Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

27 November 2012

(HaeHyuk, KyuMin) - Lee gia và địa chủ họ Eun (T22) - MA - Longfic

Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn) 
Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cuối đầu*


 
KyuHyun mân mê bộ vest của mình, miệng cười tủm tỉm. Những kỷ niệm lần đầu gặp gỡ SungMin ào ào ùa về. Đó quả thật là một ký ức ngọt ngào không thể lãng quên. Và có lẻ SungMin cũng như vậy, nên cậu mới nâng niu bộ đồ của anh như thế. Gương mặt KyuHyun vui hớn hở, môi anh mấp máy

- Hay quá… có được bộ đồ, tiết kiệm được một khoản…
 
Tập 22
SungMin trừng mắt nhìn KyuHyun. Cậu những tưởng anh sẽ cảm động vì tình cảm ấp ủ của cậu. Hóa ra anh chỉ lo cho cái thân công tử của mình. SungMin tức tối quăng đồ vào lẹ hơn.

KyuHyun ngồi đó, miệng cười gian trá. Lý nào anh lại không hiểu tấm lòng của cậu. Chờ cho SungMin thu dọn hết tất cả, KyuHyun lặng lẽ ôm chầm lấy cậu từ sau lưng, đôi môi anh lướt nhẹ lên làn da cổ mềm mại đó.


- Anh thật sự… rất yêu em…


Sungmin mở tròn mắt, cậu nghe như có dòng điện xẹt chạy qua tai. Kyuhyun vừa nói yêu cậu ư?


Kyuhyun không thể nhận thấy vẻ bàng hoàng của Sungmin, vì anh đang chìm đắm trong sự đê mê khi ôm hôn cậu thế này.


- Vì em… Lee nhị thiếu gia có thể từ bỏ tất cả… vì vị thiếu gia đó… thật sự đã quá yêu em…


Sungmin cúi gầm mặt, đôi má cậu nóng bừng. Từng cái hôn nhẹ nhàng của Kyuhyun khiến trái tim cậu đập loạn xạ.

Rốt cuộc Sungmin cũng chờ đợi được đến giây phút này, giây phút Kyuhyun nói tiếng yêu thương cậu.


Sungmin khẽ xoay người, cậu vẫn ngồi gọn trong vòng tay Kyuhyun. Mặt cậu và mặt anh kề sát nhau như muốn chạm vào nhau. Chính vì quá gần thế này, nên cậu nói rất nhỏ.


- Anh sẽ không hối hận chứ? Nếu cuộc sống sau này khó khăn anh cũng sẽ không hối hận chứ?


Kyuhyun bật cười.


- Khó khăn? Làm sao Lee nhị thiếu gia có thể sống khó khăn?


Sungmin nhíu mày ngơ ngác nhìn Kyuhyun. Rốt cuộc là anh có hiểu hai người đang ở hoàn cảnh nào hay không mà chưa chịu từ bỏ tư tưởng chỉ biết hưởng thụ của mình.


Chợt Kyuhyun ôm sát Sungmin vào người hơn, để đầu cậu tựa vào vai anh.


- Tụi mình cưới nhau đi!– KyuHyun thì thầm.


Sungmin lại được một phen tròn mắt.


- Cưới nhau? Không có tiền làm sao mà cưới? Với lại… gia đình anh không chấp nhận đâu!


Kyuhyun ôm Sungmin chặt cứng, bàn tay anh khẽ vuốt ve bờ má phúng phính của cậu.


- Bây giờ mình âm thầm cưới, mai mốt có tiền anh sẽ cho em cái đám cưới công khai thật linh đình.


Sungmin mím môi trầm ngâm suy tư. Không chờ Sungmin trả lời, Kyuhyun khẽ nâng bàn tay phải của cậu lên, bâng quơ đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út.


Sungmin giật mình khi trông thấy chiếc nhẫn lấp lánh trên tay, vẻ sang trọng của nó làm bàn tay cậu sáng rực. Nhưng Sungmin không để tâm đến vẻ đắt tiền của nó, cậu ngơ ngác vì bàn tay kia của Kyuhyun cũng đeo một chiếc tương tự. Anh đã đeo nó trước khi đến sân ga, chỉ vì quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra làm Sungmin không để ý.


Kyuhyun nắm chặt tay Sungmin hơn, để hai chiếc nhẫn có thể sát cạnh nhau hơn, có đôi có cặp.


Sungmin trân người nhìn chằm chằm vào Kyuhyun. Hạnh phúc đã mỉm cười với cậu như thế sao? Anh chấp nhận từ bỏ tất cả để đến bên cậu, anh nói yêu cậu thật lòng, và anh muốn xây dựng một gia đình với cậu. Lee Sungmin – một kẻ nghèo mạt lang thang với đủ nghề kiếm sống, lại có thể tìm được một bến đỗ kề cận vị thiếu gia quyền quý cao sang, nồng nàn ấm áp, một bến đỗ mà cậu luôn khao khát trong mỗi giấc mơ tưởng chừng không bao giờ có thật. Tình yêu của cậu đã được đáp trả ngọt ngào như thế này. Sungmin ngỡ ngàng không tin vào sự thật trước mắt. Bất giác đôi dòng lệ chảy dài trên đôi má tròn phúng phính.


- Sao em lại khóc? – Kyuhyun dịu dàng hỏi, tay anh khẽ lau đi dòng nước mắt cho cậu.


- Vì em… đã có anh… - Sungmin nói lí nhí.


Kyuhyun bật cười, nụ cười rạng rỡ nhất mà anh từng có. Thì ra hạnh phúc là vậy, chỉ cần yêu và được yêu. Dù chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng cứ tưởng mình có cả thế giới này.


Sungmin cũng mỉm cười thật tươi, gian nhà nhỏ chật hẹp bỗng chốc trở thành thiên đường của đôi bạn trẻ. Sungmin khẽ ngã người vào vai Kyuhyun, tay cậu giơ cao để nhìn ngắm chiếc nhẫn rõ hơn, cậu không bao giờ nghĩ mình sẽ được đeo một chiếc nhẫn giá trị thế này.


Nhìn ngắm kỹ một hồi rồi Sungmin cắn nhẹ bờ môi, mắt chớp chớp vẻ hoài nghi.


- Cái này anh mua từ tiền của Lee gia hay của anh vậy? Chẳng phải anh đang là thiếu gia rỗng túi sao?


Kyuhyun vội nắm bàn tay của Sungmin, mân mê chiếc nhẫn trên tay cậu.


- Tiền của anh hay của Lee gia đâu có quan trọng, quan trọng là nếu em bán nó đi, số tiền đó là của em!


Sungmin hừ một tiếng rồi vùng dậy khỏi vòng tay Kyuhyun. Cái đầu của anh không lúc nào thôi nghĩ đến quyền lợi cá nhân. Cảm giác lo lắng về khả năng chịu khổ của Kyuhyun lại tràn ngập trong tâm trí Sungmin. Cậu dám đánh cược đôi ngày dăm bữa anh lại mò về Lee gia thôi.


Nhìn Sungmin hậm hực, Kyuhyun cũng chẳng lấy phiền lòng. Có phải lần đầu tiên cậu nổi quạu với anh đâu. Nên cứ thế, môi anh sát gần môi cậu hơn.


- Đeo nhẫn rồi thì làm tròn tránh nhiệm của chủ nhân chiếc nhẫn đó đi chớ…


Sungmin chưa kịp phân tích ý nghĩa sâu xa từ câu nói của Kyuhyun đã bị anh cưỡng hôn một cách nồng nhiệt như vũ bão.


- Anh… Kyu…hyun… thả…aaa… em ra… - Sungmin ú ớ cố nói đứt quảng. Nhưng môi cậu vừa mở ra thì Kyuhyun đã nhanh chóng dùng lưỡi tấn công vào. Anh mút mạnh lưỡi cậu làm phát ra những tiếng chụt gợi tình say đắm.


Nụ hôn điệu nghệ ấy ngay lập tức khiến tâm trí Sungmin trở nên mụ mị, cậu ư khe khẽ vài tiếng rồi bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của Kyuhyun. Cả hai hòa nhịp vào cảm giác ẩm ướt của môi kề môi, lưỡi quấn lấy lưỡi. Một sự hòa nhịp nồng nàn đưa cả hai chất ngất đê mê.


Nhưng Kyuhyun không muốn dừng lại ở cái khoái cảm ban đầu ấy. Đôi bàn tay không chịu yên vị của anh nhanh chóng cởi tuột chiếc áo thun của Sungmin ra với tốt độ tên lửa.


- Anh làm gì vậy? – Sungmin la thất thanh ngay khi chiếc áo che mất tầm nhìn của cậu và trôi qua mái đầu. Nhưng cả người cậu giờ chỉ một màu trắng toát của những vải băng, có cởi áo Kyuhyun cũng chẳng thể thấy gì. Dù vậy, Sungmin cũng thấy rất xấu hổ.


- Anh đã nói em phải làm tròn trách nhiệm là gì? Không hiểu ư? – Kyuhyun đáp nhanh rồi thảy chiếc áo của Sungmin vất vưỡng đâu đó.


- Anh điên rồi! Bây giờ là lúc nào mà có thể làm chuyện ấy? – Sungmin quát lớn, cậu vội chạy lại ngay góc giường để nhặt chiếc áo lên.


Ạch!


Kyuhyun đẩy Sungmin té xuống giường rồi nằm đè lên lưng của cậu, đôi môi anh không ngừng hôn hít vào vùng ót trắng ngần


Sungmin rùng mình vì cảm giác nhột nhạt đó, cậu hét lớn


- Đau! Anh Kyuhyun! Anh làm em đau đấy!


Kyuhyun hừ một tiếng mất hứng, anh nhổm người cách xa tấm lưng của Sungmin một khoảng


- Em bị đánh chứ phải bị chém đâu mà vết thương mãi không chịu lành vậy? – Giọng anh bực bội thấy rõ.


- Vậy bây giờ em thử đánh anh xem mấy ngày thì nó lành nhé? – Sungmin hất giọng.


Kyuhyun cắn mạnh vào môi dưới, làu bàu


- Thì anh không đụng vào người em mạnh bạo nữa là được chứ gì?


