Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

30 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T10) - PG13 - Longfic

Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)




Tập 10

Tác giả chỉ muốn dập dẹt cái mặt thượng đế ra,cái tài phá đám của lão không ai bằng.Người ta đang lãng mạn là thế,lão thấy liền ghen,ấy thế là..........

-Tưởng ai hóa ra Kyu hyun,hóa ra cậu ta là bạn trai của cậu hả?


Ngoắt. Hai cái đầu cùng hướng về một nơi. Cái đầu đa sắc màu,Sungmin quả thật chỉ muốn nhúng nước sôi rồi vặt sạch khi nhìn thấy nó.

 -Thì sao? Kyu chắn trước mặt Sungmin.

-Có sao đâu,tưởng hoa vô chủ định hái thôi mà ha ha ha........


Tức. Sungmin gạt Kyu sang một bên chạy lại cho hắn một đá. Lách. Đá nữa. Lách. Tức. Tức . Tức.


-Được rồi Sungmin,phí thời gian cho tên này làm gì,chúng ta đi nào.


Đi Đi.


-Tên điên kia,đi theo làm gì?


Sungmin hét lên đầy tức giận.


-Đường là của chung mà,cậu lấy quyền gì mà cấm tui.


-Kệ hắn Sungmin,đang trong trường học,đừng gây sự.


Kyu tiếp tục lờ đi kẻ đeo bám kia nhưng Sungmin vẫn hậm hực.Cậu vừa đi vừa rủa,rủa chán thì lườm,lườm ko đc thì...bó tay,cũng mặc xác luôn.


Cách cổng trường khoảng một trăm mét,Kyu đột ngột rẽ vào một con hẻm.Anh bước nhanh hơn,Nhanh đến nỗi Sungmin bắt đầu phải chạy theo.Liếc xéo ra sau Sungmin thấy tên khỉ kia vẫn còn,cậu thật không hiểu hắn đang muốn làm trò gì nữa.


Bộp.


Lo liếc với lườm,Sungmin không biết Kyu đã dừng bước và hiển nhiên là cậu đập thẳng cái mặt của mình vào lưng anh.


-Auuuuuu.


-Ai bảo đi mà không chú ý,anh bảo cứ mặc kệ mà.


-Bảo hồi nào?


-thôi đc rồi,chờ ở đây một chút,anh nói chuyện với cậu ta.


-Nói chuyện?


-Uh,nói chuyện,nhưng tốt nhất là em nên nhắm mắt lại ,cái này con nít không nên xem thì tốt hơn.


Nhắm.


-Nhanh nhé.


-Hai phút thôi.


Kyu vừa quay đi,Sungmin mở mắt ra ngay,"kịch hay,không xem...phí".


Kyu tiến gần lại tên kia,anh vòng tay trước ngực nói một câu gì đó,chẳng biết là câu gì ,chỉ thấy tên kia phá lên cười rồi thì thầm vào tai anh và Kyu mỉm cười,nhưng nụ cười ấy......Bốp.....biết ngay mà,Sungmin hơi rụt người lại,tên kia chắc......nhưng không ,hắn đã đỡ được,hắn cười đểu với Kyu.Không nén nổi nữa,Sungmin tiến lại gần hơn đến cự li có thể nghe thấy hai người nói chuyện.


-Chỉ thế này thôi sao,vậy tôi lấy cậu ta đi nhé,chưa có người nào thoát khỏi bàn tay ta đâu,hoa nào cũng phải hái chứ không hái để người khác hái hộ ch....


Bốp.Cú thứ hai,và .....đổ gục.


-Tôi chưa nói với anh sao...tôi thuận tay trái,tay phải của tôi chỉ dàng để cầm bút thôi...ớ.... không nghe được gì nữa à,vậy thì thôi,bye.


Kyu bước qua cái thân người đang nằm dưới đất,đi thẳng.


Sungmin cũng chẳng chần chờ gì đi theo luôn,cậu thầm cảm ơn thượng đế cho cậu là người yêu chứ không phải kẻ thù của Kyu.(Cảm ơn thèng cha đó làm gì,phải cảm ơn ta,ta nè..ê nghe gì không..ê..ê...e.e).


Sungmin nắm lấy bàn tay Kyu,bàn tay gầy gầy trái ngược hẳn với tay cậu.


-Kyu à.....


-Sao thế?Kyu dừng chân và nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng.


-Chúng ta đi đâu đây?


-Đi đâu mà chẳng được.


-Nhưng cũng phải có một địa điểm cố địmh chứ?


-Với anh thì chỉ cần có em bên cạnh nơi nào cũng như nhau thôi.


-Ưm.... *ngượng*.


-chúng mình lại hẹn hò nhé,muốn không?


-A*cười rạng rỡ*.


Và một ngày hẹn hò của cả hai bắt đầu.


Kyu cố nghĩ ra những địa điểm mà anh và Sungmin có thể đến,rạp chiếu phim-Mất quá nhiều thời gian,công viên-cũng tạm,quán ăn-rất có thể,khu vui chơi-vừa đi xong,vậy còn......chỗ nào nữa nhỉ??????


-Kyu,sao thế?


-Anh đang suy nghĩ một chút.


-Có chuyện gì ư?


-Không,chỉ là..... a, đúng rồi,cứ đi lung tung chi bằng......Sungmin à, đến nhà anh nha.


-Nhà anh?


-Uh,nơi anh đang ở hiện tại ấy mà,cô chú rất hiếu khách.
-Sao cũng được.

-Uh.


…………………………………………


-Ngôi nhà rất đẹp.


Sungmin thốt lên khi vừa đến nơi.Cậu âấntượng ngay với những dàn hoa trải daì ahi bên lối đi.


-Um,nó nhỏ nhưng đẹp.


-Nhỏ?anh nói gì vậy,thế này mới thích chứ,nhà to chỉ tổ bụi bám chứ chả đc tích sự gì,như cái nhà em ấy,quái thid mồ…oa.


-Đc rồi,có định vào không đây.


Kyu cười và dắt cậu vào trong khi cái đầu của Sungmin xoay ngang xoay ngửa trên cổ.


Phòng khách.


-Cháu chàu chú.


-Ơ..cháu chào chú ạ.


Người đang ngồi trên ghế sofa nhỏm dậy cười.


-Kyu cháu về trễ….ờ ai thế này,là bạn học của cháu hả Kyu?


-Không là người yêu của cháu.


-Người yêu? Ông chú thoàng ngạc nhiên rồi cười lớn.


-Nhóc này ghê thật mới tí tiuôỉ đầu đã có bạng ái rồi,lại còn xinh xắn thế này.


-Chú ơi em ấy là con trai.


-Hớ…con trai?


-Vâng.


-Con trai hả?


-Con trai đấy.


Một cái chau mày.


Ánh nhìn chòng chọc.


Sungmin nép sau người Kyu,cậu cảm thấy thật ngượng nghịu.


Bỗng…..


-DỄ THƯƠNG QUÁAAAAAAAAAAA.


Kyu bị đánh bật sang một bên,còn Sungmin thì bị ôm cứng.


-Trời ơi sao mà dễ thương thế này chứ…oa ..oa thích quá đi,ta luôn ao ước có một đứa con như vậy…dễ thuương chết đc.


Lôi.


Lôi.


-Chú à,buông Sungmin ra nào,em ấy nghẹt thở rồi kìa.


Kyu cố hết sức giật lại Sungmin.


-Em ấy là của cháu,chú đừng có động tay động chận.


-Nói tầm bậy không hà,chú có làm gì đâu,thôi hai đứa mau vào chào cô đi,cô trong bếp ấy.


-Vâng.


Một màn đối thoại kèm hành động tay chân đc lặp lại lần thứ hai,có điều Kyu không phải lôi giật kéo gì vì cái nồi sôi sùng sục trên bếp đã giúp Sungmin đc tha bổng .


-Hai đứa lên thay đồ rồi xuống ăn cơm…và..nếu ko phiền thì Sungmin à cho cô bẹo má thêm cái nữa nhé…..a….Kyu đừng nhìn cô như thế,ko đc thì thôi…oa dễ ……


Chứ thương chưa ra khỏi cổ, người đã biến mất tiêu.

Kịch.

-Hai người đó thật thú vị.


-Em thấy thế là thú vị à?


-Ít ra cô chú không thấy chuiyện của chúng ta là điên rồ như những người khác.


-quan điểm sống của hai người tương đối thoáng.


-À…Kyu..


-Sao?


-Em hấy có một chuyện hơi lạ.


-Cái gì?


-Căn nhà này….không có đồ đạc gì dành cho trẻ con cả.


-À cái đó….cô chú vẫn chưa có con.


-Ơ..


-Đứa bé không thể ra đời,sức khỏe của cô lúc đó ko đủ để giữ nó,…nó đã chết.


-Ơ..


-Đó là thời kì tồi tệ,mẹ đã đưa anh sang đây để an ủi cô,năm đo anh mới năm tuổi.Cô chú coi anh như con đẻ.Khi bốm lấy mẹ kế,chú còn đề nghị đón anh sang nuôi nếu anh muốn nhưng anh muốn ở Hàn….bây giờ cô cũng đang mang thai đấy..mới hai tháng thôi…


-Thật tuyệt.


