Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

20 October 2012

(HaeHyuk, KyuMin) - Don't... (T1) - MA - Shortfic


* Tác giả: Kimngan
(Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của tác giả)
Tập 1

Eunhyuk đan hai tay vào với nhau để trước miệng , hứng lấy từng đợt không khí lạnh buốt phả ra từ cuống họng. Môi cậu đã gần như tê cứng lại còn thân hình không ngừng run lên bần bật. Mới đầu đông mà sao lại lạnh như thế này cơ chứ? Gió cứ thổi thốc từng đợt lạnh buốt vào khuôn mặt xinh đẹp đã tái mét. Bây giờ là hơn 10h tối và trời thì rét như thế, cớ gì mà cậu lại phải đứng co ro ở một nơi tối tăm này thay vì bỏ quách về nhà mà vùi mình vào chăn ấm đệm êm.

Cậu đang đợi khách…

Đúng vậy…cậu là call boy.

Một call boy thì luôn có rất nhiều lý do để biện hộ cho việc làm bị coi là cặn bã trong xã hội như thế này. Cậu cũng có rất nhiều lý do: cha mẹ cậu mất sớm, cậu phải lo đủ thứ tiền trong gia đình, các khoản nợ và nuôi một đứa em trai đang học đại học. Cậu không đủ giỏi để tìm một công việc tử tế đủ sức chi trả cho từng ấy thứ. Nói chung thì những lý do trên nói ra thì ai cũng chỉ nói là ngụy biện thôi. Cậu cũng không quan tâm nhiều về miệng lưỡi thế gian, đơn giản vì sự thực cậu rất cần tiền.

Mai là phải đóng tiền nhà kèm theo rất nhiều các khoản sinh hoạt phí khác, vì thế đêm nay cậu cần có khách, cậu đã nhẵn túi vì đợt thực tế vừa rồi của em trai cậu. Mà nói ra mới nhớ…SungMin cũng sắp phải nộp tiền học phí rồi.

Eunhyuk thở dài, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay đã cũ kỹ của mình. Đã 10h30’ rồi. Có lẽ lạnh như vầy cũng chẳng có ai ra đường tìm thú tiêu khiển cả. Chắc phải nói khó với bà chủ nhà cho cậu khất tiền thôi. Nghĩ thế Eunhyuk nấn ná thêm khoảng 10’ nữa rồi cuối cùng cũng phải rời bước khỏi nơi mình đang đứng.

Nhưng thật may cho cậu vì đã cố đứng thêm 10’ nữa vì khi cậu chỉ mới bước được 2, 3 bước thì một chiếc xe trờ tới trước mặt cậu. Eunhyuk trố mắt nhìn chiếc xe limousine đen bóng đứng áng ngữ trước mặt. Chiếc kính chắn hạ xuống và một người đàn ông thò mặt ra:

- Lên xe đi! Ông ta nói rồi hất đầu về phía sau.

Eunhyuk nuốt nước bọt, người đàn ông này chắc cũng phải hơn 70 rồi chứ không thể trẻ hơn, dựa vào mái đầu hói trắng bạc và số nếp nhăn trên khuôn mặt.

- Thôi kệ! Ông ta đi xe sang trọng đến nhường này thì chắc cũng có thể trả cho mình hậu hĩnh.

Cậu tự nhủ rồi bước lên xe. Ngay khi chui vào bên trong một cảm giác ấm áp lan nhanh đến từng tế bào trong cơ thể cậu. Trong xe khá tối và thoang thoảng mùi trầm hương ngọt lành. Sau khi mắt quen dần với bóng tối, Eunhyuk lại nuốt nước bọt lần thứ hai, chỉ là thân xe ô tô thôi mà có cần nhiều thứ vậy không: quầy rượu, dàn âm thanh và cả một bộ salon đắt tiền. Nó còn đẹp gấp tỉ lần cái nhà trọ ọp ẹp của cậu.

- Này! Cậu ngắm xong chưa vậy?

Một giọng nói bất thình lình vang lên đằng sau lưng cậu. Eunhyuk quay phắt lại và nhận ra có một người đàn ông đang ngồi ngay đằng sau cậu, tay lắc lư một ly rượu. Cảnh tranh sáng tranh tối trong xe khiến cậu không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người đàn ông đó nhưng cậu có thể chắc chắn đó không phải ông lão vừa rồi. Dựa vào giọng nói thì có lẽ người này còn khá trẻ, có lẽ chỉ hơn cậu 1, 2 tuổi gì đó.

- Xin lỗi! Cậu lúng túng nói nhưng người đàn ông đó có vẻ không quan tâm lắm. Anh ta uể oải vẫy tay ra hiệu cậu tới chỗ anh ta. Eunhyuk chậm chạp đi về phía người đàn ông. Bây giờ cậu có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt người đàn ông đó. Không hoàn toàn nhưng có thể khẳng định anh ta rất…rất đẹp trai. Một vẻ đẹp sang trọng và cao quý.

