Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

24 October 2012

(KyuMin) - Không thể không yêu nhau (T8)- M - Longfic



CHAPTER 21:
Kyu xoay cửa, bước vào nhà một cách mệt mỏi. Cánh tay anh rã rời vì vết thương ban chiều. Mãi suy nghĩ về Yesung và cậu trai mà anh mất tập trung, bị một chiếc xe quẹt trúng khi băng qua đường. Cũng may là Kyu né kịp, chỉ bị xước ngang tay một chút. Vết thương không sâu, chỉ trầy trên bề mặt thôi…

_Phù… – Anh thở hắt ra, quăng người một cách nặng nề lên ghế salon. Kyuhyun cởi áo ra, xem xét vết thương rồi chậc lưỡi ngán ngẩm.

Sungmin bước xuống cầu thang và bỗng hoảng hốt khi thấy máu trên tay anh. Mặt cậu đột nhiên trắng bệch, cậu vội vội vàng vàng bước xuống với một tốc độ nhanh nhất mà 1 người mang thai có thể 

– Kyu, ôi Kyu… anh bị sao thế?

Lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua cậu thật sự có một câu hỏi đàng hòang đầy đủ chủ ngữ, vị ngữ và … là câu nói dài nhất.

_Anh…à, anh… không sao, chỉ trầy sơ thôi mà. – Kyu cười, anh thật sự cười với cậu. Đột nhiên vết thương không còn đau nữa, tất cả chỉ vì Minnie tỏ ra quan tâm đối với anh.

_Để em xem! – Cậu xắn tay áo anh lên rồi tròn mắt, miệng há hốc –Thế này mà bảo trầy sơ, ôi Kyu… chắc anh đau lắm… – Sungmin xúyt xoa, rồi vội sát trùng, rửa vết thương cho anh, rồi xức vào một dung dịch hồng hồng để mau kéo da non. Cuối cùng, Sungmin nhẹ nhàng đắp vào một miếng băng cho anh

_Xong!!!

_Cám ơn em! – Kyu mỉm cười, nhìn cậu cảm kích.

_Không có gì… – Cậu đáp, vừa lúc đó có tiếng chuông ở cửa.

Kính coong!!!

_Để anh mở cửa! – Kyu đứng phắt dậy, nhanh chóng bước ra trước. Anh không muốn cậu nhọc nhằn mang theo cái bụng đó ra cửa.

Hí mắt nhìn qua cái lỗ phía trước, Kyu há hốc mồm, lẩm bẩm - Ye…Yesung…

Chốt cửa vừa xoay ra thì Yesung đã nhanh chóng bước vào nhà, hớn hở bắt tay Kyu.

_Hey Kyu! Nâu rồi không gặp! Cậu khỏe chứ?

_Khỏe!!! Còn anh? – Kyu đáp, cố nặn ra một nụ cười xã giao mà tay xiết chặt cứ như không muốn gỡ ra. Đúng là lang thang xứ khác nhiều năm, cả tiếng nói dân tộc cũng phát âm trớt quớt.

_Rất khỏe!!! – Yesung trả lời nhưng mắt chẳng nhìn về phía KyuHyun mà chỉ láo liên dáo dác như kiếm ai đó

_Aha!!!– Anh thốt lên mừng rỡ rồi nhanh chóng bước về nơi Sungmin đang ngồi –Chào buổi tối Minnnie – Nói rồi họ áp má hôn nhau ba cái trông có vẻ rất thân thiết trước ánh mắt tròn xoe ngạc nhiên của Kyu.

_Em chờ anh lâu rồi đó. – Cậu cười híp cả mắt.

_Anh xin nỗi, anh đến trễ…vì anh mãi bận nựa…đóa hoa lày đây… – Nói rồi Yesung chạy ào ra ngoài và trở lại với một bó hoa gồm 24 bông hồng đỏ thắm xinh xắn. Vừa trông thấy Sungmin đã thốt ra một tiếng cậu ngạc nhiên thích thú, và đón nhận nó.

Gì? Gì thế này? Tự nhiên tặng hoa cho Minnie là sao?

Kyu há hốc mồm, nhìn chăm chăm về phía Yesung, người đang ân cần đỡ Sungmin ngồi xuống ghế.

_Kyu ah, cậu đứng đó nàm gì? Ngồi xuống đi, tự nhiên nhé! – Yesung vỗ vỗ xuống chiếc ghế cạnh anh như bảo Kyu hãy ngồi đó. Từ nãy đến giờ anh chàng vẫn còn chưa hết shock vì sự xuất hiện đột ngột của Yesung nên vẫn còn đứng chết trân ở cửa.

Đầu tiên là Yesung đến nhà một cách đột xuất (mà chắc chắn là Minnie cho địa chỉ chứ không ai).

Kế đến là tên này tặng hoa cho Minnie…

Và giờ thì hắn bảo mình ngồi xuống như cách một gia chủ tiếp khách…

Rốt cục cái nhà này của ai???


_Yahh, lại đây nè!!! – Yesung hớn hở kêu lần nữa khiến Kyu phải ôm cục tức mà bước tới, kéo ghế ngồi cạnh chàng thủ môn nổi tiếng. Ngồi đối diện Yesung là Minnie và thế là Kyu trong tình thế … một kẻ thứ ba. Cậu nhanh chóng mang thức ăn ra - mua sẵn ở nhà hàng. Chỉ trong phút chốc, mặt bàn đã ngập đầy các dĩa thức ăn phần lớn làm theo kiểu Bulgaria.

_Wow!!! Minnie… tòan các món anh thích. Cám ơn em!!! – Yesung xuýt xoa.

Tưởng gì… toàn đi mua ở ngoài chứ có phải tự nấu đâu…

_Ủa? Em không ăn dưa à? – Yesung hỏi khi thấy Minnie gạt mấy miếng dưa leo qua một bên mà chỉ chú ý phần thịt bò.

