Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

09 December 2012

(Haehyuk) - Tình Nhân - PG15 - Oneshot


Author: Bảo Bảo
Pairing: HaeHyuk
Dislaimer: they’re not mine
Rating: PG-15
Category: happy ending
Summary: Tôi là một món bảo vật… Họ cần tôi, họ tìm đến tôi, họ có thể có được tôi nhưng không bao giờ họ được phép vứt bỏ tôi. Vì tôi chưa bao giờ là của ai cả!


------------------------ * -----------------------

Tôi là một món bảo vật. Họ luôn gọi tôi như thế nhưng có đúng không?

Họ là những người đàn ông có nhiều tiền, nhiều của cải, nhiều quyền lực nhưng họ muốn tôi. Tôi là một con búp bê xinh xắn. Họ muốn tôi đi bên cạnh họ trong những bữa tiệc. Họ muốn tôi ngồi bên cạnh họ trong những lúc họ ngồi với nhau và bàn về một số tiền lớn. Và hơn hết, trên tất thảy những việc đó, họ muốn tôi nằm cạnh họ trên giường. Họ cần tôi, họ tìm đến tôi, họ có thể có được tôi nhưng không bao giờ họ được phép vứt bỏ tôi. Vì tôi chưa bao giờ là của ai cả!

Tôi đã từng là của riêng một người, chỉ của riêng một người thôi. Nhưng hãy xem anh ta đã làm gì?

Phản bội tôi ngay khi tôi sắp trao mình cho anh ta. Ngay trước ngày cưới của chúng tôi và anh ta dắt một con điếm về nhà, anh ta cho tôi nhìn thấy tất cả khi tôi đến nhà anh ta để nói về ngày quan trọng nhất trong đời tôi. Thật nực cười, anh ta từng nói tôi là một món bảo vật nhưng hãy xem kìa, anh ta đang chà đạp tôi để làm tình với một con điếm, anh ta hủy hoại món bảo vật của mình.

Một người vợ sẽ cảm thấy như thế nào khi biết được chồng mình đã phản bội mình, không ngần ngại cặp kè với một người khác? Tôi muốn tất cả những người vợ cảm nhận được nỗi đau phản bội từ chính con người đã hứa rằng sẽ yêu thương họ suốt cuộc đời. Họ cần biết được điều đó.

Những người đàn ông giàu có tìm đến tôi, hết người này đến người khác. Họ cần tôi chứ không phải tôi cần họ. Tôi có tiền, tôi có địa vị, tôi có mọi thứ. Tôi không cần những thứ đó từ họ. Và những người vợ, họ thật ngu ngốc và nhu nhược. Họ biết rằng những đêm chồng họ không về nhà là những đêm vô cùng nóng bỏng của tôi nhưng họ không làm bất cứ điều gì. Họ biết rằng tôi đẹp hơn họ, tôi trẻ hơn và chồng họ mới chính là người tìm đến tôi.

Và những người đàn ông kia, họ chấp nhận rằng tôi không thuộc về họ. Như họ muốn, tôi đến với họ trong một đêm, ở lại trong bao lâu là tùy tôi và tôi có thể rời đi bất cứ khi nào tôi muốn. Tôi không đòi hỏi điều gì từ họ, thậm chí tôi có nhiều tiền và quyền lực hơn họ  nhưng họ vẫn tặng tôi nhiều thứ. Tôi nhận…sẽ không sao cả ngay cả việc tôi nhận nó mặc dù những người khác vẫn bảo rằng…tôi chỉ là một con điếm hạng sang mà thôi.

Cũng giống như bao người, Lee Donghae gặp tôi lần đầu tiên khi tôi đi cùng ngài Kim đến một bữa tiệc lớn. Ánh mắt anh ta nhìn tôi ngay từ đầu không có gì làm tôi chú ý. Qua ly rượu của mình, Lee Donghae nhìn tôi cũng như những người đàn ông khác, muốn đến bên tôi và chiếm hữu tôi. Tôi mỉm cười và biết đêm nay có lẽ anh ta sẽ tìm đến tôi.



-Ngài Lee!

