Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

27 February 2013

(EunHae) - Dã Bách Hợp dã hữu xuân thiên - MA - Oneshot

Tác giả: Hante0 (Hay gọi là Han ^^~)
Nếu bạn yêu thích giọng văn đam mỹ này, xin ghế qua tệ xá của Han: Ngân Thiên các

Summary:
Phảng phất giống như một giấc mộng, nhân duyên trên đời vốn dĩ thật ngắn ngủi. Đã từng oán, từng niệm 
cũng từng luyến từng ái. Nơi lần đầu tương kiến, vườn Dã Bách Hợp xưa liệu sẽ có mùa xuân?
 
 
Giữa dòng sông Kiều xanh biếc, một chiếc thuyền hoa rẽ sóng lướt nhẹ. Trên mũi thuyền, nam tử đứng sừng sững, đưa mắt nhìn xa xăm về phía chân trời mờ mịt.

Gương mặt hắn không tính là tuyệt mĩ vô song nhưng khí chất phong lưu, tiêu sái lại ít có ai bì kịp. Đứng đầu ngọn sóng, xuân phong khẽ thổi, hoàng y nhẹ bay, ở viền áo nổi bật những hoạ tiết được thêu bằng kim tuyến. Môi mỏng nhếch nhẹ tựa tiếu phi tiếu kết hợp chiết phiến(quạt) trong tay không ngừng lay động, ẩn hiện bức tranh thuỷ mặc sống động. Thần thái thật có chút giống một vị thượng tiên phiêu dật chốn hồng trần.

"Công tử, gió chiều không tốt ngài vẫn là nên vào trong thì hơn!" Lão bá lái thuyền vừa chống đẩy mái chèo vừa quan tâm nói.

Đáp lại nam tử chỉ gật gật đầu, thân thể bất động không hề có ý dời bước.

"Lão bá, Giang Nam ngoài cảnh sắc ra không còn gì khiến người hứng thú sao?" Sau một lúc lâu suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng mở miệng.

Người ta nói Giang Nam phong cảnh hữu tình, giai nhân hữu ý, là chốn phồn hoa bậc nhất Thiên Quốc. Nhưng với nam tử một người đã từng phiêu du khắp thiên hạ bao nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ giữ chân hắn lại.

"Đương nhiên là còn những thứ khác nữa." Lão bá vuốt râu, cười nói "Ngoài cảnh sắc, chốn ăn chơi, phong lưu ở đây cũng nổi tiếng không kém đâu!"

Dứt lời, ý vị thâm trường đánh giá nam tử một chút sau đó nhỏ giọng thì thầm "Mà thanh lâu, kĩ viện thì thật đúng là cực phẩm trong cực phẩm."

Nam tử bật cười, khoé mắt nhìn lão lái thuyền một cái, cũng học bộ dáng của lão, cúi người rì rầm "Vậy làm phiền lão bá đưa ta đến nơi gọi là 'cực phẩm trong cực phẩm' mở mang tầm mắt được chứ?" Nói xong bung nhẹ chiết phiến tiêu sái bước vào trong khoang.

Lão lái thuyền hiểu ý, rất nhanh lại dùng sức chống đẩy mái chèo. Sóng nước lăn tăn, hoa rơi lá lạc chạm nhẹ mặt sông. Đâu đó văng vẳng tiếng hát trong trẻo của thiếu nữ, không khí rõ ràng chẳng chút hơi men lại khiến người lâng lâng say.
.
.
.

Bước xuống thuyền, gật đầu tạm biệt lão bá hàm hậu, Ân Hách rất nhanh liền hoà vàn dòng người tấp nập.

Khi nãy chỉ là thuận miệng mở vài câu vui đùa, trong lòng không hệ dự tính đi tìm hoan nên lúc này ngoài thảnh thơi ngắm nhìn những sạp hàng ven đường, Ân Hách quyết định ghé một tiểu lâu nghỉ chân. Điểm qua mấy món ăn, hắn ung dung thưởng thức khung cảnh xung quanh.

Tửu lâu sinh ý không tồi, tuy không phải nườm nượp kẻ ra người vào nhưng hầu như bàn trống còn rất ít. Từng nhóm tụm năm tụm ba, chén tạc chén thù đôi khi rảnh rỗi buông vài câu chuyện phiếm.

Như ngay cạnh bàn Ân Hách, một nhóm bốn người nam nhân vừa chạm cốc canh cách vừa sôi nổi thảo luận.

"Vẫn là tối nay nên đi một chuyến." Nam nhân bộ dáng mập mạp hồ hởi nói.

"Đương nhiên phải đi, đây là cơ hội ngàn năm khó gặp a." Bên cạnh, người có thân hình gầy nhom hào hứng hưởng ứng.

Hai người còn lại cười cười không nói nhưng gương mặt hưng phấn phấn lại ẩn ẩn chờ mong của họ cũng đoán được cả hai phấn khích không kém bằng hữu của mình.

"Lý Đông Hải, chỉ nghe tên cũng đã khiến ta nóng ran cả người." Nam nhân gầy nhom dâm đãng nở nụ cười, đôi mắt hẹp nheo nheo lại.

"Còn phải nói sao? Y thật sự là vưu vật, cầm kì thi họa không gì là không thông. Hơn nữa một mực giữ thân trong sạch thật khiến người hâm mộ a." Nam nhân mập mạp có vẻ ca tụng nhiều hơn là ham muốn.

"Ta phi!" Nam nhân gầy nhom biểu tình khinh bỉ "Sống trong kỹ viện mà giữ thân trong sạch cái gì? Không phải tối nay cũng treo bảng phá thân sao??"

Lời nói ra là một mảnh trầm lặng, kẻ thở dài tiếc nuối người hèn mọn thèm muốn. Ai cũng có suy nghĩ riêng nhưng đều nhất trí tối nay chắc chắn phải đến Vong Ưu viện.

Vong Ưu? Ân Hách nhẹ giọng bật cười. Cái tên tao nhã như thế lại chỉ đặt tên cho một kĩ viện, đúng là lão bản nương cũng thật biết cách chọn.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng những gì nghe được cũng khiến Ân Hách tò mò không thôi. Hắn rất muốn biết một 'kĩ nữ' như Lý Đông Hải kia có gì đặc biệt đến mức người khác phải trầm trồ khen ngợi.

Lúc này tiểu nhị trong lâu lần lượt bê thức ăn lên, Ân Hách xắn tay áo tạm thời gác chuyện đó qua một bên chuyên tâm an ủi cái dạ dày trống rỗng của mình. Một bữa cơm dùng xong thời gian cũng không sai biệt lắm vì vậy hắn nhanh chóng thanh toán sau đó hướng Vong Ưu viện đi tới.
.
.
.

Lý Đông Hải quả không hổ là người đứng đầu bảng, danh tiếng vang dội, Vong Ưu viện chỉ mới lên đèn mà khách nhân đã tấp nập, danh gia công tử, xuất thân cao quý cũng không hề ít. Bên người dẫn theo hàng chục gia đinh, tiền hô hậu ủng từng tốp từng tốp bước vào.

Lão bản nương của Vong Ưu viện tuy tuổi tác đã lớn nhưng phong thái vẫn còn rất uyển chuyển, tay chân nhanh nhẹn phân phó hạ nhân chiếu cố các vị khách quý.

Trên đài, đèn lồng giăng đầy, bạch lăng lất phất tromg gió, mơ hồ có thể thấy bên trong ẩn giấu một chiếc huyền cầm. Âm sắc chưa khởi nhưng đường nét cổ kính, sắc sảo cũng chứng tỏ giá trị của nó không hề thấp.

Ân Hách là lần đầu tiên đến đây, lạ người lạ mặt nhưng khí chất ưu nhã, một thân hoa phục cao quý cũng dẫn đến không ít sự ân cần thăm hỏi. Cuối cùng, một vị huynh đệ chuyên phục vụ trong viện dẫn hắn đến an toạ ở một chiếc bàn trong góc. Vị trí không tính thuận tiện nhưng đối với một người không đặt chỗ trước như hắn có thể nói là đã quá tiện nghi.

Đến giờ mở màn, đèn lồng trên đài bỗng dưng vụt tắt, khắp nơi chỉ nhờ ánh nguyệt quang nhàn nhạt rọi chiếu, không gian mờ ảo, hư vô lại có chút kì bí, huyễn hoặc khiến khách nhân vô cùng phấn khích. Tiếng lào xào vang lên không ngớt.

Mãi một lúc sau, khi đã có người bắt đầu thiếu kiên nhẫn ánh đèn trên đài được thắp sáng trở lại. Nhưng lần này ngoài chiếc đèn ở vị trí trung tâm những cái khác vẫn tắt lịm.

Khách nhân cố gắng căng mắt nhìn lên, rồi tất cả trở nên kích động khi trông thấy một bóng người mờ ảo ngồi sau chiếc huyền cầm.

Ánh sáng vốn dĩ đã yếu ớt lại bị những dải bạch lăng che phủ, vì vậy dung mạo củng người trên đài cũng trở nên mông lung. Nhưng chính cái sự mơ hồ ấy là thứ thuốc kích thích khát vọng chinh phục của nam nhân.

