Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

05 October 2012

( HaeHuyk, KyuMin) - Anh về rồi!!! (T11)- T - Long fic


Sungmin ngáp dài một cái. Chớp nhẹ đôi mắt vẫn còn dính gỉ, cậu nhìn quanh căn phòng màu xanh tràn ngập ánh nắng vàng nhẹ.


Có lẽ là hơi nhanh, nhưng cậu đã chuyển giao căn phòng quen thuộc của mình cho Henry và dọn đến ở với anh. Ban đầu mẹ cậu không cho, mẹ nói đã kết hôn đâu mà đến ở cùng nhau. Nhưng không cho cũng đâu có được, cậu hết ỉ ôi khóc lóc rồi lại một mực thu dọn đồ. Mẹ bảo cậu bướng, còn ba chỉ lắc đầu rồi nói đến lúc cậu rời xa gia đình rồi. Lúc đó, cậu chỉ mỉm cười ôm chặt lấy ba; đúng vậy, đứa con nào chẳng có lúc lớn lên, rời xa gia đình. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần luôn hướng về nhau là được mà!


Cúi đầu xuống nhìn anh vẫn say ngủ bên cạnh, Sungmin nhăn mũi dụi nhẹ vào má anh. Cậu chưa thậm chí là không bao giờ dám nghĩ đến cái ngày cậu có thể hạnh phúc bên anh. Từ khi bắt đầu yêu anh, cố gắng giành lấy anh; qua bao nhiêu việc, qua quá nhiều đớn đau, máu và cả nước mắt. Cậu biết, tình yêu là thứ cảm xúc kì lạ, nó có thể khiến con người ta trở nên tốt đẹp thì cũng có thể kéo con người ta đến tận đáy của sự xấu xa.


Đã có lúc cậu xấu xa, nhưng cũng là do cái cuộc đời lắm trái ngang này xô đẩy. Là người đến trước, là người nhất định sẽ mãi mãi yêu anh; vậy mà, bỗng dưng ở đâu một Kim Hyukjae xuất hiện và đẩy cậu thành người thứ ba. Nghe thôi mà thấy nực cười và vô vàn chua xót. Lúc đó, mọi chuyện rối bù lên, những tưởng tất cả sẽ không thể yên ổn, vậy mà cuối cùng đều đã trở về vị trí vốn có của nó. Giờ đây, cậu có anh, anh có cậu. Tất cả, hạnh phúc của cả hai đơn giản chỉ là ở bên nhau.


Kim Hyukjae! Cái tên mà cậu sẽ ghi tận sâu trong tim. Vừa giận mà vừa thương con người này. Cậu ấy có quá nhiều hoài bão, quá nhiều ước mơ. Nhưng đúng là ông trời luôn công bằng khi đã sinh ra một Lee Donghae để kéo Hyukjae trở về. Hyukjae giờ đây hiền lành đến mức khờ khạo, đơn giản đến mức nhàm chán. Đó là cảm nhận của Sungmin, vì trước đây, nếu gặp những chuyện tương tự như bây giờ. Kim Hyukjae nhất định sẽ chống trả, nhất định sẽ không để yên.


_Em đang nghĩ gì vậy? – Anh ngái ngủ nói, đôi tay rộng vươn đến ôm cậu vào lòng.


_Ưm! – Rúc vào người anh, Sungmin mỉm cười hạnh phúc. Thôi! Cứ bình yên trong cuộc sống của mình đã. Chuyện của người khác, Sungmin không còn muốn tham gia nữa.


Kyuhyun vuốt nhẹ mái tóc thơm mềm của cậu, siết chặt hơn vòng tay của mình, anh khép nhẹ đôi mắt. Anh mệt rồi. Sau nhiều chuyện, sau quá nhiều điều mới mẻ. Giờ đây, anh chỉ cần cậu thôi. Cần một người để anh yên bình yêu thương suốt cả cuộc đời.


~oOo~



Donghae không ngủ cả đêm qua, anh mệt, rất mệt. Nhưng chỉ cần khép mắt lại, nước mắt ở đâu bỗng trào ra, ướt đầm cả khuôn mặt. Lần đầu tiên trong đời anh tìm đến thuốc lá. Cả đêm ngồi ngoài ban công, ngón tay đượm mùi thuốc hăng hắc, Donghae hút hết bao nhiêu điếu? Anh không biết nữa. Chỉ biết rằng cả cơ thể như lịm đi trong mê man khói thuốc… và khi chợt nhận ra bản thân mình đang làm gì thì trời cũng đã tờ mờ sáng…
…………..


