Tác giả: Daesung_Hyori (Gọi là JingYo nhá!!!)
Tập 1
_Lee EunHyuk!!- Một tên to xác, mặt mũi bặm trợn bước đến chỗ tôi
Tôi thở dài chán nản, đêm nào chẳng thế…
_Đây!! Tiền đầy!!- Tôi đưa cho hắn một xấp tiền
_Cậu là con nợ ngoan nhất mà tôi từng thấy đấy!!- Hắn cười mỉa mai khi đang lẩm nhẩm đếm tiền
_Xong rồi thì tôi đi đây…- Tôi chẳng thèm để ý đến lời nói của hắn, quay lưng bước đi
_Khoan!!!-
Hắn gọi giật ngược tôi lại- Sao em không chịu đi một đêm với mấy lão
đại gia?? Với khuôn mặt này, thân hình này và cả cái tài uốn éo đầy gợi
dục của em nữa…- Hắn đi lại chỗ tôi với một khuôn mặt vô cùng đểu giả
_Im
đi!!! Tôi không làm chuyện đó… Mà đừng nhiều chuyện quá… Miễn sao mỗi
ngày tôi đều đưa đủ tiền là được rồi!!- Tôi nhếch mép nói rồi nhanh
chóng bước đi.
Phải…
Tôi mắc nợ bọn cho vay nặng lãi nên phải đến vũ trường để nhảy múa kiếm
tiền trả cho bọn chúng. Đêm nào tôi cũng phải nhảy những điệu nhảy mà
những lão già “dê cụ” ấy cho là gợi cảm, phải uốn éo quanh những chiếc
cột hay những chiếc ghế, phải chịu đựng những cử chỉ khiếm nhã của bọn
đàn ông… Để rồi đi nhặt những cọc tiền chúng ném lên sân khấu cho tôi…
Cuộc
sống của một chàng trai 22 tuổi như tôi, suốt ngày chỉ biết uốn éo,
uống rượu mua vui cho khách để trả lãi… Chưa kể những lần tôi bị đám bảo
kê vũ trường đánh đập vì không chịu “qua đêm” với khách… Cuộc sống của
tôi thật là bất hạnh…
Món
nợ tôi phải trả cũng không gọi là nhiều… nhưng tiền lãi hằng ngày cứ
chồng chất… Mượn một trả mười, đến bao giờ tôi mới trả hết chứ… Tôi căm
thù bọn cho vay nặng lãi, chúng sống chà đạp trên sức lao động của những
con nợ… Và tôi là một trong số đó…
Đêm nay cũng như mọi đêm, vũ trường Sea vẫn xập xình tiếng nhạc… Đúng 12h đêm là màn trình diễn của tôi…
Tất cả đèn vũ trường bỗng tắt, tiếng nhạc cũng tắt theo… Tiếng than phiền vang lên
_Tới giờ rồi… Là giờ của EunHyuk đấy
_EunHyuk sao?? Cậu ấy đẹp lắm, nhìn thấy cậu ta nhảy là chỉ muốn đè thôi!!!
Tiếng xôn xao pha lẫn tiếng cười khiếm nhã của bọn đàn ông vang vọng…
1
ánh đèn trắng chợt bừng sáng chiều về phía tôi. Tôi xuất hiện trên sân
khấu với một chiếc quần jean trắng cùng một chiếc áo thun trắng cổ chữ V
khóet sâu. Chiếc áo mỏng tanh, nó mỏng đến trong suốt…
Tôi bắt đầu uốn éo quanh chiếc cột… Tiếng hò reo vang lên không dứt…
---- Tại phòng VIP----
_Cậu nhóc đó là ai?- Một thanh niên với khuôn mặt lạnh lùng và vô cùng đẹp trai lên tiếng
_Thưa cậu Lee, đó là Lee EunHyuk ạ! Một trong những con nợ của chúng ta!- Tên mặc vest đen bên cạnh cúi đầu trả lời
“Xinh
đấy chứ… Làn da trắng như sứ, tóc đỏ hung… Thân hình cũng chuẩn. Nhóc
này nhảy rất đẹp… Nhưng sao đôi mắt lạnh như thế chứ?”
_Thưa
cậu Lee, EunHyuk do không đủ tiền trả lãi tháng nên bọn em theo quy cũ,
bắt đến vũ trường làm để thu tiền bảo kê ạ!!- Một tên khác nhanh nhảu
lên tiếng.
_Vậy sao?- Anh nhếch mép rồi uống cạn ly rượu
_EunHyuk là người được khách thích nhất, từng ngày có cậu ta, khách ở vũ trường chúng ta tăng đột ngột từ 12h đêm trở đi ạ!!
