Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn)
[Chủ nhân của Tình yêu lãnh chúa và Lee gia & Địa chủ họ Eun đó mừ ^^]
Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cúi đầu*
Nghiêm cấm đọc chùa dưới mọi hình thức!!!!
DongHae
nhắm mắt lại nghe trái tim mình phản đối. Nhưng Nguyên Hạ mà Siwon để
lại cho hắn thì hắn tuyệt đối phải giữ vững. Qua ngày hôm nay hắn đã
nhận ra sai lầm của mình khi để HyukJae bên cạnh. Danh vị Thái tử của
hắn đang lung lay, thiên hạ của dòng họ Choi có nguy cơ sụp đổ. DongHae
nghiến răng lại, cố nói cho thật rõ ràng.
- Ta muốn… nhìn thấy xác của tên đó ngay bây giờ.
Tập 13: Liều thuốc độc
Tên
thị vệ ngập ngừng nhưng rồi y lập tức dạ một tiếng. Thật sự y không
biết sẽ phải hạ sát HyukJae như thế nào. Với y, HyukJae là Thái tử phi,
và y không thể dửng dưng mà xuống tay với người bề trên của mình.
-
Khoan đã… - Giọng DongHae yếu ớt khi tên thị vệ đã bước ra khỏi gian
phòng, chưa bao giờ hắn thấy ngập ngừng khi hạ lệnh như vậy.
- Ngươi… tính dùng cách gì?
Tên thị vệ bối rối trước câu hỏi của DongHae, bản thân y cũng nhận ra vẻ luyến tiếc trong thái độ của hắn.
- Xưa nay chúng ta đều dùng độc dược cho những tội đồ của hoàng gia thưa Thái tử! – Tên thị vệ cúi người nói.
-
… Ừ… ừ… - DongHae khe khẽ gật đầu, nhìn hắn chẳng có sức sống. Hắn cũng
không hiểu vì sao HyukJae chết lại khiến hắn xuống tinh thần như vậy.
- Ngươi là Thái tử Nguyên Hạ, Choi DongHae?
- Những gì Choi DongHae này muốn, ta nhất định sẽ đoạt cho bằng được.
- Được, tôi nhận lời thách thức của Thái tử, nếu tôi không chết, thì thái tử sẽ chết!
… …. …
- Tôi… không có tham vọng làm lãnh chúa…
- Cha tôi chết nơi chiến trường... Mẹ tôi nhảy xuống vực... Ngay cả một nấm mồ trọn vẹn dành cho hai người, tôi cũng không có…
… … …
- Ngươi thích ta?
- Ngươi thích ta?
- Ngươi… thật sự thích ta?
… … …
- Ngươi lại muốn gì nữa?
- Không… có gì… Thái tử… làm việc tiếp đi…
… … …
Từng
hình ảnh và giọng nói ngọt ngào của HyukJae lần lượt hiển hiện rõ trong
đầu DongHae. Từ ánh mắt lạnh lùng, từ giọt lệ long lanh, từ dáng vẻ bối
rối, từ cái ngoái đầu hời hợt… và cả thân người nhỏ bé của cậu, tất cả
đều khiến DongHae cảm thấy thân thương quá. HyukJae thật sự rất ngây
thơ… với DongHae, HyukJae thật sự quá ngây thơ và cậu cần được che chở.
- Chờ một chút… để ta suy nghĩ… - DongHae lặng người lẩm bẩm.
- Thái tử… vừa nói gì ạ? – Tên thị vệ rụt rè hỏi.
DongHae
giương ánh mắt u sầu nhìn y, gương mặt tươi tắn của hắn đượm chút mệt
mỏi. Đây chẳng phải lần đầu tiên hắn tự đấu tranh với bản thân mình,
buộc con tim mình phải giết chết HyukJae. Nhưng càng ngày cái quyết định
đó càng khó với hắn. HyukJae không hề yêu thương hắn, cậu căm hận và
sẵn sàng giết hắn bất cứ khi nào cậu có thể, và cậu đã làm điều đó.
Những sóng gió mà sáng nay DongHae phải chịu là minh chứng hùng hồn
nhất. Biết rõ là vậy, nhưng lòng hắn vẫn không muốn giết cậu. Bản thân
hắn tự thấy đau khi nghĩ rằng HyukJae chỉ có hận và hận hắn.
-
Ái phi của ta… hiện giờ thế nào? – DongHae buột miệng hỏi vu vơ. Hắn
lại gọi HyukJae là “ái phi” thay vì “tên đó”. Chỉ vài hình ảnh của
HyukJae đã làm cơn giận của hắn nguôi đi lập tức. Thay vào đó, chỉ có
cảm giác thương xót cho cậu. Hắn lo cậu bị ốm khi đêm qua ngâm nước quá
lâu, rồi lại có vẻ lạ lùng khi đứng trước thư phòng của hắn.
Tên thị vệ nghiêng đầu chả hiểu nổi sự thay đổi xoành xoạch của DongHae.
- Dạ bẩm… Sức khỏe Thái tử phi vẫn tốt, không có gì đáng lo ngại ạ…
DongHae gật gù vẻ an tâm. Hắn xoa hai bàn tay vào gương mặt để tự ép lí trí mình chấp nhận tha chết cho HyukJae.
- Sau này các ngươi không được để tên đó ở một mình nữa, dù bất cứ đâu, hiểu rõ chứ? - DongHae nghiêm giọng nói.
Tên thị vệ lập tức quỳ xuống.
- Dạ! Chúng thần biết lỗi, xin Thái tử khai ân...
DongHae
chán nản xua xua tay cho tên thị vệ lui đi. Tự bản thân hắn cũng thấy
mình nhân đạo lạ. Cứ hễ tha chết cho bất kỳ ai là hắn lại tự cho mình
thánh thiện.
Tên thị vệ kia đi khỏi không bao lâu thì một tên khác lại chạy vào, DongHae nhận ra y cũng là kẻ đi theo trông chừng HyukJae.
- Thưa Thái tử… - Vừa gặp DongHae y đã quỳ xuống nói lớn
- Chuyện gì? – DongHae nhíu mày hỏi, hắn thấy giọng điệu của tên thị vệ có phần gấp gáp.
- Dạ… thưa Thái tử… Thái tử phi lạ lắm… như bị trúng tà…
- Trúng tà?
Trái
tim DongHae nhói lên một cơn đau quặn thắt khi nghe thông tin đó. Bất
giác hắn sải bước nhanh đến phòng của HyukJae mà chẳng nghĩ được gì hơn
nữa.
-
Dạ bẩm… sáng nay vẫn bình thường, không hiểu sao tự nhiên Thái tử phi
lên cơn đau dữ dội, Thái y đang bắt mạch cho người nhưng không sao chẩn
bệnh được – Tên thị vệ vừa hối hả chạy theo DongHae vừa báo cáo.
DongHae
thở mạnh không đáp. Hắn bước đi vội vàng hơn, lòng hắn như bị thiêu đốt
với ý nghĩa HyukJae đang chịu đau đớn. Cậu là của hắn, và chỉ mỗi mình
hắn với có thể làm tổn thương cậu. Hắn không cho phép bất cứ ai làm khổ
cậu.
Gian
phòng của HyukJae đã hiện ra ngay trước mắt. Vẫn còn khoảng cách khá xa
nhưng DongHae nghe rất rõ cái âm thanh ồn ào đó. Nó không phải những
tiếng leng keng quen thuộc mỗi khi HyukJae bước đi. Đó là một thứ âm
thanh dồn dập, liên hồi, vồn vã. Cứ như thể HyukJae đang quằn quại quẫy
đạp trong đau đớn. Những tiếng leng keng chát chúa đó như muốn xé nát
tâm trí của DongHae.
DongHae
vừa bước vào phòng, lập tức mấy tên thị vệ quỳ rạp xuống khấu đầu.
Chúng đang xếp thành một vòng tròn xung quanh giường HyukJae. Dù HyukJae
xảy ra chuyện gì, chúng cũng không có gan mà đụng chạm vào cơ thể ái
phi của Thái tử.
Ngồi
bên cạnh giường của HyukJae lão Thái y già nua của tòa thành. Ông đang
chật vật giữ tay HyukJae nằm yên để bắt mạch cho cậu, nhưng có lẽ là vô
vọng.
HyukJae
nằm giữa giường, lăn lộn, vật vã, quẫy đạp hết tất cả mọi thứ xung
quanh. Toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi vì cố sức quá nhiều để vùng vẫy. Đôi
môi của cậu không còn một màu đỏ hồng tự nhiên nữa, nó hiện rõ một màu
máu. HyukJae tự cắn vào môi để không la hét, nhưng tiếng ồn ào của ba
chiếc lục lạc kia đã tố cáo cơn đau dữ dội mà cậu đang chịu.
Vốn
dĩ đã hạ quyết tâm sẽ giết chết HyukJae, diệt trừ dòng máu cuối cùng
của hoàng gia Đông Hạ. Nhưng hình ảnh cậu quằn quại trong đau đớn thế
này làm DongHae cũng thấy nhói đau. Hắn thấy thương cậu lắm. Hồn phách
của hắn cũng rối bời theo từng tiếng lục lạc dồn dập của cậu.
DongHae
chách lưỡi, hắn đã đầu hàng trước xúc cảm của mình. Hắn thuộc tuýp
người không thích hành hạ bản thân. Nếu đã muốn làm điều gì, hắn sẽ cứ
làm mà bất chấp hậu quả. Và bây giờ điều hắn muốn là chăm sóc cho
HyukJae. Hắn mặc kệ cậu là kẻ đang đe dọa Nguyên Hạ của hắn.
DongHae
nhanh chóng tiến lại gần HyukJae. Chỉ một cái vươn tay hắn đã dễ dàng
bắt cậu nằm yên trong lòng hắn. Qua bao lần cưỡng hôn cậu, DongHae rất
có kinh nghiệm hóa giải hết từng thế vùng vẫy của cậu.
-
Hức!... Hức! … - HyukJae nấc từng tiếng trong lồng ngực vì không được
quẫy đạp nữa. Sự đau đớn đang cày xé thân xác cậu, cậu chẳng còn nhận
biết cái gì xung quanh. Cậu cũng không biết DongHae đang ôm ấp cậu.
Lão Thái y vội vàng nắm chặt cổ tay HyukJae. Được hai ba giây cậu lại vùng vẫy. DongHae khó nhọc ôm cậu cứng ngắt.
- Hức… hức… hức… - HyukJae vẫn tiếp tục nấc lên trong đau đớn. Toàn thân cậu run lẩy bẩy.
-
Ái phi của ta bị làm sao? Ông làm cái gì mà bắt mạch lâu vậy hả? –
DongHae không còn kiên nhẫn nữa, hắn cằn nhằn, gương mặt đầy lo lắng.
- Bẩm… bẩm… Thái tử… Thái tử phi… có lẽ bị trúng độc… - Lão Thái y sợ hãi đáp.
