Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

27 March 2013

(HaeHyuk) - Can't Lose You (T5) - M - Longfic



Tập 5

Điện thoại anh chưa kịp lấy ra khỏi túi, thì đèn nhá sáng, anh nhìn vào màn hình, là Tae Hee đang gọi cho anh, đây là lần đầu tiên Tae Hee gọi cho anh, chắc có việc quan trọng lắm đây.

_ Alo, Tae Hee à, oppa nghe!

_.......

_ Sao chuyện nghiêm trọng vậy à? Rồi anh và Ye Sung oppa sẽ đến!

Dong Hae chạy qua đập cửa phòng Ye Sung và Sung Min. Anh nhờ Sung Min sang phòng mình, chăm sóc cho Eun Hyuk, anh sợ cậu ngủ giựt mình tỉnh giấc không thấy anh sẽ khóc. Kyu Hyun mè nhe đòi theo Ye Sung và Dong Hae, thế là cả ba phóng xe một mạch đến Shin gia.

-----------------------


" Phòng khách Shin gia "

Dong Hae , Kyu Hyun, Ye Sung bước vào biệt thự Shin gia theo sự chỉ dẫn của cô hầu gái, ba người đi tới cửa giữa phòng khách nhìn thấy ba em shin gia người thì khóc thút thít, kẻ thì năn nỉ ỉ ôi, đứa thì nằm dài trên ghế sofa, vừa ăn bánh " snack " trề môi khinh rẽ. Kyu Hyun bảo với Ye Sung và Dong Hae trình độ hâm của anh em Shin gia chẳng kém ai.

_ Ki Bum oppa, anh là trẻ con sao mà khóc hoài thế? Thất tình thôi mà!

_ hic..hic Tae Hee em chưa biết thất tình là gì? Kim chưa đấm trúng tay nên chưa đau mà, phải không Wookie..hic hic..

_ Tae Hee ~ à, Bummie hyung đang tan nát con tim mà, đừng châm dầu vào lửa nữa.

_ Xí… em đã cảnh báo trước mà không nghe! Đáng đời.

_ SHIN TAE HEE!

_ Ya, em nói sai sao? Em đã bảo ngay từ đầu rồi mà!

_ Này, mọi người có chuyện gi thế?_ Ye Sung cất tiếng gọi ba anh em Shin gia, khi Ryeo Wook và Tae Hee cứ mồm năm miệng mười mà gây nhau, trong khi Ki Bum thì mắt ngấn nước, mặt mũi bơ phờ không có chút sức sống.

Vừa thấy mặt ba anh em hai nhà Kim - Lee, Ki Bum đứng phắt dậy chạy ngay về phòng mình, không dám quay đầu lại. Tae Hee và Ryeo Wook nhìn mà thở dài, chẳng biết làm sao. Tae Hee mời ba người Ye Sung ngồi xuống, bảo gia nhân mang nước và bánh mời họ dùng, cùng nhau bàn bạc đối sách giúp Ki Bum. Tuy Tae Hee biết là Si Won không có tình cảm với Ki Bum, nhưng thấy anh nó đau lòng nó cũng không nỡ nên đành cấu cứu Dong Hae và mọi người

_ Xin lỗi, Sungie, Dong Hae hyung và Kyu Hyun hyung, anh trai em thất lễ quá. Mọi người đừng trách nha_ Thấy anh mình không chào hỏi ai, Ryeo Wook vội vàng xin lỗi thay Ki Bum.

_ Anh ấy như thế từ hồi hôm qua, cũng tại Lee nhị thiếu gia nhà anh đấy!_ Tae Hee nhìn thẳng vào mặt Dong Hae trách mắng.

_ Hửm… sao lại dính Wonnie hyung của anh vào?_ Dong Hae giương ánh mắt tròn xoe thắc mắc, vì anh chỉ chăm lo Eun Hyuk và lo việc hôn lễ, nên dạo gần đây không để ý chuyện mọi người trong gia đình.

_ Khổ quá, Bummie hyung nhà em phải lòng Si Won hyung của anh…nhưng bị anh ấy từ chối rồi!

_ Nói chính xác là Ki Bum oppa thấy Si Won – ssi đi với người con gái khác, nên…

_ Con gái à? Anh chưa nghe thằng bé nhắc đến!_ Ye Sung chống cằm suy nghĩ, từ lúc ở Lee gia tới giờ anh và Si Won thân với nhau lắm, có khi nào nghe nhắc đến con gái đâu.

_ Ki Bum có biết tên cô ta không hai đứa_ Kyu Hyun lắng nghe đầu đuôi câu chuyện, mở miệng góp ý.

_ Có ạ, Bummie hyung nghe thoáng Si Won hyung gọi cô ta là... tên gì nhỉ?Hình như tên là Tiff..gì đó!

_ Tiffany?

_ Phải hình như thế, Ki Bum oppa bảo thế! Dong Hae -ssi anh quen à?

_ Hứ…cô ta hả? Làm sao mà không nhớ chứ? Cô ta thật đê tiện một lúc quen hai anh em của anh!

_ Hả?...Bắt cá hai tay à! Chuyện này là sao Dong Hae kể nghe đi!_ Kyu Hyun tò mò lay người Dong Hae, 

_ Haenie mau kể đi!


*Flash back*




Dong Hae ngồi nhớ lại khoảng thời gian mình cùng hai hyung du học tại New York. Lúc đó anh có rất nhiều bạn gái, chia tay rồi quen, nói cho cùng là không nhớ nổi ai. Nhưng với anh Tiffany là người mà anh căm thù nhất. Cô ta chủ động đến bên anh như bao đứa con gai khác, anh đối với cô ta cũng chỉ là quan hệ xác thịt, thỏa mãn nhu cầu cho anh. Dong Hae và cô ta quen nhau cũng vài tuần, cũng không mấy gì quan tâm, đa số gặp mặt nhiều nhất là ở trên giường. Cho đến một ngày, tại nhà riêng của ba anh em ở New York, Si Won hí hửng khoe với anh và Sung Min là đã có bạn gái quen nhau đã hai tháng. 

Hôm nay sẽ giới thiệu cho hai người biết mặt, Sung Min vui vẻ chúc mừng cho Si Won, còn Dong Hae thì háo hức xem bạn gái của anh mình xinh cỡ thế nào. Tiếng chuông cửa vang lên, Si Won mon men chạy tới mở cửa, Sung Min và Dong Hae ngồi trên sofa cũng bật dậy đón khách. Người con gái, mái tóc nâu vàng xõa ngang vai trong bộ đầm trắng, thân hình siêu chuẩn, gương mặt xinh thật xinh bước vào trong, Sung Min thì trầm trồ khen ngợi còn Dong Hae thì tối sầm mặt lại, mắt anh nhìn cô ta như mún phun ra ngàn dao gâm giết chết cô ta ngay lập tức. Cô gái kia cũng chả hơn gì, vừa thấy Dong Hae, người như ngã muốn khụy xuống sàn nhà, mồ hôi túa ra, tay chân lạnh cóng, cô run lên từng hồi. khiến Si Won lo lắng, giơ tay quay sang ôm eo cô đỡ cô khỏi ngã.

_ Tiffany, em không sao chứ, em đau ở đâu à?

_ Dạ…oppa em… không sao!

_ Đây là Sung Min hyung anh lớn của anh, kế bên là Dong Hae em út của anh. Tụi anh cách nhau một tuổi thôi.

_ Dạ...em chào... các oppa_ Tiffany mặt biến sắc, giọng nói lấp lững mỗi khi Dong Hae đưa mắt nhìn cô.

_ Chào em, cứ gọi anh là Min hyung đi_ Sung Min vô tư cởi mở, chào hỏi với Tiffany.

_ Chào cô!

_ Haenie , sao nói chuyện lạnh lùng vậy, bạn gái anh mà!

Dong Hae không nói một lời, cầm áo khoác và chìa khóa xe ra khỏi nhà. Mặc cho Sung Min và Si Won réo gọi inh ỏi, anh không quay đầu lại. Anh sợ quay đầu lại, anh sẽ gây chuyện với Tiffany, anh sẽ làm cho Si Won, người anh của mình bị tổn thương. Anh muốn giải quyết êm đẹp, không cho Si Won biết chuyện tồi tệ này. Dong Hae lái xe thật nhanh trên phố, anh bấu chặt vào vo- lang, Tiffany không hề biết Dong Hae tuy là người lạnh lùng, nhưng đối với anh gia đình là quan trọng nhất. Anh không quan tâm ra mặt nhưng trong lòng anh họ có vị trí rất quan trọng với anh. Anh không cho phép ai làm tổn thương họ, dù anh biết Si Won là người mạnh mẽ nhưng cũng không muốn Si Won phải chịu tổn thương vì con ả đê tiện kia. Dong Hae nhắn tin cho Tiffany hẹn gặp ở chung cư nơi cô và anh thương qua đêm. Anh ngồi trên ghế so fa, ngã người ra sau chờ cô về.

Tiffany sau khi nhận được tin nhắn của anh, cô vội vã lấy lý do là phải về nộp bài gấp cho thầy, và cũng không cho Si Won trở về. Cô lê từng bước từng bước về chung cư, nỗi sỡ hãi đong đầy trong đầu cô, mở cửa phòng không gian tối mịt yên ắng lạ thường, cô với tay bật đèn, thấy anh ngồi giữa phòng khách giật mình khi làm rơi cả cái túi xách hành hiệu vừa mua. Tay chân cô run rẩy không bước đi nổi, mồ hôi đổ ra, sắc mặt tái nhợt không cón chút sinh khí. Anh nhìn cô tiến lại gần, túm tóc cô kéo lại gần mình.

Chát, chát.

_ Cô thật là bẩn thỉu mà! Cô quen anh tôi mà lên giường với tôi là sao? Cô coi Wonnie hyung của tôi là gì hả? Nói máu!_ Dong Hae một tay túm tóc, tay kía tát vào mặt Tiffany, miệng không ngừng tra hỏi.

_ …Oppa…nghe em giải thích, em quen Si Won lâu nhưng …mà người em yêu là anh…oppa xin anh đừng hiểu lầm…em sẽ chia tay với Si Won oppa mà…

_ Chuyện đó là tất nhiên, cô phải tránh xa anh tôi và tôi ra nghe rõ chưa?

_ Không oppa đừng bỏ em, em yêu anh mà oppa…xin anh đừng bỏ em! _ Tiffany quỳ dưới chân anh, van xin thắm thiết.

_ Tôi không cần biết cô làm cách nào mà rút đẹp với Wonnie hyung, cô mà để cho anh ấy biết chuyện này…thì cô sẽ không yên với tôi, còn nữa từ nay đừng làm phiền tôi!

_ Không oppa em yêu anh mà oppa. Oppa ghen phải không, em chia tay với Si Won oppa đừng bỏ em …em xin anh!

_ Lúc trước, tôi chỉ hứng thú với cô khi trên giường, còn bay giờ thì tôi muốn ói khi nhìn thấy cô.

Sau khi Dong Hae rời khỏi, có hai người thanh niên theo chỉ thị của Dong Hae dạy cho Tiffany bài học và hăm dọa trong ngày mai phải rời khỏi nơi này ngay lập tức nếu còn muốn giữ gương mặt xinh đẹp kia. Tiffany hoảng sợ vội thu gom hành lý biến mất ngay trong đêm. Si Won buồn khổ tìm cô, nhưng không liên lạc được, vài ngày sau cô nhắn tin cho Si Won xin lỗi vì phải xa anh thực hiện hôn ước gia đình, anh đành gạt nước mắt quên đi mối tình đầu của mình. Dong Hae giữ yên chuyện này cho đến bây giờ, nếu không phải Ryeo Wook nhắc đến cái tên đó, anh cũng chả nhớ.

* End Flash back *

_ Wow, cô ta thật giống Seo Ju Hyun, phụ nữ thật xấu xa mà!

_ Kyu Hyun- ssi anh nói gì thế, em là phụ nữ nhé!_ Tae Hee liếc xéo Kyu Hyun khi anh quơ đũa cả nắm về phẩm chất phụ nữ.

_ Oh… hyung xin lỗi, anh không cố ý Tae Hee_ Kyu Hyun cười khổ chắp tay làm dấu hiệu xin lỗi Tae Hee, ai chứ Kyu Hyun cũng chẳng muốn bị Tae Hae mổ sống đâu.

_ xí…Dong Hae - ssi, chẳng lẽ anh để cho cô ta quay lại với Si Won –ssi à, còn Ki Bum oppa của em thì sao?

_ Phải, mọi người nghĩ cách giúp Bummie hyung đi!

_ Cách thì bọn anh chưa nghĩ ra được, hơn nữa Si Won có tình cảm với Ki Bum hay không là chuyện để nói!_ Ye Sung ôm Ryeo Wook vào lòng thở dài, vốn dĩ anh đâu phải là người giỏi về chuyện này.

_ Tình cảm gì, cứ cho họ gạo sống nấu thành cơm là ok chứ gì!_ Dong Hae nảy ra kế hay, nháy mắt với mọi người.

_ Là sao? Cái gì gạo nấu thành cơm, Dong Hae – ssi anh nói gì thế, giờ nay mà còn giởn sao?

Dong Hae giải thích câu nói của mình, đó là do anh đút kết kinh nghiệm từ chuyện của anh và Eun hyuk. Anh kể cho mọi người ngày đó, vốn dĩ Lee Teuk không chấp nhận anh và Eun Hyuk quen nhau, nhưng do hiểu lầm câu nói của EunHyuk nên Lee Teuk nghĩ anh đã ăn sạch Eun Hyuk, gạo đã nấu thành cơm còn ngăn cản gì nữa, nên mới cho anh và cậu đính hôn với nhau. Nếu như Ki Bum trở thành người của Si Won thì coi như xong, Si Won vốn là người chững chạc, làm việc rất có trách nhiệm… chắc chắn anh sẽ không thể nào bỏ rơi Ki Bum.

_ Ya, ý kiến này hay đó Haenie, tuyệt lắm còn các em thấy sao, có tán thành không?

_ Em nghĩ cũng được, nhưng làm sao mà gạo nấu thành cơm đây Sungie.

_ Tèn ten ten…_ Kyu móc trong túi ta một gói thuốc nhỏ mằn trắng, hí hửng khoe với mọi người_ Vốn dĩ cái này tớ định sử dụng cho Minnie hyung, để tạo ra một đống Kyu con, nhưng nhường cho Si Won hyung lần này vậy.

_ Kim Kyu Hyun cậu dám xử dụng cái thứ đó với anh tôi à?

_ Dong Hae- ssi đây là ý anh đưa ra mà, chủ yếu là bây giờ làm sao để cho Si Won –ssi tới đây ?

_ Để anh thử.

Ye Sung lấy điện thoại ra gọi cho Si Won, anh nói với Si Won là Ryeo Wook vừa khóc vừa gọi điện thoại là Ki Bum bị ốm mà nhà không có ai, anh thì bận nên nhờ Si Won tới giúp. Si Won lúc đầu lưỡng lự nhưng nghe Ki Bum ốm nặng, anh đồng ý bảo sẽ tới ngay. Thế là Tae Hee dặn người hầu khi nào Si Won tới, đưa ly nước có pha thuốc của Kyu Hyun cho anh uống. Còn cả đám sẽ trốn phòng kế bên của Ki Bum nghe ngóng tình hình. Sau khi dặn dò xong, ai nấy vào vị trí thì gia nhân thông báo là Si Won đã tới, cả đám vội chạy lên phòng. Theo lời dặn của Tae Hee, cô người hầu đưa Si Won lên phòng của Ki Bum và không quên cầm theo ly nước.

_ Thưa Ki Bum thiếu gia, có Lee thiếu gia đến tìm cậu!

_ Chào Ki Bum! Cậu khỏe không?

_ Uả, Si Won hyung sao anh…?

_ Ryeo Wook bảo là cậu bị ốm, mà nhà không có ai nên nhờ tôi tới chăm nom cậu! Cậu thấy sao rồi, ổn chứ?

Ki Bum thở dài, chắc là do Tae Hee nghĩ ra, con bé này luôn lắm trò. Đúng là Ki Bum đang mệt, vì cứ nghĩ đến chuyện của Si Won và cô gái kia. Từ chiều cứ lo ủ rũ, không ăn uống gì nên cũng thấy choáng trong người. Cậu đứng lên, kéo ghế cho anh ngồi, anh ngồi xuống và hớp lấy ly nước của cô hấu gái đưa cho anh. Anh sờ trán Ki Bum, hỏi thăm tình hình của cậu, cả hai nói chuyện được vài câu, đột nhiên trong người anh cảm thấy nóng bức khó chịu, thân nhiệt của anh tăng lên đột ngột. Nóng quá, nóng quá… Ki Bum nhìn thấy Si Won mồi hôi cứ túa ra, cậu lấy khăn giấy lau mồ hôi cho anh.

_ Si Won hyung sao thế? Sao đổ mồ hôi lắm thế này?_ Bàn tay Ki Bum hết sờ trán rồi lại vòng qua cổ Si Won.



_ Tôi…nóng …nóng quá!

Ki Bum lo sợ, luống cuống mở vài cút áo trên áo của Si Won cho anh thoát khí,cậu cứ nói vào tai của Si Won, hơi thở cứ phà vào dái tai, trong anh trỗi lên sự ham muốn dâng cao lên đỉnh đầu. Anh đứng dậy xô cậu mạnh bạo vào tường, hai tay cậu bị anh siết chặt, anh cưỡng hôn cậu một cách mạnh bạo, cậu tròn xoe mắt nhìn anh, cậu lấy hết sức xô anh ra. Nhưng chưa kịp định hịnh anh đang vừa làm gì, thì cậu đã bị anh xô ngã xuống giường. Anh ngấu nghiến hôn đôi môi cậu đến sưng mọng, bầm tím, cậu cố vùng vẩy thoát khỏi nụ hôn của anh. Anh xé toạt áo của cậu ra dùng nó, cột chặt tay cậu vào thành giường, anh bắt đầu sờ soạng khắp người của cậu. Ki Bum hốt hỏang gào thét khắp cả phòng, cậu càng la anh càng hứng thú ngấu nghiến hai núm của cậu, tay anh mò mẫm xuống quần, cởi hết tất cả đồ của cậu và của anh. Ki Bum nhìn anh nước mắt rơi từng giọt Ki Bum tự hỏi, Sao anh lại làm thế với mình? Dù cậu rất thích anh, nhưng không thích bị anh cưỡng bức để thỏa mãn dục vọng, trong khi anh đang cặp kè với người khác. Cứ mặc cậu la , mắng chửi anh vẫn tiếp tục chiếm lấy cơ thể của cậu…tiếng gào thét, rên rỉ trong cơn hoang lạc vang khắp căn phòng.

Bên phòng kế đó, khác với căn phòng đầy tiếng rên rỉ của Ki Bum, bên trong đám người Tae Hee là hí hửng tranh nhau, chen chúc nhau dí tai vào sát vách tường mà nghe tiếng rên rỉ của Ki Bum và Si Won, họ vô tư cười đùa khi sự việc diễn ra như họ dự đoán. Họ đập tay nhau, bắt tay nhau vì kế hoạch của mình, và tính bước tiếp theo cho kế hoạch được trọn vẹn.

_ Kyu Hyun lúc nãy cậu bỏ liều lượng nhiều không?

_ Yên tâm đi, ít nhất Si Won hyung của cậu cũng phải ra 3, 4 lần mới hết thuốc.

_ Trời, còn gì hyung của em?

_ Ngày mai, phải làm sao Ye Sung- ssi?

_ Ưm…tạm thời cứ mặc bọn chúng, bọn anh sẽ về xem như không biết gì hết, ngày mai anh sẽ dẫn hai Umma tới xem màn kịch này. Dong Hae em cần phải kể cho Chullie Umma nghe về Tiffany, có Umma ra tay thì chuyện sẽ dẽ dàng hơn.

_ Ok, em biết rồi, chúng ta về thôi, khuya rồi!

Ba người chào tạm biệt hai em Ryeo Wook, Dong Hae ngồi trên xe thẩn thơ, chợt nhớ có chuyện cần nói với Hyuk Jun mà lo chuyện Ki Bum làm anh quên khuấy mất. Haiz…đành để dịp khác vậy. Đồng hồ điểm 11h đêm, cả nhà thức trắng chờ ba người họ về. Vừa bước vào nhà , Dong Hae đã thấy sát khí bao quanh mình, Kang In, Lee Teuk cau mày nhìn Dong Hae sao lại bỏ Eun Hyuk một mình chứ, cậu thức dậy không thấy anh chỉ thấy Sung Min ngồi gục đầu trên ghế, không khóc như mọi khi nhưng vội chạy khắp nhà tìm anh ở mọi ngõ ngách. Không thấy Dong Hae đâu, Eun Hyuk cứ ngồi ở ghế sofa mắt nhìn ra cửa mà chờ đợi anh về. Han Chul thì nghe Sung Min mách lại việc đột nhiên cả 4 anh em rủ nhau đi biệt tăm. Thế là cả nhà thức dậy hết chờ 4 anh em về mà hỏi chuyện. Dong Hae nhờ Ye Sung kể lại cho mọi người nghe, anh phải cho Eun Hyuk ngủ vì trông cậu rất mệt mỏi. Ye Sung gật đầu vỗ vai anh, anh xin phép 4 vị phụ huynh rồi bế cậu lên phòng.

_ Haenie…anh đi đâu vậy? Haenie bỏ Hyukie hả?

_ Không phải Hyukie, anh qua nhà Tae Hee tìm Ki Bum có chút việc, em đừng giận!

_ Em không…ọe…ọe…ọc..ọc

_ Hyukie…để anh bế em vào toilet nha!

Anh bế cậu vào toilet, vuốt nhẹ dọc theo sống lưng của cậu, cậu ói hết những gì ăn tối qua, anh không biết làm sao gánh chịu việc thai nghén dùm cậu. Eun Hyuk còn quá nhỏ với việc mang thai, cũng tại anh không biết kiềm chế hại cậu ra như thế này. Thấy cậu đỡ hơn, anh dùng khăn ướt ấm lau mặt và tay chân cho cậu, bế cậu lên giường, anh quỳ dười giường, tay vuốt má cậu ấn cần hỏi thăm.

_ Em thấy sao rồi nói anh nghe, em khó chịu lắm phải không?

_ Ưm…Haenie em muốn ngủ!

_ Ngoan, uống hết ly sữa này đi, em ói hết, bụng sẽ đói uống một ít nhé!

_ Vâng.

Eun Hyuk tu một hơi hết ly sữa mà Dong Hae đưa cho, vì nãy giờ đợi anh lâu quá, cậu buồn ngủ nhưng cố gắng đợi anh về, uống xong ly sữa, cậu mệt mỏi ngã qua ngã lại, anh chụp lấy ly sữa đặt xuống đất, ôm cậu vào lòng từ từ thả nhẹ xuống giường, anh nhanh chóng thay đồ ngủ rồi nằm kế bên cậu, kéo chăn đắp cho cả hai, anh ôm cậu vào lòng thật chặt. Tay anh vuốt lưng cho Eun Hyuk, miệng anh cười tủm tỉm, anh đang nghĩ tới ngày mà anh đón nhận hai thiên thần của mình, anh nghĩ hai đứa trẻ chắc sẽ giống cậu xinh xắn và đáng yêu như Umma nó. Càng nghĩ anh càng thấy mình thật hạnh phúc. Anh chìm trong giấc ngủ với giấc mơ hạnh phúc ngày mai.

---------------


* Biệt thự Shin Gia *

Sáng hôm sau theo kế hoạch định sẵn, hai vị phu nhân sẽ đến Shin gia lấy cớ là tìm Si Won, như đúng dự định 7 giờ sáng Lee Teuk, Hee Chul cùng đám con cháu hai nhà có mặt đông đủ tại Shin gia. Tae Hee và Ryeo Wook đã mở cửa sẵn chờ từ lâu. Cả đám già trẻ ngoại trừ Eun Hyuk không hiểu gì, nhìn nhau cười vì kế hoạch " gạo nấu thành cơm ". Hee Chul tung cú đá đạp văng cánh cửa sang một bên, Ki Bum và Si Won sau trận ân ái kịch liệt lồm cồm ngồi dậy, nhưng Ki Bum chỉ kêu lên một tiếng rồi ngã phịch ra vì hạ thể giờ như bị gãy làm đôi. Si Won hốt hoảng, anh không hiểu sao mình và Ki Bum lại trần như nhộng, tay Ki Bum còn vết hằn bị trói hôm qua. Trên người anh và Ki Bum đầy tinh khí nhớp nháp của cả hai, anh vội mặc áo và kéo chăn trùm kín cho Ki Bum. Nhìn qua hai vị phu nhân, anh cuối người không dám ngẩn cao đầu.

