Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

21 October 2012

(KyuMin) - Không thể không yêu nhau(T4) - M - Longfic




CHAPTER 8

Sungmin cảm thấy bụng đói cồn cào. Lạ thật, cậu vừa có một buổi tối no căng với Kyuhyun mà. Tài nấu ăn của Kyuhyun thật tuyệt vời, đến nỗi cậu không cầm lòng được mà làm tù tì hai dĩa spaghetti, 2 chén soup bí to đùng, 1 ly sữa và năm trái dâu. Thế mà giờ đây, cậu lại bần thần ngồi trên giường vào lúc hai giờ sáng. Tay xoa xoa cái bụng tròn ủng ‘chẳng nghe lời’ của mình.

_Không lẽ lại ăn nữa sao? Con ơi là con… ăn gì mà lắm thế.

Sungmin lầm bầm phàn nàn. Thật không phải là một cảm giác dễ chịu gì khi bị đánh thức vào nửa đêm vì những lý do nhảm nhí. Còn nhớ trong lúc đi dã ngoại toàn trường năm cuối đại học,cậu đã từng trải qua một hòan cảnh tương tự. Có một đêm Sungmin đang chìm đắm trong giấc mộng vàng thì bỗng có một bàn tay lay lay vai cậu, đánh thức.Hoảng hốt cậu bật dậy…chỉ để thấy Donghae đang nhe răng cười tí tởn và rì rầm…

_Chúc em ngủ ngon!

Thật khó mà miêu tả lại cái ánh mắt như ‘muốn chọi ngay cục gạch vào mặt Donghae’ lúc đó của cậu. Dĩ nhiên, Sungmin không đến nỗi ‘chằn tinh’ như thế, cậu chỉ kết thúc bằng một tràng giáo huấn kéo dài hai tiếng đồng hồ về thái độ tôn trọng giấc ngủ người khác. Và Donghae cũng chẳng phải là người duy nhất hứng chịu, Kyu cũng bị lôi luôn vào cuộc mặc dù anh chàng này chẳng hiểu mô tê gì cả. 

Thế đấy. Đánh thức một người đang ngủ ngon là tội ác, ác lắm. Nhất là đối với Sungmin, một người yêu giấc ngủ đến lạ lùng, cậu quan niệm rằng một giấc ngủ ngon sẽ giúp cậu đủ tỉnh táo và có năng lượng họat động cho ngày hôm sau. Vậy mà giờ đây đứa bé trong bụng lại chẳng chịu hiểu nguyên tắc đó. Nó cứ đòi ăn mãi…

_Con ơi là con… mai ăn bù nhá, umma hứa!

Sungmin vỗ vỗ bụng, rồi nằm xuống, kéo chăn qua mặt. 

… …

_Rồi rồi… umma hứa ăn gấp đôi cho buổi sáng luôn đó. – Cậu lầm bầm hai phút sau.

… < thở gấp > …

_gấp ba – Sungmin thốt lên một phút sau nữa, tay ôm bụng cồn cào. 

_Á á á …………………………. – 30 giây sau, cậu bật tung chăn và ngồi dậy, xọt đại đôi dép vào chân và lầm rầm mở cửa đi xuống cầu thang

_Con với chả cái… chỉ giỏi mỗi việc ăn.

Đường xuống nhà dưới thật khó khăn. Cậu chỉ mới dọn đến đây ngày đầu tiên nên vẫn còn lạ nước lạ cái. Mà cầu thang lại tối thui nữa chứ…

Tuy nhiên, Sungmin lại không dám bật đèn lên vì sợ ánh sáng sẽ làm phiền anh chàng đang nằm ngủ ngon lành ở nhà dưới. 

Cộp, cộp, cộp… á á á…. 

Sungmin thốt lên, thấy chân mình hụt đi một nhịp. Chuyện gì thế này, tại sao? Tại sao không gian bên dưới lại trống hóac thế kia? Một nỗi sợ khiếp đảm đang dâng tràn lên như chặn ngang ngực cậu. Cả thân người cậu đang ngã chúi xuống phía trước một cách vô đà.

Không………………..

Ý nghĩ cuối cùng lướt vội qua đầu cậu trước khi Sungmin cảm nhận được một vòng tay ấm áp đang ôm chặt cậu vào lòng. Giọng nói ấm áp quen thuộc đó lại vang lên.

_Không sao chứ Minnie? Em không sao chứ?

Sungmin không trả lời, sự sợ hãi vẫn còn chiếm ngự trong tâm trí cậu. Trong thóang chốc, cậu tưởng mình đã té lăn xuống cầu thang và vĩnh viễn mất đứa bé rồi chứ. Nhịp đập trong tim cậu vẫn còn rất nhanh, tay cậu bấu chặt lấy vai Kyuhyun như người sắp chết vớ được cái phao, Sungmin sợ nếu thả tay ra… buông anh ra thì cậu sẽ lại té lần nữa, sợ… sợ lắm…

Đột nhiên, cậu lại thấy má mình nóng hổi, nước mắt rơi lã chã

_Sụyt, sụyt… Không sao, không sao rồi. Có anh ở đây, em sẽ không có chuyện gì đâu.

Kyu vỗ về an ủi, tay chà xát nhẹ nhàng lưng cậu như một bà mẹ dịu dàng, dỗ cho con mình nín khóc. 

_Em…em…hic…sợ lắm… – Sungmin nghẹn ngào nói trong nước mắt, giọng cậu vẫn còn run lắm. 