-
Có lẽ là thế nào? Thật ra là do trúng độc hay cái gì khác? Ông khám
bệnh mà không chắc chắn thì sao biết đường mà điều trị? – DongHae bực
mình gằn từng tiếng.
Leng keng leng keng leng keng leng keng….
Lợi
dụng lúc DongHae xao lãng bởi lão Thái y, HyukJae vùng thoát khỏi tay
hắn rồi lại lăn lộn ra giường. DongHae luýnh quýnh ôm cậu lại. Hắn bắt
đầu loạn vì tiếng ồn từ chân cậu, nó thôi thúc hắn phải cứu giúp cậu
gấp.
Bất
chợt HyukJae ngồi bật dậy, ôm một cánh tay của DongHae cắn thật mạnh.
Cậu chẳng cố ý làm thế, giờ thì cơn đau làm cậu mất lí trí hoàn toàn.
HyukJae chỉ biết tìm mọi cách cho vơi đi cơn đau theo bản năng.
-
Aaaaaa….! – DongHae la thất thanh một tiếng vì cơn đau bất ngờ. Hắn là
Thái tử , thân xác hắn được quý như ngọc ngà. Từ nhỏ đã được cưng chiều,
nâng niu như trứng mỏng, vì vậy hắn không giỏi chịu đau. Hắn cực kỳ
ghét và thường lên cơn điên mỗi khi bị đổ máu. Nhưng DongHae chưa bao
giờ giận mỗi khi HyukJae làm hắn đau. Đây là lần thứ ba hắn bị thương vì
cậu.
DongHae vội vã giật tay ra khỏi miệng HyukJae rồi tiếp tục khóa chặt cậu trong lòng.
-
Hức! hức! hức… - HyukJae lại co giật mạnh vì không được quẫy đạp nữa.
Tiếng leng keng dịu xuống thay cho tiếng nấc đau đớn của cậu. Máu của
cậu và máu của DongHae hòa vào bê bết trên đôi môi đỏ mọng của HyukJae.
DongHae cảm thấy chua xót lắm. Hắn nuốt khan giọt nước miếng mặn đắng
trong miệng. Rõ ràng HyukJae đang rất đau, đau đến mức cậu chẳng buồn
chống cự khi hắn hôn tới tấp vào trán, vào má để an ủi cậu. Bàn tay buốt
giá của hắn nhẹ nhàng lau đi những vệt máu trên môi cậu.
-
NGƯƠI ĐÃ BẮT MẠCH XONG CHƯA? – DongHae nổi điên quát lão Thái y. Lòng
hắn như bị thiêu, bị đốt khi HyukJae cứ run bần bật trong tay hắn.
Lão Thái y cũng run rẩy không kém HyukJae, lão quỳ mọp xuống đất.
- Dạ… dạ… Thái tử phi… trúng độc… nhưng… nhưng… thần không biết đó là chất độc gì…
DongHae trợn tròn đôi mắt, hắn bắt đầu thấy điên thật sự.
- NGƯƠI KHÔNG BIẾT ĐÓ LÀ CHẤT ĐỘC GÌ VẬY NGƯƠI CÓ BIẾT HÔM NAY LÀ NGÀY CHẾT CỦA NGƯƠI KHÔNG?
- Dạ… dạ… xin cho thần… nửa ngày… dạ… không, chỉ 2 canh giờ thôi để hạ thần tìm hiểu… - lão Thái y hốt hoảng nói lắp bắp.
DongHae
liếc xéo lão Thái y, hắn hiểu cũng khó cho ông khi cứ bắt ép ông phải
chẩn bệnh ngay tức khắc. HyukJae như đang bị mắc bệnh lạ. Hắn lại ôm cậu
chặt hơn, tiếp tục hôn lên trán, lên má của cậu. Những hành động âu yếm
khi an ủi nỗi đau của người yêu. Hắn nghĩ như vậy sẽ trấn an cậu, để
cậu cảm nhận hơi ấm của hắn.
- CÒN QUỲ Ở ĐÓ LÀM GÌ, ĐEM THUỐC AN THẦN LẠI ĐÂY! – DongHae quát sau khi thôi không hôn hít HyukJae nữa.
- Dạ?… dạ?… - Lão Thái y chẳng hiểu mô tê gì, DongHae càng giận hơn.
- THUỐC AN THẦN! NGƯƠI MUỐN ÁI PHI CỦA TA PHẢI CHỊU ĐAU ĐỚN TRONG LÚC CHỜ CÁI ĐẦU BẤT TÀI CỦA NGƯƠI TÌM RA CÁCH GIẢI ĐỘC HẢ?
Lão Thái y hiểu ra, ông hớt hải chạy đi nấu thuốc.
Chỉ vì một người đau, cả lãnh cung Thái tử như loạn hết, từ Thái tử, Thái y cho đến nô tài...
Chẳng
lâu sau đó, lão Thái y trở lại với chén thuốc bốc khói nghi ngút. Tám
tên thị vệ luýnh quýnh chạy lại, kẻ thổi người quạt cho chén thuốc nguội
nhanh chóng. Thái tử đang bực mình, đó là chuyện chẳng lành cho tính
mạng của bọn chúng.
Chén
thuốc chỉ còn âm ấm. Lão Thái y vội vã nâng nhẹ đầu của HyukJae lên, từ
từ cho cậu uống. HyukJae ngậm được một ngụm, cơn đau lại réo lên dữ
dội, cậu phun vèo tất cả chỗ thuốc đó ra.
Và tất cả ngụm thuốc ấy đáp gọn lên mặt DongHae.
DongHae
chết lặng tại chỗ. Mắt hắn mở tròn kinh hãi, hình như hắn cũng chẳng
thở nữa. DongHae là một tên kiêu kỳ, kiểu cách. Hắn thật sự rất ghét dơ
bẩn. Đừng nói là một vết lem nhỏ, chỉ cần một hạt bụi bám lên người thôi
cũng đủ làm hắn khó chịu. Huống gì bây giờ HyukJae phun tất cả những
thứ trong miệng cậu vào người hắn. Hắn thấy gớm ghiếc khi từng giọt nước
đang chảy dài trên mặt. Lần đầu tiên hắn phải chịu đựng sự dơ bẩn khủng
khiếp như thế này.
Mấy
tên hầu cận hiểu rõ tính cách của DongHae. Chúng hối hả dâng cho hắn
nào khăn khô, khăn ướt, dầu thơm, quần áo mới… Tất tần tật những thứ
giúp hắn lau sạch dòng nước đó. DongHae đón lấy chiếc khăn mà tay run
run, hắn đang giận đến sôi gan.
Leng keng leng keng leng keng leng keng….
HyukJae
lại tiếp tục lăn lộn khi DongHae buông cậu ra, hắn đang bận chăm sóc
cho sự sạch sẽ của hắn. DongHae không những muốn thay đồ mà hắn còn muốn
tắm gội ngay bây giờ.
Nhưng
vừa lau khô gương mặt xong DongHae lại vứt nhanh chiếc khăn xuống đất.
Tiếng lục lạc hối hả kia làm hắn không yên lòng. Hắn không bỏ mặc
HyukJae được. Dù cậu làm bất cứ chuyện gì hắn cũng không giận cậu lâu
được. Hắn thật sự rất thương cậu.
Lão
Thái y lại lúng ta lúng túng khi Hukjae cứ vật vã ra. Đau đớn là vậy
nhưng tuyệt nhiên HyukJae chẳng hó hé rên rỉ nữa lời. Cậu không muốn yếu
đuối trước kẻ thù. Cậu thật sự là một kẻ lì lợm. DongHae giật nhanh
chén thuốc từ tay lão Thái y. Hắn biết làm thế nào để khống chế HyukJae.
DongHae
leo lên giường, lôi HyukJae đứng dậy, ép sát cậu đứng im trong góc
tường. Bàn tay phải vẫn còn rỉ máu của hắn giữ đầu cậu ngửa ra sau, tay
kia đổ cả chén thuốc vào miệng cậu. HyukJae chẳng thể nào phun ra được,
thuốc đắng ngắt chảy xồng xộc xuống cổ họng, HyukJae ho lên sặc sụa.
DongHae vội đỡ HyukJae tựa vào ngực hắn, bàn tay vỗ về tấm lưng cho
HyukJae hết sặc.
-
Ngươi… sao ngươi… lại… hành hạ ta… như thế… - HyukJae nói thều thào,
người cậu run bần bật trong tay DongHae. Có lẽ do bị sặc thuốc mà cậu
tỉnh trí được một chút. Cậu bắt đầu nhận ra DongHae đang ở bên cậu. Hiện
giờ HyukJae không chỉ đau đớn về thể xác, cậu đau cả tinh thần.
-
Sao ngươi… không giết ta… sao ngươi… thích nhìn ta… đau khổ… - HyukJae
tiếp tục hỏi ngắt quãng, cậu biết DongHae ghét cậu, nhưng dù có ghét,
hắn cũng không cần tàn nhẫn hạ độc cậu như vậy. HyukJae không hiểu, cậu
thắc mắc đâu mới là điểm dừng cho sự dã man của hắn.
-
Không phải ta đầu độc ngươi, đừng hiểu lầm ta… – DongHae nhăn nhó giải
thích, tay hắn không ngừng lau lau những dòng nước vương vãi trên cổ
HyukJae.
- Không… không… phải ngươi? – HyukJae hỏi nữa, cậu vẫn không tin.
-
ĐÃ NÓI KHÔNG PHẢI LÀ KHÔNG PHẢI! – DongHae bực mình quát. Hắn đang rối
bời vì lo cho cậu mà cậu cứ bắt tội hắn. Vì cậu mà tay hắn đang chảy
máu, vì cậu mà người hắn thiệt dơ bẩn, vì cậu mà hắn phải đổ mồ hôi… cậu
không thương hắn thì thôi lại còn trách oan hắn. DongHae nghĩ mà thấy
giận, một cơn giận vu vơ.
HyukJae
đứng im sát vách tường cho DongHae lau khô cổ áo đang ướt nhẹp. Bị
DongHae quát bất ngờ khiến cậu câm nín. Lẻ nào cậu nghi oan cho hắn
thật?
HyukJae
vẫn còn thấy đau khắp người nhưng đôi mắt bắt đầu nặng trĩu. Thuốc đã
ngấm từ từ và HyukJae muốn ngủ. Chỉ vài ba giây sau, cậu đổ gục lên vai
DongHae rồi thở đều đều.
DongHae
thở dài nhẹ nhỏm khi biết HyukJae đã yên giấc. Hắn đặt cậu nằm gọn gàng
trên giường, lấy khăn ướt lau sạch những giọt mồ hôi trên mặt cậu rồi
kéo chăn đắp ngang người cho cậu.
Sau
khi chắc chắn HyukJae đã chìm sâu trong giấc ngủ và không còn đau đớn
nữa, DongHae ngã ạch lưng vào thành giường rồi cũng lau lau những giọt
mồ hôi trên trán. Nãy giờ hắn muốn phát hoảng theo từng cái quẫy đạp của
HyukJae. Hắn ngồi im re tại đó, miệng thở hổn hển, HyukJae vẫn còn khỏe
hơn hắn nghĩ. Bắt cậu nằm yên là một việc hết sức mệt mỏi. Trông
DongHae bây giờ cũng xơ xác như người mới trải qua cơn bạo bệnh.
