Tập 1
“Spencer là tập đòan khách sạn đứng thứ 3
Hàn Quốc và thứ 13 trên thế giới. Tôi- Lee EunHyuk là người thừa kế duy
nhất của Spencer. Tập đòan của ba tôi đang trên đà xuống dốc trầm
trọng.
Gia đình tôi khi xưa rất hạnh phúc.
Người cha thành đạt, người mẹ xinh đẹp, đứa con giỏi giang. Tập đòan
ngày càng phát triển, một gia đình hòan hảo cho đến khi… hắn ta xuất
hiện…
Lee DongHwan, chủ tịch tập đòan xây dựng SJ. Hắn yêu thầm mẹ tôi… tìm mọi cách chiếm lấy bà… và hãm hại ba tôi…
Hắn bức tử mẹ tôi, khiến bà tự vẫn… Ba
tôi vì quá đau khổ mà lâm bệnh nặng… Cơn tai biến đã làm ba tôi liệt nửa
người, phải ngồi xe lăn… Gia đình tôi không còn, sức khỏe ba tôi ngày
càng suy giảm… Tập đòan tuột dốc…
Hắn đã phá họai tất cả những gì mà gia
đình tôi có… Phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi… Và bây giờ, chính tôi sẽ là
người trả thù hắn, tôi phải cho hắn nếm trải những gì hắn đã làm với gia
đình tôi…
Tôi muôn đời hận hắn… Lee DongHwan…”
.
.
.
_Hyukie!- LeeTeuk đẩy cửa phòng bước vào
_Hyunh!! Sao rồi? Trúng thầu chứ?- EunHyuk thấp thỏm hỏi
_Trúng thầu rồi! SJ đã kí với chúng ta!-
LeeTeuk quăn xấp hồ sơ xuống bàn, ngã ra ghế sofa nới lỏng chiếc cavat
một cách mệt mỏi.
_Tốt!- EunHyuk nhếch mép.
Một nụ cười nham hiểm. Phải, bước đầu tiếp cận SJ đã thành công. Bước tiếp theo chính là con trai cả của hắn Lee DongHae.
_Hyung! Tất cả hồ sơ về Lee DongHae và Lee KyuHyun đã làm xong rồi phải không?- EunHyuk búng tay đi về phía bàn làm việc
_Rồi! Anh đã cho người theo dõi hai anh em
đó trong ba tháng, tất cả đều được ghi chép trong đống hồ sơ đó!-
LeeTeuk chỉ về góc phòng
_Lấy cho em hồ sơ của Lee DongHae!- EunHyuk bận rộn nói
_Về việc hội thảo của SJ, hợp đồng này quy
định tất cả các hội thảo, meeting ,… của SJ điều được tổ chức ở hệ thống
Spencer trên tòan thế giới! 3 ngày nữa Lee DongHae sẽ chủ trì cuộc họp
cổ đông ở Spencer Japan!
_Em biết rồi! Sắp xếp cho em làm quản lí ở Spencer Japan Hotel… Em cần phải tiếp cận hắn!
_Có cần anh đi cùng không?- LeeTeuk nheo mắt hỏi
_Tất nhiên! Anh là trợ lí chủ tịch… Em đi đâu, anh phải đi đó chứ!- Tôi nhún vai
LeeTeuk thở dài chán nản…
_Anh nên rủ KangIn hyung đi cùng!- EunHyuk mỉm cười
_Sẵn sàng thui! Anh sẽ đặt vé máy bay cho em…- Teuk nói rồi đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, EunHyuk lại phải tiếp
tục với đống công việc chồng chất. Trên danh nghĩa, ba cậu vẫn là chủ
tịch Spencer. Nhưng trên thực tế, EunHyuk là chủ tịch, cậu luôn cố giấu
chuyện này vì cậu không muốn ai biết thân phận của mình. Điều đó giúp
EunHyuk dễ dàng đề tiếp cận với gia đình của lão ta…
Trong hai ngày EunHyuk phải nhét vào đầu
những thứ vô bổ. Nào là sở thích, thói quen,… của Lee DongHae… Cậu phải
trở nên thân thiết với hắn càng nhanh càng tốt…
_Umma à… Con mệt mỏi quá!- EunHyuk ngước nhìn lên bầu trời
… Biệt thự tập đòan SJ…
_Cậu chủ mới về ạ!!- Tất cả cúi chào DongHae khi anh vừa mới bước vào
_Cá hyung!!! Sao hyung về trước em!!!- KyuHyun chạy vào đánh vai DongHae
_Sói! Chạy về lẹ dữ… Hyung tưởng cắt đuôi em được rồi chứ!!- DongHae lắc đầu, quàng vai KyuHyun
_Hehe… Em mà! Mà hyunh nghĩ sao mà quăn cho em đống công việc đó rồi đi về nhà là sao?
_Công việc đó là của phó chủ tịch… Hyung đâu phải làm!!- DongHae nới lỏng cavat rồi ngồi dựa ra sofa
_Trời! Hyung ỷ hyung chức cao hơn em rồi ăn hiếp em đấy à!!!