Tôi hé mở cánh cửa và nở một nụ cười đón Donghae vào trong ngôi nhà xinh đẹp của mình ngay trong đêm hôm đó. Tôi đã ở bên cạnh ngài Kim nhiều ngày và đây không phải lần đầu tiên. Ngài Kim và tôi đã quen biết nhau hơn một năm và tôi bắt đầu thấy chán người vợ ngu ngốc của ông ta, một người chẳng hề biết ghen hoặc có thể bà ta cũng có đủ tình nhân để không phải ghen với tôi. Tôi tạm biệt ông ta và đi về nhà. Tôi thừa nhận rằng mình có hơi mong ngóng đêm nay sẽ quen được một người bạn mới.

-Chúng ta đã gặp nhau…

-Chúng ta vừa gặp nhau lúc nãy!-tôi chỉnh lại, gạt bàn tay anh ta ra khỏi lưng mình và lấy ra một chai rượu

-Em biết tôi sao?-Donghae hỏi, tự cho phép mình ngồi xuống sofa

-Ngài biết cả nơi này và đang ngồi trong nhà tôi, tôi cũng nên biết một chút về ngài chứ!

Tôi ngồi xuống cạnh anh ta và nhìn thấy chiếc nhẫn nơi ngón áp út. Một chút tiếc rẻ, những người đàn ông thành đạt đều kết hôn sớm để rồi Donghae đang vòng tay áp sát vào lưng tôi. Anh ta nhìn tôi rồi liếc sang chai rượu tôi đang cầm.

-Em không mang ly ra?

-Sẽ tuyệt hơn nếu thử uống như thế này, ngài không biết sao?

Tôi nói và hớp một ngụm rượu trong chai. Thật sự thì uống như thế này tuyệt hơn và rõ ràng chỉ cần nhìn tôi, Donghae cũng trông như đã say rồi. Mỉm cười và nhẹ nhàng lấy chai rượu từ tay tôi, Donghae nói khi đưa chai rượu lên cao hơn.

-Tôi sẽ thử!

Anh ta thưởng thức cho đến khi chẳng còn một giọt nào. Tôi có phần tiếc rẻ, đó là một chai rượu quý và Donghae đã không để phần tôi, anh ta thật bất lịch sự.

-Em muốn thưởng thức lần nữa chứ?

Thật sự thì Donghae không đến nỗi bất lịch sự bởi vì hương vị này ngon hơn nhiều thứ rượu trong chai. Một cách tự nhiên nhất Donghae rướn người hôn tôi và như đã hứa, anh ta để tôi là người chủ động chiếm hết phần rượu ngọt ngào đó. Lưng tôi chạm đến lớp vải ghế cũng là lúc anh ta chiếm lấy môi tôi, có lẽ anh ta lại muốn nếm lại vị rượu đó chăng?

Bằng cách nào đó Donghae mang lại cho tôi cảm giác rất khác về nụ hôn này. Anh ta hẳn là một kẻ thành thạo lắm khi nâng người tôi lên tìm đường vào phòng ngủ mà vẫn không dứt khỏi nụ hôn mãnh liệt.

Quần áo của chúng tôi dễ dàng bị lột bỏ và Donghae vẫn đang điên cuồng chiếm lấy môi tôi. Tôi đã nói anh ta là một kẻ chuyên nghiệp mà. Tôi biết Donghae say mê cơ thể tôi. Tôi đẹp và tôi biết điều đó. Nhưng không như những người đàn ông khác, Donghae không vồ lấy tôi, không mạnh bạo, không hề có ý chiếm đoạt tôi bằng bất cứ giá nào. Anh ta dịu dàng, tôi rất thích khi Donghae mơn lấy da tôi bằng những ngón tay của mình. Nhưng sự từ tốn của anh ta làm tôi khó chịu.

Donghae đang bỡn cợt tôi ư? Lẽ nào anh ta muốn tôi cầu xin để anh ta chiếm lấy mình? Thật nực cười. Donghae cũng như những người đàn ông khác, họ cần tôi chứ không phải tôi cần họ. Anh ta nghĩ có thể trêu chọc tôi đến khi nào đây? Tôi đẩy người anh ta ra và thả lỏng cơ thể lên chiếc giường êm ái.

-Nếu ngài không muốn thì không nên đến đây!

Donghae bật cười đè lên người tôi. Anh ta hôn nhẹ lên môi tôi trong khi khéo léo nắm lấy tay tôi đặt lên lưng mình để bắt đầu một đêm nóng bỏng.

