Tập 3
_Hyukie à…
_Umma…
_Dậy đi con… mẹ rất vui vì con không sao.- bà mỉm cười, vòng tay ôm lấy cậu
_Umma… Lúc ở dưới hồ nước… con sợ lắm… Mẹ đã bảo vệ con phải không?
_Mẹ
không bảo vệ con… Người bảo vệ con chính là người cứu con… Người ấy sẽ
bảo vệ con suốt đời!- Bà vuốt nhẹ những lọn tóc trước trán của cậu
_Không
phải đâu umma à! Anh ta là con của kẻ thù nhà chúng ta… con sẽ không để
anh ta bảo vệ con đâu…- EunHyuk nắm lấy tay bà, lắc đầu liên tục
_Hãy nghe theo lời của trái tim…Hyukie à!- Bà mỉm cười đặt tay lên ngực trái của cậu
_Umma… đừng đi mà…- EunHyuk chạy theo bà, bà đã biến mất sau làn khói trắng
EunHyuk
lờ mờ tỉnh dậy, nhìn lên trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng nồng
nặc… Cậu biết đây là bệnh viện…Chớp mắt vài cái để quen với ánh sáng,
cậu chống tay ngồi dậy…
_A!- Tay phải của cậu nhói lên, cậu có thể cảm nhận được cổ tay bị bó bột của mình…
DongHae đang ngủ ở ghế sofa, bừng tỉnh khỉ nghe tiếng của cậu…
_Em dậy rồi à? Cảm thấy sao rồi?- DongHae chạy lại đỡ lấy cậu, lo lắng hỏi
EunHyuk
nhìn DongHae không chớp mắt, đôi mắt mệt mỏi của anh cho cậu biết rằng
anh đã ở đây cả đêm. Nét mặt của anh cho cậu biết anh lo lắng đến nhường
nào. Chợt… cậu nghĩ về giấc mơ khi nãy…
_Em không khỏe sao? Để anh gọi bác sĩ…- DongHae chạy ra cửa
_Hae… Đừng đi…- EunHyuk nói với giọng hơi khàn
_Em sao vậy?- DongHae đến bên cậu
_Em không muốn ở một mình…- EunHyuk ngước mặt nhìn DongHae
DongHae mỉm cười khi nghe điều cậu nói, đỡ cậu ngồi dựa vào thành giường.
_Em
biết anh lo cho em như thế nào không hả? Vì em mà anh thấp thõm không
yên, thức cả đêm không chợp mắt… Ngay cả chiếc xe của anh cũng bị cảnh
sát giam rồi…- DongHae nhéo mũi cậu
_...- EunHyuk cúi mặt, chăm chú vào cục thạch cao to tướng ở cổ tay mình
_Anh đã chạy 100km/h và vượt 7 lần đèn đỏ vì em đó… Anh lo cho em lắm, Hyukie à!- DongHae vòng tay ôm lấy cậu…
EunHyuk thẫn thờ dựa đầu vào ngực DongHae… Tim cậu đập nhanh không kiểm soát, tâm trí rối bời…
----------- EunHyuk’s POV---------
DongHae lo lắng cho mình… DongHae vì mình mà làm tất cả…
DongHae là con của Lee DongHwan, là con của kẻ thù…
Mình phải làm sao đây?
“Hãy nghe theo lời của trái tim…Hyukie à!”
------------- -----------
EunHyuk
vòng tay ôm lấy DongHae, cậu cảm thấy mệt mỏi và cậu cần hơi ấm của
anh… Từ lúc tỉnh dậy, nhìn thấy DongHae, cậu chợt quên đi mục đích cậu
tiếp cận anh…
EunHyuk cứ ôm chặt lấy DongHae, cậu không muốn buông anh ra… DongHae mỉm cười hạnh phúc ôm lấy cậu.
--------------EunHyuk’s POV--------------
Mình
cần phải dừng lại… Làm sao để có thể dừng lại bây giờ… Mình sợ rằng
mình sẽ yêu DongHae… Nếu mình yêu DongHae… kế hoạch trả thù sẽ ra sao?