_Ya! Ya! Ya!- Ông Lee từ trên cầu thang bước xuống
_Appa!!- Cả hai đồng thanh
_Hai đứa lớn rồi! Đứng đầu cả một tập đòan
rồi mà sao không bỏ được cái cách xưng hô thế kia! Suốt ngày Cá với
Sói!!! Mai mốt vào công ty, chẳng lẽ gọi Cá chủ tịch rồi phó chủ tịch
Sói à? Hai cái thằng này!- Ông Lee lắc đầu chán nản
_Appa nói quá! Trong công ty con lúc nào cũng gọi Cá hyung là Chủ tịch hết mà!!!- KyuHyun gân cổ lên cãi
_Hai đứng đi làm về mệt thì lên phòng nghỉ đi!!- Bà Lee từ trên lầu nói vọng xuống
_Em đi nghỉ đây, Cá hyung! Ngày mai em sẽ giải quyết đống công việc hyunh giao em!
_Em giải quyết bao lâu cũng được! Nội trong
2 ngày phải xong! Hyung đi Nhật 2 ngày về mà không xong là chết đấy!-
DongHae đứng dậy đi lên lầu
_Hyung đi dự hội thảo hả? Sao đi tới 2 ngày
lận vậy… Trốn việc đi chơi phải không? Để cho thằng em làm hết phải
không?-KyuHyun chẹp mình, nhìn DongHae với đôi mắt ghanh tị
_Ừ! Hyung đi chơi đấy! Ở nhà lo mà xem xét đống hợp đồng rồi đi kí kết cho đàng hòang vào!- DongHae chỉ vào trán KyuHyun
_Hứ!! Làm anh mà thế đấy… Hyung được đi
chơi trong khi em phải đâm đầu vào đống hợp đồng rắc rối… Em không được ở
cùng Minnie của em…
_Ngoan đi sói! Về hyung mua quà cho hai đứa!!!- DongHae mỉm cười rồi bước vào phòng mình
Khác hẳn với gia đình EunHyuk, gia đình của
DongHae hạnh phúc hơn vạn lần… Lee DongHwan rất quan tâm vợ mình,
thương và tin tưởng hai đứa con trai của mình. SJ hiện đang đứng thứ
nhất Hàn Quốc trong lĩnh vực xây dựng. Sự nghiệp hòan hảo, hai đứa con
trai thì giỏi giang cùng nhau quản lí tập đòan. Lee DongHwan về hưu,
sống thảnh thơi…
Như vậy có quá đáng không?? Đó là điều
không công bằng… Hắn đã phá họai gia đình EunHyuk… vậy mà giờ đây thì
ngồi mát ăn bát vàng…
.
.
.
.
.
3 ngày sau
….Spencer Japan Hotel….
EunHyuk đi vòng vòng khách sạn đề xem xét...
_Trưa nay Lee DongHae sẽ đến khách sạn… Em có kế họach rồi chứ?- LeeTeuk ghé sát tai cậu
_Rồi… Hắn thích biển… Chắc chắn sau khi họp xong hắn sẽ ra đó… Em chỉ cần diễn một màn hay thôi!- EunHyuk nhếch mép nói
_Em với hắn không quen không biết… Hắn là chủ tịch của một tập đòan lớn… Thân thiết với hắn khó lắm đấy!- LeeTeuk lo lắng nói
_Mặc kệ! Em nhất định phải làm được… Em có
thể đánh đổi bất cứ thứ gì để gia đình hắn nếm trải những gì mà gia đình
em đã gánh chịu…- Mắt EunHyuk long lên, tay nắm lại thành đấm
_Hyung hiểu… Chúng ta cần đến phòng họp để xem xét lại một số chuyện…
_Ok…
EunHyuk đích thân vào kiểm tra phòng họp mà
chút nữa SJ sẽ sử dụng… Cậu yêu cầu đổi tất cả các lọ hoa thành hoa
hồng xanh, cậu biết rằng hắn thích lòai hoa này vì mẹ hắn cũng vậy…
Đúng 13h, DongHae đến khách sạn, anh đi
thẳng vào phòng họp. Tất cả các cổ đông đứng dậy khi cánh cửa mở ra.
DongHae chỉ lại cổ áo rồi bước vào ngồi xuống chiếc ghế chủ tịch…
_Xin lỗi vì tôi đã đến trễ!- DongHae xoay lại nói- Chúng ta bắt đầu!
Căn phòng tắt đèn và màn hình chiếu hiện lên những kế họach của SJ trong thời gian tới…
DongHae chăm chú và đưa ra quyết định cho từng kế họach…
EunHyuk đứng ngòai cửa nhìn vào…
-----------EunHyuk’s POV----------
Lee DongHae rất giỏi… Muốn biến hắn thành quân cờ trong tay mình là điều rất khó…
-------------- -------------
_Tôi chấp nhận plan 1, plan 3 và plan 4! Bác bỏ tất cả các plan còn lại!- DongHae gấp tập hồ sơ trên tay mình lại.
_Nhưng tất cả các plan mà cậu bác bỏ điều mang lại lợi nhuận cho chúng ta!- Một cổ đông lớn tuổi khó chịu đứng dậy lớn tiếng
DongHae liếc nhìn ông bà một ánh mắt sắc lạnh, mặt cậu vẫn bình thảnh…
_Mang lại lợi nhuận… Tôi đồng ý!- Anh nhún
vai- … nhưng đó là lợi nhuận nhất thời! Về lâu về dài đó là làm chúng ta
hao hụt vốn!- Giọng anh vẫn đều đều
_Nhưng… tôi lại thấy...- Một cổ đông khác đứng dậy
_Tôi là chủ tịch hội đồng quản trị SJ! Tôi
biết mấy người nghĩ tôi là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chứ gì! Im
lặng và làm theo những gì tôi quyết định!
