Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

24 October 2012

(KyuMin) - Không thể không yêu nhau(T7) - M - Longfic



CHAPTER 18:

Công ty của Kyu, 11h trưa, Wook và Kyu đang chuẩn bị kiếm 1 cái gì đó bỏ bụng. cuộc họp kéo dài từ sáng khiến cả 2 mệt lả cả người ….

_Chiều nay tớ sẽ ko có ở công ty, hẹn với Minnie đi dạo phố rồi, công ty giao cho cậu đấy – Kyu nháy mắt, xoay xoay chiếc chìa khóa xe bằng 1 ngón tay, ra vẻ rất vui.

_Biết rồi, dạo này càng ngày cậu càng ít ở công ty đấy nhá. Toàn là liên lạc qua mail, đúng là con người khi có tình yêu thì thay đổi …...

_Là khi có gia đình – Kyu nhướng mày chỉnh lại câu nói của Wook, trước giờ anh ko thiếu bạn gái, chỉ là thiếu 1 gia đình.

_Oh, phải ha, là 1 gia đình – Wook nháy mắt tinh nghịch, thừa biết Sungmin đã biếng cuộc sống buồn tẻ của anh bạn trở nên tuyệt vời thế nào, anh rất mừng vì điều đó, điều mà chỉ có Sungmin mới có thể làm cho Kyu mà thôi.

_Giám đốc, giám đốc, anh quên mang theo cái này!!!! – 1 giọng nói vang lên phía sau lưng cả 2, Wook và Kyu ngạc nhiên quay lại nhìn thì thấy David đang chạy tới – Giám đốc, chiếc USB này chứa toàn bộ thông tin về sản phẩm mới sắp tung ra, tôi thấy giám đốc để trên bàn trong phòng họp, tôi nghĩ có lẽ giám đốc bỏ quên nên chạy theo trả cho giám đốc, cái này lọt vào tay người khác thì ko hay, tôi ….. – nói rồi David đưa cho Kyu chiếc USB.

_Oái, đúng là tôi quên thật, cảm ơn nha ….. – Kyu giật nảy lên vì hành động sơ suất của mình, rồi mỉm cười nhận lại chiếc USB, lòng chân thành cảm ơn người nhân viên mới tận tâm này.

_NÈ LÀM ƠN SAU NÀY ĐỪNG CÓ QUÊN TRƯỚC QUÊN SAU NỮA, CÓ SUNGMIN RỒI THÌ CÁI GÌ CŨNG CHẲNG CÒN NHỚ NỮA – Wook nhảy đong đỏng lên với Kyu.

_Ok ok biết rồi mà, hihi, cảm ơn nha David – Kyu lấm lét nói như 1 đứa con nhận lỗi trước mẹ mình.

_Ko có gì đâu ạ, công việc mà, công ty tốt thì chúng tôi cũng sẽ tốt theo, tôi cũng vì chén cơm của mình thôi – David kính cẩn nói với Kyu – thôi, tôi xong việc của mình rồi, chào giám đốc, chào anh, tôi phải về phòng đây.

_Đi ăn chung ko? Hình như cậu cũng tham gia buổi họp mà – Wook nói.

_À ko cần đâu ạ, chúng tôi đã gọi thức ăn lên phòng rồi, tôi đi đây – nói rồi David chào Kyu và Wook, sau đó chạy đi, nhanh chóng mất hút sau cánh cửa thang máy .

Wook và Kyu nhìn theo bóng David khuất sau thang máy. ấn tượng rất tốt với anh chàng này, năng nổ, có chút ít tài năng và lại rất thật thà nữa.

_Hình như cậu ta là tác giả của Game mới chúng ta sắp phát hành đúng ko?

_Ừ, đúng là nhân tài hiếm gặp – Kyu đáp lời Wook – thôi, đi nào, đói quá.

Nói rồi Kyu khoát vai Wook đi về phía cửa công ty, trong tâm trí chẳng còn hình bóng của 1 ai đó tên David nữa.
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*

_Kyu à? Bộ này thì sao? – Min quay sang hỏi hớn hở. Chẳng là cậu đang cùng anh dạo phố, chọn mua quần áo cho người có bầu.

_Hở? Cái này hả? ờ…cũng đẹp! – Anh nhún vai, trả lời. Thật tình, ngày thường anh đã ít chú ý đến chuyện trang phục rồi, huống chi bây giờ lại kêu anh chọn áo bầu nữa chứ. Nhìn vào…cái nào cũng như nhau.

_Đẹp hả? – Cậu hỏi lại, mắt sáng rỡ - nếu vậy thì … – Sungmin quay sang cô bán hàng rồi nói liền một hơi –…làm ơn gói cho tôi kiểu này, có bao nhiêu màu?... Năm hả? Ờ, vậy lấy hết cả năm, ý quên nhớ lấy 2 cái màu hồng nhá

_Trời ơi… em mua hàng hay dọn kho người ta vậy? – Kyu trố mắt ra nhìn cậu hăng hái dạo qua các sạp quần áo. Điều ngạc nhiên đầu tiên là Kyu chưa bao giờ phát hiện ra… thời trang cho người có thai cũng đa dạng không kém gì…so với quần áo bình thường. Thứ hai, Minnie! Đúng... Minnie! Cậu ấy đang vung tiền không thương tiếc. Từ sáng đến giờ, anh đã chi ko ít cho các vật dụng dành cho mẹ và bé. Không phải là Kyu phàn nàn gì, cũng chẳng phải chuyện keo kiệt… chỉ là anh thấy Sungmin hơi lạ.

