Tập 2
“Lee DongHae thật sự tốt với tôi… anh ta
mua hẳn cho tôi một căn hộ đầy tiện nghi… Ngày nào cũng đến nói chuyện
với tôi… Tôi cảm thấy mình bớt cô đơn hơn… Dù hắn là con trai của kẻ
thù, nhưng tôi vẫn thấy ấm áp bên cạnh hắn…”
EunHyuk đang đi kiểm tra xung quanh khách sạn, cậu muốn tất cả phải thật hòan hảo…
_Di chuyển tấm thảm lên trên một chút… Thay bức tranh khác… - EunHyuk chỉ đạo mọi thứ
_Quản lí ơi! Người yêu đến đón kìa!- Cô tiếp tân nói với cậu, hướng mắt ra ngòai cửa kính
DongHae đang đứng dựng vào chiếc xe mui trần xanh bóng loáng, hai tay khoanh lại, mỉm cười nhìn cậu...
_Làm việc đi!- Cậu khó chịu nhắc nhở cô ta.
Đi nhanh về phía anh ta, EunHyuk nhăn mặt…
_Anh tan sở sớm nhỉ??
_Đến đón cậu đi một nơi!
_Thứ 1 tôi đang trong giờ làm việc, thứ 2 anh đậu xe ở đây cảnh trở lối xe đi của khách!- EunHyuk nghiêng đầu nói với DongHae…
_Đi thôi! Như thế sẽ không cản trở lối đi!- EunHyuk bị đẩy vào trong xe
DongHae đóng cửa lại rồi chạy về phía bên kia…
_YA!!! Tôi đang trong giờ làm việc đó!- EunHyuk la lối, toang mở cửa xe
_Ngoan đi! Đi với tôi!- DongHae chồm qua, thắt dây an tòan cho cậu
Mặt anh sát với mặt cậu, EunHyuk nhận ra rằng anh ta rất đẹp, nhất là đôi mắt…
_Đi thôi!- DongHae nhấn ga phóng đi
_Đi đâu vậy??- EunHyuk nhìn ra cửa xe, thấy chiếc xe đang đi về phía ngọai ô…
_Thói quen của chúng ta… đi ngắm biển! Bây giờ là 4h, ra tới biển là 5h, đúng hòang hôn!
_Chủ tịch như anh rảnh thật đấy!- EunHyuk cười khẩy
_Tôi không rảnh! Tôi chỉ giỏi giao việc cho người khác thôi!!- DongHae lắc đầu cười đắc ý
….SJ Corp…
_Sói ta bằm, ta luộc, ta đánh vẩy mi!!! Sao nỡ nào quăn cho ta đóng công việc như thế!!! Cá hyung!!! Sói hận huyng!!!!
……
Chiếc xe lướt nhanh trên đường cao tốc, tiến về phía biển… EunHyuk kéo cửa kính xuống, gió luốn vào mái tóc cậu... mát rượi…
_Mùi của biển!- EunHyuk mỉm cười hít một hơi thật sâu..
Gió cứ đánh mái tóc hung đỏ của cậu rối tung lên, cậu nhắm mắt để cảm nhận từng cơn gió thổi vào mặt đầy sảng khóai…
---------EunHyuk’s POV-----------
Thói quen của anh ta cũng hay đó chứ… Mình cũng bắt đầu thích như thế rồi…
------------DongHae’s POV----------
EunHyuk rất
dễ thương. Không chỉ bên ngòai, tính cách của cậu ấy làm mình cảm thấy
thích thú… Bướng bỉnh, dễ thương… Đúng như mẫu người của mình thích… Cậu
ấy như được sinh ra để dành cho mình vậy… Từ bề ngòai, tính cách, thói
quen, sở thích,… tất cả đều phù hợp với mình…
----------- ----------
_Tới rồi!!!- DongHae ngừng xe trên bờ biển.
Anh bước xuống xe, cởi chiếc áo vest của mình ra, xắn tay áo lên rồi thong thả bước xuống biển. Tương tự, EunHyuk cũng vậy…
Cả hai đi dạo dọc bờ biển, bước từng bước trong làn nước mắt rượi… EunHyuk không nói gì… Chỉ hướng ánh mắt về phía biển xa xôi…
_Sao hôm nay ít nói thế? Mệt à?- DongHae nghiêng đầu nhìn cậu
_Anh bắt tôi ra đây đi dạo với anh rồi còn
bắt tôi trò chuyện với anh sao? Trả tiền công cho tôi đi… Cấp trên mà
biết tôi trốn việc thì… anh nuôi tôi đấy!!!- EunHyuk chu mỏ nói
_Cậu cũng thích đi mà… Tôi có lòng thành chở cậu đi miễn phí rồi còn gì!!!
_Hứ!!- EunHyuk sải từng bước dài hơn làm DongHae phải đuổi theo cậu…
_Nè! Đợi với! Đi nhanh thế!!!
