Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

14 October 2012

(HaeHyuk) - Đất lạnh (T9) - MA - Longfic

Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn) 
[Chủ nhân của Tình yêu lãnh chúa và Lee gia & Địa chủ họ Eun đó mừ ^^]

Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cúi đầu*
 
Nghiêm cấm đọc chùa dưới mọi hình thức!!!!
:hoiep: :4bi::huyenno:
DongHae thở ra, quét nhẹ chiếc lưỡi quanh hàm răng trắng đều, một thói quen mỗi khi hắn buồn bực. Ái phi lạnh lùng của hắn đang thử thách lòng nhân đạo của hắn. DongHae khẽ nhếch mép với nụ cười nham hiểm.

- Vậy để ta cho ngươi biết ngươi nên ghê tởm ta ở mức độ nào nhé!
Tập 9: Lời nói dối của “Ái phi lạnh lùng”

Dứt lời hắn đè mạnh HyukJae xuống giường. HyukJae giật mình vì bị tấn công bất ngờ, nhưng cậu chỉ có thể chống cự yếu ớt. Hắn hôn thô bạo vào đôi môi vốn dĩ đã đầy vết cắn của cậu. Hắn mút mạnh khiến những vết thương lại rỉ máu. Cái vị mặn đó càng khiến con thú trong hắn gầm lên dữ dội. HyukJae đau đớn cố vùng vẫy và tránh né chiếc lưỡi đầy dục vọng của hắn. Nổi oán hận trong lòng cậu dâng trào. DongHae lại muốn cưỡng bức cậu nữa sao?

DongHae không những hôn mạnh bạo, đôi tay của hắn cũng mạnh bạo xoa bóp khắp người HyukJae. Hắn đang điên cuồng vì cái cơ thể đầy quyến rũ của cậu. Hắn ghét cái cách cậu thách thức và coi thường sự uy nghiêm của hắn. Hắn phải trừng phạt cậu.

HyukJae vẫn cố chống cự tuyệt vọng trong vòng tay rắn chắc của hắn. Trái tim cậu như bị xé nát khi hắn lại luồng tay vào sâu trong cơ thể cậu. Có phải cậu đã trở thành món đồ chơi chăn gối đối với hắn?

Tâm trí DongHae lại một lần nữa đê mê khi được chạm vào làn da mịn màng ấy. Vốn dĩ chỉ định hôn vài cái trêu ghẹo HyukJae, nhưng giờ thì hắn không thể dừng lại được nữa.

Hắn hôn miệt mài và chìm đắm trong đôi môi tanh nồng mùi máu của cậu. Đôi tay bạo tàn kia đã tháo tuột dây thắt lưng của cậu ra, một nữa cơ thể mịn màng đang hiển hiển trước mắt hắn, khơi gợi cơn dục vọng của hắn.

Trái tim HyukJae run lên dữ dội. DongHae tấn công cậu tới tấp, vừa hôn hít vừa xoa nắn khắp người. Làn da cậu ửng đỏ theo từng dấu vết bàn tay hắn đi qua. Cảm giác vừa nhói đau và ớn lạnh chạy dọc theo sóng lưng, HyukJae nhíu mày quẫy đạp quyết liệt, tiếng leng keng vang lên dồn dập theo từng chuyển động từ chân cậu. Âm thanh ồn ào đó càng thôi thúc DongHae chiếm hữu cậu nhanh hơn.

HyukJae càng cố tránh né thì hắn càng ôm cậu thật chặt. Cái ôm khát khao tình ái một cách cháy bỏng.

- Ngươi… thật… sự là một… tên khốn! – HyukJae rít qua khẽ răng khi môi cậu thoát được đôi môi thô bạo của hắn. Đôi mắt tròn xoe nhìn hắn đầy giận dữ.

Một lần nữa HyukJae lại không hiểu, khi dục vọng dâng trào, cậu càng chống đối, càng chửi rủa thì càng khiến đối phương thèm muốn hơn.

Và DongHae coi lời chửi rủa của cậu là một liều kích thích cho hắn. Một tay hắn ôm người cậu sát vào ngực, tay kia nhanh chóng kéo tuột quần cậu ra.

- Buông ra! Ngừng lại ngay! – HyukJae hét vào tai hắn khi cậu cảm thấy làn gió lạnh ập vào cặp đùi thon dài quyến rũ. DongHae nhếch mép một cách thích thú vì giọng nói ngọt ngào ngông nghênh ấy.

Chiếc quần đã tuột đến mắt cá chân HyukJae. Cậu hốt hoảng vùng vẫy dữ dội. Giờ thì cậu gần như đã chẳng còn mặc gì trước mắt hắn. Muốn bắt cậu nằm yên có lẻ là một điều không tưởng. DongHae thật sự rất chật vật mới có thể tháo hết quần cậu ra khỏi chân. Lợi dụng ngay lúc đó, HyukJae liền vùng thoát khỏi tay hắn. Như con sóc nhỏ, cậu bò nhanh vào góc giường, chui rút vô đó, dùng chăn che đi phần cơ thể đang trần trụi.

Nhưng dù cậu vắt kiệt sức tháo chạy thì cũng không thể nhanh hơn DongHae. Hắn đã trườn đến sau lưng cậu và mạnh bạo giật tấm chăn phiền phức kia ra.

Hắn càng giật HyukJae càng cố níu.

- ĐỪNG! ĐỪNG LÀM CHUYỆN ĐÓ VỚI TÔI NỮA! Hức! Hức! – HyukJae bất ngờ hét ầm trong làn nước mắt.

DongHae bàng hoàng, hắn lặng người ngay lập tức.
Đó có phải là một lời van xin của HyukJae?
Phải chăng HyukJae đang van xin hắn?
Một điều mà hắn không bao giờ nghĩ đến cậu sẽ làm.

DongHae thôi tấn công, HyukJae lập tức giật trọn tấm chăn. Cậu cuộn tròn trong đó, áp mặt vào tường, khóc tức tưởi.