- Anh thật là… Buông em ra! – Sungmin vùn vằn chống đối khi Kyuhyun cắn nhẹ vào tai cậu trong khi bàn tay vuốt ve cơ thể cậu một cách nhẹ nhàng.


- Sao… da của em… lại nhám xạm thế này? – Kyuhyun thì thầm, miệng anh cười ma mãnh.


Sungmin thở ra bực bội: - Vì nó là vải, không phải là da, anh điên hả?


Kyuhyun bật cười thích thú. Càng lúc anh càng yêu vẻ giận dỗi của Sungmin. Cậu càng hung hăng thì anh càng muốn trêu ghẹo cậu. Kyuhyun đẩy Sungmin nằm ngửa ra giường, hai chân kẹp chặt cơ thể cậu không cho cậu bỏ chạy trong khi bàn tay cởi phăng chiếc áo khoác vướng víu.


- Anh… làm thật hả? Đã nói bây giờ không được mà!! – Sungmin chống cự cố vùng thoát.


Kyuhyun nhìn cậu say đắm với cái nhếch mép gian manh vốn có


- Đừng lo, không sập giường đâu!


- Không phải là cái giường mà là…ưgggggggg… gg… - Câu nói của Sungmin lại một lẫn nữa bị chìm ngập trong nụ hôn cuồng nhiệt của Kyuhyun. Nhưng anh chỉ hôn mạnh bạo thôi, chứ đôi tay lại mân mê cơ thể cậu rất nhẹ nhàng. Anh không muốn cậu la oai oái tìm cớ thoái thác.


Từng cái vuốt ve dịu dàng của Kyuhyun như truyền hết điện qua người Sungmin. Một cảm giác dễ chịu thích thú dâng lên như sóng cuộn, nó thôi thúc Sungmin ưỡn người lên để đón nhận sự va chạm đó.


- Ahhhggggggg… - Sungmin thở hổn hển khi Kyuhyun buông tha đôi môi của cậu, anh rê nụ hôn của mình xuống cổ, xuống vai, rồi lướt qua từng vết thương.


- ... Đau lắm phải không? – Kyuhyun thì thầm khi nhớ đến cơ thể đẫm máu của Sungmin nằm bất động ngay trong gian nhà hoang ấy.


Sungmin chu miệng nụng nịu, đầu gật gật


- Lúc đó rất đau, bây giờ đỡ rồi…


Kyuhyun liền trợn mắt lớn tiếng: - Đỡ rồi sao còn la lớn dữ vậy?


- Vì anh đè mạnh như thế hỏi sao không đau? – Sungmin nhíu mày cự cãi.


Kyuhyun thở dài ngán ngẩm, anh ngồi thẳng dậy, vô tư cởi cút quần của Sungmin.


- Anh Kyuhyun… đừng đùa nữa… - Sungmin nắm vội bàn tay của Kyuhyun nài nỉ. Dù không phải lần đầu cùng anh, nhưng lần trước là do ép buộc, còn lần này… cũng xem như được tính vào lần đầu cho ngày tân hôn của cậu. Sungmin muốn nó phải diễn ra một cách lãng mạn chứ không phải chụp giựt như mì ăn liền thế này.


Kyuhyun đẩy mạnh tay của Sungmin ra, tiếp tục cởi


- Xa em mấy ngày, anh nhớ lắm… em là vợ yêu của anh mà, không được trốn tránh!


Câu nói vừa dứt thì chiếc quần của Sungmin tụt khỏi người cậu. Sungmin nhíu mày trầm ngâm nhìn Kyuhyun vuốt ve dọc theo đùi trong cho đến gót chân cậu. Nếu cứ tiếp tục cự tuyệt, liệu Kyuhyun có giận không? Có lẻ cậu nên chiều chuộng anh một chút.


Nghĩ vậy nên Sungmin đành thở dài. Ừ... Thôi chiều Kyuhyun vậy. Anh đã bỏ nhà đi vì cậu, thì cậu cũng nên làm gì đó cho anh, nên an ủi anh mới phải. Cuối cùng, Sungmin cũng đi đến quyết định ấy, cậu nằm im re mặc cho cả cơ thể nuột nà hiện rõ trước mắt Kyuhyun. Mọi thứ thật hấp dẫn và khơi gợi, ngay cả chiếc quần nhỏ nhỏ của cậu cũng thật là... tình.


Kyuhyun như chìm đắm trong làn da mát mẻ, mịn màn như trơn tuột khỏi bàn tay anh. Cứ thế, anh hôn dọc theo khắp chân của cậu.


- Phải chi làn da trên lưng em cũng mịn màn như thế này nhỉ? – Kyuhyun trêu đùa rồi mút mạnh vào đầu gối Sungmin – Em quyến rũ thế này chỉ tiếc là anh hết hứng mất tiêu rồi…


Sungmin trợn tròn đôi mắt, lửa giận bốc đến tận não. Không một chút suy nghĩ, cậu đá thẳng vào người Kyuhyun làm anh loạn choạng ngã ầm ra giường.


- Ha...hahha…hahha… - Kyuhyun ôm bụng cười nắc nẻ vì trêu được Sungmin một cú ra trò.


- Anh đúng là một tên đê tiện! Thật sự là một kẻ xấu xa! – Sungmin quát mắng với đôi má ửng đỏ vì ngượng. Kyuhyun có tà ý như vậy mà cậu lại xiêu lòng, muốn làm cho anh vui vẻ.


Kyuhyun đứng dậy, tủm ta tủm tỉm đi nhặt quần áo cho Sungmin.


- Là vì em đang bị đau, chứ vết thương mà lành rồi thì không có thoát được anh đâu, rõ chứ? – Vừa mặc quần áo cho Sungmin anh vừa đe dọa.


Sungmin thở mạnh không thèm đáp. Càng ngày cậu càng hối hận vì yêu Kyuhyun, thật sự rất hối hận!


Kyuhyun bước xuống giường, chỉn chu trang phục rồi nhìn ngắm mình trong gương. Dáng vẻ vẫn kiêu ngạo như một cậu ấm có lắm tiền.


- Đi thôi, gã xe kéo ngoài kia sẽ phát điên mất nếu chúng ta cứ ngồi mãi trong này! – Kyuhyun giục trong khi tay xách hành lý lên. Chẳng phải vô tình hay hữu ý, lần này anh xách túi hành lý nặng hơn.


Kyuhyun dắt Sungmin đến một tiệm cầm đồ khá lớn. Dưới danh nghĩa của Lee thiếu gia, căn nhà của Sungmin được cầm với giá cao. Họ sẽ bán căn nhà ngay khi có người ưng ý. Kyuhyun đảo qua đảo lại mấy gian phòng của những nhân vật quan trọng trong tiệm cầm đồ, chẳng mấy chốc thủ tục trao nhà đã được hoàn thành.


Đi cùng Kyuhyun thế này, chứng kiến cảnh anh trao đổi cùng với mọi người, Sungmin mới nhận ra tài ngoại giao và khả năng nịnh bợ của Kyuhyun. Gặp ai anh cũng cười, cũng nói chuyện thân thiện. Gần như anh kết thân hết với mọi người trong tiệm này. Từ nhân viên quèn đến tay chủ tiệm mặt mày cau có.


Sungmin lặng lẽ ngồi trong góc tiệm mà quan sát Kyuhyun. Càng nhìn anh cậu càng thấy anh xa vời và quá mức tầm với của cậu. Thế nhưng hiện giờ anh là của cậu. Vậy mới biết trên thế gian này chuyện nực cười gì cũng có.


Chưa đầy dăm phút sau, Kyuhyun xuất hiện trước mặt Sungmin với cọc tiền đang được anh gõ gõ vào lòng bàn tay, vẻ mặt đắc ý phơi phới. Anh rất hài lòng vì căn nhà bán được giá, một phần cũng nhờ tài tâng bốc của anh.


- Bây giờ đi đâu? Bán nhà rồi biết ở đâu? – Sungmin hỏi khi cả hai bước ra tiệm cầm đồ.


- Chuyện đó từ từ tính, anh sẽ dắt em đến nơi này trước! – Nói rồi Kyuhyun nhảy phóc lên xe kéo, tay gõ gõ lên thành xe. Chờ Sungmin leo lên ngồi kế bên, anh liền khoác tay qua vai cậu. Kyuhyun đang rất hân hoan cho kế hoạch xây dựng một cuộc đời mới. Anh muốn nối gót theo Donghae, gầy dựng sự nghiệp bằng chính năng lực của mình.


- Phòng chứng nhận hôn nhân? – Sungmin hỏi lớn khi chiếc xe kéo dừng lại trước tòa nhà hành chính.


Kyuhyun vẫn giữ nụ cười gian manh, nắm tay Sungmin kéo vào trong.


- Để tránh trường hợp em lặng lẽ bỏ đi, anh phải ràng buộc em bằng pháp luật! – Kyuhyun vừa nói vừa ấn Sungmin ngồi xuống ghế.


- Anh… anh muốn làm thật sao? – Sungmin lúng túng. Cậu không nghĩ mình sẽ “lấy chồng” một cách rốp rẻng như thế này.


Kyuhyun không quan đến Sungmin, anh mỉm cười thật tươi với người chứng nhận hôn thú đang ngó lom lom mình.


- Nếu ông thấy tôi giống một ai đó, thì chỉ là do sự trùng hợp thôi, thật sự là do trùng hợp thôi! – Kyuhyun huyên thuyên vì anh nghĩ rằng người chứng nhận hôn thú này nhận ra anh là ai. Kyuhyun có mối quan hệ tốt với chính quyền, nhiều người nhận ra anh không phải chuyện lạ.


Ông lão ấy chớp chớp mắt không hiểu ý Kyuhyun lắm. Thật sự là ông thấy Kyuhyun rất quen nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Ông khẽ nhướng mày chịu thua tuổi già của mình.


- Hai người hãy điền hết thông tin vào đây, sau đó ký tên, cậu điền trước nhé! – Ông lão vừa nói vừa chìa lá đơn đăng lý kết hôn cho Sungmin – Sẵn tiện cho tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân của hai vị luôn!


