Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn)
[Chủ nhân của Tình yêu lãnh chúa và Lee gia & Địa chủ họ Eun đó mừ ^^]
Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cuối đầu*
***
DongHae nhếch mép cười thâm độc. Hắn bắt đầu chán khi
nói chuyện một mình, hắn thích nghe giọng của HyukJae cơ.
- Xem ra không dùng cực hình
thì ngươi cứ mãi giả làm người câm nhỉ?
Tập sáu: Một trò chơi dã man của Thái tử
HyukJae vẫn bất động trước lời đe dọa của DongHae.
- Ngươi nghĩ cứ cam chịu chờ chết như thế là yên sao?
Ta phải cưa bàn tay nhỏ nhắn của ngươi thành trăm khúc. Cứ mỗi mạng người
Nguyên Hạ chết dưới tay ngươi thì ta sẽ lóc trên người ngươi từng miếng thịt để
bù vào.
Rồi DongHae bật cười khanh khách với cái ý nghĩ tra tấn
ấy. HyukJae lạnh lùng và tàn bạo hạ sát bao nhiêu người, DongHae muốn biết
gương mặt xinh đẹp của cậu sẽ phản ứng thế nào khi bị hắn hành hạ như thế.
HyukJae thở dài rồi nhắm mắt chặt hơn. Cuộc đời cậu là
những chuỗi ngày đau khổ. Trái tim mang đầy hận thù khiến tâm trí cậu đau đớn.
Ngay cả thần chết cũng không muốn đón nhận cậu một cách nhẹ nhàng. Số phận cậu
là thế, luôn sống trong bể khổ. HyukJae đã chấp nhận sự thật đó từ lâu rồi. Từ
khi mẹ cậu chết, từ khi cậu bị ép làm sát thủ và từ giây phút cậu rơi vào tay
DongHae.
DongHae nâng nhẹ bàn tay trái của HyukJae lên. Cậu
thoáng rùng mình vì sự tiếp xúc da thịt ấy. Chưa ai có thể đụng chạm vào
HyukJae như thế. Cơ thể cậu thật sự thuần khiết. HyukJae là một người theo trường
phái cổ hủ về quan hệ xác thịt. EunHyuk đã dạy dỗ cậu như vậy.
HyukJae cố gắng giật ngược bàn tay lại. Nhưng nó vẫn cứ
nằm gọn trong tay DongHae. Cậu càng giật hắn lại càng muốn nắm. Một cảm giác điện
giật chạy dọc theo sống lưng hắn. Bàn tay trắng mịn và mềm mại đến không ngờ.
Ai có thể tin được bàn tay này đã từng cắt cổ không biết bao nhiêu người và
suýt nữa là giết chết Thái tử của Nguyên Hạ. DongHae nghe tim đập rộn ràng ngay
lần tiếp xúc đầu tiên.
- Bàn tay này của ngươi thật sự đã giết bao nhiêu con
dân Nguyên Hạ của ta rồi hả? – DongHae hỏi, hắn vẫn chưa tin.
HyukJae nhăn mặt khó chịu. Cậu không chấp nhận sự đụng
chạm này. Cơ thể của cậu chỉ dành cho người cậu yêu, chỉ duy nhất cho người cậu
yêu.
HyukJae cắn hờ đôi môi khi ký ức xưa ùa về. EunHyuk đã
từng đánh cậu hai lần chỉ vì cậu để cho một tên bán dạo đụng vào tay mình. Mặc
dù năm đó cậu mới 5 tuổi. Còn bây giờ, EunHyuk ở đâu? Mẹ cậu ở đâu để cho một
tên Nguyên Hạ xúc phạm cậu thế này? HyukJae cắn răng lại để ngăn dòng nước mắt.
Cậu ước gì lại được EunHyuk đánh lần nữa, nhưng tất cả là viển vông. EunHyuk
mãi mãi rời xa cậu rồi.
Một chút phản ứng đau thương hằn trên gương mặt
HyukJae. DongHae nhanh chóng nắm bắt được điều đó. Một trò chơi mới nảy nở
trong tư tưởng tàn độc của hắn.
- Ta đã dùng rất nhiều loại cực hình đối với quân phản
loạn. Nhưng có một loại tra khảo mà ta chưa thử dùng qua. Ta nghĩ áp dụng nó
cho ngươi là thích hợp nhất. Ngươi biết tên gọi của nó là gì không?
