Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

21 October 2012

(KyuMin) - Không thể không yêu nhau(T3) - M - Longfic



CHAPTER 5: WE'RE IN THIS TOGETHER!

Kyuhyun lái xe khắp các con đường của Seoul, Anh nóng lòng tìm đến những nơi Sungmin có thể lui tới, vừa lái xe vừa căng mắt ra kiếm mà lòng thì rối bời, vừa mừng vừa lo…Cảm giác được làm cha thật tuyệt vời, sung sướng mê li đến khó tả, nó cứ tê tê mãi… Cha mẹ mất lúc anh mới 5 tuổi, Kyuhyun hiểu rõ hơn ai hết cái cảm giác thèm được có một gia đình, có cha mẹ, có người lo lắng cho mình và có người để mình lo lắng... Anh thèm được có một mái nhà…và bây giờ thì ước mơ đó đã thành sự thật khi Sungmin có thai…

Nhưng đồng thời anh cũng lo lắng Sungmin sẽ làm chuyện dại dột, nếu mà cậu bỏ đứa bé thì chắc suốt đời anh không thể tha thứ cho bản thân mình. 

_Cầu trời Phật phù hộ cho con tìm được Minnie trước khi em ấy làm chuyện không thể quay lại được. 

Thư viện, bệnh viện, Bar Miracle… Kyuhyun đã tìm hết những nơi cậu có thể tới nhưng vẫn không thấy Sungmin.

_Minnie!!! – Kyuhyun gào lên, lòng như lửa cháy, lo lắng không nguôi. 

Bất giác, anh nhớ ra vẫn còn một nơi chưa tìm kiếm. 

_Trường Đại học, đúng rồi, trường đại học – Vừa nghĩ, Kyuhyun vừa tăng tốc phóng đi như bay. Thóang chốc, anh đã đến ngôi trường mà cách đây ko lâu anh,Sungmin và cả Donghae cùng nhau theo học. Kyuhyun tức tốc tìm khắp cả trường, từ đại sảnh, tầng hầm cho đến nhà bếp,… nơi nào cũng không có bóng dáng cậu.

Mệt mỏi, anh phủ phục xuống, tâm như tơ vò.

Ở đâu? Minnie đang ở đâu?… Khi buồn cậu ấy thường hay đi đâ…
Có…có khi nào…

Vừa nghĩ tới đó Kyuhyun đã ba chân bốn cẳng phóng vụt lên tháp thiên văn, nơi Minnie thường hay trốn lên đó mỗi khi buồn bực, Kyuhyun là người bạn duy nhất biết nơi ẩn náu bí mật này của cậu. Và thề có trời, trong ánh sương mờ nhạt, anh thóang thấy một bóng người đang ngồi trên mép tháp. 

_Minnie!!! – Kyuhyun gọi và bóng người quay thoắt lại theo phản xạ. 

_ Kyuhyun?

_ Minnie, hay quá, cuối cùng mình cũng tìm được cậu. – Kyuhyun mừng rỡ, định chạy tới nhưng rồi lại chợt nhận ra cậu đang ngồi ở một nơi khá cheo leo. 

_Tìm mình? Sao lại đi tìm mình? – Minnie hỏi, thoáng nghi ngờ. Cậu khẽ nhích người hơi nghiêng nghiêng, khiến Kyuhyun hoảng hốt la lên.

_Á… Minnie! ngồi yên! ngồi yên đó! đừng! đừng nhảy!

_Nhưn…

_ Minnie, nghe mình nói, mình biết hết tất cả rồi, Heechul hyung đã nói cho mình biết chuyện cậu đã có thai, đứa con là của mình, phải không? 

_Kyu…

Không đợi Minnie trả lời, Kyuhyun đã nói tiếp:

_Mình biết cậu rất hoang mang, mình cũng vậy, chúng ta còn quá trẻ, chưa chuẩn bị tâm lý để làm cha làm mẹ… Nhưng chuyện đã lỡ rồi thì hãy nghĩ cách giải quyết, đừng làm chuyện dại dột sẽ chẳng giải quyết được gì!!! -Anh nói như tên bắn liền một hơi và cuối cùng phải…dừng lại để thở.

_Nói xong rồi hả?

Sungmin nhướn mày và nhận được một cái gật đầu khẽ của anh bạn chí thân

_Nhưng Kyuhyun này, ai nói là mình định bỏ đứa bé hay tự sát chứ? – Cậu phì cười sau tràng thuyết giảng đó - Nhìn đi nhìn lại, mình cũng đâu có điên đến như vậy… có lẽ shocked thật, nhưng mình sẽ không làm hại đến bản thân, cũng như sinh linh vô tội mình đang mang trong người.- Sungmin mỉm cười.

_Ủa? Nhưng Heechul hyung nói… – Kyuhyun ngẩn người, nghệch mặt ra như một khúc gỗ.

_Vì hyung ấy quá lo lắng cho mình, thật sự thì mình chỉ muốn tìm chỗ yên tĩnh để suy nghĩ thôi, mình ngồi hơi cheo leo thật…nhưng vì gió mát quá nên… – Cậu giải thích, má đỏ hồng ngượng nghịu… trong khi Kyuhyun thì thở phào nhẹ nhõm, anh tiến lại gần đưa tay đỡ cậu leo xuống.