_Không…em…không thích dưa leo cho lắm… – Cậu trả lời, ngán ngẩm nhìn.

_Vậy thì đưa đây, anh ăn cho!!! – Yesung cười rồi đẩy dĩa lại gần Sungmin trong khi cậu vui vẻ xớt qua cho anh – em thích thịt bò thì nấy bớt một chút của anh nè…

_Thôi kì lắm, ai lại làm vậy…

_Không sao đâu…

Yahh!!! Dĩa ai người đó ăn chớ… Làm gì mà xớt qua xớt lại thế này. Đây có phải bãi chiến trường đâu mà hai người này ngồi đây điều binh khiển tướng…
Kyu hậm hực, dầm nát cả dĩa thịt bò mà anh chưa đụng đến một miếng nào vì mải lo quan sát Yesung và Sungmin.

_Minnie lày, em nhớ ăn nhiều vào thì mới đủ chất cho em bé, nè… ăn thêm mấy củ dền đi, ngọt mà bổ nữa… – Yesung lại tiếp tục đẩy vào dĩa Sungmin, chia sẻ thức ăn… trước mắt Kyu. Điều đáng bực mình là cậu lại không từ chối mà chỉ mỉm cười nhận lấy, chẳng mảy may để ý đến cái mặt đen như đít nồi của Kyu.
------------------------
_Rồi sau đó cậu làm gì?– Hyukie tò mò hỏi.

_Mình làm gì được, ăn không vô mà ngồi đó chỉ thêm chướng mắt, thế là mình bỏ đi lên lầu. – Kyu hậm hực, kể lại mọi chuyện. Lẽ ra anh định tìm Donghae tâm sự cơ, nhưng chẳng may anh chàng lại đang bận với 1 vụ án mới nên chỉ còn mỗi Hyukie trong nhà. Thấy sắc mặt Kyu xám xịt, con khỉ đã đoán ngay chuyện chẳng lành. Và cứ thế, hỏi lân lan làm Kyu khai ra hết…

_Min có nói gì không? – Cậu chớp chớp mắt như đang tưởng tượng tới viễn cảnh đó.

Kyu thở dài…

_Phải chi có nói gì thì đỡ quá… chỉ ngưng nĩa trong 2,3 giây, ngó mình ngạc nhiên rồi quay sang nói tiếp chuyện với Yesung… – Kyu gãi gãi muốn nát cái đầu –…Cứ như thể, như thể…mình…vô hình vậy…

_Mình hiểu… – Hyuk đặt nhẹ một tay lên tay Kyu, an ủi – À…còn Yesung? Anh ấy tặng bao nhiêu bông hồng cho Min?

_Không rõ… hình như 24 hay sao ấy… Cũng hơi nhiều nhỉ… – Anh hằn học, với tay lấy tách cà phê nóng hừng hực trên bàn mà uống cạn trong ánh mắt thán phục của Hyukie. Lắm lúc cậu tự hỏi liệu cổ họng anh hay cà phê nóng hơn. Nhưng rồi chợt nghĩ về câu trả lời của Kyu, sắc mặt cậu bỗng thay đổi…

_24? Chết, chết… Kyu ah, không phải là nhiều hay ít… mà là vấn đề ý nghĩa…

Kyu nhướn mày, thắc mắc khi đột nhiên Eunhyuk thay đổi thái độ. Cậu đứng phắt dậy, chạy vào trong rồi nhanh chóng trở ra với một cuốn tạp chí. Mở ra một trang có tựa đề “ ý nghĩa của số bông hồng”, Hyuk chỉ tay vào số 24…

_Đây này…24 có nghĩa là “Tôi luôn nhớ những phút giây trìu mến mà em dành cho tôi. Em biết không, 24 giờ/ngày tôi không thể nào quên được em”…

Đang uống cà phê mà lại nghe đến đó khiến Kyu sặc như mắc nghẹn, ho sặc sụa hết cả năm phút. Nếu không phải nghe Eunhyuk nói sẽ dùng một củ tỏi nhét vô lỗ mũi cho hết ho thì... có lẽ anh chàng vẫn còn sặc nước tiếp. Thiệt tình, cứ nghĩ đến mấy phương pháp chữa trị quái đản của Hyuk thì...mọi căn bệnh đều tiêu tan.


_Cá…cái gì? Không quên? Luôn nhớ??? Vậy là sao? Ý là… Yesung luôn…dành hết tình cảm cho Minnie suốt mấy năm qua?

_Mình…nghĩ vậy. – Hyuk ái ngại trả lời – Kyu ah, vậy là cậu có tình địch rồi…

_Tình địch? Tình địch nào? Mình và Minnie đâu có gì đâu mà tình địch chứ…– Kyu phủ nhận lời nhận xét của con khỉ – Rõ ràng là mình và Minnie chỉ là bạn, chẳng qua là do sự cố “nho nhỏ” đó nên cả hai mới quyết định ở cùng nhau để dễ bề chăm sóc em bé

_Như thế càng dễ… lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy chứ sao. – Hyuk đá lông nheo tinh nghịch – Mà chẳng phải cậu…đang ghen hay sao?

_Mình? Ghen à? Ha ha… không, làm gì có… – Kyu chống chế -…Nhưng làm sao mà từ hai người bạn thân lại có thể trở thành người yêu chứ…

_Sao không được chứ? Mọi tình yêu đẹp nhất trên thế gian này đều xuất phát từ tình bạn mà. – Cậu vỗ vỗ vai anh, ý như kêu gọi Kyu hãy thức tỉnh khỏi giấc mộng đi, đã đến lúc phải nhìn ra sự thật.