DongHae đứng dậy nhìn những cổ đông với mái
tóc gần như là bạc trắng trong phòng họp. Đúng! DongHae đáng tuổi con
cháu của tất cả những người ngồi trong phòng họp này… nhưng cậu có khả
năng và năng lực để điều khiển tất cả…
_Cuộc họp kết thúc!- DongHae đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng họp
_Chủ tịch!- Thư kí của anh chạy theo- Chủ tịch còn phải xem qua hợp đồng…
DongHae đưa tay ngăn thư kí của mình lại…
_Cậu biết thói quen của tôi sau khi họp mà… Để hợp đồng trong phòng của tôi… Tôi sẽ giải quyết sau!
DongHae đi thẳng ra khỏi cửa khách sạn, đi về phía bãi biển…
Anh rất tức giận và khó chịu khi phần lớn các cổ đông không công nhận năng lực của anh…
----------DongHae’s POV---------
Đó giờ mình chưa bao giờ bỏ cuộc… Ba đã giao SJ cho mình… Mình chắc chắn phải làm nó phát triển hơn…
----------- -----------
DongHae cứ rảo bước dọc bờ biển, mặt trời
bắt đầu lặn… Tất cả bao trùm bằng một màu cam… Thói quen của DongHae là
dạo biển sau mỗi lần họp… Anh cần giải tỏa và thư giãn…
DongHae ngồi xuống bãi cát vàng và hóng gió biển…
EunHyuk đã theo anh từ lâu, thấy anh ngồi xuống, cậu biết đã đến lúc vở kịch bắt đầu…
EunHyuk vờ như đang đi dạo biển… Cậu đi ngang qua chỗ DongHae…
_A!- EunHyuk vấp té cách chỗ DongHae một khỏang
_Cậu có sao không?- DongHae hỏi bằng tiếng Nhật
_Đau quá! EunHyuk ngồi dậy xoa xoa cổ chân của mình
_Cậu là người Hàn sao?
_Uhm…
DongHae đỡ EunHyuk đứng dậy đi lại chỗ cát khô rồi ngồi xuống…
_Cậu có sao không?
_Không sao… Vụng về vấp vỏ ốc đấy mà…- EunHyuk mỉm cười
DongHae nhìn thấy bảng tên trên áo vest của EunHyuk…
_EunHyuk à! Cậu làm ở Spencer sao?
_Uhm… Tôi làm quản lí cấp cao ở đó!- EunHyuk khẽ chạm vào bảng tên của mình
_Woa! Còn trẻ vậy mà giỏi nhỉ!- DongHae ngồi xuống bên cạnh cậu
_Trẻ gì chứ? Tôi chỉ thua anh một tuổi thôi… Chủ tịch Lee DongHae!- EunHyuk nhìn ra biển mỉm cười
_Cậu biết cả tuổi của tôi sao?- DongHae bất ngờ
_Anh lên biết bao nhiêu tạp chí doanh nhân rồi… Ai mà không biết!
EunHyuk chống hai tay, ngã lưng ra sau,
nhìn ra biển… Biển hòang hôn đẹp thật. Tóc cậu bị gió biển thổi tung,
làn da trắng trở nên hồng hào dưới ánh hòang hôn…
-------------DongHae’s POV------------
Cậu ấy đẹp thật…
------------- -------------
_Haizzz… Tiếc quá…- EunHyuk thở dài, mắt vẫn nhìn biển
_Chuyện gì thế? Có thể nói cho tôi nghe không?
_Từ nay về sau tôi không được ngắm biển vào mỗi buổi chiều rồi…- EunHyuk chẹp miệng
_Sao vậy?
_Cấp trên chuyển công tác của tôi về Spencer Seoul Hotel… Tôi sẽ làm quản lí ở đó…
_À… Vậy sao?- DongHae gật gù- Cậu hay dạo biển buổi chiều à?
_Không hẳn… sau khi làm việc mệt mỏi… tôi
thường dạo biển… Về Seoul thì làm sao có thể như vậy nhỉ?- EunHyuk
nghiêng đầu, môi hơi cong ra…
_Cậu có thể lái xe đến InChoen… biển ở đó cũng rất đẹp… Chỉ cách Seoul có 60 km thôi… 1 tiếng là đến rồi…
---------DongHae’s POV-----------
Cậu ấy có thói quen giống mình… trùng hợp thật…
----------- ----------
_Vậy sao? Tôi sẽ thử…
_Uhm…
_Anh chắc hẳn đã đi nhiều khách sạn 5 sao rồi… Anh thấy Spencer như thế nào?- EunHyuk bắt chuyện…
_Tôi đi rất nhiều… nhưng chưa bao giờ hưởng thụ cả… Chỉ tòan là làm việc thôi…
_Tiếc quá vậy… Sao anh không thử… thú vị lắm đó…
DongHae nhìn EunHyuk, cậu rất dễ thương…
_Anh hãy thưởng tắm suối nước nóng trong
khi ngắm sao… Sau đó có thể nhấm nháp ly cocktail do mình tự pha ở quầy
bar trong phòng…
_Nghe thú vị thật… Nhưng tôi không biết pha
cocktail… Phòng của tôi trang bị tất cả những gì cậu nói nhưng tôi lại
không có thời gian để sử dụng chúng…
_Anh rất bận mà phải không?