Mình phải làm sao đây….
------------ -----------
---------------DongHae’s POV-----------
Nhìn
EunHyuk lạ lắm, chưa bao giờ em chủ động ôm mình chặt như thế này. Mình
thật sự yêu EunHyuk… Mình sẽ chờ câu trả lời của em…
---------- ------------
DongHae cảm nhận được ngực áo mình ươn ướt, cúi xuống nhìn, EunHyuk đang thút thít khóc…
_Sao em khóc? Đau tay sao?- Tay DongHae nâng gương mặt cậu lên, lau đi dòng nước mắt.
_Không… em… em… chỉ…- EunHyuk bối rối
_Em làm sao?
_Em chỉ hơi nhức đầu thôi… - EunHyuk lau nhanh nước mắt
_Em không sao chứ?
_Không sao…- EunHyuk lắc đầu mỉm cười
Knock… knock… knock…
_Hyukie!! Bọn tớ đến thăm cậu này!- SungMin kéo tay KyuHyun bước vào
_SungMin! KyuHyun!- EunHyuk ngẩng đầu dậy
SungMin đến ngồi bên cạnh giường bệnh
_Sao rồi? Hết mệt chưa? Tớ lo cho cậu lắm!- SungMin cầm lấy tay phải của cậu
_Không sao… Tớ ổn rồi…- EunHyuk mỉm cười, lắc đầu
_Chắc đau lắm phải không?
_Uhm… Nhưng bây giờ thì không sao!
_Cậu đói không? Bọn tớ đi mua đồ ăn cho! Cậu muốn ăn gì?- KyuHyun đến bên cạnh SungMin, nhìn cậu hỏi
_Cậu nhắc tớ mới nhớ… tớ đói quá…- EunHyuk xoa bụng
_Em muốn ăn gì? Để KyuHyun đi mua!- DongHae ngồi xuống giường
_Em muốn đi Sea… em thèm món mì Ýở đó!
-------------EunHyuk’s POV------------
Mì Ý sao? Mình thích nó từ khi nào…?
-------- --------
_Nhưng em chưa khỏe đâu! KyuHyun mua về cho em nhé!
_Không! Em muốn xuất viện, em chỉ bị gãy tay thôi mà!- EunHyuk chống tay trái ngồi dậy
_Nhưng …
_Em ghét bệnh viện lắm… Cho em về nhà đi! Em không muốn ở lại đâu!- Mắt EunHyuk long lanh như cún con, níu tay DongHae
_Cũng được… nhưng hứa với anh không hoạt động mạnh đó!
_Hứa mà!- EunHyuk mỉm cười… một nụ cười không toan tính
_Bây giờ chúng ta đi ăn đã! Tất cả đều đói rồi!- KyuHyun nói
_Em chở bọn anh đi nhá! Xe anh bị giam rùi!
_Đi thôi!
Sau khi EunHyuk thay bộ đồ bệnh viện ra, tất cả lên xe của KyuHyun và thẳng tiến đến Sea.
EunHyuk
chọn ngồi ở bàn ở sân thượng nhìn ra sông Hàn. Gọi món xong, họ cùng
nhau nói chyện trong lúc chờ đợi. DongHae đi vào nhà vệ sinh và EunHyuk
ngồi cùng KyuMin…
Gió mỗi lúc thổi mạnh hơn, KyuHyun liền lấy áo khoác của mình choàng cho EunHyuk…
_Không cần đâu…- EunHyuk ngượng
_Cậu đang bệnh mà… Tớ không muốn “chị dâu tương lai” có chuyện đâu!- KyuHyun mỉm cười
_Đúng rồi! Cậu phải lo cho bản thân chứ!- SungMin kéo chiếc áo lại cho EunHyuk
EunHyuk nhìn SungMin và KyuHyun, kế hoạch của cậu sẽ làm hại họ nhưng… cậu không nỡ…
_SungMin và KyuHyun này… Tớ có điều muốn hỏi…- EunHyuk cắn môi dưới
_Sao?
