Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

04 September 2012

(HaeHyuk) - Chiếc là cuối cùng - T - Oneshot


* Đây là fic do thành viên blog Jindatran.com đóng góp.

* Giới thiệu về tác giảMin Je Hae (Biệt danh là Mộc, nếu thích cứ gọi là Amy ^^)

- Mộc 94er nhé, là một fangirl của Bigbang, nhưng lại kết đậm bạn Min Bếu nhà Suju.

_Cuồng HaeHyuk – KyuMin và ship tất cả các offical couple còn lại của SuJu và DBSK: YeWook, KangTeuk, HanChul, YunJae, YooSu, SiBum (cũng chấp nhận KiMin hoặc MinBum) và cả DongRi nữa 

_Ghét couple Big Bang và không đọc unoffical couple cũng như couple của các nhóm khác ~

- Các bạn có thể làm quen với Mộc qua Y!H: dongthoigian_tm_td3 hay 360kpop: tammocVIP. Và nếu rồi rãnh, mời bạn ghé thăm Mộc gia trang. Sẽ có nhiều fic hay làm à ^^

* Tóm tắt fic "Chiếc là cuối cùng"

Em sẽ ra đi khi chiếc lá cuối cùng rời khỏi chốn này…
nên chỉ cần còn lại một chiếc lá…
em sẽ sống mãi bên anh.

