Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

21 October 2012

(KyuMin) - Không thể không yêu nhau (T6)- M - Longfic



CHAPTER 14:

_Vậy là… anh và hyung ấy… đã… – Minnie ngồi xuống cạnh Kyu, miệng cười tủm tỉm.

_Đã…đã gì chứ? Sao em hỏi cứ như là… anh và Chullie hyung có một mối quan hệ tình cảm “đặc biệt” vậy? – Kyu nháy mắt, kéo cậu ngồi xuống giường của anh, à, bây giờ là giường của Sungmin mới đúng.

_Thôi đừng vờ nữa – Sungmin thúc nhẹ cùi chỏ vào tay Kyu – Tuy khởi đầu không tốt lắm nhưng ít ra hôm nay hyung ấy cũng đã nói chuyện đàng hoàng với anh, thậm chí còn trả lời khi anh gọi “Chullie hyung” nữa!

_Ừm!!! Thì cũng…tốt! – Kyu gãi đầu, mỉm cười, ra vẻ khoái chí với thành quả ngày hôm nay. Dù Heechul đôi lúc còn hằn học với anh, nhưng dường như đã bớt hơn nhiều so với lúc sáng. Thôi thì cũng coi như là ghi được điểm trong mắt anh rể. Dù gì cũng là gia đình với nhau, càng thân thiện thì càng tốt chứ sao?

_Em mừng lắm! – Cậu cười tiếp lời, ánh mắt sáng lên sung sướng. Và lại một lần nữa Kyu thấy lòng lâng lâng, dường như niềm vui của cậu đã truyền sang cả anh. 

Ngay sau đó, Sungmin lờ đờ mắt, ngáp dài…

_Hình như em mệt rồi đó, đi ngủ đi!

_Chắc vậy…… trưa nay em bị umma lôi vô nói chuyện, có ngủ nghê được gì đâu.

Bất chợt Kyu kéo cậu lại gần, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Minnie.

_Chúc em ngủ ngon!

Hành động của anh khiến cậu đỏ hồng cả hai má. Đã hai tuần qua, đêm nào Kyu cũng hôn cậu và đêm nào cũng khiến cậu thẹn thùng. Ngộ thật, lúc trước ở trường ĐH, thỉnh thoảng cậu cũng hôn chúc anh may mắn trước mỗi trận bóng rỗ, thế mà có cảm giác gì đâu. Sao bây giờ lại…

_Em nghĩ gì mà đăm chiêu thế?

_À không… em…chỉ là…em… ờ… – Minie ấp úng, tìm cách đánh trống lảng – Em… ờ…đang nghĩ là hình như anh có thói quen hôn em trước khi ngủ thì phải, hai tuần qua đêm nào cũng vậy… không… không biết có phải đối với ai… anh cũng làm như vậy không?

_Cái đó thì tùy… phải là người đặc biệt thì anh mới làm…– Kyu cười lém lỉnh – Và…cho đến tận bây giờ thì…em là người đặc biệt duy nhất! – Anh kết thúc câu, mỉm cười dịu dàng.

_Hả… – Minnie tròn mắt kinh ngạc – Em? Duy nhất? Đặc biệt? Ngay cả Seohyun cũng không?

_Ừm! – Kyu gật đầu – Thật ra… đó là một câu chuyện dài… – Anh hồi tưởng lại

_Hồi nhỏ, anh thường hay ghen tị mỗi khi dì Lee hôn Donghae buổi tối trước khi đi ngủ. Anh nhớ lúc umma và appa anh còn sống thì họ cũng yêu thương anh như vậy. umma anh cũng trìu mến ôm anh vào lòng, và hôn anh. Anh nhớ lắm, anh thèm khát cảm giác yêu thương đó… nhưng anh biết mình sẽ không bao giờ có đượ, anh tự nhủ… một ngày nào đó, khi anh lớn lên và có gia đình của riêng mình, anh sẽ hôn người thân của anh vào mỗi tối, cầu chúc họ có nhiều mộng đẹp trong một giấc ngủ yên lành…– Kyu kể mà nghe sống mũi sao cay cay. 