_Thôi, thôi… mình nói không lại cậu đó… – Kyu giơ hai tay lên cao, đầu hàng –…mình…tóm lại sẽ suy nghĩ về chuyện đó, còn bây giờ mình phải đi làm rồi… Hẹn gặp sau… Nhưng dù sao, cũng cám ơn cậu đã ngồi nghe mình tâm sự… – Kyu cười yếu ớt.

_Luôn sẵn lòng Kyu à… – Cậu vẫy vẫy tay tiễn anh ra tận cửa, và không quên bồi thêm một câu – Kyu ah!!!

_Hở??? – Anh quay đầu lại…và chỉ thấy cậu trưng ra nụ cười hở lợi như mọi khi

_Hãy biết trân trọng người trước mắt!

Mặc dù không hiểu rõ lắm hàm ý của Eunhyuk, anh cũng vẫn gật đầu mỉm cười cám ơn cậu.

~*~*~*~*~

_Kyu ah, cậu có khách. – Wookie chỉ vào văn phòng của Kyu khi anh chàng vừa mới đến công ty.

_Khách? – Kyu nghiêng đầu, nghía vào văn phòng của chính mình, khổ nỗi cũng do chính anh kĩ lưỡng, luôn kéo rèm che kín mít… nên giờ muốn biết ai ở trỏng cũng không thấy được nữa. Mà với cái mặt xanh lè của Wookie thì… chắc không phải một nhân vật tầm thường rồi. Sao tự nhiên Kyu có linh cảm không lành, không lẽ Seohyun lại mò tới lần nữa sao…

Từ từ, anh bước vào phòng, mở cửa ra…

_Hey Kyu, xin chào… Tôi chờ cậu lãy giờ.– Yesung xoay người lại, đứng dậy bắt tay Kyu.

_Chào Yesung, anh có việc cần tìm tôi à? – Không chần chừ, Kyu hỏi thẳng tình địch …ờ, bạn trai cũ của Minnie.

_Ừm, tôi muốn nói nà sáng nay tôi và Min đã ra ngoài cùng nhau… – Vừa nghe qua, Kyu đã cảm thấy nóng rực trong người, cứ như bao nhiêu máu đều dồn hết về não và chỉ chực chờ nổ tung ra thôi.

Đi chơi thì cứ đi, mắc gì kể chuyện hai người vui vẻ với nhau như thế nào cho mình nghe. Muốn cái gì đây…

Kyu nhịp nhịp mấy ngón tay trên bàn như mất dần đi sự kiên nhẫn.

_Vì tối nay tôi phải về lại Bulgary mà…

_Vậy sao? – Kyu hờ hững.

_Chúng tôi đã ở bin nhau suốt cả buổi sáng… và tôi đã… đã… yêu cầu em ấy cùng đi với tôi về Bulgaria…

_Cá…cái gì? – Kyu tròn mắt, miệng lắp bắp không nói nên lời. Dù là trong cơn ác mộng tồi tệ nhất, anh cũng không thể tưởng tượng ra tên Yesung chết tiệt này cả gan đến thế. Ngỏ lời với Minnie của anh sao?

------------- Flashback --------------

_Min… cám ơn em về buổi sáng nay, anh vui nắm… – Yeusng thổ lộ, nhìn cậu bằng một ánh mắt rạng ngời hạnh phúc.

_Có gì đâu, mình là bạn bè mà. Anh chỉ đến đây được hai ngày thôi, là gia chủ thì em phải tiếp khách chứ. – Cậu cười, nháy mắt với anh một cách tinh nghịch.

_Anh…thật ra nần lày anh đến Hàn Quốc, không phải chỉ vì công việc mà còn nà vì… – Anh dừng lại, hít vào một hơi sâu rồi nắm lấy tay cậu –... vì em nữa đấy… Anh đọc báo biết rằng em và Kyu đã đến với nhau… anh…anh thấy buồn lắm…nhưng…anh cũng mừng cho em… – Yesung nắm chặt lấy tay Min trong khi cậu rục rịch, như muốn rút tay ra –…mãi cho đến hôm qua, sau khi ăn tối ở nhà em về thì anh nhận được một lá thư kì bí, thông báo rằng em bị Kyu đối xử tồi tệ và lạnh nhạt, cấm cửa không cho đi học và tiếp xúc với thế giới bên ngoài… Anh, anh giận lắm…vì thế…Min ah… anh tới đây là để giải thoát cho em… – Yesung tiếp tục nói, không để ý đến phản ứng của Min, từ khó chịu đã chuyển sang ngạc nhiên rồi kinh hoàng khi nghĩ đến những điều anh sắp nói

_Min ah hãy đi với anh, cùng về Bulgaria. Anh hứa sẽ chăm sóc cho em tốt và coi đứa bé như con ruột của chính mình. Min ah…đi với anh…chúng ta quay lại với nhau được không?

Sau khi tiếng cuối cùng đựơc thốt ra, Yesung mới ngẩng mặt lên nhìn Minnie. Lúc này cậu đã thoát khỏi trạng thái shock, giờ cậu chỉ nhìn anh với một ánh mắt tội lỗi…

_Em…rất tiếc Yesung ah… – Cậu khẽ nhún vai, và rút nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của mình ra khỏi tay anh.

_Sao vậy Min? Hay em còn nghi ngờ tình cảm của anh? Thề có trời, trong suốt bao nhiu năm qua, anh chưa bao giờ quên em. Mọi ký ức về em vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí anh như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua… – Yesung nhìn cậu một cách đau khổ, giọng anh nửa thành khẩn nửa như van xin.