**********************
Chiếc là cuối cùng

Cốc! Cốc! Cốc!
Không thấy bên trong có tiếng động gì, người đó đành tự mở cửa đi vào. Bước đến bên chiếc giường bệnh, nhìn con người đang trùm chăn kín mít nằm trên giường, anh phì cười rồi khẽ lay lay cậu. Thấy cậu nằm im, anh bỗng lo lắng, vội ngồi xuống và lay người cậu mạnh hơn. Rồi bỗng…
_Ú òa! – Một cái đầu bạch kim thò ra, cười hắc hắc khi nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Anh thở ra một hơi, cốc lên mái tóc óng ánh một cái nhẹ rồi giả vờ làm mặt giận, đứng dậy và quay người bước đi.
_Ế! Haenie ~ Anh giận em à? Xin lỗi mà ~ – Cậu vội vàng ôm lấy cánh tay người ta nũng nịu.
Người kia cũng chẳng thèm quay lại, cứ thẳng đường mà tiến bước.
Cậu bĩu môi. Đồ giận dai! Nghĩ thế rồi cậu cố hết sức, nhoài người nắm lấy mép áo anh giật thật mạnh.
Anh cũng chỉ định hù cậu một chút thôi, đang định quay lại thì không phòng bị gì mà mém ngã ra đằng sau vì cái giật áo của cậu. Khi anh đã lùi lại thì cậu ngồi dậy, lấy hai tay ôm chặt cổ anh lắc qua lắc lại còn miệng thì hét to:
_Anh dám giận em à? Dám lơ em à? Mau cõng em ra vườn! – Cả người cậu lắc lắc thật mạnh. Anh sau khi định thần lại thì phì cười, hai tay bám chắc lấy hai cẳng chân gầy nhom rồi đi ra khỏi phòng.
_Đi thôi! Ra vườn chơi thôi! – Cậu hứng chí la hét om sòm, miệng thì cười toe toét.
Khu bệnh viện thường ngày im ắng giờ lại thật ồn ào vì giọng la của cậu. Nhưng các bác sĩ và bệnh nhân khác cũng không lấy gì làm phiền, nhìn theo hai con người kia rồi mỉm cười cho qua.
Anh cõng cậu đi thật chậm, tai thì chăm chú lắng nghe cậu hát vài câu vu vơ không đúng lời. Rẽ trái, anh đưa cậu đến chỗ cây phong già quen thuộc.
Cây phong già hôm nay chỉ còn lại vài chiếc lá cố gắng bám trụ trước những cơn gió lạnh của mùa đông sắp đến. Anh đỡ cậu ngồi xuống gốc cây, lấy tay khẽ gạt vài cọng tóc trước trán cậu rồi cũng ngồi xuống theo. Còn cậu, sau khi ngồi ngay ngắn rồi thì vui vẻ đưa tay ra hứng một chiếc lá phong vàng đang chao mình trong gió. Cầm chiếc lá trong tay, cậu quay qua đưa cho anh xem.
_Anh xem này! Lại một chiếc lá rụng nữa rồi! Bữa giờ cũng đã là gần tám trăm chiếc! Em sẽ trở thành người sưu tập lá phong! – Cậu cười tươi và hươ hươ chiếc lá trước mặt anh.
Bỗng cậu ho lên một tiếng thật khan rồi sau đó là một tràng dài nữa. Anh vội vàng đưa tay vuốt vuốt ngực cậu rồi mở nắp chai nước ấm mà anh lúc nào cũng mang theo để cho cậu uống. Cậu sau khi uống một ngụm nước thì lắc lắc đầu, ý bảo với anh cậu không uống nữa. Rồi cậu lại đưa chiếc lá lên ngắm, đầu khẽ dựa vào vai anh:
_Lại một chiếc lá rụng nữa rồi! Có phải em sẽ giống như Gion-xi, sẽ ra đi khi chiếc lá cuối cùng rụng xuống không anh?
Anh lắc đầu quầy quậy rồi lấy tay nắm chặt bàn tay gầy của cậu, khẽ dụi dụi đầu anh vào mái tóc mềm của cậu.
_Haenie làm nũng này! – Cậu dùng bàn tay còn lại nhéo nhéo mũi anh – Mà chắc là vậy rồi anh nhỉ? Lá cứ rụng. Còn em thì ngày càng yếu đi…
Anh lại dụi dụi vào đầu cậu. Lại lắc đầu thật nhiều. Lại nắm tay cậu chặt hơn.
_Haenie đáng yêu quá! – Cậu lấy tay vỗ vỗ lên đầu anh – Em biết rồi mà! Anh làm em nhột quá nha!
Vị bác sĩ trung niên đứng từ xa ngắm nhìn hai cậu trai trẻ đang ngồi tựa vào nhau dưới gốc cây. Khẽ thở dài rồi quay người bước đi. Sau lưng ông, nắng chiều đang dần tắt.
Lại một chiếc lá rụng nữa rồi!
*********
“_Haenie à, Hyukie à ~ Đây sẽ là nhà của hai con nhé! – Vừa nói vị bác sĩ vừa chỉ về phía khu nhà cấp bốn đằng sau lưng bệnh viện. Trước đây nơi đó dùng làm chỗ ở cho các bác sĩ và y tá thực tập sinh, nay khi lãnh đạo bệnh viện đã cho xây dựng một nơi mới khang trang hơn làm chỗ ở cho họ thì khu nhà đó để dành cho các đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ vứt bỏ tại bệnh viện khi vừa mới được sinh ra.
_Dạ! – Nói rồi cậu bé với mái tóc bạch kim quay sang cậu bé đang đứng bên cạnh mình – Haenie có chịu không?
Cậu bé đó chỉ khẽ đưa mắt sang nhìn rồi nắm lấy tay cậu bé tóc bạch kim.
_Haenie nói “ừ” đấy bác sĩ! – Hyukie hồn nhiên nói – Anh ấy “ừ” với con bằng mắt đấy! – Lại trưng ra nụ cười hở lợi dễ thương.
Nhìn nụ cười đó, vị bác sĩ thấy trong lòng bỗng dâng lên một niềm xót xa.
Hai đứa trẻ năm ấy chỉ mới sống trên đời được hơn mười năm. Ngắn… nhưng cũng thật dài…
——————
_Dong Hae à! Lại đây giúp bác! – Người đàn ông gọi với theo đứa bé đang chạy thật nhanh về phía khu bệnh nhân.
Đứa bé có vẻ chần chừ, ngập ngừng nhìn về phía mà mình định đến nhưng rồi cũng chạy lại chỗ người đàn ông đó.