HyukJae vẫn nhắm tịt mắt không
quan tâm. Cậu không sợ đòn roi của DongHae, cậu đang bực mình vì hắn cứ nắm chặt
tay cậu. Dù DongHae có dụng hình tra tấn cậu thế nào, thì đến một ngày cậu cũng
sẽ chết. Chết và chôn vùi đi mọi bí mật của tổ chức. HyukJae mím chặt đôi môi.
Chắc chắn DongHae sẽ chẳng thể lấy được bất cứ lời khai nào từ cậu, thậm chí cậu
còn không thèm nhìn mặt hắn.
Sự im lặng như tượng đá của
HyukJae không làm DongHae thôi cao hứng. Hắn rất thích thú với cái ý nghĩ
thoáng qua và hắn quyết định sẽ làm thật. Hắn kề sát miệng của mình vào tai
HyukJae, thì thầm.
- Tên của nó là “cưỡng bức”…
HyukJae mở trừng mắt nhìn DongHae ngay lập tức. Ánh mắt
sắc lạnh ấy lập tức nhen nhúm màu sợi hãi và phẫn nộ. DongHae ngất ngây vì cái
phản ứng bàng hoàng đến mức quá đáng yêu của cậu. Hắn phát hiện ra, HyukJae thật
sự rất ngây thơ.
Vì HyukJae luôn tôn thờ EunHyuk,
cậu tôn thờ luôn từng điều dạy của mẹ cậu. Nếu điều này xảy ra, nếu cậu không
biết gìn giữ, nếu cậu quên đi cái gọi là ‘thọ thọ bất thân”, cậu sẽ bị EunHyuk
đánh chết. Dù cậu không còn tồn tại trên thế giới này, cậu cũng sẽ không dám gặp
lại EunHyuk ở thế giới bên kia. DongHae không thể làm điều đó với cậu. Hắn
không thể giết chết niềm tin mà EunHyuk dành cho cậu.
HyukJae sợ hãi, HyukJae căm giận, cậu rít qua kẽ răng.
- Đừng có đụng vào ta! – Giọng cậu đầy đe dọa nhưng lại
khiến đối phương thích thú hơn.
DongHae bật cười giòn giã. Rốt cuộc HyukJae cũng đã lên
tiếng, cũng chịu nói chuyện với hắn. Giọng nói ngọt ngào của cậu làm DongHae rất
hưng phấn.
DongHae đứng dậy,
kéo bàn tay của HyukJae theo. HyukJae hoàn toàn chẳng còn sức lực, cứ thế bị
DongHae lôi xềnh xệch đến đầu giường. DongHae mạnh bạo quăng cậu lên đó.
HyukJae cố gắng hết chút sức tàn của mình lê đến cuối giường, tránh càng xa
DongHae càng tốt. Cậu không thể nào tưởng tượng nổi mình sẽ bị đối xử như thế
này. Đôi mắt cậu căng tròn đầy phẫn uất.
Sự sợ hãi ngày càng hiện rõ trên gương mặt HyukJae,
DongHae lại càng thêm khoái trá. Con mồi mà hắn săn lùng bấy lâu, bây giờ đang
khúm núm trong tay hắn.
- Tránh ra… quân khốn khiếp… Ngươi không xứng đáng để đụng
vào ta… Tránh ra… Không… tránh ra!!!
HyukJae hét lớn và vùng vẫy cật lực khi DongHae ôm gọn
cơ thể cậu. Lướt nhẹ đôi môi ẩm ướt trên mặt cậu và bàn tay không ngừng tháo từng
vòng dây nơi thắt lưng của cậu.
DongHae ném sợi dây ấy xuống sàn, không quan tâm nó bay
hướng nào.
- Sao? Bây giờ thì nói đi, ngươi tên là gì? – DongHae mỉm
cười đắc ý. Rốt cuộc hắn cũng làm cậu sợ hãi. Hắn đã chán ghét gương mặt trơ
trơ không cảm xúc của cậu, hắn thích thú khi cậu phản kháng như thế này.
HyukJae giương ánh mắt đầy căm hận nhìn DongHae. Cậu nhất
quyết không khuất phục. Nhất định không khai một lời.
Thế là hết. Cậu không thể giết
Choi SiWon, cậu không thể khôi phục Đông Hạ, cậu không thể trả thù cho cha, và
bây giờ, cậu cũng không thể giữ gìn cho chính
mình. HyukJae nghe con tim mình tan nát. Cậu là đứa con bất hiếu. Cậu chẳng làm
được gì cho người mẹ bất hạnh. Cái chết với cậu nhẹ tựa lông hồng, nhưng bây giờ
làm sao cậu dám chết? Làm sao cậu dám xuống suối vàng mà đối mặt EunHyuk đây?