Vốn dĩ chỉ đến ham vui nhưng lúc này Ân Hách cũng không nén được sự chờ mong. Nếu 'nàng' không làm hắn thất vọng có lẽ đêm nay hắn liền tiện tay mua đêm đầu của 'nàng' vậy.

Và quả thật Ân Hách không hề phải thất vọng. Tiếp thêm một lúc đợi khách nhân bình ổn, người trên đài bắt đầu có hành động.

Năm ngón thon dài khẽ lướt trên dây đồng, tiếng đàn dìu dặt vang lên. Âm điệu bi ai như tố như oán lan tràn trong đêm trường nghe thê lương đến não lòng.

Tiếng ồn ào hoàn toàn biến mất, khách nhân không ai bảo ai đều tự động ngậm miệng, ngay cả hơi thở cũng mơ hồ không rõ, tất cả không gian đều nhường cho tiếng đàn lưu luyến, vấn vít.

Ngay khi giai điệu đến cao trào, một tiếng phựt thật nhỏ vang lên bỗng chốc mọi âm sắc đột ngột dừng lại.

Đang say sưa thả hồn theo từng tiết tấu, mọi người không khỏi bị biến cố này làm cho mất hứng, tiếng ồn ào lập tức vang lên.

Lão bản nương tái xanh mặt, dậm chân giận dữ muốn lên đài. Nhưng ngay lúc này một thanh âm vang lên thay thế cho tiếng đàn. Không réo rắt, bay bổng nhưng lại khiến đám khách nhân đang bất mãn sững sờ.

"Tương kiến thì nan biệt diệc nan
Đông phong vô lực bách hoa tàn
Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp cự thành hôi lệ thủy can
Hiểu kính đãn sầu vân mấn cải
Dạ ngâm ưng giác nguyệt quang hàn
Bồng Lai thử khứ vô đa lộ
Thanh điểu ân cần vị thám khan..."(1)

Bài thơ đã dứt nhưng âm hưởng của giọng nói vẫn như kéo dài mãi, cho đến khi lão bản nương lật đật lên đài lớn tiếng hô mọi người mới hồi phục tâm thần.

"Tài nghệ của Đông Hải chắc các vị khách quý đã được thưởng thức. Vậy lão nương ta cũng không khách khí, giá khởi điểm là 10 vạn hoàng kim, có ai ra giá cao hơn không?"

Lời dứt bên dưới có vài người ầm thầm hút một ngụm lãnh khí. Mười vạn hoàng kim? Cả đời họ chưa chắc kiếm được số ngân lượng nhiều đến thế.

Ân Hách đang bưng chén trà động tác cũng ngừng lại nhưng hắn không phải ngạc nhiên trước số tiền quá lớn mà là vì rõ ràng người trên đài là nam nhân. Dù giọng nói có vẻ nhu hòa nhưng ngữ khí trầm ổn, từ tính thật không khó để nhận ra đó là nam âm. Chẳng lẽ xã hội bây giờ đảo loạn đến mức nam nhân cũng hành nghề này sao?

Ngốc lăng một chút trước thói đời thay đổi, Ân Hách lại nảy sinh sự tò mò. Hắn thật sự muốn 'chiêm ngưỡng' dung mạo của Lý Đông Hải để xem y có xứng với cái giá 10 vạn hoàng kim đắt đỏ ấy hay không? Vì vậy, khoé môi giơ lên, chiết phiến lại nhẹ nhàng lay động, tầm mắt cũng không ngừng bắn về phía đài cao.

"15 vạn!" Ai đó hào phóng lớn tiếng.

"20." Lại thêm một người vì mĩ nam không tiếc gia sản.

Liên tiếp sau đó là là những con số càng lúc càng cao mãi đến khi cái giá 50 vạn được kêu lên thì tất cả mọi người liền hoàn toàn á khẩu.

"50 vạn lần thứ nhất, còn ai có thể ra giá cao hơn?" Lão bản nương mặt mày như hoa lớn tiếng thông báo.

Một đám khách nhân ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta nhưng thủy chung không ai dám mở miệng nữa. Đùa chứ! 50 vạn số tiền ấy đủ cho cả nhà họ sống cả đời. Vì vậy tiếc hận thì tiếc hận vẫn là lắc đầu bất lực.

Ngay khi tưởng không có cái giá nào cao hơn nữa thì một thanh âm đột ngột vang lên.

"100 vạn."

Mọi người đồng loạt nhìn về phía ra tiếng nói, chỉ thấy một nam nhân xa lạ ưu nhã phe phẩy chiết phiến, đôi mắt hoa đào mang theo tiếu ý lướt quanh một vòng. Hoàng y dưới ánh trăng nhàn nhạt tỏa sáng.

Một trận xì xào vang lên, có kẻ tức giận, có kẻ hâm mộ nhưng tất cả đều tự giác biết tài lực của mình ra sao đành căm hận nghiến răng từ bỏ.

"Hảo, hảo!" Lão bản nương miệng kéo lên đến tận mang tai, gật đầu như gà mổ thóc "Vị khách nhân này thỉnh theo ta" Nói xong quay lại đối người đang ngồi sau nhỏ giọng "Đông Hải, ngươi cũng trở về phòng chuẩn bị đi!"

Một mảnh im ắng kéo dài, Đông Hải cúi thấp đầu, mãi một lúc lâu sau mới nghe một tiếng ân thật nhỏ thoát ra.

Lão bản nương mỉm cười hài lòng, nhanh chóng xuống đài tiến về phía Ân Hách. Không biết bà ta nói gì chỉ thấy Ân Hách cười nhạt, thỉnh thoảng nhìn về phía Đông Hải, thần tình biếng nhác lại có nét thu hút rất riêng.

Đông Hải thông qua lớp màn mỏng đánh giá hắn một chút, môi mím chặt.

Chỉ ngồi đây gần một canh giờ mà ý cữ ngỡ đã 10 năm. Cảm giác bản thân như một thứ hàng hoá để người ta phẩm định, ra giá thật không biết phải diễn tả thế nào.

Khuất nhục? Từ lúc bản thân đặt chân vào đây y đã biết sớm muộn gì mình cũng phải trải qua chuyện này.

Vậy tức giận sao? Ha....ha... Một tiểu quan(2) như y lấy quyền gì mà tức giận chứ.

Nắm chặt tay, Đông Hải lảo đảo đứng dậy. Đôi chân đau nhức, tê rần, y nặng nề lê bước trở lại Vong Tình cư.
.
.
.

Ân Hách theo chân một tiểu cô nương đi về phía trước. Nàng tuổi tuy còn nhỏ nhưng gương mặt thanh tú, khí chất sạch sẽ vừa nhìn đã có thể đoán được sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một tuyệt sắc giai nhân. Nhưng dung mạo tốt thế để làm gì? Ở cái chốn thị phi này nhan sắc chính là con dao giết người đáng sợ.

Nghĩ vậy, trong lòng liền sinh ra vài phần đồng tình, Ân Hách bèn tìm chút chủ đề nói chuyện.

"Vị cô nương này, chẳng hay Lý....ách....công tử là người thế nào?"

Hoa Nhi không quay đầu lại chỉ đơn giản lên tiếng đáp lời.

"Lý đại ca tốt lắm!"

Ân Hách im lặng chờ đợi nàng tiếp tục nhưng sau câu nói 'tốt lắm' ấy Hoa Nhi lại chỉ cúi đầu đi về phía trước.

Ách.... Ân Hách gãi gãi đầu.

Chỉ thế thôi sao? Chẳng lẽ vị tiểu cô nương này bị khuyết thiếu từ ngữ diễn đạt??

Nghĩ là nghĩ thế nhưng thấy người ta không có ý nhiều lời Ân Hách cũng không tiện nói thêm, bèn ngậm miệng chân trước nối chân sau chậm chạp bước theo nàng.

Vong Tình cư nằm hoàn toàn tách biệt với kĩ viện. Nói thẳng ra nó giống như một toà tiểu cư độc lập. Khắp nơi tràn ngập hoa cỏ cùng vài cây đại thụ rậm rạp tán lá.

Muốn đến trung tâm tiểu cư phải đi qua một chiếc cầu nhỏ, làn nước dưới trăng phản chiếu lấp lánh. Trong không khí thoang thoảng truyền đến mùi hương ngọt ngào.

"Thơm thật!" Hít sâu một hơi, Ân Hách thật tâm tán thưởng.

"Đó là Dã Bách Hợp! Lý đại ca thích loài hoa ấy." Hoa Nhi bất chợt lên tiếng.

Ân?

Dã Bách Hợp? Y thích sao?? Ý nghĩa của nó là gì nhỉ??? Ân Hách nhíu nhíu mày, cố lục lọi trong đầu mớ truyền thuyết hiếm hoi mình được nghe.

"Đó là loài hoa tượng trưng cho hạnh phúc."

"Cái gì?" Ân Hách ngơ ngác.

"Huynh ấy bảo thế!" Hoa Nhi nhỏ giọng giải thích.

