Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

07 October 2012

(HaeHyuk, KyuMin) - Lee gia và địa chủ họ Eun (T20) - MA - Longfic

Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn) 
Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cuối đầu*

Tập 20

KyuHyun mỉm cười hớn hở, một nụ cười gian trá.

- Ngài cảnh sát trưởng chắc là sẽ không có sai sót gì chứ?


Ngài cảnh sát trưởng bật cười.


- Lee nhị thiếu gia không tin tôi sao? Tôi sẽ tiến hành trước thời hạn một tuần của cậu. Chậm nhất là trưa mai sẽ có lệnh khám xét. Lần này, Tae gia phải đóng cửa một thời gian rồi…


- Không thể đóng cửa Tae gia, nếu vậy Lee M của tôi cũng bị ảnh hưởng. Tôi chỉ cần họ ký lại hợp đồng giao thương theo hướng có lợi cho Lee M thôi. – KyuHyun hốt hoảng nói. Tae gia mà bị đóng cửa thì Lee M của anh cũng điêu đứng với lượng hàng ứ đọng.


- Thế thì phải tùy Lee nhị thiếu gia bàn thảo với bên đó. Chứ cảnh sát chúng tôi đã khởi tố rồi là phải làm theo luật.


KyuHyun hậm hực.


- Theo pháp luật cái gì chứ? Rõ ràng ông đang bắt ép một người vô tội phải gánh trách nhiệm mà họ không làm.


Ngài cảnh sát trưởng bật cười hăng hắc


- Nhị thiếu gia à, đừng quên mọi chứng cứ tôi có đều từ cậu cung cấp đấy. Vu oan giá họa cũng là một tội ở tù rục xương. Nếu không thẳng tay với Tae gia, cả cậu và tôi sẽ mệt à.


- Nhưng nếu Tae gia đóng cửa thì Lee M của tôi không xuất hàng được! – KyuHyun lớn tiếng quát vào điện thoại.


Ngài cảnh sát trưởng vẫn rất bình tĩnh.


- Vậy thì mọi quyết định là ở thiếu gia vậy. Pháp luật không phải chỗ nào cũng đùa giỡn được. Nếu đã quyết định khởi tố thì Tae gia phải đóng cửa. Tôi không đem chức cảnh sát trưởng của mình ra mạo hiểm với các hợp đồng giao thương của Lee M đâu.


- Được rồi. Tôi sẽ trả lời ông vào trưa mai. – KyuHyun kết luận. Bên kia đầu dây vẫn cười.


- Tôi chờ quyết định đúng đắn của cậu đấy.


KyuHyun bực bội gác máy rồi ngã người vật ra ghế. Tưởng là được giải quyết êm thấm, không ngờ sự việc lại đi quá xa.


KyuHyun biết rõ Ngài cảnh sát trưởng rất ghét Tae gia. Anh muốn lợi dụng điểm này để hợp tác cùng ông ta gây áp lực lên Tae gia. Dù Lee M cháy là do tai nạn, nhưng KyuHyun vẫn cố biến nó thành một vụ cháy có âm mưu, và anh muốn Tae gia phải chịu trách nhiệm vì điều đó. Tae lão gia có ba đầu sáu tay cũng không nghĩ Lee nhị thiếu gia lại đánh một cú nham hiểm như thế này.


KyuHyun khoanh tay trầm ngâm. Nếu vụ vu oan của anh thành công, Tae gia sẽ buộc bị đóng cửa, lúc đó Lee M cũng dở sống dở chết. Nếu buông xuôi cho họ, thì nội trong hôm nay anh chẳng thể xuất hết 80% đơn hàng. Dĩ nhiên KyuHyun chẳng đời nào cam chịu bò qua Tae gia mà xin lỗi vị tiểu thư đỏng đảnh kia, nhưng điều kiện đã thỏa thuận với Lee lão gia, KyuHyun không thể không thực hiện.


Bàn trước ngó sau, suy đi tính lại, cái đầu quỷ quái của KyuHyun cũng chẳng nghĩ được gì có lợi cho mình nhất. Anh khẽ thở dài, vầng trán lại đau nhói.


- Chuyện gì lại làm em trai tôi vò đầu bứt tóc thế này? – DongHae cất giọng trêu khi gõ cửa cốc cốc. Anh đã bước vào phòng từ bao giờ, chỉ vờ gõ cửa để thông báo cho KyuHyun.


KyuHyun nhướng mắt nhìn gương mặt hớn ha hớn hở của DongHae lại càng thấy mệt mỏi hơn. DongHae đã biết Đông Hưng bị trù dập te tua chưa mà hí hửng thế.


Chẳng cần KyuHyun mời vào, DongHae thản nhiên kéo ghế ngồi trước mặt cậu.


- “Chị dâu” đã nói gì với anh chưa? – KyuHyun hỏi.


- Đã nói, và bây giờ anh qua đây để thanh toán em đây! – DongHae đáp.


KyuHyun thở ra.


- Em sắp chết rồi, anh có đâm thêm vài nhát cũng không sao đâu.


DongHae bật cười.


- Gì mà thiểu não vậy? Chẳng giống cậu ba Lee gia tí nào. Không phải hàng đã xuất được rồi sao? Anh đã liên hệ được với một số khách hàng Tây phương mở ra thêm vài cửa ngõ giao thương nữa. Anh muốn trong thời gian không xa chúng ta sẽ độc lập với Tae gia.


KyuHyun vẫn không cười nổi.


- Anh cũng biết nói đó là thời gian không xa. Còn em thì nhất quyết phải độc lập với họ nội trong ngày mai…


- Cha có nói với anh với thời hạn 7 ngày của em… - DongHae nói hờ hững – Và cả cái đám cưới gì gì đó với người tình bí ẩn của em...


KyuHyun mỉm cười méo xẹo.


- Thời hạn 7 ngày thì sắp hết, còn đám cưới thì vỡ tan tành rồi. Lần này em thật là thê thảm.


DongHae gật gù ra chiều thông cảm. Anh biết cái mối tình trắc ẩn của KyuHyun. EunHyuk là một người vợ sùng bái chồng và rất chiều chồng, nên cậu sẽ nhiều chuyện với DongHae tất cả những gì cậu biết. Dĩ nhiên chuyện KyuHyun muốn cưới SungMin cậu lại càng cao hứng muốn nói với DongHae. Một phần vì cậu chẳng muốn DongHae mở miệng hờn trách “Biết mà sao lại giấu anh?”.


DongHae biết EunHyuk ủng hộ KyuHyun với SungMin, nhưng anh thì lại không đồng tình lắm. DongHae có tư tưởng “thiếu gia” rất nặng và anh phân biệt giai cấp rất rõ ràng. Tuy vậy, anh không muốn xen vào chuyện tình cảm của KyuHyun, anh biết Lee phu nhân sẽ thay mặt toàn bộ Lee gia mà lên tiếng phản đối.


Một phần tự tôn của DongHae là vậy, phần còn lại lại muốn KyuHyun có được một cuộc sống hạnh phúc. DongHae biết SungMin là một chàng trai tốt. Bản thân anh cũng rất có cảm tình với cậu. Nếu KyuHyun thật lòng yêu thích SungMin và quyết định đám cưới, DongHae chợt nghĩa rằng anh cần chia sẻ với KyuHyun một chút về cái gọi là tình yêu đích thực. Anh đã suýt đánh mất EunHyuk và anh thấu hiểu sự đau đớn khi tình yêu không trọn vẹn. DongHae thật sự muốn KyuHyun xác định rõ con tim của mình.


DongHae khẽ đưa bàn tay mân mê đôi môi dạo gần đây cứ cười tủm tỉm.


- Em biết không, trước đây anh sống mà chẳng biết mình sống vì cái gì, mọi thứ xung quanh thật vô nghĩa – DongHae nói vu vơ – Anh vẫn nghĩ mình phải độc lập tài chính với gia đình, phải có địa vị xã hội, phải được mọi người nể phục và kính trọng… chỉ cần như vậy, anh sẽ thấy vui vẻ… nhưng thật sự anh chẳng vui vẻ được ngày nào…


KyuHyun nhíu mày: - Anh đang nói cái gì vậy?


DongHae nhướng đối mắt nghịch ngợm đầy ẩn ý.


- Anh đang nói sự vui vẻ trong tâm hồn không thể mua được bằng tiền bạc và địa vị. Em đã bao giờ nếm trải cảm giác hạnh phúc chưa?


KyuHyun nghiêng đầu, ánh mắt soi mói từng cử chỉ của DongHae. Hôm nay DongHae thật khác lạ. Rất cởi mở, gần gũi và hưng phấn hơn mọi ngày. Không lẽ tin tức Đông Hưng sắp phá sản khiến DongHae chấn động tâm lý nặng nề vậy sao? Nhưng hình như nét mặt DongHae không giống với người bị sốc tâm lý, rõ ràng là một gương mặt rất hạnh phúc.


