Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

21 October 2012

(KyuMin) - Không thể không yêu nhau (T1)- M - Longfic

CHAPTER 1: GOOD MORNING...


Nếu được hỏi, bất cứ ai cũng sẽ có lấy 1 điều gì đó để sợ hãi, có thể đó là sự thất bại, có thể là bóng tối, độ cao, là ma ….. nhưng đối với Kyuhyun, chắc chắn câu trả lời nỗi sợ lớn nhất chính là mất đi hai người bạn thân nhất Lee Sung Min và Lee Dong Hae. Đó chính là một thảm kịch và còn cách bắt đầu thảm kịch nào hay hơn bằng cách thức dậy vào một buổi sáng đẹp trời và phát hiện mình không chỉ là người duy nhất nằm trên giường … trong trang phục nguyên thủy.


Kyuhyun cảm thấy có gì đó sáng sáng đang cố len lỏi qua mi mắt mệt mỏi vốn đang khép chặt của cậu.


Mặt trời à? Sáng rồi sao? Chết tiệt…agh… nhức đầu quá.


Kyuhyun lười biếng để não bộ vận động một cách chậm chạp, và liên kết các nơ ron thần kinh để vận hành những ý nghĩ nguyền rủa một buổi sáng đẹp trời. Thật là chẳng đẹp gì cả khi cái đầu cứ nhức như búa bổ.


Ai đó làm ơn lấy dùm một viên aspirin…


Dĩ nhiên chẳng ai phản ứng gì cả vì Kyuhyun chỉ than vãn trong thầm lặng, não bộ anh đã từ bỏ việc thuyết phục cho cái miệng của Kyuhyun mở ra và họat động một cách bình thường. Với lại đây là phòng riêng củaKyuhyun và… sẽ còn ai ở đó nữa chứ?


Kyuhyun ngán ngẩm, dùng hết sức lực còn sót lại điều khiển cho cánh tay phải giơ lên để xoa xoa thái dương. Lạ một điều là dường như tay cậu chẳng thể cử động, có cái gì đó nằng nặng đang đè lên nó thì phải.


Tuyệt. Thật là một cách bắt đầu buổi sáng tuyệt vời. Đầu thì nhức như bưng, còn tay thì bị tê liệt không cảm giác. Kyuhyun, mày thật hạnh phúc.

Kyuhyun nghĩ, không quên rủa thầm thêm vài câu mà đại lọai dường như có liên quan đến ông trời. Nhưng ít ra cũng có điều an ủi là hôm nay đột nhiên anhcảm thấy ấm hơn ngày thường. Không, không phải vấn đề là có mang thêm một đôi vớ đi ngủ hay không, và cũng chẳng phải là việc khóac thêm cái áo lạnh, dĩ nhiên rồi, vì Kyuhyun đang đâu có mặc cái gì trên người đâu.


… một sự im lặng đáng sợ đang bao trùm…


Khoan đã! Không mặc gì là sao?



Kyuhyun như người say rượu vừa tỉnh khỏi cơn mê, chợt nhận ra suy nghĩ vừa rồi có điều không ổn. Lý trí đã trở về, bất giác anh mở chòang đôi mi nặng trĩu và phát hiện … mình đang nằm gọn … trong cái chăn.


Phù… lại tự nhát mình …

Anh thở phào nhẹ nhõm, khép lại đôi mi đã chán ngán sự đời và muốn quay về đánh thêm một giấc nữa. Mặc kệ trời đã sáng, mặc kệ nắng, mặc kệ tất cả mọi thứ… kệ luôn cả cái đống quần áo trên sàn chưa giặt…


… lần thứ hai trong ngày, không khí lại đột nhiên trở nên u ám nặng nề …


Đống quần áo là sao? Ở trên sàn á?


Có một linh cảm không lành, và đột nhiên anh nhớ ra rằng … ở trong chăn không bao hàm ý nghĩa bộ pyjama còn nguyên vẹn trong chăn.


_Uh-oh!!!