_Ừm…thì anh cũng biết quần áo của em đã không thể mặc nữa rồi. Cái bụng như thế này… – Cậu chỉ vào cái bụng năm tháng hơi tròn của mình, rồi thở dài –…đó, anh cũng thấy như thế thì em phải bổ sung áo bầu vào tủ quần áo rồi…

_Đành là vậy…nhưng em chọn cả năm màu. Mà khi anh nói năm màu có nghĩa là mỗi kiểu năm màu, và nãy giờ em chọn hình như được cả chục kiểu rồi. – Anh hất đầu về phía quầy thu ngân, nơi mấy cô bán hàng đang tíu ta tíu tít thu dọn áo quần, xếp vào bao cho Sungmin.

_Thì có sao đâu… mua để dành mà, mặc không hết thì để lần sau mặc tiế…- Vừa nói tới đó, cậu im bặt, mặt đỏ hồng cả lên.

Trời ơi, mình đã nói gì thế này. Còn định…có lần sau nữa hả?

Cậu cắn môi, cúi gầm mặt xuống, hy vọng rằng Kyu đã không nghe câu nói đó. Mà cho dù có nghe thì cũng…không hiểu.

_Ủa? Sao vậy? Em định nói gì? Hình như anh nghe cái gì lần sau' ấy? – Anh hỏi với một dáng vẻ rất ngây thơ nhưng... giọng địêu thì nham hiểm chẳng thua gì cái đêm anh chất vấn cậu xem có phải Sungmin ghen với Seohyun không ấy.

Cái anh ngốc này, ngày thường thì dốt đặc môn tâm lý học, thế mà những lúc không cần thông minh thì lại tỏ ra… sáng dạ lạ thường… Thế có chết không chứ.


_Không…đâu có gì… lảm nhảm bậy bạ vậy thôi mà… – Sungmin đánh trống lảng, né tránh ánh mắt nham hiểm của Kyu. Nhưng anh đâu dễ bỏ cuộc, Kyu bụm hai má bầu bĩnh của cậu, cố nâng đầu Sungmin lên trong khi cậu ra sức ghì xuống…

_Coi kìa, rõ ràng em đang định nói… – Nụ cười của Kyu bỗng tắt ngúm, anh im lặng, há hốc mồm nhìn chết trân về cậu… Không, chính xác hơn là sau lưng cậu.

Gì thế nhỉ? Sao nét mặt Kyu như pha lẫn nhiều cảm xúc thế này? Dường như… đang sợ mà… cũng dường như đang vui…

Quá ngạc nhiên, cậu cũng từ từ quay lưng lại … để rồi chỉ lắp bắp được vài chữ…

_D…Donghae…

Đứng trước mặt cậu là Donghae và bạn gái (trai) cậu - Eunhuyk. Cũng như hai người bạn của mình, Dọnghae đứng chết trân ra đó, mặt đỏ gay. Không gian đang vui vẻ bỗng trở nên ngột ngạt. Lần đầu tiên sau suốt hai tháng trời, cả ba mới gặp lại nhau và… trớ trêu thay lại để cho Donghae bắt gặp ngay lúc hai đứa bạn của mình cười đùa tình tứ đến như thế…

Sự thể rắc rối khiến Eunhyuk cảm thấy đến lúc mình phải vào cuộc.

_Kyuhyun! Sungmin! Tình cờ quá… lâu rồi không gặp! – Cậu cười tươi rói, chào đón cả hai với ánh mắt nồng nhiệt nhất.

_Ơ…ơ…chào Huykie…chà… – Kyu ấp úng, cố xoay sở một nụ cười xã giao trong khi tâm trí anh chàng chỉ lo lắng duy nhất mỗi một việc phản ứng của Donghae

_Chà…chào Donghae… – Min tiếp lời, ánh mắt ngại ngùng, e sợ như mọi lần… phản ứng của anh chàng sẽ là gầm lên, la hét vào mặt cả hai, hay thậm chí tệ hơn là Hae và Kyu sẽ đánh nhau nữa. Chỉ nghĩ tới đó mà cậu đã rụng rời tay chân.

Một thóang im lặng trôi qua, cả Eunhyuk, Kyu và Min không ai nói gì, dường như cả ba đang hướng ánh mắt về Dongahe, trông chờ anh chàng thể hiện phản ứng của mình. Khác với dự đóan của Sungmin, Donghae đã chẳng hề giận dữ nhưng cũng không buồn trả lời. Ánh mắt Donghae thóang đượm vẻ buồn, mím môi, Hae như định nói gì đó rồi lại thôi, anh chàng quay lưng bỏ đi.

_Donghae! – Sungmin gọi với theo. Linh tính mách bảo cậu đây là cơ hội cuối cùng để làm lành với nhau. Nếu không phải hôm nay thì sẽ chẳng bao giờ nữa

_Donghae!!!

Dừng lại trong chốc lát như một phản xạ tự nhiên khi có người gọi tên mình, Donghae nhanh chóng nhận ra vị thế của mình trong thời điểm này. Bỏ ngòai tai tiếng kêu khản cổ của Sungmin, anh cứ thế mà bước đi, không ngóai đầu lại.

_Hae ah- Min tiếp tục gọi

_Hae, nghe mình giải thích- cậu bước nhanh và gấp như thể đang chạy. Nếu không vì cái bụng bầu năm tháng thì có lẽ Min đã rượt theo kịp Hae rồi. Vốn là thành viên đội bóng cùng với Kyu, thể lực của Donghae cũng không tồi và… để đuổi kịp anh thật không phải là chuyện dễ.