EunHyuk vẫn không quay lại, cậu cứ bước đi…
_Á! Anh dám…..!!!!- EunHyuk quay lại trừng mắt nhìn DongHae
DongHae đá nước vào người cậu…
_Sorry! Lỡ chân đá phải thôi mà!!!- DongHae gãi đầu cười rồi bỏ chạy
_Anh đứng lại cho tôi!!!- EunHyuk đuổi theo anh
Cậu vẫy nước tung tóe vào người anh, mỉm cười vui vẻ khi thấy đang cố trốn khỏi cậu…
_Hahahaha… Đáng đời anh chưa!!!- EunHyuk ôm bụng cười
_Nè!!!- DongHae lại tiếp tục vẫy nước vào cậu
Cả hai cùng vui vẻ tạt nước nhau, cuối cùng ai nấy đều ướt nhẹp… Chạy vào trong xe ngồi sưởi ấm…
_Tại anh đấy! Làm tôi ướt hết rồi này!- EunHyuk run cầm cập, đưa hai tay trước máy sưởi
Mái tóc của cậu bết lại, ôm sát vào gương mặt cậu, nước chảy từng dòng trên da mặt mịn màng của cậu…
DongHae nhìn cậu không dứt, anh lấy khăn lau mặt cho cậu…
_Tôi… tự làm được...-EunHyuk đỏ mặt, giựt lấy cái khăn
Thất thân thể gầy gò của cậu đang run lên từng đợt, DongHae lấy áo vest của mình khóac lên người cậu…
_Cảm ơn!- EunHyuk ngượng ngùng nhận lấy
_Về thôi! Tối rồi!
Chiếc xe lăn bánh trổ về Seoul. EunHyuk quấn chặt chiếc áo của anh quanh người, đôi lúc lại lén nhìn anh tập trung lái xe…
---------EunHyuk’s POV------------
Anh ta tốt với mình quá… Ở bên cạnh anh ta mình cảm thấy ấm áp lắm…
-------- --------
_Ắc xì!!!- DongHae hắt hơi
_Coi chừng cảm đó!- EunHyuk lo lắng nhìn anh
_Uhm… ắc xì…
_Ghé vào đó đi! Mua quần áo thay đã!- EunHyuk chỉ vào khu thương mại trước mặt
DongHae bẻ tay lái, quẹo vào hầm chứa xe. EunHyuk nhanh chóng kéo anh lên tầng bán quần áo nam…
_Anh mặc lọai quần áo nào thế?- EunHyuk nắm lấy tay anh kéo đi, mắt dáo dác nhìn xung quanh
---------DongHae’s POV---------
Cậu ấy nắm tay mình… ấm quá… Có vẻ cậu ấy đang rất lo lắng cho mình… Chịu trách nhiệm sao?? Bây giờ mình đã không còn nghĩ thế!
--------- --------
_Lọai nào cũng được! ắc xì….!
EunHyuk kéo anh vào đại một cửa hàng nào đó… Đẩy anh vào phòng thay đồ… Cậu đi lựa nhanh cho anh một bộ…
_Nè mặc đi!- Cậu đưa cho anh
_Cảm ơn!- DongHae cầm lấy rồi nhanh chóng mặc vào
Anh bước ra với bộ đồ EunHyuk lựa, nhân viên bán hàng và tòan bộ những người nhìn thấy đều ngất vì… anh quá đẹp.
_Woah!- EunHyuk nhìn anh thốt lên
DongHae mặc quần jean xanh cùng chiếc áo thun trắng cổ chữ V, khóac ngòai bằng một chiếc áo sơmi kẻ sọc caro nhuyễn…
_Cậu cũng nên thay đi! Coi chừng bệnh đấy!
_Ờ… ừ…
_Lấy cho tôi bộ giống như vậy, size của cậu ấy!- DongHae nói với nhân viên bán hàng
_Vâng…
EunHyuk cũng thay đồ, DongHae quẹt thẻ
thanh tóan rồi kéo cậu đi. Cả hai mặc đồ giống nhau, DongHae cứ khăng
khăng nắm chặt tay cậu, nhìn cả hai cứ như một cặp tình nhân vậy…
_Anh buông tay tôi ra đi! Người ta nhìn quá trời!- EunHyuk cố rút tay mình ra
_Chẳng phải chúng ta đang tìm hiểu nhau sao? Trước sau gì tôi cũng là người yêu của cậu!- DongHae nắm chặt lấy tay cậu…
….
