Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

22 March 2013

(HaeHyuk) - Can't Lose You (T2) - M - Longfic

Giới thiệu về tác giả: Thái Phi Phi - 94er (Aka : Katina)


Tập 2



Khung cảnh bây giờ thật không biết phải nói như thế nào. Đập vào mắt ba anh em Lee gia là nhị thiếu gia KIM KYU HYUN đang ngoắt nghẻo trên cây táo, hai chân đung đưa , tay thì cho trái táo vào mồm nhai nhóp nhép, cái áo thun được kéo lên cao chút xíu để đựng lấy những trái táo mà xem ra anh vất vả leo trèo mới hái được. Phía dưới gốc cây là, Eun Hyuk đang nằm lăn ra ăn vạ. Cậu trong như một con khỉ đang mè nheo đòi chia phần, chốc chốc lại cứ nhảy cẫng lên khều khều cái chân đung đưa của ai kia để xin đòi ăn, rồi vui mừng khi Kyu quăng cho cậu một quả, lật đật cho ngay vào mồm . Con khỉ đó ăn ngấu ngiếng trái táo, trong chừng như bị bỏ đói lâu ngày. Còn đâu là hình tượng thiếu gia cao sang quyền quý gì nữa, nếu không phải là con nuôi của Kim gia. Thì chí ít con khỉ này cũng là con của chính trị gia, cũng là vương tôn vọng tộc ấy chứ, bây giờ nhìn chả có ra cái gì cả. Haizzz trách cũng chẳng được vì cậu cũng chỉ 17 tuổi vẫn là trẻ con mà với cái tuổi đang yêu, tinh nghịch của đời người. Xa xa gốc cây cau, đại thiếu gia cứ ngồi tựa lưng vào gốc cây lảm nhảm một mình cùng đám rùa của bác quản gia nuôi. Từ lâu nghe đồn, anh bị mắc căn bệnh tự kỷ trầm kha thường xuyên trò chuyện với thú vật, cứ tưởng ai độc mồm ác miệng bêu xấu Kim gia, thì ra đây là sự thật. Thê thảm nhất là những khóm hoa hồng mà Lee phu nhân bỏ công chăm sóc, bị dẫm nát một cách thê thảm không thương tiếc bởi màn rượt đuổi dành trái cây của một con sói và môt con khỉ. Thấy ba anh em nhà Lee gia ra tới nơi nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, Eun Hyuk nhanh chóng chạy lại kéo Ye Sung xềnh xệch ra khỏi gốc cau, kéo anh đến chỗ anh em Lee gia, rồi núp sau lưng anh, lấy anh làm lá chắn cho cậu. Còn Kyu Hyun nhảy xuống thả hết mấy trái táo trên bụng xuống, phủi tay và chỉnh quần áo lại, tiến tới nơi cần đến.

_ chào Sung Min – ssi, Si Won – ssi, Dong Hae – ssi em xin lỗi, tại Hyukie nó cứ mè nheo… nên em.…em sẽ dọn dẹp lại cho mọi người nha_ Vừa gãi đầu, anh lấy tay chỉ vế phía con người ở phía sau Ye Sung, anh cũng không dám ngẩng mặt nhìn ba người trước mặt vì giờ có cái lỗ nào cho anh chui xuống cho đỡ quê.

Kim Kyu Hyun, hyung nói gì thế là anh bày ra mà, anh cũng ăn nhiều nhất sao đỗ thừa em chứ…anh …anh … anh thật là trơ trẽn_ Eun Hyuk ló mặt ra khỏi lưng Ye Sung, mặt giận dữ phùng mang trợn má với Kyu.

Ya, con khỉ này, em ăn nói thế với hyung vậy hả? Cưng chiều quá sanh hư? Thế nãy giờ em ăn không khí hả? _ Kyu Hyun cũng không vừa gì, mồm to mồm nhỏ mà mắng lại Eun Hyuk.

Thế là hai anh em nhà họ Kim cứ thi đốp chát nhau một sống một chết, chả ai nhường ai. Còn Ye Sung vẫn chưa hết màng tự kỷ, cứ cúi gầm mặt xuống. Eun Hyuk cãi không lại KyuHuyn, đành bó tay, vẫn núp sau lưng Ye Sung, chốc chốc lại nhìn lên thấy ánh mắt Dong Hae nhìn mình, cậu vội nhìn chỗ khác…tình cảnh bây giờ thật xấu hổ hết chỗ nói, đã phá vườn nhà người ta còn to mồm cãi nhau cứ như trốn không người, cậu muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống quá. Không thể để họ cứ đấu võ mồm nhứ thế, rồi bơ anh em như thế này Si Won chắp hai tay khoanh trước ngực nhìn bao quát hết thảy.

Thôi nào , Kyu Hyun – ssi và Eun Hyuk – ssi, không sao đâu, cứ để bọn gia nhân sẽ lo mà, hai người làm thế thì Apama tưởng tụi anh làm gì mấy đứa, tụi anh sẽ bị rầy.

Ưm…uh.. tụi em xin lỗi …mà chúng ta cứ gọi nhau là “ Hyung “, xưng “anh “, “ em “ đi …hai gia đình thân thiết quá mà, cứ gọi như thế nhé! _ Kyu Hyun nhìn ba anh em Lee gia nháy mắt, chờ sự đồng ý.

Kết thúc lời nói của Kyu Hyun, không khí lúc này bổng im phăng phắt, chẳng ai nói gì nữa cứ nhìn nhau rồi cười, sau một lúc nhìn nhau chán, Sung Min búng tay kêu cái rõ to, khiến cả đám nhìn anh như sinh vật lạ.

Hay là chúng ta đi uống nước, dù sao thì tới chiều chúng ta mới ăn tiệc mà, ở nhà với các vị tiền bối chán lắm , đôi khi còn bị sai vặt _ Sung Min đưa ánh mắt nhìn mọi người tìm sự đồng ý. Tay anh thì nắm tay Ye Sung - người lớn tuổi nhất trong nhóm lắc lắc.

Dong Hae suy nghĩ rồi gật đầu với Sung Min, anh có vẻ đồng ý với ý kiến của hyung mình, vả lại anh cũng muốn tạo cảm giác gần gũi, thân hơn chút với EunHyuk, thấy cậu hết núp sau KyuHyun, rồi nắm tay Ye Sung như tìm người che chở bảo vệ. Anh cảm thấy ghét ghét, ganh tỵ với hai người kia “ sao không núp sau lưng anh, anh cũng có thể che chở cho em mà, KIM EUN HYUK , anh sẽ làm cho em chỉ biết tới anh thôi , vì chỉ có anh mới bảo vệ cho em “.

Oh, ý kiến hay lắm dù sao hyung cũng đang muốn dạo phố Seoul, mấy đứa thì sao Hyunie, Hyukie?

Em đồng ý, em cũng muốn ăn một ít thức ăn nhẹ nữa. Ya, Hyukie lần đầu tiên em đến Seoul, tí nữa ăn nhiều vào nha!

Vâng, Hyunie hyung!

Thấy được sự đồng ý của ba anh em Kim gia qua và sự hí hửng của họ, Sung Min liền lôi trong túi quần cái Iphone màu hồng phấn và ngón tay anh trượt trên bàn phím hồi lâu, anh áp điện thoại lên tai.

-------------

_ Onew đấy ah , Minnie hyung đây

_ ….

30 phút nữa mấy hyung sẽ đến cùng với ba người bạn!

_ ….

_ Các em chuẩn bị đi nhé, OK bye !

-------------

Sung Min cúp máy, ra hiệu cho quản gia chuẩn bị xe, KyuHyun nhìn Sung Min thật lâu, nấn ná một hồi, lấy can đảm anh nhìn Sung Min.

Sung Min hyung …ừm..chỗ anh vừa nói trong điện thoại là chỗ nào, có ổn không? _ Sắc mặt lo lắng vừa liếc nhìn EunHyuk, Kyu Hyun không muốn mạo hiểm đưa Eun Hyuk tới những nơi mà Hyukie của nhà anh không nên đến.

Dong Hae hiểu được ý của Kyu Hyun, anh lên tiếng thay cho anh mình:

Kyu Hyun ~ cậu cứ yên tâm, chỗ mà Minnie hyung nói đến nếu nó không an toàn thì bọn tớ sẽ không dám đưa mọi người tới đâu, tớ đã nghe chuyện của Hyukie từ Apama cậu, tớ đảm bảo không để Hyukie bị gì dù chỉ một cọng tóc đâu.

Gật đầu với Kyu Hyun, Sung Min vỗ vai nó như đồng tình mới Dong Hae. Vì chỗ mà Sung Min muốn dẫn ba anh em Kim gia tới là tiệm cafe “ SHINEE “, chủ tiệm ở đó là năm anh em vô cùng đẹp trai, hoạt bát vui vẻ nhưng đó chỉ là bề ngoài nhằm che dấu thân phận thật sự của họ. Vậy họ là ai? Họ là 5 sát thủ giỏi nhất dưới tay Han Kyung, 5 anh em từ lúc còn nhỏ được Han Chul đem về nuôi sau khi thoát chết dưới bàn tay kẻ thù. Han Kyung cho năm anh em đi du học, nhưng họ đều từ chối thiện ý của Han Kyung. Người anh lớn Onew, thay mặt mấy đứa em, nài nỉ xin Han Chul cho họ gia nhập tổ chức trở thành sát thủ làm việc cho Han Chul, coi như đền đáp ơn cứu mạng và giúp họ giết kẻ sát hại cha mẹ của anh. Han Chul gật đầu đồng ý, sau đó họ được gửi qua Mỹ, trải qua một thời gian huấn luyện nghiêm ngặt, giờ đây năm người họ trở thành những sát thủ chuyên nghiệp của Han Chul. Để tiện cho công việc, không anh hưởng đến việc làm ăn của SuJu, Han Chul đã mở một tiệm café cho họ. Ban ngày họ là những anh chàng phục vụ đẹp trai, nhiệt tình tháo vát, làm chết biết bao nhiêu cô gái với những nụ cười tỏa sáng trên gương mặt điển trai. Khi màn đêm buông xuống họ làm gì thì có người chết rồi mới biết mà thôi!

Dự tính ban đầu sáu người lẽ ra chia làm 2 xe, mỗi xe là ba người nhưng khi quản gia vừa đưa chìa khóa cho Dong Hae, anh liền lôi EunHyuk vào trong chiếc Audi màu xanh Sapphire, ấn cậu về chiếc ghế cạnh vô lăng, anh đóng sập cửa lại quay về phía đám người đang hóa đá nhìn anh trước những chuỗi hành động của anh.

_ Em sẽ chở Hyukie, Minne với Wonnie ~ hyung đi với hai người kia nha. Chúng ta gặp sau ở chỗ hẹn_ Nói rồi anh chống tay ở đâu xe, nghiên người anh phóng qua rồi nhanh chóng mở cửa anh ngồi vào ghế, chiếc xe dần dần khuất trước mắt đám người còn lại.

-----------

……HAE’s Car……

Xe chạy một đoạn khá xa, thấy cậu im lặng nhìn anh mãi, anh phì phì cười trước cái mặt ngệch ra, đôi má thì cứ ửng hồng hồng, không kiềm chế nổi một tay giữ vo-lang, tay kia anh soa đầu, bẹo má phúng phính kia.

Ya, đừng nhìn anh như thế, anh không bắt cóc em đâu * cười cười *, đừng sợ nha Hyukie! _ Thật ra anh chỉ muốn có chút không gian riêng với cậu, làm thân với cậu nhiều hơn.

Em không sợ Dong Hae – ssi..um không phải Hae hyung…chỉ là sao chúng ta lại đi riêng mà không đi chung với mọi người?_ cậu phụng phịu chu mồm hỏi anh.

Anh bây giờ cũng chẳng biết trả lời cậu làm sao, chã nhẽ thẳng thừng nói toẹt ý của anh là muốn ở riêng bên cậu, cậu sẽ nghỉ anh có ý đồ xấu với cậu, làm sao bây giờ, anh vò đầu bứt tóc. Anh xưa nay chưa hề yêu ai thật lòng, có bao giờ sợ người ta ghét, bạn gái nhiều chẳng qua là vui qua đường, vui thì chơi chán thì chia tay, hơn nữa là do họ chủ động đến với anh. Lee Dong Hae tự hào thông minh giờ chỉ có môt câu hỏi của cậu mà cũng không trả lời được. Ai làm ơn giúp anh với!!!