- Ngồi xuống đi! Anh ta ra lệnh và đập nhẹ tay về phía khoảng trống bên phải anh ta. Eunhyuk thận trọng gật đầu rồi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh ta. Cậu đan chặt hai bàn tay vào với nhau, rụt rè liếc mắt nhìn người đàn ông lạ mặt.

- Này! Người đàn ông đột ngột lên tiếng, anh ta nhấp chút rượu rồi tiếp tục. - Cậu có thực sự là call boy không vậy? Sao tôi có cảm giác cậu như cô dâu mới về nhà chồng vậy?

Khuôn mặt Eunhyuk chợt đỏ ửng. Cậu cắn môi cho một biểu cảm không gì dễ thương hơn nữa.

Người đàn ông nhếch mép cười, không thể tin được một kẻ như cậu lại có được thứ biểu cảm trong sáng đến nhường ấy. Không phải cảm giác ngây thơ giả tạo khi anh đối diện với những cô gái danh giá anh quen biết trong các bữa tiệc. Cậu bé với đôi mắt một mí này khiến anh thực sự thích thú. Sau một ngày dài vật lộn với hàng trăm thứ giấy tờ, tối đến phải cười nói với một cô gái mà cha mẹ ngắm làm hôn thê khiến cho anh cảm thấy rất mệt mỏi và chỉ muốn tìm chút tiêu khiển khi nhìn thấy cậu đứng co ro bên đường.

Anh nheo mắt khi nhận ra cậu vẫn đang cắn môi đầy lo lắng không dám nhìn thẳng vào anh. Đôi môi đỏ hồng, căng mọng như một trái cherry. Nó sẽ có vị thế nào nếu anh nếm thử nó nhỉ? Nghĩ là làm, anh nhanh chóng vào tay qua gáy, kéo cậu lại gần mình và đặt lên môi cậu một nụ hôn. Quá bất ngờ, Eunhyuk đã có hành động gần như phản kháng khi đặt hai tay lên ngực anh và lùi người lại phía sau. Nhưng anh dường như khá chuyên nghiệp trong chuyện này, ngay lập tức đưa lưỡi liếm lên đôi môi đang khô lại vì lạnh.

Eunhyuk bật lên một tiếng rên khẽ, khiến đôi môi hé mở và không bỏ qua cơ hội đó, anh luồn lưỡi mình vào bên trong, càn quét khắp nơi trong khoang miệng cậu và cố gắng cuộn lấy cái lưỡi của cậu. Eunhyuk sau thời gian đầu quá bất ngờ cũng dần lấy lại bình tĩnh, đáp trả lại anh một cách chuyên nghiệp. Dù gì anh ta cũng là khách và cậu muốn phục vụ anh ta thật tốt.

Vẫn không tách môi ra khỏi nhau, anh bắt đầu để tay lượn lờ khám phá những thứ khác ở bên dưới lớp vải quần áo của cậu ta. Khi những ngón tay đầu tiên chạm vào làn da trần lành lạnh của Eunhyuk, anh đã khẳng định được cậu chắc chắn là một kẻ lừa đảo mà. Khác với thứ vải thô kệch và rẻ tiền cậu ta khoác lên người, làn da mịn màng này còn mượt mà hơn lụa, cứ trôi tuột trên những đầu ngón tay anh như mây trôi nước chảy.

- Uhm…Uhm… Eunhyuk ưỡn người ra phía trước, những tiếng rên rỉ bắt đầu vuột ra khỏi khuôn miệng không sao kiểm soát được khi những ngón tay thảnh mảnh kia chơi đùa với đầu nhũ của cậu. Hai tay cậu bấu chặt lấy vai áo anh, vò nó đến độ nhàu nhĩ. Chưa bao giờ cậu lại bị động đến mức như thế, không thể làm gì ngoài rên la và ngọ nguậy. Nhưng quả thật đôi môi và đôi tay anh như có ma thuật, nó khiến đầu óc cậu quay cuồng và cơ thể thì lúng túng như thể đây là lần đầu tiên của cậu vậy.

Anh dứt môi khỏi cậu khi nhận thấy cả hai bắt đầu thiếu dưỡng khí. Cậu thở hổn hển và nhìn chằm chằm vào anh. Đôi mắt đen láy cứ nhìn, khiến trong anh đột nhiên dâng lên một cảm giác tội lỗi khó tả, giống như anh đang cố chiếm đoạt một cậu bé hãy còn trinh vậy. Tuy vậy cảm giác đó cũng qua nhanh khi cậu chủ động áp sát vào anh, phả từng luồng hơi thở ấm nóng mang theo mùi vị đầy kích thích khiến ham muốn trong anh trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Anh đè nghiến cậu ra salon rồi nhanh chóng mút lấy vùng da cổ ngon lành trước mắt, tay bắt đầu tháo bung từng chiếc cúc áo của cậu rồi không ngừng liếm láp từng mảng da thịt trắng hồng lộ ra trước mắt anh. Cậu giật bắn mình khi chiếc lưỡi ẩm ướt của anh chạm vào đầu nhũ của cậu. Mắt cậu mờ đi vì cảm giác lâng lâng ẩm ướt anh tạo ra trên ngực cậu. Cậu lắc nhẹ hông khi tay anh chạm đến cạp quần cậu và chậm rãi cởi chiếc cúc quần bằng đồng khiến trái tim cậu đập mạnh như bị bệnh và cảm giác ngượng ngập đột nhiên tràn ngập trong trí óc cậu.

