Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

24 October 2012

(KyuMin) - Không thể không yêu nhau (T9)- M - Longfic



CHAPTER 24


=== Flashback ===


_Cô tới rồi đấy à?– Gã đàn ông ngồi trong góc khuất của quán rượu lên tiếng với một giọng the thé nghe đến là chói tai. 

_Ừm!!! – Người phụ nữ bí ẩn tiến lại gần, kéo ghế ngồi sau khi liếc mắt nhìn một cách khinh khỉnh vào gã.

_Trễ quá đấy…

_Anh im đi! – Cô ta gắt, nhưng rồi như chợt nhận ra mình đã quá lớn tiếng, cô hạ giọng xuống rì rầm – Đã bảo đừng gọi tôi như thế mà, không tốt cho cả hai. Hãy gọi tôi bằng mật danh … Sue Sue.

_Sue…Sue? – Gã hất mặt lên, nhìn cô nàng với một ánh mắt ghê tởm – Một cái tên thật quái đản!

_Không cần anh ý kiến ý cò! Tôi thấy nó hay thì đặt thôi… để tránh tai vách mạch rừng. – Cô nàng gắt gỏng đáp trả - Nếu anh muốn trả thù Cho Kyuhyun thì nhất định phải nghe lời tôi…


=== End Flashback ===



_Minnie ah!Em đang đọc gì thế?- Kyu nhẹ nhàng hôn vào trán cậu khi anh dọn thức ăn sáng ra.

_Thư của Yesung…– Cậu ngẩng mặt lên cười, trả lời.

_Yesung?

_Ừm hửm…coi kìa, đừng làm cái mặt đó chứ. Anh ấy chỉ hỏi thăm sức khỏe em thôi mà…và cả anh nữa – Min thêm vào mấy chữ cuối với một nụ cười đánh trống lảng.

_Vậy à? – Kyu cười khẩy, với một ánh mắt “đừng-có-tưởng-tôi-là-con-thỏ-ngây-thơ” nhá

_Xem kìa…xem Kyuhyun ghen kìa… – Sungmin vội bỏ lá thư xuống bàn, đứng dậy, vừa mỉm cười vừa bẹo má anh.

_Ai mà ghen với bạn trai cũ của em chứ!… – Anh lắc đầu, ra vẻ bất cần.

_Thôi mà…anh cũng biết nói là chuyện xưa rồi, quan trọng là bây giờ…người em yêu nhất là anh thôi, đúng không? – Min húych nhẹ cùi chỏ vào tay anh, nháy mắt nói và cố chọc cho anh cười.

_Biết rồi, thế em mới đáng yêu chứ. – Và nhờ có nỗ lực đó, Kyu đã nhoẻn miệng cười một nụ cười thỏa mãn, rồi như để thưởng cho cậu, anh áp môi vào Sungmin… Một nụ hôn nhẹ nhàng cho buổi sáng… - Mà nói thật nhé…em đã từng có bao nhiêu bạn trai vậy?

_Sao lại hỏi chuyện đó? – Cậu nhìn anh, nửa ngạc nhiên, nửa nghi ngờ Kyu đang rắp tâm âm mưu gì đó.

_Tò mò. – Anh đáp gọn lỏn – Anh hứa danh dự đấy, không ghen đâu, nói đi… – Kyu nài nỉ khiến cậu xiêu lòng, phần vì ánh mắt đáng yêu đó, phần vì lời hứa của anh…

_Thôi được, thôi được, trước Donghae …và trước cả Yesung, đã từng có một cậu bạn theo đuổi em khi em tám tuổi. Bạn ấy tên Siwon, học chung lớp với em, năm đó anh bị chuyển qua lớp của Donghae đó, nhớ ko?… – Min thì thầm…vừa kể vừa nhìn vẻ mặt của anh…và cậu chợt ngưng đi câu chuyện khi thấy Kyu nhíu mày, ánh mắt đã chuyển thành hình viên đạn từ lúc nào… nhìn dễ thương cực.

_Rồi, rồi, anh thừa nhận…anh ghen đó! Được chưa? Giờ thì nói cho anh biết cái gã Siwon đó ở đâu!!! – Kyu giơ hai tay lên cao, lắc đầu bỏ cuộc…

_Anh hư quá!!! Không nói đâu, giỏi thì tự điều tra đi!! – Min cười tủm tỉm, đấm nhẹ vào ngực Kyu mấy cái rồi với tay lấp cặp sách, bước nhanh ra cửa.

_Này, em chơi không đẹp nha! Em biết hết bạn gái cũ của anh mà anh thì lại không biết bạn trai cũ của em… – Kyu chạy theo, sẵn tiện lấy cái chìa khóa xe hơi treo trên tường. Anh khóa cửa lại rồi theo cậu ra xe, làm nhiệm vụ tài xế đưa Min đi học. 

………

_Tới trường rồi! Cám ơn anh yêu… – Sungmin chồm qua ghế, hôn nhẹ vào má anh rồi mở cửa bước xuống xe.

_Cẩn thận nha, chiều nay anh tới đón em! – Kyu ló đầu ra khỏi cửa sổ, nói với theo.

_Biết rồi! 5h30 chứ gì, không sớm không trễ một giây. Hẹn gặp anh lúc đó… – Cậu ngoái đầu lại, mỉm cười chào tạm biệt rồi theo chân các bạn vào lớp. Anh nhìn theo cho đến khi bóng cậu đã khuất rồi mới yên tâm lái xe đi tới công ty.




=== Flashback ===


_Khoan đã, trước khi tiến hành, tôi muốn hỏi anh một điều tôi đã thắc mắc từ lâu …..Tôi muốn biết vì sao anh chọn tôi…trong số hàng tá những kẻ yêu Kyuhyun khác?

_Vì…chỉ có cô là đủ lòng căm hận sâu sắc với Cho Kyuhyun… chúng ta có chung một mục đích là làm hắn phải nếm mùi đau khổ. – Tên kia cắn môi căm hờn như muốn chảy luôn cả máu. Ánh mắt rực lửa đầy tà tâm…Đó là phản ứng duy nhất của gã, một cái gật đầu lạnh lùng và rồi gã lại im lặng, lắng nghe cô nàng dặn dò lại lần thứ 100 cái kế họach được cho là “hòan-mỹ-vô-khuyết” nhằm trả thù Kyu.

_Ok … Tôi nói lại lần cuối đây…- Cô hất nhẹ mái tóc của mình qua một bên, hạ giọng thì thầm vào tai gã –Trong suốt một tháng qua, chúng ta đã theo dõi và ghi lại mọi sinh họat của hai người đó. Kyu sẽ đưa Sungmin đi học vào buổi sáng lúc 8:30, sau đó đến công ty. Trong thời gian đó, ở ngòai trường học có hai tên bảo vệ canh chừng, làm nhiệm vụ bảo an cho anh ta. Hơn nửa còn có 1 tá những kẻ có thể nhận ra chúng ta, nói cách khác, chúng ta không thể ra tay một khi anh ta còn ở trong trường.

_Và…Kyu luôn đến đón nó vào đúng 5:30, ngày nào cũng như vậy… không trễ hơn một khắc. – Gã bổ sung với một giọng khinh miệt thấy rõ.

_ Vì thế tôi muốn cô phải đánh lạc hướng Kyu vào đúng 5:25 phút!!!

=== End Flashback ===

Kyu đặt cốc Caffe của mình lên bàn, anh quay lưng nhìn về phía cửa sổ, nơi bầu trời u ám 1 cách lạ kỳ, khí trời se se lạnh, hôm nay ngày ko có nắng….

