Tập 16
DongHae rời khỏi chiếc bàn làm việc, ra hiệu mời SiWon ngồi.
- Còn tôi là Lee DongHae, là chồng của cậu chủ của anh. – DongHae lạnh lùng đáp.
SiWon
bật cười. Anh không biết rằng thói quen của DongHae là vậy, DongHae
trước giờ rất khó gần đối với người khác. Huống chi trong đang lòng bực
bội, thì đã lạnh lùng còn lạnh lùng hơn. Thế là SiWon kết luận: DongHae
có ác cảm với anh.
DongHae rót một ly trà rồi đẩy ra trước mặt SiWon.
- Vì
EunHyuk nên anh mới đến đây tìm tôi, phải không? – DongHae hỏi thẳng.
Cái ôm của SiWon dành cho EunHyuk vẫn còn khiến DongHae bực mình.
SiWon nâng chén trà lên, nhấm nháp
- Không hẳn là vì EunHyuk… một phần là vì Lee thiếu gia đó chứ.
DongHae
tựa lưng vào salon, ngồi bắt chéo chân. Dáng vẻ của người không chú tâm
vào câu chuyện cho lắm. Cấp bậc của cả hai khác nhau mà. DongHae trước
giờ phân biệt điều này rất rõ ràng. Huống hồ gì anh chỉ chờ đợi câu trả
lời từ EunHyuk, anh không muốn nghe câu trả lời ấy từ SiWon.
- Đường đột làm phiền Lee thiếu gia thế này, cũng thật là ngại. – SiWon nói tiếp.
- Không sao… – DongHae hờ hững đáp. Anh đang phát huy “bản tính khó gần” của mình ở cấp độ cao nhất.
Reng reng reng ……
Tiếng chuông điên thoại lại đổ. DongHae thở dài mệt mỏi. Chỉ có một mình anh tự bơi cho cái Lee M rộng mênh mông này.
- Có vẻ như Lee thiếu gia bận rộn quá nhỉ? – SiWon hỏi, thấy hơi ngượng ngùng vì sự làm phiền của mình.
DongHae vẫn ngồi im bất động, mặc cho tiếng chuông réo in ỏi.
- Nó reo một hồi rồi sẽ im thôi mà. – DongHae bình thản nói, anh không có ý định bắt máy.
SiWon hít một hơi thật sâu, hạ chén trà xuống, cao giọng
- Vậy
tôi vào vấn đề chính luôn nhé, tôi nghĩ Lee thiếu gia hiểu rõ tôi vì ai
mà đến, và đến vì chuyện gì. Nên tôi xin hỏi thẳng: Lee thiếu gia thật
sự sẽ ruồng bỏ EunHyuk phải không?
DongHae
nhướng đôi chân mày ra chiều ngạc nhiên. Rồi anh chợt nhớ đến lá đơn li
hôn của mình. DongHae thở ra, quét một vòng lưỡi quanh hàm răng trắng
đều quyến rũ, anh đang cố dìm sự bực bội trong lòng. Thế ra EunHyuk đã
chạy về Eun gia mà kể tội anh sao?
- Tôi không ruồng bỏ EunHyuk, tôi chỉ để em ấy tự do lựa chọn điều em ấy muốn làm thôi – DongHae đáp, dáng vẻ rất điềm tĩnh.
SiWon gật gật đầu trầm ngâm, rồi lại hỏi
- Thế Lee thiếu gia đã có câu trả lời cho sự lựa chọn của EunHyuk chưa?
- EunHyuk chưa trả lời tôi. – Giọng DongHae rất dững dưng.
SiWon mỉm cười rồi từ từ rút trong túi ra gói đồ nhỏ. Anh trút hết những thứ trong đó lên bàn, trước tầm nhìn của DongHae
- Để tôi thay EunHyuk trả lời cho Lee thiếu gia biết cậu ấy muốn gì nhé.
DongHae
liếc nhìn mớ hỗn độn đó, gương mặt biến sắc ngay lập tức. Đó là những
thứ không phải ai cũng vui vẻ khi trông thấy. SiWon vẫn tỉnh bơ nói tiếp
- Sáng nay EunHyuk đến tìm tôi và mang theo những thứ này… Lee thiếu gia có thấy chúng đều có đôi có cặp không?
DongHae
im lặng không đáp. Anh vẫn chưa hiểu mô tê gì. Nhưng trong lòng đã bắt
đầu thấy bồn nhồn. Theo một phương diện nào đó, EunHyuk là người có tâm
lý không bình thường. Và cậu có một sở thích ghê rợn: tự sát! EunHyuk
còn kể chuyện tự sát cứ như là chuyện vui vẻ lắm.
SiWon giơ con dao lam lên, lắc đầu nói.
- Cậu ấy chọn cho tôi cái này, và nói tôi cứ đi trước, cậu ấy sẽ theo sau…
DongHae
rụt người vào ghế một chút, ánh mắt đăm đăm nhìn con dao lam trên tay
SiWon. Cảm giác lo lắng dâng trào. DongHae không tin EunHyuk lại muốn tự
sát. Anh chỉ cho cậu tự do lựa chọn người mà cậu muốn ở cạnh bên. Nếu
yêu anh, cậu chỉ cần đến gần anh, chỉ cần nói một tiếng với anh, mọi
chuyện sẽ được giải quyết. Còn nếu cậu muốn trả ơn SiWon, cậu có thể thư
thả mà bước chân ra khỏi Lee gia, DongHae không muốn gò bó và gây đau
khổ cho cậu. DongHae muốn EunHyuk hạnh phúc, anh không muốn ép buộc cậu
phải ở cạnh anh, khi lòng cậu không muốn. DongHae chỉ cần EunHyuk cho
anh một câu trả lời dứt khoát.
Nhưng
DongHae đâu biết, EunHyuk sợ anh như sợ cọp. Vì quá yêu anh nên cậu sợ
mất anh. Càng sợ lại càng không dám nói. Càng không nói DongHae lại càng
bực mình. Bản thân DongHae nghĩ đó là một sự hy sinh rất lớn cho tình
yêu. Chỉ cần cậu hạnh phúc, anh chấp nhận chịu đau đớn khi thiếu vắng
cậu. DongHae không hế biết, sự hy sinh của anh đã vô tình giết chết niềm
tin của EunHyuk.
- Ý anh muốn nói… EunHyuk đến tìm anh, và muốn hai người cùng chết? – DongHae hỏi với giọng đầy hoài nghi.
SiWon im lặng không đáp. Anh chỉ khẽ mỉm cười. Đó là biểu hiện của sự đồng ý.
- Vì sao? – DongHae nghếch ép. Trong lòng nôn nao nhưng vẫn cố ra vẻ điềm tĩnh. Anh không tin điều đó.
- Vì
sao ư? – SiWon hỏi, anh có chút thất vọng khi DongHae chẳng hiểu tí gì
về EunHyuk cả - Lee DongHae, anh có biết EunHyuk không thể chịu nổi sự
bỏ rơi không? Anh có biết EunHyuk không thể ở một mình không? Anh đã bao
giờ thử thức trắng một đêm không ngủ chưa? Cảm giác không thể ngủ được
khủng khiếp như thế nào anh có biết không? Ấy vậy mà EunHyuk đã 3 năm
rồi không thể ngủ. Cậu ấy không thể ngủ vì sợ hãi. Anh cho EunHyuk quyền
lực chọn rồi không ngó ngàng gì đến cậu ấy, hành động đó sẽ giết chết
EunHyuk anh có biết không?
-
Tôi-không-bỏ- mặc-EunHyuk! – DongHae nhấn từng tiếng rất rõ ràng. Anh
muốn cho SiWon nhớ kỹ anh sẽ không giao EunHyuk cho bất cứ ai.
DongHae
hiễu rõ nổi đau của EunHyuk. Anh hiểu rõ điều đó. Cả đêm qua anh không
ngủ, bây giờ đầu óc cứ quay vòng vòng. EunHyuk đã phải đấu tranh với sự
sợ hãi trong suốt những năm qua. Nhưng dạo gần đây, EunHyuk không thấy
ác mộng nữa. DongHae không hế biết đó là bởi vì có anh. Anh vẫn nghĩ do
cậu vui vẻ nên không nằm mộng.
SiWon nhìn thẳng vào DongHae, anh cũng nói rất rõ ràng.
- Chính EunHyuk nói với tôi điều đó. Và lý do cậu ấy tìm cái chết chỉ đơn giản là không-thể-sống-mà-không-có-anh!
DongHae im lặng. Trong lòng rung động dữ dội. Một chút thương cảm bắt đầu trào dâng. SiWon nở một nụ cười buồn bã cho chình mình
- EunHyuk còn nói … cậu ấy rất yêu anh, và chỉ yêu một mình anh.
DongHae hít một hơi thật sâu, rồi lại thở mạnh ra. Vẫn cất cái giọng lạnh lùng đến băng giá ấy
- Tôi muốn nghe những điều này từ EunHyuk, chứ không phải từ anh. Tôi muốn chính miệng em ấy nói ra sự lựa chọn của mình.
SiWon bật cười
- Liệu EunHyuk còn có thể nói ra điều ấy được hay không mới là vấn đề.
