia thế nào?

- Gia gia vẫn khỏe và sẽ đến sau, con đi với anh DongHae từ sáng sớm, nên gia gia không đi cùng – EunHyuk vui vẻ đáp. Ông Choi làm quản gia cho Eun gia gần cả một đời. Sau khi SiWon về làm việc cho Kim gia, ông Choi cũng lên tỉnh để ở gần con trai. Lâu lắm rồi EunHyuk mới gặp lại ông. Ấy vậy mà theo thói quen, ông vẫn gọi cậu là “cậu chủ”.

EunHyuk mãi lo trò chuyện với Choi quản gia, không biết rằng KiBum đã lẫn đi mất. Dĩ nhiên, gặp gỡ Choi quản gia cũng là kế hoạch của KiBum, cậu không thể ở cạnh EunHyuk lúc chuẩn bị làm lễ thì ông Choi sẽ là người thay thế, nhất định không cho EunHyuk lại gần SiWon.

- Thì ra nãy giờ em ở đây, làm anh tìm khắp nơi – Bất ngờ DongHae xuất hiện sau lưng EunHyuk.

EunHyuk quay sang nhìn anh rồi lại ngó dáo dác, chỉ thấy người là người

- Anh SiWon đâu? – EunHyuk vừa tìm vừa hỏi

- Thằng nhóc Xíu gì đó dẫn cậu ấy chuẩn bị làm lễ rồi. – DongHae đáp.

EunHyuk xụ mặt, cậu chưa được nói lời chúc phúc với SiWon.

Ông Choi lách người qua đám đông quan khách, tiến lại gần EunHyuk và DongHae, tay ông cầm hai ly rượu màu cam đỏ óng ánh.

- Xin chào Lee thiếu gia, cậu nhận ra lão già này chứ nhỉ? – Vừa nói ông vừa đẩy ly rượu về phía DongHae và EunHyuk.

- Choi quản gia đây mà, sao tôi không nhận ra được? Hôm nay rước dâu về, chúc mừng ông nha – DongHae mỉm cười nói rồi nâng ly rượu lên – Rượu bí ạ?

- Ừ, bây giờ đãi rượu bí trong tiệc cưới trở thành chuyện phổ biến rồi, tất cả cũng từ đám cưới của Lee đại thiếu gia mà ra đó. – Ông Choi hồ hởi nói.

- Nhưng không phải rượu bí chổ nào làm cũng ngon. – EunHyuk cũng góp chuyện.

- Ừ ừ… - Ông Choi đồng tình – Hồi trước có chổ cụ Sâm là ngon nhất. Nhưng bây giờ muốn uống rượu bí phải đến quán Bí Lùn, chỗ rượu này cũng là đặt hàng từ đó mang lên đấy.

- Bí Lùn? – EunHyuk bật cười giòn giã – Tên gì mà xấu thế? Lại kỳ cục nữa!

Ông Choi cũng cười

- Ừ… không được đẹp lắm nhưng nghe ấn tượng mà. Quán này ở mé trong ngoại ô, không cách xa Eun gia là mấy, cậu chủ không biết sao?

EunHyuk lắc đầu rồi uống một ngụm, DongHae cũng nâng ly mà thưởng thức thử.

- Ngon thật đấy – EunHyuk hồ hởi reo, vị ngòn ngọt thơm thơm giống y như lần đầu cậu uống rượu bí trong lễ cưới của mình.

EunHyuk vô tư nhấm rượu nhưng DongHae thì không. Anh trầm ngâm suy tư rồi lại uống thêm một ngụm nữa.

- Ông nói quán rượu này ở mé ngoại ô? Ông có gặp người pha chế loại rượu này không? – DongHae hỏi, mặt anh rất nghiêm túc. Khác với EunHyuk, anh là người đầu tiên được nếm qua hương vị đặc biệt này. Chắc chắn trên đời sẽ không có người thứ hai có thể pha chế ra hương vị giống như vậy. Anh đã dự nhiều đám cưới, nếm qua nhiều loại rượu bí “nhái”. Thật sự, hương vị thơm nồng dịu ngọt này chỉ có thể được pha chế bởi bàn tay của một người, chỉ một người duy nhất.

Ông Choi nhíu mày suy nghĩ câu hỏi của DongHae, ông cố lục lọi trí nhớ

- Lúc đặt hàng tôi không được gặp chủ quán, nhưng hình như cậu ấy cũng họ Lee… còn tên thì tôi không biết.

EunHyuk chớp chớp đôi mắt nhìn vẻ đăm chiêu của DongHae.