_Thì ra là vậy, làm ơn đi, đừng hù mình nữa. Lần sau muốn hóng gió thì chọn chỗ nào an tòan một chút chứ. Cậu biết mình rất cần cậu mà, lỡ mà có chuyện gì xảy ra chắc mình suốt đời không yên quá… – Kyuhyun trách yêu Sungmin, lấy tay gõ gõ nhẹ đầu cậu
Sau một tràng cười thỏai mái, cả hai ngồi phịch xuống sàn và bắt đầu nói chuyện một cách nghiêm chỉnh.

_Minnie à…cậu…thật sự chỉ mới biết tin này à?

Kyuhyun rụt rè, nhìn cậu hỏi mà lòng thì lo ngại. Có điều, cậu không trả lời mà lại nhíu mày nhìn anh, dường như không hiểu 

_ý…ý mình là… ngày thường…cậu…rất thông minh, sao…sao lần này lại… – anh ấp úng…mặt đỏ hồng cả lên.

_Ừm! – Sungmin mỉm cười – … Kyuhyun, cậu cũng biết mình chỉ được cái đọc nhiều sách. Biết hết tất cả… duy chỉ có điều là… mình không rành chuyện tình cảm, càng không nghĩ tới chuyện mình…mình…ờ…mình có thai quá sớm như thế này.

Sungmin ngập ngừng, cúi gầm mặt xuống đất

Sungmin thông minh, dễ thương tính tình lại đáng yêu, lúc học đại học ko ít những chàng và cả nàng đổ gục trước Sungmin, chắc hẳn ai cũng nghĩ cậu sẽ rất “cáo” về mặt tình trường, nhưng sự thực thì lại hoàn toàn ngược lại.

_Ừm…mình hiểu…cũng phải, cũng phải – Kyuhyun mỉm cười, lòng chợt thấy xốn xang.

_Cậu đã nghĩ những gì cả ngày nay? – Anh chợt hỏi.

–Nhiều lắm…nhưng bây giờ thì xong hết rồi, mình đã có quyết định – Sungmin nhoẻn miệng cười –…Mình sẽ làm bà mẹ độc thân.

_Cá…cái gì? – Kyuhyun há hốc mồm – Bà mẹ độc thân?... Nghĩa là… đứa bé sẽ không có cha? - Anh thốt lên mà lòng thì quặn thắt.

_Phải, mình chấp nhận giữ đứa bé và nuôi dạy nó nên người. Cậu không cần phải trợ giúp gì cả, hãy xem đây là bí mật của chúng ta… như vậy… – Sungminngừng trong chốc lát, thở mạnh, có vẻ cậu đang nén đi những giọt nước mắt chực chờ trào ra nơi khóe mắt – …như vậy sẽ không làm ảnh hưởng đến tình cảm của cậu và Seohyun.

_Đừng điên rồ như vậy! – Kyuhyun thốt lên bực tức, anh không chấp nhận chuyện bị khước từ quyền làm cha dễ dàng như vậy

_Nghe đây Lee Sungmin, hai tiếng trước mình và Seohyun đã chia tay, bây giờ mình là ngừơi đàn ông độc thân. Kế nữa, đây không phải là bí mật của chúng ta, hyungi cậu đã thông báo tin tức này cho mình ngay trước cả nhà hàng, mình tin là chỉ ngày mai thôi, mọi tờ báo sẽ giật dòng tít lớn về chuyện cậu đang mang trong người giọt máu của Cho Kyuhyun… 

Sungmin chộp lấy tay Kyuhyun, sững sờ nhìn vào anh không chớp mắt, môi chỉ mấp máy được mấy chữ…

_Cậu nói sao?...Cậu và Seohyun đã chia tay còn cả thế giới thì…đã biết tin về đứa bé à?

Kyuhyun gật đầu nhẹ thay cho câu trả lời. Anh khẽ nhíu mày nhìn nhưng Sungmin không nói gì, chỉ lắc đầu thở dài… Kyuhyun không muốn nhìn cậu buồn, nhưng anh cũng không thể để mất đứa bé. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu tay kia khẽ nâng cằm Kyuhyun, buộc cậu nhìn vào mắt anh. 

_Minnie, chuyện mình chia tay không phải là vì cậu, chỉ là do cả hai không hợp nhau thôi, cậu không cần phải ăn năn. Hiểu không?

Kyuhyun an ủi, khẳng định rằng Sungmin không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì trong chuyện này.

_Điều duy nhất cậu phải lo là dưỡng thai thật tốt, để sinh ra một đứa bé bụ bẫm… Vì thế, hãy dọn vào nhà mình ở, để mình có dịp chăm sóc cho mẹ con cậu. Ngòai ra, cũng tránh được những lời bàn tán không hay của thiên hạ, tránh những scandal không cần thiết cho con. Cậu cũng rất dc lòng mọi người trong ngành y, mình ko muốn cậu vì mình mà bị liên lụy.