HyukJae cắn chặt đôi môi. Ngăn tiếng nấc nghẹn ngào nơi
cuống họng. Cậu không thể khóc trước mặt kẻ thù. Ít nhất thì đó là điều cuối
cùng cậu tuân theo lời dạy của EunHyuk. Không bao giờ mềm yếu trước kẻ thù.
Thấy HyukJae vẫn im lặng, DongHae thở dài thất vọng. Muốn
biết tên cậu cũng khó khăn vậy sao? Vì sao HyukJae cứ mang đến cho hắn nhiều sự
tò mò như thế? Như vậy làm sao hắn có thể cam tâm mà giết cậu được? Không giết
được thì phải hủy! Con mồi của hắn phải bị phá hủy trong chính tay của hắn.
DongHae không còn kiên nhẫn mà hỏi han HyukJae nữa. Hắn
muốn tận hưởng cơ thể mềm mại này ngay bây giờ. DongHae ôm cậu chặt hơn, đưa đôi
môi quyến rũ của mình tiếng dần đến môi cậu. HyukJae mím chặt môi, cố vùng vẫy.
Cậu không muốn cho DongHae đạt được bất cứ gì hắn muốn. HyukJae thật sự là một
kẻ rất cứng đầu.
Nhưng chất độc đã ăn sâu vào máu cậu, HyukJae chẳng còn
chút sức mạnh nào. Đôi môi cậu nhanh chóng bị chiếc lưỡi mạnh bạo của DongHae
tách ra. Hắn luồn nó sâu vào trong, khám phá mọi ngóc ngách, tận hưởng sự ấm áp
và ngọt ngào. DongHae mút mạnh môi dưới của cậu, quấn chiếc lưỡi của mình quanh
chiếc lưỡi đang cố trốn tránh của cậu. Hắn muốn nó cùng hòa nhịp với hắn.
- Buông… uggggggg… buông… tôi ra.. uggggggg… - HyukJae
chống cự một cách yếu ớt. Nụ hôn đầu tiên của cậu không phải được trao đi mà là
bị cướp mất.
DongHae đẩy HyukJae nằm vật ra giường, đôi môi hắn vẫn
giày xéo mạnh bạo đôi môi của cậu, trong khi hai tay bắt đầu gỡ bỏ lớp áo trên
người cậu. Một làn gió lạnh ập vào bờ ngực trần trắng mịn hoàn hảo của HyukJae.
DongHae ngất ngây khi xoa nắn nó. Một cơ thể quá tuyệt vời để tận hưởng. Hắn
chưa từng cưỡng ép một ai phải lên giường với hắn, tất cả bọn họ đều tự hiến
dâng. Nhưng bây giờ, hắn muốn thử trải qua cảm giác hiếp đáp một kẻ yếu đuối là
như thế nào.
HyukJae lả đi trong nụ hôn cuồng nhiệt của hắn. Cậu đau
đớn theo từng cái hôn mạnh bạo ấy, rồi nó di chuyển xuống cổ, xương đòn, rồi bả
vai. Những vết đỏ hằn lên đến rướm máu. DongHae đã bị vẻ đẹp ma mị của cậu dẫn
dắt vào thiên đường.
- Ngừng… lại…
ngươi là… tên khốn… ngừng lại mau… - HyukJae cố gắng chống cự với sức tàn.
- Vậy ngươi nói đi, ngươi tên là gì? – DongHae vừa lặp
lại câu hỏi vừa cúi xuống hôn lên nhũ hoa của cậu.
HyukJae cong mình lên vì cảm giác lạ lẫm đó. DongHae
mút mạnh rồi dùng răng nghiến nhẹ, hắn thích cái vị máu tinh khiết của cơ thể
này.
- Ư ggg… gggggg… - HyukJae cố gắng không cho tiếng rên
đau đớn của mình thoát ra. DongHae không lóc từng thớ thịt trên người, hắn dùng
môi và răng của mình hút từng giọt máu trên bờ ngực cậu. Sự tra tấn này hoàn
toàn giết chết HyukJae. Hình ảnh người mẹ dịu dàng dắt tay cậu đi dọc theo bìa
rừng xanh thẳm, có tiếng chim hót líu lo và một bầu trời đầy nắng vỡ òa trong
tim cậu. Cậu không muốn chết như thế này, cậu không muốn chết mà cơ thể bị vấy
bẩn.