_Em biết, em biết anh rất tốt với em, em hiểu… – Cậu nhắm mắt lại, như cố tìm ra lời giải thích cho anh

_Nhưng… em hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình. Em... không biết ai đã gửi cho anh lá thư nặc danh, mặc dù em không phủ nhận nó nói đúng một phần nào đó, em phải thừa nhận một điều… Kyu là người đàn ông tốt nhất mà em từng gặp. Sống với anh ấy, em cảm thấy rất vui… Kyu cho em cảm giác an toàn mà em cần, cho em cảm nhận được sự quan tâm và tôn trọng… ngoài ra, anh ấy cũng là một người cha rất tuyệt vời… – Sung Min dừng lại một chút – …mặc dù dạo gần đây tụi em có xảy ra xích mích, nhưng những điều nhỏ nhặt đó không đủ để…tách Kyu ra khỏi cuộc đời em… – Vừa nói xong, cậu lại há hốc mồm, lẩm bẩm – Ôi…em vừa nói cái gì thế này…em…em…




----------------- End flashback ----------------


_Chuyện nà vậy đó… Sau đó Min mỉm cười tươi tắn, nói líu ríu gì đó về việc tôi giúp cho cậu ấy nhận ra một sự thật… – Yesung đau khổ kể lại –…rồi dzông mất tiêu luôn…

_Min….Minnie nói với anh như vậy thật à? – Kyu thở gấp, mặt nóng ran cả lên.

_Ừm…tôi còn biết lói gì hơn… cậu ấy đã chọn cậu… – Yesung đứng dậy –…Tôi nghĩ…tốt hơn nênlói cho cậu biết chuyện lày trước khi đi… – Hít vào một hơi sâu, Yeusng quay lưng về phía cửa, đi được vài bước… anh khựng lại…quay đầu nhìn Kyu.

_Cho Kyuhyun, cậu có yêu Sungmin không?

_Tôi…tôi…- Kyu ấp úng, chẳng hiểu sao vào giờ phút đó đầu óc anh trống rỗng, chẳng biết cách trả lời ra sao nữa.

_Tôi thì có đấy… Tạm thời tôi đặt hạnh phúc của Sungmin vào tay cậu, nhưng nếu lần sau trở lại đây mà tôi nghe chuyện cậu làm Min buồn thì… cho dù có là ai đi nữa tôi cũng sẽ không tha đâu… – Nói rồi anh chàng xoay nắm cửa, bước ra ngòai, bỏ lại một anh chàng tóc đen đang ngồi trên ghế, tim đập mạnh như sắp nổ tung ra… Đầu óc anh chàng quay cuồng với những lời nói của Hyukie, của Yesung…

Mọi tình yêu đẹp nhất trên thế gian này đều xuất phát từ tình bạn mà.

Phải, chính vì thế mà chỉ cần một bước đi sai lầm thì ngay cả tình bạn cũng không còn

Cho Kyuhyun, cậu có yêu Sungmin không?

Mình có yêu Minnie không? Có không? Cậu ấy chỉ là bạn thôi mà, là bạn thôi…


Hãy biết trân trọng người trước mắt

Kyu Hyun, lần này là may mắn, biết đâu lần sau Sungmin sẽ ra đi cùng Yesung thật… Tỉnh lại đi…Hãy chấp nhận sự thật..

Cho Kyuhyun, cậu có yêu Sungmin không?

…Mình…mình…

Cho Kyuhyun, cậu có yêu Sungmin không?

…Có…
End chap 21


CHAPTER 22

_Minnie! Minnie ah!- Kyu gọi khi vừa mới đặt chân đến cửa nhà vì quá nóng lòng để gặp cậu. Lúc cánh cửa bật mở tung ra…cũng là lúc Kyu đứng tròng kinh hoàng…

_Sao…sao tối thui vậy nè? – Cả căn nhà chìm trong bóng tối, không một ngọn đèn…Bất giác, một nỗi sợ hãi dâng trùm lên trong lòng Kyu. Phải chăng… phải chăng có chuyện gì đã xảy ra cho Sungmin?

_Minnie!!! – Anh kêu lên nhưng xung quanh bốn bề vẫn im lặng không một tiếng trả lời…

_Min… – Lời anh bị cắt ngang bởi một bàn tay từ sau lưng…bịt lấy mắt Kyu.

(AN: đoạn này ta chém thôi, chứ Bí lùn thì làm sao bịt được)

_Đoán xem…ta là ai…

Thóang nghe giọng quen thuộc, anh gọi…

_Min…Minnie??? – Kyu yếu ớt gọi, khẽ cười trong tiếng nói, hy vọng mình không sai.

_Đúng rồi! – Cậu cười tươi tắn, gỡ tay ra trong khi Kyu bật công tắt cho đèn trong nhà bật sáng lên. Anh quay lại nhìn cậu chăm chăm…khiến Sungmin thẹn thùng, đỏ cả mặt… chẳng biết vì sao anh lại phản ứng như thế…Hay là anh giận cậu…Cũng phải, đang chiến tranh lạnh mà, tự nhiên cậu niềm nở như thế này…không ngạc nhiên mới lạ…Rồi bất giác cậu chợt thấy nghẹn đi khi hai cánh tay rắn chắc ấy đang vòng quanh, đẩy cậu vào lòng anh.

_Minnie ah!- Kyu Hyun thì thầm, ôm chầm lấy cậu – Anh hôn vào mái tóc của cậu, xuýt xoa – em làm anh lo quá… cứ tưởng em xảy ra chuyện gì. Sao tự nhiên tắt hết đèn vậy?

_Vì… – Cậu xoay sở nói trong vòng tay anh – em muốn cho anh một sự bất ngờ… – Nói rồi, Sungmin dứt ra, xoay Kyu vòng ra sau, nhìn vào phòng ăn… và trước mắt anh là một bàn ăn đơn giản với hai dĩa mì ý ngon lành với đèn cầy sáng rực ở cả hai đầu…

_Nhìn xem, thích không?

_Thì…thích… – Anh ấp úng – Nhìn ngon đấy, em mua ở đâu? Hết bao nhiêu tiền thế?