- Sao anh quan tâm đến cái quán này quá vậy? – EunHyuk hỏi

Không trả lời EunHyuk, DongHae tiếp tục gặn hỏi ông Choi

- Ông có thể nói chính xác địa chỉ quán rượu ấy được không?

- Ờ… nó nằm mé ngoại thành, từ Eun gia đi ra quẹo phải một chút, trước cửa quán có bụi dâu tây rất đẹp, Lee thiếu gia đi đến đó là nhận ra ngay.

- Bụi… bụi… dâu tây? – Bây giờ đến lượt EunHyuk ngơ ngác. Hôm đó khi cậu có ý định thuê mặt bằng quán rượu cho SungMin, cậu đã ấn tượng bụi dâu tây ấy, trông nó giống như khu vườn nhà cậu. Vì vậy, cậu quyết định ký hợp đồng thuê mãnh đất đó trong một năm. Nhưng từ khi KyuHyun và SungMin bỏ đi, cậu không đếm xỉa tới nó nữa. Bây giờ, nơi đó đã trở thành một quán rượu nổi tiếng, lại là rượu bí… 

EunHyuk và DongHae liếc mắt nhìn nhau, cả hai cùng chung một ý nghĩ. Họ đã biết hiện giờ KyuHyun đang ở đâu rồi. Gương mặt EunHyuk hân hoan thấy rõ.

- A… đã đến giờ hành lễ rồi, chúng ta ổn định chổ ngồi thôi. – Ông Choi hào hứng thông báo trước khi bước lên dãy ghế trên cùng.

- Anh DongHae chờ em một chút nha! – EunHyuk nói nhanh rồi cũng lũi đâu mất.

Khi EunHyuk trở lại thì mọi người đã ổn định vị trí, SiWon cũng đã đứng yên vị giữ lễ đường. Một bản nhạc quen thuộc nổi lên, Kim lão gia vui vẻ dắt tay KiBum từ cửa nhà thờ bước vào.

“Cô dâu” vốn dĩ đã xinh xắn, trong ngày trọng đại này trông càng xinh xắn và rực rỡ hơn.

Lễ cưới được diễn ra trong sự hân hoan của mọi người. Cô dâu chú rễ tuyên thệ sẽ bên nhau mãi mãi. Họ trao nhẫn cưới và trao nhau nụ hôn nồng cháy. Mọi người ai cũng đứng dậy vỗ tay chúc mừng.

KiBum ôm chặt cánh tay của SiWon rồi cả hai cùng bước chầm chậm trên nền vải đỏ, tiếng nhạc rồn vang hòa vào tiếng vỗ tay theo từng nhịp hoan hỉ. SiWon mỉm cười hạnh phúc đảo mắt một vòng cám ơn sự có mặt của những người thân quen.

Bất giác bước chân SiWon khựng lại, nụ cười trên đôi môi của KiBum cũng vụt tắt. Ngay dãy ghế thứ hai, một mãnh giấy to cùng nét chữ thanh mãnh hiện ra với nụ cười rực rỡ của người đang cầm nó.


Choi SiWon – Thiên thần của em
Anh hãy mãi mãi hạnh phúc cùng KiBum nhé


Giữa bầu không khí rộn ràng, người với người nháo nhác, dáng EunHyuk lặng lẽ với tất cả những chân tình mà cậu muốn nhắn gửi. SiWon chợt thắc mắc anh là thiên thần của cậu hay cậu mới là thiên thần của anh. Nụ cười của EunHyuk thật sự có thể xua đuổi mọi điều phiền muộn nhất cho những ai đứng đối diện cậu.

Vì KiBum nhất quyết không cho cậu lại gần SiWon, EunHyuk chỉ còn biết làm cách này để nói với anh tất cả cõi lòng của cậu. Cậu đã nợ anh quá nhiều, ngoài việc chúc phúc cho anh thì cậu chẳng có thể đến đáp gì cho anh cả. Do đó, dù có vẻ hơi “quấy rối” một chút, nhưng cậu phải làm mọi cách để SiWon hiểu lòng cậu.

KiBum đăm chiêu ngơ ngẩn một hồi rồi cũng bật cười. Cậu hoàn toàn chịu thua sự ranh mãnh của EunHyuk. Thậ sự EunHyuk có một vị trí riêng trong lòng SiWon, cậu cố gắng thế nào cũng không đuổi xua được. Điều quan trọng nhất là SiWon hiện đang ở bên cậu, và KiBum rất trân trọng điều đó. Cậu không có ác ý gì khi ngăn cản EunHyuk gặp SiWon, cậu chỉ không muốn SiWon phải bận lòng.