- Không… buông tôi ra… ngừng lại ngay… - HyukJae hét
lên khi DongHae bắt đầu kéo quần cậu xuống. Cậu càng chống cự, hắn càng hưng phấn.
Giọng nói ngọt ngào của cậu kích thích con thú dữ trong hắn nhiều hơn.
DongHae chui vào giữa hai chân cậu, mơn trớn trên hai
đùi non. Cơ thể này sao lại ngọt ngào đến thế. DongHae trườn lên người cậu,
trong khi bàn tay đang nắm gọn cậu nhỏ của cậu, nhẹ nhàng sục sạo nó.
- Nói cho ta biết đi, tên ngươi là gì? Ta muốn gọi tên
ngươi khi làm tình cùng với ngươi… - DongHae cất giọng bỡn cợt vào tai cậu. Hắn
bật cười khanh khách khi nhận ra HyukJae chẳng biết gì về khoái cảm cả.
Thật sự HyukJae chẳng biết đó là cảm giác gì, cứ cố chống
cự để tránh né bàn tay của DongHae. HyukJae nhắm tịt mắt để không phải thấy những
hình ảnh u ám này. Những hình ảnh tối kỵ nhất trong cái đầu trinh trắng của cậu.
Sự dễ chịu lạ kỳ mà DongHae đang đem đến khi hắn lên xuống cậu nhỏ của cậu
nhanh hơn như ngàn mũi dao cắm sâu vào tâm hồn cậu. Đau! Thật sự rất đau! Đau
vì tủi nhục.
- Ug… rrrrrr – HyukJae cắn vào môi đến bật máu khi ngón
tay hắn khẽ ấn vào đầu khất, day day lấy nó. HyukJae giật mình vùng vẫy dữ dội.
Nhưng đó chỉ là sự chống cự trong tuyệt vọng.
- Uggggggg – HyukJae hét lớn trong cuốn họng rồi ra đầy
trong tay DongHae. Cậu ngã vật ra giường gần như bất tỉnh. Lần đầu tiên xuất
tinh làm HyukJae choáng váng.
DongHae bật cười hăng hắc.
Hắn rất hưng phấn với những phản ứng ngỡ ngàng
trong sự ân ái đầu tiên của HyukJae.
DongHae không thể chờ thêm được nữa. Hắn đứng dậy, cởi
bỏ hết những gì vướng víu trên người rồi nằm đè lên người HyukJae. Hai cơ thể
trần cọ sát vào nhau, HyukJae bừng tỉnh ngay sau cái va chạm đó. Cậu trừng mắt
nhìn DongHae, cậu đang phẫn uất, đang căm giận với những gì hắn vừa làm.
DongHae đáp lại cậu bằng ánh nhìn trêu ghẹo, vui
đùa, miệng vẫn cười hiền hòa trong khi chân hắn đang từ từ tách hai chân cậu
ra. Hắn muốn vào giai đoạn chính ngay lập tức.
HyukJae thở đứt quãng từng
cơn, cậu chống tay ra sau giường, gắng sức lùi ra xa DongHae, nhưng cậu chỉ có
thể quơ quào yếu ớt. HyukJae chẳng thể hiểu được rằng, trong những trường hợp
như thế này, càng chống cự lại càng kích thích đối phương nhiều hơn. Càng trốn
tránh lại càng bị truy đuổi quyết liệt.
Hậu quả là HyukJae bị DongHae
kéo sát rạt vào người hắn. Cậu hốt hoảng khi phần đang cương cứng của DongHae
sát gần nơi nhạy cảm nhất của cậu. Sự thật là HyukJae không biết DongHae sắp
làm gì. Chưa một ai dạy dỗ cho cậu thế nào là quan hệ xác thịt. Cậu chỉ biết khi
yêu nhau người ta sẽ tình nguyện ngủ chung một giường, làm vài điều gì đó mà
không mặc quần áo. Nếu một trong hai không tình nguyện làm chuyện đó, thì gọi
là cưỡng bức. Và EunHyuk cấm tiệt cậu làm “vài điều gì đó” với người cậu không
yêu.