-UH,tuyệt cho cô chú và tuyệt cho cả hai chúng ta.


-HUH?


-Nói trước mất hay sau này em sẽ biết.


-Kyu…kyu à….nói đi mà…kyu..kyu.


Sungmin mè nheo như trẻ em đòi kẹo cho đến lúc cả hai xuống đến phòng ăn.


-Nào ăn cơm,không nói là không nói đừng nhiều lời vô ích.


-Xí.


-Cô ơi cháu đói.


-Muốn ăn nhanh thì mau vào mà phụ cô dọn bàn,kêu ca cái gì.


-Chú ơi,bụng chú biểu tình dữ dộit hế mà chú vẫn đọc báo đc à?


-Thằng nhóc láo toét.


Một màn rượt đuổi trong phòng khách làm Sungmin cười muốn vỡ bụng,nó chỉ kết thúc khi giọng oanh vàng của người cô cảnh báo rằng bàn ăn đã dọng xong ai không có mặt trong ba giây thì tự ra quán ko ai tiễn.Bữa cơm cực kì vui vẻ trừ việc thỉnh thoảng hai người kia cứ véo má Sungmin rồi bị Kyu la lối om sòm.


Buổi chiều nhóm Heechul cũng kéo đến.Tất cả cùng ép Kyu kể lại quá trình "cua" Sungmin để rồi bò lăn ra cười.Heechul cố diễn lại mấy động tác đc cách điệu với Kibum làm Sungmin đỏ bừng mặt.Cawn nhà như muốn nổ tung vì những tiếng cười, la hét gào thét của tám con người(có thật là người?????) và điểm xuyên vào đó là tiếng chó sủa mèo kêu loạn xị ngầu.May mà quanh dó đất rộng người thu2ưa chứ không .......tù cả đám vì tội gây mất trật tự công cộng là cái chắc.


Mãi mười một giờ đêm,Kyu và Sungmin mới lê cái xác mệt rũ về phòng.Kyu ôm Sungmin vào lòng rồi nagc phịch xuống giường.


-Mệtttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttttt ttt.


-Uh*cười*.


-Heechul hyung hay thật đấy,người thì bé mà họng thì......


-Nói nhiều quá nên không béo nổi.


-HI Hi.


Im.


Im.


-Sungmin à...


-Huh?

-Mai em về thiệt hả?

-Uh.


-Hay...


-Ko đc Kyu, em không về có nhiều người sẽ gặp rắc rối.


-Uh.*buồn*.


-anh phải học thật tốt để mau trở về Hàn.


-Anh biết .


-Um...


-Sao hả?


-Không.....


-Nói mau.


-Không mà.


-Có nói không?


Kyu bắt đầu cù Sungmin làm cậu phải lăn vào trong để tránh anh.


-Không...không nói..chắc chắn là không ...ha ha ha ha.....


Kyu nắm lấy cổ chân Sungmin kéo dạt cậu về phía mình.


-Dám không nói hả..chết này...


Cù.


-Ha ha ha ha.....


Cù nữa.


-Ha ha ha ha ...em nói ...đừng cù nữa..tha em..ha ha ha.....


-Không tah,dma chống lại ta hả...cho biết tay luôn...


-Không ...không...tha em...ha ha ha....á tha đi ha ha ha


Chờ cho Sungmin rũ cả người ra Kyu mới thôi cù cậu.Anh ngồi lên nhìn sungmin khổ xở xoa xoa cái bụng đắc thắng.


-Nói xem.


-Em chỉ nghĩ là....hay gói anh vào hành lí rồi đem về luôn thôi...ôi ôi...cái bụng...


-Có thế thôi hả?


-Vâng.


-Thật không?


-Thật mà.


-Tam tin em vậy....này lại đây nào.


-Huh?


-Thì cứ lại đây.......*thì thầm với nhau cái gì tg cũng hổng rõ*.


-Để làm gì?


-Cứ làm thế đi.


Một lúc sau.


-A..a.......kyu đừng mà..aaaaaaaa.....nhột lắm.....


-Yên nào...hà hà...


-Nhưng mà..um...hm...


Soạt. Soạt. Rầm. Cánh của phòng bật tung,hai bóng người xông vào hét ầm lên.


-Kyu không đc ép Sungmin,cứ từ từ..phải nhẹ.... ớ.....


-Kyu không đc mạnh ta.....ớ...


Trước mặt hai người,Kyu và Sungmin đang ngồi cười,cả hai đều trông rất đẽ sợ.Một thì nhếch mép,một thì cứ phát ra tiếng hè hè...(ui chu choa tác giả cũng ớn,mà ớn thì chạy kẻo có chuyện gì lấy ai vít fic,mà chạy thì không có tư liệu ,mà không có tư liệu thì.....chap dừng tại đây.....bi bi...ối đừng kill em có phải em lười đâu...đó là vì..ối ối....em vit là đc chứ gì...hức..đời bạc bẽo vậy đó)


Bốn mắt í nhầm tám mắt (tính thêm hai mắt tg là mười....oái làm cái gì thế bon chen tí không đc sao..oái thì thôi...) nhìn nhau không chớp.Chợt bốn mắt quay đi tìm đường chuồn.


-Cô chú đi đâu thế ạ?


-Ớ...về ...về phòng...


-Vậy nhớ cầm theo cái đó đi ạ.


Kyu nói và chỉ vào cái cục đen đen lăn lóc gần cửa.


-Cô chú mà còn nghe lén nũa cháu không tha đâu đấy.


Chuồn....lẩm bẩm"tínhd giúp nó một tay ai ngờ nó dám...nhóc láo toét....''.


-Thật là lớn rồi mà cứ như con nít vậy.


-Kyu à,anh giống ông già thì có.


-Dám nó lại không?


-KYU GIỐNG MỘT ÔNG GIÀ.


Nhào lại.


Ôm chặt.


-Dám nói lại lần nữa không?


-Kyu..ha ha...giống ..ha ha...ông già....


Láo nè. Lăn. Lăn.


-Kyu...nặng quá.


Sungmin nói nhỏ khi mặt cậu đã kề mặt anh trong gang tấc.Anh hạ thấp dầu,gắn cxhặt môi mình vào môi cậu,từ từ rút hết không khí trong phổi cậu.Một tay Kyu ôm chặt Sungmin,tay còn lại luồn vào áo,cảm nhận làn da mát rượi,mềm mại...Kyu dần mất kiểm soát vê hành vi của mình......


-Ky...Kyu...


Giật mình.


Kyu rút tay mình ra ,đứng bật dậy.


-Sung...Sungmin anh xin lỗi....anh..


Sungmin cũng ngồi thẳng dậy.Cậu vòng tay qua eo anh ôm thật chặt.


-Được rồi Kyu,không sao Kyu, đc rồi mà ,em không nghĩ gì đâu.


-Anh xin lỗi.


-Đã nói không sao.


-Ưm.


-A.


Sungmin chợt sáng mắt lên,cậu buông Kyu ra và chạy lại vơ lấy ba lô của mình lục lọi.một lúc sau,cậu nhìn anh cười tươi tắn:


-Đoán xem em có cái gì cho anh.


-HUH????


-Cái này anh đã tặng em trong lần đầu chúng ta gặp mặt.


Một con thỏ bông màu hồng nhỏ xíu đc chìa ra,Kyu ngạc nhiên.


-Em vẫn còn giữ nó sao?


-Chính xác thì......em đã quên béng nó từ lâu,hôm chuẩn bị đi,lục lọi thế nào nó rơi ra thế là em cầm nó theo luôn.


Kyu đỡ lấy con thỏ.


-Con thỏ này chẳng hề khác chút nào so với khi anh mới tặng nó cho em,đúng là bị bỏ tủ có khác.


-Hi hi....à,đúng...nhắc đến cái này em lại có hai câu hỏi cho anh đấy.


-Sao nào?


-Thứ nhất,tại sao anh lại có con thỏ này,em không nghĩ một cậu bé sẽ cầm một con thỏ màu hồng đi dự tiệc đâu?


-Cái này....một con bé nào đó đã tặng cho anh đấy...lúc đó anh định ném nó đi thì nhìn thấy em....thế là...


-Là đẩy nó cho em hả?


-Không..à mà cũng đúng.


-Rồi rồi,vậy là câu thứ hai cũng đã có đáp án luôn.


-Câu thứ hai?


-Em định hỏi anh nghĩ cái gì mà lại tặng thỏ bông cho một thằng con trai khác.


-À..nếu nói về cái này,ha ha...đó là răng em rất giống răng thỏ....lúc đó em quay lại thế là anh ấn tượng vô cùng với nó.


-Hả?


-Anh nói thật mà,dễ thương vô cùng.


-A.....bôi xấu hình tượng của ta trong lòng độc giả,anh đáng bị trừng phạt.YAAaaaaaaaahhhhhh.


Sungmin ném hai cái gối vào Kyu,anh né đc cái thì nhất nhưng bị dính cái thứ hai,kết quả là ngã lăn ra sàn.Sungmin cười khoái chí :


-Tối nay anh nằm dưới sàn đi nhé.


