Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

28 September 2012

( HaeHuyk, KyuMin) - Anh về rồi!!! (T1) - T - Long fic


Chap 1

_Hyukie à! Đi học thôi! – Donghae ngồi trên chiếc xe đạp cũ kĩ gọi to. Ngày nào cũng vậy, anh đạp xe đến đón Hyukjae đi học, mặc dù con đường đến nhà cậu là ngược so với đường đến trường. Nhưng anh chẳng quan tâm, anh vẫn sáng sáng đạp xe hơn 4km đến đón cậu rồi lại đạp 3km nữa để đến trường. Đường xa mấy anh cũng chẳng mệt vì đằng sau anh là cậu, là con người anh yêu thương nhất cuộc đời này.

“CẠCH”
Cánh cửa sắt bật mở sau giàn hoa tigon màu hồng đậm. Hyukjae mặc bộ đồng phục đơn giản, gọn ghẽ nhưng đẹp vô cùng. Cậu chỉ đơn giản là nhìn anh thoáng qua rồi ngồi lên yên xe. Đặt đôi tay mềm mại vào eo anh, Hyukjae đưa mắt nhìn những hàng cây đang chạy lùi dần về phía sau khi Donghae đạp xe đến trường.



Đây là một vùng quê cách xa thành phố, tuy không tiện nghi hay hiện đại nhưng với người dân nơi đây cuộc sống như vậy là hạnh phúc. Cha mẹ anh chơi thân với cha mẹ cậu từ khi cả 4 người còn nhỏ, đến khi họ trưởng thành vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Lúc mẹ Hyukjae mang thai cả hai gia đình đã quyết định về cuộc hôn nhân giữa anh và cậu. Chẳng cần giấy bút hay thề nguyền, chỉ đơn giản là một lời hứa mà cả hai bên sẽ giữ suốt đời.


Donghae và Hyukjae lớn lên bên nhau yên bình. Anh luôn bảo vệ cậu khỏi những con sâu to trên cành cây, khỏi những tên đầu gấu trong trường học. Dù chỉ hơn cậu 1 tuổi nhưng Donghae lúc nào cũng mạnh mẽ, cứng cáp hơn Hyukjae rất nhiều.


Donghae yêu Hyukjae nhiều lắm, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bé con nhỏ xíu nằm trong nôi, rồi đến khi nhóc con tập đi tập nói, rồi cả ngày đầu tiên nhóc con đến trường nữa. Anh yêu hết! Anh gom tất cả những khoảnh khắc, những vui buồn, những nụ cười và cả giọt nước mắt của cậu vào lòng để gìn giữ, yêu thương. Nhưng Hyukjae thì không như vậy, cậu luôn trầm lặng, ít nói. Dù cho có chuyện gì xảy ra, cậu cũng kiên cường chống trả và những giây phút cuối cùng anh luôn xuất hiện, kéo cậu ra khỏi những khó khăn. Donghae vẫn thường ôm Hyukjae vào lòng mỗi khi cậu cảm thấy buồn và chỉ những lúc đó, cậu bé mới khóc, mới thổn thức trong lòng anh. Donghae luôn là điểm tựa vững chãi của cậu, luôn là người hùng ở bên cậu mọi lúc mọi nơi. Nhưng Hyukjae có yêu Donghae hay không thì không ai biết rõ. Vì cậu luôn lạnh nhạt với anh, hờ hững với những lời yêu anh nói. Đã có đôi lúc Donghae tưởng như với cậu anh chẳng là gì, đã có lúc anh định buông tay. Nhưng rồi cậu lại chạy đến, vòng tay mảnh khảnh lại siết chặt anh từ đằng sau, cậu lại mang đến cho anh một chút hi vọng nhỏ bé.



Hyukjae luôn là như vậy, cậu cứ như đang chơi với anh một trò chơi rượt bắt. Cậu khiến cho anh bị lạc lõng khi chẳng một lần nào đáp trả tình cảm của anh, nhưng đến khi Donghae định bước đi cậu lại đến kéo anh quay lại trò chơi mà cậu tạo ra. Còn Donghae, anh yêu cậu đến si dại, anh chấp nhận làm con rối, chấp nhận làm nô lệ cho tình yêu này.

~oOo~

_Hyukie à! – Donghae vẫn ngồi trên chiếc xe cũ kĩ gọi to khi anh đang chờ cậu ở cổng trường.


Hôm nay tan học sớm anh muốn đưa cậu đến một nơi, anh chắc cậu sẽ thích lắm. Hyukjae đi chậm rãi trong sân trường, mặc cho Donghae vẫn hối hả giục giã.



Hyukjae đẹp lắm, mặc dù không phải là công tử con nhà giàu sang, cũng chẳng được dùng những loại mỹ phẩm đắt tiền nhưng cậu vẫn toát lên vẻ đẹp mê hoặc. Làn da trắng trẻo của cậu như tỏa sáng bên cạnh những hạt nắng lung linh của ông mặt trời, đôi môi nhỏ xíu màu hồng nhạt luôn cong lên một cách đầy kiêu ngạo với mọi người xung quanh. Donghae ngắm nhìn cậu đến ngây dại, anh tự hứa với lòng mình nhất định sẽ yêu thương cậu, sẽ mang đến cho cậu những thứ tốt đẹp nhất.