HyukJae tròn mắt kinh hãi khi
hiểu được bị cưỡng bức là như thế nào. Cậu bắt đầu mường tượng ra
điều khủng khiếp sắp xảy đến. HyukJae nghe nghẹn nơi lồng ngực, cậu sợ đến mức
nói không ra tiếng. Hai chân cậu quẫy đạp loạn xạ
để xua đuổi DongHae. Donghae lập tức dùng bàn
tay mạnh mẽ của mình khóa chặt hai chân cậu ra sau người hắn. Bàn tay còn lại hắn
nâng hờ mông cậu lên, không cần chuẩn bị, hắn cắm sâu cậu nhỏ đang cương cứng của
mình vào trong chiếc hang nhỏ xíu của HyukJae. HyukJae ngồi bật dậy hét lên một
tiếng hãi hùng vì bất ngờ. Cậu trân mắt nhìn DongHae khi hắn vừa cướp đi lần đầu
tiên của cậu. Lồng ngực cậu phập phồng theo nhịp thở gấp, nước mắt trực trào vì
cơn đau rát tận tim gan.
- Aggggggg Aaaaaaaggg… … … …. – HyukJae thét lên tiếng
thứ hai khi DongHae rút mạnh nó ra rồi lại thúc mạnh vào.
HyukJae đổ ầm người xuống giường, hai tay không ngừng
cào xé tấm ra. Cậu vật vã cố tránh né những cú thúc của hắn. DongHae lập tức ôm
cậu thật chặt để cậu nằm yên. Hắn hoàn toàn ngất ngây vì cơ thể hoàn mỹ của cậu.
Cứ thế, hắn thúc ngày cành mạnh và sâu hơn.
HyukJae cắn chặt đôi môi cố chịu đựng những giây phút
kinh hoàng này. Cậu nghe rõ tiếng cửa mình rách toạc và dòng máu đang rỉ ra.
Đau và buốt. Cái của DongHae quá to lớn so với cậu. Từng thớ thịt của cậu căng ra
để nuốt gọn lấy chiều dài ấy. DongHae di chuyển khó khăn khi chiếc hang của cậu
cứ ôm chặt lấy toàn bộ cậu nhỏ của hắn. Sự ấm áp, chật chội và những nhịp co thắt
bên trong khiến DongHae đê mê choáng váng. DongHae cố gắng đẩy sâu và mạnh hơn.
Khoái cảm ùa về dào dạt làm hắn đê mê. Chưa bao giờ hắn được tận hưởng sự khoái cảm tuyệt vời đến thế. Máu của
HyukJae khiến cậu nhỏ của DongHae dần di chuyển dễ dàng hơn.
HyukJae vẫn chống cự dữ dội, dù chỉ còn một hơi thở cuối
cùng cậu cũng muốn vùng thoát. HyukJae thật sự là một kẻ rất cứng đầu. DongHae
cũng phải chật vật mà ôm cậu nằm yên. Hắn ngạc nhiên trước sự kiên cường của cậu.
Hắn không nghĩ với chất độc đó cậu có thể cử động mạnh được như thế này. Nhưng
nếu HyukJae cứ quẫy đạp, vết thương của cậu sẽ rộng hơn, máu sẽ chảy nhiều hơn.
Vì HyukJae không hưởng ứng,
DongHae càng khó đi chuyển. Hắn cứ thế thúc mạnh vào. HyukJae càng đau dữ dội.
Đôi môi cậu rướm đầy máu vì cố kiềm nén tiếng la hét. Lần đầu tiên của cậu phải
dùng chính máu của cậu bôi trơn. HyukJae chỉ muốn chết ngất đi trong sự đau đớn
đó.
Rốt cuộc DongHae cũng đạt tới đỉnh điểm, hắn ra thật
nhiều bên trong HyukJae rồi ngã lên người cậu. HyukJae nhắm đôi mắt mệt mỏi mà
nghe bên dưới mình phản đối. Những vết cào xé tận phía trong khiến cậu rất buốt.
DongHae vẫn giữ cậu nhỏ trong người cậu. Hắn thở hổn hển. Lần đầu
tiên hắn thấy mệt mỏi sau cuộc làm tình. Cơ thể đầy ma mị của HyukJae khiến hắn
tốn quá nhiều sức lực. Một phần là do cậu chống cự quá quyết liệt khiến hắn quá
vất vả để giữ cậu nằm yên. Nhưng cảm giác đê mê sung sướng cũng đạt đến cao
trào. Hắn thật sự được thỏa mãn.
DongHae khẽ rướn người đến gần môi HyukJae, hai cơ thể
vẫn còn hòa quyện vào nhau khiến HyukJae đau nhói. Cậu nghiến răng lại mà cố nằm
yên không la hét. Người cậu bây giờ vật vờ như kẻ không xương. Nếu cậu cứ la
hét, cứ khóc lóc thì có lẻ đã không đau đớn như thế này. Nhưng HyukJae nhất quyết
không khóc trước mặt kẻ thù.