Hạnh phúc ư? Một ý nghĩa không tồi. Nhưng Lý Đông Hải y sẽ có được hạnh phúc sao??

Ân Hách lắc đầu cười nhạt, tự cảm thấy mình đa tâm vì vậy không tiếp tục suy nghĩ thêm mà chỉ chuyên chú đuổi theo cái bóng nhỏ phía trước.

Đi hết một đoạn hành lang dài, cuối cùng Hoa Nhi cũng dừng lại. Nàng đưa tay gõ cửa, cẩn trọng gọi một tiếng.

"Lý đại ca?"

Trong phòng không ai đáp lại, Hoa Nhi cũng không gấp gáp chỉ lẳng lặng đứng chờ.

"Vào đi!" Sau gần một chung trà, thanh âm nhu hoà từ trong phòng vọng ra.

Hoa Nhi đưa tay đẩy cửa sau đó lui sang một bên, cúi đầu nhường lối cho Ân Hách.

Lúc này Ân Hách mới thấy không được tự nhiên. Vốn dĩ gia thế không tệ lại thêm cá tính phong lưu, đa tình nên việc đặt chân đến thanh lâu, kĩ viện đã quen thuộc như cơm bữa. Nhưng dù sao đây vẫn là lần đầu tiên hắn đi phiêu kĩ nam cũng không tránh khỏi có chút lúng túng.

Tuy thế, Ân Hách cũng không phủ nhận trong lòng vẫn ẩn ẩn chờ mong nhất là sau khi nghe được thanh âm của y. Vì vậy, hắn cũng không dùng dằng thêm nữa, gập chiết phiến nhàn nhã đi vào.

"Đừng làm huynh ấy bị thương!" Đưa tay khép cửa, Hoa Nhi nhỏ giọng nhắn nhủ.

Ân Hách quay đầu, hé miệng muốn nói thì cánh cửa đã đóng kín. Bất đắc dĩ tặc lưỡi một cái, hắn chậm chạp đi về phía ngoạ phòng. (phòng ngủ)

Đông Hải một thân thanh y ngồi ngay ngắn trên giường, ngoại bào trắng muốt được xếp gọn gàng đặt bên cạnh. Bên trong phòng không hề thắp đèn, chỉ có một ngọn nến mông lung đặt ở chiếc bàn nhỏ.

Ân Hách mở to mắt, cố gắng xác định phương hướng, lại nhỏ giọng gọi một tiếng.

"Lý công tử?"

Nghe tiếng nói của nam nhân, tay Đông Hải vô thức siết chặt, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi. Khó khăn lắm y mới thốt ra lời.

"Ta ở đây!"

Nương theo thanh âm cùng thứ ánh sáng lờ mờ, Ân Hách cũng tìm được vị trí chiếc giường. Nhưng đứng đối diện y, cảm giác hồi hộp bất chợt nảy lên, chiết phiến bung ra rồi gập lại không biết bao nhiêu lần.

"Này.... Không thể thắp đèn lên sao?"

"Nếu công tử thích!" Tâm trạng sau vài lần hít sâu dần dần bình ổn, Đông Hải ngẩng đầu để lộ một nụ cười nhợt nhạt.

Trong đêm tối, đối diện với ánh mắt y, Ân Hách không khỏi sững sờ. Một đôi mắt buồn, trong veo như mặt hồ thu. Trong đôi mắt ấy dường như tất cả mọi thứ thế sự thị phi đều là hư không, ngay cả việc y sắp từ bỏ thể diện của nam nhân để phục vụ hắn cũng chỉ như hành động bưng trà rót nước bình thường.

"Vẫn là uống chút rượu đi!" Đông Hải mỉm cười đứng dậy đi đến cạnh bàn. Có lẽ đã quá quen với khung cảnh tối tăm nên hành động của y vô cùng lưu loát, nhanh gọn, không bao lâu sau trên tay đã là hai ly Nữ Nhi Hồng thơm ngát.

"Công tử, thỉnh!"

"Đa tạ!" Ân Hách đón lấy chiếc ly, ngửa đầu một hơi uống cạn. Hương rượu nồng nàn, thanh mát trôi qua cuống họng nhưng thời điểm xuống đến dạ dày lại trở nên bỏng rát.

Đông Hải vốn không uống được rượu nhưng hôm nay y muốn mình say. Say để quên đi tủi nhục, quên đi khát vọng hạnh phúc hão huyền ngày nào.

Vì vậy một ly lại một ly không ngừng được hai người truyền tay nhau, bình Nữ Nhi Hồng phút chốc cạn sạch. Không khí lúc này như được ướp trong men rượu khiến không chỉ người say mà cảnh vật cũng nghiêng ngả.

Không biết là ai chủ động nhưng khi ý thức phảng phất trở về cả hai đã lăn lên giường.

Đông Hải bị Ân Hách đặt dưới thân, khuôn mặt trắng nõn do hơi rượu xông lên biến thành một mạt đỏ ửng. Xiêm y củng trở nên xộc xệch, lộ ra bờ vai gầy tinh xảo.

Ân Hách mê muội trượt tay luớt qua khuôn mặt y, ngập ngừng dừng lại nơi bờ môi. Cảm xúc mềm mại theo đầu ngón tay truyền đến khiến toàn thân hắn nóng bừng. Trước khi kịp suy nghĩ điều gì thì bốn cánh môi đã chạm nhau. Tê dại, ngọt ngào mọi cảm xúc như thủy triều ồ ạt tràn về nhấn chìm một tia lý trí còn sót lại.

Đông Hải đưa tay đặt lên bờ vai Ân Hách, run rẩy muốn đẩy ra rồi như chợt nhớ ra điều gì, y cắn môi khẽ khãng buông xuống. Đôi mắt nhắm lại để lộ hàng mi dài rung động như cánh bướm mỏng.

Y phục từng lớp từng lớp bị cởi bỏ, tán loạn rơi xuống nền gạch, thứ âm thanh ma sát giữa quần áo và da thịt trong đêm tối trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Dạ phong nhẹ thôi, sa màn khẽ lay, hai cơ thể quấn lấy nhau, từ đôi môi dật ra những tiếng thở dốc cùng rên rỉ. Ngọn nến tàn dần rồi tắt ngấm, gian phòng tràn ngập trong màu đen kì diệu....

Ân Hách khó chịu xoay chuyển thân thể, cảm giác cả người đang chen chúc trong một chiếc hộp bé xíu. Bất đắc dĩ mở mắt liền bắt gặp một người nam nhân xa lạ gối đầu lên tay mình say ngủ.

Dương quang nhu hòa rọi chiếu trên làn da y, khiến Ân Hách có cảm giác mình đang chiêm ngưỡng một khối bạch ngọc trân quý. Ngay trong giấc ngủ, dường như y cũng không được an ổn, thân thể cuộn thành một đoàn, cố gắng lui thật sâu vào trong chăn.

Xuất phát từ ý nghĩ nghịch ngợm, Ân Hách vươn tay chạm vào gương mặt Đông Hải. Thích thú khi trông thấy y khó chịu lắc lắc đầu, thế là càng chơi càng nghiện, từ đôi mày đậm sắc, đến hàng mi cong dài cả cái mũi cao thẳng đều được Ân Hách 'thăm hỏi' qua một lần.

Phóng tầm mắt nhìn xuống đôi môi đỏ ửng của Đông Hải, tay Ân Hách thoáng chút ngập ngừng. Cảm giác tiêu hồn đêm qua thi nhau kéo về.

Hắn còn nhớ đôi môi này mềm mại thế nào? Ngọt ngào ra sao?? Vì vậy trước khi nhận ra mình đang làm gì, đầu Ân Hách đã theo bản năng từ từ cúi xuống.

Khoảng cách chỉ chưa đến gang tay nữa thôi thì đôi mắt Đông Hải bất thình lình bừng mở, trong con ngươi hơi nước nhộn nhạo, mị hoặc vô bờ.

"Ngươi...." Đông Hải hốt hoảng ngồi bật dậy, tấm chăn mỏng theo động tác của y nhẹ nhàng trượt xuống để lộ khoảng ngực trắng nõn chằng chịt dấu hôn.

"Ách.... Lý công tử, sớm an!" Ân Hách cười cười, thần tình thân thiết như hai người quen biết đã lâu. Ánh mắt lại không khắc nào rời khỏi cơ thể Đông Hải. Trong lòng thầm gật gù, tán thưởng năng lực của mình.

"Ta..." Đông Hải cúi đầu, cũng biết bản thân phản ứng quá mức.

Hắn vốn dĩ là khách nhân mình lại là kẻ hầu hạ, làm gì mà phải hét lên như bị phi lễ như thế?

Ân Hách mỉm cười, thú vị nhìn phản ứng của y sau đó mới chậm rãi nói.

"Đêm qua...."

"Ta muốn thay y phục!" Đông Hải nhanh chóng ngắt lời hắn. Đêm qua, đó là nỗi đau lớn nhất trong đời y, dù cho thế nào y cũng không nguyện ý nghe người khác nhắc lại.

"A.... Ta cũng phải đổi y phục, chi bằng..." Ân Hách xấu xa nở nụ cười.