Anh
nhìn xuống sân khấu, thấy EunHyuk đang nhảy múa trong “cơn mưa tiền”.
Các lão già say mê cậu, quay hàng chục cọc tiền được quăn lên sân khấu…
_Cậu nhóc đó nợ bao nhiêu?
_Thưa cậu Lee, tính cả tiền gốc và lãi cho đến hôm nay là 13 triệu won. Đã trả được 5 triệu.
_Cậu ta dư sức trả số tiền đó nếu chịu qua đêm với khách thưa cậu Lee. Nhưng cậu ta không chịu, chỉ trả tiền lãi ngày thôi ạ…
“Cậu nhóc này thật lạ… Đã bước vào cái thế giới này rồi mà còn “biết giữ”sao? Ấn tượng thật đấy…”
_Gọi EunHyuk lên đây!!!
_Vâng!!!
Anh-
Lee Dong Hae trùm xã hội đen ở Seoul. Hơn 70% bar và vũ trường ở Seoul
là của anh. Trong giới giang hồ ở Seoul, không ai là không biết cái tên
Lee Dong Hae.
Tôi theo tên vệ sĩ đi lên khu vực VIP, lên đến phòng, hắn mở cửa, cúi gập 90 độ…
_Thưa cậu Lee, EunHyuk lên rồi ạ!!
Nói rồi hắn đẩy tôi vào và nhẹ nhàng đóng cửa lại…
_Ngồi đi!- Anh ngước nhìn tôi với khuôn mặt lạnh lùng.
Tôi
bước đến bên anh và ngồi xuống. Anh rất đẹp, đó là điều đầu tiên nhận
thấy. Lạnh lùng và có vẻ ít nói, con người anh thật bí ẩn…
_Uống rượu đi!- Anh đưa cho tôi ly rượu
Tôi nhận lấy và uống cạn cái thứ chất lỏng cay nồng đó…
_Sao em lại làm ở vũ trường…
_Tôi mắc nợ…- Tôi khẽ đáp
_Còn thiếu bao nhiêu…
_Rất nhiều…- Tôi thở dài rồi cười nhạt
_Ngủ với tôi một đêm… coi như em được tự do!
_Anh là ai?- Tôi bị sốc, không ngờ một người lạnh lùng và đẹp trai như anh lại nói ra câu nói đó.
_Lee Dong Hae!- Anh nhìn vào mắt tôi- Chủ nợ của em!
Tôi nhếc mép cười, cười vì sự đời trớ trêu…
_Không… Tôi không muốn…!- Tôi đứng dậy
_Tại sao?- Anh ngả lưng ra ghế sofa và vẫn nhìn tôi với đôi mắt đó… đôi mắt lạnh như băng.
_Chỉ đơn giản vì tôi không muốn! Miễn sao tôi vẫn trả đủ tiền lãi ngày và lãi tháng là được!
_Tại sao em lại không muốn?- Anh vẫn tiếp tục hỏi tôi với cái giọng đều đều
_Vì… Đêm đầu tiên của tôi chỉ dành cho 1 người duy nhất. Đó người tôi yêu hoặc người đó yêu tôi thật lòng!
_Em tin vào tình yêu à? Cái thứ vô vị đó…- Anh cười chua chát
_Nếu không tin thì sao anh lại biết nó vô vị… Có lẽ một con người lạnh lùng như anh cũng chẳng thể hiểu được nó!
Tôi
quay lại nhìn anh, nhìn anh có vẻ mệt mỏi và chán nản lắm. Vẫn là đôi
mắt lạnh lùng ấy… Đó là tất cả những ấn tượng đầu tiên của tôi về Lee
Dong Hae.
Anh chỉ gật đầu, rồi ra hiệu cho tôi ra ngòai…
“Em
là người đầu tiên từ chối tôi… Không dễ thế đâu nhóc à! Em thật đặc
biệt… Để xem tôi là người yêu em hay em là người yêu tôi…”
Ngày qua ngày, cuộc sống của tôi cũng chả có chút thay đổi. Đêm nào cũng thế thôi…
_EunHyuk à! Em nhảy rất đẹp!!
Một tên nào đó bước đến ôm eo tôi, nếu tôi không nhầm thì đó là Đại gia Kang. Cái tên này đêm nào chẳng đến…
_Cảm ơn, ngài quá khen!!- Tôi quay lại, tránh khỏi vòng tay của hắn
_Nhảy với anh một bài nhé!! Bao nhiêu cũng được…- Hắn nháy mắt
Tôi gật đầu đồng ý…
Hắn
ôm chặt lấy eo tôi mà nhún nhảy, tay không ngừng sờ sọat cơ thể tôi.
