Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

06 September 2012

(KyuMin) - Tiamo (T4) - T - Longfic

Tác giả: Bexinh007

Tập 4

- Minnie cưng hả ? Vào đi em.

Một cái ôm siết, một cái nhéo má, một cái thơm.

Ây da, nó quen rồi. Đối với người này không thể động thủ được.

- Teukie, hôm nay anh không đi làm hả?

Nó hỏi và nghịch ngợm cái chùm chìa khóa có con thỏ bông làm móc ở cửa.

- Hôm nay Innie sẽ ghé nên anh nghỉ. *Cười*

Ấy, ấy, chói quá. Nụ cười thiên thần. Angel sờ mai…

Người này là anh trai của con khỉ đột Lee Hyuk Jae hay còn gọi là Eun Hyuk bạn cùng tiểu học và cấp 2 của nó. Một hàng xóm tốt bụng và vô cùng dễ mến.

Một người sở hữu một gương mặt thiên thần vời 2 lúm cùng nụ cười duyên đừng hỏi và mái tóc vàng óng.

Một người yêu thương nó hết mực bằng tình yêu của anh trai đối với… EM GÁI.

Từ từ, đừng hiểu nhầm, để nó giải thích.

Nguyên cớ là năm ổng tròn 12 tuồi tuổi thì mama mang bầu. Là một 1 con người có tình cảm gia đình sâu sắc, dĩ nhiên là Lee Teuk rất hồ hởi trước thông tin này. Và ngay khi mama siêu âm về và tuyên bố là con gái ổng rất chi là hạnh phúc và xây dựng một hình ảnh bé xinh ngay trong đầu.

Để củng cố thêm tình yêu thương dành cho em gái chưa chào đời, Lee Teuk aka Teukie đã đập con lợn đất chắt góp từ 5 năm nay, lượn một vòng siêu thị mua cho em gái cơ man nào là váy, là đồ, là kẹp tóc, là nơ xinh…

Để rồi khi mẹ sinh, để rổi khi bác sĩ mở cửa phòng mổ và hét lên rằng :

- Chúc mừng ông Lee, ông đã có một “hoàng tử“ nữa.

Thì thộn mặt ra… như một thằng ngố.

12 năm trời sống ở đời, Lee Teuk đọc biết bao nhiêu là truyện cổ tích, trinh thám, kinh dị,.. đủ để khẳng định rằng “hoàng tử“ là từ dùng để chỉ những đứa có… cái chân thứ 3.

Vậy tại sao người ta lại gọi “em gái dễ thương” là “hoàng tử“. Không lẽ họ bị líu lưỡi ??? Hay họ lác mắt nhìn nhầm?

Và thế là Teukie xông tới, vạch tã ra, nhìn chăm chăm vào “chỗ đó“. (A/N: =.= !)

Sock! Sock! Sock!

Quá sock! Siêu sock! Cực sock! Vô cùng sock!

- Teukie, con làm gì vậy ? Sao lại “giật“ của em con?

(A/N : Đố mọi người biết, thiên thần đã “giật” cái gì?)

Ba của Teukie kêu lên thảng thốt.

- Con không tin. Không thể như thế được, phải là con gái chứ.

Teukie gào khóc và ra sức “giật“, đúng hơn là “vặt“… của đứa em mới lọt lòng làm đứa trẻ khóc thét.

- Đó là siêu âm nhầm thôi, em con là con trai mà.

Papa anh xông lại cản.

- Huhuhuhuhu… con muốn em gái cơ… huhuhuhu…

Thế là thằng lớn cũng khóc, thằng nhỏ cũng lhóc, um sùm cả một góc bệnh viện.

Và đúng cái lúc này đây.

Vâng, đúng lúc này, không sớm cũng không muộn. Một bà dì, bế trên tay một đứa trẻ mới được năm tháng đi ngay qua. Thấy đứa trẻ khóc, bà liền dừng chân, hỏi han ân cần.

- Cháu bé dễ thương. Cháu sao thế ?

Vừa khóc, Lee Teuk vừa kể lể cho nỗi đau “nhầm hàng” của mình. Nghe xong câu chuyện, bà dì mới an ủi :

- Con trai cũng rất dễ thương mà.

- Ứ… hổng chịu đâu, con muốn có em gái nữa cơ.

- Vậy con không thích em trai con sao ?

- Không phải thế nhưng… con cũng muốn có em gái… hức hức…

À vâng, thêm một cái “đúng lúc“ nữa.

Bà dì chưa kịp mở lời thì đứa bé 5 tháng tuồi trên tay bà tỉnh giấc, vưon vai và bi ba bi bô.

- A… a… a…

3 tiếng. Chỉ 3 tiếng mà thôi. Kèm theo đôi mắt mở tròn xoe, và cái miệng chúm chím nữa là đủ.

- Xinh quá à. Con trai hay con gái vậy ạ?

Lee Teuk ngừng khóc và nhìn vào đứa bé. Nó đang cười.

- Con trai. Rất dễ thương phải không?

- Vâng ạ. Đáng yêu quá.

- Cháu thích thì coi nó là em trai ý lộn em gái cháu cũng được.

Bà dì đùa. Nhưng với Lee Teuk thì câu nói đùa này lại mang một ý nghĩa… không đùa.

- Vâng. Cháu sẽ chăm sóc cả em trai Hyukie của cháu và “em gái“ cẩn thận. Tên em là gì hả cô?

- Lee Sung Min. Rất hay phải không?

- Vậy sẽ gọi là Minnie nha cô.

Thế là định mệnh an bài. Vài gày sau, bà dì chuyển vào Seoul . Tình cờ sao lại thành hàng xóm của Lee Teuk. Và cuối cùng thì anh đã có cả “em trai“ và “em gái“.

Tuổi thơ dữ dội.

Nó rùng mình khi nhớ lại.

Lee Teuk quả là ông anh yêu thương em hết mực. Bình thường hiền lành nhân hậu là thế, vậy mà có đứa gây lộn làm nó hay con khỉ Hyukie bị thương là thể nào cũng nào vô… cào cho nom chục phát vào mặt, đấm đá nhiều vô kể, tính không nổi luôn.

Và… kể từ khi có Innie làm bảo kê cho anh kiêm “bạn zai” và sau này trở thành l-o-v-e-r thì công cuộc bao bọc hai đứa em cưng quý càng trở nên…tàn bạo, dã man (tất nhiên là đối với người ngoài thau).

Chậc, không nghĩ nữa… bây giờ nó đã 15 tuổi, qua rồi cái thời bám áo Teukie khóc nhè. Nó cũng là nam nhi, với lại Teukie cũng đi làm suốt ruột à.

- Ca cao nóng nè em.

- Dạ, cảm ơn anh, chuyến vừa rồi anh đi đâu vậy?

- Đi Thái Lan, người bên đó xài đồ nhiều ghê… xài cộm lắm.

- Nước hoa của Teukie làm ra rất tuyệt mà.

- Ôi cưng, có câu này của em, ế cũng không sao. *Nhéo má*

- Ấy đừng, em đang uống mà.

Nó với tay lấy album ảnh trong tủ, lật từng trang xem lại một cách thích thú.

- Mới tí xíu vậy mà giờ lớn tướng hết rồi. Hồi bé cho Minnie mặc đồ con gái vui ghê đi.

Lee Teuk chống cằm thở dài còn nó được một trận ho tưởng chết do sặc cacao.

Ừ đúng, mẹ nó và Lee Teuk… chuyên gia ép nó giả nữ. Nó còn nhớ có lần chụp xong Teuk còn up lên mạng rồi sau đó vừa đọc comment vừa cười lăn cười bò. Lúc đó nó mới 8 tuổi, chưa dùng được vi tính nên không hiểu nổi vì sao ổng cười.

- Hyukie bao giờ về ạ?

Nó đổi đề tài.

- Chắc vài tuần nữa. Đi trainning với nhóm nhảy của nó mà. Nghe đâu gặp được bạn hợp cạ lắm. SuSu gì đó. Về Dong Hae lại cào cho chết. Đã ăn mảnh đi riêng lại còn đi lâu.

- Dong Hae cũng đang…

Nó chưa dứt được câu hỏi thì cửa chính đánh “sầm“ một cái. May mà nó kịp giữ cốc cacao không là thả luôn xuống sàn rồi. Một bóng người hùng dũng hiện ra và lao vào nhà vồ lấy nó cùng Teukie ôm chặt.

- Teukie, Minnie lâu quá không gặp! Chụt, chụt!

Xương sườn nó kêu răng rắc trước cái ôm bự chảng kia.