Đông Hải có chút ngơ ngác. Đêm qua vị công tử bối rối đứng trước giường có phải là hắn? Tại sao mới qua một trận hoan ái lại quay ngoắt 180 độ thế này??

"Công tử, nói thẳng ra giữa chúng ta chỉ có giao dịch, bây giờ mọi thứ đã kết thúc đừng cho nhau khó xử thì tốt hơn!" Vươn tay kéo lấy mớ y phục tán loạn trên sàn, Đông Hải thần sắc đạm mạc nói.

Ân Hách nghe xong, im lặng không đáp, mày kiếm nhíu chặt. Hắn không thích y dùng hai từ 'giao dịch' để chỉ mối quan hệ của cả hai tí nào.

"Hảo, vậy ta không quấy rầy!" Nói xong liền tự nhiên từ trên giường bước xuống, không chút bận tâm cơ thể mình đang bại lộ trước mặt người khác, nhặt lấy y phục từng kiện từng kiện mặc vào.

Đợi đến khi tất cả đã gọn gàng, hắn xoay sang Đông Hải thấy y vẫn giữ chặt lấy chăn không khỏi thở dài.

"Lý công tử, ta đi!" Nói xong liền bước ra ngoài nhưng trước khi khép cửa vẫn không quên bỏ lại một câu "Tái kiến."

Đông Hải đảo mắt nhìn về phía cánh cữa đã đóng chặt, thần tình mờ mịt.

Tái kiến? Hắn còn định đến sao? Người này rốt cục đang nghĩ gì?

Thở dài một hơi lại nhìn thân thể của mình, Đông Hải lắc lắc đầu "Bỏ đi, hắn muốn làm gì thì làm!"
.
.
.

Ân Hách quả là một người giữ lời. Từ hôm đó trở đi hầu như ngày nào hắn cũng ghé qua Vong Ưu viện, hơn nữa mỗi lần đến cũng chỉ gọi Đông Hải đến bồi.

Hào hoa, lắm của chẳng mấy chốc hắn liền trở thành khách quý của viện khiến bọn công tử nhà giàu trong thành tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Không chỉ vì ghen tị hắn được lão bản nương ưu ái mà quan trọng hơn là từ lúc phá thân Đông Hải chỉ chuyên chúc hầu hạ mình hắn.

"Đông Hải! Mỗi lần ta đến ngươi không thể tỏ ra vui mừng một chút sao?" Ân Hách bất mãn lầm bầm, mắt ai oán nhìn người đang loay hoay giữa vườn Dã Bách Hợp.

"Ngày nào cũng gặp có gì phải vui mừng?" Đông Hải lạnh nhạt nói, tay bẻ lấy một phiến lá sâu.

Hôm nay, y vận một bộ thanh y, trên thân áo điểm xuyến vài họa tiết đơn giản, ngoại bào khoác bên ngoài trắng muốt, không chút bụi bẩn.

Nhìn y như thế đứng giữa vườn hoa chẳng khác gì một đoá Bách Hợp nhưng so với Bách Hợp, Ân Hách cảm thấy y xinh đẹp hơn rất nhiều.

"Thế nếu ta một tháng không đến ngươi sẽ nhớ ta phải không?" Quen biết đã lâu từ lối xưng hô Lý công tử này, Lý công tử nọ đã được Ân Hách cắt giảm đáng kể.

Đông Hải liếc mắt nhìn hắn một cái, lơ đãng đáp "Có lẽ!"

Chiếc phiến phật một tiếng được xoè ra, Ân Hách đắc ý cười khanh khách "Ta biết mà!"

Sau đó rất không nghiêm túc nháy mắt với Đông Hải "Ngươi vốn dĩ thích ta từ lâu rồi phải không? Người ta hay gọi là gì nhỉ?" Hắn gõ gõ chiết phiến lên đầu, giả vờ đăm chiêu "A, đúng rồi 'nhất kiến chung tình', ha.....ha..."

Đông Hải thấy hắn làm trò cũng không nói gì chỉ là tiếp tục chăm sóc vườn hoa của mình.

Nhất kiến chung tình? Y không nghĩ thế bởi chẳng ai đối với khách nhân đã gặp liền yêu được. Nhưng những tháng qua cảm giác của y dường như cũng có chút thay đổi.

Thấy hắn không đến sẽ vô thức mong chờ, hắn ghé qua lại bắt đầu khổ sở. Trước đây, y cũng từng oán trách số phận của mình nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như bây giờ. Nếu không phải là một tiểu quan thấp kém thì tốt rồi, khi ấy y sẽ có thể đứng cạnh hắn mà không cảm thấy xấu hổ, tự ti.

Nghĩ đến đây, động tác trên tay bất chợt chậm lại. Tại sao y lại muốncó một thân phận khác khi đối diện hắn? Vì tự tôn bản thân hay đơn giản chỉ muốn hắn coi trọng mình hơn một chút, muốn hắn giành cho mình thứ tình cảm khác chứ không phải là đồng tình, thương hại.

"Đông Hải?" Thấy y bất động Ân Hách lo lắng gọi một tiếng "Sao thế?"

"À, không có gì." Đông Hải nhanh chóng tiếp tục công việc, cố gắng xua đi suy nghĩ vừa rồi.

Ân Hách lúc nãy cũng bước xuống từ bậc thang, đi vào vườn Dã Bách Hợp. Vườn không lớn nhưng hoa thật sự rất nhiều, màu xanh của lá xen kẽ sắc trắng của hoa dập dờn như những con sóng khi có đợt gió thổi qua. Hương hoa nồng nàn, tinh khiết.

Đến cạnh Đông Hải, giọng nói Ân Hách có chút trầm xuống.

"Ta nói thật đấy! Có lẽ ta sẽ phải rời nơi này một thời gian."

Ngữ khí nghiêm túc của hắn khiến Đông Hải không thể không quan tâm.

"Bao lâu?"

"Một tháng, một năm mà cũng có thể là mãi mãi."

Một tiếng gãy thật nhỏ vang lên, đóa Bách Hợp rời cây nhẹ nhàng rớt xuống chân Đông Hải. Y sững sờ nhìn đôi tay mình, vốn dĩ chỉ muốn ngắt đi một phiến lá hư, không ngờ...

"Thượng lộ bình an!" Đông Hải rất nhanh chuyển qua một hàng hoa khác, cố gắng che giấu tâm trạng mất mát của mình.

"Ân, ta sẽ cố gắng bảo trọng." Ân Hách cũng di chuyển theo y "Bởi nếu ta xảy ra chuyện sẽ không ai bảo vệ ngươi."

Dứt câu, một vòng tay nhẹ nhàng giữ lấy eo Đông Hải, hơi thở ấm nóng vấn vít nơi vành tài "Đi cùng ta nhé!"

Đông Hải toàn thăn cứng ngắc, khoé môi run rẩy nhưng thủy chung không có bất kì hành động gì tránh đi ôm ấp của Ân Hách. Mãi một lúc sau, y mới gật đầu thật nhẹ thay cho lời đáp.

Ân Hách vui mừng, tay cũng xiết chặt hơi một chút. Hắn vùi đầu vào tóc y hít thật sâu. Là hương Bách Hợp....
.
.
.

Tuy lúc trước đã ngầm đoán được thân phận Ân Hách không tầm thường nhưng đứng trước Vương phủ Đông Hải vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.

"Sao không đi?" Ân Hách ôn nhu nắm lấy tay y kéo về phía cánh cổng to lớn.

"Đây là nơi ngươi trụ....?" Đông Hải thận trọng hỏi. Dù Giang Nam là chốn xa hoa hiếm gặp nhưng so với kinh thành cũng có chút kém cạnh. Hơn nữa đây là Vương phủ, bề thề tự nhiên luôn cao hơn bất cứ nơi nào một bậc. Đừng nói là một người rất ít khi ra ngoài như y đến những kẻ lăn lộn, bươn chãi lâu ngày chưa chắc không kinh diễm.

"Và cũng là nơi ở của ngươi." Ân Hách sủng nịch vuốt nhẹ sợi tóc vì gió thổi mà tán loạn của y.

Hai tên thủ vệ từ xa đã thấy chủ nhân trở về vì vậy không đợi Ân Hách phân phó, két một tiếng đại môn Vương phủ lập tức rộng mở.

Đặt chân qua ngưỡng cửa Đông Hải mới cảm thấy mình buồn cười. Chỉ trông thấy vẻ bề ngoài của Vương phủ mà chấn kinh thì đúng là quá sớm, bởi cảnh sắc bên trong trong lại càng hoa lệ gấp ngàn lần.

Những hòn giả sơn cao ngất so với núi thật cũng không kém là bao. Trong tiền viện, hậu viện vô số kì hoa dị thảo, đến một dòng suối nhân tạo cũng ngự trị ở một góc hoa viên. Nước trong suốt đến mức có thể thấy được từng đàn cà vàng vẫy đuôi bơi lội. Đình viện, phòng ốc thì vô số kể, cơ chừng không người dẫn lối sẽ lạc vô tăm tích.