=== Flashback ===

_Anh có biết làm thế này là phạm pháp ko? Tạo sổ sách giả, nếu mà cảnh sát biết được thì anh sẽ chẳng còn cái gì cả, thân bại danh liệt, anh ko nghĩ cho gia đình, cho vợ con của mình hả? – ông Geun Suk - appa Kyu Hyun, giận dữ thảy 1 sấp hồ sơ lên bàn, trước mặt ông là 1 người đàn ông khác.

Tay đó chẳng lấy gì là hốt hoảng, chỉ bình thản ngồi trên chiếc ghế giám đốc vốn của appa anh – Anh lo lắng cái gì chứ, anh ko nói, tôi ko nói, chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết, bọn cảnh sát ngoài kia chẳng làm gì được tôi và anh, hahahahaha – hắn cười, giọng cười nghe rợn người…..

_Jack à, làm vậy ko ổn đâu, cảnh sát sớm muộn gì cũng sẽ tìm ra, hơn nữa, hơn nữa, bạn của tôi vốn là 1 cảnh sát ….

_DẸP!!!!! Anh ko thấy công ty đang ăn nên làm ra hay sao? Muốn tiếp tục sống thì im miệng, ko thì đừng trách tôi – tay Jack lôi đâu từ dưới bàn 1 con dao, chỉ thẳng vào ông Geun SuK, hăm dọa.

Appa Kyu hoàn toàn bất ngờ trước con dao chĩa vào mặt mình, trước h Jack là người mà ông tin tưởng nhất, hai gia đình thân nhau như ruột thịt, chẳng vì thế mà ông tin tưởng giao công ty cho hắn điều hành trong 2 tháng để đưa nhóc Kyu đi du lịch vòng quanh thế giới, ko ngờ ông đã nuôi ong tay áo rồi.

_ Jack à ….

_ Jack – Geun Suk nhỏ nhẹ …. Nhưng hắn ko nói j ….

_JACK, tôi xin anh đấy, đi tự thú đi, may ra …… - câu nói của ông Geun Suk bị bỏ lửng giữa chừng, ông trợn mắt nhìn xuống trái tim mình, nó đang bị gâm thẳng vào bởi con dao của Jack – cậu ….. mày …… thằng khốn nạn ……

_Đừng có trách tôi, ai bảo ông nhiều chuyện làm chi, thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết …. Hahahahahahaha …. – Tên Jack cười hả hê, 1 phát rút con dao ra khỏi ngực appa Kyu.

Ông Geun Suk ôm lấy ngực, lui vài bước trước khi ngã sõng soài ra sàn nhà

_Appaaaaaaaaaaaaaa ….. – Kyu hét lên kinh hãi khi thấy ba mình nằm nhoài ra sàn nhà ko cử động, người đầy máu

_Ai? – Jack nhìn quanh quất, tìm nơi vừa phát ra tiếng gọi…

Hắn bước đến cánh cửa đang khép hờ, bật tung ta và nắm cổ áo Kyu, bây giờ cả mặt mũi đang be bét nước mắt lôi vào trong. Từ lúc vừa bước vào Kyu đã nấp bên cánh cửa để nhìn, vì appa dặn cậu ở ngoài chờ, appa chỉ vào lấy hồ sơ rồi sẽ đưa cậu về ngay, không ngờ lại 

….

_Ra là mày, thằng nhóc khó ưa, mày suốt ngày ăn hiếp con trai tao, mày tưởng mày sinh ra trong 1 gia đình giàu có, có tí chút thiên bẩm thì có thể xem thường con tao hả? – hắn tát vào mặt Kyu làm nhóc té nhào, cú tát mạnh đến nổi Kyu cảm thấy má mình đang sưng lên, nhưng nhóc ko quan tâm, Kyu nhanh chóng nhỏm dậy, vừa khóc vừa bò đến chỗ appa mình đang nằm ….

_Appa …. Appa ….. – Kyu ôm ba vào lòng mà khóc, nhưng ông ko hề cử động, Kyu chỉ cảm thấy người appa đang dần dần lạnh đi, chẳng lẽ appa chết rồi sao?

_Mày đã thấy tao giết người, đừng trách tao nhóc ạ - Jack thì thầm, hắn đang cầm con dao còn rỉ máu của ba Kyu, giương cao …

Kyu đưa mắt nhìn lên, đúng lúc lưỡi dao đang lao vút về phía mình ……

_Áaaaaaaaaaaaaaa ………

_KHÔNGGG!!!!!!!!!!!!!! ……

“PHẬp …………”

_UMMAAAAAAAA – Kyu 1 lần nữa hét lên khi trước mắt mình là cảnh tượng …. umma cậu nằm đè lên appa và cậu, nhận lấy con dao găm thẳng vào lưng mình ….

_CON ĐÀ BÀ KHỐN NẠN, MÀY ĐÃ KO HỀ NGHĨ ĐẾN TAO ĐỂ ĐẾN VỚI THẰNG GEUN SUK, BÂY GIỜ CÒN VÌ NÓ MÀ HI SINH NỮA HẢ? KHÁ KHEN CHO TÌNH YÊU CỦA GIA ĐÌNH BA NGƯỜI BỌN BÂY ĐẤY, ĐỂ TAO TIỄN LUÔN THẰNG NHÓC CHO GIA ĐÌNH BỌN BÂY ĐƯỢC ĐOÀN TỤ ….

Kyu ko biết làm gì khác hơn là khóc, nhóc ôm lấy cổ umma mình, khóc nức nở, sự sợ hãi tràn ngập trong cái đầu non nớt của Kyu ….

_Ky ….Kyu … con nghe umma nói …. – Umma Kyu đưa bàn tay run run của mình sờ lên mặt đứa con trai yêu dấu - Hyunie, con phải hứa với ta, con phải sống, con sẽ sống…

_Umma………con không thể …

_Umma chưa bao giờ cầu xin ai cả… Coi như ta xin con lần này, hãy cố gắng sống, sống vì…appa và umma, được không? Nghe ta …. Con, con phải lấy sấp hồ sơ trên bàn ….. chạy …. Chạy đến chỗ dì Min Young, đưa cho dì …. Hiểu ko ….

_Co…con…hứa… - nước mắt tuôn như mưa trên mặt Kyu, cậu vừa nấc vừa thì thầm đáp.

_Vâng …. Vâng …. Vângi

_Kyu ….Sẵn sàng … 1 ….2 ….3 ….CHẠY!!!!!!!!! – Bà gào lên, bằng 1 sức mạnh phi thừơng, bà nhổm dậy, quay sang ôm lấy chân Jack…

_CON ĐÀN BÀ KIA, BUÔNG TAO RA, BUÔNG TAO RA …… THẰNG NHÓC …..

Kyu vừa khóc vừa chạy, nhóc chạy tới bàn làm việc, với tay lấy tập hồ sơ rồi chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gọi tên ba má ….

_Á! – nhóc vấp phải bậc thang máy, té sỏng soài – Huhu …. Appa …. Umma …… …..

_Kyu? Sao cậu lại ở đây?

Kyu ngước mắt nhìn người vừa đến – Mình ….. – rồi vội giấu tập hồ sơ vào bên trong áo 

_Sao cậu lại khóc vậy?

_Mình …. Mình té nên khóc …. – Cậu cố nở nụ cười …

_Hậu đậu quá đấy – rồi cậu nhóc kia bước tới dìu Kyu đứng lên.

……

_Bụp!

