Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

29 September 2012

( HaeHuyk, KyuMin) - Anh về rồi!!! (T5) - T - Long fic




Sáng nay, khi Hyukjae tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên chiếc giường nhỏ, ngẩng đầu nhìn xung quanh thì không thấy anh đâu. Có lẽ Donghae đã đi làm từ sớm rồi!


Lặng lẽ rời khỏi giường, cậu bước từng bước chậm rãi ra bếp. Căn bếp nhỏ vẫn thoang thoảng hương thơm nhẹ của trà nhài, ngồi xuống bên chiếc bàn ăn, Hyukjae khẽ bật cười khi nhìn thấy bát cháo nhỏ với hình mặt cười được anh vẽ bằng hành lá. Donghae luôn vậy, lúc nào cũng hiền hòa và quan tâm đến cậu.


_Cảm ơn anh! – Khẽ thầm thì với bản thân, cậu cầm muỗng rồi ăn từng miếng cháo nhỏ.
……………………………….


Ăn xong bữa sáng, Hyukjae lục tìm trong tủ của Donghae một bộ đồ đã chật. Khoác bộ quần áo cũ kĩ lên người, xoay mình trước gương, cậu mỉm cười với bản thân rồi tự nói nhỏ:


_Đây mới đúng là Hyukjae!


~oOo~



Kyuhyun nhăn nhó mở mắt nhìn xung quanh căn hộ nhỏ. Còn đâu là ấm áp và yêu thương. Bây giờ chỉ có mình anh ngồi đây, nhìn ngắm mọi đồ vật, cậu đi rồi, cậu đi mà sao chẳng mang gì đi, sao lại chỉ mang trái tim của anh đi. Mất trái tim rồi anh biết sống bằng gì đây?



Nặng nhọc lê cơ thể đau nhức, Kyuhyun loạng choạng va vào những chai rượu rỗng dưới sàn nhà. Anh thẫn thờ đi vào phòng ngủ của cậu, bàn tay to lớn vuốt nhẹ lên chiếc nệm mềm, đôi môi khô nẻ cúi xuống hôn lên lớp chăn ấm, chiếc mũi cố hít lấy chút hương thơm của cậu.


“CẠCH”
Cánh cửa phòng chợt bật mở, là cậu, Hyukjae của anh đây mà! Lao nhanh về phía cửa, anh ôm chầm lấy thân hình yêu thương, anh biết mà, cậu nhất định sẽ về bên anh, cậu chỉ giận anh một chút thôi!


_Em đến để lấy đồ! – Cậu nói nhỏ, bàn tay run run đẩy nhẹ anh ra.


_Hyukie… - Anh mở to mắt nhìn cậu, đôi tay cứ vươn ra như muốn níu lại.


Hyukjae không nói, cậu chỉ lặng lẽ xếp những bộ quần áo trước đây cậu mang theo vào chiếc túi du lịch nhỏ. Những bộ đồ đắt tiền anh mua cho, cậu chỉ khẽ nhìn rồi mỉm cười buồn.


_Em đi đâu? – Kyuhyun nhìn cậu, ánh mắt hoàn toàn bất lực.


_Anh à! – Hyukjae cầm lấy bàn tay thô ráp của anh – Đừng như vậy, đừng buồn vì em. Anh không có lỗi. Là em… - Cậu nói nhỏ, đôi mắt thoáng đỏ hoe.


_Anh không quan tâm, anh không cần biết ai có lỗi. Anh chỉ muốn em ở bên anh! – Kyuhyun cố chấp lắc đầu, vòng tay ấm áp một lần nữa kéo cậu vào ôm chặt.


_Là tại em… em khiến mọi chuyện trở nên phức tạp… khiến anh phải đau khổ! Em có lỗi…em có lỗi! – Hyukjae nói trong tiếng nức nở, giờ đây cả anh và cậu đều đã mất bình tĩnh rồi.


_Anh sẽ hủy đám cưới, anh sẽ không cưới Sungmin. Anh yêu em, anh chỉ yêu em thôi! – Kyuhyun nhắm chặt mắt nói, anh nói nhanh vì anh sợ, sợ cậu sẽ rời đi.


Nhưng Kyuhyun ngốc đâu có biết câu nói của anh đã khiến hai trái tim vỡ tan ra. Hyukjae khóc to hơn, hóa ra cậu đã làm nhiều việc sai trái đến vậy, cậu đâu có biết chỉ vì cái khát khao của cậu mà bao nhiêu người đã phải đớn đau. Kyuhyun ngang tàng ngày trước đâu rồi, sao bây giờ lại ủy khuất, lại yếu đuối như vậy.



Còn Sungmin, cậu đứng bên ngoài từ ban nãy, nghe hết mọi chuyện, nghe từng lời của anh. Cậu không khóc, không thể khóc được! Cả đêm qua cậu không ngủ, cả đêm lo lắng cho anh mà không dám đến, cả đêm ngồi khóc hết nước mắt vì những đớn đau trong lòng. Trời vừa sáng, cậu vội vàng lái xe đến nhà anh, nhưng…. cậu không dám lên. Thoáng thấy Hyukjae lên nhà, cậu cũng chỉ dám lén đi theo. Đứng ở ngoài cửa, nghe những lời từ tận đáy lòng của anh, cậu chỉ biết vỡ òa trong lòng. Đôi chân run rẩy khụy xuống, trái tim trong lồng ngực nhức nhối, ruột gan như bị ai đó cào xé đến bật máu. Đau quá, đau lắm! Anh đau, Hyukjae đau nhưng họ còn khóc được; còn cậu, cậu có khóc được đâu!


_Em xin lỗi! – Hyukjae bật khóc rồi chạy nhanh ra khỏi căn nhà.


_Hyukie! – Kyuhyun vội vã chạy theo nhưng không được. Quay lưng lại, anh thấy Sungmin đang ngồi đó, đôi mắt trong veo nay nhắm chặt, bàn tay nhỏ đặt ở ngực trái đầy đau khổ.


Anh cứ lặng lẽ đứng đó nhìn cậu, nước mắt ngày càng chảy dài hơn. Anh không hận cậu, không chán ghét cậu. Chỉ là anh thất vọng quá mà thôi.


_Cậu…. đáng ra phải hạnh phúc chứ! – Anh khẽ thốt lên.


_Em xin lỗi! – Sungmin nói nhỏ, đôi môi run lên.


_Đừng xin lỗi tôi. Cậu đâu có lỗi gì! – Kyuhyun bật cười ngồi xuống bên chiếc bàn ăn rộng với đầy những chai rượu.


_Em xin anh, đừng như vậy với em! – Cậu bật khóc, bàn tay nhỏ níu lấy áo anh.


_TÔI PHẢI CHẾT ĐI….. PHẢI CHẾT ĐI THÌ CÁC NGƯỜI MỚI TOẠI NGUYỆN PHẢI KHÔNG? – Anh gầm lên như một con thú, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc nhìn cậu đầy tức giận.



Ngồi bệt xuống nền đất, Sungmin mở to mắt nhìn anh. Cậu sai rồi, cậu biết cậu sai rồi!


_Em yêu anh, em yêu anh! – Sungmin khóc to hơn, vòng tay nhỏ vươn lên ôm lấy anh.


_Thôi đi! – Gạt mạnh ra khiến cậu ngã xuống, Kyuhyun nhìn thẳng vào mắt cậu – Tình yêu của cậu…. tôi không dám nhận!


Dứt lời, anh bước vào phòng rồi đóng sập cửa lại. Mặc cho Sungmin ở ngoài, cậu nín khóc rồi, nước mắt thôi rơi rồi. Nhưng mà tim này đau lắm, buốt lắm. Anh có hiểu cho cậu không?



~oOo~


Hyukjae lặng lẽ đi trên con đường rộng, nước mắt không rơi nữa nhưng trong lòng thì không ngừng xót xa. Bây giờ, cậu biết lỗi, biết về bên Donghae nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy. Tất cả đã đi quá xa rồi, ngay cả bản thân cậu cũng không thể chấp nhận được mình. Donghae không hề trách cậu điều gì, cũng chẳng nhắc đến những khó khăn anh phải chịu đựng. Nhưng cái tòa án lương tâm này cứ phán xét, dày vò cậu hằng đêm. Giá mà Donghae quát mắng cậu, buộc tội cậu thì có lẽ trái tim này cũng thanh thản phần nào.
………………………..