"Trương quản gia nhanh đi an bài một gian phòng trống." Vừa thấy lão nhân vội vàng đi vào sảnh đường, Ân Hách đã nhanh chóng phân phó.

"Vâng, thưa Vương gia!" Trương quản gia tóc bạc trắng, gương mặt chằng chịt vết nhăn nhưng đôi mắt hữu thần, tinh anh chứng tỏ lúc trẻ tướng mạo chắn chắn không tồi.

Nhận mệnh xong, Trương quản gia liền vội vã lui ra nhưng chưa kịp ra khỏi cửa đã bị Ân Hách gọi lại.

"Không cần, cứ sắp xếp y ở phòng ta là được."

Câu này nói ra không chỉ Đông Hải trợn tròn mắt mà ngay cả Trương quản gia cũng há hốc mồm sửng sốt.

Phải biết thân phận Vương gia vốn dĩ vô cùng cao quý hơn nữa sống giữa triều đình hiểm ác nếu chẳng may hoàng đế băng hà thì người đầu tiên có cơ hội lên ngôi đương nhiên là Tam Vương gia Lý Ân Hách. Vì vậy so với Thánh thượng tính mạng của Vương gia hắn cũng nguy hiểm không kém. Thế mà hôm nay hắn lại cho phép một nam nhân xa lạ đồng sàng cộng chẩm(1) điều đó không phải là quá liều lĩnh sao?

"Vương gia, chuyện này..." Trương quản gia gương mặt già nua không giấu được vẻ lo lắng, ánh mắt cũng trộm đánh giá Đông Hải vài lần.

Gương mặt thanh tú nhưng không ẻo lả, khí chất ôn nhuận, trầm tĩnh tạo nên một cảm giác thoải mái cho người đối diện. Y thế này có lẽ không gây ra điều gì bất lợi cho Vương gia nhưng dù sao cẩn thận vẫn hơn.

"Nhanh đi!" Ân Hách phất phất tay, không hề có ý thay đổi quyết định.

Trương quản gia bất đắc dĩ vâng một tiếng nhanh chóng lui xuống.

Đợi cho Trương quản gia đi xa, Đông Hải ngập ngừng lên tiếng.

"Ân Hách... À không, Vương gia như thế xem chừng không tốt đâu!"

"Ai cho phép gọi Vương gia?" Ân Hách trừng mắt "Cứ gọi ta như trước."

"Ân... Hách, dù sao thì... " Đông Hải vẫn có chút bối rối. Nếu lúc trước không biết thân phận của hắn có thể hồ nháo bỏ qua nhưng bây giờ đã tường tận không thể lại tiếp tục như vậy được.

"Ta đã bảo không sao cả!" Ân Hách dưa tay kéo Đông Hải ngồi lên chân mình "Phòng là gì chứ ngay cả tâm của ta cũng là của ngươi rồi mà!"

"Ba hoa." Đông Hải giãy giũa muốn đứng dậy nhưng vẫn bị Ân Hách chế trụ.

"Ta nói thật. Còn ngươi? Tâm của ngươi có thuộc về ta không??" Nói xong bàn tay xấu xa tham tiến vào vạt áo Đông Hải, sờ lên làn da bạch ngọc lành lạnh.

"Ngươi..." Đông Hải vừa thẹn vừa giận, hung hăng trừng mắt nhìn Ân Hách lại không thể khống chế được gương mặt đang dần nóng lên của mình.

"Ta thế nào?" Vạt áo không tiếng động trượt dài, Ân Hách cúi đầu cắn khẽ lên bờ vai y.

"Ân...." Một tiếng rên rỉ khó nhịn theo bờ môi Đông Hải thoát ra, khiến y xấu hổ đến mức nhanh chóng cắn chặt môi.

"Đừng cắn, ta thích nghe thanh âm của ngươi."

"Ân.... Ngươi....ngươi lưu manh...."

"Ha....ha...." Ân Hách ngửa đầu cười lớn "Ta sẽ cho ngươi biết thế nào chân chính lưu manh." Dứt câu đơn giản bế ngang người Đông Hải đi vào ngọa phòng.

Lại một trận điên long đảo phượng, hai người tận tình đuổi theo khát vọng nhục thể. Không quan tâm thế tục cương thường, địa vị chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của nhau thế là đủ.
.
.
.
.

Chớp mắt một cái đã hai tháng trôi qua, hạ nhân trong phủ dường như đã quen với sự xuất hiện thanh y nam tử. Tuy lúc đầu cũng có lời to tiếng nhỏ nhưng ai cũng chỉ kà kẻ làm công thấp kém nên tò mò vẩn tò mò, xì xầm vẫn xì xầm nhưng rốt cục không ai dám thể hiện ra mặt. Vậy nên, hai tháng này Đông Hải sống cũng không quá mức khó khăn. Bước chân khỏi phòng đều có người một Lý công tử, hai Lý thiếu gia, biểu tình thập phần tôn kính khiến Đông Hải chỉ biết ngượng ngùng cười trừ.

Hôm nay, sáng sớm thức dậy Đông Hải đã không gặp Ân Hách. Từ lúc vào phủ đây vẫn là lần đầu tiên khi y mở mắt mà không nhìn thấy gương mặt tươi cười của ai kia. Nói ra thì trong lòng thật có chút không thói quen nhưng biết hắn công sự bề bộn y cũng không suy nghĩ nhiều, đơn giản đứng dậy sơ tẩy sau đó bước ra hoa viên đi dạo.

"Lý công tử, sớm an." Trương quản gia từ phía ngược lại đi tới trông thấy Đông Hải liền khách khí chào hỏi.

"Trương quản gia, sớm an."

"Vương gia chuyển lời sáng nay trong triều có việc nên ngài ấy bận một chút, giữa trưa sẽ trở lại."

"Ân, ta đã biết, đa tạ ngài."

Trương quản gia truyền đạt xong liền bước đi, Đông Hải cũng thẩn thờ dạo mấy vòng lại không thấy có gì hứng thú, thuận tiện bắt lấy một người hạ nhân dò hỏi.

"Ngươi có biết thư phòng ở đâu không?"

"Ân, Lý công tử cứ đi thẳng gặp một lối rẽ, rẽ trái là tới."

"Đa tạ!" Đông Hải gật đầu liền theo hướng thư phòng mà bước.

Tuy xuất thân tiểu quan nhưng từ nhỏ Đông Hải đã được bồi dưỡng rất tốt. Nói ra thì nực cười, y được hưởng những diễm phúc ấy chỉ nhằm mục đích tương lai là kẻ đầu bảng sẽ có giá hơn một chút. Nhưng xem chừng số y vẫn rất may mắn, không chỉ thoát khỏi kiếp sống nhơ nhuốc mà còn gặp được một người thật sự yêu thương mình. Tuy cả hai là thân nam tử nhưng thời này đoạn tụ chi phích (2) không thiếu huống hố Ân Hách lại là Vương gia, lời ong tiếng ve cũng giảm bớt rất nhiều.

Vừa đi vừa nghĩ chẳng mấy chôc Đông Hải đến trước cửa thư phòng. Cửa không khoá nên y dễ dàng tiến vào, bóng thanh y thấp thoáng rồi khuất dần trong không nhỏ hẹp.
.
.
.

Trương quản gia sắp xếp xong sự vụ trong phủ cũng đã qua giờ ăn sáng hai khắc. Xuất phát từ bản tính cẩn thận, lão vẫn là tìm đầu bếp trong phủ hỏi thăm đôi chút.

"Kim Tử, bữa sáng đã đưa đến cho Lý công tử chưa?"

Kim Tử dùng khăn sát sát mồ hôi, ngạc nhiên nói.

"Trương quản gia ngài chưa phân phó, tiểu nhân sao dám tự tiện."

"Cái gì?" Trương quản gia trợn mắt "Bọn ngươi không biết linh động chút sao? Vương gia trở về trách tội ngươi đủ mạng để bồi không??"

Kim Tử bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, gấp gáp gật đầu.

"Tiểu nhân liền đi chuẩn bị."

Trương quản gia lẩm bẩm hai tiếng xoay người đi đến hoa viên. Nhưng lẩn quẩn một lúc lâu vẫn không thấy hình dáng Đông Hải vì vậy liền bắt lấy một tên hạ nhân gần đó.

"Có thấy Lý công tử không?"

"Khi nãy tiểu nhân thấy y đi về hướng thư phòng."

"Cái gì?" Trương quản gia mặt mày thất sắc, dậm chân liền muốn chạy đi. Nhưng chưa kịp hành động đã thấy Ân Hách từ đại môn đi vào.

"Trời ơi!" Lão sợ hãi lui lại hai bước.

"Trương quản gia!" Ân Hách khoé môi giương lên, nhẹ giọng hỏi "Đông Hải dậy chưa?"

"Lý....Lý....công tử dậy từ sớm rồi a." Lão âm thầm nắm chặt tay, cầu mong cho cái mạng già của mình sẽ không sớm ra đi như thế.

"Vậy y đâu rồi?" Ân Hách đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.

"Lý....công tử....ở....ở...."

Ân Hách nghiêng đầu kiên nhẫn nghe hết câu nói.