Thật là kinh tởm, hắn ôm tôi từ đằng sau, hôn hít cổ của tôi… Tôi cố
gắng đẩy hắn ra như vô ít, càng đẩy hắn càng ôm chặt hơn, sờ sọat “nhiệt
tình hơn”
_BUÔNG RA!!- Giọng nói của ai đó vang lên, nghe có chút quen thuộc…
Tiếng nhạc chợt tắt sau tiếng nói đó, tên Kang tức tối buông tôi ra, quay lại…
_Má nó!! Thằng nào!! Ra đây!!!
_Là tôi…- Anh bước ra từ đám đông với hơn cả chục vệ sĩ bao quanh
_Lee… Dong… Hae…- Tên Kang lắp bắp
Chắc lúc này hắn sợ đến phát khiếp rồi…
_Lâu quá không gặp… - Tên Kang nói không nên lời
_Đại
gia Kang hôm nay coi bộ tâm trạng không được tốt nhỉ? Thế thì mời về
nhà nghỉ ngơi, vũ trường của tôi chỉ mua vui cho khách thôi… Không muốn
làm khách phiền lòng!!- DongHae lên tiếng
_Ờ… ờ… Tôi về nha… - Hắn nhanh chóng bước đi
_Khoan…
Tên Kang xanh mặt, mồ hôi chảy như tấm…
_Chưa trả tiền cho cậu ấy!- DongHae nhìn về phía tôi
Tên Kang nhanh chóng quăn cho tôi một xấp tiền rồi ba chân bốn cẳng chạy đi…
Tôi thì đứng sững người nhìn anh… Anh vừa giúp tôi sao? Vì sao anh giúp tôi…
Anh
đưa mắt nhìn tôi rồi quay lưng bước đi… Anh bí ẩn quá… Lạnh lùng, ít
nói và bí ẩn. Tất cả điều đó làm nên ông trùm của Seoul sao?
Sau
khi xong việc, bây giờ đã là 3h sáng, tôi ra về. Lết bộ từ vũ trường về
căn nhà ổ chuột của mình. Vừa đi vừa suy nghĩ… Tất cả suy nghĩ của tôi
bây giờ chỉ có Lee Dong Hae thôi…
Chợt nghe có tiếng bước chân, tôi quay lại nhưng lại không thấy ai… Có cảm giác như mình bị theo dõi, tôi bước đi nhanh hơn.
Một lọat âm thanh đánh nhau vang lên sau lưng tôi làm tôi hỏang hồn, quay người lại…
Lại là anh…- Tôi sững người khi thấy anh… Lee Dong Hae
Anh
đang đánh tới tấp vào ba bốn tên nào đó. Bốn tên nằm sống sòai trên mặt
đất, anh bẻ tay tên còn lại ra đằng sau làm hắn kêu la thảm thiết… Đại
gia Kang… Anh ấy đang đánh tên Kang đó…
_Cậu DongHae tha cho tôi!!- Hắn vang xin
_Tôi đã cảnh cáo rồi! Lần này chơi trò tồi bại định bắt cóc sao?- DongHae vật hắn ngã lăn ra đường.
Tôi
nhìn xuống chiếc khăn trắng dưới chân tên Kang, dần hiểu ra mọi chuyện,
thì ra hắn định chụp thuốc mê tôi… Tồi bại, đúng thật là tồi bại
_Đừng để tao nhìn thấy mặt mày!!- DongHae quát
_Vâng… vâng…- Tên Kang cùng đám đàn em của hắn chạy đi
Anh lại cứu tôi lần nữa… Khó hiểu quá…
_Đi!!- Anh nắm lấy tay tôi mà kéo đi.
Sự xuất hiện của anh làm tôi quá bất ngờ, không kịp suy nghĩ gì cả.
Anh
chở tôi về một tòa nhà cao tầng ở trung tâm Seoul, trên suốt quãng
đường đi, anh không nói tiếng nào. Tôi chỉ lẳng lặng nhìn anh… Tay của
anh rất ấm, tôi thích cái nắm tay của anh…
Đứng trong thang máy ống, nó đưa chúng tôi lên cao, có thể nhìn tòan cảnh Seoul lúc bình minh.
_Đây là đâu?
Tôi ấp úng hỏi, mắt thì không ngừng nhìn xung quanh... Tôi chưa từng thấy nơi nào đẹp như vậy...