_Em muốn về nhà! – Hyukjae nói nhỏ khi thấy Donghae rẽ sang hướng khác.


_Em mệt sao? – Phanh gấp xe lại anh lo lắng hỏi.


_Không. Chỉ là em muốn về nhà thôi. – Hyukjae lắc nhẹ đầu khiến những lọn tóc đen óng bay trong gió.


_Anh đưa em đến chỗ này, một chút thôi rồi mình về! – Donghae cười dịu dàng.


_.............. – Hyukjae chỉ gật đầu nhẹ rồi vươn tay níu lấy lưng áo anh.


Mỉm cười khi cảm nhận thấy hương thơm thoảng từ tóc cậu đang áp vào lưng mình, Donghae tiếp tục đạp xe trên con đường đất ngoằn ngoèo.
………………………………



Donghae đạp xe đã được gần 1 tiếng đồng hồ rồi, lưng áo anh ướt đầm, chiếc áo đồng phục cũ ki dính chặt vào lưng vì mồ hôi. Hyukjae ngước lên nhìn Donghae từ phía sau, cậu chợt thấy thương anh quá. Cầm gấu áo của anh, cậu kéo nhẹ ra để cho cơn gió lùa vào, mong muốn giảm đi phần nào những giọt mồ hôi kia.

“KÉT”
Chiếc xe dừng ngay trước một cửa tiệm quần áo nhỏ với những bộ đồ bắt mắt. Thì ra anh đạp xe vất vả như vậy là muốn đưa cậu lên thị trấn mua đồ. Nhưng… cậu và anh làm gì có tiền chứ!


_Hyukie vào đây nào! – Donghae cười tươi nắm lấy bàn tay cậu.


_Nhưng… - Hyukjae ngượng ngập ngước lên nhìn tấm biển của cửa hàng. Đây là cửa hàng mới mở ở thị trấn, quần áo toàn là những bộ cánh mang từ thành phố về, nhất định sẽ rất đắt. Hai đứa trẻ nhà quê như anh và cậu thì lấy đâu ra tiền để mua chúng chứ.


_Ngốc! – Donghae xoa xoa mái tóc của cậu – Cứ đi cùng anh!


Bước vào cửa hàng, Hyukjae bị choáng ngợp hoàn toàn. Quần áo ở đây đẹp lắm, khác hẳn với những bộ đồng phục đơn giản hay những bộ đồ ở chợ phiên mà mẹ cậu thường mua. Đây là những bộ đồ mà cậu hay thấy trên tivi, toàn là những chất vải mềm mại, những màu sắc bắt mắt.


Hyukjae mải mê ngắm nhìn mọi thứ, bàn tay cậu cứ lướt qua nhẹ nhàng từng chiếc áo mềm.


_Hyukie à! Lại đây nào! – Donghae gọi cậu đến nơi bán những chiếc áo phông in hình rất đẹp.


Chạy nhanh đến chỗ anh, Hyukjae thích thú chạm vào từng chiếc áo đẹp đẽ.


_Em thử chiếc này đi! – Donghae cầm lên một chiếc áo phông màu xanh hoạt hình rất đáng yêu dúi vào tay cậu.


_Nhưng… - Hyukjae ngập ngừng.


_Nghe lời anh nào! – Anh đẩy lưng cậu đi vào buồng thay đồ.


Cầm chiếc áo trong tay, Hyukjae ngập ngừng nhưng rồi cũng quyết định thử chiếc áo.


Donghae đứng ở bên ngoài cứ mỉm cười nhìn vào cánh cửa phòng thử đồ. Cánh cửa bật mở cũng là lúc anh sững người. Cậu đẹp lắm, màu áo xanh dịu dàng tôn lên làn da trắng sứ của cậu, mái tóc đen hơi dài ôm lấy chiếc cổ cao thanh mảnh cứ bay nhẹ khi có cơn gió thoảng qua.

Ngại ngùng khi anh cứ nhìn mình mà chẳng nói gì, Hyukjae khẽ gọi:


_Hae!


_À… - Donghae giật mình bởi tiếng gọi của cậu – Đẹp lắm. Em mặc nó đẹp lắm!


_Nhưng dù sao… Em thay nó ra nhé! – Cậu cứ lúng búng nói mãi không xong. Đẹp thì sao chứ? Cũng đâu có tiền để mua.


Bước vào phòng thử đồ, Hyukjae ngắm lại mình lần nữa qua chiếc gương dài. Đúng là đẹp thật! Cậu không phải không biết mình mang một sắc đẹp trời phú, nhưng khi khoác lên mình những bộ đồ đắt tiền thì đúng là mang một phong thái khác hẳn.


Tiếc nuối cởi chiếc áo ra, Hyukjae thoáng nghĩ, ước gì mình không sinh ra ở vùng quê nghèo này.


Cầm chiếc áo bước ra ngoài, Hyukjae đi đến nơi có những chiếc áo phông để đặt nó lại nhưng Donghae đã chạy đến cầm chiếc áo còn tay kia thì kéo nhanh cậu đến quầy tính tiền.


_Cháu lấy chiếc áo này!


_Hae! – Hyukjae ngạc nhiên nhìn anh.


_Ngoan nào! – Donghae xoa xoa đầu cậu rồi quay lại với người bán hàng.


Hyukjae mở to mắt nhìn người bán hàng gói chiếc áo lại, còn anh thì vui vẻ trả tiền.