_Chúng ta chỉ mới gặp nhau 3 lần thôi… Sao hai cậu tốt với tớ thế?
_Vì cậu là người yêu của DongHae hyung! Cậu rất dễ thương nữa!- SungMin nhún vai
_Vì tớ biết anh tớ không chọn lầm người… Chắc chắn cậu là một người rất tốt…
EunHyuk cười ngượng rồi nhìn xa xăm ra sông Hàn…
-----------EunHyuk’s POV-----------
Tốt sao? Dễ thương sao? Họ nghĩ về mình như thế…
Họ đối tốt với mình… Mình sẽ hại họ…
Làm sao đây…?
----------- --------
_Nói chuyện gì vui thế?- DongHae trở ra, kéo ghế ngồi
_Không có gì!- EunHyuk lắc đầu
_Nói xấu hyung đấy! Nói hết tất cả những tật xấu của anh cho Hyukie nghe!- SungMin lè lưỡi
_Anh hoàn hảo như thế nào? Làm sao có tật xấu chứ!- DongHae nghênh mặt
_Có!- SungMin và KyuHyun đập bàn cùng lúc- Nói dối! Hứa rồi không làm!- SungMin nheo mắt nhìn DongHae
_Thỏ này! Giận anh hoài thế hả? Anh nói là anh bị bệnh mà!
_Không chơi với con cá nói dối như hyung!- SungMin khoanh tay nhìn đi chỗ khác
_Thôi! Về sau anh sẽ không giao nhiều việc cho Kyunie nữa! Được chưa!!!
_Được!!!- SungMin vỗ tay thích thú
_Nhưng!- DongHae cười gian
_Nhưng sao?- KyuHyun mếu
_Em làm giúp anh 1 tuần nhé! Anh nghỉ phép đưa Hyukie đi chơi!- DongHae quàng vai EunHyuk
_Đi đâu chứ? Em phải đi làm nữa!
_Cá hyung! Em ghét hyung lắm đấy!- KyuHyun trề môi
_Thỏ ghét cá! Em thề sẽ không bao giờ ăn cá nữa!
_Anh đi đưa Hyukie đi lên khu trượt tuyết của Spencer… ở đó rất đẹp, phù hợp cho nghỉ ngơi…
Vừa nghe đến nơi đó, nét mặt EunHyuk bỗng tối sầm đi…
_Hyukie! Em nghỉ làm 1 tuần đi! Gãy tay đi làm làm gì!!!
_Nhưng… em…
_Nghe lời anh, nghỉ ngơi đi!
_Đúng rồi! Hyukie đi đi! Tớ sẽ làm việc hộ anh ấy mà!- KyuHyun vỗ vai cậu
_Uhm…- EunHyuk gật đầu…
Sau
khi dùng bữa tối, KyuHyun chở EunHyuk về nhà. DongHae nói sẽ ngủ lại
nhà cậu tối nay, dù cậu từ chối nhưng cũng không lay chuyển được con cá
cứng đầu đó…
_Em đã nói em ở một mình được mà! Anh không cần ở lại…
_Khi nãy em còn không cầm nĩa được thì làm sao ở một mình chứ!
_Tại em chưa quen dùng tay trái thôi!- EunHyuk bĩu môi
_Vậy tớ lúc em tháo bột, anh sẽ là cánh tay phải của em!- DongHae ôm cậu vào lòng.
Nhịp tim cậu lại đập nhanh không kiểm soát… nhưng rồi cậu lại buông xuôi tất cả rồi rút sâu vào người anh…
_Hyukie! Anh muốn hỏi em một chuyện?- DongHae bỗng nắm lấy hai vai cậu, làm đối điện với mặt anh…
_Chuyện gì?