Hyukjae về nhà cũng là đến bữa trưa. Khẽ mở cánh cửa nhỏ, hương thức ăn tỏa ra khiến cậu mỉm cười. Ấm áp thật!


_Em về rồi sao? – Donghae ngó đầu ra ngoài, nhưng…. – Hyukie, em mặc…


_Sao cơ? – Hyukjae mở to mắt rồi nhìn xuống mình. À! Anh ngạc nhiên vì cái này sao?


_Quần áo của em đâu rồi? Sao lại mặc như vậy? – Donghae nhìn bộ đồ cũ kĩ của anh trên người cậu.


_Em thích mặc như vậy! – Cậu bật cười rồi đi đến nép vào lòng anh.


Donghae chẳng nói, đôi tay vững chãi siết chặt lấy cậu. Hyukie của anh đây rồi! Cậu bé ngoan ngoãn ngày xưa đây rồi!
…………………………………..


_Em xin lỗi! – Hyukjae dụi mái tóc đỏ vào lồng ngực anh.


_Ừm! Mọi chuyện qua rồi! – Anh vuốt gò má gầy của cậu.


_Anh không giận em sao? – Cậu nhìn thẳng vào mắt anh.


_Có chứ! – Donghae cười buồn – Anh đã rất giận, anh đã muốn mắng em, muốn kéo em về phía mình. Nhưng anh sợ Hyukie của anh đau….. Anh đã muốn chết đi. Nhưng anh sợ Hyukie của anh cô đơn…. Nên anh chỉ biết chờ đợi thôi…


Cậu nhìn trân trối vào anh, khuôn mặt ướt đầm bởi nước mắt. Donghae ngốc nghếch của cậu! Anh chỉ biết chịu đựng mọi thứ một mình, chỉ biết hi sinh hết cho cậu, chỉ biết yêu thương cậu bằng hết con tim.


_Em sai rồi…. em xin lỗi…… em xin lỗi….. Haenie! – Cậu khóc thành tiếng, bàn tay nắm chặt lấy vạt áo anh.


_Ngoan. Đừng khóc nữa! Anh yêu em! – Kéo cậu vào lòng, bàn tay anh xoa đều lưng cậu.


_Em cũng yêu anh! – Nấc nhẹ trong lòng anh, Hyukjae thầm thì tiếng yêu.


Donghae thở nhẹ với bản thân mình. Đôi mắt anh cũng đỏ hoe tự lúc nào. Thật may mắn vì cậu vẫn ở đây, ngay bên cạnh anh, để anh yêu thương, che chở cậu suốt đời.


~oOo~


Đã một tuần kể từ lễ kỉ niệm, Kyuhyun không đi làm. Anh chỉ ở nhà uống rượu rồi đập phá tất cả mọi thứ. Ngày nào Sungmin cũng đến, cậu dọn dẹp tất cả, nghe tiếng khóc của anh, nghe anh gọi tên người khác
…………………………


Hôm nay, Sungmin đến muộn hơn mọi ngày, nhưng căn nhà trống trơn, không thấy anh đâu cả.


Đôi chân cậu chợt run lên, chạy nhanh ra ngoài, cậu như phát điên khi không thấy bóng hình anh đâu.


_Kyuhyun! Anh ở đâu! Kyuhyun! – Gọi to tên anh, cậu bật khóc như một đứa trẻ lạc mẹ.


_Anh ở đâu! Jo Kyuhyun! – Gào lên, cậu mặc kệ người ta nhìn cậu, mặc kệ những ánh mắt hiếu kì.


_Anh về đi! Em sai rồi. Em sẽ đưa Hyukjae về, đừng bỏ đi như vậy! – Cậu khóc to, đôi chân chạy khắp nơi tìm anh. Cậu sợ, anh vẫn còn say, anh sẽ đi đâu, anh sẽ gặp tai nạn thì sao.


Vừa chạy, vừa tìm kiếm anh, Sungmin chẳng biết mình đã chạy ra giữa lòng đường đầy xe cộ. Cậu nhìn quanh, ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng vào mắt khiến đôi mắt đỏ hoe phải nhắm tịt lại.


Ở đâu đó tiếng mọi người đang gọi, ở đâu đó có những tiếng hét lên kinh hãi. Có chuyện gì vậy, có gì đang xảy ra với cậu vậy.


_SUNGMIN!


Là anh, Kyuhyun đang gọi cậu. Anh chưa đi mất. Anh vẫn ở bên cậu!


Cố mở mắt nhìn anh, cậu mỉm cười hạnh phúc. Đôi chân nhỏ muốn chạy về phía anh nhưng không được, có ai đang giữ chân cậu lại vậy? Ai không cho cậu đến bên Kyuhyun vậy?



Kyuhyun, sao anh lại nhìn cậu sợ hãi? Có gì ở bên cạnh cậu sao?


Quay đầu sang, Sungmin chết lặng người khi chiếc container đang lao đến. Vậy là cậu phải đi rồi, phải xa anh rồi. Có lẽ ông trời thấy cậu hư quá, làm anh đau nhiều quá nên muốn mang cậu đi rồi! Cậu chẳng tiếc nuối điều gì nữa, chỉ mong anh chẳng giận cậu mà thôi!


Nhưng…. cậu yêu anh lắm! Yêu anh nhiều lắm!


Nhìn về phía anh, Sungmin sững lại. Kyuhyun đang chạy về phía cậu, khuôn mặt anh lo lắng, đôi mắt anh sợ hãi. Không! Đừng chạy! Quay lại đi! Để cậu chết thôi! Một mình cậu ra đi thôi!


“RẦM”
Chiếc container va mạnh vào thân hình chàng trai trẻ. Máu loang ướt mặt đường, nắng chiếu chói chang! Đau quá! Mệt quá!


Kyunnie muốn ngủ rồi! Kyunnie của appa mệt rồi!


_Tỉnh lại đi, Kyu à! Xin anh tỉnh lại đi! – Sungmin lê đến bên cạnh anh. Máu của cậu từ đỉnh đầu nhỏ xuống hòa lẫn vào máu của anh.


_Tôi… muốn đi… đừng giữ tôi lại! – Anh thì thào nhỏ bé.


_Đừng đi. Xin anh. Tỉnh lại đi. Em sẽ mang Hyukjae về. Đừng đi! – Cậu gào lên – Làm ơn, gọi cấp cứu. Làm ơn giúp chúng tôi! LÀM ƠN!


Giữa con đường náo nhiệt, tiếng còi xe cấp cứu vang lên dồn dập. Người đi đường ngoái nhìn theo. Họ cũng chỉ là lắc đầu thương cảm chứ đâu biết rằng chiếc xe đang mang đi hai trái tim vỡ nát.


~oOo~



Thời gian dường như trở nên bất tận, ông bà Jo lo lắng nhìn chăm chăm vào tấm bảng đỏ trước cửa phòng cấp cứu. Ông bà Lee sợ hãi nhìn con trai mình dính đầy máu đang nằm bất tỉnh trên băng ca.



Hai tiếng, ba tiếng, năm tiếng………. Đồng hồ cứ chạy, kim dây nhảy từng số như mang đi từng niềm tin của hai gia đình.



Sungmin sau khi được băng bó cũng đã dần tỉnh lại, chỉ vì mất máu nên cậu hơi mệt. Nỗi lo lắng cho anh lại một lần nữa chiếm giữ lấy cậu, dù mệt, dù đau, cậu vẫn cố đi đến bên phòng cấp cứu.


“CẠCH”
Sau hơn năm tiếng cấp cứu, cánh cửa phòng cũng bật mở.


_Kyuhyun, anh ấy không sao, không sao, phải không bác sĩ? – Sungmin vội vã chạy đến hỏi, đôi chân cậu cứ run lên.


_Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cậu ấy mất máu quá nhiều và va đập mạnh nên….


_Cái quái gì? Tôi bỏ tiền ra để các ông làm như vậy sao? – Ông Jo gầm lên, túm mạnh cổ áo bác sĩ.


_Đêm nay là đêm quyết định, nếu cậu ấy trụ được thì sẽ có cơ hội sống. Đó là tất cả những gì chúng tôi làm được!