_ Kyuhyun mình hiểu, nhưng…nhưng… mình không muốn cậu chấp nhận mình chỉ vì đứa bé. Mình… không cần sự thương hại, mình không cần trách nhiệm, cái mình cần là tình yêu thật sự…Cậu hiểu ý mình không? – Sungmin nhíu mày bày tỏ. Điều cậu sợ nhất đã xảy ra, Kyuhyun vì trách nhiệm mà làm những chuyện anh không thích. Kyuhyun đã chịu quá đủ rồi, từ lúc 5 tuổi cậu ấy đã phải xa cha mẹ, bôn ba trong cuộc sống này một mình. Tệ nhất là… tình cảm giữa hai người không phải là tình yêu, cái mà cậu thật sự mơ ước.

_…Mình biết… nhưng không lẽ cậu nhẫn tâm để đứa bé không có cha? Minnie… mình gần như là 1 cô nhi, mình hiểu rõ hơn ai hết cảm giác cô đơn khi không có cha mẹ bên cạnh. Mình không muốn con mình phải vắng bóng cha… Nó sẽ nghĩ gì khi cả thế giới đều biết cha nó là Cho Kyuhyun, nhưng bản thân nó lại không thể gọi một tiếng ‘cha’? – Kyuhyun khẩn thiết nói, mắt không rời Sungmin, và anh nhận ra dường như ánh mắt cậu đang thay đổi, có vẻ như cậu đang xiêu lòng –…Minnie, cho mình cơ hội chăm sóc, ở bên cậu cho tới khi đứa bé sinh ra… rồi…rồi sau đó hãy quyết định tiếp, có được không? 

Sungmin không biết nên nói gì nữa, anh đã van nài khẩn khỏan đến như thế… không lẽ cậu lại từ chối anh. Nhất là khi Kyuhyun dùng ánh mắt đó, ánh mắt cuốn hút đến lạ lùng đó… Vả lại, ý định ban đầu của cậu là làm mọi chuyện để tốt cho đứa bé, nhưng anh nói cũng đúng, vì sự an tòan, vì cuộc sống bình yên và vì lợi ích của đứa bé… cậu nên cho anh một cơ hội.

Thôi ra sao thì ra. Chuyện tới nước này mình cũng không thể một mình làm chủ được. Nếu đã vậy…

_Mình đồng ý! – Ba từ đó nhanh chóng bật ra khỏi môi cậu trước khi Sungmin kịp chấm dứt dòng suy nghĩ. Dường như chính cậu cũng háo hức mong chờ được nói ba từ này.

Đôi mắt đen nháy của Kyuhyun bỗng sáng lên, rồi anh ôm chầm lấy cậu một cách sung sướng.

_Cám ơn Minnie, cám ơn. Cám ơn em đã cho anh cơ hội đựơc chăm sóc cho mẹ con em. Cám ơn em yêu!!! 

Em yêu? 

Sungmin nghĩ thầm.

Phải chăng Kyuhyun vừa gọi cậu là em yêu? Hai tiếng thân mật nghe sao mà ngọt tai quá… Sao cậu lại thích được gọi như vậy quá… Cậu không hỉểu, thật sự không hiểu… rõ ràng nếu đó chỉ là tình bạn thông thường thì cớ gì cậu lại bận tâm đến việc thay đổi cách xưng hô…


CHAPTER 6: LOST

_ Seohyun! Seohyun! Xuống đây má bảo!!! – bà Lee gọi với lên từ dưới chân cầu thang. Đã trưa trời trưa trật rồi mà đứa con gái út của bà vẫn chưa chịu thức dậy, còn chưa kể bà đang có chuyện quan trọng muốn hỏi cô. Tay run run cầm tờ báo mà bà giận tím cả mặt.

Seohyun vẫn không trả lời, bực mình bà đi thẳng lên phòng cô nàng và đập cửa rầm rầm. Không thể đợi được nữa, đây là lần thứ ba gọi cửa rồi, trong khi bà đang có việc gấp muốn hỏi.

RẦM ! RẦM !!!

_ Seohyun! Mở cửa ra! Dậy nghe không!!! – Bà ra lệnh.

_Ai đó… đi đi… người ta đang ngủ mà! – Seohyun cộc cằn hét vọng ra.

_Cái con bé này… – Bà lắc đầu ngán ngẩm, rồi bỏ xuống phòng mình tìm chìa khóa phòng Seohyun.

Cánh cửa bật mở tung, để lộ ra một cái chăn tròn phình to lên, bên dưới là một cô nàng đang say ngủ. Bực bội trước cảnh tượng đó, bà lật đật đi tới, giật phăng cái chăn của cô ra và lắc mạnh vai Seohyun.

_Dậy! Dậy! Dậy cho má nói chuyện!

Seohyun vùng vằng ngái ngủ.

_Má…á……á………á……………… ? Con đang ngủ mà! Khi khác nói đi! – Seohyun dụi dụi mắt, rồi định kéo gối tiếp tục ngã đầu.

Nhưng bà Lee đã nhanh tay hơn, bà giật phắt cái gối lại và la lớn lên.

_Ngủ ngáy gì nữa. Ngủ ngủ riết hèn chi Kyuhyun nó bỏ mày!