_Uhm…
_Hay tối nay tôi sẽ giúp anh hưởng thụ nhé… Tôi có thể pha Blue Ocean rất ngon…
_Blue Ocean!!! Cậu cũng thích loại đó sao?
_Món khóai khẩu của tôi mà…
_Không phiền chứ? Nếu tối nay cậu pha cho tôi một ly?- DongHae mỉm cười
_Rất sẵn lòng thưa quý khách!!- EunHyuk mỉm cười khi đứng dậy…
---------DongHae’s POV--------
Sở thích, thói quen của EunHyuk gần nhưng là trùng với mình… và cậu ấy trông rất đẹp…
-------- -------
----------EunHyuk’s POV---------
Không khó như mình nghĩ… Lee DongHae à! Anh sắp được xem một màn kịch hay đó…
--------- --------
DongHae
và EunHyuk đi bộ về khách sạn, bước vào trong, EunHyuk cúi chào DongHae
rồi tiếp tục làm việc… Vừa quay lưng, khuôn mặt cậu đã trở nên khác
hẳn… Không còn hồn nhiên và dễ thương khi như ỡ bãi biển… Lạnh, bởi một
nụ cười nhếch mép đầy mưu mô…
_Teukie hyunh!- EunHyuk đẩy cửa bước vào
phòng LeeTeuk- Ấy! Sorry!- EunHyuk che mắt lại khi thấy KangIn đang hôn
Lee Teuk thắm thiết
_Ờ…- LeeTeuk đẩy KangIn ra, kéo lại chiếc áo của mình- Có chuyện gì?
_Em có chuyện cần nhờ hyung… Innie hyung à, hyung có thể ra ngòai tí không?
_Hai người cứ nói chuyện đi!- Nói rồi KangIn đi ra khỏi phòng
_Lần sau gõ cửa trước khi vào dùm cái!!!- LeeTeuk liếc EunHyuk
_Em xin lỗi mà…
_Có chuyện gì? Tiếp cận được Lee DongHae rồi sao?
_Ok rồi! Tốt nay em sẽ đến phòng của hắn để pha rượu cho hắn!- EunHyuk chán nản ngồi tựa ra ghế
_Woa!! Em giỏi thật đấy… Sao em có thể…- LeeTeuk ngạc nhiên
_Em cũng chẳng hiểu… Nói với hắn vài câu, nói gì hắn cũng chịu!!- EunHyuk nhún vai
_Em cần anh giúp gì?
_Anh chuẩn bị cho em thuốc được không? Em cần dựng một màn kịch nữa… Rút ngắn khoảng cách giữa em và hắn…
_Thuốc ngủ phải không? Ok! Anh sẽ nhờ Innie làm dùm…
_Em đi đây, làm nhanh rồi đưa em, nhớ dễ hòa tan đó!!!- EunHyuk căn dặn trước khi bước ra khỏi phòng…
EunHyuk
đứng bên tấm kính lớn nhìn ra hồ nước nóng trong căn phòng của mình. Ánh
mắt cậu nhìn về một khỏang vô định… Cậu khoanh tay, gương mặt đăm chiêu
suy nghĩ về một điều gì đó…
_Hyukie! Xong rồi này…- LeeTeuk bước vào phòng
_Cảm ơn hyung!- EunHyuk cầm lấy gói thuốc màu vàng mà LeeTeuk đưa
_Innie nói thuốc sẽ tác dụng trong vòng 30 phút…
_Uhm…- EunHyuk cất gói thuốc vào túi
_Mà em định là gì???
_Cho hắn
uống thuốc, hắn ngủ mê rồi thì em dựng cảnh hắn quan hệ với em thôi!-
EunHyuk nhún vai- Sáng mai hắn thức dậy sẽ nghĩ rằng mình uống say rồi
là điều đó với em…
_Em định bảo hắn chịu trách nhiệm à?- LeeTeuk khó hiểu
_Không…
Không cần em bảo hắn cũng tự chịu thôi… Lee DongHae là một con người
đàng hòang. Đó giờ hắn chỉ biết làm việc thôi, không ăn chơi gì hết… Hắn
tốt hơn ba hắn gấp trăm lần…
_Uhm… Cẩn thận… có gì cứ kêu hyung!- LeeTeuk đặt tay lên vai cậu
_Ok…
Sau khi chuẩn bị xong, cậu đi đến phòng của DongHae.
Tính tong…
_Chào cậu!- DongHae mở cửa cho EunHyuk
_Vâng… Chào anh…- EunHyuk mỉm cười rồi bước vào
_Cậu ăn tối chưa?- DongHae hỏi
_Rồi…- EunHyuk ngồi xuống ghế- Anh chưa ăn phải không?
_Sao cậu biết??- DongHae trố mắt
_Anh đang làm việc mà!- EunHyuk chỉ về chiếc laptop đang mở trên bàn
_Ừ… Bây giờ tôi hơi đói rồi đây!!- DongHae xoa bụng
_Mỳ ý ở khách sạn ngon lắm đấy! Anh nên thử…
_Uhm…- DongHae lật xem cuốn menu
_Ngon nhất là mỳ ý sốt kem nấm đó!- EunHyuk nghiêng đầu nói- Tôi thích món đó nhất!