Cảm giác tội lỗi với người mẹ khổ hạnh đã khiến HyukJae nhục chí hoàn toàn. Cậu đã chẳng còn sức để đấu tranh cho bất cứ điều gì từ khi bị tống vô ngục. Nổi ám ảnh về EunHyuk khiến tâm hồn cậu không được giải thoát. EunHyuk không thích quan hệ xác thịt vì tư tưởng cậu cổ hủ. Còn với HyukJae, cậu đã bị áp đặt từ thuở bé, cậu bị đánh, bị mắng vì những va chạm như thế này. Vì thế HyukJae sợ hãi, HyukJae ám ảnh, HyukJae thấy tội lỗi khi không biết giữ gìn cho chính mình.

Ngay từ thuở bé, HyukJae đã luôn muốn là một đứa con ngoan ngoãn. Cậu tôn thờ mẹ cậu và cậu nghe theo lời người một cách rập khuôn. Thậm chí ngay cả một lời hứa vu vơ trẻ nít, HyukJae cũng khắc ghi đến bây giờ.

“HyukJae sẽ đưa mẹ đến gần cha”

Thật sự, chưa chắc gì EunHyuk để tâm đến câu nói của đứa con trẻ dại, chưa chắc gì EunHyuk mong muốn HyukJae đánh đổi tất cả để làm điều đó. Nhưng với HyukJae, những gì đã nói với mẹ và những gì mẹ nói, tất cả đều là bất di bất dịch.

Sau khi bị bắt, sau khi SiWon chết, sau khi bị DongHae trù dập… HyukJae không hề đau đớn cho bản thân mình, cậu chỉ đau đớn vì thất hứa với người mẹ nơi chín suối. Cảm giác tội lỗi đó ngày càng ăn mòn cậu, khiến cậu không thể chịu nổi, cậu thật sự không thể chịu nổi nữa. DongHae đang dần dần giết chết sự ngoan hiền của cậu đối với EunHyuk bằng những hành động như thế này.

Nghe tiếng khóc nức nở của HyukJae, nhìn cơ thể đang run rẫy trong tấm chăn, con thú dữ trong DongHae ngây dại. Hắn chỉ biết hình ảnh một tên sát thủ lạnh lùng, luôn giương đôi mắt thách thức băng giá nhìn hắn. Dù hắn đánh đập, hành hạ thế nào, thì con người lạnh lùng đó cũng không chút sợ hãi. Nhưng HyukJae bây giờ thật sự khác biệt với đêm qua. Cậu không giáp mặt mà chống đối hắn, cậu đang trốn chạy và van xin?

Bất giác DongHae thẩn thờ ngồi im bất động.

Chờ mãi không thấy DongHae tấn công nữa. HyukJae tò mò lạ lẫm. Hắn buông tha cậu dễ dàng thế sao? HyukJae cắn nhẹ đôi môi để ngăn dòng nước mắt. Cậu không bao giờ muốn khóc trước kẻ thù.

HyukJae liền rút người vào vách tường sát hơn, hai hàm răng cậu nghiến lại vì căm giận, cậu từ từ chui đầu ra khỏi tấm chăn, ló hờ đôi mắt dò xét.

Và HyukJae thấy DongHae vẫn ngồi sát bên cậu, lom lom nhìn cậu. Đôi môi HyukJae run bần bật vì cảm giác oán hận dâng trào, cậu cũng trừng mắt nhìn lại hắn. Ánh mắt sắc lạnh của sự căm thù.

Cả hai lại trân trân nhìn nhau trong im lặng.

Bất chợt DongHae chồm người đến gần, trái tim HyukJae trật đi một nhịp. Nếu hắn nhất quyết cưỡng bức cậu, cậu sẽ cắn lưỡi chết chứ không chịu nhục nữa. Bất cứ giá nào, cậu cũng không cho hắn thỏa nguyện.

- Lần sau ngươi còn dám vô lễ với ta, thì biết hậu quả rồi chứ? – DongHae thì thầm đe dọa khi môi hắn gần kề tai cậu.

HyukJae im lặng không đáp. Thật sự là cậu không dám thách thức hắn nữa. Lời nói đó có phải là dấu hiệu hắn sẽ bỏ qua cho cậu?

DongHae đứng dậy, hắn lượn một vòng quanh giường, gom hết quần áo của HyukJae rồi thảy hờ hững trước mặt cậu. Trước khi rời khỏi phòng, hắn trao cho HyukJae một ánh nhìn lấp lững. Nửa muốn nhìn, nửa lại không. Thật sự đó là một ánh nhìn rất khó hiểu. HyukJae chẳng biết vì sao hắn lại nhìn cậu như thế. Chẳng phải là ánh mắt trìu mến, chẳng phải là khinh thường, cũng chẳng phải xót thương.

Dĩ nhiên HyukJae chẳng thể hiểu được trong lòng DongHae nghĩ gì. Đơn giản vì hắn đang cười cợt chính bản thân hắn. DongHae vốn rất tự cao ngạo mạng. Hắn chẳng ép buộc ai phải ân ái cùng hắn. Vì hắn chẳng thèm thích ai và cũng chẳng ai quyến rũ được hắn. Họ tự nguyện đến vì danh phận hay si mê vẻ phong nhã đa tình kia.

Đêm qua, khi cưỡng bức HyukJae, DongHae lí giải cho hành động đó là trêu ghẹo cậu, là muốn dụng hình để cậu khai. Nhưng vừa rồi, hắn đâu có muốn cậu khai gì với hắn, vậy tại sao hắn lại ép buộc cậu? Chính vì vậy, hắn tự thấy xấu hổ. Thì ra khi ham muốn, hắn cũng sẳn sàng cưỡng bức người ta.

DongHae đi rồi, HyukJae liền thở mạnh ra đầy mệt mỏi. DongHae như con quỷ man rợ ám ảnh cuộc đời cậu. Từ khi giáp mặt với hắn ở Vân Hách, HyukJae đã sớm nhận ra sự nguy hiểm này.

HyukJae lồm cồm bò ra giữa giường, cậu với tay cố lấy bộ quần áo, tấm chăn khẽ rớt ra khỏi người cậu, để lộ bờ ngực trắng ngần. Tự dưng HyukJae thấy có chút gì đó không an tâm. Cậu liếc mắt một vòng dò xét.