DongHae nhíu đôi chân mày tỏ vẻ không hiểu. SiWon liền chỉ chỉ vào con dao lam
- Cái
này 3 năm trước EunHyuk nếm qua rồi – Rồi anh chỉ qua lọ thuốc ngủ - Cái
này thì một năm sau đó EunHyuk cũng đã thử qua – Rồi SiWon cầm sợ dây
thừng lên – Trò chơi tự sát của EunHyuk ngày càng tiến bộ, năm nay cậu
ấy còn moi ra được vụ treo cổ nữa này. Cũng may Eun gia chỉ là một dãy
nhà trệt, nếu không có lẻ “nhảy lầu” cũng được cậu ấy bổ sung vào bộ sưu
tập tự sát hồi sáng nay.
Ánh mắt DongHae bắt đầu lóe lên chút lo ngại.
- Thật sự… sáng nay… EunHyuk đến tìm anh? – DongHae vẫn không hiểu mình đã làm gì khiến EunHyuk phải hành động như vậy.
SiWon trả lời một cách rất nhiêm túc
-
EunHyuk đã từng sống như một người điên. Eun lão gia còn nghĩ sẽ trói
EunHyuk lại nếu cậu ấy cứ tiếp tục la hét như thế. Để trở về cuộc sống
bình thường, EunHyuk đã phải tự đấu tranh rất nhiều cho nổi sợ hãi. –
Rồi SiWon chớp nhẹ đôi mắt để kiềm nén cơn đau nhói khi phải nói ra sự
thật này - Với tất cả sự tổn thương đó, EunHyuk đã chịu quá nhiều đau
đớn. Cậu ấy gắng gượng đến bây giờ là vì Eun lão gia. Và anh, Lee đại
thiếu gia, anh chính là người đã cứu vớt tâm hồn đang thương tổn của
EunHyuk. Mất anh, EunHyuk lại thêm một lần đau đớn nữa, và cậu ấy sẽ
không chịu nổi…
DongHae
trầm ngâm, trong lòng hổn loạn. EunHyuk thật sự yêu anh? EunHyuk thật
sự không thể sống mà không có anh? Đối với EunHyuk, anh quan trọng như
đến thế sao?
SiWon
lặng lẽ nhìn DongHae, anh nghĩ mình đã nói rất nhiều và rất rõ ràng. Anh
hy vọng DongHae có thể hiểu EunHyuk yêu và cần DongHae đến mức nào.
Nhưng gương mặt kia vẫn cứ lạnh lùng như đá. DongHae rất giỏi kiềm nén
cảm xúc. Nhất là trước một người lạ như SiWon, anh lại càng chẳng muốn
thể hiện gì.
SiWon lắc đầu chán nản cho vẻ vô tâm của DongHae
- EunHyuk đã nói … cậu ấy cũng sẽ bỏ rơi Lee thiếu gia… Tôi rất sợ tư tưởng đó của cậu ấy. Tôi sợ cậu ấy lại nghĩ quẩn…
- Đừng
đe dọa tôi! – DongHae rít nhẹ qua khẽ răng. Bản thân anh bắt đầu thấy
lo sợ thật sự. Anh không muốn nghe thêm những điều đó.
SiWon bật cười, anh thở dài rồi đứng dậy
-
Những gì cần nói tôi đã nói hết. Có níu kéo hay không là việc của Lee
thiếu gia. Tôi sẽ rời khỏi đây. Dĩ nhiên là để quên đi hình bóng của
EunHyuk. Nhưng có lẽ một tuần sau tôi sẽ quay lại, tôi muốn biết cuộc
sống của EunHyuk như thế nào. Đến lúc đó, nếu thiếu gia vẫn bỏ mặc
EunHyuk, tôi sẽ đem cậu ấy đi. Dù EunHyuk có muốn hay không, tôi vẫn sẽ
đem cậu ấy đi!
DongHae đưa ánh mắt lạnh tanh nhìn SiWon, nói rất rõ ràng
- Nếu
EunHyuk không muốn, sẽ không một ai có thể đem em ấy rời xa tôi. Chỉ trừ
phi EunHyuk muốn rời xa tôi, nếu không, EunHyuk mãi mãi thuộc về Lee
gia.
SiWon nhếch mép
- Vậy thì Lee thiếu gia phải hành động đi. Thiếu gia sẽ mất EunHyuk mãi mãi nếu cứ lạnh lùng với cậu ấy như thế.
Nói
rồi SiWon hơi nghiêng người chào DongHae rồi tiến dần ra cửa. Anh chẳng
còn gì để nói với DongHae nữa. SiWon bây giờ đã thấu hiểu được sự khủng
hoảng trong tinh thần của EunHyuk. Bên cạnh DongHae, thật sự quá ngột
ngạt. DongHae khiến cho đối phương luôn thấy căng thẳng và mệt mỏi. Anh
không thể nào đoán biết được cảm xúc của DongHae qua gương mặt tượng đá
đó.
SiWon đi đến cửa, lại quay đầu vào, anh nghĩ cần phải hăm he DongHae một chút
- Nếu EunHyuk vẫn khổ sở như vậy, tôi nhất định sẽ mang cậu ấy đi, nhưng dĩ nhiên… trong trường hợp cậu ấy còn sống…
DongHae
lặng người nhìn SiWon bước ra cửa. Anh không buồn đứng lên tiễn khách.
SiWon đến đây, để đe đọa anh. SiWon dùng cái chết của EunHyuk để ràng
buộc anh. DongHae thật sự không biết tình cảm của EunHyuk dành cho anh
sâu đậm đến thế nào. Anh không thể tin mình có sức ảnh hưởng khiến cho
EunHyuk từ bỏ mạng sống. Nhưng bản thân DongHae, anh tin rằng mình có
thể vì EunHyuk mà đánh đổi tất cả. Chỉ cần cậu chấp nhận ở bên anh, anh
sẽ đánh đổi tất cả. Nhưng đến giờ, EunHyuk vẫn chưa cho anh một câu trả
lời. EunHyuk vẫn im lặng và xa cách với anh. DongHae cảm thấy rất buồn
phiền và chán nản. Những gì SiWon nói, liệu anh có nên tin hay không?
DongHae đưa ánh mắt nhìn mớ bồng bông mà SiWon trút ra. EunHyuk muốn tự tử cùng SiWon sao?
“Lý do cậu ấy tìm cái chết chỉ đơn giản là không-thể-sống-mà-không-có-anh” – Câu nói của SiWon vang vọng trong đầu DongHae
“EunHyuk
còn nói … cậu ấy rất yêu anh, và chỉ yêu một mình anh”. DongHae nghe
trái tim đập dồn dập khi nhớ lại từng câu nói đó. Có lẻ nào … anh đã
trách lầm EunHyuk? Có lẻ nào … EunHyuk thật sự chỉ muốn sống cùng anh?
Rồi
ánh mắt DongHae ánh lên sự sợ hãi. “EunHyuk đã nói … cậu ấy cũng sẽ bỏ
rơi Lee thiếu gia…” – Trái tim DongHae đập dữ dội. Nếu EunHyuk thật sự
rời bỏ anh … liệu anh có chịu nổi? Anh cho EunHyuk quyền lựa chọn, nhưng
khi EunHyuk lựa chọn lìa xa anh, thì anh có thể sống nổi hay không?
Những ngày qua bù đầu với công việc, anh bận đến mức cả đêm không thể
ngủ. Anh không có thời gian để suy nghĩ điều đó.
Tiếng chuông điên thoại lại reng. Khách hàng liên tục gọi cho anh để hối hàng.
DongHae không buồn đoái hoài đến nó.
“Nếu không có EunHyuk bên cạnh, anh có thể chịu nổi không?” – DongHae đang suy nghĩ về điều đó.
Không!
DongHae đứng bật dậy. Anh không thể sống mà không có EunHyuk. Anh cần
EunHyuk. Tình yêu của anh dành cho EunHyuk không cho phép anh buông tay
cậu ra. Anh không thể buông tay cậu ra.
Mặc cho tiếng chuông réo gọi, DongHae đi thẳng ra cửa, tiến nhanh đến chổ đậu xe.
Anh
muốn gặp EunHyuk. Chuyện gì đã xảy ra với cậu sáng nay? Anh đã làm gì mà
khiến cậu phải tìm cái chết? Anh nhớ cậu lắm. Anh không giận cậu nữa.
Dù cậu có muốn ở cạnh SiWon để trả món nợ tình sâu sắc đó, anh cũng
không giận cậu nữa. Anh không cần cậu nói yêu anh, anh chỉ biết mình yêu
cậu, và anh sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn. EunHyuk đã chịu khổ quá
nhiều, anh sẽ không làm câu phải ray rứt thêm nữa.
DongHae
phóng xe thật nhanh về Lee gia. Đã gần 2 ngày không gặp cậu, anh muốn
ôm cái cơ thể nhỏ bé của cậu vào lòng. Anh sẽ tha thứ mọi sự ẩm ờ không
quyết đoán của cậu. Anh tha thứ cho trái tim luôn nghĩ về SiWon của cậu.
Anh tha thứ tất cả. Anh chỉ cần cậu bên cạnh anh.
DongHae
cho xe bay thẳng vào sân. Không ngó ngàng bất cứ ai, anh lăm lăm đi lên
phòng. Anh sắp gặp lại gương mặt xinh xắn hay thẹn thùng của EunHyuk.
Anh sẽ nói lời xin lỗi cậu, anh sẽ không giận hờn gì cậu nữa. Anh nhớ
đến chết cái giọng du dương của cậu. Rồi anh sẽ hôn cậu, thể nào đôi má
của cậu cũng đỏ lên. Nghĩ đến đó, bất giác DongHae nhoẻn miệng cười.