– Xin lỗi - sau đó là cậu chàng kia nằm dài ra đất bất tỉnh, Kyu đã đấm vào sau cổ cậu bé kia, rồi nhóc nhanh chóng chạy vào thang máy, chạy ra cổng công ty, gọi taxi chạy đến chỗ dì Min Young theo lời của má …..

_Appa … Umma …. Hu hu …… - ngồi trong xe, vừa ôm siết tập hồ sơ vào lòng, Kyu vừa khóc vừa gọi appa umma, nước mắt ko ngừng tuôn rơi ….

=== End Flashback ===

_Kyu! Không ổn rồi! Hai người vệ sĩ của chúng ta được mật lệnh bảo vệ Sungmin vừa bị phục kích. Một trong hai người họ đã gọi về, bảo rằng có ai đó đang làm lọan trước cửa viện y học bằng 1 quả bom nổ chậm… – Wook chạy xộc vào văn phòng Kyu thông báo, mặt trắng bệch…

_Cái gì??? – Kyu trợn mắt kinh ngạc, không trễ một giây một phút, anh chộp chiếc chìa khóa xe trên bàn và chạy như bay đến viện y học.




~*~*~*~*~*~*

Trước mắt Kyu là một cảnh tượng hỗn lọan. Đám người nháo nhào chạy toán loạn, trong khi lực lượng cảnh sát đang phong tỏa khắp nơi quanh khu vực có quả bom.Trong đầu anh chỉ có duy nhất một ý nghĩ là tìm được Sungmin và đưa cậu thóat khỏi chỗ nguy hiểm này. Nhưng tìm làm sao ra khi các sinh viên cứ túa nhau ra chạy tóan lọan. Muốn vào được bên trong viện cũng là 1 vấn đề, tìm ra Minnie trong đống hổn loạn lại là 1 việc khó hơn.Mọi thứ trở nên rối rắm và tồi tệ…

_Minnie!!!!!!!!!!!! – Kyu đâm sầm vào đám đông đang nháo nhào toán loạn, gào lên tuyệt vọng.


=== Flashback ===

_Tôi sẽ hỗ trợ cô với một số thứ tôi tìm được từ tay mua bán vũ khí. Nó sẽ làm cho tình hình thêm rối lọan với khói mờ, và những âm thanh la hét, với 1 trái bom nổ chậm, với những sự sợ hãi – Tên kia, cười một cách lạnh lùng rồi giao cho gã một bao lớn những thứ cần thiết cho kế họach – Sau đó, nhân lúc không ai để ý, tôi sẽ ra tay với nó, bắt làm con tin…Và rồi…chúng ta muốn hành hạ Cho Kyuhyun ra sao cũng được… – Nói rồi hắn cười một cách khóai trá và man dại.


=== End flashback ===
_Kyu? – Sungmin gọi, cậu chẳng hiểu gì cả, vừa tan trường đã thấy khói đen bốc lên nghìn nghịt, tiếng người la hét hoảng lọan… Họ chen lấn, xô đẩy nhau tìm đường thóat thân khiến cậu nghẹt thở… Min phải cố lần mò ra cổng chính. Đây lại là giờ tan trường, nên nếu ai đó đang tấn công thì hẳn Kyu đang gặp nguy hiểm… Cậu phải tìm anh… Ôm cái bụng tám tháng, cậu vịn vào thành tường, dần dần đi ra…

Vừa gần tới cửa, một cánh tay đã chộp lấy vai của cậu, trong tư thế sẵn sàng, Sungmin quay lại, và rồi thở phào nhẹ nhõm…

_Seohyun…em làm oppa sợ hết hồn…

_Sungmin! Đi theo em! – Cô gái nắm lấy tay Sungmin, cố kéo cậu ra khỏi đám đông hỗn lọan.

_Nhưng còn Kyu? – Min ấp úng, lòng không yên.

_Chính anh ấy bảo em đến đón oppa, vì chỗ này quá nguy hiểm… Mau, đi lẹ, kẻo không kịp, có thể nguy hiểm đến oppa và cả đứa bé… – Seohyun hối thúc, tỏ vẻ lo lắng. Chần chừ trong giây lát, Sungmin quyết định nghe theo lời cô đến nơi an toàn trước đã. Bực thật, nếu không phải vì đang mang thai, cậu đã xông ra xả thân tìm Kyu rồi… Nhưng hiện nay thì không thể, có gì xơ sẩy là… một xác hai mạng, cậu không muốn đánh liều mạng sống của Kyumin chỉ vì một phút nông nổi…

Trong lúc đó, các nhân viên cảnh sát do Donghae chỉ huy đã kịp tìm ra các thứ “đồ chơi” đã tạo nên hiệu ứng giả, cùng với quả bom đã được phá hủy do đội phá bom mìn, nhưng còn tên chủ mưu thì đã biến đi từ hồi nào rồi. Đám đông đã được giải tán 1 cách an toàn, Không màng đến kẻ chủ mưu gây rối, Kyu vội vàng chạy bổ vào khuôn viên trường tìm Sungmin.

_Minnie ah? – Anh gào tên cậu, mắt căng ra tìm mà vẫn chẳng thấy bóng người yêu đâu

_Minnie!!!!!!!!

Kyu chạy khắp sân trường, tới gần từng đám học sinh, nhìn rõ mặt họ để chắc chắn cậu không phải trong đó. Từng khu vực, từng lớp học đều được lùng sục kĩ, nhưng bóng dáng cậu vẫn chẳng thấy đâu.

_Kyu ah! - Hae khẽ đặt tay lên vai Kyu khi anh ngồi khụy xuống mệt mỏi – Rất tiếc, nhưng tất cả các nhân viên cảnh sát đều báo… không tìm thấy Min…

_Ở đâu…Minnie có thể ở đâu chứ… – Kyu Hyun lầm rầm, ánh mắt thất thần…Rồi đột nhiên một tia hy vọng bừng sáng trong mắt anh - Đúng rồi, có thể Min đã về nhà, tôi phải đi kiểm tra lại… – Không kịp đợi Hae trả lời, anh đã chạy đi mất. 

Vừa mở cửa nhà, Kyu vội gọi lớn tiếng tên cậu, với hy vọng nghe được tiếng trả lời quen thuộc. Nhưng không…tất cả đều chìm vào yên lặng Minnie không có ở đây, anh như một người điên, xục xạo, lục tung như muốn lật ngược cả căn nhà để tìm cậu. Sau khi chắc chắn Minnie không về nhà, Kyu lập tức đến ngay mọi chỗ cô có thể đến tá túc như nhà Heechul, hay dì Min Young…

Kéttttttt – tiếng xe của Kyu phanh gấp

_Sungmin? Không, thằng bé không đến đâ… – Chưa kịp nghe dì Min Young nói dứt lời, Kyu đã vội tìm đến nơi khác… nhà Heechul.

_Không! Nó không có ở đây…nhưng sao con hỏi thế? Hai đứa cãi nhau à?

Và nhiều nhiều nơi khác mãi cho đến nửa đêm, Kyu mới trở về nhà. Không buồn mở đèn, anh nặng nề buông mình xuống cái ghế sofa, thở hắt ra một cách khó nhọc… Ánh mắt vô thần cứ nhìn chăm chăm vào trần nhà trong vô cảm. Đầu óc Kyu rối bời, lòng như tơ vò, tất cả chỉ xoay quanh có một câu hỏi…

Minnie đã đi đâu? Chuyện gì đã xảy đến cho Minnie của anh?