- A… Kang In hyung, rất vui được gặp anh. Err… Errr…

Nó ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Tuy nó là con người văn minh, của tiến bộ, của công bằng xã hội, của dân chủ… nó là nó không hề anti boys love (từ bé đến giờ yêu có bản thân thì lấy đâu tư cách mà anti tình yêu không biên giới của mấy người đó) nhưng trước một cảnh… ờ… âu xờ ếm thế này thì…

- Hai người nói chuyện, em về bên nhà trước ạ.

Và nó co giò chạy. Bụng tự thắc mắc, nếu chỉ còn hai người, không biết có…

Ầy da, đó là chuyện của người ta, nó nghĩ làm gì nhở???


- Chào mẹ.

Nó tháo giày bước vào nhà. Bốn con Mer đã bay hết à quên chạy hết. Cửa rộng thênh thang cứ đường đường mà đi vào thoai.

- Minnie cưng! Chào con.

Nó giật mình, trợn mắt nhìn mẹ nó múa may quay cuồng trong phòng khách với một bộ mặt siêu “phởn“.

Nó lại có linh cảm không lành.

Hay không muốn nói là rất-đáng-sợ.

Nép sát vào tường, nó dịch từ từ lên cầu thang, thỉnh thoảng thụp đầu xuống né cái vợt cầu lông sướt qua mặt và mấy cái gối bay vào đầu. Mẹ nó vừa quay vừa liệng đống đồ đạc bay tứ tung. Một hiện tượng không lạ không cũ, đủ để nó biết một cái gì đó sắp ập xuốbg đầu nó.

- Rầm.

Ấy, sao lại cả ghế rồi. Chậc, cái ghế bọc da ngót 50000 won mà “đáp“ tường một phát là nát thây. Lực va đập quả là…

- Há há há há há há… há há há há há…

Tràng cười “rùng rợn” làm gai óc nó nổi từ chân đến trán. Nghe như tràng cười của quỷ mẫu nương nương Thạch Cơ trong hoạt hình Na Tra Thái tử. Eo ơi…

- Cuộc đời ta đã sang một trang sử mới.

Mẹ nó nói trong một tràng cười không dứt, tay vẫn múa, chân vẫn quay tít mù.

Ôi thôi, lượn về phòng ngủ cho khoẻ thân. Đứng đây mất công ăn “đạn lạ “ rồi mà u đầu. Nó đâu có ngu đến thế.

Rầm… Rầm…

Nó chặc luỡi. Phen này cái phòng khách tan nát. Không hiểu là chuyện gì mà mẹ nó lại thế.

Chậc.

Các “hoàng tử” đã về rồi!!! Thi đấu giao hữu liên trường end rồi!

Ai đó (chắc chắn là girl) gào lên làm cả mấy dãy phòng học xôn xao, nhốn nháo.

“Hoàng tử“ ở đây là các thành viên của CLB tennis, bóng rổ, bơi lội… mang đủ 3 đặc điểm: “chẹp zai”, giàu vật vã và thể thao cực đỉnh. Thêm cái note là học tập không phải bàn đến.

Và thế là từ các hàng lang, các nàng ùn ùn đổ về cổng trường, nơi có một đoàn xe đang từ từ tiến vào. Các bạn thấp bé nhẹ cân hơn không chen nổi thì đứng kín đen đặc nơi cửa sổ phòng học nhìn ra.

Cứ như đón tổng thống về làng á.

Nó nhai snack tôm chiên rau ráu, cũng hóng hớt đôi chút từ phòng bảo vệ (đang nhận lịch trực ở đấy).

Ô… một anh bước ra, da rám nắng, cười hiên, tóc đen, tay cầm quả bóng rổ. Đích thị hoàng tử Trung Quốc Han Geng roài.

Ô… anh thứ 2, body siêu chuẩn, nụ cười sup pơ lịch lãm, nhìn như quý ông thành đạt. Còn ai khác ngoài Si Won, cụ tỉ là Choi Si Won, ông hoàng của CLB bóng rổ chứ.

Ô, anh thứ 3, vừa bước ra khỏi xe đã làm một động tác xoay người chào siêu điệu nghệ, nụ cười tươi và khuôn mặt siêu đẹp trai (theo lời các chị), không thể nhầm lẫn được, hoàng tử Biển Đông: Lee Dong Hae_CLB tennis cha này cũng chơi hiphop với con khỉ đột – bạn nó.

Ô… lại còn, một anh tiếp theo, mặt ngẩng cao, mắt một mí, tóc đen cắt xéo trong rõ “nạnh nùng“ theo lời các chị), vênh bỏ xừ (theo lời nó). A… nhìn cái biết liền Ye Sung, CLB bơi lội rồi.

Ô… vẫn chưa hết à, anh kế tiếp, dáng nhỏ con, mặt… xinh xinh, nhìn nhút nhát, đi nấp sau hòang tử bơi lội. Có đeo thêm vài cái kính nữa vẫn là Kim Ryeo Wook, “sao“ của CLB nhảy cầu nước, người có cú xantô ba vòng tiếp nước êm như… cá kiếm.

Đấy mới chỉ là xe thứ nhất thôi. Còn 2 xe nữa kìa, nhưng mà nó mệt rồi, đã đeo thêm kính râm và headphone mà vẫn đau mắt và đau tai. Không dám nhìn nữa, không dám nghe nữa.

Các anh chói quá, sáng quá.

Các chị hét, rú, rít kinh quá!

Ấy là chưa nói đến…

Ơ, linh thế, mới nhắc đã thấy roài.

New-hotboy của trường, Jo Kyu Hyun, đột ngột xuất hiện cùng nụ cười P/S đặc trưng. Thế là mấy hotboy kia xúm lại, bắt tay bắt chân rồi cả bọn kéo nhau vào phòng sinh hoạt, vừa đi vừa nói vừa cười.

Để lại đằng sau.

Mấy bạn quèn quèn của các CLB…

Thầy cô phụ trách…

Các bạn nữ đang ra sức hò hét…

Và một thằng nó, mồm nhai bim bim, chậc lưỡi nhìn người ta khiêng mấy bạn ngất xỉu (vì nhiều lí do) vào phòng y tế.

Quả là một màn chào đón ấn tượng.


Tiết đầu bình yên. Cô giáo địa lí tham gia hội bà tám cùng mấy đứa con gái bàn đầu. Cũng dễ đoán ra cái chủ đề lắm. Thôi thông cảm, cô mới ra trường, vẫn còn sức xuân phơi phới. Tiết 2, y chang tiết 1, cô giáo sinh học cùng khóa với cô giáo điạ lí. =.+

Tiết ba, thầy toán đi đâu vắng mặt, lớp tự quản. Hội dưa lê dưa hấu lại được dịp bành trướng địa bàn hoạt động.

Tiết bốn, giờ thế dục. Trong sân ngoài lớp nó còn 2 lớp nữa cùng học. Ôi thôi, tụm 10 tụm… 20 lại tám tám tám. Thầy mắng cũng chả ích gì, thôi chán thầy cũng… ngồi nghe, thỉnh thoảng góp vài câu.

Giờ nghỉ trưa yêu quý đã đến. Nó là hơi bị đói rồi ế!

Oa… Sushi!

Oa… Cơm chiên!

Oa… Trứng!

Oa… Thịt quay!

Bỏ công dậy sớm chuẩn bị. Thật ngon mắt quá!

Xực luôn cho nó ngon miệng nhỉ. Nó bỏ một miếng thịt quay vào miệng nhai hồm nhoàm.

Ngọt quá! Thơm quá! Béo quá! Giòn quá! Tóm lại là… ngon quá!

Nó xử lí sạch sẽ trong 15p hộp cơm, của mình.

Hum,… có cái gì là lạ, thiêu thiếu…

Cái gì ấy nhỉ? Bình thường, nó vừa ăn vừa giảng cho Kyu Hyun tiếng Hàn. Đôi lúc quen tay lấy luôn đũa vẽ xuống đất phải… cướp đũa của Kyu mà ăn tiếp. Đôi lúc vừa ăn vừa nói nên sặc gần chết nữa. Bình thường nó mất 40p/60p cho Kyu Hyun, thêm 10p để biểu lộ cảm xúc tức giận hoặc vui vẻ hoặc mắc cười hoặc điên tiết… chỉ còn 10p ăn cơm nên nhiều khi vào học rồi mà nó vẫn chưa xử lí xong một xuất cơm bé xíu, phải cầm theo bánh mì (Kyu Hyun mua cho) về lớp ăn sau.

Bình thường nó vừa ăn vừa lo bị… các chị phát hiện, đánh ghen.

Vậy mà hôm nay… nó còn dư những 45p lận, lại thanh thản bình yên.