Lần này không phải là chòang tỉnh mà là hốt hỏang chòang tỉnh, run run … Kyuhyun sử dụng cánh tay trái của mình để vén cái chăn lên, dĩ nhiên không phải tay phải, vì cánh tay chết tiệt đó đã bị tê liệt rồi. Phải, đậu mùa, virus, sốt vàng da… hay cái gì cũng được, có thể đã làm cho nó không nhúc nhích được.


Và khi Kyuhyun đã đủ dũng cảm vén chăn lên cao một chút thì cũng là lúc mồ hôi hột bắt đầu túa ra.


Kyuhyun, không sao đâu, mày sẽ không sao… có thể chỉ là do mày tự nhát mày, có lẽ quần áo trên sàn là do mày tự cởi ra… rượu vào thì nóng bức mà… Hay cũng có thể đó không phải là quần áo của mày…


Sự thật quả không nằm ngòai dự đóan, Kyuhyun đang trong trang phục Adam dứơi lớp chăn bông mềm mại êm như nhung đó. Đảo mắt xuống sàn, Kyuhyun còn nhận ra một điều đau khổ giúp khẳng định giả thuyết của anh chàng hơn nữa.


… đúng đấy, không phải là quần áo của mày… mà là quần áo của mày và… trang phục màu hồng chóe


Kyuhyun nằm chết trân trên giường, hai mắt mở trao tráo, đột nhiên anh cảm thấy trần nhà có một sức hút quyến rũ lạ kỳ. Mồ hôi mẹ, mồ hôi con cứ túa ra như mưa, đầu óc cứ bấn lọan và lặp đi lặp lại mãi một câu hỏi.


Kyuhyun, mày đã làm gì thế này? Mày đã làm gì? Dẫn đại bất cứ một cô gái nào ở quán bar về nhà… và mây mưa với cô ấy suốt đêm sao? Seohyun sẽ giết mày mất thôi. Chết! Lần này chết chắc! Tốt nhất là phải giải quyết chuyện này trong êm thấm, chỉ là tình một đêm thôi mà… không có tình cảm… sẽ không sao đâu…



Mặc dù luôn tự trấn an bản thân mình nhưng anh chàng lại đang rối lọan cùng cực. Đúng lúc này, cái người bên cạnh lại bắt đầu cựa mình và Kyuhyun đã tìm ra một lời giải cho câu đố bí ẩn sáng nay. Tay phải anh chàng chẳng bị ếm bùa hay nhiễm bất cứ lọai virus nào, chẳng qua nó chỉ đang bận ôm ấp người bên cạnh, tình nguyện làm chiếc gối cho người ta.


Đồ phản chủ.


Kyuhyun rủa thầm, vẫn biết đó không phải là lỗi của cánh tay anh, nhưng giờ phút này mà không tìm được cái gì để đổ lỗi thì chắc anh chàng sẽ phát điên mất. Nhưng … không biết là do bản năng với những hormone đáng ghét, hay là tính hiếu kì tò mò bao nhiêu lần khiến anh chàng gặp nguy hiểm … đã xui khiến Kyuhyun bắt đầu suy nghĩ về … người bên cạnh.


Từ lúc thức dậy đến giờ anh vẫn chưa có cơ hội nào nhìn mặt “đối tác” cả, trần nhà vẫn giữ vị trí mỹ nhân số một trong lòng anh chàng. Nhưng thôi, đã đến lúc đối mặt với thực tế rồi…


Dường như người đó có một mái tóc nâu đẹp tuyệt vời và đặc biệt có một hương thơm dịu dàng khó tả. Mùi hương ngay lập tức làm cho người ta cảm thấy tỉnh táo và sảng khóai một cách nhẹ nhàng. Do người đó đang nằm tựa đầu vào ngực Kyuhyun nên … ngửi mùi hương trên tóc thì dễ… nhưng xem mặt mà không đánh thức người ấy dậy mới là khó.