KyuHyun thở dài trề môi.


- Anh muốn nói hiện giờ có EunHyuk nên cuộc sống của anh rất ý nghĩa chứ gì? Thậm chí có mất đi Đông Hưng cũng không hề luyến tiếc.


DongHae vẫn cười rất tươi.


- Anh giao Đông Hưng cho em vì em là em trai của anh. Anh chấp nhận từ bỏ Đông Hưng là vì sức khỏe của cha. Nhưng điều quan trọng nhất để anh quyết định điều đó là vì có EunHyuk. Cậu ấy sẽ không bao giờ rời xa anh dù anh khó khăn và vất vả như thế nào.


Rồi DongHae chống hai tay lên bàn, tiến gương mặt lại gần KyuHyun hơn


– Hạnh phúc chính là yêu và được yêu. Cảm giác luôn có người phía sau ủng hộ sẽ mang lại cho ta rất nhiều sức mạnh. Thứ tình cảm đó, có người kiếm cả đời cũng không ra. Cho nên một khi đã có, phải biết trân trọng. Đôi khi chỉ mất đi một người mà mình tưởng như mất đi cả thế giới.


- Vì sao anh lại nói với em mấy triết lý sến súa đó? – KyuHyun chớp chớp mắt khó hiểu.


DongHae bật cười.


- Vì cái đám cưới gì gì đó mà em không thực hiện được. Anh chỉ muốn em nên suy nghĩ thật kỹ trước khi buông tay một ai đó. Và một khi đã buông tay rồi, đừng hối hận gì cả.


- Suy nghĩ thật kỹ trước khi buông tay một ai đó… - KyuHyun lặng người lẩm bẩm câu nói của DongHae. - Đôi khi chỉ mất đi một người mà tưởng như mất đi cả thế giới… Thật sự là vậy sao?


- KyuHyun… - DongHae khẽ gọi – Anh có thể gầy dựng lại Đông Hưng, anh có thể quang đại Lee M, thậm chí là hai, ba cái Lee M… Nhưng anh chỉ làm được tất cả điều đó khi có EunHyuk bên cạnh…


KyuHyun nhướng mày nhìn DongHae. Người anh trai lạnh lùng của anh hôm nay đã biến thành một con người hoàn toàn khác. Tất cả sự thay đổi này chính vì tình yêu hay sao?

DongHae nhẹ nhàng đứng dậy, thì thầm vào tai KyuHyun rất rõ ràng.


- Thậm chí là hai, ba cái Lee M… một tay anh vẫn chống đỡ được… em chỉ cần nhớ điều đó, em trai của anh!


DongHae nhìn sâu vào mắt KyuHyun. Anh đang ngầm cho KyuHyun quyền lựa chọn. Anh mở đường cho KyuHyun tự do mà hành động theo con tim của mình. Nhưng DongHae tin chắc KyuHyun sẽ không từ bỏ tất cả vì tình yêu. KyuHyun là một cậu ấm chỉ có thể sống được trong nhung lụa. Dù vậy, DongHae vẫn muốn KyuHyun tự quyết định hạnh phúc của mình để cậu ấy không phải luyến tiếc về sau.


DongHae đi rồi, lại một mình KyuHyun thẫn thờ trong phòng. Chính xác thì anh chẳng hiểu những gì DongHae nói. Việc DongHae có sức mạnh chống đỡ Lee M chẳng có liên can gì việc ngày mai là hết hạn 7 ngày của anh. DongHae cứ nói chuyện trên trời còn KyuHyun đang lo sốt vó vì một câu chuyện khác.


KyuHyun lắc đầu chán nản. Anh lại nhấc điện thoại lên.



- Đôi khi chỉ mất đi một người mà tưởng như mất đi cả thế giới…

KyuHyun ngơ ngẩn nhớ lại câu nói của DongHae. Anh nhướng đôi chân mày rồi quyết định bấm số.


- A lô, đây là Tae gia ạ! – Đầu dây bên kia trả lời.


- Tôi là Lee Cho KyuHyun, tôi muốn sắp xếp một cuộc hẹn với Tae lão gia, càng sớm càng tốt. – KyuHyun đáp.


*****************

So về bề thế gia trang, Tae gia không lớn hơn Lee gia là mấy. Nhưng so về gia nhân phục vụ, Tae gia phải gấp rưỡi Lee gia. Cả dòng họ Tae đều kiểu cách và thích được hầu hạ. Chỉ việc ra đón KyuHyun, họ đã sắp xếp đến tận ba tên gia nhân. Không biết tình cảm họ dành cho KyuHyun đến đâu, nhưng trước hết là phải phô trương thế lực đã. Bọn gia nhân cúi khẽ người chào KyuHyun, anh mỉm cười đáp trả. Cả đôi bên đều khách sáo giả dối.


Tae lão gia đang ngồi thư thả trong phòng làm việc riêng. Ông có chút ngạc nhiên vì KyuHyun đến sớm hơn một ngày. Theo đúng thỏa ước với Lee lão gia, thì lẽ ra ngày mai KyuHyun mới lết sang đây mà xin lỗi con gái rượu của ông.


Đám gia nhân mời KyuHyun đi thẳng vào phòng Tae lão gia. Anh khoan thai bước ngang qua phòng khách và miễn cưỡng chấp nhận cái liếc xéo của Tae tiểu thư. Cô nàng đang ngồi õng ẹo bên cạnh Tae phu nhân ở salon, đôi môi cong lên giận dỗi.


KyuHyun bước vào gian phòng rộng, được trang hoàng lộng lẫy nguy nga. Anh cúi rạp người chào Tae lão gia một cách kính cẩn. KyuHyun rất giỏi trong việc đóng kịch thành một cậu bé lễ phép. Tae lão gia quả thật là một tay kỳ cựu trong chốn thương trường, cả hình cảnh ông còn không thèm nể mặt. Do đó, KyuHyun phải hết sức cẩn thận trong việc trao đổi điều kiện với ông.


- Lý do Lee nhị thiếu gia đến đây có thật sự giống như những gì ta đang nghĩ không vậy? – Tae lão gia từ tốn nói.


- Dạ… cũng không khác là mấy đâu ạ… - KyuHyun đáp hờ hững rồi kéo ghế ngồi đối diện ông.


Tae lão gia gật gù tỏ vẻ hài lòng. Ông tin tưởng mình đã chiến thắng trong cuộc chơi hạ bệ uy thế Lee gia.


- Nếu vậy người cậu cần gặp không phải là ta, cậu nên nói chuyện với Tae nhi ấy.

KyuHyun bật cười.


- Chuyện này Tae tiểu thư không giải quyết được đâu ạ. Vì nó không phải là chuyện tình cảm…


Tae lão gia nhướng đôi mày khó hiểu. KyuHyun không muốn nói chuyện tình cảm với con gái ông, không lẽ muốn đàm phán công việc với ông? Nếu như vậy thì anh quả là rất xấc xược. Vì anh chỉ là hậu bối, muốn giao thương, người xứng tầm nói chuyện với Tae lão gia phải là Lee lão gia.


Nhưng Tae lão gia lại muốn nghe câu chuyện của KyuHyun. Ông cũng muốn tìm hiểu một chút về khả năng của người con rể này.


- Dạo gần đây không giao dịch cùng Lee M nữa, Tae gia vẫn tấp nập người ra kẻ vào, xem ra, Tae gia thật sự độc tôn thị trường ở đây rồi bác nhỉ? – KyuHyun hỏi vu vơ.


Tae lão gia bật cười.


- Không giao dịch cùng Tae gia thì Lee M vẫn xuất hàng đều đều đó thôi. Bên đó cũng có nhiều đường dây thương lái, chưa biết ai mới độc tôn thị trường… - Tae lão gia đáp một cách khách sáo.


Tae lão gia thật sự không vui lắm khi Lee M vẫn xuất được hàng khi không có sự hỗ trợ từ ông. Ông đã nhiều lần dò hỏi nhưng vẫn không tìm ra đường đi của Lee M. Dĩ nhiên, nếu ông để ý một chút về lượng hàng tăng đột biến từ Đông Hưng vì ông đã dễ dàng nhận ra vụ trá hình này. Nhưng Tae lão gia biết Đông Hưng là tâm huyết của riêng DongHae, và DongHae chẳng thuận thảo với Lee lão gia mấy. Ông chưa bao giờ nghĩ giữa Lee M và Đông Hưng lại có bất cứ mối quan hệ nào.


KyuHyun không đáp lại câu nói mỉa mai của Tae lão gia, anh vẫn tiếp tục nói vu vơ.