_Khoan đã! – Hyukjae ngăn tay vào giữa khi anh định đưa tiền cho người bán hàng.


_Sao vậy? Em không thích nó sao? – Anh nhẹ nhàng hỏi.


_Không! – Cậu chỉ biết lắc nhẹ đầu.


_Vậy là được rồi! – Nói rồi Donghae trả tiền rồi nắm tay cậu đi về chiếc xe đạp cũ kĩ của mình.


Ngồi đằng sau xe, ôm trong lòng chiếc áo mới mà Hyukjae không biết phải nói gì. Chiếc áo này mắc lắm, nó bằng hai tháng học phí của anh. Anh lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ. Nhà anh đâu có dư dả gì, hàng ngày ngoài việc đi học anh vẫn phụ mẹ đi bán trái cây, hay đi giao hàng hộ ba. Chẳng nhẽ Donghae lấy cắp tiền? Không! Nhất định không. Cậu tin anh không bao giờ làm như vậy. Anh là người tốt, luôn trung thực, anh sẽ không bao giờ làm những việc trái với lương tâm đâu. Nhưng cậu vẫn không tài nào hiểu nổi số tiền đó anh ở đâu mà có.


_Hae! – Hyukjae giật nhẹ lưng áo ướt mồ hôi của anh.


_Sao vậy? – Donghae ngoái lại hỏi trong khi vẫn gò lưng đạp xe dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa.


_Hay mình trả lại cái áo đi anh! – Cậu nói mà có chút nuối tiếc, dù sao cậu cũng rất thích chiếc áo này.


_Tại sao lại trả? Chẳng phải em rất thích nó sao? – Anh dừng xe lại.


_Nhưng…. Nó bằng hai tháng học phí của anh… - Cậu ngập ngừng nói ra điều lo lắng trong lòng mình – Anh lấy đâu ra số tiền lớn vậy?


_Ngốc quá! – Anh bật cười búng nhẹ lên trán cậu – Đây là tiền anh tiết kiệm được, em đừng nghĩ linh tinh nữa. Chỉ cần Hyukie của anh thích thì có vất cả thế nào anh cũng sẽ làm.


_Vậy… không phải anh lấy cắp sao? – Hyukjae ngước mắt nhìn anh.


_Donghae này sẽ không bao giờ làm việc xấu đâu! Hyukie ngốc! – Anh vò rối mái tóc cậu rồi nhảy phóc lên yên xe đạp nhanh về nhà.


Hyukjae mỉm cười nhẹ nhàng nhìn tấm lưng vững chãi của anh. Vậy là cậu yên tâm rồi, cậu biết mà, Donghae sẽ không làm những việc sai trái đâu. Tựa đầu vào lưng anh, cậu yên bình đưa mắt nhìn những cảnh vật tươi đẹp hai bên đường.
………………………………………


_Anh về nhé! Chiều em đừng ra ngoài nắng kẻo bị ốm đấy! Muốn mua gì thì gọi điện thoại cho anh! – Donghae dặn dò Hyukjae kĩ càng khi cậu vào nhà.


_Em biết rồi! – Cậu cười nhẹ nhàng rồi khép nhẹ cổng.


Chờ cho bóng Hyukjae khuất hẳn Donghae mới yên tâm đạp xe đi. Anh luôn như vậy, luôn lo lắng cho cậu từng chuyện nhỏ nhặt nhất.
………………………………



_Sao con không bảo thằng bé vào ăn cơm! – Mẹ Hyukjae bước từ vườn vào.


_Anh ấy có thể tự về mà. Sao phải vào đây ăn cơm chứ? – Cậu khẽ nhăn mặt đáp.


_Vậy hai đứa định bao giờ kết hôn đây?


_Bọn con vẫn đang đi học mà!


_Donghae cũng sắp hết lớp 12 rồi. Hay để thằng bé tốt nghiệp rồi hai đứa kết hôn luôn đi!


_Mẹ định bắt con bỏ học để lấy chồng chắc! Mà sao lại cứ phải là Donghae, chẳng nhẽ con không được lấy người khác à? – Cậu gắt lên trước sự áp đặt cổ hủ của mẹ mình.


_Cái thằng này, mày cãi mẹ đấy à? Mày không lấy Donghae thì lấy ai. Mẹ nói rồi, bao giờ thằng bé tốt nghiệp thì hai đứa kết hôn. Không nói nhiều! – Bà nói xong thì bước luôn vào nhà chẳng cần nghe lời nào từ cậu.


_Mẹ quá đáng lắm! Con sẽ không sống cái cuộc sống nghèo khổ này nữa đâu! – Hyukjae gào lên rồi chạy ầm ầm lên phòng mình, đóng chặt cửa lại cậu mặc kệ tiếng quát tháo của mẹ ở dưới nhà.
~oOo~

_Con về rồi! – Donghae gọi to khi vừa về đến nhà.


_Vào ăn cơm đi con. Sao mồ hồi mồ kê lại nhễ nhại thế kia! – Mẹ Donghae từ trong nhà nhìn ra.


_Nó đưa vợ đi học nên mới đổ mồ hồi như vậy đó! – Donghwa, anh trai Donghae cũng vừa đi làm về.


Donghae chẳng đáp, chỉ gãi đầu ngượng ngùng rồi cười ngố.