Khuôn mặt Seohyun bỗng trở nên biến sắc, đỏ gay ra vẻ bực bội.

_Bỏ gì chứ! Ai nói má vậy! Tụi con chỉ cãi nhau chút xíu thôi mà!

Bà nhíu mày, hỏi vặn 

_Chút xíu?

_Ờ thì… cũng hơi gay go một chút! … Nhưng má yên tâm, sớm muộn gì Kyuhyun cũng mò tới đây xin lỗi con thôi! – Seohyun nhăn mặt, tỏ ý không hài lòng khi bà Lee xen vào chuyện riêng của cô. Vả lại, cãi nhau chút xíu thì có nhằm nhò gì, cô và Kyuhyun cãi nhau như cơm bữa đó thôi.

Chẳng phải người ta hay nói thương nhau lắm cắn nhau đau sao? Trong TV hay truyện thì đôi tình nhân nào càng cãi nhau thì càng yêu nhau mà. Hay như ông anh phiền tóai Donghae và anh chàng lắm chuyện Sungmin đấy, trông hai người như chó với mèo mà cũng có thời cặp với nhau đấy thôi... Ờ… tuy đây không phải là ví dụ tốt vì rốt cục cả hai người đó cũng đã chia tay, nhưng có sao nào, không phải mọi cặp tình nhân đều như vậy. Thêm nữa, cô có lòng tin rằng Kyuhyun sẽ không thể nào rời xa cô được. Kiếp này coi như cô nắm trọn anh trong lòng bàn tay. Chỉ vài ngày không có cô thì anh sẽ cảm thấy khổ sở cho xem, rồi sẽ lại van xin nài nỉ thống khiết, cầu xin cô quay về. 

Nhất định như vậy. Thế nào cũng như vậy, vì Kyuhyun yêu mình mà.

Seohyun tự nhủ rồi cười thầm với ý nghĩ đó. 

_Hí hí… ha ha ha… há ha ha ha

_Cười cái gì mà cười! – Bà Lee cốc vào đầu cô một cái đau đớn, khiến cô nàng như chòang tỉnh khỏi giấc mộng ban ngày.
_Con mà người ta cũng đã có luôn rồi thì còn ai rãnh đâu mà đi van xin mày chứ! – Bà cay đắng thốt lên.

_Má nói gì? Con gì? Con của ai? Ai có con… Sao con không hiểu gì hết vậy? – Seohyun nhíu mày dè dặt.

Bà không vội trả lời, chỉ quăng tờ báo ra trước mặt cô, hàm ý Seohyun hãy tự đọc lấy.

Seohyun nhìn má rồi nhìn sang tờ báo, lòng nghi hoặc, cô cầm tờ báo lên, đọc ngay dòng tít lớn chiếm hết cả mặt báo.


CHO KYUHYUN VÀ LEE SUNGMIN – CẶP ĐÔI CỦA THẾ KỈ
Hôm qua tại nhà 1 nhà hàng Pháp nổi tiếng của Seoul, Kyuhyun và Seohyun đã chính thức nói lời chia tay với nhau. Sau một cuộc cãi vã long trời lở đất, nàng đã bỏ đi với một ly nước lạnh tạt thẳng vào mặt chàng. Có vẻ như mối tình kéo dài hai năm với cô gái xinh đẹp này đã kết thúc KHÔNG trong yên bình. Những tưởng vị giám đốc trẻ tuổi nổi tiếng đào hoa của chúng ta sẽ lại tiếp tục kiếp sống cô đơn, nào đâu chàng đã vội dang tay đón một mỹ nam khác vào lòng. Chàng trai vừa chiếm được trái tim Kyuhyun không phải ai xa lạ mà chính là người bạn 20 năm của chàng, Lee Sungmin.

Bất ngờ hơn, anh trai Sungmin đã xác nhận Sungmin đang mang trong mình dòng máu của Cho Kyuhyun nổi tiếng. Theo lời anh này, có lẽ em bé đã được ba tháng tuổi. 

Như vậy cuối cùng cặp đôi này cũng đã chính thức đến với nhau, làm đẹp lòng bao người hâm mộ. Ban biên tập Nhật báo xin gửi lời chúc mừng đến ông Cho và… bà Cho tương lai. Xin gửi lời chúc phúc đến cho đứa bé trong bụng, cầu trời ban phước cho em bé được khỏe mạnh. 
Rita.


Mắt đọc mà tay cứ run run như không tin vào sự thật, miệng cô cứ lẩm bẩm ba tiếng ‘không thể nào’.
Ngay lúc đó, Donghae cũng tức tốc bước vào phòng Seohyun, trên tay là 1 tờ báo khác.

_Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả? – Hae tức tối ném tờ báo lên giường.