Đột nhiên… cậu thấy xây xẩm mặt mày… cảnh vật phía trước trở nên mờ dần, không gian chung quanh u tối quay cuồng… Hai mí mắt cậu nặng trĩu…

_H…Hae…

Tiếng cuối cùng Sungmin thốt ra trước khi mọi vật chìm vào màn đêm.
_Min ah…

Ai? Ai gọi mình?

_Min?

Một giọng khác, ban nãy là giọng mơ màng… giờ lại là một giọng trầm ấm…

_MIn…Minnie!!!

Có phả…phải chăng là…
Cậu nhíu nhíu, nhướn đôi mi nặng trĩu lên… Cảnh vật khá mờ nhưng rồi thị lực của Sungmin dần dần khá hơn. Xung quanh cậu là Kyu, Hyukie và … Donghae.

Anh chàng tóc đen mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm khi cậu mở mắt hồi tỉnh. Kyu ân cần đỡ cậu ngồi dậy, chêm vào sau lưng Min một cái gối nhỏ.

_Cám…ơn Kyu – cậu yếu ớt thốt ra.

_Đừng lo, bác sĩ nói em chỉ bị chóang thôi, không sao cả. Có lẽ là do bị kích động quá mức đó mà… – Kyu nói, khẽ liếc mắt về phía Hae như ngầm ám chỉ anh này chính là nguyên do làm Min ngất xỉu. Nếu lúc đó anh chẳng đỡ kịp cậu thì chẳng biết ra sao nữa….

_Cậu tỉnh dậy thì tốt quá.Kyu lo lắng lắm… – Hyukie ngừng một chút rồi nhỏen miệng cười, thêm vào –…và cả Donghae nữa.

Vừa nghe nhắc đến tên mình, Donghae ngượng ngùng quay sang chỗ khác, cậu không muốn tỏ ra còn quan tâm đến Kyu và Min…

_Hae ah…thì ra cậu…– Nụ cười của Min tuy nhợt nhạt nhưng ánh mắt cậu rực sáng lên niềm vui sướng.

_Không phải…không phải như vậy… – Donghae chống chế.

_Thôi nào Haenie , em biết anh còn quan tâm đến họ lắm, nếu không anh đã chẳng cực khổ cắt từng mẫu báo đăng tin về cả hai người họ, sau đó ép nó cẩn thận vào một quyển sổ. – Hyukie nhìn Hae bằng một ánh mắt thú vị, cậu không ngờ đến giờ phút này mà bạn trai cậu vẫn cố tỏ ra vô tâm lạnh lùng đối với hai người bạn thân nhất của mình.

_Em…sao em… – Hae ấp úng, mắt mở tròn to ngạc nhiên pha lẫn sự ngạc nhiên và sợ hãi.

_Hae à…hôm trước em phụ umma dọn phòng cho anh và… đã phát hiện một chiếc hộp thiếc được cất kĩ dưới gầm giường, mở ra và em….

_Sao lại như thế? Sao em xâm phạm sự riêng tư của anh? –Hae gắt, mặt anh như có cùng chung một màu với mái tóc nổi tiếng.

_Hae, cậu… cậu sưu tập và cất giữ những tin tức về bọn mình à? – Kyu bật dậy hỏi, miệng cười tươi rói. Anh biết, biết rõ mà… Donghae sẽ chẳng bao giờ từ bỏ được hai đứa bạn của mình. Suy cho cùng, bọn họ là bộ ba nổi tiếng mà, và bạn bè thì không bỏ rơi nhau.

_Mình…mình…ơ… – Hae ngập ngừng, nửa như muốn nhận, nửa như muốn chối. Cái bản tính cố chấp vốn sẵn trong người Hae ngăn cậu nói ra những lời thực đáy lòng mình.

_Donghae …hic… – Min yếu ớt, mắt đỏ hoe thấm nước – Hae ah…

Trông thấy người bạni thân nhất của mình khóc, Hae không thể cầm lòng được nữa, anh mở rộng hai bàn tay ôm lấy Min, cho cậu gục đầu vào vai khóc nức nở.

_Xi…xin lỗi Donghae…

_Cậu không phải xin lỗi, người nên nói xin lỗi là mình mới đúng. Nếu không vì đuổi theo mình, thì cậu đã không ngất xỉu…. Cậu và em bé mà có mệnh hệ gì thì chắc mình sẽ cắn rứt không yên suốt quãng đời còn lại… – Hae vỗ vỗ nhẹ nhàng mái tóc nâu của Min, thì thầm.

_Mình không sao rồi… – Min nghẹn ngào, khịt mũi – nhưng…Hae ah…mình muốn xin lỗi về chuyện của mình và Kyu…bọn mình không cố tình giấu cậu… tất cả chỉ vì…

_Vì bọn mình quá say, và khi vỡ lở ra mọi chuyện thì đã quá trễ… – Kyu tiếp lời, ngồi xuống giường, cạnh Hae và Min.

_Mình…biết… mình hiểu hai cậu không bao giờ làm chuyện có lỗi với mình… Và mình cũng hiểu rõ tính em gái mình… Mình biết chuyện Kyu sẽ chia tay với nó chỉ là vấn đề thời gian thôi, nhưng…mình chỉ không ngờ ngườii đó lại là Min, một người bạni khác của mình… – Hae trút cạn nỗi lòng, lần đầu tiên trong suốt hai tháng qua, cậu mới nói chuyện lại với hai người bạn của mình, và cũng là lần đầu tiên Hae nói ra cảm giác thật mà cậu đã cố tình chôn kín và phớt lờ nó.