_Nhà tôi!- DongHae nhìn tôi mỉm cười
Woa… Nụ cười của anh thật đẹp… Đẹp hơn cả bình minh nữa…
Nhà
của anh là cả một cao ốc… Từ tòa nhà, tôi có thể nhìn tòan cảnh Seoul.
Thang máy dừng lại, tôi và anh bước ra, một căn phòng tòan kính… Nó làm
tôi chóang ngợp… Nhà của trùm Seoul có khác…
_Từ nay em sẽ ở đây! Cùng với tôi!- DongHae quay người tôi lại đối diện anh.
_Sao… Sao ạ?- Tôi trố mắt
_Không cần phải tới Sea nữa… Cứ ở đây!
_Nhưng… Nhưng… Làm sao tôi có tiền trả anh… nếu không đến Sea!
Tất cả thật quá mơ hồ… Giống như một giấc mơ vậy… Và anh là hòang tử bước ra từ giấc mơ của tôi.
_Cứ sống ở đây! Tôi cô đơn và cần có người sống cùng!
“Tôi là một ông trùm xã hội đen ở Seoul. Lee Dong Hae là tên của tôi, cái tên này ai nghe cũng phải biết sợ.
Tuổi
thơ của tôi gắn với súng và máu. Tất cả mọi người đều cung phụng tôi.
Tôi muốn gì thì được cái đó, trước giờ không ai làm sai lời của tôi hay
chống đối tôi. Mọi thứ đều suôn sẻ theo ý muốn đôi khi lại rất nhàm
chám… và tôi cần một sự khác biệt…
Lee
EunHyuk… Cái tên đầu tiên làm tôi ghi nhớ… Em là người đầu tiên không
làm theo ý của tôi dù em biết tôi là ai. Ấn tượng của tôi về em là… mạnh
mẽ.
Đêm
nào tôi cũng mơ thấy em. Làn da trắng như sứ đó, mái tóc hung đỏ đó,
đôi mắt, khuôn mặt, đôi môi của em làm tôi ham muốn vô cùng. Tôi muốn có
được em… Có lẽ em là người đầu tiên làm tôi ghi nhớ… Em rất khác biệt
so với mọi người và tôi thích điều đó.
Tôi
ghét những ai đụng đến em, tôi ghét những ai nhìn ngắm em. Tôi muốn em
là của riêng tôi. Tôi chưa bao giờ cười, nhưng tôi đã rất vui khi nhìn
thấy sự bỡ ngỡ sợ sệt của em. Có phải tôi yêu em rồi không?”
_DongHae… Anh sống ở đây một mình không sợ sao?- EunHyuk quay sang hỏi DongHae khi anh đang dùng bữa sáng cùng cậu
_Không… Anh không sợ!- Anh nhìn cậu, cậu thật dễ thương khi uống sữa dâu
_Hay thế… Nhà của anh đủ cho cả trăm người sống ý!- Nói rồi EunHyuk uống hết li sữa, mép còn vươn lại một ít
_Gọi anh là Haenie và hãy tập xưng em đi!- DongHae nhướng người lên, hôn lấy đôi môi của EunHyuk.
Thật
ngọt, mùi hương sữa dâu vẫn còn vươn vấn. Môi của cậu rất ngọt, anh mút
lấy nó một cách say mê, dường như anh không thể dứt ra được. Đưa lưỡi
vào trong khoang miệng của cậu, chiếc lưỡi của cậu yếu ớt đáp trả…
Đó
là một nụ hôn mãnh liệt… Chiếc lưỡi của anh không ngừng lôi kéo cậu…
Cậu làm anh điên cuồng trong nụ hôn này… Sao cậu lại có thể ngọt ngào
như thế chứ?
_Anh… anh làm gì thế?- EunHyuk đẩy DongHae ra, lấy tay sờ môi mình.
_Hôn chứ làm gì! Em chẳng có chút kinh nghiệm nào cả!!- DongHae lắc đầu cười
_Ya!!! Nụ hôn đầu của tôi… Biết tôi giữ nó cực lắm không!!- Cậu giãy nãy lên như con nít, trong rất dễ thương
_Xưng em, gọi Haenie! Em là người duy nhất được gọi như thế đấy…
_Em… em…- mặt cậu đỏ lên thấy rõ
Nhìn
cậu ngượng rất đáng yêu, hai má thì đo đỏ, môi thì hồng hồng cứ chu ra…
DongHae không biết mình có thể kìm chế được bao lâu nếu cậu cứ như thế!