_Kyuhyun! – Sungmin quỳ sụp xuống, nước mắt chảy dài mà đôi mắt cứ vô hồn nhìn về phía cửa phòng cấp cứu. Là tại cậu, tất cả là tại cậu!


Vẫn quỳ như vậy, Sungmin đi đến trước mặt ông Jo, cậu chỉ khóc, chỉ dập đầu với ông:


_Là tại cháu. Cháu xin lỗi. Cháu khiến Kyuhyun thành ra như vậy! Cháu xin lỗi!


_Sungmin à! – Bà Lee ôm lấy con trai mình. Con bà trở nên như vậy bà đau như xé ruột gan ra rồi.


_Nếu cậu đã biết như vậy thì cậu đi đi! Coi như chúng tôi chưa quen cậu! Cũng không có người con dâu như cậu! – Ông Jo lạnh lùng nói.


_Ông à! – Bà Jo níu tay chồng mình.


_Bà im đi! Chính bà cũng khiến con trai mình ra như vậy. Bà còn muốn gì nữa! – Ông quát lên với vợ mình.


_Mình đi thôi con! – Ông Lee cúi xuống đỡ vợ con mình đứng dậy rồi đi về nhà.
Sungmin chỉ là thương nhẹ, cũng không đáng lo, nhưng trái tim cậu có lẽ chẳng bao giờ lành lại được nữa.


_Không! Con ở đây! Con muốn ở bên cạnh anh ấy! – Sungmin gạt tay ba mẹ mình ra rồi chạy đến bên cánh cửa phòng Kyuhyun đang nằm.


_Cậu về đi! – Ông Jo vẫn lạnh lùng nói.


_Cháu xin bác. Cho cháu ở bên anh ấy đêm nay! Nếu anh ấy chết thì cháu cũng chẳng muốn sống nữa! Cháu xin bác! – Quỳ xuống dưới chân ông, Sungmin khóc to. Mặc cho cơ thể đầy những vết xước đang rỉ máu, mặc cho vùng trán rộng đang đau nhức; cậu cứ khóc, cứ van xin.


_Coi như tôi thua cậu lần này! – Ông lắc đầu rồi quay đi.


_Cháu cảm ơn bác! – Sungmin cười trong hàng nước mắt dài, đôi chân mệt mỏi chạy nhanh về nơi anh đang nằm.
………………………………….



Bà Lee đứng từ ngoài nhìn vào mà bật khóc, con trai yêu quý của bà, đứa trẻ mà bà luôn nâng niu chiều chuộng. Bây giờ cậu ngồi kia, trán loang lổ vết máu, đôi lúc lại nhăn mặt lại vì đau; vậy mà đôi tay vẫn nắm chặt bàn tay kia, đôi môi nhỏ cứ mấp máy điều gì đó không rõ ràng!



Ông trời ơi! Ông có nhìn thấy không?
Có nhìn thấy hai con người đầy những tổn thương kia không?
Xin ông, xin ông hãy ban cho họ hạnh phúc!
Xin ông…
………………………..



_Anh tỉnh lại nhé! Ngủ một đêm nay thôi! – Sungmin hôn lên bàn tay anh, đôi môi khô nẻ thầm thì nói.


_......................................


_Em biết là em sai rồi! Nhưng anh không giận em mà! Anh vẫn nghĩ cho em mà, anh đã cứu em mà!.... – Cậu khẽ nấc lên. Máu của anh, dòng máu đỏ sậm loang loáng dưới nắng. Nó ám ảnh cậu.


_........................................


_Kyuhyun, anh nhớ phải tỉnh lại đấy. Rồi em sẽ tìm Hyukjae về cho anh, rồi em sẽ chúc phúc cho hai người! – Cậu nghẹn ngào trong tiếng khóc. Chúc phúc ư? Khó lắm, làm sao mà chúc phúc được. Nhưng giờ đây, khó mấy cậu cũng làm, chỉ cần anh tỉnh lại, bắt cậu làm gì cũng được.


_......................................


_Chỉ cần anh tỉnh lại, muốn em làm gì cũng được! – Sungmin khẽ thốt lên những tiếng nho nhỏ cuối cùng. Mái tóc nâu bết máu của cậu gục xuống bên cạnh anh. Sungmin chìm vào giấc ngủ mê mệt, miệng vẫn không ngừng gọi tên anh.


Sungmin à!
Ngủ đi nhé!
Đừng lo lắng gì cả!
Sáng mai Kyuhyun sẽ dậy thôi mà!
~oOo~


Trời đêm qua âm u, bức bối cho đến sáng nay thì mây đen phủ kín cả bầu trời. Đất và trời như sắp chạm đến nhau, tất cả cứ tối đen khiến lòng người càng thêm u ám.


7 giờ sáng rồi, Sungmin cũng choàng tỉnh dậy. Cậu nhìn anh chăm chú như thể chỉ cần lơ đãng một giây, anh sẽ biến mất. Nhìn vào những chiếc máy bên cạnh anh, cậu thở phào khi tim anh vẫn đập, hơi thở vẫn đều đặn. Vậy là anh không sao rồi! Thật sự không sao rồi!
…………………………….


_Thật là kì diệu! Cậu ấy đã có thể mất mạng ngay trên đường đến bệnh viện khi bị mất nhiều máu như vậy. Tôi thật không tin nổi chàng trai này có thể qua khỏi và sống sót! – Vị bác sĩ thốt lên khi vừa kiểm tra sức khỏe cho Kyuhyun.


_Anh ấy không sao rồi! – Sungmin khẽ mỉm cuời rồi ngất lịm đi. Cả đêm qua là quá sức với cậu, chỉ vừa nghe hết lời bác sĩ là cậu khụy hẳn vào người mẹ mình.


_Minnie… Minnie! – Bà Lee hoảng hốt lay con mình.


_Mau đưa cậu ấy đi truyền nước!


~oOo~


_Mẹ! – Sungmin sau khi truyền nước đã dần tỉnh lại.


_Minnie! Con làm mẹ lo quá! – Bà Lee bật khóc, bàn tay gầy vuốt tóc con.


_Kyuhyun… anh ấy sao rồi?


_Thằng bé ngốc nghếch này… sao lại cứ lo lắng cho người khác chứ!


_Con xin lỗi! – Cậu nói nhỏ, khóe mắt uớt nước.


_Kyuhyun đã ổn rồi. Chỉ cần một thời gian ngắn nữa sẽ tỉnh lại thôi! – Bà nói nhỏ như đang thủ thỉ với con mình – Con hãy quên thằng bé đi! Hai đứa không…


_Mẹ! – Sungmin vội vã ngăn bà lại.


_Đừng như vậy nữa con… Rồi con sẽ gặp nhiều người tốt hơn!


_Nhưng con chỉ yêu một mình anh ấy thôi! – Sungmin khóc nấc lên.


_Ngoan nào! Đừng khóc nữa con! – Bà ôm chặt đứa con yếu đuối vào lòng. Tội nghiệp con bà, thiên thần của bà.


~oOo~



_Hyukie đang làm gì vậy? – Donghae ôm choàng lấy cậu từ đằng sau.


_Anh vẫn mặc những chiếc áo này sao? – Hyukjae cầm những chiếc áo cũ của anh lên hỏi.


_À… Ừ! – Donghae gãi đầu đáp.


_Nhưng anh mặc nó từ hồi cấp 3 rồi mà! – Cậu nghiêng đầu nhìn anh.


_Anh… Dù sao nó vẫn dùng được mà! – Anh ấp úng đáp.


_Anh mặc áo cũ còn mua cho em những bộ đồ hiệu sao? – Cậu hơi gắt lên với anh.


_Anh… anh… chỉ là anh muốn em vui thôi! – Donghae nói nhỏ.


_Ngốc! – Hyukjae vứt chiếc áo sang bên cạnh rồi ôm chặt lấy anh.


_Hyukie!


_Đừng có như vậy nữa! Em sẽ không vui đâu! Đừng có quá chiều chuộng em! – Cậu rúc đầu vào ngực anh.


_Không sao! Anh không sao! – Donghae lắc lắc đầu, bàn tay xoa đều lưng cậu.


_Em xin lỗi! Giá mà anh căm ghét em… - Hyukjae thầm thì – Giá mà anh không tha thứ cho em…


_Anh không giận em đâu! – Donghae nâng khuôn mặt cậu lên.


_Sao anh lại tốt đến vậy chứ?