_Anh yêu em…
EunHyuk khựng người nhìn DongHae…
--------EunHyuk’s POV---------
Điều mình lo sợ nhất đã tới… Mình phải làm sao đây? Nếu mình yêu DongHae cũng chính là kế hoạch của mình thất bại…
Trả thù là tất cả những gì mình phải làm… nhưng… mình thích cảm giác được DongHae che chở…
-------- -------
_Hyukie!
Đêm đó ở Nhật thật sự là anh không biết chuyện gì xảy ra. Anh đã nói là
sẽ chịu trách nhiệm… nhưng giờ đây anh thật sự yêu em… Anh muốn biết
câu trả lời của em! Em có yêu anh không?
EunHyuk
nhìn vào đôi mắt đầy tình yêu của anh dành cho cậu, tâm trí rối bời…
Chợt hình ảnh mẹ cậu lại xuất hiện trong tâm trí cậu… Hình ảnh mẹ cậu
đặt tay lên ngực trái của cậu và nói:” Hãy làm theo lời trái tim…”… Bên
cạnh đó, hình ảnh người mẹ ra đi mãi mãi và gia đình tan vỡ lại đan xen
vào đó…
--------EunHyuk’s POV-------
DongHae là con trai của Lee DongHwan…
DongHae yêu mình…
Việc của mình là trả thù Lee DongHwan…
DongHae là con trai của kẻ thù chứ không phải người mình hận..
Phải trả thù…
DongHae vô tội mà…
AAA! Ai đó cho tôi câu trả lời đi…
-------- -------
EunHyuk sững người nhìn DongHae, cậu không biết phải làm sao cho đến khi…
_Anh thật sự yêu em Hyukie à!
DongHae hôn cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng lên bờ môi cậu. Nụ hôn của anh như xóa sạch những ý nghĩ trong đầu cậu…
DongHae trượt lưỡi vào trong khoang miệng của cậu, quấn lấy chiếc lưỡi rụt rè… Nụ hôn dần trở nên mãnh liệt…
_Hae… Em yêu anh!
EunHyuk
nói khi dứt khỏi nụ hôn, rồi nhanh chóng chìm vào một nụ hôn khác mãnh
liệt hơn. Cậu đáp trả anh, DongHae xiết chặt vòng eo của cậu…
DongHae
cùng EunHyuk đang trên đường đến khu trượt tuyết của Spencer. EunHyuk
cảm thấy thoải mái hơn khi đã nói ra nỗi lòng của mình, dù cậu biết rằng
con đường phía trước gập ghềnh và kinh khủng đến nhường nào…
DongHae lái xe, với EunHyuk ngồi bên cạnh dựa vào vai anh. Cả hai thẳng tiến lên khu resort quy mô lớn của Spencer…
_Sao anh lấy lại bằng lái hay thế? Nghe nói bị giam xe và bằng 20 ngày mà!
_Anh là Lee DongHae mà!- DongHae hất mặt
_Uhm… là cá ngố của em!- EunHyuk hạnh phúc rút sâu vào cổ anh…
-----------EunHyuk’s POV---------
Umma… Con đang nghe theo lời umma đây… Con hạnh phúc khi ở bên anh ấy… như vậy là đúng phải không umma?
Appa… Cho con ích kỉ một lần thôi được không? Chỉ một lần này thôi…
--------- ---------
Cả hai ngừng xe trước cửa khách sạn, xung quanh được bao phủ bởi tuyết trắng…
_Lên đây lạnh lắm đó, em phải giữ ấm biết không?- DongHae quàng khăn cho cậu, kéo khóa áo lạnh của cậu lên cao.
_Em biết rồi!- EunHyuk bĩu môi nói
_Ngoan!- DongHae nhéo má cậu rồi chạy sang mở cửa xe cho cậu
_Chào quản lí Lee!- Quản lí của khách sạn chạy lại chỗ EunHyuk
_Chào!- EunHyuk đưa tay trái ra để bắt tay
_Tôi đã chuẩn bị phòng tốt nhất cho cậu, mong cậu mau chóng lành bệnh nhá! Đây là…?- Người quản lí quay sang DongHae
_Anh ấy là Lee DongHae, bạn trai tôi!- EunHyuk mỉm cười trả lời…
_Chào ngài chủ tịch SJ! Hai người xứng đôi thật đấy!