Tình yêu luôn khiến cho con người ta trở nên ngu ngốc, lạ thường!!! 

Anh định trả lời qua loa cho qua chuyện, quay sang nhìn cậu, cậu lúc này mắt hướng về cửa sổ, nhìn đường phố Seoul. Anh không biết là cậu thấy gì đôi lúc miệng há ra, rồi cười cười, thấy cậu cười anh nhìn sao thấy ấm áp lạ thường, không bao giờ anh có cảm giác này với bất kỳ ai, nhìn đôi môi đỏ đang chu chu ra, cái má cứ phồng lên rồi xẹp xuống, ôi sao mà đáng yêu , sức kiềm chế của anh là có hạn thế mà cậu lại không biết, chuyện gì đến rồi sẽ đến.

KÉTTTTTTTTTTTTTTTTT!

Thấy cậu mất đà, lọang choạng anh dùng cả hai tay ôm gọn cậu vào lòng, được hồi lâu cậu nhúc nhích anh luyến tiếc buông tay, cậu nhìn anh thẹn thùng khuôn mặt đỏ ứng theo tầng số, cảm thấy tim cậu đập nhanh hơn.

Hae hyung , anh làm sao vậy... sao thắng xe đột ngột thế?_ Mắt không dám nhìn anh, cậu chu chu cái môi, tay mân mê cái vạt áo.

Anh bây giờ nhìn cậu chỉ muốn cắn một cái vào cái đôi môi kia, nhưng trong lý trí thì anh vẫn kiềm chế được. Lúc này không nên nóng vội, sẽ làm cậu sợ phải nhẹ nhàng hơn. Anh nhích mông sát gần cậu, anh ôm cậu lại, khẽ thì thầm bên tai cậu.

_ Hyukie ~ anh thích em thật rồi, anh phải làm sao đây Hyukie ~ ah!!!_ Anh thở dài tay vẫn ôm chặt cậu.

Sau 5 giây tiếp thu câu nói của anh, cậu thoát khỏi vòng tay của anh, ngẩng lên nhìn anh, rồi lại e thẹn cuối xuống, cậu lí nhí trả lời.

_ Hyung thích em như Sungie và Hyunie hyung sao? Anh muốn làm anh trai của em ah ?

Không phải là tình cảm đó Hyukie!_ hai tay anh giữ khuôn mặt cậu đối diện với anh, anh không thích cậu né tránh ánh mắt của anh, anh hôn nhẹ lên đôi môi chum chím của cậu _ Anh muốn làm bạn trai của Hyukie chứ không phải anh trai, Hyukie cho anh cơ hội nhé em, được không? Em không cần trả lời anh bây giờ, cứ từ từ mà nghĩ nhé, anh không ép Hyukie!_ Ôm gọn cậu vào lòng anh thủ thỉ từng lời.

Lee Dong Hae _ một CASANOVA nổi tiếng ngày nào, giờ đây chỉ lài bại tướng với tình yêu của Kim Eun Hyuk. 

Cậu khẽ gật đầu với anh, rồi cứ mặc cho anh ôm, hôn lên trán, lên má. Còn cậu không biết cậu có thích anh hay không? Nhưng sao cậu thích được anh ôm vào lòng , nó khác với cái ôm của Apama, khác vói cái ôm của hai hyung? Sao cậu không tránh né những nụ hôn của anh, cậu vui khi nghe anh nói thích cậu! Tim cậu cứ đâp nhanh mỗi khi thấy anh nhìn cậu? Có lẽ cậu chưa nhận ra rằng là cậu cũng yêu anh, do sự bao bọc thương yêu của Kim gia khiến cậu không phân biệt đâu là tình thân gia đình và đâu là tình yêu.

------------


……WON’s Car……

Trở lại với bốn con người bị bỏ rơi kia, họ như hóa đá trước hành động của Dong Hae, lấy lai bình tĩnh, Si Won tằng hắng vài cái.

Chúng ta đi nhanh thôi, lên xe đi mọi người!!!_ Anh nhanh chóng leo lên ghế, tay anh dịnh vào vo- lang, rồi tra chia khóa vào.

Sung Min và Si Won đương nhiên hiểu hành đông của thằng em út mình. Chỉ là hai người không ngờ nó bạo gan, tấn công chớp nhoáng làm cả hai cũng phải hết hồn. Giữa thanh thiên bạch nhật, nó lôi con nhà người ta đi như trốn không người. Đúng là thằng bá đạo mà. Lấy tay xoa thái dương, Sung Min hai tay anh kéo xềnh xệch hai con người trơ như tượng đá, anh đẩy họ vào băng ghế sau, rồi đóng sập cửa lại. Nhanh chân chạy vòng ra đầu xe, mở cửa anh ngồi vào ghế kế bên Si Won. Khi tất cả yên vị chỗ ngồi, anh thắt dây an toàn cho mình, rồi hất mặt ra hiệu cho Si Won chạy xe.

Chiếc xe rời khỏ Lee gia được chừng 5 phút, Ye Sung và Kyu Hyun mới trở về thực tại.

YAAAAAAAAA, CHUYỆN GÌ VỪA XẢY RA ĐÂY ? LEE SUNG MIN, LEE SI WON NÓI CHO TÔI BIẾT THẰNG EM NHÀ CẬU TÍNH LÀM GÌ HYUKIE BÉ BỎNG CỦA CHÚNG TÔI VẬY HẢ???_ Ye Sung giận tím cả mặt, anh bẻ ngón tay kêu kêu rắc rắc.

_ Ye Sung ~ hyung chuyện rõ như ban ngày, rành rành trước mắt mà anh không hiểu sao mà hỏi em, Haenie nhà em thích Hyukie nhà anh rồi_ Sung Min nhún vai quay xuống trả lời với Ye Sung.

CÁI GÌ ? KHÔNG ĐƯỢC! _ Kyu Huyn la lớn khi phân tích rõ câu nói của Sung Min.

Sao lai không được, yêu nhau là quyền của tụi nó, hơn nữa hai đứa nó rất là xứng, Apama hai bên lai là bạn nối khố, nếu là sui gia họ càng mừng nữa, anh chắc là họ sẽ không phản đối, Kyu Huyn à _ Si Won vừa lái xe vừa tra lời với Kyu Hyun.

Nhưng Dong Hae nhà anh là CASANOVA đấy, không biết hắn ta có biết bao nhiêu bạn gái??? _Anh ta sẽ làm Hyukie nhà em đau khổ, em chỉ sợ anh ta xem Hyukie như trò mới của anh ta, chắc gì đã thương thằng bé? _ Kyu Hyun cũng không vừa gì đáp trả lại phản bác lời của Si Won.

Sung Min cảm thấy khó chịu về cái cách bình phẩm của Kyu về thằng em út của anh. Anh biết Dong Hae về công việc nhạy bén, rất là chuẩn mực không bao giờ sai sót với cái đầu IQ 250 của nó. Trong mắt mọi người, có thể Dong Hae là môt kẻ bá đạo chẳng xem ai ra gì, nhưng đối với Apama chưa bao giờ nó cãi lại họ dù chỉ một lời, đi thưa về trình, cho dù có ngủ qua đêm cũng được sự đồng ý của Apama anh. Điều đáng tiếc như KyuHyun nói là cái tính ăn chơi phóng túng, mang đậm chất CASANOVA của nó. Đã nhiều lần chứng kiến Umma anh răn đe dọa dẫm thậm chí là thủ tiêu với những cô gái với mọi tầng lớp mọi thành phần( gái quán Bar, diễn viên, siêu mẫu, cả đám tiểu thư quyền quý củng có) đã ngủ với nó, rồi quay cảnh ân ái, như một chứng minh tình yêu của Dong Hae với họ, thầm mong được bước vào ngưỡng cửa của Lee gia. Anh đã nhiều lần khuyên nhủ, được vài ngày đâu cũng vào đấy. Nhưng đối với anh, gia đình là trên hết dù nó có xấu xa cỡ nào cũng là đứa em anh yêu quý, “ máu chảy ruột mềm “ mà, anh không thể để người khác sỉ vả lăng nhục nó như vậy. Nét mặt giận dữ anh nhìn Kyu Hyun muốn cháy cả người nó.

Hứ!!! Dù em tôi là CASANOVA đi nữa, thì cậu không có quyền bình phẩm chê khen nhé! Cậu cũng là CASANOVA như thằng Haenie nhà tui, có đẹp đẽ hơn ai mà to mồm thế hả??? _ KyuHuyn nhìn mặt Sung Min nuốt nước bọt, không phải vì sợ anh nổi giận mà là giờ hắn đã làm phật ý anh, e là kế hoạch đeo đuổi khó khăn về sau, tay nó luồn ra phía sau giựt nhẹ áo Ye Sung vài cái cầu cứu.

Thôi nào Sung Min, Hyunie nhà anh chỉ lở lời thôi mà, chuyện Dong Hae và Hyukie để Apama hai nhà giải quyết chúng ta không có quyền can thiệp, đừng bàn cải nữa sẽ mất hòa khí anh em hai nhà, Apama sẽ không vui!_ Quay sang con sói đang núp sau lưng, anh nháy mắt _ Còn Hyunie ~ em nói hơi quá đáng còn không mau xin lỗi Sung Min.

Sung Min ~ hyung… em xin… lỗi… tại em lo cho Hyukie quá nên…em…em nói sai_ Con sói miệng thì xin lỗi tay chắp lại trên ngực vẻ hối lỗi ăn năn nhưng trong bụng nó đang suy tín một kế hoạch thật hoàn hảo “ cứ chờ đi Lee Sung Min, giờ tui chịu thiệt, nhưng có cơ hôi tui sẽ rửa mối hận này”.



Khác với chiếc xe của HaeHyuk toàn là màu hồng của tình yêu, hai trái tim cùng một nhịp đập. Còn trên xe của Si Won mây đen xám xịt, không khí nặng nề vô cùng sau khi Kyu Hyun nhận lỗi, và đáp lại chỉ là một chữ “ hứ “ của Sung Min, hai người còn lại thì thở dài. Không ai nói gì với ai, chiếc xe cứ tiếp tục lướt trên đường phố Seoul, mỗi người mỗi tâm trạng chẳng ai quan tâm tới ai. Cuối cùng nơi cần đến thì cũng tới, xe vừa thắng trước cửa một tiệm café, một đám thanh niên trẻ đẹp bước ra vội vàng mở cửa xe, cúi đầu đồng thanh lên tiếng:

Chào đại thiếu gia, nhị thiếu gia mới đến!

Còn hai thiếu gia này là???_ Người cao to ngẩng đầu nhìn về phía Min Won vẻ mặt ái ngại, pha chút gì lo lắng. Vì lần đầu họ đến, cái nơi này là do Hee Chul mở ra, nhưng chưa bao giờ người trong Lee gia đặt chân đến dù chỉ một lần, không phải vì không sang trong chỉ là vì nơi này không thể cho ai biết có quan hệ mật thiết với Su Ju, lần này đến bất ngờ còn mang cả người lạ, chẳng lẽ Lee gia xảy ra chuyện chăng?

Si Won như kịp hiểu ý của năm người, anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của họ:

Tất cả là người nhà cả, họ là con của chủ tịch ELF, bạn thân của Apama tôi, bên này là đại thiếu gia Kim Ye Sung_ Si Won chỉ tay vào Ye Sung, rồi nắm tay KyuHyun kéo lại gần mình _ Còn đây là nhị thiếu gia Kim Kyu Hyun, không việc gì phải lo.

Ye Kyu nhìn lướt qua năm người đồng thanh hỏi: _ Họ là…?

Ưm, họ là trợ thủ đắc lực của SuJu, nhưng ngụy trang như để cho cớm khỏi đánh hơi và tiện làm việc ấy mà. Để em giới thiệu với mọi người_ Theo hướng tay của Si Won lần lượt từ trái qua phải _Họ là năm em ruột, đây anh lớn là Onew, sau là Jong Hyun, giữa là Key, kế là Min Ho và cuối cùng là bé út Tae Min bằng tuổi Eun Huyk.