_Đừng sợ… suỵt… đừng sợ… anh đã đỡ em rồi mà. Em không sao nữa rồi. – Kyu thì thầm những lời nói êm ái vào tai cậu, tay vẫn không ngừng vỗ vỗ lưng Sungmin. 

_Em…em…hic… em sợ mất con, lúc đó…em nghĩ mình sẽ mãi mãi mất con… hic… em sợ lắm. – Cậu nói tức tưởi. Ý nghĩ đó thật kinh hòang, chưa bao giờ Sungmin cảm nhận một nỗi sợ hãi tồi tệ đến như thế. Cậu không muốn… không thể nghĩ tới việc mất đứa bé. Nó còn quý hơn cả sinh mạng của cậu nữa…

_Con không sao, anh sẽ bảo vệ hai mẹ con em. Chừng nào anh còn ở đây thì không chuyện gì có thể làm hại đến cả hai. – Kyuhyun vỗ về, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán người mẹ trẻ. Đôi vai cậu đã bớt run, sự hiện diện của Kyuhyun đã truyền cho cậu một sức mạnh rất lớn để tiếp tục đứng vững. Nước mắt đã thôi tuôn rơi, Sungmin ngước nhìn Kyuhyun.

_Anh hứa chứ?

_Anh hứa! – Kyuhyun khẳng định chắc nịch. Chưa bao giờ anh cảm thấy cậu bạn 20 năm của mình trông mỏng manh đến thế này. Vốn dĩ Sungmin không phải là một ngườii cứng cỏi, cậu rất dễ khóc nhưng thường nói dối hoặc giấu không cho ai biết. Thế mà chỉ trong một đêm, anh đã phải chứng kiến cậu khóc hai lần. Có thể là do Hormones… nhưng cũng có thể là do gánh nặng về một sinh mạng khác mà cậu đang phải mang trong người. Anh thương cậu, thương cậu nhiều lắm. Nếu có phải đánh đổi sinh mạng mình chỉ để đem lại một cuộc sống bình yên cho cậu, anh cũng sẵn sàng làm. 

Kyuhyun đưa tay quệt nhẹ những giọt lệ còn vương trên má Min, rồi dẫn đường cho cậu vào ghế salon ngồi. Cả căn phòng đã rực sáng. Ko còn u tối như ban nãy nữa.

Một ly trà an thần được Kyuhyun mang đến và nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt Sungmin. 

_Uống đi em, cho bình tĩnh lại!

_Ừm…cám ơn Hyunie! – Sungmin đón lấy ly trà từ tay anh và làm một hơi cạn sạch.

_Wow!!! Em khát nước đến thế à? – Kyuhyun tròn xoe mắt, kinh ngạc. 

_Không hẳn, em đói bụng thì đúng hơn. – Sungmin nháy mắt tinh nghịch, có vẻ như cậu đã định thần lại. 

_Cũng chính vì thế mà em phải mò xuống đây giữa đêm khuya để kiếm cái gì vào bụng.

_Rồi sao em không vặn đèn lên? Mò mẫm như thế nguy hiểm lắm biết không? Lỡ anh không thức giấc vì tiếng chân của em thì… không biết chuyện gì đã xảy ra nữa… – Kyuhyun nói, vẻ rùng mình, mặt nhăn nhó lo âu. 

_Vì…vì…em không muốn làm anh thức giấc. Cả ngày hôm nay dọn nhà chắc anh đã mệt lắm rồi, không lẽ em lại làm phiền anh nữa… – Sungmin phân trần… lí nhí…vì cậu biết anh sẽ lại la rầy cậu với cái suy nghĩ đó.

_Minnie ngốc của anh!!– Đấy, anh lại bắt đầu rồi, đúng như cậu nghĩ. Kyu âu yếm xoa đầu cậu.

_Anh thì không sao, mất ngủ là chuyện thường tình rồi. Còn nếu hai mẹ con em mà có chuyện gì…có chuyện gì thì…chắc anh sống không nổi quá. 

_Hyunie ah! – Cậu thốt lên, vẻ ân hận. – Em xin lỗi...

Kyu choàng tay qua vai, kéo cậu vào lòng anh, ân cần nói.

_Không sao, bây giờ không sao rồi. Chỉ cần em hứa từ nay về sau nếu có chuyện gì cần nhờ anh làm thì cứ kêu. Anh luôn sẵn lòng. Chứ đừng dại dột tự giải quyết mà mang họa. Hiểu không Minnie?

_Ừm…ừm… – Sungmin mỉm cười, xoay sở gật gật trong khi đầu cậu vẫn ngã vào vai Kyuhyun. Vòng tay anh ấm áp quá, khiến cậu muốn ngủ ngay lúc này, mắt cậu bắt đầu lim dim… 

_À… em nói đói bụng hả? Hay để anh làm chút gì cho em ăn ha. – Đột nhiên Kyuhyun bật dậy, giật vai ra, khiến cậu phải chòang tỉnh. 

Chết tiệt. Ăn với chả uống.

Sungmin rủa thầm, mà đầu thì vẫn cứ gật gật đồng ý, không quên tặng kèm khuyến mãi một nụ cười cám ơn.

_Chờ chút xíu nha. Nhanh lắm.

Nói rồi Kyuhyun hí hửng đi vào bếp, lục lọi xem còn gì có thể dùng để nấu cho vợ yêu vợ…à…không… không phải vợ…mà là… umma của con anh. Kyuhyun tự chỉnh sửa ý nghĩ đó. Minnie có bằng lòng lấy Kyuhyun đâu mà là vợ anh chứ. 