_Cảm ơn!- DongHae bắt tay nói
_Thôi… Tôi không làm phiền nữa, mong hai người có chuyến nghỉ ngơi tốt lành…
EunHyuk cho người đem hành lí lên phòng, cậu muốn cùng DongHae đi dạo xung quanh…
_Đi xe lâu như vậy không mệt sao?- DongHae quay sang hỏi khi cả hai đang tay trong tay tản bộ
_Em muốn đi xung quanh thôi… không mệt tí nào!- EunHyuk nhún vai nói một cách dễ thương
_Anh muốn trượt tuyết quá đi!- DongHae nói khi cả hai đang nhìn ngắm những người đang trượt từ trên dốc xuống…
_Anh ác lắm… Em đang bị gãy tay mà dắt em lên đây… Em cũng muốn trượt!- EunHyuk chu mỏ liếc DongHae.
---------DongHae’s POV--------
Từ
khi nói yêu mình… cách cư xử của Hyukie trở nên khác hơn… Dễ thương
hơn, hoạt bát hơn… không lạnh lùng và ít nói như trước kia nữa…
------- ------
_Từ
khi nào mà em hay làm mấy điệu bộ dễ thương như vậy thế hả? Yêu quá đi
mất!- DongHae hôn chụt lên đôi môi đỏ đang chu ra của cậu
EunHyuk bất ngờ, đứng thờ ra và giây…
_Anh kì quá! Người ta nhìn kìa!- EunHyuk đánh vào ngực DongHae…
Không khí lạnh làm má cậu ửng hồng, đôi môi đỏ nổi bật giữa làn da trắng…
_Anh
hôn người yêu mà… người ta nhìn kệ người ta…- Nói rồi DongHae xiết chặt
vòng eo của cậu, kéo cậu vào một nụ hôn khác dài hơn… ấm áp hơn…
DongHae
hôn EunHyuk khi ôm cậu thật chặt, đứng trên đồi được phủ đầy tuyết
trắng… Lãng mạn và ấm áp… Giờ đây dường như EunHyuk đã buông xuôi tất cả
để có thể ở trong vòng tay của DongHae một cách không giả dối…
_Uhm…um… Hae… Em yêu anh… um…- EunHyuk nói trong nụ hôn, vòng tay ra sau cổ anh
_Anh cũng yêu em Hyukie…
Khung cảnh trắng toát một màu lạnh lẽo, nhưng họ cảm thấy thật ấm áp vì được ở bên nhau…
Tại
một căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu cổ kính, một người
đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn trước tấm kính nhìn ra toàn cảnh
khu resort…
_Hyukie à… Con yêu cậu ta rồi sao?- Ông nói với giọng khản đặc
Ông vẫy tay ra hiệu cho thư kí của mình vào…
_Cựu chủ tịch! Ngài gọi tôi ạ?- Người thư kí giá bước vào
_Bằng mọi cách… tối nay… gọi Hyukie lên đây cho tôi!
_Cựu chủ tịch đừng lo… Cậu chủ thế nào cũng lên thăm ngài mà, tôi nghĩ mình không cần gọi, cậu ấy cũng lên…
_Uhmmm….
….
Tại phòng 1398
EunHyuk đang ngồi trên giường đung đưa chân một cách tinh nghịch…
_Hae… Em muốn đi trượt tuyết…
_Không
được… Em đang bị gãy tay mà… Chỉ được ngồi nhìn thôi!- DongHae ngước
nhìn cậu khi đang mang những vật cần thiết khi trượt tuyết
_Không chịu đâu… - EunHyuk lắc đầu, môi bĩu ra…
DongHae ngừng việc đang làm, quay sang nhìn cậu
_Dạo này em hay làm nũng anh thật đó!