Và đôi mắt HyukJae lập tức rực lữa khi nhận ra tám cặp mắt của bọn thị vệ đang chăm chú nhìn cậu. Bọn chúng đứng xếp re không dám hó hé từ khi DongHae dắt HyukJae đi vào phòng. DongHae đã quen với việc có nhiều thị vệ xung quanh, hắn cứ vô tư làm những gì hắn thích. Dĩ nhiên chẳng tên thị vệ hay hầu cận nào dám bàn tán về việc làm của Thái tử. Nhưng HyukJae thì không thể làm lơ được. Vừa rồi bị DongHae tấn công dồn dập, cậu quên hẳn sự hiện diện của bọn thị vệ này.

- RA NGOÀI! – HyukJae hét. Cậu như muốn phát điên khi nghĩ đến việc bọn chúng đã thấy tất cả cơ thể của cậu khi DongHae cởi tuột quần áo cậu ra.

Tám tên thị vệ giật mình theo tiếng quát của HyukJae, chúng liền quỳ mọt xuống.

- Dạ… Thái tử lệnh cho chúng thần phải theo bảo vệ người mọi lúc mọi nơi nên… - Một tên trong bọn chúng è dè nói.

- Đi-ra-ngoài! – HyukJae nghiến răng gằn từng tiếng, cậu lại chui rút vào chăn, nhìn bọn chúng đầy đe dọa. Đôi mắt ấy vẫn còn ngấn lệ. Và khó ai có thể cưỡng lại vẻ đẹp long lanh u sầu đó.

Tám tên thị vệ lặng lẽ nhìn nhau. DongHae đã nói bọn chúng phải giám sát HyukJae 24/24, làm sao bọn chúng dám đi ra ngoài. Nhưng HyukJae giận như vậy thì bọn chúng cũng thấy lo. Chúng hầu hạ HyukJae thì chúng phải nghe lời HyukJae.

Đắng đo một hồi, tám tên thị vệ quyết định quay mặt vào tường, trả bầu không gian kín đáo cho HyukJae thoải mái mặc đồ.

HyukJae nhìn dáng bọn chúng càng thấy giận hơn. Cậu chui vào chăn, mặc đồ tốc hành nhất có thể rồi nằm im luôn trong đó. Lại tiếp tục thút thít, những giọt nước mặt hờn tủi lăng dài. HyukJae cảm thấy uất ức lắm. Cả đám Nguyên Hạ xúm nhau ăn hiếp cậu mà cậu chẳng phản kháng được gì. Chưa bao giờ HyukJae thấy mình tủi thân như vậy. Tự nhiên HyukJae muốn được bảo vệ, muốn được chở che. Nhưng cậu là kẻ mồ côi bơ vơ lạc lỏng thì ai chở che cho cậu?

Khóc đã một hồi HyukJae cảm thấy choáng váng, tấm chăn quá dày làm cậu không đủ dưỡng khí để thở. Cứ thế, HyukJae dần dần chìm vào giấc ngủ. Không biết đó là một giấc ngủ hay cậu đã bất tỉnh trong sự kiệt quệ của thân xác lẫn tinh thần.
********
5 ngày trôi qua…
Kể từ ngày DongHae liếc xéo cậu rồi bước ra khỏi phòng, HyukJae không nhìn thấy hắn nữa. Tuy nhiên hắn không buộc HyukJae phải ở lì trong gian phòng xanh lè màu biển này. Hắn cho phép HyukJae đi khắp nơi trong cung Thái tử.
Được tự do đi đây đó, nhưng HyukJae không đi nhiều. Hiện giờ mỗi bước chân của cậu đều gây ồn ào. Tiếng leng keng làm cái đầu đầy phiền muộn của cậu thêm nhức nhối. Hơn nữa, tám tên thị vệ cứ theo cậu như cái bóng. Chúng không nói chuyện, không làm phiền cậu, chúng chỉ lặng lẽ theo dõi cậu. Ngay cả khi cậu cần giải quyết, chúng cũng dàn một vòng tròn trước cửa nhà nhỏ. Chúng phải đảm bảo tuyệt đối cậu an toàn và không được tiếp xúc với ai.

Sáng nay cũng như mọi ngày. Sau khi thức dậy, HyukJae lại lặng người nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chói chang hòa cùng theo tiếng chim ríu rít. Một buổi sáng thật thanh bình. Quang cảnh thật thanh bình. HyukJae khẽ thở dài vì cậu không có tâm trạng thưởng thức nét đẹp nơi đây.

Hiện tại trong tòa thành, chỉ có hai người biết rõ sự tồn vong của lãnh chúa. DongHae đang cố ém nhẹm chuyện đó, còn HyukJae lại muốn công khai nó ra. Vì vậy, cậu rất nóng lòng liên hệ với gián điệp trong tòa thành. Không biết người đó có biết HyukJae đã bị bắt và bị giam lỏng ở đây hay không. Đã 5 ngày rồi không thấy một dấu hiệu nào từ người đó.

Và rồi sự chờ đợi của HyukJae cũng có hồi đáp. Người đó bổng xuất hiện.
HyukJae lặng lẽ nhìn tên hầu cận ấy bước vào phòng. Y để khẽ chén trà còn bốc khói nghi ngút. Y không nhìn HyukJae một lần nhưng HyukJae biết rõ vì sao y lại đến đây. Mỗi sáng vào giờ này HyukJae đều được dùng trà nóng, chả hiểu vì sao nhưng có vẻ đó là phong tục của người Nguyên Hạ. Nhưng hôm nay người dâng trà cho HyukJae không phải người của năm ngày trước.

HyukJae chờ cho y đi khuất rồi tiến nhanh đến chén trà. Phía dưới nó có một mảnh giấy nhỏ, viết rất ngắn gọn.

-“Phòng EunHyuk phía đông. Đi một mình.”

HyukJae nhận ra nét chữ thân thương này. Cả chữ “Đông” nhỏ nhỏ viết ngay góc phải. Đó là dấu hiệu đặt trưng của tổ chức. Chữ “Đông” màu hồng nhạt.