Không gian yên tĩnh hẳn sau khi HyukJae ngủ say, tiếng leng keng vồn vã ấy thật sự khiến người khác thấy nhức nhối.
- Thái tử… xin người hãy băng vết thương lại… - Tên hầu cận vội vàng chạy lại gần hắn nhắc nhở.
Bấy
giờ DongHae mới chú ý lại vết thương ở tay, vì lo cho HyukJae mà hắn
quên luôn cơn đau đó. Hắn lặng người nhìn tên hầu cận lau rửa vết
thương, HyukJae cắn hắn thật mạnh, máu chảy rất nhiều.
Sau
khi vết thương được băng bó, DongHae bắt đầu thấy nhói đau. Hắn vẫy vẫy
bàn tay vì cảm giác khó chịu đó. Cũng lâu rồi, lâu lắm rồi hắn không đổ
máu nhiều như vậy. Hắn ghét cảm giác đau đớn như thế này. Nhưng thật lạ
là hắn chẳng trách cứ gì HyukJae cả.
DongHae
nhích người lại gần HyukJae hơn một chút, bàn tay lành lặng kia khẽ
vuốt ve mái tóc của cậu. Tự nhiên hắn mỉm cười khi thấy gương mặt bình
yên của HyukJae chìm sâu trong giấc ngủ. HyukJae thật sự chỉ là một đứa
trẻ ngô nghê trong lòng hắn. Ngoài việc giết người ra thì cậu chẳng biết
gì cả. Về tình cảm yêu đương, về nhân tình thế thái, về sự nham hiểm
của lòng người… thật sự HyukJae chẳng biết cái gì cả. Với tính cách này,
HyukJae làm lãnh chúa thì chỉ có mất nước sớm.
DongHae
biết rõ Lee lãnh chúa là một người tài giỏi qua từng trang sử sách. Dù
Lee lãnh chúa là kẻ thù giết cha hắn, nhưng hắn phải công nhận những
sách lược quản lý triều chính của Lee lãnh chúa rất cao dịu. Nếu không
bị phản thần bán đứng, Nguyên Hạ không chắc sẽ đánh bại Đông Hạ dưới sự
trì vì của Lee lãnh chúa.
DongHae
không biết EunHyuk tròn méo thế nào, nhưng hắn biết EunHyuk chỉ là một
người hầu cận thấp bé và Choi SiWon yêu say đắm con người đó. Yêu đến
mức không muốn lập hậu để chờ đợi sự quay trở lại của EunHyuk. Và Lee
DongHae – một lãnh chúa lạnh lùng vô cảm cũng đổ gục vì nhân vật mang
tên EunHyuk ấy. Nếu vậy xét ra, EunHyuk chẳng phải một kẻ tầm thường.
Nói
chung, DongHae nhận thấy thân phụ của HyukJae thật sự là những nhân vật
rất đáng để lưu tâm, hắn tiếc cho cậu vì phải chịu mồ côi quá sớm.
DongHae bật cười buồn bã. Hắn thật sự rất thương xót cho HyukJae. Hắn
không muốn thấy cậu cứ đau khổ vì thù hận như vậy.
Cứ
thế, DongHae vừa vuốt ve mái đầu HyukJae vừa thả hồn theo sự bình yên
trên gương mặt cậu. HyukJae đang chìm trong giấc ngủ nên cậu chẳng biết
gì là căm hận, thù ghét. Vì không biết nên cậu chẳng cố tỏ ra lạnh lùng,
và DongHae thật sự thích nét mặt xinh tươi này của cậu. Đôi môi của hắn
lại mỉm cười, hắn đang cố nhớ xem mình đã thấy HyukJae cười bao giờ
chưa. Rồi hình ảnh HyukJae giơ bàn tay trượt dài trên luống hoa cúc dại
ngoài khuôn viên nhà ngục hiện rõ trong tâm trí hắn. Lúc đó có ánh nắng
sớm mai, có vài làn gió nhẹ, có mùi hương hoa thoang thoảng… và HyukJae
đã cười.
Phải, hắn đã từng thấy HyukJae cười, dù chỉ là một cái nhoẻn miệng vu vơ.
Khi cười, HyukJae như một thiên thần rực rỡ.
- Đây là hoa gì thế?
- Là hoa tình
… … …
DongHae bật cười thành tiếng khi nhớ đến vẻ ngượng ngùng của HyukJae, cậu tin đó là hoa tình thật.
Sau
tiếng cười thoải mái ấy DongHae lại trầm ngâm suy tư. Hắn biết càng
ngày hắn càng thích HyukJae và muốn gần gũi cậu. Hắn muốn chăm sóc cho
cậu – một đứa trẻ mồ côi bơ vơ với trái tim tổn thương nặng nề. Nhưng
làm sao hắn có thể chăm sóc cho HyukJae khi cậu căm hận hắn và người
Nguyên Hạ như thế này? Làm sao hắn có thể chăm sóc cho cậu khi trách
nhiệm giang sơn đè nặng lên vai hắn? Càng nghĩ DongHae càng thở dài chán
nản.
Bất chợt DongHae nhíu đôi chân mày khó chịu. Cuối cùng hắn cũng nhớ ra việc cần phải nhớ.
-
Các ngươi hầu hạ kiểu gì mà để cho ái phi của ta ra nông nỗi này? –
DongHae gằn giọng hỏi khi giận dữ nhìn một lượt tám tên thị vệ.
Bọn
chúng lập tức quỳ mọp xuống nền đất, chúng biết sớm muộn gì cũng sẽ bị
DongHae hỏi tội. Mạng sống của chúng giờ như chỉ mành treo chuông.
-
Dạ… cả ngày hôm nay Thái tử phi vẫn bình thường… chỉ là sau khi uống
thuốc vào không lâu thì… xin Thái tử khoan hồng… chúng thần biết tội… -
Tên thủ lĩnh dập đầu van xin, nói gấp rút.
- Uống thuốc? Thuốc gì?
- Dạ bẩm… sau khi đi săn cùng Thái tử… Thái y có khám và kê cho Thái tử phi vài toa thuốc bổ…
-
Bắt giam hết tất cả những ai có liên quan đến việc hầu hạ ái phi của
ta!... Và cả các ngươi nữa, vào đó luôn đi! – DongHae hất giọng lạnh
lùng rồi bước nhanh ra cửa, trước tiên hắn phải lo cho “ngoại hình” đang
tả tơi của hắn.
*******************
Lão
Thái y bước vội trên dãy hành lang, mười ngón tay của ông đan chéo vào
nhau, ngọ nguậy không ngừng. Chân bước nhanh mà mắt không rời khỏi nền
đất, chốc chốc ông khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm. Có vẻ như ông đang tự cầu
nguyện cho sinh mạng của mình hơn là cố ghi nhớ điều gì đó.
Dãy hành lang phía bên kia, Tiff nương nương cũng bước nhanh đi lại, gương mặt cô ta cũng ánh lên một vẻ u ám.
Cả hai gặp nhau tại ngã rẽ vào Thư phòng Thái tử.
- Ông đã tìm ra đó là loại độc gì chưa? – Tiff nương nương lo lắng hỏi.
Lão Thái y giật mình vì câu hỏi đó, nó đánh thức ông trở về thực tại.
-
Là một… một… loại độc từ quả trúc đào… nếu không có thuốc giải, Thái tử
phi sẽ không qua khỏi đêm nay… - Giọng Lão thái y ấp úng.
- Quả trúc đào? Thứ đó cũng có độc sao?
-
Không những độc… còn là cực độc! Những người trúng độc này sẽ đau thắt
bụng cho đến chết, thật lạ là Thái tử phi không nôn mửa… nhưng… nhưng…
mà nương nương đã có manh mối gì về vụ này chưa? Là tai nạn hay có người
cố ý hạ độc? – Lão Thái y hỏi nhanh.
Tiff nương nương thở dài.
- Tất cả những người gần gũi với Thái tử phi đều bị giam hết rồi, họ sợ đến chết ngất còn nhớ gì đâu mà khai?
Lão Thái y gãi gãi đầu, chân bước vội hơn.
-
Sao lại đến nông nỗi này chứ? Lần này Thái tử giận thật rồi, nương
nương không thấy vẻ giận dữ của Thái tử lúc ở phòng Thái tử phi đâu.
-
Cũng chưa là Thái tử phi hoàn toàn mà! – Tiff nương nương hậm hực – Đến
giờ cũng chưa có sắc phong chính thức, cũng chưa đề tên đóng dấu vào
gia phả hoàng gia… tính ra cậu ta cũng chỉ là tài nhân bình thường thôi…
-
Tài nhân bình thường mà được Thái tử sủng ái thì chẳng khác gì hoàng
hậu đâu, nương nương hãy liệu đường mà trả lời Thái tử, không khéo cả
nương nương và lão già này cũng bị bắt giam luôn. – Lão Thái y nói với
giọng yếu ớt rồi hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa Thư phòng.
DongHae
đang ngồi đăm chiêu trên chiếc ghế đồ sộ, bao nhiêu tấu sớ vương vãi
trên sàn từ cơn giận ban sáng của hắn vẫn nằm im đó. Không có lệnh của
hắn chẳng ai dám dọn dẹp.
- Khấu khiến Thái tử… - Lão Thái y với Tiff nương nương bước vào rồi quỳ mọp xuống giữa Thư phòng.
DongHae không buồn đáp trả, hắn biết tình trạng HyukJae đang rất nguy kịch, tự nhiên sức lực của hắn cũng không còn.
Rất lâu sau đó, DongHae cất giọng uể oải.
- Đã có thuốc giải chưa?
-
Dạ… vì có quá nhiều loại trúc đào… thần không biết chất độc đó được
chiết xuất từ loại nào, thần chỉ cho Thái tử phi uống thuốc cầm chừng,
hy vọng chất độc không phát tán… chỉ sợ… chỉ sợ…
DongHae thở ra rồi lấy tay xoa vầng trán.
- Vậy đã tìm ra ai hạ độc chưa?
Lão Thái y đáp nhanh.
-
Dạ… Theo dấu hiệu ban đầu cho thấy Thái tử phi chỉ vừa trúng độc là
chất độc phát tán ngay, do đó, rất có thể người đã bị đầu độc từ chén
thuốc bổ uống buổi trưa… nhưng bên hầu cận đã rửa tất cả chén dĩa… thần
không thể tìm ra manh mối chất độc…
DongHae
nhíu mày khó chịu, hắn muốn phát điên vì cái lý do vớ vẩn đó. Chẳng lẽ
ái phi của hắn phải chịu mất mạng chỉ vì nhà bếp dọn dẹp quá nhanh?
Sự im lặng của DongHae làm Tiff nương nương vô cùng căng thẳng, cô ta vội lên tiếng.