_ Ya, Lee Si Won con cho Umma biết con đang làm gì vậy?

_ Dạ…con… Umma…con không biết…không hiểu sao tụi con lại thế này!

_ Wonnie à, con nói thế mà nghe được sao? Con nhìn xem thằng bé kìa, vết thương đầy người cả dấu răng của con nữa, con định từ chối trách nhiệm à?

_ Wonnie ta dạy dỗ con ra sao? Còn đáng mặt đàn ông gì nữa? Ta thật có lỗi với Shin gia mà…hic…hic..

_ Umma…con…con…

_ Ya, con còn thua cả thằng Haenie nữa, nó là thằng ăn chơi, còn biết chịu trách nhiệm thế mà con…con làm ta thất vọng quá.

Lee Teuk và Hee Chul kẻ đánh người xoa, hăm dọa Si Won phải như thế nào với Ki Bum. Si Won cứ ậm ừ không nói năng gì, làm cho Ki Bum cảm thấy nhói lòng, thì ra mình chỉ là đồ vứt đi khi thỏa mãn nhu cầu của anh. Cậu buốn bã nói không nên lời cố gắng nuốt nước mắt ngược vào trong.

_ Lee phu nhân, Kim phu nhân đừng trách anh ấy nữa cháu không sao, cháu không cần ai chịu trách nhiệm hết. Mọi người ra ngoài hết đi, cháu muốn yên tĩnh.

Ki Bum tuổi thân chui rúc vào chăn, Lee Teuk kéo Hee Chul ra ngoài, cứ để bọn trẻ tự giải quyết, dây thun căng quá thì sẽ đứt, phản tác dụng, Hee Chul gật đầu đồng ý xuống nhà ăn sáng cùng đám nhóc tì dưới kia. Si Won mặc xong quần áo chỉnh tề, anh cứ nhìn Ki Bum cuộn tròn trong chăn, anh biết cậu rất buồn, nhưng giờ anh không biết phải nói thế nào với cậu? Anh cần phải có thời gian suy nghĩ, Ki Bum thì nghẹn ngào núp trong chăn mà khóc rấm rứt, cậu ghét anh từ đây về sao cậu sẽ không nghĩ tới anh nữa. Ki Bum nói thầm thì trong bụng “ Lee Si Won tôi hận anh cả đời này”.

-------------


Si Won chạy một mạch ra khỏi Shin gia không dám nhìn tới ai, vì quá xấu hổ. Ai cũng nhìn anh rồi nhìn hướng về phòng Ki Bum rầu rỉ, vậy là kế hoạch thất bại rồi. Tae Hee và Ryeo Wook nhìn nhau, mặt như đưa đám, hai người lo cho Ki Bum sẽ không vượt qua nổi cú sốc lần này. Ye Sung thấy hai anh em, cứ cầm nĩa buông xuống rồi thở dài, làm anh ray rứt trong lòng.

_ Hai đứa đừng như thế mà! Mọi chuyện sẽ ổn thôi!

_ Sungie à, chúng ta làm có sai không?

_ Ya, Wookie cháu đừng lo ta sẽ lo mà, sai hay không sao thì cũng đã làm rồi!

_ Haizz… thôi mà đừng như thế từ từ tìm cách khác_ Kyu Hyun thấy hai anh em tội nghiệp mà lên tiếng.

_ Phải rồi, bọn hyung sẽ phụ một tay, không để cho con ả Tiff…gì đó cướp mất Si Won đâu_ Sung Min cũng mở lời động viên anh em Tae Hee.

_ Mọi người đang nói gì thế, em không hiểu Haenie_ Eun Hyuk đang ngồi yên cho Dong Hae đút mình ăn sáng, nghe lóm chuyện nhưng chả hiểu gì.

_ Hyukie ngoan, đây là chuyện người lớn, em ăn nhanh đi! Há miệng đi nào!

Tae Hee và Ryeo Wook thấy không yên tâm, xin phép hai vị phu nhân và mọi người, đứng dậy chạy lên lầu xem Ki Bum, mọi người ở dưới nhà thấy thế chẳng ai ăn uống gì nữa. Dong Hae tuy ăn không vô, nhưng anh phải cho Eun Hyuk ăn hết phần ăn sáng, vì sức khỏe của cậu rất yếu nên anh chăm sóc kỹ lưỡng hơn. Tình hình không thấy khả quan khi Tae Hee trên lầu đi xuống bảo Ki Bum nhốt mình trong phòng không chịu gặp ai, Tae Hee bảo mọi người bận việc cứ về, cô và Ryeo Wook sẽ chăm sóc cho anh trai. Hai vị phu nhân đưa Eun Hyuk đi khám thai nhưng cậu khóc lóc đòi chơi với Tae Hee, nhị vị phu nhân cuối cùng cũng phải chìu theo ý của Eun Hyuk, còn đám con thì chia nhau đi làm. Dong Hae trước khi đi phải nhìn Tae Hee dẫn cậu lên phòng của nó thì anh mới yên tâm đi làm.



Kế hoạch “ gạo nấu thành cơm “ của anh em ba nhà, bị thất bại hoàn toàn. Si Won thì hối hận việc đã làm với Ki Bum nhưng anh không thể đối diện với tình cảm của Ki Bum, bởi vì , Tiffany đã xuất hiện, anh đang vẫn đang mộng mơ với mối tình đầu của mình. Nhưng dạo gần đây, Si Won cảm thấy hụt hẫng vì Ki Bum cố tình tránh mặt với anh, tất cả công việc ở Shin Dong đều giao lại cho Ryeo Wook và Tae Hee xử lý, nhiều khi anh lấy cớ vì hợp đồng có chút vần đề đến Shin Dong và cả Shin gia, nhưng vẫn không gặp được Ki Bum. Thấy Tae Hee và Ryeo Wook ở Lee gia anh hỏi thăm tình hình của Ki Bum chẳng đứa nào thèm trả lời anh. 

Còn Ki bum đau khổ vô cùng, khi biết sự thật do đám Tae Hee bày ra nhằm giúp cậu, Ki Bum không còn trách Si Won nữa nhưng cậu không thể đối diện với anh như bình thường. Từ ngày xảy ra chuyện, cậu luôn trốn trong phòng, giao hết việc lại cho Tae Hee và Ryeo Wook, cứ suốt ngày ủ rủ trong nhà , chẳng dao du với ai. Tae Hee và Ryeo Wook cũng phải bớt cắm rễ ở Lee gia mà thay phiên lo cho Ki Bum và công ty. Làm cho Dong Hae cũng một phen khổ sở, bởi Eun Hyuk không thấy Tae Hee qua chơi là trùm kín chăn hay bó gối trong phòng, cậu giận dỗi vứt hết đồ chơi. Thế là ngày nào mà Tae Hee bận ở nhà với Ki Bum thì anh phải đèo cậu và đống đố chơi sang Shin gia, chiều tối thì lại đến Shin gia rước cậu về.

Người khổ sở nhất trong chuyện tình Si Bum là Dong Hae và Ye Sung. Dong Hae thừa biết tính cách của Tae Hee sau một thời gian tiếp xúc và điều tra. Tae Hee rất tàn ác với kẻ thù nhất là những ai làm tổn thương đến người thân của nó. Chỉ qua vài lần cứu Eun Hyuk và bất chấp nguy hiểm cứu Ye Sung và Ryeo Wook trong vụ nổ súng ở Su Ju, đối với gia đình Tae Hee sẽ ra sức bảo vệ rất tuyệt đối, không cho ai làm tổn thương đến họ. Nếu lỡ như Ki Bum thật sự xảy ra chuyện gì, anh không biết Si Won chết như thế nào với Tae Hee? Chuyện chưa tới đâu, mà bây giờ mỗi lần gặp Si Won ở Lee gia là nó ghét ra mặt, chẳng nể nang ai cứ chửi xéo Si Won, nếu không phải anh và ye Sung hay đứng giữa ngăn nó đã nhào vố chiến tử với Si Won.

Ye Sung chẳng hơn vì Dong Hae vi mối quan hệ nhắng nhít. Một bên là vợ, anh trai vợ và em gái vợ còn một bên là anh chồng của em trai út và là em vợ của em trai kế. Anh chẳng biết phân xử làm sao, không thể trọng bên này bỏ bên kia. Cái đầu như muốn nổ tung ra khi mỗi lần Tae Hee và Ryeo Wook cấu xé, hành xác Si Won, anh mở miệng ra thì Ryeo Wook sẽ giận anh là bênh Si Won không theo phe mình, cậu khóc cậu giận anh phải năn nỉ hết cả ngày. Còn mà để cải nhau như vậy thì hai vị phu nhân sẽ lôi anh ra mà xử vì không biết dạy em. Chỉ có Dong Hae nhìn anh với ánh mắt cảm thông và hiểu nổi khổ của anh mà thôi.

---------------------------


Ngày 9/8…tại biệt thự Lee gia.


Bỏ qua chuyện rắc rối của Si Bum, cuối cùng thì ngày trọng đại nhất của Kim gia và Lee gia đã tới, hôn lễ của Dong Hae và Eun Hyuk được tổ chức hết sức long trọng tại Lee gia. Hiện giờ các quan khách đã có mặt đầy đủ tại sân vườn biệt thự Lee gia chứng kiến anh và cậu trở thành vợ chồng. Ngày mà anh mong chờ cuối cùng đã đến, sau mấy năm ăn chơi chát tán, giờ đây anh đã kiếm được một nữa của mình, cậu là người mà anh yêu nhất trong cuộc đời…tuy bây giờ trí óc cậu vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa thiêng liêng trọng đại của ngày hôm nay. Nhưng anh vẫn muốn thực hiện đầy đủ nghi thức phong tục chính thức cưới cậu về làm vợ mình, bởi Eun Hyuk là người mà anh yêu nhất trong cuộc đời này, dù cậu có người kém trí tuệ thì vẫn phải cho cậu cái vinh dự, hạnh phúc của ngày hôm nay.

Hôm nay, Shin gia chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho buổi hôn lễ ngày hôm nay. Tae Hee đã cho một đội súng tinh nhuệ ẩn nấp gần biệt thự chỉ cần có tính hiệu của Tae Hee thì sẽ ập vào bảo vệ an toàn cho mọi người. Hơn nữa, tất cả những quan khách , bạn bè mời dự phải có thiệp mời có con dấu của hai nhà Lee – kim, các thiệp mời không hợp lệ đều không được vào. Tae Hee còn cho đặt cả một máy kiểm tra bên ngoài biệt thự, đề phòng vụ việc Kwon Yu Ri, Tae Hee cho khám xét nghiêm ngặt các tiểu thư đi theo cùng cha mẹ của mình đến dự hôn lễ. Lỡ như có người vẫn " điên vì tình như Kwon Yu Ri", nuôi hi vọng làm vợ Dong Hae mà ám sát Eun Hyuk thì sẽ rất nguy hiểm, Tae Hee thực hiện chiến lược “ giết lầm hơn tha lầm” . Các tiểu thư không có thiệp mời, hay dấu hiệu mờ ám, và có hung khí trong người đều bị Tae Hee bắt giữ, chờ khi tiệc tan sẽ thả ra.

Giờ phút trọng đại đã đến, Dong Hae đang đứng trên khán đài cùng với Han Chul và cha sứ, tiếng nhạc nền trong hôn lễ trổi lên, Eun Hyuk xuất hiện với bộ Vest trắng chiếc nơ đỏ trên cổ áo, đôi môi đỏ tựa như son cứ chum chím lại, hai má ửng hổng như mặt trời con, cậu đi chính giữa Lee Teuk và Kang In, cứ thẹn thùng xấu hổ vừa đi vừa cúi xuống, đôi môi cứ chúm chím chu chu ra, cái đầu cứ hết nhìn Kang In rồi quay sang nhìn Lee Teuk. Dong Hae tay cầm bó hoa cô dâu, anh nhìn Eun Hyuk từ trên khán đài như muốn chết đi vì hành động xấu hổ đáng yêu của Eun Hyuk . Phía sau ba người là đôi " kim đồng - ngọc nữ " , Tae Min và Tae Hee là phụ dâu phụ rễ cùng Kang Teuk nắm tay cậu lên khán đài, Lee Teuk ôm Eun Hyuk khóc thút thít nói vài câu mới đưa tay cậu lại cho Dong Hae. Anh cúi đầu trước Kang Teuk thể hiện sự cám ơn với ba mẹ vợ, đưa bó hoa trên tay mình cho cậu, cậu thích thú nhìn anh cười hở cả lợi. Hai gia đình đứng hai bên, cặp rể phụ và dâu phụ đứng sau lưng anh và Eun Hyuk. Cha sứ trên tay cầm kinh thánh, bước lên bục cả hai người quay lưng lại đối diện với cha sứ.

_ Lee Dong Hae, con có đồng ý lấy Kim Eun Hyuk làm vợ dù cho sao này giàu có, nghèo khổ, hay bệnh tật con sẽ không bao giờ bỏ rơi vợ mình, một lòng một dạ thương yêu chăm sóc vợ mình?

_ Dạ, con là Lee Dong Hae, con đồng ý lấy Kim Eun Hyuk làm vợ, sẽ một lòng một dạ chung thủy, và đi hết quảng đường còn lại với Eun Hyuk, thưa Cha.

_ Kim Eun Hyuk, con có đồng ý lấy Lee Dong Hae làm chồng, dù sao nay giàu có hay nghèo khổ, bệnh tật con sẽ không bao giờ bỏ rơi chồng mình, một lòng chung thủy với chồng.

_ Dạ, con đồng ý làm vợ của Haenie ạ!

_ Vậy hôm nay, ta thay mặt Đức Chúa Trời tối cao vô thượng tuyên bố kể từ nay Lee Dong Hae và Kim Eun Hyuk trở thành vợ chồng. Ta chúc mừng cho đôi trẻ xin Chúa ban phước phò trợ cho chúng con giữ vững tình yêu và lời thế ước ngày hôm nay_ Amen.

Chíu, chíu, chíu...Bụp, Bụp, Bụp….


Bốp, bốp, bốp....



Hôn đi, hôn đi, hôn đi…

Khi cha sứ kết thúc lời tuyên thệ cho đôi trẻ, một loạt pháo bông bắn lên không trung chúc mừng cho đôi tân giai nhân nên vợ nên chồng. Tiếng vỗ tay hò hét của hết thảy anh em ba nhà và đám người Onew quậy phá làm cho cả khán đài cháy rực bởi nụ hôn kéo dài đến 3 phút của Dong Hae dành cho Eun Hyuk. Đám người Ye Sung thõa mãn với trò đùa nhố nhăng của mình, mới chịu buông tha cho Dong Hae và Eun Hyuk, họ bắt tay phụ với bốn vị phụ huynh tiếp khách. Kyu Hyun, kéo Sung Min nhìn lên khán đài trang trí đầy bong bóng, hoa hồng đỏ, anh mỉm cười làm Sung Min thấy lạ.

_ Hyunie em sao thế? Em mệt à?

_ Không phải Minnie à, lần sau em chắc là anh sẽ đẹp hơn cả Eun Hyuk, khi anh làm cô dâu của em.

_ Em sẽ lấy anh sao Hyunie?

_ Anh hỏi lạ chưa? Em yêu anh thì chúng ta phải kết hôn, còn nữa phải sinh cho em một vài Kyu con nữa ho ho ho!

_ Em tự mà sanh…xí! Anh ứ thèm lấy em!

_ Ya, hyung đứng lại đó cho em.

Khác với Kyu Min đùa giờn, cãi nhau chí chóe Ryeo Wook hiền dịu bên cạnh Ye Sung trầm lặng, cả hai đang đứng nhìn pháo hoa trên không trung, trao nhau những cái ôm ấm áp và những nụ cười bẻn lẻn trên môi.

_ Wookie ~ à, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn cả họ nhé, em sẽ là cô dâu tuyệt nhất trên đời này!

_ Sungie, em sẽ là người vợ bên cạnh chăm sóc cho anh nhé!

_ Không là anh chăm sóc cho em mời đúng, vợ yêu!_ Chụt _ Anh yêu em, Wookie!

Đáng lẽ ra Ki Bum chẳng muốn đi dự hôn lễ tí nào, nhưng vì Dong Hee không kịp về dự nên anh là con trưởng phải thay Appa mình đến chúc mừng với 4 vị phụ huynh. Khác với Hae Hyuk, KyuMin và Ye Wook tim hồng bay phấp phới trong gió. Ki Bum và Si Won thì như mặt trời và mặt trăng, hễ Si Won định đến bên cậu, thì cậu né tránh chỗ khác, khi có cơ hội nói chuyện thì cậu bị Tae Hee hay Ryeo Wook kéo đi và hai đứa kia không quên tặng cho anh cái ánh mắt chết người. Si Won thở dài sao anh cảm thấy buồn khi bị Ki Bum né tránh như vậy, từ ngày đầu gặp mặt anh ái ngại với nhựng cử chỉ thân mật và chăm sóc của Ki Bum, nhưng dần dần anh đã quen với nó bây giờ không được ai theo đuôi, không ai chăm sóc mình, anh cảm thấy hụt hẫng làm sao?

Buổi tiệc vẫn diễn ra linh đình náo nhiệt dưới sãnh và ngoài sân, Dong Hae và mọi người đang tiếp khách cùng nhau. Chợt nhìn không thấy Eun Hyuk đâu anh vội nắm lấy Tae Min đang lang thang gần đó anh hỏi, Tae Min bảo là Eun Hyuk buồn ngủ nên Tae Hee dẫn Eun Hyuk về phòng. Anh vội chạy lên phòng xem cậu thế nào, đúng là anh quên mất cậu đang thai nghén, lúc đầu không nên để cậu ở dưới này lâu. Trưa lên tới hết cầu thang, anh đã nghe tiếng kèn harmonica du dương theo điệu nhịp phát ra từ phòng anh. Dong Hae đi nhẹ thật nhẹ đến cửa phòng, khẻ mở hé cửa, thì ra Tae Hee đang thổi harmonica cho Eun Hyuk, cậu đang say giấc với bản nhạc từ chiếc kèn của Tae Hee. Cậu đã rơi vào giấc ngủ, Tae Hee ngưng thổi kèn, vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, cô lẩm bẩm độc thoại với chính mình.

_ Jae Jae à, anh phải hạnh phúc hơn mẹ nhé! Jun Jun vì anh đã làm tất cả, anh là Kim Eun Hyuk, anh là vợ của Lee Dong Hae. Lee Hyuk Jae khổ sợ ngày nào đà chết rồi nhé!

_ Em cũng sẽ không làm Jun Jun, em sẽ làm Tae Hee, nhưng dù trở thành ai chăng nữa, em sẽ ở bên cạnh bảo vệ anh mãi mãi, anh hai ngủ ngoan nhé!

Tae Hee tiếp tục thổi kèn bên ban công, những lới tâm sự của Tae Hee, Dong Hae hoàn toàn nghe hết, quả nhiên là nó muốn cho Eun Hyuk sống một cuộc sống khác, coi như Hyuk Jae và Huyk Jun hoàn toàn đã chêt. Anh tự nhủ với lòng, anh cũng sẽ cho cậu cuộc sống hạnh phúc cho dù cậu có bị thiểu năng suốt đời thì Kim Eun Hyuk mãi mãi là vợ và là người mà Lee Dong Hae này yêu nhất. Hyuk Jun, tôi sẽ thay cậu chăm sóc cho Eun Hyuk. Dong Hae gõ cửa phòng, làm như chưa nghe thấy gì, Tae Hee từ ban công quay lại, nhìn anh.

_ Dong Hae - ssi, anh không ở dưới nhà tiếp khách sao?

_ Ưm…anh không yên tâm, lên xem Hyukie chút rồi xuống lại, Tae Hee cứ gọi bọn anh là oppa đi nhé, đừng khách sáo nữa!

_ Vâng!

Dong Hae bước đến bên giường, anh kéo chăn lại ngay ngắn cho cậu, hôn lên bờ môi đỏ mọng đang chu ra, nhìn cậu lúc nào cũng đáng yêu. Lúc giận, làm nũng, hay lúc ngủ cử chỉ nào cũng đánh yêu vô cùng, thật không thể hiểu ông Dong Hyuk sao lại đối xử tệ với hai anh em như vậy, phải chi Hyuk Jun kể anh nghe hết mọi chuyện thì hay rồi! Nhưng nó đã muốn dấu thì cạy miệng nó ra cũng không được.

_ Ưm…Dong Hae oppa, em có thể hỏi anh câu này?

_ Ừh em hỏi đi!

_ Lời tuyên thệ của oppa lúc nãy …là thật chứ?

_ Đương nhiên rồi, Tae Hee đây không phải trò đùa mà em!

_ Vậy nếu như…em chỉ ví dụ…một ngày nào đó anh biết Hyukie oppa…ưm…oppa không như anh thấy bây giờ…có lẽ là do hoàn cảnh…anh ấy mới…

_ Tae Hee, lúc nãy anh đã thề trước Chúa, dù Hyukie có xảy ra chuyện gì thì em ấy mãi là vợ của Lee Dong Hae này, kể khi em ấy…là một kẻ sát nhân thì anh vẫn yêu em ấy hết trọn đời này, em hiểu chứ Tae Hee!

_ Anh không kinh tởm hay ghét anh ấy nếu anh giết người à?

_ Không!

_ Vậy em cám ơn oppa!

_ Vì chuyện gì Tae Hee?_ Dong Hae cố làm ra vẻ thắc mắc, thật lòng anh hiểu hết những lời Tae Hee nói và cảm ơn anh.

Tae Hee chỉ cười qua loa rồi bỏ chạy ra ngoài, anh nhìn nó ra khỏi phòng anh lắc đầu. Chẳng phải nó cũng là kẻ sát nhân man rợ hay sao, anh và gia đình hai nhà ghét nó khi nào. Cũng như nó nói là do hoàn cảnh gây ra, Eun Hyuk của anh bị ức hiếp như vậy họ có chết trăm lần đi nữa thì cũng đáng mà thôi. Hyuk Jun nó đang sợ Hyuk Jae của anh sẽ là một Goo Hee Jin thứ hai, thật là khờ mà, Eun Hyuk của anh là bảo bối mà anh yêu quý nhất làm sao mà anh làm Eun Hyuk tổn thương.

---------------


“ Shinee “


Sau ba ngày đám cưới của Eun Hyuk và Dong Hae diễn ra trong niềm vui sướng của mọi người, ai nấy trở lại sinh hoạt bình thường như mọi khi. Eun Hyuk và Dong Hae đã thành vợ chồng, nhưng vì sức khỏe của Eun Hyuk hiện chưa được tốt nên kế hoạch tuần trăng mật sẽ bị hoãn lại. Dong Hae vẫn đi làm như thường lệ, gần đây các nhân viên nữ đã không còn vây lấy anh, khi biết anh đã có vợ. Ki Bum, tâm trạng đã ổn đinh, Tae Hee lại rãnh rỗi tiếp tục sang Lee gia mà cắm rễ ở đó, hai người đang ăn và trò chuyện vui vẻ với Tae Min ở “ Shinee “ thì có tiếng chuông báo hiệu có khách đến, Key chạy ra mở cửa đón khách, cứ ngỡ là khách tới quán như bình thường ai ngờ là Si Won và một cô gái ăn mặc sặc sỡ vô cùng.