“Cái điên khùng gì đang diễn ra thế này? Mình bị làm sao vậy chứ?”

Eunhyuk bật lên một tiếng rên cố kiềm chế khi anh chỉ bằng một động tác nhanh gọn và dứt khoát đã kéo tuột cái quần dài và cả quần lót ra khỏi đôi chân của cậu. Cậu rùng mình khi bàn tay anh vuốt ve dọc theo đùi non của cậu. Hôn nhẹ lên cổ cậu, anh nhếch mép cười nhạt:

- Thế này giống như cậu là khách còn tôi mới là người phục vụ vậy!

Câu nói của anh kéo giật cậu ra khỏi cảm giác đê mê ma thuật. Cậu chớp mắt nhìn anh ngả người ra đằng sau trong một tư thế thoải mái, đầu hơi ngửa ra sau chờ đợi. Hiểu ý, chậm chạp cậu tiến lại gần và ngồi trên bụng anh. Anh ấy là khách, vì thế mình nên phục vụ anh ấy thật tốt. Với ý nghĩ như thế, cậu cúi xuống liếm láp lên cổ anh, nhỏ nhẹ như một chú mèo liếm sữa, đồng thời đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt đắt tiền ra khỏi cổ anh, tay còn lại đã luồn vào trong vuốt ve trên bụng anh. Cậu khịt mũi khi mân mê những ngón tay trên cơ bụng rắn chắc của anh, tủi thân nghĩ đến thân hình gầy gò của bản thân, đáng lẽ không nên nghe theo lời con thỏ béo kia với cái triết lý chỉ ăn bánh kem thôi cũng sống được của nó.

Từng chiếc cúc áo dần được tháo bung ra, giúp cậu có thể chiêm ngưỡng được hết phần cơ thể quyến rũ đậm chất nam tính của anh. Cậu rê lưỡi trên khuôn ngực trần, kéo lê từng vệt nước bọt ngắn hay dài. Mái tóc mền mại như tơ không ngừng cọ vào làn da khiến anh nhột nhạt mà không kém phần thích thú, mặc nhiên hưởng thụ sự khoái cảm cậu mang tới. Đặt tay lên khóa quần, cảm nhận phần đàn ông cương cứng của anh sau lớp vải quần, cậu lại thấy hơi e dè. Thật lạ, trước giờ khách đối với cậu chỉ là họ cho cậu tiền vì thế cậu phải trả lại cho họ cái gì đó. Những đêm mây mưa như thế với cậu là công việc, chưa bao giờ cậu có khoái cảm hay thích thú gì việc này. Mỗi khi bắt đầu cậu đều nhắm mắt hy vọng nó mau kết thúc. Nhưng ở người đàn ông này lại có gì đó rất lạ, nó khiến cậu trong phút chốc bị mê hoặc và ngọn lửa dục vọng dâng lên một cách vô cớ. Nó khiến cậu xấu hổ nhưng đồng thời bị kích thích đến cao độ. Cẩn thận tháo bỏ nốt lớp vải cuối cùng trên người anh, cậu đang chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể tuyệt mỹ của anh. Thật sự thấy choáng ngợp trước thành viên to lớn và tràn đầy kiêu hãnh của anh. Cẩn thận cậu đưa tay vuốt ve thành viên của anh, nhịp nhàng với nhịp chậm rồi tăng dần tốc độ cùng lúc với những tiếng rên nho nhỏ thỏa mãn từ anh.

- Đừng chỉ dùng tay cậu như thế! Anh cất giọng trầm đục nhưng đầy tính chất ra lệnh.

Gật đầu hiểu ý, cậu cúi thấp xuống, từ từ há miệng ngậm lấy thành viên của anh. Cậu mút lấy phần đầu thật chậm chạp, tay vẫn vuốt ve phần bên dưới từng nhịp từng nhịp khiến người khác thật sự muốn phát điên lên. Rồi không báo trước cậu nuốt trọn lấy chiều dài thành viên của anh, mút thật mạnh khiến anh không kiềm chế được mà bật ra một tiếng rên lớn, đầu theo quán tính ngửa ra sau. Anh nâng hông lên cao để đạt được sự tiếp xúc tốt hơn. Khuôn miệng ấm nóng của cậu thực sự làm anh hóa điên vì những khoái cảm nó mang đến, nó tuyệt hơn bất cứ lần nào trước đây của anh.

- Chết tiệt! Anh chửi thầm trong đầu. - Cậu ta thật sự giỏi trong việc này!