----------DongHae’s POV--------
Lại thêm một điểm giống nhau nữa… Mình cũng thích món đó…
--------- --------
_Tôi sẽ gọi món đó!- DongHae bước lại chỗ điện thọai bàn
_Đừng gọi bằng điện thọai bàn! Để tôi gọi, chỉ cần 10 phút là có đồ ăn rồi!- EunHyuk móc điện thoại ra
_Cảm ơn!
_Mang một mì ý sốt kem nấm lên phòng 13, khu biệt thự VIP. Nhanh lên!
_Tôi và cậu có khá nhiều điểm chung về sở thích đó!
_Thật sao??- EunHyuk tỏ vẻ bất ngờ
_Dạo biển, blue ocean, cả món ăn yêu thích nữa…-DongHae ngồi xuống ghế đối diện cậu
_Uhm… Thật trùng hợp…
_Cậu có nhà ở Seoul chứ??- DongHae dựa vào ghế
_Chưa… Trước mắt tôi sẽ ở khách sạn… rồi từ từ kiếm mua một căn hộ. Tôi sẽ làm việc lâu dài ở Seoul.
_Gia đình cậu ở Seoul à?
_Không! Ba mẹ tôi ở Thụy Sĩ… Họ qua đó để dưỡng già…- EunHyuk mỉm cười
_Uhm… Về sau tôi và cậu còn gặp nhau dài dài đấy…
_Đúng rồi… Tất cả các cuộc họp lớn của SJ sẽ do Spencer tổ chức mà!
_Tôi thích cách phục vụ của Spencer… Nó làm tôi thỏai mái…
_Chỗ nào… về phòng họp à?? Hay là biệt thự anh đang ở?
_Tất cả… Cách bày trí của phòng họp làm tôi dễ chịu… Biệt thự thì quá tốt rồi… và quản lí phục vụ tận tình…- Anh phá lên cười
_Anh là đối tác lớn của tập đòan, tất nhiên tôi phải phục vụ chu đáo rồi!
_Tôi đang chờ đợi ly Blue Ocean của cậu đây!
_Sau khi anh ăn xong… Tôi sẽ pha mà! Free đấy!- EunHyuk nháy mắt
_Cậu không sợ bị cấp trên mắng hay sao mà lại miễn phí thức uống cho khách thế??
_Ngay mai là tôi về Seoul rồi! Hôm nay là bữa cuối tôi là quản lí ở đây!- EunHyuk cười khúc khích.
EunHyuk nhìn quanh phòng, cậu cần thêm đề tài để nói chuyện với Lee DongHae…
_Tôi đã bảo tất cả phải đổi thành hoa hồng xanh mà! Sao phòng của anh vẫn chưa đổi nhỉ?- EunHyuk bước lại chỗ bàn ăn
_Hoa hồng xanh…- DongHae nhíu mày
_Tôi thích hoa hồng xanh nên bảo cấp dưới đổi tòan bộ!
_Hèn gì tôi thấy phòng họp để rất nhiều hoa hồng xanh… Điều đó là tôi dễ chịu…
_Lại một điểm chung nữa sao? Anh cũng thích nó à?
_Uhm… Vì mẹ tôi yêu lòai hoa này…
Tính tong…
_Thức ăn lên rồi! Đúng 10 phút!- EunHyuk chạy ra mở cửa
Cậu đẩy xe thức ăn vào rồi ra hiểu cho người phục vụ lui đi
DongHae
ngồi xuống bàn ăn, cậu dọn đĩa thức ăn lên, rồi rót nước cho anh.
DongHae và EunHyuk tiếp tục nói chuyện trong khi anh ăn. DongHae cảm
thấy EunHyuk rất hợp với mình…
----------DongHae’s POV----------
EunHyuk thật sự đặc biệt… Tất cả những gì tôi thích đều trùng với cậu ấy… Cậu ấy thật sự hợp với mình…
---------- ----------
EunHyuk dọn bàn ăn rồi đẩy chiếc xe ra khỏi phòng, ra hiệu cho dọn đi. Cậu quay vào, đi lại chỗ quầy bar…
_Tôi hay pha nhiều Blue Curacao… Anh uống được chứ?- EunHyuk hỏi khi lấy các chai rượu trong tủ ra
_Tất nhiên, Blue Ocean của tôi luôn cho Blue Curacao gấp đôi mà!
_Anh uống giỏi nhỉ! Blue Curacao tới 17 độ lận!- EunHyuk bắt đầu đổ rượu ra một cái ly nhỏ để đong từng lọai một
_Thì cậu cũng thế thôi!- DongHae khoanh tay nhìn cậu pha chế
EunHyuk đổ tất cả các nguyên liệu với số lượng hợp lý vào chiếc bình rồi lắc một cách điệu nghệ…
_Anh ra ngòai hồ nước nóng ngồi đi! Tôi sẽ mang ra!- EunHyuk bắt đầu chế cocktail ra ly và trang trí
_Cảm ơn!- DongHae mỉm cười rồi mở cửa đi ra
EunHyuk lấy gói thuốc màu vàng trong túi ra, đổ vào ly của DongHae, khuấy đều. Cậu để hai ly lên mâm rồi bưng ra ngòai.