HyukJae vò nát tờ giấy, trong lòng rúng động. Người đó muốn HyukJae đến phòng của mẹ cậu. Vì sao? Rồi HyukJae nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Chỉ có đến phòng EunHyuk, HyukJae mới có cớ để ở một mình mà không bị ai nghi ngờ.

HyukJae uống cạn chén trà rồi chậm rãi bước ra cửa. Tám tên thị vệ cũng lục đục lê gót đi theo. HyukJae không quan tâm điều đó, cậu cứ hướng thẳng xuống khu bếp phía Đông.

Trước đây khu bếp này là nơi chăm sóc bữa ăn cho lãnh chúa Đông Hạ. Hiện người Nguyên Hạ đã biến nó thành khu ẩm thực dành riêng cho cung Thái tử. Choi DongHae là một kẻ kiêu kỳ và thích màu mè. Hắn đam mê cái gì đó phải sa hoa lộng lẫy. Bữa ăn của hắn cũng phải được trau chuốt rất tỉ mỉ từng món một. Cả một khu vực phục cho Đông Hạ, giờ đây chỉ phục vụ đủ cho mình hắn.

HyukJae băng qua một khuôn viên đầy màu sắc với những đóa hoa rực rỡ. Cậu không dám với tay đụng vào chúng. Vì cậu vẫn tưởng chúng là “hoa tình”. Cậu sợ độc tố khiến người cậu nóng ran giống như thứ thuốc mà DongHae cho cậu uống hôm nọ.

Trong khuôn viên, có khá nhiều cung tần mỹ nữ đang tụ họp chơi đùa hay bàn tán gì đó. Cả đời của họ chắc chẳng được gặp Thái tử mấy lần. Cuộc sống buồn chán nơi đây khiến họ phải túm tụm lại mà giải sầu cho nhau.

Tiếng leng keng vang ra theo từng bước chân của HyukJae thu hút sự chú ý của họ. Lời xì xầm, soi mói rộn lên còn ồn ào hơn tiếng ba chiếc lục lạc va vào nhau. Gương mặt HyukJae vẫn trơ như đá, một chút biểu cảm cũng chẳng lộ ra. Nếu không phải vì chất độc trong người, HyukJae đã bay lại mà cắt cổ cái đám nhiều chuyện đó. Giải thoát dùm họ khỏi cuộc sống chán chường nơi lãnh cung này.

Một tốp bốn cô nàng mặt hoa da phấn đột nhiên tiến ra, chặn bước đi của HyukJae. Cứ như thể họ chờ đợi sự xuất hiện của HyukJae lâu rồi. Tiếng leng keng ngưng bặt. Tiếng xì xầm cũng ngưng theo. Không gian yên tĩnh đến mức ngột ngạt.

- Đây… là “ái phi lạnh lùng” của Thái tử đó sao? – Cô gái đứng đầu chợt lên tiếng mỉa mai – Quả nhiên là lạnh lùng thật!

- Tránh ra! – HyukJae đáp gọn mà không buồn nhìn cô ta.

Một cô gái đứng phía sau liền lớn tiếng.

- Các người thật to gan. Trong thấy Tiff nương nương mà không hành lễ hả?

Ngay lập tức, tên cầm đầu trong tám tên thị vệ tiến về phía trước, hắn cúi đầu hành lễ.

- Xin Tiff nương nương thứ tội. Cậu… cậu… - Hắn ngập ngừng vì chẳng biết tên của HyukJae, rồi hắn nhanh miệng – Vị ái phi mới của Thái tử chỉ mới nhập cung, nên không biết nhiều phép tắc…

HyukJae rít qua kẽ răng, gằn từng tiếng:

- Ta không phải ÁI PHI! Và ta cũng không cần biết những phép tắc vớ vẩn đó. – Rồi cậu quắc mắt nhìn Tiff nương nương – Tránh ra trước khi ta khiến các ngươi phải hối hận!

Tiff nương nương trợn tròn mắt vì tức giận. Cả hai ánh mắt kình nhau rực lửa. Ở tại nơi đây, trong lãnh cung của Thái tử, cô ta là người có địa vị cao nhất. Sự thất lễ của HyukJae là không thể chấp nhận được.

Tiff nương nương là con gái của Tiff tướng quân – một công thần của Nguyên Hạ. Cô ta vào cung năm mười tuổi và hầu hạ DongHae cho đến giờ. DongHae chưa từng cưới chính thức một ai, có nghĩa là hắn chẳng có phi tử nào hết. Nhưng tài nhân thì hắn có rất nhiều, nhiều đến không đếm nổi. Và Tiff nương nương là người quản lý tất cả tài nhân của hắn. Vì thế họ mới gọi cô ta là “nương nương”.

Cách đây năm ngày, lãnh cung Thái tử được một phen chộn rộn khi chính tay hắn dẫn một tài nhân vào lãnh cung. Và họ còn bất ngờ hơn khi tài nhân ấy là một cậu nhóc chứ không phải mỹ nữ.

Lãnh cung Thái tử vốn dĩ đã quá đông đúc, thêm một người cũng chẳng thể khiến Tiff nương nương nặng gánh thêm. Vì cô ta quản mọi thứ nơi đây, từng suất cơm, suất trà, quần áo… nên cô ta điên tiết khi trong danh sách phục phụ tài nhân, ngay mục tên họ, phòng của HyukJae được đề “Ái phi lạnh lùng” thay cho tên của cậu. Cô ta không vui vì DongHae chưa hề lập phi, nhưng hắn lại gọi HyukJae là “ái phi”, tức là hắn đã hiển nhiên chấp nhận cậu là vợ lẽ chính thức của hắn. Đó là vị trí mà Tiff nương nương luôn hằng ao ước.

Từ hôm đó, Tiff nương nương đã luôn để mắt tới HyukJae. Cô ta những tưởng HyukJae là người rất được DongHae sủng ái nên có chút e dè. Thật ra vì DongHae chẳng biết HyukJae tên gì, hỏi mãi mà HyukJae không trả lời nên hắn tự ái không thèm hỏi nữa, cứ thế hắn đặt biệt danh cho cậu. Từ “Ái phi” ám chỉ cậu là vật sở hữu của riêng hắn, chứ không phải là vợ hắn, thật sự chẳng hề có việc phân biệt cấp bậc nơi đây. Nhưng điều đó vô tình gây sự hiểu lầm nơi cung cấm.