Póc. Cậu chui vào chăn và nhắm mắt ngủ.


-Nói vậy mà lại lùi vào sâu thế,để chỗ cho ma hả?


Đỏ mặt.


-Tránh ra.Ai cho mà ôm.


-Không cho thì đẩy ra xem.


Đỏ mặt tập hai. Đêm ngắn xìu.


Sungmin tỉnh giấc khi trời còn tối.Chuyện này kể cũng lạ,nhưng thời thế tạo anh hùng mà,cậu cần dậy để kịp chuyến bay về Seul.Nhẹ nhạng nhấc cánh tay Kyu đang vòng quanh eo mình ra,Sungmin hôn lên má anh và cầm balô bc ra khỏi phòng.


-Cẩn thận nhé Sungmin.


Giật mình. Mỉm cười.


-Gặp lại sau Kyu.


Xuống phòng khách,Sungmin thấy cô chú của Kyu đang chờ mình.


-Làm phiền cô chú từ sáng sớm thế này......


-Không sao,chúng ta đi thôi.


Ngứơc lên nhìn một lần nữa,Sungmin khẽ gật đầu.

Sungmin tỉnh giấc khi trời còn tối.Chuyện này kể cũng lạ,nhưng thời thế tạo anh hùng mà,cậu cần dậy để kịp chuyến bay về Seul.Nhẹ nhạng nhấc cánh tay Kyu đang vòng quanh eo mình ra,Sungmin hôn lên má anh và cầm balô bc ra khỏi phòng.

-Cẩn thận nhé Sungmin.


Giật mình. Mỉm cười.


-Gặp lại sau Kyu.


Xuống phòng khách,Sungmin thấy cô chú của Kyu đang chờ mình.


-Làm phiền cô chú từ sáng sớm thế này......


-Không sao,chúng ta đi thôi.


Ngứơc lên nhìn một lần nữa,Sungmin khẽ gật đầu.


.................................................. ................


Sân bay Seul.


-Sungmin,ở đây.


Sungmin nhìn về phía đó thấy một ai đó rất kì cục....


-Donghae,là cậu hả,ăn mặc cái kiểu gì thế này?


Mũ chụp,khẩu trang,kính râm.Chỉ có từ" thần kinh" thì mới diễn tả hết về Donghae lúc này .


-Trốn hầy đi đón cậu thì phải thế chứ sao,lộ ra thì có mà xuống mồ làm tổ với giun,mau đi nào.


Donghae kéo Sungmin vào một chiếc tắc xi.


-Đến ga #$#$%$.


Cậu nói với tài xế và giật giật tay Sungmin.


-Thế nào?

-Thế nào là thế nào?
-Thì có gặp đc anh ấy không?

-Có,tất nhiên là có.


-Rồi sao?


-Sao là sao?


-Cậu "mát" à,bộ hai người không có chuyện gì hả?


-Chuyện gì???


-Ôi trời ơi...


-Thì bọn tớ cùng đi ăn,cùng đi chơi.


-Thế thôi?


-Uh.


-Ô mai ga ze su ma thánh ala thần zớt ơi.


-Cấi gì mà la gòa thảm thiết thế?


-Bộ các cậu ngốc thiệt hả,sao không tận dụng cơ hội chứ,ít ra cũng phải....ôi giờ đất ơi,con lao công khổ tứ suốt mấy tuần liền làm gì chứ,đúng là công cốc.


-Cậu càng nói tôi càng không hiểu gì cả.


-Thì....trời sao không chơi trò "gạo nấu thành cơm"rồi kéo anh cả về Hàn Quốc luôn cho rồi.


3s sau. Hiểu ra.


-Nói ..nói cái gì vậy chứ.


Mặt Sungmin đỏ như cà chua chín,cậu đưa tay lên che ngang miệng,mắt cụp xuống.


-Mà cậu thì tôi còn hiểu đc,chứ anh cả sao ...ôi ...người ta nói sắc là tai họa đúng không sai.


Donghae mặc sức mà rên rỉ suốt cả chặng đường dài,Sungmin nhớ lại lúc đó mà ngượng,không phải anh ấy không biết nhưng anh tôn trọng cậu............


Về đến sân ga và Donghae vẫn còn lải nhải hoài,cực chẳng đã Sungmin phải chuồn đi chỗ khác cho rảnh nợ.Nhưng chuồn chưa kịp thì lại bị tóm bởi…..


-LeeSungmin,em đã khỏi bệnh chưa,…cái bụng…..không có bị gì nữa chứ?


Ngơ ngác mất 5s.


Thêm 5s để chuẩn bị và……cười một cái rõ tươi nào.


-Không sao thưa thầy,em khỏe rồi.


-Nhưng thầy nghe nói…..táo bón…tiêu chảy …không cẩn thận là ….mà cũng lạ,tất cả đều ăn cùng một laọi thức ăn…chúng tôi cũng….


“Ối trời ơi,Dong hae ,may cho cậu là cậu không có ở đây lúc này nếu khôngt ui thề sẽ dập dẹt cái mẹt của cậu ra,bộ hết lí do rồi hay sao mà….”.


Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ Sungmin vẫn cười rõ tươi


-Không sao thưa thầy,em có bác sĩ riêng mà, ông ấy rất giỏi,bây giờ em ổn rồi.


Nụ cười thiên thần kém chất giọng rong veo –Vũ khi giết người hoàn hảo nhất mọi thời đại của Sungmin chưa từng thất bại trước đối thủ nào dù là nam hay nữ(Kyu nhà mềnh coàn chít nữa là pà con nhẩy).


-Uh…vậy…vạy….chuyện này….không cần phải thông báo với bố em đâu nhỉ.


-Vâng tất nhiên,nó nhỏ như con nòng nọc hà,vậy em đi đây ạ.


-Uh…đi .. à.. đi nhá.


Thế là….thoát.


Sungmin bắt ngay cái tắc xi gần mình nhất và chạy thẳng về nhà.Câu lao vào phòng rút điện thoại gọi cho Kyu ngay tắp lự.( Ầy mới xa nhau mấy tiếng lại nhớ rùi).


-Kyu à.


-Uh.


-Em về đến nhà rồi,mọi chuyện đều trót lọt.ha ha.


-Uh,em thì vui rồi,anh đang bị phạt nè.


-MO?


-Ngủ dậy trễ, đi học muộn,và bây giờ đang dứng ngoài hành lang.


-Ơ.. ơ.


-Cùng với hai tên nữa.


-HỚ?


-Heechul và Han,hai lão này cũng trễ.


Sungmin nghe tiếng Heechul nheo nhéo bên máy kia ,cậu phì cười.


-Vậy mọi người đứng khỏe nha..ha ha…em buồn ngủ lắm,em đi ngủ đây,và nhớ là…..mau về Hàn quốc đi đồ ngốc.


Cụp.


Bên kia có kẻ ôm tai.


Nhưng mà kệ.


Sungmin mang cả nụ cười vào trong giấc ngủ.


Xuân. Hạ. Thu. Đông. Vòng quay bất tận của trời đất tưởng chừng chậm nhưng cũng thật nhanh. Bốn mùa lặp đi lặp lại. Sungmin đã mười chín tuổi. Suốt ngần ấy năm. Cậu không gặp lại anh đc lần nào.

Trong những cuộc gọi điện thoại lâu ơi là lâu của hai người,cậu luôn nghe anh than thở chuyện ở bên ấy,rằng anh luôn muốn về nhưng việc học tập qua nặng nề không dứt ra nổi.Nhiều lần cậu bĩu môi bảo anh tất cả chỉ là ngụy biện để rồi nghe anh rối rít giải thích và cười phá lên chọc anh….Anh thật đáng yêu.

Dạo này ba Sungmin đã bắt đầu cho cậu quản lí công việc của công ty.Cũng không đến nỗi khó như cậu tưởng,và giả sử có gặp vấn đề gì đó thì cậu sẽ lập tức gọi cho anh để hỏi ý kiến,anh luôn cho cậu những lời khuyên tốt nhất…..anh thật thông minh.


Nhứng tối mất ngủ,Sungmin lại gọi cho Kyu,Nghe anh hát một lúc là cậu lại lăn

ra ngủ lúc nào không biết,chẳng bao giờ nghe trọn vẹn một bài.Nói đến chuyện này ,Sungmin không ngờ Kyu lại hát hay như vậy,chất giọng trầm ấm…..ừm anh mà đi làm ca sĩ thì tha hồ hốt bạc….Nhưng anh nói là chỉ hát cho mình cậu nghe thôi….Anh thật dịu dàng.

Bao nhiêu dịp sinh nhật,Noel,lễ tình nhận…….anh đều gửi quà cho cậu,bánh kẹo,thú bông….mà anh kì ghê,gửi gì toàn thỏ bông màu hồng,thật không biết nói gì luôn….nhưng mà,…anh thật chu đáo.


Và kết thúc mọi câu chuyện giữa anh và cậu,anh luôn nói…..Saranghae….anh à,nhớ anh quá.


-Sungminieeeeeeeeeeeeee.


Cái giọng này…….


-Donghae,dám gọi tôi như thế ,muốn chết hả?