DongHae lại hôn cậu, nhưng hắn hôn rất nhẹ nhàng. Chiếc
lưỡi của hắn lau đi những giọt máu trên đôi môi ấy, những giọt máu rỉ ra từ vết
răng của chính cậu. Đó thật sự là một nụ hôn nồng
nàn và êm dịu.
HyukJae không còn sức để quẫy đạp nữa. Toàn thân cậu
bây giờ chỉ có đau và đau.
DongHae hôn môi cậu say đắm rồi lại nhẹ nhàng rê xuống
hỏm cổ và vai. Hắn chưa muốn dừng lại tại đây. Hắn đang chìm trong say đắm với
cơ thể mềm mại tuyệt vời này. Cậu nhỏ của hắn dần cương cứng lên bên trong
HyukJae. Vẫn giữ môi trên nhũ hoa của cậu, tay hắn
nấn ná, vuốt ve cậu nhỏ của cậu, trong khi bên dưới bắt đầu thúc mạnh vào sâu
bên trong lần nữa.
- Ug… Aaaa… – HyukJae rên khẽ khi cơn đau xé người ập đến
lần thứ hai. Cực hình này đến khi nào mới có điểm dừng?
DongHae càng lúc càng bị khích thích nhiều hơn. Hắn
không còn đủ bình tĩnh để dịu dàng nữa. Cứ thế hắn thúc nhanh và mạnh vào chiếc
hang đã sưng mọng và ngập máu của HyukJae. HyukJae cong người chịu trận trong
im lặng.
- Agg~… – DongHae rên trầm trong sự sung sướng ngất
ngây. Hắn thúc vào điên cuồng hơn cho đến khi đạt tới khoái cảm tột cùng rồi
đong đầy trong HyukJae lần nữa.
DongHae vẫn cứ thế nằm đè lên người cậu. Hắn thiếp đi
ngay lập tức. Hắn thật sự kiệt sức vì khoái cảm dâng trào và vì sự phản kháng
quyết liệt của HyukJae.
…
…
…
…
Đêm sâu hơn và gió cũng lạnh hơn.
DongHae lờ mờ tỉnh giấc. Hắn chợt thấy ánh đao sắc nhọn
đã chực chờ tới cổ. DongHae giật mình hốt hoảng, tim muốn nhảy ra ngoài.
HyukJae đã mặc quần áo từ lúc nào và cậu đang tiến dần
đến hắn một cách khó khăn, chậm chạp. Dưới sàn còn in rõ những vệt máu từ chân
cậu chảy xuống. Ánh mắt HyukJae long lên sự giận dữ, ngọn lửa oán thù bùng cháy
dữ dội trong ánh mắt đó. Cậu mặc cho chất độc đang hoành hành, mặc cho cơn đau
nơi hạ bộ, cậu phải giết chết con người đó. Người đã dám cưỡng bức cậu. Cậu muốn
cắt cổ Donghae ngay lập tức.
Ngay khi Donghae ngủ thiết, Hyukjae đã lò mò ngồi dậy. Dù
sự căm hận đang thiêu đốt tim gan nhưng HyukJae vẫn phải tìm kiếm quần áo mà
che đi cơ thể nhuốc nhơ của mình. DongHae ngủ say, HyukJae lò mò dưới sàn cả buổi
để tìm cây tiểu đao. Cậu lết đến đâu, máu loan dài đến đó, nhưng cậu chẳng quan
tâm vết thương nơi hạ bộ của mình. Cuối cùng HyukJae cũng cầm chắc cây tiểu đao
trong tay, lết từng bước run rẩy vì đau đớn về chiếc giường
ngủ. Một bước đi là một cái nhói đau đến tận tim gan, nhưng cậu cắn răng không để bật ra tiếng rên rỉ. Rồi ngọn đao của cậu
cũng đã sát gần đến cổ họng DongHae. Phải chính tay giết hắn thì cậu mới thôi
oán hận.
Thật may DongHae tỉnh giấc kịp thời. Hắn chỉ cần gạt nhẹ
bàn tay, HyukJae lập tức đổ ầm xuống sàn. Cậu thở dốc vì mệt mỏi và đau rát,
căm hận nhìn DongHae.