_Vì anh yêu em! Anh chịu đựng được hết! – Anh nói khẽ.


_Em yêu anh! Em yêu anh mãi mãi! – Cậu bật khóc, đôi tay gầy một lần nữa ôm lấy thân hình to lớn.


_Anh cũng yêu em!



Tình yêu đôi khi không cần sự công bằng, Hyukjae ạ!
Cậu chẳng thể yêu anh nhiều bằng anh yêu cậu!
Cũng chẳng thể có tấm lòng vị tha lớn lao như anh!
Nhưng....
Ông trời đã sinh ra anh, tất sẽ sinh ra cậu…
Để anh dành hết yêu thương ôm lấy cậu suốt cuộc đời!


~oOo~



Đã hai tuần rồi, Kyuhyun nằm đó hai tuần rồi. Ngày nào Sungmin cũng đến, đêm nào cũng nắm chặt lấy tay anh để ngủ. Mặc ông Jo mắng và đuổi đi, Sungmin cứ yên lặng quỳ xuống van xin được ở bên anh.
………………………


Hôm nay, Sungmin lại đến thăm anh. Cũng như bao ngày khác, cậu không cười, cũng chẳng nói. Sungmin chỉ lẳng lặng cắm bó hoa mới vào bình rồi lấy nước. Đôi khi cậu sẽ dùng một chiếc khăn ẩm lau nhẹ bàn tay anh. Đôi mắt trong veo ngày nào không còn nữa; kể từ cái đêm quyết định ấy, cái đêm nắm chặt tay anh trong phòng hồi sức; thì cậu biết cậu không thuộc về nơi anh.


Sungmin yêu anh, vẫn mãi yêu anh. Cậu đã ngu ngốc khi nghĩ rằng chỉ cần bên anh thật nhiều thì nhất định anh sẽ yêu cậu. Vậy mà, đã 3 năm, 3 năm rồi anh đâu có yêu cậu. Để rồi cậu làm anh phải đau, phải chảy máu, phải nằm bất tỉnh ở đây. Giá mà hôm đó anh không nhìn thấy cậu chạy ra giữa lòng đường, giá mà hôm đó anh cứ để cậu chết đi. Thì có lẽ cậu đã có thể yên bình ở một nơi khác!


Cậu đã ngu ngốc một lần, nhất định sẽ không có lần thứ hai. Ngày mai cậu sẽ đi tìm Hyukjae, có lẽ người ấy tốt hơn cậu hay đơn giản rằng“Anh yêu người ấy”.


~oOo~



Tìm Hyukjae không phải là chuyện dễ, cậu nhóc ấy dường như chỉ là một giấc mơ kì lạ. Sau bữa tiệc kỉ niệm, Sungmin không hề gặp lại và giờ đây kiếm tìm mãi cũng chẳng ra.


Đã hai ngày cậu không đến bệnh viện với anh, Sungmin chỉ đi dọc các con phố để tìm Hyukjae. Nhưng dường như là vô vọng, tất cả chỉ là những cái lắc đầu mà thôi!
……………………………


Hôm nay, Sungmin đến bệnh viện hơi muộn. Vội vã chạy nhanh đến phòng của anh, cậu nhớ anh, rất nhớ anh, bây giờ cậu chỉ mong mau chóng được gặp anh thôi.


Thở dốc khi chạy đến ngay trước cửa phòng anh, Sungmin chợt giật mình khi nghe thấy giọng nói ấy, giọng nói ấm áp mà cậu đã khắc sâu trong tim mình.


Là anh…


Anh tỉnh lại rồi phải không?


“CẠCH”
Cánh cửa bật mở… là anh …. anh tình lại thật rồi!



_Sungmin! Mau lại đây cháu! Kyuhyun tỉnh rồi! – Bà Jo kéo tay Sungmin về phía chiếc giường.


Anh đang ngồi đó, mệt mỏi tựa người vào thành giường, nhưng đôi mắt anh nhìn cậu lại ngập tràn yêu thương.


Sungmin run rẩy đứng đó nhìn anh! Vậy là tốt rồi, anh tỉnh lại rồi, anh không sao rồi!


Nhưng kìa… Anh đang vươn tay về phía cậu… Anh đang cười với cậu.



_Anh nhớ em! – Ôm chặt Sungmin vào lòng, Kyuhyun thầm thì.


_Kyuhyun…. – Cậu sững sờ, đôi mắt buồn bã chợt long lanh hạnh phúc.


Anh ôm siết cậu vào lòng:


_Anh yêu em… Anh yêu em! Hyukie!

Sungmin cứng đờ người. Có cái gì đó đang vỡ vụn trong lòng cậu…


Thảng thốt nhìn anh…. Đôi môi nhợt nhạt không thể thốt lên một tiếng rõ ràng…


_Kyunnie! Con nhìn xem, ta là ai? – Bà Jo sợ hãi lay tay anh.


_Mẹ hỏi gì lạ vậy? Mẹ là mẹ của con, đây là ba con, còn đây là Hyukie, người yêu con! – Anh đáp bằng giọng khàn khàn mệt mỏi, nhưng Sungmin hiểu ở đó ngập tràn yêu thương. Tình yêu thương mà cậu sẽ chẳng bao giờ nhận được.


_Ôi! Trời ơi…. Bác sĩ…. Bác sĩ! – Bà Jo hốt hoảng chạy đi tìm bác sĩ. Còn ông Jo, ông chỉ lặng lẽ nhìn đứa con trai tội nghiệp của mình. Anh đã đớn đau nhiều rồi, giờ đây, quên đi có lẽ sẽ tốt hơn.


_............................. – Sungmin buông dần anh ra. Lần tiên anh ôm cậu, ấm áp lắm, ngọt ngào lắm. Nhưng đau, rất đau!


Mím chặt môi ngăn bản thân mình không được khóc, Sungmin lặng lẽ vươn tay vuốt nhẹ tóc anh. Đôi mắt long lanh nay bỗng ảm đạm như bị bao phủ bởi một màn sương dày. Cậu khẽ thì thầm với anh:


_Anh ở đây nhé! Em đi gặp bác sĩ một lát!


~oOo~



_Cậu ấy không quên điều gì cả. Chỉ là có vài sự xáo trộn trong tiềm thức, điều này sẽ dẫn đến mất đi những sự kiện cũ!


_Nhưng tại sao thằng bé lại chỉ quên một người! Và lại nhớ nhầm như vậy?


_Tôi không chắc, nhưng có lẽ đó là kí ức gây tổn thương nhiều nhất! – Ông bác sĩ chậm rãi giải thích.



Sungmin không nghe thêm được điều gì nữa, đôi chân yếu đuối rời khỏi phòng bác sĩ. Cậu thất thểu đi dọc hành lang bệnh viện. Đôi mắt đỏ hoe nhìn chăm chăm xuống nền nhà trắng toát.


“Kí ức gây tổn thương nhiều nhất”. Nghe mà đắng cay quá! Cậu làm tổn thương anh sao? Tình yêu mà cậu gìn giữ, nâng niu làm người cậu yêu thương nhất phải đau sao? Nếu như vậy có được tiếp tục yêu nữa không? Có được ở bên anh nữa không?


Ngước mắt nhìn anh qua khe cửa, anh của cậu kìa! Người cậu yêu thương nhất kìa! Anh bây giờ cũng “yêu” cậu lắm, anh yêu con người có tên là Hyukie mà! Hyukie thật sự đã đi rồi, nhưng còn cậu ở đây, cậu vẫn yêu anh. Lee Sungmin không được yêu anh thì để “Hyukie” yêu anh nhé! Để anh hạnh phúc, và với cậu… thế là đủ rồi!
……………………………..



Đẩy nhẹ cánh cửa phòng, cậu mỉm cười nhẹ với ông Jo rồi ngồi xuống bên cạnh anh.


Nhìn thấy cậu, Kyuhyun đang nằm bỗng bật dậy, bàn tay to lớn tìm đến nắm chặt lấy tay cậu.


_Sao em đi lâu vậy?


_Em phải nghe bác sĩ dặn dò chứ! Anh còn mệt không? – Cậu dịu dàng nói, đôi mắt yêu thương nhìn anh.


_Anh không mệt! – Anh lắc đầu, đôi tay kéo cậu vào lòng.