Nghe anh hỏi mà cậu xụ mặt xuống, bĩu môi.

_Gì mà mua chứ? Em làm đó! – Sungmin xác nhận.

_Em đùa? – Kyu phản ứng với một ánh mắt không tin được, ngày thường rán trứng mà Minnie cũng làm khét thì dễ gì làm được tới hai dĩa mì ý trong ngon thế kia.

_Sao lại đùa chứ? Em đã hỏi umma cách nấu sáng nay đó… lần đầu tiên em thử… và thành công…sau… sau khi quăng hết chín gói mì khét vào thùng rác… – Cậu tủm tỉm kể lại, hai má đỏ hồng, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.

_Ngốc…không lẽ vì em – Sungmin cười, trêu anh rồi kéo Kyu vào bàn ăn – Thử đi, coi em nấu thế nào…

Không cần mời lần thứ hai, Kyu xúc cho một muỗng đầy spaghetti, cho vào miệng nhai trong giây lát rồi…hai đôi lông mày anh hơi nhíu lại, tuy nhiên anh chàng vẫn không nói gì mà cố nuốt hết.

_Sao? Sao? – Cậu háo hức hỏi.

_Ngon!!! – Anh giơ ngón tay cái lên khen, sẵn tiện với tay lấy ly rượu đỏ tu cái ực.

_Thiệt?– Minnie mừng rỡ, rồi cũng nếm thử tác phẩm của mình, và nhanh chóng cậu nhăn mặt nhả ra

_É…mặn chát, sao anh khen ngon? – Cậu uống nước vào rồi thở phào ra nhẹ nhõm, nhìn anh như nửa trách móc, nửa tò mò.

_Vì…em làm cho anh ăn mà! Em nấu gì anh cũng thấy ngon…Không mặn…mà ngọt nữa là đằng khác. – Kyu cười, nhổm dậy, chồm về phía cậu dùng ngón tay quẹt ngang khóe môi cậu

_Em dính sốt cà chua kìa…

_Cám… cám ơn anh… – Cậu thẹn thùng, lí nhí đáp lại.

Kyu ậm ừ, rồi ngồi xuống, cảm giác lâng lâng khi anh vô tình chạm vào môi cậu, đôi môi mềm mại ấy… đột nhiên anh muốn được thử chạm vào nó lần nữa…

Cố gắng kiềm chế bản thân, Kyu nói.

_Minnie ah, anh…

_Kyu, em…- Cùng lúc…Minnie cũng lên tiếng, làm cả hai ngại ngùng nhìn nhau.

_Em nói trước đi… – Kyu nhường.

_À..ờ… ý em là… còn nhớ vụ cãi nhau về chuyện đi học của em không? … em đã quyết định sẽ không đến trường nữa. Sẽ ở nhà chăm con và…

_Không được! – Kyu Hyun cắt ngang khiến cậu nhìn anh ngạc nhiên – Minnie, đó cũng là chuyện anh muốn nói với em. Anh muốn em cứ đăng ký đến lớp. – Anh nhẹ nhàng, nắm lấy tay cậu – Em học rất giỏi, vào được viện y là ước mơ từ thưở nhỏ, anh…anh quá ích kỷ khi muốn ép em ở nhà…

_Không phải Kyu, không phải tại vì ép… – Sungmin chen ngang và rồi lại bị anh chặn lời.

_Em nghe anh nói hết nè – Kyu hít vào một hơi dài rồi tiếp tục – em nói đúng, không nên chôn vùi tuổi xuân của em ru rú trong nhà…. Minnie sẽ không còn là Minnie nếu em không được đi học, không được đi làm, không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài… Anh muốn em vui, anh muốn em là chính mình, em hiểu không?

_Em…hiểu…- Minnie gật đầu, mắt rươm rướm nước mắt – em hiểu, cám ơn Kyu… cám ơn anh…

_Ngốc quá, em cần gì phải cám ơn, ngược lại anh nên nói tiếng xin lỗi em mới đúng. – Kyu lấy khăn giấy trong túi ra, thấm nước mắt cho cậu

_Anh ngu ngốc, cứng đầu… làm em đau lòng, và tự làm khổ chính mình.…Mấy ngày qua chiến tranh lạnh với em, mà đôi lúc, anh cứ tưởng như mình chỉ còn là một cái xác không hồn… Dường như tim anh đã bị xé nửa ra, ngôi nhà này trở nên lạnh lẽo và vô cảm khi em không còn cùng anh chia sẻ bao buồn vui trong cuộc sống… (AN: sến thấy bà)

_Và sự vật dường như đảo điên, quay cuồng khi anh thôi không hôn em mỗi tối trước khi ngủ. Không biết tự bao giờ em đã quen với việc được anh ôm ấp, vì thế mà em thấy trống vắng khi vòng tay rắn chắc của anh đã không còn bên em… – Sungmin tiếp lời, ngẩng mặt lên nhìn anh.

_Anh là một tên ngốc cố lừa gạt bản thân, phủ nhận đi sự hiện diện của em. Rõ biết em luôn vì anh, quan tâm tới anh, hàng ngày vẫn âm thầm chọn sẵn áo cho anh mặc, bỏ dù vào túi anh khi trời sắp mưa, hoàn thành nốt bản kế hoạch còn dang dở dùm anh khi anh ngủ gật… – Kyu thừa nhận với một giọng trầm ấm, như một phản xạ tự nhiên, anh tiến dần về phía Sungmin.