_Chẳng phải đó là DongHae hyung sao Kyunie???- SungMin chỉ tay về phía hai người mặc áo caro
_Không đâu! Con cá đó không bao giờ ăn mặc như thế cả!!!- KyuHyun lắc đầu rồi kéo SungMin đi tiếp
_Sao lại gọi là con cá đó! Kyunie hỗn quá à!- SungMin nhéo mũi KyuHyun
_Minnie không biết đâu! Hyung ấy bắt anh
làm quá trời việc luôn, còn hyung ấy thì trốn đi chơi! Kyunie mà không
giỏi làm hết việc thì làm sao đưa Minnie đi chơi được!- KyuHyun nựng má
SungMin
_Uhm… Kyunie giỏi nhất!- SungMin tựa vào vai KyuHyun giơ ngón nhất
KyuHyun nhìn thấy nửa khuôn mặt của người SungMin nói… Giống DongHae thật… Anh hiếu kì nắm tay SungMin chạy theo…
_Cá hyung!!!- KyuHyun thốt lên, trố mắt nhìn anh mình đang tay trong tay với một người nào đó
_Kyunie!!!- DongHae cũng bất ngờ không kém
_Em chào hyung!- SungMin cúi chào DongHae
_Ừ! Chào em!
_Cá hyung! Có người yêu sao giấu kĩ thế!- KyuHyun gật đầu chào EunHyuk
_Chào!- EunHyuk chào KyuMin
_Đây là em trai của anh- KyuHyun, người yêu của nó- SungMin! Người yêu của anh, EunHyuk!- DongHae giới thiệu
_Chào EunHyuk! Công nhận anh giỏi ghê, sao có thể là con cá không có nhân tính này siêu lòng thế!!!- KyuHyun cười gian
_Ya! Cái thằng này! Dám nói anh thế hả???- DongHae giơ tay định đánh KyuHyun
_Chúng ta đi ăn đi! Hai người anh chưa?- SungMin hỏi
_Chưa!
Thế là HaeHyuk và KyuMin cùng kéo nhau vô nhà hàng…
_EunHyuk hyung, công việc của hyung là gì?- KyuHyun hỏi
_Anh là quản lí Spencer Seoul Hotel!- EunHyuk mỉm cười trả lời
_Woah!!! Còn trẻ vậy mà!!!- SungMin bất ngờ
_Anh chỉ thui DongHae một tuổi thôi!- EunHyuk tỏ vẻ khiêm tốn
_Vậy là bằng tuổi rồi!- KyuHyun thốt lên
_Vậy sao??
_Gọi bằng cậu nhá! Nhìn EunHyuk trẻ quá, gọi bằng anh thấy kì kì!- SungMin tiếp lời
_Uhm… Cũng được…
_Mà làm sao cậu quen được DongHae hyung thế! Hyung ấy nổi tiếng khó chịu mà!- SungMin chồm lên hỏi
_Tớ cũng đang thắc mắc đây!- KyuHyun cũng nhìn sang EunHyuk
_Ơ… thì…
_Nhiều chuyện! Nhiều chuyện!- DongHae cốc đầu KyuHyun và SungMin
_Đau!- Cả hai ôm đầu la lên
EunHyuk mỉm cười lắc đầu… Nhưng thật ra, người cậu chú ý nãy giờ là KyuHyun…
---------EunHyuk’s POV---------
KyuHyun
không giống như trong hồ sơ mà mình có… Cậu ta không hề dễ gần và vui
tính như ở đây… Phó chủ tịch của SJ mà như thế này sao?? Không tin được…
Mình phải chú ý cậu ta…
------------ --------
_Em ăn đi này!- DongHae gắp thức ăn cho cậu
_Cảm ơn anh! Anh ăn đi…
EunHyuk hơn bất ngờ trước cách xưng hô của
DongHae, nhưng cậu hiểu là do cã hai đang ở cùng KyuHyun và SungMin nên
DongHae không nói như mọi khi…
_Hai người đẹp đôi thật đấy!- SungMin khoanh tay nói
_Cảm ơn em!- DongHae dựa lưng ra ghế
_Hyung kiếm được người như EunHyuk là hyung quá giỏi!!!- SungMin tiếp tục tân bốc DongHae
_E hèm… Có ý đồ phải không??- DongHae nheo mắt hỏi
_hehehe… Hyung là giỏi nhất!- SungMin lè lưỡi
_Muốn gì?
_Mai mốt… hyung giao ít việc cho Kyunie thôi! Để anh ấy còn đi với em nữa!- SungMin trề môi
_hahahaha… Cái con thỏ này!- DongHae phá lên cười- uhm… Mai mốt hyung sẽ giao cho nó ít việc!
_Cảm ơn hyung!
_Chúng ta về thôi!- DongHae nói- Anh phải chở Hyukie về! Về trước nha Sói!- DongHae vẫy tay
_Bye Cá!
DongHae chở EunHyuk về căn hộ của cậu…
_Em thấy KyuHyun thế nào?? Khác anh hòan tòan phải không?- DongHae vừa lái xe vừa nói
_Không khác lắm… không cần phải xưng hô kiểu đó! Đâu có KyuHyun ở đây!
_Anh thích thế! Chẳng phải anh nói trước sau gì chúng ta cũng là người yêu của nhau sao?
_Nhưng tôi…
_Không nhưng nhị gì hết!Anh thích gọi như thế!