Lấy giấy ra thiết kế vậy.

Nhưng không có tên đó để thảo luận cũng chán.

Oài, nó sao thế này nhở, chẳng phải nó luôn mơ về ngày tháng bình yên thế này sao? Cứ như nó đang…nhớ gà vậy????

Ngủ quách cho xong. Chiều ra quán đầu phố ăn thịt gà nướng vậy. Mắc công ngồi không lại suy nghĩ lung tung.

Và nó lăn quay ra ngủ.

*************

Sung Min ngủ khì trên mặt cỏ, trong cái trường trung học Sapphire này, nơi ít được học sinh ghé thăm nhất chính là vườn trường, cơ bản chỗ này… hoang sơ và hổng có gì để chơi. Khắp nơi trong trường có wifi, vậy mà trừ đúng góc này là không lên net được. Học trò không thèm ngó cũng đúng.

Nhưng nhờ thế mà nó có một chốn bình an mà dung thân.

Xột xoạt…

- Light! Er… Sung Min.

Kyu chui ra từ góc nào, tay xách 2 bọc cơm to là to bọc khăn màu hồng và xanh lá.

Nhìn quanh chẳng thấy Sung Min, anh định quay về lớp cậu thì… một cái chân lộ ra từ đằng sau bụi thảo mộc

- Là cậu hả Sung Min ?

Đặt hộp cơm xuống đất, anh tiến lại gần.

Khổ chủ của cái chân không-được-dài-lắm kia đang ngủ chèo queo (tiếng lóng của Nghệ An ấy ạ, nghĩa là ngủ say chân tay vắt lung tung).

- Sao lại để cả kính mà ngủ thế này?

Kyu gỡ 2 cái đít chai dày cộm của Sung Min ra, bàn tay anh chạm vào làn da mềm mại không chút tì vết trên mặt cậu. Sung Min khẽ cau mày rồi lại ngủ tiếp không có phản ứng gì nữa.

Kyu Hyun khẽ mỉm cười…

**************

Bịch… Bịch… Bịch….

Quả bóng màu xanh da trời lăn tròn dưới đất, lăn mãi lăn mãi cho đến khi đụng phải chân một người.

Cậu bé tóc đen chạy theo quả bóng, mặt đỏ gay vì mệt.

- ABCMN KXXHHEDIQWYEWPOEWLKVLK!!!!

Hai bàn tay nhỏ nhắn ôm quả bóng lên. Đôi mắt to tròn nhìn nó chăm chú.

- XXXYYNJOKKLJGS!!!!

Ngẩng mặt lên, cười:

- Của bạn hả? *Đưa ra*

- XXXXXXX!!! XXX, KKPPLAAJAH!!!

- Tôi không hiểu bạn nói gì cả. *Lắc đầu*

Cậu bé tóc đen nhăn mặt. Rồi “A” lên một tiếng.

- What’s your name? Pink boy?

- Huh ?

- Your name? Tell me your name, please!

- Tôi… không hiểu, xin lỗi, tôi đang ngắm mặt trời mọc. Ở Ý lạnh quá, mặt trời chẳng chịu lên cho ấm. *Thở dài và chỉ tay vào “quả trứng” đang treo lơ lửng trên trời, bị lấp bởi những đám mây mù dày đặc*.

- Light? Are you Light?

- A… có tiếng mẹ tôi gọi. Chào cậu nhé. Nhớ giữ quả bóng cẩn thận.*Xoay người chạy một mạch*.

- Light! Light! Wait for me! Wait for me! Where are you? Where are you? Light! Where are you? Light!

*************

Reng ! Reng ! Reng !

Nó bật dậy ngay lập tức. Chuông vào học rồi, phải chạy ngay vào lớp ngay mới kịp.

Nó xoa xoa một bên thái dương.

Hình như vừa mơ thấy cái gì…

Bịch.

Một tiếng động lạ. Nó nhìn sang, thấy một hộp cơm bộc vải hồng nằm bên cạnh. Có mảnh giấy viết nghệch ngoạc.

“Lần sau nhớ cẩn thận!!“ – Kyu Hyun.

Cẩn thận cái gì?

Hình như nó không đâu ở đâu. Quần áo tóc tai bình thường, có mất gì đâu nhỉ ?

Con gà Ý lại muốn giở trò gì đây??? Nó cố suy nghĩ.

Oái, hết giờ! Nó bừng tỉnh nhặt lấy hộp cơm và chạy thật nhanh về lớp. Damn! 3 tầng cầu thang chứ ít à!!!

Bố khỉ, vẫn là con gà đó hại nó. Chờ đấy, lần sau nó sẽ cho ăn đạp.

(A/N: Cầm cơm của người ta còn đòi đạp, Minnie ơi là Minnie.)

*************

May mà thầy chưa đến lớp. Nó thở phào ngồi xuống ghế. Các bà tám vẫn đang “làm việc“ chăm chỉ.

- Thắng hết ở các bộ môn. Không hổ danh là “hoàng tử “.

- Hai tháng sau là đến lượt trường ta mời giao hữu đấy. Lần này sẽ được xem tận mắt nhá.

- Ôi thật sung sướng.

Ô… thế hả? Học sinh trường khác kéo đến nữa hả? Cơ hội làm ăn của nó đến rồi hả. Hế hế… đùa chứ, không kiếm tiền thì quá phí.

Cạch… Cửa mở, thầy giáo bước vào.

Hội tám cũng im bặt.

- Nào các em, các em đã vào học được một tháng hơn rồi. Bây giờ các em sẽ được phát phiếu sinh hoạt CLB, mỗi người phải tham gia ít nhất một CLB.

Và thầy phát cho mỗi người một tờ giấy.

Liếc sang trái, thấy các nàng đang nhăn trán nghĩ ngợi.

Liếc sang phải, thấy các chàng đang vò đầu suy nghĩ.

Hay nhỉ.

Các nàng đang không biết chọn “hoàng tử” nào đây mà.

Còn các chàng… hê hê, cũng thật dễ đoán, đang “né” mấy ông hoàng chứ gì. Vào các CLB có “hoàng tử “ thì cầm chắc 100% bị lu mờ như cái bóng roài.

Ơ hơ hơ hơ, còn mỗi mình nó là phởn à???

CLB vẽ và CLB nhạc nhẹ không bóng hoàng tử, là lá la la lá la là. Chính xác thì nó cũng chỉ muốn né một kẻ duy nhất, con gà Ý lai Hàn kia.

Đã nói bao nhiêu lần rồi mà, nó không muốn bị các chị xử lí. Thế là với một tâm hồn phơi phới, nó điền vào tờ đơn và nộp cho thầy giáo.

- Em tham gia vào 2 CLB à? Thầy giáo hỏi và kí cái roẹt.

- Vâng ạ. Nó đáp ngoan ngoãn.

- Uhm… thôi được rồi. Em về chỗ đi.

Nó lại tung tăng về chỗ, toét mồm cười nhìn các bạn nữ, bạn nam trong lớp đang “đấu tranh tư tưởng “.

Đúng là một lũ ngốc!!! =.=!

“Trời cao trong xanh, sương sớm long lanh, mặt nước xanh xanh, cành lá rung rinh, bầy chim non hát ca vang…”

Nó vừa lướt bằng giày patin mới trên đướng vừa hát. Tiết cuối được nghỉ, tan học sớm nên nó muốn đi dạo phố chút.

Nó mua ít cuốn tạp chí, ít cuốn truyện tranh, ít sách tham khảo, ít đĩa nhạc, ít đồ ăn vặt và lướt vào công viên.

Chọn 1 ghế đá, nó đặt tất cả xuống và ngồi nghỉ.

Lật cuốn tạp chí thời trang, nó hơi ngạc nhiên khi thấy ảnh mẹ nó ngay trang đầu. Gì ấy nhở, đọc xem nào.

“Giám đốc Lee Young An vừa tiếc lộ một thông tin đặc biệt. Bà cho biết, bộ thiết kế Dream Of Doll đã mang lại cho bà rất nhiều thành công. <Trích ảnh mama nó bắt tay mấy ông>. Bà nói: “Người xem đã phải choáng ngợp trước vẻ đẹp của những bộ đồ công phu và cầu kì này. Đặc biệt khi nó được thể hiện bởi Light, Doll hàng đầu của chúng tôi “. <Trích dẫn ảnh “ Light”> .Khi được hỏi về danh tính thật của Light, bà Lee chỉ mỉm cười không đáp. Có vẻ như đấy là một bí mật của công ty.