Cũng vừa đúng lúc trời thương, người đó trở người, chuyển tư thế từ nằm nghiêng sang ngửa, đầu người ta giờ cũng đối mặt với cái trần nhà, nhưng lại không còn tìm điểm tựa nơi Kyuhyun nữa. Hả là con trai sao !!!! Một cảm giác trống trãi rất khó chịu, dường như vừa có ai đó rút đi trái tim ra khỏi lồng ngực anh chàng vậy. Thật khó hiểu, nếu đó là một người xa lạ thì sao … những cảm giác này lại chứng tỏ rằng cậu trai có một vị trí quan trọng đối với Kyuhyun. Có sự nhầm lẫn chăng… … hay … cậu ấy vốn KHÔNG phải là người dưng.


Kyuhyun cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, ý nghĩ sau cùng đã làm anh chàng trở lại với trạng thái bấn lọan tinh thần như ban nãy. Lần này thì mùi hương trên tóc anh chàng không giúp giải quyết vấn đề được.


Xem mặt hay không xem mặt đây? Xem rồi bỏ chạy hay xem rồi ở lại giải quyết vấn đề? Đối mặt hay không đối mặt? Nếu lỡ cậu ấy là một trong những người bạn mày đã từng quen thì sao?... Làm sao? Làm sao?


Và trong lúc anh chàng còn đang phân vân tìm cách xử lý thì chàng trai tóc nâu đã nhíu nhíu hàng mi dài cong vút, dường như cậu cũng như anh, đang tìm cách đấu tranh để mở mắt ra. Cậu khẽ dụi dụi đôi mắt và từ từ đón chào ngày mới. Mặc dù đầu vẫn còn nhức lắm, nhưng cậu vẫn cố gắng xoay sở một nụ cười xã giao đối với người bên cạnh.


_Chào buổi sáng Kyuhyun!


Chọn hay không chọ…


-“Chào buổi sáng SungMin!” – Kyuhyun quay sang mỉm cười chào lại, rồi lại tiếp tục quay về với điệp khúc “anh phải làm sao” của chính mình.


Đột nhiên anh cảm thấy không ổn lắm, là động đất hay chính là đầu óc anh đang chao đảo?


_Sung…Min?????


_Kyu ……Kyuhyun???


Cả hai cùng thốt lên, trợn tròn mắt nhìn nhau trong cả sự ngạc nhiên lẫn kinh hãi. Mãi cho đến lúc này, cả hai mới nhận ra đối phương là ai. Kyuhyun … tuy rất shocked nhưng cũng không đến nỗi bằng SungMin. Nói cho cùng thì anh chàng cũng đã thức dậy sớm hơn cậu một lúc. Và bây giờ là lúc để sự thật ngấm dần vào trí não trong khi cậu mới bắt đầu tìm hiểu sự thật


SungMin tròn xoe mắt nhìn Kyuhyun nhưng chẳng tìm được lời giải nào vì anh chàng cũng đang há hốc như cậu.


_ Kyu ……Kyuhyun … cậu… còn mình…mình và cậu…và mình… – Cậu ấm ớ, ngập ngừng, có vẻ như Sungmin đã hiểu vấn đề. Mặt cậu đỏ lên như gấc, mắt chớp liên tục … như không tin vào được sự thật này. –“Không…không thể nào… không thể nào…”


Sungmin phản ứng mãnh liệt đến nỗi cậu vùng ngồi dậy … và … như mọi quy luật vật lý khác, lực hút trọng trường của trái đất đã có tác dụng lên cái chăn và kéo nó rơi xuống trở lại giường, để lộ Sungmin với nửa thân trên trong trang phục Adam. Kyuhyun, lại còn bất ngờ hơn khi thấy Sungmin trong bộ dạng nửa khỏa thân như vậy, mắt anh chàng tròn xoe, cứ nhìn xóay vào cậu … và những nơi … bốc lửa khác…


Cảm nhận được có gì không ổn, Sungmin ngừng thì thầm điệp khúc “không thể nào” và quay sang nhìn Kyuhyun, người đang nhìn chăm chăm vào thân thể cậu trong sự kinh ngạc và ngưỡng mộ.