Sungmin nhìn tờ đơn rồi nhíu mày nhìn Kyuhyun. Quá nhiều sự việc dồn dập khiến cậu không thể phân tích nổi. Cậu khẽ gãi gãi đầu ngượng nghịu. Không lẽ lập gia đình mà không thông báo tiếng nào cho cha, cho ông bà nội? Nhưng Kyuhyun cưới cậu, anh cũng có nói tiếng nào với Lee gia đâu? Cha Sungmin dĩ nhiên rất hoan nghênh Kyuhyun vì anh là người cứu ông ra khỏi khám. Còn mẹ Kyuhyun thì… Sungmin thở dài, cậu có nên vì hạnh phúc của mình mà níu giữ Kyuhyun?


- Viết mau đi, em chê anh không có tiền không chịu cưới anh phải không? – Kyuhyun cao giọng cằn nhằn.


- Không… không phải… - Sungmin luýnh quýnh vì sợ Kyuhyun hiểu lầm, cậu ngoáy ngoáy viết ra mà chẳng kịp suy nghĩ gì nữa.


Cụ già chứng nhận hôn thú nhận tờ đơn từ tay Sungmin, ông so sánh kỹ mọi thứ thông tin với giấy tờ tùy thân của cậu. Bất chợt ánh mắt ông trợn tròn ngạc nhiên, ông ngó Sungmin trân trân rồi ngó vào tờ hôn thú.


Cả Kyuhyun và Sungmin cùng liếc mắt nhìn nhau vì không hiểu ông ta tò mò chuyện gì trên gương mặt Sungmin.


Cuối cùng ông lão cũng thở dài rồi đưa tờ hôn thú cho Kyuhyun, để anh điền thông tin của mình.


Kyuhyun nhún vai liếc sơ lý lịch của Sungmin, rồi gương mặt anh cũng ngơ ngác như gương mặt của ông lão khi nãy.

Sungmin mím môi khó hiểu, lý lịch của cậu có gì khiến hai người kinh ngạc như vậy?


- Em… còn lớn tuổi... hơn cả anh Donghae á? – Kyuhyun hỏi với giọng yếu ớt, run run. Ánh mắt anh có chút sợ hãi. Năm nay Sungmin đã 26 tuổi, chẳng lẽ 10 năm qua Sungmin không hề lớn thêm chút nào? Nghĩ đến đó mà Kyuhyun thấy rùng mình, ớn lạnh xương sống. Trông Sungmin còn nhỏ tuổi hơn cả “chị dâu” Eunhyuk của anh.


- Thì sao? Trước giờ anh không biết tuổi của em à? – Sungmin hỏi tỉnh rụi.


Kyuhyun gật gật, miệng khẽ cười ngượng nghịu. Thế ra người mà anh cốc đầu bấy lâu nay, người mà anh sai khiến, quát tháo rồi cằn nhằn… có tuổi đời còn lớn hơn anh trai của anh. Cả Donghae cũng phải gọi Sungmin một tiếng “anh” thì Kyuhyun biết gọi cậu bằng gì?


- Sao? Em lớn hơn anh Donghae thì có gì sao? – Sungmin cao giọng hỏi. Cậu bắt đầu thấy bất ổn từ vẻ ngập ngừng của Kyuhyun.


- Ừ… ừ… không có sao… - Kyuhyun lắp bắp


Tự nhiên Sungmin thấy bực mình. Chính Kyuhyun lôi cậu vào đây rồi bây giờ cứ phân vân cây bút không chịu ký vào đơn. Sungmin nhướn người giật tờ giấy tùy thân của Kyuhyun trên tay ông lão, cậu liếc vào năm sinh của anh rồi thảy phạch nó xuống bàn.


- Bây giờ anh chê em già nên thấy hối hận chứ gì? – Sungmin hỏi mà giọng đầy đe dọa.


- Không… không… anh ký đây, anh ký đây mà… - Kyuhyun toát mồ hôi hột hí hoáy viết đại.


Tờ hôn thú bàu nhàu vì nét chữ nguệch ngoạc viết vội của cả hai người.


Sungmin hừ một tiếng bực bội rồi đứng bật dậy đi thẳng ra ngoài. Chính bản thân cậu cũng muốn phát điên vì “chồng” của cậu kém hơn cậu ngần ấy tuổi.


- Sungmin? – Kyuhyun gọi với theo trong khi cố ký nốt vào tờ đơn.


- Này… giấy tờ của hai người… - Ông lão chứng nhận hôn thú gọi lớn khi Kyuhyun vội vã chạy theo Sungmin.


- Aishiiiii ……….. – Kyuhyun nhăn nhó quay lại gom mớ giấy tờ đó, rồi anh nói vội với ông lão. – Nếu ông thấy tên của tôi giống một ai đó thì cũng là do trùng hợp thôi, rõ chứ? – Rồi anh dặn kỹ lại – Chỉ là trùng hợp thôi! Ông nhớ nhá!


- Hả? Là sao? – Ông lão chưa kịp hỏi thì Kyuhyun đã mất hút – Chỉ là trùng hợp? – Ông lẩm bẩm rồi nhìn vào tờ hôn thú lưu giữ - Lee Cho Kyuhyun? – Ông lão la lớn – Vậy… vậy… người đó là cậu ba của Lee gia sao? Đó là Lee nhị thiếu gia sao?

...

...

...


Một thời gian sau đó.





Reng reng...


Donghae đổ gục xuống bàn mệt mỏi. Anh biết ai đang gọi và gọi vì việc gì. Đây đã là cuộc gọi thứ 13 của người đó trong ngày. Nhưng không bắt máy thì không được, mà bắt máy cũng chẳng giải quyết được gì. Mấy tháng nay Donghae luôn phải sống vật vờ khổ sở như thế.


Donghae thở dài. Chán nản nhấc điện thoại lên.


- Alô? – Giọng anh đầy mệt mỏi.


- Anh Donghae ~ – Eunhyuk lại than thở, nũng nịu, đẩy đưa .


- Haz~ Gì vậy vợ yêu? - Một câu dỗ ngọt đầy miễn cưỡng.


- Em muốn nôn ~ - Eunhyuk lặp lại câu nói cũ trong ngày.


Donghae hít vào thật sâu rồi lại thở ra. Điên không chịu được! Anh biết Eunhyuk gọi cho anh chỉ có thế.


- Anh biết rồi, bác sĩ nói thời gian đầu ai cũng vậy mà…


- Nhưng em đói lắm, em chẳng ăn được gì hết, khuya thế này mà anh vẫn chưa về sao? Anh về đi, anh về mua đồ ăn cho em đi ~


- Chả phải anh đã mua cả cái chợ về nhà rồi ư? Em còn muốn ăn gì nữa, ăn bao nhiêu em cũng nôn hết mà.


- Anh Donghae… ~ – Eunhyuk mếu máo, giọng nhão nhoẹt.


- Rồi… rồi… anh biết rồi, vậy em muốn ăn gì?


Donghae thật sự phát điên khi nghe giọng cười đắc thắng của Eunhyuk.


- Em muốn ăn thịt nướng bí, cái món mấy bữa trước anh mua cho em đó.


Donghae gãi gãi đầu, anh đã mua quá nhiều đồ ăn cho Eunhyuk, món nào cậu cũng chê. Làm sao anh nhớ mấy bữa trước mua cho cậu món gì.


- Thôi được rồi, tí nữa anh sẽ bảo thằng Năm mang về cho em. – Donghae đáp đại. Anh chán lắm cái giọng mè nheo của Eunhyuk.


- Không được ~ - Eunhyuk cao giọng - Chỉ có anh mua em ăn mới ngon, không em lại nôn ra hết, anh về đi ~


Donghae nghiến hai hàm răng tức tối. Chân anh ngứa ngáy lắm, anh muốn đá Eunhyuk một cái thật mạnh ngay bây giờ. Thật là không sao chịu nổi cái tính nhõng nhẽo của cậu. Nhưng anh không dám nổi nóng với cậu. Eunhyuk giờ là ông hoàng của Lee gia. Ngay cả Lee lão gia cũng phải chiều chuộng cậu. Lee phu nhân cũng chẳng muốn dây dưa với cậu. Ý muốn của Eunhyuk là ý muốn của trời, và Donghae luôn là người phải thi hành mọi mệnh lệnh đó.


- Được rồi, anh làm nốt vài thứ rồi về với em nhá? ~ - Donghae lại miễn cưỡng dịu dàng với Eunhyuk.


- Không được ~ Em đói lắm, anh về liền đi, em chờ anh 20 phút thôi nha ~


- Ashiiii……


- Anh Donghae ~ Anh vừa nói gì thế? - Giọng Eunhyuk có chút không vui.


Donghae giật mình. Anh tuyệt đối không thể nổi nóng với cậu. Bác sĩ nói những tháng đầu nếu cậu bị buồn phiền, thì sẽ rất ảnh hưởng về sau. Donghae vội vã cứu chữa chút phản ứng giận dỗi của mình.


- Không, anh nói là anh sẽ về với em trong 20 phút nữa ~


Eunhyuk bật cười khoái chí. Cũng giọng nói ngọt ngào đó, cũng nụ cười thiên thần đó mà bây giờ Donghae không thể tiêu hóa nổi. Cậu hành hạ anh mấy tháng nay rồi. Donghae ngây ngô không hề nhận ra kế hoạch trả thù dai dẳng của người vợ yêu, cứ thế mà cong lưng chiều chuộng cậu.


Donghae gác máy. Lắc đầu chán nản người vợ mè nheo. Eunhyuk thiệt giỏi trong việc khủng bố người khác. Dù bực là vậy, nhưng anh không thể không lo cho cậu. Tình yêu của anh đã biến anh thành một kẻ tôi tớ trung thành.


Donghae lại nhấc máy. Anh phải làm tốt công việc vừa được giao phó.


- Vâng cậu hai? – Giọng thằng Năm lễ phép trong điện thoại, nó đang ngồi chờ Donghae ở nhà xe của Lee M.


- Mấy hôm trước ngươi có mua món thịt nướng bí nào cho mợ hai không? – Donghae hỏi.


- Dạ có, cách đây ba hôm ạ. – Thằng Năm đáp.


Donghae thở ra nhẹ nhõm.