Nói về sự thành công của bộ thiết kế, bà Lee cho biết, nhiều công ty thời trang nổi tiếng trong nước và nước ngoài đã đề ngịh hợp tác với bà. Và bà đã nhận lời với tập đoàn E.L.F (Ever Lasting Friends), tập đoàn đang sở hữu nhiều chi nhánh thời trang nổi tiếng bậc nhất thế giới.

Bà Lee còn tiếc lộ thêm rằng, dự án ”Ánh sáng bạc“ sẽ được bắt đầu vào năm sau, hứa hẹn sẽ gây sốt trong làng thời trang thế giới.

Rất nhiều dự đoán đã được đưa ra, và 70% đều tin rằng “Light“ và “ Silver” sẽ là cây đinh của bộ thiết kế này.

Thật là một sự kiện đáng mong chờ.

<Trích ảnh Silver và Light>


A ha ha… Cuối cùng thì em đã hiểu lí do mama yêu quý siêu độ cho non chục cái đồ đạc trong nhà rồi.

Hóa ra là thế. E.L.F… ôi mẹ ơi, không thề tin nổi, hãng này ở tận bên Ý lận cơ mà. Ôi thôi, phen này thì…

Nó rùng mình lần nữa, hi vọng nó đóan nhầm…

*************

“Tèn tèn ten “

Thời gian trôi nhanh như nước chảy qua cầu, như… như chó chạy qua đường (sợ bị xe tông lòi ruột).

Tèn tèn ten… 30/10 – đêm của Haloween, của lễ hội ma quái, của lễ hội hoá trang hoành tráng.

Tèn tèn ten. Hội học sinh sẽ tổ chức party cho học sinh toàn trường ở sân bóng.

Tèn tèn ten. CLB kịch nói, CLB nhảy, CLB thơ văn… hãy chuẩn bị sẵn tiết mục để trình diễn.

Tèn tèn ten… Tèn tèn ten… Tèn tèn ten.

Mới 27, thông tin về lễ hội à nhầm party đêm 30 đã rầm trời rầm đất. Ma cũ (lớp 11, 12) còn đỡ chứ ma mới (lớp 10) cứa gọi là nháo nhác hết cả lên.

Nó chả ham. Đêm nằm đọc truyện ăn bánh là sướng nhất. Đi chi cho bị chen lòi ruột, xổ nội tạng ra à.

Èo ơi… năm ngoái nghe đâu phòng y tế quá tải luôn.

Kinh! Ấy là chưa kể chưa năm nào trong lịch sử, trường Sapphire Blue có nhiều “hotboy“ như năm nay. Thế mới chết, không chờ được đến giáng sinh đâu, các bạn, các chị sẽ nhào vô như mèo thấy mỡ cho coi. Chẹp… chẹp…

- Sung Min!

Nó đi dọc hành lang thì bị kéo sang bên phải và lao vào một lớp học. Tay nó chuẩn bị vung lên chuẩn bị tát thì phanh lại ngay khi nhận ra đó là bạn gia cầm mang hai dòng máu.

- Kyu Hyun? Anh làm gì ở đây thế?

- Suỵt! Tôi có việc muốn nhờ cậu.

Kyu Hyun nhìn nó bằng đôi mắt long lanh.

- Gì?_Nó hỏi cộc lốc. Dạo này sức đề kháng của nó tăng trưởng đáng kể, không còn choáng vàng trước nụ cười của tên hot boy này.

- Giúp tôi… cái này.

Kyu nói và chìa cho nó xem một tập giấy.

- Cái gì đây… kịch à? Oé… Romeo và Juliet. Oé oé… thời đại nào mà còn diễn cái này trời, ít ra cũng “Quái vật ngoài hành tinh“ hoặc “Ma quỷ trong lòng đất“ chứ. Haloween mà diễn ba đồ khỉ này chi vậy.

Nó la lên oai oái, liệng cuốn kịch bản xuống đất.

- Bản remix đó. Juliet bị quỷ bắt, Romeo đi cứu.

Kyu nhăn nhó.

Oạch. Chúa ơi, cái thể loại… siêu sến, sup pơ sến!!!

- Romeo oánh lộn với quỳ Sa tăng, etc cái gì đó. Nhưng tôi chả biết diễn sao cả.

*Nhăn nhó tập 2*

- Ơ…

- Còn cảnh “kiss” Juliet để đánh thức nàng nữa…

- Ơ… cái đó không phải Phương Tây các ông thạo nhất à?

- Rồi ôm, rồi tỏ tình, rồi khiêu vũ , rồi….

- Khoan! Stop! Mấy cái này tôi cũng đầu hàng.

Nó lắc đầu xua tay.

- Dạo này tôi cũng bận lắm.

Nó nói nốt… ơ hay, cái gì mà xịu mặt thế kia. Này đừng có mà xài khổ nhục kế ra đây nhá, bạn là bạn miễn dịch rồi – virus “dễ thương”, “chó con“ (?) với cả “cute“ không làm gì được bạn đâu.

Dạo này bạn toàn coi hoạt hình cỡ “Robot đại chiến“ roài cả “Final Fantasy“ nên hết “lậm“ cổ tích roài.

Bất thình lình, Kyu Hyun ngẩng mặt lên và… ôm nó chặt cứng… rồi… ép nó vào sát tường. Mặt cách mặt có non 3cm… Cha này lên cơn gì vậy trời ??

- Thả ra! Tôi giết anh bây giờ! Đồ hâm, điên à, thả tôi ra.

Nó rít lên khe khẽ, trợn trừng mắt nhìn Kyu Hyun. Chết tiệt, nó mà gào hết sức thì bể màng nhĩ là cái chắc. Nhưng làm thế thì khác nào lạy ông con ở bụi này, các chị mà xông vô thì…

- Không thả, cậu đồng ý giúp tôi mới thả.

Kyu Hyun nói lại với giọng kiên quyết.

- Đã bảo là tôi không rảnh. Đi mà nhờ người khác.

Nó điên lắm rồi á. Damn! Ôm chặt quá. Không tát không đạp gì được, quả này thì chỉ có “cạp“.

- Không ,nhờ cậu thôi. Cậu phải giúp tôi chứ._Kyu cứng rắn.

- Có buông ra không. Tôi giết anh bây giờ. Nó gầm gừ.

- Không buông. *Vẫn dứt khoát*

Đã thế ông “cạp“ cho biết tay. Dám bắt nạt ông à, tưởng ông đây hiền mà lấn lướt à… Nó há mệng chuẩn bị “xơi” gà thì Kyu Hyun ngiêng đầu qua một bên, trong 1/10 s, khoảng cách giữa hai khuôn mặt bị rút ngắn về “0“. Nó chết sững.

Có cái gì mềm mềm chạm vào môi nó.

Cái gì ngòn ngọt.

Cái gì nhồn nhột.

“Cạch“

Và cửa bật mở. Đánh tròng mắt sang trái.

“Phớt“: Bo đì chuẩn, quý ông lịch lãm Choi Si Won.

“Xe cần“: Xinh xinh, dễ thương, cậu chủ Kim Ryeo Wook.

“Thớt“: Nạnh nùng, mặt vênh, ô… là Ye Sung công tử.

“Pho thờ“: Da rám nắng, nụ cười lai Hàn Trung, vương tử Han Geng.

Ồ de… (Oh Yeah)… Hú dè… Xì ke (???)

- …._Quý ông im lặng, ngạc nhiên đôi chút.

-…_Cậu chủ đỏ mặt, hai bàn tay bịt miệng, tròn mắt nhìn.

- …_Công tử vẫn thờ ơ như thường, môi có chút nhếch lên.

- …_Vương tử tỏ ra hào hứng, vỗ tay bôm bốp, rút điện thoại ra “pô“ luôn.

Chụt.

Và một âm thanh… khó nói!

Rầm.

Nó xỉu và ngã ngửa khi Kyu Hyun vừa buông tay ra.

Không rõ bị choáng, sợ hãi hay thiếu oxi. ()

Chíp chíp. Tiếng chim non ríu rít.

Từng giọt nắng vàng (chú ý giờ đang là mùa đông) len qua khung cửa sổ, nhảy nhót trên khuôn mặt một kẻ đang ngủ (đúng hơn là bất tỉnh).Gió mơn man thổi, mát dịu (lạnh cóng răng). Quác quác… nghe như tiếng quạ kêu (!) trong bãi tha ma (!).

Đau…

Đau quá…

Đầu đau nhức. Hình như u một cục. Nhưng quan trọng hơn là… Hình như nó vừa có một cơn ác mộng kinh hoàng. Nó mơ thấy nó “bị“ hôn, mà người hôn lại là… gà Ý lai Hàn Jo Kyu Hyun – hoàng tử trong mơ của mấy mụ tú bà trong trường.