Sau khi được Si Won giới thiệu với anh em Kim gia, năm anh em vui vẻ cúi đầu chào.

Xin chào, nhị vị thiếu gia, hoan nghênh tới quán café của chúng tôi.

Em muốn hỏi cái thiếu gia mà Si Won thiếu gia nói là bằng tuổi em là ai? Có ỡ đây không ạ? _ Tae Min mắt dáo dác nhìn xung quanh.

Người đó có đến, thằng bé đi chung với Haenie, ủa sao mà Haenie chưa tới???_ Sung Min nhìn tới nhìn lui từ khi bước xuống xe, vẫn không thấy xe của Dong Hae.

Chắc có người chơi đánh lẽ với Hyukie rồi, khâm phục tên Casanova kia ghê, Hyukie ~ bé bỏng của chúng ta, em ấy sẽ bị ăn sạch mất thôi_ Kyu Hyun chu mồm nhún vai nói với Ye Sung.

Nếu không phải Si Won nắm chặt tay anh, nhìn anh lắc đầu bảo “ đừng manh động “, thì anh đã nhào vô ăn thua đủ với con Sói kia. Bộ Haenie nhà anh ăn hết của nhà hắn sao, câu nào mở miệng ra cũng có xương. Mặt anh đỏ bừng theo cấp số, máu trong huyết quản tăng lên, anh nhìn nó bằng ánh mắt nhìn chết chóc.

Ăn bậy thì được, chứ đưng nói bậy nhé KIM KYU HYUN? Em trai tôi không phải là hạng đê tiện như cậu nghĩ nhé!

Hyung ~ bình tĩnh nào, em nói Dong Hae đê tiện khi nào, là tự hyung nói đó chứ!_ Gịong nói đùa cợt chế giễu, Kyu khoanh tay nhìn Sung Min _ Ai có tật thì giật mình, anh bảo em là CASANOVA như em trai anh, thì em chỉ là nói những gì mà CASANOVA thường làm khi tiếp cận con mồi! Có lẽ em hiểu hắn hơn anh đó, chúng em là những tay sát gái mà hyung _ Nhún vai hắn cười khẩy nhìn Sung Min, đã bảo là hắn sẽ rửa hận mà, nhìn Sung Min câm như hến hắn đắc trí bĩu môi trêu ghẹo anh.

Bộp, bộp, bộp – tiếng vỗ tay từ phía sau kèm theo giọng nói mang đầy cái lạnh của Bắc Cực.

Cám ơn Kyu Hyun – ssi, cậu quá đề cao tôi rồi _ Không biết từ lúc nào, mà Dong Hae đã đến , anh mở cửa xe rối nhanh chóng chạy vòng qua đầu xe, mở của cho Eunhyuk, tay anh nắm tay cậu bước cùng bước đến chỗ tụ họp của mọi người,chưa đến gần đã nghe được trọn hết đoạn đối thoại của anh mình và Kyu Hyun. Anh còn chưa kịp phản ứng thế nào thì cậu hất tay anh ra, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, khuôn mặt lạnh tanh pha chút giận dỗi.Cậu đi lại phía hai hyung của mình, không thèm quay lai nhìn anh, anh biết cái lý do vì sao cậu phản ứng như vậy? Vì Kyu Hyun bảo anh giống nó là CASANOVA, là cao thủ sát gái … Vậy cậu không tin anh? Cậu nghi ngờ tình yêu cùa anh? Thề có Chúa của Wonnie hyung chứng minh, nếu con Sói lẻo mép kia không phải con bạn thân Apama anh, thì dù là Tổng Thống anh cũng đem nó vặt cho chụi lông, rồi hầm canh mà ăn.

Sát khí của hai anh em Lee gia cao vút ngùn ngụt, ánh mắt như giết ngưới hướng về con Sói nào đó, còn Kyu Hyun biết chọc tức được Sung Min nó tủm tỉm cười, mặt hắn hất lên tới trời mỗi khi nhìn Sung Min. Cậu thì đứng gần Ye Sung, lâu lâu cậu ngước nhìn anh, thấy anh chằm chằm nhìn vào cậu, cặp mắt giận dữ của anh, như muốn bóp chết cậu ngay tức khắc, bất giác cậu run lên bần bật. Si Won và Ye Sung nhìn đám anh em hai nhà như muốn nhào vô quyết đấu ăn thua với nhau một trận, họ thở dài. Si Won lấy tay làm dấu chữ thập trên vai mình, cầu mong sao cho thảm họa đừng rơi xuống với cái đám già đầu tính như trẻ con này.

Mời các thiếu gia vào trong ạ_ Không để chiến tranh xảy ra giữa các thiếu gia Lee - Kim, một trong số năm anh em lên tiếng.

Phải rồi vào trong đi, hyung đói quá rồi_ Kéo tay EunHyuk, Ye Sung đi thẳng vào trong.

Bước vào bên trong, cảm giác khác với cái lạnh bên ngoài, không khí ấm áp cô cùng. Những ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo, ngước lên trần, là bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, khiến cho mọi người cứ tưởng là ban đêm mặt dù bay giờ la giũa trưa. Ngắm trời đêm nhân tạo một chút, bỏ mặc các hyung EunHyuk lon ton chạy tới quầy tủ kiếng, bên phía góc trái căn tiệm trong đó toàn là bánh kem. Tay cậu áp lên mặt tủ kiếng, cậu chu môi nhìn những cái bánh kem đủ màu sắc, đủ hình dáng, nhìn chán nhìn nghiêng ánh mắt cậu dừng lại cái bánh kem mà trên đó đầy trái dâu chín mọng trên mặt. Cậu nuốt nước miếng nghe ừng ực, cậu không hề biết có cái đuôi tò tò theo cậu nãy giờ, chứng kiến cái cảnh cậu vừa lè lưỡi liếm môi, nuốt nước miếng. Người đó không nhịn cười nên tay bụm miệng, tiếng cười khúc khích phát ra. Làm cậu luyến tiếc nhìn cái bánh rồi quay mặt lên, thấy Dong Hae đứng cạnh mình nãy giờ, cậu nhìn anh cười gượng vì mắc cỡ, hai má lại ửng hồng lên. 

Hae ~ hyung, đừng cười em màChu môi, cậu nhăn nhó dậm chân vài cái với anh.

Um… _ Bụm miệng cố gắng nín cười_ Được rồi, anh không cười em nữa. Ngoan ngoan, em muốn ăn cái nào nè?_ Lấy tay xoa đầu cậu, anh dịu dàng hỏi.

Có lẽ gì cái bánh quá hấp dẫn cậu, cậu quên mất đang giận anh và chuyện xảy ra lúc này ở ngoài tiệm. Cậu nắm tay anh đến gần tủ kiếng, tay cậu chỉ vào cái bánh kem, trên mặt bánh có nhiều trái dâu, rồi cậu quay lai nhìn anh.

Em thích cái đó Hae ~ hyung!

Em muốn ăn, thì nói anh mua cho em, sao phải nhìn chi thèm thuồn khổ sở thế này! Anh sẽ mua hết bánh ở đây cho em nhé?

Không cần đâu hyung, em chỉ thích cái bánh làm từ dâu.

Oh, thế à, vậy Hyukie còn thích ăn uống gì nữa nào, nói anh nghe anh với!!!

Dạ, em thích ăn những món ăn làm từ dâu và chuối… uống sữa dâu… hết rồi ạ!

Anh biết rồi, giờ em đi lại bàn ngồi đi, chúng ta sẽ ăn chút thức ăn nhẹ, rồi mới dùng bánh kem nha?

Dạ, em biết rồi. Cám ơn Hae ~ hyung.

Khoan , Hyukie ~ em còn nhớ những gì anh nói trên xe không???

Dạ…em… em nhớ ạ_ Đỏ mặt, cuối xuống trả lời lí nhí.

Anh biết em chưa tin tưởng anh, anh cũng không ép em phải chấp nhận, thời gian sẽ chứng minh những lời anh nói. Anh chỉ xin em một điều đừng tránh né anh như lúc nãy, anh đau lòng lắm được không Hyukie? 

Vâng, em xin lỗi, em sẽ không làm thế với hyung nữa.

Ngoan, thế Hyukie đừng gọi anh là hyung, gọi là Hanie và xưng “ anh “, “ em” nhé! Sau này em muốn gì cứ nói với anh nha Hyukie!_ Thấy cậu hết giận, lại còn nghe lời anh lấn át bắt chẹt cậu.

Vâng, em biết rồi.

Tình yêu làm cho con người anh thay đổi hẳn, anh đang xin cậu đừng né tránh anh. Anh bây giờ không còn là Lee Dong Hae của ngày trước. Phải anh thay đổi rồi vì cậu mà anh thay đổi. Những cô gái lúc trước của anh liệu có để yên cho cậu, nếu họ chứng kiến cảnh vừa rồi.Bởi họ là những người chủ động đến với anh, dâng hiến cho anh. anh thì chưa bao giờ đáp trả lại gì. 

Nói chuyện xong với cậu, anh như trút cái tảng đá đè nặng lên người mình. Tay anh nắm tay cậu tiến về phía mọi người. Bây giờ thì chả ai thèm quan tâm đến anh và cậu, họ đã vào bàn và đang chọn món ăn. Cuộc đấu khẩu giữa Min Kyu cũng tạm hòa hoãn, “có thực mới vực được đạo “, ăn cái đã rồi tính sau. Bây giờ ai cũng đã yên vị, nhìn cái menu sơ lượt, Sung Min gấp lại, anh nhìn lên và cất giọng.

Onew, ở đây món nào ngon thì cứ mang lên hết dù sao cũng đông người, à mà cho hyung riêng một chén súp bí và chén chè bí nhé!

Minnie hyung, sao anh toàn chỉ bí với với bí. Thiệt hết biết, cũng may anh chỉ gọi cho riêng anh, nếu không anh sẽ bị tống khứ ra khỏi đây tức thời_ Lè lưỡi, lắc đầu với ông anh nghiện “ bí “ của mình.

Ya, bí ngon mà sao em cứ ghét nó thế hả Wonnie?

Minnie hyung, Wonnie hyung không ghét bí, tại anh làm cho chúng em có ấn tượng xấu về nó, đôi khi em nghỉ anh là người ngoài hành tin chứ không phải người thường, ai lại có thể ăn món bí ngày này qua ngày kia. Mà thôi, giờ cũng có người nghiện dâu như nghiện bí. Anh có bạn rồi đó Min hyung.

Bốp, bốp, bốp_ Ye Sung vỗ tay nhìn Dong Hae _ Oh, Dong Hae, em thật tài chỉ mới vài giờ găp nhau mà em biết cả món Hyukie thích nữa, giỏi lắm.

Cám ơn, Ye Sung hyung anh quá khen, việc cỏn con ấy mà.


ĐỒ MẶT DÀY_ Kyu Hyun hét lớn vào mặt Dong Hae_ Thấy chưa, Sungie hyung, em nói đâu có sai, anh ta thật là CASANOVA, Hyukie ~ ngoan qua đây ngôi với Hyunie hyung đi em, anh bảo vệ em khỏi tên sát gái kia.

_ KYU HYUN - SSI, THẰNG HAENIE NHÀ TÔI ĐẠP CHÚNG ĐUÔI CẬU HẢ??? Thấy Eun Hyuk toan đứng lên, Sung Min tay vịnh vai của Eun Hyuk bắt cậu ngồi xuống, vì hiện giờ Eun Hyuk ngồi giũa Min Hae, anh nhìn Kyu Hyun mắng vào mặt nó_ SAO CẬU CẮN NÓ MÃI THẾ, CẬU LÀ CON NGƯỜI HAY CON ĐĨA MÀ DAI THẾ HẢ?

Huhuhu, mấy hyung đừng như thế mà...hứchức… đừng vì em mà gây nhau… huhuhu Apama sẽ buồn lắm_ Cậu òa khóc lên nức nỡ.

Ngoan , đừng khóc, mấy hyung giỡn thôi mà. Hyukie nín đi em_ Anh bối rối ôm cậu soa lưng cho cậu.