_Ôi Kyu… – Minnie nắm lấy tay anh, đôi mi dài còn đọng lại vài giọt lệ. Bất ngờ, cậu hôn vào trán anh trong con mắt tròn xoe kinh ngạc của Kyu.

_Minnie em…

_Chúng ta là một gia đình, em và con là gia đình của anh, đúng không? Và em cũng muốn anh có một giấc ngủ ngon. – Cậu đáp, nhoẻn miệng cười trông rất đáng yêu.

_Cảm ơn em, cảm ơn Minnie… – Kyu ôm lấy cậu vào lòng mà không ngớt lời thì thầm cảm ơn người đã mang lại cho anh cảm giác của một gia đình thật sự.

Kyu lờ đờ mở mắt ra.

_Sáng rồi sao?

Anh dụi dụi đôi mắt mệt mỏi của mình, đã lâu lắm rồi Kyu không được ngủ ngon như vậy. Chính xác là từ cái…cái đêm ấy. Rồi Kyu lại chợt nhớ đêm qua anh đã không trở về cái giường “tạm” của mình mà nằm lại đây. Dường như anh đã ôm Minnie vào lòng và rồi cả hai cùng thiếp ngủ bên nhau… ngay tại cái giường này.

Phải chăng vì vậy mà Kyu cảm thấy ấm áp và ngon giấc hơn không nhỉ?

Thôi sao cũng được, hôm nay anh phải đi làm, đành phải thức dậy sớm vậy. Nói rồi Kyu bước xuống giường, vào phòng tắm…

Vừa lúc mở cửa ra thì cũng là lúc Kyu rụng rời tay chân.

Sungmin đang tắm, cậu ấy đang ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt xà phòng trắng. Một cảnh tượng mà bất cứ gã đàn ông nào cũng không thể kiềm chế được. Đột nhiên Kyu thấy cả người nóng ran lên, dường như máu nóng đang dồn hết cả lên não. Các bắp thịt của anh căng cứng lên nhưng chân lại như mất hết cả sức lực. Khó khăn lắm Kyu mới vịn được vào thành cửa mà đứng vững…

Sungmin biết anh đang ngắm cậu nhưng vẫn để mặc, không nói gì cả. Đây chẳng phải là lúc cậu trả thù Kyu sao? Cho vừa lắm cái tội ngày nào cũng tra tấn cậu bằng cái khăn tắm trời đánh thánh vật đó. Bây giờ… thì cho anh biết thế nào là lễ độ nhé! Biết thế nào là đau khổ khi không thể chạm tay vào vật mình yêu thích…

Dù sao thì cậu cũng an toàn mà, bọt xà phòng đã che ngập cả người cậu. Giờ thì chỉ việc để lộ ra vài khỏang da thịt để trêu tức anh thôi.

Nghĩ là làm, cậu vờ giơ chân lên, kì cọ nhẹ khiến Kyu thấy đầu óc xây xẩm, trời đất như quay cuồng.

Ôi ôi… Minnie đang làm gì thế này? Bộ định giết người không dao hay sao?

_Sao thế Kyu? Anh không chào em buổi sáng sao? – Sungmin chợt lên tiếng, giọng ngọt ngào đến lạ thường.

_Anh ờ…anh… – Kyu ấp úng, ngại ngùng khi để cậu bắt gặp anh đang ngắm bạn thân nhất của mình tắm…

Nhưng rồi đột nhiên Kyu chợt thấy khóe môi cậu hơi nhếch lên… Phải chăng cậu đang cố tình trêu tức anh? Chắc là vậy… nếu đã thế thì…

Không chần chừ suy nghĩ, anh thu hết can đảm bước lại gần, dấn thêm một bước rồi lại một bước nữa. Vẻ mặt đắc chí của Sungmin chợt biến mất, cậu tái xanh cả mặt rồi lại đỏ hồng như xôi gấc theo mỗi bước chân ấy. 