-Không dám.


Cậu trai vừa chạy tới cười he he.Cậu khoác tay lên vai Sungmin rồi nói bằng cái giọng hết sức chi là…..


-Đại tỉ thông cảm,em gọi hoài hổng thấy đại tỉ trả lời nên…..


-Lạy hồn…đã bảo tôi không thik cái nick name đó mà,gọi tôi có chuyện gì sao?


-Không,chả là….em đói.


-Thì xuống căn tin,gọi tôi làm gì?


-À thì…..muốn xuống căn tin cũng phải có tiền chứ,mà em lại quên ví mất tiêu rồi…nên…he he…..


-Ôi giời ơi Leedonghae từ lúc nào mà cậu trở nên thiển cận như vậy hả?


Sungmin nhảy cà tưng lên làm Donghae suýt ngã.


-Từ lúc quen biết với đại.. í nhầm với cậu.


-Chả mắc mớ gì tới tôi hết đừng có đổ thừa,cậu chỉ cần liếc mắt một cái thôi,cả đống cô tình nguyện mang những hộp cơm ngon lành của họn cho cậu đấyyyyyyyyyyyyy.


-À…vâng.


-Thé thì làm gì mà mắc công đi tìm tôi làm gì hả?


-He he…Thì tính chơi tí thôi,cơm bọn họ làm khó nuốt lắm, đại…à..cậu cũng đi ăn với tớ đi,ngày nào cũng chỉ bánh ngọt rồi lại tót lên sân thượng,bộ tính biến thành hòn vọng phu hả?


Bốp.


Donghae ăn nguyên cuốn từ điển daỳ cộp vào đầu đau điếng.Nhưng chưa kịp nhăn nhó thì phải né nốt cái dép đang bay tới.


-Oái.


-Tôi không phải hòn vọng phu.


Sungmin quay người đi thẳng.Cậi biết chắc chắn phía sau đang có kẻ ôm bụng cười…đáng ghét. Đi dọc hành lang thứ nhất. Một đám con gái con trai ồ ra nhìn rồi cười khúc khích. Đi dọc hành lang thứ hai. Có người đc khiêng vào phòng y tế. Đi dọc hành lang thứ ba. Một đám cả trai lẫn gái ào ra tặng quà và thư làm quen.


Sungmin khó chịu muốn chết. Đã vào học ba tháng rồi mà ngày nào cũng như ngày nào hết tỏ tình làm quen lại viết thư hâm mộ…bộ họ rảnh lắm sao….vả lại…cậu đã là sinh viên năm nhất có còn là trẻ còn đâu mắc gì mà cái mặt của cậu vẫn bũng ra sữa,nhìn chẳng ra con giáp gì cả.(Vâng kho ra con giáp nhưng ra thiên thần).Chẳng hiểu làm thế nào mà Dong hae vẫn chịu đc nhỉ,cậu ta cũng “bị hành” như cậu mà…có khác thì cũng chỉ là cậu ta không bị con trai bám theo thôi.Hai chàng tân binh của đại học Seul mới lẫm chẫvào trường hai ba tháng lại có một đội ngũ Fan hông kém một thần tượng nào đúng là chuyện nực cười(Vâng..nực cười,nực cười lắm…cốp….con nhỏ láo toét từ nãy giờ ngồi bơm để ta…lặn đi cho nước nó trong.. ối xin lỗi mà..lặn thì lặn…).Ai da….sân thượng…lên sân thượng thôi.

*****
Gió. Tại sao nhỉ? Từ khi nào cậu thích gió đến vậy. Có phải anh gió cũng như anh. Phóng khoáng đến kì lạ. Nhưng lại khiến người ta nhớ đến...cần đến..cái cảm giác dễ chịu ấy.....anh và gió...thực sự rất giống ... Sungmin ngồi xuống chậm rãi giở bọc bánh ngọt to đùng của mình ra nhấm nháp. Ngon thật. Bánh ngọt quả là phát minh vĩ đại của con người.

Măm măm.


Miệng nhai nhồm nhoàm,một tay cầm bánh một tay thò vào túi rút ra chiếc điện thoại Kyumua cho cậu hồi ở Mĩ…cậu khẽ mỉm cười…màn hình nền là ảnh của anh và cậu đang cùng ăn chung một cái kem…xem cái miệng anh kìa…yêu thế…còn mình …sao xấu thế nhỉ…oa còn dính cả kem bên mép kìa…xấu…xấu…xấu xí quá…..


Cậu di ngón tay lên mặt anh,khuôn mặt người mà cậu yêu…khuôn mặt này giờ chắc đã thay đổi nhiều rồi…anh sẽ trông như thế nào nhỉ….nam tính hơn chăng..hẳn là thế rồi,anh đâu có như cậu,ghét cái mặt này quá…Sungmin tự véo má mình một cái.


-Oái.


Một tiếng la ai oán thay.Chắc là xót cho khuôn mặt bụ bẫm kia quá chứ gì….


Sungmin làm rơi miếng bánh trên tay.


Tiếng la đó…không phải của cậu…mà là…..của anh. Không sai. Chỉ hai giây sau, khuôn mặt cậu đã nằm gọn trong hai bàn tay…hai bàn tay quên thuộc.


-Sao lại nhéo má mình thế hả….ôi…đỏ ửng lên rồi này.. đau không?


Hai bàn tay ấy xoa nhẹ má cậu…


Mát quá.


Dễ chịu quá.


Hơn hết là…cậu không phải mơ chứ..sao anh ở đây.


-Kyu à….


-Um.


Người đó..là anh, đúng là anh,anh đang lo lắng ,mà anh lo cái gì chứ….


-Còn đau không?


-ư… ơ….


Sungmin quên cả chuyện phải trả lời câu hỏi cuả Kyu,cậu cứ nhìn như thôi miên vào anh, đôi mắt tròn to mở hết cỡ.


-Này …sao cứ nhìn anh vậy?


Kyu cười,kéo cậu đứng lên,cẩn thận phủi mấy miếng bánh cong vương vãi trên quần áo.


Sao có thể không nhìn chứ,xem anh này….tóc đen…anh nhuộm lại làm gì.. để thế cũng ngầu mà.. ơ nhưng .. đấy là cậu nói thế thôi nhé chứ thật ra cũng đẹp lắm,lại có vẻ nghiêm túc hơn hắn đó….nhìn anh rắn rỏi ghê,da sậm màu hơn, đàn ông hơn nhiều nhưng nụ cười của anh…vẫn thế..hơi nhếch về bên traí,và ánh mắt dịu dàng….Kyu à…anh đã về thật ư?


Bất giác …nứơc mắt từ đâu trào ra không ngăn lại nổi.Sungmin òa khóc như một đứa trẻ…..


-Ơ…a…ơ…sao.thế…em đau ở đâu ah?


Kyu lúng túng ,anh chỉ biết ôm lấy Sungmin vao lòng rồi xoa xoa lưng cậu(sao giống mẹ dỗ con thế nhỉ).


-Này..ní đi chứ,chào đón anh bằng bộ mặt đẫm nước thê này à…nín đi nào…

Sungmin càng khóc to hơn,cậu cứ hức…rồi…hức….

Kyu càng lúc càng cuống,anh đành….xoay cậu lại rồi….hôn cậu thật sâu.Anh rời môi cậu,nhìn thẳng vào mắt cậu…


-Sungmin à..


-Ư..hức…


-Anh về rồi nè.


-Ư..hức…


-Không thích anh ở đây thì anh đi nha?


Lắc đầu nguầy nguậy.


-Ư..hức..


-Vậy sao khóc?


-Ư…hức…tại…ư hức…về ….mà không bảo người ta một tiếng…như ma.. ư hức..làm người ta…ư hức…ngmất tiêu cái bánh kem rồi.. ư hức hức hức…


Thề có chúa. Kyu muốn lộn cổ từ tầng năm xuống mà chết luôn. Thế đấy. Xa nhau ba năm bây giờ gặp lại người ta coi mình không bằng một cái bánh kem. Kyu ơi đời mi mới tàn tạ làm sao...cơ mà..khóc gì mà lắm thế.


-Nín đi Sungmin,muốn bánh kem thì anh sẽ mua cho em,một nghìn hay một triệu cái cũng đc mà.


-Ứ thèm...hức..đây là lần đầu tiên người ta tự làm bánh đấy...hức..ức....


"Hô..lại còn thế nữa,ngạc nhiên quá ta,cũng giỏi quá đáy chứ,đây có thật là Sungmin của mình không nhỉ".


Kyu cúi xuống,gỡ một miếng...cho váo miệng.


-Măm...măm...uhm....hơi nhièu bơ.


Sungmin ngạc nhiên quên khóc.cậu há hốc miệng nhìn anh.


-Ă..n ăn....làm gì,bẩn rồi mà.


Kyu cười hiền.


-Của em làm mà...không sao.


Kyu đúa tay ra tính lấy thêm thì.....Sungmin chặn tay anh lại.


-Đau bụng...


-Appa.


Một giọng con nít cắt ngang câu nói của cậu.Mà cái gì ấy nhỉ...appa à...


-Appa.