_Tùy anh!- EunHyuk quay mặt ra cửa sổ mỉm cười…
--------EunHyuk’s POV------
Kế họach
tiến triển nhanh hơn mình nghĩ… Tất cả đều do Lee DongHae chủ động… Mình
chẳng phải làm gì cả! Đúng là ông trời giúp mình trả thù Lee DongHwan!
------- ------
DongHae cùng EunHyuk lên đến nhà…
_Anh về đi! Lên đây làm gì??- EunHyuk hỏi
_Nhức đầu quá…- DongHae ngã phịch xuống sofa
EunHyuk bước lại gần, khẽ đặt tay lên trán anh…
_Nóng quá! Anh bị cảm rồi! Vào phòng nằm nghỉ đi!- EunHyuk dìu anh vào phòng cậu, để anh nằm xuống giường…
_Ừ…
EunHyuk mở tủ lấy thuốc, rồi đưa anh uống… Đắp khăn lạnh cho anh…
_Ngủ một giấc đi! Tỉnh dậy sẽ khỏe!
_Uhm…
Do tác dụng của thuốc, DongHae ngủ thiếp đi
lúc nào không biết… EunHyuk đi ra phòng khách… Cậu chờ LeeTeuk, cậu đã
hẹn LeeTeuk đến…
Tính tong
_Hyung! Suỵt!- EunHyuk mở cửa
_Sao vậy?- LeeTeuk thì thầm
_Ra bancon nói chuyện! Lee DongHae đang ở trong đó!- EunHyuk nói nhỏ vào tai của LeeTeuk rồi kéo anh ra bancon
EunHyuk nhẹ nhàng kéo cửa lại…
_Sao rồi?- LeeTeuk dựa lưng vào lan can
_Tốt hơn em nghĩ!- EunHyuk cười mỉm
_Lee DongHae yêu em rồi sao?- LeeTeuk nhíu mày
_Chắc vậy… Hắn rất tốt…- EunHyuk cúi đầu
_Đừng nói là em…- LeeTeuk bỏ lửng câu nói
_Em không yêu hắn!- EunHyuk trừng mắt…
_Uhm…
_Em mới vừa gặp Lee KyuHyun!
_Rồi sao? Em thân với hắn ta đến nỗi hắn dẫn em về gặp gia đình sao?
_Không… Tình cờ gặp thôi… Em đang chú ý Lee KyuHyun!
_Là sao?
_Lee DongHae là chủ tịch nắm 20%, Lee
KyuHyun là phó chủ tịch nắm 15%. Theo hồ sơ cũng chúng ta là cả hai cùng
hợp sức quản lí SJ… nếu chúng ta chia rẽ hai anh em họ thì sao? Có phải
SJ sẽ yếu đi không?
_Woa… Em nghĩ xa thật!- LeeTeuk trầm trồ- Nhưng em định làm sao?
EunHyuk kê sát tai của LeeTeuk mà nói… Nghe xong LeeTeuk có chút bối rối và bàng hòang
_Em sẽ làm vậy thật sao? Hyukie à… không được đâu…
_Không có gì là không được… - EunHyuk cười hiểm
_Hyukie à… Để trả thù… con người em thay đổi quá nhiều…
_Phải… Em không còn là EunHyuk khi xưa nữa…
Chỉ cần để Lee DongHwan nếm được mùi vị của thất bại… Em sẽ làm tất
cả!- EunHyuk nắm tay thành nắm đấm, ánh mắt sắc lên đầy nham hiểm…
-------LeeTeuk’s POV--------
Em không
còn là EunHyuk dễ thương khi xưa nữa rồi… Hyukie à… em đã quá thay đổi…
đến anh cũng không ngờ khi em lớn lên em lại trở nên nguy hiểm và đáng
gờm như thế…
Sau khi tiễn LeeTeuk về, EunHyuk bước vào phòng mình… DongHae đang run lên vì lạnh, trán anh vã đầy mồ hôi…
_Lạnh… lạnh quá…- DongHae rên lên trong cơn mê
EunHyuk mở
tủ lấy thêm mền để đắp cho anh. Đang loay hoay bung mền thì DongHae quờ
quạng nắm lấy tay cậu kéo cậu té xuống giường. DongHae ôm chặt lấy cậu.