Tiff nương nương sau khi trừng mắt nhìn HyukJae rồi tự nhiên cụp mắt xuống. Cô ta thoáng chút hãi hùng trước ánh mắt sắc lạnh của HyukJae – ánh mắt của một sát thủ khát máu. Và dĩ nhiên, vẻ đẹp huyền ảo của HyukJae luôn khiến đối phương phải rung động ít nhiều. Tuy nhiên, cô ta vẫn phải giữ uy nghiêm của một nương nương.

- Cậu đã thuộc về Thái tử thì phải biết tuân theo quy tắc của cung Thái tử, phải biết trên biết dưới, không thể tùy tiện muốn đi đâu thì đi – Cô ta cảnh báo.

- Tôi không thuộc về tên Thái tử đó, hiểu rõ chứ? Bây giờ thì tránh ra đi! – HyukJae vẫn nói với cái giọng ngọt ngào đầy ngông nghênh ấy.

Cả khuôn viên lập tức lao xao, nhốn nháo vì sự vô lễ của HyukJae đối với DongHae. Cậu gọi hắn là “tên Thái tử đó”. Tiff nương nương không thể bỏ qua cơ hội đắt giá thế này. Gương mặt cô ta ánh lên vẻ tà ác.

- Ngươi có biết vô lễ với Thái tử sẽ phải chịu hình phạt như thế nào không?

HyukJae vẫn bình thản nhìn cô ta. Với tư tưởng của một sát thủ máu lạnh, dĩ nhiên cậu chẳng coi mấy cô gái yểu điệu này ra gì.

- Người đâu, lôi tên xấc xược này ra đại sảnh đánh một trăm roi cho ta! – Tiff nương nương quát.

Lập tức ba cung nữ phía sau lưng cô ta hầm hầm tiến lại gần HyukJae. Tình hình thật sự rất căng thẳng. Ai ai cũng nín thở chờ đợi diễn biến sự tình.

HyukJae nắm chặt bàn tay trái. Cậu không có tiểu đao trong tay nhưng trước nay cậu rất thích bẻ cổ người khác. Chỉ có một điều HyukJae đã quên, cậu đang trúng độc và sức tàn của cậu hiện chẳng trói được một con gà.

Bao nhiêu là ánh mắt đỗ dồn vào bước chân của ba cô cung nữ. Một tài nhân của Thái tử sắp bị đánh. Họ hồi hộp chờ đợi phản ứng của HyukJae. Một trăm roi với thân hình nhỏ nhắn của cậu thì chỉ có bỏ mạng ngay đại sảnh.

Nhưng tám tên thị vệ đã lập tức vây tròn lấy HyukJae, ngăn cản bước tiến của ba cung nữ. Tên chỉ huy khẽ cúi đầu với Tiff nương nương.

- Bẩm nương nương, cậu… - Hắn lại chẳng biết tên HyukJae để mà gọi – Dạ… là Thái tử đã hạ lệnh bọn tôi phải bảo vệ cậu… cậu… à… bảo vệ vị ái phi an toàn tuyệt đối. Cho nên xin Tiff nương nương bỏ qua lần này…

Tiff nương quát lớn.

- Vừa rồi cậu ta đã xúc phạm Thái tử, ngươi không nghe rõ sao? Các ngươi muốn bảo vệ người xúc phạm đến Thái tử sao?

Tên thị vệ nín lặng. Donghae là kẻ có tinh thần tự cao ngất ngưỡng. Trong lãnh cung của hắn, xúc phạm hắn được liệt vào những một trong tội danh nghiêm trọng nhất.

HyukJae thở dài chán nản. Cậu đang vội và cậu không muốn dây dưa với những kẻ nhàn rỗi này. HyukJae thật sự không biết những quy tắc khắc nghiệt và Donghae đặt ra cho tài nhân của hắn, mà vốn dĩ cậu quan tâm làm gì? HyukJae lẳng lặng đi vòng qua sau lưng Tiff nương nương để tiến về gian phòng của EunHyuk.

- Ngươi muốn đi đâu? Ngươi thật to gan và vô phép tắc. – Ba tên cung nữ chặn trước mặt cậu mà quát.

HyukJae nghiến hai hàm răng tức tối. Cậu đã nhín nhịn quá nhiều. Cậu muốn bóp chết đám người này ngay lập tức. Nhưng cơ thể yếu đuối này không cho phép cậu làm điều đó. HyukJae liếc nhìn đám thị vệ, bọn chúng đứng cúi đầu xếp re, không tên nào dám đứng ra bảo vệ cậu nữa. HyukJae lại đưa ánh mắt một vòng qua đám tài nhân xung quanh, mấy chục con mắt đó đang lom lom nhìn cậu, cái nhìn vừa ganh tỵ vừa mê muội trước vẻ đẹp u sầu của HyukJae.

Quả thật không một ai có thể cứu cậu.

Nhưng HyukJae không thể bị đánh, cậu phải đi gặp người đó, người đã mạo hiểm cả mạng sống để liên lạc với cậu.

HyukJae hít một hơi thật sâu, quay người đối diện với Tiff nương nương, nói dõng dạc.

- Nếu cô còn làm khó tôi, tôi sẽ nói Thái tử giết cô! Không tin thì cứ thử đi!

- Ngươi… ngươi… - Tiff nương nương thoáng chút ngỡ ngàng, rồi bắt đầu thấy sợ.

DongHae là tên máu lạnh và man rợ, không có gì đảm bảo là hắn sẽ không giết cô. Hơn nữa, HyukJae huênh hoan như vậy, khả năng cậu được DongHae sủng ái là rất cao. Nếu HyukJae thật sự được DongHae yêu thích mà cô ta dám đụng đến cậu thì DongHae chắc chắn sẽ không bỏ qua. Trong lúc đắc ý Tiff nương nương quên suy nghĩ điều đó.