Tiếng gọi như một câu trả lời.Một đứa bé chùng ba tuổi gì đấy từ từ bc ra sân thượng.


-Sao con lại lên đây được?


Cậu chết sững..có phải cậu đã nghe nhầm...người nói ..là Kyu.


Con...appa..cái gì chứ...Con anh ư,vậy là anh đã....không thể nào,thật vớ vẩn,nhưng rõ ràng...đứa trẻ cũng..giống anh,đôi mắt và hàng lông mày rậm giống y đúc.


Đầu óc Sungmin lùng bùnga,nước mắt lại chực trào ra.


Đứa tre lẫm chẫm chạy lại,nó vấp ngã vì dẫm phải vụn bánh vương vãi trên mặt đất.


-Kyuminieeeeeeeeeeeeeeeee.


Kyu hét lớn rồi phi ngay lại đỡ nó dậy.


Sungmin há hốc tập hai.


Anh vừa gọi..cái gì cơ?Kyuminie à?Tai cậu không có hỏng hóc gì chứ?


-Kyuminie ,con không sao chứ?


-Đau..hức...


-Kyuminie đừng khóc,mình umma của con appa đã khổ lắm rồi,ngoan đừng khóc nào.Mà..mau lại chào umma đi.

Kyu nói và chỉ tay vào...Sungmin.

Nói thật lúc này cậu chỉ muốn rút điện thoại ra..nhấn số,gọi cho chúa hoặc tổng đài 1080 để hỏi xem chuyện gì đang diễn ra.


Đằng kia đúa bé vẫn ngô nghê.


-Umma?


-Uh.


-Trong ảnh?


-Uh.


-Trong điện thoại?


-Uh.


-Trong ví?


-Uh.


-Trong phòng ngủ?


-Uh.


-Trong tâm trí và trong..trong...


-Tim appa.


Kyu kết thúc câu nói giùm nó và đẩy nó về phí trước.Nó nhoẻn miệng cười,vòng hai cánh tay nhỏ xíu lại,ngoan ngoãn.


-Kyuminie chào umma.


Sungmin không ngậm miệng nổi.Cậu cứ ngớ người ra,không biết phgair phản ứng ra sao.


Kyu phì cười.Anh đến bên khoác vai cậu,tinh nghịch:


-Kyuminie thấy umma có đẹp không?


-Có ạ.


-Thế appa có điển trai không?

-Appa là nhất.

Nó nhảy cẫng lên, tay chân khua loạn xạ.


-Thế con thấy cả appa và umma thế nào.


-Đẹp đôi miến bàn.


Câu nói này của người khác nói.


-Donghae ,đã lâu không gặp.


-Chào anh cả,đúa tre này là con anh hả ha ha ha ha...gia đình hạnh phúc nhỉ.


-Đa tạ đa tạ...cậu bế nó lên đây hả?


-Uhm,thấy nó lơ ngơ dưới đó,định đem lên cho chị hai chơi,ai ngờ...hô hô.Mà chị hai ah,bế con đi chứ còn như thế đến bao giờ hả?


Sungmin sực tỉnh.cậu đưa mắt nhìn Kyu,rồi nhìn đứa bé,rồi lại nhìn Kyu.Không kìm nổi trước bộ dạng dễ thương này,Kyu ôm chầm lấy cậu cười vang.


-Kyuminie là con cô chứ đấy,ha ha ha,anh làm cha đỡ đầu cho nó nên được quyền đặt tên ...ha ha ha...Kyumin..hay đấy chứ.Suốt ngày ở Mĩ anh cho nó tập gọi tên mình và cho nó xem ảnh em bảo đấy là umma thứ hai đang ở xa ,đến nỗi bị nói là đầu độc trẻ con.Cioo chú cũng hùa vào chơi cùng..còn nói thú vị ha ha ha ha.


Hai năm rõ mười.Sungmin cúi đàu xuống ...cắn cho anh một cái rõ đau.kyu la toáng lên rồi buông cậu ra.Cậu lườm anh rồi bế Kyuminie lên.


-Hay nhỉ..chẳng hỏi ý kiến em mà dám...


-Kyuminie dễ thương như vậy anh biết em sẽ yêu thằng bé.


-Mà anh về khi nào?


-Vừa mới xuống máy bay cách đây chừng 30 phút.


-Đến đây luôn sao?


-Uhm,anh nhớ em.


Kyu ôm gọn cả Sungmin và Kyuminie vào lòng.

Chưa có chap mới đâu

nhưng có một số điểm tg cần giả thik cho bạn đọc tránh gây hiểu lầm.

Thứ nhất:Kyu không pahỉ xã hội đen như mọi người vẫn nghỉ đâu,nói xã hội đen nặng nề quá.
Trong một lần,Kyu tình cờ cứu được một người khi người đó đang bị truy đuổi bởi một băng nhóm thiếu niên trong thành phố.Ai ngờ người đó cũng là mọt trùm...códdieeuf là bị sa cơ lỡ vận (bị lừa) nên ...

Và từ đó anh hứng thú tham gia các hoạt động của anh ta trong nhóm,giúp anh ta bằng thế lực,tài năng và tiền bạc của mình....kết quả là Kyu và người đó trở thành anh hai của tất cả các băng nhóm thiếu niên.

Người đó mất sau một cơn bạo bệnh...tất nhiên Kyu sẽ là người kế nhiệm vì uy tín của anh nhưng anh không làm mà chia nhỏ các khu vực ra rồi giao cho những người thân tín cạnh mình quản lí,bản thân chỉ đứng sau.

Donghae là một cậu chủ nhỏ,nhưng muốn phá cách không chịu theo gia đình.

Một trận chiến nho nhỏ dành địa bàn,Kyu thấy thích tính cách của cậu và mời cậu nhập nhóm.

Uhm....sau này trong một lần đi chơi lại thấy Sungmin,anh giật mình nhớ đến mối tình đầu ở bữa tiệc năm xưa.

Không chậm trễ Kyu tìm mọi cách vào được nhà cậu..vận may đén khi ông Lee tìm quản gia.Vẻ điển trai cùng học lực của Kyu đưa anh lọt vào mắt ông Cho ngay tức thì.

Và sau đó là......

thứ hai.:về viện Kyu thik Min.

Sungmin -như đã nói,đẹp như một thiên thần và dĩ nhiên mọi sự chú ý trong bữa tiệc đều hướng về cậu bé nhân vật chính ấy.(Sinh nhật Sungmin mừ).

Kyu thì không,bản thân anh đủ hoàn hảo,vả lại anh đang buồn cho chính cơ thể bệnh tật của mình á.Đến bữa tiệc theo ba,đơn giản chỉ là chiều ý công mà thôi.

Nhưng Kyu cũng bị thu hút bởi nụ cười của Sungmin,một nụ cười giả tạo hết cỡ,đẹp nhưng vô hồn,hay thậm chí anh còn thấy cậu ta như con búp bê bày trong tủ kính.

Chỉ có thế nhưng không có việc gì để làm nên tự dưng ánh mắt của anh cứ dành cho mình Sungmin,ít ra cậu ta cũng không chán như mấy lão già cứ đến gần anh rồi bắt đầu bài ca nuối tiếc khuyên răn.....Sungmin nói,cười,nhăn mặt,uống nước...đều rất đẹp...đẹp hơn tất cả lũ con gái lòe loẹt trong bữa tiệc..tại sao cậu ta lại là con trai....

Sungmin tất nhiên chẳng biết có người theo dỗi mình nên thỉnh thoảng cậu tự buông lỏng mình,..nụ cười vừa tắt khuôn mặt đẹp càng giống búp bê hơn,không cảm xúc,...không..là chán ghét...và coi thường...cậu ta cũng như anh,rất giống anh.

Một cô bé nhìn thấy Kyu,cô ta chỉ cho vài người bạn của mình và họ liền vây quanh anh...mùi son phấn,nước hoa,.....khiấn anh buồn nôn,đáp lại một cách lạnh lùng,Kyu bước ra ban công tìm chút không khí trong lành.Nhưng một chú thỏ bông đã bị dúi vào người anh....không nhận không được.

Kyu ngồi trong góc tối,anh luôn thích như vậy.Trong bóng tối và ngăm sao...rất tuyệt,cảm giác cô độc này,chút se lạnh này.....ai có thể nhận ra chúng như anh.

Một mùi táo thơm là lướt qua người anh.....cực kì dễ chịu.

Định thần nhìn lại..là Sungmin.

Cậu ta đứng sát ban công,ngửa mặt nhìn lên bầu trời và khẽ thở dài....búp bê cũng biết mệt mỏi sao....Kyu tự hỏi,và anh chợ thấy thích thú với con búp bê này.

Vùa lên tiếng đối đáp vài câu,Kyu muốn độc chiếm Sungmin cho riêng mình,đối với một thằng nhóc thì đơn giản đó như là tìm thấy một đồ chơi thú vị,đẩy lùi cái chán chê buồn tẻ trong người đi mà thôi.Cứng đàu..khác hẳn cái vẻ ngoan ngoãn quý tộc lúc nãy....cang lúc càng thú vị...