Phải, phải Hyukie bọn hyung giỡn tý mà, em đừng khóc nữa, em khóc sưng mắt Umma đánh anh chết_ Kyu hai tay chắp lại cầu xin Eun Hyuk thôi khóc.

Bọn anh bắt tay nhau nè, đâu có gây nhau đâu_ Sung Min vội quay qua bắt tay với Kyu, dù trong lòng anh chẳng thích chút nào, mắt vẫn liếc hắn.

Chúng ta là anh em mà phải không Hyukie? Hyukie đừng khóc mọi chuyện ổn hết rồi_ YeWon vừa lên tiếng vừa lườm Min Kyu.

Dạ, híc híc... em nín rồi ạ!

Sau đó, chiến tranh của các bạn trẻ tạm lắng lại, do thức ăn được dọn lên bàn. Công việc quan trọng bây giờ chỉ ăn và ăn. Buổi sáng hoạt dộng nhiều cho việc cãi lộn cho nên Min Kyu ăn rất ngon miệng, gắp hết món này đến khác cho vào chén mình, không gây không cãi tai mắt mũi miệng không rời bàn thức ăn. Dong Hae thì ân cần chăm sóc cho Eun hyuk, anh gắp cho cậu từng miếng thức ăn vào chén, thấy cậu ăn nhanh bị sặc anh vuốt lưng cho cậu dọc theo song lưng. Cậu cũng thích được anh quan tâm, cậu vừa ăn vừa tủm tỉm cười, lâu lâu cậu cũng gắp thức ăn cho anh. Si Won cũng rất lịch sự, và thể hiện là người biết kính trên nhường dưới, những đĩa thức ăn gần mình và Ye Sung , anh luôn chờ cho Ye Sung gắp trước anh mới gắp theo. Ye Sung nhìn mấy đứa em mới lúc nãy thì cãi nhau rần rần, giờ thì im lặng, chỉ tập trung ăn hết thức ăn trên bàn, anh cười thầm trong bụng rồi đây sóng gió vừa rồi sẽ là bàn đạp cho trận giống bão sắp đến. Mọi người ăn uống rối trò chuyện, tuy có lúc Kyu Min vẫn huých tay nhau, liếc xéo, tranh giành thức ăn, nhưng cũng không có gì là quan trọng… Không khí đang yên lành, bị gián đoạn bởi tiếng chuông báo hiệu có người đang đi vào. Dong Hae cau mày nhìn sang Sung Min, sao lại có ngưới lạ bước vào, rõ ràng là họ thông báo cho anh em Onew là họ sẽ tới và không muốn có người lạ vào quán mà. Cả Sung Min cũng hơi ngạc nhiên, nhìn qua phía quầy tiếp tân, nơi năm anh em Onew đang ngồi, anh nheo mắt lại. Cánh cửa từ từ mở ra, có năm người đàn ông bước vào, khi họ bước hết vào bên trong người đứng giữa giơ cao khẩu súng ngắn.

-----------

BỌN CƯỚP’ S POV

Vốn dĩ chúng không có nhắm vào “ SHINEE “, chỉ là đang dạo chơi tìm con mồi để đánh cướp, nhưng từ bên kia đường đập vào mắt chúng là hai chiếc Audi thượng hạng đã đổ trước “ SHINEE “, bước ra từ xe là những thằng công tử mặt mày non choẹt, búng da sữa, trên tay là những chiếc đồng hồ đắt tiền, vài chiếc Iphone làm chúng chóa cả mắt. Khỏi phải tìm đâu xa cho mệt, con mồi ngon thế có xe có tiền, điện thoại trang sức đắt tiền, quán lại vắng khách chỉ còn năm anh em Onew tướng tá nhỏ con không biết có đủ sức chói gà hay không, và sáu chàng công tử bột thì với năm khẩu súng của chúng khả năng chóng cự của họ là zero. Chúng đợi bên ngoài thật lâu, chờ đám công tử vào hết, tìm hiểu tinh hình bên ngoài chắc chắn. Với dự tính ban đầu là sau khi lấy hết tài sản của những người trong quán thì sẽ thủ tiêu, rồi đem tài sản ra khỏi quán liền. Theo bọn chúng được biết các nhà hàng , café , khách sạn thương hang họ đều dùng kính và tường cách âm, vậy dù trong quán sảy ra chuyện gì cũng chả ai biết. Bên ngoài cửa chính cái bảng “ CLOSE “ do Key để lên, được chúng tháo ra, rồi tư tay gắn lên lạy để tránh có kẻ làm phiền rồi hùng hổ bước vào. Nhưng các tiền bối ngày xưa đã vậy “ Mưu sự tại nhân thành sự thì thiên “, bây giờ thì chỉ có Chúa mới cứu được chúng – Amen.

End CƯỚP’ S POV

-----------------

_ BỌN TAO LÀ CƯỚP, CHÚNG MÀY NGOAN NGOÃN ĐƯA HẾT TÀI SẢN CÓ Ở ĐÂY, BÓP TIỀN ĐIỆN THOẠI... TAO SẼ THA CHO, BẰNG KHÔNG THÌ LŨ CHÚNG MÀY CHẾT HẾT ĐẤY_ Giơ súng lên trên nhà tên lớn nhất trong bọn bắn ba phát lên tiếng.

ĐOÀNG – ĐOÀNG – ĐOÀNG 

Ư… ư… Haenie ~ hyung cướp kìa… hức hức có súng… em sợ huhuhu_ Eun Hyuk nghe tiếng súng, phát hoảng ôm trầm lấy Dong Hae khóc thét lên, anh thì buông đũa nhìn đám cướp cười nhép mép, anh soay người ôm gọn cậu vào lòng, tay anh vỗ lưng cậu theo từng tiếng nấc_ Uh, anh biết rồi, nín đi có anh đây rồi!

Ya, có cần phải ôm em ấy chặt thế không? ĐỒ THỪA CƠ HỘI!

Tự em ấy ôm tôi trước chứ bộ.

Cái đồ... * đuối lý * ĐỒ MẶT DÀY, ĐỒ TRƠ TRẼN!!!

Hứ! Qúa khen rồi!

Kyu Hyun giận đến tím tai đỏ mặt vì sự đáp trả của Dong Hae, anh không nuốt cục tức này xuống bụng được, quay sang nhìn Sung Min đang hí hửng thổi nguội chén súp bí, “ là tại em anh chọc tui nhá, đừng trách Kyu Hyun”, thù dai , để bụng là phẩm chất của Sói. Thừa lúc Sung Min quay sang trấn an Eun Hyuk, hắn kéo chén súp về phía mình, ăn lấy ăn để. Sung Min quay lại thì chén súp đã bị Kyu chén sạch, anh như hóa đá trước hành động của Kyu Hyun ăn sạch chén súp bí mà anh cố công thôi nãy giờ. Đã vậy hắn còn đắc ý khi thấy anh nhìn nó hắn lè lưỡi, nhún vai dùng khăn lau miệng, còn cất giọng lên mỉa mai anh_ Minnie ~ hyung, agiooooo, súp bí của anh ngon quácám ơn!!! Lúc này, nhìn vẻ mặt Sung Min cứng như hóa đá hắn cười té lăn ra khỏi ghế, nằm lăn ra dưới sàn nhà cười mang rợ. Nhưng hắn có biết là người bình thường thì sức chịu đựng của anh với nó là có giới hạn, và bây giờ sức chịu đựng của Sung Min ở đây là ZERO, anh đã nhẫn nhịn nó từ lúc trên xe tới giờ, bây giờ dù trời có sập anh cũng phải liều mạng với nó, anh phải thay Apama của nó dạy dỗ thằng lào lếu này. Anh nhào vào nó khi nó đang cười lăn lóc ở dưới sàn nhà, nó vũng vẫy thoát ra đè lại anh, anh bí thế cố vươn người lên chút cắn vào bắp tay nó, nó la oang oang lên:

Aaaaaaaaaaaaaaaa, LEE SUNG MIN THẢ RA, ANH LÀ NGƯỜI HAY LÀ CON KI KI MÀ LÀM TRÒ ĐÓ. SUNGIE HYUNG CỨU EM, CỨU EM HUHUHU!!!

Hyung đang ăn mà đừng làm phiền, thằng bé cắn mỏi miệng tự thả ra, có gì đâu.

Minnie hyung nhà tôi vốn hiền lành, tại cậu làm cho anh ấy biến chất.

YA, LEE SI WON ANH LÀ CÁI ĐỒ ĂN THEO, CÒN KHÔNG KÉO HYUNG CỦA ANH RA, LỠ ANH TA CHƯA CHÍCH NGỪA BỆNH DẠI, SẼ LÂY CHO TÔI. MAU LÔI ANH ẤY RA CHO TÔI !!!

NGƯỜI BỆNH DẠI LÀ CẬU ĐẤY KIM KYU HYUN… HỨ!

LEE DONG HAE, BA ANH EM NHÀ ANH HÙA NHAU ĂN HIẾP TÔI, TÔI SẼ KHÔNG GÃ HYUKIE CHO ANH, TÔI SẼ MÁCH VỚI UMAMA TÔI HUHUHU.

THIỆT LÀ VỚ VẨN!!!

YAAAAA, CHÚNG MÀY CÓ NGHE TAO NÓI KHÔNG HẢ??? CHÚNG TAO LÀ CƯỚP ĐẤY!

NGHE RỒI, CƯỚP CHỨ GÌ !_ Cả đám đồng thanh lên tiếng, ngoại trừ Eun Huyk đang chui rút vào lông ngực Dong hae núp và Sung Min thì vẫn chưa thả tay của Kyu ra.

TAO NÓI , TẤT CẢ CHÚNG MÀY ĐƯA TAY LÊN HẾT MAU!!!

ĐANG ĂN MÀ, SAO GIƠ TAY ĐƯỢC, CHÚT XÍ NỮA NHA.

TỤI BÂY KHINH THƯỜNG BỌN TAO, CHẾT HẾT ĐI!!!

ĐOÀNG, ĐOÀNG… ĐOÀNG.

ÁAAAAAAAAA, CHÚNG MÀY

LẠY CHÚA CỦA TÔI, CHO THỜI GIAN CHẠY MÀ KHÔNG CHẠY_ AMEN.



Thường khi thấy ai chĩa súng vào người mình, thì việc đầu tiên họ sẽ sợ hãi, đến nỗi chân đứng không vững. vậy mà bọn cướp hiện giờ phải há hôc mồm trước môt đám nhí nhố hết sức phản cảm… Rõ ràng súng đang chĩa trước mặt vậy mà vẫn ăn uống vui vẻ còn cụng ly nhau, đánh nhau lăn lóc dưới đất, thậm chí còn ôm ấp nhau… Nhưng cuối cùng, bọn chúng cũng hiểu vì sao họ lai vô tư như vậy, chỉ tiếc khi bọn chúng phát hiện ra điều này thì đã là những cái xác không hồn, Amen. Đáng lẻ ra, chúng có thời gian chạy trong khi anh em Onew đang xem tuồng hát của đám thiếu gia, từ đó đến giờ chỉ thấy bọn họ với vẻ quý tộc, sang trọng trong những bộ vest lịch lãm, nhưng giờ nhìn họ thì không có từ nào diễn tả nổi… Có lẽ đây là bộ mặt thật của họ? Mãi mê nhìn cảnh ngổn ngang nhất là hai người Kyu Min, hai thiếu gia Lee _ Kim, kẻ cắn người la giãy đành đạch dưới đất thì sực nhớ trong quán đang có cướp, lúc này tên cướp vừa hò hét thì năm em mới trở về thực tại, luyến tiếc rời mắt đi khỏi các thiếu gia, Onew nhìn Key ra lệnh, Key chờ có thế cầm súng lên nòng và bắn, năm xác chết từ từ nằm xuống. Min Ho nhấn nút trên tường các xác chết chui tọt xuống hầm. Jong Hyung thì lau sàn nhà lại, Tae Min rón rén chạy lại gần SiWon.

Xin lỗi các thiếu gia, làm phiền các thiếu gia, mọi chuyện đã giải quyết xong. Xin các thiếu gia đừng giận ạ!!!

Oh, không sao Tae Min coi như giúp vui cho bọn hyung.