-Tôi chỉ muốn ngắm em thêm chút nữa thôi…

Tôi thức giấc và biết rằng mình đang nằm một mình trên chiếc giường rộng như thể chẳng có vị khách nào ghé nhà tôi trong đêm qua. Với tay lấy điếu thuốc trên chiếc bàn bên cạnh, tôi thả ra từng cụm khói khi suy nghĩ về mọi chuyện điên rồ đang diễn ra trong hai tháng qua. Hai tháng sau đêm đầu tiên Donghae đến đây.

Donghae không hề biết rằng anh ta đang khiến cuộc sống của tôi chệch đi một chút so với quỹ đạo của nó. Anh ta không hề biết rằng mình là người đầu tiên qua đêm tại nhà tôi để làm chuyện đó. Anh ta không hề biết rằng mình là người đầu tiên bỏ tôi lại một mình sau một đêm nóng bỏng, tôi luôn là người rời đi trước tiên. Việc này khiến tôi có vẻ trở thành một món đồ chơi không hơn.

Nhưng hãy xem kìa. Tôi khó chịu về chuyện đó nhưng suốt hai tháng qua tôi luôn thức dậy vào buổi sáng với cái đau quen thuộc và một bó hoa của Donghae đặt sẵn trên bàn. Tôi đang biến mình thành món đồ chơi xinh xắn của anh ta đó ư? Nhưng làm sao đây, tôi yêu những đêm Donghae đùa giỡn với cơ thể tôi và tôi cũng không hẳn là không say mê thân hình tuyệt đẹp và sự chuyên nghiệp của anh ta mỗi đêm.

-Đừng hút thuốc nữa!-Donghae lấy điếu thuốc khỏi tay tôi rồi vứt đi

-Tôi nghĩ ngài đã về từ sớm như mọi ngày…-tôi hơi bất ngờ khi anh ta xuất hiện vào lúc này, với tay lấy một điếu thuốc khác, tôi chỉ vừa kịp đưa lên môi thì Donghae lại kịp lấy nó và vứt đi lần nữa

-Em sẽ không còn xinh đẹp nữa nếu tiếp tục hút thuốc.

-Ngài là người đã mớm cho tôi điếu thuốc đầu tiên đấy ngài Lee!

-Anh nghĩ rằng nó sẽ giúp một đêm tuyệt vời hơn nhưng em không nên nghiện nó…Hơn nữa…tại sao không gọi anh là Donghae như đêm qua?

Donghae cuối xuống nhìn tôi trong khi đôi tay anh ta vuốt ve lấy đôi vai trắng ngần mà anh ta luôn cho rằng nó là phần gợi cảm nhất trên cơ thể tôi.

-Donghae! Em nghĩ anh sẽ thích được gọi là ngài vào buổi sáng. Điều này khiến chúng ta có vẻ như mới vừa gặp nhau hôm qua.

-Em đang chối bỏ rằng chúng ta gặp nhau hằng đêm trong suốt hai tháng qua ư?-Donghae nói khi hôn nhẹ lên môi tôi

-Có thể nhưng sao anh lại ở đây vào giờ này?

Donghae bế tôi lên cùng chiếc chăn quấn quanh người tôi. Đặt tôi vào bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn, anh ta hôn lên trán tôi trước khi đi ra ngoài.

-Đến một nơi cùng anh nhé!

Tôi không thích nói nhiều. Khi tôi im lặng nghĩa là tôi đồng ý. Thật ngạc nhiên là Donghae đã chuẩn bị sẵn quần áo cho tôi, anh ta nghĩ tôi là một đứa trẻ sao? Quần jean và chiếc áo thun rộng, Donghae cho rằng tôi thật dễ thương khi mặc như thế.

-Anh luôn nói rằng em là kiểu người gợi cảm?-tôi hỏi với một chút chế giễu khi nhận được lời khen từ Donghae “em dễ thương lắm”

-Tối nay em sẽ được làm một mỹ nhân gợi cảm còn bây giờ…thật sự là rất dễ thương!

Một nhà thờ, tôi nghĩ tôi không nên quan tâm xem Donghae đưa mình đi đâu nhưng thật sự nơi này là nơi tôi không ngờ đến. Không có ai ngoài tôi và Donghae cả, anh ta dắt tôi đến giữa hàng ghế và ngồi xuống cạnh tôi. Giờ đây tôi mới để ý rằng đây là buổi sáng đầu tiên tôi ở cùng anh ta vì chúng tôi chỉ gặp nhau vào buổi tối. Cảm giác ánh sáng bao quanh chúng tôi thật quá lạ lẫm.