- Lee M bị cháy, bị mất hợp đồng vận chuyển, nhưng vẫn hoạt động tốt, Tae lão gia hẳn có chút không vui… Đốt Lee M cũng không phải việc dễ dàng mà…


Tae lão gia lập tức nghiêm mặt: - Ý cậu là sao?


KyuHyun mỉm cười bí ẩn, úp mở tiếp


- Có người nói… Lee M cháy không phải tai nạn… có người nói… Lee M cháy có liên quan đến Tae gia… - Lời của KyuHyun làm Tae lão gia biến sắc mặt, KyuHyun vẫn vô tư nói tiếp – Người ta nói… có đúng không bác Tae?


Tae lão gia nhíu đôi chân mày khó chịu. Phạm pháp không phải là những chuyện đem ra để đùa, huống gì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của hai nhà Tae-Lee, Tae lão gia không thể chấp nhận một hậu bối bỡn cợt điều này trước mặt mình.


- Lee Cho KyuHyun, cậu có biết mình đang nói cái gì không? – Giọng Tae lão gia rất nghiêm nghị.


- Dĩ nhiên là con biết rõ mình đang nói gì. Và bác Tae cũng nên hiểu rõ mình đã làm gì, không phải sao? – KyuHyun thản nhiên, không chút sợ hãi.


- Ta đã làm gì? – Tae lão gia hất giọng – Cậu nghĩ ta đốt Lee M? Đó là chuyện nực cười nhất trong cuộc đời ta đã từng nghe qua.


KyuHyun trầm ngâm một chút rồi ôn tồn nói.


- Lee M vừa bị hỏa hoạn chưa được bao lâu, Tae gia đã chấm dứt hợp đồng vận chuyển. Dù là tình ngay lý gian, nhưng Tae gia khó mà tránh được lời đồn muốn triệt hạ Lee gia để độc tôn chiếm lĩnh thị trường.


Tae lão gia liền bật cười giòn giã. Quả thật việc ông kết thúc hợp đồng ngay khi Lee M bị cháy cũng không ngoài mục đích đó. Nhưng ông không ngu ngốc đến mức dây dưa vào chuyện phạm pháp để kiếm rắc rối với cảnh sát. Lee gia không phải là nơi để trêu đùa.


- KyuHyun, cậu vẫn còn non kém lắm. Tae lão gia ta không dùng những chiêu thức bẩn đó để hạ bệ Lee gia. – Tae lão gia mỉa mai, với ông, KyuHyun chỉ là một hậu bối hỉ mũi chưa sạch trên thương trường – Và cậu đừng mong dùng chuyện vớ vẩn này để bàn thảo việc lầm lỗi với Tae nhi.


KyuHyun cười khẩy.


- Là con lầm lỗi với Tae tiểu thư hay chính tiểu thư lầm lỗi với con, chuyện này phải phân định rõ, thưa bác Tae.


Tae lão gia nhăn mày khó hiểu. Hôm nay thái độ của KyuHyun rất kỳ lạ. Cậu không vô tư cười đùa như mọi khi đến Tae gia. Tae lão gia thoáng thấy chút gì đó bất thường trong nụ cười của cậu. Chẳng lẽ cậu thật sự nghĩ Lee M cháy là do Tae gia? Nếu thật như vậy thì KyuHyun quá ư hồ đồ, Tae lão gia thoáng nghĩ như vậy.


Tae lão gia ngả người ra ghế. Ông muốn một cuộc nói chuyện nghiêm túc và thẳng thắn.


- Thật sự cậu đến đây để làm gì? – Tae lão gia hỏi khi nhìn thẳng vào KyuHyun. Cuộc nói chuyện trở nên cẳng thẳng.


KyuHyun cũng đáp trả lại ánh nhìn của ông, nói từng tiếng rất rõ ràng.


- Con đến, để báo cho bác Tae biết, Lee M bị cháy là vì con gái của bác!


Tae lão gia tròn mắt ngạc nhiên, ông bắt đầu cảm thấy tức giận vì thái độ xấc xược của KyuHyun.


- Những gì cậu nói sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến mối quan hệ của hai nhà Tae-Lee đó. Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa mà hành động như thế?


- Quan hệ hai nhà? Không phải nó đã chết từ khi hợp đồng của hai bên chấm dứt sao? – KyuHyun cao giọng hỏi. Anh hít một hơi thật sâu. Quả thật điều anh đang làm có thể sẽ giết chết Lee M thật sự. Nhưng anh không có đường lùi. Trước khi Lee M có thể độc lập với Tae gia theo lời DongHae nói, KyuHyun không thể để Lee M ngã quỵ vì tổn thất uy tín với khách hàng.


Tae lão gia nắm chặt đôi tay. Lạnh lùng nhìn KyuHyun


- Ta sẽ chỉ nói chuyện với Lee lão gia. Ta không nói chuyện với hậu bối thiếu hiểu biết như cậu, cậu về đi!


Vừa nói Tae lão gia vừa nhấc điện thoại lên. Trước khi bàn thảo với Lee lão gia, ông phải phàn nàn về cách ứng xử của Kyuhyun.


Kyuhyun tròn mắt, ba hồn chín vía hốt hoảng. Vụ này mà Lee lão gia biết là lớn chuyện. Ông rất xót xa cho Lee M, nếu ông nghĩ rằng Tae tiểu thư đốt Lee M, thể nào ông cũng làm trắng đen mọi lẽ. Kyuhyun không muốn mọi chuyện vượt quá xa tầm kiểm soát, đến lúc đó anh sẽ không thể quay đầu.


Kyuhyun vội vã chồm người nắm chặt tay Tae lão gia. Tim đập bình bình mà miệng cố hé nụ cười thư thả


- Phải, con là hậu bối thiếu hiểu biết. Nhưng bác Tae có biết cô hai của họ Tae cũng là một hậu bối thiếu hiểu biết hay không? Cha con đang bị bệnh, những chuyện thế này sẽ không tốt cho bệnh tim của ông ấy. Bác Tae muốn giết anh ấy sao?


Tae lão gia nhìn Kyuhyun, một ánh nhìn lạnh lùng.


- Cậu đã đi quá xa rồi đó KyuHyun, Tae nhi không có lý do gì liên quan đến đám cháy của Lee M cả. Và ta chỉ muốn nói chuyện với Lee lão gia.


KyuHyun vẫn giữ chặt bàn tay của Tae lão gia trên điện thoại. Anh không nghĩ Tae lão gia khó tính như vậy, nhất quyết không chịu nói chuyện với anh. Thế này thì khổ to. Tae gia bị kiện phải đóng cửa anh cũng chết, mà việc anh vu oan cho họ bị vỡ lẻ thì anh còn chết gấp hơn. Kyuhyun chỉ muốn thương thảo thật êm đẹp với Tae lão gia thôi. Mồ hôi Kyuhyun túa ra như tấm, anh cố cười thật bình tĩnh.


- Vậy con hỏi bác Tae, trước ngày Lee M cháy, Tae tiểu thư lởn vởn tại Lee M làm gì? Hôm Lee M cháy, Tae tiểu thư đến gần nơi khai hỏa làm gì? Sau khi Lee M cháy, Tae tiểu thư lại mất tích. Bác Tae thật sự chưa bao giờ suy nghĩ vì sao cô con gái của mình cứ ở mãi tại Lee M không chịu về cho dù nó đã cháy đen hay sao?


Tae lão gia ngó trân trân KyuHyun. Chợt một vài hình ảnh hiện về trong tâm trí của ông.

Hôm Lee M cháy, cả Tae gia chộn rộn vì Tae tiểu thư mất tích. DongHae và KyuHyun cùng đội cảnh sát lục tung xưởng gạo để tìm kiếm. Rốt cuộc, Tae tiểu thư thất thiểu về Tae gia khi trời tối khuya. Cô khóc rất nhiều và Tae phu nhân dỗ mãi không chịu nín.



“ – Con chỉ muốn anh ấy quan tâm đến con, con chỉ muốn anh ấy tìm con thôi mà…
- Con làm tất cả chỉ vì muốn anh ấy tìm con… vậy mà anh ấy lạnh lùng nói ghét con…”

Từng câu nói của Tae tiểu thư dồn dập ào ào về trong trí nhớ của Tae lão gia. Ông biết con gái rượu của mình say mê KyuHyun. Ông cũng biết cô tìm KyuHyun mỗi ngày. Ngày nào không gặp được KyuHyun là cô lại về nhà tức tối.


Hôm đó đám công nhân của Lee M nói thấy Tae tiểu thư quanh quẩn ở xưởng gạo, gần nơi khai hỏa. Sau đó Tae tiểu thư mất tích… Và thật sự KyuHyun đã rất lo lắng cho cô… Tae lão gia xâu chuỗi lại mọi việc, ông bèn đưa ánh mắt nghi kỵ nhìn KyuHyun. Ông biết con gái mình là người ương chướng, cố thủ. Chỉ cần cô muốn làm gì, chắc chắn sẽ làm mà bất chấp hậu quả. Trước nay Tae tiểu thư đã quen thói muốn gì là được nấy.