Chỉ là mơ mộng viễn vông!

Kyuhyun thở dài rồi lại tiếp tục chui đầu vào tủ lạnh, tìm thức ăn.




CHAPTER 9: WHAT IF...IT FALLS DOWN?

Minnie khẽ dụi vào mí mắt nặng trĩu của mình, đã lâu lắm rồi cậu không được ngủ ngon như thế. Lạ thật, thường thì tâm lý những người ngủ ở chỗ lạ thì sẽ phải là cảm giác ‘không quen’ chớ. Sao cậu lại thấy như đây chính là nhà mình ấy nhỉ? Là do cách bày trí, giường nệm êm hay là… cái mùi quen thuộc của Kyuhyun? Còn nhớ cả đêm qua cậu cứ vùi mặt vào cái gối của Kyuhyun mà đi ngủ. Cái mùi ấy mới đáng yêu làm sao! Cậu không ngờ đã sáu năm rồi mà Kyuhyun vẫn còn giữ bên mình cái gối ấy. Phải, đó chính là món quà giáng sinh mà Minnie đã tặng cho anh nhân dịp giáng sinh cách đây 6 năm. Do thấy Kyuhyun thường hay uống nước bí, mà bản thân cậu lại là tín đồ của bí nên cậu đã không do dự gì mà chọn ngay một chiếc gối ôm to đùng hình trái bí màu cam để tặng anh. Vẻ mặt Kyuhyun lúc đó vừa ngượng ngùng, vừa khóai chí, nom rất dễ thương.
A/N: a ko biết tại sao ng ta hay uống nước bí hả Min, đồ ngớ ngẩn ^-^
Nhìn vào là muốn bẹo má một cái cho bõ ghét hà.

Nhưng chuyện đó đã xảy ra sáu năm trước rồi, cái gối cũng đã bạc màu… vậy mà anh còn giữ sao? Hẳn Kyuhyun phải trân trọng nó lắm nên mới để ngay cạnh giường thế này.

_Ôi, cái anh ngốc này! Cứ làm người ta cảm động mãi thôi! Hyunie đáng ghét! Đáng ghét! – Cậu thì thầm, vỗ vỗ yêu vào cái gối rồi lại ôm nó vào mình mà cười khúc khích. Vừa lúc đó, cậu lại nghe tiếng lục đục ở phòng bên cạnh. Tò mò, Minnie xỏ nhanh đôi dép vào rồi bước qua xem. Tiếng động xuất phát từ phòng tắm.

Gì thế nhỉ? Chắc không phải bị đột nhập chứ?

Sungmin nhíu mày, cậu nhẹ nhàng tiến tới, đẩy hờ cửa. Kééét cánh cửa dần dần mở ra và Sungmin như muốn té xỉu ngay tại chỗ… Không! Không phải vì kẻ lạ. Chẳng có ai đột nhập cả, mà chỉ vì…chỉ vì… Kyu đang mặc độc có mỗi một cái khăn tắm quấn quanh người, tay thì cầm một cái giẻ lau nhà. Trông thấy cậu, Kyu mừng rỡ, nở một nụ cười tươi rói.

_Chào buổi sáng Min…

_Ôi, ôi… em…em xin lỗi – Cậu ngắt lời anh, nhắm chặt hai mắt, rồi quay mặt đi chỗ khác mà mặt thì đỏ gay. 

_Gì thế? – Kyuhyun chưng hững.

_Em… em…biế…ủa lộn…không biết…anh đang…tắm… - Cậu ấp úng, hơi thở đột nhiên trở nên gấp rút một cách lạ lùng.

Vừa nghe Min giải thích, Kyu đã phá ra cười khiến cậu vốn đang ngượng càng thêm ngượng. Anh bước tới phía trước cậu, khiến cậu la hỏang lên…

_Á, anh làm gì thế, đừng lại gần!

_Ủa?...anh tưởng em đang nhắm mắt mà, sao biết anh…

Hay đấy Sungmin! Mày giỏi quá, không đánh mà khai. Bây giờ thì anh ấy đã biết mày lén hí mắt nhìn rồi…Thật tình, Sungmin ơi là Sungmin. Sao mày không tự cầm lòng, sao lại…bây giờ thì xấu mặt chưa? 

_Mở mắt ra đi! – Kyu bụm lấy mặt cậu bằng cả hai tay, nhẹ nhàng yêu cầu.

_Thôi, kỳ lắm…!

_Mở ra đi! Không sao đâu! Dù gì em cũng đã hí mắt trước rồi mà.- Kyuhyun khều khều mí mắt của cậu, cố tình làm cho Sungmin nhột mà mở mắt ra

_Không mà!!! – Sungmin đáp, cố hết sức chống lại giọng nói mê hoặc kia.

_Nè, nói lần cuối. Em mà không mở mắt thì cứ nhắm mắt như vậy mỗi buổi sáng à nha, từ khi thức dậy cho đến khi ăn sáng xong á! – Sự tò mò đã giết chết con mèo, vừa nghe thấy tin đó, Sungmin bật mở mắt ra, nhìn anh bằng một ánh mắt lạ lùng… pha lẫn sự ngưỡng mộ.

_Anh nói vậy là s…sao? – Cậu thì thầm, cố ngăn không cho ánh mắt của mình di chuyển thêm xuống dưới nữa. Cố giữ cho nó nhìn thẳng vào cổ anh.