Và rồi anh đột ngột ngồi thụp xuống bên cạnh thành bồn tắm, giọng mơ màng.

_Chào buổi sáng Minnie!... Xin lỗi, vừa rồi anh quên… Thôi thì để đền bù, anh tình nguyện chà lưng cho em sáng nay vậy. Nào… giờ thì em muốn anh giúp em kì cọ ở chỗ nào… – Anh kéo dài câu hỏi, tay khẽ chạm vào mặt nước khiến cậu hốt hoảng la toáng lên.

_Oái, đừng! – Minnie giờ đã ngụp hết cả người trong nước, chỉ còn đúng mỗi cái đầu nổi lên

_Đừng! Kyu… đừng… ý em là…cảm ơn… nhưng… ờ… em tự lo được mà…cảm ơn.

_À vậy sao? Em không cần nữa hả? Vậy thì anh xuống nhà làm thức ăn sáng chờ em ha! - Nói rồi anh đứng dậy, quay lưng bước ra và không giấu nổi một nụ cười nhếch mép đểu giả. Có vẻ như anh vừa thắng một trò chơi với Minnie- nhân vật trẻ nhất đạt giải thưởng y học Anh Quốc.

Còn Minnie thì vẫn chưa kịp hòan hồn với những gì vừa xảy ra. Cậu chỉ có ý trêu anh một chút…thế mà cuối cùng lại là nạn nhân từ chính trò chơi của mình…. Đến tận bây giờ mà nước trong bồn vẫn còn ùng ục nổi đầy cả bong bóng đây này… không lẽ người cậu nóng đến thế, làm nước sôi cả lên…

Cho Kyuhyun chết tiệt…

CHAPTER 15: NO WAY BACK!!!

Cộc cộc!!!

_Vào đi! – Kyu gọi và từ cửa phòng làm việc, Wookie trợ lý của anh, ló đầu vào.

_Chào Kyu! Đây là tập tài liệu cậu cần về các công ty muốn ngỏ ý hợp tác với công ty chúng ta, họ có vẻ rất có hứng thú với kế hoạch mới của công ty đấy.

_Ok! Cám ơn Wookie! Cứ đặt nó lên bàn mình.

_Chiếc xe của cậu, haha, nó tàn tạ tới nỗi ko phục hồi lại dc, mình đã xử lý xong rồi, 2 tuần sau sẽ có 1 chiếc xe mới y như vậy cho cậu.

_Uhm … mình biết rồi - Kyu ngẩng lên cười trả lời rồi lại gục đầu xuống chiếc máy tính của mình. Nhưng Wookie vẫn còn chần chừ chưa trở ra, điều này thật sự khiến anh ngạc nhiên…


_Ủa?... còn chuyện gì nữa hả?

_À…ừm… – Wook ngập ngừng

_Cậu có rảnh chiều nay không? – Vừa hỏi mà mặt Wook vừa đỏ hồng lên khiến Kyu … đột nhiên thấy nổi da gà…

_H…hả?... cậu… không phải… định mời mình đi chơi đó chứ? – Kyu nhướn mày, lạc cả giọng 

_…nếu nếu cậu còn chưa rõ thì… mình đã có Minnie rồi, mình không thể đến với cậu đc đâu

_Cậu nói cái gì thế Kyuhyun? – Wook chau mày, lần này thì mặt đổi sang đỏ sậm. Rất là khác so với cái mặt mắc cỡ hồi nãy – Thề có Trời… Sao lại có cái ý nghĩ quái đản đó?

_À, không phải hả? – Kyu vuốt ngực, thở phào nhẹ nhõm – Vậy… cho mình xin lỗi nhé! Mà…tại sao cậu lại hỏi mình câu đó?