_Mình… mình quá bất ngờ đến nỗi không chấp nhận được sự thật… Trong suốt khỏang thời gian qua, mình đã nhận được nhiều tin nhắn và Email của Sungmin, kể hết về sự tình… nhưng vì quá cố chấp, mình đã không trả lời cho cậu… xin lỗi Minnie… mình là một tên hèn…

_Ôi Hae ah… – Min khóc – không phải, cậu không hèn hạ, chỉ vì bọn mình có lỗi với cậu trước… tha thứ cho bọn mình Hae nhé…

_Dĩ nhiên rồi…Min …..dĩ nhiên rồi…tụi mình là bộ ba mà… làm sao lại chỉ còn hai bỏ một được chứ. – Cậu cười

Trông thấy Hae vui sướng như thế, Hyukie cũng mỉm cười gật đầu vì cậu biết thẳm sâu trong thâm tâm của anh, Kyu và Min là hai người bạn rất quan trọng… nếu Kyu là linh hồn thì Min là trí tuệ và … Hae là thân thể. Mất đi bất cứ phần nào cũng là một tổn thất lớn và khiến cho bọn họ không còn là chính mình nữa. Niềm vui sẽ chỉ trọn vẹn khi họ ở bên nhau như thế này, chia ngọt sẻ bùi…

Cậu biết quá rõ con người He, chỉ chịu mềm không chịu cứng. Càng tỏ ra cứng rắn bao nhiêu thì bên trong Hae lại càng mỏng manh bấy nhiêu. Và Minnie cùng Kyu chính là nguồn động lực sống của cậu.

Trong khi Hyukie, Hae và Min mỉm cười vui sướng thì Kyu lại cảm thấy không thỏai mái cho lắm. Không phải vì không vui, dĩ nhiên Kyu vui sướng tột độ khi Donghae chịu tha thứ cho cả hai… nhưng cái làm anh thấy bứt rứt chính là… khỏang cách giữa Donghae và Min. Có lẽ anh đã quen với chuyện làm bờ vai, làm điểm tựa vững chắc cho Minnie mỗi khi cậu khóc… nên giờ đây, trông thấy Sungmin gục đầu vào Donghae, và anh chàng vỗ về, hôn tóc cậu… cứ khiến Kyucảm thấy sao sao ấy.

Con cá chết tiệt đã có con khỉ rồi, lẽ ra không nên quá thân mật với Minnie của mình như thế chứ.

Của mình?


Từ hồi nào mà Minnie là của mình chứ? Cho Kyuhyun!!!!! Tỉnh dậy, tỉnh dậy, mày không thể ích kỷ như thế được. Ghen tị với chính thằng bạn thân của mình sao?

_Này Kyu, suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế? – Hae gọi đùa, vẫy vẫy tay trước mặt anh.

_Hở? – Kyu giật mình –à không, mình đang nghĩ nên ăn mừng ra sao cho ngày đòan tụ của ba đứa mình thôi. – Anh cười, gãi đầu giả lả đánh trống lãng.

_À… cái đó nghe hay à… một bữa tiệc ngòai trời với món…spa…spa…ghet gì gì ấy – Hae búng tay cái chóc, đề nghị. Hae trước giờ rất ít khi chú tâm đến các món ăn, vì đa phần là được umma anh chăm lo, nên việc nhớ tên 1 món nào đó cũng trở nên khó khăn đối với anh. ^_^

_Sphaghetti Donghae à. – Min húych nhẹ, chỉnh.

_Ờ đúng, spaghetti… và còn món cánh gà nướng nữa… mình thích nước sốt cay…

_Rồi, rồi, muốn cái gì cũng được tất, cho cậu ăn ngập mặt luôn.

...
End chap 18


CHAPTER 19

_Kyu… Kyu…anh có căng thẳng không? – Sungmin ghé vào vai anh, thì thầm, giọng nghe run run.

_…nói không là nói dối em đó

_Em cũng vậy… – Cậu thừa nhận rồi hít vào một hơi dài –…anh…anh thích con trai hay con gái?

Vừa ngay sau khi Minnie buột miệng thốt ra thì Kyu quay sang nhìn cậu bằng một ánh mắt lạ lẫm, cứ như thể Kyuhyun không tin được vào tai mình. Không ngờ một người lý trí như Sungmin lại có thể hỏi ra câu hỏi ngớ ngẩn đó.

_Minnie ah… – Anh khẽ nắm lấy tay cậu – Con nào thì cũng là con. Anh sẽ không vì sự khác biệt giới tính mà đối xử nó khác đi. Hơn ai hết em phải hiểu điều này chứ?

_Em…em biết anh không phải hạng người đó…em biết mà… – Min mỉm cười, một giọt nước mắt lăn dài trên má cậu – …em xin lỗi, lẽ ra em không nên…em…em ngốc quá phải không?

Kyu không trả lời, anh chỉ ân cần rút trong túi ra một chiếc khăn tay nhỏ, lau nước mắt cho cậu.

_Ừ, ngốc lắm, nhưng anh thích như vậy… ngay cả con mọt sách cũng không phải là một người hoàn hảo… – Anh cười, vừa như an ủi lại vừa như trêu cậu. Đúng lúc ấy cô y tá mở cửa phòng mạch, tiễn một bệnh nhân khác ra cửa rồi gọi tên người tiếp theo:

_Lee Sungmin?

_Vâng, tôi đây! – Sungmin đứng dậy, hơi nặng nề với sự giúp đỡ của Kyu. Nói cho cùng thì cái thai cũng đã được năm tháng… nên mọi cử chỉ hành động của cậu cũng phải cẩn thận hơn.