SiWon và KiBum chẳng ai nói với ai lời nào, họ cùng nhau tiến lại gần EunHyuk.

- Cám ơn em, nhưng… em nghịch ngợm quá! – SiWon vừa nói vừa xếp mãnh giấy của EunHyuk lại, anh sẽ giữ nó như một kỷ niệm khó quên.

- Anh DongHae nên cẩn thận với người vợ này, gì mà không quản được chút nào! – KiBum chu môi hờn trách, vẻ trêu chọc.

DongHae thở dài

- EunHyuk chỉ muốn nói vài lời thôi, em ấy không đủ sức cạnh tranh với cậu KiBum nổi đâu.

KiBum bật cười giòn giã, rõ ràng cậu nhận ra DongHae là một chàng thiếu gia… quá chiều vợ.

- EunHyuk… cám ơn nhé! Tôi sẽ lo cho anh ấy, an tâm! – KiBum nói với giọng dịu dàng, lần này là cậu chân tình chia sẻ với Eunhyuk. 

- Em cũng vậy, cũng sống hạnh phúc nhé – Siwon nói khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Eunhyuk. Vì kể từ giây phút này, anh sẽ không thể quan tâm bảo vệ cho cậu nữa, vòng tay của anh phải che chở cho hình bóng khác.

- Và cũng cám ơn thiếu gia đã vượt đường xa đến đây, tôi thật sự rất vui – Siwon nói lời cảm ơn chân thành, bắt tay tạm biệt Donghae. Kibum cũng vẫy vẫy chào cả hai khi cùng Siwon tiến ra cổng nhà thờ.

Vì người quá đông nên EunHyuk cũng không muốn chen ra phía trước. Mọi người đang ồn ào huyên náo tiễn đôi tân lang, tân nương lên xe hoa. Chùm lon gắn sau mui xe kêu leng keng báo hiệu cho EunHyuk biết xe hoa của họ đã lăn bánh và đi đến địa điểm tuần trăng mặt của hai người. Trong lòng của EunHyuk dâng lên cảm xúc khó tả. Cậu không hiểu đó là thứ cảm xúc gì, nhưng cậu hiện đang rất thoải mái.

- Thiên-thần-của-em? – Chợt DongHae gằn giọng rồi đùng đùng bước ra xe.

EunHyuk lót tót chạy theo, ôm chầm lấy cánh tay của anh

- Đã nói thiên thần không bằng mạng sống mà, anh dỗi cái gì chứ?

- Không thèm dỗi! Em cũng có coi trọng đâu? – DongHae nói lạnh tanh và mở cửa xe cũng mạnh bạo.

- Chuyện gì khiến Lee đại thiếu gia bực bội thế? – Bổng một giọng nói trầm phá tan không khí riêng tư của vợ chồng cậu hai.

DongHae chăm chú nhìn vào vị chủ nhân của giọng nói ấy và anh nhận ra người ấy là Kim lão gia, người đã dắt tay KiBum vào lễ đường.

- Hôm nay chắc Kim lão gia vất vả lắm! – DongHae khẽ cúi người chào hỏi.

- Lee đại thiếu gia từ xa đến thăm mà không đón tiếp chu đáo, thật là ngại…

- Không có đâu ạ, lễ cưới rất thành công, xin chúc mừng Kim gia…

Kim lão gia bật cười, ông khẽ đưa cho DongHae mãnh giấy nhỏ.

- Tôi đã nghe SiWon thưa qua về lời đề nghị của Lee thiếu gia và tôi rất lấy làm ngại vì không thể đón tiếp Lee thiếu gia và phu nhân chu đáo. Đây là địa chỉ một số bến tàu của Kim gia, nếu có thời gian thiếu gia cứ xem xét. Tôi sẽ chờ điện thoại của cậu.

- Thật sao? – DongHae vui hớn hở - Tôi đã muốn hợp tác cùng Kim gia lâu rồi, bây giờ có dịp gặp Kim lão gia, thật hân hạnh!

Kim lão gia gật gật vẻ hài lòng. Ông thật sự rất có cảm tình với DongHae. Tuổi trẻ, ham học hỏi lại vững chí làm ăn, ông thích dạng người như thế. Hơn nữa, Lee M không phải là nơi ai muốn công sự cũng được. Ông thật sự bất ngờ vì ông chủ hiện tại của Lee M lại trẻ đến thế.

- Bây giờ tôi phải lo vài chuyện sau đám cưới KiBum, nên hy vọng chúng ta sẽ có thể gặp nhau vào tuần sau.