_Nè, anh uống đi!- EunHyuk đưa cho DongHae ly cocktail màu xanh, được trang trí bằng một lác vỏ cam ở trên…
_Cảm ơn cậu!- DongHae mỉm cười nhận lấy
EunHyuk ngồi xuống bên cạnh DongHae, nhấp một ngụm rượu…
_Woah! Cậu pha ngon thật!- DongHae thốt lên
_Quá khen!- EunHyuk mỉm cười
_Đẹp thật…- DongHae chống hai tay ra sau, ngả người về phía sau ngước nhìn bầu trời…
_Anh thử làm như vậy nè… sẽ dễ chịu lắm đó!
EunHyuk đưa chân xuống hồ nước nóng, dọc nước… DongHae thấy vậy cũng làm theo…
Cả hai cùng
uống rượu, ngắm nhìn khung cảnh tuyệt vời. Hơi nước bay lên làm khung
cảnh thêm phần mờ ảo, gió hiu hiu thổi… DongHae thích trò chuyện với
EunHyuk, anh cảm thấy cậu rất dễ gần đối với mình…
Cả hai cùng trò chuyện vui vẻ…. Nhưng, DongHae cảm thấy hơi chóang…
--------DongHae’s POV-------
EunHyuk
rất đẹp… mái tóc đỏ của cậu ấy rất hợp với làn sa trắng sữa… Cậu ấy rất
quyến rũ khi cắn môi dưới suy nghĩ… Khung cảnh mờ ảo như thế này,
EunHyuk còn đẹp hơn… Khuôn ngực phập phồng của cậu ấy thật gợi cảm…
Mình đang nghĩ cái gì thế này? Sao người mình nóng thế… Nóng quá… Sao tất cả quay cuồng thế này…
---------- ---------
Mặt DongHae đỏ lên, anh đứng dậy, lọang chọang đi vào phòng…
_Anh có sao không? Cẩn thận đó DongHae…- Hình ảnh EunHyuk cứ lẩn quẩn trong tâm trí DongHae
Người anh tóat đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng…
_Chắc anh say rồi… Thôi anh nghỉ đi!- EunHyuk đỡ DongHae nằm xuống giường…
----------EunHyuk’s POV---------
Thuốc ngấm rồi… Ngủ lẹ đi… Sáng mai chuyện không đẹp như mơ đâu
---------- --------
EunHyuk thấy DongHae nhắm mắt lại, anh đã ngủ nên mỉm cười đắc ý định bỏ đi tắm…
------------DongHae’s POV-----------
Sao nóng thế này… khó chịu quá…
----------- ----------
DongHae ngồi bật dậy, nhìn chằm chắm vào EunHyuk. Cậu cảm thấy lạ, đáng ra anh phải ngủ rồi chứ…
_DongHae… Anh… say rồi… Anh nên ngủ đi… Tôi sẽ về…- EunHyuk lắp bắp nói khi anh tiến về phía cậu…
DongHae
không ngừng nhìn vào cơ thể của EunHyuk, anh muốn xé tọat chiếc áo đó.
Hôn lên cơ thể đó… Anh muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cậu…
-----------DongHae’s POV----------
Ngừng lại… sao mình không thể điều khiển được… Mình không thể làm điều đó… Ngừng lại… Mình bị làm sao thế này…
----------- ---------
DongHae hòan tòan mất kiểm sóat, dục vọng đã che mờ đôi mắt anh… DongHae lao vào người cậu, đẩy cậu vào tường.
DongHae hôn lên môi EunHyuk, tay sờ mó cơ thể cậu. Anh hôn cậu một cách gấp gáp, tay anh nhéo lấy hai đầu nhũ cậu qua lớp áo.
_Anh làm gì vậy… Buông tôi ra…thả tôi ra…- EunHyuk bất ngờ vì hành động của anh…
DongHae hôn lên cổ cậu, dùng tay miết chỗ phồng lên giữa hai chân cậu, tay kia xoa nắn lấy cặp mông cậu…
_Lee DongHae… Anh ngừng lại ngay cho tôi… ngừng lại…- EunHyuk ra sức vùng vẫy…
DongHae xoay người cậu lại, đẩy cậu xuống giường, xé tọat lấy chiếc áo sơ mi trắng của cậu… Hôn lên tấm lưng của cậu…
_Buông ra… Buông ra…- EunHyuk vùng dậy
Cậu đẩy
DongHae ra để chạy, nhưng anh nắm lấy cậu, quăn xuống giường, dùng mảnh
vải của chiếc áo để trói hai tay cậu ra sau lưng…
DongHae cởi
tọat chiếc áo của mình, anh lao vào hôn lấy cậu. EunHyuk ngậm chặt
miệng, không cho anh vào. DongHae mút lấy môi trên, đưa lưỡi quét quanh
môi dưới. Tay anh day lấy hai đầu nhũ của cậu…
_Ưrgggg… hurhhhhh….- EunHyuk rên lên
Ngay lập tức DongHae đẩy lưỡi vào trong khoang miệng của cậu, lôi kéo lấy chiếc lưỡi non mềm…
EunHyuk ra sức vùng vẫy… nhưng tay cậu đã bị trói, có làm cách nào cũng không được…
DongHae
ngấu nghiến đôi môi của cậu đến sưng mọng, EunHyuk hớp lấy không khí khi
anh ngừng hôn… DongHae hôn lên cổ cậu, mút mạnh… Để lại dấu đỏ mờ mờ…
Lướt nụ hôn xuống vai, xương đòn, môi anh lướt đến đâu những dấu đỏ hiện
lên đến đó… DongHae hôn lên eo của cậu, tay tháo dây nịch kéo tuột quần
của cậu xuống…
_Thả tôi ra… Tránh ra… Đừng có đụng vào người tôi… Lee DongHae… Buông ra….