-Em nghĩ sao?-anh ta hỏi khi nắm lấy bàn tay tôi đặt hờ trên ghế

-Em không hợp với nơi này!

-Vậy sao?…Nhưng khi nhìn em, anh luôn nghĩ đến nơi này…-Donghae mỉm cười và nhìn vào một khoảng không không xác định

-Anh nghĩ em nên đến đây để xưng tội hằng ngày sao?-tôi nói có chút đùa cợt

-Có lẽ…nhưng anh muốn thấy em đứng cạnh mình trên kia…

Tôi nhìn theo Donghae. Đó là nơi thốt ra những lời thề, là nơi trói buộc những đôi vợ chồng suốt đời. Chẳng phải quá nực cười sao, chỉ cần một đêm với tôi, tất cả những người đàn ông từng đứng trên kia đều phải phá vỡ lời thề thành ngàn mảnh vụn.
-Lấy anh nhé, Hyukie!


-Lấy anh nhé, Hyukie!
Tôi nhìn Donghae sững sờ. Tôi không thể tin, tôi không ngờ tới. Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Donghae, nó nói rằng anh ta không hề đùa giỡn. Nhưng tôi không phải một đứa trẻ, có thể anh ta là một diễn viên giỏi.
-Anh muốn gì khi nói như thế?
-Có vẻ như anh đang muốn cầu hôn em!
-Đừng đùa nữa, anh đã có vợ…nơi này là nhà thờ đấy. Không nên đùa trước Chúa đâu Donghae…-tôi lạnh lùng nói
-Em có ý gì khi bảo anh đã có vợ?-Donghae tỏ vẻ bối rối
-Chiếc nhẫn trên tay anh…em đã nghĩ…lẽ nào…?
-Ôi! Anh nhớ mình chưa từng nói rằng đã kết hôn. Anh còn trẻ và chưa hề bị ràng buộc với bất cứ ai trừ em.-anh ta nói một cách hấp tấp khi nét mặt tôi đanh lại theo từng lời nói
-Chúng ta không hề bị ràng buộc với nhau!
-Nhưng anh nghĩ mình yêu em! Đó cũng là lí do anh đang cầu hôn em!
-Đừng nói như thế Donghae, anh không yêu em…
-Đây là nhà thờ…anh yêu em, anh không thể nói dối trước Chúa! Đừng cố phủ nhận chuyện đó chứ!
Tôi im lặng. Lẽ nào Donghae vừa nói rằng anh ta yêu tôi và anh ta thực sự không nói dối sao? Những người đàn ông khác chưa bao giờ nói yêu tôi, họ say mê tôi chứ không yêu tôi. Trước giờ chỉ có một người nói yêu tôi và tôi đã yêu lại. Nhưng rõ ràng đó là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi. Tôi sẽ không bao giờ phạm một sai lầm như thế lần nữa.

-Anh yêu em sao?
-Anh tin điều đó!
-Nhưng dù anh có yêu em thì chúng ta cũng không bị ràng buộc với nhau bởi bất cứ điều gì. Chúng ta là tình nhân và điều đó không gây nên một mối quan hệ nào…
Tôi bỏ đi sau câu nói đó và không hề nghĩ rằng mình sẽ quay lại nhưng cuối cùng tôi vẫn có thể thấy được ánh mắt Donghae nhìn theo mình đầy bất lực.


Tôi trở về nhà sau một ngày dài với một chút rượu. Hơi khó khăn để tôi có thể mò mẫm mở cửa và bước vào nhà rồi ngã nhoài xuống sofa ngay sau đó. Trong đầu tôi vẫn là những lời của Donghae lúc sáng. Tôi phải làm gì với những điều tôi muốn và không muốn đây. Kể từ hai năm trước, tình yêu đối với tôi đã trở thành một điều dối trá không hơn và không mang một chút ý nghĩa gì. Nhưng tôi biết lòng mình đã nhen nhóm một chút cảm xúc khi Donghae nói rằng anh ta yêu tôi.

“Anh yêu em” là một câu nói hời hợt với những ngôn từ sáo rỗng. Tôi luôn tin như thế nhưng khi Donghae thốt ra câu đó, tôi đã cảm nhận được tất cả những gì chân thành nhất.
Tôi yêu những đêm cùng Donghae bước lên những cung bậc tình ái. Tôi yêu từng cử chỉ dịu dàng khi anh ta đắm mình trong tôi. Tôi yêu những lúc Donghae trao tôi những nụ hôn cháy bỏng mãnh liệt. Nhưng tôi có yêu Donghae?