DongHae
ở cả ngày bên EunHyuk, cùng cậu nói chuyện. Chưa bao giờ anh nói chuyện
với một người nhiều nhưng thế… Cậu luôn lắng nghe anh…
Đêm
đó, có lẽ là đêm ấm áp nhất. Sống trong tòa nhà này, anh luôn cảm thấy
cô đơn. Ngồi trên chiếc ghế sofa màu xanh sapphire yêu thích, nhấm nháp
ly rượu vang và ngắm nhìn tòan cảnh Seoul. Hôm nay thật khác vì có cậu
bên cạnh…
_Sao em lại dính dáng bọn cho vay nặng lãi…- DongHae nhìn mông lung
_Em không vay…- Cậu cười buồn- Ba mẹ em vay… nhưng họ không có khả năng trả nên em phải trả…
_Anh biết cách làm việc của bọn đàn em của anh… Em không sợ chúng sao?- DongHae lắc lắc ly rượu trên tay rồi nhấp một ngụm
_Sợ
chứ… Chúng đã từng đánh đập em vì không chịu đi đêm với khách… Đe dọa
sẽ giết ba mẹ em…- Mắt cậu ngấn nước khi nghĩ về những điều đó
_Vậy sao em vẫn chịu đựng…
_Vì em không muốn những bàn tay nhơ nhuốc đó đụng vào em…
_Em… Có ghét anh không?- DongHae nhìn thẳng vào mắt cậu
_Em…- EunHyuk ngập ngừng
Tim
DongHae nhói lên theo từng lời nói của cậu… Anh sợ cậu ghét anh, anh là
trùm mà… Là kẻ đứng đầu của tất cả những tên cậu ghét…
_Em… không biết…- EunHyuk cúi gầm mặt xuống, tránh ánh mắt của anh
“Em
không biết… Thật sự không biết… Anh là người đứng đầu của cái thế giới
ngầm ghê rợn đó… Nhưng sao anh lại ấm áp và quan tâm em đến thế… Có lẽ
vì anh mà em phải bước vào cái thế giới này… Đáng ra là em phải hận anh,
Lee Dong Hae! Nhưng… Sao lại đối xử tốt với em như thế… Sao lại cứu em
như thế… Em thật sự không biết…không biết mà…”
_Anh sẽ giúp em có câu trả lời!!- DongHae nâng gương mặt của cậu lên
Đôi
mắt của EunHyuk đã ngấn nước, gương mặt cậu đỏ lên theo từng đụng chạm
của anh. Anh áp sát mặt mình vào mặt của cậu, hôn nhẹ lên môi cậu. Một
nụ hôn nhẹ nhàng thóang qua, nhưng rồi nó lại trở nên mãnh liệt.
_Anh yêu em!
DongHae
nói thật khẽ, chỉ đủ cho cậu nghe thấy. Anh lại hôn cậu, có lẽ anh đã
nghiện đôi môi này rồi. Nhấn cậu vào một nụ hôn thật sâu, chiếc lưỡi anh
không ngừng lôi kéo cậu, dẫn dắt cậu. DongHae đẩy EunHyuk nằm xuống
sofa, không ngừng mút mát đôi môi của cậu, khám phá từng ngóc ngách
trong khoang miệng của cậu…
“Anh
yêu em sao? Yêu sao? Lee Dong Hae yêu mình thật sao… Không thể nào… Sao
mình không thể dứt khỏi nụ hôn này… nhưng anh ấm áp quá… Mình không
muốn ngừng lại…”
_Uhm… Ummm…Hae…- EunHyuk yếu ớt nói trong nụ hôn
DongHae
ngừng lại, ngắm nhìn cậu. Khuôn mặt cậu đã hồng lên, đôi môi sưng mọng
đang cố hớp lấy không khí… Điều làm anh chú ý đó chính là khuôn ngực
phập phồng của cậu dưới chiếc áo sơmi đã khẽ bung 3 cái nút một cách hờ
hững…
_Em không ghét anh!- DongHae mỉm cười khẳng định, nhìn vào mắt anh, cậu có thể cảm nhận được niềm vui trong đôi mắt đó…
“Anh đẹp quá… Nụ cười của anh thật đẹp…”
_Phải… em không ghét anh…-EunHyuk ngập ngừng
DongHae lại mỉm cười, một tia hi vọng lóe lên trong lòng anh… Người đầu tiên anh ngỏ lời yêu đã không ghét anh…
_Chẳng phải anh nói tình yêu vô vị sao? Sao lại yêu em?- EunHyuk đẩy DongHae ngồi dậy
Trông cậu có vẻ ngượng khi DongHae nằm đè lên cả người cậu nãy giờ, hai má lại đỏ ửng lên…
_Nó vô vị vì anh chưa từng trả qua nó… Nhưng tới khi gặp em… Anh mới biết được là nó rất ngọt…
_Anh chưa từng yêu…- EunHyuk tròn mắt nhìn DongHae.
