Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

25 August 2012

[Haehyuk] - 98 Phút - [PG13] - Oneshot

Làm quen với Author trước đã nào: Loạt fanfic về Haehyuk của author Kikio
Author: Kikio
Pairing: HaeHyuk
Genre: Sweet
Rating: PG13
Disclaimer: “your’s love-LDH, my love-LHJ” thuộc về ai là do họ tự quyết định ~
Summary: “98 phút một ngày, đó là tất cả thời gian của cậu và tớ”

 --------------------***--------------------

" 98 PHÚT"


98 phút một ngày, đó là tất cả thời gian của cả hai.

Lee Donghae, Lee Hyukjae – 19 tuối, sinh viên đại học, đầy sức trẻ, chia chung một cái phòng trọ cách trường 15 phút. Phòng cũng đủ tiện nghi, có cả bếp để nấu ăn, chỉ có duy nhất một cái giường nhưng cũng đủ rộng. Tính ra mối quan hệ cũng phải rất thân thiết để có thể sống chung như thế.

Nhưng mỗi ngày cả hai gặp nhau không quá 100 phút.


Lee Donghae, sinh viên đại học, khối chiều. Sáng ngủ, chiều học, khuya làm thêm.

Bốn-giờ-ba-mươi-phút, kết thúc công việc ở quầy bar, thay đồ, dọn dẹp, sau đó chờ xe bus để về nhà. Đến năm-giờ-ba-mươi là có thể vừa đứng ngáp vừa loay hoay mở cửa.Vào nhà, thay quần áo, rửa mặt đánh răng qua loa rồi chui vào phòng ngủ. Chưa tới năm phút sau thì nghe tiếng chuông đồng hồ vang khắp phòng. Kiên nhẫn bịt tai cho tới khi chịu hết nổi thì thò chân đạp cục bông bên cạnh một cái. Nghe nốt vài tiếng càu nhàu rồi tất cả trở lại im lặng. Mười phút sau nghe tiếp một tiếng rú kinh hoàng, tiếp nối là tiếng bước chân ầm ầm khắp nhà, tiếng cửa tủ đóng ra đóng vào và một tràng nguyền rủa không ngừng về giờ học buổi sáng.

Tất cả kết thúc bằng tiếng sập cửa không thương tiếc.

Đồng hồ chỉ sáu-giờ-mười-lăm-phút.

Lee Hyukjae, sinh viên đại học, khối sáng. Sáng học, chiều đi làm, tối ngủ.

Mười-một-giờ-mười-lăm-phút, tràn trề hạnh phúc khi nghe tiếng chuông tan học. Vừa đi vừa tán dóc với người bạn thân Junsu, tới mười-một-giờ-năm-mươi mới về tới nhà. Thấy chăn mền đã được xếp gọn gàng, phòng tắm đang có người sử dụng. Bắc nồi nấu nước sôi, cho ba gói mì vào, sau đó mới hỏi con người đang tắm kia muốn ăn không. Tới khi mì chín thì thấy Donghae bước ra. Cả người sạch sẽ gọn gàng, quần áo chỉnh tề, nhảy chân sáo đi lấy hai cái bát, hai đôi đũa.

Nín cười mà bưng mì ra bàn. Hai thằng con trai xì xụp ăn mì như chết đói.

Mười-hai-giờ-mười-lăm, phẩy tay bảo Donghae đi học, rồi dọn dẹp, rửa chén. Sau đó bò lại vào giường, vừa bật nhạc vừa ôm theo một chồng truyện tranh mới mượn được. Lăn lộn đến hai-giờ-kém-mười mới vác xác đi làm.

Căn nhà trở lại sự bình yên ban đầu.

Năm-giờ, Donghae tan học.

Bám theo Sungmin về nhà. Rất ngoan ngoãn vào bếp mà phụ, sau đó hớn hở bưng bát ăn chực. Mặt dày bất chấp cái liếc tóe khói của người-bên-cạnh. Ăn xong rất vô tư bá vai bá cổ người-bên-cạnh chơi game. Thoáng chốc tình cảm anh em trở nên rất tốt, nhưng tới tám-giờ vẫn bị đá về nhà. Đi được vài bước thì quay lại, tiếp tục mặt dày nhờ Sungmin gói thêm cơm mang về. Cuối cùng cũng vui vẻ về nhà với một hộp cơm vĩ đại.

Tám-giờ, Hyukjae về tới nhà, chạy thẳng vào phòng tắm. Tới khi bước ra thì thấy Donghae đang thay đồ chuẩn bị đi làm. Vừa mở miệng hỏi xem đã ăn gì chưa thì có nguyên một hộp cơm to khủng bố chìa tới. Ngơ ngác nhìn cho tới khi nghe Donghae giục mau ăn không thì nguội. Cứ thế mà ăn trong khi Donghae chống tay nhìn mà cười tủm tỉm, tới mức mém quên là phải đi làm.