-
Thưa Thái tử, nhà bếp chỉ dọn dẹp theo đúng giờ giấc của công việc, họ
không biết chén thuốc ấy có độc… Thần thiếp cũng đã cho điều tra tất cả
mọi người có liên quan đến việc sắc thuốc… nhưng không có khả nghi… bọn
họ đều không biết chuyện gì đã xảy ra…
-
Không biết thì đánh đến khi nào biết, từ lấy thuốc, nấu thuốc đến dâng
thuốc mà không biết hung thủ hạ độc lúc nào, chúng có biết trách nhiệm
của chúng không vậy?
- Dạ… dạ… - Tiff nương nương ngập ngừng.
- Mà nàng cũng có biết trách nhiệm của nàng không? Nếu không tìm ra hung thủ, nàng cũng không toàn mạng đâu.
Tiff
nương nương tròn mắt kinh ngạc. Cô không tin những gì mình vừa nghe
thấy. Thái tử Nguyên Hạ - người luôn dịu dàng và yêu chiều cô, cho cô
tất cả quyền hành trong hậu cung lại có thể thốt ra lệnh giết cô đơn
giản như thế. Tiff nương nương biết DongHae chẳng hề thương xót khi giết
chết một ai, nhưng hắn không thể giết cô vì lỗi lầm không do cô trực
tiếp gây ra. DongHae không thể đối xử với cô tàn nhẫn như vậy.
Đôi môi Tiff nương nương run rẩy, ánh mắt thất thần, giọng đứt quãng.
- Thái… thái tử… sẽ giết… tiện thiếp sao?
-
Ra ngoài hết đi, nếu không muốn chết thì tìm cho ra hung thủ và thuốc
giải độc đi! – DongHae cất giọng uể oải, hắn chẳng buồn đoái hoài đến
thái độ ngỡ ngàng của Tiff nương nương. Chỉ cần nghĩ đến chuyện HyukJae
sẽ nằm im bất động mãi mãi là hắn thấy xuống hết tinh thần. Chính bản
thân hắn cũng không nhận ra cái chết của HyukJae có thể khiến hắn đau
buồn như vậy.
Tiff
nương nương vẫn giương đôi mắt không hồn nhìn DongHae, cô bàng hoàng
đến mức nước mắt cũng không thể rơi. DongHae chưa bao giờ lạnh lùng với
cô như vậy. Nụ cười của hắn không còn, vẻ mặt tươi tắn cũng đượm buồn ủ
rũ. Niềm tin trong trái tim Tiff nương nương đổ vỡ trong đau đớn. Cô vẫn
nghĩ rằng cô thật sự có tầm quan trọng trong trái tim DongHae.
Lão
Thái y nhận rõ vẻ buồn thảm của DongHae. Chỉ vì Tiff nương nương đang
đắm chìm trong sự thật cay đắng mà cô vừa nhận ra nên không để ý. Thường
ngày dù bất cứ ai lầm lỗi, DongHae hạ lệnh trừng phạt nhưng hắn vẫn mở
miệng chọc ghẹo người ta, cười cợt trên cái chết của họ. Còn hôm nay,
hắn nói rất ít và rất nghiêm túc.
Tiff
nương nương hít một hơi thật sâu, cô chuẩn bị nói điều gì đó về thái độ
xa cách mà DongHae dành cho cô. Lão Thái y lập tức bụm miệng cô lại rồi
lôi ra ngoài. DongHae vẫn mải miết nhìn đăm đăm vào khoảng bất định,
hắn không nhận ra hai người kia đang giằng co.
- Ông làm gì vậy? – Tiff nương nương quát khi cả hai đã đi xa Thư phòng, bấy giờ Lão Thái y mới thả cô ra.
- Nương nương muốn chết hay sao mà tính bắt bẻ gì Thái tử?
-
Cái gì chứ? Ta là con của trọng thần, ta là nương nương, là người hầu
hạ Thái tử bằng cả tấm lòng, Thái tử không thể nói giết ta là giết được!
– Tiff nương nương bức xúc nói lớn.
Lão Thái y hốt hoảng bụm miệng cô lại.
-
Dù Thái tử có sủng ái nương nương cỡ nào thì bây giờ Thái tử phi vẫn là
trên nhất, nương nương không nhận thấy sự đau buồn của Thái tử sao?
Việc bây giờ là mau chóng tìm ra hung thủ và thuốc giải, nương nương ăn
nói sỗ sàng thế này là chết sớm hơn đó!
Tiff nương nương vùng thoát khỏi bàn tay của lão Thái y, cô ngồi gục xuống đất, khóc nức nở.
-
Thái tử… hức! Không thể đối xử với tôi như thế, không thể dọa giết tôi…
Hức! Thái tử… rất cưng chiều tôi mà… Hức… hức… - Rồi bỗng ánh mắt Tiff
nương nương dấy lên sự căm hờn ngay sau đó – Không phải chỉ vì cậu ta…mà
còn có nó, con bé họ Jess đó… Thái tử đã thay lòng vì chúng nó… Thái tử
đã thật sự thay lòng vì chúng nó… hức! Hức!...
Tiff
nương nương nghiến hai hàm răng, lòng thù hận dâng trào như vũ bão. Cô
đã hết lòng vì DongHae nên cô không thể chấp nhận bất cứ ai chiếm vị trí
quan trọng trong trái tim DongHae hơn cô. Xưa nay, dù DongHae có lắm
tài nhân nhưng hắn thỉnh thoảng vẫn qua lại với Tiff nương nương, hắn
không chê bai bất cứ tài nhân nào do Tiff nương nương dẫn tới. Vậy mà
sáng nay hắn lại mở miệng đòi hỏi với Jess tiểu thư. Tiff nương nương
cảm thấy vị trí của mình bị lung lay, cô phải triệt hạ gấp những vật cản
đường đó. Thái độ phũ phàng của DongHae đã vô tình khiến con thú hung
tợn trong trái tim ghen ghét người của phụ nữ kêu gào giận dữ.
Lão
Thái y khẽ lắc đầu nhìn cơ thể Tiff nương nương run bần bật vì tổn
thương nặng nề. Trong cung cấm, sự tranh đua trái tim của một người đàn
ông thật khốc liệt. Nó sẽ giết chết bản chất con người của những kẻ
trong cuộc. Họ chấp nhận xâu xé nhau chỉ vì một cái liếc nhìn hờ hững.
*****************
Buổi chiều qua đi, bóng đêm ập xuống.
Hiện tại trong phòng Thái tử phi rất ồn ào. Ồn hơn một cái chợ.
- Thái tử phi! Người cố nôn ra đi, nôn nữa đi… - Lão Thái y đập đập vào lưng HyukJae, cố ép cậu nôn hết những gì trong bụng.
- Ức.. hức… hức… - HyukJae co giật khắp người nhưng cậu chẳng thể nôn được. Thuốc an thần làm đầu cậu choáng váng.
Vì
không tìm ra thuốc giải, lão Thái y chỉ còn biết cách súc bao tử cho
cậu. Lão tìm đủ mọi cách để HyukJae có thể sống sót sau đêm nay.
Nôn
xong HyukJae liền nằm vật ra thở hổn hển, lập tức mấy tên hầu cận lại
ép cậu uống nước. HyukJae vùng vẫy chống cự một cách yếu ớt khi bọn
chúng cứ đổ nước xồng xộc vào miệng cậu. Tiếng leng keng vang ra khiến
căn phòng càng ồn ào hơn. HyukJae ho lên sặc sụa rồi gập người nôn hết
ra lần nữa. Mặt mày cậu chuyển từ đỏ đến tái xanh rồi trắng bệch. Bây
giờ không những bụng đau mà cổ họng cậu cũng đau.
- Đúng rồi… cố nôn hết ra… như vậy người sẽ khỏe hơn… - Lão Thái y tiếp tục giục.
-
Thả… thả… thả ta… ra… - HyukJae vật vờ thì thào. Cậu bị tốp hầu cận của
lão Thái y quần hơn canh giờ. Chúng đánh thức cậu dậy, đổ nước đầy
miệng cậu rồi ép cậu nôn. HyukJae đã nôn năm sáu chập rồi. Cậu tưởng
mình rơi vào địa ngục. Mắt cậu hoa lên, mọi thứ xung quanh đều nhòe đi.
HyukJae chỉ muốn bọn chúng để cho cậu yên, để cậu chết luôn cũng được.
Chúng làm thế này có khác gì tra tấn cậu đâu?
- Thái tử phi… người còn thấy đau nhiều nữa không? – Lão Thái y lo lắng hỏi khi nhìn sâu vào mắt HyukJae.
-
Để… để… ta yên… - HyukJae cố nói từng chữ rồi nằm vật ra giường. Toàn
thân cậu ướt nhẹp mồ hôi và nước. Cảm giác cho ra tất cả những gì trong
bao tử còn kinh khủng hơn bị đánh đập, tù đày. Cơ thể HyukJae mềm nhũn
như cọng bún, hít thở cũng là một chuyện rất khó khăn với cậu hiện giờ.
Lão
Thái y thấy HyukJae không còn đau quằn quại như ban sáng đã an tâm hơn.
Ông đứng dậy, lấy tay áo chấm chấm những giọt mồ hôi trên trán. Thật sự
khống chế để HyukJae nằm yên quá vất vả. Chỉ việc cho cậu uống nước
thôi cũng phải huy động đến bốn người.
Gian
phòng Thái tử phi sau một canh giờ ồn ào tiếng người, tiếng nôn, tiếng
leng leng hòa lẫn, cuồi cùng cũng trở về yên tĩnh khi HyukJae nằm yên.
Yên tĩnh đến mức nghe rõ cả hơi thở nặng nhọc của cậu.
-
Có lẽ… đã ổn hơn rồi thưa Thái tử… - Giọng lão Thái y cũng thều thào y
như HyukJae. Lão cố gượng cúi đầu cho đúng lễ với người đang đứng như
tượng nơi góc cửa.
DongHae
vẫn lặng im không đáp lại lời lão Thái y, hắn chẳng hề động đậy kể từ
khi HyukJae bị đánh thức dậy. Chứng kiến cảnh HyukJae bị không chế, bị
cưỡng ép, rồi cậu co giật từng hồi vì buộc phải nôn, trái tim của hắn
đau thắt lại đến không thở được. Sự thống khổ của cậu như truyền hết vào
tâm trí hắn.
Sau
màn tra tấn để cứu mạng đó, bọn hầu cận bắt đầu dọn dẹp. Chúng lau tất
cả mọi thứ và bắt đầu lần nò đến cơ thể HyukJae, chúng phải thay áo
nhanh chóng cho cậu trước khi cậu bị lạnh.
HyukJae vẫn nằm vật vờ chẳng thể cử động nổi, cũng chẳng biết cậu còn tỉnh hay không.
- Các ngươi ra ngoài đi! – DongHae ra lệnh nhỏ xíu, chỉ đứng xem thôi cũng làm hắn mệt mỏi.