_Dong Hae à! Đẩy cái xe lăn này lại phòng 89 nhé! – Cô y tá đập vai cậu trai khoảng mười lăm tuổi đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại do vừa ra vườn tỉa cây xong rồi đẩy chiếc xa lăn qua cho cậu trai nắm lấy.
_Dong Hae à! Bệnh nhân Kim nhờ con đến xoa chân cho bác ấy, tí nữa sơn xong con lại đó đi! – Vị bác sĩ nói to với người con trai cao ráo vừa tròn hai mươi đang đứng trên cái ghế gỗ để sơn lại chỗ tường đã bị đen đi do nước mưa thấm lâu ngày.
Ngày qua ngày. Tháng đến tháng. Năm rồi năm. Người ta vẫn luôn thấy hình bóng một cậu bé từ khi còn nhỏ cho đến khi đã trưởng thành vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa các phòng bệnh, vội vã đi qua những hành lang, bước thật nhanh qua mọi ngõ ngách của bệnh viện để rồi điểm đến cuối cùng sau một ngày vất vả là căn phòng bệnh số 98. Người con trai đó nhận làm tất cả mọi việc, từ những chuyện nhẹ nhàng nhất cho đến những việc mệt nhọc nhất. Để nhận lại từ mọi người, ngoài lời cảm ơn và những nụ cười, còn là những đồng bạc cắc và những tờ tiền nhăn nhúm. Mỗi lần được cầm lấy những đồng tiền đó, anh lại đưa mắt ra phía khu vườn có gốc phong già, nhìn những chiếc lá vàng chao nghiêng trong gió, trong đáy mắt, vừa có gì đó như sợ hãi… nhưng cũng đầy quyết tâm.
Và người ta cũng luôn thấy, trong những lúc người con trai đó đang làm việc, thì luôn có một người con trai khác, nấp sau bức tường và dõi theo để rồi vội vã lăn bánh xe về phòng 98 khi mặt trời đã lặn. Cậu ấy luôn ngồi trên một chiếc xe lăn, mắt cứ nhìn ra khu vườn và cây phong già. Cậu cũng nhìn những chiếc lá vàng rời cây rồi buông mình xuống mặt đất. Trong đáy mắt, vừa có gì đó như thích thú… nhưng cũng đầy sợ hãi.
Trong lòng mọi người bỗng dâng lên cái gì đó đau xót.
Hai người năm ấy đã qua hai mươi tuổi. Dài… nhưng cũng là quá ngắn…
*********
Dong Hae khẽ ngồi xuống gốc phong già, đưa mắt lên nhìn những nhánh cây trơ trọi vài chiếc lá. Cơn gió nhẹ khẽ thổi, lùa qua những tán cây. Anh hốt hoảng đưa tay hứng lấy thêm một chiếc lá nữa lìa cành. Anh ôm nó vào lòng, chỉ sợ mình bắt không kịp rồi nó sẽ rơi xuống đất và theo cơn gió mà bay mất. Chỉ cần nó không bay khỏi khu vườn này… chỉ cần như thế thôi… Đôi mắt dần dần nhắm lại, anh chìm vào một giấc mơ. Giấc mơ thật đẹp…
… giấc mơ có cây phong già đang vào mùa rộ lá, sắc vàng ngập cả một khoảng trời…
Phía cuối hành lang có khoảng tường nhìn ra sân, Eun Hyuk khẽ đặt giá vẽ ngay ngắn rồi ngồi xuống chiếc xe lăn. Một tay cầm bảng màu, một tay thoăn thoắt vẽ từng đường nét lên tấm giấy trước mặt. Chẳng mấy chốc, cả khu vườn xinh đẹp với cây phong già hiện lên thật chân thật trong bức tranh. Vẽ đến hình ảnh quan trọng nhất, trong ánh mắt cậu lóe lên một tia sáng… thật hạnh phúc.
_Haenie à! Chỉ cần… chỉ cần… còn lại một chiếc lá phong trong khu vườn này, dù nó ở trên cây hay dưới mặt đất, dù nó còn tươi hay đã rách nát… chỉ cần… chỉ cần… còn lại một chiếc lá cuối cùng, em sẽ sống mãi bên anh! – Nói rồi cậu khẽ nhắm đôi mắt ướt nhòe và thiếp đi trên vai anh. Anh khẽ hôn nhẹ lên trán cậu, tia hi vọng lóe sáng hơn bao giờ hết.
*********
_Haenie à! – Vị bác sĩ khó xử nhìn cái hộp đựng tiền bằng nhựa mà người con trai trước mặt đưa cho mình. Trong đó là toàn bộ số tiền mà Dong Hae đã giành dụm từ những công việc mà mình đã làm từ nhỏ đến lớn ở bệnh viện. Những đồng tiền đã cũ, những tờ tiền rách mép, tất cả đều được anh nhét vào cái hộp mà anh tình cờ thấy trong nhà kho bệnh viện rồi đem cất ở một nơi bí mật… chờ đến lúc cần thiết nhất.
_Ta đã nói với con rằng bệnh của Hyukie đã đến giai đoạn cuối, xác suất phẫu thuật có thể cứu nó chỉ là 10% thôi! Bệnh của Hyukie là bệnh bẩm sinh, chúng ta cũng đã cố hết sức từ khi nó còn nhỏ cho đến bây giờ, thật sự là…
Vị bác sĩ khổ sở giải thích lại điều mà mình nói không biết bao nhiêu lần trước mặt chàng trai này. Bệnh của Eun Hyuk đã di căn rất rộng, cậu còn sống đến bây giờ cũng đều là do sự chữa trị hết mình của các bác sĩ rồi nhưng Dong Hae vẫn nhất quyết không chịu tin, vẫn ngày ngày làm việc rồi tích góp tiền để đến bây giờ khi Eun Hyuk tròn hai mươi lăm tuổi – độ tuổi giới hạn cho căn bệnh của cậu – thì anh mới đưa hết cho bác sĩ để phẫu thuật cho cậu.
Cuối cùng, vị bác sĩ đành phải nhượng bộ. Nhìn thấy những cố gắng từ trước đến giờ và cả ánh sáng hi vọng ngập tràn trong mắt Dong Hae, ông đành thở dài và nói:
_Chỉ là 10%! Không thể hơn đâu! Ta khuyên con nên chuẩn bị tinh thần đi!
Nói rồi ông bước ra ngoài, để lại anh đứng đó, ánh mắt nhìn ra hướng cây phong già…
… vẫn còn lá… vẫn còn…
*********