Nhanh như cắt, anh kéo cậu lên, đối diện với mình, chiêm ngưỡng vẻ đẹp ma mị của cậu lúc này. Đôi môi sưng đỏ lên đầy quyến rũ, một vài giọt dịch trắng vẫn đọng lại trên khóe môi, hai má đỏ hồng, đôi mắt lim dim và mái tóc đỏ đã rối bù. Chỉ ngắm nhìn thôi cũng khiến anh suýt ra vì cái vẻ “ngon lành” của người đối diện. Đặt ba ngón tay của mình lên miệng cậu, anh nhếch mép cười:

- Cậu là loại dâm đãng gì vậy?

Không đáp lại câu nói đầy khiêu khích của anh, câu chỉ mỉm cười và từ tốn mút lấy từng ngón tay của anh, thấm ướt chúng bằng nước bọt của mình. Vừa nhấm nháp chút whisky, anh vừa tự thả lỏng cơ thể và ngắm nhìn thật cẩn thận con người trước mặt. Cậu ta không quá đẹp nhưng lại thừa quyến rũ với cái cách cậu ta mút những ngón tay anh như một chú mèo, làn da trắng hồng vương vấn hương vị dâu tây ngòn ngọt khiến cậu ta trông thật trong sáng dù tất nhiên cậu ta không ngây thơ chút nào.

- Nhà cậu ở đâu? Anh bất ngờ hỏi khi rút những ngón tay ra khỏi miệng cậu. Eunhyuk ngạc nhiên nhìn anh nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời:

- Khu X ở phía đông Seoul!

Anh nhướn mày khi nghe câu trả lời và cậu nói thật cậu không thích điều đó chút nào. Đương nhiên cậu biết những người như anh không bao giờ đặt chân đến nơi đó, khu dành cho những người có thu nhập thấp, một khu ổ chuột tại Seoul.

Ấn vào cái nút đỏ ngay cạnh mình, anh nói nhỏ:

- Bác Lee! Khu X, đông Seoul!

Cậu tròn mắt vì ngạc nhiên, đang định mở miệng thì anh đã kéo cậu lại và hôn lên môi cậu. Một nụ hôn cay xè vị whisky nhưng lại lẫn đâu đó vị thanh mát của táo và bạc hà. Cậu không biết uống rượu nhưng hai thứ sau thì cậu thích.

- Ahhh…

Một tiếng rên vuột ra khỏi môi cậu nhưng nhanh chóng bị anh nuốt lấy. Người cậu khẽ run lên khi một ngón tay lành lạnh ẩm ướt của anh xâm chiếm lấy nơi cửa mình chật chội của cậu.

- Uh…uh…

Cậu cắn chặt môi khi sự xâm nhập ngày càng trở nên mạnh bạo và đôi môi anh lúc này đã chuyển lên nhấm nháp vành tai nhạy cảm của cậu như cố gắng dụ dỗ cậu quên đi cơn đau phía bên dưới.

Điều này thật sự lạ lùng…

Chưa một ai lại dịu dàng với cậu như thế. Họ chỉ đơn thuần nghĩ đến khoái cảm của bản thân. Không một ai quan tâm đến cậu như thế này cả. Cảm giác lạ lùng xen lẫn chút gì vui sướng.

Khi nhận thấy lối vào của cậu đã giãn ra đủ để đón tiếp thành viên của mình, anh rút những ngón tay ra và đặt cậu nằm xuống salon. Chất da thuộc lạnh lẽo khiến cậu bất giác rùng mình nhưng điều đó nhanh chóng qua đi khi làn da mền mại và ấm áp của anh ôm lấy cậu. Nhẹ nhàng hết mức có thể, anh đẩy thành viên của mình xâm nhập bên trong cậu. Cơn đau ban đầu thì lúc nào cũng vậy, những người khác thì vốn không quan tâm đến những gì cậu phải chịu đựng, hầu hết là cậu tự cắn răng nuốt cơn đau đó vào trong lòng thôi nhưng anh lại khác. Không vội vã, thật dịu dàng anh luồn tay xuống dưới vuốt ve tấm lưng trần run rẩy của cậu, cố gắng giúp cậu phân tán cơn đau phía bên dưới. Vừa hôn lên tai cậu, anh vừa nhăn mặt suy nghĩ xem hôm nay mình có ăn nhầm cái gì không mà lại tốn công đi làm đủ thứ như thế này cho một kẻ đang bán thân vì tiền. Chỉ biết anh muốn vậy, cách đối xử anh chưa từng dành cho bất cứ ai trước đây giờ lại đem tất cả sự quan tâm cho một kẻ xa lạ. Nhưng nói gì thì nói, bên trong cậu thực sự ấm quá, lối vào của cậu ta ôm chặt lấy anh khiến anh mụ người đi trong cảm giác hưng phấn.