Nhưng lúc đỡ lấy Sungmin khi cậu ngã....cái này gọi là tiếng sét ái tình cũng không sai,Kyu cảm nhận đc ngay thân hình mềm mại,đôi mắt to trong nhìn ở cự li gần trong vao như nước hồ mùa thu và trên hết....không phải là búp bê,Sungmin đã nổi giận với anh,giọng nói cao và trong hét lên với tần số âm thanh không hề nhỏ....nghe sao mà hay lạ.

Rút túi con thỏ bông màu hồng cô bé hồi nãy tặng cho anh nhét vào tay cậu..Kyu biết anh thích Sungmin...

aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Vậy đó.

Từ sau lần đó Kyu nhớ đến Sungmin như một kỉ niệm dẹp vì nghe nói Sungmin chuyển nhà,hú hồn thay lại gặp mặt lần nữa..mà bây giờ chỉ sau một năm độ quyễn rũ của chàn lại tăng không kịp đếm ,và,,,CHÀNG QUẢN GIA ra đời.

******

-Này buông ra đi….người ta nhìn kìa.


Sungmin ngượng ngùng đẩy anh,cậu khẽ đánh mắt về cái góc nơi mà Donghae đang đứng bụm miệng cười.Kyu thít chặt hơn vòng tay của mình.


-Cậu có thấy gì không Donghae?


-Chả thấy gì cả.


Anh chàng lém lỉnh làm một điệu bộ chào của quý tộc Pháp thế kỉ 17 rồi chuồn êm.


-Chẳng còn ai nữa nhé.


-Thật là….


Sungmin nhất quyết đẩy anh ra.Kyu mỉm cười hôn vội lên tóc cậu.


-Bây giờ anh phải đưa Kyuminie về nhà đã,sẽ đến đón em sau giờ học.


-Uh.


-Chào umma đi con.


-Tạm biệt umma.


Đứa bé vẫy vẫy cánh tay.Sungmin nắm lấy nó,hôn nhẹ lên và nhìn Kyu cười.Anh gật đầu và quay đi.Sungmin không tiễn anh,cậu nhìn theo anh từ sân thượng.Bóng chiếc xe nhỏ dần, đem theo cả anh trong đó.. à..và cả Kyuminie nữa chứ.


Bất đầu rồi…cậu biết có chuyện gì đó sắp đến và ….sẽ không nhẹ nhàng gì đâu.Có điều,lần này…


Chiếc xe chạy nhanh như nhịp tim của chủ nhân nó.


Sungmin thật đẹp.


Không khác gì so với ba năm trước. Đôi mắt vẫn hút hồn anh ,bờ môi ngọt khiến anh chỉ muốn chìm trong đó.Lần này…chắc chắn anh sẽ giữ em cho riêng mình…không ai..có thể chia cắt nữa….ba năm thật dài….ba năm anh lấy mục tiêu trở về để cố gắng…ba năm với nhưng đêm nhớ đến không ngủ được phải lôi ảnh ra ngắm để chìm trong mệt mỏi với những cơn mộng mị và rồi tỉnh giấc với khuôn mặt đẫm mồ hôi.


Em trong mơ…chìm vào bóng tối..và những tiếng cười…muốn chạy đến..mà bị giữ chặt bơi những cánh tay rất quen…..không được..không được…luôn là không được….

Đập phá hay làm bất cứ thứ gì cơn điên đều không giảm chỉ có tiếng nói đó,tiếng nói trong veo đó mới xoa dịu được từng cơn khát cháy cổ hằng đêm,xoa dịu dòng máu nóng hầm hập hai bên thái dương.

“Tôi yêu em,tôi yêu em đến điên cuồng,tại sao tôi lại yêu em..tại sao là em chứ không phải ai khác”.


Đã bao nhiêu lần rồi nhỉ…chạy ra sân bay rồi quay lại,viết đơn xin nghỉ học…rồi lại đốt đi vì không thể làm thế…không thể….anh hận vô cùng ..hận bản thân vô dụng và yếu đuối…


-Appa.


-Sao vậy Kyuminie?


-Appa làm con sợ.


-Appa xin lỗi.


Kyu nhìn đôi mắt mình trong gương.Nó đang đỏ lên, đôi mày chíu lại làm khuôn mặt anh có vẻ cau có.


Chỉ cần dính đến chuyện của Sungmin là lại không giữ được bình tĩnh.Tự dưng Kyu lại nhớ đến chuyện anh suýt cho một tên ngốc vào viện vì dám trộm ảnh của Sungmin trong ví anh lúc anh học thể dục ngoài trời,cái gì mà đời tư người nổi tiếng chứ ,lần đó Heechul và Hankyung mà không ngăn anh lại thì….


Kyu tập trung lái xe,cố đuổi những suy nghĩ mông lung ra khỏi đầu.Bên cạnh anh,bé Kyuminie đang ngắm nghía một tấm hình nho nhỏ,rồi nó chìa ra trước mặt Kyu và cười toe…Kyu xoa đầu thằng bé,tấm hình Sungmin cười rạng rỡ trong nắng..... đẹp không thua gì người thật bên ngoài.


Sungmin không thể tập trung vào bài học mặc dù thầy giáo đã nhấn mạnh rằng bài này có thể sẽ là bài thi sắp tới.Kyu và Kyuminie…..không thể tin được,thật chỉ muốn lăn ra mà cười cho đã,Kyu – không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì trong đầu nữa,một đứa bé xinh xắn…dạy no gọi cậu là umma..và nhận mình là appa,anh có nhớ là cậu và anh chỉ mới xấp xỉ hai mươi tuổi không nhỉ….anh định làm gì nữa đây….


Môi cứ tủm tỉm hoài mà Sungmin không biết bao nhiêu kẻ xung quanh cũng đang ngẩn ngơ khỏi học hành gì mà ngồi ngắm cậu,tội nghiệp thầy giáo gõ thước muốn lủng cả bàn mà không chút tác dụng..nhân tiện tội nghiệp luôn cái bàn.


Chiếc xe bóng lộn của Kyu dừng lại trước trụ sở tập đoàn tài chính họ Cho.Kyu bế Kyuminie ,nhóc tì có vẻ buồn ngủ.


-Chúng ta vào thăm ông bà nào.
-Uhm….dạ.

Kyuminie trên tay,Kyu điềm nhiên bước qua quầy lễ tân,không thèm trình giấy tờ.

-Xin cho hỏi……

-Tôi tìm mẹ tôi,bà đang ở phòng giám đốc hay phòng họp?


-Ơ..giám đốc đang..nhưng….


Cô lễ tân lúng túng,nửa muốn trả lời nửa không.


-Con trai.


Bà Cho xuất hiện như một vị thần cứu tế cho cô gái,Kyu quay lại nhìn bà và mỉm cười.


-Chào mẹ.


Bà Cho nắm lấy hai vai anh lắc lắc,nhìn ngắm kĩ càng.


-Con lớn quá.


-Vâng.


-Đã lâu rồi con không về đúng không?


-Chinh mẹ không cho con về mà.


Câu nói đó Kyu hạ giọng xuống thấp mà vẫn khiến cho bà Cho phải rùng mình,quay sang bé Kyuminie,bà đánh trống lảng.


-Và đây là….


-Bé Kyuminie…con của cô chú đấy ạ và cũng là…à mà thôi….chúng ta đi đâu đã,thế này,ngáng đường quá.


Quả thật,gần như nhân viên các phòng đã xúm quanh hai mẹ con anh.Bà Cho đi trước,dòng người liền rẽ sang hai bên,bé Kyuminie bám chặt vào vai anh, đôi mắt to tròn nhìn theo người phụ nữ sang trọng trước mặt,nó vẫn còn quá bé để hiêu mọi chuyện.


-Cha con đâu ạ?


-Ông ấy đang đi trao đổi làm ăn với một công ti của nước ngoài,không được thuận lợi lắm.


-Lấy cho Kyuminie một cốc kem...không..tôi không dùng gì hết.......mẹ biết con về Hàn làm gì không?


Bà Cho hơi khó chịu trước câu nói của anh.


-Con học xong thì con về chứ sao, đây là nhà con.....


-mẹ...cô chú giao cho con toàn bộ quyền quản lí bên đó rồi,chú và cô muốn theo nghiệp khảo cổ,còn giao cả Kyuminie cho con đây,nhưng con chưa nhận vì còn vướng mắc một số chuyện.


Bà Cho không nói gì hay không biết nói gí.Bà im lặng nhìn chăm chăm vào cốc cà phe bố khói trước mặt.


-Mẹ....con yêu Sungmin.


-Con....


Bà Cho giãy nảy lên,suýt hất đổ cả bàn.


-Mẹ nghe con nói hết đã.


Kyu cứng rắn.


-Con muốn lấy Sungmin,và con khẳng định với mẹ rằng con sẽ không lấy ai khác ngoài em ấy.Ba năm.....ba năm nay con ở bên kia luôn mong đến ngày này, đến cái ngày con có thể đàng hoàng nói ra câu nói này,con yêu,rất yêu Sungmin,vì Sungmin bây giờ chuyện gì con cũng dám làm.


Từng câu nói rắn rỏi và kiên quyết như ánh mắt người nói.