Phải, ở cổ là tốt nhất, không phải sao? Chẳng ai lại thấy một cái cổ mê hoặc bao giờ, phải không? Tất nhiên rồi, cổ Kyuhyun thì cũng bình thường như bao ngừơi đàn ông khác thôi, cũng cùng một màu da trắng như bộ ngực mạnh mẽ kia, còn những cơ bắp kia nữa…bao năm luyện tập môn bóng rỗ, vâng, Kyuhyun từng là đội trưởng đội bóng rỗ của trường, quả đã làm cho cái cổ…ủa…không phải, cơ bắp kia trông thậ….óai, đã nói là không nhìn đi chỗ khác mà. Lại nữa rồi….

_Ý anh là… – Kyuhyun lên tiếng, đánh thức cậu khỏi giấc mộng vàng – sao em lại phải lo lắng khi anh đang lau phòng tắm nhỉ? Anh sợ nước văng sẽ làm em đi trượt té, nên sáng nay anh đã lau nó sạch sẽ, khô ráo để em bước đi an tòan hơn. Chỉ thế thôi mà! – Anh giải thích.

_Ra…ra thế…cám ơn Kyuhyun! – Cậu mỉm cười rồi nhón chân, đặt vào má anh một nụ hôn phớt, thầm cảm ơn anh đã có ý nghĩ chu đáo đó, chăm sóc cho mẹ con cậu một cách tận tình. Trong một thoáng, Sungmin cảm giác má Kyuhyun đỏ hồng lên -Nhưng…nhưng ý em muốn hỏi là vì sao anh nói mỗi buổi sáng thì em phải…

_À! – Kyuhyun ngắt lời, mỉm cười –là vì, nếu em cứ phải nhắm mắt khi thấy anh quấn khăn tắm như thế này thì có vẻ như em phải làm như vậy lâu dài à nha. Vì anh…có thói quen không thay đồ trước khi ăn sáng, lỡ mà thức ăn dây vào quần áo thì phiền lắm. Nên tốt nhất là … tạm quấn khăn, rồi thay đồ sau. Em cũng biết đó, thói quen mà… mười mấy năm rồi, không bỏ được…

Kyuhyun cười hì hì, gãi gãi đầu một cách ngây ngô trong khi Sungmin nhìn anh bằng một ánh mắt kì quặc, cậu không biết từ đâu mà Kyuhyun lại có cái ý nghĩ táo bạo này. Không phải là nó không có lý…nhưng…nhưng Kyuhyun thật quá đáng mà. Làm như thế có khác gì tra tấn cậu chứ?. Thiệt tình à… chỉ mới có vài phút qua mà cậu đã không kềm chế được bản thân mình, nhìn chăm chăm vào người anh, thậm chí cậu còn có thể trả lời ngay được Kyuhyun có bao nhiêu thớ thịt nữa kìa… 

Thế thì thử hỏi, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì làm sao mà cậu sống tiếp trong sáu tháng còn lại hở trời?

Chết! Chết chắc!

Sungmin rủa thầm, biết chắc rằng cái anh ngố này thì có cố thuyết phục cỡ nào cũng sẽ không từ bỏ cái ý nghĩ quái chiêu đó. Một cái gối bạc màu sáu năm mà còn giữ thì huống chi đây đã là thói quen mười mấy năm. 

Thôi rồi, chuyến này tiêu rồi. Con ơi là con, appa muốn giết umma không dao đây mà. Tuy rằng trên thế giới này chưa ai chết vì mất máu…mũi, má chắc chắn rằng umma sẽ là người đầu tiên. Không phải là umma chưa bao giờ thấy appa…<ực>…khỏa thân, nhưng…nhưng đêm đó umma quá say, chẳng nhớ cái quái gì cả. Và bây giờ thì umma tỉnh rồi, thế rồi… appa con lại thề với lòng rằng sẽ không bao giờ từ bỏ cái khăn đó vào mỗi sáng… 

_Minnie! Minnie! – Kyuhyun khẽ gọi cậu, hỏi bằng một giọng dịu dàng– Em…không ngại chớ?

_Không! Dĩ nhiên là không! – Vừa thốt ra thì Sungmin đã cảm thấy hối hận. Lại nữa, cái miệng hại cái thân. Khổ thật, cứ hễ đứng trước mặt Kyuhyun là không bao giờ cậu từ chối anh được điều gì. Thế mới chết chứ. Từ nay khó mà sống yên thân. Cậu chậc lưỡi, thầm âu lo sẽ không kềm chế được bản thân mình có những suy nghĩ không tốt về Kyuhyun. Tuy rằng anh là appa đứa bé, nhưng…nhưng cậu và Kyu không có tình yêu, họ chỉ có một tình bạn tốt đẹp. Và cậu không muốn để những suy nghĩ dục vọng đó làm hỏng tình bạn của hai ngừơi.

Phải, nhất quyết là không!!!! Mày sẽ làm được Sungmin, nhất định sẽ làm được!

Sungmin thầm nhủ, tay vẫn không ngừng khuấy đều cái muỗng cà phê trong khi chờ Kyuhyun chuẩn bị thức ăn sáng. Vậy mà đầu óc cậu thì vẫn cứ như một cái máy chiếu phim, lặp đi lặp lại mãi hình ảnh Kyuhyun trong chiếc khăn tắm chết bầm ấy. Nhất là lúc này đây, khi cậu nhìn vào bếp và thấy anh đang loay hoay chiên trứng ốp la. 