DongHae lấy lại bình tĩnh sau phút bàng hoàng. Hắn suýt
chết vì quá chủ quan, lần thứ hai HyukJae đe dọa tính mạnh của hắn. DongHae
không ngờ cậu có thể cử động với chất kịch độc đó. Quả thật không thể xem thường
ý chí ngoan cường của HyukJae được.
DongHae lạnh lùng bước xuống giường rồi khoác vội chiếc
áo bào vào người. Cuộc săn của hắn đã kết thúc. Con mồi của hắn đã chết gục
trong tay hắn. DongHae hoàn toàn thỏa mãn với chiến thắng này. Hắn không còn cần
HyukJae nữa. Hắn đã chơi đùa với cậu xong, đây là lúc hắn vứt bỏ.
DongHae tiến đến chiếc bàn, cầm gọn ngọn roi trong tay,
quất chan chát xuống sàn đe dọa. Bây giờ thì hắn chẳng thèm
sợ chất độc từ ngọn roi, HyukJae chẳng còn có thể đe dọa hắn.
- Muốn giết ta ư? Ha! Đúng là đồ lì lợm! Đã đến lúc ta
phải lấy lời khai của ngươi một cách đàng hoàng. Đám ô hợp của các ngươi phải bị
tận diệt. Và ngươi, thủ lĩnh của bọn chúng, nhất định phải chết!
Rồi DongHae quất mạnh roi xuống cạnh chỗ HyukJae ngồi. Cậu không một chút rúng động vì tiếng
chát chúa đó, cứ trân mắt nhìn DongHae. Đôi mắt to tròn của cậu không chút ngấn
lệ, nó chỉ rực lên sự hận thù.
- Bọn dân đen khả ố Đông Hạ các ngươi muốn giành lại
lãnh thổ ư? Chuyện không tưởng! Bọn ngu ngốc các ngươi số kiếp là phải làm tôi
mọi cho người Nguyên Hạ. Ngươi không hiểu điều đó sao? – DongHae cao giọng mắng
nhiếc. Gương mặt của hắn vẫn hiền hòa nhưng giọng nói đầy khinh rẻ. Trò chơi của
hắn đã kết thúc. Và bây giờ hắn đang đứng hiên ngang với dáng vẻ của một thái tử
Nguyên Hạ. Thái tử thì phải triệt hạ bọn phản thần.
- Sao? Vẫn cứng đầu ngoan cố? Để khi ta đánh chết ngươi
coi ngươi có khai không nhé? – DongHae nghiêm giọng rồi giơ cao ngọn roi. Gương
mặt HyukJae vẫn trơ như đá. Cậu đang chờ cái chết. Hay ít nhất thì DongHae cứ
đánh, cứ hành hạ để nỗi đau thân xác lấn át đi nỗi đau
trong trái tim cậu. Khi đã quyết tạo phản thì HyukJae đã biết mình chỉ có hai
con đường: hoặc làm vua, hoặc làm giặc. Bây giờ cậu đã bại dưới tay DongHae,
thì hắn là vua, cậu là giặc.
HyukJae nhắm mắt lại để chờ ngọn roi kia quất xuống. Cậu
đau đớn lắm. Dù có chết, cậu cũng bị chết trong tủi nhục. Phải, Donghae đã làm
nhục cậu, đã giày xéo thân xác cậu. HyukJae có chết cũng không nhắm mắt. Nỗi uất hận của cậu sẽ mãi mãi đi theo hắn. Cậu sẽ
nguyền rủa hắn.
Nhưng ngọn roi không quất xuống.
HyukJae lạ lẫm mở hờ đôi mắt. DongHae đã ra khỏi phòng
từ lâu. Hắn không muốn tra khảo cậu nữa sao?
HyukJae lọ mọ đứng
lên, rồi lại ngã nhanh vào tường, cậu quá yếu. HyukJae nghe tim đập dữ dội khi
nhìn những vết máu loang trên sàn. Chuyện gì đã xảy ra với cơ thể cậu? Vì sao
máu vẫn chảy nhiều như thế?
Cánh cửa bật tung, DongHae lại bước vào. Hắn nở một nụ
cười hiểm độc với chén thuốc nhỏ trong tay. HyukJae hơi rúng động vì nụ cười
đó. Nó báo hiệu cho cậu biết DongHae đã lên một kế hoạch khủng khiếp để tra tấn
cậu.
DongHae tiến lại gần HyukJae, thô bạo ép cậu uống hết
thứ nước đắng chát đó. HyukJae ho lên sặc sụa rồi ngã ầm xuống sàn. DongHae
quăng cái chén đi khiến nó vỡ tan tành. Hắn không quan tâm đến tiếng ồn loảng
xoảng đó, hắn chăm chú nhìn HyukJae.