Tám-giờ-ba-mươi, Donghae đi. Tiếp tục dọn dẹp, nhưng lần này chỉ có cái hộp. Lôi bài vở ra ngó không quá mười lăm phút. Sau đó bò lên giường, mở laptop, bấm game khí thế một lúc rồi lát sau lại bắt đầu táy máy bấm bấm linh tinh, vừa nhìn màn hình vừa cười ám muội. Cho tới khuya mới dằn lòng tắt máy đi ngủ, trong lúc đánh răng tự nhủ ngày mai sẽ cố mà dậy cho đàng hoàng. Tắt đèn, quấn chăn, ôm gối. Rồi bật dậy đặt báo thức. Rồi ngủ.

Một ngày qua đi như mọi ngày.

98 phút một ngày, hầu như giống nhau, trừ Chủ Nhật.

Có hai con sâu ngủ nướng khét lẹt tới trưa. Mười hai giờ hơn một chút thì con sâu Donghae mở mắt dậy trước. Anh đưa mắt nhìn quanh quất, vươn vai ngồi dậy. Phát hiện cái mền của mình bị đá xuống đất. Tiện tay giở cái mền của người bên cạnh rồi chui vào ngủ ké.

Miệng kéo lên cười nham nhở~

Chưa tới hai phút sau thì Hyukjae cũng bước ra khỏi mộng đẹp, mơ màng tỉnh dậy. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là cái mặt vừa ngủ vừa cười của Donghae. Cảm thấy có gì đó kì lạ nhưng không để tâm lắm, tiếp tục nhắm mắt ngủ, hơi rúc vào người bên cạnh cho ấm. Tới khi nhận ra hai người đang đắp chung một cái mền mà ngủ thì đã đỏ mặt mà nằm gọn trong lòng người ta rồi~ . Cứ thế một người cười tủm tỉm, một người cố giấu cái mặt đã hồng lên, nếu không vì cái bao tử gào lên kêu đói thì chắc sẽ cứ nằm đó tới chiều.

Một giờ trưa, Donghae bật nồi cơm điện đầy thành thạo, trong khi Hyukjae vẫn đang nghiên cứu thứ gọi là canh-kim-chi.

“Cậu có chắc là cậu biết làm không đấy?” Donghae ngó cái nồi bắt đầu sôi lên, anh đứng sau Hyukjae, nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cậu.

“Ngày trước ở nhà với mẹ từng làm mà.” Hyukjae vẫn chăm chú vào cái nồi, vờ như không để ý cái tay trên người mình. Cậu cắn nhẹ môi, từ tốn tắt bếp.

“Chắc sôi rồi thì có ăn cũng không sao nhỉ?”


Donghae cẩn thận múc canh ăn trước cặp mắt tròn xoe của Hyukjae. Tự nhủ lại lời cậu đã nói, ít nhất thì cũng đã thực hiện an toàn vệ sinh ăn chín uống sôi rồi.

*Ực*


“Đại khái là ăn được.”

Lời xác nhận tương đương lệnh ân xá cho cái miệng còn lại. Hyukjae đầy tự hào đưa bát canh lên miệng, nhưng chưa quá một hớp đã mém phun ra.

-Cái quái gì thế này!

-Canh kim chi.


Trưa hôm đó, Donghae bình thản ngồi ăn cơm với canh kim chi mà Hyukjae làm. Hyukjae ái ngại ăn cơm Donghae nấu với cá hộp, vừa ăn vừa nhìn anh không chớp mắt.

Tới hai-giờ-kém-mười-lăm, Hyukjae vẫy tay chào Donghae rồi đi làm. Cửa vừa sập lại, có một người chạy trối chết vào toilet.

Hơn chín giờ, Hyukjae mới về tới nhà, cửa khóa, đèn tắt, xem ra Donghae đã đi làm trước. Bước vào nhà nghe có mùi thơm, mừng rỡ tự nhủ chắc hôm nay cũng có cơm hộp mà ăn. Cho tới khi giở nắp nồi canh đặt sẵn trên bếp, nhìn miếng stick được dán bên cạnh, bất giác nở nụ cười.

“Canh kim chi Donghae nấu dành riêng cho Hyuk~”


“Ngon”

Tối đó, Hyukjae lần đầu tiên ngủ sớm. Vừa ngủ vừa áp mặt vào cái gối của Donghae, vừa cười ngu ngơ trong mơ, vành tai đỏ ửng.

98 phút một ngày lại sắp bắt đầu.

Donghae ngồi ôm ghế, chăm chú nhìn Hyukjae nấu mì. Trừ cái canh kim chi ra thì chưa được thử thêm món nào khác nhưng anh dám đảm bảo về khoản mì gói ăn liền thì không ai hơn cậu. Nhìn một hồi Donghae đâm ra buồn tay, vớ đại cái đồng hồ để bàn mà nghịch.