Tae Min thấy Si Won bước vào cùng cô gái, nhìn qua thấy nét mặt Tae Hee chuyển sắc, Tae Min đứng phắt dậy chạy vào quầy tiếp tân, nhấn số gọi ngay cho Dong Hae và Sung Min. Tae Min có đến Lee gia chơi, nên biết chuyện tình rối ren của Si Bum và chuyện Tae Hee ghét Si Won. Hôm nay anh lại dắt cả cô gái kia đến, Tae Min nghĩ phải thông báo cho người Lee gia biết cuộc chạm trán bất ngờ này, không ai cứu kịp thì chắc sẽ có án mạng tại Shinee. Bốn anh em Onew còn lại cũng biết tình hình không mấy khả quan, khi Tae Hee không ngừng dùng nỉa đâm đâm vào cái bánh đang ăn, mắt thì cứ nhìn Tiffany và Si Won nhứ toét cả máu. Si Won biết thế đụng mặt sẽ không hay, nên cố tình chọn bàn xa hơn ai ngờ Eun Hyuk ngây thơ vô tội là người châm ngòi cho trận chiến xảy ra. Si Won bắt đầu nheo mắt để ý hành động của Tae Hee, Tae Hee thấy anh và Tiffany bước tới gần, nó dựa đầu vào thành ghế, hay tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo cười nhếch mép đúng là tư thế mà Si Won từng thấy mỗi khi nó chuẩn bị công kích anh ở Lee gia, nhưng lần này Si Won chắc chắn người Tae Hee nhắm tới lần này là Tiffany

_ Wonnie hyung, Hyukie nè anh, chúng em bên này!

_ Ờh… chào Hyukie và Tae Hee – ssi!_ Si Won cười méo cả mặt, Eun Hyuk đã lên tiếng gọi, anh không thể không đến.

_ Xí…ăn mất ngon!

_ Si Won oppa đây là ai?_ Tiffany chỉ tay vào Tae Hee nhìn Si Won mà hỏi.

_ Cô bé này là Shin tiểu thư của Shin gia tên Tae Hee!

_ Chị chào em, chị tên là Tiffany_ Cô gái nở nụ cười thật tươi với Tae Hee.

_ Cô làm ơn đừng trưng bày ra bộ mặt đẹp đẽ giả tạo đó. Mắc ói quá!

_ Tae Hee em bị ốm sao! Mình về nhá_ Eun Hyuk nắm lấy tay Tae Hee lắc lắc đòi về.

_ Tae Hee – ssi, hyung biết là hyung có lỗi với anh trai em, nhưng khồng cần phải cư xử thế với bạn của anh! Em và bạn anh đều là con gái đừng nên cư xử thế,

_ Si Won - ssi , ăn nói cẩn thẩn! Loại con gái hạ cấp này chẳng đáng để em nói tới! Dù sao em cũng là tiểu thư của Shin gia đừng có ví em đồng hạng với thứ hèn hạ này nhá!

_ Con bé kia, ăn nó cẩn thẩn nhé, sao lại vô lễ với người lớn thế hả? Còn nữa tôi làm gì mà giả tạo hả?

_ Tae Hee, chị ấy giận kìa!_ Eun Hyuk thấy Tiffany giận run người, nét mặt giận dữ, cậu thu người núp phía sau Tae Hee

_ Hyukie oppa đừng sợ_ Lấy tay đẩy Eun Hyuk ra phía sau mình, Tae Hee chỉ thẳng vào mặt Tiffany_ Tôi nói vậy thôi, ai có tật thì giựt mình, vô lễ người lớn đở hơn cái loại con gái mà quen thằng anh đi lên giường với thằng em, thế đấy!

Tiffany nghe từng lời từng chữ của Tae Hee nói ra, xanh cả mặt, cả người đứng trơ ra như đá, cô không muốn cho Si Won biết chuyện nhơ nhớp này. Hơn nữa cô đang tiếp cận Si Won để có thể gặp lại Dong Hae, cô đã nghe báo chi đưa tin Dong Hae lấy vợ, nhưng báo chí không đưa ảnh vợ Dong Hae. Bởi Lee gia và Dong Hae không muốn Eun Hyuk làm mồi cho những cô gái đang cố săn đuổi Dong Hae, hôm đám cưới cô có đến Lee gia nhưng bảo vệ không cho vào, gọi cho Si Won thì anh khóa mấy, cô thật muốn biết cô gái nào mà hơn cô được làm vợ của Dong Hae. Cô nhìn Tae Hee như muốn bốc khói trên đầu, từ trước tới giờ chỉ có Dong Hae là người đầu tiên mắng được cô ngoài ra chẳng có ai cả, hôm nay cô bị Tae Hee sỉ nhục còn lôi chuyện xấu của cô ra mà lăng mạ thật không nhịn nổi, cô tiến tới gần Tae Hee. Chẳng thể nào mà tỏ vẻ gì hiền dịu nữa.

_ Mày thật không biết lễ độ mà?

_ Aaa…lộ đuôi cáo ra rồi kìa!

_ Tae Hee à, hyung xin em…anh biết là anh có lỗi với Ki Bum…

_ Hyung câm miệng lại đi, hyung không xứng gọi tên anh ấy đâu!

_ Si Won oppa anh tránh ra, em sẽ dạy dỗ nó…

Tiffany hùng hổ xong vào Tae Hee , khi Tae Hee đang tranh chấp với Si Won, cô định túm tóc của Tae Hae khi nó không để ý, thì Eun Hyuk từ đằng sau xô cô té xuống thật manh bạo, mặt Eun Hyuk đanh lại, hung tợn khác với thường ngày, Eun Hyuk hét thật to vào Tiffany làm ai có mặt ở đây cũng giật mình.

_ Sao chị dám đánh Tae Hee, chị là đồ xấu xa mà!

_ Hyukie oppa, lui xuống, nhìn em nè, em không sao mà! Hyukie oppa bình tĩnh!

Khi Tiffany té nhào xuống đất, Tae Hee nhìn ra sau thấy Eun Hyuk gương mặt giận dữ nó hốt hoảng ôm chầm lấy Eun Hyuk, miệng không ngưng kêu tên cậu. Những người chứng kiến Eun Hyuk xô Tiffany, không chỉ có Si Won, Tae Hee, năm anh em Tae Min mà còn có cả Dong Hae và Kyu Min, Ye Wook…Sau khi nghe, Tae Min thông báo cuộc chạm trán giữa Tae Hee và Si Won, Dong Hae gọi cho Sung Min đi đến Shinee, Sung Min còn lôi theo cả anh em Ye Sung và Ryeo Wook, chưa tới cửa đã nghe tiếng cãi nhau giữa Tiffany và Tae Hee, Dong Hae nhanh chóng đẩy cửa vào trong tíc tắc anh đã nhìn thấy một Eun Hyuk hoàn toàn khác, hay nói đúng hơn đó là một Hyuk Jun sống tiềm ẩn trong cậu bấy lâu, có lẽ như Tae Hee nói khi tinh thần không ổn định bị kích động tột độ, nó chỉ bộc phát một cách nhất thời để bảo vệ người thân và bản thân. Cậu bị Tae Hee lay mạnh cả người, bất giác cơn giận trong lòng bay mất, cậu nhìn Tae Hee với ánh mắt của Eun Hyuk ngây thơ ngày nào.

_ Oppa, Hyukie oppa…

_ Ưm…đau quá…TaeHae!_ Eun Hyuk bị Tae Hee bóp chặt vai mạnh bạo, cậu nhăn nhó rên rỉ.

_ Hyukie! Em sao rồi, lại anh coi!_ Dong Hae chạy lại gần Eun Hyuk, cậu bình tĩnh trở lại khi thấy anh.

_ Haenie, chị ấy định đánh Tae Hee chị ấy là người xấu!

_ Hyukie ngoan, được rồi theo anh về, chuyện này để Tae Hee giải quyết nha!

_ Hyukie oppa về với Hae oppa đi, em sẽ tới tìm oppa sau nha!

_ Nhưng mà…Haenie…

_ Không nói nữa mau theo anh về nhà, Hyukie không thương anh nữa sao, em hết nghe lời anh rồi!

_ Haenie, em không có…em về mà!

_ Ngoan…anh yêu Hyukie!_ Dong Hae nhìn bao quát mấy anh em xung quanh anh bế Eun Hyuk trên tay_ Mọi người em đưa Hyukie về trước đây!

Dong Hae vội bế Eun Hyuk ra xe, trước khi tinh thần của cậu bị kích động lần nữa. Dong Hae không thèm nhìn người con gái đang nằm dưới đất lấy một giây, từ lúc bước vào quán anh chỉ nhìn Eun Hyuk, nói chuyện với Eun Hyuk hầu như chẳng để ý tới ai, cứ thế đưa Eun Hyuk ra về. Tiffany cứ giương đôi mắt ngac nhiên nhìn anh khuất bóng, Si Won giúp cô ngồi dậy cô chưa kịp hỏi chuyện của Dong Hae thì Si Won đã lên tiếng thay.

_ Tiffany, anh xin lỗi nha em dâu của anh nó…bình thường thằng bé hiền lành không hiểu sao hôm nay…!

_ Em dâu? Chẳng lẽ thằng nhóc ấy là vợ của Dong Hae oppa?_ Tiffany cắt ngang lời Si Won nói.

_ Ừh chúng nó mới kết hôn được 3 ngày rồi!

_ Si Won oppa anh nói dối em phải không? Thằng nhóc đó sao xứng với Dong Hae oppa?_ Tiffany lắc đầu trước Si Won, cô không tin những lời anh nói.

_ Thế cô nghĩ cô xứng sao?_ Ryeo Wook chịu không nổi con cáo già trước mặt mình nên đành ra miệng.

_ Phải đó, em trai tôi là thiếu gia của ELF không xứng với Dong Hae của Su Ju chẳng lẽ là cô sao?_ Không nhịn nỗi những lời của Tiffany, Kyu Hyun lên tiếng mắng lại.

_ Cô nghĩ cô là ai mà có quyền bình phẩm chê khen vợ của em trai tôi? Cô là hạng phụ nữ như thế nào thì tự cô biêt lấy đi nhé!_ Sung Min hiền dịu ngày nào cũng chẳng nhịn lời nói chua ngoa của Tiffany với Eun Hyuk.

Tiffany bị đám người Kyu Min, Ye Wook mỗi người một câu sỉ nhục lăng mạ thậm tệ. Vừa tức giận chuyện của Dong Hae, vừa bị sỉ nhục vô tôi vạ, cô bám lấy Si Won mà khóc lóc như đang bị ức hiếp, Si Won cứ nhìn đám anh em nhà mình không hiểu nổi, mới gặp Tiffany lần đâu mà họ đã ghét cô như thế cả Sung Min nữa, anh nhớ Sung Min đã gặp Tiffany rồi mà sao lại ác cảm như thế.

_ Các hyung sao thế, sao lại có ác cảm với Tiffany?

_ Si Won - ssi, anh thật sự không biết gì sao, cô ta quen với anh nhưng lai lên giường với Dong Hae hyung, nếu không phải hyung ấy phát hiện ra sớm thì anh còn bị lừa dài dài.

_ Phải đó Wonnie là chính miệng Haenie nói ra đó, phải không cô Tiffany?

_ Wonnie hyung, Dong Hae là em trai anh, anh tin cậu ấy hay cô ta là tùy anh!

_ Oppa em…em…

_ Cô...Khốn nạn mà!

Si Won bỏ mặc Tiffany đang nài nỉ nước mắt đầm đìa, chạy ra khỏi quán, anh phóng xe bat mạng lang lách khắp Seoul, anh đau lòng thì ra năm đó cô không vì cái hôn ước mà bỏ anh là do cô xấu hổ bị Dong Hae phát hiện cô lừa dối anh, nên âm thầm lăng lẽ ra đi. Anh không muốn về nhà, không muốn đối diện với Dong Hae, anh không muốn cãi nhau, anh lái xe ra sông Hàn, anh muốn được yên tĩnh, qua ngày hôm nay, Tiffany cô không còn là gì trong lòng tôi nữa, thật tồi tệ!



Biết được bộ mặt thật của Tiffany, Si Won không nói năng lời nào bỏ đi ra khỏi quán, Ye Wook , Kyu Min và Tae Hee mạnh ai về nhà nấy, mặc kệ Tiffany cứ đứng hóa đá, giờ thì cô phải lãnh lấy hậu quả của việc làm năm xưa. Đám người Ye Sung ai nấy cũng nhìn cô khinh bỉ ra mặt, còn trong lòng cô nghĩ gì? Bằng mọi giá cô phải gặp Dong Hae mà hỏi cho ra chuyện, lẽ nào cô lại thua một thằng nhóc xấu xí đó chứ? Cô rất đẹp mà, ai cũng muốn đến bên cô ngay cả Si Won, lúc ở trường New York cô là hoa khôi ở đó mà. Không thể nào, không thể nào? Tại sao, tại sao Dong Hae không thể nào bị thằng đó cướp mất? Tiffany ngồi khụy xuống sàn không phải cô sợ bị Si Won ghét bỏ, đối với cô Si Won chỉ là con cờ để cô tiếp cận Dong Hae để hòng giành lại anh. Chuyện quan trọng là cô không thể tin Eun Hyuk lại người giữ được trái tim của Dong Hae cái mà cô đánh mất.


-----------



" Hae Hyuk' room "



Quay trở lại với Dong Hae, sau khi đưa Eun Hyuk từ " Shinee " về phòng anh tắm rửa thay quần áo cả hai, anh để cậu trên giường, anh ngồi đối diện nhìn cậu thật lâu, không nói với cậu câu nào. Cậu sợ anh giận mở tay anh ra chui rúc vào lòng, dụi đầu vào ngực anh làm nũng.

_ Haenie, sao Haenie nhìn em dữ vậy?

_ Hyukie nghe anh nói này, sao này dù có chuyện gì phải chờ anh tới, không được hành động như lúc nãy nghe không?_ Dong Hae đẩy Eun Hyuk ra khỏi lòng mình, nghiêm mặt nhìn cậu.

_...hức hức…em không muốn mà Haenie…tại cô ta xấu…cô ta định đánh Tae Hee mà!_ Thấy Dong Hae nghiêm nghị với mình, cậu sợ anh giận khóc rấm rức.

_ Anh biết cô ta xấu, rất xấu nữa…nhưng mà em rất yếu còn có em bé nè, em làm thế em bé sẽ đau hiểu chưa?_ Dong Hae không phải lo cho Tiffany chết hay sống, chỉ là anh sợ nhở lúc đó không có Tae Hee hay Si Won chắc chắn Tiffany sẽ làm tổn hại đến Eun Hyuk.

_ hức…hức Em bé đau à? Em xin lỗi Haenie! 

_ Hyukie ngoan, hứa với anh là không có lần sau nha nghe chưa, anh giận đấy!

_ Vâng, Haenie…hức hức!

_ Rồi bây giờ em ngồi yên nha, anh xuống lấy thức ăn cho em_ Anh đưa cá bông cho cậu ôm vào lòng chơi, anh đi xuống nhà lấy thức ăn cho Eun Hyuk.


Dong Hae thở dài bước ra khỏi phòng, Tae Hee và Eun Hyuk đúng là anh em song sinh mà. Tính cách thật không khác gì nhau. Ở Tae Hee bề ngoài nhìn vào nó đúng là đứa dữ tợn chả ai ăn hiếp được và không cho phép ai làm tổn thương người thân của nó, nhưng đôi khi anh vẫn bắt gặp một Tae Hee, hồn nhiên tươi cười đùa giỡn vô tư bày trò phá phách, rượt đuổi nhau khắp nhà với Eun Hyuk. Còn ở Eun Hyuk một cậu bé thiểu năng trí tuệ vui vẻ mà sống như không biết gì, nhưng sâu thẳm trong trí óc là một Hyuk Jun thứ hai, yêu thương và bảo vệ người thân của mình, anh còn nhớ ngày mà Yu Ri tát cậu chửi cậu, dù đau đớn tủi nhục cậu vẫn luôn miệng dành lấy anh về cho mình. Cũng như sự việc ngày hôm nay, khi Tiffany định tấn công Tae Hee bất giác tình thân trong lòng cậu trỗi dậy, cậu xô Tiffany ngả xuống mắng chửi cô ả, đó là do cậu bị kích động quá độ , cậu sợ Tae Hee sẽ bị thương…đây chính là mối quan hệ vô hình giữa Eun Hyuk và Tae Hee. Cả hai luôn luôn có " thần giao cách cảm ", họ luôn bảo vệ cho đối phương dù ở bất hoàn cảnh nào và tận dùng hết khả năng của mình.


Anh trở về phòng trên tay mang một tô cháo thơm phức, cậu đòi tự ăn một mình, nhưng anh không cho. Dong Hae rất thích chăm sóc cho Eun Hyuk như thế này, dù là tắm rửa hay đút cho cậu ăn anh vẫn thích tự mình làm cho cậu. Hơn nữa trong bụng Eun Hyuk còn đang mang giọt máu của anh, những việc anh làm cho cậu chỉ là nhỏ nhoi, làm sao cực khổ bằng cậu đang mang thai. Anh chỉ ước người mang thai là mình chứ không phài là Eun Hyuk.

_ Haenie…em no quá!_ Eun Hyuk lắc đầu không chịu ăn tiếp.

_ Hyukie ráng ăn thêm vài muỗng nữa nha, ăn ít quá em bé sẽ đói!

_ Em bé đói sao Haenie?

_ Phải, Hyukie nghe anh ăn nữa đi nào, há miệng đi!

Eun Hyuk ngoan ngoãn ăn hết tô cháo của anh, đối với Eun Hyuk , Dong Hae không bao giờ la, hay giân dữ anh luôn nói chuyện nhỏ nhẹ xuống nước với cậu. Bạo lực với Eun Hyuk sẽ làm cho cậu bị kích động, tinh thần sẽ hoảng loạn anh cũng không muốn cậu nhớ vế quá khứ tuổi thơ với những ngày tháng đòn roi của ba mình. Eun Hyuk vừa ăn xong, nằm lăn ra giường ôm con cá bông ngêu ngao hát, anh phì phì cười vợ của anh thật dễ thương, nếu không phải cậu đang mang thai anh sẽ đè cậu ra mà " yêu " ngay rồi. Anh để cậu chơi trong phòng, đi ra ngoài để kiềm chế dục vọng của mình. Vừa ra khỏi phòng, đã thấy Si Won nồng nặc mùi rượu ngay cầu thang, anh chạy lại đỡ Si Won nhưng bị Si Won hất tay ra, Dong Hae ngac nhiên thái độ của anh mình.

_ Wonnie hyung, anh làm sao vậy? Sao lại uống say thế?

_ Lee Dong Hae, em thấy anh ngốc lắm phải không? Sao em coi anh như thằng khờ suốt mấy năm qua hả? Chuyện của Tiffany và em… sao không nói với anh? Tại sao chứ?_ Si Won tức giận nắm cổ áo Dong Hae đè sát vào tường mà tra hỏi.

_ Wonnie hyung, em không nhớ chuyện này đã quá lâu rồi! Cô ta không xuất hiện em thật sự không nhớ mà hyung!

_ Thà là em nói cho hyung nghe, thà em chửi anh ngu, bây giờ phải để con bé Tae Hee mắng vào mặt anh là thằng đần thì anh mới biết mình bị người ta lợi dụng, sao em ác với anh vậy hả Haenie?_ Si Won đấm tay mạnh vào tường, anh thật sự rất tức giận không thể kiềm chế nổi.

_ Wonnie hyung chính vì em sợ anh buồn, em đã cố gắng quên chuyện này, nhưng không ngờ cô ta lại trở về tìm anh…em…xin lỗi hyung!_ Dong Hae nhìn Si Won mà đau lòng, chưa bao giờ anh thấy Si Won tức giận mà thiếu bình tĩnh như lúc này.

_ Apama ơi, Wonnie hyung đánh Haenie kìa…hu hu…apama ơi…

_ Hyukie, em mau về phòng anh không sao đâu, về phòng đi em!

_ Wonnie hyung…bỏ Haenie của em ra…bỏ ra mà…


Phịch!

Áaaaaa…

_ Hyukie!_ Eun Hyuk ngã lăn ra sàn, Si Won và Dong Hae hốt hoảng hét
lên.

_ hu hu...đ...au... qu...á Ha...nie_ Eun Hyuk ôm bụng rên la dưới sàn nhà.


Eun Hyuk nghe tiếng Si Won và Dong Hae cãi nhau ngoài hành lang, cậu chạy ra thấy Si Won vẫn một tay đang nắm cổ áo của Dong Hae, tay kia đấm mạnh vào tường, ép sát Dong Hae vào tường không ngừng chửi mắng, cậu khóc lên kêu bốn vị phu huynh cấu cứu. Trong khi chờ, mọi người tới cậu chạy lại kéo Si Won ra khỏi Dong Hae, nhưng Si Won lúc này đã say, men rượu làm cho anh mất lí trí anh hất tay thật mạnh làm cho Eun Hyuk mất đà loạng choạng té nhào xuống đất, cậu ôm bụng đau đớn, máu ở dưới hạ thể chảy ra, Dong Hae hốt hoảng xô Si Won ra, bế cậu trong lòng không ngừng kêu cứu.

_ Hyukie sao vậy nè, Umma…Umma…Hyukie bị chảy máu…Umma ơi!

Bốn vị phụ huynh, Ye Sung, Kyu Min, tất cả gia nhân nghe tiếng cậu gào thét chưa kịp chạy ra, lại nghe tiếng Dong Hae kêu gào thất thanh, họ tong cửa hối hả chạy ra, Lee Teuk và Hee Chul khi thấy máu từ chảy ra từ hạ thể của Eun Hyuk, mặt cậu xanh mét , cậu khóc lóc rên rỉ ai khiến hai vị phu nhân không cầm được nước mắt, Ye Sung, Kyu Min chạy xuống chuẩn bi sẵn xe chở Eun Hyuk đi bệnh viện, Kang In và Han Kyung kéo vợ mình ra để Dong Hae bế Eun Hyuk chạy ra xe, hai người cũng đau đớn nhìn vợ mình mà không cầm nước mắt, cầu xin sao cho Eun Hyuk được bình an.

_ Haenie…ơi…hức…hức…umma…ơi con đau quá…hức hức_ Eun Hyuk vẫn nằm trong vòng tay của Dong Hae, miệng vẫn không ngừng rên la.

_ Hyukie đừng làm anh sợ mà, không sao đâu chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay mà!_ Dong Hae tâm trí rối loạn theo tiếng rên la của Eun Hyuk, anh không ngừng hối thúc Kyu Hyun_ Kyu Hyun chạy nhanh đi mà, mau nhanh lên Hyukie chịu không nổi nữa rồi!

_ Umma ơi…Hyukie đau quá…hức hức…

_ Hyukie ngoan, có Umma đây rồi con dừng sợ mà!_ Lee Teuk đau lòng nhìn con rên la nhưng anh không biết làm sao.

Máu dưới hạ thể vẫn tiếp tục chảy ra, Eun Hyuk ôm bụng sắc mặt tái nhợt nhìn Dong Hae không ngừng kêu than, hai vị phu nhân khóc theo cậu từ lúc ra khỏi nhà đến khi xe bắt đầu chạy. Có lẽ do quá đau đớn và mêt mỏi, Eun Hyuk lại bắt đầu mê sảng miệng không ngừng kêu gọi Hyuk Jun.

_ Jun Jun…hức hức…đau quá…Jae Jae đau quá…

_ Hyukie, tỉnh dậy đi em, nghe anh nè đừng ngủ! Nguy rồi, Hyukie mê sảng rối, Kyu Hyun chạy nhanh lên!_ Nghe Eun Hyuk không ngừng gọi Hyuk Jun, Dong Hae biết cậu đã bắt đấu lên cơn mê sảng sắp ngất đi.

_ Jun Jun…hức hức đau quá…

_ Hyukie, Hyukie…em tỉnh lại đi mà Hyukie! Anh xin em, đừng làm anh sợ, Hyukie!

_ Mở mắt ra nhìn Chullie Umma nè con, Hyukie umma nè, đừng ngủ con!_ Hee Chul lấy tay béo mạnh vào má Eun Hyuk, không cho cậu sụp mắt xuống.

Kyu Hyun lòng cũng rối bới khi Dong Hae cứ thúc dục chạy nhanh, Kyu Hyun cũng đang mất bình tĩnh khi Eun Hyuk lại rơi trạng thái hôn mê, anh còn lo là song thai trong bụng cậu còn giữ được không? Anh vừa chạy xe không ngừng quay đầu lại nhìn Eun Hyuk, khiến Sung Minh lo lắng.

_ Hyunie, em bình tĩnh chạy xe đi, em mà rối lên chẳng được gì đâu, bình tĩnh đi Hyunie!

_ Minnie hyung, em lo quá…em sợ quá Minnie…!