Èo ơi… thật đáng sợ.

Nó phải tỉnh lại mau thôi, mơ mộng kiểu này tè ra quần mất. Mà khoan… nãy giờ sao có cái gì… á à… để xem.

“Bốp“

Nó mở mắt đồng thời dang tay tát cho đứa-láo-toét-dám-vuốt-má-ông-mày một phát cực “kêu”, đồng nghĩa là cực đau.

- Oh my God! Một tiếng nói thốt lên. Bên trái… quay nào!

“Xoảng“. Ơ… Wook “công tử “ giá đáo, mà sao làm rơi cốc thế kia?

“Rầm”. Ây da… long bản lề cửa bây giờ, có mở cũng nhẹ tay thôi chứ “đại ca mặt vênh” Ye Sung.

- Gì vậy Wookie? Em có sao không?

“Đại ca“ ôm lấy “Wookie“ và nhẹ nhàng hỏi. Ố ồ, “nạnh nùng“ đâu rồi, băng giá đâu rồi? Gì mà nắng xuân ấm áp thế kia?

Ố… hai má đỏ bừng kìa, dụi mặt vào vai e thẹn kìa… Ôi mẹ ơi…

Nó há hốc mồm.

- Có chuyện gì à?

Ơ… hoàng tử lai Han Geng xuất hiện ở cửa.

- Geng! Tôi nghe tiếng… mọi người không sao chứ?

Và quý ông cũng góp mặt + góp tiếng.


Sao 4 thằng cha này lại ở đây???

Một đã đủ hút gái, đèo tận 4 thì thành “siêu nam châm“ à???

1… 2… 3… cả 4 người cùng nhìn về phía nó.

Hình như nó quên mất cái gì thì phải? Cái gì ấy nhỉ?

A… đúng rồi. Nhìn xuống… không thấy gì… sang phải chút…

Ơ… anh hot boy người Ý gốc Hàn cũng ở đây ạ? Sao lại ngồi ôm má thế kia? Có vết bàn tay + 5 ngón tay thì phải.

Ô hay… chả lẽ cái tát hồi nãy là… là… là…

Mồ hôi hột lập tức túa ra ướt trán nó. Thôi chết cha rồi, lỡ tay giết… à quên, nhầm… oánh gà rồi. Quả này thì vĩnh biệt cuộc đời thật rồi.

- Không sao chứ Hyunnie?

Cậu chủ xinh xinh chạy lại đỡ Kyu Hyun dậy, lo lắng.

- Không sao._Kyu Hyun đáp và xoa xoa má.

- Năm ngón tay in luôn nè. Mai chắc sưng to.

Tay nó muớt mồ hôi luôn rồi, sống lưng thì lạnh toát.

- Xin lỗi… tôi… không cố ý… chỉ là phản xạ…

Nó lắp bắp, lồm cồm bò ra khỏi giường, chạy lại bên Kyu Hyun xem xét “hậu quả tất yếu“ do cái tát “chăm phần chăm“ công lực của nó gây ra.

- Phải chườm nước nóng thôi.

Nó nhăn mặt. Chắc đau lắm, đỏ tấy nè, “5 ngón tay xinh xinh như 5 bông hoa“… Ôi tội lỗi lại trào dâng tựa thủy triều đêm trăng, như nước sông Đà mùa lũ…

Một lần nữa (không biết lần thứ mấy rồi) nó lại “nàm“ tổn thương con gà huyền bí kia rồi. Lải còn trước sự chứng kiến của “4 ngôi sao lấp lánh“ nữa chứ.

- Không sao, tại tôi trước mà, không phải Sung Min?

Kyu nói và nháy mắt với nó, đồng thời nở một nụ cười vô cùng+cực kì+đặc biệt+ siêu dịu dàng.


Nó đã nói con gà này là sinh vật của chúa chưa nhở?

… Thế là nó nhìn gà bằng một đôi mắt dạt dào lòng biết ơn.

- Thế còn cái này tính sao?

Hoàng tử “lai“ nói và đưa ra… 2 cái ảnh cỡ 9×6.

Hự… Hự… Hự… Hự… Hự… Hự…

“Vạn tuyễn xuyên tim

Nghìn đao phanh xác.”

Mặt nó đỏ bừng lên.

- Ảnh đẹp ha.

“Cậu chủ“ Ryeo Wook nói và cười khúch khích.

Nó như con robot hết pin, cứ đứng như tượng , không nói năng được gì.

- Hihihihi…
.
.
.
- Minnie?_Mẹ nó ngạc nhiên nhìn nó.

Nó lết vào nhà, đúng nghĩa “ lết “ chứ không phải đi, hay bò, trườn gì sất.

Mặt mũi phờ phạc, tay chân như bị rút hết gân, cơ bắp nhão như teo cơ delta.

Đời nó sao mà u tối, mà lận đận. Bình yên chưa được mấy giây thì bão tố phủ vây khắp ngả.

Hỡi ơi!!! Nó sẽ sống tiếp quãng đời cấp 3 của mình sao đây???

Rời khỏi phòng y tế với một tâm trạng tồi tệ, nó đâu đớn mò về lớp để tìm chút thời gian thanh thản để “đọc kinh cầu nguyện”. Ấy vậy mà đi được có non 10m thì cỡ 10 bộ móng vuốt đỏ chói lọi chộp vào vai nó và mấy cái giọng đậm chất Hoạn Thư đồng thời vang lên bên tai:

- Đi theo bọn này.

*************

Các chị dồn nó vào một góc tường, nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó thấy lạnh sống lưng khi thấy mạch máu trên thái dương các chị phập phồng:

- Tại sao cậu lại đi với Kyu Hyun/ Ryeo Wook/ Ye Sung/ Han Geng/ Si Won oppa? Trả lời mau.

- Dạ… em đâu có đi._Nó chối bay.

- Tận mắt bọn này nhìn thấy, còn dám cãi à._Một chị lườm nó.

- Ơ… em xỉu nên… *Mồ hôi túa ra*

- Nên phiền Kyu Hyun oppa phải bế lên phòng y tế chứ gì.

- Ơ…*Sống lưng lạnh ngắt*

- Sao cậu dám làm phiền các oppa._Các chị gào lên.

- Ơ…

- Cậu muốn chết à?_Lần này là hét.

- Ơ… dạ không.

- Lần sau còn thấy một lần nữa, coi chừng đó nghe chưa?_Các chị gầm lên hẳn hoi.

- Ơ… dạ.

Nó lắp bắp. Khiếp, khiếp, mắt long sòng sọc, nước miếng văng cả lên mặt nó rồi (rút khăn ra lau). Không ổn rồi, nó đã nhận lời đề nghị của cha kia, đúng hơn là bị ép phải nhận. Đúng là tiến thoái lưỡng nan, muôn đàng đều có cửa tử.

Được lắm, đã thế thì nó sẽ chơi đến cùng. Sunbae à, các chị à, cứ chờ đấy, không báo thù không phải Lee Sung Min. Em nhịn đủ cho một cuộc đời rồi. Nhịn nữa em nổ banh xác ra mất.

Các người hãy chờ xem !!!

*************

Nó nằm vật ra giường, bụng đói, cả ngừơi mệt rã rời. Nó đã hạ quyết tâm, phải cho cả đàn cò lẫn đàn heo kia một bài học. Nhưng mà thật lòng nó vẫn chưa bít phải làm thế nào. Cũng may, hai ngày 28 và 29 được nghỉ để trường tu sửa toàn bộ hệ thống đèn. Coi như có thêm chút thời gian cho nó suy nghĩ.

Nó đưa tay gãi đầu, chạm trúng vào cục u hồi chiều.

Đau! A… nó tát gà chắc cũng đâu lắm, ai bảo dám… dám… dám…

Mà là đúng là nó à không hắn đã… hôn nó không nhỉ????

Ôi mẹ ơi, first kiss của nó…

/Hai má Sung Min đỏ bừng, cậu vùi đầu vào chăn che đi khuôn mặt đang ngượng chín của mình /.

- Minnie, ra ăn tối này.

Mẹ nó gõ cửa bước vào, mang theo một tô bốc hơi thơm lừng. Nó bò ra khỏi chăn, uể oải ăn dù bụng đang đói meo.

- Con đau ở đâu à. Bác Shim vừa tặng mẹ một lọ thuốc tốt lắm.

Mẹ nó lo lắng nhìn nó. Không tin được cái đứa tạp ăn háu uống như nó mà lại múc từng muỗi canh tí xíu bỏ vào miêng thế kia.

- Con không… à… có thuốc ạ? Có làm tan bầm không ạ?