“Mì được rồi này.”

“100 phút!”

“Hả?”

“Một ngày tớ và cậu gặp nhau được 100 phút.”

Hyukjae nhìn cái đồng hồ, vừa nhìn vừa nhẩm nhẩm tính. Cậu nhăn mặt thở dài.

“Nhiều quá.”

“100 phút một ngày là nhiều?!”

Hyukjae bất giác ngó lơ ra cửa sổ, giọng nói bỗng nhiên nhỏ đi.

“100 phút bên cạnh cậu, cảm giác chỉ như có 15 phút.”

Donghae ngu mặt ra một lát, rồi bỗng chốc cười toe toét. Tự nhiên vòng tay ôm cứng cục bông trắng sữa mặt bốc khói kia.

“Này…”

“Vậy chúng ta gặp nhau 98 phút một ngày.” Donghae đánh trống lảng, tay tiếp tục ôm cứng ngắc.

“98 với 100 khác nhau bao nhiêu chứ?! Này,..!”

“Cậu không biết mấy cửa hàng giảm giá sao, toàn để giá là 59 với 99 đó, nhìn sẽ thấy ít hơn. Mà tớ không thích số 99, nên 98 là hợp lý nhất~”

“Này, liên quan gì. Yah, buông tớ ra, mì nguội rồi!!!”

Một ngày 98 phút.

Chỉ là dạo này có chút thay đổi. Bắt đầu từ buổi sáng, khi Donghae trở thành cái đồng hồ báo thức của riêng Hyukjae.

“Hyukie~ dậy!”

“Còn sớm mà~~!” Donghae lắc đầu trước cảnh Hyukjae cuộn chặt người trong chăn, thò đúng cái đầu ra mè nheo.

“Dậy đi rồi còn ăn sáng, không một hồi trễ học. Trưa về lại đói nữa.” Donghae ngồi xuống bên giường, lay lay Hyukjae dậy, những ngón tay nhẹ nhàng lướt trên tóc cậu. Hyukjae vẫn nhắm tịt mắt, ôm cứng cái giường, rồi bất giác lăn vào lòng anh nằm ngủ vô tư, miệng cười khe khẽ.

Donghae hơi mở to mắt, vô thức vuốt mớ tóc mái lòa xòa kia, dịu dàng hôn lên trán Hyukjae.

“Dậy đi, có mua sữa dâu cho đấy.”

“Um~”

Hyukjae ngoan ngoãn buông cái chăn ra, lười nhác ngồi dậy rồi bò vào nhà tắm. Không hề biết rằng khuôn mặt mình đang đỏ lên.

Sáu-giờ-năm-phút, Hyukjae gặm xong miếng sandwich cuối cùng, cầm hộp sữa dâu lon ton đi học, không quên vẫy tay chào Donghae.

Sáu-giờ-mười-phút, Donghae vùi trong chăn êm nệm ấm, ngủ thẳng cẳng. Thỉnh thoảng vô tình hữu ý, đưa tay sờ sờ cái miệng của mỉnh.


Cho tới buổi trưa, khi Hyukjae cặm cụi nấu mì, với cái cằm của Donghae tựa trên vai và đôi tay đang ôm nhẹ quanh eo.

“Hôm nay là mì gì thế?”

“Là jajangmyun.”

“Um~ Xem chừng rất ngon đó.” Donghae dụi dụi vào vai cậu, mắt nhắm lại đầy hưởng thụ.

“ Là jajangmyun ăn liền.”

“Cũng rất ngon~”

Hyukjae thở dài, nhắm mắt, nhẹ nhàng ôm vòng tay của Donghae trên eo cậu.

“Đồ ngốc.”

Một ngày vẫn đang là 98 phút.

Cho dù mỗi sáng Donghae sẽ gọi Hyukjae dậy như thế, hay mỗi trưa Hyukjae sẽ nấu thử đủ loại mì cho Donghae như thế thì một ngày vẫn là 98 phút.

Hay một ngày trời trở lạnh, trước khi Donghae mở cửa đi làm, Hyukjae sẽ gọi anh lại và kéo khóa áo khoác của anh cao đến tận cổ, còn anh thì cười toe và cúi xuống hôn nhẹ vào tóc cậu, thì 98 phút một ngày vẫn trôi qua đầy ngọt ngào và mập mờ như thế.

Cho đến một ngày, trước khi Donghae xách cặp đi học, Hyukjae bất chợt hỏi:

“Donghae, vậy quan hệ của chúng ta là như thế nào?”

Donghae nhìn cậu, suy nghĩ một chút rồi im lặng.