"Lý công tử ở...ở thư phòng...."

Lần này đến phiên Ân Hách xanh mặt nhưng hắn không phải vì sợ mà là vì giận.

"Ai cho phép y đến đó?"

Đôi mắt luôn ngậm tiếu ý bỗng chốc trở nên lạnh buốt. Đám hạ nhân xung quanh sợ run cả người, không ai dám hé miệng.

Không nhận được câu trả lời, Ân Hách trầm giọng.

"Ta sẽ xử lí các ngươi sau!" Nói xong liền vội vàng chạy về phía thư phòng.

Cảm giác đầu tiên khi Đông Hải đặt chân vào gian phòng này chính là ngỡ ngàng.

Giá sách rất rộng, thư án cũng rất nhiều nhưng thứ khiến y ngạc nhiên nhất đó chính là một bức họa treo trên tường.

Đó là bức họa vẽ một nữ tử xinh đẹp. Nàng vận bộ xiêm y đỏ thắm, tay áo rộng thùng thình khi đưa lên giữ lấy chiếc cán ô trượt xuống để lộ cổ tay trắng nõn như bạch ngọc. Mắt phượng xa xăm nhìn về dòng nước đang lững lờ trôi, mái tóc búi cao lất phất những sợi mềm nhẹ liêu phiêu trong gió.

Đường nét sống động, màu sắc hài hòa khiến Đông Hải ngỡ như chỉ chốc nữa thôi nàng sẽ từ bức họa bước ra ngoài.

Run rẩy đưa tay sờ lấy lớp giấy trắng mịn để rồi đổi lấy một tiếng hét lớn bên ngoài.

"Không được chạm vào!!"

Đông Hải giật mình, theo bản năng nắm chặt tay khiến bức tranh hoàn mĩ xuất hiện một nếp nhăn xấu xí.

"Ngươi...." Ân Hách đỏ mắt, dùng sức gạt y ra.

Đông Hải loạng choạng đụng phải giá sách phía sau, những cuộn sách lộp bộp thi nhau rơi xuống người, đau đớn vô cùng nhưng y vẫn mím môi không rên một tiếng, mắt chăm chăm nhìn người nam nhân trước mặt.

"Nàng là...." Thanh âm run rẩy cứ như thể bị ngâm nước hàng giờ.

"Ngươi không cần biết." Ân Hách nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn trên bức họa,lạnh giọng đáp.

"Ta và nàng..."

"KHÔNG GIỐNG!" Ân Hách đột nhiên hét lớn "Một tiểu quan thấp hèn như ngươi lại có điểm gì giống nàng? Đừng suy nghĩ vớ vẩn!"

Đông Hải cứng đờ người.

'Tiểu quan thấp hèn'.... Ha....ha....thì ra trong mắt hắn y chỉ là một con người nhơ nhuốc như vậy! Đúng rồi, y sao có thể giống nàng được? Nhìn thôi cũng biết nàng xuất thân cao quý, thiên chi ngọc diệp, một tiểu quan như y lấy gì mà so sánh?

Thật buồn cười! Vậy mà y cứ ngỡ ít nhất trong lòng hắn mình là một kẻ thế thân. À, mà so với hình nhân thế thân danh xưng 'tiểu quan thấp hèn' có vẻ dễ nghe hơn nhỉ?

Nghĩ thế, Đông Hải không khỏi gập người người cười lớn. Y dùng hết sức mà cười, dùng hết khả năng để cười, cố gắng biểu hiện mình thật vui vẻ nhưng không biết vì sao trái tim đang đập trong lồng ngực lại trở nên đau đớn như thế? Tại sao sau mỗi tiếng cười những giọt nước mắt mặn chát vẫn không ngừng trào ra khoé mắt??

"Đông Hải??" Lớn tiếng xong mới nhận ra mình quá lời, Ân Hách bất an gọi.

"Xin lỗi!" Đông Hải ngẩng đầu, dùng vạt áo lau qua khoé mi ướt át "Vì đã làm hỏng bức họa của ngài, xem ra một 'tiểu quan thấp hèn' như ta không đủ khả năng bồi thường rồi." Y mỉm cười yếu ớt "Vương gia ngài có thể bán ta vào kĩ viện, thanh lâu hay nam quán cũng được, giá cả chắc chắn không bằng số tiền ngài đã bỏ ra. Nhưng Vương gia ngài có lẽ sẽ không cùng 'một tiểu quan thấp hèn' tính toán phải không?"

Y mở miệng ra là Vương gia, đóng miệng lại là tiểu quan thấp hèn khiến Ân Hách thật có loại xúc động muốn ngăn chặn đôi môi ấy.

"Ta không phải..."

"Một tháng." Đông Hải gạt đi những cuộn sách trên người, chậm rãi đứng dậy "Cực khổ cho Vương gia ngài phải đồng sàng với 'một tiểu quan thấp hèn' như ta rồi."

"Đông Hải!"

"Bây giờ có lẽ ngài cũng đã hết hứng thú rồi đi." Y nhích từng bước tiến về phía cửa, vết thương ẩn ẩn đau nhức nhưng y vẫn kiên trì nhếch lên khoé môi "Thế thì buông tha ta được không? Vương gia??" Nói xong hướng Ân Hách nhìn lại.

Đau thương, bi ai, xót xa tất cả cảm xúc đáng sợ nhất của thế gian dường như đều tập trung vào đôi mắt trong veo ấy. Ân Hách hé miệng muốn nói lại không thể thốt nên lời, vì vậy hắn đành ngơ ngẩn đứng bất động tại chỗ.

"Ngài không nói ta xem như là đồng ý, thật đa tạ." Đông Hải cúi gập người thật thấp, sau đó kéo lấy một thân đau nhức bước ra khỏi thư phòng.

Nhìn vạt áo xanh nhạt biến mất sau cánh cửa, Ân Hách lúc này mới hoàn hồn, hắn nhấc chân muốn đuổi theo rồi lại không đủ dũng khí, đành ôm đầu ngồi phịch xuống ghế nhỏ giọng thì thầm.

"Đông Hải..."
.
.
.

Bọn hạ nhân trông thấy Đông Hải bần thần bước ra khỏi thư phòng không khỏi đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Trương quản gia cũng bối rối tay chân không biết nên làm gì.

"Trương quản gia, ta muốn xuất môn!" Đông Hải cười hướng Trương quản gia nhẹ giọng.

"Xuất môn?" Trương quản gia kinh ngạc, đưa mắt đánh giá y một chút "Lý công tử, môi ngươi chảy máu!"

Nghe Trương quản gia hốt hoảng kêu lên, lúc này Đông Hải mới để ý trên môi truyền đến từng trận bỏng rát. Có lẽ khi nãy bị cuộn sách nào đó rơi trúng đi?

Đông Hải biết đó chỉ là lời giải thích dối trá, sự thật là vì cố kiềm chế tiếng khóc của mình mới cắn rách môi nhưng dù sao lúc này đó đã không phải là điều gì quan trọng.

"Làm phiền Trương quản gia."

"Cái này, Vương gia ngài ấy..." Trương quản gia khó xử đưa mắt về phía thư phòng.

"Hắn biết, hắn đồng ý rồi."

"Thế thì ta sẽ đưa Lý công tử đi vậy nhưng đến trưa ngươi nhớ trở về dùng bữa."

"Đa tạ." Đông Hải chắp tay, mắt nhìn thoáng qua thư phòng liền xoay người đi trước.

Đa tạ ngài Trương quản gia nhưng có lẽ cả đời ta cũng không có cơ hội quay lại. Ta vốn dĩ không thuộc về nơi đây.

Nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại sau lưng, lúc này Đông Hải mới chợt thấy khoé mi cay đến mức không chịu nổi. Nước mắt từng chuỗi thi nhau trượt dài trên má, y nghẹn ngào thì thầm thật nhỏ.

"Lý Ân Hách, ta.....yêu ngươi!"
.
.
.
.

"Không." Ân Hách bật dậy, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Dùng tay qua loa sát đi, hắn vẫn không hết kinh hoàng.

Hình ảnh trong mơ đan xoáy, cuộn tròn trong tâm trí. Lúc là thân hình yếu ớt của Bạch Băng ho khan không ngừng trên giường bệnh khi lại chuyển sang ánh mắt u buồn, thấm đẫm ưu thương của Đông Hải. Nhưng khung cảnh cuối cùng khiến hắn bừng tỉnh đó không phải ngày đưa tang Bạch Băng mà là cơ thể bất động trên vũng máu của Đông Hải. Từng dòng máu uốn éo bò khắp người y sau đó há chiếc miệng đỏ lòm nuốt chửng y.

Mặc dù biết đó chỉ là mơ nhưng khi thức giấc vẫn không tránh khỏi bất an cùng hoảng hốt.

"Duệ." Ân Hách nhỏ giọng gọi một tiếng.

Rất nhanh từ góc tối của gian phòng, hắc y nhân nhẹ nhàng hiện ra.

"Vương gia."

"Y đã về Giang Nam?"

"Vâng!"