KyuHyun thấy Tae lão gia đăm chiêu suy nghĩ, anh nhẹ nhàng gỡ tay Tae lão gia ra khỏi điện thoại, ôn tồn nói tiếp.


- Lee M cháy, có thể không nằm trong kế hoạch triệt hạ Lee M của bác Tae, nhưng chắc chắn nó là kế hoạch để KyuHyun con phải đi tìm kiếm và lo lắng cho Tae tiểu thư.


- Tae nhi… không thể làm chuyện đó. – Giọng điệu Tae lão gia có phần yếu đi. Ông ngã người ra ghế. Ông chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nhưng nếu để ý, thì việc con gái ông đốt Lee M để thu hút sự chú ý của Kyuhyun cũng rất hợp với tính cách muốn gì được đó của cô.


KyuHyun cũng ngồi xuống, lén lút lau đi những giọt mồ hôi căng thẳng, anh giả bộ thở dài.


- Câu đầu tiên Tae tiểu thư nói với con sau khi con tìm được cô ấy là “Em muốn cho anh biết cảm giác phải tìm kiếm một người cực khổ thế nào” – Rồi KyuHyun hít một hơi thật sâu – Con biết Tae tiểu thư không có ác ý, cô ấy chỉ muốn con quan tâm đến cô ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.


Tae lão gia lặng nhìn KyuHyun. Ông khẽ lắc đầu.


- Tae nhi không có dã tâm đó, dù nó cứng đầu cứng cổ nhưng nó không làm chuyện tày trời như vậy đâu.


KyuHyun bèn đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra cửa sổ, anh thật sự rất buồn khi phải gợi lại câu chuyện trong quá khứ.


- Nếu trước đây, con sẽ không tin… nhưng… bác Tae có biết Tae tiểu thư đã từng hành hạ một người đến bán sống bán chết vì con không? – Ánh mắt KyuHyun chợt ánh lên sự bi thương – Thật sự vì con… Tae tiểu thư có thể làm tất cả… đốt Lee M, đánh chết người, và cả việc phá hủy hợp đồng giữa hai nhà Tae-Lee…


- Nó… đã đánh đập ai? – Tae lão gia hỏi.


- Một người mà con yêu thích… – KyuHyun đáp một cách thẳng thắn với giọng buồn bã – Hiện cậu ấy vẫn còn phải băng bó khắp người, may mà chưa chết…


- Cậu thích người đó hơn Tae nhi?


KyuHyun hú hồn lần nữa. Một chút cảm xúc trong lòng đã khiến anh chểnh mảng trong cuộc đối thoại với Tae lão gia. Anh không thể để ông ấy phân tâm vào chuyện khác, anh phải hướng sự chú ý của Tae lão gia vào vụ cháy Lee M.


Cái đầu quỷ quái của Kyuhyun một lần nữa lại hoạt động hết công xuất. Anh bật cười ra vẻ vô tư


- Tae tiểu thư có cho con thích ai ngoài cô ấy đâu ạ? – Ý Kyuhyun muốn tố cáo sự chiếm hữu không cần lý do của Tae tiểu thư.


Tae lão gia trầm ngâm im lặng. Ông biết con gái mình hay đánh đập gia nhân không thương tiếc. Việc Tae tiểu thư hành hạ một người không lạ lẫm với ông. Nhưng việc đánh đập gia nhân khác với việc đánh đập người ngoài, huống gì là vì sự ghen tuôn với KyuHyun. Điều đó khiến ông chột dạ, ông bắt đầu hoài nghi về vụ việc Lee M cháy có liên quan đến Tae tiểu thư.


Suy nghĩ một hồi, Tae lão gia khẽ nhấn chuông gọi người hầu.


- Mau gọi Cô hai vào đây gặp ta! – Tae lão gia hạ lệnh.


KyuHyun cắn hờ đôi môi. Có phải sự việc đã được dẫn đi quá xa?


Ít phút sau đó, Tae tiểu thư ung dung bước vào. Cô nghếch mặt lên trời chờ đợi câu xin lỗi của KyuHyun. Cô tin KyuHyun đến đây chỉ vì lý do đó.


- Cả ngày hôm Lee M bị cháy, con đã đi đâu? – Tae lão gia liền hỏi sau khi cô yên vị sau lưng ông.


Tae tiểu thư thoáng chút ngạc nhiên vì chủ đề mà KyuHyun và cha cô đang nói tới. Cô những nghĩ họ đang bàn việc KyuHyun xin lỗi cô. Tae tiểu thư nhướng mày, chu môi đáp.


- Ở khu bếp của Lee M, con trốn anh KyuHyun ở đó.


- Vì sao con lại trốn KyuHyun? Lee M cháy rất hỗn loạn, làm sao con thoát ra được vậy? – Tae lão gia hỏi tiếp.


- Tìm hoài không thấy anh KyuHyun, con định bỏ về. Ra đến cổng thì con thấy Lee M bốc hỏa. Con chợt nghĩ nếu không thấy con về thì anh ấy sẽ rất lo lắng nên…


- Nhưng người ở khu bếp Lee M đã nói em từng hỏi họ về vị trí nguồn điện của xưởng gạo. – Chợt KyuHyun chen ngang.


- Em không có hỏi! – Tae tiểu thư lớn giọng. KyuHyun vẫn làm ngơ.


- Họ còn nói em muốn biết nếu điện tắt không đúng nguồn thì bao lâu sẽ chập mạch gây cháy.


- Em không có hỏi mà! – Tae tiểu thư ngó trân trân KyuHyun, KyuHyun cứ dõng dạc nói tiếp.


- Họ còn nói thấy em ra vào buồng điện của xưởng gạo, không lâu sau, xưởng gạo bốc cháy.


- Em không có vào đó. Lũ người khốn khiếp nào dám bịa chuyện vậy hả? – Tae tiểu thư quát. Cô điên tiết vì KyuHyun không chịu nghe cô nói.


- Tae nhi, không được thất lễ với Lee công tử như vậy – Tae lão gia gằn giọng. Ông cũng thấy ngại vì thái độ vô phép của cô con gái.


KyuHyun thở dài, có phải lần đầu tiên Kyuhyun thấy Tae tiểu thư dữ dằn thế này đâu. Anh khẽ mở sấp tài liệu bên cạnh, hờ hửng đẩy tấm hình nhỏ về phía hai cha con họ Tae.


- Bên cảnh sát tìm thấy chiếc vòng này trong buồng điện của xưởng gạo. Tuy vàng không thể cháy nhưng những hạt ngọc đính trên đó đã cháy xém mất. Chiếc vòng này đủ dày để làm vật dẫn điện thay cho cầu chì đó.


Tae tiểu thư bàng hoàng khi nhận ra chiếc vòng trong bức ảnh. Đó là món quà của Lee phu nhân tặng cho cô. Tae tiểu thư tròn mắt giải thích rối rít với Tae lão gia, giọng cô mếu máo sắp khóc.


- Chiếc vòng này con bị mất lâu rồi. Con không biết bị mất ở đâu. Với lại… con không biết cách nào để gây chập điện đâu… con thật sự không biết…


- Chỉ cần cúp cầu dao là mọi chuyện trở nên đơn giản lắm. – KyuHyun đáp thản nhiên.


- Em không hỏi han gì bọn công nhân ở Lee M, em không đến gần buồng điện, em trốn chỉ muốn anh tìm em thôi, em chỉ muốn anh tìm em thôi! – Tae tiểu thư hoảng loạn quát vào mặt KyuHyun, cô giận đến mức chẳng thèm giữ lệ độ gì nữa.


- Nhưng vòng đeo trên tay tiểu thư nhà họ Tae thì không ai có gan trấn lột của em đâu.
- Em làm mất! Em đã nói với anh em làm mất mà! – Tae tiểu thư dậm chân đành đạch.

- Con ra ngoài đi! – Tae lão gia lạnh lùng lên tiếng. Tae tiểu thư cứ la ó thế này khiến ông không suy nghĩ được gì.


- Cha! Con không có làm! – Tae tiểu thư nhăn nhó, cự nự.


- Ta nói con ra ngoài! – Tae lão gia nghiêm giọng lập lại.


Lần đầu tiên bị cha quát nạt, Tae tiểu thư buồn tủi đến phát khóc. Đôi môi cô run rẩy vì tức giậc và oan khuất. Tae tiểu thư hậm hực liếc xéo KyuHyun rồi đùng đùng bước ra khỏi phòng. Chẳng ai chịu tin là cô vô tội.