Thật hạnh phúc khi trút bỏ hết sự ghen tuông và ôm EunHyuk vào lòng mà
âu yếm.
Cánh cửa phóng hé mở, nụ cười DongHae vụt tắt, một bầu không khí lạnh lẽo ập xuống. Căn phòng trống lốc.
DongHae
liếc nhìn gian phòng nhỏ. Mọi thứ vẫn ngổn ngang như thế. Thậm chí, một
lớp bụi mờ phủ lên đó. Chỉ khi được sự cho phép của anh, bọn gia nhân
mới dám vào đây quét dọn. Có vẻ như căn phòng này đã bị bỏ hoang hai
ngày qua.
DongHae thấy chút lạ lẫm. Anh tiến nhanh xuống lầu, tóm đại một tên hầu gần đó
- Có thấy mợ hai đâu không?
Tên hầu khép nép lắc đầu.
- Ngươi ở nhà mà mợ hai đi đâu cũng không biết? – DongHae bực bội
Tên hầu vẫn không dám ngước mặt lên
- Con … con … không thấy mợ hai … từ hôm qua …
DongHae
không thèm hỏi nó nữa. Anh đi lòng vòng hỏi thêm mấy tên gia nhân khác.
Bọn chúng đều lắc đầu không biết EunHyuk đi đâu. Càng lúc DongHae càng
thấy khó chịu.
DongHae
bước lên lầu. Có lẻ Lee lão gia sẽ biết EunHyuk đi đâu. EunHyuk rất có
phép tắt, cậu ấy sẽ không lặng lẽ rời khỏi nhà mà không thưa gởi. Bước
đến nửa cầu thang, DongHae chợt khựng lại.
“Sáng
nay EunHyuk tìm SiWon … muốn chết với SiWon … và muốn ruồng bỏ anh … căn
phòng đầy bụi … hiện giờ EunHyuk mất tích …” – DongHae xâu chũi lại các
sự kiện rồi toát mồ hôi hột. Tim anh đập nhanh liên hồi. Lẻ nào …
EunHyuk bỏ anh thật?
DongHae bay xuống lầu, nhấc điện thoại lên.
- A lô, nhạc gia ạ? Vợ con có bên đó không ạ? – DongHae hỏi gấp.
- Mới hồi trưa nó còn ở đây, nó nói với ta là đi về Lee gia mà? – Eun lão gia đáp
- Trưa
nay? Là EunHyuk mới về thôi ạ? Em ấy nói về Lee gia ạ? – DongHae hỏi,
giọng anh nhẹ đi một chút, cơn sợ tan biến nhanh chóng.
- Ừ… nó đi lúc 2 giờ, lẽ ra phải về Lee gia lâu rồi chứ? – Eun lão gia thấy lo lắng.
- Không sao đâu ạ, chắc em ấy lại muốn la cà đâu đó thôi. – DongHae vội an ủi, anh không muốn Eun lão gia phiền lòng.
DongHae
gác máy. Anh ngồi gục xuống salon. Hai tay xoa gương mặt cho bớt căng
thẳng. Ý nghĩ EunHyuk sẽ bỏ mặc anh khiến anh quá sợ hãi. EunHyuk nói
với Eun lão gia là sẽ về đây, tức là mọi chuyện vẫn ổn. EunHyuk sẽ trở
về. Cậu ấy không có ý định bỏ đi hay từ tử gì đó, có lẽ SiWon chỉ muốn
trêu anh thôi. DongHae ngồi im để lấy lại bình tĩnh. Cơn sợ hãi thoáng
qua làm anh mệt mỏi.
- DongHae phải không? – Giọng Lee lão gia từ lầu vọng xuống.
- Vâng, con làm cha thức giấc ạ? – DongHae đáp
- Bây giờ xế chiều rồi, ta còn ngủ gì nữa. Sao giờ con mới về, hôm qua EunHyuk thức chờ con cả đêm.
DongHae chột dạ.
- EunHyuk chờ con?
Lee lão gia bật cười.
- Ta
nói nó cứ đi ngủ đi, nhưng nó cứ ngồi ngay chổ con ngồi đó, đợi con mãi.
Nó nói không có con nó không ngủ được. Đúng là giỏi nhỏng nhẽo.
DongHae bật cười. Rõ ràng EunHyuk làm nũng rất giỏi. Sao anh lại yêu cậu thế này. Nhớ cậu quá đi thôi.
DongHae
liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn 4 giờ chiều. EunHyuk la cà ở đâu những 2
tiếng mấy mà chưa chịu về. Cậu phải nhanh về để anh còn ôm cậu nữa chứ.
DongHae nôn nao nhịp nhịp hai tay xuống ghế chờ đợi.
Một
con hầu đang quét dọn gần đó, nó lắng nghe nãy giờ. Nó rất sợ DongHae
nhưng lại thương EunHyuk, EunHyuk dịu dàng lại hay trò chuyện với gia
nhân, nên ai cũng yêu quý cậu. Suy nghĩ hồi lâu, nó rụt rè nói.
- Nhưng sáng nay… mợ hai lạ lắm ạ…
DongHae
giương ánh mắt ngạc nhiên nhìn nó. Lại là sáng nay! SiWon đã nói sáng
nay EunHyuk muốn chết cùng anh ấy. Nhưng DongHae cứ bán tín bán nghi,
việc gì khiến EunHyuk phải nghĩ quẩn như vậy?
- Lạ như thế nào? – DongHae hỏi
- Mợ hai… trông rất… dữ… - Con hầu lí nhí.
DongHae
tròn mắt, lẻ nào SiWon nói thật? Ngày hôm qua, EunHyuk đã gặp chuyện gì
đó… Và sáng nay, cậu đã hành động rất kỳ quái. DongHae thấy lo lắng bồn
chồn
- Dữ như thế nào? – DongHae hỏi, giọng rất nghiêm
Con
hầu bật khóc. Tự nhiên nó thấy sợ DongHae quá. Ngoài thằng Năm thì chẳng
có tên hầu nào dám bắt chuyện với DongHae. Con hầu cũng bắt đầu hối hận
vì đã làm điều đó. DongHae chỉ ngồi im tại salon mà cất tiếng hỏi,
nhưng nó vẫn thấy căng thẳng vô cùng. Nó nói nhỏ xíu trong nước mắt
- Mợ hai… cứ lầm lì xông vào bếp… nhìn tụi con như muốn giết tụi con vậy… rồi mợ hai vào nhà kho… lục tung nhà kho …
- Mợ hai vào nhà kho làm gì? - DongHae nhìn chăm chăm vào nó.
Con hầu lúng túng, nó sợ đến mức nghẹn nơi cổ họng, cứ khóc thút thít. DongHae bực mình, giọng anh nói như quát
- Mợ hai vào nhà kho làm gì?
Nó sợ quá khóc thét.
- Dạ… dạ… mợ hai… mợ hai kiếm dây thừng… huhhu…
DongHae
thoáng chút bàng hoàng. Dây thừng… một trong những thứ SiWon đưa cho
anh. Mới sáng sớm EunHyuk lần mò đi kiếm dây thừng và đòi chết chung với
SiWon. Đó là thật. Chuyện đó có thật. Chuyện gì đã xảy ra với EunHyuk?
Tại sao cậu lại muốn chết? Anh đã cho cậu tự do lựa chọn cơ mà.
DongHae
càng nghĩ càng thấy sợ… anh sợ lời nói của SiWon… EunHyuk thật sự rất
yêu anh, và EunHyuk đang nghĩ rằng anh ruồng bỏ cậu ấy. Tâm trí DongHae
còn đang bấn loạn thì con hầu lại lí nhí
- Đêm qua… đêm qua… trong phòng của cậu hai… có tiếng lạ lắm…
DongHae nhíu đôi chân mày
-
Tiếng gì? – Giọng anh cũng yếu ớt như giọng con hầu, nó lại run rẩy
không dám nói, DongHae quát – Ngươi nghe thấy gì mà sao không biết lên
coi mợ hai thế nào hả?
Con hầu hoảng sợ té xuống sàn nhà, nó kêu gào trong nước mắt:
- Con xin lỗi cậu hai, con xin lỗi cậu hai… Đêm qua con không ngủ được… con… con nghe tiếng đập cửa trên phòng cậu hai…
- Ngươi nghe cái gì? – DongHae quát lớn hơn, con hầu cũng khóc lớn hơn nữa.
- Dạ…
là tiếng đập cửa… cứ như có ai đang đập cửa từ phía trong ạ … huhuhu…
con sợ… con sợ… Hức! hức! Phòng của cậu hai con sợ… con không dám lên…
rồi sáng nay… con thấy mợ hai lạ lạ… huhuhu …
- Tiếng đập cửa? – DongHae lẩm bẩm. Anh bắt đầu thấy lo lắng thật sự.
DongHae
không quan tâm đến con hầu nữa. Anh vội vàng lên phòng kiểm tra. Anh
ngó lên ngó xuống cánh cửa. Từ cửa chính, cửa phụ, cửa phòng tắm, cửa
ban công, cả cửa sổ… tất cả đều bình thường.
DongHae thẩn thờ nhìn quanh, trong phòng không có gì khác lạ cả.
Chuyện gì đã xảy ra với EunHyuk? Đêm qua, đã có chuyện gì xảy ra với EunHyuk?