- Vậy ngươi mua gấp một phần cho ta đi, khi nào xong thì chở ta về nhà.


- Nhưng… cái quán đó đông lắm, phải đặt hàng trước 2 giờ đó cậu hai.


Donghae ghiến răng, anh đã bị Eunhyuk làm cho nổi quạu rồi.


- Lee đại thiếu gia mua mà phải chờ ư? Ngươi hỏi chủ quán coi còn muốn kinh doanh ở vùng này nữa không?


- Dạ… - Thằng Năm ấp úng – Hôm trước tới mua, con thấy Ngài cảnh sát trưởng phải chờ hơn một giờ mới có đấy

Donghae chớp chớp mắt. Trong vùng có quán ăn nổi tiếng vậy mà sao anh không biết nhỉ? Thời gian gần đây anh bận rộn với công việc quá. Một mình ôm cả Lee M. Lee lão gia chỉ quản chung chung, mọi việc đều đổ dồn lên vai anh. Có lẽ vì vậy mà anh lạc hậu với thị trường vui chơi giải trí mất rồi.


- Ngươi nói Lee gia mua, sẽ trả tiền gấp ba gấp bốn, bằng mọi giá ngươi phải mua được trong vòng 10 phút thôi. – Donghae ra lệnh rồi gác máy. Anh vừa bực vừa lo. Phải chờ hai tiếng thì thế nào Eunhyuk cũng cằn nhằn này nọ.




Nhưng chưa đầy mười phút sau, Donghae đã nhận tín hiệu của thằng Năm từ dưới nhà xe. Không lẽ Lee gia thật sự có uy lực như vậy sao?


Donghae vội vàng thu dọn đồ đạc để đi về. Anh nhận hộp thịt nướng bí từ tay thằng Năm mà thắc mắc.


- Ngươi đã phải trả bao nhiêu tiền?


- Dạ… con nói cậu hai mua cho mợ hai, thế là họ tức tốc làm miễn phí đó ạ.


Donghae lại chớp chớp mắt. Chưa quán ăn nào nịnh bợ Lee gia một cách trắng trợn như vậy. Có thật là danh tiếng của anh có sức ảnh hưởng vậy không? Donghae cảm thấy rất nghi ngờ. Nếu có thời gian, anh phải đến quán ăn đó tìm hiểu.

*************

Trong khi đó tại Lee gia. Eunhyuk vừa gác máy xuống, miệng đã tủm ta tủm tỉm. Vẫn nụ cười e thẹn ấy nhưng giờ nó đã nhuộm chút màu gian manh. Cậu biết bây giờ cậu có đòi mạng thì Donghae cũng hai tay dâng cho cậu. Eunhyuk đang rất hạnh phúc với cuộc sống muốn gì có đó như hiện giờ.


Eunhyuk liếc nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ hơn. Cậu sẽ cho Donghae đúng 20 phút để có mặt tại nhà. Nếu Eunhyuk không làm vậy thì đến một hai giờ khuya Donghae mới chịu về. Anh là tuýp người cho công việc. Hơn nữa bây giờ chỉ có một mình Donghae quản Lee M, anh càng bận rộn nhiều hơn nữa. Vì vậy, cứ mỗi trưa, mỗi tối, Eunhyuk phải réo anh về với cậu. Bây giờ thì cậu chẳng ngại ngùng gì trong việc làm phiền Donghae.


Eunhyuk với tay tắt đèn phòng khách. Đã khuya nên mọi người đều ngủ cả. Cậu bước chân sáo đến cầu thang rồi tung tăng nhảy lên từng bậc. Dạo này cậu yêu đời lạ. Nếu Donghae mà thấy cậu bay nhảy thế này thể nào cậu cũng bị la một trận vì cái tội đi đứng không cẩn thận.


Khi Eunhyuk vừa bước đến cửa phòng thì cậu thoáng chút lạ lẫm. Hình như cửa phòng của Kyuhyun hé mở. Eunhyuk nhướng mày ngạc nhiên. Kyuhyun đã bỏ đi mấy tháng nay, phòng của anh đâu có ai ra vào. Vì tò mò, Eunhyuk rón rén qua xem thử.


Eunhyuk mở cánh cửa phòng Kyuhyun rộng hơn, ló mắt trông vào xem xét. Và ánh mắt cậu dừng lại ngay góc giường của Kyuhyun, nơi có bóng người đang lặng lẽ ngồi đó. Người đó quay lưng về phía Eunhyuk, nhưng qua bờ vai đang thổn thức, Eunhyuk nghĩ người đó đang khóc. Khóc từng tiếng thút thít rất nhỏ, có vẻ trời khuya nên người đó sợ bị nghe thấy.


Eunhyuk thở dài. Cậu thật sự không thích con người đó. Hằng ngày cậu vẫn vấn an, vẫn thăm hỏi nhưng cậu chỉ làm cho đúng gia phong lễ nghĩa, còn tình cảm thì hoàn toàn không có. Nhưng nhìn cảnh tượng thế này, lòng Eunhyuk không khỏi xót thương. Eunhyuk nhẹ nhàng khép cửa lại, cậu không muốn làm phiền.


- Là Eunhyuk phải không? – Chợt người đó cất tiếng gọi. Có lẽ tiếng đóng cửa của cậu đã gây sự chú ý.


- Vâng… - Eunhyuk đáp rụt rè – Khuya rồi… phu nhân chưa ngủ ạ?


Lee phu nhân thở dài, lau lau giọt nước mắt.


- Ta không ngủ được.


- Con đang chờ anh Donghae về, cũng không ngủ được. – Eunhyuk đáp rồi khẽ cúi đầu – Con về phòng đây ạ.


- Eunhyuk… - Lee phu nhân gọi nhỏ khi Eunhyuk quay lưng bỏ đi.


- Vâng?


- Hãy vào đây… nói chuyện với ta một chút. – Lee phu nhân nói rất dịu dàng.


Eunhyuk hơi phân vân, cậu thường ít muốn nói chuyện với người cậu không thích. Nhưng Eunhyuk là người tế nhị, khó ai biết được là cậu không thích họ. Vì vậy Eunhyuk đành nở một nụ cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng bước vào phòng, ngồi xuống ghế đối diện với Lee phu nhân.


Đây là lần đầu tiên Eunhyuk đến phòng của Kyuhyun. Gian phòng cũng giống như của Donghae, một phòng lớn và một phòng nhỏ. Nhưng Kyuhyun bài trí rất xa hoa lộng lẫy, không đơn giản như Donghae. Kyuhyun quả thật là công tử biết hưởng thụ.


- Mấy ngày nay con ăn uống được chứ? – Lee phu nhân hỏi.


Eunhyuk khẽ gật đầu.


- Anh Donghae chăm sóc con rất tốt.


Lee phu nhân gật gù, nở một nụ cười buồn bã.


- Trong những giai đoạn này, người chồng thật sự rất quan trọng. Con thật may mắn khi có Donghae cạnh bên. Ta đã không hề nghĩ Donghae lại chu đáo như vậy.


- Chỉ vì phu nhân chưa bao giờ mở lòng với anh ấy nên phu nhân khó mà hiểu về anh ấy được – Eunhyuk đáp. Cậu trách cứ Lee phu nhân rất kín đáo.


Lee phu nhân không thấy giận, bà thở dài.


- Phải… có lẽ, nó cũng ghét ta lắm…


Eunhyuk nghiêng đầu chăm chú vào Lee phu nhân. Những gì bà nói hôm nay thật lạ lẫm. Từ khi Kyuhyun bỏ đi, Lee phu nhân sống lầm lũi như cái bóng. Bà không quát mắng gia nhân, không xỉa xói Donghae, cũng chẳng tìm cách bắt chẹt Eunhyuk. Cứ như bà buông xuôi tất cả, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Có lẽ sự ra đi của Kyuhyun là một cú sốc rất lớn đối với bà. Eunhyuk mím chặt đôi môi, nếu đã đến nước này thì cậu sẽ nói chuyện thẳng thắn với bà.


- Vì sao phu nhân lại ghét anh Donghae? Nếu chỉ vì anh ấy là con của đại phu nhân mà bị ghét bỏ, thế chẳng phải phu nhân quá nhỏ mọn sao? 


Eunhyuk hỏi khi nhìn thẳng vào mắt Lee phu nhân. Lee phu nhân cũng đáp trả lại ánh nhìn của cậu, bà biết Eunhyuk là dạng người thẳng thắn và luôn nói thật với suy nghĩ của mình.

Suy nghĩ một hồi lâu, Lee phu nhân cất giọng thiểu não.


- Ta nhỏ mọn? – Lee phu nhân bật cười, Kyuhyun cũng từng nói với bà như thế - Ban đầu ta không ghét Donghae. Ngày đầu tiên ta bước chân vào Lee gia, Donghae mới một tuổi. Ta đã từng muốn chăm sóc, che chở cho nó như người mẹ thứ hai…


Lee phu nhân nói khi ánh mắt ngó mông lung về quá khứ. Nỗi cô đơn quạnh quẽ bao ngày qua đã khiến Lee phu nhân mệt mỏi. Sự u uất chất chứa càng nhiều thì nó càng thôi thúc được giải thoát. Vì vậy, Lee phu nhân rất muốn được trò chuyện cùng ai đó cho thỏa lấp tâm tư.


Nhưng tại Lee gia, bà có thể chia sẻ với ai? Ngoài Kyuhyun bà chẳng có tình cảm với ai cả. Lee lão gia luôn có thái độ xa cách với bà, Donghae lại càng quá xa lạ. Bất chợt bây giờ gặp được Eunhyuk, một cảm giác thân thương ùa ngập trong trái tim Lee phu nhân. Ở đây ai cũng xa lánh bà, tránh né tiếp chuyện với bà. Chỉ có Eunhyuk, mặc dù cũng là do miễn cưỡng, nhưng cậu đến với bà mỗi sáng, cười nói dịu dàng với bà, cho dù bà hay xách mé, mỉa mai. Đôi lúc Eunhyuk nhíu mày phản kháng nhưng sáng hôm sau lại đến vấn an như thường lệ.