Tae lão gia cầm tấm ảnh thở dài. Hơn ai hết ông hiểu tính khí của Tae tiểu thư. Cô sẽ không bao giờ nhận bất cứ việc gì mình làm sai. Tuần trước cô tức tối chạy về khóc lóc với ông, đòi ông triệt hạ Lee M, trừng phạt KyuHyun. Cô còn nói việc Lee M bị cháy là đáng đời cho KyuHyun.


Tae lão gia thở dài lần nữa, ông tin Tae tiểu thư có liên quan đến vụ cháy của Lee M thật.


- Nhiêu đây chứng cứ không đủ kết tội Tae nhi, ta không tin nó làm chuyện như vậy. – Tae lão gia vẫn ngoan cố bào chữa cho con gái.


KyuHyun liếm nhẹ bờ môi, trầm tư.


- Đó là những gì bên cảnh sát đưa cho con. Con chắc họ còn nhiều chứng cứ hơn thế, nếu không, họ sẽ không dám xin lệnh khám xét Tae đâu ạ.


Tae lão gia ngạc nhiên, giọng đầy thách thức.


- Chúng dám khám xét Tae gia ư?


- Họ không nghĩ Tae tiểu thư đốt Lee M chỉ vì đùa nghịch đâu, họ nghĩ là do Tae gia muốn triệt phá Lee M. – KyuHyun khơi chuyện – Không phải mối quan hệ của bác Tae với cảnh sát không được tốt sao?


Tae lão gia ngã người ra ghế, thảy vèo tấm ảnh lên bàn.


- Ta chống mắt lên coi đám cảnh sát đó làm gì được Tae gia. Để coi bọn chúng làm cách nào mà mang con gái ta vào tù được.


KyuHyun chộp ngay thời cơ, cười mỉa mai.


- Bác Tae nói vậy là việc Lee M cháy không đáng để bận tâm? Bác cho rằng Lee gia sẽ để yên cho hung thủ của vụ hỏa hoạn tại ngoại? Vậy chẳng phải bác đã quá coi thường Lee gia sao?


Tae lão gia chột dạ. Trong phút lỡ lời ông đã phát ngôn đụng chạm tới Lee gia.


Sau bao ngày ông khóa cảng, Lee M vẫn xuất hàng đều đều khiến ông có chút e dè về thế lực của họ Lee. Nay con gái ông có vẻ mười mươi bị dính vào vụ lùm xùm của luật pháp, mối quan hệ Lee-Tae đang đứng trên bờ vực thẳm. Nếu Lee gia thật sự thưa Tae tiểu thư ra tòa, dù thắng kiện hay không, Tae gia cũng sẽ chịu tổn thất lớn, cả tài sản lẫn uy tín và danh dự. Xét về công hay tư, vụ Tae tiểu thư dính líu đến trận hỏa hoạn cũng đem lại phiền phức cho Tae gia.


Nhưng Tae lão gia không dễ dàng khuất phục như vậy. Giọng ông thản nhiên


- Ta sẽ làm việc với cảnh sát trên tỉnh. Ta không tin đám cảnh sát ở đây. Những chứng cứ này hoàn toàn có thể ngụy tạo. Rất có thể có ai đó đang muốn phá hoại mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta.


Tae lão gia vừa nói vừa nhìn sâu vào mắt Kyuhyun, một câu nói đầy ẩn ý. Kyuhyun không biết người mà ông ám chỉ đến là anh hay Ngài cảnh sát trưởng. Nhưng dù là ám chỉ ai thì cũng đúng cả thôi. Kyuhyun thấy hồi hộp vô cùng. Anh không quen nhiều cảnh sát trên tỉnh, mà vụ này lên đến tỉnh là chuyện quá sức nghiêm trọng rồi. Kyuhyun lại toát mồ hôi, anh nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, nói vu vơ


- Bác Tae thật sự muốn đem việc này lên tỉnh? Là bác muốn minh oan cho Tae tiểu thư hay thật chất là muốn che đậy đi sự thật?


- Ý cậu là gì? – Tae lão gia trừng mắt


Kyuhyun hít một hơi thật sâu. Anh không biết Tae lão gia có tin Tae tiểu thư thật sự đã làm bậy hay không. Anh quyết đánh một ván nửa sống nửa chết. Chuyện này nhất quyết không thể đem lên tỉnh được.


- Đây không phải là chuyện riêng của hai nhà sao? Nếu Tae tiểu thư thật sự làm chuyện đó, dù Lee gia có thưa kiện cũng chẳng có lợi gì cho Lee gia. Huống hồ Tae tiểu thư không có ác ý khi hành động như vậy. Không phải Tae gia nên có một câu trả lời rõ ràng với Lee gia thay vì cố ém nhẹm mọi chuyện.


Rầm!


Tae lão gia tức tối đánh mạnh xuống bàn, ông đứng bật dậy lớn tiếng


- Cậu dám nói Tae gia chúng tôi mua chuộc cảnh sát để chạy tội sao?


Kyuhyun cũng đứng dậy, nói rõ từng tiếng


- Vậy bác Tae có dám khẳng định là nếu cảnh sát trên tỉnh cũng kết luận sự việc có liên quan đến Tae tiểu thư, bác sẽ không bỏ một đồng nào để bưng bít và làm ngơ sự tổn thất của Lee M?


- Lee Cho Kyuhyun! – Tae lão gia quát – Đừng nghĩ vì cậu họ Lee thì tôi có thể chấp nhận và bỏ qua những lời vu cáo của cậu.


- Vu cáo? – Kyuhyun cao giọng – Nếu không vì con họ Lee và bác họ Tae, thì con đã kêu cảnh sát làm ầm vụ này rồi. Lee M bị cháy cả thiên hạ đang ngó vào mà tìm hung thủ kìa!


- Tae nhi không làm điều đó! – Tae lão gia lớn tiếng hơn, giọng ông đầy đe dọa.


- Vậy bác Tae hãy chứng minh là Tae tiểu thư vô tội đi, hãy đưa chứng cứ ra để con tin điều đó đi. – Kyuhyun nói thẳng, giọng anh cũng thách thức không kém.


- Cậu… - Tae lão gia bỏ lửng câu. Ông thở dồn dập vì tức tối. Quả thật ông không có gì chứng minh sự vô tội của Tae tiểu thư


Kyuhyun vẫn ngang nhiên nhìn thẳng vào Tae lão gia. Nếu Tae lão gia hoàn toàn tin tưởng Tae tiểu thư, hành động này của anh chẳng khác nào là lời khiếu chiến giữa hai nhà. Và nếu cảnh sát tỉnh nhập cuộc, khả năng bị lộ tội vu oan của anh cũng rất lớn. Kyuhyun nghe trái tim mình đập rộn rã. Anh cố nói dõng dạt nhưng chân thì run cầm cập,
Tae lão gia mà có bất cứ chứng cứ nào là anh cứng họng. KyuHyun nơm nóp lo sợ cậu trả lời của Tae lão gia, nhưng có vẻ ông ta chẳng thể làm gì để quật ngược lý luận của anh được. KyuHyun hít một hơi lấy can đảm nói tiếp

- Vì sao bác Tae phải gọi cảnh sát tỉnh? Vì bác không thể mua chuộc cảnh sát ở đây, đúng không? – Kyuhyun hạ giọng, ra vẻ hiểu tất cả mọi chuyện.


Tae lão gia ghiến hai hàm răng. Ông từ từ ngồi lại xuống ghế. Quả thật ông có ý định như vậy. Ông thật sự lo lắng con gái của ông đã vì tình mà hành động ngu ngốc. Cộng thêm thái độ quả quyết của KyuHyun làm ông càng bị phân tâm hơn. Nếu cảnh sát tỉnh nhập cuộc, báo chí thể nào cũng biết. Sự việc này mà lên mặt báo, con gái ông sẽ bị tai tiếng nhiều điều. Ông biết bỏ tiền ra ém nhẹm nó xuống, thì Lee gia cũng biết bỏ tiền để phanh phui nó ra. Nói tóm lại, hai nhà chiến tranh thì cả hai cũng thiệt thòi. Nhưng Lee gia chiến tranh vì đòi công bằng, còn Tae chiến tranh vì chạy tội. Xét lại, Tae gia sẽ chịu thiệt thòi hơn.


Thấy Tae lão gia có vẽ trầm tư suy nghĩ, Kyuhyun thở ra một cái nhẹ lòng. Nãy giờ anh căng thẳng quá. Tấm lưng ướt đẫm mồ hôi. Cũng may bộ vest dày che đi điều đó. KyuHyun mệt mỏi ngồi xuống, giọng thủ thỉ


- Con không trách Tae tiểu thư hành động dại dột như vậy, nếu thật sự Tae tiểu thư là thủ phạm, Lee gia sẽ bỏ qua…


Tae lão gia nghiêng đầu ngạc nhiên, ông không tin lắm. Lee gia không thể cam chịu tổn thất như vậy, ông liền hất giọng


- Vậy điều kiện của cậu là gì? – Một câu nói tố cáo việc ông không tin tưởng Tae tiểu thư. Rõ ràng Tae lão gia cũng đang rất bấn loạn vì Tae tiểu thư, vì thật sự ông chẳng có gì chứng minh cho Tae tiểu thư vô tội. Ông đã sơ xuất để Kyuhyun nhìn ra tâm trạng của mình.