Hyukjae lặng đi, tựa cả cơ thể vào mép tường, cậu rơi nước mắt vì anh. Sáng ngủ dậy, không thấy anh đâu, chỉ vừa đặt chân khỏi giường, cậu đã nghe thấy tiếng nấc nhẹ. Anh khóc trong khói thuốc, mái tóc xơ xác rồi bù lên, cả cơ thể to lớn run rẩy trong nỗi đau.
……………


Donghae giật mình bởi cái ấm áp bất ngờ nơi vai mình. Khẽ quay đầu, là cậu, cậu đang vòng tay ôm lấy anh. Nhắm chặt mắt lại, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Đau lắm! Anh đau lắm. Không phải vì anh tổn thương. Mà vì anh nghe thấy tiếng con mình đang đạp khẽ, thấy nước mắt cậu đang thấm vào áo anh.


_Anh mệt rồi! Ngủ đi anh! – Đưa tay quệt nước mắt một cách vội vã, cậu kéo anh đứng dậy.


_.................. – Lặng lẽ đứng lên, anh cúi đầu nhìn chăm chăm vào nền đất lạnh toát. Là anh sợ, sợ phải nhìn vào đôi mắt tràn ngập yêu thương kia.


_Hu hu….Hu hu…. – Òa khóc, cậu ngồi xuống ôm chặt lấy miệng mình. Đau lắm. Nhìn thấy anh thế này cậu đau lắm. Là anh nhớ cô ấy sao? Là anh hết yêu cậu rồi sao?


_Em…. – Anh sững người, bàn tay thô kệch vươn đến nhưng không dám chạm đến cậu.


_Em đau lắm…. Em đau lắm… anh à!... – Cậu khóc, khóc mãi. Tưởng như, nếu có thể, cậu sẽ khóc cho đến khi chết đi.


_................... – Anh đờ đẫn nhìn cậu. Đôi chân run rẩy quỳ sụp xuống, đôi tay to lớn vươn đến kéo cả cơ thể đang run lên vào lòng – Đừng khóc nữa… Hyukie… Hyukie của anh!...


Cả căn nhà vang vọng tiếng khóc đắng lòng. Đau lắm. Thật sự là rất đau. Cổ họng đắng nghét lại và trái tim này tê tái đi. Anh có hiểu không? Anh có hiểu rằng cậu đau đến như thế nào không?



~oOo~



Cô đờ đẫn nhìn vào chiếc điện thoại của mình, rồi bỗng như hóa điên, cô cười, cười vang, cười rộn rã cả căn nhà…


Ngã cả cơ thể luộm thuộm xuống giường, cô mở căng đôi mí mắt như muốn sụp xuống…. Bàn tay hư đốn cố cầm chặt lấy chiếc điện thoại… Cô nhớ anh… Cô nhất định phải chờ điện thoại của anh…


Anh về thành phố được hai ngày rồi… Anh không gọi cho cô… Không nhớ đến cô…


Cô yêu anh. Thật sự rất yêu anh! Đánh chết cô, chửi mắng cô,… thì cô vẫn cứ yêu anh. Cô đã làm gì sai sao? Yêu một người mà đáng bị khinh thường đến vậy sao? Chỉ vì anh đã có cậu ở bên, chỉ vì em bé đang lớn dần trong bụng cậu? Nực cười! Họ nói cô không suy nghĩ, họ nói cô ác độc… Chỉ là cô yêu anh thôi mà… Và nếu lí trí cô có thể điều khiển được trái tim mình yêu ai, quên ai; thì đó đâu có còn là tình yêu nữa…


Nhưng, đã là người đến sau, thì cả đời vẫn cứ là kẻ vô duyên. Đến sau thì không được phép đòi tình yêu, đến sau chỉ được gắn với cái tên “Kẻ phá hoại”. Cô biết, yêu anh là sẽ khổ, yêu anh là sẽ đau. Nhưng cô là con người, cô có trái tim, và trái tim này của cô yêu anh nhiều lắm. Trái tim đâu có nghĩ được, trái tim chỉ biết yêu thương mà thôi.