_Sống
trong cái thế giới ngầm này không có tình yêu đâu… Từ nhỏ, đến tình cảm
gia đình anh còn chưa cảm nhận được… nói chi đến tình yêu…- DongHae trở
người nằm lên đùi EunHyuk.
EunHyuk
hơi bất ngờ vì hành động của anh… nhưng cậu cũng ngồi yên cho anh gối
đầu… Mỗi giây phút bên anh, cậu dần cảm nhận được một con người khác ở
anh… Anh không lạnh lùng như lần đầu tiên cậu gặp anh, ngược lại anh rất
ấm áp… Anh không phải là kẻ máu lạnh như cậu đã từng suy nghĩ, ngược
lại anh là một con người thiếu thốn tình thương…
DongHae
ngủ thiếp đi trên đùi của EunHyuk, cậu nhìn ngắm khuôn mặt anh, có vẻ
anh đang hạnh phúc… Anh còn mỉm cười nữa, không biết anh đang mơ thấy
điều gì… EunHyuk khẽ đưa tay vuốt mái tóc của anh, khẽ chạm vào môi anh…
“Mình
đang làm cái quái gì thế này… Anh ấy không như những gì mình đã nghĩ…
Đáng ra mình phải cảm thấy nguy hiểm khi đang ở cùng trùm xã hội đen
chứ... nhưng sao cái cảm giác ở bên anh lại an tòan đến thế… Ở bên
DongHae, mình có thể cảm nhận được bảo bọc, che chở ở anh… Chẳng lẽ mình
lại yêu anh ấy sao… Lee Eun Hyuk… Mày điên rồi!!!”
EunHyuk
chợt lắc đầu ngòay ngoạy khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu cậu, khẽ đặt
đầu của anh lên chiếc gối bên cạnh rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Cậu đi thật
nhanh vào bếp, uống nước đã hạ hỏa cho gương mặt của mình. Cậu lại nghĩ
đến nụ hôn khi nãy…
“Anh yêu em!”- Câu nói của anh lại vang vọng trong tâm trí của cậu….
_Bình tĩnh lại Lee EunHyuk… Đừng có suy nghĩ về nó nữa…
.
.
.
.
.
DongHae
chợt tĩnh giấc, bây giờ là 2h sáng, nằm ngủ trên chiếc ghế sofa cứng
nhắc đó chỉ có 2 tiếng thôi cũng đủ làm anh uể ỏai cả người. Anh ngồi
dậy khi không thấy cậu đâu. Mệt mỏi đứng dậy, anh đi vào toilet, anh
nghe có tiếng máy sấy tóc vang từ trong đó ra. Anh khẽ mở cửa và… đứng
hình…
EunHyuk
đang đứng trước gương đề sấy khô mái tóc của mình, cậu vừa mới tắm xong
nên chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Hơi nóng từ máy sấy làm cậu
khó chịu nên đã nhắm mắt lại, cả tiếng ồn của nó nữa… Điều đó làm cậu
không nhận thấy sự xuất hiện của anh…
DongHae
nhìn thấy EunHyuk trong hòan cảnh đó, làm sao mà anh có thể kìm chế
được chứ. Làn da của cậu đã trắng, nay lại càng trắng hơn. Khuôn ngực
trần không hề che đậy. Mái tóc đỏ tung bay… Sao cậu lại quyến rũ đến
thế…
Anh
đi đến bên cậu một cách vô thức, xiết chặt eo cậu từ đằng sau, áp má
vào đôi vai trần của cậu, ngửi hương thơm từ thân thể quyến rũ đó…
_Oh!!- EunHyuk bất ngờ thốt lên, cậu mở bừng mắt khi cánh tay ấm áp của anh ôm trọn cậu
Bấm tắt chiếc máy sấy, cậu hốt hỏang khi thấy anh đang ôm cậu trong khi cậu không mặc gì ngòai chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
_Em thật biết cách quyến rũ người khác đấy!- DongHae thì thầm bên tai cậu
_DongHae à… Để em đi thay đồ…- Cậu ngượng đến chín mặt, cố gắng gỡ đôi tay của anh ra khỏi eo mình
Anh
quay người cậu lại, xiết chặt vòng eo của cậu. Nhanh chóng mút lấy đôi
môi kia, anh mút mắt nó không ngừng. EunHyuk cố đẩy anh ra nhưng càng
đẩy cậu lại càng bị anh nhấn vào những nụ hôn mãnh liệt. Người cậu lả
dần đi trong nụ hôn của anh. Chiếc lưỡi của cậu nhẹ nhàng đáp trả anh…
DongHae bế xốc người cậu lên, môi vẫn không rời khỏi môi cậu, anh bế cậu
đi về chiếc giường của mình.