_Áááá…. Kyuhyun! Sao cậu nhìn mình như vậy? – Sungmin cảm thấy nóng ran cả mặt và nhanh chóng kéo cái chăn lên ngang tới cổ trong một nỗ lực hết sức che được càng nhiều càng tốt.


_Xin lỗi, xin lỗi… – Kyuhyun phản xạ nhanh chóng, ngồi bật dậy và rối rít xin lỗi, đột nhiên anh chàng nhận ra một điều khác –“…nhưng Sungmin, chúng ta… chúng ta đã… lên giường … và điều duy nhất cậu trách mắng mình là mình đã nhìn cậu trong trang phục mát mẻ như vậy sao?”


-“Lên…lên giường???” – Đó là những gì Sungmin có thể thốt lên sau một buổi sáng đẹp trời nhưng không yên lành chút nào ….


End CHAP 1.


CHAPTER 2: A MISTAK...NO! AN ACCIDENT!


Sungmin vẫn còn nhớ như in những gì đã xảy ra ngày hôm qua, ngọai trừ những chi tiết vì sao cậu lại kết thúc trên giường Kyuhyun


========= Flashback ============


Hôm qua… hôm qua là một ngày tuyệt vời. Sungmin đã xuất sắc hòan thành kỳ thi đầu vào của khóa học tiến sĩ ngành y. Cậu muốn làm một bác sỹ, đó là ước mơ từ nhỏ của Sungmin. Dù gì thì ba má cậu cũng từng phục vụ trong ngành y, bây h là người anh trai kế tục, cậu cũng vậy, rất thích ngành y. Có lẽ do gien di truyền nên cậu luôn có hứng thú với các thông tin y học.


Rồi cậu chợt thở dài… nhìn xung quanh và đột nhiên cảm thấy cô đơn đến lạ lùng. Sungmin đang ngồi trong một quán bar tên Miracle. Dĩ nhiên chủ quán tên Lee Min Ho, đó là một anh chàng khá bảnh bao và rất ga lăng với phụ nữ và cả nam giới, chỉ có điều đó không phải là lọai đàn ông cậu đang tìm kiếm. Quán không thể gọi là lớn để đi lại thỏai mái, nhưng cũng không hẳn quá nhỏ để phải nhét vào nhau ngồi. Đặc biệt điều làm cậu chọn nơi này làm quán bar yêu thích chính là vì nó có một góc tối nhỏ. Nơi cậu, Donghae và Kyuhyun thường xuyên ngồi, ở đó cả ba không lo sợ bị nhận ra và bị làm phiền bởi những fans hâm mộ dành cho nhân tài xuất chúng: Kyuhyun – giám đốc trẻ nhất của công ty phần mềm lớn nhất Đại Hàn dân quốc, – Donghaengười đứng đầu tổ trọng án sở cảnh sát Hàn Quốc, Sungmin – người trẻ nhất nhận dc giải thưởng y học của hội y học Anh Quốc.


Và giờ đây Sungmin đang ngồi một mình nốc rượu để ăn mừng cho thành công của mình. Chẳng có ai để chia sẻ, không gia đình, không bạn bè, không người thân… chỉ còn những con người xa lạ đang tìm quên đi trong men rượu vây quanh. Cậu rất muốn ăn mừng với gia đình nhưng Heelchul hyung và umma lại đang đi công tác ở Châu Phi, có lẽ một tháng nữa mới trở về. Donghae thì sao? Dĩ nhiên là không thể vì cậu ấy đang bận rộn với chiến dịch đeo đuổi Hyuk Jae, hiện giờ chắc anh chàng đang trồng cây si trước cửa nhà con khỉ đó. DongHae và cậu đã từng quen nhau sau khi tốt nghiệp đại học, chỉ tiếc là kết quả không như mong đợi, mâu thuẫn và những cuộc cãi vã triền miên đã tách cả hai ra khỏi cuộc đời nhau. Hai người chia tay nhau yên bình, dù rằng Sungmin có chút tiếc nuối…


Thôi cũng được, gia đình và DongHae đều không thể, thế còn Kyuhyun? Người luôn có mặt, kề cận bên cậu mọi lúc mọi nơi, bất kể khi nào cậu cần đến.