Nó ngẩng mặt lên hỏi.

- Có chứ, nghe đâu là mật gấu nguyên chất trộn sâm gì đó. Tốt lắm.

Mẹ nó hùng hồn khẳng định.

- Thế con đau ở đâu, để mẹ bôi cho nào?

Mẹ nó… túm quần nó kéo xuống. Nó vội giữ cạp quần lại, gắt.

- Con có bảo con đau mông đau. Sao mẹ tụt quần con làm gì.

- Mẹ tưởng…

- Thuốc mẹ để đâu ạ? Cho con một tí?

- Trong tủ dưới phòng khách. Con không đau lấy làm gì?

- Con ra ngoài một tẹo rồi về. Chào mẹ.

Nó vơ lấy kính, mũ và chạy biến. Mẹ nó ngơ ngác nhìn tô cháo trứng mới vơi có ¼ rồi nhìn theo bóng nó khuất dần.

*************

- Hắt…Hắt…xì !!!!

Nó kéo áo lại cho ấm, lạnh phết!

Tay giữ chặt gói thuốc, nó đi bộ trên hành lang đường, tiến về khu X. Hồi nãy ăn được tí cháo ấm người, giờ thì tiêu sạch rồi.

Dừng chân trước biệt thự màu trắng, nó tìm cái chuông và nhấn… 13 phát liên tục.

Rè… rè… rè… rè… rè…!!!

Cái màn hình mở ra. [Ai thế?] Một giọng nữ cất lên.

Nó nhìn vào camera trả lời “Tôi là… ờ… bạn của Kyu Hyun.

[Thiếu gia không có ở nhà, xin hãy quay lại sau.]

Ơ… Ơ hay… thế này là thế nào??? Không lẽ nó phải chờ à???

Về té cho rồi, trời đang lạnh thế này… trời không cho nó làm người tốt thì thôi.

Nó nắm chặt ống thuốc trên tay, quay gót.

Kịch.

- Có chuyện gì thế tài xế Shim?_Kyu hơi khó chịu khi chiếc xe dừng đột ngột.

- Xin lỗi cậu chủ, có ai đó thì phải.

- Ai đó???_Anh khẽ nhướng mày lên nhìn.

- Xin lỗi cậu, để tôi xuống xem xem… Chúa ơi, là một cậu bé… cậu ta đang ngủ thì phải, chết cóng mất.

Kyu tò mò mở xe bước đến. Trong giây lát, anh hoảng hồng bế thốc con người kia lên chạy ngay vào nhà. Bị xóc, người đó dụi dụi mắt tỉnh dậy, ngay lập tức giãy giụa và la ầm lên.

- Buông ta ra. Ta đá chết giờ. Buông ra. Dám bắt cóc ta à…

- Là tôi đây. Cậu bị cóng rồi. Yên nào, không rơi bây giờ.

- Anh hả Kyu Hyun?_Nó dụi mắt lần nữa.

- Uhm… quản gia San, mở cửa.

Hai cách cửa kính được mở ra, nó chói loà mắt vội úp mặt vào người Kyu Hyun.

- Chuẩn bị nước nóng cho tôi. Thêm hương liệu vào._Kyu nói.

- Đã có sẵn thưa cậu chủ._Một bà giúp việc trả lời.

*************

- Ê này, thả tôi xuống. Tôi không sao đâu. Ê…

Nó nói, túm cổ áo Kyu Hyun lắc lắc.

- Được rồi.

Kyu mở cửa một phòng lớn., mùi hương thảo mộc thơm lừng, ẩm ướt là nó thấy lâng lâng như say xỉn.

Vừa buông tay Kyu Hyun ra, nó khuỵ ngay xuống, hai chân bủn rủn đứng không vững.

- Hậu quả của bị cóng đây. Ai lại ngủ ngoài trời trong thời tiết lạnh vậy chứ. Mau thay quần áo và tắm nước nóng đi.

Nó xoa bóp hai đầu gối, thấy cả tay lẫn chân đều không còn tí cảm giác nào.

Kyu Hyun đưa cho nó một bộ đồ in hình một con gấu trúc rất xinh rồi ra ngoài đóng cửa lại.

Nó lóng nga lóng ngóng mãi mới cởi được mấy cái cúc áo, tay cóng quá mờ >”<. Nhưng chợt nhớ ra, nó khoác lại áo, vừa bò vừa lết ra cửa, gọi to:

- Ê, mở cửa cho tôi chút! Ê này… Kyu Hyun, anh có đó không?

- Chuyện gì vậy? Sao lại …

Kyu mở cửa, cau mày khi thấy nó ngồi bệt trên sàn. Nó giơ cái ống thuốc ra, cười toe.

- Cho anh mượn này, xoa lên má ấy, tan bầm, đảm bảo luôn.

- Ơ…

- Yên tâm đi, thuốc xịn, không có phản ứng phụ đâu.

- Cậu chờ ở ngoài cổng để đưa cái này cho tôi sao?

- Ừ, tôi định về rồi nhưng nghĩ đã mất công đi bộ cả cây số đến thì cũng hoàn thành cho được mục đích nên cố chờ, ai dè ngủ quên luôn. Haha… Cầm lấy đi này.

Kyu cầm ống thuốc, nhìn chăm chú. Rồi anh cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ nó đứng dậy, dìu lại phía bồn tắm.

- Đồ ăn nóng đã sẵn rồi, tắm nhanh lên nhé.

- Uhm… à thôi, chở tôi về nhà đi, tôi tắm ở nhà cũng được, ra ngoài cũng khá lâu rồi, mẹ tôi sẽ lo đấy.

Nó xua tay, bám lấy tường cố đi ra ngoài.

- Bây giờ đã 11h đêm rồi, đúng hơn là 11h33’ thì phải.

Kyu nói, lời nói như một cái búa đánh rầm vào đầu nó.

- What??? Chết rồi.

Nó gào, về mẹ nó luộc luôn. Ôi, nó chỉ xin đi ra ngoài 1 tẹo, vậy mà đã đi hơn 3 tiếng.

Nó gồng chân lên chạy và té cái… té cái rầm ra nền nhà trơn trợt. Mông trái tiếp đất trước mông phải.

- Có sao không?

- Ai da… không sao, ê mông tí… ai da… tôi phải về đây. Nó nhăn nó xoa xoa bàn toạ.

- Để tôi gọi điện xin phép cho. Ngủ đây cũng được, nhà này nhiều phòng lắm. Cậu tắm táp đi nhé.

Kyu nói chắc chắn và bỏ đi nước một.

Uả, mà anh ta biết số điện thoại nhà nó sao???

Damn! Đã muộn rồi thì… cho muộn luôn. Tắm cho nó khoẻ cái thân.

Nó nhún vai… Nước ấm quá, thơm quá… Hum… Nhà giàu đúng là sướng thật!

*************

Oa… Canh gà tần.

Oa… Vịt quay Bắc Kinh.

Oa… Nước sâm.

Oa…Thịt sườn chua ngọt.

Oa…Mực nướng.

Oa… Sườn cừu sốt cà chua.

Oa… Oa… Oa… Oa…

Cứ gọi là hương thơm ngào ngạt, hơi bốc nghi ngút, nhìn mà chảy… dãi.

Bụng nó chợt réo ầm ĩ. Nó ngồi ngay xuống cái ghế đối diện với Kyu Hyun – anh ta đang đọc báo – và hít hà hương vị tuyệt hảo của những món ăn tính bằng chục ngàn won trên bàn.

- Đói rồi phải không? Bụng kêu ghê chưa kìa.

Kyu Hyun bỏ báo xuống nhìn nó mỉm cười. Muốn nó lia cho một thìa vào mặt à.

- Mau ăn đi._Lại cười ngọt xờ ngào.

Thì ăn. Đây không biết “khách sáo“ đánh vần như thế nào đâu nhá.

Măm… măm… ực… ực… măm măm…

Ngon!!!

Măm măm… măm măm…

- Ê này, anh cũng ăn đi chứ. Không đói à?

Nó nuốt vội miếng sườn, nói trong khi gắp thêm con mực.

- Tôi ăn tối rồi, chỗ này là làm cho cậu mà.

Ô, thế hà, phần ăn dành cho 5 người này lại chỉ mình nó chén hả?

Đùa chứ, lãng phí thế, đúng là nhà giàu nó khác.

- Mẹ cậu đồng ý rồi. Bảo ngủ lại đây một đêm cũng không sao.

Cạch.

Nó làm rớt cái muỗng xuống bàn.

- Anh làm cách nào mà…

Nó tròn xoe mắt nhìn Kyu Hyun như nhìn Santa Claus.