KyuHyun muốn nhảy cởn lên vì vui sướng. Quả nhiên với tính khí hung hăng thì chẳng ai có thể tin nổi Tae tiểu thư. Anh đã quyết định đúng khi chọn cô ta làm lá chắn. Sau bao giây phút nặng nề, chiến tranh tâm lý dữ dội, rốt cuộc Kyuhyun cũng nhẹ lòng đi một chút.


Kyuhyun bèn nheo nheo đôi mắt nhìn xa xăm, đóng tiếp vở kịch thứ hai.


- Cha con và anh DongHae đều tự gầy dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Có lẻ điều đó đã trở thành truyền thống của Lee gia. Vì vậy, con cũng sẽ từ bỏ tất cả, làm một thằng đàn ông kiếm sống bằng chính đôi tay của mình.


Tae lão gia không hiểu, KyuHyun mỉm cười nói tiếp.


- Và con không nghĩ Tae tiểu thư có đủ sức khỏe để theo con rong ruổi suốt ngày tháng khổ ải đó. Bữa đói bữa no cũng không biết được. Cho nên… con muốn Tae gia… hủy hôn ước với Lee gia…


Tae lão gia im lặng. Ông thoáng bất ngờ vì những gì KyuHyun nói. Nhưng ông tin đó là sự thật. Ông đã theo gót Lee gia bao năm nay, ông thấy rõ sự vất vả, bươn chải của DongHae khi tự lập Đông Hưng cho mình. Những ngày đầu, DongHae thậm chí sẳn sàng làm tên bốc vác cho Đông Hưng khi xưởng vải quá nhỏ bé. Nếu KyuHyun đi theo con đường đó, thì thật khổ cho Tae nhi của ông. Vì ông biết, KyuHyun khác DongHae, KyuHyun là một cậu ấm của nhung lụa, ông không tin tưởng vào sự bươn chải sóng gió của KyuHyun.


Tae lão gia suy nghĩ một hồi, cân đo đong đếm thiệt hơn. Sau khi Lee M cháy, Tae gia lập tức hủy hợp đồng. Bây giờ hủy luôn hôn ước có phải càng khiến cho thiên hạ nghi ngờ việc muốn độc chiếm thị trường của Tae gia? Tae lão gia không quan tâm lời dị nghị, ông chỉ sợ con gái mình có dính líu tới vụ Lee M cháy, danh dự của cô hai nhà Tae gia không thể bị hủy hoại. Hiện giờ ông chưa muốn trắng trợn đối đầu với Lee gia.


Cuối cùng, Tae lão gia quyết định.


- Hôn ước giữa cậu với Tae nhi ta sẽ không hủy bỏ, cũng sẽ không thúc ép. Nếu hai đứa yêu nhau thì cứ việc đến với nhau. Ta không muốn quan hệ hai nhà thêm rạn nứt, cho nên… sao chúng ta không ký lại một bản hợp đồng khác? Và Tae gia sẽ giảm một ít phần trăm phí vận chuyển cho Lee gia?


KyuHyun mở tròn mắt tươi rói. Suốt cả buổi nói chuyện anh chỉ chờ đợi có câu nói này. Vở kịch của anh rốt cuộc cũng thành công mỹ mãn. Anh biết trong tình huống này, để thiên hạ không chỉa mũi nghi ngờ vào Tae gia, thì Tae gia phải có mối giao hảo tốt với Lee M. Do đó, để bảo toàn danh dự cho Tae tểu thư, Tae gia chỉ còn cách ký lại hợp đồng với Lee M.


Tae lão gia đã chấp nhận một trận thua chỉ vì không tin tưởng vào con gái của mình.


Kyuhyun lập tức nở một nụ cười rạng rỡ. Anh chẳng thể giấu được niềm vui sướng trong lòng. Anh không bị ép cưới Tae tiểu thư, anh có thể xuất hàng đúng thời hạn, anh có thể ổn định được Lee M… Tất cả điều đó vỡ òa như một giấc mơ với KyuHyun. Càng lúc anh càng phục sự bịa đặt của mình. Nào là Tae tiểu thư đốt Lee M, nào là chứng cứ hữu hiệu, nào là bỏ nhà ra đi… tất cả chỉ là dối trá, là lừa gạt. Mặc dù điều đó có thể kết liễu sự hưng thịnh của Lee gia, nhưng Kyuhyun vẫn luôn là con người thích hành động như thế. Với anh, thương trường là nơi chém giết lẫn nhau. Anh sẽ làm mọi thứ để đạt được lợi phần to nhất. KyuHyun sẽ không làm bất cứ điều gì thiệt thân cho mình. Nếu Tae tiểu thư thật sự đốt Lee M, anh sẳn sàng tống cô ta vào tù thật.


- Ờ… ừm… Vì trước đây bác hủy hợp đồng nên Lee M đã ký với vài đối tác… à… ờ… nếu ký lại hợp đồng với Tae gia thì… cũng khó cho Lee M… - KyuHyun ngập ngừng, diễn nốt phân cảnh cuối.


Tae lão gia bật cười.


- Ta không biết Lee M ký hợp đồng với những ai, nhưng ta biết cậu kết nối với hàng chục tiểu thương, cậu muốn xuất hàng bằng tiểu thương mãi sao?


KyuHyun giả bộ vỗ tay vào đùi cái đét làm như tìm ra lối thoát.- Vậy thì con sẽ hủy hết hợp đồng với tiểu thương và hợp tác tốt với Tae gia.


Tae lão gia gật gù hài lòng. Ông hiểu sự ranh ma của KyuHyun. Ông không nghĩ mình lại ngồi đám phán việc làm ăn với anh. Thật sự ông đã bắt đầu nhìn nhận khả năng chiến đấu trên thương trường của anh. Hôm nay vì Tae tiểu thư, vì bọn cảnh sát phiền nhiễu, ông đành nhượng bộ một lần. Nhưng cuộc chiến độc quyền thị trường giữa Lee M và Tae gia chắc chắn chưa dừng lại ở đây. KyuHyun và DongHae, hai kẻ sẽ tiếp quản Lee M, hai đối thủ mà Tae lão gia bắt đầu để mắt tới.


- Nếu là vậy, tại sao chúng ta không ký kết ngay hôm nay? Cha con vẫn luôn luyến tiếc khi không hợp tác với Tae gia, con muốn báo tin mừng cho ông ấy. - KyuHyun khơi gợi thêm. Chẳng biết việc chấp thuận ký lại hợp đồng nhanh chóng của anh có làm Tae lão gia nghi ngờ hay không.


Tae lão gia suy nghĩ rồi ông khẽ gật đầu. Ông biết KyuHyun có mối quan hệ tốt với cảnh sát. Ký hợp đồng càng sớm thì anh càng giải quyết mớ chứng cứ buộc tội Tae tiểu thư càng nhanh. Bản hợp động được soản thảo nhanh chóng. Họ lại hợp tác với nhau nhưng cuộc chiến này dường như chỉ mới bắt đầu.


KyuHyun đặt bút ký vào bản hợp đồng ngay lập tức, anh được toàn quyền quyết định thay cho Lee lão gia. KyuHyun hớn ha hớn hở vì sự thành công ngoài mong đợi. Rốt cuộc, anh cũng hoàn thành điều kiện với Lee lão gia, anh có thể toàn quyền làm bất cứ điều gì anh muốn.


Bất cứ điều gì anh muốn…KyuHyun bổng trầm tư rồi buông hờ cây viết, chữ ký của anh lệch đi một đường. Đúng rồi, giờ anh có thể làm bất cứ gì anh muốn nhưng điều anh muốn nhất lại không nằm trong tầm kiểm soát của anh.


KyuHyun buồn bã bước ra khỏi Tae gia. Chiến thắng này có ý nghĩa gì khi SungMin không ở bên anh? Cậu đã không tin anh, không tin vào tình yêu của anh.


Tự nhiên Kyuhyun thấy chán nản quá. Anh vừa bước ra khỏi khuôn viên, một gương mặt đầy giận dỗi thình lình chắn ngang đường đi.


- Em không đốt Lee gia, vì sao anh và cha và không tin em chứ? – Tae tiểu thư nói như mếu.


Kyuhyun thở dài, càng thấy chán hơn. Rắc rối chưa kết thúc, Tae tiểu thư vẫn chưa muốn buông tha anh.