”Ôi, đừng đùa nữa mà, Kyuhyun đã trở lại với Seohyun. Giờ này chắc cả hai đang cùng hưởng một bữa tối lãng mạn dưới ánh đèn cầy ở đâu đó. Cậu ấy chẳng còn thời gian đâu mà nhớ tới đứa bạn này.”


Sungmin nghĩ, có một chút gì đó hờn dỗi trong suy nghĩ của cậu, không hiểu vì sao nhưng Sungmin luôn cho rằng cặp này sẽ không bền lâu. Không, dĩ nhiên là cậu không định chia rẽ họ, nhưng dạo gần đây Kyuhyun luôn than phiền về chuyện cãi nhau với Seohuyn. Nội dung thì cậu không rõ lắm nhưng Kyuhyun luôn không vui mỗi khi gặp cậu, và Sungmin ghét nhất, ghét ghét nhất là phải chứng kiến Kyuhyun buồn. Nếu đã không vui thì nên chia tay để giải phóng cho cả hai, quyết định nhanh gọn như cậu và DongHae có phải hay hơn không?


_Sao ngồi buồn vậy người đẹp? Có muốn kể cho anh nghe không? – Giọng một người đàn ông lên tiếng, có vẻ như bông đùa trêu ghẹo.


_Đi chỗ khác chơ… – Sungmin ngước lên gắt, nhưng cậu không bao giờ có thể kết thúc câu vì ngay lúc đó mắt cậu đã trợn tròn lên ngạc nhiên, há hốc mồm


_ Kyu ……Kyuhyun
_Thì mình chứ ai! – Kyuhyun nhỏen miệng cười một cách ấm áp, anh giơ một ngón tay lên ra hiệu cho Min Ho, anh chàng kia nhanh chóng gật đầu và với tay lấy một cái thùng đá chuẩn bị bia cho Kyuhyun. Kế đó, Kyuhyun nhanh chóng ngồi xuống ngay bên cạnh Sungmin, trong cái góc nhỏ, tối của quán và là thánh địa đối với bộ ba.


_Biết ngay cậu ở đây mà! – Kyuhyun cười, nhón tay lấy vài hạt đậu phộng bỏ vào miệng.


_Tìm mình à? Không phải tối nay có hẹn với Seohyun sao? – Sungmin, nhướn lông mày hỏi, không quên há miệng cho Kyuhyun đút vài hột đậu phộng.


_ “…ám…ơ…” (cám ơn)


_Không!... à, đúng hơn là có nhưng hủy rồi! – Kyuhyun giải thích. Đúng lúc đó thì một người phục vụ bưng đến chỗ 2 người 1 …. Xô nước đá bên trong có 3 chai bia, tất nhiên ông chủ ở đây quá hiểu Kyuhyun, đến đây uống là uống từ 3 chai trở lên. Kyuhyun giơ tay, ra dấu “okay” với Min Ho, anh chàng nháy mắt đáp lại rồi nhanh chóng trở về với các ly rượu và vị khách của mình.


_Vì sao? – Sungmin hỏi, chuyển đổi tư thế sang ngồi nghiêng một bên, hướng mặt về phía Kyuhyun, một tay tựa thành ghế để chống đầu, tay kia giật giật tay áo anh bạn chí thân để nhắc nhở về mấy hạt đậu phộng.


_Hả?...à… – Kyuhyun quay người lại, xoay về phía Sungmin để thuận tiện nói chuyện hơn, thật khó tâm sự khi quán bar quá đông và ồn ào. Vừa đút cho Sungmin vài hột, vừa bỏ vài hột đậu phọng vào miệng, Kyuhyun vừa giải thích lý do
_…Seohyun và mình lại cãi nhau về chuyện mình vắng mặt ở buổi họp mặt bạn bè của cô ấy. – Kyuhyun thở dài, ra chiều ngán ngẩm.