Bọn hầu cận lập tức líu ríu rút lui, để lại gian phòng vắng lặng cho DongHae.
DongHae
tiến gần đến HyukJae, hắn nhẹ nhàng lấy khăn lau người cho cậu. Hắn
biết HyukJae không thích ai nhìn thấy cơ thể của mình, vì vậy, hắn chiều
ý cậu.
Khi chiếc áo được cởi tuột ra, làn gió lạnh ập đến khiến HyukJae rùng mình, cậu lờ mờ mở mắt.
Ánh
đèn cầy làm đôi mắt mệt mỏi của HyukJae nhòe đi, nhưng cậu vẫn nhận ra
DongHae đang lau người cho cậu. Gương mặt hắn thật hiền hòa, cử chỉ dịu
dàng êm ái, dù hắn không cười nhưng HyukJae như vẫn thấy nụ cười của
hắn. HyukJae nhíu nhẹ đôi mày để trông rõ hơn, những hình ảnh mờ ảo thế
này lại là những hình ảnh khó quên nhất.
DongHae
đỡ người HyukJae dậy, mặc áo mới vào cho cậu. Hắn nghe rõ hơi thở nặng
nề của cậu. HyukJae đã quá kiệt sức vì chống cự quyết liệt với bọn hầu
cận. Bàn tay DongHae vỗ về vào lưng để an ủi cậu, có lẽ cậu tủi thân lắm
sau khi bị đám hầu cận của hắn bắt ép đủ điều.
-
… Hic!... hic!... – Bất giác HyukJae bật khóc trên bờ vai của hắn. Cả
ngày bị vật vờ trong đau đớn làm tinh thần cậu kiệt quệ. Cậu muốn được
sẻ chia. Và sự quan tâm dịu dàng của DongHae khiến cậu thấy ấm áp, cậu
khóc như để cầu cứu sự che chở của hắn.
- Không sao đâu… sẽ không còn đau nữa… - DongHae vỗ nhẹ vào lưng HyukJae để cậu an tâm hơn.
HyukJae
im lặng không đáp trả, cậu chỉ biết khóc thôi. Khi hoạn nạn có người
bên cạnh là điều thật sự rất hạnh phúc. Cuộc đời HyukJae đã phải trải
qua bao nhiêu lần hoạn nạn, đau đớn, tủi nhục, bi ai… tất cả HyukJae chỉ
lặng lẽ gánh chịu một mình. Vì cậu mồ côi và cậu bơ vơ lạc lõng trên
cõi đời. Cậu phải tự đấu tranh sinh tồn từ khi còn bé xíu. Hôm nay,
DongHae đã cho cậu biết thế nào là cảm giác được chăm sóc, được yêu
thương. Và HyukJae nhận ra, cậu rất cần được yêu thương.
Trong một phút thương cảm đó, HyukJae đã chủ động ngả đầu vào bờ vai DongHae.
DongHae cảm nhận được điều đó, hắn ôm cậu chặt hơn.
- Ngươi thật sự không còn đau? – DongHae nghi ngờ hỏi lại.
HyukJae vẫn không đáp. Không phải không còn đau mà vì cảm giác ấm áp này khiến HyukJae không thấy đau nữa.
DongHae
không lấy làm lạ khi HyukJae im lặng mãi thế, hắn đã quen vẻ lạnh lùng
như câm điếc của HyukJae. Hắn bèn buông nhẹ HyukJae ra, nhìn sâu mắt
cậu.
- Ngươi nên ăn cái gì đó, bao tử trống rỗng sẽ không tốt cho sức khỏe.
Rồi
tự nhiên DongHae bật cười. Hắn thấy hân hoan vì có vẻ HyukJae sẽ ổn.
Không biết ngày mai hai vài ba canh giờ nữa chất độc có tái phát hay
không, nhưng ít ra HyukJae không còn đau quằn quại nữa.
DongHae
đứng dậy tiến nhanh ra cửa, hắn sẽ kiếm cho HyukJae vài thứ lót bụng.
Một khi đã yêu thương ai, hắn chăm sóc rất chu đáo. DongHae là tuýp
người nâng niu những gì thuộc về mình.
HyukJae
xích người sát vách tường rồi ngả lưng ra sau, cơn đau âm ỉ lại từ từ
kéo đến, nhưng nó không dữ dội như ban sáng. HyukJae có thể chịu đựng
được. Đôi mắt cậu bắt đầu lim dim, thuốc an thần vẫn còn tác dụng.
Trong
cơn mơ màng đó, HyukJae thấy DongHae chật vật ôm cậu sát người, rồi hắn
quát tháo lão Thái y, rồi hắn hôn vội vào trán, và má cậu, gương mặt
hắn đầy lo lắng. Tiếng ồn ào từ ba chiếc lục lạc làm những hình ảnh ấy
càng mông lung, lúc tỏ lúc mờ. Đó là những hình ảnh ban sáng mà đến giờ
HyukJae mới bồi hồi nhớ ra một cách chắp vá. Và hình như… cậu nghe tiếng
la. Tiếng la thất thanh của DongHae khi cậu cắn mạnh vào tay hắn, rồi
cậu phun thuốc đầy mặt hắn… HyukJae khẽ nhăn mặt, đầu cậu nhức buốt khi
những hình ảnh mờ ảo đó cứ nhảy múa trong đầu.
Xen
lẫn trong những hình ảnh mờ ảo đó là một bóng người từ từ tiến gần về
phía cậu. HyukJae nhận ra đó là DongHae. Nhưng hắn là DongHae thực tại
hay DongHae trong trí nhớ của cậu, HyukJae không phân biệt được. Cho đến
khi hương thơm kia thoang thoảng ngang mũi, HyukJae mới biết DongHae đã
quay lại. Trên tay hắn cầm một cái chén nhỏ bốc khói nghi ngút. HyukJae
nghe mùi thơm lừng, mùi thơm của cháo trắng.
DongHae mang cháo đến cho cậu, hắn đang thổi thổi cho chén cháo bớt nóng.
HyukJae giật mình, mở bừng mắt, cậu tỉnh trí ngay lập tức.
- Mẹ đã yêu cha con ngay từ khi ông đút cho mẹ muỗng cháo đầu tiên…
Câu
nói của EunHyuk vang vọng trong tai HyukJae cùng với hình ảnh hai mẹ
con ngồi bên vách núi. Lúc đó, mẹ cậu đã nhìn về hướng tòa thành và kể
cho cậu nghe vài câu chuyện vui về cha cậu. HyukJae thật sự ấn tượng với
câu chuyện cha đút cháo cho mẹ ăn. Cậu đã bật cười giòn giã vì mẹ cậu
yêu muỗng cháo đó, trong khi cuộc sống vất vả của hai mẹ con phải ngày
đêm ăn cháo thường xuyên.
- Ngươi muốn làm gì? – HyukJae hỏi lớn, gương mặt cậu sợ hãi thấy rõ.
DongHae hơi ngạc nhiên vì phản ứng gay gắt của HyukJae.
- Lúc này ngươi chỉ có thể ăn cháo thôi…
- TA KHÔNG ĂN! TA KHÔNG ĂN!
Xoảng!
HyukJae hét lên rồi tiện tay hất đổ chén cháo xuống sàn, dù nó còn đang nằm trên tay DongHae.
Chén cháo vỡ tan tành.
Lòng
tốt của DongHae cũng theo đó mà đổ vỡ. Hắn nhìn làn khói bốc lên từ nền
đất mà tưởng như làn khói từ ngọn lửa trong lòng. Chưa ai dám vô lễ với
hắn như vậy, huống gì hắn đang hạ mình săn sóc cho người đó.
-
Ngươi đi đi… hức! Ngươi làm ơn đi đi… hức! …không thì giết ta đi… -
HyukJae nói dứt khoát trong làn nước mắt. Cậu không hiểu vì sao nước mắt
cậu lại tuôn nhiều như thế. Nhưng cậu hiểu rõ một điều, cậu không thể
ăn muỗng cháo do DongHae đút. Vì chắc chắn, cậu sẽ yêu hắn ngay khi hắn
chăm sóc cho cậu như thế. HyukJae sợ hãi với tình cảm đang trào dâng
trong lòng. HyukJae không cho phép mình yêu DongHae. Cậu phải giết chết
chút tình cảm nhen nhúm trong lòng trước khi nó trở nên sâu nặng.
DongHae
cắn mạnh vào môi, thái độ cương quyết và những giọt nước mắt của
HyukJae khiến lòng hắn như thiêu đốt. Đây chẳng phải là lần đầu tiên hắn
chủ động đến gần bên cậu, cũng chẳng phải lần đầu cậu cương quyết từ
chối và xua đuổi hắn.
-
Hoặc là biến đi hoặc là giết ngươi ư? – DongHae hỏi nhỏ rồi bật cười.
Hắn cười vì hắn không biết mình đang làm gì nữa. Gương mặt hắn giận dữ
thấy rõ. Cả ngày hôm nay hắn đã sống như không phải sống chỉ vì lo lắng
cho cậu. Hắn sẵn sàng giết sạch tôi thần của mình vì sự an toàn của cậu.
Và cuối cùng, cậu vẫn đối với hắn như kẻ thù.
DongHae
đứng dậy, liếc nhìn HyukJae, lại ánh nhìn khó hiểu như lần đầu tiên hắn
dẫn cậu đến căn phòng này. HyukJae vừa cho hắn tỉnh ra là cậu không hề
yêu thương hắn. Cậu coi hắn là kẻ địch, là lũ người man rợ phá nát gia
đình và đất nước của cậu. HyukJae không ngần ngại đáp trả lại ánh nhìn
của hắn với đôi mắt sôi sục lửa căm hờn. Ngoài cách vẻ ra cho mình một
bề ngoài cứng rắn, HyukJae chẳng còn cách nào để chối bỏ tình cảm đối
với hắn.
DongHae lập tức cười khỉnh, mỉa mai chính bản thân mình rồi bước nhanh ra ngoài.
Giữa việc giết HyukJae và bỏ đi, hắn lại chọn việc bỏ đi cho khuất mắt cậu.
HyukJae
trân người nhìn theo tấm lưng DongHae khuất dần. Hai hàng nước mắt cậu
tuôn trào như suối, đôi môi cậu run rẩy vì những lời nói dối không thật
với trái tim. Cậu không muốn hắn đi, cậu muốn hắn ở cạnh bên và che chở
cho cậu.
HyukJae
lấy tay áo lau vội những giọt lệ cứ mặc sức mà chảy dài. Cảm giác cô
đơn, buồn tủi lại ấp xuống khi chỉ còn một mình cậu. HyukJae rút người
sâu vào tấm chăn, cậu cố tìm một chút hơi ấm nào đó... nhưng sao lại
lạnh lẽo quá.
Bất chợt một tên hậu cận rón rén đẩy cửa vào, trên tay y cầm theo một cái chén khác, cũng bốc khói nghi ngút, mùi thơm lừng.
HyukJae chăm chú nhìn theo từng bước của y tiến đến gần cậu, cậu không biết bọn hầu cận này lại kiếm chuyện gì với cậu nữa.