Chỉ trong chốc lát, Sungmin đã nằm ngay ngắn trên chiếc bàn thiếc dài trong phòng mạch, cái bụng năm tháng tròn tròn nhô cao lên.

_Chút nữa tôi sẽ siêu âm cho cậu để kiểm tra thai, đồng thời xác định luôn giới tính cho em bé. Cậu sẵn sàng chưa? – Bác sĩ Shindong hỏi với một nụ cười dịu dàng như trấn an cậu.

_Rồi… – Sungmin dùng hết sức bình sinh, trả lời, tay cậu nắm chặt lấy Kyu khi Shindong thoa nhẹ một dung dịch lạnh ngắt vào bụng cậu, rồi từ từ đưa vào một chiếc máy lên bụng.

Hiện ra trên màn hình là một hình thể không rõ ràng, đúng kiểu em bé đang cuộn người lại. Rê máy thêm vài lần nữa, thay đổi nhiều góc độ… rồi bác sĩ thông báo cho cậu biết.

_Chúc mừng hai người, là … một bé trai…

_Con… con trai à? – Kyu hỏi, mắt tròn to ngạc nhiên. một giọt nước mắt đang chực chờ như thể trào ra khỏi khóe mắt anh – con…con…trai… – Kyu lắp bắp, rồi quay sang ôm chầm lấy Minnie – Minnie ah, là con trai…

Nghẹn ngào trước phản ứng của anh, cậu không thốt nên lời mà chỉ có thể gật đầu mỉm cười trong giọt nước mắt hạnh phúc.

Đối với anh, đó là một điều kỳ diệu. Giây phút bác sĩ thông báo giới tính của em bé, Kyu nghe như có một niềm vui vô tận đang dâng tràn lên trong cuống họng. Kyu sẽ có một bé trai, một đứa con trai của chính mình. Em bé sẽ mang dòng họ Cho một cách đầy tự hào, Bé sẽ thừa hưởng trí tuệ từ umma và dòng máu dũng cảm của appa để trở thành một đứa bé tài đức song toàn…

_Minnie ah anh…anh vui quá…

_Em biết…em biết… – Cậu cười, gạt dòng nước mắt sang một bên. Anh quả không khác xa gì với người đàn ông mà cậu luôn mơ ước. Dù chỉ mới biết giới tính thôi mà anh đã vui sướng như thế thì… có lẽ đến khi sinh con, chắc anh nhảy tưng tưng suốt ngày mất.

~*~*~*~*~

_Vâng, con trai, bác sĩ nói thế… tụi em vừa đi siêu âm sáng nay… Đúng, đúng mà, không có sai, là con trai. Shindong là một bác sĩ nổi tiếng trong lãnh vực này, không nhìn lộn đâu… Phải, em nói lại lần cuối…là con trai… – Sungmin thở dài, tiếp chuyện với Heechul bằng điện thọai quả thật là một cực hình. Đặc biệt là khi phải báo cáo kết quả siêu âm giới tính cho anh như thế này, cứ hỏi đi hỏi lại mãi như thể không tin được vào tai mình ấy

_Alô, alô???

_Alô umma đây! Hyung con, nó chạy đi lấy khăn giấy rồi. Đang sụt sùi nức nở trong phòng ấy… chắc mừng quá đó mà

_Minnie, sữa của em nè! – Kyu mở cửa phòng ngủ ra, trên tay cầm một ly sữa nóng cho cậu trao tận tay, rồi leo lên giường nằm kế Min, áp sát tai vào má cậu để cùng nghe điện thọai.

_Cám ơn Hyunie!... Oái! nóng quá… – Cậu nhăn mặt và ngay lập tức Kyu cầm lấy ly sữa thổi cho nguội.

_Kyuhyun đang ở đó hả Minnie? – Thiên thần hỏi con trai.

_Dạ, đang nằm kế con nè…

_Nằm ở đâu?

_Thì trên giường đó. Hai đứa nằm chung mà.

_Trên giường???

_Ủa? Sao giọng umma nghe kì vậy??? Chua loét giống giọng Chullie hyung quá …. – Một khoảng im lặng bất ngờ trước khi cơn cuồng phong bùng lên

_Đưa ống nghe lại đây cho con, umma đưa đây, con phải hỏi cho ra lẽ…

_Hỏi gì chứ? Tụi nó nằm chung giường liên quan gì đến con?... Không, không đưa!!!

_…Đưa đây…Mà sao không liên quan chớ? Lần trước nó nói thằng Kyuhyun đang nằm ở ghế salon mà… Đưa!!! Đưa ngay!!!

_Chullie…coi chừng sợi dây…

_Dây gì? Liên quan tới cái giường sao?

_Vướng kìa…

Ầm!!!

Rầm!!!

Rắc!!!

Sungmin chưng hững nhìn vào điện thọai, há hốc mồm kinh ngạc, có vẻ như Heechul hyung và umma Teukie đang lục quốc đại phân tranh ở nhà, tất cả chỉ vì Sungmin nói hớ ra chuyện đã để Kyu leo lên giường…

_Hơ… làm sao đây?– Kyu lo lắng hỏi.

_Thôi kệ, không sao đâu. Anh cũng biết tính Chullie hyung mà. Ngày mai là hyung ấy quên ngay thôi… – Sungmin phủi phủi tay, trấn an anh… mặc dù trong lòng cậu đã hơn 137% lo rằng Heechul sẽ không chờ đến ngày mai mà ngay lập tức phóng xe đến đây bây giờ.

_Ừm…nếu em nói vậy… – Anh mỉm cười rồi trở về với cuốn sách của mình.