HyukJae không nói thêm tiếng nào nữa, lạnh lùng bước đi, tiếng leng keng vang lên một góc trời, để lại ánh mắt đầy ghen tức phía sau lưng. HyukJae không ngờ mình lại mượn danh DongHae để tẩu thoát, cậu không muốn điều đó nhưng nó đột nhiên vuột ra khỏi miệng cậu. DongHae thật sự là một tên khốn, nhưng HyukJae lại thấy gần gũi với hắn. Phải chăng trong tận đáy lòng của cậu đang khao khát sự bảo vệ của hắn? Rõ ràng rất căm hận DongHae, nhưng trong tình huống nguy hiểm này, cậu lại nhớ đến hắn đầu tiên. Lần đầu tiên HyukJae nói dối trắng trợn như thế. Sự ganh đua ở hậu cung rõ là phiền phức.

Đi được một khoảng khá xa, bọn thị vệ liền tiến gần đến HyukJae

- Thưa… ái phi lạnh lùng… - Tên thủ lĩnh bọn thị vệ khép nép nói nhỏ. HyukJae lập tức trừng mắt, gằn từng tiếng.

- Đừng có gọi ta bằng mấy cái từ đó, ta không phải phi tử của Choi DongHae

Tên thủ lĩnh mặt mày nhăn nhó, khó xử. Hắn nên gọi HyukJae là gì cho phải?

- Dạ… thưa… Tôi biết Thái tử rất sủng ái người, nhưng xin người hãy cẩn thận với lời nói… dạ… à… ừm… xin người… nên tôn trọng Thái tử… để tránh phiền phức như vừa rồi… - Hắn rụt rè nấn ná từng chữ. HyukJae là người DongHae gọi là ái phi, tức cậu là bề trên của hắn. Hắn không dám nhắc nhở cậu, hắn chỉ muốn cậu không phải gặp đại họa về sau.

Huykjae vẫn lạnh lùng nhìn hắn, trông bộ dạng khổ não của hắn làm cậu phát nản. DongHae thật sự đang biến cậu thành phi tần của hắn trong mắt những kẻ tôi tớ này. Cả đám tài nhân của hắn cũng nghĩ như vậy. HyukJae không nói thêm gì nữa, cậu chẳng muốn quan tâm đến “độ điên” của DongHae, chỉ cần DongHae không giết cậu, HyukJae biết thế là đủ.

HyukJae rẽ qua khu nhà cũ kỹ của tòa thành, có vẻ như mười mấy năm qua quân Nguyên Hạ không sử dụng đến khu này, chắc DongHae chê nó tồi tàn nên không thèm đếm xỉa.

HyukJae lặng người đứng trước một gian phòng nhỏ. Nơi đây nằm khuất một góc sâu trong cung Thái tử, chẳng ai mó mé đến. Dĩ nhiên với thân phận thấp kém của EunHyuk, cậu khó mà có được phòng riêng ở chốn cao sang. Nhưng EunHyuk đâu quan tâm chuyện đó, có phòng riêng là đã thấy tự hào hơn hàng trăm tên hầu cận trong tòa thành rồi.
-
Đây là phòng của mẹ ta, ta muốn vào đó một mình. – HyukJae lạnh lùng nói.
-
Nhưng… - Tên thủ lĩnh bọn thị vệ ngập ngừng. Hắn không dám cãi lệnh HyukJae nhưng hắn không được rời mắt khỏi cậu.
-
Ta sẽ mở hết cửa để các ngươi có thể nhìn thấy ta. Huống chi mấy cái lục lạc dưới chân ồn ào thế này, ta đi đâu các ngươi chẳng biết. – Nói rồi HyukJae tiến nhanh đến căn phòng. Cậu bước vào, mở toan cửa chính và cửa sổ. Từ lối đi tám tên thị vệ có thể trông thấy cậu rất rõ ràng. Nhưng bọn chúng vẫn cảm thấy bất an, chúng xếp thành vòng tròn xung quanh rồi chăm chú ngó từng hành động của cậu.

Sau khi cho bọn thị vệ chắc chắn rằng chúng có thể giám cậu, HyukJae khẽ ngồi lên cạnh giường ngay góc phòng, lặng lẽ quan sát.

Làm thế nào để người đó gặp cậu khi tám cặp mắt kia cứ đeo bám từng cử chỉ, hành động của cậu?

HyukJae ngồi im lặng trong phòng khá lâu. Ngoài việc ngồi im như thế, cậu chẳng biết làm gì để tìm kiếm người đó.

Căng thẳng hồi hộp một hồi, HyukJae bắt đầu ngó dáo dác, quan sát mọi ngóc ngách của căn phòng.

Mọi thứ thật sạch sẽ!

HyukJae nghiêng nghiêng đầu lạ lẫm. Bên trong căn phòng so với bên ngoài khác xa quá. Từ ngoài nhìn vào cứ nghĩ đây là một dãy nhà hoang, tiêu điều rách nát. Nhưng bên trong lại tươm tất, thơm tho. Dường như nó được dọn dẹp thường xuyên. Chẳng lẻ có người ở đây sao?

Rồi HyukJae nhìn kỹ từng vật dụng trong phòng. Chúng có phải của mẹ cậu không? Hay mười mấy năm qua đã có người vào đây ở? Tuy vậy, HyukJae chắc chắn một điều, chiếc giường này, mẹ cậu đã từng ngủ trên đó. Nó đã quá cũ rồi.

HyukJae khẽ giơ bàn tay nhỏ xinh xinh mân mê khoảng trống bên cạnh. Đôi môi cậu lặng lẽ cong lên một nụ cười hạnh phúc. Mẹ cậu đã từng ngủ ở đây, và cậu đang ở đây, cậu đang gần mẹ lắm rồi! HyukJae hạnh phúc vì suy nghĩ đó. Chỉ tiếc chẳng ai có thể nhìn thấy gương mặt cậu hiện giờ. Nụ cười tươi tắn của EunHyuk đã làm điên đảo bao nhiêu người, thì nụ cười của HyukJae cũng có ma lực như thế. HyukJae cười… sáng rực như ánh sáng buổi sớm mai. Thật sự có một thiên thần nhỏ đang ngồi trong một gian nhà cũ nát.



- HyukJae!