Trông rất rành nghề và… lực lưỡng… Ủa mà…trời ơi, lại nữa rồi, lại nhìn nữa. Sungmin ơi là Sungmin, mày có muốn giữ tình bạn này không hả?

Dĩ nhiên không cần câu trả lời Sungmin cũng biết cậu không thể nào mất Kyuhyun, anh là người bạn tốt nhất mà cậu từng có. Xét về một mặt nào đó thì Kyuhyun nhỉnh hơn Donghae…chút xíu. Anh chăm sóc cậu chu đáo, quan tâm lo lắng cho cậu, lắng nghe lời cậu nói, tôn trọng quyết định của cậu và… nấu ăn rất ngon nữa…

Về cái khỏan nấu ăn thì khỏi bàn cãi. Hãy xem kìa, anh ấy vừa chiên trứng, vừa xoay người ra sau lấy cái dĩa, rồi lại quay người lại để xúc trứng vào. Nhìn rất…chuyên nghiệp và…nguy hiểm. 

Sao lại không nguy hiểm chớ? Cái khăn cứ phấp phới…tung bay <đỏ mặt>… lỡ mà nó rớ…

_Em đang nghĩ gì đó?

_Lỡ mà nó rớt thì sao?

_Hả? – Kyuhyun trợn tròn mắt, đặt hai dĩa trứng xuống bàn mà miệng thì há hốc ngạc nhiên với câu trả lời của cậu bạn, umma của con anh.

_Óai!! – Sungmin giật mình, bịt mồm với câu trả lời vừa bật thốt ra của mình.

_Cái gì rớt? – Kyuhyun hỏi lại, tỏ vẻ tò mò và ngạc nhiên.

_Cái…em…ờ…cái…cái… – Sungmin ấp úng, ngó nghiêng khắp xung quanh để tìm từ ngữ lấp vào chỗ trống, và kìa…chính nó, mắt cậu chợt sáng lên long lanh

_CÁI DĨA! Ý em là… anh phải bưng hai cái dĩa trên tay nên…nên em sợ anh làm đổ nó đó mà…

Cậu cười hì hì, giả lả trong khi Kyuhyun tròn xoe mắt, ồ lên một tiếng rồi mỉm cười cùng ngồi xuống bàn với cậu. Anh đã dọn ra hết cả hai dĩa ốp la 1 chén soup bí dàng riêng cho Minnie và hai ly sữa tươi lớn. Thế rồi cả hai cùng ăn sáng với nhau, trong khi Sungmin thì thở phào nhẹ nhõm…

Phù, hú hồn hú vía, xém nữa nói ‘cái khăn’ là tiêu đời!!! Không biết đào đâu ra cái lỗ mà chui xuống nữa! Ai đời cứ nhìn chăm chăm vào cái khăn tắm của người ta chứ? Chết! Chết chắc! Mới có buổi sáng đầu tiên mà đã như vậy rồi…thì chắc 6 tháng còn lại sẽ là…địa ngục trần gian.

Vừa nghĩ tới đó, Sungmin đã phải bụm miệng lại. Nhanh chóng, cậu buông nĩa và chạy một mạch vào toilet. Bao nhiêu thức ăn sáng cứ bị nôn thốc nôn tháo xuống toilet. 

Đột nhiên, Sungmin thấy những mái tóc nâu của mình đang được vén ra sau. Hai bàn tay rắn chắc của anh, nâng niu nhẹ, vuốt tóc cậu về phía sau. Rồi anh ngồi phịch xuống bên cạnh cậu, vỗ vỗ lưng, ra chiều lo lắng…

_Em không sao chứ?

_Không…em không sao! – Sungmin trả lời, mắt còn đỏ hoe vì vừa phải nôn ra hết thức ăn –anh…anh ra trước đi, em lo được mà! – Cậu đẩy nhẹ anh ra, không muốn Kyu trông thấy vẻ mặt tàn tạ của cậu khi ói ra cả mật xanh như thế này. Chính cậu còn thấy tởm bản thân mình thì huống chi Kyu

_Thôi, để anh ở đây với em! – Kyuhyun dịu dàng trả lời, anh đỡ cậu đứng dậy rồi dìu cậu ngồi vào thành bồn tắm. 

_Nhưn… – Sungmin phản đổi và lại bị anh cắt ngang.

_Không nhưng nhị gì cả. Ngồi yên đó, để anh giải quyết phần còn lại! – Kyu vừa giật nước toilet, vừa trả lời. Rồi anh lại lấy khăn, thấm nước nóng để lau mặt cho Sungmin.

_Em làm được m… – Cậu giơ tay, định chộp lấy cái khăn thì Kyu lại cản, vẻ mặt cương quyết của anh khiến cậu chùn ý, mà để anh lau mặt cho mình. Một cách cẩn thận, anh vén tóc cậu hai bên tai, rồi dùng khăn lau sạch mặt, chú ý nơi khóe miệng của cậu nữa. Sau đó, anh lại xả khăn một lần nữa với nước thơm rồi lau thêm, chắc chắn rằng người cậu sẽ không còn chút tanh hôi gì sau trận ói đó. 