Ánh mắt DongHae nhìn bao quát căn phòng một lần nữa, và chết lặng tại chiếc giường trắng tinh đó.
DongHae
trân trân nhìn chiếc giường rồi ngã lưng vào tường. Tim anh quặng thắt
từng cơn. Anh đã hiểu đêm qua EunHyuk gặp chuyện gì. Ra giường vẫn thẳng
tấp, chỉ có một nhúm nhỏ phía góc giường là nhăn nheo. DongHae lắc đầu
không tin vào mắt mình. Đêm qua EunHyuk không ngủ, EunHyuk ngồi co ro
tại đó.
- Ác mộng… em… lại thấy ác mộng sao? – DongHae lẩm bẩm – Em thấy ác mộng… và em đập cửa… em đập cửa … để cầu cứu ai?
DongHae
nhắm mắt lại để cảm giác tội lỗi trào dâng. Đã lâu rồi EunHyuk không
nằm mộng. Nhưng đêm qua… khi không có anh bên cạnh, EunHyuk lại thấy
hắn. DongHae vẫn hy vọng đây không phải sự thật. Anh cố tìm kiếm một lời
biện minh. Anh run rẩy đưa ánh mắt lên trần. Nhưng rồi anh lại nhắm mắt
đầy tuyệt vọng. Đèn vẫn sáng!
Nếu không có sự cho phép của anh, sẽ chẳng tên hầu nào dám mò vào đây. Đèn sáng! EunHyuk không thể ngủ mà thiếu đèn.
- EunHyuk … anh xin lỗi … anh không hề muốn bỏ mặc em mà… - DongHae lẩm bẩm.
DongHae
ngồi gục trên giường, vò đầu tự dằn vặt lương tâm. Anh không hề bỏ rơi
EunHyuk. Lúc EunHyuk gọi cho anh, thật sự anh đang bị khách hàng từ
phương Tây phàn nàn vì chưa giao hàng. Một phần còn giận EunHyuk nên anh
không muốn trả lời. Thật sự anh không về vì công việc, thật sự anh đã
muốn về để gặp EunHyuk, anh không cố ý bỏ rơi EunHyuk.
Nhưng
EunHyuk không nghĩ như vậy, và đêm qua có lẻ là một đêm khủng khiếp với
EunHyuk. Cơn sợ hãi khiến cậu muốn chết ngay lập tức và cậu đã đi tìm
SiWon trả món nợ đó.
DongHae
bức bối đi qua đi lại trong phòng, liên tục ngó đồng hồ. Đã hơn 4 giờ
chiều rồi. Vì sao EunHyuk còn chưa về? Từ Eun gia về đây chỉ hơn nửa
tiếng thôi.
…
6 giờ chiều.
DongHae
vật vờ ngồi trong phòng khách. Anh lo cho EunHyuk và muốn gặp cậu ngay
bây giờ. Anh phải an ủi cậu, phải xin lỗi cậu. Nhưng EunHyuk đi đâu?
DongHae thở dài rồi quyết định nhấc điện thoại lên.
- Nhạc gia, bình thường EunHyuk hay ghé chơi ở đâu ạ?
- Nó không có nhiều bạn, với lại, nó sẽ không đi mà không xin phép đâu. – Eun lão gia lo lắng nói
- Cũng
vẫn còn sớm, có lẻ em ấy đi dạo đâu đó, nhạc gia đừng lo lắng quá. –
DongHae lại an ủi Eun lão gia. Nhưng lòng anh thì đang phát hỏa.
DongHae
gác máy. Lee phu nhân từ phòng đi ra, bà lắc đầu chán nản. Bà cho rằng
DongHae đã quá cưng chiều EunHyuk nên cậu mới hư hỏng như vậy. Bà về làm
dâu Lee gia, chưa một lần phạm sai khuôn phép. Nhưng thấy DongHae mặt
mày xám xịt, bà lại không muốn lên tiếng mỉa mai. Bà hiểu, khi DongHae
nổi giận, Lee gia lại xào xáo. Mới nãy có việc hỏi chuyện về EunHyuk,
anh đã làm con hầu khóc thét ba bốn chập.
Ngồi một chỗ chờ đợi khiến DongHae buồn bực. Anh quyết định đi tìm. Nhưng chẳng biết tìm ở đâu. Trước mắt cứ phóng xe đi đại.
DongHae lái xe bon bon, hướng thẳng về Eun gia.
SungMin!
EunHyuk rất thích SungMin. DongHae reo lên trong đầu rồi thắng xe ken
két, nhấn ga chạy về hướng ngước lại, nhắm thẳng nhà SungMin.
Vừa
thấy chiếc xe màu đen trườn tới, thằng Nhem đã chạy vèo ra cửa đón. Nó
nghĩ KyuHyun đã đi làm về. Nó muốn nịnh bợ KyuHyun một chút.
DongHae dừng xe, anh ló đầu ra ngạc nhiên
- Sao ngươi ở đây? – DongHae hỏi – KyuHyun cũng ở đây hả?
Thằng Nhem mừng hụt, lại gặp cậu-hai-khó-tính, nó xụ mặt, lí nhí
- Cậu ba đi từ sáng mà chưa về.
DongHae thở dài. KyuHyun biến đi đâu chứ. Chỗ bị cháy là xưởng gạo cơ mà, có phải khu vực của anh đâu mà quăng cho anh quản hết.
- Mợ hai có ở đây không? – DongHae lại cất giọng lạnh lùng hỏi thằng Nhem
- Sáng mợ hai có ghé, nhưng về từ trưa rồi ạ. – Nó vẫn lí nhí.
DongHae chán nản, thất vọng tràn trề
- Lúc ghé, mợ hai có gì khác lạ không? – DongHae dò hỏi
Thằng Nhem ngập ngừng, rồi đáp
- Trông mợ hai … như có bệnh. Xanh xao và mệt mỏi lắm. Buổi trưa ngủ, còn thấy ác mộng, gọi tên cậu hai quá trời…
DongHae nghe tim rúng động. Cơn đau lại nổi lên
- EunHyuk… gọi tên ta? – DongHae hỏi, giọng yếu ớt
Thằng Nhem nhún vai, ra vẻ lém lỉnh
- Mợ hai nói mớ nhỏ lắm, nhưng tai con thính mà.
DongHae
tựa lưng vào ghế, ánh mắt đầy mệt mỏi. EunHyuk lại thấy ác mộng và
EunHyuk gọi tên anh. EunHyuk chỉ tin tưởng một mình anh, thế mà anh lại
giận hờn cậu.
- Cậu hai tìm cậu SungMin ạ? Con gọi cậu SungMin nhé? – Thằng Nhem nói
DongHae lắc đầu
- Không cần đâu. Ta đang vội. Nhắn với SungMin là ta hỏi thăm cậu ấy.
Rồi
DongHae lại nổ máy, chẳng biết đi về đâu. Trong lòng vừa lo vừa sợ. Sợ
EunHyuk gặp chuyện gì đó chẳng lành, sợ EunHyuk vì giận anh mà không
chịu về, mà nghĩ quẩn
DongHae
lái xe quay ra con đường từ Eun gia về Lee gia. Anh ngó dáo dát hai ven
đường để tìm kiếm. Con đường mòn vắng vẻ, mặt trời bắt đầu khuất bóng,
vài cánh cò bay về tổ. Hai bờ ruộng lặng im đến mức toát lên một vẻ hiu
quạnh, cô đơn.
DongHae
thấy trong lòng trống trải vô cùng. Nổi nhớ EunHyuk đang ăn mòn tâm trí
anh, cảm giác tội lỗi dày vò trái tim anh. DongHae như muốn phát điên,
anh muốn la hét thật lớn để giải tỏa. Sự bức rức nơi lòng ngực khiến anh
như muốn nổ tung. EunHyuk đang ở đâu?
7 giờ
tối. Eun lão gia lắc đầu chán nản buông điện thoại xuống. Người hầu của
Lee gia thông báo EunHyuk vẫn chưa về. Eun lão gia rối một, DongHae rối
gấp trăm lần. Anh ngã lưng ra salon, thở dài mệt mỏi
- Lúc EunHyuk nói muốn về Lee gia, trông nó rất hí hửng, không có vẻ gì kỳ lạ cả. – Eun lão gia nói.
DongHae xoa xoa gương mặt lẫn nữa. Anh quá mệt mỏi vì thiếu ngủ và lo lắng
- Có thể em ấy chỉ là cà đâu đó, nhưng vì trời tối rồi nên con thấy lo… - Rồi DongHae hỏi dồn
– Sáng nay, EunHyuk đến đây, có gì lạ không ạ?
Eun lão gia hơi lưỡng lự, nhưng rồi ông cũng quyết định nói thật.
- Sáng
nay EunHyuk tự mình lái xe đến, chưa bao giờ ta thấy nó hung hăng như
thế. Nó vào phòng SiWon rồi khóa cửa, hình như hai đứa nó cãi nhau…
Nhưng chỉ một lúc sau lại hòa… rồi EunHyuk xin phép ta ra ngoài, nó đi
khoảng 3-4 tiếng lại quay về, rồi tiễn SiWon lên tỉnh…
DongHae
thở dài. Đúng là tối qua có chuyện gì đó không bình thường đối với
EunHyuk, EunHyuk vốn dĩ đã quen với những cơn ác mộng cơ mà. Cậu đã nằm
mộng 3 năm rồi… không thể chỉ vì đêm qua lại nằm mộng mà cậu đòi tự sát.