Tiếng bước chân rầm rập trên sàn. Các bác sĩ và y tá cùng phối hợp cho ca phẫu thuật quan trọng của bệnh viện. Tiếng xe đẩy vội vã đưa bệnh nhân vào phòng mổ.
Một phút ồn ào để giành cho hàng tiếng đồng hồ im lặng…

Trong những khoảnh khắc chờ đợi đáng sợ ấy, Dong Hae lấy bức tranh mà Eun Hyuk đã đưa cho anh trước khi rời tay nhau vào phòng phẫu thuật ra ngắm. Trong bức tranh ấy, khu vườn hiện lên thật sống động. Cây phong già trơ trọi, không còn một chiếc lá nào đang đắm mình trong ánh nắng chiều nhàn nhạt. Dưới gốc là một người con trai đang dựa đầu vào lớp vỏ xù xì của thân cây, làn gió khẽ mơn man lên mái tóc đưa người ấy vào giấc ngủ bình yên.

Tích tắc!
Tiếng chiếc đồng hồ khẽ điểm mười giờ khuya. Trong không gian vắng lặng như tờ, tiếng gõ ấy như đánh thẳng vào trái tim đang run rẩy của người đang đối mặt với sinh li tử biệt. Bỗng… một giọt nước mắt khẽ rơi lên nền cỏ xanh trong bức tranh. Dong Hae hoảng hốt vội lau đi nước mắt và ôm chặt bức tranh vào lòng…
… mà không biết rằng… giọt nước mắt đã thấm vào một chỗ đậm màu vô ý trên nền cỏ, chỗ màu nước loang ra, tạo thành hình… một chiếc lá vàng nằm im trên màu xanh của cỏ…
Bên ngoài, từng giọt mưa bắt đầu rơi lộp độp rồi dần dần trắng xóa cả bức màn đen của đêm thăm thẳm. Gió thổi thật lớn đập vào các cửa kiếng.Tiếng sấm chớp ầm ầm hòa với tiếng khóc của chàng trai đang đứng nhìn ra cây phong già oằn mình trong cơn mưa nặng hạt. Anh ôm chặt lấy bức tranh, siết tay thật mạnh ngay góc phải nơi có dòng chữ…
“Em sẽ sống.
Vì…
Anh là chiếc lá cuối cùng của em.”
*********
Sáng hôm sau, khi trời chuyển dần sang màu hồng của bình minh, khắp nơi trong khu vườn đều ướt đẫm. Tất cả những chiếc lá ít ỏi còn sót lại của cây phong đều đã bay đi hết, duy chỉ còn lại một chiếc lá ướt mẹp nằm trơ trọi trên nền cỏ xanh. Rồi dần dần những mảng nước trên chiếc lá khô và thu nhỏ lại, lấp lánh như những giọt sương dưới ánh mặt trời.
END
*Gion-xi: nhân vật nữ chính trong tác phẩm “Chiếc lá cuối cùng” của O.Henry.

No comments:

Post a Comment