_Anh nghĩ chỉ có mình anh vờ như không biết đến đối phương sao? Em cũng đâu khá hơn gì. Biết rõ chỉ mình anh quan tâm, làm sẵn thức ăn cho em khi đêm về, lau dọn sạch sẽ phòng tắm để em không trượt chân và… – Cậu định nói nhưng Kyu đã giành phần còn lại…

_Và còn nhiều nữa, cả anh và em… đều đang tự lừa dối chính mình. Chúng ta biết rõ mình không thể sống thiếu đối phương nhưng vẫn cao ngạo…

_Không chịu nhận lỗi…- Minnie tiếp, giọng cậu dịu dàng như một bản sonate du dương bên tai Kyu.

_Bởi vì … chúng ta không muốn mạo hiểm tình bạn này…nhưng anh chịu không nổi Minnie ah, anh khó chịu lắm, anh nghẹt thở khi em không đóai hoài để ý tới anh, anh rụng rời tay chân khi nghe tin em đi cùng Yesung…anh…anh… – Kyu ấp úng, thu hết can đảm lần cuối cùng

_ Saranghae ! Minnie ah! Saranghae

Sau lời thú nhận đó, không gian xung quanh trở nên im lặng, Minnie không trả lời, chỉ nhìn anh không chớp mắt. Ý cậu là sao? Sao không có phản ứng? Không lẽ cậu không có cảm giác đó với anh? Hay là…

Dòng suy nghĩ của Kyu bị cắt ngang khi đôi môi khô ráp của mình vừa được một đôi môi mềm mại dịu ngọt áp vào. Minnie vòng hai tay ra sau đầu anh, kéo Kyu xuống gần cậu. Như được mở cờ trong bụng, anh cúi xuống, ôm lấy eo cậu, cẩn thận nhẹ nhàng để tránh đụng em bé. Một cảm giác thoải mái, lâng lâng đến khó tả đang trào dâng trong người Kyu. Chưa bao giờ anh thấy sung sướng, hạnh phúc đến thế này, chưa có ngườii nào mang lại cho anh nhiều cảm xúc như thế chỉ với một nụ hôn… chưa bao giờ…và tất cả cũng chỉ vì Kyu chưa bao giờ yêu ai thật sự, ngọai trừ Sungmin…

_ Saranghae, Hyunie ah! – Cậu thì thầm sau khi dứt ra khỏi anh với một ánh mắt luyến tiếc

_Em…không biết phải nói sao, nhưng có lẽ tình cảm này đã nảy sinh từ lâu rồi, chỉ là em cố lừa gạt, chôn giấu nó…

_Anh hiểu! – Kyu cười, vẫn không thả tay, buông cậu ra

_Anh cũng như em. Minnie…em chính là người anh cần tìm, bao khỏanh khắc buồn vui chúng ta đã chia sẻ cùng nhau, bao phen có nhau đã khiến mối dây liên kết vô hình giữa chúng ta càng trở nên vững chắc hơn…. Anh nghĩ, có lẽ anh đã yêu em từ lâu lắm rồi, nhưng chỉ là anh không nhận ra mà thôi. Những gì anh cần là một ai đó làm anh thức tỉnh…

_Để em đóan… – Minnie cắt lời rồi lém lỉnh nháy mắt –…Yesung chẳng hạn…

_Và Hyukie nữa – Anh bổ sung nhưng vẫn nháy mắt với cậu – 100 điểm cho Minnie bé bỏng của anh!!! – Kyu cười tươi rói.

_Em không cần điểm… mà em cần…

Sungmin chưa kịp dứt lời vì môi cậu một lần nữa lại bị khóa chặt bởi môi anh.

Đâu đó trong khỏanh khắc kề bên nhau của hai người, lóang thóang cậu nói…

_…anh.

End chapter 22


CHAPTER 23:

Và rồi Kyu nước mắt đầm đìa, chạy nhanh về phía thang máy, tay ôm 1 sấp hồ sơ, vấp phải bật cửa và té nhào…

_Kyu!!!!! Kyu!!!!

_Đừng!!!

_Kyu! Kyu ah Dậy đi! Đừng làm em sợ!!! – Sungmin lay mạnh, khiến anh chàng bật tỉnh. Kyu mở chòang mắt ra, trán ướt đẫm mồ hôi mặc dù nhiệt độ bên ngòai đang là 18 độ C.

_Min…Minnie ah… – Anh lắp bắp, tay bấu chặt lấy cậu cứ như người sắp chết đuối mà vớ được cái phao.

_Kyu… chuyện g…

_Minnie ah!!! – Kyun mếu máo, ôm chầm lấy Sungmin

_Bình tĩnh!!!- cậu vòng tay ôm lấy anh, vỗ vai anh, thì thầm những lời trấn an dịu dàng vào tai Kyu –…Em đây, có em đây…– Mặc dù không biết anh đã mơ thấy điều gì, Sungmin chắc chắn đó phải là một cơn ác mộng tồi tệ nhất mà Kyu đã từng gặp. Chưa bao giờ cậu thấy anh gào thét như thế trong mơ cả. Miệng cứ liên tục mấp máy như van xin ai đó đừng, đừng mà…đừng, đừng…

Có lẽ ký ức về đêm định mệnh đó vẫn còn ám ảnh Kyu. Quá nhiều người chết, quá nhiều mất mát…nguy hiểm tràn ngập, mạng sống của Kyu cũng như chỉ mành treo chuông. Phải, Kyu còn nhớ như in cái ngày định mệnh đó.