- SiWon… rất yêu EunHyuk phải không nhạc gia? – DongHae ngập ngừng hỏi.
Eun lão gia khẽ cười
- EunHyuk không có mẹ, SiWon chăm sóc nó… cứ như tình yêu của một người mẹ…
DongHae
cảm thấy có chút xót xa. Rõ ràng tình cảm mà anh dành cho EunHyuk không
thể so sánh với SiWon được. Thế mà anh lại không chịu hiểu cho sự ray
rứt của EunHyuk. Anh nhẫn tâm đẩy cậu rời xa anh. DongHae im lặng, không
dám hỏi thêm nữa. Nhưng Eun lão gia lại trả lời nhiệt tình
-
EunHyuk như một cục nam châm thu hút mọi phiền phức. Rất nhiều người
say mê nó, rất nhiều người ghen ghét nó. Những lúc đó, nếu không có
SiWon bên cạnh, chắc chắn EunHyuk phải chịu tổn thương rất nhiều. Từ
ngày MinChu chết, SiWon bị bắt, EunHyuk phải một mình chống chọi với
cuộc sống. Đôi khi ta nghĩ, ta bắt nó phải sống là có quá tàn nhẫn với
nó không? Hay biết đâu… để nó chết thì tốt cho nó hơn…
DongHae tròn mắt, hơi chút phật lòng
- Sao nhạc gia có thể nghĩ như thế ạ? Sao lại muốn EunHyuk từ bỏ cuộc sống chứ?
Eun lão gia lắc đầu rồi mỉm cười cay đắng, nước mắt ông đã lưng tròng, gương mặt đầy đau khổ
-
DongHae, vì con không biết… nếu tận mắt chứng kiến những ngày tháng
EunHyuk điên loạn, gào thét… thật sự lúc đó, ta nghĩ cứ để nó chết để
giải thoát cho nó… ta đã muốn giải thoát cho nó… nhưng lại không nở…
DongHae
nghe nghẹn nơi cuống họng. Có lẻ đó là những ngày tháng u tối nhất của
Eun gia. Gương mặt héo hon gầy gò của Eun gia lão đã khắc sâu quá nhiều
đau khổ. EunHyuk có thể sống một cuộc sống bình thường quả là kỳ tích.
- Ta thật không muốn gả EunHyuk cho con… - Eun lão gia lí nhí
DongHae nhướng mày ngạc nhiên. Eun lão gia nói tiếp
- Vì EunHyuk… không phải là đứa có tinh thần ổn định, ta rất lo nó sẽ làm con phật lòng.
-
EunHyuk là người vợ tuyệt vời nhất. Con không bao giờ hối hận vì đã
cưới em ấy. Con sẽ đánh đổi tất cả để được ở gần em ấy. – DongHae nói
dứt khoát.
Eun
lão gia đưa ánh mắt hiền hòa nhìn DongHae. Ít nhất trong cuộc đời đầy
phiền nhiễu của EunHyuk, cậu cũng đã tìm được một nơi chốn yên bình. Eun
lão gia đã rất lo lắng về việc EunHyuk sẽ sống thế nào với DongHae.
Nhưng nghe những lời vừa rồi từ anh, ông cảm thấy trong lòng thật nhẹ
nhõm. Ông lại nói
-
DongHae, con đừng phiền lòng vì SiWon. SiWon là một đứa rất hiểu chuyện
và nó sẳn sàng làm tất cả vì EunHyuk. Chỉ cần EunHyuk có cuộc sống hạnh
phúc là nó hạnh phúc rồi. Nó không gò ép EunHyuk bất cứ chuyện gì đâu.
DongHae
lặng lẽ nhìn ra ngoài sân. Anh không dám nhìn thẳng vào Eun lão gia.
Anh thấy mình có lỗi. Có lỗi với EunHyuk và có lỗi với cả SiWon – người
đã hy sinh tất cả vì vợ anh. Lẽ ra anh phải nói một tiếng cám ơn với
SiWon trước khi SiWon đi khỏi. Nhưng anh vẫn lạnh lùng với cậu ấy.
- SiWon sẽ trở về chứ ạ? – DongHae cất tiếng hỏi
Eun lão gia khẽ lắc đầu
- Nó đi làm ăn xa… nhưng chắc nó sẽ tranh thủ về thăm EunHyuk…
DongHae
gật gù, anh cũng muốn gặp lại SiWon. Ngay từ đầu anh đã biết SiWon là
người tốt. Chỉ vì sự ganh tỵ và ghen tuông khiến anh không muốn tiếp cận
SiWon. Nhưng bây giờ, anh lại muốn gặp lại con người ấy. Nói một lời
cám ơn, và một lời hứa, lời hứa chăm sóc EunHyuk mãi mãi.
DongHae liếc nhẹ chiếc đồng hồ. Anh mệt mỏi đứng dậy
- Nhạc gia cho con địa chỉ vài người bạn của EunHyuk nhé, con đi một vòng coi thế nào. – DongHae vừa nói vừa tiến ra xe.
Eun lão gia đưa mãnh giấy nhỏ nhỏ cho DongHae, EunHyuk thật sự không có nhiều bạn.
- DongHae … - Eun lão gia gọi khi anh đã yên vị trong xe
- Vâng?
- EunHyuk đã hứa với ta… nó sẽ không bao giờ từ tử nữa… Con không nên lo lắng quá …
DongHae
mỉm cười. Lời hứa đó không còn đáng tin cậy. Chẳng phải sáng nay cậu ấy
đòi chết cùng với SiWon đó sao. Anh không nói gì với Eun lão gia, anh
sợ ông lo lắng quá.
DongHae
lại phóng xe trên đường, thẳng tiến đến địa chỉ đầu tiên trên giấy. Kim
gia, Ye gia, xưởng gạo, tiêu cục… DongHae nhìn mà chỉ muốn cười. Tất cả
chỗ này đều là nơi giao thương với Eun gia, đâu thể gọi là bạn bè được.
EunHyuk thật sự một mình quán xuyến hết việc giao dịch với khách hàng
của Eun gia sao? Cậu chỉ biết làm mà không có người bạn nào ư?
DongHae
đảo xe một vòng nhưng chẳng có kết quả. Anh bèn đổ xe gần bờ sông, anh
cần một chút không khí thoáng mát để dịu đi nổi đau trong lòng. Gió càng
lạnh, lòng anh lại càng nóng. DongHae đánh tay vào vô-lăng bình bình
-
Thật ra em đã đi đâu? EunHyuk, em đang ở đâu vậy? – DongHae hỏi lớn.
Rồi anh gục đầu lên vô-lăng – Anh đâu có bỏ rơi em… anh thật sự muốn về
mà… EunHyuk… em muốn rời xa anh thật sao…
DongHae
lẩm bẩm một mình mà nghe con tim mình tan nát. EunHyuk rất yếu đuối và
mỏng manh. Cậu rất cần sự yêu thương và che chở. Trước đây, EunHyuk sống
dựa vào tình yêu của Eun lão gia. Rời khỏi Eun gia, EunHyuk sống dựa
vào tình yêu của DongHae. Thật sự EunHyuk không thể rời xa gia đình.
EunHyuk không thể sống một mình. Nếu cậu muốn rời bỏ anh, cậu chỉ có một
nơi để đi thôi. Đó là chết!
DongHae
nhắm ghiền đôi mắt để xua đi tư tưởng đó. Anh vẫn bám víu vào một chút
niềm tin mỏng manh. EunHyuk đi cùng với thằng Tí, cậu muốn chết thì còn
dắt thằng Tí theo làm gì. Nhưng EunHyuk chẳng phải người thích trêu đùa
và hờn mát. Cậu sẽ không trốn đâu đó để chọc tức DongHae. DongHae tin
EunHyuk sẽ không bao giờ hành động trẻ con như vậy. Cứ càng nghĩ lại
càng thấy bế tắc.
Dằn
vặt đau đớn một hồi DongHae quyết định lái xe về Lee gia, vừa đi vừa ngó
dáo dác. Ánh đèn vừa chiếu vào mé sân của Lee gia, DongHae đã nhận thấy
thằng Năm đang đứng chờ anh ở đó. Anh vừa bước xuống, nó đã nói nhanh.
- Trưa
nay lúc con về lấy đồ cho cậu hai thì con gặp mợ hai ngay đầu hẻm. Mợ
hai lạ lắm, ra giữa đường chặn xe của con mà không vào Lee gia.
DongHae
nhắm mắt lại thở dài. Lại là “mợ hai lạ lắm”. EunHyuk cứ biến đổi xoành
xoạch như thế làm anh chẳng biết đường nào mà hiểu về cậu. Những ngày
cậu ở bên anh có sao đâu? Buông tay ra mới có một ngày mà biến ra thế
này. DongHae tự nhủ cửa ải này mà thoát được, anh phải trông chừng
EunHyuk 24/24 thôi.
DongHae
uể oải đi vào phòng khách. Bây giờ đã hơn 8 giờ tối. Lee phu nhân mặt
mày bí xị. Cả ngày hôm qua rồi cả hôm nay bà chẳng thấy EunHyuk đâu.