Sungie hyung, Wonnie hyung, em xin phép về trước nhé, Hyukie khóc quá ngủ mất rồi. Tae Min, em bảo Min Ho chở hyung về, à còn nữa em gom hết bánh, kem tóm lại tất cả những gì làm từ dâu nhé, lên xe cho hyung!

Vâng, Dong Hae thiếu gia, em chuẩn bị ngay ạ!

Em cứ về đi hai con người kia, tụi hyung sẽ giải quyết. Cẩn thận nhé Dong Hae!

Vâng, em chào hai hyung. Gặp tại nhà sau nhé!

Dong Hae bế Eun Hyuk ung dung ra khỏi quán, anh ôm chặt cậu vào lòng, anh bước vào trong xe, trên tay vẫn ôm cậu cứng ngắt, mặc cho anh em Onew đang cùng nhau chất những mớ hộn đỗn làm từ dâu, anh tạm biệt anh em Onew, rồi ra hiệu cho Min Ho chạy xe. Trở lại quán ăn, Ye Sung sau khi ăn thỏa chí, nhìn thấy hai thằng em dính nhau như dưới sàn nhà anh nhìn Si Won thản nhiên hỏi.

Nãy giờ mà bọn chúng cũng chưa chịu buông nhau ra ah, sao mà chúng hăng thế hả?

Em chưa bao giờ thấy Minnie hyung nhà em lại dữ như vậy, anh ấy bây giờ là Thỏ lột xác thành Cọp mất rồi.

Em xong chưa, phu hyung lôi chúng ra đi!

Vâng, hyung chìa khóa xe của Haenie, anh chở Kyu nhé. Em chở Minnie hyung, bây giờ mà để họ gần nhau thì chắc chắn sẽ gây ra chiến tranh thế giới thứ ba.

Ye Sung và Si Won, hì hục lôi hai con người kia ra.Ye Sung nắm cổ kéo Kyu trong khi mồm nó vẫn la oang oang sẽ phục thù, trả thù, anh mặc kệ nó giãy nãy, như cón cá nằm trên thớt tống nó vào xe anh khóa trái cửa tránh trường nó xổng chuồng. Còn Si Won vác Sung Min như vác bao gạo, vì anh cứ cố nhào vô Kyu mà đánh, mà cắn, mà nắm tóc, mà đá, mà đạp… Si Won vất vả lắm mới vác được anh vào xe, cũng như Ye Sung anh phải khóa trái cửa khi Sung Min cứ chồm ra tìm Kyu. Anh em Onew, ngoài Min Ho đi với Dong Hae thấy hai xe khuất bóng ôm bụng cười lăn lóc ở trước quán, có lẽ họ cố nín quá lâu bây giơ họ bộc phát, mặc kệ cho mọi người xung quanh ai cũng nhìn, họ không thể nào nhịn nổi. Người xung quanh còn nhìn họ lắc đầu tiếc rẽ, đẹp thế mà bị hâm thiệt là uổng!

-----------

* Biệt thự Lee gia. *

Đang mong chờ đám con về, nghe tiếng chuông bấm cửa Hee Chul và Lee Teuk vội chạy ra thấy Dong Hae bế Eun Hyuk đang say giấc phi thẳng lên phòng mình, trước sự ngạc nhiên của hai người, theo sau anh là bọn gia nhân đang xách những thứ trên xe đem vào nhà, tất cả chỉ toàn dâu với dâu Hee Chul vừa nhìn thấy không nhịn nổi anh chạy ngay vào nhà nôn tới mắt trợn trắng trợn dọc làm Han Kyung cứ nghĩ mình sắp có đứa con thứ tư, Kang In nhìn anh với cặp mắt đầy khinh thường. Còn Lee Teuk thì nhìn là biết đám hỗn đỗn về dâu là dành cho ai, nhưng chỉ không ngờ nhiều tới mức khoảng 10 người xách mới đem hết vào nhà. 

Hee Chul ói hết cả mực xanh chưa kịp định thần thì đã nghe thấy tiếng la hét kêu cứu thất thanh, cả 4 người lại chạy ra xem. Tình hình hiện giờ là Kyu Min lại tiếp tục dính vào nhau, vật nhau ra sân cỏ, người cắn kẻ núm tóc, kẻ la người kêu cứu, phía trên là Ye Sung và Si Won cố gắng kéo Kyu Min ra, cũng tại họ bất cẩn để cho hai người nhìn thấy đối phương, thế là họ nhào vô tiếp tục tập hai… cả bốn người kia nhìn cái đám nhố nhăng dưới nền cỏ, như cái đám bùi nhùi, người thì kéo, kẻ thì lôi, nắm tóc, đạp đá không thể tin nổi thiếu gia Lee – Kim đây sao? 

_ YA, DỪNG LẠI HẾT!

_ … _ Vẫn tiếp tục

_ CHÚNG BÂY KHÔNG DỪNG LẠI, KHÔNG THÌ CHÚA CÓ XUỐNG KHÔNG THỂ CỨU ĐÂU NHA.

_ …_ Lật đật thả ra.

_ QUỲ XUỐNG HẾT, CHUYỆN GÌ HẢ? AI NÓI CHO CHÚNG TA NGHE CHUYỆN GÌ XẢY RA?

_ UMMA, SUNG MIN HYUNG CẮN CON, UMMA LẤY CÔNG BẰNG CHO CON _ Kyu dậm chân dậm cẳng nhảy đành đạch như cá mắc cạn.

_ OAN ỨC NHỈ, TỰ DƯNG TA CẮN MI À?

_ THIỆT KHÔNG RA THỂ THỐNG GÌ MÀ! YE SUNG, CON LÀ HYUNG SAO KHÔNG QUẢN CÁC EM.

_ SI WON CHUYỆN NÀY LÀ SAO? CÒN KHÔNG MAU NÓI!

_ …blo…bla…blo.. bla… Chuyện là như thế à thưa Umma!

_ CHULLIE ĐÁM NÀY TỚ ĐỂ CẬU XỬ, TỚ PHẢI NÓI CHUYỆN VỚI HAENIE CỦA CẬU!

_ CẬU NHẸ TAY THÔI NHA TEUKIE!

------------

* Hae’ s Room.*

Bế Eun Hyuk từ lúc xuống xe lên phòng, anh đặt cậu xuống giường, kéo rèm cửa đắp chăn cho cậu, anh ngồi cạnh cậu ngoài mép giường, thấy cậu trở mình anh xoa lưng, cho cậu ngủ say hơn. Anh bây giờ chỉ mong thời gian dừng lại cho anh tận hửơng cảm giác này nhiều hơn chút nữa, cảm giác che chở, bảo vệ, lo lắng thật nhiều cảm xúc khó tả. Tiếng gõ cửa làm anh dừng suy nghĩ. Anh đứng lên tiến về phía trước, mở cửa ra thấy Lee Teuk hùng hổ đi vào, anh biết là Lee Teuk cũng sẽ tìm anh, không ngờ nhanh như vậy. Nhưng anh quyết phải có được cậu bằng mọi giá.

_ HAENIE, TEUKIE UMMA MUỐN NÓI CHUYỆN VỚI CON!

_ VÂNG, CON BIẾT UMMA SẼ TÌM CON MÀ.

_ GIỎi THÉ À, VẬY UMMA KHÔNG DÀI DÒNG NỮA, CON NGỒI XUỐNG CHÚNG TA CẦN NÓI CHUYỆN VỀ HYUKIE CỦA UMMA!

_ VÂNG CON BIẾT.

_ CON BIẾT UMMA MUỐN NÓI GÌ SAO?

_ CON YÊU EM ẤY LÀ THẬT LÒNG, UMMA CHO PHÉP CON VỚI EM ẤY…!

_ HYUKIE NHẬN LỜI CON RỐI À?

_ DẠ CHƯA, CHỈ LÀ CON ĐƠN PHƯƠNG, EM ẤY CHỈ COI CON NHƯ ANH EM YE SUNG. EM ẤY CÒN QUÁ NHỎ, CON SẼ CHỜ THƯA UMMA.

_ TỪ TRƯỚC GIỜ CON CÓ BAO NHIÊU BẠN GÁI RỒI.

_ DẠ NÓI THẬT VỚI UMMA…* gãi đầu*… NHIẾU QUÁ CON KHÔNG NHỚ HẾT! _ Anh cười khổ gãi đầu.

_ CON ĐANG KHOE MẺ VỚI TA ĐÓ HẢ? VẬY HYUKIE CỦA UMMA LÀ NGƯỜI THỨ MẤY?

_ DẠ, NGƯỜI CUỐI CÙNG Ạ, EM ẤY ĐÃ ĐÁNH CẮP TRAI TIM CON!

_ ĐỪNG SẾN NỮA, TA ÓI ĐẤY, NGHE NÓI CON TỎ TÌNH VỚI HYUKIE, CÓ GIỐNG NHƯ CON TỎ TÌNH VỚI NHỮNG ĐỨA CON GÁI CON TỪNG QUEN?

_ DẠ, KHÔNG Ạ! TỪ ĐÓ ĐẾN GIỜ CHỈ CÓ GÁI CUA CON, CHỨ CON CHƯA BAO GIỜ CUA GÁI. BỌN HỌ TỰ ĐẾN VỚI CON THƯA UMMA, CON THUẬN THEO TỰ NHIÊN THÔI Ạ, CÓ THÌ SÀI, BỎ UỔNG!

_ …_ Đơ người, nói không nên lời.

_ HYUKIE LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN CON TỎ TÌNH VÀ CŨNG LÀ NGƯỜI CUỐI CÙNG!!!

_ COI NHƯ TA THUA CON, NẾU CON LÀM HYUKIE TỔN THƯƠNG HAY BỎ RƠI HYUKIE, CON LÀ CON CỦA CHULLIE ĐI NỮA THÌ TA CŨNG KHÔNG THA_ Lee Teuk chĩa súng vào đầu Dong Hae, anh muốn cho nó biết anh đang nói thật chứ không phải là giỡn.

_ UMMA,…OAOAOA… UMMA BẮN HAENIE,…OAOAOA… HAENIE CHẾT RỒI AI CHƠI VỚI CON, CON GHÉT UMMA..OAOAOA…_ Chạy lại ôm anh cứng ngắt.

_ YA, SAO CON PHŨ PHÀNG VỚI UMMA THẾ HẢ? HAENIE CHẾT THÌ SAO NÀO? CÒN UMMA ĐÂY MÀ, UMMA CHƠI VỚI CON!

_ … KHÔNG ĐƯỢC… HAENIE CHẾT RÔI AI HÔN CON, AI ÔM CON…UMMA HÔN KHÔNG GIỐNG ANH ẤY…CON GHÉT UMMA…OAOAOA!!!

_ ÔM, HÔN… LEE DONG HAE, CÒN GÌ TRINH TIẾT CON TA NỮA HẢ? SAO NÀY AI DÁM CƯỚI NÓ HẢ?

_ VẬY UMMA GÃ CHO CON NHÁ, CON SẼ GÁNH TRÁCH NHIỆM HẬU QUẢ MÌNH GÂY RA!

_ CON…CON… HYUNIE NÓI KHÔNG SAI CON ĐÚNG LÀ MẶT DÀY VÀ THỪA CƠ HỘI HƠN TA TƯỞNG.

_ DẠ, UMMA QUÁ KHEN!

_ ĐƯỢC RỒI, ĐÃ ÔM ĐÃ HÔN THÌ CÒN CẤM CẢN GÌ NỮA.

_ THÌ CHO CHÚNG ĐÍNH HÔN LUÔN NHÉ TEUKIE!

_ YA, CẬU NGHE LÉN À? MẸ CON NHÀ MẤY NGƯỜI THẬT TRƠ TRẼN.

_ KỆ CÓ CON DÂU XINH NHƯ VẬY LÀ ĐƯƠC RỒI, TỚ SẼ CHỌN NGÀY LÀNH THÁNG TỐT TÔ CHƯC CHO CHÚNG NÓ NHÉ!

_ CÁM ƠN HAI UMMA, CON SẼ CHĂM SÓC TỐT CHO HYUKIE!

_ HAI MẸ CON NHÀ NÀY MẶT DÀY VỔ SĨ THẬT!

_ HO… HO… HO… VUI MÀ CHỊ SUI, ĐÃ THÂN LẠI THÂN HƠN NỮA, TỚ XUỐNG KHOE HANNIE ĐÃ.