Ông Jo lặng lẽ nhìn cậu, cậu nhóc này vì con trai ông mà có thể hi sinh nhiều đến như vậy sao? Thật sự, chưa bao giờ ông tin được tình yêu lại có sức mạnh đến vậy. Nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, ông khép cánh cửa lại. Thôi thì đành để cho tình yêu dẫn dắt hai con người đáng thương này.



_Bác sĩ nói bao giờ anh được ra viện? – Anh hỏi khi cậu đang thay áo cho anh.


_Anh còn phải tập đi nữa, chân anh đã lành đâu! – Cậu nói nhỏ, giọng cứ nghẹn lại. Lần đầu tiên cậu được ở gần anh, được anh đối xử dịu dàng; nhưng lại là thân phận của người khác.


_Hyukie! – Kyuhyun cầm lấy tay cậu.


_.................... – Hyukie sao? Sao lúc nào anh cũng chỉ nhớ đến con người đó?


_Anh yêu em! – Ôm chặt cậu vào lòng, anh hôn nhẹ lên mái tóc nâu thơm ngọt.


_Em cũng yêu anh! – Sungmin nói nhỏ rồi gỡ tay anh khỏi người mình.


Chạy ra khỏi căn phòng, cậu tựa lưng vào tường mà khóc. Cậu nói “em yêu anh” là dành cho anh, nhưng sao câu “anh yêu em” của anh lại dành cho người khác. Cậu đau lắm, chưa bao giờ trái tim cậu đau như thế này. Giá mà anh nhớ cậu là ai, thì anh có mắng chửi cậu, cậu cũng cam lòng.Nhưng giờ đây tâm trí anh không còn hình bóng của người tên là Lee Sungmin nữa rồi. Có lẽ do cậu xấu xa quá chăng, nên ông trời mới đối xử với cậu như vậy, nên anh mới chẳng muốn giữ lại một chút gì về cậu trong kí ức của mình.



~oOo~



_Em chuẩn bị xong chưa? – Donghae giục giã Hyukjae khi thấy cậu cứ chạy khắp nhà, lấy hết thứ này rồi thứ kia.


_Chờ em một lát!


_Em mang nhiều như vậy làm gì chứ! Mình về 2 tuần rồi mình lại lên đây mà! – Anh ngồi trên ghế rồi chống tay nhìn cái dáng gầy gầy đang lăng xăng.


_Em mang quà cho mọi người! – Kéo mạnh cái khóa của chiếc vali cuối cùng, cậu ngồi phịch xuống đất thở.


_Những 3 chiếc vali quà sao? – Anh mở to mắt nhìn cậu.


_Hì hì! – Hyukjae không đáp, cậu cứ nhìn anh cười hì hì.


_Em mua quà cho cả làng đấy à? – Anh hỏi bâng quơ khi vào bếp lấy cho cậu ly nước.


_Sao anh biết? – Hyukjae thích thú hỏi như thể vừa phát hiện ra một điều rất thú vị.


_Thật sao? – Donghae nhăn mặt, anh chỉ hỏi như vậy không ngờ cậu mua quà cho cả làng thật à.


_Em thấy những gì ở đó chưa có thì em mua về thôi! – Uống một hơi hết cốc nước trên tay anh, cậu đáp.


_Được rồi! Mình ra bến xe thôi! – Anh xoa đầu cậu – Chỉ khổ anh phải xách chúng thôi! – Donghae lầm bẩm khi nghĩ đến 3 chiếc vali nặng trịch kia, cái vẻ mặt nhăn nhó đáng yêu của anh khiến Hyukjae không khỏi bật cười.
………………………..


Sau ba tiếng ngồi xe, cuối cùng anh và cậu cũng về đến nơi. Vùng quê này vẫn vậy, vẫn bình yên và cách biệt hoàn toàn với những nơi khác.


Nhảy xuống xe, Hyukjae thích thú hít đầy lồng ngực không khí mát mẻ. Chạy nhanh ra chỗ Donghae, cậu cầm lấy chiếc một chiếc vali rồi lại chạy vèo vèo trên con đường rộng.


_Hyukie! Chạy chậm thôi! – Anh gọi với theo rồi cũng bật cười vì cậu. Cái dáng nhỏ bé kéo chiếc vali chạy như điên trên đường khiến cho ai cũng phải ngoái lại nhìn.
………………………….


Đi bộ khoảng 10 phút thì cả hai về đến nhà cậu. Trong khi Hyukjae vẫn ngập ngừng ở bên ngoài thì Donghae đã đẩy cổng bước vào.


_Chúng con về rồi! – Donghae gọi to.


_Ôi! Donghae! – Mẹ Hyukjae đang trồng rau ở ngoài vườn thì nghe tiếng mở cổng, chạy ra thì đã thấy Donghae đang cười tươi.


_Con chào mẹ! – Hyukjae rụt rè nép sau lưng anh.


_Mày còn về đây làm gì? Đi! Đi khỏi nhà tao! – Tắt ngay nụ cười khi thấy Hyukjae, bà xô mạnh cậu về phía cổng.


_Mẹ! Có chuyện gì vậy? – Giữ lấy bà, Donghae lo lắng hỏi.


_Mẹ! Con…. – Hyukjae sợ hãi nhìn bà, đôi môi run lên không nói thành lời.


_Chẳng phải mày theo người khác lên thành phố rồi sao? Mày chê Donghae nghèo, chê ba mẹ mày nghèo cơ mà. Bây giờ mày về đây làm gì? Mày không thấy xấu hổ với Donghae sao? Mày không thấy nhưng tao thì xấu hổ lắm! – Bà vừa quát, vừa đánh mạnh vào vai cậu. Nước mắt chảy dài ướt đầm khuôn mặt khắc khổ. Cậu đi lâu như vậy, không tin tức, cũng chẳng viết cho bà một lá thư. Cậu đâu có hiểu được ở nhà bà lo cho cậu như thế nào. Đứa con duy nhất của bà, đứa bé yếu đuối lúc nào cũng cần bảo vệ, nâng niu; cậu đi như vậy ở nhà lòng bà đau lắm, lo lắng lắm.


_Con xin lỗi! – Hyukjae nức nở khóc. Cậu biết cậu sai rồi, làm ba mẹ lo lắng, làm anh phải chịu nhiều vất vả. Cậu sai thật rồi!


_Đi đi! Cậu đi đi! Tôi không có người con như cậu! Coi như cái nhà này vô phúc nên không sinh được con! – Bà quát lên rồi đi nhanh vào trong nhà.


_Mẹ, con biết lỗi rồi! Con xin lỗi! – Hyukjae ngồi thụp xuống, cậu khóc òa lên như một đứa trẻ. Gập bụng lại mà khóc, ruột gan cậu như sắp trào ra vì đau.


_Mẹ! Em ấy đã biết lỗi rồi mà!– Donghae khẩn khoản nói.


_Donghae, mẹ xin lỗi! Con vừa về mà lại như vậy! Nhưng xin con đưa người kia ra khỏi đây đi! – Bà mím chặt môi nói, đôi mắt già nua nhìn đi nơi khác.


_Vậy chúng con đi ạ! – Anh nói rồi chạy đến đỡ cậu dậy. Ôm lấy thân hình đang lả đi vì khóc vào lòng, Donghae dìu cậu đi về nhà anh.


Nhìn theo dáng hình nhỏ bé đang run rẩy đi bên cạnh Donghae mà bà Kim lại bật khóc. Từ ngày cậu đi, đêm nào bà cũng ngồi trong phòng cậu, ôm chặt lấy chiếc gối nhỏ để vơi đi nỗi nhớ con. Bà giận cậu nhưng thương cậu nhiều hơn. Bà lo cậu lên thành phố sẽ bị người ta bắt nạt, bị đói, bị ốm,… Đến ngày sinh nhật cậu, bà cứ lặng lẽ nấu canh rong biển rồi đặt ở bàn, đến khi bát canh nguội thì lại đổ đi. Có những hôm ra chợ, thấy có món cậu thích, bà vội vàng mua về nhưng rồi lại ngẩn ngơ nhận ra cậu đã đi mất.