Sáng nay cũng không thèm qua vấn an bà. Nhìn DongHae thất thiểu ngồi
xuống salon, bà chẳng biết rủa xả cái tính nuông chiều vợ thái quá của
anh hay mắng nhiếc sự vô phép tắt của EunHyuk. Thật lạ là một người rất
lễ độ như EunHyuk lại hóa thành đứa con dâu chỉ biết làm càng trong mắt
Lee phu nhân. Điều này hoàn toàn không phải do sự ác cảm của Lee phu
nhân đối với cậu. Hoàn cảnh đã đưa đẩy sự mâu thuẫn giữa hai người trầm
trọng hơn.
- Vẫn chưa tìm ra sao DongHae? – Lee lão gia lo lắng hỏi từ trên lầu xuống.
DongHae
khẽ lắc đầu, anh không còn sức để mà trả lời. Trong anh thật sự rất
thảm hại. Lee phu nhân thở dài, cuối cùng bà cũng lên tiếng.
- Yên tâm đi, đến giờ vẫn chưa có cuộc điện thoại nào, không phải bắt cóc tống tiền đâu.
DongHae giương ánh mắt mệt mỏi nhìn bà, anh cố ngồi thẳng dạy để nhìn bà rõ hơn.
- EunHyuk rất yếu đuối, lại hay tủi thân, Lee phu nhân có thể nào đừng nói những lời cay nghiệt làm tổn thương em ấy được không?
Lee
phu nhân chột dạ. Tự nhiên DongHae khơi gợi chuyện này với bà. Anh nói
như cầu xin bà. Chưa bao giờ DongHae tỏ ra dịu dàng với bà như thế.
DongHae lại thều thào nói tiếp.
-
EunHyuk cũng giống như con, cũng không có mẹ. Chúng con đều khao khát
tình mẫu tử, vì sao Lee phu nhân lại luôn đối xử cay nhiệt như thế? –
Rồi anh lại nhìn vào mắt bà, lần này là đầy đe dọa – Lee phu nhân muốn
nói thế nào về con cũng được, nhưng con hy vọng phu nhân đừng làm tổn
thương EunHyuk. Lee phu nhân có thể hứa với con không?
Lee
phu nhân lặng người nhìn DongHae. Những lời anh nói có khác gì những lời
KyuHyun nói với bà. Họ đang mong mỏi một “người mẹ dịu hiền” từ bà. Đã
mấy ngày rồi đứa con yêu quý không nói chuyện với bà cũng chỉ vì bà
không biết quan tâm chia sẻ.
Lee
phu nhân đưa ánh mắt rụt rè đáp lại ánh nhìn băng giá của DongHae, bà
nói với vẻ miễn cưỡng. Rốt cuộc DongHae vẫn nuông chiều EunHyuk đến hư
- Hôm nay nó về, ta sẽ im lặng, vậy được chứ?
DongHae
gật gật đầu. Anh không muốn EunHyuk có một chút phiền toái nào khi ở
trong nhà này nữa. Anh nhắm mắt, ngã người ra ghế. Rồi bỗng anh ngồi bật
dậy.
EunHyuk
đã về Lee gia, anh không hiểu vì sao cậu không dám vô nhà nhưng dường
như anh đã hiểu vì sao tới giờ EunHyuk vẫn không về. Vì thằng Năm đã nói
với cậu anh không về! EunHyuk sợ phải ngủ một mình, EunHyuk sợ phải gặp
ác mộng nên cậu bỏ chạy. Nhưng … EunHyuk chạy đi đâu? Dù ở Lee gia hay ở
bất cứ nơi nào thì cậu cũng phải ngủ. Đã là ngủ là cậu sẽ gặp ác mộng.
Ngay cả ngủ gật trên xe cậu còn thấy mà. DongHae như muốn phát điên.
Phải tìm cậu ở đâu? Thật sự phải tìm cậu ở đâu? Không lẻ huy động cả lực
lượng cảnh sát đi tìm vợ cho Lee thiếu gia? Thế thì Lee gia còn mặt mũi
nào nữa?
DongHae
tiến nhanh ra xe. Bây giờ anh đã chắc chắn một điều, EunHyuk thật sự đã
bỏ đi. Cậu sợ ngủ một mình và cậu sẽ không có ý định quay về Lee gia.
DongHae chẳng biết phải tìm kiếm hướng nào. Anh lại lái xe qua nhà
SungMin, không thấy chiếc xe trắng của EunHyuk. Anh lại lái xe về Eun
gia, cũng chẳng thấy xe của EunHyuk. Anh không muốn gây lo lắng cho Eun
lão gia nên lặng lẽ đi về. Thậm chí cả Lee M và Đông Hưng anh cũng thử
ghé qua. DongHae hoản loạn, cứ thế mà bon bon trên đường.
22 giờ 30 phút.
DongHae hoàn toàn kiệt sức. Anh quăng đại chìa khóa xe đâu đó rồi ngã lăn ra giường. Chợt DongHae bật cười cay đắng.
- Em bỏ rơi anh… em thật sự muốn bỏ rơi anh… EunHyuk… anh nhớ em lắm… EunHyuk…
DongHae
gọi tên cậu, lòng lại thấy đau đớn. Anh đã vật vờ như một người điên cả
ngày hôm nay. Cậu còn muốn hành hạ anh như thế nào nữa mới hả dạ? Là vì
anh ngốc nghếch, là vì anh nóng nảy. Anh không biết trân trọng cậu, anh
đẩy cậu ra xa anh.
Nhưng
sao cậu lại không hiểu, tất cả anh làm chỉ vì anh yêu cậu say đắm mà
thôi. Anh tự thấy bản thân mình không xứng đáng với sự hy sinh của
SiWon, anh ghen tỵ với tình yêu mãnh liệt của SiWon. Nên anh không tin
tưởng rằng cậu sẽ chấp nhận ở bên cạnh anh thay vì ở bên người sẵn sàng
dâng hiến cả tính mạng cho cậu.
“Không
có anh ấy… con ngủ không được…” Câu kể lại của Lee lão gia khiến trái
tim DongHae đau nhói. Anh hiểu rồi, bây giờ thì anh đã hiểu rồi. EunHyuk
sợ ngủ một mình, EunHyuk chỉ thấy an toàn khi ngủ cạnh anh. Đêm qua
EunHyuk đã gọi điện cho anh, cậu cầu cứu anh như anh vẫn làm ngơ. Anh đã
vô tình đến mức nhẫn tâm mà bỏ cậu một mình. DongHae ngồi dậy, rồi lại
nằm xuống. Cảm giác tội lỗi dằn vặt trái tim anh. Sự thương nhớ gặm nhấm
tâm hồn anh. Anh muốn ôm cái cơ thể nhỏ bé đó, anh muốn hôn lên đôi môi
ngọt ngào đó, anh muốn nghe giọng nói du dương đó. Anh nhớ cậu, anh rất
nhớ cậu.
DongHae
ngồi dậy, rồi co ro rúc vào góc tường giống như Euhyuk hay ngồi khi cậu
sợ hãi. Anh muốn cảm nhận một chút hơi ấm của cậu. Có lẽ đêm qua
EunHyuk cũng ngồi thế này… và gọi tên anh?
Ánh
mắt DongHae đảo quanh khắp phòng và dừng lại trên một khung hình nhỏ
nhắn. Món quà đầu tiên EunHyuk dành tặng cho anh. DongHae bước xuống
giường, nhẹ nhàng mân mê nó. Vốn dĩ anh đã rất thích bức tranh gợn sóng
này, bây giờ nhìn lại trông nó càng xinh xắn hơn. Chính bàn tay nhỏ bé
của EunHyuk đã lựa cho anh… và đây… là kỷ vật duy nhất mà cậu dành cho
anh.
Rồi
cuối cùng DongHae cũng để ý đến tờ giấy nhỏ nằm ngay góc trong của chiếc
bàn. Tờ giấy nằm im đó một cách lạnh lẽo. DongHae bâng quơ cầm nó lên.
Bàn
tay DongHae run run như không tin vào mắt mình. Trái tim anh như muốn vỡ
tan trong sự đau đớn và bàng hoàng. Nét chữ nhỏ nhắn ấy như từng mũi
dao đâm thẳng vào tâm hồn anh. EunHyuk đã đồng ý ký vào đơn ly dị.
EunHyuk thật sự muốn rời xa anh.
- Không… đừng đối xử với anh như vậy… EunHyuk… em đừng đối xử với anh như vậy…
DongHae
lắc đầu liên hồi, thốt lên từng tiếng yếu ớt. Rồi ánh mắt anh dừng lại ở
một dòng chữ nhỏ, dòng chữ mà cậu viết rất nhỏ bên dưới chữ ký.
“Em yêu anh… và em hận anh…”
DongHae nghe con tim mình bùng nổ, anh lắc đầu như một kẻ điên cuồng.
-
Không!… em không thể đối xử với anh như vậy… EunHyuk… anh không bỏ rơi
em… anh không bao giờ bỏ rơi em… đừng… đừng đối xử với anh như vậy…
DongHae
vò nát tờ đơn, hai hàng nước mắt của anh chảy dài. Anh chưa bao giờ
khóc. Và bây giờ, anh cũng không biết là mình đang khóc. DongHae cố thở
sâu từng cơn để lấy lại bình tĩnh.