_ KHOAN, CÒN CÁI ĐÁM BÙI NHÙI LÚC NÃY SAO RỒI?

_ AH, ĐỪNG QUAN TÂM, TRẺ CON GÂY NHAU THÔI, VÀI HÔM RỒI QUÊN, CẬU RA TỚ CÓ CHUYỆN QUAN NÓI VỚI CẬU!

Do cậu còn nhỏ, lại vừa khóc vừa nói khiến Lee Teuke nghe xong tưởng rằng cậu đã bị Dong Hae ăn sạch sẽ, hơn nữa, lúc nảy Kyu nói vớ Lee Teuk rõ ràng xe Dong Hae đi trước nhưng lại tới sau mọi người, càng chứng tỏ Dong Hae đã làm gì Eun Hyuk của anh. Khung thành bị sút vào lưới phút 89 đành phải chịu thua thui. Còn Dong Hae sau khi hai Umma ra khỏi phòng, anh cười như điên khiến cậu phải sờ trán, nhìn anh ngạc nhiên, chẳng qua anh biết Lee Teuk hiểu lầm câu nói của Eun Hyuk, nên cho cậu và anh thành đôi, mà thôi kệ cứ vậy đi được vợ đẹp. Lẽ ra Lee Teuk là cửa ải khó nhất, anh còn tính nhờ Hee Chul giúp anh về phần Lee Teuk, ai ngờ trời cũng giúp cho anh qua ải một cách dễ dàng. Bây giờ, không gian chỉ có anh và cậu, tim hồng lại bay khắp phòng.

Haenie, anh không sao chứ?

Anh không sao, Hyukie!_ Bẹo má tiến tới gần, anh ôm cậu vào lòng.

Teukie umma, cho anh cưới em rồi, em là hôn thê của anh nhé!

Hôn thê là sao hả Haenie?

Ưm… hôn thê là sau này sẽ là vợ của anh, giống như umma em và umma của anh!

_ … _ Đỏ mặt ngượng ngùng

Sao không nói chuyện nữa Hyukie?

Ưm, anh mới găp em thôi mà,… muốn cưới em thiệt hả?

Anh bị em bỏ bùa rồi, bây giờ thì chưa cưới đâu em còn nhỏ lắm, anh sẽ chờ em lớn. Bây giờ em lên giường ngủ chút nữa đi, anh có việc phải làm chút nữa anh về với em nha.?

Anh đi đâu, cho em theo với nha nha nha!_ Nắm áo anh van nài.

Không được, ngoan đi tối anh về chơi với em , Hyukie ngoan!

Vậy anh chờ em ngủ đả rồi, mới đi!

Anh chỉ cười bế cậu lên giường, anh nằm kế cậu, cậu úp mặt vào ngực anh, anh lấy tay soa lưng cho cậu. Chốc lát cậu ngủ say, anh đắp chăn cẩn thận, rồi rón rén ra ngoài, có lẽ do Lee Teuk cưng chiều quá, cậu rất ưa làm nũng, anh khổ rồi đấy. Anh thì chúa ghét bọn con gái, làm nũng mè nheo, mỗi lần thấy là anh phát bực, còn với cậu thì anh… trở thành bại tướng, anh dám chắc anh sẽ là một Han Kyung thứ hai. Anh rất muốn cưới ngay cậu về, nhưng giờ quan trọng là anh phải tìm ra kẻ chủ mưu vụ thảm sát? Có vậy thì cậu mới sống bên anh mãi mãi?


Liệu anh có thể tìm ra chân tướng sự thật, trong khi Kang Teuk đã cố gắng điều tra.
Anh tin Chúa sẽ giúp anh tìm ra mọi sự thật?

Kể từ hôm đó, Han Chul cố gắng thuyết phục Kang Teuk ở chung với nhau. Với nhiều lý do mà Hee Chul đưa ra nào là cho bọn trẻ thêm thân nhau, rồi sự an nguy của Eun Hyuk… Đủ lý do để Kang Teuk không thể từ chối Han Chul. Cuối cùng Kang Teuk không chịu nỗi sự mè nheo của Hee Chul đành chịu, thế Lee gia xưa nay vừa ồn ào giờ càng náo nhiệt và kịch liệt hơn hẳn.

Hai ông chồng thì bận rộn bay đi bay về ở các nước bàn làm chuyện làm ăn, ở nhà hai vị phu nhân cũng không mấy khá hơn với cái đám nhí nhố, họ thường xuyên phải làm chủ tọa xử công bằng mỏi khi đám con nhào vào nhau quyết đấu. Đơn giản, sau vụ ẩu đã kịch liệt ở “ SHINEE “ , Sung Min hiền lành không còn nữa, anh giờ thay đổi hẳn, hễ có dịp là anh công kích trả thù Kyu. Biết Lee Teuk rất thương Eun Hyuk, cứ mỗi lần Kyu chọc ghẹo Eun Hyuk anh sẽ vào vai “ người tốt “ đi mách lại với Lee Teuk nào là ăn bánh, giành chơi game với Eun Hyuk, làm cho Eun Hyuk khóc sưng cả mắt… Nói tóm lại chuyện có một mà anh nói thành mười, đôi khi anh thêm chút muối, chút đường làm cho sự việc càng nghiêm trọng cuối cùng thì cả nhà thấy hai mẹ con nhà Kim gia rượt nhau khắp nhà, còn anh khoái chí thỏa mãn. Kyu thừa biết anh làm, nó thề một ngày nào đó nó không đè anh ra nằm dưới nó, nó sẽ không làm người của Kim gia nữa. Chỉ có Si Won và Ye Sung là thân nhất, không gây không cãi, không ồn ào, họ là cặp đôi hoàn hảo trong mắt hai vị phu nhân, và đỡ phiền cho họ nhất, Si Won cảm thấy Ye Sung là người anh chững chạc luôn quan tâm các em, chỉ ngoài căn bệnh tự kỷ của anh, còn mọi thứ đều hoàn hảo. Còn Ye Sung thì thấy vui hơn tự dưng rơi thêm ba thằng em chúng làm cho cuộc sống anh thêm phong phú và bận rộn cứ phải giảng hòa giữa bọn chúng.

Còn Hae Hyuk thì khỏi chê, từ ngày ở chung nhà cậu dính anh như sam, và ai cũng phát hiện ra cậu có tính sở hữu rất cao, không khác gì so với Dong Hae nhưng nó nhẹ nhàng dịu dàng đáng yêu như cậu. Hôm nay anh không về sớm với cậu như mọi khi, vì phải làm cuộc họp báo cho SuJu. Anh gọi điện cho cậu, dặn cậu ăn cơm trước, nhưng cậu giận dỗi mè nheo, cậu cứ ngồi bó gối ở sofa, mắt hướng ra cửa chờ anh về. Đã quá giờ cơm tối, bóng dáng anh vẫn không thấy, Lee teuk và Hee Chul năn nỉ dỗ dành, cậu cũng không ăn, rồi bỏ về phòng nhốt mình trong đó. Hee Chul thấy cậu như vậy xót lòng, anh gọi điện cho Han Kyung ra thánh chỉ phải đem Dong Hae về nhà liền, Han Kyung dù không biết chuyện gì cũng kêu Dong Hae về nhà. Anh ba chân bốn cẳng chạy về, thấy Lee Teuk và Hee Chul ngồi ở phòng khác mặt buồn hiu tay chỉ lên phòng cậu, anh biết là cậu giận nên hai người họ mời thế. Không cần hỏi thêm anh vội vã chạy ngay lên phòng cậu. Thấy cậu nằm trên giường, anh rón rén bước tới nằm cạnh cậu, anh ôm cậu nhưng cậu quay mặt lại không nhìn anh.

Hyukie, em sao vậy? Anh về rồi nè? Lại đây với anh, anh nhớ em quá?

_... hic hic... 

_ Sao vậy nói anh nghe, ai chọc em, Kyu Hyun giành đồ chơi với em hả? Nín nói anh nghe!

_... Không có... hic hic.. em sợ Haenie không về với em,... em đợi anh mãi mà không thấy!

_ Hôm nay, anh bận việc, anh xin lỗi Hyukie, làm sao mà anh không về với Hyukie chứ! Anh nhớ em!_ Anh ôm chặt cậu, hôn lên má cậu thật nhiều.

_ hic hic... Em, cũng nhớ anh lắm, em chờ anh lâu lắm...hic hic...

_ Rồi rồi, anh xin lỗi, tại anh bắt em chờ, anh xin lỗi em, sẽ không có lần sau đâu nha. Anh hứa với Hyukie. Ngoan nha, em khóc anh đau lòng lắm!

_ Dạ, Haenie...hic hic... em đói quá!

_ Tội nghiệp quá, em chờ anh mà quên ăn luôn hả, sao lại như thế? Anh bế em xuống ăn nha, Hyukie của anh đáng yêu quá!

_ Dạ, cám ơn anh Haenie.

Anh bây giờ hạnh phúc biết chừng nào, cảm giác có người chờ anh, đợi anh về, anh bế cậu trong lòng mình, anh chỉ xin Chúa đã cho anh gặp cậu, xin đừng cướp cậu khỏi tay anh. Cầu xin Chúa cho anh sức mạnh và thông minh để có thể bảo vệ cậu.



Eun Huyk ‘ room.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Eun Hyuk vội lên phòng thay đồ, hôm nay tâm trạng cậu rất là vui, rất thoải mái. Phải rồi hôm nay là ngày đầu cậu đến trường kể từ khi sang Hàn Quốc. Hơn hai tháng bị hai Umma giam cầm trong nhà, ngoài việc ăn ngủ ở yên trong phòng thì cậu chẳng được đi đâu chơi, bữa nào Dong Hae nghỉ làm sớm ở công ty thì cậu được anh chở đi ra biển chơi, đi dạo phố đêm, đến khu giải trí... Nhưng chỉ là những lúc anh rãnh, còn anh không rãnh thì cậu ở nhà cả ngày, chỉ chơi với đám khỉ bông anh mua cho, lâu lâu thì ra vườn hái trái, cả ngày dài đăng đẳng buồn chán. Buổi tối thì vui hơn rồi, mọi người quay quần bên bàn ăn, trò chuyện chọc ghẹo nhau. Từ ngày sống chung nhà lẫn chung phòng, Dong Hae càng tỏ ra quan tâm cậu, nghe gia nhân trong nhà nói thấy anh thay đổi cậu tủm tỉm cười, anh không còn đi về khuya như xưa nữa. Anh và cậu được sự cho phép của hai vị phu nhân ở chung một phòng, mặc dù Kyu phản đối kịch liệt. 

Ngày nào đi làm về, việc đầu tiên của anh là chạy ngay lên phòng nhìn thấy cậu, thì anh mới an tâm, tiếp theo là anh làm bổn phận của người chồng dọn dẹp đống đồ chơi, khỉ bông của cậu cho gọn, bắt cậu đi tắm rồi xuống ăn cơm. Cậu rất là mê chơi, quên cả ăn có khi chơi đã ra rồi xỉu vì đói, làm anh một phen hốt hoảng. Tối anh phải dỗ cho cậu ngủ, làm gối ôm cho cậu ôm, anh thì được dịp sờ soạng khắp người cậu. Có những lúc nhìn cậu từ phòng tắm bước ra, cái áo gài hờ hững vài nút áo, lộ ra khuôn ngực trắng ngần và hai núm hồng hồng lấp ló như trêu chọc anh, anh thậm chí muốn đè cậu ra mà làm cho thỏa mãn, phải kiềm chế lắm anh mới để yên cho cậu suốt hai tháng nay. Chẳng những vậy, mỗi khi đi đâu về trên tay anh đều có đem về môt thứ khi thì kem dâu cho cậu, khi thì bánh kem, có khi cả một túi dâu đỏ mọng, và còn cả đống đồ chơi nhí nhô… Cậu như " bà hoàng " được anh nuông chìu hết mực, đến cả Hee Chul còn bĩu môi khinh rẽ anh. Hee Chul méc với Han Kyung dày công nuôi anh hai mươi mấy năm trời mà giờ anh “ dại trai “ thấy sợ, coi Umma chẳng ra gì. Anh rất tôn trọng Hee Chul không bao giờ cãi lệnh mẹ, mà từ đó giờ đời nào anh mua cái bánh cho Hee Chul ăn bao giờ. Thà sinh cái hột gà ăn còn sướng miệng còn hơn sinh ra anh. 