_Mau mau mà tốt nghiệp đi rồi mang em dâu về đây – Donghwa vỗ vai Donghae nói.


_Nhưng chắc gì em ấy đã đồng ý chứ! – Anh cười ngượng nói.


_Sao lại không đồng ý! Chẳng phải em đã chăm sóc, chiều chuộng vợ bé nhỏ của mình như một công chúa sao?


_Thôi! Hai thằng có định vào ăn cơm không đây! – Mẹ anh nói vọng ra, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai chàng trai trẻ.


Bữa cơm nhanh chóng trở nên rộn rã với những câu đùa lém lỉnh của Donghwa. Nhưng chủ đề mà cả nhà tập trung vẫn là đám cưới tươi đẹp của anh và cậu. Donghae khẽ mỉm cười khi nghĩ đến ngày hạnh phúc không xa của cả hai người.

~oOo~


_Có ai không mở cửa giúp cháu với! – Donghae khó khăn dựng chiếc xe đạp của mình, anh gọi to khi đứng trước cửa nhà Hyukjae.


_Ôi! Donghae, cháu đến chơi sao? – Mẹ Hyukjae vội vã chạy ra mở cửa – Cháu mang cái gì mà nhiều vậy – Bà ngạc nhiên nhìn cái thùng xốp ở yên sau.


_Dạ! Mẹ cháu bảo mang hoa quả sang cho hai bác và Hyukie! – Anh gãi gãi đầu nói.


_Trời ơi! Quý hóa quá! Cháu vào nhà mau lên ngoài này nhiều muỗi lắm!


Donghae vui vẻ bê thùng hoa quả to đặt vào giữa nhà. Anh lễ phép chào ba mẹ Hyukjae rồi ba người ngồi nói chuyện rất thân mật.
……………..


_Tối rồi anh đến đây làm gì! – Hyukjae đứng tựa ở thành cầu thang nhìn xuống, trên tay vẫn cầm chiếc bút, có lẽ cậu đang học bài.


_Donghae đến chơi với con đấy! – Mẹ cậu nhanh chóng cướp lời – Hae à! Cháu lên phòng chơi với Hyukie đi!


_Con đang học mà! – Cậu nhăn mặt trước sự hào hứng của mẹ mình.


_Học hành gì! Mẹ thấy con học xong từ chiều rồi còn gì nữa! Mau, hai đứa lên phòng chơi với nhau. Ba mẹ còn có chuyện phải bàn! – Mẹ cậu nói nhanh rồi mỗi tay kéo cả cậu và anh lên tầng, ấn vào phòng.


_Ba mẹ thì có chuyện gì phải bàn chứ? Bọn con không thể chơi ở dưới nhà sao? – Hyukjae cố nói vặn lại mẹ mình.


_Cái thằng này! Mẹ nói mà cứ cãi là sao hả? – Bà trừng mắt lên nhìn cậu rồi quay sang Donghae cười tươi – Donghae chơi vui nhé!


Anh chỉ kịp cúi đầu với bà trước khi cánh cửa phong cậu bị đóng sập lại. Hyukjae thở dài bực bội quay lại với đống bài tập của mình.


_Em cần anh giúp gì không? – Donghae bước đến bàn học của cậu hỏi.


_Anh ngồi yên là được rồi! – Cậu đáp rồi cắm đầu vào học.


Donghae không nói gì, anh ngồi lên giường rồi ngắm nhìn cậu từ phía sau lưng. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông rộng hơi trễ vai và một chiếc quần lửng ôm chân ngắn đến đầu gối. Cậu đẹp lắm, chẳng cần ăn mặc cầu kì như những diễn viên, ca sĩ trên tivi mà cậu vẫn xinh đẹp chẳng thua gì họ.


_Anh cứ nhìn như vậy em không học được đâu! – Hyukjae nói trong khi vẫn viết lia lịa lên trang vở.


_À… Anh xin lỗi! – Donghae ngượng ngập nói rồi quay sang nhìn hướng khác. Anh cứ ngồi thơ thẩn trên giường rồi ngủ quên lúc nào chẳng hay.
……………………


Đóng sách vở vào khi đã học xong, Hyukjae vươn vai rồi đổ ập cả người xuống giường. Quay sang bên cạnh, Donghae đã ngủ say tự bao giờ. Chẳng buồn đánh thức anh dậy, cậu nghiêng người về phía anh rồi co hẳn hai chân lên. Hyukjae cứ nằm yên ngắm anh ngủ mặc kệ cho trời đã khuya lắm rồi.

“CẠCH”
_Mẹ mang chăn vào này! Hai đứa có lạnh không? – Mẹ Hyukjae nói to khiến cho cậu giật mình quay lại.


_Mẹ làm con giật mình đấy!


_Donghae ngủ rồi à!


_Anh ấy ngủ say như chết ý! – Cậu nhăn mặt chọt nhẹ vào má anh.


_Để yên cho thằng bé ngủ! – Bà gạt bàn tay nghịch ngợm của cậu – Ngày nào cũng còng lưng đạp xe đến đón con thì làm gì mà thằng bé không mệt! Thôi, con cũng ngủ đi.


_Mẹ định để anh ấy ngủ ở đây đấy à? – Cậu ngạc nhiên hỏi.


_Chứ chẳng nhẽ dựng thằng bé dậy bắt nó về nhà à? Mà hai đứa sắp lấy nhau rồi, ngủ cùng giường thì đã sao?