Kyu, con phải hứa với umma, con phải sống, con sẽ sống…

Umma………con không thể …

Umma chưa bao giờ cầu xin ai cả… Coi như ta xin con lần này, hãy cố gắng sống, sống vì…appa và umma , được không

co…con…hứa…


Là thế, chính tình yêu của appa và umma anh dành cho anh đã ban cho Kyu thêm sức mạnh, làm vực dậy ý chí sinh tồn

_Hic…kinh khủng quá Minnie ah…kinh khủng quá…

_Em biết, em biết…

_Em……biết à

………
Sungmin thì thầm vào tai Kyu Hyun, giúp anh bình tĩnh lại - Phải, em biết, anh sẽ ko phải chiến đấu 1 mình nữa, từ bây giờ em và con sẽ mãi ở bên cạnh anh, cùng anh đi hết con đường rực rỡ còn lại, sẽ ko còn đau khổ, tang tóc nữa mà chỉ còn niềm vui, hạnh phúc và nụ cười

_Anh …. anh cũng vậy! – Kyu đã bình ổn hơn trước – Mặc kệ giấc mơ nhảm nhí ấy, điều quan trọng là chúng ta đang ở bên nhau, không cần biết là ai, bất cứ ai cũng không bao giờ có thể chia lìa chúng ta. Đời này, kiếp này… Cho Kyuhyun sẽ mãi mãi không rời xa Lee Sungmin, sẽ cùng em chia ngọt sẻ bùi, sẽ cùng em vượt qua thử thách chông gai trong cuộc sống, sẽ yêu em cho đến cuối đời… – Anh nhìn sâu vào mắt cậu, thì thầm từng chữ một, chắc như đinh đóng cột.

_Em cũng vậy, không ai có thể tách anh ra khỏi cuộc đời em.Kyu, anh là ngọn đèn soi đường, là bờ vai vững chắc cho em tựa vào. Anh là một nửa của đời em… cho dù bão giông phong ba đến thế nào đi chăng nữa, em và anh… sẽ cùng đối mặt và vượt qua… – Cậu ngừng lại như nhấn mạnh vào trọng tâm cuối cùng

_Bởi vì… chúng ta tin vào tình yêu! – Kyu nói

_Phải… tình yêu! – Minnie cười, rồi áp môi vào môi anh, thưởng cho Kyu của cậu vì những lời lẽ đáng yêu đó.

~*~*~*~*~*~

_Chullie hyung…Umma… – Minnie buông nĩa, nhìn vào hyung và umma cậu một cách nghiêm chỉnh trong khi 2 người chẳng hiểu chuyện gì đã khiến cậu trông đáng sợ đến thế

_Con có một chuyện muốn thông báo…

_Chuyện…chuyện gì?– Heechul nhìn cậu, lòng phập phồng lo sợ không hiểu thằng bé muốn gì. Mời nó và thằng Kyu về nhà ăn cơm thôi mà, đâu có âm mưu gì khác đâu mà nó làm cái mặt như thế. Ờ…không hẳn là không…nhưng…

Dĩ nhiên là không! Chỉ là mình mua thêm mấy cây kềm size đại thôi mà. Để dành…để dành thôi… phòng khi thằng Kyu trở mặt…

Mà…có khi nào thằng bé phát hiện ra rồi không nhỉ? Không lý nào, mình giấu kĩ dưới gầm giường mà… Óai, hay là nó biết mình lén mua. Chết!!!! Chết!!! Minnie mà biết thì lại làm ầm lên…Khổ thế cơ… hay là mình đem giấu…Nhưng giấu làm cái gì khi nó đã thấy rồi. Không, không hẳn là thấy, có lẽ chỉ nghe umma thiên thần già nói lại thôi…Hở? Không lẽ ông ấy dám bán đứng mnhì…


_Chullie!! Chullie!! Hello??? – Teuk thúc nhẹ tay anh, kéo anh về với thực tại. Chẳng hiểu sao Heechul sau khi nghe Min nói gì đó thì mặt trở nên tái nhợt, hai mắt đứng tròng, mà mồ hôi thì tuôn ào ào như mưa – Chullie! không sao chứ?

_Con…óai!!! – Heechul sực tỉnh, nhận ra có sáu con mắt đang nhìn chăm chăm về mình, anh tằng hắng, cố đánh trống lảng – Hah…con dĩ nhiên không sao!!! À, Minnie này, em định nói chuyện gì?

_Là vậy…. – Sungmin cắn môi như để tìm lời nói thích hợp nhất, tay cậu chợt nắm lấy tay anh, ánh mắt hai đứa tự tìm đến nhau như đang trao đổi một cách không lời…Anh khẽ gật đầu, xiết chặt hơn tay cậu như thể truyền thêm sức mạnh cho Sungmin

_Con…con muốn nói là…con và Kyu đã chính thức đến với nhau… Hai đứa con yêu nhau!!!

Phù…


Heechul thở phào nhẹ nhõm…

Thì ra là vậy, thì ra không phải chuyện cái kềm mà chỉ là chuyện hai đứa nó cặp với nhau…

_Mố ố ố ố!!! Em nói gì? Em và nó? – Hee Chul ngồi xổm dậy, chồm qua bàn nhìn chăm chăm vào cậu rồi lại chuyển ánh nhìn rực lửa về thằng em-rể-ngang-hông, trong khi Kyu cũng hoảng hồn nhìn lại anh, không dám động đậy. Hai bên cứ im lặng, nhìn vào nhau say đắm đến nỗi không chớp mắt, mãi cho đến khi Heechul chịu không nổi chớp chớp vài cái cho đỡ mỏi thì anh chàng mới giơ hai tay lên, mỉm cười đắc thắng

_Yeah!!! Thắng rồi!!!

_Thắng? – Sungmin quay sang nghía đầu hỏi?

_Ừ!!! Chullie hyung và anh vừa thi xem ai không chớp mắt lâu nhất mà… phải không? – Kyu ngây thơ trả lời khiến Sungmin và umma Teuk…dù muốn trách lắm…nhưng cũng không thể nào nhịn được mà phải phá lên cười.

_Thi cái thì mà thi!!! Thằng ngố này!!! – Chul tỷ quơ lấy tờ báo gần đó, cuộn tròn lại rồi gõ mấy cái vào đầu Kyu, nghe bốp bốp – Tôi đang hỏi cậu… vì sao lại cua em trai tôi?