-Chuyện này không thể Kyu à,con là con trai một của nhà này con cần......


-Chẳng phải chúng ta đã có người thừa kế rồi sao,be Kyuminie chính là con trai nuôi của con.Nó sẽ kế thừa sản nghiệp gia đình ta.


Lần này thì bà Cho thực sự không thể bình tĩnh nổi nữa,bà đứng phắt dậy,giọng nói của nà kiên quyết không kém.


-Ngày cưới ba con,ta đã tự thề rằng sẽ không sinh thêm mà toàn tâm toàn ý chăm sóc cho con để con kế thừa và làm rạng danh gia tộc này,người ngồi lên chiếc ghế chủ tịch kia sẽ là con và đời sau sẽ là con trai thật sự của con.Ta không bao giờ chấp nhận chuyện của con đâu Kyunie.


Bà quay gót đi thẳng,trong quán những đôi mắt lén nhìn về phía Kyu một cách ái ngại.


-Mẹ..con cũng không thua đâu...phải không Kyumine?


-vâng ạ, appa chưa từng thua ai,kể cả mẹ Miah và ba Bôkô.


-tất nhiên rồi, appa là ai nào?


-Là người mạnh nhất.


-Kyumine ngoan,chúng ta đi đón umma của con.


-Vâng.


Thằng bé đẩy ống kem dở dang sang bên,nắm lấy tay áo Kyu và ra xe.


Chờ trước cổng trường không phải là điều dễ chịu gì cho lắm, đặc biệt là lúc anh đang mặc một bộ vest như thế này.Phiền nhất là những người khác cứ nhìn anh và bé Kyuminie hoài.


-Con vào trong xe đi,ngoài này nắng lắm.


-A.a..a... appa định ăn gian sao,con đã nói là xem ai nhìn thấy umma trước mà... appa xấu quá….phần thưỏng là được hôn lên má umma nhé. Appa xấu.


-Đâu có.. appa chỉ...


-Umma.


Bé Kyuminie hét lên và vẫy tay rối rít.


Sungmin từ cổng trường đi ra với một cái túi to tướng trên tay,nghe tiếng gọi cậu suýt làm đổ cả đống tài liệu trong đó ra.


-Ky..Kyuminnie…Kyu..cả anh nữa?


-Uh,anh đã nói tan học sẽ đến đón em mà,làm gì ngạc nhiên thế.


-Umma nhìn con này….


Sungmin vừa quay lại thì…Chụt một cái rõ kêu.


-Oái.

-Con thắng mà…appa không quên giao kèo chứ.

-Kyuminie, con thật là…


Kyu vỗ vào mông thằng bé và đưa cả hai người vào xe.


-Chúng ta đi ăn nha, em muốn ăn gì?


Sungmin nhìn anh và cười.


-Hôm nay không được, em có việc ở công ty với ba rồi, tối nhé?


Kyu không che dấu sự khó chịu trong mắt, anh đóng sập cửa lại và ngồi sau tay lái nhưng không mở máy.


-Chuyện gì quan trọng lắm sao.không thể để khi khác sao.


Lời nói của anh làm Sungmin nhũn ra như bèo,sao mà dễ thương thế chứ,Kyu ơi là Kyu anh học đâu cái kiểu nhõng nhẽo dễ thương ấy hả.


-Uhm…hay…ờ….để em gọi cho ba xem sao?


Khỏi nói Kyu phục hồi nhanh như thế nào sau câu nói này của cậu, miệng anh toét ra thành một nụ cười, không mắc Kyuminie ở giữa chắc anh đã vươn qua mà ôm lấy cậu rồi. Sao mà đáng yêu thế không biết.

-Nhìn cái gì?Sungmin nháy mắt với anh.

-Không có gì.


Kyu cầm lấy tay lái,và nói.


-Mình ra biển nhé.Anh sẽ đặt một quán ăn ở đó ngay bây giờ.


-Sao cũng được,em không có vấn đề gì,nhưng em phải về nhà trước 7h tối nhé.


-Lại nữa rồi,không thể dành trọn thời gian của ngày hôm nay cho anh sao?

-Anh cũng cần về nhà đó Kyu.

-Anh không muốn về bây giờ,mẹ anh mới nổi trận lôi đình với anh xong,không biết có mở cổng cho vào không hay là lại"đóng cửa thả chó" thì chết.


Cậu không nhin nổi cười khi nhìn thấy bộ mặt của anh,nó phụng phịu chả khác gì em bé.


-Anh...lại gây chuyện gì vậy?


-Không có,anh vốn chỉ nói sự thật thôi,dù sao chuyện này cũng hơi bị sock đối với bà,từ đầu đã vậy mà.


-Tóm lại là anh đã làm gì?


-Anh nói,anh muốn kết hôn với em.


Mặt Sungmin đỏ lựng lên và có nguy cơ bị chảy máu mũi vì huyết áp tăng cao đột ngột.Kyuminie kinh hãi ôm lấy mặt cậu lắc lắc:


-Umma ...umma không sao chứ ạ,umma....appa gọi bác sĩ cho umma đi.


Nhưng appa của nó có nghe được câu nào đâu vì đang......ôm bụng cười gần tắc thở kìa.


-Có...có cần như vậy không Sungmin,đỏ...đỏ mặt...ôi trời...cái bụng tôi...


Sungmin ném cái túi của mình về phía anh nhưng xém chút nữa thì trúng Kyuminie ,cậu giấu mặt vào lòng hai bàn tay...sao mà nó nóng.....nóng quá đi.


-Đừng chọc em.


Cậu hét lên và lườm Kyu,Kyu bẹo má cậu cái rõ đau,cố nín cười một cách vô cùng vất vả.


-Tuân..tuân lệnh công chúa điện hạ...hix..haha...


Cậu lại càng ngượng hơn,Kyuminie thì cứ nhìn chằm chằm vào mặt cậu hồn nhiên như tiên đồng.


-Umma cần đi bác sĩ ngay mới được.


Chúa ơi,Kyu không vỡ bụng vì cười thì đúng là quá giỏi.


Ngoài ba người quán không có một ai khác,chính xác thì có mấy người bồi và hai nhân viên giữ cửa.


-Đừng nói với em anh đã bao hết cả đây nhé.


Sungmin nói và cười.Cậu thừa biết câu trả lời rồi.Kyu đáp lại bằng cách dắt tay cậu và Kyuminie vào chiếc bàn ở giữa phòng.Những người phục vụ-như đã đưwcj dặn trước-lần lượt bê đó ăn lên và…biến mất,chính xác thì họ đi ra phía sau và không hề xuất hiện thêm một lần nào nữa.Nhưng đó là chuyện của họ,chúng ta quay lại với nhân vật chính nào.


Kyu không hề đụng đũa,anh ngồi yên nhìn Sungmin măm măm ngon lành,bên cạnh là Kyuminie cũng không thua gì umma của nó.Chỉ vậy thôi cũng đủ nó rồi phải không Kyu, cứ như mơ vậy…ba người bên cạnh nhau cùng ăn cơm trong một nơi yên tĩnh chỉ thuộc về cả ba,không có gì làm phiền,không có ai nói năng chê trách….


-Sao anh không ăn?


-Anh nhìn em ăn là đủ rồi.


*Đỏ mặt*.


-Hãy ăn một chút gì đi, đói bụng là không tốt đâu.Anh cũng mới bay về nữa.


-Anh không sao nhưng nếu em bón cho anh anh sẽ ăn.


Kyu nói và há miệng ra.Kyuminie ngừng ăn,nhìn chằm chằm vào Sungmin như muốn nói “sao umma không làm ngay đi”.(mình tự hỏi nó thật sự máy tuổi rồi,sao mà ranh thế không biết nữa,hay được kyu đào tạo bài bản quá nên…thế nhở).


-Thì..thì…..anh ăn đi này.


Một muống đầy đưa ra trước mặt Kyu nhưng anh lắc đầu,và anh chạm vào môi cậu bằng ngón tay trỏ của mình.


-Cái này nhé.


Lần này thì khỏi nói cái độ ngượng của sungmin luôn,cậu gạt tay anh ra đánh “tét” một cái rõ mạnh.


-Kyu, đừng đùa nữa.


-Anh có đâu,phải không Kyumine, appa luôn là người vô cùng nghiêm túc nhỉ.


-Vâng ạ.


Sungmin nhìn cả hai bằng ánh mắt bó-tay-toàn-tập,còn hai tên kia vừa cười vừa nháy mắt với nhau rõ xịn.Sungmin lơ cả hai bằng cách chăm chú vào dĩa đồ ăn của mình nhưng …..


-Appa ơi, hình như umma giận á.


-Con cũng thấy thế hả Kyuminie,chắc tối nay chắc appa không được ngủ yên rồi.


-Tội nghiệp appa quá.


-Uhm,hay appa qua ngủ chung với Kyumine nhé.


-Thôi,chắc umma không đến nỗi đá appa ra khỏi giường…


-NÀY HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KHÔNG.


Sungmin nói và chạy thẳng ra ngoài,bỏ lại hai tên ngồi cười nhăn nhở.