CHO KYUHYUN BẮT CÁ HAI TAY – LEE SUNGMIN LÀ KẺ THỨ BA
Cho Kyuhyun vừa bị phát hiện là đã có dan díu với Lee Sungmin trong thời gian anh chàng này đang hẹn hò với Seohyun. Đây là điều chúng ta từng nghi ngờ từ rất lâu vì quả thực nếu đem so sánh thì anh chàng Lee Sungmin chẳng thua kém gì cô Seohyun về khoảng xinh xắn (T_T), lại còn hơn hẳn cô kia về cái đầu thông minh, nếu cậu Sungmin đã muốn giành thì cô Seohyun quả ko phải là đối thủ. Hôm qua anh đã thẳng thừng chia tay với cô Seohyun để đến với Sungmin và đứa bé ba tháng tuổi cậu ta đang mang trong bụng. Thế là hết mối tình hai năm sống chết có nhau. Tình xưa nghĩa cũ chẳng là gì khi người đã quay gót, chạy theo người tình khác. Cậu Sungmin chỉ có 20 năm tình bạn trong khi cô Seohyun có tới hai năm tình yêu… vậy mà anh ta nỡ…

Chúng tôi lấy làm ô nhục cho giới thượng lưu khi anh chàng đã chẳng biết thế nào là chữ nhân chữ nghĩa. Kyuhyun không xứng đáng là con người tài năng trẻ tuổi tài cao mà chúng ta tôn trọng. Ngòai ra cậu Sungmin cũng không khá gì hơn, cậu đã đành tâm cướp đi bạn trai của em gái của người bạn thân nhất của mình. Thật chẳng ra thể thống gì. Chúng tôi nói không còn gì để nói với Cho Kyuhyun.
Tổng biên tập


_TRỜI ƠI!!!! - Seohyun ôm đầu thốt lên, tay buông rơi tờ báo, mắt ướt sũng

_Không thể nào! Không thể nào là sự thật! Tại sao… tại sao Sungmin lại có thai với Kyuhyun chứ? Má ơi… nói cho con biết đi… đó không phải là sự thật! – Cô níu chặt tay má, khóc nức nở khiến bà Lee không cầm lòng được mà khóc theo cô.

_Nín đi con… con ngoan… đừng khóc! – Bà vỗ về, động viên cô. 

_ Seohyun … có lẽ… có lẽ là có sự hiểu lầm gì chăng…

_KHÔNG CÓ HIỂU LẦM GÌ HẾT! SỰ THẬT LÀ NHƯ VẬY!!! – Donghae mặt đằng đằng sát khí. 2 người trong phòng nhìn anh chàng, câm nín với vẻ bàng hòang. 

_Hôm qua, chính thằng khốn đó đã thừa nhận trước cả nhà hàng thì còn hiểu lầm gì nữa chứ.

_Haenie!!! Con có chắc không? – Bà nhìn đứa con trai duy nhất của mình, hòai nghi.

_Má… con có mặt ở đó hôm qua mà… – Donghae xác nhận, mặt đỏ như gà chọi. Đến giờ cậu chàng vẫn không thể hiểu vì sao Kyu lại làm như vậy? Gì mà tình nghĩa bạn bè? Gì mà gia đình thứ hai? Láo, láo tóet… 

_Không tin! Mọi người gạt con… con không tin! – Seohyun vừa khóc tức tưởi, vừa xé tan tờ báo ra thành từng mảnh vụn.

_Không tin…đây không thể là sự thật! - Cô lắc đầu, nước mắt tuôn rơi như mưa, tình tan vỡ…không gian như bao trùm trong đen tối.

_ Seohyun ! Đừng mà con, đừng kích động quá mà! – bà Lee ôm con vào lòng mà mắt thấm nhòe lệ. 

_Không…Không! – Seohyun vùng ra khỏi tay bà - Con phải đi tìm Kyuhyun, con phải hỏi cho ra sự thật! – Vừa lúc cô nhổm dậy thì đã bị Donghae ấn vai xuống. 

_Đi gì mà đi! Lên báo như vậy còn chưa rõ hay sao? Ngay cả chính nó còn thừa nhận mà! – Donghae hét, hai tay giữ chặt lấy vai Seohyun, bắt cô ngồi yên trên giường.

_Nhưn…

_Thôi đi! Bộ nhục chưa đủ sao mà còn vác cái mặt tới xem người ta hạnh phúc? – Donghae thốt lên, cảm thấy như có ai đang thiêu đốt chính ruột gan của mình. Tại sao? tại sao lại là Minnie? Tại sao cả hai lại phản bội? Tại sao?

_Phải đó Seohyun! Hạng bạc tình như Kyu không đáng để con quan tâm đâu! 

_Em còn cả gia đình thương em mà. Kệ thằng Kyu đi! – Donghae khẽ dùng ngón tay cái gạt đi mấy giọt lệ còn vương vấn trên hàng mi dài cong vút của em gái.

Cả gia đình ôm nhau, ra sức bảo bọc cho đứa em gái út. Một phần vì thương cô, một phần vì đau… Nỗi đau khi mất đi hai người bạn, hai người con vì họ biết … chuyện lần này sẽ mãi mãi tách cả hai gia đình ra khỏi đời nhau.

CHAPTER 7: NEW HOUSE, NEW LIFE AND NEW LOV...???

Kyuhyun nhấc cái Vali nặng lên, Rồi một cách khéo léo, anh di chuyển nó lên cầu thang, mang thẳng vào phòng anh. 