Một giọng nói thì thầm cất lên, HyukJae giật mình bừng tĩnh. Gương mặt tượng đá lập tức trở về.

HyukJae ngó dáo dác tìm kiếm. Rõ ràng người đó gọi cậu, nhưng cậu lại chẳng thấy người đó đâu.


- HyukJae, đừng nhìn lung tung nữa, kẻo chúng nghi ngờ! – Người đó lại thì thầm.

HyukJae ngồi im ngay lập tức.

- Anh… đang ở đâu? – HyukJae hỏi nhỏ. Giọng cậu rất ngọt ngào trìu mến. Chỉ khi nào nói chuyện với người này, cậu mới trở nên ngoan hiền như vậy.

- Trong tủ! Mở tủ ra đi, tôi chờ cậu lâu lắm rồi!

HyukJae ngoái nhìn chiếc tủ gỗ ọp ẹp kế bên, cậu đứng dậy, bâng quơ mở cả hai cánh cửa ra.

Bên phải chiếc tủ phân làm ba ngăn nhỏ. Có khá nhiều quần áo được xếp ngay ngắn. Còn bên trái chiếc tủ, tất cả các ngăn đã được tháo ra, tạo một không gian rộng, đủ để chứa chấp một người. Và người đó đang mỉm cười với cậu.

HyukJae ngở ngàng khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc. Người mà HyukJae xem như anh trai của mình.

- Lấy đại một cái áo ra đi, phải đóng kịch một chút, rồi khép hờ cửa lại, tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu. – Người đó dặn dò

HyukJae vâng lời răm rắp. Lấy đại một chiếc áo từ ngăn bên phải ra rồi ngồi sát mép giường, quay lưng về phía tám tên thị vệ.

Chợt ánh mắt HyukJae tròn vo ngạc nhiên, một chút bi thương hiện trên gương mặt lạnh lùng ấy.

Chiếc áo này là đồng phục của hầu cận người Đông Hạ.

Đôi môi cậu lập tức run rẫy, một ý nghĩ thoáng qua khiến cậu không thể tin đây là sự thật

- Cái… cái này… là của mẹ… tôi sao? – HyukJae hỏi mà vẫn ngó trân trân chiếc áo, cậu xúc động lắm rồi.

Người đó vẫn đứng im trong tủ, nở một nụ cười chua xót

- Tất cả vật dụng trong phòng này đều là của mẹ cậu.

HyukJae rớt nước mắt liền

- Thật… sao? Hức! thật… sao? – Giọng cậu nức nở, một điều mà cậu không bao giờ mơ tới. Cậu được cầm trên tay những kỷ vật của mẹ cậu.

EunHyuk đã ra đi quá bất ngờ, sau đó HyukJae rơi vào tay tổ chức sát thủ. Cậu chẳng có bất cứ kỷ vật nào của mẹ cậu ngoài những ký ức đau thương. Nếu cậu không nhớ đến người thì cứ như người chưa từng tồn tại trên thế gian này. Vậy ra người có tồn tại, những vật dụng này chứng minh mẹ cậu đã từng tồn tại, đã từng sống, từng cười và từng biết yêu thương.

HyukJae ôm chiếc áo vào lòng, nước mắt trào như suối. Mọi thứ cũ nát trong gian phòng này đã trở thành báu vật đối với cậu.

Người đó khẽ thở dài nhìn ngắm nổi thống khổ của HyukJae. Chẳng phải lần đầu tiên y thấy HyukJae khóc lóc thảm thiết như vậy.

Hình như HyukJae đã khóc rất lâu. Cậu nức nở như chưa bao giờ được khóc. Cậu quá sung sướng vì được thấy những vật dụng của mẹ mình. Chưa bao giờ HyukJae thấy hạnh phúc như bây giờ.

- Là anh… gìn giữ những thứ này cho mẹ tôi sao? – HyukJae hỏi khi cố lau đi nước mắt. Lòng cậu dâng lên sự biết ơn sâu sắc.

- Tôi không được phép bước vào căn phòng này, không ai được phép bước vào căn phòng này. – Người đó đáp.

HyukJae chớp nhẹ đôi mắt đầy lệ, cậu không hiểu.

- Là Choi SiWon đã gìn giữ tất cả những thứ này, tất cả những thứ liên quan đến mẹ cậu.

HyukJae lập tức đanh mặt lại. Hơi thở cậu dồn dập. Cảm giác biết ơn cũng không còn. Dù SiWon có yêu thương mẹ cậu thế nào thì cậu cũng không thể thôi căm hận ông. Cậu đã dùng lòng căm hận này để cố mà sống, nó đã ăn sâu trong máu cậu rồi.

Người đó nhìn gương mặt băng giá của HyukJae, trong lòng dâng lên cảm giác hối lỗi. Có phải y đã sai khi gieo vào đầu HyukJae những hận thù này?

Phải, có thể y đã sai, vì EunHyuk không hề muốn HyukJae sống trong đau khổ của hận thù. Nếu muốn, EunHyuk đã kể cho HyukJae nghe tất cả. Nhưng cho đến lúc chết, EunHyuk vẫn không nói cho HyukJae biết bất cứ chuyện gì.

Tất cả những gì HyukJae biết được về cuộc đời bi thương của mẹ cậu đều từ những lời kể của người đó. Người duy nhất trên thế gian này hiểu rõ mối tình oan nghiệt của mẹ cậu và SiWon, người bạn thân chí cốt mà mẹ cậu đổi cả mạng sống để bảo vệ, người đó là SungMin.

Sau khi Đông Hạ sụp đỗ, SungMin vẫn ở lại tòa thành, anh cam tâm làm tay sai cho giặc, anh hầu hạ chúng bằng cả trái tim. Một trái tim cháy bỏng lửa hận thù.

Cho đến một ngày SungMin gặp được HyukJae. Chỉ từ cái nhìn đầu tiên SungMin đã biết thân phận của HyukJae, dù khi ấy cậu mới 12 tuổi. Nhưng lúc đó, HyukJae chẳng hề biết mình là ai. Rồi SungMin kể cho HyukJae nghe tất cả, rồi dẫn dắt cậu vào tổ chức của người Đông Hạ, rồi đưa cậu lên làm thủ lĩnh để trả lại lãnh thổ cho nhà họ Lee.