_Thôi được rồi. Mẹ cũng đi ngủ đi! – Hyukjae mệt mỏi nhắm mắt.
……………………


Hyukjae lại nghiêng người nhìn anh, vươn tay vuốt lấy sống mũi cao của Donghae, cậu khẽ thì thầm:


_Anh là tên ngốc!

End chap 1


Chap 2

_Hae! Dậy đi! – Hyukjae ngồi bên mép giường lay nhẹ anh dậy. Donghae buồn cười thật, ngủ ở nhà người khác mà có thể ngủ say đến mức quên không đi học luôn này.


Donghae nhăn mặt khi bị người khác lay nhưng vẫn chẳng có ý định dậy. Quay người sang ôm lấy bụng cậu, anh đặt đầu lên chân Hyukjae ngủ ngon lành.


_Anh………. – Hyukjae thở dài, đúng là chẳng có ai như anh cả. Cậu chẳng gọi anh nữa, vuốt nhẹ lại mớ tóc lòa xòa trên trán anh, Hyukjae bĩu môi trách:


_Da mặt xấu xí chưa này!


Rồi cậu lại chợt thấy buồn khi nghĩ về tình yêu của anh và về đám cưới của hai đứa. Anh yêu cậu, cậu biết. Nhưng cậu yêu anh hay không thì cậu không rõ nữa. Cậu học giỏi, có sắc đẹp nhưng chẳng nhẽ chỉ vì lời hứa năm xưa của ba mẹ, vì cái lối suy nghĩ cổ hủ đó mà cậu phải bỏ học để lấy chồng, phải sống mãi ở cái làng quê nghèo này sao? Cậu muốn được lên thành phố học đại học, muốn tự kiếm được nhiều tiền, muốn được có nhà lầu, xe hơi,… Hay ít ra thì chồng cậu cũng phải có điều kiện chứ không phải là anh chàng ngốc suốt ngày chỉ biết gò lưng ra đạp xe, gò lưng chở hoa quả,…


Ngước nhìn đồng hồ, đã 6h30 rồi, anh mà không dậy chắc chắn sẽ muộn học cho mà xem.


_Hae, dậy đi. Muộn rồi! – Cậu vỗ nhẹ lên má anh.


_Ưm… - Donghae hé mắt nhìn xung quanh, rồi như nhận ra mình đang ôm chặt lấy cậu, anh vùng dậy.


_Anh thật là…. – Hyukjae lắc đầu nhìn anh rồi đứng dậy đi xuống nhà.


Còn Donghae vẫn ngơ ngác ngồi trên giường nhìn quanh căn phòng. Hóa ra anh đã ngủ đây đêm qua sao, đã vậy ban nãy lại còn gác đầu lên chân cậu nữa. Chắc cậu khó chịu lắm! Anh đúng là ngốc mà!
………………………………………


_Donghae, ăn nhiều vào cháu! – Mẹ Hyukjae cười tươi gắp thức ăn đầy vào bát anh.


_Dạ. Cháu cảm ơn bác! Bác cũng ăn đi ạ! – Anh cười tươi, ăn nhanh bát cơm của mình.


Hyukjae chán nản gẩy gẩy đôi đũa vào bát cơm, suốt ngày ăn cơm vào bữa sáng, cậu ghét cái cuộc sống cứ lặp đi, lặp lại một cách tẻ nhạt như thế này.


_Em không ăn sao? – Donghae ngừng đũa quay sang Hyukjae.


_Anh ăn luôn đi! – Cậu đặt mạnh bát cơm của mình về phía anh rồi đi ra ngoài sân trước sự ngạc nhiên của mọi người.


Ngồi dưới giàn hoa tigon, Hyukjae bực bội đá đá những hòn sỏi ở dưới chân mình. Chẳng hiểu vì sao cậu thấy chán nản quá! Nhìn cái cách anh ăn, nói chuyện và cả cái lối suy nghĩ an phận của anh nữa. Cậu thật sự rất khó chịu. Tại sao anh lại có thể giống ba mẹ, giống những người dân lam lũ nơi đây đến vậy chứ. Nếu như sau này cậu lấy anh, cậu sẽ phải sống tù túng, an phận sao? Không. Cậu không muốn. Cậu nhất định sẽ làm chủ cuộc đời mình!


_Em mệt à? – Donghae ngồi xuống bên cạnh cậu.


_Không! Đi học thôi! – Hukjae đáp rồi đi đến bên chiếc xe đạp cũ kĩ của anh.


_Ừ! – Anh mỉm cười rồi dắt chiếc xe ra ngoài cổng.


Chờ cho đôi tay bé nhỏ của cậu lại nắm vào lưng áo anh, Donghae đạp xe thật nhanh đến trường. Hôm nay Donghae vui lắm, được ở bên cậu từ tối qua đến giờ khiến cho anh có cảm giác như cậu và anh đã là vợ chồng rồi vậy. Thật sự là hạnh phúc vô cùng!
…………………………..


_Anh làm gì mà cười suốt thế? – Hyukjae nghiêng đầu nhìn anh khi cả hai đang cùng nhau đi trong sân trường.


_Hì hì! Anh vui quá! – Donghae thật thà nói, anh chẳng bao giờ giấu giếm được điều gì trước ánh mắt mê hoặc của cậu.