Vừa lúc đó, Heechul cũng khệ nệ khiêng một valy đồ khác vào cửa nhà. 

_Để em phụ hyung!

_KHÔNG ĐƯỢC!!! – Cả Heechul và Kyuhyun cùng thốt lên, liền một lúc, cả hai cùng chạy lại đỡ Sungmin ngồi xuống ghế salon. 

_Cả hai làm gì vậy?... em đâu phải ốm yếu đến nỗi không nhấc nổi cái valy!! – Cậu cằn nhằn khi mọi người quan tâm quá mức, Sungmin không thích cái cảm giác bị xem là kẻ phế nhân, đi đâu cũng cần người chăm sóc. Cậu có tay có chân, có thể làm được mọi việc, chỉ là hơi khó khăn một chút khi có thêm đứa bé trong bụng thôi.

_Em giỡn hả? Lỡ đụng trúng con thì sao? – Kyuhyun há hốc miệng thốt lên. 

_Phải đó con, Kyuhyun nói đúng! Mang thai thì không được làm việc nặng! – umma Yeuk - từ trong bếp bước ra, tay cầm một chén súp. Bà tiến lại gần rồi nhẹ nhàng đặt chén xuống bàn, ngồi xuống cạnh con trai

_Ăn đi con, cái này tốt cho sức khỏe lắm!

_Nhưng con mới ăn sáng cách đây hai tiếng mà, để trưa con ăn cũng được… - cậu đẩy nhẹ cái chén ra xa, nhìn nó với ánh mắt ngán ngẩm.

_Không được! Em phải tẩm bổ và ăn nhiều một chút thì cháu của hyung mới khỏe mạnh chứ! – Heechul, người đang chăm chú nhìn Sungmin với đôi mắt trìu mến tràn đầy yêu thương, bổ sung.

_Thôi được…thôi được… em ăn là được chứ gì! – Cậu giơ hai tay lên trời, môi dẩu ra đầy hờn dỗi , rồi cầm muỗng lên.

_Tốt! Minnie ngoan lắm! – Kyuhyun cười, xoa xoa mái tóc nâu của cậu. Sungmin bẽn lẽn giấu nụ cười sau cái muỗng và chén súp.

_Nhìn hai đứa vui vẻ như vậy, má cũng mừng… – umma Teuk – mỉm cười vui sướng –umma cứ tưởng Kyuhyun sẽ bỏ mặc Minnie xing đẹp đáng yêu, dễ thương nhất trên đời không lo…

_Nó dám… – Heechul bĩu môi chen ngang và nhận được một cái liếc xéo nguy hiểm từ phía umma thiên thần của a anh. Lập tức người đàn ông trụ cột của gia đình liền im bặt và nhường lời lại cho bà mẹ yêu dấu.
A/N: Chul tỉ làm trụ cột đấy bà con ạ

_…Nhưng cũng may cả hai đứa đã biết suy nghĩ, umma mừng hết sức. – thiên thần ngừng lời, nở một nụ cười rạng rỡ rồi tiếp tục – Nói thật… umma cũng bất ngờ khi tối hôm qua hai đứa cùng nhau trở về, lại còn bất ngờ hơn khi Kyuhyun ngỏ lời xin phép cho Minnie được dọn qua ở cùng nhà để tiện bề chăm sóc. – thiên thần quay sang Kyuhyun khoan thai nói.

_Dạ, cũng nhờ Heechul hyung xinh đẹp và umma thương tình tha thứ, cho con được chăm sóc Minnie. – Kyuhyun lễ phép thưa.

_Nè, khoan gọi Heechul hyung và umma đã. Tôi có là gì của cậu đâu. Tôi đồng ý cho thằng bé qua ở nhà cậu là vì tôi thương em tôi, tôn trọng quyết định của nó… chứ có phải vì cậu đâu. Với lại, ai gả nó cho cậu mà ‘hyung với chả umma’ hử… – khói bốc ra khuôn mặt của Nim tỷ, mắt chẳng buồn đóai hòai liếc tới cậu ‘em rể ngang hông’. 

_Kìa hyung… – Sungmin khẽ nắm tay Heechul, ánh mắt hàm ý yêu cầu anh cẩn thận với cách ăn nói. Dù sao thì Kyuhyun cũng là ba của đứa bé trong bụng cậu, làm găng với nhau mà làm chi… xét theo một cách nào đó thì bây giờ họ…đã là người nhà với nhau cả mà.

_Không sao đâu Minnie! Heechul hyung giận anh cũng phải, tại anh đã có thái độ không tốt trước. – Kyuhyun đỡ lời, rồi quay sang Heechul trình bày –…Nhưng xin anh yên tâm, em đã hứa chăm sóc cho Minnie và đứa bé thì nhất định sẽ giữ lời.

_Được vậy thì tốt! Miniie và cháu tôi mà có chuyện gì là tôi…tôi… liều cái mạng với cậu! – Anh cảnh cáo, giọng vẫn còn ấm ức chuyện tối qua, khi Kyuhyun coi em anh là mối tình một đêm. Giận mãi đấy… không tha, không tha đâu. Thằng khố…ờ…thằng quỷ sứ này chắc chắn sẽ không còn cái răng nào nếu mà Minnie xinh đẹp của ta mất đi một cọng tóc. Thề dưới bóng đèn một cách nghiêm trang đấy.