_ Chúa sẽ cứu Hyukie mà, em ấy rất đang yêu, chắc chắn sẽ không sao!

Nói ra để cho Kyu Hyun an tâm chạy xe, trong đầu Sung Min cũng rối ren như to vò, lỡ Eun Hyuk có chuyện gì người hối hận nhất là Si Won chắc hẳn nó sẽ tự trách bản thân mình, 4 vị phụ huynh và anh em Ye Kyung sẽ chẳng để yên nhất là Lee Teuk. Còn tình anh em giữa Dong Hae và Si Won sẽ ra sao? Dong Hae sẽ như thế nào với Si Won nếu Eun Hyuk gặp chuyện?


------------------


" Tae Hee ‘ room "


Tae Hee đang vui vẻ thưởng thức món snack và sữa dâu quen thuộc của mình, hôm nay cô vô cùng sung sướng vì rửa được hận cho Ki Bum, nếu không phải vì Eun Hyuk kích động lên không thì cô đã xử lý Si Won và con ả Tiffany cho ra lẽ. Cô định chạy sang phòng Ki Bum kể chuyện lúc nãy cho anh nghe, đột nhiên bụng cô quặn đau, mồ hôi bắt đầu tuôn ra, nơi hạ thể đau buốt từng hồi, Tae Hee cố gắng đi lại giường nằm lên, chợp mắt cho qua cơn đau, nhưng lại nghe tiếng ai kêu văng vẳng bên tai, tiếng kêu thổn thức ngày càng to hơn, “ người đó “ đang đau đớn, sợ hãi phải chỉ có " người đó " mới có thể làm cho cô ra cảm giác này. Với tay lấy điện thoại, cô gọi điện qua Lee gia, nghe bác quản gia báo tin của Eun Hyuk , Tae Hee như chết điếng đi. Cô sợ hãi kêu Ki Wook tới giúp mình.

_ Tae Hee , em làm sao mà chán vã mối hôi thế?

_ Ki Bum oppa, chở em tới bệnh viện đi, Hyukie oppa gặp chuyện rồi!

_ Sao??? Được rồi, Wookie chúng ta đi thôi!

_ Tae Hee, để oppa dìu em!

Ba anh em nhanh chóng chạy ra xe, hướng thẳng tới bệnh viện, trong xe Tae Hee cũng không ngừng ôm bụng, cô cắn chặt cả môi mình đến bật cả máu, cô không muốn ai biết cô đang đau đớn quằn quại. Đây là bí mật mà Tae Hee đang cố giấu không thể cho ai biết cô và Eun Hyuk " có thần giao cách cảm ".

----------------


" Bệnh viện Seoul "

Eun Hyuk đã được đưa vào cấp cứu trong tình trạng hôn mê, máu ở hạ thể không ngừng chảy ra. Đèn ở phòng cấp cứu từ nãy giờ vẫn sáng, đã nửa tiếng hơn mà bác sĩ vẫn chưa ra. Trên dưới hai nhà Lee, Kim ai cũng như đang ngồi trên đống lửa. Sung Min cứ khóc thút thít bên cạnh Kyu Hyun đang ngồi bệch xuống đất, mặt nó thất thần hai tay đan chặt vào nhau. Ye Sung thì chạy tới chạy xuôi lo giấy tờ nhập viện cho Eun Hyuk, Si Won thì đứng tựa vách tường, anh xấu hổ chả dám nhìn ai lúc này. Bốn vị phu huynh thì cứ ôm lấy nhau động viên nhau, Dong Hae thì đứng ngay của phòng cấp cứu, chốc chốc anh cứ nhìn vao trong một cách tuyệt vọng. Đang lo lắng trong lòng, chợt thấy bóng dáng của Tae Hee và hai anh em Ki Wook đang đi dọc hành lang, anh điếng hồn, chắc nhờ trực giác của " anh em song sinh " Tae Hee biết chuyện mà mò đến đây. Nguy rồi nếu để Tae Hee biết Si Won làm Eun Hyuk ra nông nỗi này Chúa có xuống cũng không cứu kịp Si Won, anh nhìn tất cả mọi người gặng từng chữ ra.

_ Mọi người nghe rõ đây, chuyện Hyukie ngã là do tai nạn không được nói là do Wonnie hyung gây ra, một chữ cũng không được nói cho Tae Hee nghe.

_ Sao thế Haenie?

_ Đừng hỏi nữa, nếu không muốn Wonnie hyung chết dưới họng súng của Tae Hee!

Khi Dong Hae kết thúc lời nói của mình, thì ba anh em Shin gia đã đến gần ngay mình, Tae Hee chạy nhanh tới Dong Hae, sắc mặt trắng bệch không chút sinh khí, tay nó vẫn còn ôm bụng vậy là Eun Hyuk của anh vẫn chưa hết nguy hiểm.

_ Hae…oppa chuyện gì vậy? Hyukie oppa đâu, anh ấy bị gì?

_ Hyukie…Hyukie…

_ Sao…anh nói đi, nói đi!

_ Hyukie bất cẩn bị ngã…nên…anh không biết…bác sĩ vẫn chưa ra!

_ Anh…sao anh không coi chừng anh ấy…anh đi đâu hả? Anh làm gì mà để Hyukie oppa như thế?

_ Tae Hee bình tĩnh, Hae hyung cũng không muốn đâu mà, em nên nhớ anh ấy là chồng của Hyukie, người đau lòng nhất bây giờ là Dong Hae hyung mà! Tae Hee ngồi xuống đi, nghe oppa mau lên!

Ki Bum lúc này bình tĩnh nhất anh vội chạy lại ôm chặt Tae Hee, đẩy nó ngồi xuống ghế chờ, anh ngồi kế nó, anh ôm nó vào lòng, vỗ vào lưng nó từng nhịp bàn tay, mong cho nó bình tĩnh lại. Ryeo Wook chỉ biết nhìn Ye Sung, ôm lấy eo anh như muốn che sẽ nỗi lo cho anh. Có lẽ, do quá lo cho Eun Hyuk nên chẳng ai quan tâm và chú ý đến thái độ quá kích của Tae Hee dành cho Eun Hyuk, Dong Hae bây giờ gánh trên vai hai cái lo, thứ nhất là mạng sống của Eun Hyuk và thai nhi, thứ hai nếu Tae Hee mà biết Si Won…thì anh biết làm sao? Với khả năng của nó, anh làm sao mà cản nôi, Chúa ơi hãy giúp cho anh qua cơn hoạn nạn này!

Sau một giờ đồng hồ trôi qua, đèn phòng cấp cứu vụt tắt, bác sĩ từ trong đó bước ra, ông chưa kịp gỡ bỏ khấu trang thì Dong Hae và Tae Hee đã vồ lấy ông mà hỏi vồn vã.

_ Bác sĩ vợ tui sao rồi/ bác sĩ Hyukie oppa sao rồi?

_ Mọi người bình tĩnh, bệnh nhân và thai nhi tạm thời vẫn ổn, tôi đã chích thuốc cầm máu rồi, thai nhi đã ổn đinh, nhưng tình trạng “ người mẹ “ vẫn chưa được khỏe, cậu ấy vẫn rất yếu người nhà hãy chăm sóc cẩn thận, không nên để cho cậu ấy động thai lần nữa.

_ Vâng, cám ơn bác sĩ, tôi có thể vào thăm vợ tôi!

_ Đợi chúng tôi chuyển cậu ấy xuống phòng hồi sức!

Ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm, tất cả mọi người đều chạy theo hướng cô y tá chỉ đến phòng hồi sức thăm cậu, chỉ có mỗi Si Won là đi ngược ra cửa bệnh viện, anh không có mặt mũi nào vào trong nhìn Eun Hyuk, nếu anh không nông nỗi nhất thời, nén cơn giận đi thì đâu gây ra việc này, làm tổn hại đến Eun Hyuk và hai đứa cháu chưa kịp ra đời. Mà anh giận gì chứ, Dong Hae chỉ vì lo cho anh nên mới dấu anh, anh buồn bã lái xe ra khỏi bệnh viện không hề hay biết có người đã theo anh từ rất lâu.

---------------


Si Won’ room.

Si Won buồn bã chở về Lee gia, anh chạy ngay lên phòng, quăng đồ đạc khắp nơi, đạp tung hết mọi thứ, những khung hình của Tiffany lăn lóc dưới sàn nhà, những thứ đó anh đã trân trọng suốt bao nhiêu năm trời, cũng vì nó suýt nữa anh làm tổn thương em trai mình, suýt nữa thì mất cả đứa cháu mà ba mẹ anh đang mong đơi. Si Won cảm thấy hổ thẹn đã bị Tiffany lừa đau đớn, lại hờn trách Dong Hae vô cớ anh cười nhạo bản thân mình, đúng Tae Hee nói đúng anh là thằng đần dại dột còn làm tổn thương Eun Hyuk, đứa em bẻ bỏng mà anh coi như em ruột.

Anh đấm tay vào tường, đấm điên loạn máu bắt đầu rỉ ra, gia nhân ai cũng nhìn nhưng không dám can ngăn, họ sống trong Lee gia rất nhiều năm, có người ở từ thuở còn bé chưa bao giờ họ thấy nhị thiếu gia điềm tĩnh, vui vẻ lại ra nông nôi này. Ai cũng muốn vào ngăn anh lại nhưng cứ bước vào lại thụt chân ra, cứ thế đám gia nhân chỉ biết đứng ngó, bỗng một bàn tay của ai đó tách đám gia nhân, chen người vào rồi bước hẳn vào trong. Đám gia nhân nhìn ra đó Shin đại thiếu gia, thì ra Ki Bum đã bỏ Ryeo Wook và Tae Hee ở lại bệnh viện, lặng lẽ theo anh về Lee gia, cậu thấy anh tự hành hạ mình cậu đau lòng, không muốn thấy cảnh này, bước hẳn vào phòng cậu đóng cửa, chạy lại ôm chặt lấy anh từ phía sau.

_ Si Won hyung, em xin anh đừng tự hành hả mình nữa! Làm ơn!

_ Ki Bum à, cậu không hiểu đâu tôi là thằng tồi tệ như thế nào?

_ Em hiểu, em biết…nhưng mọi chuyện đã qua rồi, anh đừng tự trách mình nữa!

_ Tôi…tôi…_ Anh đính nói là tại mình mà Eun Hyuk mới bị đông thai, nhưng nhớ lời dặn của Dong Hae nên anh ngập ngừng không nói.

_ Dong Hae hyung cũng vì thương anh nên mới dấu, anh đừng giận hyung ấy!

_ Cậu biết rồi à? Tôi không giận Dong Hae chỉ là tự cảm thấy mình ngốc thôi!

_ Wookie đã kể cho em nghe, anh không ngốc chỉ là do cô ta hèn hạ thôi, đừng làm mình tổn thương vì hạng người đó, không đáng đâu anh!

_ Cậu nói đúng, cô ta không đáng để tôi nhớ tới!

Si Won cảm thấy nhẹ lòng khi tâm sự với Ki Bum, anh vỗ vai cậu rồi cả hai cùng nhau dọn dẹp căn phòng, Si Won đem vứt bỏ hết số hình và những kỹ vật của Tiffany. Dọn dẹp xong, anh vào tắm rửa thay quần áo cho sạch những gì của ngày hôm nay, khi anh trở ra thấy Ki Bum ngồi trên ghế sofa bên cạnh hộp cứu thương, cậu vẫy tay bảo anh lại gần.

_ Hyung đưa tay em băng bó cho. Nhanh đi, để lâu vết thương nhiễm trùng!

Si Won ngồi xuống sofa, anh ngoan ngõan đưa tay cho cậu rửa vết thương băng bó cho mình, anh cảm thấy ấm áp làm sao. Mỗi khi anh rít lên vì rác, cậu chu môi thổi vào vết thương rồi nhìn anh cười, cứ thế cậu băng cẩn thận vào tay anh, đã lâu rôi anh không được cậu chăm sóc, lâu lắm rồi không thấy cậu, không thấy ai quan tâm lo lắng cho mình, tim anh đập thình thịch, mỗi khi cậu nhìn anh cười. Nhưng qua hôm nay, cậu sẽ lại tránh mặt anh, anh không muốn, làm sao đây anh không muốn cậu tránh mặt anh nữa!

_ Ki Bum à, cậu còn trách tôi chuyện…kia không?

_ Bỏ đi hyung, là do đám anh em chuốc thuốc anh thôi, anh đừng nghĩ tới nữa!

_ Cậu có thể đừng tránh mặt tôi chứ Ki Bum?

_ Em…em…

_ Ki Bum, tôi rất khó chịu khi cậu tránh né tôi. Tôi rất buồn khi cậu không còn chăm sóc tôi, cậu có thề đừng tránh tôi. Làm ơn!

_ Nhưng em đối diện với anh thì tình cảm em không thể ngừng được, em không thể kiềm chế, anh hiểu chứ!

_ Tôi…ưm…anh hiểu Ki Bum, em có thể cho anh một chút ít thời gian để khẳng đinh tình cảm của anh. Anh không muốn coi em như cái phao để thay thế Tiffany, điều đó rất tàn nhẫn với em.

_ Vậy ý anh…?

_ Đừng tránh mặt anh…cứ để tư nhiên…anh cần phải quên những gì của Tiffany…em hiểu cho anh Ki Bum, em chờ anh chứ?

Ki Bum không trả lời chỉ bẽn lẽn cười mỉm gật đầu nhẹ với anh, Si Won mừng đến nỗi xem rơi nước mắt, anh xích lại gần hôn lên trán cậu như lời cảm ơn. Ki Bum cảm thấy vui sướng vậy là từ đây cậu cần phải tránh anh, vẫn có thể chăm sóc anh mà không sợ anh ngại.

---------------


Trở lại bệnh viện, Eun Hyuk đang trong phòng hồi sức, cậu chưa tỉnh lại vẫn đang thở oxy và truyền nước biển, đêm đã khuya, y tá vào nhắc nhỡ chỉ một người được lở lại chăm sóc cho Eun Hyuk, Dong Hae tranh phần ở lại mặc cho Lee Teuk cố năn nỉ để chăm cậu. Nhưng rốt cuộc ai cũng phải chịu thua, thế là ai nấy đến bên giường hôn lên trán cậu rồi bước ra phòng đi về. Tae Hee nhìn anh chăm chằm, tiến lại gần anh thì thầm.

_ Hae oppa lúc nãy em hơi quá lời…em xin lỗi oppa!

_ Tae Hee em mắng đúng mà tại anh không chăm sóc cho vợ mình, anh không giân em, vì em lo cho Hyukie mà!

_ Vâng, em xin lỗi…anh cố gắng chăm nom Hyukie oppa nhé, em xin phép về!

_ Em thật tốt Tae Hee, Hyukie có bạn như em thật may mắn, phải chi em là em ruột của em ấy thì hay nhỉ?

_ Ơ…em làm sao có thể là em ruột của Hyukie oppa chứ?


_ Tae Hee ~ anh chỉ nói nếu như thôi…làm sao em có thể là em của Hyukie!

_ Phải, thôi em về. Mai em sẽ vào thăm anh ấy, chào oppa!

_ Chào em!

Dong Hae nhìn Tae Hee chạy nhanh khỏi hành lang bệnh viện, anh soa cằm của mình thở dài. Anh và Tae Hee giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy. Anh cố bắt nó, nó thì cố vùng vẫy né tránh. Nhưng “ giấy không bao giờ gói được lửa “, một ngày nào đó anh cũng giải mã uẩn khúc của gia đình Eun Hyuk, chỉ là thời gian mà thôi. Anh kéo ghế ngồi bên cạnh cậu, nắm lấy đôi tay trắng trẻo thon nhỏ, anh hôn lên rồi áp vào má mình, anh cứ ngồi thế nhìn cậu, đến khi mệt mỏi ngủ thiếp lúc nào cũng không biết.

Sáng sớm, sương xuống lạnh đến thấu da thịt, trong căn phòng trắng xóa đầy mùi ete, Eun Hyuk hé mở đôi mắt, cậu thấy nó lạ lẫm với mình, cậu sợ sao không có ai bên mình Dong Hae, Umma, Tae Hee…không có ai hết cậu sợ hãi, cậu khóc lớn làm anh đang gục dưới chân cậu giựt mình tỉnh giấc, Eun Hyuk của anh tỉnh rồi, anh vui quá, anh đứng lên cho cậu thấy mình, hôn lên trán hôn lên đôi mắt ngấn nước, nắm tay cậu vuốt ve.

_ Hyukie, anh đây, anh ở kế bên em nè, ngoan đừng khóc!

_ …_ Vì cậu vẫn còn thở Oxy nên chỉ gật đầu nhẹ với anh.

Dong Hae bấm chuông đỏ trên giường, chừng 5 phút sau, bác sĩ đến khám lại cho Eun Hyuk, bác sĩ khám một hồi nhìn anh cười mọi chuyện coi như ổn. Eun Hyuk chỉ cần giữ sức khỏe và đừng để té ngã như hôm nay. Y tá đến gần gỡ oxy và dây truyền nước biển, bác sĩ và y tá ra ngoài, anh lại đầu giường ngồi xuống, anh đỡ cậu ngồi dây cho lưng cậu tựa vào lòng mình, hai tay bao quanh cơ thể cậu, anh cúi xuống hõm cổ hít hà mủi sữa tắm ngọt ngào.

_ Hyukie, hết đau chưa nói anh nghe!

_ …hức hức…chỗ này…hức hức…Haenie_ Ấm ức trong lòng, cậu khóc lóc chỉ tay vào cái bụng méc với anh.

_ Nín, anh xoa cho em nha! Tại anh hết, làm vợ anh ra nông nỗi này, anh xin lỗi nha Hyukie!_ Dong Hae biết cậu đang mè nheo làm nũng, anh lấy tay xoa xoa vào bụng, hôn lên má cậu.

_ Haenie… em đói quá!

Dong Hae đứng dậy nhờ cô y tá đang trực bên ngoài mua cháo và sữa dâu giúp anh, anh không yên tâm để cho cậu một mình. Một lúc sau, cô y tá bước vào với hộp cháo cá thơm nực nồng và hộp sữa dâu. Anh kéo ghế ngồi đối diện vừa thổi vừa đút cho Eun Hyuk. Có lẽ vì quá đói, mà cậu ăn rất nhanh làm anh đút không kịp

_ Hyukie từ từ thôi, còn nhiều mà em!

_ Hyukie đói quá, em bé cũng đói nữa!

_ Ừh…Hyukie của anh thương em bé quá! Hyukie có thương anh không?

_ Thương mà, Hyukie thương Haenie mà!

Đút cho cậu ăn xong, trời cũng sáng hẳn hai vị phu nhân cũng đã có mặt để thay anh chăm sóc cậu. Lee Teuk nhăn nhó khi Dong Hae mua cháo ở bệnh viện cho Eun Hyuk trong khi anh và Hee Chul đã cố dậy sớm để nấu súp cho Eun Hyuk, Dong Hae giải thích mãi vì Eun Hyuk qua đói nên anh phải thế… Cuối cùng thì Lee Teuk cũng cho qua ải, khi Eun Hyuk ôm lấy Lee Teuk nũng nịu. Hee Chul thì lấy sữa ấm đem từ nhà đến, đút từng nuỗng cho Eun Hyuk, cả hai bà mẹ chăm sóc cho cậu. Anh ra ngoài phòng điện thoại cho Sung Min là anh sẽ ở đây tới khi Eun Hyuk về nhà, nhờ Sung Min lấy ít đồ cá nhân cho anh và Eun Hyuk. 

Dong Hae nhắn tin cho Si Won báo tình hình của Eun Hyuk và cũng kêu anh đừng tự trách bản thân mình, mọi chuyện đã qua rồi. Thấy Si Won nhắn tin cám ơn mình, Dong Hae thở phào nhẹ nhõm, chợt nhớ phải nhắn tin cho người quan trọng Hyuk Jun, chắc nó cũng lo cho " anh hai " của nó, anh nhắn tin bảo Eun Hyuk đã tỉnh lại rồi gửi tin nhắn cho Tae Hee.



Eun Hyuk ở trong bệnh viện được hai ngày, cậu hết đau bụng sắc mặt cũng hồng hào, tươi tỉnh hơn, mọi người vẫn cứ thay phiên nhau tới thăm, chăm sóc cho cậu đặc biệt là Si Bum, cặp đôi này luôn đi chung với nhau mỗi khi tới thăm Eun Hyuk. Ai cũng thấy thắc mắc lạ thường, Ki Bum vội giải thích cho mọi người, họ chưa thành đôi như mọi nghĩ chỉ là đang trong giai đoạn tìm hiểu mà thôi. Dong Hae luôn bên cậu 24/24, Tae Hee ở chơi với Eun Hyuk đến chiều tối mới chịu ra về. Hôm nay là ngày thứ ba cậu ở bệnh viện, hai vị phu nhân ở nhà nấu món ngon để bổ dưỡng cho Eun Hyuk, Dong Hae vì có việc quan trọng ở công ty, trong phòng bệnh bây giờ chỉ có Tae Hee và Eun Hyuk.

_ Tae Hee, xuống dưới chơi đi!_ Eun Hyuk đứng bên cửa sổ, chỉ tay khu vườn trong sân bệnh viện.

_ Được oppa ngồi trên xe lăn này đi, em đẩy anh đi nha!

_ Ngồi xe này kỳ lắm Tae Hee, anh đi được mà!

_ Không, không chịu thì ở lại yên trong phòng.


Eun Hyuk dậm chân dậm cẳng cũng chẳng ăn thua gì với Tae Hee, rốt cuộc cậu cũng phải ngồi yên trên xe cho Tae Hee đẩy đi xuống dưới. Cả hai ra khỏi phòng vào thang máy, chỉ tích tắc là đã ở dưới sãnh biện viện. Tae Hee đẩy cậu ra sân vườn bệnh viện, dìu cậu ngồi trên ghế đá, cơn gió thoáng qua làm cho cậu run bật lên, vì lúc nãy đị vội vàng cả hai quên mất thời tiết đang se lạnh. Tae Hee bảo cậu ngồi yên ở đây, mình chạy nhanh về phòng bệnh, lấy áo khoác và nón len cho cậu. Chỉ còn mình Eun Hyuk là ngồi trên ghế đá thẩn thơ nhìn khung cảnh xung quanh, cậu cứ mãi nhìn không hề hay biết có người nét mặt hung tợn, nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sông đi lăm lăm về phía của mình.

_ Còn nhớ tao chứ hả?

_ Chị là…à…chị là người xấu hôm bữa!

Tiffany từ ngày bị lăng nhục ở " Shinee " , cô luôn tìm cách gặp lại Dong Hae, cô đã theo dỏi, rkhó khăn lắm mới biết anh đang ở bệnh viện chăm sóc cho Eun Hyuk, cô còn biết Eun Hyuk đã mang thai gần hai tháng. Ông trời thật chớ trêu mà, ngày xưa cô luôn mong ước mang thai với Dong Hae khi hai người còn quen nhau, để danh chính ngôn thuận về làm dâu Lee gia, nhưng anh rất cẩn thẩn luôn sử dụng vật ngừa phòng không bao giờ cho ai có hội có thai với anh, cũng như bao cô gái khá Tiffany không bao giờ đạt được mục đích của mình cho đến ngày bị anh bỏ rơi. 

Vậy mà Eun Hyuk lại mang thai, giọt máu của Dong Hae, được anh chiều chuộng yêu thương, cô đã theo dỏi suốt hai ngày thấy Dong Hae luôn nâng niu, bồng bế và chăm sóc cậu từng li từng tí. Tiffany nhớ lại những ngày tháng trở thành người tình của Dong Hae, anh chỉ cần cô mỗi khi anh có nhu cầu, giúp anh vui vẻ, ngoài ra thì chẳng mấy gì gọi là yêu thương, nên cô mới cố bám víu vào Si Won để lỡ có bị Dong Hae bỏ thì cũng còn Si Won bên cạnh, nhưng cô tính già hóa non không ngờ Dong Hae lại là em trai Si Won, thế là trong một đêm cô mất cả chì lẫn chày. Bây giờ, dù không giành Dong Hae lại cho mình, nhưng cũng chẵng muốn ai có được Dong Hae, cô phải đạp đỗ mọi thứ?

_ Mày là gì của Dong Hae oppa?

_ Em là vợ của Haenie.

Chát, chát!