Ân Hách trầm ngâm, trong mắt mơ hồ thoáng qua một tia mệt mỏi.

"Y hiện giờ sống ở đâu?"

"Vong Ưu viện." Duệ ngữ điệu trước sau không đổi, bình tĩnh nói ra câu trả lời.

"Cái gì?" Ân Hách đứng phắt dậy "Y nghĩ sao mà trở lại nơi đó chứ?"

Duệ cúi thấp đầu, gã rất muốn kể cho hắn biết những ngày Đông Hải một mình trở về Giang Nam cực khổ thế nào, mệt mỏi ra sao? Đến nơi lại không có chốn dung thân. Vạn bất đắc dĩ y mới phải trở về chốn thị phi ấy.

"Lui xuống đi!" Ân Hách xoa xoa huyệt Thái Dương, phất phất tay áo.

Đông Hải, tên ngốc này, không phải đã đi khỏi nơi đó rồi sao? Hà cớ gì lại còn quay về cơ chứ?? Nếu thế thì mỗi đêm....

Tưởng tượng đến tình cảnh phía sau, trên trán Ân Hách không khỏi nổi lên vài đường hắc tuyến, tay cũng xiết chặt thành quyền.

Nếu tên nam nhân nào dám động vào người y, hắn xin thề có một giết một, có hai sát hai. Chắc chắn sẽ không ai có thể sống sót.

"Trương quản gia?" Ân Hách khàn giọng gọi lớn.

"Vương gia có gì phân phó?"

"Chuẩn bị hành lí, ngày mai ta muốn xuất phủ!"
.
.

Giang Nam vẫn là một mảnh phồn hoa, dòng sông Kiều so với mấy tháng trước lại càng trở nên xanh hơn.

Ân Hách một thân hoàng y, phe phẩy chiết phiết, tư thế tiêu sái, tuấn dật nhưng ai biết trong lòng hắn đang cuộn trào sóng dữ, trăm mối ngổn ngang.

Đứng trước cửa Vong Ưu viện, Ân Hách thả chậm cước bộ. Lúc đầu cạn nghĩ hấp tấp thu thập đến đây nhưng lại quên mất vết thương hắn đã gây cho y. Bây giờ gặp mặt biết phải nói gì?

Ngay lúc Ân Hách còn đang lưỡng lự thì Lão bản nương của viện một cái liếc mắt liền nhận ra vị khách quý mấy tháng trước thường ghé vì vậy lật đật chạy xuống, phất khăn đon đả mở cửa.

"Lý công tử, lâu rồi không gặp. Ngài khoẻ?"

"Ân!" Ân Hách gật gật đầu, sau đó ngập ngừng dò hỏi "Đông Hải, y...."

Lão bản nương không hổ là kẽ lăn lộn lâu ngày lập tức hiểu ra vấn đề liền lôi kéo Ân Hách bước đi.

"Mấy tháng trước y một thân phong trần trở về ta còn tưởng là có chuyện gì đâu. Hoá ra hai người cãi nhau? Lý đại công tử độ lượng đừng so đo với y."

Ân Hách cười khổ. Cãi nhau? Nếu chỉ đơn giản vậy thì hắn đã không đau đầu thế này??

Lão bản nương vẫn một đường lải nhải mãi cho đến lúc đến Vong Tình cư mới ngừng lại.

"Thỉnh công tử cứ tự nhiên!"

"Đa tạ!" Ân Hách cúi đầu, phất tay áo tiêu sái đi vào trong.

Cảnh vật cũng không khác lúc trước là mấy, chỉ có điều dường như trong không khí đã vắng đi hương thơm của Dã Bách Hợp.

"Hoa Nhi!" Thấy bóng người thấp thoáng Ân Hách lớn tiếng gọi.

"Lý công tử?" Hoa Nhi có vẻ khá ngạc nhiên, nàng tròn mắt nhìn chằm chằm Ân Hách.

Ân Hách cười nhẹ, tiến về phía nàng "Đông Hải có trong phòng chứ?"

"Lý đại ca đang ở hậu viện." Hoa Nhi đáp xong lại tiếp tục quay về công việc của mình. Bàn tay nhỏ bé, thoăn thoắt chà lau những thước gỗ đen bóng.

Ân Hách thấy nàng không có ý hàn huyên, ngại ngùng sờ sờ mũi liền theo con đường cũ đi về hậu viện.

Còn nhớ vài tháng trước, khoảng đất sau ấy ngập tràn những bông hoa Bách Hợp trắng muốt, vậy nhưng bây giờ vẫn là chốn này nhưng cảnh xưa đã mất. Vườn hoa chỉ còn lại thứ bùn đất đen sì, cằn cỗi. Trong khung cảnh tiêu điều ấy, thanh y nhạt nhòa bất động, thê lương đến tận cùng.

Tấm lưng đơn bạc của y đưa về phía Ân Hách, chỉ nhìn từ xa nhưng hắn cảm thấy y gầy đi rất nhiều.

"Đông Hải!" Nghẹn một lúc lâu, cuối cùng Ân Hách cũng lên tiếng.

Bờ vai Đông Hải run lên một chút, y cứng ngắc xoay đầu. Đôi mắt trống rỗng không chớp lấy một cái.

"Đông Hải! Ta..." Ân Hách tiến lên hai bước, tay nắm chặt chiết phiến, rất muốn lập tức ôm lấy y nhưng lí trí mách bảo rằng điều ấy là không thể.

Đông Hải cũng phục hồi tinh thần, khoé môi giương lên để lộ một nụ cười nhàn nhạt.

"Vương gia hảo!" Nói xong còn không quên cúi đầu thi lễ, biểu hiện thập phần tôn kính.

Tim Ân Hách nhói lên một cái, cười so với khóc còn khó xem hơn.

"Chuyện lúc trước...."

"Ta đã quên rồi." Đông Hải nhanh chóng cắt lời.

Ân Hách cũng không biết phải nói thêm gì nữa thế là cả hai đều im lặng.

"Vườn Dã Bách Hợp tại sao lại trở nên thế này?" Cuối cùng không thể chịu nổi không khí ngột ngạt, Ân Hách đánh bạo tìm chủ đề trò chuyện.

"Ta phá!" Đông Hải không lạnh không nhạt chậm rãi trả lời.

Trái với vẻ điềm tĩnh của y, Ân Hách sửng sốt há miệng. Trong thâm tâm ẩn ẩn như phái hiện điều gì đó nhưng rồi không đủ dũng khí để tìm hiểu sâu hơn.

"Tại....tại sao?"

"Ngài biết ý nghĩa của loài Dã Bách Hợp không?" Đông Hải không trả lời mà hỏi ngược lại hắn..

'Tượng trưng cho hạnh phúc!' Trong lòng Ân Hách thì thào mặc niệm.

"Nó là loài hoa tượng trưng cho hạnh phúc nhưng đối với ta hai từ 'hạnh phúc' ấy có vẻ quá xa vời." Đông Hải nhạt giọng cười mỉa "Có lẽ đã từng có trong giấc mộng nào đó nhưng dù có cố gắng huyễn hoặc mình cuối cùng ta vẫn đau đớn nhận ra rằng đêm tàn ngày đến rồi sẽ đến lúc phải tỉnh giấc mà thôi!"

"Đông Hải!" Tay siết chặt thành nắm đấm, Ân Hách khàn khàn gọi. Đôi mắt cay xè khiến hắn chớp cũng không dám chớp một cái.

"Lại để Vương gia ngài chê cười rồi!" Đông Hải thu hồi vẻ mặt ưu thương, trên môi lại khôi phục nét tươi cười xa cách.

"Chỉ cần....trồng...lại là được thôi mà!"

"Trồng lại?" Đông Hải ngơ ngẩn, có lẽ y chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy "Ta..... mệt mỏi rồi!"

Ân Hách nghe xong lại là một trận đau lòng, bước chân ngập ngừng muốn tiến lên cuối cùng vẫn buông xuôi bất động tại chỗ.

Đông Hải ngẩng đầu nhìn sắc trời, thấy thời gian cũng không còn sớm liền quay sang Ân Hách nhẹ giọng.

"Thứ cho ta không tiếp được Vương gia." Lệnh trục khách rõ ràng ngay mặt chữ, da mặt Ân Hách có dày hơn thế nữa cũng không thể không biết xấu hổ ở lại, đành cúi đầu nói một câu cáo từ, nặng nề bước khỏi Vong Tình cư.

Đợi cho bóng Ân Hách khuất sau hàng cổ thụ, Đông Hải mới gỡ xuống lớp mặt nạ bình tĩnh của mình. Y ôm lấy ngực trái, hé miệng thở dốc.

Cứ ngỡ vết thương lòng đã dần dần bình phục thế nhưng ai ngờ chỉ một tác động nhỏ liền khiến nó nứt toạc, máu chảy đầm đìa.

Lý Ân Hách, cớ gì lúc ta cố gắng quên đi ngươi, ngươi lại xuất hiện? Dằn vặt ta như thế vẫn chưa đủ sao??
.
.
.

Trở về khách điếm, Ân Hách trực tiếp ngã vật lên giường, ngay cả giày cũng không đổi.