Eunhyuk thở mạnh, cậu đã bắt đầu quen với sự xâm nhập của anh và nơi đó của cậu nhộn nhạo đòi hỏi được lấp đầy. Vòng tay ôm lấy cổ anh, cậu lắc nhẹ hông như một tín hiệu cho sự bắt đầu. Anh đẩy nhẹ vào bên trong thăm dò và nhận được những tiếng rên hưởng ứng của cậu. Cảm giác thít chặt này quá tuyệt, anh rút nhẹ ra rồi đẩy vào lại với cường độ nhanh hơn,càng lúc càng nhanh trong tiếng rên rỉ ồn ào của cậu. Không gian lạnh buốt lập tức được hâm nóng bởi những âm thanh cọ xát của da thịt, tiếng rên rĩ thỏa mãn đến từ hai người. Eunhyuk giật nảy mình khi anh lần đầu chạm vào vùng nhạy cảm thẳm sâu bên trong cậu. Nhận ra điều đó, anh tăng tốc nhanh hơn tấn công vào nơi đó nhằm đi đến tột cùng khoái cảm.

- Ah….Ah….

Eunhyuk gần như hét lên, phần dưới cậu như bị đốt cháy. Ôm chặt lấy tấm lưng trần đã ướt đẫm của anh, cậu đẩy hông nhanh cùng nhịp với anh, trong phút chốc cả hai như hòa làm một. Anh chợt nhìn sâu vào mắt cậu, màu đen láy mênh mông trong đáy mắt to tròn kia khiến cơ thể anh như tan chảy trong khoái cảm lạ lùng. Cảm giác đó là gì anh không sao định nghĩa được, chỉ biết chắc chắn đây là lần đầu anh trải qua và nó thực sự tuyệt.

Với một nhịp đẩy sau cùng, Eunhyuk bùng nổ trên bụng anh, và sau đó chỉ tích tắc anh tuôn trào bên trong cậu. Thứ dịch ấm áp như chảy sâu đến từng tế bào trong cơ thể khiến cậu như muốn thời gian dừng lại để giây phút này không bao giờ biến mất. Cố gắng giữ bình tĩnh từ đỉnh điểm, anh khẽ gục mặt vào cổ cậu, phả từng hơi thở nóng bỏng da vào cơ thể nhạy cảm của cậu, khiến cậu phải cố gắng lắm mới không bị kích thích một lần nữa.

- Cause you’re so beautiful………

Một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên. Không thay đổi tư thế, anh mò mẫn lấy chiếc điện thoại trong túi áo vest nằm dưới sàn ngay gần đó.

- Alo?

- LEE DONG HAE!…. Một giọng nữ cao đầy tức giận vang lên khiến cả anh và cậu không khỏi giật mình. Anh nhanh chóng ngồi dậy, rút mình ra khỏi cậu, dòng dịch trắng tuôn ra ào ạt giữa hai chân cậu, thấm ướt cả bộ salon đắt tiền. Eunhyuk cũng nhanh chóng ngồi dậy, cúi xuống nhặt nhạnh quần áo của mình. Khuôn mặt chợt ửng hồng:

- Thì ra anh ấy tên là Donghae! Một cái tên thật đẹp!

Donghae uể oải tựa người vào thành salon:

- Mẹ! Có chuyện gì vậy?

- ĐÃ HƠN 11H RỒI ĐẤY…CON LÀM GÌ MÀ CHƯA VỀ HẢ? Giọng người phụ nữ vẫn oang oang tức giận khiến cậu cũng có thể nghe rõ dù anh không có bật loa ngoài. - MÀ SAO CON LẠI DÁM ĐỂ JESSICA VỀ NHÀ MỘT MÌNH CHỨ? MẸ ĐÃ DẶN THẾ NÀO MÀ CON….

- Được rồi mẹ! Con về bây giờ đây!

Anh chán nản đáp lại rồi nhanh chóng cúp máy trước khi tai anh gặp vấn đề vì bà mẹ của mình. Ngước mắt lên nhìn, Donghae nhận ra Eunhyuk đã quần áo chỉnh tề đứng trước mắt anh. Rút chiếc ví để trong cặp , anh lấy hết số tiền mặt trong đó ra đưa cho cậu. Hình như là 1 hay 2 triệu won gì đó, anh cũng không nhớ rõ cho lắm. Cầm lấy tiền bằng hai tay một cách khá lễ phép, lí nhí nói:

- Cám ơn anh!

- Cậu chủ! Đến nơi rồi ạ! Một giọng nói vang lên và cánh cửa xe tự động bật mở. Eunhyuk nhanh chóng bước xuống khỏi xe, không quên chào tạm biệt anh.

Nắm chặt số tiền trong tay, cậu thẫn thờ nhìn theo xe đến khi nó khuất dạng sau những ánh đèn đêm trước khi nhận ra mình đang đứng trước khu nhà nơi cậu trọ.

- Lee Donghae! Cậu lẩm nhẩm lại cái tên trước khi bước đi. Có lẽ cậu sẽ chẳng bao giờ quên cái tên này cũng như đêm hôm nay dù rằng cậu biết mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh một lần nữa.