- Vâng ạ! – DongHae cúi đầu sâu hơn để chào tạm biệt Kim lão gia như một hậu bối. 

- Bến tàu? Anh không muốn hợp tác với Tae gia nữa sao? – EunHyuk thắc mắc khi Kim lão gia đã đi xa.

DongHae liếc nhẹ cậu rồi nhảy lên xe, không thèm đáp.

- Anh DongHae ~ Đỡ em lên với… - EunHyuk giở trò nhõng nhẽo khi bị Donghae làm ngơ. Từ lâu rồi cậu không còn thấy tủi thân khi bị Donghae hất hủi. Ngược lại, cậu còn bắt anh phải miễn cưỡng mà yêu-chiều-cậu.

DongHae thở dài chán nản rồi đỡ EunHyuk lên, lại tiếp tục giận dỗi.

- Bây giờ chúng ta đến quán rượu ấy thử nhé? ha? – EunHyuk xởi lởi như không có chuyện gì xảy ra.

DongHae nhìn vẻ mặt giả nai của EunHyuk lại càng phát bực. Bình thường anh giận là EunHyuk cũng nín thin. Hôm nay cậu có vẻ hưng phấn quá. Phải rồi, vì cậu vừa gặp thiên thần của cậu mà. DongHae càng nghĩ thì cơn ghen càng sôi sùn sục.

EunHyuk chẳng quan tâm đến cơn giận của DongHae. Cậu thấy anh giận thật là con nít. Lòng cậu đối với anh thế nào anh hiểu rõ, cậu làm vậy cũng chỉ để SiWon yên lòng mà sống hạnh phúc thôi. EunHyuk không thèm đếm xỉa đến DongHae nữa, trong lòng cậu đang rất phơi phới, gánh nặng tội lỗi về SiWon đã được trút bỏ hoàn toàn. Cứ thế EunHyuk quay mặt ra cửa sổ, miệng lẩm bẩm một bản tình ca.


***

Chiếc xe về đến ngoại thành thì trời đã nhá nhem tối. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ lim dim, hai vợ chồng vẫn mỗi người ôm mỗi góc của sổ. 

- Mình có nên vào thăm gia gia một chút không nhỉ? Lúc nãy ở lễ đường đông quá, không thấy gia gia đâu. – Vừa nói EunHyuk vừa dụi dụi mắt. Cậu không coi vẻ hờn dỗi của DongHae là một chuyện lớn.

- Tùy em! – DongHae đáp lạnh tanh.

EunHyuk khẽ liếc nhìn DongHae, đoạn đường xa như vậy mà anh vẫn chưa nguôi giận ư?

- Thôi để khi khác, lúc nào anh rãnh mình ghé chơi với gia gia cả ngày, chứ bây giờ mặt mày anh chù ụ như vậy có ghé chỉ làm gia gia buồn thêm. – EunHyuk vừa đề nghị và xiên xỏ.

- Muốn anh không giận thì sau này đừng có gặp người ta là ôm ấp nữa! – DongHae nói nhanh.

EunHyuk trề môi quay mặt đi. Cậu biết không nên hành động như vậy trước mặt DongHae, nhưng dù sao SiWon cũng là người rất quan trọng với cậu. Chẳng lẻ DongHae không thể cho cậu… một ngoại lệ?

Thằng Năm cho xe chạy dọc theo bờ đê vắng vẻ, tiến dần đến ngỏ hẻm vào quán rượu mà họ đang muốn tìm hiểu. EunHyuk vẫn nghiêng đầu ra cửa sổ, mắt chăm chú nhìn những cảnh vật hai bên đường. Cậu vẫn chưa trả lời câu nói của DongHae.

- Em đã ký hợp đồng với người ta mà không có dịp dùng đến, em bỏ luôn không ngó ngàng vậy sao? Tiền bạc em dư giả nhỉ? – DongHae hờn trách vì sự thờ ơ của EunHyuk trong việc kinh doanh. Việc này với việc kia dồn lại làm anh phát bực.

- Em mở quán rượu là vì SungMin, cậu ấy về quê thì em làm làm gì? Với lại, Đông Hưng của anh khiến em muốn quay cuồng, còn thêm cái gọi là “dòng dõi nhà họ Lee” của anh làm em chẳng ăn uống gì được… đầu óc đâu mà lo cho quán rượu? – Giọng EunHyuk rất dịu dàng nhưng rõ ràng là cũng trách lại DongHae. Bất cứ chuyện gì cậu làm sai cậu đều đem đứa bé ra để không bị DongHae la rầy.