_Kyu, anh coi gì đó?- Cậu nghía mắt qua, tò mò hỏi. Kyu không trả lời, chỉ giơ tay lên, vòng ra sau lưng Min cho cậu khép vào lòng anh…coi sách chung cho nó dễ…

_Ô…sách gợi ý đặt tên cho con hả? – Sungmin khẽ ngạc nhiên, mắt mấp máy rồi cười tươi rói khi thấy Kyu chưa gì đã vội nghĩ đến chuyện tìm tên thích hợp cho con.

_Ừ… nhưng nhiều quá, anh không biết chọn tên nào… – Kyu đáp, gãi gãi đầu.

_Đâu, tên nào đâu? – Cậu thắc mắc, sẵn tiện tựa luôn đầu vào lòng Kyu…cho ấm.

_Không cần lựa nữa Kyu à, thật ra ngay từ đầu em đã có ý định rồi… – Cậu ngưng một lát để Kyu thôi chớp chớp mắt ngạc nhiên – Nếu là trai thì đặt tên là Kyumin, gái thì đặt tên Hyemin…để tưởng nhớ umma và appa của anh. Được không?

_E…em…nghĩ vậy thật hả?– Anh ấp úng, cảm động trước suy nghĩ của cậu. Mọi hành động của Minnie làm đều hướng về anh, đặt niềm vui của anh lên trước, vì trước đây umma anh cũng từng mong muốn sẽ có 1 đứa con trai và 1 đứa con gái nữa, và sẽ đặt tên là Kyumin và Hyemin, tiếc là ko thể thực hiện được.

_Được, dĩ nhiên là được…ý anh là…quá tuyệt Minnie à. Cho Kyumin… nghe hay lắm. – Kyu cười tươi rói.

_Rất có ý nghĩa đấy, luôn mong muốn vươn lên, ý thức dc mọi thứ ko hề có bất cứ 1 giới hạn nào, Kyumin để biết rằng con phải không ngừng cố gắng, không ngừng học hỏi, con phải là người sống có nghị lực và ko bao giờ được tự mãn với những thứ mà mình đạt được - Kyu hào hứng

_Đồng ý!!! – Minnie nháy mắt và hôn vào má anh như thưởng cho ý kiến tuyệt vời của anh chàng làm mặt Kyu nóng lên đột xuất.


CHAPTER 20: COLD WAR
_Hyunie! Hyunie! Em đỗ rồi! – Sungmin hét lên thông báo với Kyuhyun, cậu cười vui sướng khi đọc lá thư vừa được gửi đến sáng nay.

_Đỗ? Mà đỗ cái gì? – Kyu đặt tờ báo xuống, nhướn mày, thắc mắc.

_Em được nhận vào học viện y Seoul rồi. Sau 2 năm học em sẽ được làm tiến sĩ ngành y chính thức. – Cậu hớn hở thông báo, phe phẩy lá thư trước mặt anh. Trái với sự mong đợi của cậu, phản ứng của Kyu quá mờ nhạt. Lẽ ra anh nên chia vui cùng cậu thì… trông Kyu có vẻ như xịu mặt xuống.

_Em…ý em là sao? Không lẽ em định đi học à?– Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng nghiêm chỉnh.

_Ừm, anh không nghĩ như vậy sao?– Sungmin hỏi lại, cắn môi nhìn anh.

_Dĩ nhiên là không. Em đang mang thai mà, đi học cực khổ dễ ảnh hưởng đến sức khỏe… – Anh phản đối, hai tay đan lại, đặt trên bàn

_Nhưng Kyu, khó khăn lắm em mới thi đỗ mà, sao lại bỏ học được chứ? Anh biết được làm bác sỹ là ước mơ từ thửơ nhỏ của em mà. – Sungmin đáp, có vẻ như cậu đang mất dần đi sự kiên nhẫn.

_Anh không phải cấm cản sở thích của em, chỉ là anh yêu cầu em đừng đi học ngay lúc này. Tốt hơn hết là chờ em sinh đứa bé ra, và ít ra cũng nghỉ dưỡng thai được một năm rồi hãy đi học chớ. – Kyu đề nghị. – Chí ít, lúc đó cũng sẽ an toàn hơn….

_Sinh con, rồi lại một năm? Vậy tổng cộng em cũng phải chờ hết một năm rưỡi nữa à? Thời gian bảo lưu kết quả cao nhất chỉ là một năm thôi Kyu à. Nghĩa là sau đó em phải mất thời gian học lại, thi lại và chờ kết quả lại nữa… Thế thì chừng nào em mới thực hiện được ước mơ của em? – Cậu gắt, mặt đỏ cả lên.

_Thi lại thì thi lại, có phải gấp gáp gì đâu. Nhà mình đâu thiếu thốn gì mà em phải gấp rút học, gấp rút đi làm? – Anh nhắm mắt, chậc lưỡi, mà đáp trả.

_Hyunie! Vấn đề không phải là tiền, đó là chuyện em MUỐN đi học. Anh có biết hai tháng qua ở mãi trong nhà em chán lắm rồi không? Sáng thì thức dậy tiễn anh đi làm, tối thì ở nhà chờ anh đi về, cả ngày hết đi ra rồi đi vô…. Em, em cảm thấy như mình là phế nhân vậy. Chẳng làm được cái quái gì cả. – Cậu hét lên, cảm thấy nóng cả người khi Kyu nhất quyết giữ cậu ở mãi trong nhà.

_Nhưng anh chẳng thấy có vấn đề gì cả. Có biết bao nhiêu người mong ước được sống an nhàn như vậy mà em lại đi phàn nàn? – Anh bực mình, đứng phắt dậy, chống hai tay lên bàn.