- Xin Thái tử phi dùng một ít cháo cho có sức ạ, người đang bệnh không thể nhịn đói quá lâu… - Tên hầu cận nói như van nài.
HyukJae
bàng hoàng bất động khi nghe những gì tên hầu cận nói. Thì ra DongHae
không giận cậu. Chẳng những không giận mà hắn còn lo cho sức khỏe của
cậu. Hắn thật sự bỏ đi để chiều ý của cậu.
-
… Hức! hức!... – HyukJae bật khóc dữ dội hơn khi nhìn lom lom vào chén
cháo. Cậu lắc đầu lia lịa để chối bỏ tình cảm yêu thương cứ dâng cuồn
cuộn. Cậu không thích DongHae, cậu thật sự không yêu thích hắn, cậu chỉ
hận và hận hắn thôi. HyukJae cố gắng thôi miên tâm trí mình với những từ
ngữ như vậy.
-
TA… KHÔNG… ĂN… Hức!...Hức!... – HyukJae nghiến hai hàm răng cố nói từng
chữ kiên quyết. Cả người cậu run rẩy vì những tiếng nấc nghẹn ngào. Cậu
nhất quyết cự tuyệt tình yêu vừa chớm nở. Nhưng khi tình cảm bị dồn
nén, nó càng cháy mãnh liệt. Và nó đang đốt cháy tâm hồn HyukJae từng
ngày từng giờ.
HyukJae
vội nằm xuống, chui rúc người vào chăn. Mặc cho cơn đau ngày một tăng
dữ dội. Cơn đau đó, không khủng khiếp bằng cơn đau trong trái tim cậu.
Tên hầu cận đứng chờ hồi lâu không thấy HyukJae phản ứng gì, y thở dài rồi nhẹ nhàng lui ra.
Từ
một góc của dãy hành lang, DongHae lặng người nhìn theo chén cháo vẫn
nghi ngút khói trên tay tên hầu cận khi y bước ra khỏi phòng. Tự nhiên
hắn thấy buồn lắm. Không, đó không phải là cảm giác buồn, mà là đau. Đau
từ nơi con tim giá lạnh. HyukJae chưa bao giờ và sẽ không bao giờ yêu
thương hắn. Cậu không cần sự che chở của hắn. Vì cậu với hắn – là kẻ
thù.
DongHae
thở ra mệt mỏi rồi tiến về Thư phòng. Đêm qua hắn không ngủ, rồi cả
ngày chật vật lo cho HyukJae, hắn cần phải nghỉ ngơi. Nhưng với tất cả
những gì đã xảy ra, liệu hắn có ngon giấc? Chỉ có một điều chắc chắn,
hắn đã quên hẳn lời hứa với Jess tài nhân.
DongHae là người có trí nhớ cực tốt, hắn sẽ không bao giờ quên bất cứ điều gì. Vậy thì vì sao bây giờ hắn lại quên?
Bất
chợt DongHae nhìn thấy bóng người lảng vảng cuối khuôn viên rộng lớn,
hắn nhận ra đó là lão Thái y. Dù bóng dáng ông chỉ chập chờn qua ngọn
đén lồng và ánh trăng mờ ảo, nhưng trong lãnh cung của hắn, chỉ là lão
Thái y là già nua và lom khom như vậy.
- Ông đang làm gì ở đây tối mù tối mịt thế này? – DongHae cất tiếng hỏi khi đến sát cạnh phía sau lão Thái y.
Lão Thái y giật mình hốt hoảng, rồi ông thở dốc khi nhận ra đó là DongHae.
- Ôi… Thái tử làm lão thần sợ quá…
- Ta hỏi ông làm gì ở đây? – DongHae nhíu mày khi nhìn thấy trên tay lão Thái y cầm vài chiếc lá dài.
-
Thần điều chế thuốc giải… thì ra trong khuôn viên lãnh cung Thái tử có
rất nhiều cây trúc đào, nó mọc xen với hoa cúc dại nên nhiều khi không
để ý…
- Cái này là lá trúc đào sao? – DongHae hỏi rồi giật mấy chiếc lá từ tay lão Thái y.
-
Á á… Thái tử cẩn thận… mủ của nó có thể làm bỏng tay đấy! – Lão Thái y
hốt hoảng giật lại – Giống cây này có hơn 300 loại, nhưng thần tin chắc
hung thủ đã điều chế thuốc độc từ những loại có sẵn trong khuôn viên,
nên thần sẽ thử…
-
Khoan đã… - DongHae khịt khịt mũi rồi kề mặt sát gần cuống lá trúc đào
trên tay lão Thái y – Đây là mùi hương của trúc đào sao? – Hắn nhướng
mày hỏi.
- Vâng… vâng… nó rất thơm, nhưng Thái tử đừng ngửi sát quá, sẽ trúng độc đấy.
- Đây thật sự là mùi hương của trúc đào? – DongHae nghiêm giọng hỏi lại.
- Dạ?… - Lão Thái y gật đầu lia lại, ông không hiểu vì sao DongHae cứ hỏi mãi về mùi hương ấy.
DongHae khịt mũi lần nữa, hắn ngửi lại kỹ hơn rồi ánh mắt toát lên vẻ giận dữ ngay sau đó.
- Ông nói với Tiff nương nương dẫn Jess tài nhân vào Thư phòng cho ta! Ngay lập tức!
Lão Thái y vẫn ngu ngơ chẳng hiểu, nhưng DongHae đã hạ lệnh thì ông cứ thế mà làm theo.
*******************
- Khấu kiến Tiff nương nương… - Jess tài nhân cúi đầu thi lễ khi được cung nữ đưa đến phòng Tiff nương nương.
Tiff
nương nương thở ra bực bội. Lúc đầu thấy Jess tài nhân trẻ tuổi lại
xinh xắn, cô rất hồ hởi để giới thiệu với DongHae. Bây giờ, chính
DongHae yêu cầu gặp Jess tài nhân thì cô thấy khó chịu quá. Dù không
vui, cũng phải dẫn Jess tài nhân đến gặp DongHae, càng nghĩ Tiff nương
nương càng giận hơn.
- Những luật lệ khi hầu hạ Thái tử ngươi nhớ kỹ chứ? – Tiff nương nương hất giọng, thái độ chẳng chút thiện cảm.
- Dạ… tiện thiếp nhớ rất rõ – Jess tài nhân vẫn cúi đầu.
Nếu
so trong triều, Tiff tướng quân và Jess đại nhân có thể nói ngang hàng
nhau. Nhưng trong lãnh cung Thái tử, Jess tiểu thư lại phải cúi đầu.
Không phải cô ta tình nguyện khiêm nhường như thế, chỉ là cô ta cần phải
được tiếp cận Thái tử.
Đoàn
người của Tiff nương nương đi rẽ qua cuối dãy hành lang của Thư phòng,
đó là hướng tiến về phòng riêng dành cho DongHae, hắn thường gặp gỡ các
tài nhân ở đó.
- Bẩm Tiff nương nương, hiện Thái tử đang ở phòng họp của Thư phòng, Thái tử đang chờ ạ – Tên nô tài của lão Thái y khẽ nói
Tiff
nương nương hơi chau mày thắc mắc. Phía sau phòng họp quả thật có dãy
phòng dành cho DongHae thư giãn. Nhưng đó là phòng hắn nghỉ ngơi mỗi khi
mệt mỏi, hắn sẽ không ân ái cùng tài nhân tại đó. Rồi Tiff nương nương
liếc nhìn Jess tài nhân, có thể nào Jess tài nhân đặc biệt nên DongHae
muốn có chút thay đổi? Nghĩ tới đó Tiff nương nương càng thấy giận hơn.
Đoàn
người đi đến trước Thư phòng của DongHae, vài cung nữ chỉn chu lại diện
mạo cho Jess tài nhân, còn Tiff nương nương lại không đủ kiên nhẫn chờ
đợi.
-
Vào đi! Hầu hạ Thái tử cho tốt, hy vọng một tháng sau, người sẽ đến tìm
ngươi! – Tiff nương nương lặp lại câu nói quen thuộc mỗi khi đưa tài
nhân đến gặp DongHae, chỉ có điều câu nói hôm nay của cô ta lạnh lùng
đến vô cảm.
- Dạ… Thái tử cũng muốn gặp Tiff nương nương nữa… - Tên nô tài lại cất tiếng.
Bây giờ thì đến lượt Jess tài nhân nhíu mày khó chịu. Sáng nay DongHae chỉ hẹn gặp một mình cô thôi mà.
Ngay cả Tiff nương nương cũng thấy lạ lẫm, cô đành đi cùng Jess tài nhân.
Khi
cả hai bước vào đã thấy DongHae ngồi trầm ngâm trên ghế, tay hắn nhịp
nhịp xuống bàn, ánh mắt chăm chú vào sấp tài liệu trước mặt.
- Thần thiếp tham khiến Thái tử… - Tiff nương nương và Jess tài nhân cùng cúi đầu thi lễ.
DongHae liếc mắt nhìn lên, hắn thảy vèo sấp tài liệu đó xuống giữa thư phòng, nơi Tiff nương nương đang đứng.
- Sáng nay, chỉ có duy nhất một mình ái phi của ta phải uống thuốc! – DongHae lạnh lùng nói.
Tiff
nương nương ngơ ngác một hồi rồi nhặt sấp tài liệu lên. Đây là sổ sách
ghi chép mọi hoạt động trong lãnh cung Thái tử. Theo đó, HyukJae được
dâng thuốc đầu giờ trưa, ngoài HyukJae, chẳng ai cần uống thuốc bổ.
Tiff nương nương và Jess tài nhân nhìn nhau, chẳng biết DongHae muốn nói đến điều gì.
DongHae ngả người ra ghế, nhướng mắt nhìn Jess tài nhân.
- Vậy chén thuốc sáng nay trong tay nàng là để đưa cho ai vậy?
Jess
tài nhân tự nhiên thấy bầu không khí căng thẳng cực độ. DongHae gọi cô
không phải vì chuyện ân ái sao? Vì sao lại hỏi những câu khó hiểu này.
- Dạ… chén thuốc đó… để dâng cho Tiff nương nương… - Jess tài nhân nói lí nhí.
- Ửm? – DongHae ậm ừ hờ hững rồi liếc nhìn Tiff nương nương.
Tiff
nương nương biến sắc mặt ngay lập tức. Khác với vẻ ngờ nghệch của Jess
tiểu thư, Tiff nương nương hiểu DongHae muốn nói tới việc gì.
- Lẽ nào… chén thuốc đó… để dâng cho Thái tử phi… - Tiff nương nương nói lí nhí
Jess
tài nhân tròn mắt ngạc nhiên nhìn Tiff nương nương. Sáng nay cô đã được
hạ lệnh mang thuốc cho Tiff nương nương, sẵn tiện Tiff nương nương có
chuyện muốn nói với cô, có lẽ là chuyện sẽ sắp xếp cho cô gặp Thái tử.