—————————

Chiếc limousine đen bóng đi như bay trên đường. Donghae vừa nhìn ra ngoài đường vừa nhấm nháp một chút rượu Whisky thượng hạng. Nó thật sự nhạt thếch so với hương vị quyến rũ trên da thịt của cậu. Khẽ liếm môi, anh ấn cái nút đỏ:

- Bác Lee!

- Dạ! Thưa cậu chủ?

- Bác nhớ mặt cậu bé vừa rồi chứ?

- Vâng!

- Đừng để bất cứ ai đến gần cậu ta! Bác hiểu ý tôi chứ?

- Tôi hiểu! Thưa cậu chủ!

Mỉm cười thỏa mãn, anh đổ hết phần còn lại của ly rượu xuống sàn. Thứ vô vị này thật không đáng uống chút nào.

Gương mặt của Eunhyuk liên tục thay đổi từ khó tin sang không thể hiểu được và cuối cùng kết thúc bằng biểu cảm là dấu hỏi chấm to đùng cùng câu hỏi ngớ ngẩn “ anh ta thực sự giàu đến thế sao?”

Lý do của những cái rất khó hiểu trên là việc Eunhyuk đang đếm số tiền Donghae boa cho cậu: “ 1 triệu 300 ngàn won ” cho một lần ngủ với cậu sao? Anh ta thật sự thừa tiền mà! Cậu sụt sịt cất số tiền đó vào ví và thầm trách ông trời về sự bất công của ông ta. Donghae có tất cả mọi thứ : giàu có, điển trai, phóng khoáng và….uhm…làm chuyện đó cũng giỏi nữa. Eunhyuk chợt đỏ mặt khi nghĩ lại. Chỉ mới khoảng 30’ trước đây thôi mà cậu cứ nghĩ nó là một giấc mơ đến từ nơi tận cùng của thế giới vậy. Nghĩ lại anh với cậu vốn đâu có cùng đẳng cấp.

- Hyukie?

Một giọng nói ngái ngủ vang lên kèm theo là tiếng dép bông va loẹt quẹt vào nhau. Eunhyuk giật mình quay lại. Đó là Sungmin – em trai song sinh của cậu.

- Minnie! Eunhyuk mỉm cười đi về phía Sungmin đang dụi dụi mắt như một chú mèo lười. - Hyukie làm Minnie thức giấc à? Xin lỗi nhé!

Sungmin lắc đầu quầy quậy nói nhỏ:

- Hyukie bảo hôm nay làm thêm giờ nên sẽ về muộn, Minnie muốn đợi Hyukie về nhưng lại ngủ quên mất. Minnie mới phải xin lỗi!

Eunhyuk mỉm cười với đứa em sinh đôi của mình, cậu xoa đầu Sungmin:

- Không sao mà! Mà lần sau nếu Hyukie về muộn thì Minnie cứ đi ngủ trước đi, không phải đợi đâu!

Sungmin lắc đầu quầy quậy, nắm lấy vạt áo Eunhyuk, nói:

- Vì Minnie mà Hyukie phải đi làm vất vả như vậy. Minnie thấy có lỗi lắm. Minnie thật vô dụng mà!

Sungmin sụt sùi, mắt ươn ướt như sắp khóc. Thấy thế Eunhyuk liền ôm cậu vào lòng, vỗ vỗ lên lưng Sungmin dỗ dành:

- Minnie đừng nói thế, Minnie có biết Minnie quan trọng với Hyukie như thế nào không? Hyukie muốn mọi điều tốt đẹp nhất cho Minnie. Minnie đừng nghĩ nhiều. Mà Hyukie cũng chỉ nuôi Minnie đến khi Minnie kiếm được việc thôi, sau đó Minnie sẽ phải nuôi Hyukie!

Eunhyuk cười nhẹ, nhéo mũi Sungmin. Sungmin cũng cười, cậu vòng tay ôm lấy người anh song sinh của mình, nói nhỏ:

- Nhất định Minnie sẽ kiếm thật nhiều tiền để nuôi Hyukie!

Ôm chặt hơn lấy Sungmin, Eunhyuk nhắm mắt đung đưa người nhè nhẹ. Sau khi cha mẹ cậu qua đời, cậu chỉ còn một người thân duy nhất là Sungmin. Đối với cậu Sungmin là tất cả, cậu muốn đem lại những điều tốt nhất cho cậu ấy, muốn cuộc sống của Sungmin luôn tràn ngập tiếng cười. Để làm được điều đó cậu sẵn sàng đánh đổi tất cả, kể cả khi phải làm công việc bán thân bẩn thỉu đó cậu cũng cam lòng. Sungmin chợt bật dậy ra khỏi lòng cậu, mắt hấp háy nói:

- Hyukie có đói không? Hôm nay Minnie đã nấu món cháo bí ngon tuyệt vời, Hyukie ăn nhé?