_ Chị làm gì vậy chứ?...hu hu…chị là đồ xấu xa mà…Haenie ơi!

_ Câm miệng lại, “ Haenie ” không phải để cho mày gọi đâu?

_ Tiffany, cô làm gi thế?

Từ đằng xa, Si Won và Ki Bum đã chứng kiến Tiffany đánh Eun Hyuk, hai người nhanh chóng chạy lại. Si Won kéo Eun Hyuk lại, ôm cậu vào lòng vỗ về, lấy tay xoa xoa đôi má trắng ngần, đang ửng đỏ hằn dấu tay trên đó. Ki Bum không nén được giận với lời nói và hành động trơ trẽn của Tiffany, vốn xưa nay là người điềm đạm hiền lành, Ki Bum không nhịn nỗi mà núm tóc Tiffany kéo thật mạnh rồi quăng cô ta ngã phịch xuống đất.

_ Cô thật quá đáng, sao cô dám đánh em ấy hả?

_ Mày là ai mà dám xen vào chuyện của tao?

_ Là người yêu của tôi thưa cô Tiffany, tôi là anh chồng của Eun Hyuk đương nhiên người yêu của tôi có quyền thay tôi lo cho gia đình tôi!

_ " Người yêu "?_ Tiffany cười khẩy nhìn Si Won_ Si Won oppa anh đùa với em hả? Hết Dong Hae rồi tới anh, toàn một lũ biến thái bệnh hoạn mà!

Chát, chát.

_ Cô nghĩ cô là ai mà dám bình phẩm Wonnie của tôi hả? Bệnh hoạn còn đở hơn thứ như cô, cô còn tệ hơn cả một con điếm!

_ hic hic…Wonnie hyung chị ta đánh Hyukie…đau quá!

_ Nín, hyung thương nha, chúng ta lên phòng thôi Bummie, không nên nói nhiều với hạng người này sẽ làm hạ thấp nhân phẩm của chúng ta!

_ Lee Si Won anh đứng lại cho tôi, anh dám hạ nhục tôi vây hả?

_ Tránh xa hôn phu của tôi ra, đồ bẩn thỉu!_ Ki Bum kéo Tiffany ra xa, khi cô cứ tiến tới gần Si Won và Eun Hyuk.

Tiffany không ngờ có ngày mình bị Si Won hạ nhục một cách thậm tệ, chẳng những vậy trước mặt cô còn đem một thằng con trai, bảo là người yêu của mình ra khoe khoang, vốn dĩ thì Tiffany chẵng yêu gì Si Won chỉ gì cái mác Lee thiếu gia của Su Ju. Nhưng Tiffany là ngươi tham lam thứ mà cô vứt bỏ đi không cần tới, cô cũng chẳng cho ai lấy, huống chi giờ đây Dong Hae đã lấy vợ. Giấc mộng làm vợ của Dong Hae kể như thành mây khói, cô chỉ biết hy vọng Si Won vì say đắm sắc đẹp của mình mà quay về với cô. Nào ai ngờ anh lại lôi ra " người yêu " trước mặt cô, lại còn đánh và sỉ vả cô, còn anh thì cứ đứng đấy mà nhìn. Tiffany này làm sao để yên cho anh hạnh phúc khi cô đã mất tất cả.

_ Lee Si Won, tôi và anh đã lên giường với nhau, anh phải chịu trách nhiệm với tôi. Anh không được lấy ai ngoài tôi!

_ Thế cô cần tôi chịu trách nhiệm không thưa cô Tiffany?

_ Dong…Hae oppa…anh…em…

Dong Hae đến cùng Kyu Min từ xa đã nghe trọn hết đoạn đối thoại của Tiffany và Si Bum, cả ba đều nhìn Tiffany, muốn nôn mửa bởi sự trở trẽn đến bản thỉu của cô. Trên đời này sao loại có con gái dày mặt như thế chứ? Nghe tiếng Dong Hae từ xa, Eun Hyuk thoát khỏi vòng tay của Si Won, chạy lại bên Dong Hae tay chỉ chỏ về phía Tiffany, cậu khóc lóc méc với anh chuyện Tiffany mắng mỏ và đánh mình.

_ Haenie…cô ấy đánh em…mắng em…hic..hic!

Dong Hae ôm Eun Hyuk vào lòng, dỗ dành cậu, ngẩng mặt cậu lên thấy vết đỏ trên má, anh đưa cậu cho Kyu Hyun trông chừng. Anh tiến lại gần phía Tiffany, đạp thẳng vào bụng cô ả khiến cô té thật mạnh xuống nền đất, chưa hết anh chạy lại một chân quỳ xuống tay núm tóc Tiffany.

_ Tiffany năm xưa tôi thương tình cô làm cho tôi sung sướng, nên chỉ nhẹ tay với cô. Nhưng tôi đã từng nói nếu muốn giữ gương mặt thì đừng làm phiền tôi, giờ thì cô tư chuốt lấy!

Rẹt, rẹt, rẹt!

Áaaa….

_ Lee…Dong…Hae…anh dám!

Dong Hae lạnh lùng gương mặt đanh lại, rút dao trong người rạch ba nhát trên mặt Tiffany, trước sự chứng kiến của tất cả anh em của mình. Tiffany nhìn anh đau đớn, năm xưa cô làm tổn thương Si Won nhưng ít ra Dong Hae vẫn chỉ cho người đánh cô dằn mặt, không ngờ anh rạch mặt cô chỉ vì cô đánh Eun Hyuk, đủ để thấy Eun Hyuk là người quan trọng của Dong Hae, cô nhìn Si Won như muốn cầu cứu, rất tiếc cho cho cô giờ đây chẳng ai có thể nhịn nổi những hành động và lới nói của cô lúc nãy.

_ Cô đừng nhìn tôi, tôi không giúp gì được đâu, cô tự làm tự chịu đi, còn nữa tôi và cô tuy có quan hệ nhưng tôi chắc là tôi không phãi người duy nhất!

_ Phải đó cô hãy từ bỏ ý đồ ngu xuẩn đi, hãy sống cho tốt vào!

_ Hyunie, chúng ta đi thôi, thiệt chướng mắt mà!

_ Hyukie, anh bế lên phòng nhé, tay em lạnh quá! Đi nào, vợ yêu của anh!

Cả bọn bỏ mặt Tiffany ôm mặt mà khóc, cô mà có chết thì cũng chẳng ai nhỏ cho một giọt nước mắt nào đâu. Thật sự là không biết Tiffany may mắn là Dong Hae không giết cô, hay là Tae Hee chưa kịp chạy xuống nhìn thấy cô đánh Eun Hyuk. Chúa đã cho cô mạng sống thì cố gắng mà giữ lấy đừng làm điều dại dột rồi chuốc lấy hậu quả thê thảm. Tae Hee tay cằm áo khoác tung tăng trên hành lang, chưa kịp đi hết nửa đường là thấy cả đám người Si Won đang đi tới, Dong Hae thì đang bế Eun Hyuk trên tay, Tae Hee lon ton chạy lại cười toe toét.

_ Ủa mọi người tới rồi hả? Em đang định đi xuống dưới.

_ Oh…bọn anh gặp nhau ở dưới sân, lạnh quá nên oppa đưa Hyukie về phòng.

_ Hyukie oppa, lạnh không mặc áo khoác vào đi! Chúng ta vào phòng thôi!

_ Nào tất cả vào phòng hết đi, Wonnie hyung, Bummmie!

Tất cả ai nấy vào phòng bệnh của Eun Hyuk, Tae Hee và Eun Hyuk đem bộ ráp hình mà Kyu Min mới mua cho Eun Hyuk đổ hết ra trên giường, tranh nhau mà chơi. Eun Hyuk mê mẩn với đống đồ chơi mới, quên hẳn luôn chuyện gì vừa xảy ra với mình. Kyu Min và Dong Hae thì ngồi nhấm nháp thưởng thức cafe nóng cho ấm người trò chuyện về công việc sắp tới của công ty. Chỉ có Si Won và Ki Bum thì đứng ngoài hành lang trò chuyện với nhau.

_ Ưm...Ki Bum lúc nãy anh nhận em là người yêu của anh, em không giận chứ?

_ Không sao, Si Won hyung em biết anh làm vậy vì Tiffany mà!

_ Không phải, anh không phải lên mặt với Tiffany, chì là anh muốn cho cô ta thấy anh củng tìm được người tốt hơn cô ta gấp vạn lần! Hơn nữa anh không muốn cô ta sĩ vả em!

_ Vậy em chỉ là " người yêu " của anh trước Tiffany?

_ Em là người yêu của anh...bất kể khi nào em muốn Bummie!

_ Ý anh là...?

_ Thì là...như anh đã nói..._ Chụt _ Si Won hôn phớt lên môi Ki Bum. Cậu xấu hổ, dấu hai mặt trời bé con vào lòng bàn tay chạy thẳng vào phòng Eun Hyuk.


Chuyện của Si Bum coi như đã xong, họ đã hiểu và đến với nhau trong sự vui mừng háo hức của hết thảy anh em và các vị phụ huynh ba nhà. Eun Hyuk cũng đã khỏe hẳn, bác sĩ cho phép cậu về nhà, Dong Hae vẫn chưa an tâm, không cho cậu đi lại nhiều, khi anh có ở nhà hầu như cậu bị cấm túc trong phòng, ngồi yên trên giường mà chơi. Eun Hyuk cũng rất nghe lời nghe Dong Hae, luôn làm theo ý kiến của anh.


_ Hyukie ngoan, đừng nhảy nữa lên giường nghỉ ngơi đi em!

_ Haenie, ngủ với em nha!

_ Rồi rồi, ngoan anh bế nào!

--------------

" Shin gia " 


Từ ngày, Eun Hyuk ra viện Tae Hee vẩn qua nhà chăm sóc choi cùng Eun Hyuk như mọi khi, nhưng gần đây thỉnh thoảng Tae Hee cảm thấy nhói nhói ở tim, sao có linh cảm không hay thế này. Nói cho đúng hơn, là từ hôm phát hiện Eun Hyuk mang thai, Tae Hee luôn cảm thấy tim mình nhói đau, nhưng trong thời gian đó do bận tâm về Ki Bum và hôn lể của Eun Hyuk, cô đã quên hẳn đi chuyện này. Tae Hee đã quyết định đi khám bác sĩ xem tim mình bị gì. Hôm nay, sau khi đi kiểm tra tổng quát theo lời bác sĩ, cô đang ngồi chờ kết quả từ bác sĩ.

_ Thưa bác sĩ, tim của cháu bị sao thế?

_ Cháu hoàn toàn không bị gì hết, sức khỏe vẫn tốt!

_ Thật sao? Bác kiểm tra kỹ rồi sao?

_ Phải, hoàn toàn rất khỏe!

_ Bác sĩ cháu muốn hỏi…nếu cháu có anh em song sinh…thì cháu cảm thấy nhói có phải…?

_ Nếu cháu nói thế…thì cháu nên đưa anh em của cháu đi khám!

_ Cháu…tại sao không phải là cháu chứ…tại sao cứ phải là anh ấy…tại sao chứ?

_ Cháu bình tĩnh đi…cứ đưa cậu ấy đi khám…trực giác song sinh nhiều khi cũng chưa đúng đâu!

_ Vâng!

Tae Hee bước ra khỏi bệnh viện, lòng đau như cắt, kêu tài xế chở thẳng đến Lee gia, trên xe nước mắt không ngừng rơi, cô khóc cho cô hay đang khóc cho người nào đó? Cô đã hy sinh tất cả, đôi tay dính đầy máu, trở thành kẻ sát nhân mọi cố gắng cũng chỉ muốn cho người đó cuộc sống mới, nhưng Chúa lại không thương xót, cứ phải bắt người đó hứng lấy mọi tai họa.

Xe dừng lại trước cổng Lee gia, ngày nào cũng đến đây, khung cảnh và người quá quen thuộc nhưng sao cảm giác cứ như đá đè nặng trên vai. Bước vào trong đã thấy Eun Hyuk đang ngồi trên xích đu tay ôm con cá bông, vừa thấy cô Eun Hyuk vứt con cá bông sang một bên, mỉm cười thật tươi chạy lại ôm chầm lấy Tae Hee, Tae Hee không thì không đáp trả gì lại nước mắt cứ tuôn rơi vô hạng, tiếng khóc bật thành tiếng khiến cho Eun Hyuk cũng khóc theo cô.

_ …hic hic Tae Hee à…đừng khóc…hic hic…ai ăn hiếp em hả?

_ ư…ư…anh ơi! Sao lại thế chứ? ư…ư

Tae Hee không nói gì hết, nắm tay Eun Hyuk lôi vào xe, vừa đi vừa lau nước mắt, Eun Hyuk không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng ngồi yên trên xe với Tae Hee. Chiếc xe chạy thẳng tới bệnh viện, Tae Hee dẫn Eun Hyuk vào thẳng phòng khám tổng quát, ngồi chờ ở ngoài một giờ đồng hồ, bác sĩ bước ra với Eun Hyuk, ông nhìn Tae Hee với ánh mắt lo lắng.

_ Đấy là anh song sinh của cháu à? Cậu bé còn đang mang thai?

_..._ Không trả lời

_ Đã kiểm tra kỹ, cậu bé…suy tim giai đoạn đầu!

_..._ im lặng.

_ Cháu nên nói với chồng cậu bé, nếu giữ thai nhi rất nguy hiểm cho “ người mẹ “ bởi sức khỏe của cậu bé rất yếu, nếu phẫu thuật sớm thì ít ra cậu bé sẽ khỏe hơn, cậu bé còn trẻ mang thai sau này vẫn ổn mà.

_ …_ tiếp tục im lặng.

_ Nên có quyết định nhanh chóng, thai lớn quá sẽ nguy hiểm cho người mẹ!

Tae Hee lắng nghe từng lời của bác sĩ, như từng nhát dao đâm thẳng vào tim. Tae Hee chết lặng người chẳng trả lời bác sĩ câu nào, cứ đứng thừ người ra đó. Eun Hyuk đứng kế không hiểu gì lay người Tae Hee mãi.

_ Tae Hee, anh mệt..về nhà với Haenie đi!

_ Ừh...về, em đưa anh về!

Dong Hae đi làm trở về không thấy cậu trong nhà như mọi khi, gia nhân trong nhà nói Tae Hee đã đưa cậu đi vẫn chưa thấy về. Anh ngồi chờ trên sofa suốt mấy giờ đồng hồ, cậu vẫn biệt tăm đến khi anh không chờ nỗi đứng dậy ra lấy xe thì nghe tiếng chuông cửa, anh chạy ra mở thì cậu bước xuống xe chạy lại ôm chầm lấy anh khoe với anh cái bánh kem dâu Tae Hee mua cho mình, anh thơm lên má cậu xoa đầu, nhưng ánh mắt chợt dừng lại ở gương mặt Tae Hee, ánh mắt nó nhìn anh buồn bã tuyệt vọng, chứt chứa bao nhiêu sầu muộn. Tae Hee chỉ có gương mặt này khi Hyuk Jae gặp chuyện, chẳng lẽ…? Anh đẩy Eun Hyuk ra khỏi mình, bấu chặt hai vai của Tae Hee không ngừng tra hỏi.

_ Tae Hee có chuyện gì sao? Tae Hee?

_ …_ vẫn im lặng.

_ Tae Hee làm ơn nói cho anh nghe, Hyukie có chuyện gì phải không?

_..._ tiếp tục im lặng.

_ Tae Hee, anh xin em, oppa xin em nói đi!

_ Hyukie…anh ấy…bị suy tim!

_ Em…gạt anh…phải không?

_ Oppa có thể chọn một là Hyukie oppa, hai là thai nhi?

Tae Hee đưa cho anh hồ sơ bệnh án của Eun Hyuk, nó vụt chạy vào xe không dám nhìn lấy anh và Eun Hyuk một lần. Cái tin như sét đánh ngang tai, anh cũng đứng đờ người ra mặc cho Eun Hyuk cứ ôm chầm lấy mình, anh phải làm sao, làm sao? Dong Hae cầm trên tay bện án mà Tae Hee đưa, anh bế Eun Hyuk lên phòng, anh và Tae Hee là hai con người, hai cơ thể độc lập nhưng giờ cả hai lại hòa chung một tâm trạng đau lòng, tuyệt vọng. Ông trời thật tàn nhẫn không cho ai hạnh phúc trọn vẹn?

_ Haenie, Haenie…bỏ em xuống tới phòng rồi!

_ Hyukie ngoan, nghe anh hỏi, em có thích em bé không?

_ Có chứ! Em bé dễ thương mà?

_ Phải, nhưng mà…Hyukie…anh xin lỗi…chúng ta…sẽ có em bé sau nhé!

Eun Hyuk hoàn toàn không hiểu ý của Dong Hae, anh nói gì cậu cũng gật đầu. Eun Hyuk vô tư làm sao biết mình đang đứng giữa sự sống và cái chết. Tae Hee đã hỏi anh, chọn Eun Hyuk hay chọn thai nhi, đương nhiên là anh chọn Eun Hyuk. Không phải anh máu lạnh, không phải anh không thương con, đứa con là giọt máu kết tinh của anh và cậu, sao anh lại không cần, nhưng không có Eun Hyuk thì dù có hàng vạn đưa con anh cũng chẳng có sức để sống. 



" Bệnh viện Seoul "



" Khoa tim "

Dong Hae sau khi đọc kết quả kiểm tra của Eun Hyuk, anh thức trắng cả đêm để suy nghĩ, tạm thời anh vẫn chưa nói gì với bốn vị phụ huynh và anh em trong nhà. Dù sao cũng chỉ là do trực giác của Tae Hee, để mọi chuyện rõ ràng, anh phải đi bệnh viện một chuyến, không thể nào chỉ ngồi ở nhà nhìn Eun Hyuk mà buồn rầu. Sáng hôm sau, anh chở Eun Hyuk theo mình, với lý do là chở cậu đi khám thai, tránh sự nghi ngờ của hai vị phu nhân.

_ Thưa bác sĩ, hôm qua ông đã khám kĩ cho vợ tôi chưa? Có thật là em ấy…?

_ Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ, vợ cậu đích thực bị suy tim nhưng chỉ ở giai đoạn đầu, tạm thời không nguy hiểm tính mạng!

_ Nhưng ở nhà tôi hoàn toàn không thấy em ấy đau hay là biểu hiện gì cả?

_ Ưm…có phải cậu bé…vợ anh…hơi có vấn đề về…tôi cảm thấy cậu ấy rất ngây ngô?_ Ông bác sĩ chỉ tay về phía Eun Hyuk đang ngồi, cậu đang ôm con cá bông trong lòng mà trò chuyện với nó.

_ Phải, em ấy…bị thiểu năng lúc 5 tuổi!_ Dong Hae nhìn theo hướng tay của bác sĩ, anh thở dài giải thích_ Nhưng hai chuyện này có liên quan sao?

_ Chính vì cậu ấy không hiểu biết nên khi cơn đau nhói lên, cậu bé không biết hay là không nói cho anh biết…hơn nữa chỉ là giai đoạn đầu, những con nhói tim xác suất rất ít…cậu bé sẽ không thể phát hiện với tố chất như thế.

_ Em bé trong bụng…nhất thiết phải bỏ sao? Có cách giải quyết khác không bác sĩ?

_ Nếu duy trì thai đến ngày sanh nở…cũng có thể…nhưng tới lúc đó tôi sợ bệnh tình trỏ nặng hơn, khi làm phẫu thuật tỉ lệ thành công dưới 50%, cậu nên nhớ vợ cậu đang mang là song thai nó sẽ làm giảm sức khỏe của người mẹ xuống.

_ Tôi…

_ Cậu nên suy nghĩ cho nhanh, để thai lớn quá, bỏ không được sẽ ảnh hưởng rất lớn!

_ Tôi sẽ nhanh chóng tìm ông, tôi muốn hỏi ông chuyện này, người đưa vợ tôi đến đây khám là ai?

_ Oh…là một cô bé, do cô bé cảm thấy nhói tim, nhưng khi khám thì hoàn toàn rất ổn, có điều tôi cũng thấy lạ?

_ Sao lạ bác sĩ?

_ Ừh…theo tôi được biết…!

Cuộc nói chuyện của Dong Hae và bác sĩ cuối dùng cũng kết thúc, bởi Eun Hyuk buồn ngủ nên anh xin phép bác sĩ bế cậu ra về, Bác sĩ cũng không quên dặn anh mau chóng cho Eun Hyuk làm phẫu thuật trước khi bệnh tình trở nặng. Ngồi trong xe mà lòng anh nặng trĩu đi, anh biết ăn nói làm sao khi cả nhà đều đang mong chờ song thai trong bụng Eun Hyuk, nhất là Hee Chul mẹ của anh. 

Hee Chul là người trông chờ con anh ra đời từng ngày đêm, thậm chí Hee Chul sắm cả đồ em bé, cùng Lee Teuk bỏ công trang trí căn phòng riêng cho đôi trẻ thơ...nếu nói phải bỏ em bé giữ lại Eun Hyuk người đau lòng nhất sẽ là Hee Chul. Tuy anh ít nói chuyện tâm sự với mẹ nhưng anh biết từ khi ba anh em được Han Kyung tống ra nước ngoài du học, Hee Chul không còn ai để cho anh quan tâm chăm sóc, thủ thỉ với anh. Khi đám con trở về thì trở thành những thanh niên ưu tú, khỏe mạnh đâu cần mẹ lo lắng, chăm sóc. Cứ ngỡ có cháu, cho Hee Chul trở vền bản năng làm mẹ, bây giờ anh lại là người dập tắt mất hy vọng của mẹ anh. Nỗi đau này ai thấu hiểu cho anh, chính tay anh phải giết con mình, dành lấy sự sống cho Eun Hyuk, hổ dữ chẳng ăn thịt con, anh lại đi giết con mình bất giác khóe mắt anh ngấn nước, miệng lẩm bẩm “ con ơi, ba phải làm sao mới đúng, ba không thể mất mẹ, cũng không nỡ đành xa con “ . Chúa ơi sao lại bắt anh lựa chọn khó khăn như thế này?

Bế Eun Hyuk trên tay, Dong Hae bước vào nhà, mọi người ai nấy vẫn vui vẻ, cười đùa bên nhau, chỉ có Tae Hee là nhìn anh với ánh mắt thông cảm và chia sẽ, hơn ai hết nó hiểu anh đang phải chọn giữa tình yêu và tình phụ tử. Cũng phải thôi đã đến lúc cần phải cho mọi người biết dù đó sự tàn nhẫn đến mức nào, cũng phải nói ra. Anh bế Eun Hyuk lên phòng, rồi trở ngược xuống dưới phòng khách, nhìn sắc mặt của anh, ai nấy cũng thắc mắc, Tae Hee vẫn nhìn anh, nó biết anh trả lời như thế nào, có lẽ nó cũng đang đau lòng thay anh, dù gì hai đứa trẻ cũng là cháu của Hyuk Jun, nhưng nếu anh cho nó chọn nó cũng sẽ chọn Hyuk Jae. Đó là sự thật không ai chối cải được!

_ Haenie, con sao thế, con đau chỗ nào à?

_ Apama, Teukie Umma, Kang In Appa…Hyukie sẽ không có em bé! Chúng ta phải bỏ cái thai trong bụng em ấy!_ Dong Hae ngồi trên ghế sofa, hai tay nắm chặt đau lòng lòng thốt ra từng lời với mọi người.

_ Con điên rồi sao Haenie, đó là cháu cưng của Umma mà?

_ Chullie, em bình tĩnh để Haenie nó nói!_ Han Kyung vội ôm chặt Hee Chul, anh biết Hee Chul đang kích động_ Haenie, tại sao con cho Appa một lý do?

_ Bác sĩ cho con biết Hyukie…em ấy…bị suy tim giai đoạn đầu…chúng ta phải làm phẫu thuật cho em ấy!

_ Haenie, con gạt Teukie Umma phải không?_ Lee Teuk hốt hoảng nắm tay Dong Hae như mình không nghe thấy gì hết.

_ Con…Umma…chúng ta phải chấp nhận sự thật!

_ Haenie, Innie Appa hiểu rồi, nhưng chúng ta không còn cách khác giữ cả hai sao?

_ Haenie, anh đã mua rất nhiều đồ cho cháu, Haenie chúng ta phải giữ cháu lại chứ, là con em, là cháu của hyung...hyung không chịu!