Ông trời ơi, tất cả sẽ là lỗi của mình nếu Minnie gặp sự cố gì…Suốt đời này mình cũng không thể tha thứ cho mình được…

Anh vò đầu bứt tai, tự dày vò mình vì đã không bảo vệ được vợ con…

Kyu! Mày là đứa vô dụng nhất trên đời này… ngay cả những người thân yêu nhất mà mày cũng không thể bảo vệ nổi…

Mỗi khi nhắm mắt lại là mỗi lần hình bóng cậu hiện lên, bóng dáng thiên thần ấy, nụ cười ấy… Anh nhớ những nụ hôn chúc ngủ ngon mỗi buổi tối, nhớ mùi hương trên mái tóc cậu, nhớ những ngày nghỉ cuối tuần cả hai ở bên nhau, cùng chăm sóc cây cảnh, dìu nhau vai kề vai đi dạo phố, nhớ những giây phút cậu vào bếp nướng bánh với bột trắng phủ đầy mặt, nhớ cậu…anh nhớ cậu… nhớ nhiều lắm...
End chap 24

CHAPTER 25

Đã 24 tiếng đồng hồ Sungmin bặt tăm…

24 tiếng đồng hồ như bị tra tấn trong lò lửa địa ngục… Kyu đang ở sở cảnh sát đợi tin cứ đứng ngồi không yên. Donghae túc trực ở sở cảnh sát cả ngày để điều động mọi người tỏa ra đi tìm Sungmin. Và cứ mỗi tiếng, Kyu lại gọi điện thoại về nhà một lần để kiểm tra xem cậu có về nhà đột xuất không?

Báo chí đồng lọat giật hàng tít lớn “Lee Sungmin – vợ của Cho Kyuhyun mất tích”. Ngày hôm sau, báo đài lại nhận được tin Kyu vừa treo giải thưởng một 1 tỷ won cho bất cứ ai cung cấp tin tức về Sungmin. Cộng đồng xôn xao với số tiền thưởng mà Kyu đưa ra, họ rỉ tai, bàn tán về vụ mất tích. Một số người lại đưa ra giả thuyết Sungmin hoặc đã bị trọng thương sau vụ tấn công đó… hoặc đã bị bắt cóc…

Thấm thoát ba ngày đã trôi qua…

Kyu kiệt quệ, mí mắt bầm đen do những đêm dài không ngủ lo lắng cho cậu, thân người tiều tụy xanh xao vì bỏ ăn bỏ uống. Râu ria chẳng cạo, quần áo chẳng thay… anh dồn hết sức lực lùng sục ở hẻm tối, mong tìm được chút tin tức gì đó về Minnie

Nhưng không… anh không tìm được gì cả, không mảy may có một tia hy vọng nào về tung tích Sungmin…

_Kyu ah…cậu ăn gì đi…đừng như thế, mọi người lo cho cậu lắm… – Hyuk khẽ đặt lên bàn một ổ bánh mì sandwich nhỏ, một ly sữa nóng cho Kyu với một ánh mắt đầy lo lắng…

_Phải đó Kyuhyun ah! Nếu cậu muốn tìm Sungmin thì ít ra cũng phải giữ sức khỏe chớ. – Hae đỡ lời vào, giọng lo âu.

_…Mình ăn không vào… – Kyu trả lời cụt ngủn, vò đầu bứt tai một cách đau khổ.

_Ăn không vào cũng phải ăn! Đó là lệnh!!! – Một giọng sang sảng chua loét vang lên, cánh cửa vào văn phòng của Kyu bật mở, theo sau là Heechul.

_Chullie hyung…– Kyu ấp úng, ánh mắt ngạc nhiên.

Chul bước tới bên bàn làm việc của Hae, giật lấy ổ bánh mì dúi vào tay anh.

_Ăn đi!

_Hyung…

_Tôi bảo cậu ăn! Tính mạng của em tôi bây giờ chỉ trông mong vào cậu. Nếu lỡ cậu có mệnh hệ gì thì ai đem Minnie trả về cho tôi chứ? – Anh nhíu mày, gằn giọng nhấn mạnh – Ăn đi!

_Phải đó Kyu, Heechul hyung nói đúng!

Nhìn Heechul hyung đau lòng vì em mà vẫn cố gắng đứng vững, Kyu đột nhiên cảm thấy mình quá ích kỷ. Sự thể ra thế này không phải chỉ có một mình anh đau khổ, mà còn cả những người xung quanh nữa. Nếu anh chỉ lo lắng cho Minnie thì họ còn phải lo lắng cho cả Sungmin và anh…

Từ từ, anh nắm chặt ổ bánh mì, cắn một miếng lớn cho vào miệng rồi uống một ngụm sữa. Trông thấy Kyu chịu ăn mọi người thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười vui sướng.Hyuk bước vội đến, ôm lấy Kyu…

_Cậu chịu ăn thì tốt rồi…

_Xin lỗi cậu…xin lỗi hyung…xin lỗi Hae…và mọi người, mình đã làm mọi người lo lắng… – Anh lí nhí trong vòng tay của Chul, người vừa chạy tới ôm lấy cả Hyuk và cậu-em-rể-ngang-hông.

_Đừng lo, chúng ta sẽ vượt qua. Nhất định chúng ta sẽ tìm được Sungmin và đem thằng bé về đây.

~*~*~*~*~

_Thả tôi ra…Seohyun!!!! – Min hét lên, cố dụng sức, gồng mình hy vọng các sợi dây đang trói quanh người sẽ đứt… nhưng vô ích, chúng chỉ càng thêm xiết chặt vào người cậu thôi. Cho đến tận bây giờ, cậu cũng không hiểu vì sao mình lại quá tin người, sao lại dễ dàng đi theo Seohyun để rồi bị cô nàng chụp thuốc mê bất ngờ. Đến khi tỉnh dậy thì cậu đã thấy mình ở đây, ở cái chốn quỷ quái này…một căn phòng ẩm dột và tăm tối. Trong khi bản thân cậu bị trói chặt vào một chiếc ghế gỗ cứ kẽo kè kẽo kẹt… 

_Thả tôi ra mau!!!

_Cứ ở đó mà la hét, chẳng ai nghe được anh nói gì đâu. Nơi đây là đồng không mông quạnh, …thì có trời cũng không tìm được anh… – Seohyun cười sặc sụa chế giễu Min một cách đầy khinh bỉ.

_Tại sao cô bắt tôi chứ? Nói mau, cô có mục đích gì? – Min nghiến răng, tay vẫn không ngừng gồng mạnh, với một hy vọng mỏng manh làm cho sợi dây mỏng dần mà tự đứt…

_Chậc…chậc…chậc…chậc… – Seohyun chặc lưỡi, nhếch mép – Tôi chẳng biết vì sao người ta lại gọi anh là người trẻ nhất, thông minh nhất trong khi anh ngốc đến nỗi không biết mình bị bắt đến đây vì tội gì

Cô nàng tiến lại gần, áp nhẹ mu bàn tay vào má Sungmin, vờ như mân mê –…thôi thì tôi nói cho anh biết… lý do là vì anh dám cả gan tranh giành Kyuhyun oppa với tôi, rõ chưa? Anh năm lần bảy lượt dùng cái thai đó uy hiếp Kyu, để anh ấy ở bên anh… mặc cho tôi hết lời van xin. Anh có ngày hôm nay là đáng kiếp lắm rồi… vì anh quá ngu, tôi đã cho anh cơ hội, lẽ ra anh đã có thể ra đi bình yên cùng Yesung… nhưng không, anh nhất quyết ở lại đây tranh giành với tôi. Là anh buộc tôi làm thế… là anh, lỗi tại anh…

_Vậy ra… cô chính là người đã gửi cho Yesung lá thư nặc danh đó, bảo rằng tôi và Kyu lục đục với nhau! – Min chất vấn…

_Phải! Là tôi làm đó. Tất cả mọi chuyện đều do Lee Seohyun này sắp đặt. Tôi sẽ làm mọi thứ vì Kyu, tôi muốn có anh ấy và tôi sẽ có. Bất cứ ai cản đường tôi đều sẽ không có kết cục tốt!