EunHyuk
yêu anh… và EunHyuk hận anh. Hận anh vì đã bỏ rơi cậu. Và cậu sẽ bỏ rơi
anh. DongHae không thể chấp nhận được sự thật đó. Cậu là tình yêu của
anh, là lẽ sống của anh. Cuộc đời lạnh lẽo của anh đã có thêm niềm tin
và sự ấm áp từ khi có cậu. Anh chỉ muốn quan tâm, chỉ muốn chăm sóc cho
một mình cậu thôi. Trên đời này anh chẳng cần biết ai đang tồn tại, anh
thật sự chỉ muốn yêu thương một mình cậu thôi.
Anh đã
sai vì không thông cảm cho cậu. Tất cả chỉ vì anh quá yêu cậu và anh
không muốn cậu phải sống trong đau đớn. Anh thà mình đau đớn khi không
có cậu kề bên, để cậu được vui vẻ mà sống cạnh người cậu yêu. Nhưng
người cậu yêu là anh! – Lee DongHae – Người EunHyuk yêu là anh! Tại sao
anh lại muốn đẩy cậu cho một ai khác? EunHyuk luôn miệng nói là vợ anh.
Cậu chiều chuộng anh và cố làm một người vợ ngoan ngoãn của anh. Sao anh
không nhận ra điều đó? Sao anh không nhận ra sự quả quyết trong đôi mắt
của cậu khi cậu nói “Em là vợ anh”. Sao anh lại nhẫn tâm mà ép cậu phải
ký vào đơn ly dị. Tình yêu của anh đã trở thành mù quáng vì sự ganh tỵ,
vì sự tự ti.
DongHae
vật vã trong đau đớn. Trái tim anh đang kêu gào sự tha thứ của cậu. Tâm
trí anh đang van xin cậu hãy về bên anh. DongHae vò rồi lại vò tờ đơn
oan nghiệt ấy. EunHyuk ký vào đó, là chấp nhận rời khỏi Lee gia. Cậu rời
khỏi Lee gia để… đi tìm cái chết. Chắc chắn cậu sẽ đi tìm cái chết! Vì
cậu không thể sống một mình.
“Em yêu anh… và em hận anh…” – Đó là thư tuyệt mệnh mà EunHyuk dành cho anh.
DongHae
ngã vật ra ghế. Anh đã lang thang cả ngày rồi. Giờ anh có thể tìm cậu ở
đâu. EunHyuk đã thật sự biến mất khỏi cuộc đời của anh. Là chính bàn
tay anh đã đẩy cậu đến nơi tận cùng của sự sống. Vì sao cậu lại không
nói với anh? Vì sao cậu lại lặng lẽ mà ra đi như thế? Vì sao cậu quá tàn
nhẫn với anh? Rồi đây anh sẽ phải sống ra sao với những chuỗi ngày
tháng vật vờ trong tội lỗi.
Tờ đơn
li dị bây giờ đã trở thành trăm mãnh trong bàn tay DongHae, anh căm hận
nó. Anh căm hận sự nóng nảy của mình. Tình yêu của anh… đã bị sự ghen
tuông giết chết.
DongHae đau đớn nâng nhẹ bức tranh lên, từng câu nói ngọt ngào của EunHyuk ùa vào tâm trí của anh
“- Gì vậy?
- Quà cho anh…
- Sao lại mua cái này cho anh?
- Không phải anh có một bức tranh sóng biển sao?
Vì em mà anh cất nó đi, nên em mua cái này cho anh, anh thích biển lắm mà.”
DongHae
buông vội bức tranh xuống. Anh lùi cách nó thật xa. Anh không thể đến
quá gần những kỷ niệm với EunHyuk. Nổi nhớ nhung cậu sẽ giết chết trái
tim anh. DongHae đau đớn lắm.
“- Em chưa tặng anh cái gì cả, nên em cố gắng lựa thật kỹ.
Món quà đầu tiên luôn là món quà ấn tượng nhất mà”
Giọng
nói ngọt ngào và gương mặt xinh xắn của EunHyuk lại hiển hiện rõ ràng
trước mắt DongHae. DongHae ôm đầu rồi vò nó như mớ bòng bong. Anh không
chịu nổi. Những ký ức ấy, nó làm anh không chịu nổi. Anh không muốn nhớ,
anh không muốn nghe… nhưng nó cứ vang vọng mãi trong đầu anh. DongHae
vùng dậy, anh không muốn ở trong căn phòng này nữa. Một căn phòng có quá
nhiều kỷ niệm với EunHyuk.
DongHae bay thẳng ra cửa, vừa chạm vào tay nắm, anh khựng lại ngay.
“Món quà đầu tiên luôn là món quà ấn tượng nhất mà”
Câu
nói ấy vang trong đầu anh. DongHae trơ người chết lặng. Cơn sợ hãi dâng
trào. Vẫn còn một nơi DongHae chưa đi tới. DongHae tuôn mồ hôi như suối,
toàn thân anh run lẩy bẩy.
- Không… EunHyuk… em không thể ở đó… chắc chắn… em không thể ở đó…
DongHae
quay phắt người lại, anh nhìn bức tranh một lần nữa, rồi liếc nhìn đồng
hồ. 11 giờ 20 phút. DongHae thở gấp, tim đập liên hồi, ánh mắt anh như
không còn sức sống. DongHae hoảng loạn thật sự.
- EunHyuk… em không thể ở đó… giờ này… giờ này… em không thể ở đó…
DongHae bật tung cánh cửa, lục lọi tìm chìa khóa khắp mọi nơi.
- Không! Em không được đến đó… em không được đến đó…
DongHae
nói gấp, anh sục sạo khắp gian phòng để tìm chìa khóa xe. Vài món đồ
trưng bày vì bàn tay quờ quạng run rẩy của anh là rơi xuống sàn, tiếng
loảng xoảng vang lên, bọn gia nhân giật mình thức dậy. DongHae không
quan tâm, anh phải đến đó gấp … Cho dù là xác không hồn… anh cũng cũng
phải moi lên…
DongHae quát mắt nhìn bọn gia nhân đang lấp ló, sẵn giọng.
- Tìm chìa khóa xe cho ta, tìm gấp cho ta, nhìn cái gì?
Bọn
chúng hốt hoảng sợ hãi, túa ra tứ phương tám hướng. DongHae đầu óc rối
bời, anh chỉ biết phải cần đến nơi đó gấp. Anh chẳng thể nhớ nổi mình
quăng chìa khóa xe ở đâu. Mắt anh cứ long lên sự sợ hãi, đầu óc DongHae
hoảng loạn quay cuồng.
- Lấy xe ta mà đi đi! – Lee lão gia mệt mỏi nói vọng từ lầu xuống. Ông lo cho EunHyuk, cũng không ngủ được.
- Vậy… chìa khóa xe của cha đâu? – DongHae nói như mếu, anh chẳng thể suy nghĩ được cái gì nữa.
- Thì ở chỗ hay để chìa khóa xe ấy! – Lee lão gia chán nản đáp, ngay cả cái điều cơ bản nhất mà DongHae cũng quên.
- Nhưng… chỗ để chìa khóa ở đâu… - DongHae hỏi gấp, vẫn dáo dác nhìn quanh.
Thằng Năm nhanh nhạy chạy lại ngay góc tường rút chìa khóa đưa cho DongHae. Nó cũng mở nhanh cửa rồi mở tung hai cổng lớn.
DongHae
không cho nó đi theo, anh lái xe nhanh hơn nó. DongHae nhảy lên xe, vô
số rồi nhấn ga, chiếc xe lao đi nhanh nhất có thể. DongHae liếc nhìn
đồng hồ, đã 11 giờ 30, đôi bàn tay anh lạnh cóng vì sợ hãi.
- Em không thể ở đó… EunHyuk… đừng đối xử với anh như vậy… đừng tàn nhẫn với anh như vậy… - DongHae tiếp tục cầu xin EunHyuk.
DongHae
biết, nơi đó là lần đầu tiên anh và cậu sóng bước bên nhau, nơi đó là
món quà đầu tiên anh dành cho cậu. Với EunHyuk, món quà đầu tiên luôn
rất đặc biệt. Nếu cậu nghĩ anh bỏ rơi cậu, rất có thể cậu sẽ đến đó.
Nhưng ở đó có một dòng suối, EunHyuk đã từng rất sợ dòng suối ấy. Đêm
lạnh và tối thế này, DongHae không tin là EunHyuk vẫn còn ở đó. Nhưng…
anh vẫn thử.
Chiếc
xe băng băng qua những cánh đồng ruộng đang trổ mạ non, bầu trời tối tăm
của màn đêm khiến chúng trở thành những dãy ruộng nước đen ngòm nhuộm
màu chết chóc. DongHae không nhớ rõ đường đến đó lắm, thằng Tí chỉ anh
đi có một lần. Trời tối thế này càng khiến anh khó nhận ra đường hơn.
DongHae cứ nhắm mắt chạy đại, bao nhiêu đường thì bấy nhiêu dấu xe của
anh hằn lên.
Phía
xa xa, một vật nhỏ phản chiếu lại ánh đèn của chiếc xe. DongHae hốt
hoảng, thất thần khi nhận ra đó là một chiếc xe màu trắng. DongHae không
tin, anh thật sự không muốn tin. EunHyuk đến đây thật sao?
Kế bên
chiếc xe, một dáng người nhỏ nhắn ngồi gục đầu vào đầu gối. Bờ vai ấy
đang thổn thức. Thấy ánh đèn, người đó ló mắt lên. Một gương mặt xinh
xắn đầy nước mắt. DongHae dừng xe, vẫn nổ máy để lấy ánh đèn, anh bay
người xuống nhấc bổng thân hình nhỏ bé ấy lên.