_Thôi được rồi, nghỉ chút xíu nói chuyện phiếm chút thôi, giờ thì nhanh chóng dọn cho xong đống đồ đó vào nhà, kẻo trời tối thì mệt! – Umma thiên thần lên tiếng, chấm dứt cuộc hội thọai.

_Thằng kia ra đây tôi bảo tí. – Heechul nhướn mày nhìn Kyuhyun.

_Ơ … dạ - Kyuhyun mặt cắt ko còn hột máu đứng dậy bước ra ngoài cùng Bobby.

Bây h Kyuhyun và Heechul đang đứng trong khu vườn của ngôi biệt thự nhà Kyuhyun.

_Tôi biết cậu từ năm cậu bé tí!

_Vâng, em biết.

_Cậu là người thế nào chẳng lẽ tôi ko biết. 

_Vâng.

_Gia đình cậu bị một tên sát nhân giết hại, tôi biết, cậu may mắn sống sót và dc gia đình nhà tôi và nhà Donghae cưu mang. Cả hai nhà là gia đình thứ 2, thứ 3 của cậu.

_Dạ.

_Nhưng mà chuyện đẽ thế này rồi thì tôi ko còn biết làm gì nữa, Ok cậu và Minne của tôi muốn làm gì thì làm, nhưng tôi sẽ ko tha nếu cậu đối xử ko tốt với nó đấy.

_Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc Minnie ấy thật tốt.

_Nói dc thì làm dc đó!

_Vác đống còn lại vào đi, tôi mệt rồi, hok làm nữa! – Heechul nhướn mày, rồi ngún nguẩy bỏ vào trong trên môi vẽ lên 1 nụ cười ghê rợn “ phủ đầu nó thế là được rồi, cho hết dám bắt nạt Minnie bé bỏng của ta”

_Hả?????? ơ, dạ dc! – Kyuhyun thễu não, rồi đây đời sẽ tàn vì ông anh rể này đây.
_Minnie à! Em nằm phòng này! Anh sẽ ngủ dưới ghế salon! Có gì em cứ gọi nhé! – Kyuhyun chỉ vào căn phòng rộng nhất nhà mà anh đã ưu tiên dành cho cậu. Vốn trước đây Kyuhyun độc chiếm cái phòng này, nhưng giờ thì anh đã nhường nó cho Minnie và đứa bé, còn mình thì chăn gối xách qua phòng bên, nhỏ hơn một chút. Nói là nói vậy, nhưng cái phòng kế bên đã chất kín những vali đồ do Minnie đem qua( toàn là thỏ bông, làm mẹ đến nơi mà như trẻ conT.T, tất nhiên có cho vàng Kyu cũng không dám nói câu đấy ra trước mặt Minnie vì sợ mấy cái kìm nhổ răng của Heechul đại tỷ ), muốn dọn hết đồ không phải là chuyện một sớm một chiều… Thế là đành vậy, ngủ tạm ở ghế salon vài hôm cho đến khi sắp xếp xong phòng ngủ.

Minnie khẽ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Căn phòng được trang trí với tông màu chủ đạo là xanh biển và trắng, tạo cảm giác mát mẻ thoải mái.bên kia còn có một ban công rộng có thể ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Ngôi nhà đặt giữa một khu vườn rộng lớn, có cây cối, có cả 1 con suối nhân tạo nhỏ, róc rách chảy quanh năm, khu vườn xanh mát bên ngoài luôn ríu rít tiếng chim. Bên kia lại có cả 1 cái hồ bơi, tất cả Minnie điều biết nhưng sao lần này lại là 1 cảm giác khác, có lẽ vì cương vị đối với ngôi nhà này đã khác chẳng? Ngòai ra bên trong phòng giường ngủ thật khỏi chê, rộng lớn đủ cho cả ba người nằm…

Không ngờ Kyuhyun cũng biết cách hưởng thụ quá ta!!!

_Em có thích không? – Kyuhyun hỏi ân cần.

_Thích! Thích lắm! – Sungmin tấm tắc khen, rồi chạy bay đến cái giường, ngồi phịch lên rồi nhún nhún thử độ êm. –Á, giường êm quá! – Sungmin hí hửng nhún thêm mấy cái, con thỏ ngây thơ đâu nào để ý Kyuhyun đang ôm tim nhói đau…

_Min…Minnie… làm ơn… anh xin em, đừng nhún nhảy nữa! Em… làm anh đau tim quá… Em đang mang bầu mà sao em không cẩn thận chút nào hết vậy!- Anh khẽ bước tới, ngồi cạnh cậu mà mặt vẫn còn tái xanh.