Umma Teuk đã từng nói sơ qua cho anh biết các triệu chứng căn bản của người mang thai. Và một trong những điều đáng sợ nhất chính là nôn ra thức ăn. Tuy thế, anh lại không lường được nó tồi tệ đến thế nào khi thấy Sungmin ói ra như thế. Trông cậu mà anh thương quá, ăn vào bao nhiêu thì lại nôn ra bấy nhiêu, cứ thế một ngày làm cho hai ba chập thì còn gì xác thân cậu nữa. Khổ cho cậu, vì anh mà cậu phải mang thêm đứa bé trong bụng, cực nhọc trăm bề, thế mà anh lại không làm gì được để chia sẻ gánh nặng đó với cậu. Vì thế, điều duy nhất mà anh có thể làm là chăm sóc cậu thật tốt, gian nan chẳng từ, chỉ cốt mong cả hai mẹ con cậu đều được khỏe mạnh, bình yên.

_Cám ơn anh! – Min thủ thỉ khi anh đỡ cậu đứng dậy, trở ra phòng khách. 

_Có gì mà phải cám ơn! Nhịêm vụ của anh mà. Nếu làm không tốt…chắc Heechul hyung của em bẻ răng anh hết quá… – Kyu pha trò, khiến cậu bật cười.

_Đúng đó! Gì chứ chuyện đó thì hyung ấy dám làm á! – cậu hất mặt lên, ra vẻ tự hào vì anh mình có khả năng uy hiếp 1 Kyu ko biết sợ là gì( ai mà chả sợ Chul bà bà T_T).

_Biết mà, vì thế anh đâu dám lơ là chăm sóc em! – Kyu cười, đưa tay nựng yêu má cậu. Vừa đúng lúc đó, một ánh đèn flash chớp lóa lên, liền tiếp theo sau là hàng lọat ánh flash khác. Trong phút chốc, Kyu chợt nhận ra đó là gì – Phóng viên!!!

_Làm sao mà bọn họ… –Sungmin trợn mắt kinh hòang khi thấy ngòai sân nhà của Kyu đang đầy ngập cánh phóng viên.Chết chắc, có lẽ đêm qua anh quên khóa cổng. Chẳng thế mà bọn họ tụ tập khắp ngòai cửa sổ và canh để chộp được hình ảnh của hai người – Kyu…Kyu! – Cậu thì thầm, khẽ ngước nhìn lên… 

Trước mắt cậu là một Kyu thật khác thường, ánh mắt anh long lên sòng sọc, mặt đỏ gay và gân xanh thì nổi hằn lên khắp cả cổ. Nắm tay Kyu giữ chặt, có vẻ như cơn thịnh nộ của anh sắp bùng lên. Và trước khi cậu kịp lên tiếng ngăn cản anh thì Kyu đã hét lớn

Ngay lập tức tất cả những bức rèm dc kéo lại bằng 1 cái bấm nút, ngay sau đó là 1 lực lượng bảo vệ dc huy động đến.

_Kyu! Anh làm gì vậy? – Min xanh mặt, giật mạnh tay anh một cách lo lắng.

_Đừng lo! Bọn họ không sao đâu.Chỉ là giải tán họ thôi, ko có làm gì khác. Đừng lo! – Kyu ân cần nắm lấy tay cậu, dịu dàng trấn an. 

_Thật chứ?

_Thật! anh sẽ không làm chuyện dại dột gì đâu! Vì anh biết… còn hai con người nữa đang trông chờ vào anh – Anh cười, kéo cậu vào lòng cho một cái ôm thật chặt. Hơi thở nóng của anh phà vào tai cậu, lồng ngực rộng rắn chắc của anh bao quanh lấy cậu, tất cả như đang tạo cho Minnie một cảm giác an tòan tuyệt đối. cậu biết và cậu tin rằng Kyu sẽ giữ đúng lời hứa đó, anh sẽ chăm sóc tốt cho mẹ con cậu.




CHAPTER 10: GOOD NIGHT!!!

_Xong rồi hả anh? – Min hỏi khi thấy Kyu bước vào nhà.

_Ừm! Anh đã xem xét khắp nhà và cả ngòai vườn nữa. Từ bây giờ trở đi, ngôi nhà này là bất khả xâm phạm. Ngọai trừ anh và em, không ai có thể tự do ra vào mà không có sự cho phép. Thiết bị an ninh đã dc lắp đặt đầy đủ, tất cả mối liên hệ với ngôi nhà này sẽ phải qua sự kiểm duyệt của Wookie.

_ phải, xém nữa em quên…Wookie đang là thư ký riêng của anh! – Min nháy mắt, nhỏen miệng cười khi thấy anh rất cẩn thận và chu đáo, nhằm bảo vệ cậu và đứa bé khỏi ánh mắt tò mò dị nghị của thiên hạ. Cậu biết có cả ngàn người ngòai kia chẳng ưa gì mình. Chủ yếu là các cô gái trẻ kể cả trai trẻ luôn, những người mong chiếm được trái tim Cho Kyuhyun, thế mà họ lại bại dưới tay cậu, và một đứa bé chưa chào đời. Chẳng thế mà cậu và Kyu cần phải cẩn thận hơn nữa với cánh phóng viên vì bất cứ đề tài nào liên quan đến Cho Kyuhyun đều trở nên nóng bỏng, đặc biệt là thời điểm này, khi bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện thêm hai người…

_Minnie à, chút nữa anh đưa em đi khám thai nha! – Kyu gợi ý, sẵn hôm nay anh có ngày phép, nên tận dụng cơ hội đưa cậu đi chớ.

_Cũng được! – Cậu nhỏen miệng cười một cách ngọt ngào với anh – Thế…chúng ta nên nhờ bác nào sĩ đây?– Sungmin hỏi ngựơc lại, bắt bí anh chàng.

Nguy hiểm! Nguy hiểm!