Bây giờ, cậu đã xuống lầu, hôm nay anh không trở cậu đến trường như đả hứa vì bận việc đột xuất, Ye Sung sẽ chở cậu đi học. Nhưng anh thì cứ mè nheo dặn dò rất nhiều thứ. Người ta ai cũng tưởng chỉ có giới uke mới ghen như Hee Chul và Lee Teuk, nào ngờ một seme mang tính ghen này thì còn bá đạo hơn cả uke.

_ Hyukie, học ngoan chiều anh đến đón. Có gì bất ổn thì gọi ngay cho anh. Nhớ là không được kết bạn với những ai đẹp trai nghe chưa? 

_ Thật là chướng mắt mà, làm như Hyukie của mình không bằng_ Kyu bĩu môi khinh thường nhìn Dong Hae

_ Vâng, em biết rồi Haenie!

_ Bây giờ thì chưa, mai mốt sẽ là của tôi thưa “ ông anh vợ à “!

_ Ai gả Huykie cho cậu khi nào, muốn cưới Hyukie hả? Còn khuya, bước qua xác của Kyu Hyun này đã.

_ Cậu không gả mà Teukie Umma gả phải không Minne hyung, nói tóm lai Hyukie là em dâu của tôi rồi Kyu Hyun, cậu chấp nhận sự thật đi.

_ Wonnie ~ à, Kyu Hyun đang ghen với Hyukie đó, không ai quan tâm đến mình thiệt là tội mà.

_ Ya, cám ơn anh quan tâm nha Minnie ~ hyung, tui có cả đống gái xếp hàng dài dài, cần gì phải anh bận tâm cho tôi, chẵng nhẽ anh yêu tôi sao Minnie ~ hyung?

_ Hàn Quốc mà hết trai tôi cũng trả lấy cậu đâu. Cậu đừng có mơ!

_ Oh, Minnie ~ hyung người ta nói " ghét của nào trời cho của đó" ho ho ho!!!

_ Đồ mặt dày!

_ Thôi ngay, mấy đứa này hễ sáp lại là gây nhau, anh mách hai Umma đấy, bị phạt thì đừng than nhé. Còn không mau đi làm hả?

_ Kim gia chỉ có Sungie hyung và hyukie là đáng yêu thôi, xí… còn cái ngữ kia em không chấp. Wonnie, Haenie chúng ta đi nào. Em chào Sungie hyung nhé! " Em dâu " đi học ngoan, chiều anh về mua quà cho em nhé!

_ Vâng, em biết rồi, chào các hyung, Haenie em đi nhé!

_ Bye!

Cuối cùng thì cậu cũng an vị ngồi trên xe của Ye Sung, nhà đông người thì cũng tốt nhưng đôi khi lại thấy phiền. Tội nhất là Ye Sung vì anh lớn tuổi nhất trong số các anh em, nên anh được giao nhiệm vụ quản lý đám ồn ào này. Cũng tội cho anh, mỗi lần đám em cãi nhau là anh phải nhảy vào can ngăn nếu không thì anh sẽ bị hai Umama rầy la.

Cậu nhìn anh, thầm nguyện cầu cho anh sẽ tìm dươc ý chung nhân để anh đỡ cô đơn dù sao anh cũng đã 28 tuổi rồi.

_ Hyukie, em làm gì nhìn anh ghê thế? Có chuyện gì à? Hay muốn xin gì ?

_ Không phải, em thấy anh lớn tuổi rồi sao không tìm ai mà quen đi anh.

_ Ya, nhóc con lo chuyện bao đồng không, duyên đến thì sẽ đến, hơi đâu kiếm cho mệt. Như em và thằng Haenie ấy, cái đó là duyên phận hiểu chưa nhóc!

_ Vâng hyung, em biết rồi.

_ Tới rồi, em vào đi học vui nhé. Hyung đi làm đây. Bye Hyukie!

_ Bye, hyung.

-------------------

* Trường Super Junior *

Ngôi trường có 50 % cổ phần của Su Ju, hiện giờ trong trường đa số là cận vệ cao cấp nhất của Su Ju được rải rác khắp nơi để đảm bảo an toàn cho cậu. Lẽ ra Lee Teuk cho cậu hoc ở trường thường tránh nhiếu tai mắt, nhưng Han Chul cương quyết không chịu. Họ bào anh tránh được môt ngày không thể tránh được suốt đời, thà là đương đầu quyết chiến, hơn nữa nơi này là lãnh địa của Su Ju, anh đành phải chấp nhận. Ngôi trường dài và rộng, như cung điện hoàng gia, có tới bốn tầng. Sân trường thì đầy ắp xe hơi đủ loại. Cậu đi hết hai mươi phút mới hết cái sân trường, hành lang được lót gạch bóng thấy cả mặt mình. Cậu vừa đi ngó dọc ngó ngang, không để ý có hai con người đang rượt đuổi trên hành lang.

BỘP.

PHỊCH.

_ Áaaaaaa, đau quá! Wookie em có sao không vậy? 

_ Bummie ~ hyung, khoan đỡ người ta đứng dậy đã.

_ Xin lỗi cậu, anh em chúng tôi vô ý quá, mong cậu thông cảm!

_ Ah, em không sao, hai anh làm ơn chỉ cho em lớp 11A5 ở đâu ạ, trường rộng, em… mỏi chân quá!

_ Khối 11 à, em đi qua hành lang này, bấm thang máy lên lầu 2 , hành lang dãy B nhé.

_ Vâng , em cám ơn. Em đi nhé. Chào hai anh!

_ Uh, bye em.

….

_ Lễ phép quá Bummim hyung, không giống như mấy bọn hách dịch ở đây. 

_ Wookie, anh nói bao nhiêu lần rồi cừ kệ bọn chúng, đừng làm phiền chúng ta là được. Ah, 11A5 hình như lớp của Tae Hee phải không Wookie?

_ Hình như vậy, trễ rồi hyung em vào lớp nhé.

Hai bóng người, khuất dần sau thang máy. Còn cậu cuối cùng đã tìm được lớp của mình, nhưng chưa kịp vào lớp, sau lưng cậu một cô gái xinh như búp bê, với mái tóc vàng ánh kim, hai má ửng hồng tự nhiên như cánh hoa anh đào, hái lúm đồng tiền sâu thật sâu, da trắng như bông tuyết của mùa đông. Điều lạ cậu không có cảm giác xa lạ với người này, một cảm giác quen thuộc rất thân quen khó tả… 

Người này là ai? Cảm giác này là sao ?

_ Oh, Kim thiếu gia _ Kim Eun Hyuk, cũng học lớp này à, vinh hạnh ghê!

_ Sao bạn biết tôi là Kim thiếu gia_ Cậu ngạc nhiên, mặt biến sắc hẳn lên, Teukie Umma đã dấu kỹ lắm rối mà.

_ Ưm... đó là chuyện của tôi, tôi là Shin Tae Hee, học sinh lớp này, chúng ta kết bạn nhé!_ Cô gái chìa tay ra trước mặt cậu.

_ Tôi… tôi… _ Cậu chừng chừ.

_ Anh khinh tôi à, sao mà không dám làm bạn với tôi?

_ Không phải, không phải tôi đồng ý, tại bất ngờ quá nên tôi…

_ Vậy thì được rồi, anh là con trai thôi thì tôi gọi anh là “ oppa “ nhé_ Nắm tay anh lắc lư, nháy mắt.

_ Ừh, sao cũng được vậy Tae Hee cứ gọi anh là Hyukie!

_ OK, đi vào lớp nào ~ oppa _ Tae Hee kéo cậu xềnh xệch vào lớp.

Lớp học thật là rộng, đầy đủ tiện nghi, cậu ngồi kế Tae Hee, cô cứ lôi cậu và ấn vào ghế, và có điều cậu cảm nhận là hình như học sinh trong lớp rất sợ Tae Hee. Chỉ trừng ánh mắt thì cả lớp đã im phăng phắt. Coi như cũng tốt, có Tae Hee làm bạn, hơn nữa cô rất tốt cho cậu hộp sữa dâu mát lạnh, cái mà cậu thích nhất. Cậu với con người này dường như rất thân quen, không hề xa lạ. Không hề có cảm giác ngại ngùng và dè chừng đối với cô. Cậu cảm nhận Tae Hee sẽ không gây nguy hiểm cho cậu.

Sau ba tiết học, cô nắm tay kéo cậu xuống căn tin thượng hạng của trường, ấn cậu xuống ghế, cô cũng ngồi đối diện.

_ Oppa, muốn ăn gì gọi, em đi lấy cho anh_ Cô cứ ngồi luyên thuyên hỏi cậu.

_ Em ăn gì, anh ăn đó, anh rất dể ăn không kén ăn đâu.

_ Vậy em đi lấy nha, anh ngồi chờ em nhé!

Tae Hee kéo ghế đứng lên, đi ra quầy thức ăn. Để lại cậu ngồi một mình, cậu đang suy nghĩ về cô bé. Sao cậu với cô lại thân nhau nhanh như vậy, không hiểu nổi, mà cậu cảm giác dường như đã gặp cô đâu rồi, gương mặt này rất quen. Cậu cứ suy nghĩ mãi không hề hay biết có người đang tiến đến gần cậu. Một tên công tử to cao, vạm vỡ lê thê bước chân đến gần cậu, ánh mắt hắn mang đầy sự thèm khát dục vọng.

_ Cậu là học sinh mới à, đẹp thật đấy!

_ Oh, cám ơn anh.

_ Đi ăn với tôi nha, tui sẽ mời cậu_ Hắn mồm nói chưa hết câu, đã kéo tay cậu lôi đi.

_ Không mà, tôi đang đợi bạn, bỏ tay ra_ Cậu sợ hãi, cố vùng vẫy khỏi tay hắn, nhưng hắn mạnh quá, còn ôm eo cậu kéo cậu lại gẩn, làm cậu sợ khóc thét_ Thả ra, làm gì vậy chứ, thả tôi ra! Haenie cứu em... oa oa oa... cứu... cứu... oa oa oa...

_ Em , đẹp thật làm người yêu anh nhé, cục cưng _ Hắn ôm eo kéo cậu vào định hôn cậu.

_ Không mà... hức hức buông tôi ra... hức hức.


ĐOÀNG!!!


Tất cả mọi người có mặt tại căn tin đang ngồi ăn, vội vàng đứng lên, họ quay nhìn nơi phát ra tiếng súng là Tae Hee, ánh mắt sắc bén, nụ cười nhếch mép trên khuôn mặt lạnh băng, tay cô đang cầm súng hướng về phía cậu. Cậu giờ ngồi hụp xuống đất, hai tay ôm lấy khuôn mặt ngấn nước mắt. Người ôm cậu vừa rồi còn sợ hơn cả lúc cậu sơ hắn. Tay phải hắn đang ôm bả vai trái vừa trúng đạn của Tae Hee, hắn bây giờ chưa biết đau, vì hắn đang run sợ. Rõ ràng hắn đang ôm cậu trước ngực vậy mà Tae Hee có thể bắn trúng hắn mà không hề làm tổn thương cậu. Hắn bây giờ chỉ biết lết lết ra phía sau khi Tae Hee đang tiến bước đến gần.

_ LÀM ƠN THA CHO TÔI, TÔI KHÔNG DÁM CÓ LẦN SAU!!!

_ ĐƯƠNG NHIÊN, MÀY SẼ KHÔNG CÓ LẦN SAU!_ Đoàng_ Một phát súng vang lên, một người nằm xuống, dưới nền nhà gạch trắng màu đỏ của máu làm tô điểm cho nên gạch.

Cậu và mọi người như chết lặng khi nhìn cảnh ấy, không ai dám hó hé. Chỉ có Tae Hee là bình thản như chỗ không người, cô dùng miệng thỏi làn khói từ miệng khẩu súng sau đó cất vào bên eo trái của áo khoác, móc điện thoại gọi ai đó, rồi cụp máy. Tiến tới chỗ cậu đang sướt mướt như con mèo, thân hình thì mềm nhũng ra, để mặc cô ôm vào lòng.