Rốt cục sai lầm là ở đâu? Chỉ mới mấy tháng trước hai người còn vui vẻ bên nhau, vậy mà..... Thiên địa luân chuyển, nhân sinh thật lắm gập ghềnh.

Đặt tay lên trán, ngẫm lại nhữmg chuyện đã xảy ra Ân Hách cảm thấy toàn thân trở nên hư nhược.

Hắn không phủ nhận lúc đầu vì trông y giống Bạch Băng mới sinh lòng thương tiếc đưa về Vương phủ. Nhưng sớm tội chạm mặt, đêm về cộng chẩm nếu nói tâm không động rõ ràng là nói dối.

Hôm ở thư phòng hắn sợ nhiều hơn là giận. Hắn sợ y phát hiện sự thật, sợ y nghi ngờ tình cảm hắn giành cho y vì quá lo sợ hắn đã phạm phải sai lầm lớn, tự tay đẩy y ra xa mình.

Yên lặng trở mình, Ân Hách thở dài não nề.

Y mệt mỏi rồi sao? Sẽ buông xuôi tất cả ư? Sẽ xem hắn như một kẻ vô danh đi ngang cuộc đời?

Ân Hách phắt một cái ngồi thẳng người.

Không, hắn không muốn như vậy. Hắn không cam lòng. Dù lúc trước là lỗi của hắn nhưng chẳng lẽ không thể cho hắn một cơ hội sửa sai?

Mím chặt môi, Ân Hách kiên định nhìn ra bầu trời bên ngoài.

Đông Hải, hãy chờ ta một lần nữa thôi!
.
.
.

Dương quang ấm áp xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, rọi sáng gian phòng tối tăm, đánh thức luôn con người trên giường.

Đông Hải mệt mỏi ngồi dậy. Sự xuất hiện của Ân Hách ngày hôm qua khiến y một đêm không ngủ, mắt ẩn ẩn quầng thâm nhàn nhạt.

Khởi động thân thể uể oải, y đặt chân xuống giường. Đang lúc loay hoay mang giày thì tiếng gõ cửa vang lên.

"Lý đại ca, huynh đã dậy chưa?" Từ bên ngoài giọng nói nhỏ nhẹ của Hoa Nhi vọng vào.

"Chờ chút." Đông Hải đi nhanh đến mở cửa.

"Lý đại ca!" Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Đông Hải, Hoa Nhi đau lòng không thôi.

Một tháng trước thấy y một thân mệt mỏi quay về Vong Tình cư nàng đã mơ hồ đoán được là có chuyện xảy ra nhưng thấy y không muốn nhắc đến nàng cũng không lắm miệng hỏi thêm.

"Sáng sớm tìm ta có gì sao?" Đông Hải rót một tách trà đẩy qua Hoa Nhi, ngẩng đầu hỏi.

"À, Lý công tử đến tìm huynh." Nhấp một ngụm trà, Hoa Nhi nói, mắt vụng trộm quan sát Đông Hải.

Thật không ngoài dự đoán của nàng, khi nghe đến tên Ân Hách thân thể Đông Hải run lên một chút nhưng rất nhanh được y áp chế.

"Hắn đến tìm ta làm gì?"

Hoa Nhi lắc lắc đầu, nàng cũng không biết Ân Hách đang suy tính gì? Chỉ là sáng nay khi đang quét dọn lại tiểu cư liền thấy hắn phe phẩy chiết phiến đi vào. Thần thái tiêu sái, cử chỉ ưu nhã so với vẻ bất an, lo lắng hôm qua gương mặt hắn hôm nay tốt hơn rất nhiều. Gặp nàng hắn khách khí chào hỏi vài tiếng sau đó đi thẳng ra hậu viện, trước khi đi còn không quên nhờ nàng chuyển lời đến Đông Hải.

"Hắn....ở hậu viện sao?" Đông Hải thùy hạ mi mắt, tay xoay tròn tách trà "Hắn định làm gì chứ?"

"Nếu không huynh cứ ra đó thử xem!"

Đông Hải trầm mặc. Thật sự Lý Ân Hách đang nghĩ cái gì? Chẳng lẽ một phế phẩm như y vứt đi vẫn còn luyến tiếc sao??

Nghĩ là vậy nhưng Đông Hải vẫn là vén vạt áo đứng dậy, thần sắc điềm tĩnh bước ra cửa.

Hoa Nhi thấy không tiện đi theo liền ngồi tại chỗ uống xong tách trà sau đó cũng nhanh chóng li khai gian phòng.

Giữa hoa viên xơ xác, Vương gia thân phận cao quý tay chân lấm lem bùn đất, ngay vạt áo cũng bị nước bẩn làm cho loang lổ, bộ dáng muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu.

Đông Hải chứng kiến cảnh ấy kinh ngạc đến ngây người, y chớp chớp mắt, cứ ngỡ đó chỉ là một thoáng tâm trí mụ mị mà sinh ra ảo giác. Nhưng sau vài lần nhắm mở mắt, cảnh tượng vẫn không chút thay đổi chẳng những thế người đang mải mê làm việc phát hiện y liền quay đầu lại. Môi mỏng khẽ nhếch để lộ một ngụm bạch nha, trong nắng sớm phá lệ chói mắt vô cùng.

"Đông Hải!!" Ân Hách vui vẻ đứng dậy, xoa xoa hai tay vào nhau.

"Vương gia? Ngài.?" Đông Hải vẫn không thể tin được, ngơ ngác.

"Ngươi đoán xem ta đang làm gì?" Ân Hách không bận tâm đến sự kinh ngạc của Đông Hải, thân thiết nắm tay y kéo về phía trước, vừa đi vừa nói "Chẳng bao lâu nữa ở đây sẽ lại mọc lên một vườn Dã Bách Hợp."

Lúc này Đông Hải mới nhìn thấy trên mặt đất đen ngòm phủ đầy những thân cây non xanh biếc.

"Ngài là có ý gì?" Đông Hải thấp giọng hỏi.

Ân Hách thu hồi vẻ mặt bừng bừng hưng phấn của mình, ngữ điệu nghiêm túc khác hẳn thường ngày.

"Chuyện lúc trước là ta có lỗi, ta đã lợi dụng ngươi xem ngươi như thế thân của ái nhân đã mất."

Dù biết sự thật vốn là thế nhưng nghe chính miệng hắn thừa nhận, Đông Hải vẫn không khỏi đau đớn, nội tâm hung hăng nhói lên, ngay cả khoé mắt cũng chua xót lợi hại.

Chứng kiến biểu hiện của y, Ân Hách liền cảm thấy vô cùng thương tiếc, vì vậy để tránh cho cả hai khổ sở thêm, hắn vội vàng nói tiếp "Nhưng ta biết mình sai rồi. Không biết từ bao giờ hình ảnh Bạch Băng trong ta dần phai nhạt, thay vào đó là dáng vẻ của ngươi. Lúc ngươi cười, ngươi ngẩn người, ngươi ưu thương, tất cả tất cả đã vô thức in sâu vào lòng ta."

Siết chặt bàn tay Đông Hải, Ân Hách chân thành nhìn thẳng y.

"Tha thứ ta được không?"

Đông Hải im lặng, cũng không rút tay về. Mãi một lúc sau, y mới chậm chạp lên tiếng.

"Vườn Dã Bạch Hợp này chắc chắn sẽ sống phải không?"

Một câu hỏi không liên quan khiến Ân Hách phút chốc ngơ ngác nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra ẩn ý trong đó.

"Chắc...chắn, chắn chắn sẽ sống, chính tay ta sẽ chăm sóc chúng thật tốt." Nói xong kích động ôm chặt y.

Đông Hải nghiêng đầu nhìn qua bờ vai Ân Hách. Những chồi non mơn mởn chỉ vừa gieo trồng, chưa phải chịu qua cuồng phong bão táp nhưng y tin rằng tương lai chúng sẽ nở ra những đoá Bách Hợp đẹp nhất, bởi y cũng sẽ cố gắng giữ cho những mầm cây nhỏ bé này không bao giờ chết đi.

Đôi tay giơ lên ôm lấy bờ vai nam nhân, trên môi Đông Hải hiện lên nụ cười nhẹ nhõm.

Dã Bách Hợp cuối cùng cũng sẽ đón ngày xuân.

*END*

*(1) Dịch thơ:
Khó dễ gần nhau, khó cách xa
Gió xuân bất lực rũ tàn hoa
Ruột tằm đứt đoạn tơ vừa hết
Giọt nến thành tro lệ bớt nhòa
Sớm ngắm gương buồn, đầu điểm bạc
Đêm ngâm thơ trách, lạnh trăng tà
Bồng lai mấy dặm không là mấy
Chắc hẳn nhờ chim dẫn lối qua

*(2) Tương tự như kĩ nữ, chỉ có khác ngừơi ở đây là nam

(1) Đồng sàng cộng chẩm: Chung giường chung gối.

(2) Đoạn tụ chi phích: Chỉ đồng tính luyến ái. Cụm từ này xuất phát từ mối tình cắt tay áo giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.

No comments:

Post a Comment