Nếu chén thuốc đó được dâng cho HyukJae, thì cô đâu có nhiệm vụ phải đi
lấy nó.
DongHae lại đưa ánh mắt sang Jess tài nhân.
-
Chén thuốc đó có mùi hương giống như cái này – DongHae ve vẩy vài chiếc
lá trúc đào trước mặt – Chỉ cần bốn chiếc lá thôi là đủ lấy một mạng
người, huống chi là độc từ quả của nó.
Jess tài nhân thất thần, lắc đầu lia lịa.
- Thần thiếp không biết… thần thiếp chỉ mang nó đến cho Tiff nương nương thôi…
Tiff
nương nương chết trân người trong sợ hãi. Cô không nghĩ DongHae sẽ lần
mò đến sổ ghi chép hoạt động của tài nhân, cô cũng không ngờ DongHae
nhận ra mùi hương đó. Con người hắn thật sự rất đáng sợ, muốn hắn không
biết trừ khi đừng cho hắn chút manh mối nào, dù là manh mối vớ vẩn nhất.
Nhưng thật may là vì lòng tốt muốn giới thiệu Jess tài nhân cho
DongHae, Tiff nương nương đã hẹn gặp Jess tài nhân và sẵn tiện nhờ cô ta
mang chén thuốc tới phòng mình. Đó là chiếc phao duy nhất cứu mạng cô
trong tình huống thế này.
-
Nói vậy… trước khi Jess tài nhân đưa chén thuốc cho tiện thiếp thì…
Thái tử đã nghe mùi hương đó rồi? – Tiff nương nương hỏi một cách ngây
thơ
Jess tài nhân hốt hoảng
-
Thần thiếp không hay biết gì cả, thần thiếp chỉ nhận chén thuốc từ nhà
bếp rồi đi thẳng đến phòng Tiff nương nương… Thái tử… xin Thái tử minh
xét, thần thiếp không biết chén thuốc đó được dâng cho Thái tử phi… thần
thiếp thật sự không biết…
DongHae trầm ngâm suy tư một hồi hắn lại quay sang Tiff nương nương.
-
Không phải ta bảo nàng điều tra hết tất cả những người có liên quan đến
chén thuốc đó sao? Việc Jess tài nhân mang chén thuốc đó một đoạn đường
xa như vậy mà nàng không truy hỏi?
Tiff nương nương liền ấp úng, vẫn chủ đích hướng mọi chuyện vào Jess tài nhân.
- Vì… vì… thần thiếp không nghĩ Jess tài nhân sẽ hạ độc…
Jess tài nhân lập tức quỳ mọp xuống.
-
Xin Thái tử minh xét… thần thiếp không hề hạ độc Thái tử phi… Tiff
nương nương, nương nương hiểu rõ chuyện đó mà, nương nương hiểu rõ tôi
chỉ mang thuốc đến cho nương nương thôi mà… - Jess tài nhân hoảng loạn
thật sự, cả ngày nay lãnh chung Thái tử như loạn cả lên, nào điều tra,
nào bắt giam, nào tra khảo… Jess tài nhân biết DongHae rất quan tâm đến
việc ái phi của hắn bị hạ độc, nhưng cô không ngờ mình lại bị dính líu
đến chuyện ấy.
Tiff nương nương vẫn đứng im như tượng, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn Jess tài nhân.
-
Tất cả hầu cận dưới nhà bếp đều bị tra khảo, hơn nữa chúng có gan tày
trời cũng không dám hạ độc Thái tử phi… chúng không có lý do để làm vậy.
Còn ngươi… không phải đang trông ngóng đến vị trí đó sao? Ta không nghĩ
ngươi lại nhẫn tâm đến vậy.
-
Không… không… Tiff nương nương đổ oan cho tôi… Thái tử, thần thiếp bị
oan, thần thiếp không làm chuyện đó, không thể vì thần thiếp từng chạm
vào chén thuốc đó mà xem thần thiếp là hung thủ được.
-
Thôi đủ rồi! Đừng cãi nhau nữa! – DongHae nhăn nhó nói. Ngoài tiếng
leng keng từ chân HyukJae, hắn chẳng chịu được tiếng ồn ào nào khác –
Gọi hết đám hầu cận chuyên sắc thuốc vào đây cho ta.
Tiff
nương nương tái xanh mặt mày. Trong một phút hồ đồ thiếu suy nghĩ cô đã
muốn giết chết HyukJae. Cô nghĩ dù chuyện gì xảy ra ở lãnh cung thì
DongHae cũng giao cho cô giải quyết, vì vậy nếu HyukJae chết, cô sẽ tìm
một con bài thế mạng cho mình dễ dàng. Nhưng bây giờ đích thân DongHae
tra hỏi, tội lỗi của cô khó mà che giấu.
Không
lâu sau, những kẻ hầu hạ ở khu bếp bị áp giải lên Thư phòng, người ngợm
chúng đều rướm máu, quần áo rách tả tơi vì những trận đòn tra khảo ngụy
biện của Tiff nương nương.
Jess tài nhân nhìn thấy cảnh đó càng sợ điếng người, nếu bị trao khảo, chắc chắn cô sẽ không thể chịu nổi, dù chỉ một roi.
-
Ai là người đã đưa chén thuốc cho Jess tài nhân? – DongHae hất giọng
hỏi, hắn chẳng đoái hoài gì đến những vết thương của bọn nô tài.
Tất
cả bọn nô tài đều khúm núm nhìn nhau. Chúng run lên bần bật không những
vì những vết thương trên người, mà còn vì chúng đang đối diện với Thái
tử Choi DongHae – người được xem là tàn bạo nhất tòa thành Nguyên Hạ.
DongHae
không thích hỏi nhiều, hắn cũng không thích phải lập lại câu hỏi. Thật
may là trước khi hắn hạ lệnh tra khảo, một giọng nói trong trẻo đã cất
lên.
- Là… là… nô tì… - Một cô bé vóc người nhỏ nhắn, gương mặt buồn thiểu não lết ra giữa thư phòng, dập đầu hành lễ với DongHae.
- Vì sao ngươi lại đưa chén thuốc cho Jess tài nhân? – DongHae hỏi tiếp, hắn thấy hài lòng sự thành khẩn của con bé.
Con
bé đó ngập ngừng liếc nhìn Jess tài nhân rồi lại liếc nhìn Tiff nương
nương. Tiff nương nương trừng mắt nhìn nó một cách kín đáo. Con bé bật
khóc ngay lập tức. Cơn đau từ những lằn roi trên lưng không thấm vào đâu
so với cơn đau mà trái tim nó gánh chịu. Giữa thư phòng nguy nga tráng
lệ này, đối diện với vị Thái tử tàn bạo vô cảm này… nó hoàn toàn không
run sợ. Vì có những chuyện còn đáng sợ hơn cái chết.
Con bé cắn nhẹ đôi môi, ngước ánh mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào DongHae.
- Nếu nô tì nói ra tất cả, Thái tử có thể rủ lòng thương mà cứu vớt cho những sinh mạng nhỏ bé của gia đính nô tì không?
DongHae
nhướng mày ngạc nhiên trước câu trả lời của con bé. Dù nó nói chuyện lễ
phép kính cẩn nhưng rất dõng dạc, chứng tỏ trong lòng nó không chút sợ
hãi dù đang đối mặt với cái chết. DongHae thật sự có cảm tình với những
kẻ gan lì, thẳng thắng. Theo hắn, những người đó làm rất được việc.
- Ngươi tên gì? – DongHae hỏi khi môi hắn khẽ nở một nụ cười.
- Sun… Sunny… - Con bé đáp khi vẫn nhìn thẳng vào hắn.
-
Chưa một ai dám ra điều kiện với ta, nhưng ta sẽ đặc cách cho ngươi.
Tùy vào sự thật mà ngươi khai, ta sẽ bảo vệ gia đình của ngươi an toàn
đến mức nào.
Sunny
bật ra tiếng nấc nghẹn ngào rồi liếc nhìn Tiff nương nương lần nữa.
Tiff nương nương muốn đứng tim vì cái nhìn đó. Nếu DongHae bảo vệ cho
gia đình Sunny thì cô lấy gì mà uy hiếp con bé nữa? Nếu biết hung thủ là
cô, chắc chắn DongHae sẽ giết cô không thương tiếc. Đôi chân Tiff nương
nương run bần bật, cô không rời mắt khỏi Sunny lấy một lần.
Và
những ánh nhìn qua lại đầy ẩn ý đó không thể thoát khỏi sự quan sát của
DongHae. Hắn đang ngồi phía trên cao nên càng dễ dàng nhận thấy. Hắn
nhếch mép một nụ cười mỉa mai cho lòng nham hiểm hay ghen ghét của đàn
bà. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đủ để hắn biết rõ Sunny sẽ nói tiếp điều gì,
nhưng hắn không muốn con bé nói điều đó ra. Cái đầu ma mãnh của hắn liền
vẻ ra một câu chuyện thú vị.
-
Sunny… - DongHae gọi tên con nô tì một cách trìu mến, cả thư phòng đều
giật mình ngạc nhiên vì thái độ quá thân thiện của Thái tử.
-
Tiff nương nương là người dẫn dắt trông coi lãnh cung của ta, ngươi
phải nhất nhất tuân theo lời của nương nương, ngươi phải nói rõ sự thật
của câu chuyện… - Rồi DongHae nhướng người ra trước, cố nói cho Sunny
nghe rõ hơn – Ngươi phải nói sự thật mà ta muốn nghe đó!
Tiff
nương nương muốn ngất xỉu ngay sau lời nói của DongHae. Rõ ràng hắn đã
nhận ra điều gì đó, hắn là kẻ giỏi suy đoán và quan sát rất tốt. Chắc
chắn hắn đã biết Tiff nương nương dùng tính mạng gia đình để uy hiếp
Sunny, buộc cô bé phải hạ độc HyukJae hoặc nhận tội dùm cô ta. Và Sunny
được sự đồng ý bảo vệ từ DongHae, chắc chắn con bé sẽ khai tất cả. Tính
mạng Tiff nương nương đang cận kề vực thẳm.
Nhưng
Sunny là một đứa cứng đầu và khá nhanh trí, có lẽ toàn bộ Thư phòng,
chỉ có mình nó là thật sự hiểu ý DongHae muốn nói gì. Nó không biết vì
sao DongHae lại muốn nó làm vậy, nhưng như thế thì tính mạng gia đình nó
sẽ càng được bảo toàn sao?
DongHae
lại ngả người ra ghế, mỉm cười thân thiện để cổ vũ tinh thần cho Sunny.
Sunny vẫn nhìn sâu vào mắt DongHae, cuối cùng, nó cắn hờ đôi môi rồi
dõng dạc nói lớn.
-
Jess tài nhân đã lệnh cho nô tì hạ độc trong chén thuốc, nếu không sẽ
giết sạch gia đình của nô tì, nô tì sợ quá… nên… nên… mong Thái tử khai
ân… cho nô tì con đường sống…
DongHae mỉm cười hài lòng, hắn thật sự yêu thích con bé này rồi.