_Hyukie của mẹ! Hu hu… mẹ xin lỗi! – Bà ôm mặt khóc, bàn tay thô ráp lau đi từng giọt nước mắt nóng hổi. Ban nãy, giận quá mà bà đã đánh cậu, Hyukie của bà sợ bị đánh lắm, mỗi lần như vậy cậu sẽ khóc mãi cho đến khi lả đi mới thôi! Bà lo lắm, đuổi cậu đi rồi mà lòng bà vẫn thấp thỏm chẳng yên.
………………………



_Ngoan nào! – Donghae ôm cậu vào lòng, bàn tay ấm áp xoa đều lưng cậu.


_Hu hu…. Em sai rồi! Sai rồi… Hu hu… mẹ giận lắm,…. Hức… mẹ không muốn nhận em là con nữa rồi… Hu hu! – Hyukjae vục mặt vào đầu gối mà nức nở khóc. Hai mắt cậu sưng đỏ lên, đôi môi hồng bị cắn chặt đến rớm máu cứ mấp máy nói trong tiếng khóc.


_Mẹ chỉ nói vậy thôi! Mẹ yêu em nhất mà! Hyukie ngoan nín đi, rồi chiều nay anh đưa em đến xin lỗi mẹ! – Anh vuốt lại mái tóc bết mồ hôi của cậu, bàn tay vụng về lau đi từng giọt nước mắt.


_Em xin lỗi…. Hu hu… em xin lỗi! – Donghae càng dỗ dành, cậu lại càng khóc to hơn.


Donghae thờ dài, anh bế bổng cậu lên rồi đi về phòng mình. Đặt cậu nằm lên giường, kéo chăn đắp cho cả hai, anh ôm siết cậu vào lòng:


_Em đã rất hư… - Anh vuốt nhẹ đuôi mắt cậu, lau đi vệt nước mắt dài – Nhưng em biết là anh và ba mẹ yêu em nhiều như thế nào không?


_Haenie! – Hyukjae nấc lên trong lòng anh, bàn tay nhỏ bám chặt áo Donghae.


_Ai cũng lo lắng cho em, ai cũng yêu thương em. Dù giận em đến mấy thì em vẫn là đứa con duy nhất của mẹ! – Anh vỗ nhè nhẹ từng nhịp lên lưng cậu – Mẹ mắng em vì trong suốt thời gian qua mẹ đã quá lo cho em thôi.


_..................... – Hyukjae dần nín khóc. Luồn cánh tay gầy qua eo anh, cậu nhích người vào sâu trong lòng anh.


_Em mệt rồi! Ngủ một chút đi! – Hôn nhẹ lên tóc cậu. Donghae toan xoay người xuống giường.


Ôm chặt lấy anh hơn, Hyukjae dụi đầu vào ngực anh:


_Haenie nằm với em!


_Được rồi! – Anh mỉm cười nhẹ. Chỉnh lại tư thế thật thoải mái, Donghae ôm cậu thật chặt rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.


~oOo~



_Hyukie! Anh đứng được rồi này! – Kyuhyun cười tươi, vầng trán lấm tấm mồ hôi.


_Anh giỏi lắm! – Sungmin mỉm cười nhìn anh, bàn tay nhỏ vươn đến lau mồ hôi cho anh.


_Thưởng cho anh đi! – Anh tinh nghịch nói, bàn tay to lớn ôm chặt lấy eo cậu.


_Thưởng sao? – Ngạc nhiên nhìn anh, cậu chẳng biết cả hai đã ngồi xuống thảm cỏ.


_Ừ! – Kyuhyun đáp, miệng khẽ nở một nụ cười gian tà.


_Thưởng… thưởng gì bây giờ? – Nhăn nhăn trán suy nghĩ, Sungmin không biết rằng lúc đó mình đáng yêu như thế nào.


_Một nụ hôn! – Anh nói rồi kề sát mặt mình vào cậu.


_Hôn… hôn sao? – Ngại ngùng nhìn anh, hai má cậu ửng hồng.


_Nếu em không hôn thì anh sẽ hôn! – Kyuhyun đe dọa.


_Được rồi, được rồi mà! Em làm! – Sungmin đẩy nhẹ anh ra.


Ngập ngừng nhìn anh, hai má cậu càng ngày càng đỏ. Nhắm tịt hai mắt lại, cậu hôn chụt một cái lên má anh rồi quay mặt đi, giấu đôi má đỏ bừng dưới hai bàn tay.


_Cảm ơn em! – Kyuhyun hạnh phúc ôm chặt cậu từ đằng sau – Cảm ơn em! Hyukie!


Lời nói của anh vừa dứt cũng là lúc đôi mắt Sungmin trở nên sững sờ. Suýt chút nữa là cậu quên mất… quên mất mình là Hyukie. Suýt chút nữa là cậu hạnh phúc rồi!


_Mình tập tiếp đi anh! – Sungmin gượng cười đứng dậy, đôi tay nhỏ kéo anh lên.


_Ừ! – Kyuhyun đáp, đôi mắt thoáng chút xao động, nhưng chỉ là nhanh thôi rồi lại tiếp tục cười với cậu.
…………………………


_Anh nhớ là em không thích màu hồng mà! – Kyuhyun nghiêng đầu nhìn chiếc áo màu hồng cậu đang mặc.


_À… à…. – Sungmin ấp úng nói, bàn tay chợt run lên.


Kyuhyun cứ chăm chăm nhìn cậu, chỉ là nhìn thôi, không chút cảm xúc, không chút yêu thương.


_Nhưng em mặc nó đẹp lắm! – Lại nở một nụ cười với cậu, Kyuhyun tiếp tục cúi xuống ăn nốt bát cơm của mình.


_Em ra ngoài một lát! – Sungmin vội vã đứng dậy rồi đi nhanh ra ngoài.


Ngồi một mình trên chiếc ghế đá trong vườn của bệnh viện, Sungmin xoay xoay trong tay lon nước quả. Cậu cảm thấy ánh mắt anh nhìn cậu những ngày gần đây rất lạ; đôi khi anh cứ chăm chú nhìn cậu rồi lại nhăn nhăn trán; có lúc anh lại hỏi cậu về những sở thích, những kỉ niệm của anh và Hyukjae. Những lúc như vậy cậu sợ lắm, sợ anh biết cậu không phải Hyukjae, sợ anh sẽ không cho cậu ở bên cạnh anh nữa.
………………………………


Ngồi một lát mà đã 2 giờ chiều rồi, Sungmin vội vã đứng dậy đi về phòng của anh.


Kyuhyun đã ngủ rồi, anh dạo này có vẻ mệt hơn, chắc do tập đi và vật lí trị liệu nhiều. Cậu thương anh lắm! Những lúc anh nhăn mặt lại vì đau, những lúc mồ hôi ướt đẫm áo anh, rồi cả khi anh bất lực vì đôi chân không chịu vâng lời. Những ngày vừa qua, được ở gần anh hơn, dù với thân phận của người khác nhưng tỉnh yêu mà cậu dành cho anh vẫn vậy, vẫn nồng nàn, ấm áp.


_Em yêu anh! – Sungmin vuốt nhẹ tóc anh, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt đang yên bình nhắm lại – Lee Sungmin yêu anh!


Chỉnh lại chăn cho Kyuhyun, cậu lặng lẽ khép nhẹ cánh cửa phòng lại.


Bóng cậu vừa khuất cũng là lúc anh mở bừng mắt. Nhìn chăm chú lên trần nhà, Kyuhyun tua lại những điều anh vừa nghe được. Đầu anh mấy ngày hôm nay nhức lắm, đêm cũng không ngủ ngon. Ban đêm, anh hay mơ thấy tiếng khóc của một người con trai bé nhỏ, trong tiếng nức nở đó anh loáng thoáng nghe được “ Em sẽ mang Hyukjae về”. Nhưng anh không thấy mặt người đó, cũng không hiểu sao giọng của người ấy lại giống giọng của cậu đến vậy. Mà ban nãy cậu nói gì nhỉ? Cậu nói là yêu anh, còn nói là … Lee Sungmin yêu anh… Vậy….


_Lee Sungmin là ai? – Kyuhyun khẽ thầm thì với bản thân mình.



~oOo~



_Haenie! – Hyukjae ngồi trên giường, bàn tay gầy lay nhẹ người anh.


_Ưm… - Donghae khẽ nhăn mặt, cánh tay quàng lên kéo cậu vào lòng.


_Dậy đi anh! – Đập đập vào người anh, Hyukjae cố thoát ra mà không được.