Đã hai tháng khi tôi ở cạnh Donghae và không có gì nhàm chán nếu tôi phải gặp mặt anh mỗi ngày. Thậm chí những khi Donghae bận việc ở nước ngoài tôi đã ở nhà suốt với tâm trạng buồn chán và hi vọng Donghae sẽ trở về đột xuất. Có cả những lúc tôi cảm thấy tuyệt vời biết bao khi Donghae ôm tôi ngủ một cách bình yên vì một ngày làm việc mệt mỏi. Tôi thấy vui cả những khi chúng tôi không làm bất cứ điều gì, chỉ đơn giản là Donghae đến và yêu cầu được ngủ trên giường của tôi sau một bữa cơm ngon miệng.
Tôi nghĩ mình bị điên. Có phải chăng tôi đã yêu Donghae rồi không? Khó chịu với những suy nghĩ của mình, tôi đưa tay cởi đi vài cúc áo khi cảm thấy số rượu tôi uống cả ngày đang đốt cháy cuống họng một cách bực bội.

-Ưm…
Tôi ngạc nhiên khi thấy mình được nâng lên bởi một cánh tay săn chắc nhưng tôi đã quá say để phản kháng. Người đó mạnh bạo thả tôi xuống giường. Tôi nghĩ là Donghae nhưng tôi không hề ngửi được mùi nước hoa đặc trưng của anh ta mà chỉ là một mùi rượu nồng nặc. Ai mà lại có thể vào nhà tôi ngoài Donghae cơ chứ?
Chiếc áo của tôi đang mặc mau chóng bị lột khỏi cơ thể. Người đó thô bạo chiếm lấy môi tôi rồi nhanh chóng lướt xuống cổ, vai và rải những nụ hôn khắp nơi trên cơ thể.

-Ai…?
Tôi khó khăn cất tiếng nhưng không thể nói thêm điều gì khi người đó liên tục sợ soạng một cách mạnh bạo khắp cơ thể tôi. Tôi bất giác phải thả ra những tiếng rên mặc dù không hề muốn.
-Ưm…là ai…không được!
Cô gắng vùng vẫy nhưng cũng vô ích. Tôi cảm thấy mình khóc và vô thức nấc lên từng tiếng khi người đó khiến tôi khép chân che đi phần cơ thể trần trụi của mình đã bị lột sạch quần áo.
-Không được…Donghae…
Người đó ngừng lại ngay. Tôi cảm giác người mình được thả lỏng và đột ngột cảm thấy bình yên khi không còn cảm nhận được cơ thể phía trên với một cố gắng thô bạo chiếm lấy cơ thể mình. Tôi thở ra một cách nhẹ nhõm và bắt đầu nói trong men rượu.
-Không…tôi không thuộc về các người…chỉ có Donghae mới được ở đây. Mau tránh ra, các người không phải Donghae…Donghae luôn rất dịu dàng…
-Hyukjae?
Tôi có cảm giác Donghae gọi tên mình. Tôi say và không nhận thức được điều gì. Tôi chỉ mỉm cười và tiếp tục nói như một kẻ mộng du.
-Donghae! Anh đã nói yêu em…em vui lắm nhưng lại rất sợ. Em không xứng đáng…em chỉ là tình nhân của anh mà thôi. Rồi biết đâu anh lại giống như anh ta, anh ta đã phản bội em Donghae à!
-Là ai?
-Em đã yêu anh ta…chỉ còn một ngày, em sẽ là một người vợ hạnh phúc. Nhưng anh ta đã phản bội em. Em đau lắm…em chỉ muốn làm một tình nhân, em sẽ không bao giờ bị phản bội nữa…
-Hyukjae…
-Em đã thề sẽ không yêu ai…em sợ bị tổn thương lần nữa. Nhưng sao anh lại nói rằng anh yêu em chứ Donghae?
-Em yêu anh sao?
-Em yêu anh…anh khác với họ…khác nhiều lắm và anh yêu em. Nhưng em rất sợ Donghae à! Nếu chỉ là tình nhân thì sẽ không sao cả…nhưng nếu em yêu anh thì sao? Em sẽ đau đớn lắm vì anh sẽ khinh thường em thôi…mãi mãi em cũng chỉ có thể là tình nhân mà thôi.
-Không đâu Hyukjae!
Tôi cảm thấy mình được ôm ấp, ấm áp lắm. Rúc sâu hơn vào vòng tay đó, tôi nhận ra mùi hương của Donghae. Mỉm cười chìm vào giấc ngủ, tôi vòng tay ôm lấy Donghae và nhận được một nụ hôn lên cổ, tôi cười khúc khích trước khi thiếp đi.