DongHae thở ra chán nản, anh khoanh tay trước ngực dựa hẳn vào thành ghế.

- Bao nhiêu người có em bé, chẳng thấy ai phiền như em!

EunHyuk lại trề môi không đáp. Không phải cậu phiền mà là do cậu cố ý hành hạ DongHae. Có lẽ kế hoạch này nên kết thúc sớm, DongHae bắt đầu phàn nàn rồi. Sức chịu đựng của anh đang dâng đến đỉnh điểm.

Trầm ngâm một hồi, EunHyuk khẽ nhích người, một chút… thêm một chút nữa… rồi rúc nhanh người tựa đầu vào vai DongHae, mắt chớp chớp long lanh.

- Thì bây giờ em không phiền nữa. Sau này có đau ốm thế nào em cũng không dám phiền anh nữa.

DongHae trợn mắt liền: - Em vừa nói cái gì đó?

EunHyuk bật cười khanh khách rồi quàng tay ôm chặt DongHae. Dù cậu nhõng nhẽo và quấy rối thế nào DongHae cũng chiều chuộng cậu. EunHyuk hiểu rõ điều đó. Cậu quyết định trở lại làm một người vợ dịu hiền vốn có của mình, không tìm cách làm khổ DongHae nữa.

Nghĩ rồi EunHyuk tủm tỉm, rướn người hôn DongHae một cái.

- Gì thế? – DongHae ngạc nhiên. Càng ngày anh càng sợ cái vẻ nũng nịu của EunHyuk.

- Đừng ghen nữa, em chỉ yêu mình anh thôi, và em hứa sẽ không ôm bất cứ ai, kể cả gia gia… – EunHyuk nói với gương mặt phụng phịu, vẻ biết lỗi.

DongHae phì cười vì dáng vẻ trẻ con của cậu. 

- Sao lại có cả nhạc gia ở đây nữa?

EunHyuk quàng hẳn hai tay vào cổ DongHae, kề trán cậu vào trán anh, miệng chu chu đầy khơi gợi

- Anh mà còn giận là em cưỡng hôn anh đó!

DongHae giật mình đẩy hẳn EunHyuk ra. Mỗi lần cậu chủ động là anh sẽ không bao giờ kiềm chế được. Nếu cứ tiếp tục thế này thì anh sẽ đè cậu ngay trên xe mất. Vì sĩ diện của anh trước mặt thằng Năm, tốt nhất là anh nên thôi giận EunHyuk để cậu đừng “quấy rối” anh nữa.

Nghĩ thế Donghae thở dài, vuốt ve mái đầu của EunHyuk rồi ôm cậu sát vào người anh.

- Sống cạnh anh em hạnh phúc chứ? – DongHae thì thầm.

EunHyuk gật đầu không cần suy nghĩ.

DongHae gật gù vẻ hài lòng. Anh tiếp tục xoa xoa mái đầu của EunHyuk. Cuộc sống vợ chồng của anh hiện đang rất đầm ấm và hạnh phúc với những niềm vui nhỏ nhoi hàng ngày.

- Bí lùn? – DongHae nhíu mày khó hiểu khi nhìn thấy tấm bản hiệu to đùng dần hiện ra trước mắt, anh không muốn mở miệng chê thẳng thừng như EunHyuk, nhưng thật sự là anh dị ứng với tên gọi “quê mùa” thế này. – Đây là quán rượu em thuê phải không?

EunHyuk ló mắt trông ra cửa sổ. Đúng là khu đất cậu thuê trước đây nhưng bây giờ nó đã được trang hoàng lộng lẫy với đủ thứ đèn và mùi thơm ngào ngạt.

- Vì sao nhất quyết phải chọn cái tên xấu xí như vậy chứ? – EunHyuk vừa bước xuống xe đã không thể kiềm nén sự bất bình. Dù sao cậu cũng đã bỏ nửa buổi chạy lòng vòng để chọn địa điểm. Cậu không hài lòng lắm khi quán rượu dự định của cậu bị đặt một cái tên quá sức quê mùa.

- Dạ… quý khách đi mấy người và có đặt chỗ trước chưa ạ? – Một cô bé nhân viên lễ phép cúi đầu khi thấy DongHae và EunHyuk đi tới cửa.

- Ờ… Hai người… Nhưng ta đến là để gặp ông chủ của quán này – DongHae đáp.