_Anh muốn ngủ nữa! – Anh nũng nịu nói, tay càng ôm chặt cậu hơn.


_Anh mà không dậy là mẹ mắng đó, ban nãy mẹ lên gọi mấy lần rồi!


_Mẹ nào? – Donghae tủm tỉm cười.


_Mẹ… mẹ anh… - Biết là bị trêu, Hyukjae ngượng ngùng nói.


_Phải gọi là mẹ chồng! – Anh bật cười.


_Không nói với anh nữa… em xuống nhà trước đây! – Quát lên, cậu nhảy xuống giường thật nhanh mong che đi đôi má ửng hồng.


Donghae mỉm cười nhìn theo cậu, đến bây giờ mà Hyukie của anh vẫn còn ngượng sao?
…………………………..


Donghae thất thểu đi xuống nhà thì đã chẳng thấy cậu đâu, hỏi anh Donghwa thì mới biết Hyukie của anh đang nấu cơm với mẹ chồng.


_Thơm quá! – Anh khịt khịt mũi hít lấy hương thơm của thức ăn, đôi tay to lớn ôm chặt lấy cậu từ đằng sau.


_Anh! Bỏ ra! Mẹ nhìn kìa! – Hyukjae đập đập vào tay anh rồi ngại ngùng nhìn mẹ anh.


_Kệ! – Donghae bướng bỉnh ôm cậu chặt hơn.


_Thôi! Để tôi ra ngoài, không thì lại bảo bà già này phá đám! – Bà Lee cười cười rồi đi khỏi.


_Anh thật là… - Cậu nhăn mặt nhìn anh.


_Sao chứ? – Anh mỉm cười hôn nhẹ lên má cậu.


_Donghae nhút nhát ngày trước đâu rồi? – Hyukjae lườm nhẹ, tay véo mũi anh.


_Anh cũng không biết! – Trả lời bâng quơ, anh dụi dụi đầu vào cổ cậu.


Hyukjae chẳng nói gì nữa, cậu tập trung đảo thức ăn trên bếp còn anh vẫn cứ ôm chặt lấy cậu từ đằng sau. Bữa tối của cả nhà được nấu do Hyukjae nhưng lại có công lớn của Donghae khi anh cứ bám lấy cậu rồi lại hướng dẫn và nếm thức ăn!
…………………………….


Ăn xong bữa tối, Donghae cùng Hyukjae xin phép sang nhà cậu, chắc tối nay cả hai cũng ngủ lại đó luôn.


Nắm chặt tay cậu đi trên con đường đất thân thuộc, Donghae mỉm cười hạnh phúc.


_Sao anh cứ cười mãi thế? – Hyukjae nghiếng đầu nhìn anh.


_Vì có em bên cạnh nên anh vui! – Donghae đáp, bàn tay nắm tay cậu cứ lắc lắc không yên.


_Haenie ngốc! – Cậu bật cười, đánh nhẹ vào vai anh.


_Hyukie này! Lát nữa về nhà xin lỗi mẹ, chúng mình nói luôn về đám cưới nhé!


_Đám… đám cưới sao? – Hyukjae ngập ngừng hỏi lại.


_À… Nếu em không muốn thì để một thời gian nữa cũng được. – Donghae vội vàng xua xua tay, khẽ quay đầu nhìn về nơi khác, ánh mắt anh thoáng buồn.


_................... – Hyukjae lặng lẽ nhìn anh, bàn tay nhỏ vươn đến ôm lấy má anh – Nhìn vào mắt em đi!


_Hyukie! – Donghae ngạc nhiên nhìn cậu.


_Nếu muốn tổ chức đám cưới thì phải cầu hôn em chứ! – Cậu phụng phịu nói, đôi mắt trong sáng nhìn anh đầy yêu thương.


Sững người mất 1 giây, Donghae bế hẳn cậu lên rồi quay vòng vòng, miệng không ngừng hét to:


_Aaaaaa…….Hyukie…….. anh yêu em, anh yêu em……


_Bỏ em xuống, chóng mặt quá! – Hyukjae bật cười nhìn anh.


_Anh yêu em! – Siết chặt cậu vào lòng, Donghae vẫn không hết xúc động.


_Nhìn anh ngố chưa kìa! – Cậu búng nhẹ lên mũi anh – Đi nhanh lên anh, muộn rồi! – Nhớ ra cả hai phải về nhà cậu, Hyukjae vội vã kéo anh đi.
………………………..



_Ba mẹ! Con biết lỗi rồi! Con xin lỗi! Con đã làm ba mẹ lo lắng, đã không quan tâm đến ba mẹ. Con xin lỗi!


_Con cũng có lỗi. Đáng ra con nên nhắc nhở Hyukjae. Con xin lỗi!


Hyukjae và Donghae quỳ trước ông bà Kim xin lỗi, cả hai cúi đầu đầy ân hận.


_Thôi được rồi! Về nhà bình an là tốt rồi! Đứng lên đi! – Ông Kim nói, mỗi tay đỡ một người đứng dậy.


_Chỉ có Donghae đứng dậy thôi! Còn người này cứ quỳ ở đây đi! – Bà Kim quát lên.


_Mẹ! Con xin lỗi! Mẹ đừng gọi con như vậy. Con biết con sai rồi! Con sẽ không bao giờ như vậy nữa! – Hyukjae bật khóc, đôi tay gầy níu lấy áo bà.


Bà Kim cũng khóc theo con mình, ngồi thụp xuống, ôm lấy cậu vào lòng, bà cứ vừa khóc vừa đánh:


_Có biết mẹ lo lắng thế nào không? Có biết mẹ sợ con bị người ta bắt nạt, bị đói, bị ốm không? Mẹ nhớ con nhiều lắm! – Mọi nỗi niềm trong những năm qua như vỡ òa, con bà về rồi, đứa trẻ bà yêu thương nhất trên đời ở đây rồi.


_Con xin lỗi… con xin lỗi! – Cậu cũng òa khóc, nước mắt chảy ướt cả vai áo mẹ mình.
……………………………….



_Mẹ không đồng ý! – Bà Kim nhất quyết lắc đầu.


_Mẹ! Sao lại không được? – Cậu nhăn nhó hỏi – Chẳng phải lúc trước mẹ luôn muốn chúng con kết hôn sao?


_Lúc trước khác, bây giờ khác. Có bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, con nghĩ mẹ đồng ý được sao?


Nghe mẹ mình nói vậy, Hyukjae chỉ lặng lẽ cúi đầu. Đúng là cậu đã phạm phải nhiều lỗi lầm quá rồi.


_Nhưng con và Hyukie đã có hôn ước rồi ạ! – Donghae khẽ nói.


_Hôn ước đó chỉ là một lời hứa thôi! Chứ đâu có giấy tờ gì! – Bà Kim nói.


Anh và cậu chẳng biết thuyết phục bà thế nào, cả hai chỉ dám len lén nhìn nhau.


_Nhưng… - Donghae chợt ngước lên nhìn thẳng vào bà Kim – Hyukie có thai rồi!


_Cái gì? – Cả ông Kim và bà Kim cùng hét lên.


Hyukjae há hốc mồm nhìn anh. Trời ơi! Từ lúc nào mà gan Donghae lại lớn như vậy chứ!


_Chúng con đã lỡ rồi ạ! – Anh thản nhiên nói.


_Trời ơi! Cái thằng này, bé mồm thôi. Ai mà nghe được thì tụi bây chết! – Bà Kim vươn tay ra đánh mạnh vào vai anh.


_Đã lâu chưa? – Ông Kim bình tĩnh hỏi, thôi thì đã lỡ rồi, chứ giờ biết làm sao nữa.


_Một tháng rồi ạ! – Anh khẽ đáp.


_Thật là… Hai đứa lên thành phố, học cái gì không học, lại đi học cái lối sống phóng túng như vậy à? – Bà Kim bực bội nói – Bây giờ đã như vậy rồi, chẳng nhẽ lại không cho hai đứa kết hôn.


_Thật ạ! – Lần này thì cả anh và cậu đều reo lên.


_Trông vui vẻ chưa kìa! – Bà chẹp chẹp miệng chán nản nhìn hai con người trẻ tuổi trước mặt – Đáng ra là phải biết xấu hổ chứ! Chưa lấy nhau mà đã như vậy rồi! – Vừa nói bà vừa ấn mạnh vào đầu anh và cậu.