_Ai da…hyung… – Kyu nhìn anh bằng một ánh mắt nai tơ ngơ ngác đến tội nghiệp.

_HEECHUL! Nói năng lảm nhảm gì thế hả? Tụi nó sống chung đã năm tháng rồi, không lẽ con mong chờ tụi nó không có cái gì? – Teuk già, trong một nỗ lực hết sức, đã lôi được con trai mình ngồi xuống và dùng những lời nói đơn giản dễ hiểu nhất để anh chấp nhận sự thật về em trai mình. Chê người ta ngố chứ anh ấy có thua gì ai. Thậm chí là còn đại ngố nữa kìa.

_Nhưng…nhưng…lần trước thằng bé nói tuy rằng hai đứa nằm chung giường, tụi nó hoàn toàn chỉ là bạn…giờ thì… – Chul ấp úng, chỉ chỉ về phía Sungmin như buộc tội cậu.

_Con cũng biết nói lần trước mà… Tụi nhỏ lớn rồi, để tụi nó tự do. Cứ xen vào mãi là sao? Ở riết thì cũng có tình cảm chớ… – umma bênh vực hai đứa con giờ đang ngửa mắt nhìn vào mình với ánh mắt đội ơn vô vàn.

_Con…con…Ôi, thôi được rồi!!! Con bỏ cuộc đấy, vừa lòng chưa? – Chul hằn học, liếc mắt nhìn cả ba con người trong cùng bàn ăn. Không thể tin được, lúc trước chỉ có hai mẹ con nhà này là đã khổ lắm rồi, giờ lại còn thêm thằng em-rể-ngang-hông nữa…

Thật…nhà chẳng ra nhà. Riết rồi người đàn ông trụ cột này chẳng còn tiếng nói quyết định gì cả. Thấy ghét!!!

_Nói thế mới nghe được chớ!!! – Teukmỉm cười trìu mến nhìn Heechul rồi quay sang nhìn hai đứa nhỏ - À, umma quên chúc mừng hai đứa nữa chứ. Umma cứ mong ngày này lâu lắm rồi…cũng mấy chục rồi chứ có ít gì đâu. Hai đứa dây dưa mãi làm ta cứ ba lần bảy lượt đứng tim theo… – Thiên thần thổ lộ

_Đừng nhìn umma ngạc nhiên như vậy, kể từ khi Minnie về nhà sau khi đi học lớp 1, miệng không ngừng nhắc đến Kyuhyun thì umma đã biết… con và Kyuhyun không phải chỉ là tình bạn bình thường rồi… Ừm, có thể umma tưởng tượng nhiều quá cho hai đứa bé 7 tuổi…Nhưng thời gian dần trôi, umma càng tin tưởng vào nhận định ban đầu của mình. Mừng là nó đã thành sự thật… – Teuk khẽ lau một giọt nước mắt mừng vui trên khóe mắt rồi nắm tay Kyu đặt lên tay Sungmin – Umma giao Min bếu cho con đó, chăm sóc nó cho tốt nhé…

_Dạ, dĩ nhiên rồi! umma yên tâm đi! Con yêu Minnie còn hơn yêu cả sinh mạng mình nữa mà! – Kyu cười, khẳng định với Teuk mà mắt không ngừng nhìn Sungmin một cách say đắm.

_Hyung…hyung cũng muốn nói một lời… – Chul lí nhí…

_Hyung cứ nói… – Min trả lời, nhìn Heechul với ánh mắt cảm động, mong chờ sự thừa nhận của anh đối với Kyu.

_Sự tình là…hyung…ờ…hyung…muố…muốn biết…

_Biết gì hả hyung?

_…hai đứa đã có quan hệ chưa…? – Chul tỷ thốt ra khiến cả ba người còn lại trong bàn ăn há hốc mồm ngạc nhiên, rồi từ từ mặt Minnie đỏ cả lên.

_Yah!! Chullie hyung – Cậu trách, mặt cúi gầm xuống.

_Yah Chullie! Tự nhiên đi hỏi chuyện đó chi vậy? – Teuk nhăn mặt, gần như hai đôi lông mày dính vào nhau, kéo tay anh mà giật giật như muốn con trai tỉnh mộng.

_Hyung… – Kyu có vẻ như là người bình tĩnh nhất, mặc dù mặt anh chàng cũng có đỏ lên – Hyung…ý em là…là…mặc dù em cũng muốn…và mặc dù bác sĩ cho phép, nhưng em có thể nhịn được mà. Em không muốn chỉ vì không kiềm chế được mình mà…làm ảnh hưởng đến đứa bé…Hai người yêu nhau không nhất thiết phải có quan hệ tình dục mới duy trì được tình yêu… – Anh thú nhận, cảm thấy khó khăn khi phải trình bày với phụ huynh chuyện này.

_Ờ…thì ra là vậy… – Heechul ậm ừ… - nhưng…nói với tôi chuyện đó làm gì? Tôi muốn hỏi cậu và thằng bé đã thiết lập quan hệ, chuẩn bị nói chuyện với nhà thờ, khách sạn, nhà hàng để đãi tịêc cưới chưa mà…

_OH my chúa…ra là vậy!!! – Thiên thần vỗ đầu, thở phào rồi nhìn qua hai đứa con… Ba người cùng nhìn nhau bằng một ánh mắt “bó tay” rồi phá ra cười, bỏ mặc Heechul thắc mắc chuyện gì đã làm cho ba người này cười lăn cười bò ra như thế.


_Yah ba người kia? Sao lại cười nắc nẻ như thế? Đó chỉ là một câu hỏi đơn giản thôi mà. Không lẽ con không được phép hỏi một câu hỏi đơn giản hay sao?

...

..

.

END CHAP 23

No comments:

Post a Comment