_ OPPA ~ À, HẮN LÀM ANH SỢ PHÀI KHÔNG? ĐỪNG SỢ NỮA CÓ EM RỒI. NÍN NHA EM MUA SỮA DÂU NÈ!


_ EM GIẾT NGƯỜI RỐI LÀM SAO…* hức hức*… EM CÓ BỊ SAO KHÔNG?

_ KHÔNG SAO, OPPA ĐỪNG LO QUÁ, KIỂU NÀY ĂN UỒNG GÌ NỮA. OPPA VỀ NHÀ NGHỈ NGƠI ĐI!

_ UH… * hức hức* … CÒN CÁI NÀY TÍNH SAU ĐÂY_ Lấy tay chỉ về hướng cái xác cậu hỏi Tae Hee.

_ CÓ NGƯƠI LO, ĐI THÔI EM ĐỠ ANH NHÁ.

Hai người đi khỏi căn tin, thì một trong số những người ở đây, nhanh tay lấy điện thoại lấy ra gọi với giọng vội vã.

_ Thưa chủ tịch, Eun Hyuk thiếu gia gặp chuyện ạ.

………

_ Dạ, cậu ấy bị sàm sỡ sau cháu đinh đang định cứu ấy, nhưng có người nhanh tay bắn chết tên kia.

……….

_ Dạ, cô bé bảo sẽ đưa thiếu gia về nhà!

………
_Da, cháu theo ngay ạ, chào chủ tịch.

--------------------


Biệt thự Lee gia.


Tiếng bấm chuông cửa reo lên inh ỏi, bác quản gia chạy ra hối hả thầm mắng kẻ phá chuông kia. Cánh cửa cổng chính từ từ hé mở, ông hốt hoảng xanh mặt nhìn người áo đen vạm vỡ bế Eun Hyuk, không kịp suy nghĩ ông quay vào trong hét toáng lên làm hai vị phu nhân một phen sợ hãi.

_ Bẩm hai vị phu nhân, Eun Hyuk thiếu gia ngất xỉu ạ!

_ Cái gì? HYUKIE LÀM SAO? Ở ĐÂU?_ Hai phu nhân tái mặt, đồng thanh lên tiếng.

Theo hướng tay chỉ của quản gia, Lee Teuk và Hee Chul xanh mặt lật đật chạy ra, thấy Eun Hyuk đang ngất xỉu, mắt vẫn nước, trên áo còn có vết máu loang lỗ. Họ chưa kịp hoàn hồn thì từ xa, cô gái mặc đồng phục học sinh, áo khoác ngoài màu đen bước tới nhìn Hee Chul cúi gập người, giọng nói dễ thương trong trẻo vang lên.

_ Cháu chào Lee phu nhân, cháu là Shin Tae Hee bạn cùng lớp của Hyukie – oppa, trước khi anh ấy ngất bảo là đang ở Lee gia nên cháu đưa anh ấy về đây. Bác là gì của anh ấy ạ?

_ Ta là bạn thân của Umma nó, đây là Kim phu nhân _ Chỉ tay về phía Lee Teuk _ Là umma của Hyukie, hiện giờ Kim gia đang sống chung với ta. Còn Hyukie bị gì, tại sao nó bị thương thế cháu ta biết nhanh!

_ Anh ấy bị sàm sỡ hoảng sợ quá độ nên ngất đi ạ, còn vết máu là của người khác, Hyukie - oppa không có bị thương!_ Cô nhún vai, đáp lại hai vị phu nhân với dàng vẻ bình thản, miệng cười toe toét.

_ CÁI GÌ SÀM SỠ? THẰNG KHỐN NẠN NÀO DÁM ĐỘNG ĐẾN CON TA, CHÁU NÓI MAU?

_ Teukie, bình tĩnh bây giờ đưa thằng bé về phòng đã cho nó nghỉ ngơi, chuyện còn lại để tớ giải quyết.

Lee Teuk gật đầu với Hee Chul, anh giành cậu từ trong tay tên áo đen bế cậu lên phòng. Hee Chul thì gặn hỏi Tae Hee vài điều về gia thế của cô, sau đó anh cẩn thận kêu quản gia gọi bác sĩ tới. Tae Hee xin phép về nhà. Hee Chul gật đầu đồng ý, giờ phải lo cho Eun Hyuk trước, chuyện còn lại tính sau. Hai phu nhân lên lầu chưa được bao lâu, thì tiếng thắng xe lết bánh vồn vã vang lên trước cửa biệt thự, gia nhân chưa kịp hoảng hồn thì các thiếu gia Lee _ Kim, Han Kyung và Kang In theo sau nữa là Tae Min đã hối hả chạy vào, mặt ai cũng xám xịt trán vã mồi hôi, Dong Hae là người nhanh chân nhất, anh lao vào phòng khách tay anh bấu chặt vai một gia nhân đứng gần đó anh vồn vã hỏi.

_ EUN HYUK THIẾU GIA VỀ CHƯA HẢ? VỀ CHƯA?

_ Dạ, thưa Eun Hyuk thiếu gia về rồi ạ, hai vị phu nhân đang ở trên phòng với cậu ấy.

Ai nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, còn gia nhân cứ nhìn mấy người thắc mắc sao họ lại về giờ này. Ai thông báo cho họ biết Eun Hyuk gặp chuyện.

----------------

*Flash back* _ Phòng họp SuJu.


_ Thưa chủ tịch, Eun Hyuk thiếu gia gặp chuyện ạ!

_ HYUKIE GẶP CHUYỆN GÌ HẢ?

_ Dạ, cậu ấy bị sàm sỡ, cháu đang định cứu cậu ấy, nhưng có người nhanh tay bắn chết tên kia.

_ NGƯỜI ĐÓ LÀ AI? CÒN HYUKIE HIỆN GIỜ RA SAO?

_ Dạ, cô bé bảo sẽ đưa thiếu gia về nhà!

_ CHÁU MAU THEO SAU NÓ, CÒN NỮA BÁC CẦN GẶP CHÁU Ở LEE GIA!

_Da, cháu theo ngay ạ, chào chủ tịch.

Han Kyung chưa kịp gập máy thì Dong Hae đã tung cửa chạy ra, Sung Min hối hả chạy theo thằng em, anh sợ nó lo lắng chạy xe nhanh sẽ gây tai nạn giao thông. Si Won vừa chạy vừa gọi điện cho anh em Ye Kyu, Han Kyung tuyên bố bãi họp khi thấy đám con mạnh ai ấy đi, anh bước ra khỏi phòng gọi điện cho Kang In thông báo mọi việc.


*End Flash back*

---------------

Bây giờ Kang In và Han Kyung đang ngồi trên sofa, đám con cháu thì đứng xung quanh mọi ánh mắt hướng về cậu bé tóc nâu đang đứng ở cửa lớn. Han Kyung vẫy tay kêu nó vào.Tae Min rón én bước vào nhà, hai tay nó đang chặt vào nhau.chuẩn bị tư thế sắp bị phạt nặng, bởi nó không bảo vệ được Eun Hyuk. Nó nhìn Han Kyung mặt lấm lét, đến gần anh và quỳ xuống, ngước mặt lên nhìn anh.

_ Tae Min chẳng phải ta bảo cháu chăm sóc Eun Hyuk thiếu gia, vậy lúc đó cháu ở đâu? Tại sao lại xảy ra chuyện vậy?_ Han Kyu gương mặt nghiêm nghị, pha chút giận dỗi, nhưng anh vẫn điềm tĩnh nói nhỏ nhẹ với Tae Min.

_ Dạ, thưa chủ tịch cháu xin lỗi… tại cháu mà Eun Hyuk thiếu gia hoảng sợ. Cháu xin chịu phạt!

_ Tae Min đứng vậy đi, ta không trách cháu, chuyện gì đã xảy ra, bây giờ kể lại sự việc cho ta nghe!!

_ Dạ, thưa chủ tịch lúc đó là giờ ăn, cháu chạy sang lớp của thiếu gia thì bọn học sinh bảo là thiếu gia đi xuống căn-tin cùng bạn. Cháu vội chạy xuống tìm thiếu gia, thấy căn-tin lúc đó lắm học sinh, cháu tách đám đông, thì thấy thiếu gia đang khóc tay đang bị đứa con trai cao to giữ chặt, hắn còn ôm chầm lấy định cưỡng hôn… Cháu chưa kịp phản ứng thì tiếng súng phát ra, khi định hình thì thiếu gia ôm mặt khóc nức nở, còn tên kia… hắn… hắn…

_ Còn hắn thì sao, mau nói cho hyung nghe_ Dong Hae vồn vã gặng hỏi Tae Min.

_ Hắn, bị chúng phát đạn ngay bả vai trái, sau đó bị thêm một phát ngay trán... hắn chết rồi, thưa Dong Hae thiếu gia!

_ AI BẮN??? _ Lúc này cả đám người đồng thanh hỏi.

_ Shin Tae Hee, con gái út của tập đoàn Shin Dong!_ Hee Chul cùng Lee Teuk bước xuống tới cầu thang, thay Tae Min trả lời.

_ Con gái của thằng bạn già Dong Hee ah?

_ Phải là nó, lúc nó đưa Hyukie về em gặng hỏi nó về gia đình nó mới biết.

Sau khi Hee Chul cho biết " thằng khốn " kia bị đã bị Tae Hee thủ tiêu, tất cả mọi người mạnh ai nấy trở về công ty, tiếp tục công việc dở dang, chỉ có anh là không đi, anh nhờ Si Won giúp cho mình phần công việc của anh. Hai vị phu nhân thì đến trường học, lo liệu việc Tae Hee bắn người dù sao người ta cũng ra tay cứu cậu, không nên để cho Shin gia gánh hậu quả. Còn anh ở nhà với cậu, anh biết sau khi cậu tỉnh lại sẽ rất sợ hãi, anh phải ở nhà chăm sóc. Anh đi nhẹ nhàng lên lầu, mở cửa phòng, nhưng không thấy cậu đâu, trên giường không thấy, tolet cũng không. Anh bậm môi, cố nhìn tìm thật kỹ lại, thì thấy cậu ngồi bó gối ở góc giường, anh vội chạy đến người cậu nóng như lửa, cậu xô anh ra rồi thụt lùi lại, anh càng bước tới, cậu càng lùi ra xa, mắt cậu ngấn nước, miệng cậu lẩm bẩm, anh cố nghe cho rõ, nghe được rồi nước mắt anh cũng tuôn trao theo cậu.

_ … hức hức… Jun Jun… Jun ơi cứu anh, cứu anh… hức hức.

_ Huykie, anh nè em! Sao vậy? Lại với anh, đừng làm anh sợ mà Huykie, anh xin em, lại đây với anh!

_ Không mà, Jun Jun… cứu anh…hức hức… cứu anh…

_ Anh xin em Hyukie, đừng như thế, anh là Haenie của em nè, em đừng sợ,... là anh mà, làm ơn làm ơn nhìn anh nè!

Căn phòng vốn dĩ ấm áp ngày nào, giờ chỉ còn tiếng khóc của anh và cậu, cậu khóc bao lâu anh cũng rơi nước mắt bấy lâu. Cậu ngồi co ro ở góc giường, anh chỉ biết ngồi đối diện, anh tiến tới cậu thì cậu khóc to hơn sỡ hãi hơn, anh đành đau lòng nhìn cậu. Cuối cùng, anh cũng ôm được cậu khi cậu không còn sức nữa ngất đi, anh đặt cậu lên giường, kêu gia nhân gọi bác sĩ tới nhà. Anh quay vào dùng khăn lạnh đắp lên trán hạ sốt cho cậu. Anh ngồi chờ bác sĩ, bàn tay anh nắm chặt tay cậu, anh đang nghĩ câu nói của cậu trong lúc mê sảng “ em ấy gọi Jun Jun xưng anh, chẳng lẽ em ấy là Hyuk Jae, thật sự xảy ra chuyện gì? “ , “ Jun Jun nghĩa là Hyuk Jun”. Nếu tìm được Hyuk Jun thì hay biết mấy, sẽ tìm ra thủ phạm nhanh. Không biết là thằng bé còn sống hay chết?

No comments:

Post a Comment