Min nghe từng lời từng chữ, im lặng trong giây lát rồi bật cười khiến cô nàng ngạc nhiên, nhíu mắt nhìn cậu với một ánh mắt hình viên đạn.

_Anh cười cái quái gì?

_Nếu cô tự cho mình là thông minh… sao không giỏi đoán ra vì sao tôi cười… – Min giễu khi thấy Seohyun mặt đỏ tím tái vì giận dữ -…tôi cười cho cái sự ngây ngô của cô… Mãi cho đến giờ này cô vẫn còn sống trong ảo mộng đó sao Seohyun? Kyu đã chấm dứt với cô lâu rồi, bây giờ chúng tôi đang yêu nhau…cho dù cô có làm gì cũng không ngăn cách được chúng tôi đâu!!!

_Câm mồm! – Seohyun gầm lên, ánh mắt nguyền rủa sâu độc nhìn thẳng vào mắt Min, trong 1 khoảnh khắc nào đó, Seohyun đã định rút ra 1 cái gì đó từ trong túi quần

_Dừng lại! Cô làm gì đó? – David đột ngột xuất hiện, chặn bàn tay của Seo Hyun.

_Để tôi giết chết thằng khốn này, nó dám chia rẽ tôi và Kyu… – Seohyun quắc mắt, nhìn chăm chăm, ra lệnh cho David.

_Điên quá! Mục đích của chúng ta là trả thù Kyu. Giết Lee Sungmin bây giờ chẳng giúp ích gì cho kế họach cả. Có mà làm cho hắn nổi khùng lên, lúc đó còn khó trị hơn… – Hắn chụp lấy hai vai cô nàng, lắc lắc mạnh như thể mong cô sẽ tỉnh trí.

_Anh…anh nói đúng… – Seohyun lẩm bẩm, có vẻ như đã định thần lại – Tôi…tôi…quá nóng…

_Cô ra ngoài cho bình tâm lại đi, mọi việc ở đây để tôi lo. – Hắn thở hắt ra, nhoẻn miệng cười khi cô ả nghe lời, bỏ ra ngoài. Nhưng rồi hắn hơi xịu mặt xuống khi Seohyun vẫn còn lẩm bẩm mãi mấy câu “Kyuhyun oppa yêu mình, mình yêu Kyuhyun, Kyuhyun không yêu Lee Sungmin…Kyu yêu mình…”

Lắc đầu một cách chán nản, David bước tới gần Min…

_David cậu định làm gì? Uổng công Kyu coi trọng cậu

Cậu hỏi một cách lo lắng nhưng hắn vẫn im lặng, không trả lời, chỉ âm thầm rút ra một con dao… Bước chân của hắn đều đều rút ngắn khỏang cách của cậu và hắn…

_David! Đừng làm bậy… Một xác hai mạng đó…

Xọet!!!

_Á….
Lúc đó Min vừa nhắm mắt lại vừa hét lớn lên vì cậu nghĩ David đang có ý định thủ tiêu mình. Nhưng sự việc không như Min nghĩ, thứ mà David muốn không phải là mạng sống của Min, mà chính là một mẩu tóc :

_David, anh làm gì vậy ? Tại sao anh lại cắt tóc của tôi !

_Cậu hỏi tôi làm gì hả ? Sao cậu nổi tiếng là người có EQ khá cao mà sao hôm nay lại chậm tiêu đột xuất thế ! Tất nhiên là tôi sẽ lấy mớ tóc này của cậu đem gửi cho cái thằng Kyuhyun ngu xuẩn kia, để cho nó biết được là vợ và con nó đã bị bắt cóc và đang trong tình trạng rất nguy kịch, hahaha. Rồi sau đó chắc chắn nó sẽ phát điên lên khi không thể làm được gì ngoài việc ngồi đợi trong tuyệt vọng.

_David, anh muốn gì, ý định thật sự của anh là gì ?

_Ý định của tôi cũng đơn giản lắm ! Tôi chỉ muốn Cho Kyuhyun phải thân bại danh liệt, gia đình ly tán. Tôi bắt hắn phải nếm chịu tất cả những cảm giác mà lúc xưa tôi đã từng phải trải qua !

_Vậy anh định dùng tôi để tống tiền Kyu sao ?

_Sungmin à, cậu chỉ nói đúng được một nửa thôi ! Ngoài tiền ra, tôi còn phải khiến Kyu suốt đời đau khổ, haha, sống không bằng chết, khi mà gia đình mà hắn nhất mực yêu thương sẽ vì hắn mà vĩnh viễn lìa xa cõi đời này, hahaha

_Anh sẽ giết tôi ?

_Đúng đó Sungmin à, nhưng không phải bây giờ, với lại tôi cũng sẽ không tự tay mình giết cậu đâu ! Tôi sẽ dùng cậu làm mồi nhử, buộc Kyu phải chuyển toàn bộ tài sản của hắn vào 10 tài khoản của tôi ở Thuỵ Sĩ. Tôi nghĩ chắc là cậu cũng biết UBS mà phải không Sung Min? Đó chính là ngân hàng an toàn nhất trên thế giới này, tất cả mọi thông tin liên quan tới chủ tài khoản đều sẽ được giữ bí mật hoàn toàn, ngay cả cảnh sát và chính phủ cũng không thể moi được gì ở đó, với lại tuy tài sản của Kyuhyun rất lớn nhưng khi nó được chia ra làm 10 phần thì sẽ chắc chắn sẽ không gây nhiều sự chú ý và nghi ngờ. Sao ? Cậu có thấy tôi thông minh không ?

_David anh điên rồi, chắc chắn anh sẽ không hại được Kyu đâu, ông trời nhất định sẽ không cho anh toại nguyện đâu !

_Tôi không cần biết ông trời nghĩ gì nhưng tôi biết hiện giờ mình đang nắm giữ trong tay mình người mà Cho Kyuhyun yêu thương nhất trên đời này. Hắn ta có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả mọi thứ để cứu lấy cậu ! Chẳng phải tôi đang là người nắm giữ ưu thế sao ?

_Rồi sau khi nhận được tiền, anh sẽ giết tôi ? Và anh nghĩ là mình có thể thoát tội sao ?

_Sungmin ah, tất nhiên là tôi không thể nào để cho cậu được tự do rồi ! Vì cậu đã biết tôi chính là kẻ chủ mưu của toàn bộ sự việc này, chẳng lẽ tôi ngu đến nỗi nhận tiền xong sẽ thả cậu ra sao, haha. Sau khi tận mắt chứng kiến Cho Kyuhyun tán gia bại sản, tôi sẽ bắt hắn tiếp tục gánh lấy nỗi đau mất đi những người mà mình yêu thương nhất ! Ôi, cảm giác nhìn thấy kẻ thù của mình trở nên điên loạn chắc chắn sẽ thú vị lắm đây !

_Anh thật sự là một tên xấu xa, khiến cho người ta phải cảm thấy ghê tởm...