Làm sao anh lại không tin Tae tiểu thư. Chính anh mua chuộc người hầu của Tae gia chôm chỉa chiếc vòng của cô mà. Nhưng nhắc đến lại càng thấy tức. Chiếc vòng ấy mẹ anh đặt làm riêng cho cô, bà làm bằng cả trái tim của người mẹ chồng. Bà muốn nó trở thành của hồi môn cho Lee gia, giống như chiếc cẩm thạch mà Eunhyuk đang đeo hiện giờ. Vậy Tae tiểu thư lại quăng lăn lóc, mất hồi nào cô cũng không hay. Chính vì vậy mà Lee phu nhân rất phật lòng khi cô làm mất nó.


Lee phu nhân bực mình một phần vì bà nhớ đến gương mặt của Eunhyuk. Lúc bà đưa cho Eunhyuk chiếc vòng của mẹ Donghae, cậu hí ha hí hửng, trông có vẻ rất hạnh phúc và nâng niu chiếc vòng lắm. Cậu đeo nó, ngày nào cũng lấy ra lau. Còn Tae tiểu thư, chẳng có một chút cảm xúc quý trọng nó mặc dù bà đã nói bóng gió nó sẽ là của hồi môn cho đám cưới hai người.


KyuHyun bèn giương đôi mắt lạnh lùng nhìn Tae tiểu thư


- Em có làm hay không không quan trọng, anh không truy cứu chuyện đó nữa – Kyuhyun đáp gọn rồi lại bước đi.


Tae tiểu thư lại chặn trước mặt anh.


- Vì sao anh lại đối với em như vậy? Em yêu anh, rất yêu anh, sao anh luôn lạnh lùng và tránh né em? – Tae tiểu thư thốt ra lời yêu Kyuhyun, hai hàng nước mắt chảy dài. Dù tình yêu của cô là sự ích kỷ, nhưng đó cũng là tình yêu. Trái tim nhỏ bé của cô thật sự đau đớn theo ngày tháng bị Kyuhyun hắt hủi.


Kyuhyun chớp hờ đôi mắt. Anh chưa bao giờ động lòng vì những giọt lệ của Tae tiểu thư. Nhưng hiện giờ anh lại thấy xót xa quá.



- “Vì sao anh lại đối với em như vậy? Em yêu anh, rất yêu anh, sao anh luôn lạnh lùng và tránh né em?”

Kyuhyun chua xót vì câu nói đó.


Vì tận sâu trong lòng anh, anh hiểu niềm đau chất chứa trong câu nói ấy. Bản thân anh, cũng muốn nói với SungMin như vậy.



- “Sungmin! Vì sao em lại đối với anh như vậy? Anh yêu em, rất yêu em, sao em luôn lạnh lùng và tránh né anh?”

Thật sự Kyuhyun đã luôn tự hỏi như vậy. Anh ngăn cấm trái tim mình không được oán hận hay hờn trách Sungmin, khi cậu bỏ rơi anh trong giây phút anh cần vòng tay cậu. Nhưng nếu không hờn trách cậu, anh lại càng đau đớn hơn.


Kyuhyun bâng quơ giơ bàn tay lên, khẽ lau đi dòng nước mắt hờn tủi của Tae tiểu thư. Đã lâu lắm rồi anh không dịu dàng với cô. Hôm nay vì cứu Lee M, anh đã để cho cô chịu oan khuất. Kyuhyun thấy chạnh lòng, bàn tay anh vuốt hờ hững gò má trắng mịn của cô, nơi đã từng bị anh mạnh tay đánh xuống.


- Anh xin lỗi em, vì tất cả… - Kyuhyun lí nhí.


Tae tiểu thư thoáng bất ngờ vì phản ứng của Kyuhyun, cô tròn mắt nhìn anh, thút thít. Kyuhyun đưa tiếp bàn tay còn lại vuốt ve luôn bờ má bên kia của cô.


- Anh không thể đáp lại tình cảm của em… vì trái tim anh đã trao cho người khác, em hãy quên anh, được không?


Gương mặt Tae tiểu thư lập tức nhăn nhúm màu đau khổ. Trái tim cô vỡ nát theo từng câu nói của Kyuhyun. Đôi môi cô bắt đầu cong lên hờn dỗi, sự oán hận ngày một hiển hiện rõ ràng hơn.


- Người anh… yêu… là… tên nghèo kiết xác đó? – Tae tiểu thư rít qua kẽ răng.


- Phải, là kẻ nghèo kiết xác đó. – Kyuhyun đáp gọn rồi lại ất bước đi, anh không muốn cãi nhau với Tae tiểu thư.


Nhưng Tae tiểu thư lại chặn ngang đường đi của anh, nói lớn


- Tình yêu đó không bao giờ có kết quả, mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận tên đó!


- Mẹ anh sẽ chấp nhận, vì cha anh đã chấp nhận – Kyuhyun đáp lạnh tanh rồi bước nhanh hơn.


Tae tiểu thư chạy sát theo anh, nói như quát, cô muốn cho anh tỉnh ra.


- Lee phu nhân không bao giờ chấp nhận một người con dâu nghèo xơ không học thức, không của cải, lại là con của tù nhân.


Kyuhyun mặc kệ, anh không dư hơi cãi nhau với Tae tiểu thư.


- Lee phu nhân ghét cay ghét đắng tên đó. Phu nhân nói có chết cũng không cho tên đó bước chân vào Lee gia.


- Anh tỉnh lại đi anh Kyuhyun, đó là cuộc tình không kết quả, Lee phu nhân còn muốn đánh tên đó để trả thù cho em!


Kyuhyun lập tức dừng bước. Anh ngó lom lom Tae tiểu thư, Tae tiểu thư cong môi nói tiếp


- Chuyện Sungmin là con của tù nhân, là kẻ hát vũ trường, là tên bồi nhơ nhuốc đều bị Lee phu nhân phanh phui mổ xẻ trước mặt bạn bè của phu nhân. Ai ai cũng cười vào mũi anh vì cho là anh bị điên mới đi yêu hạng người đó.


Kyuhyun chết lặng người, anh bàng hoàng khi tiếp nhận những thông tin như trời giáng.


- Ngay cả mối tình đầu của anh với Ye tiểu thư cũng bị đem ra đàm tiếu. Ye tiểu thư đã chỉ thẳng mặt Sungmin mà nói cho cậu ấy hiểu anh chỉ là một kẻ trăng hoa hay chơi qua đường.


Kyuhyun nhíu mày, nghiến hai hàm răng: - Anh không chơi qua đường với Ye tiểu thư!

Tae tiểu thư cười khỉnh.- Phải, anh thật sự muốn cưới cô ta chứ gì? Nhưng đáng tiếc Ye tiểu thư phải nói lời chia tay anh vì nhận ra bộ thật hay trêu đùa của anh. Và anh cũng chỉ trêu đùa Sungmin như thế.


- Chuyện của anh và Ye tiểu thư em không hiểu thì đừng nói.


Kyuhyun lại bước nhanh, anh đã tiến ra đến chỗ để xe. Anh đang điên tiết vì tất cả những gì vừa nghe được. Thì ra mẹ anh đã bày trò, thêu dệt tất cả sự giả dối sau lưng anh. Mẹ anh không những làm tổn thương Sungmin và còn biến anh thành kẻ trăng hoa trước mặt cậu. Trái tim Sungmin mỏng manh lại hay hờn tủi, cậu sẽ không thể chịu nổi cú sốc đó. Kyuhyun mở cửa mạnh bạo rồi chợt khựng người.


- Mẹ anh… đã đánh Sungmin? – Kyuhyun cất tiếng hỏi mà không dám tưởng tượng tới


Tae tiểu thư trợn tròn đôi mắt, cao giọng: - Đó là tất cả những gì tên đó phải chịu!


Bàn tay Kyuhyun run lên bần bật, lồng ngực anh nóng như lửa đốt. Gương mặt Tae tiểu thư không chút biến động, cô nói dối mà không chớp mắt, và Kyuhyun hoàn toàn tin đó là sự thật.


Sungmin bị sỉ vả trước mọi người bạn của mẹ anh.

Sungmin phải nghe những câu chuyện tình không có thật của anh.

Và Sungmin… bị mẹ anh đánh…


Kyuhyun thở dốc. Anh nhắm chặt đôi mắt để vỗ về trái tim đang quặng đau khủng khiếp.


Đó là lý do Sungmin rời bỏ anh...


Cậu bỏ đi, vì cậu biết, mẹ anh không bao giờ chấp nhận cậu. Cậu bỏ đi, để anh để một mái gia đình êm thấm với mẹ mình. Cậu bỏ đi… vì cậu tổn thương quá nặng nề…


- Anh Kyuhyun… - Tae tiểu thư khẽ gọi khi thấy Kyuhyun đứng chết trân – Mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận Sungmin, anh hãy quên cậu ấy đi.