Đối với Kyuhyun thì ai cũng được cả… có phân biệt gì đâu nhỉ? Nhưng mà trả lời kiểu đó có nước bị Minnie dũa vì cái tội không suy nghĩ cẩn thận. Với mấy lọai câu hỏi này thì tốt nhất nên nhường quyền quyết định cho Sungmin, dù sao cậu cũng có hứng thú với y học nhiều hơn anh.

_Ừm…thế em nghĩ sao?

_Em thì… – Sungmin cười – tất nhiên là đến bệnh viện nơi em đang làm rồi, tuy là bây h đã tạm nghỉ để học tiến sĩ nhưng đó vẫn là lãnh địa của em, tất nhiên sẽ ko có chuyện phóng viên nhà báo.

_Cũng đúng! Cũng đúng! – Kyu hưởng ứng, mừng thầm là cậu đã quyết định dùm anh. Chứ mà như bắt anh phải chọn thì chắc nghĩ tới mai cũng chưa xong. Đúng như anh vẫn luôn nghĩ, Sungmin là người quan trọng nhất đời anh. Không có cậu ấy, Kyu chẳng biết nên làm gì, quyết định như thế nào nữa.

~*~*~*~*~

Kết quả khám thai rất tốt, bác sĩ Shindong cho biết em bé hòan tòan khỏe mạnh và thai rất ổn định. Nhưng ông cũng không quên căn dặn Sungmin phải cẩn thận trong chuyện đi đứng, không làm việc nặng nhọc và ăn uống phải điều độ, đủ chất thì mới tốt cho thai nhi.

Sungmin không bất ngờ khi Shindong cư xử như vậy, dù ăn hơi nhiều nhưng anh ấy cũng là bác sĩ mà. Chỉ có điều, cậu không ngờ đến hành động của Kyuhyun. Anh đã nhân cơ hội này mà hỏi Shindong đủ điều về cậu và thai nhi khiến anh ấy trả lời không kịp thở, nhìn rất tức cười. Cuối cùng, do không muốn chết bất đắc kỳ tử vì thiếu hơi và đói , Shindong đã viết cho Kyu một danh sách dài bằng 5 trang A4 với những tựa sách về phụ nữ trong thời kì mang thai để ngâm cứu. Dù Minnie là con trai nhưng triệu chứng mang thai thì của đàn ông hay phụ nữ thì cũng vậy cả thôi.(A/N: cái này mình chém thôi, các bạn thông cảm)

Và thế là Kyu phóng xe như bay đến thẳng nhà sách lớn nhất ở Seoul mà mua sách. Đối với Sungmin, đó là một cảnh tượng ngàn năm có một và cực kỳ thú vị. Dù cho là trong giấc mơ đẹp nhất, cậu cũng không thể tưởng tượng nổi có ngày Kyu lại chịu khó đi lùng mua sách thế này. Ngày thường có van xin cách mấy thì anh cũng chẳng thèm mở sách ra mà chuẩn bị bài nữa. Kyuhyun chống chế với một cái lý do, mà theo Sungmin là, rất ngớ ngẩn ‘mới cầm cuốn sách lên đã thấy nặng mỏi cả tay, mở trang thứ nhất ra đọc thì xây xẩm cả mặt mày, chưa đọc hết trang thứ ba thì đã êm giấc mộng đẹp trên bàn’.

Dĩ nhiên cũng có lần anh không ngủ, nhưng đó là khi đọc tạp chí vì games kìa. Chứ còn sách khoa học hay giáo khoa thì…đừng mong. Chẳng hiểu tại sao khi lên Đại học anh lại bức phá 1 cách thần kì, cuối cùng với đủ các yếu tố thiên thời địa lợi, anh trở thành chủ 1 tập đoàn IT lớn nhất Hàn Quốc. hôm nay chàng lười này chịu khó đi lùng mua sách để tiện bề chăm sóc cho cậu và đứa bé. Nhìn anh háo hức đi dọc theo các kệ sách mà dò tìm khiến cậu rất cảm động. Phải có những lúc như thế này, Sungmin mới biết Kyu rất có thiên chức làm cha. Cái cách anh chăm sóc cho cậu ắt hẳn sẽ khiến mọi người trên thế gian này mơ ước có được Kyu làm chồng. Cũng may là hiện giờ họ không có cơ hội đó nữa, vì anh … đang bận chăm sóc cho cậu.

_Minnie ah, đứng đó mà cười gì vậy? Mau phụ anh tìm sách đi! – Kyu vẫy tay gọi cậu.

_Ờ! Tới liền! – Sungmin nhỏen miệng cười, đáp lại.

~*~*~*~*~

Cộc cộc cộc

Sungmin nhỏm đầu khỏi mền, ngó về phía tiếng động ở cửa. Giờ đi ngủ tới nơi mà còn ai gọi cửa vầy nè. Không hỏi cậu cũng biết câu trả lời, nhà này chỉ có hai người, không phải cậu thì là…Kyu thôi.