EunHyuk ra
sức vùng vẫy, DongHae ghìm lấy hai chân của cậu. Anh hôn lên đùi non của
cậu, vuốt ve hai bên đùi làm thân thể cậu rung lên…
_Arhhhh… Urggg…- DongHae mút lấy Hyukie nhỏ
Ngậm cả Hyukie nhỏ vào miệng, lên xuống nhịp nhàng, tay không ngừng vúot ve thân thể cậu…
_Cởi trói cho tôi… Thả tôi ra…- EunHyuk vùng vẫy, quẫy đạp hai chân
Thuốc làm cho DongHae mất kiểm soát, bây giờ anh như một con thú hoang, tất cả những gì anh muốn chính là chiếm đọat cậu…
_Aaaaa…. Arhhhhhhhhh….harhhhhhh….
DongHae day
lấy đỉnh hồng của cậu bằng răng mình, dùng lưỡi rê quanh chiếc lỗ nhỏ…
Anh nút mạnh, EunHyuk tuôn trào trong miệng anh…
DongHae
chồm lên hôn cậu, truyền thứ tanh tưởi đó cho cậu… EunHyuk nhăn mặt… Cậu
không còn sức vùng vẫy sau khi giải phóng tất cả…
DongHae nhanh chóng cởi bỏ tất cả những gì còn vướng bận mình…
DongHae
trải nụ hôn xuống cổ, ngực, day lấy hai núm hồng. DongHae dạng chân
EunHyuk rộng hơn, anh hôn lên chiếc hang đang mấp máp mời gọi…
_Harhhhhhhhh….. nnn…nnn….- EunHyuk cong người, người cậu đầy mồ hôi…
DongHae đẩy lưỡi vào trong chiếc lỗ nóng ấm, xoa bóp hai bên mông của cậu…
DongHae chồm lên hôn cậu, cái cương cứng của anh đang lờn vờn trước cái hang của cậu…
_AAAAAAAAA…. Harhhhh…..aaaaaaaaaaaaa…….
DongHae đâm
mạnh vào trong cậu… EunHyuk rơi nước mắt… Giọt nước mắt đầu tiên sau cú
sock của gia đình… Hắn đã chiếm đọat được cậu…
----------EunHyuk’s POV------------
Hắn
đã chiếm đọat được mình… Lần đầu của mình đã bị hắn lấy rồi… Không sao,
phóng đao phải theo đao… Đến mức này rồi không còn gì để mất nữa… Bằng
mọi giá phải trả thù…
--------- --------
DongHae thúc từng cú thật mạnh vào bên trong cậu… EunHyuk giờ đây đã nằm yên không còn chống cự… Cậu cứ để nước mắt tuôn rơi…
_A…a… Harhhh… arhhhh….- EunHyuk cứ rên lên sau từng cú thúc mạnh của DongHae
DongHae không ngừng đâm vào cơ thể ngọt ngào đó, hôn lên môi cậu…
_Ngừng… lại… đi… Đau quá!! Đừng đẩy nữa mà…- Thân thể của cậu như mềm nhũn ra
DongHae không nghe thấy, xoay người cậu lại, bắt cậu quỳ trên đầu gối, hai tay vẫn bị trói sau lưng, vai chống xuống giường…
_Aaaaa….Argggg…. aaaaaaaaaaaa... ngừng lại đi… Đừng đẩy nữa…
DongHae vẫn
tiếp tục đâm vào chiếc lỗ đỏ ửng của cậu… Tay luốn xuống dưới vuốt ve
Hyukie nhỏ… EunHyuk bắn đầy ra tay anh và drap giường… DongHae đong đầy
bên trong cậu… DongHae rút ra, ngay lập tức dòng dịch tuôn trào, chảy
xuống hai bên đùi cậu, lẫn trong đó có chút máu tươi…
Cả hai nằm phịch xuống giường, EunHyuk mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết… Còn DongHae sau vài phút cái của anh lại cương cứng…
Đêm đó, anh ra vào EunHyuk không biết bao nhiêu lần…
……KangTeuk’s room……
_Teukie… anh buồn ngủ quá…- KangIn ngáp dài ngắn ngắn
_Em cũng vậy…- LeeTeuk dựa vào lòng anh
_Sao kì vậy nhỉ?- KangIn thì thầm…
Chợt KangIn như hiểu ra điều gì đó…
_Em đưa Hyukie gói nào??- KangIn cố gượng cơn buồn ngủ lay hai vai LeeTeuk
_Óap… Màu vàng…- Nói rồi LeeTeuk chìm vào giấc ngủ
_Cái gì… Chết rồi… óap…- KangIn cũng ngã xuống giường mà ngủ.
--------Flash back--------
_Teukie!
Anh ra ngòai có việc, nhớ đưa gói màu xanh trong túi áo khóac của anh
cho Hyukie!- KangIn nói vọng vào khi Lee Teuk đang tắm
KangIn chỉ nghe tiếng LeeTeuk ngân nga hát trong phòng tắm…
_Nhớ kĩ đó! Trong túi áo khóac của anh! Anh ra ngòai đây!!!
_Ok… ok…
------------ --- -------------
.
.
.
.
.