_ Minnie, anh bình tĩnh, Dong Hae đã nói vậy chúng ta đã không còn quyền lựa chọn!

_ Nếu giữ cái thai đến ngày sanh...bệnh tình sẽ trở nặng phẫu thuật chỉ dưới 50% thành công! Apama, mọi người...con đã hết cách rồi...con cũng không muốn!

_ Hyukie! Con tôi sao lại thế này...hức...hức!_ Lee Teuk vì quá xúc động nên anh ngất đi, Kang In và Kyun Hyun phải dìu anh về phòng.

_ Hyunie Umma con ngất rồi, mau đưa Umma về phòng!

_ Không được đó…cháu của Umma mà Haenie…không đó là cháu của tôi mà…huhu!

_ Chullie, chúng ta cũng không thể mất Hyukie!

_ Con…không muốn…Umma…con cũng đau lòng đó cũng là…con của con..!

_ Không được, cháu của Umma…trả lại cho Umma!

_ Chullie, em bình tĩnh…đi lên phòng đi em!

Hai vị phu nhân vì không chấp nhận sự thật, Hee Chul luôn gào thét năn nỉ Dong Hae giữ lại cháu cho mình, Han Kyung và Si Won vất vả lắm mới đưa anh về phòng. Lee Teuk thì ngất lúc nào không hay, Eun Hyuk tuy chỉ là con nuôi nhưng anh thương cậu như con ruột, trong một lúc nghe tin đứa con bị bệnh, cháu ngoại thì mất Lee Teuk cú sock quá lớn khiến anh ngất lịm đi trong tay Kyun Hyun. Anh em trong nhà ai nấy đều buồn bã về phòng, Sung Min không ngừng khóc mặc cho Kyu Hyun vổ vành, Ye Sung và Si Won thì cứ im lặng, chẳng ai nói năng gì, Ki Bum và Ryeo Wook cũng chỉ biết nhìn người yêu thở dài, trao cho nhau những cái ôm ấm áp, chia sẽ gánh nặng trên vai người yêu. Mọi người ai nấy mỗi tâm trạng khóc, tuyệt vọng, chán nản…anh cũng chỉ biết nhìn họ, tình cảnh này nào ai muốn xảy ra . Tae Hee thấy mọi người đều tản ra, chỉ có mỗi anh ngồi trên sofa, tiến lại gần anh.

_ Hae oppa, không hối hận chứ? Anh không thương con sao?

_ Thương, rất thương…nhưng anh không thể thiếu Hyukie!

_ Oppa có thể lấy vợ khác mà?

_ Chỉ có Hyukie mới có thể làm vợ anh!

_ Em cám ơn oppa đã yêu Hyukie oppa ấy như thế!

_ Tại sao cám ơn oppa? Về điều gì Tae Hee?

_ Thì…em…cũng thương Hyukie oppa… em lên thăm anh ấy! Chào Hae oppa!

_...

_ Hyuk Jun, cậu vẫn chưa tin tôi!

Dong Hae thở dài, nhìn theo hướng Tae Hee chạy lên cầu thang. Thật không hiểu, Hyuk Jun đã gánh vác trên vai suốt 12 năm trời từ lúc 5 tuổi, nó không mêt sao, mà cứ ôm lấy hết vào bản thân. Hay là nó vẫn chưa tin anh, anh chỉ muốn biết thật sụ đã xảy ra chuyện gì với Eun Hyuk của anh? Eun Hyuk thật ra đã giết ai? Tại sao Hyuk Jun phải phẫu thuật gương mặt? Còn nữa anh em Ki Wook có biết gì về Hyuk Jun?


----------------------


“ Công ty Shin Dong _ Phòng họp “


Sau 3 ngày Dong Hae cho mọi người biết bệnh của Eun Hyuk, ai nấy cũng đã nén đau thương chấp nhận sự thật. Hai này tới, Dong Hae hẹn với bác sĩ sẽ làm một cuộc tiểu phẩu nhỏ cho song thai. Sau đó, đợi sức khỏe ổn định sẽ tiến hành phẫu thuật tim cho Eun Hyuk. KangTeuk đã tìm một bác sĩ khoa tim tốt nhất tại Pháp, ông ta sẽ chịu trách nhiệm cho mạng sống của Eun Hyuk. Anh vẫn đến cong ty như thường lệ, chỉ có khác là mỗi buổi sáng anh đều ghé ngang nhà thờ, cầu xin Chúa hãy cho cậu ở bên anh đến cuối đời. Anh tin rằng Chúa thấy lòng thành mà cứu Eun Hyuk của anh. Cứ mãi lo suy nghĩ, cuộc họp đã kết thúc mà anh vẫn không hay.

_ Hae hyung, hyung có khỏe không? Anh còn lo cho Hyukie à?

_ Ưm…hyung không sao Ki Bum, mà mọi người đâu hết rồi!

_ Mọi người xuống căn tin dùng chút đồ ăn, chúng ta đi chung luôn đi, Wonnie đang chờ em!

_ Khoan, Ki Bum em cho hyung hỏi cái này?

_ Vâng, hyung cứ hỏi?

_ Tae Hee làm sao mà trở thành con nuôi của Appa em?

_ Oh, em cũng không rõ. Appa chỉ nói, Tae Hee là con người bạn thân, nhưng không may ba me em ấy mất đi, không còn người thân nên Appa mang về nuôi. Có gì không hyung?

_ Chỉ vậy thôi sao?_ Vậy là anh em KiWook cũng không biết về thân phận thật sự của Hyuk Jun, như vậy chỉ có Shin Dong Hee chỉ có thể là ông ta biết_ Ừm, anh chưa bao giờ thấy Appa của em?

_ Appa sau khi giao việc cho ba anh em, thì đi du lịch thế giới không ai liên lạc được, chỉ trừ khi Appa nhớ chúng em thì Appa tự liên lạc.

_ Ừh ám ơn em, chúng ta đi thôi !

Hôm trước, bác sĩ đã nói với Dong Hae, ông ta lúc đầu cho rằng Eun Hyuk sẽ không bị bệnh bởi lúc đó ông ta nghĩ Tae Hee là em gái song sinh với Eun Hyuk, thường song sinh không cùng giới tính tâm linh tương thông không chắc chắn cho lắm dưới 40%. Đa số những cặp song sinh cùng trứng đồng nam hay đồng nữ tâm linh tương thông của họ chắc chắn đến 90%, bởi do cùng chung dây rốn trong suốt thời kỳ mang thai, hai cơ thể khi ra đời dù là độc lập nhưng vẫn có sự tương thông và thần giao cách cảm. Những gì bác sĩ nói chỉ càng thấy rõ Tae Hee là Hyuk Jun, lại không hiểu nổi tại sao nó lại đi phẫu thuật gương mặt. Nó muốn làm gì nữa? Thiệt là đâu đầu mà, phải chi Shin Dong Hee có ở đây thì anh sẽ hỏi khỏi mắc công suy nghĩ nữa? Dong Hae nghĩ mãi cũng không hiểu nổi Tae Hee đang toan tính cái gì trong đầu, lấy tay soa thái dương của mình, chưa kịp tĩnh lại thì Tae Hee đã đứng ngay trước anh.

_ Hae oppa, anh sao thế?

_ Tae Hee? Àh, oppa không sao, sao em đến đây vậy?

_ Ưm, em đến Su Ju kiếm oppa, nhưng thư ký bảo oppa và mọi người đang bên Shin Dong, tiện thể em qua đây luôn! Khi nào Hyukie oppa làm tiểu phẫu cho song thai vậy oppa?

_ Hai ngày nữa em. Bác sĩ rất giỏi em yên tâm! Chúng ta đi xuống căn tin đi, mọi người đang ở dưới!

_ Vâng!

Cả hai bỏ đi nỗi lo âu về Eun Hyuk, dù gì chuyện đã rồi, cứ để cho Chúa giúp chúng ta. Hai người bước xuống cầu thang xuống căn tin, Ye Sung vừa thấy anh và Tae Hee đưa tay vẫy vẫy, thế là mấy anh em lại quay quần bên nhau, cuộc sông vẫn bình thường nhưng ai cũng có một tảng đá đè nặng trong lòng. Eun Hyuk và thai nhi cả hai đều quan trọng như nhau, mất một trong hai thì ai cũng chẳng muốn, nhưng Dong Hae thì không thể mất Eun Hyuk là điều hiển nhiên.

_ Haenie, ăn chút gì đi em ốm rồi đó! Mau ăn đi!_ Sung Min đẩy chén súp thịt cho Dong Hae, không ngừng ép nó ăn.

_ Cám ơn Minnie hyung, em khỏe mà!

_ Cũng may là Hyukie…em ấy…không hiểu nhũng chuyện sắp xảy ra!

_ Phải, có người mẹ nào lại những tâm chịu như thế ?

_ Em cũng không muốn…con của em…

_ Chúng tôi hiểu cậu mà Dong Hae!_ Kyu Hyun choàng vai qua Dong Hae vỗ vai an ủi_ Nếu tôi là cậu thì tôi cũng sẽ chọn " vợ mình ", cậu đừng tự trách mình nữa.

Đoàng!

_ Ơ…tất cả ngồi xuống!

Đoàng, đoàng,…đoàng!

Khi cả đám anh ngồi ăn tâm sự với nhau, Tae Hee ngồi đối diện ở cửa ra vào, một nhóm người áo đen, tay cầm súng chĩa thẳng vào đám bọn họ, một trong số bắn một phát chỉ thiên lấy uy, Tae Hee liền rút súng bắn một loạt đạn vào nhóm người áo đen, mấy anh em còn lại nhanh chóng tìm chỗ núp. Vì hôm nay không có Eun Hyuk bên mình, Tae Hee không vướng bận gì chẳng cần chạy, né tránh dương súng mà bắn vào đám sát thủ không biết chết là gì. 

Trong vòng 5 giây tích tắc mười sát thủ đã ngã quỵ xuống, trên tay là những khẫu súng chưa kịp lên nòng. Đám anh em nhìn Tae Hee đang lau khẩu súng, nuốt nước miếng ừng ực, dẫu biết Tae Hee là một xạ thủ, nhưng mà chỉ trong vòng 5 giây họ chỉ kịp ngồi xuống, ngước lên thì sự việc đã giải quyết xong, bắn 10 phát đạn chúng đích, thật là tâm phục khẩu phục. Tae Hee cũng nhanh trí hơn cho một người còn lại sống thoi thóp, cô tiến lại gần, cầm bán súng nện thẳng vào đầu kẻ đối diện đang quỳ dưới chân.

Cốp.

_ Nói, là ai sai mày đến đây!

_ Tôi..không thể nói…tôi…không biết!

_ Một là mày khai ra, hai là tao sẽ điều tra gia đình mày và xây cho bọn họ và mày chung một nấm mồ?

_ Đừng…tôi khai…là do cô Hwang...Tiffany…cô ta muốn ám sát hai thiếu gia của Su Ju để rửa hận…chúng tôi đã theo dõi họ đến đây, chờ cơ hội để ra tay.

_ Vậy bây giờ, con khốn đó đang ở đâu? Làm sao tìm ra nó nói!

_ Dạ…khách sạn…cô ta chờ bọn tôi đem tin về!

Tae Hee búng tay một cái, vệ sĩ của Shin Dong liền chạy tới áp tải tên sát thủ đi với chỉ kèm theo, là “ hộ tống ” Tiffany về Shin gia, cô vẫy tay chào mọi người hẹn gặp tối nay gặp tại Shin gia. Ki Bum và Ryeo Wook nhìn theo hướng Tae Hee, quay sang nhìn nhau, mang về Shin gia thì Tiffany chết còn sướng hơn là được sống, đó là nơi “ địa ngục sống “ mà Tae Hee đã bỏ công xây nên trừng phạt những ai làm hại đến Shin gia. Cho dù là người của Shin gia nhưng hai anh em cũng chưa có can đảm mà bước vào cái nơi ấy mà tham quan, Tiffany cô thật là không biết trời cao đất rộng mà. Đám anh em Ye Sung nhìn hai anh em Shin gia, sắc mặt tái nhợt miệng lấp bấp ngac nhiên vô cùng, mồ hôi vã ra như tắm.

_ Wookie, Bummie hai em không sao chứ?

_ Em…không sao…chỉ là em đang nghĩ đến cái “ đia ngục sống ”, của Tae Hee ở Shin gia.

_ “ Địa ngục sống ”, nó thế nào?

_ Không thể diễn tả nổi, thà là bị bắn một phát chết còn hơn là chui vào đó hyung!

_ Vậy kỳ này Tiffany cô ta…

_ Đó là do cô ta chuốc lấy, đã cho cô ta sống mà cứ muốn chết thì kệ!

_ Chết hả? Không dễ vậy đâu Hae hyung, Tae Hee sẽ không để cho cô ta chết dễ vậy đâu anh!

_ Phải, khi vào đó rồi, Tiffany cô ta sẽ quỳ xin chúng ta giết chết cô ta!

_ Ực…hai đứa hù bọn hyung à?

Ki Bum và Ryeo Wook chỉ lắc đầu với câu hỏi của Kyu Hyun, tuy họ chưa bao giờ chưng kiến những hình ảnh nơi đó, chỉ nghe tiếng hét cầu xin cái chết cũng đũ hiểu cái dã man của “ địa ngục sống “ của Tae Hee bày ra, đã nói là địa ngục thì ai cũng hiểu mà. Có trách cho những ai gây thù với Tae Hee, cũng như Tiffany vậy “ thiên đường có lối lại không chịu đi, đị ngục không cửa lại đến tìm “.

----------------


Để anh em lo liệu chuyện ở Shin Dong, Dong Hae lái xe về Lee gia, bỗng nhiên anh nhớ Eun Hyuk da diết, từ khi biết tin cậu bị bệnh anh đã để ý, đúng thật nhiều lúc cậu đang chơi cứ ngồi thừ ra một lúc, có khí còn nhăn nhó mặt mày, nằm phịch ra sàn nhà, …anh đúng thật vô tâm nếu không phải Tae Hee có tâm linh tương thông phát hiện ra sớm, chắc tới khi cậu bệnh nặng thì anh mất cậu rồi còn đâu. Anh chưa bước xuống xe đã thấy Eun Hyuk từ trong nhà chạy ra, cậu cười híp cả mắt hở cả lợi. Càng nhìn càng chua xót.

_ Haenie, Haenie hôm nay anh về sớm với Hyukie hả?

_Ừ anh nhớ vợ quá, em nhớ anh không?

_ Dạ nhớ chứ!

_ Ngoan, chúng ta lên phòng nhé!

_ Haenie, sao Chullie Umma khóc hoài, cả Teukie Umma nữa?

_ Umma…chắc tại hai Umma nhớ Appa thôi!

_ Giống như Hyukie nhớ Haenie hả?

_ Phải, đúng rồi!



------------

Han Chul' room

Kể từ khi nghe tin Eun Hyuk bị bệnh, Dong hae đau đớn phải bỏ bào thai, Hee Chul không chịu nổi cú sock cứ nhốt mình trong phòng, Han Kyung lo lắng vô cùng chưa bao giờ anh thấy người vợ đanh đá, chua ngoa của mình lại có ngày suy sụp như thế. Nhưng không còn cách khách, phải giữ lấy Eun Hyuk là chuyện quan trọng, đứa bé mà Hee Chul và mọi người mong đơi bặt buộc phải ra đi. Han Kyung cũng tranh thủ lo xong việc chạy về nhà an ủi Hee Chul, cầm trên tay chén cháo, anh mở cửa phòng tới gần bên giường.

_ Chullie ~ à, ăn miếng cháo đi em! Chúng ta còn phải lo cho Hyukie phẫu thuật!

_ Hannie, em…không muốn mất Hyukie…cũng không muốn mất cháu của em..hu hu hu..Hannie ơi, cháu em vô tội mà!

_ Anh hiểu, anh hiểu…anh cũng vậy chúng ta không ai muốn mất Hyukie…nhưng mà không còn cách lựa chọn nào đâu, Chullie chúng ta có cả thảy ba đứa con, sau này rồi cũng sẽ có cháu!

_ Hannie, ơi…em đau quá…cháu của em chưa kịp ra đời mà…hu hu hu!

_ Đừng khóc chúng ta hãy là chổ dựa cho các con Chullie!

Hee Chul vì quá đau lòng, anh thổn thức khóc thật lớn với Han Kyung, Dong Hae đi ngang qua phòng đã nghe thấy hết tất cả, anh bỏ Eun Hyuk xuống bảo cậu về phòng đợi anh. Anh mở cửa đi vào phòng, đến bên giường ôm lấy Hee Chul.

_ Umma…con biêt Umma đau lòng…nhưng con không còn cách khác!

_ Umma biết…nhưng mà…hu hu hu…Haenie ơi cháu của Umma!

_ Con biết…nhưng con không thể mất Hyukie…con cũng đau lòng…đó là con của con mà Umma…hức hức.

_ Haenie, được rồi Appa hiểu con , đổi lại là Appa thì Appa cũng làm thế!

_ Appa…con

_ Được rồi, con về phòng với vợ con đi, Umma để Appa lo cho!

_ Appa chăm sóc Umma dùm con, Umma đừng buồn nữa sau này Hyukie khỏe sẽ sanh hàn tá Haenie con cho Umma!

_ Thằng cha mày… Teukie Umma mà biết mày hành con người ta thế, Umma không cứu mày đâu!

Dong Hae ôm hôn Hee Chul cũng đã lâu rồi anh không gần mẹ như thế này. Hee Chul dù ai bên ngoài nói Hee Chul quái đản, đanh đá thì vối Dong Hae vẫn là người mẹ luôn thương yêu chồng và các con. Về tới phòng, anh thấy Eun hyuk đang ôm cá bông xem ti vi, anh gọi mấy lần nhưng cậu không hề phản ứng.

_ Hyukie, anh về rồi nè! Hyukie, Hyukie…!

_ Haenie, em nhớ Tae Hee, em muốn gặp Tae Hee!

_ Ừh, em ngủ chút nha, chiều anh sẽ chở em qua nhà Tae Hee chơi!

_ Hay quá, Haenie bế em đi!_ Cậu dang hai tay nhìn anh mỉm cười nũng nịu.

_ Rồi anh bế em lên giường, em ngủ đi, anh nằm kế em!

Ôm Eun Hyuk vào lòng, anh hát cho cậu nghe, nỗi đau dâng trào cảm xúc vô hạn, nước mặt hòa nhịp cùng lời hát. Anh lấy tay xoa lên bụng Eun Hyuk, hai ngày nữa anh sẽ không còn được sờ vào đó, hai ngày nữa đứa con đầu lòng của anh sẽ mãi mãi ra đi...



Như đã hẹn với Tae Hee, sau khi dùng cơm tối với bốn vị phụ huynh, mấy anh em xin phép sang Shin gia chơi, Dong Hae cũng giữ lời hứa với Eun Hyuk chở cậu theo luôn. Chỉ có điều lạ, từ lúc anh ở phòng Hee Chul về với cậu, cậu rất ít nói, cứ ngồi thừ ra, nhiều khi anh nói chuyện nhưng cậu không có là nghe cho mấy, đôi mắt cứ nhìn xa xăm, người như vô hồn. Điều lạ ở chỗ, luôn miệng đòi phải gặp Tae Hee. Trên cả quãng đường đến Shin gia, Eun Hyuk cứ đưa mắt nhìn anh như muốn hỏi, khi anh nhìn lại thì cậu quay chỗ khác, mặt buồn hiu thấy rõ. Cuối cùng Shin gia cũng đã ở trước mặt, Eun Hyuk không chờ anh mở cửa như mọi khi, cậu nhanh chóng mở cửa xe chạy xuống không chờ lấy mọi người và cả Dong Hae, Ki Bum đang hóng gió ngoài sân thấy mấy anh em hai nhà đến, cậu mỉm cười chào thân thiện.

_ Mọi người tới rồi hả vào trong đi!

_ Ki Bum hyung, Tae Hee đâu ạ? Em muốn tìm Tae Hee?_ Eun Hyuk bước xuống xe, chạy nhanh đến chỗ Ki Bum lắc lắc tay anh mà hỏi chuyện.

_ Con bé trên phòng, em lên đi!_ Ki Bum quay đầu giơ tay chỉ về hướng cầu thang cho Eun Hyuk.

_ Cám ơn hyung!

Eun Hyuk bỏ lên phòng Tae Hee trước sự ngac nhiên của bao nhiêu anh em, ai cũng cảm thấy lạ tuy Eun Hyuk và Tae Hee thật sự rất thân với nhau, nhưng khi có Dong Hae bên cạnh, cậu vẫn dính anh như sam, chưa bao giờ cậu bỏ rơi Dong Hae như thế này? Mấy anh em cứ quay qua nhìn Dong Hae như tìm câu trả lời, Dong Hae thì nhìn lại mọi người như thể cũng là đồng minh, anh còn thắc mắc hơn mọi người. Lẽ ra, ai cũng muốn tìm hiểu hành động của Eun Hyuk, mọi người định chạy lên phòng của Tae Hee thì nghe tiếng hét thất thanh ở đâu đó vọng ra, tiếng hét rên la nghe thê thảm làm sao.

_ Chúng mày…giết tao đi…giết tao đi!

Cả bọn lắng tay nghe thật rõ tiếng của người con gái đang gào thét van xin cái chết đến cho mình, ai cũng nhìn nhau,” xin cái chết “ chẳng lẽ người này là Tiffany, những điều anh em KiWook nói là sự thật sao.

_ Bummie…chẳng lẽ tiếng hét này là của…?

_ Phải, đúng rồi Wonnie là của Tiffany, cô ta đang bị giam dưới mật thức của Shin gia từ chiều tới giờ cô ta cứ la hét thế đấy, nhức cả đầu_ Lấy hai tay bịt lỗ tai của mình, anh nhăn mặt với Si Won.

_ Thế Tae Hee đã làm gì cô ta?_ Kyu Hyun thật sự quá tò mò, muốn xem Tiffany như thế nào.

_ Hyunie hyung đừng có hỏi bọn em, thường thì người nào mới vào đó cũng la hét, chừng vài bữa là hết. Thật sự không dám xuống đó, anh…muốn thì tự xem đi!_ Ryeo Wook lắc đầu, khua tay múa chân với Kyu Hyun ra vẻ mình không biết gì hết.


_ Nếu vậy chúng ta đi một chuyến xem nào, hai em dẫn đường!_ Ye Sung khoát vai Kyu Hyung nháy mắt với anh em Ki Wook.

_ Không, mấy hyung muốn đi thì đi đi!

Anh em Ki Wook dứt khoát không chịu đưa anh em Ye Sung xuống mật thức, cả hai ngồi dính trên sofa như keo dính, mặc cho Si Won hay Ye Sung cứ cố lôi kéo họ đi với mình, họ dứt khoát bám lì trên sofa. Năn nỉ mãi, hai người họ cứ ôm nhau ngồi lì trên sofa, lúc này Tae Hee và Eun Hyuk lúc này đi xuống nhìn đám người kia cứ lôi kéo, đẩy đưa giống như một đám trẻ tranh nhau đồchơi, còn Dong Hae thì nhìn thấy Eun Hyuk sắc mặt thay đổi nhìn anh như đang giận, Tae Hee nhìn hết đám bùi nhùi kia thì quay sang nhìn Dong Hae thở dài, anh nhíu mày suy nghĩ , lại chuyện gì nữa đây?

_ Mấy oppa lớn rồi, còn trẻ con thế hả, bỏ nhau ra đi người hầu nhìn còn ra thể thống gì?

_ Hyukie, lại đây với anh, sao em bỏ anh đi một mình thế!_ Dong Hae vẫy tay Eun Hyuk bảo cậu lại gần mình nhưng Eun Hyuk cứ đứng đó nhìn anh.

_ Hae oppa, em sẽ nói chuyện sau với anh, cứ để Hyukie oppa yên đí!

_ Tae Hee dẫn mấy oppa xem Tiffany đi!

_ Mấy oppa muốn xem thật sao? Vậy thì đi!

_ Có gì đâu, oppa việc gì mà không trải qua chứ!

_ Vậy Hyukie oppa ngồi chơi với Ki Bum và Ryeo Wook oppa đi, em đưa mấy oppa này đi dạo!_ Tae Hee nhìn thoáng qua, biết chắc Ki Bum và Ryeo Wook không chịu xuống đó, nên để Eun Hyuk cho họ chăm sóc.