_Kyu anh…anh… – Sungmin nghẹn lời, tay chỉ thẳng vào Kyu – Một tiếng thôi… anh đồng ý hay không?

_Không!!! – Kyu vội đáp, không chần chừ suy nghĩ.

_Anh…anh quả thật là một tên cứng đầu, nói mãi mà không nghe, nói sao cũng như nước đổ lá khoai… – Quá ấm ức, Sungmin gằn giọng, buộc tội anh… Và như một giọt nước làm tràn ly, mặt Kyu bỗng đỏ gay lên… như thể cậu vừa xúc phạm anh ghê gớm lắm.

_Ừ, anh vậy đó. Đâu phải đến giờ em mới biết! Nếu chịu không nổi thì im đi, đừng nói nữa…

– Nói rồi anh quay phắt, bỏ đi một nước.

_Cho Kyuhyun! – Min rít, mắt đỏ hoe nhưng cậu quyết không bật ra bất cứ tiếng khóc nào. Vì sao phải khóc chứ? Không đâu, nhất quyết là không. Tuy rằng nói thế, một giọt nước mắt vẫn rơi ra khỏi đôi mắt long lanh ấy



10 PM

_Đi ngủ!!! – Kyu nói rồi tắt phựt đi đèn ngủ trong khi cậu đang đọc sách. Anh leo lên giường, nằm xoay lưng về phía cậu và thậm chí chẳng thèm chúc cậu ngủ ngon nữa. Chẳng thèm trả lời, cậu đặt cuốn sách xuống, nằm xuống giường, đối lưng với anh và nằm càng sát mép giường càng tốt, cậu chẳng muốn nửa đêm lại ôm anh trong vô thức.



7 AM

Sungmin nhướn nhướn mi mắt nặng trĩu, cố với tay tắt cái điện thọai báo thức đang kêu réo inh ỏi. Nhưng… sao với hoài mà không tới vậy nè…

Cái tay, cái tay ai đang ôm quanh bụng cậu???

Kyuhyun chết tiệt…

Hừm, sao hôm qua tỏ ra không thèm người ta, bây giờ lại ôm cứng ngắc.
Ghét!!! Hất qua một bên nè.

Minnie giật mạnh, thảy tay Kyu ra rồi ngồi dậy tắt đồng hồ đi rửa mặt, chẳng thèm để ý gì đến anh chàng tóc đen đang lớ ngớ vò đầu bứt tai… chẳng biết mình vừa gặp phải chuyện gì? Không lẽ mới sáng sớm mà đã động đất.



8 AM

Cả hai ăn sáng mà chẳng ai nhìn lấy một ai, ngay cả câu chào buổi sáng cũng không có. Kyu vớ lấy tờ nhật báo mà đọc ngấu nghiến trong khi Sungmin nghiền ngẫm một cuốn sách y khoa. Buổi sáng kết thúc trong yên lặng, không một tiếng nói như thể đối phương không hề hiện diện. Sau khi Kyu đi làm thì Sungmin cũng vội ra ngoài, chẳng ai chào ai.

1 PM

Àoooooooooo!!!

_Trời ơi, không phải chứ? Mưa rồi!!! – Kyu lầm bầm, nhè ngay lúc đang đi xem mấy cái cửa hàng vi tính ở ngay giữa trung tâm mua sắm của Seoul nữa chứ. Bực quá, không lẽ để ướt nhẹp thế này.

_Giám đốc… còn đứng đó lớ ngớ gì thế? Anh có dù mà… – EunHye, cô bạn đồng nghiệp vỗ vai anh nhắc, mắt liếc về cái túi anh đang đeo. Nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, Kyu lục túi mà lòng bán tín bán nghi… anh nhớ khi sáng đâu có bỏ cây dù vào đâu, làm sao mà nó có được…

Bỗng nhiên tay anh chạm phải một vật gì đó, vừa có vải, vừa như một thanh kim lọai. Lôi ra… Kyu há hốc mồm ngạc nhiên…

_Một… một cây dù??? Mà lại là chính ngay cây dù ở nhà tôi…

_Ủa? Sao anh bất ngờ vậy?... Khi sáng thấy, tôi tưởng anh chuẩn bị kĩ như thế chớ…- EunHye cười, đá mắt trong khi anh chàng tóc đen gãi gãi đến muốn rách da đầu cũng không hiểu vì sao lại xuất hiện cây dù trong túi mình.

_Kì ta… ai tốt bụng nhét cây dù vào túi cho mình vậy ta?



6 PM

Kyu mệt mỏi về nhà, định bụng sẽ vào bếp làm thức ăn tối cho… ờ, cho cả hai. Nhưng vừa vào đến cửa thì đã thấy chén dĩa trong bếp đã được lau rửa gọn gàng, và trong giỏ rác là bao giấy gói pizza, còn Minnie thì đã biến đâu mất tiêu. Có lẽ là đã trốn lên phòng đọc sách. Quá đáng, ăn pizza thì làm sao mà đủ chất chứ. Muốn tự ăn thì ít ra cũng nên ra nhà hàng mà ăn, chứ ăn đồ hộp thì ngon lành gì…

Hừm, thôi kệ, muốn làm khổ thì cho khổ luôn…Đói đừng kêu nhé.