Rốt cuộc giữa cả hai chúng ta là gì nhỉ? Chắc chắn đó không đơn thuần là ở chung nhà trọ. Chắc chắn đó không phải là thân mật thông thường. Mà cũng chắc chắn, đó không chỉ là tình bạn. Lần đầu tiên Donghae suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ giữa cả hai. Anh ngập ngừng nhìn cậu. Đôi mắt một mí to tròn, làn da trắng sữa, cơ thể thanh mảnh, bàn tay nhỏ nhắn, mái tóc mềm thơm. Cục bông mè nheo mỗi sớm, gương mặt đỏ bừng mỗi khi anh vòng tay ôm.


Ngày ngày trôi qua đều khắc cốt ghi tâm, yêu thương nho nhỏ ủ đầy. Có lẽ là một chút ấm áp thân quen đâu đấy, mà cũng có lẽ là rung cảm mơ hồ thoáng từng giây.

“Có lẽ, giữa chúng ta, nó giống như là….. Um..” Hyukjae bất ngờ đưa tay lên môi anh, chặn lại câu nói đang dang dở. Cậu nhoẻn cười, rồi ngập ngừng đặt lên môi anh một nụ hôn, phớt nhẹ.

“Đó là một mối quan hệ 98 phút một ngày.” Hyukjae nháy mắt trước bản mặt ngu-dần-đều của Donghae. Cậu nhẹ nhàng đẩy anh đi học, vẫy tay, và từ tốn đóng cửa. Ngoài cửa, Donghae ngơ ngác sờ môi mình, bước chân đi học trong vô thức. Trong nhà, Hyukjae khẽ lầm bầm với bản thân.

“Khỉ thật, sao lại thành mình cưỡng hôn cậu ta!”

Buổi tối, Hyukjae cố tình về trễ, vô cùng ngạc nhiên khi Donghae chưa đi làm mà đang chống cằm ngồi ngay cửa.

“Ah, sao cậu chưa đi làm, trễ rồi.”Hyukjae hỏi. Nhớ lại nụ hôn trưa nay, cậu giả lơ đi ánh mắt của Donghae. Đã cố tình tránh rồi mà, lỡ anh hỏi thì cậu trả lời thế nào đây. Rõ là hành động mà chưa kịp suy nghĩ mà.

“Hyukjae, tớ muốn nói với cậu cái này.”

“Uh?” Hyukjae gần như không thở được, có một chút mong chờ, mà cũng xen lẫn nhiều lo lắng. Cậu biết Donghae có cảm giác thế nào với cậu, và cậu cũng thế. Nhưng, lỡ như…Lỡ như đó chỉ là cậu nghĩ.

Hyukjae đã rơi vào trạng thái tự kỉ nhanh nhất của đời mình trong khi Donghae vẫn đang ngắc ngứ như con cá mắc nghẹn.

“Hyukjae, tớ thích cậu.”

Tim của Hyukjae thoáng ngừng đập trong chốc lát. Cậu mỉm cười.

“Tớ biết, Hae.”

“Nhưng mà, có một chút không đúng, Hyukjae. Ít nhất là sau trưa nay.”

“Eh? Như thế nào?”

“Tớ nghĩ, nhiều hơn thế.” Donghae nói thật rõ ràng “Tớ nghĩ là tớ đã yêu cậu.”

“Hyukie, tớ yêu cậu.” Donghae nhẹ áp hai tay lên má cậu, bắt cậu nhìn thẳng vào mắt anh.

Hyukjae cảm thấy sống mũi cay cay, cậu nhắm mắt, rồi ngước lên nhìn Donghae, nhón nhẹ chân và thì thầm vào tai anh. Và ngay khi cậu vừa dứt lời thì miệng cậu đã bị cướp mất, mắt cậu mở to khi anh áp môi mình lên môi cậu đầy dịu dàng. Gặm nhẹ môi dưới, cái lưỡi hư hỏng của anh trườn vào khoang miệng ngọt ngào của cậu.

Hyukjae khẽ nhăn mặt, nhắm mắt, vòng tay qua cổ Donghae và kéo anh vào một nụ hôn sâu hơn, ngọt ngào hơn. Cả hai quấn lấy nhau trước khi cậu bỗng nhớ ra một chuyện.

“Hae, cậu không đi làm sao?”

Donghae không đáp, ngón tay nhẹ nhàng miết dọc theo quai hàm của Hyukjae, hôn lên nó và thì thầm vào tai cậu.

“Không phải hôm nay, Hyukie. Nhất là sau khi tớ biết cậu cũng thích tớ đến thế.”

“Cậu vẫn chưa biết tớ thích cậu đến thế nào đâu.” Hyukjae cười, và cuốn anh vào trong nụ hôn tiếp theo của cả hai.

Xem ra hôm nay không phải chỉ có 98 phút một ngày.

(End)

No comments:

Post a Comment