_ Ừh, Hyukie ngồi với hyung nè, anh lấy bánh kem và nước ép dâu cho Hyukie nhé, chỗ đó không hợp với em đâu!

_ Vâng, em ở đây!

_ Vậy em ở đây, chờ anh nhé!

Dong Hae lấy tay xoa đầu Eun Hyuk, nhưng Eun Hyuk lại hất tay anh ra, nhìn anh không cười không nói, cũng may là đám anh em do háo hức đi xem Tiffany, nên chằng ai để ý hành động vừa rồi của cậu, chỉ có Dong Hae và Tae Hee thấy hết. Anh nhìn qua Tae Hee, nó lại nhìn sang chỗ khác như đang tránh né ánh mắt của anh, Eun Hyuk hình như đang giận anh? Chuyện gì chứ Eun Hyuk rất thương anh luôn nghe lời của anh, sao lại giận anh, anh làm gi sai chứ? Anh định lại gần cậu hỏi cho ra lẽ, nhưng bị Kyu Hyun kéo tay đi theo Tae Hee xuống mật thức.

Mật thức được dấu kín đằng sau bức tường ở phòng Tae Hee, lối đi xuống là một cầu thang được thiết kế theo dạng hình xoắn óc, đường đi rất là tối, Tae Hee đã dặn tất cả phải bám sát nhau mà đi, nếu để lạc không ai tìm ra, là chết đói ở dưới này. Đi khoảng 15 phút thì cũng hết lối cầu thang, ánh đèn mờ mờ ảo ảo bắt đầu lóe sáng đần dần, lúc ẩn lúc hiển, và bắt đầu nghe thấy tiếng rên rỉ, không phải của một người mà của hằng hà vô số, mùi hôi tanh bắt đầu sộc lên, khiến ai nấy choáng váng cả mặt mày, ai nấy đều thấy buồn nôn chỉ có mỗi Tae Hee và Dong Hae là không biểu hiện, sắt mặt bình thường, Tae Hee có lẽ do quá quen còn Dong Hae thì vẫn còn trong suy nghĩ về hành động của Eun Hyuk nên anh không để ý khung cảnh xung quanh.

Sau khi đi hết lối cầu thang, bọn họ theo Tae Hee đi tiếp con đường nhỏ rất hẹp, nhưng lại rất dài, quanh co nếu ai mà có thoát ra được cũng chả tìm được lối ra, như một mê cung đi hoài mà không thấy đích đến, đi một hồi vòng vo dần dần thấy mấy cải cũi ngục bắng sắt, chúng được xây dọc dài dài với nhau, bên trong cũi là những hình thù kỳ quái, người không ra người, không định hình được là con gì là vật gì? Nói cho đúng hơn là người nhưng bị mất tay, hay chân, bụng, hay là 1 phần trên cơ thể... làm cho họ dần dần chở thành những khối thịt không đủ hình dạng xác nhận là người. Bên xung quanh cũi xương người chất chồng như núi, có cái là mới, có cái đã lâu bắt đầu thối nát rục mữa, đám ngưới Dong hae nhìn bao quát toàn cảnh thay phiên nhau mà nôn mữa.

_ Oẹ, ọe..

_ Mọi người thôi đi, là ai đòi xuống đây mà bây giờ tỏ thái độ thế!

_ Ơh…oppa không sao, tại hơi…ọe…ọe

_ Vậy có đi nữa không hay trở lên!

_ Không, đi chứ…!

Kyu Hyun vẫn không thôi bỏ cái tính tò mò của mình, thế là kéo mọi người đi tiếp theo Tae Hee. Đi hết đoạn cũi sát khoảng 100m thì lại bước xuống một bậc tam cấp thấy một dãy cũi sắt tiếp nũa đi hết gần cuối dãy thì thấy một cũi sát rộng ở dưới sàn nhà có một măm thức ăn ngon thơm phức và cả màn hình ti vi rất khủng nữa chứ, bên trong dưới anh đèn vàng mờ ảo, đám người Kyu Hyun căng mắt ra mà nhìn mãi mới nhận ra người trong cũi là Tiffany, trông cô ta vẫn nguyên vẹn đó chứ, trên mặt ngoài ba vết thẹo của Dong Hae làm dấu ra, và những vết xước rướm máu ra thì đâu đến nỗi gọi là ghê gớm, Kyu Hyun xoa cằm trền môi cho là anh em Ki Wook chỉ lừa mọi người.

Nhưng trông cô ta đuối sức cùng cực, nhìn kỹ lại thì hình như dưới hạ thể của Tiffany đang chảy máu, cô ta từ từ ngẩng mặt lên thấy Dong Hae và mọi người cô lết lết lại gần khung củi , hai tay run run dịnh vào khung sắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn mọi người van xin.

_ Si Won oppa làm ơn cho em chết đi! Dong Hae oppa em biết em có lỗi lắm, em xin chết để chuộc tất cả tội lỗi!

_Đúng như anh em Ki Bum nói, cô ta quả nhiên xin chết kìa!

_ Tae Hee em làm gì cô ta vậy? Sao cô ta ra nông nổi này chứ?

_Ờh thì…!

Thế là, Tae Hee chỉ thị cho đàn em đem ghế và nước ra cho mọi ngựời, ai nấy yên vị trên ghế do lúc nãy đi bộ quá lâu họ cũng đã thấm mệt nên vừa uốn nước nghỉ ngơi chờ Tae Hee trình diễn màn kịch hay. Chiếc khung củi được bật đèn sáng hẳn lên, ba bốn đàn em của Tae Hee mở cửa vào trong cũi, đến gần Tiffany, cô ta dướng như đoán trước sự việc, miệng không ngừng van xin thảm thiết, nhưng bọn thuộc hạ vẫn làm ngơ bọn họ dùng kẽm gai cắt thành từng chùng dài gang tay rồi tỉ mỉ quấn vòng quanh vào đầu ngón tay của Tiffany, quấn xong 10 đấu ngón tay đang rỉ máu ra, chúng bóp miệng của Tiffany ép cô ả uống một lượng thuốc màu trắng, xong xuôi mọi việc chúng ra ngoài khóa chặt cũi. Màn hình trên tường cũng bắt đầu hiện lên, ai nấy cũng té ngửa trên màn hình là đoạn phim hết sức nhạy cảm, có thế nói nóng hết chỗ nói, mọi người hồi hộp mong chờ chuyện gì xảy ra với Tiffany.

Lượng thuốc trong người của Tiffany bắt đầu có tác dụng, cô quằn quại rên la, mồ hôi túa ra, mặt mày đỏ cay, ai cũng quay qua nhìn Tae Hee, Kyu Hyun nhìn những biểu hiện của Tiffany thì biết ngay thứ mà Tffany bị ép uống gì.

_ Tae Hee chẳng lẽ em cho co ta uống thuốc kích thích sao?

_ Đúng rồi! Kyu Hyun oppa hay ghê.

Do bị trúng thuốc kích dục liều lường cao, cộng thêm đoạn phim nóng trên màn hình ti vi, Tiffany rên la, kêu gào, cô quằn quại đau đớn, cô không chịu nổi nữa rồi cơn dục vọng đã lên tới đỉnh điểm, mặc kệ cho 10 ngón tay đầy kẽm gai cô dùng lấy mà xoa bóp thân thể, mỗi chở cô sờ tay lên xoa bóp đều rướm máu. Dong Hae nhìn thấy thân thể nõ nà ngày nào mà anh từng vui vẻ, bây giờ chỉ toàn thấy nhơ nhớp máu. Cơn hứng tình lên cao tột đỉnh với màn nóng bỏng trên ti vi tiếng rên ra của nhân vật nữ làm cô điên cuồng hơn, cô không chịu nổi nữa rồi, cô tự xé nát hết quần áo trên cơ thể, bóp lấy hai bầu ngực của mình một cách mạnh bạo, máu tuôn ra theo vết xước của những mãnh kẽm gai tì lên ngực cô. Từng vết, từng vết cô vừa đau vừa thỏa mãn với như thế, cô từ từ mò xuống phần hạ thể của mình, đám người Dong Hae không thể tưởng tượng nổi nhưng cảnh kế tiếp sắp diễn ra.

_ Ta…e…He…e cô ta…chẳng lẽ…

Kyu Hyun chán vã mồi hôi, miệng lắp bắp nhìn Tae Hee, dường như anh đoán ra việc sắp diễn ra. Vừa bị trúng thuốc, công thêm đoạn phim nóng bỏng trên màn hình, có mà là Thánh cũng không nhịn nổi huống chi là... Ai cũng thấy rõ, là Tiffany từ từ dùng tay xoa nắn phần hạ thể,tiếng rên rỉ từng hồi phát ra, cô mím chặt môi của mình lại, thọc ngay một ngón tay đang quấn đầy kẽm gai vào trong lỗ huyệt của mình. Máu trong lỗ huyệt cứ tuôn ra, cô đau đớn nhưng không thể rút ra ngay ra, một là vì đau do kẽm gai đâm vào từng thờ thịt bên trong, phần là vì khoái cảm dâng trào, thế cô cứ thế thọc ra thọc vô máu cứ như thế mà tuôn ra, cô đau đớn rên la, khóc lóc thảm thiết, cứ như thế khi thuốc hết tác dụng, cô lại cắn môi mình mà cô gắng rút ngón tay đầy gai góc ra khỏi lỗ huyệt của mình. Tiffany đau đớn vật vã ra sàn đất , thoi thóp thở, làn da trắng ngày nào được nhuộm bởi màu đỏ tươi của máu, một lá sau có người vao trong cũi cầm máu nơi hã thể cho Tiffany, đúng là tae Hee chưa muốn cô ta chết sớm đâu. Ngoại trừ Tae Hee bình thản vẫn nhai nhóp nhép bánh snack trong mồm, còn đám anh em Kim - Lee tranh nhau tim chỗ nôn mữa.

_ Oẹ…tránh ra hyung trước mà…

_ Ọc…kinh dị quá đi…amen!

_ Hyunie ơi, anh ọe…

_ Trời ơi, có cần phải thế không? Mấy hyung làm quá...xí!

_ Phải nhưng mà, kinh quá ọe ọe...

Tae Hee đang muốn chơi cùng Tiffany nữa, nhưng cả bọn Dong Hae ai nấy ói ra hết cả mực xanh, đứng còn không vũng nữa, bọn họ lắc đầu đòi đi lên nhà trên, không xem nữa, Tae Hee không chịu dậm chân dậm cẳng, đi xuống đây rất mất thời gian mà lại chơi ít vậy, nó không chịu lên, ruốt cuột cả đám đồng ý tiếp cuộc chơi cùng Tiffany. Tiffany được 4 tên vệ sĩ lôi ra khỏi cũi sắt đến gần giửa phòng, cô không cần sức chống trả nữa mặc cho ai làm gì thì làm. Bọn thuộc hạ mang cô treo trên một sợi dây, đầu dây đuợc buộc vào một ròng rọc, dưới nơi treo cô là một hồ nước bên ngoài có lớp cũi sát rào chắn, sau khi mọi thứ hoàn thành, bọn thuộc hạ nhanh chóng lui ra khỏi chỗ đó, chúng thả cho ròng rọc di chuyển cô đến giữa hồ nước, quay sang báo cáo với Tae Hee.

Tae Hee búng tay ra lệnh hạ ròng rọc xuống, Tiffany đang treo lơ lửng trên ròng rọc, thì bị thả phịch xuống hồ nước, sau khoảng 5 giây hồ nước lặng yên thì Tiffany trồi ngước lên, nhưng không phải một mình Tiffany mà thêm hai con cá sấu trồi theo, chúng đang tranh nhau cấu xé cô, con thì đang cắn vào chân con thì dùng chân bấu chặt vào bầu ngực, Tiffany cầu cứu trong cơn thảm thiết khi thân thể bị hai con cá sấu ngoạm mất đi một phần thân thể máu tốn ra nhuộm luôn cả màu nước của hồ nước, còn đám người Kyu Hyun một phen kinh hoàng trước cảnh tượng vừa thấy, Sung Min quá sợ hãi đến nổi ngất đi, Kyu Hyun Ye Sung và cả Dong Hae thí chết đứng với những gì vừa thấy, cứ thế Tiffany cứ được thả lên thả xuống vài lần, đến khi cảm thấy thỏa mãn trò chơi của mình, Tae Hee cho thả cô ta vô cũi, cho người chăm sóc cô ta cẩn thận, ngăn máu không chảy ra ở những phần cơ thể bị mất. Còn thì Tiffany thì chết giấc như cái xác vô hồn.

_ Tae..Hee chúng ta lên nhà thôi…oppa!

_ Phải Minnie xỉu rồi... oppa cũng sắp ngất rối!

_ Được rồi, chúng ta đi thôi!

Tae Hee tiếp tục dẫn đầu đi trước, nhìn lại đám anh em hai nhà người như mất hồn vật vã đi theo mình, Tae Hee chỉ lắc đầu, nghe nói thế lực đen của Su Ju và ElF cũng tàn ác lắm mà. Sao nhìn họ cứ như người trên mây vậy thiệt là chán. Uổng cho cô đa nghĩ ra trò hay cho họ coi thế mà làm cô thất vọng, Tae Hee trề môi với đám người đang lê từng bước chân đi theo mình. Nét mặt vẫn chưa hết kinh hoàng. Lên tới sãnh phòng khách, Ki Bum và Ryeo Wook thấy hai người yêu của mình đứng không vững chạy lại đở họ ra ghế ngồi, Kyu Hyun thì phải bế Sung Min suốt cả đoạn đường dài, tay chân anh bủng rủn nhờ người hầu tời phụ giúp, Dong hae thì bước từ từ tới chỗ Eun Hyuk đang say giấc, anh ngồi xuống canh cậu, để đầu Eun Hyuk gác lên đùi mình, tay anh xoa xoa hai thái dương. Ryeo Wook biết chắc khi trồi lên đây bọn họ sẽ có trạng thái này nên kêu người hầu pha sẵn trà định thần, Ki Bum thì lắc đầu đánh vào người Si Won lên tiếng trách móc.

_ Ya, thấy chưa, em đã nói…ai biểu anh ham hố xuống làm gì!

_ Làm ơn đừng là anh nữa, hồn vía anh chưa về hết đâu!

_ Mấy oppa có làm quá không vậy, cái đó là còn nhẹ rồi!

_ Nhẹ sao? Nặng nữa là thế nào nhỉ?

_ Sungie thấy sao rồi, uống miếng trà đi anh!

_ Giờ mà có cho bọn hyung ăn thịt rồng cũng chẳng ngon!

_ Đáng ra anh nghe lời em thì hơn Wookie! Cũng tại Hyunie em lôi kéo bọn anh!

_ Thôi chúng ta về đi, Hyukie cần được nghỉ ngơi!

Dong Hae uống xong chén trà định thần, bình tình trở lại, anh bế Eun Hyuk chào mấy anh em Shin gia ra về, đám anh em cũng theo Dong Hae bước ra xe, anh em Ki Wook thì đưa tiễn mọi người ra cổng, họ lắc đầu trông bộ dạng của mấy anh em Lee – Kim thật thảm hại. Còn Tae Hee nhìn theo bóng dáng Dong Hae mang Eun Hyuk lên xe, cô thở dài, miệng lẩm bẩm một mình… Hae oppa không biết có qua được cửa ải này không?


-----------------


Về tới Lee gia, bốn vị phụ huynh nhìn đám con mặt xanh méc, không chút máu, đi lê lết lên cầu thang, chẳng cười chẳng nói, bốn ngưới quay lại nhìn nhau, không biết là đám con gặp phải chuyện gì mà đưa nào đứa nấy mặt như cha chết mẹ chết. Họ lên tiếng hỏi, thì ai nấy cũng lắc đầu bảo là mệt nên muốn đi ngủ, bốn vị phụ huynh cũng lắc đầu bó tay.

Hae Hyuk’ room

Các anh em mạnh ai nấy về phòng mình, Dong Hae cũng bế Eun Hyuk về phòng, anh đặt cậu xuống giường, ngồi xuống nhẹ nhàng gỡ bỏ áo khoác ra cho Eun Hyuk, Eun Hyuk giật mình thức giấc thấy anh, cậu ngồi dậy, nhích người ra xa anh, không thèm nhìn anh, quay mặt vào tường. Dong Hae bực mình với thái độ ương ngạnh của cậu từ lúc ở Shin Gia tới giờ, anh tiến sát gần cậu, thì cậu nhích ra xa, cứ thế cậu bị anh dồn sát vế phía vách tường, anh nắm hai tay Eun Hyuk thật chặt, quát thẳng vào mặt cậu.

_ Kim Eun Hyuk em làm sao thế hả? Tại sao có thái độ đó với anh hả?_ Dong Hae không thể kiềm chế bản thân mình, anh thật sự rất giận.

_ …_ im lặng quay mặt chỗ khác.

_ Kim Eun Hyuk, anh làm gì em mà em giận anh hả? Nhìn anh này, nhìn anh mà trả lời!

_ …_ vẫn cứng đầu, nhắm tịt mắt lại.

_ Kim Eun Hyuk, trả lời anh sao có thái độ đó với anh, em càng ngàng càng hư mà!

_ ...._ cắn mạnh vào tay anh, lùi ra xa, quay mặt vào tường!

Rầm

_ hu hu…_ Eun Hyuk khóc tức tưởi khi Dong Hae đấm mạnh vào tường.

_ Nín ngay! Tại sao lại tỏ thái độ thế với anh hả Hyukie, hả tại sao?

_ hức…hức…em ghét Haenie…em ghét anh…

_ Tại sao, Hyukie nói anh nghe, đừng làm anh điên nữa đấy, anh không kiềm chế nổi đâu!

_...hức hức…Haenie xấu, anh đòi bỏ em bé trong bụng em…em bé dễ thương mà…hức hức!

_ Ai nói với em chuyện này hả?

_ ..hức..hức hồi trưa…

Dong Hae lắng nghe từng lời từng chữ của Eun Hyuk, thì ra lúc anh vào phòng Hee Chul cậu vẫn không về phòng mà đứng ngoài cửa, cậu nghe hết những gì Dong hae và Han Chul nói với nhau, tuy chẳng hiểu mấy nhưng Eun Hyuk lại nghe rất rõ chuyện " bỏ em bé ", Dong Hae từng nói với Eun Hyuk em bé trong bụng cậu là con của hai người, Dong Hae cũng bảo là rất thương em bé, ngày nào cũng sờ lên bụng nói chuyện với em bé, còn sợ em bé đói, em bé đau sao hôm nay lại…? Eun Hyuk buồn bã trở về phòng, cậu ngồi thừ ra trước ti vi mặc cho anh gọi tên cậu thật lâu, cậu muốn hỏi anh nhưng sao không dám chợt nhớ đến Tae Hee, có lẽ do sợi dây tình thân cậu luôn tin tưởng Tae Hee, cậu đòi anh trở sang nhà Tae Hee, Khi gặp Tae Hee, Eun Hyuk kể cho Tae Hee nghe chuyện mình nghe trộm, còn hỏi cô “ tại sao lại phải bỏ em bé trong bụng mình “ Tae Hee chẳng biết làm sao, cô chỉ giải thích là ý của Dong hae, vì anh không thích em bé nữa. Tae Hee chỉ nghĩ nói thế đơn giản, có nói bỏ em bé vì cậu bị bệnh suy tim, cậu cũng chẳng hiểu mô tê gì cả, thôi thì lấy đại lý do này, nhưng không ngờ lại làm cho Eun Hyuk buồn bã và giận luôn Dong Hae.

_ Ra là như thế hả? Em giận anh vì thế sao?

_ hức..hức Haenie nói là rất thích em bé mà…Haenie lúc nào cũng thơm lên bụng Hyukie…

_ Hyukie, anh cũng không muốn mà…em bé sẽ có sau mà…được không em?

_ hu hu hu…em không chịu…em bé của Hyukie mà!

_ Hyukie ngoan, đừng khóc mà em, anh đau lòng lắm…em bé sẽ làm Hyukie đau!

_ hu hu hu…em bé của Hyukie mà…Hyukie ghét Haenie…Haenie không thương Hyukie và em bé nữa rồi!

_ Hyukie làm ơn đừng khóc nữa mà em, anh không muốn mà!

_ Không..hu hu hu em bé của em mà…e..hức hức!_ Eun Hyuk vì quá xúc động, cậu ngã người ra sao cảm thấy rất khó thở, tay nắm chặt ngực trái của mình.

_ Hyukie! Được rồi anh không bỏ, đừng khóc…ngoan nhìn anh này, thở từ từ, từ từ thôi…em đừng giận!

_ hức..hức

_ Bình tĩnh Hyukie, anh không bỏ em bé nữa nha! Đừng giận nữa, anh xin em!

Eun Hyuk tinh thần xúc động quá độ, cậu cảm thấy khó thở ngất trong vòng tay của Dong hae, làm cho anh một phen hốt hoảng. Anh ôm cậu vào lòng vỗ về, an ủi không cho cậu xúc động nửa, bác sĩ dã từng dặn anh, tránh cho cậu bị kích đông hay xúc động sẽ làm bệnh tái phát.

_ Hyukie, em thấy sao rồi! Có mệt không?

_ Haenie, em muốn có em bé…em bé ngoan mà Haenie!

_ Rồi, rồi anh không bỏ em bé nữa…đừng buồn nữa, anh hứa với em!

_ Thiệt hả Haenie?

_ Thật, bây giờ em ngoan nằm ngủ đi!

Dong Hae cởi áo trên người của Eun Hyuk thay cho cậu bộ đồ ngủ, cho Eun Hyuk nằm xuống gường ngay ngắn, anh hôn thật nhiều lên má Eun Hyuk, dồ dành cho cậu ngủ. Đây lần đầu tiên từ khi bên nhau, anh giận dữ với Eun Hyuk, thật sự lúc nãy anh không kiềm chế với thái độ của Eun Hyuk. Điều quan trọng bây giờ là có nên giữ lời hứa với Eun Hyuk. Dong Hae chán nản móc điện thoại trong túi anh trượt tìm số trong danh bạ.


_ Bác sĩ, tôi có thể gặp ông ngày mai?

….

_ Vậy cám ơn, tôi sẽ đến sớm!

Dong Hae gập máy định leo lên giường ngủ với Eun Hyuk, thì lại có tin nhắn của Zhou Mi, anh lại quên bẳng mất việc này vì hôn lễ. Anh chạy ngay ra ban công tránh cho Eun Hyuk thức giấc, anh bấm số gọi lại cho Zhou Mi. Hai anh em sau một hồi hỏi thăm sức khỏe, Dong Hae cũng vào vấn đề chính.

_ Zhou Mi, chẳng lẽ em điều tra được gi nữa à?

_ “ Dạ, vợ kế của Dong Hyuk bà ta mắc chứng bệnh hoan dâm, bà ta đã có ý đồ cưỡng bức một trong hai cậu bé song sinh, nhưng chưa thành công.”

_ Chuyện...chuyện... này là thật sao?

_ " Dạ phải, em tìm được một gia nhân về hưu trước khi vụ thảm sát xảy ra. Ông ta kể sự việc xảy ra trước một ngày bà vợ kế bị giết, ông ta đã chứng kiến và cứu được cậu bé, ngày hôm sau thì ông ta bị đuổi việc ",

_ Ông ta có nói cậu bé đó là ai không?

_ " Dạ là Hyuk Jae ạ! Ông ta còn bảo lúc đó cậu Hyuk Jae tâm trạng như điên loạn lên, hoảng sợ tột độ "

_ Hyung... biết rồi, có tin gì cứ gọi cho hyung nhé!

_ " Vâng, em chào hyung! "



Dong Hae kết thúc cuộc trò chuyện với Zhou Mi, anh từ từ khụy xuống bên cạnh ban công, môt tay anh nắm thanh ngang trên ban công, tay kia anh bịt chặt miệng của mình để tránh tiếng khóc thổn thức của anh phát ra. Anh khóc cho người mà anh yêu nhất, anh khóc cho số phận bất hạnh đến bi thương của cậu, làm sao có thể nào ngờ người anh yêu lại sống dưới bọn quỷ dữ đội lớp da người, thật khốn nạn đáng khinh bỉ cho bọn họ là đấng sanh thành, bậc cha mẹ. Nếu nói Hyuk Jun là DOD, con của quỷ thì chính bọn người kia đã tạo ra nó, bọn họ đã ép nó đến con đường cùng, buộc nó phải phản kháng để bảo vệ anh hai và bản thân, có ai sanh ra đã muốn làm kẻ sát nhân, bởi vì cuộc sống quá khắt nghiệt nếu cứ hèn yếu, nhút nhát thì bị người khác chà đạp không thương tiếc.