_Huh! Không chơi với anh nữa…- EunHyuk khoanh tay quay đi chỗ khác
DongHae mỉm cười khi nhìn thấy cậu hờn dỗi… Anh cởi đôi giầy trượt ra
_Anh không đi trượt tuyết nữa! Anh dẫn em đi chơi được chưa!- DongHae nhéo mũi cậu, hôn lên má cậu
_Yêu Haenie!- EunHyuk nhảy cẫng lên ôm lấy cổ DongHae
---------DongHae’s POV--------
Hyukie
dễ thương quá… Chưa bao giờ thấy em ấy như vậy trước đây… Giờ đây mình
còn nhận ra Hyukie còn rất dễ thương và hay làm nũng nữa…
------- ------
Khi
xưa EunHyuk là một cậu bé dễ thương, hoạt bát… EunHyuk rất hay làm nũng
với ba mẹ và bạn bè. Nhìn chung, cậu rất trẻ con và dễ mến…Từ khi mẹ
cậu mất, không còn ai nhận ra đó là EunHyuk nữa, cậu đã tha đổi hoàn
toàn, thay đổi đến không ngờ… lạnh lùng, ít nói, băng giá… đó là những
từ miêu tả cậu sau cú sock đó…
Giờ đây, đâu ai ngờ, DongHae đã làm cho cậu trở thành EunHyuk ngày xưa… chính bản thân cậu cũng không ngờ…
EunHyuk và DongHae ngồi trên chiếc ghế treo đưa hai người lên ngọn đồi đầy tuyết… DongHae chạy ra xa khi vừa đặt chân xuống
_Hyukie! Lại đây!!!- DongHae vẫy gọi cậu…
_Từ từ…- EunHyuk đi nhanh lại chỗ anh
DongHae lăn những khối tuyết to ụ để làm người tuyết, EunHyuk nhặt những cành cây khô. Cả hai say mê đắp tuyết đến lạnh cả tay…
_Lạnh quá!- EunHyuk dùng miệng kéo chiếc găng tay trái ra, thổi vào tay mình cho ấm…
DongHae nắm lấy tay cậu ma sát rồi hà hơi vào…
_Lạnh lắm hả? Hay tụi mình về nhé!- DongHae lo lắng nhìn EunHyuk
_Em không sao!! Tụi mình chơi tiếp đi!
_Trời lạnh như vậy, tay phải em sẽ lại đau đó… Về nhé!- DongHae vỗ vai cậu
_Chưa đến phần hay mà!- EunHyuk giấu tay trái ra sau lưng, nở một nụ cười gian
_Là sao?- DongHae nghiêng đầu khó hiểu…
Bụp!
EunHyuk nắm nguyên một nắm tuyết vào mặt anh, rồi lăn ra cười ngặt nghẽo
_Ahhahahahaha… cá ngố… hahaha… Mắc cười quá!- Ôm bụng
_Em dám lừa anh sao?- DongHae đứng dậy đi lại chỗ cậu
_Tại anh ngố mà!- EunHyuk vẫn tĩnh bơ trả lời
DongHae bế xốc người cậu lên rồi quay vòng…
_Á… chóng mặt… bỏ em xuống… Hae!!!- EunHyuk đá chân không ngừng, tay ôm chặt lấy cổ anh
_Dám lừa anh! Cho em chóng mặt chết luôn!- DongHae ngừng lại nói rồi quay ngược lại
_Hae… Cho em xuống… té em bây giờ…- EunHyuk oai oái, tay ôm chặt lấy anh
DongHae ngừng lại rồi cả hai cùng nằm lăn ra thở hổn hễn…
_Chóng mặt quá! Tại anh đấy!- EunHyuk nói không ra hơi
_Tại em chứ bộ!- DongHae nắm sát lại gần cậu
Cả hai nằm trên tuyết, ngắm nhìn bầu trời bắt đầu tối…
_Về thôi Hyukie!- DongHae nắm tay cậu kéo dậy
DongHae phủi tuyết trên người cậu rồi lấy khăn choàng của mình quàng cho cậu…
_Tối trời lạnh lắm, về khách sạn mau thôi! Anh đói rồi!- DongHae kéo cậu đi lại ghế treo để đi xuống
Về đến khách sạn…
_Em đói quá!- EunHyuk xoa bụng
_Anh cũng vậy… Em muốn ăn gì? Món tây, món Hàn hay món gì?