_Em phải làm gì đây? Em yêu anh… rất yêu anh… - Cô nói nhỏ, đôi mắt khép lại ép giọt nước mắt trong veo rơi xuống thấm vào khoảng đệm đã ướt sũng từ lâu.


Cô phải làm gì? Yêu anh như thế, đớn đau đến vậy… Bây giờ biết làm gì đây? Ai đó cho cô biết đi, ai đó giúp cô đi… Ai đó làm ơn khiến trái tim ngu ngốc này thôi yêu anh đi…!


Tiếng nức nở càng lớn hơn, rồi chợt như những điều hạnh phúc ùa qua kí ức cô, tiếng cười chua chát bật lên và rồi tiếng khóc lại vỡ òa ra… Hạnh phúc trong đớn đau, yêu thương trong ngang trái, hòa vào nhau, một nỗi đau đắng ngắt…!



~oOo~



Hyukjae mệt mỏi đẩy xe đi trong siêu thị. Anh mệt nên ngủ rồi. Hôm nay chắc anh sẽ nghỉ làm nên cậu đành ra ngoài mua ít đồ để nấu ăn…


_Hyukjae!


_........... – Khẽ quay người lại, cậu mỉm cười dịu dàng nhìn người đứng sau lưng mình.
…………………



Kyuhyun nhăn trán nhìn người con trai ngồi trước mặt mình. Cậu xanh xao quá, đứa bé vẫn cứ lớn lên từng ngày mà cậu thì lại càng gầy đi. Khẽ vươn tay vuốt nhẹ gò má cao, anh chợt xót xa trong lòng:


_Em phải ăn uống nhiều vào chứ. Em gầy quá! – Trách cậu, khóe mắt anh nheo lại ngăn giọt nước trào ra.


_Em vẫn sống tốt mà… - Hyukjae cười hiền, bàn tay gầy ôm lấy đứa con.


_Ngốc! Cần gì anh ta. Em có thể nuôi con một mình, có thể sống thoải mái mà không cần người đàn ông đó! – Kyuhyun hơi gắt lên.


_................. – Cúi gằm mặt, cậu lắc đầu nguầy nguậy. – Không đâu! Em sẽ chẳng thể sống nổi nếu thiếu anh ấy…


_Vì sao? Vì yêu à? – Bật cười chua chát, anh đau đáu nhìn cậu – Em yêu anh ta đến vậy sao?


_................... – Cắn chặt môi, nước mắt cậu trào ra. Mu bàn tay gầy guộc vội vã đưa lên lau nước mắt, đôi vai run lên đau đớn.


_...................... – Khép nhẹ mắt, Kyuhyun hít vào một hơi sâu. Mím chặt môi, anh đi đến ôm lấy cậu. – Ngoan nào. Đừng khóc nữa, em bé sẽ không vui đâu…


_Em rất yêu anh ấy. Vậy mà…. sao anh ấy lại làm thế? Em đau lắm… Rất đau Kyuhyun à! – Òa khóc nức nở trong vòng tay anh, Hyukjae thổn thức từng câu nói.


Kyuhyun xoa đều vai Hyukjae, nén tiếng thở dài, anh ngước lên nhìn qua tấm kính dày. Bỗng bàn tay anh ngưng lại, đôi mắt mở to hoảng hốt.


Là… Sungmin đang đứng bên kia đường nhìn sang… Đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào anh, đầu hơi nghiêng lại khiến mái tóc bay nhẹ dưới cơn gió…. Đôi môi cậu khẽ cười rồi hòa vào dòng người tấp nập…


Anh không còn thấy cậu nữa… Liệu cậu có giận anh không?
…………………..


Tiễn Hyukjae về, Kyuhyun băn khoăn đi đến nơi mình đang đỗ xe. Trong đầu anh có hàng vạn cậu hỏi về Sungmin… Anh lo lắm, cậu vẫn còn trẻ con, cậu sẽ ghen mất.


_Hù! – Nhảy phóc ra trước mặt anh, Sungmin vui vẻ cười.


_Minnie! Chẳng phải em… - Anh sững sờ.