_Vui gì chứ? – Cậu khẽ hỏi khi nhìn cái mặt ngố của anh.


_Vì được ở bên Hyukie nhiều! – Anh đáp nhanh rồi đưa tay lên gãi đầu ngượng ngùng.


_Đồ ngốc! – Hyukjae bật cười rồi bước nhanh vào lớp mặc cho anh vẫn đứng đó, ngây ngốc nhìn theo dáng hình xinh đẹp của cậu.
…………………………….


“ÀO! ÀO”
Hè về rồi nên những cơn mưa mùa hạ cứ đến mà chẳng báo trước. Hôm nay trời mưa to lắm, Donghae đứng bên chiếc xe đạp của mình chờ Hyukjae ở cổng trường. Vì lớp anh tan sớm hơn lớp cậu 45 phút nên Donghae chẳng ngại ngần mà chờ đợi. Nhưng ở quê thì lấy đâu ra những hàng nước hay trạm điện thoại để trú mưa, anh chỉ biết đứng dưới tán cây rộng mong bớt đi phần nào những giọt nước kia thôi.
………………….


Cơn mưa cũng đã ngớt dần, lớp của Hyukjae bắt đầu thu dọn sách vở để đi về. Ai cũng cố về thật nhanh vì lo cơn mưa sẽ lại đổ xuống nhưng cậu thì chẳng quan tâm. Hyukjae bình thản đi trong sân trường như mọi ngày vì cậu biết dù nếu trời có đổ mưa đá thì vẫn có một chàng ngốc chở che cho mình.


_Em có bị ướt không? – Donghae lo lắng hỏi khi Hyukjae đi đến.


_Trời đã tạnh rồi mà! Đáng ra anh không nên chờ em! – Cậu nhăn trán khi thấy chiếc áo đồng phục ướt sũng của anh. Kiễng chân lau đi những hạt nước li ti trên gò má Donghae, cậu trách:


_Anh thật ngốc!


Donghae chẳng đáp, chỉ cười hì hì rồi lại đỏ mặt khi bàn tay mềm mại của cậu chạm vào má. Anh cứ đứng yên đó nhìn cậu tỏa sáng dưới ánh cầu vồng sau cơn mưa.


_Về thôi. Anh sẽ ốm mất! – Cậu nói rồi ngồi lên yên sau.


Donghae cũng nhanh chóng leo lên xe, lòng anh chợt len lỏi những vệt yêu thương ngọt ngào.
~oOo~
_Hyukjae! – Mẹ cậu gọi giật lại khi cậu chuẩn bị lên nhà.


_Dạ!


_Donghae bị ốm rồi!


_Thì sao? – Cậu nhăn mặt, sao mẹ cậu động chút là lại nhắc đến Donghae chứ.


_Cái thằng nhóc này. Vì chờ con dưới mưa nên nó mới ốm, vậy mà con lại nói như vậy à! – Mẹ cậu đánh mạnh vào vai cậu.


_Đau. Mẹ lo cho anh ấy thì mẹ sang mà thăm. Mệt quá đấy! – Cậu bực tức đi nhanh lên phòng.


_Con cái thế đấy! Suốt ngày cãi mẹ thôi. Mẹ nấu món thằng bé thích rồi mai đi học con nhớ mang cho nó đấy! – Bà lắc đầu rồi nói vọng lên phòng cậu.


_Con biết rồi! – Hyukjae gào lên thật to rồi ngã ập xuống giường.


Hôm nay anh ốm nên cậu phải đi học một mình, mọi ngày có anh đến đón tự nhiên giờ lại phải đi bộ khiến đôi chân cậu cứ mệt rã ra. Có lẽ cậu đã quen có anh chiều chuộng, yêu thương mất rồi!

~oOo~
Hôm nay Donghae lại đến đón cậu đi học, anh đến muộn hơn mọi khi và cũng không gọi to như thường ngày.


_Anh đến làm gì? Sao không để em đi bộ cho gãy chân luôn! – Hyukjae gắt nhẹ khi ngồi sau lưng anh. Chẳng hiểu sao cậu bỗng thấy giận anh khi để cậu phải đi bộ đến trường vào ngày hôm qua mặc dù cậu biết rõ lý do.


_Anh xin lỗi! Chân em đau à? Lát về anh xoa thuốc cho. – Donghae gượng cười, anh nói nhỏ, giọng hơi khàn. Có lẽ anh vẫn còn mệt lắm.


Sáng nay mẹ vẫn chưa cho anh đi học vì vẫn sốt nhưng tối qua anh Donghwa kể cậu phải đi bộ đến trường. Anh thương cậu lắm. Nghĩ đến cảnh cậu lủi thủi đi học một mình, chắc cậu của anh tủi thân lắm. Anh mệt chút cũng được miễn làm sao Hyukjae vui vẻ là tốt rồi.


_Không cần! – Cậu bực bội đáp rồi nhảy phóc xuống xe khi anh vừa dừng lại trước cổng trường.


_Lại giận rồi! – Anh mỉm cười, nói khẽ với bản thân mình.
………………………….


Buổi học hôm nay anh chẳng vào đầu tẹo nào cả, mắt anh cứ hoa lên còn tay chân thì mệt đến rã rời. Gục xuống mặt bàn, Donghae chỉ mong sao mau hết buổi sáng.

“TÙNG! TÙNG!”