_Không phải chứ? Lại nữa sao? Cô nàng này không biết chữ “dừng” viết làm sao à?
Sungmin nhăn mặt, gắt


_Sao cứ buộc cậu tới những nơi đông người như thế chứ? Họp mặt gia đình liên quan tới cậu, sinh nhật bà dì của bạn của Seohyun liên quan tới cậu, ba má ông cậu của chú của bà cô của Seohyun mất cũng liên quan tới cậu… Chuyện gì cũng liên quan đến cậu…


Kyuhyun ngắm Sungmin cằn nhằn trong vẻ thích thú. Thật sung sướng khi có người hiểu được mình muốn gì và thậm chí là tuyệt hơn khi mình không cần nói hết mà người đó chỉ cần nhìn vào mắt mình thôi cũng đã hiểu những gì mình muốn tâm sự.


_Sao cô ấy lại có thể cư xử như vậy? Cậu là người chứ có phải là vật trưng bày đâu! Sao cứ bắt cậu phải có mặt trên từng cây số vậy?


Sungmin vẫn tiếp tục phàn nàn đến đỏ cả mặt. cái mỏ thì dẩu dẩu ra


_Ừ, thì vậy đó…– Kyuhyun lắc đầu ngán ngẩm cười đau khổ, anh nốc một hơi cạn ly rượu của mình và ra dấu gọi Min ho mang thêm ra.


_Tha lỗi mình nói thẳng chứ… mình thấy cô ấy chẳng có vẻ gì là quan tâm đến cảm xúc của cậu cả. Dường như chỉ là để khoe với tất cả mọi người cậu chính là bạn trai của cô ta!!!


Sungmin bực tức, uống cạn sạch ly như để hạ hỏa.


_Thôi quên đi…giờ thì nói cho mình biết vì sao cậu lại u sầu ngồi uống rượu một mình như vậy?


Kyuhyun tỏ vẻ lo lắng. Anh quay sang Sungmin, chống một tay lên lưng ghế, tay còn lại với lấy chai bia để trên bàn.


_Ừm…thì mình vừa thi xong nên mới tự thưởng cho mình một ly. Mà cậu cũng biết là giờ này Heelchul hyung và umma mình đang tung tăng ở Châu Phi, Donghae thì hí hửng tán tỉnh Hyk Jae và…


_Và cậu nghĩ mình đang ở bên Seohyun? Kyuhyun chấm dứt câu nói dùm Sungmin, với một cái nhướng mày đầy ý nghĩa. Sungmin không trả lời, chỉ gật đầu cúi mặt, dường như đôi má cậu hơi hồng lên.


Chẳng biết là do rượu hay do ánh đèn màu, Kyuhyun không rõ nhưng điều duy nhất anh chắc chắn là Sungmin đột nhiên trông đáng yêu lạ thường. Đã bao lần cả hai ngồi gần nhau, mặt kế mặt như thế này, nhưng sao chưa bao giờ anh cảm thấy Sungmin của mình trông đáng yêu đến thế. Ánh mắt rực lửa, mái tóc nâu ôm lấy khuôn mặt trắng hồng bầu bĩnh, đôi má ửng hồng và… bờ môi đó, bờ môi chu chu ra… bờ môi đó sao khiêu gợi đến thế…
Kyuhyun! Kyuhyun! Dừng lại ngay, Sungmin cậu ấy là bạn thân nhất của mày, và bạn thân thì không hôn nh…”


Dòng suy nghĩ đã bị cắt ngang khi Kyuhyun cảm nhận hơi ấm nơi môi anh. Một làn môi mềm, dịu ngọt đang áp nhẹ, khẽ lướt qua như một cơn gió nhưng cũng đủ khiến Kyuhyun sửng sốt tê cả người.


Sungmin mở to mắt, sững sờ nhìn Kyuhyun, ngạc nhiên với hành động của anh chàng. Đột nhiên Kyuhyun hôn cậu, đột nhiên người bạn chí thân của mình lại hôn mình và cảm giác… cảm giác đó… thật tuyệt vời.