_Ây da… – Sungmin nhăn mặt, tỏ vẻ hối hận –…em quên…Xin lỗi anh! Em sẽ cẩn thận hơn! – Cậu mím môi, nắm tay anh hứa. Kyuhyun mỉm cười, xoa đầu cậu một cách yêu thương. Anh không ngờ Sungmin đã sắp là mẹ rồi mà vẫn còn nhí nhảnh đến vậy…. Cũng khó trách, Sungmin còn quá trẻ để phải gánh vác trọng trách làm mẹ người ta. Cũng chỉ tại Kyuhyun mà cậu ra nông nỗi này… sao thì sao, anh có trách nhiệm phải chăm sóc mẹ con cậu cẩn thận. 

Nhưng kể cũng lạ, từ khi biết mình là cha, anh cảm thấy đứng đắn hơn. Suy nghĩ cũng chững chạc hơn, vì anh biết còn tới hai người cần anh. Không thể tiếp tục cuộc sống mà hôm nay không cần biết tới ngày mai, không thể không có kế họach cho tương lai, không thể vô tư tung tăng nữa… Mọi chuyện phải đặt gia đình lên trên hết…

Gia đình… Cuối cùng thì mình cũng đã có một gia đình của riêng mình.

Kyuhyun mỉm cười vui sướng với cái ý nghĩ đó. Tuy là chưa chính thức… nhưng anh cũng vẫn rất tự hào về cái gia đình bé nhỏ này. 

_ Kyuhyun … anh nghĩ gì mà cười… ngớ ngẩn quá vậy? – Minnie khẽ hỏi, cặp lông mày nhíu lại, đầy vẻ quan tâm.

_Đâu…đâu có gì! – Kyuhyun chối sau khi bị đánh thức ra khỏi giấc mộng vàng.- Anh chỉ…

Trên bàn là 1 chồng báo đc đặt trước nhà Kyuhyun ban sáng, anh tiện tay mang vào, Kyuhyun cầm 1 tờ lên xem.

Trong khi đó, Sungmin cũng đang chăm chú đọc 1 tờ báo khác, đôi lông mày nhíu lại, lo lắng.

_Kyu…Kyu ah…

_Minnie, anh biết, anh đã nói với em rồi đó… mọi tờ báo ở Hàn Quốc sẽ đăng tin về chúng ta mà! – Anh trấn an cậu –…chỉ có điều là anh không ngờ có quá nhiều phản ứng như vậy… có nơi chúc mừng, nơi thì nguyền rủa, nơi thì nói năng lảm nhảm… – Kyuhyun kết thúc câu, ra chiều hơi bực tức.

_Phải, em không ngờ họ quá đáng đến vậy… gọi anh là kẻ bắt cá hai tay, còn em là… là… người thứ ba… – Sungmin tức tưởi thốt lên –… đó không phải là sự thật, chúng ta không đi lại với nhau trong thời gian anh quen Seohyun mài! 

_ Minnie! Anh xin lỗi…vì anh mà em bị gọi là kẻ phá họai hạnh phúc người khác… – Kyuhyun dịu giọng an ủi, khẽ kéo đầu cô vào vai anh.

_Em…em… – Minnie rươm rướm nước mắt –…em sợ… em sợ mọi người sẽ hiểu sai về anh, về em…và về đứa bé.- Nước mắt tuôn trào ra khỏi má cậu –…em sợ Seohyun, sợ Donghae, sợ gia đình Donghae sẽ nghĩ là chúng ta phản bội họ… – Vai áo Kyuhyun thấm đẫm nước mắt khi Minnie vừa khóc vừa nói.

_Đừng lo… đừng lo… –Anh vỗ vỗ nhẹ vào vai cậu như một người mẹ đang dỗ dành đứa con, vòng tay anh xiết chặt cậu vào lòng hơn nữa –…đừng lo, có gì thì… chúng ta cũng sẽ cùng nhau giải quyết… anh sẽ không để em phải cô đơn một mình gánh chịu búa rìu dư lụân đâu. Chúng ta sẽ giải thích cho Hae và Seohyun hiểu, mọi chuyện rồi sẽ êm đẹp thôi – Kyuhyun an ủi, giọng anh tuy vững vàng nhưng… cũng không kém phần âu lo… 

_Hic… – Kyuhyun dụi mắt, mũi cậu đỏ hoe –… em xin lỗi… em quá xúc động… em không hiểu vì sao em lại dễ rơi nước mắt đến vậy…trước đây không có… hic… – Cậu sụt sịt mũi, khẽ ngẩng đầu lên cho Kyuhyun dùng khăn lau nước mắt còn đọng lại trên vành mi. –…Em yếu đuối quá phải không? 

_Không phải, dĩ nhiên là không! Em là ngườii mạnh mẽ nhất anh từng thấy… – Kyuhyun trấn an, nhìn cậu âu yếm –…chỉ là em bị tác động bởi các hormones khi mang thai thôi…

_Chắc là vậy… – Sungmin lại tựa đầu vào vai Kyuhyun, tìm sự ấm áp nơi bờ vai mạnh mẽ của anh. Chẳng biết vì sao cậu lại cảm thấy vô cùng thỏai mái khi ở gần bên anh. Chỉ cần một lời hứa của Kyuhyun là cậu lập tức yên lòng. Anh cho cậu một cảm giác an tòan mà trước đây chẳng ai làm được, kể cả Yesung - chuyện tình đầu… kể cả Hae.

No comments:

Post a Comment