_Cậu đừng hao hơi tốn sức làm gì, những lời mắng chửi của cậu không làm gì được tôi đâu. Cậu nên im lặng mà ngồi đó chờ tới ngày người chồng yêu quý của cậu thân bại danh liệt đi

_Không, tôi tin Kyu, tôi rất tin tưởng vào trí thông minh và tài năng của anh ấy. Nhất định anh ấy sẽ khiến cho mục đích của anh bị sụp đổ, David à !

_Sungmin, cậu nên nhớ, tôi đang nắm giữ trong tay sinh mạng của vợ và con trai hắn, hắn không dám không nghe theo sao ? Mà thôi, tôi còn có việc khác phải làm nữa, không rảnh mà ở đây tiếp chuyện với cậu. Nhưng tôi còn một thứ vẫn chưa lấy của cậu ?

_Anh lại muốn cái gì ?

Lúc đó David rút ra một đôi găng tay và đeo vào tay của mình, rồi tiếp tục rút trong túi ra một miếng vải màu trắng nhỏ, anh vừa tiến về phía Sungmin vừa nở một nụ cười xếch mép quen thuộc. Sau đó hắn ta lại lấy ra một cây kim nhỏ, anh ra phía sau lưng Sungmin và cúi xuống, dùng cây kim đó chích thẳng vào ngón tay cái của cậu :

_Á...anh muốn gì đây ?

_Thứ tôi còn thiếu chính là máu của cậu, phải cho tên ngu xuẩn kia nhìn thấy máu của vợ hắn thì hắn mới hoảng sợ được, hahaha

Khi đó Davaid đã cho máu ở ngón tay Sungmin thấm vào mảnh vải trắng trên tay mình. Lúc tạo thành một vết máu khá lớn thì hắn ta lấy ra một cái hộp nhỏ và nhẹ nhàng xếp mẫu vải đó vào chiếc hộp. Lúc mọi việc đã hoàn tất, hắn đưa tay chào Min rồi thoải mái bước ra ngoài. Bây giờ trong cái không gian tối tăm và u ám đó chỉ còn lại một mình Min, hai tay cậu vẫn bị cột chặt ở phía sau phía, những giọt nước mắt lại tiếp tục chảy dài trên gương mặt xinh đẹp của cậu. Cậu lo sợ cho Kyu, lo sợ cho số phận của mình và đứa con trai bé bỏng chưa kịp chào đời của hai người. Nỗi sợ hãi đó dường như đang bao trùm lấy cậu, chưa bao giờ cậu phải trải qua nỗi sợ nào khủng khiếp như nỗi sợ này. Sungmin còn không biết là mình còn có cơ hội để gặp lại Kyu không, hay là lần hai người tạm biệt nhau ở cổng trường sẽ là lần cuối cùng mà cậu được nhìn thấy ánh mắt, nhìn thấy nụ cười quen thuộc và ấm áp của Kyu. Mới nghĩ đến đó thôi mà Min đã cảm thấy tim mình đau nhói như bị ai đó cầm dao đâm xuyên qua vậy. Sungmin rất lo lắng nếu Kyu biết được tin cậu và con trai của hai người đã bị sát hại thì anh sẽ làm sao chấp nhận được cái sự thật khủng khiếp đó. Bỗng nhiên lúc đó Min nhớ lại lúc bị David đưa đến đây. Trước khi hắn nhốt cậu ở chỗ này hắn đã dẫn cậu đến một nơi mà theo như những gì hắn nói thì đó chắc là mộ của ba mẹ Kyu Hyun. Nó được xây dựng trên một đồng cỏ khá đẹp, nằm gần sát với vách núi hướng ra biển

------------------Flashback-----------------

Sau khi Seohyun hoàn thành nhiệm vụ dụ được Sungmin trúng kế của mình thì cô ta nhanh chóng giao Min cho David. Vì nếu cô không lập tức có mặt ở nhà thì có thể khiến cho Kyu và Hae nghi ngờ. Lúc đó David đã đưa Min về một vùng quê khá vắng vẻ, xung quanh chỉ toàn là núi và cây cỏ :

_David, anh định đưa tôi đi đâu, tại sao anh lại phản bội Kyu, tại sao ?

_Cậu im miệng đi, cứ ngoan ngoãn mà đi theo tôi, cậu mà còn la nữa là tôi sẽ cho 2 mẹ con cậu chết mất xác ở đây đó !

Sau đó hắn dẫn Min đến trước hai ngôi mộ được xây cất khá đẹp trên một ngọn đồi. Hai ngôi mộ này hoàn toàn không có dựng bia và được bao quanh bởi một lớp cỏ xanh mượt mà :

_Sungmin, cậu còn đứng đó làm gì ? Sao không lên tiếng ra mắt đi !

_Anh nói gì tôi không hiểu ? Đây là đâu ?

_Trời, làm vợ của Cho Kyuhyun một thời gian lâu như vậy mà Kyu vẫn không dẫn cậu về ra mắt với appa và umma mình sao ? Hai kẻ xấu xa kia, hôm nay tôi dẫn con dâu và cháu nội của 2 người về đây để ra mắt nè, chắc là hai người vui lắm, nếu Kyu có mặt ở đây thì đúng là cả nhà đoàn viên mà, hahaha...

_David...ý anh...đây chính là mộ của appa và umma Kyu ?

_Haiz, Kyuhyun đúng là một thằng vô tình và bất hiếu mà, cưới vợ rồi có con lâu như vậy rồi mà không dẫn về ra mắt. Tôi nghĩ chắc là trong lòng hắn không hề coi cậu là vợ rồi, haha

_Anh không được xúc phạm Kyu. Tôi tin anh ấy là một người biết suy nghĩ và có trách nhiệm với gia đình, chắc chắn anh ấy có lý do nên mới không nói với tôi về việc này !

_Thôi, tôi không rảnh để mà đôi co với cậu về tình yêu của hai người, đó không phải là vấn đề mà tôi quan tâm. Nếu cậu chưa từng đến đây thì tốt quá rồi ! Hôm nay sẵn tiện ra mắt một thể đi, để cho hai kẻ xấu xa kia được gặp mặt con dâu và cháu nội luôn !

_Thật ra ý định thật sự anh dẫn tôi đến đây để làm gì ? Tại sao anh lại hãm hại Kyu ?

David không trả lời câu hỏi của Sungmin mà nhẹ nhàng châm một điếu thuốc và hút. Rồi hắn nói bằng một chất giọng lạnh lùng và không kém phần cay độc :

_Cho Geun Suk, Park Chae Rin, hai người có còn nhớ tôi không ? A, tôi quên mất, lúc hai người chết thì tôi vẫn còn là một đứa trẻ nên chắc bây giờ không nhận ra đâu. Nhưng có lẽ appa tôi - Jack thì chắc là hai người còn nhớ phải không ? Kẻ mà đã bị hai kẻ nhiều chuyện như các người gián tiếp hãm hại đó ! Haiz, đúng là số phận oan nghiệt mà, uổng công ông ấy coi hai người là bạn thân, vậy mà khi ông ấy phạm sai lầm, hai người không những không nương tình mà còn thẳng tay tố cáo ông ấy với cảnh sát, như vậy có thể coi là tình bạn được sao ? Cái chết của hai người chẳng thể nào trách appa tôi được, tại hai người quá vô tình thì làm sao có thể trách appa tôi bất nghĩa.

_Chính appa anh là hung thủ đã sát hại appa và umma của Kyu ?