- Bí mật. *Nháy mắt.

Lần thứ 2 trong một buổi tối, nó muốn lia cái thìa vào bản mặt cười cười trông rõ đểu kia.

Nhưng thôi, một là người ta đã cứu nó ra khỏi nanh vuốt của mama, hai là nó đang ở trong nhà người ta, ba là nó đang ăn cơm của người ta, bốn là cái thìa này hình như hơi bị đắt.

Thôi cục tức trôi theo cơm xuống dạ dày, từ dạ dày xuống ruột non, từ ruột non xuống ruột già rồi… ra luôn vậy.

Nó lại cắm cúi ăn, miệng vừa nhai vừa… chửi thầm cho bõ.

*************

- Tôi ngủ ở đâu ?

Nó hỏi, liếc nhìn đồng hồ. Chậc, hơn 12h roài.

- Đi theo tôi, cậu chọn phòng nào cũng được.

Thế là nó lạch bạch lết theo gà xem nom mấy cái phòng ngủ cho khách.

Damn! Phòng lớn quá, sàn trơn bóng, cửa mạ vàng mạ bạc, đèn pha lê trong suốt, vài chậu bonsai nhỏ nhỏ xinh xinh bên cửa sổ, cái chuông gió nhè nhẹ rung lên những tiếng coong coong vui tai.

Èo ơi… ngay cái WC thôi cũng lớn hơn phòng nó ở nhà roài (A/N: >”<), lại còn đèn ngủ, TV màn hình siêu phẳng, điều hoà nhiệt độ, tủ lạnh mini…

Khiếp. Ngang bằng khách sạn 7 sao ( nếu có trên đời) roài.

- Có đơn sơ quá thì đổi phòng khác nhé.

Kyu Hyun nói, tính kéo nó đi tiếp. Nó túm lấy cổ áo kéo lại, hỏi nghiêm túc.

- Có cái nào chỉ có giường, chiếu, gối, chăn chấm hết không?

- Có nhưng… đấy là chuồng của mấy con becgie.

Oạch.

- Sao vậy ?

- Tôi không quen ngủ trong những căn phòng lớn thế này.

Nó thành thật. Sung sướng chả thấy đâu, ghê chết tổ á.

- Vậy… phải làm sao đây ?

Kyu gãi gãi đâu, nhăn nhó.

- Thôi tôi về đây.

Nó nói, quay bước, phòng mình vẫn là nhất.

- Ấy đừng… nếu không ngủ thì thức chơi game vậy. Mai nghỉ học mà.

Nó dừng bước.

- Game hả? Có đột kích không? Có PS 2 không?

- Trò gì cũng có.

- Ừ chơi.

Thế là nó và Kyu kéo nhau qua phòng lớn, nơi có cái màn hình LG lớn cỡ 1x1m nối với hai cái máy game đối kháng. Cười toe, nó chụp lấy một cái và chơi cùng Kyu Hyun.

Sẵn nói, ngoài ăn, học, ngủ, âm nhạc… thì game cũng là một sở thích của nó ^^, luyện tai luyện mắt mà ^^.

*************

- Khò… khò….

Kyu Hyun nhìn sang, thấy Sung Min cuộn người trên cái gối bông dùng để ngồi ngủ ngon lành như con mèo nhỏ. Buông tập đĩa game xuống anh tiến lại gần, ngồi xuống và búng vào chóp mũi của cậu.

- Mới đó mà ngủ rồi. Vậy mà đòi tìm thêm 10 trò nữa.

Anh nhẹ nhàng bế nó lên, nhìn mũm mĩm vậy mà cũng nhẹ đấy chứ, xương làm bằng xốp à (=.+).

Anh đặt nó xuống cái giường êm ái nhất, đắp chăn cẩn thận từ đầu đến chân cho Sung Min, kê lại gối và đi ra. Nhưng đến cửa, anh chợt dừng bước, quay lại…

- Xin lỗi nhé !

Cười.

- Tiamo , oggi, domani,dopodomani o giorno dopoanche, ti amero` per sempre! Sung Min.

~Chu ~

Lại cười.

Lại cười.

A/N:Ti amo , oggi, domani,dopodomani o giorno dopoanche, ti amero` per sempre! Sung Min: I love you, today, tomorow, the day after tomorow, and the day after that too, i’ll love you forever.

Ố… nhấp trà một cái, lấy khăn chấm chấm… rửa tay, lấy khăn lau và…

- Tôi dùng xong rồi.

Ặc.

Suýt nghẹn.

Đã ăn đâu mà xong trời. Nó đặt đũa xuống cái cộp, bê nguyên đĩa bánh mì kẹp thịt (nó vừa kẹp chưa kịp ăn cái nào) đặt trước mặt Kyu Hyun.

- Ăn cái này đi.

- Tôi no rồi, không ăn nữa đâu._Kyu lắc đầu.

Nó lườm, nó nguýt, nó cong môi cay màu nhầm cau mày, nó cầm cốc sữa to đặt luôn trước mặt Kyu.

- Cái này nữa. Uống hết sau khi ăn.

Nó gầm gừ.

Kyu lúng túng nhìn nó, nhìn cái bánh rồi nhìn cốc sữa.

- Ăn đi._Nó gằn giọng.

À khoan… không nên, bạo lực luôn không mang lại kết quả tốt. Nên nịnh nọt, dụ dỗ thì tốt hơn, nào, “nghệ thuật ứng xử “ đâu, mau ra đây cho ta.

- Ăn đi tẹo tôi dạy kịch cho.

Nó nói, cười rất kịch.

- Ừ.

Kyu gật đầu ngay lập tức. Cầm dao và nĩa lên.

- Không phải thế, ăn như vầy mới ngon nè.

Nó giật lấy cái bánh, há mồm ngoạm một miếng lớn. Ngoạm rồi mới thấy mình ngu. Nuốt vội nuốt vàng, nó xua tay.

- A… tôi xin lỗi, quên mất, để tôi làm cho anh cái khác.

Kyu giữ tay nó lại, cầm lấy cái bánh.

- Không cần đâu, ăn cái này được rồi.

Và cắn ăn ngon lành. Nó sững lại trong vài giây rồi cười khì.

- Anh hay thật đấy.

- Cảm ơn.

/Gia nhân (bao gồm quản gia và 3 bà túc trực bên bàn ăn) tròn xoe mắt nhìn cậu chủ siêu khó tính, siêu cứng ngắc đang ăn sáng theo một kiểu rất “bình dân”. Ăn thôi đã là lạ lắm rồi, còn ăn kiểu này thì…
Và cậu bé kia nữa, vừa ăn vừa nói chuyện thế mà thiếu gia -1 con người rất lễ nghi và phép tắc – không thèm nhắc nhở một tiếng, lại còn ra sức gắp thức ăn vào đĩa của cậu ta, hùa cho cậu ta nói thật nhiều.

Lạ nhất là, cậu bé đó chốc chốc lại hỏi: “Anh hiểu chứ??”. Thiếu gia lúc gật, lúc lắc đầu để cậu bé đó phải nói lại như giảng bài cho trẻ nhỏ.

Tối qua đã được một phen ngạc nhiên, giờ phải nói là quá đỗi kinh ngạc. Theo như ông quản gia thì cậu bé kia không thuộc list V.I.P, theo như các bà thì cũng chẳng đẹp hay chói gì cho cam.

Ấy vậy mà… tại sao??? Tại sao???/.

- Bánh tráng miệng đây thiếu gia!_ Một chị người hầu đầy xe vào.

- Sung Min, nuốt từ từ… sữa đây…

Kyu rời ghế chạy lại xoa lưng, vuốt ngực cho nó. Lo tán phét về mấy cái nhạc cụ nên nghẹn xúc xích… khụ… khụ…

Nó nấc lên một tiếng, tưởng chết luôn rồi. Nước mắt trào ra luôn.

- Không sao chứ hả?

- Hông… hông hao… Vừa nghẹn… ứ… vừa… ứ… no quá thôi.

Nó vừa nói vừa nấc cục. Hic, đồ ăn ngon quá nên hơi mất tự chủ, “khợp” tới bên luôn à, sắp nứt dạ dày luôn à…

- Thế cái bánh kem dâu kia…

Đánh mắt sang trái…

Ứ… nấc thêm phát nữa.

Damn! 3 tầng hoành tráng, to như bánh cưới nó vừa xem trong phim. Tên này đúng là… ăn thì ít làm nhiều thế không biết. Lãng phí tiền của, tài nguyên quốc gia. Ai cũng như vậy thì đất nước này rồi sẽ trôi về đâu.