Khẽ
đặt cậu nằm xuống, anh nhanh chóng lột phăng chiếc áo sơ mi của mình.
Người cậu lả đi vì nụ hôn của anh, nhìn thấy khuôn ngực rắn chắc ấy cậu
khẽ đỏ mặt, quay đi chỗ khác… Anh nằm đè lên người cậu…
_Hãy chỉ nhìn anh thôi… Hãy trở thành của anh… Của riêng anh thôi…- DongHae nhìn thẳng vào mắt cậu
EunHyuk
đã chóang nay lại càng chóang ngợp hơn sau lời nói của anh. DongHae lại
lao vài ngấu nghiến đôi môi sưng mọng đó. Anh mút lấy môi trên, chiếc
lưỡi mạnh mẽ của anh khẽ chạm vào lưỡi cậu, quấn lấy nó kéo nó sang bên
mình mà mút lấy.
Khi
cậu không thể chịu thêm được nữa, buồng phổi của cậu đang biểu tình dữ
dội. Anh buông tha cho đôi môi đỏ mọng kia, anh chuyển sang tấn công
chiếc cổ thanh mảnh của cậu. Nụ hôn kéo xuống ngực, ngừng lại ở hai núm
hồng nho nhỏ. Anh mút lấy hạt đậu của cậu, tay kia thì không ngừng xoa
nắn bên còn lại…
_Ưmmm…. DongHae à…. Ưmmm…- Cậu ưỡn mạnh ngực về phía trước vì sự đụng chạm
Bàn
tay anh không ngừng vuốt ve thân thể ngọt ngào đó, anh hôn lên chiếc eo
thon của cậu, ngừng lại ở chiếc rốn xinh xinh. Đẩy lưỡi vào trong đó
làm cậu giật thót người, bàn tay của anh như mang nguồn điện 1000V vậy.
Anh giật phăng chiếc khăn quanh eo cậu, giờ đây, cậu hiện ra trước mắt
anh… Không một chút che đậy.
Đưa tay vuốt nhẹ đùi non của cậu, cảm nhận làn da mịn màng. Tách chân cậu ra, anh khẽ đụng vào Hyukie nhỏ…
_Ưhh….- Cậu rên lên-…Đừng…mà… ưhhh!!
Tay
anh xoa nắn Hyukie nhỏ làm nó cương cứng lên, ngậm lấy nó, hôn lên phần
đỉnh làm cậu rên lên không ngớt. Anh ngậm cả chiều dài của cậu vào
khoang miệng ẩm ướt của mình. Mút mát nó không ngừng, lưỡi anh quấn
quanh phần đỉnh của nó một cách điệu nghệ, chọc ghẹo cái lỗ đang rỉ ra
từng giọit ngọt ngào…
_Dong… Hae… ngừng lại… em… em…sắp…ưmmm…
Bụng
EunHyuk chợt thắt lại, cậu bắn tất cả vào khoang miệng của anh, anh
nuốt trọn tinh hoa của cậu. Trườn lên đối diện với mặt cậu…
_Hãy rên tên của anh đi…
Vừa nói, anh vừa đưa một ngón tay vào cái lỗ của cậu….
_Aaaahhh…. Haenieeee….aaaaa
Ngón tay anh đưa đẩy vào cửa mình của cậu, ngón thứ hai tiến vào nới rộng….
_Ưmm…. Aaaaa… Haenieee….- EunHyuk rên lên không ngớt…
Cơn
đau tăng lên từ từ, ngón thứ 3, cái lỗ của cậu giờ đây đã sẵn sàng để
đón nhận lấy anh. DongHae nhanh chóng cởi quần trong lẫn quần ngòai, rồi
tiến vào trong cái lỗ quyết rũ đó…
_Ahhh…..Aaaaaa…. Đau… đau quá…Haenieee…
Cái của anh thật sự lớn, nó làm EunHyuk như bị xé tọat làm hai vậy. DongHae đẩy từ nhịp thật nhẹ, cúi xuống hôn môi cậu…
_Anh yêu em… Anh yêu em…
DongHae
đâm từng cú mạnh hơn, cậu thít chặt lấy anh, tiếng rên của cậu làm anh
không thể nào kìm chế được… Thúc từng cú thật mạnh, thật sâu… EunHyuk
rên lên không dứt…
_Đau quá… Haenieee… Em đau… Chậm … thôi…
DongHae
dường như không nghe thấy những gì cậu nói, anh vẫn điên cuồng đâm sâu
vào cậu. Tay anh siết chặt lấy eo cậu mà đưa đẩy, tay kia vẫn không
ngừng vuốt ve Hyukie nhỏ….