EunHyuk có thể cảm nhận được người anh đang nóng ran và cứ run lên từng
đợt… Anh bệnh rồi, bệnh vì nhường chiếc áo vest cho cậu... EunHyuk cũng
vòng tay ôm lấy DongHae, truyền hơi ấm cho anh…
----------EunHyuk’s POV-----------
Mình
chỉ giúp anh ta vì kế họach thôi. DongHae không thể bị gì… Mình không
có tình cảm với Lee DongHae. Mình chỉ làm vậy vì kế họach thôi… tất cả
chỉ vì kế họach thôi…
-------- --------
EunHyuk ôm lấy anh, cho đến khi thiếp đi… Cậu ngủ quên trong vòng tay của DongHae…
Sáng hôm sau…
_Um…- DongHae thức dậy
Anh cảm
thấy mình khỏe hơn, không còn sốt nữa… Cảm thấy vai mình hơn nặng, quay
sang thì thấy EunHyuk đang ngã đầu trên vai anh, hai tay ôm lấy anh mà
ngủ…
DongHae chợt mỉm cười…
-----------DongHae’s POV-----------
Em ngủ đẹp thật đấy Hyukie…
------- -------
DongHae nhẹ nhàng đặt đầu cậu xuống gối, rút tay cậu ra…
_Ưm…- EunHyuk khẽ nhăn mặt
DongHae sợ cậu tỉnh giấc nên lại ôm lấy cậu vào lòng…
EunHyuk rút
sâu vào lòng của DongHae… Anh cảm thấy hạnh phúc vì điều đó… DongHae
nằm yên để cậu ôm lấy mình, ngắm nhìn cậu ngủ… Từ mái tóc mềm mại, đến
đôi mắt đang nhắm nghiềng, sống mũi cao, làn da trắng như sữa… Mắt
DongHae dừng lại ở đôi môi cậu… Nó đỏ mọng và đầy quyến rũ… Trong vô
thức, DongHae cúi xuống, môi cậu chỉ các môi anh vài milimet…
DongHae hôn
lên môi cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng để không đánh thức cậu. Mút lấy đôi
môi hồng và thơm sữa, DongHae ngất ngây vì mùi hương đó. Khẽ đưa lưỡi
vào trong khoang miệng của cậu… Mút lấy chiếc lưỡi thật nhẹ nhàng… Không
biết anh đã hôn cậu bao lâu…
_Ư…- EunHyuk khẽ nhăn mặt, rên lên vì khó thở
DongHae
luyến tiết dứt khỏi nụ hôn… Môi cậu sưng mọng sau nụ hôn của anh, cậu
khẽ cong moi làm nó thêm quyến rũ… DongHae lại cúi xuống hôn lần nữa…
Anh nghiện đôi môi của cậu rồi…
EunHyuk vẫn
say ngủ dù cho môi mình đang ấm lên, dù cho đôi lúc có khó thở… Nhưng
đêm qua cậu ngủ không được, giờ không còn sức để mở mắt nữa…
10:00 AM
EunHyuk mở mắt, cậu khẽ cong môi, chớp mắt vài cái để quen với ánh sáng… Khẽ nhìn qua DongHae, anh đang nhìn cậu…
EunHyuk giật mình ngồi dậy, rút tay đang ôm anh lại, cậu đỏ mặt quay đi…
_Sao… sao… không kêu… tôi dậy…- EunHyuk đỏ bừng mặt, lắp bắp nói
_Anh sẽ không trả lời nếu em không đổi cách xưng hô!!!- DongHae ngồi dậy, khoang tay mỉm cười nhìn cậu
_Sao… anh…không kêu em…dậy?
_Vì anh không nỡ kêu em dậy. Sao em ôm anh chặt thế? Anh muốn đi đâu cũng không được!
_Đâu có!- EunHyuk la lên- Tại hôm qua… anh ôm t…em chứ bộ! Anh không chịu buông thì có…
_Dễ thương quá đi mất!- DongHae với tay nhéo vào má cậu…
_Đau!- EunHyuk xoa má, môi trề ra.
Điện thọai DongHae rung lên trên bàn, anh bắt lên
_Alo!
_...
_Tôi nghỉ hôm nay! Giao tất cả cho KyuHyun đi!
_...
_Cứ nói với Phó chủ tịch rằng tôi bị cảm!
DongHae cúp máy. EunHyuk quay sang chiếc đồng hồ trên bàn, đã hơn 10 giờ. Cậu hốt hỏang chạy vào toilet.
15 phút sau
EunHyuk thò đầu ra, tay thì giữ cái khăn che người
_Anh đi ra ngòai đi… Em thay đồ!
_Thì em thay đi!- DongHae tiếp tục nhìn vào tờ báo trên tay
_Nhưng… nhưng… anh phải ra ngòai!!!
_Anh nhức đầu lắm, bước xuống giường là té liền đó!!- DongHae tỉnh bơ nói
EunHyuk nhìn đồng hồ, gần 11h rồi, cậu quấn đại cái khăn, chạy ra lấy quần áo…
DongHae nhịn cười, lén nhìn cậu… Quen với EunHyuk bao lâu nay, cậu chẳng bao giờ giỡn cả! Anh chỉ muốn chọc cậu thôi…
EunHyuk trở ra từ toilet với bộ đồ chỉnh chu…
_Em đi làm… có gì thì khóa cửa rồi về!
_Em trễ làm rồi, đi làm gì!
_Anh không nhớ gì sao? Tối nay anh phải dự buổi tiệc đứng mà! Em phải đến đó để xem xét mọi chuyện…
_Ừ nhỉ!- Nghe EunHyuk nói, DongHae lôi chiếc điện thọai ra coi thời khóa biểu.