Gì chứ Sungmin thì rất kị chuyện bị đánh thức nửa đêm. Ai bình thường mà lại đi phá giấc ngủ của người khác chứ? Dĩ nhiên…là Donghae thì không tính, vì Hae… KHÔNG, nhắc lại là KHÔNG…bình thường chút nào. Sungmin còn nhớ rất rõ khi đi dã ngoại trong rừng, Thường thường vì thấm mệt, nên cậu vừa đặt lưng xuống là đã ngủ ngay. Thế mà cái tên trời đánh thánh vật Donghae ấy…ôi…hắn…hắn dám làm một chuyện đồi bại hết sức. Số là khi cậu đang say giấc nồng thì nhận thấy có một bàn tay của ai đó đặt lên vai mình, khều khều. Hỏang hốt Sungmin ngồi bật dậy và gặp ngay một nụ cười nham nhở nhất mà cậu từng thấy của Hae. Nhưng điều đó còn chưa tệ bằng những gì cậu ấy làm sau đó. Có tin được không chứ, hắn dám…hắn dám…thì thầm bốn chữ…

“Chúc em ngủ ngon”

Trời ơi là Trời! Thật khó mà diễn tả lại cái vẻ mặt như muốn ‘thoi-ngay-một-quả-vào-mặt-Donghae’ của Sungmin lúc đó. Hừm, bộ Hae không biết phá giấc ngủ của người khác là một tội ác sao? Cái đó ác ghê gớm!. Chẳng vì thế mà đêm đó cậu đã mất bốn tiếng còn lại để thuyết giảng cho đến sáng. Không chỉ có Hae mà Kyu vô tội cũng bị lôi vào cuộc. Cái mặt lớ ngớ thiếu ngủ của anh trông mới đáng yêu làm sao. Ngồi nghe Sungmin quát tháo Donghae mà Kyu mà cứ ôm lấy cái gối hình bí ngô mà tựa đầu lim dim.

Giờ nhớ lại thật tức cười, chẳng hiểu vì sao cậu lại tỏ ra bực mình khi Donghae đánh thức cậu trong khi cậu lại phá luôn cả giấc ngủ của Kyu nguyên đêm, và anh chẳng có lấy một tiếng trách móc cậu.

Chẳng thế mà bây giờ cậu không thể làm mặt giận khi Kyu gọi cửa được, dù gì cậu cũng nợ anh một lần, đúng không?

_Vào đi

Thề có Trời, khi nói câu đó, Sungmin chỉ có ý mời anh vào ngồi nói chuyện, chứ chẳng hề nghĩ anh sẽ khệ nệ ôm mền gối vào phòng cậu…ơ…chính xác hơn là phòng cũ của anh.

Khi anh chàng đã trải xong mền gối xuống dưới sàn thì cậu mới thôi chớp mắt, há hốc mồm mà đặt cho được một câu hỏi đàng hòang.

_Anh…anh làm gì vậy?

_Ờ ùm…anh… – Kyuhyun gãi đầu gãi tai, nhe răng cười giả lả - anh…chẳng là…anh…nghĩ…sẽ là…thì…mà…

_Khoan, khoan, khoan – Sungmin đưa tay lên, ngắt lời.

_Kyuà, đó chẳng phải là một câu nói hòan chỉnh chút nào. Không chủ ngữ, không vị ngữ như thế làm sao em hiểu được. Có chuyện gì mà anh bối rối quá vậy? Hãy bình tĩnh, hít vào thở ra rồi nói lại lần nữa. Okay? – Cậu trấn an anh bằng một giọng dịu dàng như đang dỗ ngọt một đứa học trò.

Kyu cũng làm theo lời cậu, anh hít sâu vào rồi thở mạnh ra trong ba lần liên tiếp. Có vẻ như anh đã bớt căng thẳng rồi…

_Đỡ rồi chứ? Và… – Sungmin gợi ý

_Ờ…chẳng là anh muốn…dọn vào phòng ngủ…

_Hả? – Sungmin thốt lên, ngạc nhiên.

_Không, không, ý anh không phải vậy!!! – Kyu vội khóac tay, phủ nhận – ý anh là…vì anh không yên tâm để em ở một mình, lỡ mà có chuyện gì xảy ra lúc nửa đêm mà anh lại không ở bên cạnh em thì…nguy hiểm lắm. Anh suy nghĩ kĩ rồi, để tránh những chuyện như đêm qua xảy ra, anh nghĩ…anh nên dọn vào đây. – Mặt Kyu vừa nói đến đó đã đỏ hồng cả lên như xôi gấc

_Nhưng em yên tâm, anh sẽ chỉ nằm dưới sàn nhà mà thôi, không phải trên giường. Em cứ ngủ thỏai mái, nếu muốn cái gì lúc nửa đêm thì kêu anh chứ đừng tự làm một mình.

Sungmin lắng nghe anh nói một cách chăm chú, từng lời từng chữ cứ như những nốt nhạc du dương rót vào tai cậu. Anh đáng yêu quá, suy nghĩ ngay cả đến những việc vặt như thế này. Trông thật khác xa so với Kyu ngày nào, làm chuyện gì cũng liều lĩnh chẳng nghĩ đến ngày mai. Giờ đây, Kyu mà cậu đang đối mặt cứ như một người hòan tòan khác. Không, anh vẫn là Hyunie của cậu thôi, chỉ có điều suy nghĩ của anh đã chững chạc hơn, ra dáng vẻ một người cha hơn.

_Ừm, cũng được. Ý kiến hay đấy Kyu! – Cậu nhỏen miệng cười đáp lại, khiến ánh mắt Kyu như rực sáng lên. Anh mừng rỡ đỡ cậu trở lại giường, đắp mền cho Sungmin và…đặt nhẹ một nụ hôn vào má cậu, thì thầm mấy tiếng trứơc khi trở về giường ngủ …trên sàn của mình.

_Chúc em ngủ ngon!

_Anh cũng vậy!

No comments:

Post a Comment