_Chúng con yêu nhau mà! – Donghae cười hì hì.


_Thôi được rồi! Lên phòng đi ngủ đi! Mệt với hai đứa quá! – Bà phẩy phẩy tay đuổi cả hai ra ngoài.


_Vâng! – Anh và cậu đồng thanh rồi cùng đi về phòng.
…………………………..



_Anh to gan thật đấy! Dám nói như vậy sao? – Cậu đánh vào tay anh khi cả hai đã thay đồ ngủ và nằm trên giường.


_Nếu không nói vậy thì làm sao mẹ cho cưới! – Anh mỉm cười, gác đầu lên chân cậu.


_Nhưng giờ nói vậy rồi… lấy đâu ra em bé cho mẹ! – Hyukjae lẩm bẩm nói, bàn tay nhỏ vuốt vuốt mái tóc anh.


_Lúc đó anh cứ nói thôi, chứ chẳng suy nghĩ gì cả! – Donghae thở dài, bàn tay nghịch ngợm xoa xoa bụng cậu – Nhưng nếu ở đây có em bé thật thì tốt biết mấy!


_Cái gì? Không đời nào! – Đẩy mạnh anh ra, Hyukjae nhìn anh đầy sợ hãi.


_Em sợ gì chứ! Lấy nhau thì tất nhiên phải có con rồi! Mà cái chuyện đó đó thì vợ chồng nào mà chẳng phải làm!


_Không nói với anh nữa! Em ngủ đây! – Hyukjae nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu.


_Này! Em đừng ngủ mà! Hyukie! – Donghae lay lay người cậu.


_.......................


_Anh có cách kiếm em bé cho mẹ rồi! – Donghae nói thầm vào đống chăn bên cạnh mình.


_Thật không? – Đống chăn hỏi lại.


_Thật! Bỏ chăn ra đi rồi anh nói cho!


_Anh nói đi! – Hất cái chăn ra khỏi người, Hyukjae ngước mắt nhìn anh.


_Bây giờ mình làm em bé luôn đi! – Dứt lời, Donghae chồm hẳn lên người cậu.


_Không! – Hét lên thất thanh, Hyukjae cố giãy khỏi vòng tay của anh. Nhưng có lẽ không kịp nữa rồi.


Cả căn phòng bây giờ hỗn loạn bởi tiếng la hét thất thanh của cậu. Đôi khi nghe loáng thoáng được vài câu:


_Bỏ em ra!


_Anh yêu em!


_Á! Đau! Đau em! Haenie! Em chưa muốn!


_Anh yêu em!


Ông bà Kim ở dưới nhà chỉ biết bịt chặt tai để ngủ, trong đầu thì tự nhủ: “Đúng là tuổi trẻ!”


~oOo~



Mấy hôm nay Kyuhyun đã dần đứng vững hơn, chân cũng có thể đi được những bước nhỏ. Sungmin vui lắm, thấy anh mỉm cười hạnh phúc khi có thể tự đi được, lòng cậu chợt ấm lại phần nào.
………………………………..



_Hôm nay mình ra khu vườn đằng sau bệnh viện nhé! – Kyuhyun nói khi cậu đang lau người cho anh.


_Ở đó nhiều gió lắm! Anh sẽ ốm mất! – Cậu lắc lắc đầu, bàn tay nhỏ cầm khăn lau nhẹ tấm lưng trần của anh.


_Anh khỏe rồi mà! Anh muốn ra đó! – Kyuhyun nũng nịu nói.


_Không được! Nếu anh ốm thì sao? – Sungmin kiên quyết lắc đầu.


_Vậy thôi! – Anh giận dỗi gạt bàn tay đang lau mặt cho anh – Không cần em nữa!


_Này! Anh giận đấy à? – Sungmin bật cười nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh.


_Không! – Kyuhyun lắc đầu, mắt chăm chăm nhìn vào nền đất.


_Thôi được rồi! Chiều nay mình sẽ ra đó. Bây giờ thì để em thay áo cho anh đã! – Cậu mỉm cười nhìn anh.


_Yêu em nhất! – Kyuhyun hôn chụt lên má cậu rồi vươn tay xỏ vào áo vào người.


Thật lạ là những ngày gần đây anh đã chẳng gọi cậu là Hyukie nữa!
…………………………



_Anh ăn táo đi! – Sungmin ngồi gọt một đĩa hoa quả đầy ụ rồi đưa cho anh khi cả hai đang ngồi trên bãi cỏ ở khu vườn phía sau bệnh viện.


_Em có nhớ lần chúng mình đi biển không? – Kyuhyun chợt quay ra hỏi cậu.


_Đi… đi biển sao? Nhớ… em nhớ chứ! – Cậu ấp úng nói.


_Ừ. Khi nào anh khỏe hẳn chúng mình về lại đó nhé!


_Tất nhiên rồi! – Cậu mỉm cười, bàn tay mũm mĩm vươn lên lau nhẹ mồ hôi trên trán anh. Đôi mắt trong veo cố nhìn ra nơi khác.


Và chính lúc Sungmin không nhìn vào anh, cậu đã bỏ lỡ mất ánh nhìn kì lạ của anh chiếu vào cậu. Ánh mắt lạnh lùng, nghi hoặc và chẳng hề có tình yêu:

“Chúng mình đã đi biển bao giờ đâu em!”
……………………….


_Đến giờ anh đi khám lại rồi! – Sungmin nhìn đồng hồ rồi reo lên.


_Ừ! Mình về thôi! – Kyuhyun nói nhỏ, chống tay đứng dậy.


Anh khoác tay qua người cậu để tập tễnh đi, còn Sungmin cố dồn sức lực vào đôi vai và cánh tay để đỡ anh đứng vững.


“RENG! RENG!”


_Alo! – Sungmin áp điện thoại vào tai.


“Sungmin! Cậu đang ở đâu vậy? Mau về họp đi! Giám đốc sắp phát điên lên rồi!”


_Ôi! Mình quên mất cuộc họp! Làm thế nào bây giờ? – Cậu cuống lên.


“Về công ty ngay chứ còn làm gì nữa!”


_Nhưng…. – Sungmin ngập ngừng đáp, đôi mắt ngước lên nhìn anh. Cậu muốn đưa anh kiểm tra lại sức khỏe.


_Em bận thì cứ đi đi! Lát anh nhờ y tá cũng được! – Kyuhyun như hiểu được nỗi lo lắng của cậu, anh thì thầm.


_Vậy… cậu chờ mình một lát! Mình về công ty ngay! – Sungmin nói nhanh rồi tắt điện thoại.
…………………………….


_Bác sĩ! Sức khỏe của tôi thế nào rồi? – Kyuhyun mặc lại chiếc áo bệnh nhân rồi ngồi lên chiếc ghế đối diện bác sĩ.


_Sức khỏe cậu rất tốt, đôi chân hồi phục nhanh chóng. Cứ tiếp tục như vậy thì tuần sau cậu có thể xuất viện được rồi… Nhưng… Tôi có một thắc mắc. Chẳng nhẽ đến giờ cậu vẫn không nhớ ra một điều gì? Cục máu đông chặn dây thần kinh trong não của cậu đã tan gần hết rồi, đáng ra cậu phải có phản ứng chứ!


_Không phải là tôi không nhớ. – Kyuhyun trầm giọng.


_Có nghĩa là cậu nhớ lại quá khứ rồi sao? – Bác sĩ vui mừng hỏi.


_Tôi không chắc! Nhưng… tôi có cảm giác… người ở bên cạnh tôi trong suốt thời gian ở bệnh viện không phải là Hyukie…


_Tôi nghĩ cậu nên tìm những vật dụng trước đây, có thế nó sẽ giúp cậu nhớ lại!


_Ví dụ?


_Điện thoại di động của cậu chẳng hạn.


_Tôi sẽ thử!
……………………………..


Kyuhyun lặng lẽ đi một mình trên hành lang bệnh viện. Bây giờ, đầu anh đau nhức, cứ mỗi khi cố gắng nhớ lại mọi chuyện là anh lại cảm thấy mệt mỏi. Nhưng có điều gì đó cứ thôi thúc anh phải nhớ ra, phải cố gắng làm sáng tỏ mọi chuyện. Anh muốn biết cậu là ai? Và Lee Sungmin là ai?

No comments:

Post a Comment