Cả Tiff nương nương và Jess tài nhân đều ngớ người vì lời khai đó.
-
KHÔNG… ngươi nói dối, vì sao ngươi hãm hại ta? – Rồi Jess tài nhân bò
nhanh đến chân bàn của DongHae, khóc nấc – Nó nói dối, nó vu oan cho
thần thiếp, xin Thái tử minh xét, thần thiếp bị oan…
DongHae nhíu mày nhìn Sunny, nó vội vã nói tiếp.
-
Jess tài nhân thật sự rất yêu thích Thái tử, Jess tài nhân nghĩ nếu
Thái tử phi chết, Thái tử sẽ cân nhắc việc lập một tài nhân khác làm
phi, trong khi đó Tiff nương nương lại cân nhắc cho Jess tài nhân gặp
Thái tử lâu dài… nên…
-
NGƯƠI NÓI DỐI! SAO NGƯƠI HÃM HẠI TA? NGƯƠI NÓI DỐI! TA KHÔNG HỀ QUEN
BIẾT NGƯƠI! - Jess tài nhân kêu gào đầy tức giận. Cô không hiểu vì sao
con nô tì này một mực chỉ tội cô.
- Thuốc độc do Jess tài nhân đưa cho nô tì, chắc chắn trong phòng của Jess tài nhân vẫn còn đó ạ! – Sunny tự tin nói lớn hơn.
DongHae
tròn mắt ngạc nhiên. Con bé này đổ tội cho Jess tài nhân triệt để hơn
hắn nghĩ. Nhưng bất thình lình thế này làm sao hắn kiếm chất độc từ
phòng Jess tài nhân được? Nó bịa chuyện như thế thì DongHae trở tay sao
kịp? DongHae lúng túng một hồi rồi hắn lại trừng mắt nhìn Tiff nương
nương. Tiff nương nương có nhanh trí như Sunny mà hiểu ý hắn?
Tiff
nương nương vẫn còn bàng hoàng vì Sunny không chỉ tội cô mà một mực đổ
hết cho Jess tài nhân, cái trừng mắt của DongHae chẳng thể làm cô hiểu
được điều gì. Sunny lại nhanh miệng nói.
-
Để chứng minh điều nô tì nói là sự thật, Tiff nương nương cứ cho người
lục soát phòng của Jess tài nhân, thể nào cũng tìm thấy chất độc còn sót
lại.
DongHae suýt nữa là vỗ tay cái bốp để tán thưởng cho Sunny. Quả nhiên hắn nhìn người rất chuẩn sát, con bé này rất được việc.
Tiff
nương nương trân trân nhìn Sunny, cuối cùng cô cũng hiểu ra vấn đề.
DongHae với Sunny đang muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu Jess tài nhân. Và họ
biết hung thủ là cô, nên muốn cô đưa chất độc đó vào phòng Jess tài nhân
làm chứng cứ. Tiff nương nương không hiểu vì sao DongHae lại làm vậy
nhưng cô chẳng có thời gian mà thắc mắc.
Jess
tài nhân ngồi bệt xuống chân bàn DongHae khóc tức tưởi. Cô giương ánh
nhìn căm hận đến Sunny, kẻ đã nói dối mà không hề chớp mắt. Cô không thể
ngờ rằng, không chỉ con bé nô tì đó, mà cả Tiff nương nương lẫn Thái tử
đều hè nhau mà chụp tội lên đầu cô.
Chẳng bao lâu sau, đám người của Tiff nương nương chạy vội vào Thư phòng.
-
Hồi bẩm Thái tử, chúng thần tìm thấy lọ thuốc nhỏ ngay đầu giường của
Jess tài nhân, Thái y đã thẩm định qua, đây chính là thứ đã đầu độc Thái
tử phi.
-
KHÔNG! CÁI ĐÓ KHÔNG PHẢI CỦA TÔI! CÁC NGƯƠI VU OAN CHO TÔI! – Jess tài
nhân hét lên đầy uất ức rồi ôm chân DongHae, cố gào qua nước mắt – Thái
tử… thần thiếp không có làm, thần thiếp không hề có ý định giết Thái tử
phi, xin Thái tử tin thần thiếp, xin người tin thần thiếp…
DongHae
liếc nhìn cơ thể đào tơ đang vật vã dưới chân hắn, những giọt nước mắt
long lanh oan khuất đó không làm hắn bận lòng. Không bận lòng nhưng môi
hắn lại nở nụ cười hiền hòa nhất có thể.
-
Ta nghĩ là ta hiểu tình cảm của nàng… – DongHae nói dịu dàng khi lấy
tay lau đi dòng nước mắt cho Jess tài nhân – Nhưng làm sao ta có thể tha
thứ cho kẻ làm loạn lãnh cung của ta? Đầu độc ái phi của ta?
Jess tài nhân ngỡ ngàng trong đau đớn.
- Xin Thái tử tin thần thiếp… thần thiếp bị oan… thần thiếp bị oan…
DongHae dứt khoát đứng dậy, Jess tài nhân ngã nhào về phía trước khi hắn mạnh bạo rút chân ra khỏi cái ôm cứng ngắt của cô.
- Nàng hãy vào nhà ngục mà sám hối tội lỗi của mình, ta sẽ không giết nàng, ta chờ nàng minh oan đó.
Lời DongHae vừa dứt thì hai tên thị vệ lập tức tiến nhanh lại, áp giải Jess tài nhân xuống nhà lao.
-
XIN THÁI TỬ MINH XÉT, THẦN THIẾP BỊ OAN! THẦN THIẾP BỊ OAN! - Rồi Jess
tài nhân vùng vẫy dữ dội khi người cô bị kéo lê qua chỗ Sunny quỳ - VÌ
SAO NGƯƠI HÃM HẠI TA? VÌ SAO NGƯƠI VU OAN CHO TA? NGƯƠI SẼ BỊ TRỪNG
PHẠT… NGƯƠI SẼ BỊ TRỪNG PHẠT…
Giọng nói của Jess tài nhân nhỏ dần, đêm đầu tiên cô gặp Thái tử có lẽ sẽ là đêm cuối cùng cô được nhìn thấy người.
DongHae bước xuống giữa thư phòng, liếc mắt nhìn Tiff nương nương.
- Lôi bọn chúng xuống ngục, rạng sáng ngày mai xử trảm hết! – DongHae hạ lệnh mà vẫn không rời mắt khỏi Tiff nương nương.
Tiff
nương nương như chết đứng khi đám nô tài lần lượt bị lôi ra khỏi Thư
phòng. Mặc cho tiếng van xin, tiếng dập đầu cầu khẩn lòng thương xót.
DongHae nhất quyết giết sạch để dằn mặt Tiff nương nương.
Sunny
vẫn quỳ giữa thư phòng, DongHae thì đứng sát người Tiff nương nương,
trừng mắt nhìn cô, còn Tiff nương nương thì chết đứng tại chỗ, mắt ngó
lom lom xuống đất.
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi, gian phòng yên tĩnh đến ngạt thở.
Cuối cùng, Tiff nương nương lặng lẽ quỳ xuống, giọng lí nhí:
- Xin Thái tử tha mạng… thần thiếp biết tội…
DongHae hừ một tiếng, rít giọng qua kẽ răng.
- Nàng giỏi thật, dám âm mưu giết chết ai phi của ta.
Tiff nương nương khóc nấc, nỗi đau trong tim cô cứ dâng tràn.
-
Vì… cậu ta… chẳng coi Thái tử ra gì… vì cậu ta ngông nghênh lại không
biết phép tắc… vậy mà… vậy mà… Thái tử vẫn một mực yêu chiều, thậm chí
các triều thần phản đối… Thái tử cũng nhất quyết yêu chiều cậu ta…
DongHae
lặng người theo từng tiếng nấc của Tiff nương nương. Hắn không đáp trả
vì hắn chẳng thấy Tiff nương nương nói sai chỗ nào. Rõ ràng nhìn từ mọi
góc độ, HyukJae đều đáng phải chết. Cậu quá nguy hiểm cho vị trí Thái tử
của hắn. Hắn có trăm ngàn lý do để giết cậu, nhưng cậu lại sống vì một
lời phản bác ngớ ngẩn nhất: hắn không muốn cậu chết.
DongHae
cúi người xuống ngồi đối diện với Tiff nương nương. Cô ta dành trọn
cuộc đời cho hắn, cha cô ta cũng hiến trọn phần đời còn lại cho hắn, vì
vậy hắn có cảm tình đặc biệt với Tiff nương nương. Những gì có lợi cho
hắn, hắn rất biết cách gìn giữ. Nếu xử phạt Tiff nương nương, không
những hắn mất đi cánh tay đắc lực trong chốn lãnh cung, mà còn gây bất
mãn cho Tiff tướng quân. Dù ông ta chỉ là kẻ to mồm óc trâu, nhưng ông
ta vẫn hữu ích với hắn.
-
Sau này nếu nàng còn đụng đến ái phi của ta, ta sẽ không tha thứ nữa
đâu – DongHae nói khi nhìn thẳng vào mắt Tiff nương nương – Hôm nay Jess
tài nhân thế mạng cho nàng, nhưng lần sau, người chết chắc chắn sẽ là
nàng đấy!
Tiff
nương nương trân mắt nhìn DongHae. Hắn tha thứ cho cô sao? Vì cô hắn
sẵn sàng bỏ cả mạng sống của Jess tài nhân sao? Tiff nương nương không
tin sự thật này, cô không tin hắn lại coi trọng cô như vậy.
Thật
ra Tiff nương nương chỉ biết nghĩ đến tình cảm cá nhân của mình, cô
không nhận ra DongHae là một kẻ giỏi nịnh. Vì cô còn hữu ích với hắn nên
hắn chưa muốn vứt bỏ mà thôi. Và dĩ nhiên, hắn chẳng ngu muội vì Tiff
nương nương mà vu tội cho Jess tài nhân, mọi bước đi của hắn đều được
tính toán kỹ.
-
Nàng mau đi gặp Thái y mà điều chế thuốc giải, nếu ái phi của ta mất
mạng thật thì nàng cũng sống không nổi đâu! – DongHae hăm he rồi đứng
dậy, hắn liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Sunny rồi bật cười – Nàng cũng
nên đối xử tốt với con bé nô tì này, hôm nay nó đã cứu mạng cho nàng
đó.
Nói
rồi DongHae bước nhanh ra khỏi Thư phòng. Hắn thấy rất thoải mái vì mọi
chuyện đang diễn biến theo chiều hướng có lợi cho hắn. Và quan trọng
hơn, HyukJae sẽ được cứu. Hắn chẳng mảy may để tâm đến chuyện cậu vừa
đuổi hắn ra khỏi phòng. Cứ thế hắn tủm tỉm tiến về gian phòng của cậu.
Hết Tập 13
Mời bà con đón đọc Tập 14:
Phơi thây trước cổng thành, mỹ nam hạ mình phục vụ
No comments:
Post a Comment