_Em chờ anh đấy. Tại thấy Hyukjae đang khóc nên em không muốn vào. – Cậu chạy đên khoác lấy tay anh rồi kéo đến chỗ chiếc xe.


_Em không… - Kyuhyun cứ lắp bắp mãi mà chẳng nên câu.


_Ngốc ạ! Em không ghen đâu! Em biết anh chỉ yêu em thôi mà! – Sungmin kiễng chân búng nhẹ mũi anh.


_Hì hì. Minnie của anh ngoan quá! – Bật cười, anh cúi xuống ôm cậu vào lòng.


_Anh này. Mẹ gọi về nhà ăn cơm đấy! Mẹ bảo…


_Mẹ bảo gì?


_Mẹ bảo hôm nay mời cả hai gia đình để cùng bàn ngày cưới. – Sungmin lí nhí nói.


_Vậy em đã muốn kết hôn chưa? – Anh nắm chặt lấy tay cậu.


_Sao anh hỏi lạ vậy? – Cậu ngước lên nhìn anh.


_Chúng mình sẽ kết hôn khi em sẵn sàng.


_................ – Bĩu môi nhìn anh, cậu véo nhẹ vào chóp mũi cao cao – Em chưa sẵn sàng thì con cũng sẵn sàng rồi.


_CON? – Kyuhyun hét lên.


_Anh làm gì mà hét to thế? Ừm. Thì con. Anh nghĩ bao nhiêu lần anh hành hạ em như thế mà lại không có con sao? – Sungmin mắng yêu anh, đôi môi nhỏ chẳng ngừng cười.


_.................... – Kyuhyun không nói, anh lặng người nhìn cậu. Hạnh phúc quá, chẳng lời nào nói nổi cảm xúc thiêng liêng trong anh. Anh sắp được làm cha rồi. Anh và cậu đã có con rồi.


_................. – Sungmin mỉm cười nhìn anh, đôi mắt cong lên hạnh phúc. Cậu biết anh đang nghĩ gì. Chắc anh đang vui lắm. Vì đây là con của anh và cậu mà.


Thật kì lạ! Anh và cậu không giống những người khác. Anh chẳng bế bổng cậu lên khi biết mình sắp làm cha. Cậu chẳng nũng nịu anh khi biết mình sắp làm mẹ. Có lẽ… Cả hai đã trải qua nhiều điều quá. Nên khi nỗi hạnh phúc lớn lao này ùa đến, cả anh và cậu chỉ biết đứng lặng bên nhau để niềm vui vô bờ ôm ấp lấy hai tâm hồn đầy những vết sẹo yêu thương.


Hạnh phúc nhé!
Cả hai đã đi qua quá nhiều điều rồi!
Giờ đây…
Hãy cứ bình yên yêu thương thiên thần nhỏ bé của mình…
Trên cao kia, Thượng Đế sẽ bảo vệ tình yêu xinh đẹp này!


~oOo~



Hyukjae vừa về đến nhà đã thấy anh vội vã khoác áo để ra ngoài. Trên tay anh vẫn cầm chiếc điện thoại còn sáng màn hình, chợt linh tính cậu mách bảo, người vừa gọi cho anh là cô.


_Anh đi đâu?


_Anh ra ngoài một lát thôi… - Donghae vội vã nói.


_Anh đi gặp cô ấy sao?


_Hyukie… - Sững sờ nhìn cậu, bàn tay anh chợt run lên.


_Anh có còn yêu em không? – Nét mặt vẫn lạnh lẽo đến thắt lòng, cậu khẽ nói.


_Anh….


_Nếu yêu em, anh đừng đi…


_Anh… - Donghae cứng đờ người. Chưa bao giờ anh nghĩ Hyukjae sẽ làm vậy. Nhưng cũng phải thôi, là anh có lỗi, là anh đã quá mập mờ rồi… Anh nên đưa ra quyết định, nên để cho trái tim này hướng đến một người thôi…


_.......................... – Hyukjae vẫn nhìn anh, ánh mắt chăm chú, có chút gì đó yêu thương và cả sợ hãi. Phải! Nếu lỡ anh chọn cô ấy thì sao?


_Anh xin lỗi. Em cứ nấu cơm đi. Anh ra ngoài một lát… - Dứt lời, anh chạy vụt đi, để lại một trái tim vỡ vụn.