-Cố lên appa.*giơ tay ra*


-Tất nhiên rồi Kyuminie.* đập tay một cái tét* con ngồi đây nghe chưa.


-Vâng ạ..măm..măm…


Kyu đấy ghế và đi ra ,bé Kyuminie cầm luôn cốc kem của Kyu chén luôn không thương tiếc.


Không khó để kyu nhìn thấy sungmin trên một bãi biển hoàn toàn vắng như vầy.Cậu đang đi dọc mép nước ,thỉnh thoảng lại chạy lên trên để tránh sóng.Kyu đén bên nhẹ nhàng khoác cho cậu áo của mình.


-Gió mạnh đấy.


-Hứ.


Sungmin lườm anh nhưng vẫn xỏ tay vào áo.


-Ấm quá.


Cậu nói khẽ và Kyu không chần chừ ôm chầm lấy cậu ….môi tìm môi….nụ hôn nhẹ như cơn gió đang mơm man trên tóc nhưng ngọt ngào không thua gì kẹo sôcôla.


-…………uhm………


-Anh đã nhớ em rất nhiều.


-Em biết mà.


Cậu vòng tay ôm ngang lưng Kyu và thấy anh gác đầu lên vai mình,anh còn dụi dụi vào gáy cậu.


-Kyu…nhột quá..ha ha…


-Ở nhà có chuyện gì không,có “ai” không hả?


-Nói gì kì cục….a…đừng cọ nữa,nhột quá ..ha ha…


-Nói mau.


-Em không có thật mà…..Kyu…ha ha….nhột quá…


-Anh đùa thôi.


Kyu kéo cậu vào lòng và cùng ngồi xuống cát.Cát lạnh và ẩm nhưng điều đó chẳng là gì.


-Lần này,anh muốn làm rõ mọi chuyện với bố mẹ.


-Uhm.


-Nếu không được….anh nói nếu thôi nhé ..em sang Mĩ với anh được không?


-Sang mĩ ư?


-Uhm..anh đã có thể lo cho cả hai chúng ta,chỉ cần em đồng ý.


-Kyu..anh sẽ bị ba em kiện là đã bắt cóc em đấy ha ha ha ha.


Sungmin úp mặt vào ngực kyu cười nhưng anh lại nhăn mặt.


-Anh không có đùa đâu nhé.


-Em cũng không đùa mà,không thể giải quyết mọi việc dễ dàng vậy đâu Kyu.


-Anh chỉ nói là trong trường hợp xấu nhất thôi.


-…Uhm….


-Sao hả?


-….Uhm….nhất thiết phải trả lời hả?


-Uh.


-Vậy thì em nói cho anh biết….Lee sungmin này *Cậu nhỏ giọng lại* tuyệt đối không rời xa Kyuhyun đâu…ối đau em.


Sungmin hét lên khi anh thình lình xiết chặt cánh tay làm cậu bị ép chặt vào lòng anh.


-Cảm ơn Sungmin,anh đã sợ rằng em sẽ từ chối,anh đã rất sợ…


-Tưởng chỉ mình anh yêu em sao ngốc.


Cậu cũng vòng tay qua lưng anh ..cảm giác ấm áp từ cơ thể anh truyền sang khiến cậu chỉ muốn ngủ luôn cho đã.Lâu lắm rồi không được bên nhau như vầy…


-Anh đã thực hiện lời hứa với em rồi,chỉ còn chờ cơ hội cho em xem nữa thôi.


Kyu thì thầm khe khẽ bên tai cậu.


-Lời hứa???


-Em quên rồi sao,lúc em sang Mĩ thăm anh em muốn gì nào?


-Muốn?*Ngơ ngác*.


-Ngốc.


-Em không có ngốc.


-Em ngốc thật mà.Tên ngốc đáng yêu nhất đời ha ha.


-Còn nói nữa là em giận nha.


-Hi hi, đúng là ngốc mà,trẻ con.


Sungmin vùng vằng trong lòng anh còn Kyu cười như chưa bao giờ được cười vậy.


-Em vào nhà đi.


-Anh đi trước đi.


-Thì em cứ vào trước đi nào,cứng đầu.


-Umma đi nhé Kyuminie.


-Bye umma.*vẫy vẫy tay*.


-Mai gặp lại nhé.


-Uhm.*Hôn nhẹ vào má.*


-Gian manh.*cười*.



-Cả ngày hôm nay con đi đâu vậy, đã ăn gì chưa?


-Dạ con ăn rồi.


-Nghe nói….cậu chủ nhà họ Cho,cậu Kyuhyun đã về.


-Vâng,bố cũng biết rồi ạ,hôm nay con đi với anh ấy.


-Sungmin.


-Vâng.


-Con vẫn …yêu cậu ta sao?


-Vâng ạ.


Sungmin bất ngờ trước câu hỏi của ông, đã bao nhiêu năm nay ông chưa hề đề cập lại vấn đề này dù chỉ một lần.Cũng bao nhieu năm nay cậu không chấp nhận bất cứ một “quản gia” nào khác bước vào nhà.


-Con có hiểu không,con là con trai,nó cũng là con trai sao có thể….


-Chuyện đó thì có nghĩa lí gì đâu ạ,chỉ cần chúng con yêu nhau,chúng con cần nhau vậy là đủ.


-Sungmin à, đó chỉ là những tình cảm nhất thời thôi,rồi con sẽ….


-Bố mẹ ngày xưa cũng yêu nhau rồi mới lấy nhua đúng không,nếu vậy bố phải hiểu cho con chứ.


Sungmin quẳng mạnh cái cặp xuống đất.


-Và con không bao giờ chấp nhận việc lấy một cô ả mắt xanh mỏ đỏ nào đó để phục vụ cho lợi ích kinh doanh của bố đâu.


-Bố không có ý đó chỉ…..


Ông Lee lúng túng như cậu đã đoán trúng ý đồ của ông.


-Con sẽ làm tất cả những gì có thể để đền đáp công ơn nuôi dưỡng của bố nhưng riêng chuyện này con sẽ để trái tim mình điều khiển hành động của con,và xin bố đừng biến con thành đứa trẻ bất hiếu.Lần đầu tiên và cuối cùng trong đồi con cầu xin bố đấy.


Cậu đi về phòng , ông lee vẫn ngồi đấy, để bóng đêm phủ khắp người,hẳn là ông sẽ phải suy nghĩ nhiều trong đêm nay.


-Con chào bố mẹ.


-Cháu chào ông bà.


-Uhm.


Hai vị phụ hyunh nhìn Kyu và Kyuminie cười.


-Vào ăn tối đi.


-Cháu ăn rồi,còn appa cứ chọc umma hoài không chịu ăn.


-Umma???


Ông Cho hỏi với vẻ ngạc nhiên hết sức,có vẻ như bà Cho vẫn chưa cho ông biết chuyện hồi trưa.


-Tức là Sungmin đó ba.


-Cái gì?


Ông Cho buông mạnh đũa.


-Con đang nói cái gì?


-Thì con nói,Sungmin là umma của Kyuminie,có gì khó hiểu sao ạ.


Rầm.


-Đã ba năm rồi mà vẫn chưa quên cái ý nghĩ ngu xuẩn ấy đi ư?Thế ra ba năm cho con đi học nước ngoài thật uổng phí.


-Cũng không hẳn đâu ạ,trong ba năm đó con cũng biết được nhiều thứ lắm,ví dụ như trong trường hợp ba đang nổi nóng như vậy thì tốt nhất chuyện này nen dừng ở đây không nên nói nữa, để hôm khác nói tiếp.


-Con……


-Vậy công việc của bố sao rồi ạ,bố về rồi chắc xong hả?


-Không,họ không muốn hợp tác với chúng ta,khó kinh khủng, đã đàm phán mấy lần mà không có kết quả.


-Lí do là gì ạ?


-Chỉ là họ không tin tưởng thôi,nói chung các hợp đồng với nước ngoài đều vấp vấn đề này nói chung.


-Để con thử xem sao?


-Không được đâu.


-Đó là ba,còn con thì chưa chắc đâu.Nếu con làm được,ba cho con tùy ý quyết định chuyện hôn nhân của con nhé.


-Được thôi.Cho con hai tuần nếu con kí được hợp đồng đó thì ba sẽ không nói gì nữa.


Ông Cho bị cậu quý tử khích liền măc bẫy mà không biết rằng vợ yêu quý đã bấm tay ông từ nãy giờ.


-Nhất ngôn kí xuất tứ mã nan truy,con chấp nhận chơi tói cùng.


-Ba cũng chơi,nói cho con biết cả đời ba chưa có ai dám thách thức ba kiểu này đâu.


-Vâng, đây cũng là lần đầu tiên con thách thức thế này đấy ạ.


-Được,nói rồi nhé,néu con không thành công thì …..


-Ba cứ yên tâm chuẩn bị cho lễ cưới của con và Sungmin đi ạ.


-Con…


-Dạ …hà hà hà.


Đưa Kyuminie về phòng mình Kyu chắc mẩm ngày mai phải đi ăn mừng về tin này cùng sungmin đáng yêu của anh.Nhưng nói đi cũng phải nói lại,rồi sẽ mệt đầu đây.

No comments:

Post a Comment