- Dạ… xin hỏi quý danh của vị thiếu gia đây, thiếu gia có hẹn trước với ông chủ không ạ? – Cô bé nhân viên vẫn lễ phép.
DongHae liếc nhìn EunHyuk. Khỏi cần điều tra cả hai cũng đoán chắc KyuHyun đứng sau quán rượu này. Vẻ kiêu kỳ, tráng lệ của quán cộng thêm lối tiếp khách kiểu cách, hoa hòe này chỉ có cậu ba nhà họ Lee là ưa chuộng. Chẳng ai phải đi đặt hẹn trước với một ông chủ quán rượu be bé thế này.

- À… Ta họ Lee, còn đây là phu nhân của ta – DongHae vẫn đáp với giọng dửng dưng – Ông chủ của các ngươi cũng họ Lee phải không? Hãy bảo nhanh với nó là anh hai nó đến đây!

Cô bé lập tức ngơ ngơ không hiểu.

- Dạ… nhưng… anh hai của ông chủ… có hẹn trước chứ ạ? – Cô bé hơi lưỡng lự. Nó đã được trả lương chỉ để từ chối bất kỳ vị khách nào không có hẹn trước với ông chủ của nó. Nhất là những vị khách tự xưng là có quan hệ mật thiết với ông chủ. Cô bé còn nhỏ, lại ít tiếp xúc thông tin nên không nhận ra DongHae.

DongHae không trách cô bé vì điều đó. Với anh, cô bé thật sự là một nhân viên được dạy dỗ tốt. Dù bất cứ lý do gì cũng nên tuân thủ quy tắc mà ông chủ đặt ra. Anh chỉ không hiểu việc gì mà KyuHyun với SungMin lại khó khăn trong việc gặp gỡ khách như vậy. Kinh doanh không phải khách hàng luôn là thượng đế sao?

Như cảm giác được là đang bị làm khó, EunHyuk liền rủ rỉ với cô bé.

- Tôi là EunHyuk… tôi đến đây để đòi lại số phần trăm của tôi trong quán rượu, vì vậy, hãy gọi gấp cho cậu Lee SungMin trước khi hai chúng tôi làm lớn chuyện này lên – EunHyuk nói với gương mặt lém lĩnh.

Cô bé lại ngơ ngơ một lần nữa. Nụ cười của EunHyuk thật hiền hòa, gương mặt cậu rất thân thiện với dáng người nhỏ nhắn. Nhưng rõ ràng là cậu đang đe dọa cô bé. Một lời đe dọa ngọt ngào.

- Ơ… xin công tử chờ cho một chút ạ! – Con bé lễ phép nói rồi mất hút vào sâu trong quán.

- Em vừa nói gì với con bé đó? – DongHae thắc mắc.

- À… em chỉ muốn giúp anh được gặp cậu ba nhanh chóng thôi mà – EunHyuk đáp ra chiều bí mật.

DongHae gật gật ra vẻ hài lòng, anh luôn tin tưởng tài ăn nói của EunHyuk. Thật sự nãy giờ anh có chút không vui vì hai chồng không được chào đón như người nhà của ông chủ. Bọn nhân viên thậm chí còn không mời anh và EunHyuk ngồi. Mà thật ra cũng chẳng còn chỗ để ngồi, quán thật sự rất đông. Tất cả các bàn đều được đặt trước và có hẹn giờ giấc hẳn hoi.

Trong lúc chờ đợi DongHae buâng quơ cất bước đi dọc theo dãy hành lang dòm ngó xung quanh.

Chẳng bao lâu sau con bé đã quay lại. EunHyuk rất hồ hởi vì cậu tin mình vừa trêu ghẹo được SungMin. Biết cậu đến, thể nào SungMin cũng mừng lắm.

Nhưng đi phía sau con bé không phải SungMin, cũng chẳng phải KyuHyun, mà là một tốp thanh niên mặt mày bặm trợn, vai u thịt bắp, sát khí đằng đằng.

- Đâu? Ai đâu? Tên nào đòi làm loạn quán rượu? – Tên dẫn đầu hung hăng gằn từng tiếng. Hắn là YingDon, kẻ bảo kê an ninh cho quán rượu.

EunHyuk tròn mắt, tim muốn ngừng đập. Cậu đứng chết trân tại chỗ.

- Dạ… là vị công tử đây muốn thanh toán nợ nần gì đó với ông chủ – Con bé chu mỏ nói với YingDon trong khi tay chỉ về phía EunHyuk.

YingDon lập tức trừng mắt nhìn EunHyuk. Ánh mắt dữ tợn ấy bất giác dịu hẳn xuống rồi nheo nheo một cách say đắm. Dưới ánh đén mờ ảo của đại sảnh, EunHyuk như một mỹ nam xuất trần trước mắt hắn. 