Cậu mở to mắt nhìn anh, nhìn tấm lưng thân thuộc đang chạy xa dần. Ừ! Cậu thua rồi. Anh chọn cô ấy rồi. Cậu ngốc quá. Sao lại bắt anh chọn lựa? Chỉ cần cố gắng ở níu anh lại là được mà, chỉ cần có anh ở bên là được mà. Giờ đây, anh chọn cô ấy rồi. Cậu biết ở bên ai đây, biết cố gắng ôm chặt lấy ai đây? Anh đi rồi, anh đi thật rồi… Anh sẽ chẳng về nữa đâu… Giá mà cậu không nói, thì phải chăng anh vẫn ở đây, bên cậu, dù anh có yêu ai đi chăng nữa, thì ít ra cậu vẫn được gần anh…


Trượt lưng vào bức tường lạnh lẽo, Hyukjae nheo đôi mắt sưng húp của mình lại. Mắt cậu đau lắm, không khóc được nữa rồi. Nước mắt này cạn rồi, đau đớn này vỡ òa ra bao lấy cả cơ thể yếu đuối này rồi… Anh ơi! Sao anh làm thế. Sao anh ác thế. Thà anh đừng nói yêu cậu, thà anh đừng tha thứ cho cậu, thà anh đừng mang đến cho cậu những yêu thương… Anh ơi! Anh về đi. Cậu ở đây mệt lắm, đau lắm… Cậu cần anh, con cần anh…


_Em xin lỗi. Chỉ là em yêu anh thôi mà! – Hyukjae cắn chặt môi. Lần cuối thôi, nói yêu anh nốt lần này thôi. Rồi trái tim nát tan này sẽ không nhớ anh nữa, sẽ không yêu anh nữa.


~oOo~


_Donghae! – Cô cất tiếng gọi khi thoáng thấy bóng anh.


_Chào em. – Donghae thở mạnh.


_Anh hẹn em có chuyện gì? – Cô vui vẻ nói, ánh mắt ngây thơ ánh lên niềm vui khó tả. Có phải anh đang nhớ cô không?


_Anh… Anh xin lỗi. Chúng ta nên kết thúc đi. – Nói chậm, giọng anh đều, có chút đớn đau, nhưng dường như thoáng qua là tiếng thở nhẹ. Như thể, chỉ cần dứt khoát, rồi anh sẽ lại có thể tiếp tục yêu thương một nửa của đời anh.


_Anh… Anh đang đùa phải không? – Cô méo mó cười, đôi mắt chợt sợ hãi nhìn anh.


_Anh… - Donghae ngưng câu nói, tâm trí anh chợt ùa về đôi mắt trong veo quen thuộc, nụ cười hiền hòa trong trẻo và cả câu hát ru nhẹ nhàng yêu thương.


_Anh nói đi. Nói rằng anh yêu em đi! – Cô van xin anh, đôi mắt u buồn cố nhìn sâu vào mắt anh. Rồi, cô bàng hoàng buông cả cơ thể vào ghế. Ánh mắt đó… không có cô… không hề có một vệt yêu thương dành cho cô…


_Anh…anh xin lỗi… Anh đã quá tham lam, quá xấu xa. - Donghae cúi đầu nói, anh biết anh có lỗi với cô nhiều lắm.


_Không! Anh yêu em mà! Anh chỉ yêu em thôi mà! – Cô òa khóc, nước mắt rơi nhiều và đớn đau.


_Anh sai rồi. Anh sai rồi… Anh đã nghĩ anh yêu em… Anh xin lỗi… Xin em… Anh yêu Hyukjae… Anh xin lỗi… - Donghae đau đớn vò rối tóc mình. Là anh ngu ngốc. Anh làm đau cả cô và cậu rồi.


_...................... – Cô không nói. Cô còn nói được gì nữa đây. Anh có yêu cô đâu. Anh chỉ yêu Hyukjae mà thôi.


_Anh xin lỗi. Anh là thằng tồi.


_Anh về đi. Về với cậu ấy đi. Em hận anh. Em sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho anh đâu! – Cô cay đắng nhìn người đàn ông trước mặt. Người đàn ông cô yêu nhất trên đời.