_Trời lạnh như vậy đi ăn món Hàn đi!!!
_Đi thôi!
DongHae dẫn cậu vào nhà hàng Hàn Quốc ở trong khách sạn, ngồi vào một căn phòng riêng biệt… DongHae để cậu gọi món…
_Chơi vui quá!- EunHyuk cười tít mắt
_Uhm!
Anh chưa bao giờ thấy em vui như thế!- DongHae chống cằm nhìn cậu- Sau
này, ngày nào em cũng phải cười như thế biết không!- DongHae vuốt má cậu
_Biết rồi!
Thức ăn dọn lên, DongHae múc canh cho cậu rồi đút cậu ăn…
_Em tự ăn được! Anh ăn đi!- EunHyuk nói khi DongHae đưa muỗng cơm trước miệng cậu
_Không được! Anh nói là anh sẽ làm cánh tay phải của em sao? Ngoan! Ăn đi!- DongHae lắc đầu mỉm cười
_Em ăn bằng tay trái được rồi!- EunHyuk cứng đầu
_Há miệng ra đi!
_Ứ ừ!!- EunHyuk nhăn mặt bĩu môi
_Vậy thì thôi! Không thương em nữa!- DongHae rút tay lại
_Em ăn mà! A!!!!
_Nè!- DongHae đút cậu ăn rồi cả hai cười tít mắt
Chưa bao giờ cậu thấy hạnh phúc như thế, chưa bao giờ cậu thấy mình ấm áp đến như thế…
Sau khi ăn xong, cả hai về phòng tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ…
_Mệt quá đi mất!- DongHae nằm ngã ra giường
_Ai biểu anh giỡn cho lắm vào!- EunHyuk đánh yêu anh
_Ngủ đi! Mai chúng ta đi chơi tiếp! Hôm nay lái xe đoạn đường xa như vậy… Anh mệt lắm rồi!- DongHae ôm cậu vào lòng
_Uhm…- EunHyuk nhắm mắt vòng tay ôm lấy anh
Khi
DongHae đã ngủ say, EunHyuk mở mắt, khẽ kéo tay anh ra khỏi người. Cậu
ngồi dậy, khoác đại cái áo khoác. Đi ra khỏi phòng, cậu bước vào thang
máy bấm tầng cao nhất.