Chính vì lẽ đó, khi cảm xúc cô đơn kéo dài, Lee phu nhân nhận thấy Eunhyuk là người gần gũi nhất với bà. Bà không có ý muốn chia sẻ với Eunhyuk, chỉ là buột miệng muốn trút hết cõi lòng.


- Ta đã rất muốn khỏa lấp đi sự thiếu vắng tình mẹ trong lòng Donghae. Ta… muốn thay thế vị trí của mẹ nó… bằng cả trái tim của một người con gái đang yêu mãnh liệt… - Lee phu nhân dùng khăn chậm chậm vào đôi mắt bắt đầu ướt đẫm, nghẹn ngào nói tiếp. - Ta đã từng đến cạnh bên Donghae, đã từng khao khát được chăm sóc nó… Nhưng mọi cố gắng của ta… chỉ được đáp trả bằng thái độ lạnh lùng… Cả Lee lão gia và Donghae… chưa bao giờ yêu thương ta, ông ấy… cứ ngày đêm mong nhớ người vợ đã mất, nếu không vì gia đình ép buộc… ông ấy sẽ chẳng bao giờ cưới ta… nhưng cưới rồi… ông ấy lại chẳng ngó lấy ta một lần…


Lee phu nhân hít một hơi thật sâu để ngăn đi tiếng nấc nghẹn ngào, có lẽ những nỗi buồn mấy ngày này khiến tâm hồn bà dễ xúc động.


- Cho đến khi Donghae ba tuổi, nó bắt đầu ngày càng giống mẹ nó. Lee lão gia không chiều chuộng nó nhiều nhưng không lúc nào là ông không dõi theo nó… ta… ta… - Lee phu nấc lên từng tiếng hờn tủi - Ta… cũng muốn có một đứa con… ta cũng muốn lại gần mà ôm ấp, nâng niu Donghae… nhưng… tất cả trên dưới Lee gia… đều cự tuyệt ta… … - Giờ thì Lee phu nhân không thể ngăn cản dòng nước mắt tuôn trào như suối – Ta là một tiểu thư quyền quý, ta yêu ông ấy bằng cả trái tim chân thành, ông đã không đoái hoài còn bỏ nhà ra đi với người đàn bà nghèo kiết xác đó… Ta không oán trách một lời mà cam tâm làm vợ hai… ta đã cố sống trong Lee gia này… chỉ để được yêu thương… dù là một phần nhỏ…


Lee phu nhân gục khóc trong đôi bàn tay tròn trĩnh, những năm tháng cô đơn, tủi phận lại ùa về trong ký ức của bà. Eunhyuk chợt thấy chạnh lòng, cậu tiến sát lại gần, vỗ về đôi vai đang thổn thức.


- Lúc đó… cha quá đau buồn vì người yêu ra đi đột ngột, lại bị ép cưới vợ mới… khó trách cha lạnh lùng như thế… còn anh Donghae… anh ấy còn quá nhỏ để nhận biết mọi chuyện mà… - Eunhyuk cố an ủi.


Lee phu nhân lắc đầu buồn bã.


- Đã không còn kịp cho ta quay lại… từ khi có Kyuhyun… ta chỉ muốn dành trọn tất cả cho nó… những tình cảm mà ta cho đi không được đón nhận… ta đã lấy lại toàn bộ mà dành trọn cho Kyuhyun… rồi đến một ngày… đến một ngày… nó gọi là ta người mẹ ích kỷ… nó lớn tiếng với ta… rồi bỏ đi tới bây giờ… hức… hức… - Lee phu nhân ôm mặt khóc nức nở hơn.


Eunhyuk xoay người Lee phu nhân lại, để bà đối diện với cậu. Cậu nhẹ nhàng lấy chiếc khăn từ tay bà lau đi những giọt nước mắt uất ức.


- Vì sao cậu ba lại bỏ đi, vì sao cậu ba lại lớn tiếng với phu nhân? Phu nhân thật sự nghĩ rằng cậu ba là một người con bất hiếu nên hành động như vậy sao? – Eunhyuk hỏi.


Lee phu nhân lắc đầu bất lực với sự thật trước mắt


- Nó bỏ đi… vì nó lại một bản sao cứng đầu của cha nó… - Lee phu nhân thất vọng đáp. Từ ngày biết Kyuhyun bỏ nhà chạy theo tiếng gọi trái tim, Lee lão gia chẳng mở miệng trách bất cứ lời nào. Vì năm xưa, ông cũng đã hành động như vậy. Ông chỉ lặng lẽ động viên Donghae cố gồng gánh lo cho Lee M. Donghae vừa làm vừa tức, không ngày nào là anh không rủa thầm Kyuhyun. Nhưng anh không biết, chính câu nói của anh khiến Kyuhyun tin tưởng và an tâm bỏ lại Lee M.


Eunhyuk trầm ngâm suy tư một hồi, cậu lại lên tiếng.


- Phu nhân đã hiểu được sự đau khổ của lão gia khi mất đi người yêu, và phu nhân cũng đâu hạnh phúc khi sống với người không yêu mình, vì sao phu nhân lại còn ép buộc cậu ba? Phu nhân không nghĩ rồi đây cậu ba sẽ như lão gia, còn Tae tiểu thư cũng mãi hờn tủi giống phu nhân sao?


Lee phu nhân thở ra mệt mỏi. Thật sự bà cũng có những suy nghĩ như khi Lee lão gia ép buộc Donghae phải cưới Eunhyuk. Với ông, Eunhyuk là mẫu con dâu lý tưởng. Còn với Lee phu nhân, Tae tiểu thư là người có thể mang lại cho hạnh phúc cho Kyuhyun. Tae tiểu thư quyết đoán, biết tranh giành mọi thứ thuộc về mình. Khi về Lee gia, chắc chắn cô có thể áp đảo được những gì gây bất lợi cho Kyuhyun. Nhưng từ ngày Kyuhyun bỏ đi, anh ghẻ lạnh với Tae tiểu thư, thì Lee phu nhân đã nhìn ra một tính cách khác trong con người của cô mà trước nay bà không nhìn thấy.


Lee phu nhân chậm rãi ngả người vào tường, ánh mắt buồn bã.- Ta… đã từng rất yêu thương Tae tiểu thư… ta làm vậy, cũng vì thể diện cho Lee gia… Sungmin… thân thế của nó… người đời sẽ lời ra tiếng vào, họ Lee thế nào cũng mang tai tiếng…


Eunhyuk khẽ cười.


- Mẹ của anh Donghae cũng là một người không có danh phận. Cho đến bây giờ, có ai dám lời ra tiếng vào với Lee gia đâu? Vì tình yêu bà ấy dành cho Lee lão gia là thật lòng. Dù cha trắng tay, nghèo khổ, bà ấy vẫn ở bên cạnh ông. Nếu là người biết suy nghĩ, họ sẽ không đánh giá nhân phẩm một con người khi chưa tiếp xúc với người đó. Chỉ dựa vào cái nhìn bên ngoài mà xì xầm đàm tiếu, đó là những kẻ hồ đồ. Phu nhân là một quý phu nhân quyền cao chức trọng, vì sao phu nhân lại để tâm đến lời nói rỗi rãi của những kẻ hồ đồ đó?


Lee phu nhân ngây người khi nghe từng lời của Eunhyuk, thật sự bà cũng là một kẻ hồ đồ sao? Nhưng dù gì thì đó cũng là danh tiếng của Lee M, làm sao có thể bỏ qua lời đàm tiếu rồi cứ thế đạp lên dư luận mà sống?


Không chờ Lee phu nhân trả lời, Eunhyuk lại mỉm cười nói tiếp.


- Phu nhân quan trọng thể diện cho Lee gia, phu nhân sợ người đời chê bai này nọ. Nếu cậu ba cưới Tae tiểu thư, họ sẽ không chê bai nữa, họ sẽ tâng bốc gia đình ta có người dâu môn đăng hộ đối. Nhưng rốt cuộc thì… những lời tâng bốc đó có mang lại hạnh phúc cho con trai của phu nhân không?


Lee phu nhân vẫn im lặng, Eunhyuk lại hỏi.


- Và những lời tâng bốc đó có nuôi sống ai trong Lee gia không? Miệng đời… Người không tiền thì bị khinh rẻ, người có tiền lại bị ganh ghét… Đây là chuyện ai cũng biết, vì sao phu nhân lại quan trọng hóa cảm xúc của người dưng mà làm khổ chính đứa con của mình?


- Ta… làm khổ Kyuhyun sao? – Lee phu nhân thẫn thờ hỏi. Eunhyuk bắt lỗi bà thẳng thừng mà chẳng thèm nể nang. Eunhyuk là dạng người không thích vòng vo. Chính vì vậy mà nhiều người thích nói chuyện với cậu.


Lee phu nhân vì trọng giàu khinh nghèo mà ép buộc tình cảm của Kyuhyun với Sungmin khiến Eunhyuk rất bức xúc. Những gì phật lòng trước mắt Eunhyuk thường sẽ phản kháng ngay. Chỉ vì không có mối quan hệ tốt với Lee phu nhân nên cậu kiềm lòng không muốn nói. Bây giờ được dịp giãi bày thế này thì cậu càng phải nói hết ra.


- Nếu không khổ đã không bỏ nhà đi… - Eunhyuk lẩm bẩm với nụ cười trìu mến, sự thật rành rành ra đó mà Lee phu nhân không chịu hiểu - Phu nhân cũng đã từng tiếp xúc với Sungmin rồi, vậy phu nhân có thấy Kyuhyun cưới một người như Sungmin sẽ làm mất mặt Lee gia không?




Eunhyuk lại khơi ra một vấn đề khác, Lee phu nhân vẫn không đáp tiếng nào. Dáng người nhỏ bé lất khất đi ra mé cổng nhà Ye gia hiển hiện rõ trong tấm trí bà. Từng lời nói, từng cử chỉ và cả những giọt nước mắt của chàng trai đó bà đều nhớ rất rõ.


- Nó… là con của một tù nhân… - Lee phu nhân nói với giọng đầy tiếc nuối.