Nếu đúng như những gì Zhou Mi điều tra thì người mà Eun Hyuk giết trong lúc tinh thần bị kích động là mẹ kế của cậu. Có lẽ bà ta không bỏ qua ý định trước miếng mồi ngon như Eun Hyuk, nên tìm cách cưỡng bức Eun Hyuk lần nữa tuy không biết sự việc thành công hay không nhưng bà ta chết, chắc là do Eun Hyuk, người dấu nhẹm chuyện này là Hyuk Jun. Hyuk Jun do thấy Eun Hyuk bị hãm hãi đến bước đường cùng, để giái thoát cho anh mình nó liên kết với Shin gia gây ra các vụ thảm sát, để không một ai biết về chuyện của Eun Hyuk và làm tổn thương Eun Hyuk. Hyuk Jun đã cố gắng tạo cho Eun Hyuk một con người hoàn toàn khác có Apama, các hyung thương yêu và một tình yêu hạnh phúc. Hyuk Jun không sẽ không bao giờ nhận lại Eun Hyuk tránh để ai biết quá khứ nhơ nhuốt, nhất là đối với Dong Hae có lẽ Hyuk Jun nghĩ rằng nếu biết Eun Hyuk từng bị cưỡng bức đến giết người, sợ rằng anh sẽ bỏ cậu, sẽ xa lánh Eun Hyuk.

_ Haenie, Haenie à!

_ Hyukie sao không ngủ, ra đây lạnh lắm!

_ Hyukie ngủ dậy không thấy anh, không ai ôm em, em lạnh!

_ Anh xin lỗi, anh ra nghe điện thoại sợ làm ồn Hyukie và em bé thức giấc, anh bế em vô ngủ nha!

Anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu, cúi xuống bế cậu vào giường anh đắp chăn cho cả hai, kéo cậu vào lòng, anh ôm thật chặt, anh và cậu cùng thiếp đi lúc nào mà không hay. Ngủ một giấc thật say để rồi ngày mai đương đầu với sóng gió, dù có như thế nào anh vẫn một lòng bảo vệ che trở cho cậu.

----------------


Bệnh viện Seoul

Dong Hae quyết định gặp bác sĩ bàn lại việc bỏ thai của Eun Hyuk, một phần là vì Eun Hyuk hai nữa anh cũng thật sự muốn vứt bỏ con mình, cái thai đã gần 3 tháng làm sao mà nhẫn tâm, trẻ con là vô tội mà. Dong Hae quyết định sẽ cược một ván bài với ông trời, nếu Eun Hyuk thật sự sanh con có chuyện anh sẽ chết theo cậu chôn chặt mối tình này.

_ Bác sĩ, tôi suy nghĩ lại…tôi muốn giữ cái thai đến ngày sanh!

_ Cậu suy nghĩ kỹ chưa? Tôi sẽ làm theo ý kiến của người thân bệnh nhân!

_ Tôi suy nghĩ…tôi thật sự không muốn mất con, bác sĩ còn bệnh của vợ tôi?

_ Hiện tại tình trạng cũng chưa chuyển biến xấu, nếu như cậu đã quyết thế, thì chúng tôi sẽ có hướng giải quyết khác!

_ Chúng ta sẽ làm sao bác sĩ?

_ Bây giờ cứ để vợ cậu mang thai, đến khi tình trạng bệnh chuyển biến…chúng ta bắt buộc phải cho em bé ra đời sớm rồi đem nuôi trong lòng ấp NICU ( lòng ấp dành cho trẻ sơ sinh thiếu tháng ).

_ Lúc đó tình trạng người mẹ ra sao?

_ Cái đó tôi không thể trả lời cậu tùy theo tình hình lúc đó, có một số trường họp giữ được cả hai, trường hợp còn lại giữ một trong hai.

_ Tôi..quyết định giữ thai…sẽ làm theo ý của bác sĩ.

_ Vậy tôi sẽ kê toa thuốc điều trị bệnh suy tim cho vợ cậu trong thời gian này, với liều lượng thấp sẽ không ảnh hưởng tới thai nhi! Nhưng cậu vẫn phải tái khám thường xuyên, có chuyển biến xấu còn kịp cứu chữa!

_ Cám ơn bác sĩ!

Dong Hae lái xe về Lee gia, kể lại chuyện bác sĩ và anh bàn bạc với nhau, ai cũng vừa vui vừa lo âu cho Eun Hyuk. Vậy là Dong Hae quyết định giữ lại song thai, chuyện còn lại sẽ theo tình hình mà giải quyết. Hee Chul ôm anh vào lòng như cám ơn về quyết định của anh, Lee Teuk cũng vui mùng nhưng cũng phần lo cho Eun Hyuk, Kang In trấn an Lee Teuk sẽ kiếm bác sĩ giỏi cho Eun Hyuk. Mọi người ai cũng tự động viên an ủi cho nhau, Dong Hae thì còn phải khổ, bởi quyết định của anh sẽ làm phật ý một người quan trọng, còn nghĩ có thể anh sẽ bị ăn ngay một phát đạn vào đầu.

--------------------


“ Công ty Su Ju – Phòng phó giám đốc L.D.Hae ”.


Hôm nay đáng lẽ ra là ngày Eun Hyuk làm tiểu phẫu cho song thai, nhưng Dong Hae đã hủy hẹn, anh giữ lời hứa với Eun Hyuk là sẽ không bỏ em bé, cậu rất vui, ngày nào cũng ăn uống thật nhiều, cậu sợ em bé đói, mỗi lần anh sờ tay hôn lên bụng cậu, trông cậu cười đến hạnh phúc, lạy Chúa xin cho anh giữ được cả hai, nếu có chút thì chút lên đầu anh, anh chấp nhận hứng lấy tất cả. Dong Hae đưa tay vuốt khung hình anh và cậu chụp chung trên bàn làm việc, anh nhớ cậu da diết ngày nào cũng mong hết giờ làm chạy thật nhanh về với vợ con, có cho anh cả đống vàng cũng không bằng nụ cười cậu trao cho anh, nó ấm áp dễ chịu làm sao. Tiếng cô thư ký ngoài của vang lên, cô bước vào thông báo với anh có Shin tiểu thư cần gặp, anh thở dài cuối cùng cũng phải qua ải của người này!

_ Tae Hee, em ngồi đi chúng ta nói chuyện!

_ Lee Dong Hae, oppa đang làm gì vậy hả, sao hôm nay hủy bỏ tiểu phẫu cho song thai?

_ Em bình tĩnh, oppa…oppa muốn giữ cái thai huống chi là Hyukie em ấy cũng muốn!

Bốp!

_ Anh điên rồi, anh dám lấy sinh mạng Hyukie oppa đùa giỡn sao!

_ Thưa, phó giám đốc có sao không?

_ Ra ngoài, cô đi ra ngoài, đóng cửa lại!

Tae Hee vì quá tức giận trước câu trả lời của Dong Hae, nó không kiềm chế nỗi đấm thẳng vào mặt Dong Hae, anh té nhào xuống đất, cô thư ký nghe trong phòng có tiếng động lớn hốt hoảng chạy vào. Thấy anh đang ngồi bệt dưới đất, Tae Hee thì nắm chặt cổ áo sơ mi, sắt mặt đanh lại hung tơn vô cùng, anh vội vã bảo thư ký ra ngoài, anh biết Tae Hee đang kích động anh cần phải nói rõ cho nó nghe, bằng không nó sẽ làm lớn chuyện ở Su Ju.

_ Tae Hee, em nghe oppa nói…anh không thể bỏ Hyukie…anh cũng rất thương con!

_ Thì sao, anh ấy hết bệnh sẽ có thai lại được mà…anh ích kỷ…anh chỉ nghĩ cho anh và gia đình của anh, còn tánh mạng của...anh tôi...à Hyukie oppa anh xem như bọt bèo, anh là đồ khốn mà!

Chát_ Dong Hae tức giận với lời nói của Tae Hee, anh đứng dậy tán thẳng vào mặt nó.

_ Shin Tae Hee, em đừng suy bụng ta ra bụng người như thế, anh rất yêu vợ mình, nếu lỡ như sự việc tệ đi… anh sẽ chết theo Hyukie!

_ Chết sao, anh sẽ chết sao tôi không tin đâu, nếu là vậy tại sao không bỏ đi cái thai chứ?

_ Em chưa có gia đình, không thể hiểu nỗi khổ của anh, làm sao anh có thể giết con mình được chứ?

_ Vậy anh lấy Hyukie oppa làm vật hi sinh hả? Anh nói đi sao anh ích kỷ thế?

_ Anh không có, nếu ngày đó Hyukie gặp chuyện em cứ lấy súng mà bắn anh, em có khả năng mà phải không, anh làm sao thoát được, cứ giết chết anh không oán không hận em!

_ Anh chết thì sao! Anh chết thì Hyukie oppa sống sao…anh chết 100 lần thì anh ấy sống lại sao?

_ Tae Hee, anh nhường nhịn anh lắm rồi…em hãy nhớ chuyện của Hyukie nếu Kim gia không can thiệp thì em không có quyền…em chỉ là bạn thôi Tae Hee!

_ Lee Dong Hae…anh!

_ Ngoài Kim gia, chỉ có một người được can thiệp cuộc sống của Hyukie là Hyuk Jun - em song sinh của Hyuk Jae, nhưng tiếc là cậu ấy không có ở đây.

_ Anh…anh là tên đốn mạt, anh sẽ hối hận những gì anh chọn!

Tae Hee gạt nước mắt chạy ra khỏi phòng, mỗi lần nhắc đến Hyuk Jun nó trở nên như thế, bất lực vì nó không thể nhận nó là Hyuk Jun, Dong Hae bây giờ đã nắm thóp của Tae Hee dựa vào đó mà đả kích nó. Sư việc coi như cũng đã giải quyết, Eun Hyuk tiếp tục được mang thai, anh và mọi người chăm sóc cho cậu rất kỹ lưỡng không bao giờ để cho cậu giận hay kích động, cậu muốn gì là được nấy . Tae Hee từ sau khi gây với Dong Hae ở Su Ju thì không đến Lee gia chơi, nhưng chỉ được một tuần nó phải lết thân qua vì mấy cuộc gọi ngấn nước mắt và lời hăm dọa của Ki Bum là Eun Hyuk bỏ ăn vì nhớ nó, tuy nhiên nó vẫn còn hay liếc và đả kích Dong Hae mỗi khi có dịp, anh cũng chỉ biết cười trừ nhịn nhục nó cho qua, dù sao nó cũng gì sự sống còn của anh trai mình nên mới thế…Chớp mắt thì Eun Hyuk đã mang thai được gần 5 tháng, anh vẫn đưa cậu đi khám đều đăn, bệnh cậu cũng chưa đến nổi nghiêm trọng, lâu lâu thì cậu lên cơn nhói tim may mọi ngưới phát hiện cho cậu uống thuốc nên cũng không gì nguy hiểm, và điều bất ngờ là song thai được siêu âm là hai bé trai, sau khi điện thoại từ bệnh viện thông báo cho cả nhà biết, ai nấy cũng hò hét vui mừng, và quyết định tổ chức bữa ăn gia đình tại Lee gia, họ tạm quên đi nỗi lo âu về bệnh tình của Eun Hyuk, hôm nay là ngày vui thì cứ tận hưởng hết trọn niềm vui.

Mỗi người ai nấy bắt tay vào làm nên buổi tiệc, bốn vị phụ huynh thì đích thân đi chợ rồi tự tay vào bếp làm thức ăn cho bọn trẻ. Ye Wook và Si Bum thì trải thảm nhúm lửa trải, trang trí bong bóng lên các cành cây trong khu vườn, Kyu Min thì tranh nhau dán hình ảnh baby khắp cả nhà và phòng của Hae Hyuk, ai nấy cũng vui vẻ khiến cho Tae Hee tuy trong lòng cũng còn lo âu cho Eun Hyuk như cũng hoà nhịp cùng tham gia phụ giúp với anh em. Buổi tối cuối cùng đã đến, gia nhân được Hee Chul cho phép nghỉ sớm, hôm nay anh chỉ muốn cả gia đình và mấy đứa con quay quần bên nhau mừng cho anh sắp có cháu trai. 

Cánh cửa cổng biệt thự mở ra, Dong Hae cẩn thận đỡ Eun Hyuk từ từ bước xuống xe, vì bụng cậu đã lớn nên đi lại rất khó khăn chân của cậu cũng hay bị sưng nhưng Lee Teuk và Hee Chul nói đó là triệu chứng của sản phu mang thai, nên anh cũng yên tâm. Các anh em ai nấy bắn pháo hoa, và quăng hoa giấy vào Dong Hae và Eun Hyuk, cậu ôm chầm lấy anh dụi mặt vào lòng anh vì xấu hổ. Hai vị phu nhân tiến tới đỡ cậu đi đến chỗ mọi người từng bước từng bước, Sung Min nhanh nhảu lấy cho Eun Hyuk một ghế nệm lót, có dựa lưng phía sau, trong khi mọi người ai cũng ngồi bệt dưới thảm cỏ. Eun Hyuk vui vẻ khoe với mọi người cái tấm ảnh siêu âm mà bác sĩ đưa cho cậu, có hình hai đứa bé, ai cũng rưng rưng nước mắt vì mừng vì lo vì hạnh phúc.

_ Umma, Chullie Umma xem em bé của Hyukie nè!

_ Ừh, đâu Umma xem…wow dễ thướng quá, Hyukie Umma cám ơn con!

_ Innie xem nè, cháu ngoại của chúng ta nè, chắc chúng sẽ đẹp như Hyukie phải không?

_ Đúng Teukie, chúng sẽ xinh như Hyukie của chúng ta!

_ Haenie, Appa chúc mừng con nhé, Appa có cháu đức tôn rồi!

_ Umma con cũng muốn xem hình cháu !

_ Con nữa, con nữa…!
…….
Thế là bốn vị phụ huynh và cả đám anh em tranh nhau xem hình hai đứa bé song sinh, Dong Hae thấy thế vội kéo cậu ra ngoái đám nhí nhố, Tae Hee gắp đồ ăn vào chén đưa cho anh, nó nhìn anh ánh mắt thông cảm, không còn giận dỗi nữa, nó cảm nhận được sự vui vẻ hạnh phúc trong Eun Hyuk bởi nó và cậu là song sinh…Dong Hae đưa tay cầm chén đố ăn của Tae Hee đút cho Eun Hyuk từng muổng, cậu ăn rất ngon miệng, ăn rất nhiều, Hee Chul còn chuẩn bị sẳn cả một rổ dâu tươi cho Eun Hyuk, cậu vừa ăn từng nuỗng do Dong Hae đút vừa nhìn rổ dâu mà nuốt nước miếng. Dong Hae và mọi người ôm bụng cười thật to với hành động của cậu, Eun Hyuk xấu hổ đưa hai tay che mặt lại.

_ Hyukie đừng như thế, em ăn hết đi rồi sẽ ăn dâu nha!

_ Đừng cười em mà!

_ Rồi, mọi cười không con nữa Hyukie ăn ngoan đi, Umma mua riêng cho con mà!

_ Con cám ơn Umma!

_ Umma sao Umma mua dâu cho Hyukie sao không mua bí cho con!

_ Minnie hyung anh có thai đi em sẽ mua cả container bí cho anh nha!

_ Oẹ…ọe! Ya, Hyunie bọn hyung đang ăn ngon nhá, đừng có sến chúa như thế!

_ Xí…vậy chứ ai đã mua cho Wooki oppa cả một cần xé đậu nhỉ?

_ Phải, Ye Sung hyung anh cũng thế hơn gì ai, làm cả tháng trời em và Tae Hee chỉ ăn toàn đậu với đậu!

_ Ờh…thì hyung, sợ đậu lên giá nên…!

_ Ye Sung hyung, đừng biện minh cho hành động của mình, hyung làm Bummie của em đã nằm ác mộng thấy đậu ăn thịt mình.

_ Mọi người đừng hùa nhau ăn hiếp Sungie của em chứ!

_ Bênh gớm chứa!

Bữa tiệc ăn mừng vui vẻ với những lời trêu ghẹo, hạnh họe nhau của các cặp đôi trong gia đình, các vị phụ huynh vui suớng nhìn đám con thật hạnh phúc và mãn ngyện. Bữa tiệc cũng kết thúc, ai nấy cũng ngà ngà say, Ye Sung và Si Bum lợi dụng cơ hội níu kéo người yêu ngủ qua đêm tại Lee gia do họ quá say. Chỉ có mỗi Tae Hee là trở về Shin gia, những người còn lại ai nấy dìu dắt nhau trở về phòng của mình. Dong Hae đưa Eun Hyuk về phòng, tắm rửa thay quần áo cho cả hai, bế cậu lên giường, anh thủ thỉ to nhỏ, nựng nịu đôi má hôn lên bụng của cậu, ôm cậu vào lòng ngủ. Anh ôm cậu rất chặt, bởi gần đây Eun Hyuk hay đi tiểu đêm, nhưng lại không kêu anh dậy đỡ cậu, dù anh đã dặn cần gì thì cứ gọi anh nhưng cậu bướng bỉnh không chiu nghe lời, anh phải làm thế để cậu có muốn đi cựa mình môt chút là anh cũng thức dậy.

_ …_ Eun Hyuk rón rén gỡ tay Dong Hae ra khỏi mình.

_ Ưm…_ Dong Hae dụi mắt nhìn sang Eun Hyuk_ Hyukie định đi đâu hả? Sao không gọi anh dậy?

_ Hyukie muốn đi toilet thôi mà, Haenie ngủ đi, em tự đi!

_ Em thật là hư, anh dặn la phải kêu anh mà, còn lần sau là giận đấy!

_ Em…xin..lỗi!

_ Ngoan, anh bế em đi !

-------------------


Sáu tháng trôi qua, mọi chuyện cứ bình thường trôi theo quỹ đạo, đám anh em ai nấy cũng tất bật với việc làm và tình yêu của riêng mình. Eun Hyuk và song thai vẫn ổn định. Tình trạng bệnh của cậu vẫn chưa chuyển biến xấu, hai vị phu nhân và Dong Hae thay phiên đưa Eun Hyuk đi khám và ở nhà chăm sóc cho cậu, Tae Hee tạm thời quên nỗi lo âu, cô vui vẻ cùng Eun Hyuk tập đan áo len cho em bé dưới sự chỉ dạy của Lee Teuk, cả hai ngồi móc từng mũi ừng mũi theo lời nói và bàn tay của Lee Teuk, đôi khi cảm thấy mình móc sai cả hai nhìn nhau cười rồi chí chóe gây nhau.

_ Hyukie oppa, anh móc sai rồi xấu xí quá!

_ Đẹp mà, của em mới xấu phải không Umma, Haenie!

_ Phải vợ của anh làm gì cũng đẹp!

_ Gớm chưa…em khinh!

_ Tae Hee con đừng trách Haenie, Hyukie có vẽ con cọp thành heo nó cũng ừ!

_ Tae Hee đừng giận, oppa cho nhường em sữa dâu nè, ngon lắm!

_ hi…hi ít ra phải thế!

Dong Hae ngồi trên sofa nhìn hai anh em trêu đùa nhau, anh thấy chua xót cho cả hai, anh bỏ lên lầu với đôi mắt ngấn nước ở khóe mi. Không phải là bệnh tình của Eun Hyuk trở nặng, chỉ là hôm nay anh tiếp chuyện với người khách, ông ta đã cho anh biết quá khứ và cuộc sống mà hai anh em trải qua. Zhou Mi đã cho biết người gia nhân năm xưa ông ta có một chuyến sang Hàn Quốc du lịch, ông đã xin Zhou Mi địa chỉ công ty và số điện thoại của Dong Hae, chồng Hyuk Jae. Ông ấy rất nhớ Hyuk Jae và Hyuk Jun, suy cho cùng thì hai đứa trẻ là do một tay ông ta chăm sóc. Ông ta muốn biết cuộc sống của Hyuk Jae ra sao, khi mà ông ta nghĩ cậu đã bị sát hại vào 3 năm trước. Bấy giờ nghe tin cậu đã có chồng và đang mang thai cuốc sống rất hạnh phúc vui vẻ, làm cho ông ta khồng cầm nước mắt vì mừng cho thằng bé khốn khổ ấy.


*Flash back*





“ Công ty Su Ju – Phòng phó giám đốc L.D.Hae ”.


Dong Hae đang bận tâm với đống hồ sơ chất đống trên bàn, anh chợt hoa mắt ngã người ra sau ghế, lấy tay xoa xoa thái dướng thở dài nhăn nhó. Ngó nhanh qua đồng hồ trên tường sắp dến giờ nghĩ trưa rồi, tranh thù giải quyết cho xong anh còn về ăn trưa với Eun Hyuk, mới xa nhau mấy tiếng mà anh thấy nhớ trong lòng, không biết giờ này con khỉ ngốc bé bỏng của anh đang làm gì, có nhớ đến anh không? Tiếng gõ cửa phòng làm anh chợt dừng suy nghĩ, anh ngồi ngay ghế mặt nghiêm lại dáng vẻ của một ông chủ.

_ Thưa phó giám đốc, có người khách…ông ta không hẹn trước nhưng cứ đòi gặp phó giám đốc, bảo có việc quan trọng!

_ Ưm…ông ta tên gì thế?

_ Dạ, thưa ông ta không nói tên, chỉ bảo là cậu Zhou Mi gì đó chỉ ông ta đến đây!

_ Zhou Mi? Được cô cho ông ta vào đi!

_ Vâng tôi biết rồi!

Dong Hae bước ra khỏi bàn làm việc, đến gần sofa anh ngồi xuống rót sẵn trà cho khách, cô thư kí đưa người đàn ông chừng khoảng 50 hay 60 mươi tuổi vào phòng, anh nhờ cô thư ký gọi về Lee gia bảo anh bận việc không thể về ăn trưa, anh nghĩ cuộc trò chuyện này sẽ rất dài đây. Dong Hae nhìn người khách nhíu mày, anh đứng dậy mời ông ta ngồi xuống, ngưới khách khép nép từ từ ngồi xuống nhìn anh, anh đưa tay mời khách dùng trà.

_ Bác uống trà đi! Bác tìm tôi có việc gì? Bác là ai?

_ Cậu là chồng của cậu Hyuk Jae?

_ Phải, còn bác?

_ Tôi là Park Min Young, quản gia của nhà cậu Hyuk Jae, tôi cử ngở cậu ấy đã…nhưng may thay cậu ấy còn sống và có chồng nữa!

_ Ông thật là quản gia của Hyuk Jae à?

_ Thật, tôi gạt cậu làm gì? Thật ra khi người của cậu tìm đến hỏi chuyện tôi mới biết cậu ấy còn sống, tôi muốn biết cậu ấy sống như thế nào mà thôi?

_ Rất tốt, ông yên tâm đi_ Dong Hae lấy một cuống album hình anh và cậu chụp chung đưa cho ông ta, ông vừa xem vừa rơi nước mắt trước Dong hae.

_...hức hức…cậu chủ đội ơn Chúa cậu vẫn…hức hức… sống tốt thế này, già này yên tâm mà ra đi rồi!

_ Bác có thể kể cho tôi nghe chuyện của Hyuk Jae được không? Tôi muốn biết cuộc sống của em ấy ngày xưa như thế nào?

_ Khổ lắm cậu ơi, tội nghiệp thằng bé…à mà “ cậu chủ Jun “ không biết còn sống không, cậu ấy là chỗ dựa duy nhất của cậu Hyuk Jae?

_ Tôi không biết, Apama nuôi của Hyuk Jae chỉ tìm thấy mỗi em ấy!

_ Thật là…hai anh em lại xa cách thật là tội!_ Min Young bắt đầu thở dài, đưa cho Dong Hae cuốn nhật ký bị cháy xém của Goo Hee Jin, mà ông lụm lại khi Hyuk Jun đem đốt nó.

*End Flash back *

No comments:

Post a Comment