- E hèm! – YingDon cố đằng hắn để lấy lại bình tĩnh, giọng giả vờ cứng cỏi đe dọa nhưng trái tim đập loạn xạ - Cậu nhóc đây muốn quậy phá gì quán rượu? Cậu có biết đây là nơi nào không mà dám gây sự hả?

- Cậu… cậu…uuu… nhóc? – EunHyuk ấp úng ngó trân trân gương mặt hung bạo kia. Cậu không đồng ý lắm với cách xưng hô của hắn nhưng thân người hộ pháp ấy làm cậu hoảng sợ.

Trong tíc tắc, cả đám côn đồ chừng năm, sáu tên vây lấy EunHyuk, chúng ép cậu lùi vào một góc của đại sảnh để không làm phiền các thực khách. Nhiệm vụ của bọn chúng là giải quyết những kẻ cả gan đến đây quấy rối quán rượu.

- Cậu nhóc này còn hỉ mũi chưa sạch, đại ca! Chúng ta nên trừng phạt nhẹ thôi để dằn mặt, không nên làm lớn chuyện – Một tên trong đám cất tiếng bỡn cợt.

- Đúng vậy! Dám mở miệng đe dọa ông chủ… phải nhận hình phạt đấm cho ba cái! – Một tên khác lên tiếng.

EunHyuk tròn mắt hết cỡ nhìn đám hộ pháp ấy từ từ tiến lại gần. Cậu chưa thể hình dung được chuyện gì đang xảy ra. Dáng vẻ ngơ ngác của cậu càng khiến gương mặt cậu trở nên xinh xắn và đáng yêu lạ kỳ. Cả đám côn đồ cứ nhích lại gần mà tên nào cũng chần chừ, không nở ra tay.

- CÁC NGƯƠI ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY? – Giọng DongHae quát lớn đầy giận dữ phía sau.

EunHyuk như bừng tỉnh sau khi nghe giọng nói thân thương đó. Cậu hớt hải lách người qua đám côn đồ rồi chạy lại núp hẳn sau lưng DongHae, chỉ chừa lại đôi mắt to tròn lấp ló qua bờ vai anh. Đôi mắt nhìn chăm chăm vào đám côn đồ vẻ hờn trách.

- Có… có… phải là cậu hai của Lee gia không ạ? – YingDon ngạc nhiên lên tiếng

DongHae nhíu mày chăm chú nhìn cả bọn. Anh đang rất giận vì cả đám to cao này dám ức hiếp vợ của anh.

- Vừa rồi các ngươi tính làm cái gì vậy? Bộ hết muốn sống rồi hả? – DongHae hất giọng. Anh đứng hiên ngang với hai tay bỏ trong túi quần, vẻ thách thức.

- Ầy… ầy… Lee đại thiếu gia bớt giận… là hiểu lầm, là hiểu lầm mà… - YingDon xoa xoa hai tay tiến lại gần DongHae. EunHyuk liền ép người sát vào lưng DongHae hơn, cậu vừa nhận ra là mình suýt bị đánh.

- Chỉ là đôi khi quán rượu hay có những kẻ quấy rối, nên chúng tôi phải dọn dẹp… lúc nãy tôi nghe nói có một kẻ tên EunHyuk dám đe…EunHyuk? – Bổng YingDon cao giọng, giờ hắn mới nhớ ra – Có phải là Eun công tử, con trai độc nhất của Eun địa chủ không?

YingDon nghiêng đầu để trông EunHyuk rõ hơn, cậu lại rút người sát DongHae hơn, đầu khẽ gật gật. YingDon như muốn vỡ tim vì cái gật đó. Hắn hay nghe KyuHyun khoe là “chị dâu” của anh rất đẹp, bây giờ thì hắn đã được chiêm ngưỡng rồi.

- Mà ngươi là ai vậy? – DongHae hằn hộc hỏi không chút thiện cảm với kẻ làm vợ anh sợ.

- Dạ… tôi là YingDon, là đệ tử ruột của ngài cảnh sát trưởng đây mà. Tôi tưởng có người nào đến quấy rối quán rượu, hóa ra chỉ là hiểu lầm thôi.

- Ai quấy rối? Quấy rối cái gì? – DongHae lại nhăn nhó. Anh không thể chấp nhận một đám ô hợp bỡn cợt danh vị thiếu gia của anh.

- Là… em quấy rối… - Chợt một giọng nói ngọt ngào lí nhí sau lưng DongHae.