Tiếng trống vang lên báo buổi học sáng đã kết thúc. Donghae nhấc cơ thể nặng trịch của mình lên. Anh phải sang lớp Hyukjae xem cậu thế nào mới được. Chắc chân cậu đau lắm.


_Donghae oppa! – Một tiếng gọi trong trẻo kéo anh lại.


_Sooyeon! Có chuyện gì vậy? – Donghae quay lại nhìn cô bé nhỏ nhắn trong bộ đồng phục.


_Oppa đã đỡ mệt chưa? Em có làm cái này, nó tốt lắm. Sẽ đỡ mệt ngay! – Sooyeon ngại ngùng đưa một chiếc hộp đựng đồ ăn màu hồng về phía anh.

~ Cùng lúc đó ~
Hyukjae sắp xếp sách vở vào ngăn bàn rồi cầm hộp thức ăn mà mẹ cậu nấu cho anh đi ra khỏi lớp. Ban nãy cậu nghe thấy anh ho thì phải. Hyukjae chợt thấy ân hận khi trách anh, anh đang ốm mà cậu còn khiến anh buồn nữa. Lát mang đồ đến cho anh rồi nói với anh vài câu ngọt ngào vậy. Anh chắc sẽ vui lắm cho xem.


Hyukjae đi bình thản trên hành lang dài, hai bên tường là những miếng sơn đã tróc ra và vài vệt rong rêu bám ở chỗ bị dột. Trường ở quê luôn vậy, cũ kĩ và chẳng bao giờ được chăm chút.



Cầm chắc chiếc hộp khi đến gần lớp anh, cậu bỗng thấy thoáng dáng anh ở bên ngoài cửa. Anh đang ốm mà còn ra ngoài làm gì không biết nữa. Nép sát vào bức tường khi thấy anh đang nói chuyện với người khác, Hyukjae đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện giữa anh và cô nữ sinh kia.


Bước ra khỏi chỗ nấp, Hyukjae đứng giữa hành lang nhếch mép cười một cách bất cần.

“BỘP”
Cậu ném mạnh chiếc hộp trên tay mình xuống khiến thức ăn bắn tung tóe. Giật mình quay lại vì tiếng động lớn, Donghae ngạc nhiên nhìn Hyukjae. Cậu đang dùng ánh mắt tức giận nhìn anh và nhìn Sooyeon, rồi chẳng nói thêm một lời nào cả Hyukjae quay lưng đi thẳng.


_Anh xin lỗi! Anh không thể nhận nó được! – Donghae vội vã nói với cô bé rồi ấn chiếc hộp màu hồng vào tay cô.


Chạy đến nơi thức ăn vung vãi mà Hyukjae vừa gây ra, Donghae nhấc chiếc hộp lên, anh gạt phần thức ăn còn sạch vào trong rồi đóng nắp lại. Vội chạy theo cái dáng gầy gầy kia, anh gọi to:


_Hyukie! Chờ anh với!
……………………………..


_Bỏ ra! – Hyukjae gạt mạnh tay Donghae khỏi tay mình.


_Anh xin lỗi! – Donghae khẩn khoản nói trong khi đôi chân anh run lên vì mệt mỏi.


_Đi mà ăn đồ ăn của cô bé đó. Cần gì anh phải nhặt lại thứ này! – Cậu hét lên rồi gạt luôn chiếc hộp trên tay anh xuống đất.


_Không! – Anh cúi xuống nhặt chiếc hộp lên – Anh chỉ ăn đồ của em thôi. Anh không nhận đồ của ai đâu.


Rồi như chứng minh lời nói của mình, Donghae dùng tay lấy thức ăn trong hộp ra ăn ngon lành. Mặc cho những hạt cát bám đầy trên miếng thức ăn, anh vẫn nhai nuốt hết miếng này đến miếng khác trước con mắt ngạc nhiên của Hyukjae.


_Anh điên chắc, nó bẩn hết rồi. Đừng ăn nữa. – Cậu đánh mạnh vào bàn tay bám đầy thức ăn của anh.


_Không. Nó ngon lắm. Không bẩn chút nào! – Donghae lắc mạnh đầu quả quyết.


_Anh đừng ăn nữa, em tin anh là được chứ gì. – Hyukjae nhăn mặt nói, đôi tay cậu cố gắng giữ anh không cho bốc thêm thức ăn.


_Hyukie tin anh nhưng anh vẫn phải ăn. Đây là đồ em mang cho nên anh không được bỏ! – Anh bướng bỉnh nói với đống thức ăn vẫn đầy trong miệng.


_Anh còn bướng nữa là em giận đấy! – Cậu quát lên khi anh cứ cố chấp ăn chỗ thức ăn dính đầy cát.


_Đừng. Đừng giận anh! – Donghae nhăn nhó níu tay cậu.


_Vậy thì nghe lời em đừng ăn chúng nữa.


_Ừ. – Donghae cúi đầu đáp.
…………………………………..


_Anh uống đi! – Hyukjae đưa cho anh viên thuốc cảm và cốc nước nhỏ khi cả hai đang ở trong trạm xá.


Donghae nhận lấy rồi lặng lẽ uống, khẽ đưa mắt nhìn thân hình nhỏ bé của cậu đang đứng bên cửa sổ, anh khẽ nói:


_Lần sau anh sẽ không như vậy nữa!


_Sao cơ?