DongHae bật dậy khỏi giường, kéo EunHyuk đi.
_Đi đâu vậy???- EunHyuk không hiểu gì
_Đi mua quần áo! Tối nay em dự tiệc với anh!- DongHae đứng trước gương sửa quần áo rồi mở cửa ra khỏi nhà
_Nhưng… nhưng… em phải đến khách sạn…
_Đi 1 tiếng thôi! Rồi anh chở em đến Spencer!
EunHyuk chỉ biết im lặng để anh kéo đi. DongHae chở cậu đến một shop thời trang cao cấp. Bắt cậu thử hết bộ này đến bộ nọ.
_Em không thử nữa… mệt lắm!- EunHyuk cau có
_Tối nay
tòan là quan chức cấp cao đến, em là người yêu của chủ tịch SJ, phải ăn
diện đàng hòang một chút! Ráng thử thêm bộ này nữa thôi!- DongHae đưa
cho cậu bộ vest trắng.
EunHyuk cần lấy rồi bước vào phòng thay đồ. Thay xong cậu bước ra, chiếc áo sơmi đen cùng bộ vest trắng làm cậu như tỏa sáng…
DongHae đứng trước gương, anh mặt vest đen tôn thêm phần lịch lãm của mình…
_Như vậy được chưa?- EunHyuk hỏi
DongHae quay lại, nhìn EunHyuk không chớp mắt…
_DongHae này… sao vậy?- EunHyuk bước lại gần
_Không… Đẹp lắm!
_Uhm…
_Lấy hai bộ này! Chuyển hóa đơn về SJ.- DongHae nói với người bán hàng
_Vâng, thưa chủ tịch!
_Em đi thay đồ đi! Chúng ta về Spencer!
EunHyuk gật đầu rồi bước vào phòng thay. DongHae kéo EunHyuk ra xe rồi chạy về Spencer.
_Anh về đi, tối hãy đến!- EunHyuk tháo dây an tòan
_Anh vào với em! Anh mà về là con Sói nó đánh vẩy anh đó!- DongHae nhún vai
_Nhưng em phải làm việc!- EunHyuk nhăn mặt
_Thì em cứ làm đi, anh chỉ xem thôi mà…
_Sao cũng được!- EunHyuk mở cửa xe bước ra.
_Chào quản lí!- Tất cả cúi chào cậu
DongHae đi
theo cậu, đi vào khu vực tổ chức tiệc tối nay, hồ bơi. EunHyuk bước vào,
tất cả chỉ vừa mới kê bàn và trải khăn. Cậu nhìn vào đồng hồ…
_YA! Mấy người làm việc kiểu gì vậy hả? 12h trưa mà chỉ được như thế này thôi sao???- EunHyuk tức tối hét lên
_Dạ… dạ…- Tất cả như cuống cuồng lên
_Thay khăn trải màu xanh, sắp xếp các bàn xa nhau ra, trang trí hoa ở các cột!! Lẹ lên!- EunHyuk quát
DongHae đứng bên cạnh nhìn cậu… Chưa bao giờ thấy cậu dữ như thế..
_Em dữ quá!- DongHae mỉm cười
_Kệ em! Em đang giúp anh đó!- EunHyuk đi vào nhà bếp
_Chào quản lí!- Các phụ bếp cúi chào
_Ừ!- Cậu gật đầu- Chào bếp trưởng!
_Chào!- Bếp trưởng đang kiểm tra thực phẩm
_Thực đơn tối nay là gì?
Bếp trưởng cầm tờ giấy và đọc lên… EunHyuk chú ý nghe…
_Không vấn đề gì chứ? Khách của anh có ai dị ứng mấy món này không?- EunHyuk quay sang hỏi
_Không… tất cả ổn rồi!- DongHae gật đầu
_Đây là…?- Bếp trưởng chỉ tay về DongHae
_Anh ấy là chủ tịch SJ, Lee DongHae!
_Xin chào!
_Vâng!- DongHae bắt lấy tay của bếp trưởng- Mong ông làm tốt nhất có thể, buổi tiệc tối nay rất quan trọng…
_Vâng!
DongHae lại tiếp tục đi theo EunHyuk để kiểm tra mọi thứ.
---------DongHae’s POV---------
EunHyuk làm việc rất nghiêm chỉnh và có trách nhiệm. Nhìn em ấy làm việc mới thấy được một khía cạnh khác của con người EunHyuk.
Tìm hiểu em bao lâu nay, không có điểm nào làm anh thất vọng về em cả…
-------- --------
_Xong chưa?- DongHae hỏi khi thấy EunHyuk ngồi xuống chiếc ghế trong vườn hoa.
_Chưa! Sau khi mọi người làm xong, em phải đi kiểm tra lại nữa!- EunHyuk ngồi dựa ra ghế.