Mười bảy năm đã trôi qua, SungMin giờ đã giữ chức quản lý, chuyên chăm lo hầu cận cho Thái tử. Thời gian chỉ làm cho lòng yêu nước của SungMin thêm bùng cháy chứ chẳng hề làm hao mòn đi tuổi trẻ của anh. SungMin đã gần 40 mà trông cứ như vẫn 20. HyukJae thật sự rất bất ngờ vì sự trẻ mãi không già đó. Nên thay vì gọi SungMin là chú, cậu lại mở miệng kêu một tiếng “anh”. Vì thật sự trông SungMin cứ như một người anh của cậu.

HyukJae khẽ xếp chiếc áo lại ngay ngắn, cậu cuộn tròn nó rồi nhét vào túi áo. Cậu sẽ giữ gìn nó như là một kỷ vật quý báu.

- Biết được cậu hành thích Choi SiWon thất bại, mọi người rất lo lắng, thật may cậu vẫn còn sống. – SungMin nói nhỏ

Gương mặt HyukJae vẫn lạnh tanh

- SiWon chết rồi! Chỉ là Choi DongHae đang cố ém nhẹm tin tức đó thôi

SungMin tròn mắt ngạc nhiẹn

- Cậu đã hành thích thành công?

HyukJae thở dài, lắc đầu chán nản

- Vậy ai đã giết hắn? – SungMin hỏi tiếp

HyukJae rít từng lời qua kẽ răng, ánh mắt lại dâng trào sự thù hận.

- Là mẹ đã giết ông ta.

SungMin nhíu mày không hiểu. Nhưng anh không có thời gian để nghe HyukJae giải thích, anh hỏi lại chắc chắn

- Thật sự SiWon đã chết? Cậu chắc điều đó?

HyukJae quả quyết gật đầu, SungMin thở ra chán nản

- Nhưng chúng ta không thể khởi binh. Cậu đang nằm trong tay DongHae, cậu sẽ là con tin của hắn.

HyukJae im lặng, tự thấy mình có lỗi với tổ chức.

- Vì sao Choi DongHae có thể giam lỏng cậu được? – SungMin thắc mắc

HyukJae đáp lí nhí

- Tôi… bị trúng độc

- Độc gì?

HyukJae lắc đầu

- Tôi không biết, chỉ thấy toàn thân rất mệt, chẳng dụng sức được. Càng gắng sức, lại càng thấy đau.

- Hắn hạ độc cậu lúc nào? Làm sao hắn hạ độc cậu được? – SungMin lo lắng hỏi dồn. Anh biết sức lực của DongHae không thể khống chế HyukJae dễ dàng, phải có ẩn tình gì trong đó.

HyukJae lại lắc đầu. Cậu có biết DongHae hạ độc lúc nào đâu. Tự nhiên thấy mệt rồi ngã ầm xuống đất, thế thôi.

SungMin trầm ngâm một hồi rồi ánh mắt bổng sáng lên

- Cậu có đụng vào cây roi của hắn không?

HyukJae nhíu mày cố nhớ sự tình đêm hôm đó. Bàn tay trái cậu khẽ mân mê cổ tay phải. Nơi mà vết thương từ ngọn roi gây ra, hiện giớ nó đã lành.

- Hắn quất roi trúng tay tôi, chỉ trầy thôi, máu chảy không nhiều.

SungMin thở dài, anh đã hiểu HyukJae trúng độc gì. Anh hầu hạ DongHae bấy lâu dĩ nhiên biết mấy trò quỷ quái của hắn.

- Chất độc này… chỉ có mình DongHae biết chế thuốc giải thôi. Vì làm rất cực nên hắn không thèm làm. Với lại, chả ai trúng độc này mà toàn mạng dưới tay hắn…

- Thật sự chỉ có mình hắn biết giải độc? – HyukJae cao giọng hỏi đầy thất vọng.

- DongHae đam mê võ thuật từ nhỏ nên tầm sư khắp nơi. Ai dạy gì hắn cũng học, học rồi thì hắn chẳng bao giờ quên. Ai mà biết được cái chất độc này hắn moi từ đâu ra.

- Vậy… nếu để trúng độc lâu quá… có sao không? – HyukJae hỏi, cậu rất lo lắng

- Tôi sẽ ngầm điều tra về chất độc này cũng như xem DongHae có thuốc giải không. – SungMin an ủi

HyukJae im lặng chán nản. Cậu chẳng biết làm sao để thoát khỏi tay DongHae. Cậu hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi lên tiếng

- Anh hãy báo lại cho RyeoWook biết, SiWon thật sự đã chết. Bây giờ chưa thể tấn công vào tòa thành nhưng chúng ta sẽ tung tin đó ra. Những kẻ không quy thuận DongHae chắc chắn sẽ không ủng hộ hắn đăng cơ. Không sớm thì muộn chúng cũng sẽ chém giết lẫn nhau. Đó là thời cơ tốt nhất cho chúng ta khởi binh.

- Nhưng nếu lúc đó cậu vẫn nằm trong tay hắn thì sao? – SungMin nhắc nhở

HyukJae giương ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm

- Chỉ cần thống nhất Đông Hạ, đuổi sạch bọn man rợ kia về đúng nơi của chúng, thì cái mạng của tôi… có là gì?

- Cái mạng của cậu là giọt máu duy nhất của hoàng gia Đông Hạ, vậy theo cậu nó là gì? – Giọng SungMin có chút không vui. Anh hơi phật lòng vì HyukJae không bao giờ biết quý trọng tính mạng của cậu.

HyukJae cuối gầm mặt, vẫn giữ dáng vẻ tượng đá ấy, cậu lí nhí

- Tôi… không còn muốn sống nữa…

Hết tập 9
Mời các bạn đón đọc Tập 10:
Mỹ nam ngoái đầu, cường nhân ngẩn ngơ
(Chap 10 sẽ post vào tối này, mừng sinh nhật DongHae, Bòn post hai chap khủng ^^)

No comments:

Post a Comment