2 AM

Sungmin lò dò mò xuống cầu thang. Ăn một cái pizza quả chẳng no chút nào… mà lại cũng chẳng ngon lành gì. Cậu … lỡ tay nướng hơi chín… nên nó…khét lẹt…

Mùi vị thật tệ hại đến nỗi Minnie đã đổ đi hết ½ cái bánh…

Giờ đến nửa đêm thì Kyumin lại đòi ăn… Khổ thế, ngày thường cậu nhịn ăn thì được, từ khi có thai Kyumin thì… không bữa nào là thiếu được. Sớm không đòi ăn, trễ không đòi ăn, lại nhè ngay đêm tối mà đạp bụng umma nó đòi ăn…

Lần cuối cùng cậu coi lại thì tủ lạnh trống huơ trống hoác, chẳng biết sau năm tiếng đồng hồ thì có kỳ tích gì không. Cô chỉ cầu mong Kyu có mua vài gói đồ khô để gặm nhấm là được, ăn lót dạ thôi…

Dù sao cũng nhất quyết không cầu cạnh Kyu…

Vừa mở cửa tủ lạnh ra, cậu đã suýt nhảy cẫng lên sung sướng. Sao tự nhiên lại có nhiều thức ăn thế này, gà có, cá có, lợn có, bò có… tất cả đều đã được chế biến sẵn và được gói nylon cẩn thận như chỉ chờ cậu hâm nóng xong là ăn được thôi.

_Hay quá!!! Ai tốt bụng quá, bỏ đồ ăn sẵn ở đây vậy!

Không chần chừ một giây, Sung Min lập tức đem hết tất cả bỏ vào lò viba và ngồi rung đùi chờ ăn…

_Tuyệt… không có Kyu thì mình cũng sống được!!!

~*~*~*~

Cứ thế, cả hai đã chiến tranh lạnh trong suốt ba ngày. Hầu như chẳng ai nói với ai bất cứ điều gì mà nếu có thì cũng nhát gừng hai ba chữ. Không khí trong nhà trở nên bức bối, nghẹt thở. Ngôi nhà vốn đã từng đầy ắp tiếng cười giờ trở nên im lìm nặng nề. Kyu thấy khó chịu, rất khó chịu. Đôi lúc anh cũng muốn làm hòa với cậu, nhưng nghĩ lại mình có làm gì sai đâu mà sao phải xin lỗi. Anh chỉ muốn tốt, muốn giữ sức khỏe cho cậu thôi chứ có phải ép buộc cậu làm gì sai trái đâu mà gây nên tội.

Nhiều khi thấy cậu lướt ngang mặt mà lại chẳng hề liếc mắt nhìn đến mình thì Kyu lại thấy nhói nhói trong tim. Cảm giác như bị xem như người vô hình khiến anh cảm thấy đau. Dù rằng Kyu luôn muốn cả thế giới bỏ mặc, để yên cho mình, anh không hề muốn Mininie đối xử anh như vậy. Ai cũng có thể làm được như vậy, nhưng cậu thì không thể. Không rõ vì sao… nhưng anh cảm thấy như thiếu vắng đi cái gì đó, anh nhớ… nhớ tiếng cười của cậu mỗi khi họ cùng chơi games, nhớ mùi hương trên mái tóc cậu khi anh khẽ hôn chúc ngủ ngon, nhớ cái giọng kẻ cả của Minnie mỗi khi cậu muốn sai anh làm gì đó…. Nhớ, anh nhớ lắm. Ba ngày trôi qua mà như cứ ba năm…

Nhưng rồi đột nhiên đến ngày thứ tư, anh thấy mọi chuyện đã dường như đổi khác. Minnie không còn cau mày nhăn nhó nữa, ngược lại cậu tỏ ra rất vui vẻ… sau khi đọc lá thư đó. Một lá thư “mờ ám” đã khiến cậu cười tươi sung sướng… Dĩ nhiên đó không phải là từ học viện, đó là một con tem từ nước ngòai. Ai? Ai đã làm cho cậu thay đổi thái độ 360 độ như thế? Sao? Tại sao?

Sau bữa sáng, Minnie vội vàng thay áo đẹp rồi ra ngoài mà chẳng hề nói tiếng nào khiến anh thấy không yên trong lòng. Khổ nỗi hôm nay Kyu bận ký hợp đồng nên chẳng thể theo dõi cậu… Bực thật, nhưng cũng đành.

Suốt cả buổi sáng Kyu chẳng thể tập trung, nụ cười khi nhận được lá thư đó của Sungmin thật không bình thường chút nào. Ngồi gặm nhấm khúc bánh mì trong nhà hàng thức ăn nhanh một mình mà chẳng thấy ngon gì hết. Nhìn quanh đi quanh lại, ai cũng có đôi có cặp, lượn lờ qua lại cười nói vui vẻ… khiến anh thấy chạnh lòng.

Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại nơi góc đường khi có một người bụng mang bầu chừng năm tháng đang đi cạnh một anh chàng, cao ráo mà có vẻ như rất quen

_Yesung? – Kyu lẩm bẩm. Phải chăng, phải chăng đó là Sung Min đang đi cạnh anh chàng?

Vừa định bước ra xem thì ….

“Reng reng reng ….”

_Alo!

_Giám đốc! Anh đi đâu? Wookie bảo đối tác bắt đầu đến rồi, anh phải về công ty ngay!

_Nhưng…

_Nhưng nhị gì, anh về nhanh lên! – Kyu ko còn lựa chọn nào khác, anh siết chặt cái điện thoại, run lên vì giận. Một lần cuối anh cố quay đầu về góc đường kia để xác định lại cặp trai kia, nhưng tiếc rằng họ đã bị che khuất bởi đám đông. Đáng ghét!

……….
End Chap 19, 20

No comments:

Post a Comment