- Ba Sungmin ở tù vì bị oan, không phải ai ở tù cũng là người xấu. Có những người… sẵn sàng vì tình yêu mà chấp nhận tù đày, có những người… đã gây ra tội ác nhưng vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật… Lee phu nhân cũng hiểu rõ vấn đề đó mà… - Eunhyuk nói mà ánh mắt buồn sâu thẳm. Những lời này cậu tự đúc kết bằng chính cuộc đời của mình. SiWon không gây nên tội mà bị bắt giam, còn cậu – một kẻ giết người – vẫn tự do tự tại.


- Nhưng… nhưng… Sungmin… nó từng hát vũ trường, từng làm bồi bàn… thật sự rất thấp kém…


Eunhyuk thở ra.


- Cha cũng từng là một kẻ nghèo xơ hai bàn tay trắng, anh Donghae cũng từng làm bốc vác cho Đông Hưng… đó không phải là những công việc thấp kém sao? Nếu đánh giá như vậy thì cả cha và anh Donghae đều có nhân phẩm không tốt. Và cậu ba bây giờ đang lang thang ở đâu đó, không có một xu nào, cũng có nhân phẩm không tốt… Phu nhân nhìn người như vậy… không phải là bất công cho Sungmin ư?


Lee phu nhân nhíu mày không đồng tình nhưng bà không tìm được lý lẽ nào để cãi lại Eunhyuk.


Eunhyuk nắm bàn tay của bà, giọng trìu mến.


- Hãy bỏ qua chuyện tù tội, hãy bỏ qua những công việc Sungmin đã từng làm, phu nhân cảm thấy con người của Sungmin thế nào?


- Nó rất ngoan… - Lee phu nhân buột miệng trả lời trong vô thức.


Eunhyuk bật cười. Một câu hồi đáp ngoài mong đợi của cậu. Chỉ cần ba tiếng ấy thôi Eunhyuk đã hiểu tình cảm Lee phu nhân dành cho Sungmin ở mức nào. Rõ ràng bà đang luyến tiếc. Bà tiếc cho thân thế của Sungmin. Chỉ vì tư tưởng của quý phu nhân, nên bà không thể chấp nhận Sungmin, nhưng nhân phẩm tốt đẹp của cậu, bà hiểu rõ.


Những điều này không phải Lee phu nhân không nghĩ đến, chỉ là bà cố chấp không nghĩ. Hôm nay nói chuyện với Eunhyuk, cậu đã khơi gợi ra cho bà rất nhiều, cậu giúp bà tự nói ra những gì bà không muốn nhìn nhận.


- Con nghĩ… đã đến lúc tìm cậu ba về, Lee phu nhân… sẽ nói chuyện rõ ràng với Sungmin, phải không? – Eunhyuk nhẹ ngàng đề nghị


- Nói chuyện với Sungmin? – Lee phu nhân thắc mắc, bà không hiểu ý của Eunhyuk lắm.


Eunhyuk đứng dậy, khẽ khép cửa sổ lại. Gió đêm thật sự làm cậu lạnh.


- Cậu ba vì Sungmin mà dám bỏ lại danh phận thiếu gia, chứng tỏ tình yêu của họ rất sâu sắc. Cả đời phu nhân chỉ sống vì cậu ba, vậy thì cớ gì phu nhân lại vì danh tiếng của Lee gia mà ép uổng cậu ba vậy? Phu nhân hãy thử nói chuyện một lần nữa với Sungmin… vì hạnh phúc của cậu ba, phu nhân nên làm như vậy.


Lee phu nhân cắn hờ môi dưới, trầm tư suy nghĩ. Phải rồi, Lee gia ghẻ lạnh với bà, không trân trọng tình cảm của bà, vậy thì tại sao bà phải vì danh tiếng của nó mà bất hòa với Kyuhyun? Kyuhyun xưa nay ngoan ngoãn lại hay trêu đùa, có anh ở nhà lúc nào tiếng cười cũng rôm rả. Bây giờ Lee gia cũng có tiếng cười rôm rả, nhưng là vợ chồng cậu hai cứ cười đùa riêng với nhau. Còn nụ cười của bà, từ bao giờ không còn hé mở nữa?


- Ta… sẽ nói chuyện với Sungmin… - Lee phu nhân mấp máy đôi môi với giọng điệu yếu ớt, nhưng gương mặt bà lại rất quả quyết làm chuyện đó.


Eunhyuk mỉm cười hài lòng. Qua cuộc trò chuyện cậu đã hiểu hơn về Lee phu nhân. Dù tính tình bà ngạo mạn nhưng vì Kyuhyun, bà cũng sẵn sàng từ bỏ tất cả. Tình thương của người mẹ thật sự bao la vĩ đại. Một thứ tình thương mà Eunhyuk chưa bao giờ được nếm trải. Cậu đứng tựa lưng vào cánh cửa nối ra ban công, sát cạnh chỗ Lee phu nhân ngồi, mắt chăm chăm nhìn xuống đất, bàn chân phải vẽ vẽ vài vòng tròn xuống nền gạch, miệng cười ngượng ngùng, giọng lí nhí.


- Lee phu nhân vốn dĩ đã từng mở lòng với anh Donghae, từng muốn yêu thương anh ấy… nhưng vì nhiều lý do khiến phu nhân cảm thấy bị tổn thương… vậy thôi thì… phu nhân dành tình cảm đó… cho con của anh ấy… được không?


Lee phu nhân trân mắt nhìn Eunhyuk, bà ngạc nhiên vì lời đề nghị của cậu. Eunhyuk cúi đầu sát hơn, đỏ mặt, mỗi khi nhắc đến đứa trẻ, cậu lại xấu hổ.


- Con không mẹ… anh Donghae cũng vậy… dĩ nhiên chúng con chẳng biết cách phải chăm sóc em bé như thế nào… sao phu nhân không rộng lòng ra một lần nữa… để đón nhận chúng con? Chẳng phải… chúng ta là một gia đình sao?


Eunhyuk nói mà không nhìn thẳng Lee phu nhân, tay cậu mân mê vạt áo. Đó là câu nói thật, lời nói từ tận đáy lòng. Cậu cũng muốn con của mình được vô tư mà gọi hai tiếng “bà nội”. Qua cuộc nói chuyện hôm nay, cậu nhận ra Lee phu nhân không hẳn là một kẻ hẹp hòi với trái tim ích kỷ. Chỉ là bản thân bà cũng đã chịu nhiều tổn thương mà thôi.


Lee phu nhân thở dài, bà thấy buồn cười với dáng vẻ e thẹn của Eunhyuk. Điệu bộ này rất quen thuộc với Donghae, nhưng lại là lần đầu tiên Lee phu nhân được nhìn thấy. Khi Eunhyuk ngượng ngùng, thật sự trông cậu rất đáng yêu.


- Kyuhyun… đã luôn mơ ước về một gia đình ấm cúng… nhưng… ta đã ép nó làm điều ngược lại… những ngày qua, thật cô đơn trống trải… - Rồi Lee phu nhân khẽ cười, nhìn Eunhyuk một cách trìu mến – Con có biết xí muội giúp đỡ buồn nôn không?


Eunhyuk tròn mắt, lắc đầu. Lee phu nhân cười rộng hơn. Trong Lee gia, ngoài bà ra thì đâu ai có kinh nghiệm mấy vụ này chứ. Lee phu nhân đứng dậy, nắm tay Eunhyuk, dắt cậu đi xuống lầu, tiến vào căn phòng riêng của bà.


- Thật ra ta đã nhờ gia nhân mua cho con mấy bữa trước nhưng chưa có dịp để đưa.


Lee phu nhân nói trong khi lục lọi ngăn tủ sát cạnh giường. Eunhyuk ngại ngùng đứng sát cửa ra vào. Cậu chưa bao giờ đến quá gần phòng của Lee phu nhân như thế này.


- Cái này… giúp hết buồn nôn thật chứ ạ? – Eunhyuk hỏi khi đón thấy gói xí muội từ tay Lee phu nhân.


- Lúc trước có Kyuhyun, ta cũng phải dựa vào cái này mới ăn uống được.


Eunhyuk mân mê gói quà miệng tủm tỉm cười. Cậu đã chán ngấy việc ăn cái gì không cũng được, lúc nào cũng đói cồn cào.


- Cám ơn… phu nhân… - Eunhyuk nói ngượng ngùng. Nhận sự giúp đỡ từ một người mình không thích thì luôn ái ngại như thế. Món quà này có phải thay cho lời đồng ý của Lee phu nhân? Bà đã chấp nhận chăm sóc đứa bé giúp cho vợ chồng cậu?


Lee phu nhân nhìn vẻ hí ha hí hửng của Eunhyuk rồi bật cười lần nữa. Sự vui vẻ này của Eunhyuk là do bà mang lại. Bà chưa bao giờ nghĩ sẽ làm cho Eunhyuk vui từ khi cậu bước chân vào Lee gia. Vì lý do gì bà lại ghét chàng trai xinh xắn này và luôn tìm cách trù dập cậu? Lee phu nhân khẽ lắc đầu khi nhận ra Eunhyuk thật đáng yêu. Cậu dịu dàng, hiểu biết và rất chịu khó chăm sóc cho người bệnh. Lee lão gia chưa bao giờ phàn nàn về sự chu đáo của cậu khi lo lắng cho ông. Tự nhiên Lee phu nhân thấy ấm áp hẳn. Thì ra khi yêu thương và chăm sóc cho người thân và nhận được sự quan tâm từ họ, sự trống trải trong tâm hồn sẽ được lấp đầy.



Chợt tiếng xe hơi rì rì ngoài cổng, Eunhyuk lập tức ló đầu ra mé cửa sổ để kiểm tra. Môi cậu nở ra nụ cười tươi tắn hơn khi biết Donghae đã về.


- Phu nhân chờ con một chút nhé! – Eunhyuk nói nhỏ với Lee phu nhân rồi tiến nhanh ra phòng khách.


Donghae vừa bước vào nhà đã thấy Eunhyuk đi từ mé trái hành lang ra. Anh hơi ngạc nhiên vì đó là khu vực của Lee phu nhân. Mà lẽ ra giờ này Eunhyuk phải ở trên phòng chờ anh chứ.


- Anh về đúng giờ quá, sớm hơn ba phút – Eunhyuk hồ hởi nói.