- Nhiều thế, ăn không hết chẳng lẽ bỏ à?_Nó hỏi, xác nhận lại suy nghĩ của mình.

- Ừ._Kyu gật đầu.

Biết ngay mà.

- Xì, cắt đây một miếng, còn thì gói lại hết tôi đem về.

Nó nói, tỉnh như sáo. Kyu chớp mắt nhìn nó.

- Làm gì?

Đúng là đồ gia cầm, có lai Ý thì vẫn là gia cầm, ngu vẫn hoàn ngu, khờ vẫn hoá khờ, không thể nào tiến hoá nổi.

- Ăn chứ làm gì. Anh có biết để làm được cái đó cần bao nhiêu bột, bao nhiêu trứng, bao nhiêu sữa, bao nhiêu đường không? Có biết lại phải cần bao nhiêu mì, bao nhiêu bò, bao nhiêu gà mới cho ra được ngân ấy trứng, bột, sữa… rồi công sức con người ta đổ ra quấy, nhào, vắt, đập, nướng, vận chuyển,..etc …Đấy, thế mà anh quẳng vào thùng rác cho được à, không thấy nhẫn tâm, không thấy dằn vặt à?

Nó gào, kệ Kyu có hiểu hay không, mà dạo này thấy ăn nói cũng trơn tru lắm rồi, chắc không hiểu 10 phần thì cũng hiểu 5 hay 6. Thế là đủ rồi, não gia cầm tư duy logic được không nhì, chắc là cũng nói được gà – trứng, bò – sữa, mì – bột lại với nhau.

- À… ừ… ừm…

Đấy, có thế chứ. Nó cười sung sướng mãn nguyện.

Uả mà… 1, 2, 3, 4, 5… sao 5 cặp mắt kia kì lạ thế, không lẽ bị “lồi tròng” cả đám, sắp rời ra luôn rồi kìa. Chị số 3, ngậm miệng lại kẻo ướt váy bây giờ, bác số 4, coi chừng rơi cái chậu nước rửa tay.

Bữa sáng thật đáng nhớ (đối với cả 7 người trong phòng).

*************

- Tập kịch nhá!_Kyu nói chìa ra cuốn kịch dày cui.

- Không, đi đây đã._Nó nói, quăng cái đó lên giường.

- Đi đâu?_Kyu bò lên giường nhặt lại cất lên tủ sách.

- Ra công viên._Đáp gọn lỏn.

- À… cậu cho mấy con mèo hoang ở đó ăn phải không?

- Sao biết?_Nó ngạc nhiên.

- Hì… bí mật. *Nháy nháy mắt*

- Kệ thây… 30’ thôi, à mà quần áo…

Nó nhìn xuống bộ đồ gấu trúc vẫn mặc từ tối hôm qua đến giờ.

- Đã có rồi.

Kyu đáp và đi ra, lát sau bê vào…1 đống…1 đống D.O.D.

- Anh… anh mua… mua cái này chi vậy?

Nó lắp bắp hỏi, thế nhìn Kyu lại nhìn đống đồ, ổng đưa cho nó, hổng lẽ ổng biết… biết….

- Người ta gửi nhờ ấy mà, cứ xài rồi giặt sạch trả lại là được.

Phù. Thở phào… tim lạc mấy nhịp luôn.

Nó chọn bộ đơn giản nhất, gồm mũ, áo khoác dài ngang hông màu đen bằng da, sơ mi trắng, quần bò đen, giày thể thao cũng đen nốt, thay đồ bằng tốc độ tên lửa? (Chuyện, quen rồi mà) và kéo bạn gia cầm đi. Bạn gia cầm chỉ kịp vớ lấy cái áo khoác.

*************

- Chào cháu Minnie, hôm nay muộn nhé!

Cô bán hàng cười với nó và liếc sang bạn giai đi cùng nó.

1… 2… 3… 4… 5… 12… 13… 32… 34… 45….

- Cô ơi!

Nó lay nhẹ, gọi nhẹ, khổ, cứ như “tiên nữ du vân”, hồn cô đã theo mây theo gió chốn nào rồi.

- À… ừ… ừ… đây Minnie!

Cô bán hàng đỏ mặt, luống cuống phụ tiền cho nó.

Khổ chưa, cái phận nữ nhi, cứ thấy giai đẹp là thế đấy. (A/N: Đụng chạm gì ta đấy, đạp giờ)

*************

- Meo, meo… nào Sún, Tè, Sò… Cụt… chúng mày đâu hết rồi.

Nó gọi to, cứ meo meo méo méo liền mồm liền mép. Từ đâu túa ra gần chục con mèo nhỏ đen có vàng có, đuôi dài, đuôi cụt… gì cũng có, vây lấy chân nó kêu ầm ĩ.

Nó ngồi xổm, bốc đống bánh bích quy mồm cứ nói huyên thuyên, nào là “Sò ơi, mày gầy đi nhiều rồi”, “Chúng mày đi đâu mấy hôm nay thế ?”, “Tao cũng bận.“, etc… cứ như thủ thỉ tâm tình với mấy ngưới bạn chí cốt lâu không gặp. Rồi ôm, rồi vuốt, rồi nựng… còn rút khăn tay lau mấy bộ lông cho sạch bùn đất.

*************

- Xong rồi, về nào!

Nó đứng dậy, phủi tay sau khi ôm hết một lượt vào lòng xoa xoa những bộ lông xù xù và có vẻ là đã bớt dơ của mấy con mèo.

- Ừ, cậu thích mèo hả?

- Mèo, thỏ, chó… những con vật này rất đáng yêu. Có lần tôi đi sở thú, ôm được cả con hổ con… haha… Sau bị mắng te tua. Người ta bảo con hổ mẹ mà khùng lên thì chết. Haha…

Nó nhăn nhở, tay gãi gãi đầu. Hổ con có khác gì mèo đâu… dễ thương ứ chịu được (=”=).

- Một gói này cũng 1000 won đấy.

Kyu nói và chỉ tay vào bao bích quy đã trống rỗng.

Gì đấy? Bắt đầu có nhận thức về giá trị đồng tiền rồi à? Tiến hoá vượt cấp!

- Không sao. Nhịn ăn vặt là có tiền mua thôi mà, về đi.

Nó nhún vai, quay lưng. Chợt thấy một bàn tay xoa lên đầu.

- Gì đấy?_Nó gắt nhẹ.

- Không._Kyu mỉm cười.

- Vậy thì đừng xoa đầu người khác. Cảm giác như anh đang xem tôi là con cún ấy.

Nó phùng má, nói nghiêm túc.

- Ahahahaha…!!!! Nếu là 1 con cún con, thì phải như vầy nè.

Kyu cười lớn, 2 tay xốc nách nó bê nổi nó lên luôn.

- Ê… ê…

- Xoay vòng nhé. 1… 2… 3…

- ÁAAAAAAAAAAAA!!!! NGÃ BÂY GIỜ!!! ÁAAAAAA!!!!

Nó hét khi bị Kyu quay 2 vòng trên không.

- Thêm một vòng nữa nào.

Nó là một nhưng… lại thành 3.

- Á ÁAAAAAA!!!!

Nó sợ đến nỗi không nghĩ ra được cách gì để khiến Kyu để nó xuống, chỉ biết mở to mồm mà hét cho bõ.

Không hiểu tai Kyu có màng cách âm hay không mà thấy chả có tí xi nhê nào cả, vẫn cứ cười nhăn nhở và quay nó vèo vèo.

Kết thúc.

- Anh… anh… anh…

Đầu óc nó quay cuồng, cảm thấy đất dưới chân chìm nổi như sóng biển. Cảnh vật xung quanh cũng méo mó hết cả.

- Ôm đây không ngã ráng chịu.

Kyu nói và ghé lưng cõng nó.

Điên lắm rồi. Cáu lắm rồi. Muốn oánh lắm rồi… nhưng mà oánh không nổi vì đang chóng mặt muốn xỉu, nó đanh ôm vai Kyu cho Kyu cõng. Nhưng tuyệt đối không cho con gà này đắc ý, nó…

- Ái da. Đau!!! Sao véo tai tôi.

Kyu la lên.

- Lần sau mà còn dám quậy, tôi giết anh luôn á.

Nó… vèo thêm cái nữa rồi tha cho Kyu. Đằng nào thì Kyu cũng đang cõng nó, đau quá mà quăng một phát thì chả biết nó bay đi đằng nào.

- Se e` lei, e’ certamente sicuro!

Kyu nói một câu bằng tiếng Ý và cười. Nó vặn hỏi mãi mà không chịu dịch ra tiếng Hàn. Kệ thây !

No comments:

Post a Comment