_Ư…ummmm…- Cậu rên lên rồi ra trên tay anh, cậu ra nhiều đến nỗi nó bắn đấy lên bụng của anh và cậu
DongHae thúc từng cú thật mạnh….
_Aaahhhhhhh….Ưhmmmm….- Cậu rên lên khi anh đong đầy bên cậu…
Anh rút ra rồi nằm xuống bên cậu, vòng tay ôm thật chặt cậu vào lòng….
_Anh yêu em nhiều lắm Hyukie à… Đừng khóc…- Anh hôn lên mắt cậu
Cái của anh vừa rút ra thì thứ chất lỏng của anh trong cậu cũng trào ra lẫn một chút đo đỏ… Màu đỏ đó… Cậu đã thuộc về anh…
_Haenie à… Anh yêu em… thật chứ?- EunHyuk nhìn sang DongHae, đôi mắt vẫn còn chưa khô
_Anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây… Anh yêu em, anh yêu em…!!!- DongHae leo lên trên người cậu, đối diện với mặt cậu
_Anh… định làm gì nữa thế…
_Lần nữa nhé!- Nói rồi anh hôn chụt lên môi cậu
_Đừng mà… Em….Aaaaaaaaaahhhh!!!- EunHyuk chưa kịp nói hết cậu thì anh lại đâm vào…
Căn phòng rộng lớn đầy những tiếng rên rỉ, một đêm vô cùng nóng bỏng. Tiếng va chạm của da thịt và dục vọng…
_Nhanh… nhanh lên…- Cơn đau dường như qua đi, thay vào đó là khóai cảm dâng trào…
_Gọi tên anh…
_Nhanh lên… ưmm… Haenie… nhanh…!!- EunHyuk vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh…
_Ưhmmm- DongHae xuất vào trong cậu lần nữa…
Cậu
cũng ra, cả hai giờ đây nhớp nháp đầy tinh dịch và mồ hôi… DongHae ôm
lấy EunHyuk thật chặt. Cậu lả đi sau cơn khóai cảm vừa tới, còn anh vẫn
còn sung sức chán. Anh bế xốc cả người cậu ngồi dậy, đặt cậu ngồi lên
người anh… EunHyuk mệt mỏi, chống cả hay tay lên ngực anh… Anh nâng cậu
lên, để cái của anh đúng vị trí… Cái lỗ của cậu nuốt trọn lấy anh…
_Đẩy đi Hyukie…
_Ư… ưmmm…- EunHyuk nhún từng cú thật nhẹ, cảm nhận cái cương cứng của đang dần đi sâu vào trong…
DongHae
ngồi dậy, ôm lấy cái thân mình mảnh khảnh của cậu. Anh hôn vào khuôn
ngực của cậu, mút lấy hai đầu nhũ, day day nó… Tay anh lần mò xuống
dưới, xoa bóp cặp mông tròn trịa…
Cơn
khóai cảm lại ậm đến, EunHyuk luồn tay vào mái tóc của anh, cậu đưa đẩy
nhanh hơn, cong người cảm nhận cái lưỡi phá phách của anh đang chọc
ghẹo hai đầu nhũ…
_Hah…ưmmm…ưmmmm- Cậu lại một lần nữa xuất ra không ngớt, tinh dịch của cậu bắn đây lên bụng anh và ra giường…
DongHae đè ngược cậu xuống giường liên tục đâm thẳng vào đó. Anh cứ rút ra và đâm vào thật mạnh, thật sâu…
_Ưhmmmm…- DongHae lại xuất ra, đong đầy bên trong cậu…
Anh
nằm xuống giường, kéo cậu sát vào. EunHyuk đã liệm vào giấc ngủ, cậu đã
quá mệt rồi. Anh hôn lên mái tóc đỏ của cậu, rồi cũng chìm vào giấc
ngủ. EunHyuk rúc sâu vào khuôn ngực của anh…
“Em cũng yêu anh… Haenie à…”
No comments:
Post a Comment