_Phải ! Hai kẻ đó là do appa tôi giết chết. Nhưng đó cũng là hậu quả do chính họ chuốc lấy, tại họ vô tình quá thôi, không thể trách ai được. Chính họ đã dồn ông vào đường cùng, chính họ đã ép ông phải ra tay !

_Nhưng appa anh phạm tội nên bác Cho mới tố cáo ông ta. Bác Cho đã làm đúng theo pháp luật, không có gì sai cả ?

_Nhưng về tình nghĩa thì Cho Geun Suk lại là một kẻ vong ân bội nghĩa. Uổng công appa tôi năm xưa đã nhiều lần nâng đỡ, dìu dắt ông ta vào nghề. Nếu không có ba tôi thì nhà họ Cho làm gì có được gia thế lẫy lừng như ngày hôm nay ! Vậy mà hắn ta lạnh lùng gạt bỏ hết tất cả mà đi bán đứng appa tôi. Nếu ông ta biết nghĩ đến tình xưa thì chắc chắn ông ta đã không hành động như vậy !

_Nhưng David à, appa anh phạm pháp, bác Cho tố cáo là vì không muốn ông ấy tiếp tục lún quá sâu vào con đường tội lỗi đó thôi ! Ông ấy làm như vậy là muốn giúp appa anh quay đầu...

_Giúp đỡ à, hahaha, tôi khinh, nhà tôi không cần sự giúp đỡ vô tình của ông ta, nhờ ông ta mà gia đình tôi tan nát, appa thì chết trong tù, umma thì quá đau buồn nên cũng không thể tiếp tục sống, và tôi...một đứa trẻ bỗng dưng bị mất đi gia đình, mất đi cái tài sản mà đáng lý ra tôi phải được hưởng !

_Nhưng hoàn cảnh của Kyu cũng thảm thương không kém gì anh !

_Đó là do appa và umma nó tự chuốc lấy, không ai ép buộc cả. Nhưng ít ra nó còn có một mái nhà, một số tài sản để nương tựa. Còn tôi, tôi còn lại những gì sau sự cố đó, tất cả đều là một con số không. Ngay cả danh dự cũng không còn, mang tiếng là con trai của một kẻ sát nhân, cậu có biết tôi phải chịu không biết bao nhiêu lời chỉ trích và khinh miệt không ? Lúc đó tôi đã thề là bản thân mình phải hết sức cố gắng, học thật giỏi để đến một ngày tôi sẽ quay về để khiến cho nhà họ Cho phải thân bại danh liệt !

_ David à, anh bị thù hận làm cho mù quáng rồi ! Anh hãy tỉnh táo lại đi, bây giờ nếu anh muốn quay lại thì vẫn còn kịp đó ! Nếu anh thả tôi ra, tôi sẽ cầu xin Kyu bỏ qua cho anh, có lẽ chúng ta sẽ quay lại từ đầu, bỏ qua hết mọi chuyện !

_Hahahaha, Lee Sungmin , cậu đang kể chuyện cổ tích à ? Cậu tưởng là tôi vẫn còn là một đứa trẻ khờ khạo, tin vào những câu chuyện ảo tưởng đó sao ? Mà cho dù điều đó có thể xảy ra, tôi cũng không bao giờ quay lại, vì gia tộc Kim chúng tôi mỗi khi đã bắt đầu việc gì thì sẽ không bao giờ dừng lại, chỉ được phép tiếp tục, không được phép quay đầu...

Lúc đó Min hiểu được là mình và Kyumin đang ở trong tay một kẻ mất hết nhân tính vì David đã bị lòng thù hận làm cho mù quáng :

_“Không xong rồi, hình như hắn ta không chỉ đơn giản là bắt cóc để tống tiền, mình và con đang ở trong tình trạng hết sức nguy hiểm. Bây giờ mình phải làm sao đây, làm sao có thể cứu lấy mình và con, hãy là bây giờ mình bỏ chạy ? Không, không được, mình làm sao có thể chạy thoát được một tên cao to như hắn, với lại mình còn đang mang thai, hoàn toàn không có sức lực để phản khán. Chưa kể nếu hắn điên lên thì có lẽ ngay cả mạng sống, mình cũng không giữ được ! Làm sao, làm sao đây...”

Lúc đó trong đầu Sungmin rất mâu thuẫn, không biết mình nên làm gì để có thể tìm ra con đường sống cho chính mình và con. Lúc đó một tay của Sungmin xoa xoa chiếc nhẫn bạc đang đeo trên tay mình và cõ lẽ lúc đó trong đầu cậu đã lóe lên một ý tưởng. Sung Min nhẹ nhàng cởi chiếc nhẫn trên tay mình ra rồi lén lén David thả nó xuống đất. Cậu hy vọng rằng nếu như Kyu đến đây thì chắc là anh sẽ phát hiện ra nó. Và chỉ có thế, cậu và Kyumin mới có cơ hội sống sót 

_Appa umma, con là Lee Sungmin, và đứa con mà con đang mang trong bụng là cốt nhục của nhà họ Cho, con không muốn mất nó, con cũng không muốn có lỗi với Kyu và nhà họ Cho. Con cầu xin hai người hãy phù hộ cho Kyu, giúp cho anh ấy đừng mắc bẫy gian kế của David. Xin hãy khiến cho Kyu nhìn thấy chiếc nhẫn... 

End Chap 25


Chap 26

Về phần của Kyu, tuy là trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho hai mẹ con Sungmin nhưng do công ty có rất nhiều hợp đồng cần được giải quyết gấp nên anh đành phải đến công ty để hoàn tất hết những vấn đề đó. Kyu làm việc trong văn phòng mà cứ cách 30ph là anh lại bấm máy gọi về nhà và gọi cho Hae để kiểm tra tin tức của Minnie. Nhưng mọi cố gắng tìm kiếm của cảnh sát đến lúc này vẫn vô hiệu, mặc dù họ đã ra sức điều tra và tìm kiếm nhưng tất cả vẫn chỉ là một con số 0. Lúc giờ nghỉ trưa, trong khi mọi người đều đang thưởng thức bữa trưa của mình một cách ngon lành thì Kyu vẫn ngồi im trên chiếc ghế làm việc của mình, mắt nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, trên đó chính là tấm hình của anh và Minnie đã chụp bằng điện thoại cách đây không lâu trước khi cậu mất tích. Một tấm hình bất ngờ và kỷ niệm ngọt ngào ấy lại ùa về trong suy nghĩ của Kyu...

------------------Flashback----------------- 

Hôm đó là tối thứ bảy, Kyu và Minnie cùng tựa vào nhau trên chiếc ghế sofa ở phòng khách. Trong khi Kyu xem tivi thì Minnie lại dùng dưa leo để đắp lên mắt mình. Lúc đó tự nhiên trong đầu Kyu nghĩ ra một chuyện, anh liền quay qua hỏi Minnie :

_Em yêu à, từ lúc em và anh chính thức yêu nhau tới giờ, hình như chúng ta vẫn chưa chụp chung tấm hình nào phải không ?

_Ưm...chuyện đó hình như là phải !

_Vậy bây giờ...chúng ta làm liền đi, mắc công ngày mai anh lại quên mất !

_Không được, bây giờ em đang bận chăm sóc da mặt, xấu lắm, không chụp được đâu, để lần khác đi !

_Thôi, không sao đâu, bây giờ em đã là của anh rồi, xấu đẹp gì anh không quan tâm đâu !

_Anh không quan tâm nhưng mà em thì quan tâm, ai mà chẳng thích làm đẹp chứ ! À mà ai nói với anh là em là của anh vậy ?