Donghae ôm cậu sát người, hôn vài cái lên trán rồi nắm tay cậu dắt lên lầu.


- Em làm gì dưới này vậy? Đã đói bụng còn đi lung tung – Rồi anh để ý đến gói xí muội trên tay cậu – Cái gì đây?


Eunhyuk bật cười.


- Kẹo ngậm thôi.


- Kẹo? Đói bụng ăn cái này không tốt đâu. Anh mua thịt nướng bí cho em rồi nè, ăn cho nóng – Donghae vừa nói vừa xoa xoa hộp thịt nướng trong tay, mặt mày hớn hở chờ vợ khen, anh muốn thấy gương mặt cảm động của Eunhyuk khi anh bỏ việc mà về với cậu.


Nhưng Eunhyuk vẫn tỉnh bơ.


- Em không thấy thèm món đó nữa. Anh mau đi tắm để thư giãn chút đi, em có chuyện muốn nói với anh nè.


Donghae xụ mặt, vừa thất vọng vừa phát điên. Vì “mệnh lệnh” của cậu mà anh ba chân bốn cẳng chạy về đây, rốt cược chỉ nhận được câu “Em không thấy thèm món đó nữa”. Donghae đứng lặng người cố dìm cơn bực tức thì Eunhyuk đã đi lướt qua người anh.


- Lẽ ra em muốn nói với anh sáng mai cơ, nhưng em nghĩ ngay thời điểm này là thích hợp nhất.

Donghae đi phía sau nghe giọng điệu ngọt ngào của cậu mà phát cáu thật sự. Anh chỉ ước gì có thể đá cậu một cái thật mạnh cho giải tỏa sự uất ức mấy tháng qua.


Bất chợt Eunhyuk quay phắt lại nhìn Donghae.


- Hình như anh có vẻ không vui…


Donghae bật cười ngay lập tức.


- Không… anh rất vui vì được về với em đó chứ!


Eunhyuk liếc nhẹ Donghae rồi lại bước đi, cậu biết anh nói dối. Nếu không thương cậu anh sẽ không chiều cậu như vậy. Eunhyuk hiểu rõ điều đó nên cứ ra sức mà bắt nạt Donghae.




Cả ngày làm việc khiến Donghae thật là mệt. Nước nóng có thể làm cho anh thoải mái và thư giãn hơn. Nhưng hình như Eunhyuk cảm thấy như thế chưa đủ cho anh, cậu bước vào buồng tắm, mat-xa vùng lưng và cổ cho anh.


- Hôm nay tốt đột xuất, thật ra em muốn nói gì với anh vậy?- Donghae hỏi giọng đầy nghi ngờ.

Eunhyuk vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, ấn tay vào mạnh hơn.


- Em muốn anh thật thoải mái và khỏe khoắn để thực hiện lời hứa của mình.


Donghae nhíu mày, cố suy nghĩ.


- Anh đã hứa gì nhỉ?


- Hôm nay là đúng hai tháng kể từ ngày cậu ba bỏ đi, anh thử nhớ xem anh đã hứa gì?

Donghae im lặng không đáp. Anh ngồi bất động làm bộ như không nghe Eunhyuk nói. Eunhyuk múc một gáo nước ấm dội vào người anh, rồi lại mat-xa tiếp. Cậu nghĩ làm thế Donghae sẽ khỏe hơn, nhưng cậu yếu như sên, Donghae chỉ có cảm giác cậu rờ nhột cho anh thôi.


- Em đã nói người hầu chuẩn bị mọi thứ cho anh rồi, Lee phu nhân cũng đang chờ anh đó – Eunhyuk nói khi với tay lấy khăn lau lau mái tóc cho anh.


- À… ừm… ờ… - Donghae bắt đầu ấp úng – Thật ra … cũng đâu nhất thiết làm phiền đến Lee phu nhân… tự bản thân anh thấy tình yêu của Kyuhyun và Sungmin thật sự gắn bó keo sơn, không phải như vậy là đủ hay sao.


Eunhyuk cười khỉnh không đáp, cậu lặng lẳng bước ra buồng tắm soạn cho Donghae một bộ đồ thoải mái.


- Anh biết không, con cái thường noi theo gương cha mẹ, anh sắp làm cha rồi mà không mẫu mực tí nào, nói mà không biết giữ lời… - Eunhyuk dùng ngữ điệu rất ngọt ngào, nhưng người nghe thì thấy nhức nhối lắm.


Donghae cắn nhẹ đôi môi, thiệt là muốn phát điên vì người vợ nhõng nhẽo lại hay nói xéo. Ngày đầu tiên Eunhyuk bước chân vào Lee gia, cãi nhau tay đôi với Lee phu nhân, Donghae phải sớm nhận ra sự ghê gớm của cậu chứ. Thật sai lầm khi cho rằng Eunhyuk là người vợ ngoan hiền.


Donghae thở dài chán nản, từ lâu rồi anh chỉ muốn nhắm mắt làm đại tất cả yêu cầu của Eunhyuk để cậu dừng mè nheo nữa.


- Rồi rồi… anh đi là được chứ gì? Vì sao em một hai muốn đè bẹp khí thế của chồng em chứ? – Donghae vừa mặc đồ vừa hậm hực – Chồng em đi làm thiệt mệt, còn lo mua đồ ăn cho em, và đây là kết quả mà chồng em phải nhận.


Eunhyuk bật cười giòn giã. Không thèm quan tâm sự than phiền của Donghae.


- Không phải anh là người nguyên tắc lắm sao, bắt đầu trốn tránh trách nhiệm từ khi nào vậy? – Vừa nói Eunhyuk vừa cầm tay Donghae kéo ra cửa.


Con hầu đã chờ sẵn hai vợ chồng ngoài hành lang, tay nó cầm đầy đủ mọi thứ phục vụ cho việc rửa chân của người quý tộc. Donghae bốc hỏa bừng bừng, Eunhyuk thật sự ăn hiếp anh quá đáng.


Thấy Donghae cứ nhăn nhó, dùng dằng không chịu đi, Eunhyuk bèn đẩy anh xuống lầu nhanh hơn.


- Em chọn lúc khuya khoắt thế này là thương cho sĩ diện của anh lắm rồi đó, anh muốn em gọi hết người hầu dậy xem anh rửa chân cho Lee phu nhân không?


Donghae liếc Eunhyuk một cái đầy tức tối. Thật sự là anh hết thương cậu nổi. Nhưng Eunhyuk vẫn cứ cười.


- Sau này em sẽ kể lại cho mấy đứa nhỏ nghe, xem như là một chiến công lẫy lừng của cha chúng nó.


- Cái gì? Em còn muốn bêu rếu chuyện đáng xấu hổ của anh cho con cái nghe sao? – Donghae quát ầm ầm.


Eunhyuk lấy làm khoái chí rồi bước nhanh đến phòng của Lee phu nhân. Cậu quyết bắt Donghae phải trả giá cho cái tính cậu ấm vô tâm của mình.


Eunhyuk gõ nhẹ mấy cái lên cửa phòng của Lee phu nhân rồi khẽ mở cửa bước vào. Lee phu nhân ngồi trên giường tròn mắt ngạc nhiên khi thấy vừa chủ vừa tớ của cậu hai lũ lượt kéo vô phòng.


Eunhyuk ra hiệu cho con hầu để thau nước ấm và khăn lau dưới chân Lee phu nhân rồi bảo nó ra ngoài.


- Vì phu nhân sẽ chăm sóc cho đứa bé nên anh Donghae bảo là anh ấy cũng muốn chăm sóc cho Lee phu nhân đó ạ – Eunhyuk nói dịu dàng với Lee phu nhân trong khi ném ánh nhìn lém lỉnh cho Donghae.


Mặt Donghae vẫn trơ như đá không chút cảm xúc hiển hiện. Anh cứ nấn ná ngay góc cửa không chịu vào.


Lee phu nhân vẫn chưa hiểu rõ hai vợ chồng nhà này đang bày trò gì. Nhưng nhìn thái độ lúng túng của Donghae bà cũng thấy buồn cười. Rõ ràng là bị vợ ép tới đây gặp bà chứ trong lòng chả hề muốn. Gương mặt anh thể hiện hai chữ “miễn cưỡng” rất rõ ràng.


Chờ mãi không thấy Donghae vào Eunhyuk bèn ra cửa đẩy anh vô. Cậu kéo anh đến đứng đối diện với Lee phu nhân.


- Anh có chuyện muốn nói với phu nhân mà, bây giờ nói đi – Eunhyuk giục.


Donghae tròn mắt nhìn Eunhyuk. Anh bảo muốn nói chuyện với Lee phu nhân bao giờ? Eunhyuk có bịa chuyện cũng không cần bịa trắng trợn như thế.


Hiểu cái nhìn ngu ngơ của Donghae, Eunhyuk nhíu mày nhéo vào hông anh một cái rõ đau.


- A… - Donghae lập tức la khẽ khi bị tấn công bất ngờ.


Lee phu nhân liền hiểu ngay Donghae đang bị Eunhyuk ép buộc gì đó, bà khẽ cười.


- Cậu hai nhà này muốn nói gì thì sẽ lên tiếng, Eunhyuk, con đừng miễn cưỡng.


Donghae len lén gật đầu đồng ý với Lee phu nhân, Eunhyuk vẫn cười tươi như hoa nở.


- Không phải đâu phu nhân, là anh Donghae muốn hiếu thảo với phu nhân thật đấy ạ – Rồi bặm môi nhìn Donghae đầy đe dọa.


- À… ừm… - Donghae đằng hắng – Nếu khó ngủ… à… mat-xa chân bằng nước ấm sẽ dễ ngủ hơn… - Donghae nói vu vơ mà mắt không thể nhìn Lee phu nhân. Trước giờ anh với bà chỉ trừng mắt kình nhau, bây giờ bắt anh xuống nước nói chuyện ngọt ngào dĩ nhiên là thấy ngượng nghịu.


- Ý anh Donghae là vì đêm hôm phu nhân khó ngủ, nên anh ấy sẽ mat-xa chân cho phu nhân dễ ngủ – Eunhyuk nhanh nhảu giải thích để cứu vãn tình thế. Nói chung cậu tạm hài lòng với câu nói chả đâu vào đâu của Donghae. Một người ngạo mạn như Donghae nói được vài lời dịu dàng với người anh ghét vậy là kỳ tích rồi. Eunhyuk không thể đòi hỏi hơn.