- Ửh? – DongHae tròn mắt ngó trân trân EunHyuk.


***


Sau khi giải quyết mọi hiểu lầm, đám bảo kê lập tức cúi đầu cáo lỗi với EunHyuk. EunHyuk mỉm cười ngượng ngùng đầy ái ngại.Cậu cũng chẳng dám liếc mắt nhìn DongHae. Mợ hai Lee gia gây chuyện phiền phức nơi quán rượu, thật đúng là chuyện mất mặt đáng buồn cười.

- Thì ra mợ hai đây là bạn thân thiết với ông chủ, vậy mà chút nữa chúng tôi đã đắc tội. Cúi mời hai vị vào phòng chờ, tôi sẽ chuyển lời đến ông chủ ngay ạ! – YingDon khép nép dẫn DongHae và EunHyuk đến một gian phòng nhỏ phía sau đại sảnh quán rồi mất hút.

Gian phòng được bày trí rất khang trang, kiểu cách. EunHyuk nhận ra nó có vài nét rất giống kiểu bày trí trong phòng của KyuHyun.

- Càng ngày em càng nổi tiếng ấy nhỉ? – DongHae mân mê đôi môi mỏng quyến rũ cất giọng mỉa mai.

EunHyuk đưa ánh mắt ngó đông ngó tây, làm bộ không nghe thấy gì. Cậu chỉ muốn trêu SungMin một chút, cậu chẳng hề tưởng tượng nổi quán rượu nghèo xơ khi xưa cậu thuê giờ làm trở nên hoành tráng và “có trật tự” như thế này.

- Coi bộ KyuHyun cũng rất biết cách làm ăn, bây giờ chắc nó không thèm nhìn mặt hai chúng ta nữa đâu. Về Lee gia chỉ là cậu ba, còn ở đây được làm ông chủ lớn – DongHae lại cất giọng mỉa mai, nhưng lần này đối tượng là KyuHyun. Anh có chút bực mình vì thuộc hạ của KyuHyun vừa đe dọa vợ của anh.

EunHyuk vẫn im lặng không đáp. Mỗi khi người khác bực mình thì cậu luôn câm như hến.

Xoảng! Loảng xoảng! Leng cheng! Rầm rầm…

- CÁI GÌ? ANH LẬP LẠI LẦN NỮA COI? ANH CÓ TIN HÔM NAY LÀ NGÀY CUỐI CÙNG ANH ĐƯỢC NÓI KHÔNG HẢ?

Cả EunHyuk và DongHae đều giật mình vì tiếng quát mắng chát chúa đó. 

Xoảng! Loảng xoảng!

- ANH ĐỨNG LẠI! ANH MÀ BƯỚC RA KHỎI ĐÂY LÀ ĐỪNG MONG CƠ HỘI QUAY LẠI!

EunHyuk và DongHae ngơ ngác nhìn nhau rồi cả hai quyết định bước ra khỏi phòng xem xét tình hình.

- Ahhh!

Một bóng người hớt hải đâm sầm vào DongHae ngay khi anh vừa bước ra dãy hành lang. Quần áo của người ấy đầy đủ mùi gia vị, mùi gì cũng có. Phía sau người đó, một bóng người khác với nguyên chồng chén dĩa trên tay chạy theo, nước mắt đầm đìa.

- ANH ĐỨNG LẠI! LEE CHO KY… … …Anh DongHae? EunHyuk? – Người nước mắt đầm đìa quát được nửa câu rồi ngẩn ngơ hỏi.

- SungMin? – Cả DongHae và EunHyuk cũng ngẩn ngơ không kém.

Bốn người, tám cặp mắt trân tráo nhìn nhau đầy ngỡ ngàng.

Ba bốn giây im lặng trôi qua, SungMin lại mếu máo, giọng nức nở.

- Anh DongHae… hức!... Đến đúng lúc lắm… hức! hức! Anh… anh đem kẻ vô tâm… hức!... đem kẻ vô tâm ấy… về … về Lee gia đi… hức! Huhuhuhu…

- Thì bây giờ anh về đây! Em không cần đuổi! – KyuHyun cao giọng nhăn nhó trong khi cố phủi hết những thứ gia vị dính trên người. DongHae và EunHyuk sợ hãi lùi ra xa anh một đoạn, bụi gia vị đang bay mịt mù xung quanh KyuHyun.

ĐƯỢC! ANH GIỎI LẮM! VẬY THÌ BIẾN LẸ ĐI! - SungMin tức giận quát lớn rồi không nể nang, ném luôn hai cái dĩa bay thẳng đến chỗ KyuHyun.