- EunHyuk đâu? EunHyuk ở đâu? – DongHae hỏi dồn dập.
Cơ thể bé nhỏ của thằng Tí đu đưa theo từng cái lắc của anh, nó khóc rống.
- Cậu chủ… cậu chủ… hức! hức!…
- EunHyuk ở đâu? – DongHae hỏi mà như hét vào mặt nó.
- Cậu
chủ xuống dưới… từ chiều đến giờ chưa lên… con xin đi theo nhưng cậu chủ
không cho… con gọi thì cậu chủ không trả lời… cậu chủ bị thương… máu
vẫn còn chảy… oa oa oa…
DongHae
buông thằng Tí xuống, anh không còn sức để mà giữa nó, anh thất thần
đưa ánh mắt xuống bờ ruộng đen ngòm. Hai mảnh đất này… anh đã mua tặng
EunHyuk. EunHyuk thật sự muốn chết ở đây sao?
- EunHyuk xuống đó làm gì? Vì sao lại bị thương? – DongHae lo lắng hỏi.
- Hức!
cậu chủ bị té… lúc ở Lee gia… cậu chủ cứ bắt con chở đi lòng vòng, cậu
chủ nói con muốn đi đâu thì đi… rồi bỗng nhiên cậu chủ bảo con chở lại
đây… cậu chủ đi xuống đó rồi không thấy lên nữa…
DongHae
gần như muốn té xỉu. Trái tim anh muốn vở làm đôi. Vì sao EunHyuk dại
dột như vậy? Sao lại tàn nhẫn với anh như vậy? Cậu đã hứa với Eun lão
gia sẽ không bao giờ nghĩ quẩn, thế mà cậu lại hành động như một kẻ
không có lý trí. DongHae điên cuồng trong đau đớn, tội lỗi và tức giận.
Anh giận cái sự ngu ngốc và yếu đuối của cậu.
DongHae
lục tung hai chiếc xe, anh hy vọng tìm thấy một chiếc đèn pin để đi
xuống đó. Nhưng dĩ nhiên đó là chuyện khó có thể xảy ra.
DongHae tặc lưỡi bực mình. Anh cứ thế mà nhào xuống đại.
DongHae
không giỏi đi trên bờ đê, trời lại tối thế này, ánh trăng mờ ảo làm
đoạn đường trong càng ghồ ghề hơn. DongHae bước vội, người anh cứ
nghiêng bên này, ngả bên kia. Thật may là không té xuống ruộng.
DongHae
dừng lại tại ngã ba. Anh không nhớ EunHyuk đã dẫn anh đi lối nào mà ra
được bờ suối. Lúc đó mãi nhìn ngắm EunHyuk, lại thả hồn theo giọng nói
du dương của cậu, lại còn sợ bị té, cứ thế mà đi theo sau lưng EunHyuk
thôi.
Nhưng
DongHae nhớ, lúc đó hoa chàm nở rộ, nó bay theo gió làm vàng cả một góc
trời. EunHyuk trông rất xinh xắn khi bước đi trong rừng hoa đó. DongHae
cứ thế mà đi dọc theo hàng cây chàm, nếu không đúng anh sẽ quay lại và
rẽ theo hướng kia.
Ở nhà
không biết EunHyuk ở đâu thì vừa lo vừa nhớ, bây giờ biết chắc EunHyuk ở
đây thì DongHae chỉ biết sợ và sợ. Đêm hôm thế này cậu còn chưa mò lên,
mà bản chất cậu sợ bóng tối, tại sao lại ở mãi dưới này… Trừ phi…
DongHae nhắm mắt lại không dám nghĩ nữa. Lòng anh đau thắt từng cơn. Đau
đớn mà cũng giận EunHyuk nữa. Đến bao giờ thì cậu mới thôi coi rẻ mạng
sống của mình như thế?
Rồi
DongHae chăm chú lắng nghe, hình như có tiếng nước chảy. Trong lòng mừng
húm. DongHae liếc mắt nhìn xung quanh. Một màu đen kịt! Đừng nói
EunHyuk yếu đuối mỏng manh, ngay cả DongHae là thanh niên trai tráng còn
thấy ớn lạnh. Trăng không sáng nhưng nó làm cho mọi vật xung anh cứ ảo
ảo hư hư… có vài tiếng kêu hay sột soạt gì đó không thể xác định. Rõ
ràng nghe tiếng động, nhưng lại chẳng biết là gì. DongHae lắc đầu, anh
thật sự đã hiểu vì sao EunHyuk lại hay điên lọan như vậy. Cậu đã bị bỏ
rơi một mình trong rừng hoang giống thế này, bị neo giữa sông khi đêm
xuống thế này. Trong hoàn cảnh đó, không điên mới lạ.Thật may EunHyuk có
thể trở về với cuộc sống bình thường.
DongHae
liếc nhìn phía trước, hình như có đốm lửa, một đốm lửa sắp lụi tàn. Nó
chỉ còn nhen nhúm một chút xíu màu đỏ hỏn của than. Nhưng chỉ bấy nhiêu
cũng đủ để DongHae nhận thấy có một bóng người đang ngồi cạnh đốm lửa
đó. Người đó quay lưng về phía DongHae, mặt hướng ra bờ suối.
- EunHyuk?
DongHae
không chắc, nhưng anh vẫn cất tiếng gọi. Trong lòng anh ngổn ngang bao
nhiêu là cảm xúc. Nhưng rồi DongHae chợt khựng lại.
Anh đã
đến rất gần, chỉ cách khoảng mươi thước. Khoảng cách này thì không thể
không nghe thấy tiếng gọi của anh. Hơn nữa, lửa đã lụi tàn, tại sao
người đó không châm thêm củi? Nếu cứ ngồi đó, nhúm than cuối cùng vụt
tắt, sẽ không thể nhóm lên được nữa. Chứng tỏ, người đó đã ngồi đó rất
lâu và không quan tâm đến lửa có tắt hay không. Một người giữa trời đêm
tối mà không thèm không tâm có ánh sáng hay không? Có lẽ người đó đã…
DongHae
vô cùng sợ hãi. Ánh sáng mờ ảo của ánh trăng không đủ làm anh thấy rõ
bóng dáng người đó. Hình bóng ấy cứ hiện ra chập chờn. Anh bước đến gần
hơn. Anh sợ rằng đó chỉ là một cái xác không hồn.
Rồi
bật chợt trài tim DongHae như muốn ngừng đập. Anh đau đớn khi nhận ra
tấm lưng quen thuộc, dáng ngồi quen thuộc. Cậu ngồi đó, có vẻ đã rất
lâu. Mặc cho cái lạnh của màn đêm, mặc cho ánh lửa cuối cùng sắp vụt
tắt, mặc cho màn đêm u tối vây quanh, cậu vẫn ngồi im đó.
- EunHyuk?
DongHae
rớt nước mắt ngay lập tức khi tiếng gọi thứ hai của anh không được hồi
đáp. Tấm lưng ấy vẫn bất động. Anh đã đến rất gần cậu rồi.
DongHae
nấc lên từng hồi, anh không thấy giận cậu nữa. Anh chỉ thấy đau đớn.
Đau lắm! Con tim anh đau thắt đến mức anh không thể thở được.
- EunHyuk… em… còn sống… hay… hay… EunHyuk? Trả lời anh đi… anh xin em…
EunHyuk vẫn không đáp lại anh.
DongHae
ngước cổ lên trời để hớp lấy từng luồng không khí. Anh run lên bần bật.
Cậu không thể làm thế với anh. Cậu không thể đối xử với anh và cả Eun
lão gia như vậy. Chỉ là một sự hiểu lầm nhỏ, một sự hiểu lầm rất nhỏ.
Chỉ cần cậu đến gặp anh, chỉ cần cậu ôm lấy anh, mọi chuyện sẽ được giải
quyết. Vì sao? Vì sao cậu lại hành động như vậy.
DongHae lấy hết can đảm của mình, tiến lại gần cậu hơn. Gương mặt xinh xắn của cậu, giờ đây, có thể đã lạnh ngắt rồi.
Từng
mảng ký ức cứ ùa về tâm trí DongHae từng đợt. Lần đầu tiên anh gặp cậu,
lần đầu tiên anh với cậu sánh bước bên nhau, lần đầu tiên cậu ôm chặt
anh vì sợ hãi, lần đầu tiên anh nắm tay cậu, lần đầu tiên hôn cậu, lần
đầu tiên cùng cậu ân ái… vợ của anh, người vợ nhu mì và dịu dàng của
anh, chỉ vì tính nỏng nảy và hay hờn mát của anh mà trở nên thế này…
DongHae đau đớn, tâm trí anh bị giày xéo vì cảm giác tội lỗi, anh nấc
lên một tiếng rồi ôm chầm lấy cái cơ thể tưởng chừng đã lạnh ngắt và
đóng băng của cậu. Dù cậu đã chết, anh cũng không để cậu phải cô đơn một
mình nơi quạnh vắng thế này. Dù cậu chết, anh cũng mãi mãi ở bên cậu.
-
EunHyuk… anh… yêu em… - DongHae cố nói qua tiếng nấc nghẹn ngào nơi
cuống họng. Tất cả đã chấm hết cho một cuộc tình không có niềm tin.
No comments:
Post a Comment