Một phút…
Hai phút…
Rồi ba phút trôi qua… DongHae vẫn ngồi bất động mà lom
lom nhìn cậu.
HyukJae bắt đầu thấy cơ thể mình nóng ran. Cậu nắm chặt
đôi bàn tay lại, móng tay cọ vào lòng bàn tay đến rướm máu. HyukJae đưa ánh mắt
giận dữ nhìn DongHae, DongHae mỉm cười hài lòng.
- Thứ thuốc này không có tác dụng với những người ngây
thơ đâu, nhưng với những người đã trải qua một lần ân ái… - DongHae bật cười
khanh khách - … nó sẽ khiến ngươi đòi hỏi không ngừng. – Rồi DongHae áp sát mặt
mình vào mặt cậu – Sao? Nhìn thấy ta đã bắt đầu ham muốn chưa?
HyukJae nghe trái tim đập rộn ràng. Người nóng hừng hực.
Toàn thân ngứa ngáy, khó chịu. Cậu muốn ai đó xoa dịu sự ngứa ngáy đó. Cậu thèm
khát được ôm áp và nâng niu. HyukJae thở gấp để cố dằn mình không ôm chầm lấy
DongHae mà hôn ngấu nghiến lên môi hắn. Đôi môi hắn thật quyến rũ. Gương mặt
thanh tú rạng ngời của hắn thật quyến rũ. Đôi vai rộng với bờ ngực săn chắc
cũng thật quyến rũ. Ánh mắt lạnh lùng của HyukJae nhìn hắn mà tự đấu tranh với
sự ham muốn của mình. Cậu bấu chặt móng tay xuống để ngăn cơ thể không vùng dậy
ôm hắn. Hắn đã làm gì cơ thể cậu? Hắn muốn tra tấn cậu như thế nào nữa?
- Các ngươi vào đây! – DongHae hạ lệnh trong khi tiến
ra xa HyukJae. Hắn biết HyukJae sẽ không thể chịu nổi nếu hắn cứ ở gần cậu như
thế.
Sáu tên thị vệ lực lưỡng bước vào. Xếp một hàng ngang
làm chật kín căn phòng. DongHae nheo nheo đôi mắt ma mãnh của mình nhìn
HyukJae.
- Ở đây có sáu lối đi, trong đó có một lối dẫn ra toàn
thành. Ta cho ngươi ba khắc để tìm kiếm nó. Sau ba khắc, sáu tên thị vệ này sẽ
tìm ngươi. – Rồi DongHae lắc đầu – Nhưng ta không chắc là chúng tìm ngươi hay
ngươi tìm chúng. Nếu cả sáu tên này mà cùng đáp ứng cho ngươi thì… - DongHae bật
cười hăng hắc, một nụ cười man rợ đến tàn nhẫn.
HyukJae đưa ánh mắt nhìn một lượt qua sáu tên thị vệ.
DongHae muốn bọn chúng cưỡng bức cậu sao? Đồ khốn! Đồ dã man! HyukJae không đủ
sức để nói nhưng cậu rít lên trong đầu như thế. Hận! HyukJae chỉ căm hận và ghê
tởm cái vẻ mặt hiền hòa mà trái tim thâm độc đó. HyukJae muốn giết chết DongHae
ngay bây giờ. Giọng cười thích thú của DongHae cứ như từng ngọn dao cắt vào da
thịt cậu.
Đây chính là sự tàn độc của
chiến tranh. Khi con người ở hai bờ chiến tuyến, họ sẽ không ngần ngại tra tấn
đối phương một cách tàn bạo để có được lời khai hữu hiệu nhất.
- Nếu ngươi muốn khai tất cả thì chỉ cần nói với bọn
chúng, chúng sẽ dắt ngươi đến gặp ta. Còn ngươi nhất quyết không khai, thì cứ
thoải mái mà tận hưởng từng giây phút ngọt ngào y như ta với ngươi lúc nãy vậy
đó. – Giọng DongHae hớn ha hớn hở, rồi hắn quay qua đám thị vệ.
- Các ngươi nhớ kỹ gương mặt xinh xắn đó chớ? Sau ba khắc
nữa, cơ thể quyến rũ ấy hoàn toàn là của các ngươi!
Hết Tập sáu
Mời bà con đón đọc Tập 7: Nước mắt mỹ nam lạnh lùng đã rơi
No comments:
Post a Comment