Lee phu nhân vẫn còn mơ mơ màng màng chưa hiểu Eunhyuk và Donghae muốn làm gì. Khi không xông vào đây rồi nói chuyện kỳ lạ.


Trong khi Lee phu nhân đang cố gắng hiểu thì Eunhyuk đã ấn Donghae ngồi xuống dưới chân bà.


- Anh Donghae rành việc này lắm, bảo đảm đêm nay phu nhân sẽ ngủ rất ngon. – Eunhyuk ngồi xuống cạnh Donghae, ngước mặt lên nói với Lee phu nhân.


Donghae liếc nhìn Eunhyuk, hôm nay anh thấy Eunhyuk thân thiện với Lee phu nhân lạ. Bình thường anh biết Eunhyuk cũng có ưa gì Lee phu nhân đâu. Hay chỉ vì muốn hành hạ anh mà cậu đóng kịch giỏi thế? Dù muốn dù không, trong lòng Donghae cũng thấy giận Eunhyuk. Cậu cứ bắt ép anh, không cho anh đường tẩu thoát. Donghae hậm hực thở dài rồi nâng một chân Lee phu nhân lên, tháo đôi giày vải đi trong nhà của bà ra. Anh muốn hoàn thành xong cái trách nhiệm của người thua cuộc càng sớm càng tốt.


- Thật ra… đối với người già đôi chân rất quan trọng… - Donghae vừa mat-xa bàn chân cho Lee phu nhân trong làn nước ấm vừa nói vu vơ – Trước nay Kyuhyun cũng thường hay mat-xa cho phu nhân với lão gia… dĩ nhiên tay nghề của nó giỏi hơn con… con mong là phu nhân sẽ vừa ý với lần mat-xa của kẻ không chuyên này…


Donghae nói lảm nhảm. Nhưng thật tâm thì anh cũng muốn làm tốt công việc của mình, trước nay anh không có thói quen làm việc qua loa lấy lệ.


- Nếu vậy thì sau khi chăm sóc cho phu nhân, anh cũng lên lầu mà rửa chân cho cha nữa. – Eunhyuk ngồi kế bên gợi ý.


Donghae liếc Eunhyuk, nghiến hai hàm răng tức giận.


- Cha ngủ rồi, còn anh thì mới đi làm về thôi đấy!


Eunhyuk vẫn vô tư cười hí hửng, cậu dựa hẳn người sát vào Donghae.


- Đôi chân của em cũng rất quan trọng, sau này anh cũng nên chăm sóc em như thế - Eunhyuk tiếp tục trêu ghẹo Donghae nữa. Donghae hừ một tiếng không thèm đáp.


Hai vợ chồng cứ mãi rù rì với nhau mà quên mất người thứ ba đang hiện diện trong phòng. Cho đến khi một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống tay của Donghae, hai người bất ngờ ngước mắt lên.


Lee phu nhân lập tức lau nhanh dòng lệ, bà thấy ngượng ngùng khi khóc trước Donghae. Ngày trước, mỗi khi mat-xa cho bà Kyuhyun cũng nói chuyện huyên thuyên thế này. Hai mẹ con đùa giỡn rôm rả cả gian phòng. Dù không tiếp xúc nhiều với người ở Lee gia, nhưng Lee phu nhân chưa bao giờ thấy cô đơn vì luôn có Kyuhyun bên cạnh.


Donghae và Eunhyuk ngơ ngác nhìn nhau rồi lấm la lấm lét. Cả hai chợt thấy có lỗi vì vô tư cười đùa trước nỗi buồn của Lee phu nhân.


- E hèm! – Donghae lại đằng hắng lần nữa trong khi vẫn tập trung vào đôi chân của Lee phu nhân – Sao Kyuhyun vẫn chưa chịu về nhỉ?


- Phải đó – Eunhyuk nhanh nhảu tiếp lời Donghae – Lee M phải có người phụ giúp, một mình anh Donghae không thể cáng đáng nổi. Với lại, cậu ba nên có trách nhiệm với Lee gia, dù gì cũng là Lee nhị thiếu gia mà.


Lee phu nhân cười khẽ không đáp trả. Bà vẫn luôn mong muốn đá Donghae ra khỏi Lee gia để độc chiếm gia tài. Vậy mà giờ đây hai vợ chồng anh lại muốn kêu con trai của bà quay về mà cùng nhau gánh vác Lee gia. Hơn nữa, từ khi Donghae một mình cai quản Lee M, anh chẳng hề tỏ vẻ là người độc chiếm quyền hành, cũng chẳng lên mặt làm cao.


Lee phu nhân hít một hơi thật sâu để ngăn những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt không vì Kyuhyun, mà vì cảm giác ray rứt trong lương tâm bà. Đôi trẻ này thật sự rất ngoan, vì sao bà lại chối bỏ sự ấm áp của gia đình mà ghét bỏ họ? Chính sự trống trải mà Kyuhyun bỏ lại cho Lee phu nhân đã giúp bà nhận ra sự quan trọng của một gia đình đầm ấm, yêu thương lẫn nhau.


Thấy Lee phu nhân quá xúc động, Eunhyuk xua xua tay ra hiệu cho Donghae làm nhanh để kết thúc sớm. Vốn dĩ cậu thấy đêm nay Lee phu nhân có vẻ rất mở lòng nên cậu ép buộc Donghae đến đây, với hy vọng mối quan hệ của hai người gắn kết hơn. Nhưng cậu vừa nhận ra có lẽ“chiến dịch” làm hòa với Lee phu nhân nên dừng lại ở đây vì cả hai đã gợi ra qua cho bà quá nhiều cảm xúc đau thương.


- Phu nhân có thấy thoải mái hơn không? Đêm nay chắc chắn người sẽ ngủ ngon lắm đó – Eunhyuk hỏi khi lau khô bàn chân cho Lee phu nhân, rốt cuộc cậu cũng nhảy vào phụ với Donghae cho mau xong việc, cậu sợ Lee phu nhân khóc nữa.


Lee phu nhân khe khẽ gật đầu với nụ cười thân thiện. Bà thấy ngại ngùng khi nhìn thẳng vào mắt cả hai. Mối quan hệ bất hòa có chút khởi sắc khiến đôi bên đều ngại ngùng.


Donghae đứng dậy, nhíu mày nhìn Eunhyuk rồi lại nhìn Lee phu nhân. Eunhyuk kỳ lạ đã đành mà cả Lee phu nhân cũng vậy. Donghae không hiểu mô tê gì, cứ trân người như thằng khờ ngơ ngáo.


Cả hai cúi người chào Lee phu nhân rồi tiến nhanh ra cửa.


- Donghae… - Chợt Lee phu nhân gọi nhỏ. Donghae dừng bước, xoay người chờ đợi.


- Con… rất thương Kyuhyun phải không?


- Tất nhiên, nó là em trai của con mà – Donghae đáp bình thản. Anh thấy đây là sự thật quá hiển nhiên, vì sao Lee phu nhân còn hỏi.


- Vậy… con tìm nó về đây đi, nếu Sungmin ở cạnh nó… thì con bảo hai đứa nó cứ về đây đi…

Eunhyuk lập tức nở một nụ cười rực rỡ, cậu biết sớm muộn gì Lee phu nhân cũng sẽ đầu hàng trước tình yêu của Kyuhyun thôi.


- Phu nhân đừng lo, cậu ba sẽ mau chóng quay về thôi, ngày mai chúng con sẽ cho người ráo riết đi tìm – Eunhyuk nói với giọng mừng hớn hở.


Donghae lại ngó lom lom Eunhyuk, anh chẳng biết Kyuhyun trở về thì có gì khiến cậu vui dữ vậy. Kyuhyun có tay có chân, lại có quyền cậu ba, muốn về lúc nào mà chẳng được, việc gì phải đi tìm? Trái tim vô cảm của Donghae thật sự rất tôn thờ chủ nghĩa tự do.


Hai vợ chồng rời khỏi phòng Lee phu nhân rồi nhanh chóng trở về phòng riêng.


- Nói vậy… Lee phu nhân đã chấp nhận Sungmin sao? – Donghae suy tư hỏi.


- Làm sao em biết, cái đó anh phải hỏi Lee phu nhân chứ. – Eunhyuk đáp.


- Hôm nay em với Lee phu nhân rất kỳ lạ! – Donghae phán xét rồi bước vào phòng, ngả lưng vào thành giường thư giãn.


Eunhyuk leo lên giường, ngồi kế sát bên anh.


- Cuộc chiến của anh với Lee phu nhân là do anh gây sự trước, cũng đáng đời anh bị bà ấy ghét bao năm qua.


Eunhyuk nói với giọng phàn nàn. Cậu hiểu ra trái tim vô cảm của Donghae là do bản tính anh vốn dĩ như vậy, chứ không phải vì cuộc sống cô độc khiến anh bất cần ai.


- Sao em lại bảo anh gây sự trước? Vốn dĩ bà ấy không thích con riêng của chồng thôi.

Eunhyuk khỉnh mũi.


- Bà ấy nói đã từng rất muốn chăm sóc cho anh nhưng lúc nào anh cũng chối bỏ tình cảm của bà ấy. Từ ngày có Kyuhyun, bà ấy ghét anh luôn!


Donghae nhăn mày cố lục lọi trí nhớ, nhưng anh chẳng tìm ra bất cứ hình ảnh nào là Lee phu nhân dịu dàng với anh cả.


- Sau này anh nên đối xử tốt với Lee phu nhân hơn, lỗi là từ anh trước mà. - Eunhyuk nói rồi rướn người tới đầu giường, mở ngăn tủ nhỏ lấy ra bìa thư nhỏ.


- Anh cũng đâu muốn bất hòa với Lee phu nhân, chỉ cần bà ta đừng chì chiết này nọ thì chúng ta vẫn là một gia đình… mà… cái gì đây? – Donghae hỏi khi nhận mảnh giấy nhỏ từ tay Eunhyuk.

No comments:

Post a Comment