Sáng hôm sau…
DongHae lờ
mờ tỉnh dậy, anh cảm thấ đầu mình đau nhức vô cùng. Chống tay ngồi dậy,
anh nhận ra mình không mặt gì… quần áo thì quăn lung tung dưới sàn… có
tới hai bộ đồ… Ôm chặt lấy đầu mình nhớ lại đêm qua… Không có gì… Anh
không nhớ được gì cả!
DongHae
quay sang bên cạnh mình, anh thấy EunHyuk cũng trần trụi, người dính đầy
tinh dịch và quan trọng hơn… hai tay cậu đang bị trói ra sau lưng…
---------DongHae’s POV--------
Mình
đã làm chuyện đó với EunHyuk sao? Sao mình không nhớ gì? Tại sao vậy
chứ… Phải làm sao đây… Làm sao đối mặt với cậu ấy… Quan hệ với người mà
mình chỉ vừa quen biết có vài tiếng… Lee DongHae!!! Mày điên rồi!!!!
--------- --------
DongHae không ngừng tự trách bản thân mình…
EunHyuk cũng dần tỉnh dậy… Tòan người ê ẩm… Nhìn sang DongHae đã thức…
_Cởi… trói…- EunHyuk nói, người cậu như không còn sức lực vậy…
DongHae hốt hỏang cởi trói cho cậu. EunHyuk dùng hết sức để ngồi dậy…
_Aaaa…- Phần hạ bộ đau kinh khủng, EunHyuk cố ngồi dậy…
_EunHyuk à, tôi… tôi…- DongHae lắp bắp
EunHyuk kéo mền che lấy thân thể mình, cậu nhìn anh với đôi mắt lạnh đến gai người…
_Đó là lần đầu của tôi…- EunHyik cúi mặt xuống nói…
_Tôi xin lỗi… Tôi không biết mình đã làm gì… Tôi không nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì nữa…
_Tôi cần tắm… Rửa tất cả những thứ dơ bẩn này khỏi người tôi…- EunHyuk thút thít
DongHae chỉ biết im lặng… Anh bế cậu vào phòng tắm…
EunHyuk ngâm mình trong bồn nước nóng… Cậu nhắm mắt lại để suy nghĩ…
--------EunHyuk’s POV--------
Chỉ
cần mọi việc theo kế họach của mình… Chỉ cần hắn chịu trách nhiệm…
Chuyên này không sao… Mình ổn… Chỉ cần trả thù thôi… Mình có thể đánh
đổi tất cả mà…
----------- ----------
-----------DongHae’s POV---------
Mình
không đáng làm người mà… sao lại có thể làm chuyện đó chứ? Mình vừa làm
chuyện đó với EunHyuk đêm qua… Một người mà mình chỉ vừa quen được vài
giờ đồng hồ… Đây sẽ là cú sock lớn cho cậu ấy… Cậu ấu còn rất trẻ và
sống xa gia đình… giờ đây còn phải gánh chịu cú sock này nữa… Mình phải
chịu trách nhiệm với cậu ấy…
----------- --------
Sau khi cả
hai thay đồ đàng hòang. DongHae ngồi đối diện EunHyuk… Gương mặt cậu
lạnh như băng, không còn họat bát, sởi lởi như hôm qua nữa…
_Tôi sẽ chịu trách nhiệm về tất cả!- DongHae lên tiếng
_Chịu trách
nhiệm???- EunHyuk cười khẩy- Đưa cho tôi tiền sao? Lấy đi lần đầu của
tôi rồi ném tiền cho tôi sao???- EunHyuk nói, hai đôi mắt bắt đầu mọng
nước…
_Không… Khi cậu về Seoul, tôi sẽ lo chỗ ở và tất cả tiện nghi cho cậu… và chúng ta hãy bắt đầu tìm hiểu nhau…
_Tìm hiểu nhau???- EunHyuk nhăn mặt
_Phải! Tôi sẽ chịu trách nhiệm trước những gì mình làm… Chúng ta cần tìm hiểu nhau… để tôi có thể trở thành người yêu của cậu…
EunHyuk
không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi ra về. Khi ra khỏi phòng DongHae,
gương mặt trở nên đầy nham hiểm… Vẫn nụ cười đó… Kế họach của cậu quá
hòan hảo…
EunHyuk đi nhanh về phòng mình, mở cửa bước vào và cậu thế LeeTeuk ở đó…
_Hyung xin lỗi!!!- LeeTeuk bật khóc
_Không sao hyung à… Em không sao!!
_Hắn không cưỡng bức em sao?- LeeTeuk nói trong nước mắt
_Có… Hắn đã làm điều đó…- EunHyuk cười buồn
_Tất cả là tại hyung…- LeeTeuk òa khóc
_Hyung!! Đây không phải là lúc xin lỗi và khóc lóc! Chúng ta phải ăn mừng! Hắn sẽ là người yêu của em!
_Hyukie… Thật sự là em không sao chứ???- LeeTeuk nắm lấy hai vai cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu
_Thuốc đó là thuốc gì? Lúc đầu hắn như ngất đi… sau đó thì…- EunHyuk cúi gầm mặt xuống đất
_Đó là thuốc… kích dục… Hyung xin lỗi… Hyung lấy nhầm… tất cả là tại hyung…- LeeTeuk tự tránh mình
_Em không sao! Hyung quên điều em nó rồi sao?? Để trả thù… Em có thể đánh đổi tất cả!
No comments:
Post a Comment