Kyuhyun liếc nhìn Tae tiểu thư. Anh ghê sợ những trái tim tàn ác đó. Anh đau đớn khi nhận ra, trái tim của mẹ anh cũng đáng ghê sợ như vậy.


- Anh… rất ghét em… em có biết điều đó không? – Kyuhyun thì thầm.


Nhưng Tae tiểu thư nghe thấy


.- Anh thật sự rất ghét em, cho dù em có đập đầu chết ở đây, anh cũng sẽ không bao giờ cưới em!


Tae tiểu thư tròn mắt kinh ngạc không nói được một lời nào cho đến khi chiếc xe của Kyuhyun khuất bóng. Đó là lời cuối cùng Kyuhyun muốn nói với cô. Đôi mắt Tae tiểu thư thất thần như một kẻ điên dại. Thà anh đánh đập, chà đạp thân xác cô còn hơn phũ phàng xua đuổi cô như thế. Tae tiểu thư đau đớn bàng hoàng, cô ngã ầm xuống mặt đường lạnh ngắt. Kyuhyun đã phủi bỏ tình cảm của cô một cách tàn nhẫn nhất.


- Ha.. hahah… hahhahaha….


Tae tiểu thư bật ra tràng cười man dại. Dù cô có chết trước mặt anh thì anh cũng không cưới cô ư? Vì sao Kyuhyun có thể đối xử với cô như vậy? Anh ghét cô đến thế sao? Anh trốn tránh cô, cô bỏ cả sĩ diện mà đeo bám anh. Anh chửi cô, cô cũng bỏ sĩ diện mà đeo bám anh. Thậm chí anh đánh cô, cô cũng không thôi mong nhớ anh… Và rốt cuộc cô nhận được gì?


- Ha …hahhaha…. Hahha…. Hahhahh………


Tae tiểu thư gào thét giọng cười hòa theo làn nước mắt, đôi bàn tay nhỏ bé của cô đánh liên hồi vào lằn bánh xe của anh. Cô đánh cho những vết trầy xước đó làm với bớt niềm đau trong lòng. KyuHyun thẳng tay ruồng bỏ cô như vậy còn tàn nhẫn hơn gấp 100 lần việc đánh đập cô. Đôi mắt Tae tiểu thư nhòa đi, máu từ đôi tay đã thấm vào nền đất mà cô không thể trông thấy. Cũng không thể cảm thấy. Vì hiện giờ, cô chỉ biết con tim mình chảy máu mà thôi.


Tae lão gia lặng nhìn bóng dáng vật vã của cô con gái từ khung cửa sổ trên lầu. Ông nghe lòng mình xót xa không kém. Nhưng ông biết, không thể cưỡng ép được Kyuhyun. Càng cưỡng ép, con gái ông sẽ càng khổ.


- Đưa cô hai vào phòng, từ đây không cho cô hai ra khỏi nhà nữa, biết chưa?


Tae lão gia hạ lệnh cho tên đầy tớ. Nó dạ lớn rồi chạy ra sân.


Tae lão gia thở dài buồn bã. Ông sẽ chăm sóc cho Tae tiểu thư đến khi nào cô quên hẳn hình bóng Kyuhyun. Ông sẽ trông chừng cô để cô không làm bất cứ hành động dại dột nào nữa.


Nhưng trái tim bị tổn thương nặng nề của Tae tiểu thư đến khi nào mới có thể trở lại yên bình...


Đêm xuống dần…


Lại một ngày nữa Kyuhyun không về nhà.

Lại một ngày nữa Lee phu nhân ngồi đợi trong phòng khách.


Donghae vui vẻ nhảy xuống xe sau khi từ Lee M về. Anh cũng đã quen bóng dáng lặng lẽ ngay góc salon của Lee phu nhân. Anh đi thẳng lên lầu sau khi thưa gửi với bà cho có lệ. Hôm nay anh đã tìm ra cửa ngõ giao dịch mới, Tae gia cũng đã ký lại hợp đồng với Lee M… chẳng mấy chốc Lee M sẽ ổn định, Donghae vui phơi phới vì trút được gánh nặng trong lòng. Anh chạy qua thăm hỏi, báo tin mừng cho Lee lão gia. Nói được với cha dăm ba câu anh lại bay vèo về phòng. Bản chất là anh nhớ Eunhyuk da diết.


Eunhyuk vẫn ngồi ngay bàn chính, cậu cố giải quyết nốt phần còn lại của đống hóa đơn. Donghae mỉm cười, rón rén lại gần rồi bất ngờ ôm hết mớ giấy tờ đó quăng sọt rác.


- Anh làm gì vậy? – Eunhyuk giật mình la thất thanh.


Donghae cười hì hì: .- Không cần nó nữa!


Eunhyuk nghiêng đầu ngạc nhiên. Donghae dùng chân ấn cho sấp giấy nằm gọn trong sọt rác.


- Lee M đã có đường thoát rồi sao? – Eunhyuk hồ hởi hỏi. Gương mặt xinh xắn thêm nụ cười rực rỡ, cậu làm Donghae thấy hưng phấn hơn.


- Ừ, xong hết rồi. – Donghae nói nhỏ rồi bắt đầu ôm ấp cậu.


Eunhyuk nhíu mày


.- Nhưng cũng phải giữ lại để tháo gỡ cho Đông Hưng chứ.


Donghae hít hà hương thơm từ vùng cổ trắng mịn của Eunhyuk, anh hôn cậu mấy cái liền.


- Không cần làm gì nữa, Lee M sẽ mua lại Đông Hưng…


- Anh chấp nhận từ bỏ Đông Hưng sao? - EunHyuk hỏi khi ngã đầu ra sau đón nhận nụ hôn của DongHae. Cả ngày ở một mình cậu cũng nhớ anh lắm.


- Không hẳn là bỏ, chỉ là Lee M mua lại nó thì vụ lùm xùm của KyuHyun dễ giải quyết hơn...


Eunhyuk bật cười. DongHae thật sự chỉ xem trọng Lee M thôi. Eunhyuk vui vì cậu biết anh làm điều đó vì Lee lão gia.


DongHae vẫn tiếp tục ôm hôn cậu say đắm. EunHyuk ngây ngất, đê mê theo từng cái hôn nồng cháy của anh. Chợt cậu bừng tỉnh, đẩy anh ra.


- Em đã nói không được đụng vào em một tuần cơ mà!


Donghae thở dài.


- Em biết lệnh cấm đó không có hiệu lực với anh mà, sao cứ nhắc hoài vậy. – Rồi anh lại ôm cậu tiếp.


Eunhyuk vùng vằng phản đối, rõ ràng là cậu kiếm chuyện quậy phá anh. Donghae chán nản ôm cậu chặt hơn.


Eunhyuk ngọ nguậy một hồi, ọc một tiếng, cậu nôn đầy lên người Donghae.


- Á á á ….. – Donghae nhảy lên la thất thanh, buông Eunhyuk ra ngay lập tức.


Eunhyuk ngồi thừ ra, nấc liên hồi, cậu muốn nôn nữa.


Donghae luýnh quýnh lôi Eunhyuk vào nhà tắm, vuốt ve lưng cậu cho cậu nôn hết ra. Eunhyuk nôn đến xanh mặt, nước mắt chảy dài. Donghae tám hồn chín vía cũng bay hết. Anh cởi nhanh cái áo, vứt đại xuống sàn, rồi khoác hờ cái áo khác, ba chân bốn cẳng đi gọi bác sĩ.


Donghae bắt ba bốn tên gia nhân đứng chờ bác sĩ ngoài cổng, anh hớt hải chạy vào xem Eunhyuk thế nào.


Gian nhà tắm trống lốc, những phần Eunhyuk nôn ra cũng được dọn sạch sẽ.


Donghae ngớ người, cứ như Eunhyuk chưa từng chui vô buồng tắm vậy. Donghae ngó dáo dác tìm xung quanh. Anh thấy có gì đó lạ lắm. Căn phòng yên tĩnh đến phát lạnh.


Cuối cùng Donghae cũng thấy Eunhyuk chui rúc trong gian phòng nhỏ làm việc của anh. Cậu ngồi trông góc, như trốn tránh cái gì đó. Donghae nghe tim đập bình bình. Anh thấy sợ. Eunhyuk lại lên cơn sợ MinChu nữa sao? Mấy ngày nay cậu bình thường lắm mà.


- Eunhyuk? – Donghae khẽ gọi, anh đi đến gần cậu rất chậm. Eunhyuk vẫn ngồi co ro, mặt cúi gầm.


- Eunhyuk? Em sao vậy? – Donghae thì thầm khi ngồi đối diện với Eunhyuk, anh muốn chạm vào cậu, nhưng không dám.

No comments:

Post a Comment