Dường như khỏanh khắc ngắn ngủi dịu ngọt đó là không đủ cho cả hai tâm hồn cô đơn, cả hai lại tìm đến nhau trong vòng tay và bờ môi nồng ấm của nhau. Kyuhyun cảm thấy trong người nóng rực, là bia rượu hay là do hơi nóng từ cậu bạn của anh( người luôn mặc đồ hồng chóe lọe và 9/10 người hiểu nhầm là con gái vì nước da trắng hồng và đôi môi hờn dỗi lúc nào cũng chu ra), giờ đây người đang vật lộn với cái áo sơ mi của anh và cuối cùng đã kết thúc bằng cách giật phăng cả hàng nút.


Ký ức mập mờ, quay cuồng cùng những hơi thở gấp, nóng bỏng và đọan đối thọai cuối cùng còn ghi lại trong ký ức Sungmin là…


_Nhà anh hay em?


_Anh!
=========== End flashback=========


_Là cậu hôn mình trước!!! – Sungmin thốt lên, chỉ tay vào Kyuhyun, buộc tội.


_Nhưng…nhưng cậu hôn lại mình mà, thậm chí... thậm chí còn lột phăng cái áo của mình giữa quán bar nữa! – Kyuhyun đáp trả, tìm cách thanh minh… mặc dù anh chàng cũng không biết nên thanh minh cái gì nữa.


_…Mình…mình… – Sungmin cứng cả họng, mặt đỏ như gấc


_Nhưng Kyuhyun … đêm qua là lần đầu tiên của mình… và… và mình CHẲNG NHỚ CÁI QUÁI GÌ CẢ!!! – Sungmin gắt lên, có vẻ như hụt hẫng.


_Minnie ah! Mình cũng có khác gì đâu! Đêm qua cũng là lần đầu tiên mình và một người con traii làm…làm…làm cái gì đó mà!!!


Kyuhyun cũng chẳng thua kém, vội vã cãi lại và rồi cả hai im lặng nhìn nhau, tâm trí bắt đầu thấm dần vào những lời nói đã vội vàng thốt ra…


_Lần đầu tiên? – Cả hai lí nhí, liếc vội mắt nhìn đối phương rồi lại cúi gầm mặt xuống.


Không gian trở nên ngột ngạt, im lặng, thời gian như dừng trôi…


Cuối cùng Kyuhyun là người lên tiếng trước, phá tan bầu không khí ảm đạm.


_ Minnie …nghe này… đây chỉ là một sai lầ…


_Sự cố!!!- Minnie sửa, vì một lý do nào đó, cậu không thích cái ý nghĩ rằng chuyện đêm qua giữa hai người chỉ là một sai lầm mà cả hai phải ăn năn hối hận suốt đời...


_À…ừm…sự cố...chúng ta đã lớn rồi, mình nghĩ chúng ta đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của chúng ta. Chúng ta đã quá say…


Kyuhyun ngập ngừng, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp giải thích.


_…phải, quá say… và…và không tự chủ được… – Sungmin tiếp lời, tay vặn vẹo nát cả tấm chăn.


_Đúng thế, không ai có lỗi cả!... Minnie, mình…thật sự hy vọng chuyện này không làm ảnh hưởng tới tình bạn của chúng ta. Mình không muốn dùng tình bạn mười mấy năm nay chỉ để đổi lấy một đêm khóai lạc… – Kyuhyun ân cần nắm lấy tay Sungmin, nhẹ nhàng nói, nhìn sâu vào mắt cậu như cố gắng tìm đọc những suy nghĩ của cậu.


_Mình cũng nghĩ như vậy. Hãy coi như đây là bí mật của chúng ta…và hãy tiếp tục là bạn tốt của nhau. – Sungmin đáp, cố gắng mỉm một nụ cười nhẹ.


Cả hai nhất trí và quyết định xem như chuyện đêm qua chỉ là một giấc mơ, tình bạn của hai người vẫn là thứ quý giá nhất… Nhưng liệu mọi chuyện có thể tiếp tục diễn ra bình thường được hay không một khi ranh giới giữa tình bạn và tình yêu đã bị phá vỡ…???

No comments:

Post a Comment