_À…cần gì ai nói, anh tự công bố cũng được mà !

_Ý, chưa chắc đâu, em còn phải suy nghĩ nhiều lắm, anh đừng có mơ nha !

_Gì chứ, đến nước này mà còn suy nghĩ hả ?

_Sao lại không ? Chọn quần áo mà em còn đắn đo suy nghĩ kỹ càng huống chi là chọn chồng chứ !

_ Nhưng em và anh đã…

_Thì có sao đâu, xã hội bây giờ tân tiến lắm không ai để ý chuyện đó đâu !

_Minnie ah, em đừng đùa với anh nha, anh bị cao huyết áp đó !

_Ai thèm đùa với anh, em nói thiệt đó ! Nếu mà từ nay cho đến lúc Kyumin ra đời, anh mà dám đối xử không tốt với em thì em sẽ say goodbye anh đó !

_Trời, vậy mà nãy giờ em làm anh tưởng…

_Tưởng gì, tưởng em sinh Kyumin xong rồi bỏ anh hả ? Anh thiếu tự tin về bản thân mình vậy sao ?

_Không phải, tại thấy em nói nghiêm túc quá nên anh mới sợ…

Lúc đó Minnie lấy hai miếng dưa leo đang đắp trên mắt xuống rồi cậu vòng tay qua cổ Kyu, dịu dàng nói với anh :

_Sợ gì ? Sợ em mất em hả ?

Thấy gương mặt đắc thắng của Sungmin lúc này, Kyu biết là nãy giờ cậu đang trêu mình nhưng anh cũng vòng tay ôm lấy hông của Sung Min ( hay cái bụng bầu 8 tháng) 

_Ờ, sợ mất em đó, được chưa ? Chắc em hài lòng lắm phải không, vì đã thành công trong việc làm anh hoảng sợ mà !

_Hehe, đùa chút thôi mà, làm gì mà nóng thế !

_Sao lại không nóng, chuyện này là chuyện quan trọng, làm sao mà đem ra đùa được !

_Ok, ok, lần sau không đùa thế nữa, em xin lỗi, được chưa honey ?

_Xin lỗi bằng lời không vẫn chưa đủ đâu ?

_Vậy anh muốn gì ?

Khi nghe Minnie nói vậy thì Kyu lấy tay xoa xoa chiếc cằm mình rồi giả bộ lắc đầu :

_Haiz, thứ anh muốn thì hiện giờ em không thể thực hiện được đâu, haha !

_Gì chứ, có việc gì mà em bây giờ không thể thực hiện được ngoại trừ việc sinh Kyumin ra

_Hehe, bây giờ thì chưa được nhưng đợi sau khi em sinh Kyumin ra thì có thể được đó !

Rồi sau đó Kyu ghé sát vào tai Minnie, nói thì thầm :

_Anh muốn được thử...cảm giác yêu em thêm một lần nữa !

Khi nghe xong những lời của Kyu, mặt Sungmin đỏ bừng lên vì mắc cỡ. Sau đó cậu lấy tay cấu người Kyu một cái đau điếng, trong khi mặt cứ cúi xuống :

_Yahh, sao em cấu anh ?

_Anh đó, suốt ngày cứ nghĩ mấy chuyện gì đâu !

_Chuyện gì đâu là sao ? Đó là chuyện quan trọng mà !

_Không biết, em nói chuyện gì đâu là chuyện gì đâu !

_Sao, em mắc cỡ hả ? Không nhìn anh mà cứ cúi xuống là sao ?

Kyu vừa trêu Minnie vừa lấy tay nâng gương mặt bầu bĩnh đang đỏ bừng của Sungmin lên nhưng cậu vẫn kiên quyết chống trả lại và lấy hai tay che mặt mình 

_Không, hiện giờ em không khỏe, đừng chọc em nữa !

_Không được, phải cho anh xem mặt em thế nào, sao lại che mặt,hehe

Cuối cùng thì Kyu cũng đã thành công gỡ được tay Minnie ra khỏi mặt cậu. Lúc Kyu nhìn thấy hai gò má đỏ ửng vì mắc cỡ của Sungmin thì anh liền bật cười :

_Minnie...hahaha...anh không ngờ...mặt em lúc mắc cỡ lại đáng yêu như thế...hahahaha

_Anh mà còn cười nữa là em giận thật đó ! Tại anh mà mặt em như vậy chứ bộ !

_Hahaha, em đừng chống chế nữa, anh có làm gì đâu, tại em nhạy cảm quá thôi !

_Không biết, bây giờ em rất là không khỏe, bắt đền anh đó, làm cho mặt em thành ra như vậy ! Anh phải tìm cách làm cho nó hết đỏ đi !

Kyu nở một nụ cười nhẹ và nhanh chóng áp chặt môi mình vào môi Sungmin. Lúc đầu Minnie cũng khá bất ngờ trước nụ hôn của Kyu, mắt cậu cứ trợn tròn lên. Nhưng một lúc sau thì Minnie cũng bắt đầu đáp trả lại nụ hôn bất ngờ của Kyu, môi của hai người từ từ hòa quyện vào nhau, tay Minnie cũng vòng qua ôm chặt lấy cổ của Kyu. Nụ hôn tuy đến khá bất ngờ nhưng lại đem đến cho họ một hương vị ngọt ngào. Một lúc sau, nhân lúc Sungmin không chú ý do đang ngây ngất với nụ hôn thì Kyu nhẹ nhàng lấy trong túi ra chiếc điện thoại của mình, rồi anh từ từ đưa máy lên và chụp. Tiếng “tách” của máy đã làm Sungmin bất ngờ, cậu nhanh chóng quay qua thì thấy người đang dùng điện thoại chụp hình không ai khác ngoài Kyu. Lúc đó Kyu nhe răng nở một nụ cười hơi gượng trước ánh mắt tức giận của cậu dành cho mình :

_Anh làm gì vậy, sao anh lại chụp hình ?

_À tại anh muốn có hình của chúng ta trong điện thoại thôi mà !

_Vậy nãy giờ anh bày ra trò này để gạt em hả ?

_Không, không phải vậy đâu ! Tình cờ thôi, tự nhiên lúc nãy anh nghĩ ra thôi mà !

_Tình cờ hả, làm sao tin được đây chứ, làm gì có ai đang hôn mà lại suy nghĩ đến mấy chuyện đó chứ !

_Không, thiệt mà, chỉ là vô tình thôi, không phải cố ý đâu, hihi, em xem nè, hình cũng đẹp chứ bộ, rất tình cảm và tự nhiên, hahaha

_Đẹp gì mà đẹp, có nhìn thấy rõ mặt ai đâu mà đẹp !

_Không đâu, anh thấy cũng đẹp mà, hay giờ mình chụp lại đi, lần này không chụp lén nữa nên sẽ thấy được rõ mặt thôi !

_Không biết !

_Vậy là em đồng ý rồi nha, ghé sát đầu vô đây !

Nói xong Kyu liền kéo Minnie lại sát bên mình, Minnie ngoài mặt không quan tâm nhưng trong lòng cũng rất hứng thú khi cùng chụp hình với Kyu. Sau đó họ đã chụp với nhau rất nhiều hình, có tấm chụp thẳng, có tấm Kyu lén hôn má cậu, cũng có tấm Minnie hôn lại má Kyu. Đó là một kỷ niệm ngọt ngào mà có lẽ cả hai sẽ không thể nào quên được !

------------------End of Flashback-----------------
End chap 26

No comments:

Post a Comment