Eunhyuk cười toét miệng, đáp lại:

- Ăn chứ! Đói đến chết mất! Rồi dõi theo dáng loăng quăng của Sungmin, lòng cậu thấy yên bình hẳn.

—————————–

Eunhyuk thở dài, cậu đếm lại số tiền mình còn, nó không đủ để cậu trả nợ, đã đến kỳ hạn rồi. Gia đình cậu vốn đã không dư dả gì, cha mẹ cậu lại qua đời quá bất ngờ sau tai nạn giao thông, để lại hàng loạt những khoản nợ trên vai đứa con trai yếu đuối. Eunhyuk thở dài, cậu nhìn ra bầu trời xám xịt của mùa đông. Có lẽ cậu phải đi khách nữa rồi. Ý nghĩ đến mà trong lòng cậu dấy lên một sự khó chịu khôn tả, khiến dạ dày quặn lên đau nhói. Cố gắng nén tiếng thở dài thứ hai, cậu với tay lấy cái áo khoác và đi ra khỏi nhà. Cậu lang thang trên những con đường vắng tanh, khô nẻ vì lạnh, người hơi co lại tránh những đợt gió thổi thốc qua. Đã hai tuần kể từ ngày hôm đó. Eunhyuk vẫn còn nhớ rất rõ từng chi tiết của những gì đã diễn ra. Nụ hôn nồng nàn, những cử chỉ mơn trớn và những chuyển động mạnh mẽ của anh bên trong cậu. Nó đã khiến cậu say mê như thế nào, sung sướng đến tột đỉnh và cảm giác ấm áp khi anh ôm cậu. Mùi hương bạc hà thơm mát trên cơ thể anh. Cậu nhớ, nhớ tất cả. Nó thực sự như một giấc mơ, một giấc mơ đẹp. Eunhyuk dựa người vào cái cây quen thuộc và chờ đợi. Chờ đợi trong sự chán ghét và cảm giác thất vọng tràn ứ trong bụng. Gió thổi càng lúc càng mạnh. Người cậu run lên bần bật. Đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi mà cậu không có một người khách nào cả. Trời càng lúc càng khuya và cậu bắt đầu thấy mệt. Ngồi xổm xuống đất, đầu ngả lên tay, cậu hơi nhắm mắt lại.

Donghae mỉm cười mơ hồ khi nhìn con người đang co ro dưới gốc cây trụi lá kia. Hôm nay anh đi một chiếc xe audi đen sang trọng, đang đỗ tại một góc khuất tầm mắt cậu.

Anh chống cằm nhìn lơ đễnh. Càng nhìn anh càng thấy cậu đẹp, một vẻ đẹp vừa quyến rũ, vừa ngây thơ. Vẻ đẹp khiến anh say mê, không sao dứt ra được. Donghae cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, chỉ biết ngay tại thời điểm nay anh không muốn bất cứ ai, ngoại trừ anh được đụng vào cậu.

Eunhyuk mệt mỏi lê chân trên con đường trở về nhà. Chẳng hiểu sao đã hơn một tuần nay cậu không một vị khách nào. Hôm nay cũng thế. Tuy mới hơn 9h tối nhưng cậu đã thấy chán nản quá mức. Ngày mai đã là hạn phải trả nợ rồi nhưng cậu vẫn không có tiền, cậu chẳng còn biết làm gì nữa.

- ĐÙNG! Một tiếng sét rạch ngang bầu trời kèm theo tiếng sấm nổ muốn rách tai. Eunhyuk giật thốt , quay ngoắt lại ngước mắt lên trời nhìn. Và khi cậu chưa kịp chớp mắt, trời đã đổ mưa xối xả. Cái quái gì đang diễn ra vậy? Nói mưa là mưa ngay được. vừa lấy tay che đầu, Eunhyuk vừa chạy đến trú tạm tại một mái hiên nho nhỏ. Cậu chửi thầm trong bụng một kẻ nào đó đã khiến mình xui xẻo đến thế này. ( dù cậu không biết có kẻ đó không! Donghae : hắt xìiiii….). Mùa đông mà sao mưa như trút nước thế này, khiến cậu ướt như con chuột lột. Eunhyuk đứng run lẩy bẩy và phân vân nghĩ xem mình có nên đội mưa về nhà hay không, vì dù sao cậu cũng không còn khô nữa. Đúng lúc cậu quyết định và chuẩn bị tư thế sẵn sàng chạy về nhà thì…

- OẠP!

Eunhyuk đứng như trời trồng. Một chiếc xe audi đen vừa chạy ngang qua, và hậu quả là nước mưa đọng vũng dưới đất bắn tất cả lên người cậu. Eunhyuk không thể hiểu nổi mình đã làm gì sai mà phải chịu vận đen đến mức này. Nhưng ngay sau đó chiếc xe đi giật lùi lại về phía cậu, ý nghĩ kia lập tức phụt tắt. Một chàng trai bước xuống khỏi xe, tiến về phía cậu:

- Xin lỗi, tôi đã không nhìn thấy cậu, cậu không….