_Cảm ơn em!- DongHae nắm lấy tay cậu
_Chuyện gì?- EunHyuk tròn mắt
_Vì giúp anh!- DongHae mỉm cười
_Không có gì… Đó là công việc của em…- EunHyuk mỉm cười và xiết chặt tay anh
------------EunHyuk’s POV-----------
Mình
đang làm gì vậy chứ? Những việc mình làm với anh ta chỉ vì kế họach của
mình thôi… Tất cả chỉ vì kế họach thôi! Lee EunHyuk, không được lung
lay… DongHae là con của Lee DongHwan!
------- ------
EunHyuk vội buông tay DongHae ra…
_Em phải vào trong xem xét một số việc! Anh cứ ngồi đây nghỉ đi!- EunHyuk nói nhanh rồi đi vào trong khách sạn…
EunHyuk cảm
thấy lòng mình rối bời… tất cả những cử chỉ DongHae dành cho cậu đều
nhẹ nhàng và đầy tình yêu thương. Điều đó làm cậu sợ…
_Làm nhanh lên!- EunHyuk nói lớn với mọi người
Cậu cần
giải tỏa, quát tháo mọi người để quên đi những gì cậu đang suy nghĩ. Cậu
sợ những lúc DongHae nắm tay cậu, cậu sợ DongHae ôm cậu… Cậu biết mình
phải làm gì để trả thù và không để bất cứ thứ gì làm lung lay ý chí của
cậu…
_Cậu làm
cái gì vậy hả? Có biết cách bày trí không?- EunHyuk cảm thấy bực bội với
tất cả, cậu thấy một nhân viên đang làm việc một cách chậm chạp, cậu la
mắng cậu ta, cậu không muốn nghỉ đến DongHae lúc này…
_Xin lỗi quản lí! Để tôi làm lại!- Nhân viên cúi đầu làm tiếp
_Lẹ đi!- EunHyuk nói rồi bỏ đi
EunHyuk đi kiểm tra khi mọi thứ đã hòan thành. Cậu không bằng lòng với mọi thứ, DongHae cũng khó hiểu vì thái độ của cậu…
_Làm lại!
_Làm lại!
_Hyukie! Như thế được rồi! Không cần làm lại đâu!- DongHae nói với cậu
_Uhm!- EunHyuk ậm ự rồi bước ra ngòai vườn
DongHae đi theo cậu…
_Em không cần căng thẳng đến như vậy đâu! Mọi thứ hòan hảo rồi!- DongHae ôm lấy cậu
EunHyuk cảm thấy tim mình đập mạnh, cậu đẩy anh ra…
_Anh… anh về nhà thay đồ và nghỉ ngơi đi! Em… cũng lên phòng nghỉ đây! Tối gặp anh!- EunHyuk vùng chạy khỏi vòng tay của DongHae
EunHyuk lên phòng nghỉ của khách sạn, cậu dựng vào cửa khi đóng nó lại…
---------EunHyuk’s POV--------
Sao tim mình lại đập mạnh như thế chứ? Sao mình chỉ đang đóng vai người yêu của DongHae thôi! Tất cả chỉ là một vở kịch thôi mà!
------- ------
Cậu đi đến chiếc giường, nằm ngả ra đó rồi cố gắng quên đi những cảm giác khi ở bên anh… Mãi lo suy nghĩ, cậu ngủ thiếp đi…
_Hyukie của mẹ!- Người phụ nữa mặc áo trắng dang hai tay ra mỉm cười
_Mẹ!!!- EunHyuk chạy lại ôm lấy bà
_Hyukie ngoan… Mẹ nhớ con lắm!- Bà vuốt tóc cậu
_Mẹ à! Con mệt mỏi quá! Con nhớ mẹ!- EunHyuk khóc
_Hyukie của mẹ mạnh mẽ lắm mà…
_Không có mẹ, con sợ lắm… Con hận người đã làm mẹ rời xa con…
_Hyukie! Nghe mẹ nói… mạnh mẽ lên con… Tuy mẹ không ở bên cạnh bảo vệ con, nhưng con còn có ba mà! Vững vàng lên con trai!
_Mẹ… Ba nhớ mẹ lắm…không có mẹ, ba và con như mất tất cả!
_Mẹ vẫn
mãi ở bên hai cha con mà… Mẹ chỉ có thể bảo vệ ba con thôi… Còn con, mẹ
biết có một người sẽ mãi bảo vệ con… Mạnh mẽ lên con trai của mẹ…
Hình ảnh người người mẹ xa dần trong làn khói trắng. EunHyuk khóc nức nở, không ngừng gọi mẹ…
Tính tong… Tính tong…
EunHyuk sực tỉnh dậy, đó chỉ là mơ. Cậu bước ra mở cửa…
_Hae??
_Em ngủ sao? Làm anh nhấn chuông hòai!- DongHae bước vào phòng
_Sao anh biết phòng này?
_Anh hỏi! Em ăn gì chưa?- DongHae hỏi cậu
_Chưa!- EunHyuk lắc đầu mệt mỏi…
_Anh biết mà! Em đi tắm đi, anh sẽ gọi đồ ăn.