Ting~
EunHyuk bước ra, đi vào căn phòng có cánh cửa gỗ to lớn… Cậu nuốt khan rồi đẩy cửa bước vào…
_Appa!- EunHyuk nhìn vào người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe lăn trước lò sưởi…
_Hyukie!- Ông ngước nhìn EunHyuk với đôi mắt mệt mỏi…
_Dạo này ba khỏe không?- EunHyuk quỳ xuống bên cạnh chiếc xe lăn
_Ba khỏe! Con sao rồi…- Ông vuốt tóc cậu
_Con… tốt ạ… tập đoàn vẫn phát triển đều…- EunHyuk mỉm cười
_Còn việc trả thù Lee DongHwan…
EunHyuk nuốt khan, nhìn đi chỗ khác…
----------EunHyuk’s POV---------
Mình
không thể nói với appa rằng mình yêu con trai của Lee DongHwan… Appa sẽ
rất thất vọng về mình… Ba đã giao cho mình trọng trách lớn như thế…
Mình không thể không hoàn thành…
---------- -------
_Hyukie….- Ông gọi cậu
_Dạ?- EunHyuk giật mình
_Appa biết hết rồi… Có phải con yêu Lee DongHae không?- Giọng khản đặc của ông vang lên đều đều…
EunHyuk ngước nhìn ba mình không chớp mắt, cậu tròn mắt bất ngờ… Không gian yên tĩnh chỉ còn những tiếng gỗ nổ trong lò sưởi…
_Đừng
để lòng tin và tình cảm làm mình thất bại… Dù con có yêu cậu ta… Con
cũng phải làm cho SJ sụp đổ…- Ông đặt tay lên vai cậu…
_...- Eunhyuk cúi mặt, cậu không dám nhìn vào mặt ba mình
_Appa
đã từng tin tưởng vào tình bạn giữa ba và Lee DongHwan rất nhiều… để
rồi cuối cùng hắn lấy đi tất cả của ba… Hắn làm Spencer xuống dốc, hắc
cướp đi người ba yêu nhất…
_Appa…- EunHyuk khóc, quá khứ kinh hoàng đó lại xuất hiện trong tâm trí cậu
_Cũng
chỉ vì ba tin Lee DongHwan… Chỉ vì ba tin hắn để rồi giờ đây ba mất đi
người vợ, phải ngồi xe lăn đến hết đời…- Giọng của ông cũng nghẹn đi vì
nước mắt- Hyukie à… đừng đi vào vết xe đổ của appa…
_Appa… Con sẽ trả thù mà… appa tin ở con… con sẽ trả thù…- EunHyuk ôm lấy ba mình mà khóc
_Hyukie
của ba… mẹ con trên thiên đường sẽ giúp chúng ta… Con phải cho gia đình
Lee DongHwan biết những gì hai cha con ta đã nếm trải…
_Hyukie hứa với appa… Con sẽ trả thù… Con sẽ không tin bất cứ ai… Con sẽ là SJ sụp đổ…
_Appa
biết tình cảm không phải một sớm một chiều mà có thể thay đổi… Con yêu
Lee DongHae… Điều đó không thể thay đổi… Chỉ có con có thể giúp con
thôi…
_Appa…
Cho con 1tuần thôi… Cho con 1 tuần hạnh phúc bên anh ấy thôi… khi con
về Seoul… con sẽ chấm dứt tình cảm của mình… con sẽ trả thù…- EunHyuk
nói trong nước mắt
_Giỏi lắm… Hyukie của appa giỏi lắm…- Ông gật gù ráng mỉm cười trong nước mắt…
EunHyuk
về phòng, cậu cố gắng không khóc nữa… Khi DongHae nói đến khu trượt
tuyết của Spencer cậu đã rất sợ… vì cậu biết ba cậu đang ở đây… Cậu biết
thế nào cậu cũng sẽ gặp ba và khi đó cậu lại khó xử giữa tình yêu và
gia đình…
Lau
nước mắt lần cuối trước khi bước vào phòng. Cậu nhìn DongHae đang say
giấc trên giường, tim cậu lại đau nhói… Cậu quá ngu ngốc, giăng bẫy rồi
lại tự chui vào bẫy của mình…
Nằm
xuống bên cạnh anh, kéo tay anh ôm lấy mình, rút sâu vào vòm ngực ấm áp
của anh… Cậu ngước nhìn anh ngủ, anh đang mỉm cười… Chắc hẳn anh đang
mơ một giấc mơ rất đẹp…
---------EunHyuk’s POV--------
Hae à… Em yêu anh nhiều lắm… Em thật sự đã yêu anh rất nhiều… Em xin lỗi về tất cả… Khi anh biết sự thật chắc anh sẽ rất hận em…
Gia đình và tình yêu…. Em phải chọn ai đây…
Em yêu anh… Đúng… Em rất yêu anh…
Ba mẹ em… em yêu họ… em nhớ gia đình hạnh phúc của mình
Ba anh đã làm em mất tất cả…
Trả thù và yêu anh…
Em chọn… trả thù…
------ ------
No comments:
Post a Comment