Chợt Donghae im bặt khi nhận ra người đứng trước mặt mình là ai. Hôm nay do vướng vào một cuộc hẹn với vị đối tác khó tính nên anh kết thúc công việc khá muộn. Nhưng kết quả lại mỹ mãn nên anh rất vui và đột nhiên anh lại muốn gặp cậu. Trời không phụ lòng người, bây giờ cậu đang đứng trước mặt anh, ướt nhẹp một cách quyến rũ. Từng lọn tóc đỏ bết lại dính chặt vào gương mặt. Những giọt nước mưa lăn dài từ trán xuống dưới, chui tọt vào miệng hay xuống sâu hơn nữa, biến mất bên dưới chiếc cổ trắng ngần gợi cảm. Donghae thở hắt ra, anh đang bị kích thích. Vòng tay ra sau ôm lấy gáy cậu, anh cất tiếng, giọng nói hơi khàn đi:

- Chúng ta lại gặp nhau!

Rồi bất ngờ kéo cậu về phía mình, đặt lên môi cậu một nụ hôn sâu và thèm khát.

Trời mưa mỗi lúc một lớn. Con đường nhỏ vắng tanh không một bóng người.

Eunhyuk trợn tròn mắt vì kinh ngạc. Vẫn chưa kịp hoàn hồn vì lần gặp lại tình cờ này đã lập tức bị shock vì nụ hôn của anh. Nhưng sự ngạc nhiên cũng nhanh chóng qua đi nhường chỗ cho đê mê dục vọng. Eunhyuk dễ dàng đón nhận nụ hôn, cậu mạnh bạo đáp trả anh trong khi Donghae đã vòng tay siết chặt chiếc eo nhỏ đồng thời dồn cậu áp sát vào thân xe. Nước mưa xối xả chảy xuống khắp cơ thể cả hai nhưng không thể làm nguội bớt đi nụ hôn ngày càng trở nên nồng nàn và hoang dại. Eunhyuk thở dốc khi bàn tay nóng hổi của Donghae chạm vào làn da cậu. Người cậu nóng rực lên vì những đụng chạm nhạy cảm của anh. Chỉ mới vài phút trước, cậu còn lạnh run người, cố gắng kéo sát áo vào để tìm hơi ấm vậy mà giờ đây cậu lại muốn lột bỏ tất cả chúng vì cảm giác nhộn nhạo khó chịu. Lồng ngực cậu như muốn vỡ tung ra. Donghae dứt ra khỏi nụ hôn với cậu, chỉ với một động tác đơn giản anh đã kéo phăng chiếc áo khoác ra khỏi người cậu, chiếc áo sơ mi bên trong cũng đã bung hết cúc. Mỹ nhân của anh đang tựa người vào thân xe ôtô, lồng ngực phập phồng vì ham muốn, đôi mắt thì mờ đi vì dục vọng, đôi môi hồng căng mọng khẽ hé mở như đang mời gọi. Donghae nhếch mép cười, anh áp sát vào cậu, cọ từng phần da thịt của cả hai vào với nhau khi bắt đầu hôn lên cổ cậu. Anh mút mát phần da cổ mềm mại, liếm đi những giọt nước chảy dài trên đó. Lần đầu tiên anh biết nước mưa có vị ngọt và phảng phất mùi dâu tây. Eunhyuk ưỡn người rên rỉ, cơ thể mụ đi vì những khoái cảm mới lạ. Tay cậu không ngừng vuốt ve trên ngực và bụng anh. Cậu muốn cảm nhận anh nhiều hơn nữa. Đột nhiên cậu thấy cơ thể mình mất đi sức ép, trở nên nhẹ bẫng, không tự chủ cậu buông ra một tiếng lẩm bẩm trong cuống họng và một cái bĩu môi sexy đến chết người. Anh mỉm cười hôn nhẹ lên môi cậu rồi lập tức mở cửa xe đẩy cậu vào trong, nằm dài trên băng ghế sau, rồi nhanh chóng chui vào nằm đè lên người cậu. Tiếp tục hôn lên môi cậu, anh nôn nóng kéo chiếc quần của cậu xuống trong khi cậu luống cuống giúp anh cởi đồ. Cả hai để vuột ra một tiếng rên thỏa mãn khi hai làn da trần trượt lên nhau. Donghae lại cười, anh hơi nhổm người dậy ấn nút, những ô kính chắn gió màu đen từ từ được kéo lên, giam cậu trong một không gian tối hù, chật hẹp chỉ có cậu, có anh và dục vọng đang dần lớn lên giữa hai người. Lèn tay xuống dưới từ tốn xoa nắn thành viên bé nhỏ đã sớm cương cứng của cậu, anh mỉm cười hài lòng nuốt từng tiếng rên của cậu.

Tiếng mưa càng lúc càng lớn, đập lộp bộp vào cửa kính xe, ngăn cho những tiếng rên rỉ ngày càng ồn ã không thoát ra ngoài không gian rộng lớn.

Hết tập 1

No comments:

Post a Comment