_Em…


_ĐI ĐI! – Cô hét lên, nước mắt trào ra, thấm vào nỗi đau. Xót!


_Chào em. – Anh nén nước mắt vào trong lòng. Đẩy ghế đứng dậy, Donghae quay lưng bước đi.


Nuốt nước mắt vào trong lòng, cô vội vã đưa tay quệt nước mắt đi. Cố nhìn theo tấm lưng ấm áp kia, nhìn thật lâu, thật kĩ. Lần cuối, lần cuối thôi. Rồi cô sẽ không nhìn nữa, không nhớ nữa, không yêu nữa… Cô biết là cô sẽ đau, sẽ khóc mà,… Cái kiếp làm kẻ thứ ba, cái kiếp đau đớn suốt một đời….


Khóc đi cô gái trẻ…
Để nước mắt rửa đi đớn đau trong lòng cô…
Và bình yên nhé!...
Chờ đợi nhé!..
Rồi người yêu thương cô thật sự sẽ đến, sẽ làm lành vết thương này…


~oOo~


Donghae chạy như điên trên đường. Anh muốn về nhà thật nhanh, về với cậu, về với con. Bấm loạn xạ những nút ở thang máy mong nó nhanh hơn nhưng không được, anh bực bội lao ra khu thang bộ. Chợt anh sợ, sợ có chuyện gì đó, sợ cậu sẽ rời xa anh.


_Hyukie! Hyukie! – Mở toang cánh cửa, anh gào to tên cậu. Không có, căn nhà trống trơn. Cậu đâu, cậu của anh đâu?


_........................


_Hyukie! Trả lời anh đi. Hyukie! – Donghae gào lên, anh biết cậu vẫn ở đây, ngay trong căn nhà này.


_........................... – Khẽ bước ra, Hyukjae cúi gằm mặt khóc.


_Em…. – Anh sững sờ nhìn cậu. Hyukjae đang đứng bên chiếc vali to, trên người mặc rất nhiều áo – Em định đi đâu?


_.................... – Cậu khóc to hơn, tiếng nấc vang cả căn nhà.


_Anh hỏi em đi đâu? Em đừng có khóc nữa. Trả lời anh đi! – Donghae hét lên, vứt bộp chiếc túi trên tay mình, anh lao đến nắm chặt lấy vai cậu.


_.................. – Giật mình sợ hãi nhìn anh, Hyukjae ngỡ ngàng nhìn hộp sữa bột lăn tròn từ chiếc túi vừa rơi từ tay anh. – Haenie! Cái đó…


_Anh chỉ đi mua sữa cho em thôi. Em muốn đi đâu? Em định bỏ anh đi đâu? – Anh van vỉ nói, anh sợ quá, anh sợ cậu rời xa anh quá.


_Haenie! Em xin lỗi. Em nghĩ anh không yêu em. Em cứ nghĩ anh đi đến với cô ấy! – Lao vào lòng anh, Hyukjae khóc. Cậu sợ lắm. Sợ lắm!


_................. – Ôm chặt cậu vào lòng, anh nhắm chặt mắt lại. Nước mắt trào ra, rơi xuống, hòa vào nước mắt cậu.


_Em sợ lắm. Em đau lắm! – Chẳng ngừng khóc, Hyukjae ôm lấy anh, bàn tay gầy bấu chặt áo anh.


_Anh không đi đâu cả. Anh chỉ ở bên em và con thôi. Anh sai rồi. Anh xin lỗi. – Cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, anh nói khẽ - Anh yêu em!


_Em cũng yêu anh! Haenie! Em yêu anh nhiều lắm! – Òa khóc, cậu càng ôm lấy anh chặt hơn.


Ổn rồi! Anh về rồi! Về bên cậu rồi! Hạnh phúc nhé! Biết gìn giữ và trân trọng lấy nhé! Tình yêu này phải mất nhiều nước mắt, nhiều đớn đau lắm mới có được. Vậy nên đừng bỏ quên nó, phải cố gắng bù đắp tất cả cho nhau!


Anh và cậu vẫn khóc, vẫn ôm chặt lấy nhau. Đứa bé thích thú đạp nhẹ. Bé vui lắm. Bé được cả ba và mẹ ôm vào lòng, ấm quá, bình yên quá!

No comments:

Post a Comment