_Anh sẽ không nói chuyện với Sooyeon nữa!


_Ừ.


_Anh cũng sẽ không làm Hyukie giận nữa!


_Ừ.


_Hyukie à!


_Sao?


_Em… em… có yêu anh không? – Donghae ngại ngùng nói, hai tai anh đỏ bừng.


_Anh nghỉ đi. Em ra ngoài! – Hyukjae nói nhanh rồi đi ra ngoài.


Còn lại Donghae vẫn ngồi trên chiếc giường nhỏ trong trạm xá, anh khẽ cười buồn. Chưa bao giờ cậu trả lời anh, cũng chưa bao giờ cậu nói yêu anh. Nhưng anh, một tên si tình ngốc nghếch, mỗi khi cậu lảng tránh trả lời, anh vẫn hay tự nói với bản thân mình rằng:


_Em yêu anh mà phải không, Hyukie?

~oOo~
Donghae lại chở Hyukjae trên chiếc xe cũ kĩ của mình, hôm nay anh đạp chậm hơn, anh cũng thôi nghêu ngao hát như mọi ngày.


Ngước lên nhìn mái tóc cháy nắng của anh, tim cậu chợt quặn lại đến đau nhói. Vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, Hyukjae khẽ thì thầm:


_Lần sau, đừng ốm nữa! Em không thích đâu!


_Ừ! Anh hứa! – Donghae cười tươi đáp.

~oOo~
Tối nay nhà anh và nhà cậu cùng nhau ăn cơm, lý do là để chúc mừng anh Donghwa đã tìm được việc làm. Ba mẹ hai bên vui lắm vì có mấy khi họ gặp gỡ được nhau, công việc buôn bán rồi lo toan cho cuộc sống khiến những người bạn thuở nào trở nên khó gặp nhau.


_Hyukie lớn nhanh quá! – Ba Donghae cười tươi nói.


_Vâng! Mới ngày nào 2 đứa con bé tí mà bây giờ đã sắp thành vợ chồng rồi! – Mẹ Hyukjae vui vẻ nói.


_Mẹ! – Cậu khẽ nhăn mặt.


_Cái thằng này. Ngại gì chứ! Mau mau lấy nhau rồi sinh cháu cho mẹ bế! – Mẹ Donghae cười to.


_Con không nói với mấy người nữa! – Hyukjae đặt bát cơm xuống rồi chạy nhanh lên phòng.


_Ha ha. Thằng bé xấu hổ đáng yêu chưa kìa! – Mọi người cười ồ lên khi thấy khuôn mặt ửng hồng của cậu.


_Con xin phép! – Donghae cũng đặt bát cơm xuống rồi chạy theo cậu.


Cả nhà lại tiếp tục bữa cơm và những câu chuyện phiếm thú vị. Ai cũng vui vẻ, hào hứng với buổi gặp gỡ này.
…………………………………….


_Em sao thế! Mọi người chỉ đùa thôi mà! – Donghae ngồi xuống bên cạnh Hyukjae khi cậu đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ ngoài ban công.


_Em không thích!


_Ừm. Hyukie này! Việc đám cưới của bọn mình…


_Em không muốn nói về chuyện này nữa! – Cậu đứng dậy, toan bước khỏi.


_Sao chứ? – Níu lấy bàn tay cậu, Donghae hỏi.


_Chúng mình còn trẻ. Chẳng nhẽ anh không định đi học đại học, anh định bắt em chưa tốt nghiệp cấp ba đã lấy chồng. Rồi chúng ta sẽ sống bằng cái gì, anh sẽ làm nghề gì khi chỉ học hết lớp 12…. – Hyukjae nói to và quyết liệt.


_Hyukie…


_Anh đừng nói nữa. Em sẽ không an phận đâu. Em cũng sẽ không lấy một người chồng có trình độ văn hóa thấp kém đâu. Em sẽ lên thành phố, sẽ học đại học, rồi kiếm một việc làm có tiền lương thật cao. Em không muốn phải như mẹ, suốt ngày quanh quẩn nơi xó bếp, đến chiếc áo lành lặn cũng chưa được mặc một lần.


_Anh hiểu rồi! – Donghae cúi đầu nói nhỏ.


_Em mệt, anh về đi! – Hyukjae thở dài chán nản.


_Ừ. – Anh khẽ đáp rồi đi nhanh xuống dưới nhà, vội vàng chào mọi người, anh xin phép về sớm.


Đạp xe trên con đường đất tối om, Donghae đờ đẫn nhìn về khoảng không phía trước. Từng lời cậu nói vẫn văng vẳng bên tai anh, vẫn như những cái đánh đau điếng vào anh. Anh biết cậu có khát vọng, có ước mơ; còn anh thì lại chẳng có gì ngoài tình yêu si dại này. Anh không thể nào cản đường của cậu, anh biết nếu yêu cậu thì phải để cho cậu được toại nguyện, được hạnh phúc. Nhưng anh cũng không thể từ bỏ cậu được, cậu là tất cả của anh, là lẽ sống của anh.


Anh sẽ lên thành phố, anh sẽ học đại học, anh sẽ kiếm thật nhiều tiền. Rồi lúc đó anh sẽ cưới cậu. Anh nhất định sẽ mang cho cậu cuộc sống sung túc mà cậu hằng ước mơ.


End chap 2

No comments:

Post a Comment