Tôi thức dậy và cảm thấy đau đầu. Hẳn hôm qua tôi đã uống nhiều lắm và thật không thể tin được tôi có thể mò vào tận giường và thay quần áo. Nhưng khoan đã, bộ đồ thun rộng thùng thình này là của ai chứ.
-Donghae?
Không khó chút nào để tôi nhận ra mùi thơm đặc trưng của Donghae trên bộ đồ này. Hơi nhíu mày suy nghĩ một chút về hôm qua, tôi đã hốt hoảng khi với chút cố gắng, những kí ức về đêm qua lần lượt hiện về.
-Ôi…không!
Tôi nói lớn và cảm thấy cửa phòng bật mở ngay sau đó. Không ai khác là Donghae bước vào với nụ cười rất tươi. Tôi ngại ngùng quay mặt đi khi nghĩ tới những gì mình vừa nhớ được. Nhưng Donghae nhảy phóc lên giường và ngồi trước mặt tôi. Anh ta xoay mặt tôi lại và bất ngờ trao tôi một nụ hôn ngọt lịm.
-Anh yêu em.-Donghae nói khi vừa rời khỏi môi tôi
-Anh…
-Em sẽ không phải đau khổ lần nữa đâu, Hyukjae. Anh hứa đấy!
-Anh…nói gì vậy chứ?
-Nếu em không nhớ…hôm qua em đã nói với anh trong lúc say…có lẽ em sợ…nhưng tin anh đi. Anh hứa sẽ mãi yêu em!
Tôi im lặng khi nhìn vào mắt Donghae. Ánh mắt anh ta đầy yêu thương khi nhìn lại tôi và chất chứa một sự kiên định.
-Tất cả những người đàn ông đều hứa như thế và họ luôn phá bỏ nó chỉ vì một đêm với em…anh không nhận ra sao?
-Anh không giống họ…chính em đã nói thứ thế mà!
Tôi lại im lặng. Đúng, tôi biết Donghae không giống họ.
-Nhưng còn em…em đã bị vấy bẩn bởi quá nhiều thứ! Em là tình nhân của tất cả những người đàn ông kia…anh không khinh bỉ em sao?
-Em chỉ muốn bảo vệ mình…anh hiểu mà Hyukjae nhưng từ giờ, anh sẽ bảo vệ em…
-Donghae…
-Anh sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của em, em sẽ không bị tổn thương lần nào nữa. Anh hứa…em yêu anh đúng không Hyukjae?
Tôi gật đầu, thật khó khăn để ngăn nước mắt ngừng rơi. Tôi đã quên đi cảm giác kìm nén nhưng giọt nước mắt từ lâu lắm rồi. Donghae nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ vừa rơi và chặn lấy tiếng nấc của tôi bằng một nụ hôn dịu dàng.
-Anh yêu em…vì vậy hãy tin anh, được chứ?
Tôi không trả lời. Tôi cũng không thể trả lời mà chỉ gật đầu lần nữa. Những giọt nước mắt rơi mà không thể ngăn được, phải chăng là những giọt nước mắt hạnh phúc? Tôi rướn người tới trước trong bộ quần áo rộng quá khổ vòng tay ôm lấy cổ Donghae.
-Em có nghĩ rằng hơi vướng víu không?
Donghae hỏi giữa chừng nụ hôn nồng cháy khi tôi lấy lại nhịp thở. Không cần trả lời anh lột phăng bộ quần áo của chính anh ra khỏi người tôi và nâng tôi lên người mình. Thì thầm vào tai tôi những lời ngọt ngào, Donghae bắt đầu một ngày mới đầy nóng bỏng khi với tay nhất công tắc kéo rèm đem lại một khung cảnh mờ ảo cho căn phòng đang buổi sáng.
-Lần cuối cùng nhé tình nhân bé nhỏ! Sau hôm nay em là vợ yêu bé nhỏ của anh…

End

No comments:

Post a Comment