_Uhm…- EunHuyk mệt mỏi bước vào toilet
-----------EunHyuk’s POV----------
Mẹ
à? Người đó là ai chứ? Ai có thể giúp con vào lúc này ngòai mẹ chứ? Con
sẽ mạnh mẽ… con không cần người bảo vệ mình… Con chỉ cần trả thù cho mẹ
thôi…
------- ------
EunHyuk ngồi xuống bàn đối diện DongHae…
_Em ăn đi! Soup còn nóng lắm nè!- DongHae đưa muỗng cho cậu
_Anh ăn đi!- EunHyuk nhận lấy chiếc muỗng
Cậu ăn từng muỗng soup nóng, lắp đầy cái bao tử trống không của mình…
_Em ăn nhiều vào, chút nữa tiếp khách mệt lắm đó…
_Em biết rồi!
_Cằm em dính soup kìa!- DongHae chồm lên lau cho cậu
_Em tự làm được!- EunHyuk lại đỏ mặt và nhịp tim bắt đầu tăng
Sau khi ăn
xong, EunHyuk thay đồ và xuống chỗ tổ chức tiệc cùng DongHae. Cậu khóat
tay DongHae đi gặp và nói chuyện với các vị khách quí của SJ.
Cậu cố gắng mỉm cười và nói chuyện với từng người…
_Hyukie!!!-SungMin chạy lại vỗ vai cậu
_SungMin!!- EunHyuk bất ngờ
_Chào ngài Chủ tịch siêng năng!- KyuHyun bước đến với ly rượu trên tay
_Minnie giận DongHae hyung rồi! Hôm qua mới hứa mà đã thất hứa rùi!- SungMin phồng má!
_Thông cảm đi hai nhóc! Hyung bị cảm mà!- DongHae mỉm cười
_Hyukie! Hyung ấy nói thật chứ?- KyuHyun quay sang hỏi cậu
_Thật… anh ấy bị sốt! Phải ngủ lại nhà tớ!
_Vậy là hyung giả bệnh để ở lại nhà Hyukie chứ gì?- SungMin trề môi
_Không phải!- EunHyuk nói
_Thôi chút rồi nói chuyện! Kyunie của hyung! Lại nói chuyện với Chủ tịch Park dùm nha!
_Không! Nói chuyện với ổng chán lắm!- KyuHyun giãy nãy
_Giúp hyung đi mà! Nhaaaaaaaa!!! Hyung bệnh mà!
_Bệnh?? Bệnh gian thì có!- Nói rồi KyuHyun chán nản kéo SungMin đi về phía ông già với mái tóc bạc để nói chuyện.
Người phục
vụ rượu nãy giờ cứ chú ý đến EunHyuk, anh ta tức vì bị EunHyuk quát sáng
nay. Đợi lúc cậu và anh đang tiếp khách, hắn đi ngang, đẩy cậu một cái.
Vốn chỉ định để cậu mất mặt trước khách quí, không ngờ…
_Á….
Ùmmmmm
EunHyuk té
nhào xuống bậc tam cấp, rồi rơi xuống hồ bơi. Cậu cố gắng bơi vào bờ
nhưng tay cậu đau nhói không cử động được… Cậu chìm dần xuống…
_Hyukie!!!- DongHae buông ly rượu xuống, cởi áo vest rồi nhảy xuống hồ
Anh kéo cậu lên…
_Hyukie!!!- KyuHyun và SungMin cũng chạy lại
DongHae hô hấp cho cậu, cậu ho ra đầy nước… Mở mắt ra và nhìn thấy DongHae đang lo lắng…
_Hyukie… Có sao không? Em có sao không?
_Đau quá…- EunHyuk nhăn mặt, tay phải cậu đau nhói…
DongHae bế cậu chạy đi…
_Việc ở đây giao cho em!- KyuHyun nói với DongHae
Anh bế cậu ra xe, chạy đến bệnh viện…
_Đau quá!- EunHyuk la lên
_Em đau ở đâu?? Ráng đi, sắp đến bệnh viện rồi!- DongHae nhấn ga phóng đi nhanh nhất có thể
_Tay của em… đau quá…
Đến bệnh viện, DongHae bế cậu vào phòng cấp cứu…
DongHae nghe tiếng cậu la lên trong phòng cấp cứu, anh lo lắm…
Bác sĩ bước ra…
_Sao rồi? Em ấy sao rồi??
_Gãy xương cổ tay… phải bó bột 2 tháng! Không họat động tay mạnh được đâu!
_...
_ Tôi vừa nắn xương nên cậu ấy hơn đau, ngủ thiếp đi bên trong rồi! Y tá sẽ thay đồ cho cậu ấy rồi chuyển lên phòng hồi sức!
_Cảm ơn bác sĩ!
DongHae thở phào nhẹ nhõng, nhìn EunHyuk đau đớn, anh lo cho cậu đến quên tất cả!
No comments:
Post a Comment