_Thì tại vì… Seohyun đang chờ cậu ngoài kia, cô ấy bảo muốn gặp cậu, mà nhìn cái mặt có vẻ như muốn hẹn cậu đi chơi ấy… – Anh chàng trả lời, tay chỉ chỉ ra phía ngoài khiến Kyu như muốn toát mồ hôi hột – Mình thấy… hơi kì kì… nhất là khi cậu và Minnie…

_Thì đó!!! – Kyu búng tay cái chóc – Mình có hẹn với Minnie rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên lớp học khai giảng, cái lớp huấn luyện cho appa với umma tương lai đấy…

_Vậy thì để mình từ chối, nói là cậu không có ở đây! – Wook nhanh miệng.

_Dễ thế sao!!! Cả công ty đều biết mình đang ở đây mà! – Anh lắc đầu ngán ngẩm, vò vò mái tóc đang rối bù vì mấy bản hợp đồng của mình – Thôi kệ… để mình ra xem cô ấy muốn gì… – Nói rồi Kyu đứng dậy, với tay lấy cái áo khóac của mình, mở cửa bước ra sảnh.

_Hyunie!!!!!!!! – Cô gái hét toáng lên mừng rỡ như vừa gặp thần tượng. Mọi việc sau đó diễn ra nhanh như chớp đến nỗi anh chàng tội nghiệp chẳng hiểu đầu đuôi mô tê gì cả. Những gì Kyu biết là như có một cơn lốc vụt nhanh đến trước mặt anh và rồi… có gì đó… ướt ướt trên môi anh. 

Cô ấy đang hôn mình sao? Chết… chết… Minnie mà biết là… hết sống. Làm sao? Làm sao đây?

Đó là dòng suy nghĩ duy nhất mà Kyu có. Trước là bất ngờ vì Seohyun đột ngột hôn anh trước bao con mắt của đồng nghiệp. Kế nữa là hoảng hốt đến cực độ khi nghĩ tới Sungmin biết được chuyện này chắc sẽ không nhìn Kyu nữa, mặc cho giữa hai người không có bất cứ mối quan hệ tình cảm nào…

_Ôi Hyunie, em nhớ oppa quá!!! – Seohyun dứt ra, nhìn anh bằng một ánh mắt say đắm 

_Kyu, Kyu ah??? – Seohyun gọi do thấy anh chỉ chăm chăm trợn tròn mắt nhìn cô như người mất hồn.

_Hả?... Oái!!! SeoHyun em làm gì vậy? – Một phản ứng hơi muộn màng cho nụ hôn nồng thắm trước đó. Kyu quệt tay lên miệng, lau lau chùi chùi và chờ đợi một câu trả lời. Nếu anh nhớ không lầm thì cả hai đã chính thức chia tay rồi mà… Sao giờ cô lại…? Thật tình, phụ nữ quá khó hiểu.

_Thì em tới thăm oppa mà. Coi… lâu rồi không gặp, em nhớ oppa muốn chết mà oppa hỏi em một cách vô tình vậy đó hả? – Cô nũng nịu, dựa hết cả người vào Kyu, đấm nhẹ mấy cái vào ngực anh. 

Như một bức tượng, Kyu đứng chết trân, hết liếc sang bên trái lại đảo mắt qua bên phải, để rồi kết luận rằng các bạn đồng nghiệp của anh ai cũng đang đứng nhìn kinh ngạc. Dường như Kyu đang trở thành một tên ngốc… hay đúng hơn là một tên bạc tình. Nay Seohyun, mai lại Sungmin, rồi hôm sau lại Seohyun…

_Seohyun! Seohyun… chúng ta ra ngòai nói chuyện một chút!!!

_Ý hay lắm! Hai đứa mình đi ăn nha!!!

_Đâu cũng được!!! – Kyu lầm bầm, nói xong anh nắm tay, kéo cô đi thẳng một nước ra khỏi công ty, và cuối cùng dừng lại trong một nhà hàng cách đó 10 km.

Mọi người trong công ty đều hết sức ngạc nhiên với sự xuất hiện của Seohyun. Chẳng là theo những thông tin được cập nhật gần nhất thì Kyu vẫn chỉ xuất hịên bên cạnh Sungmin thôi. Hóa ra… anh này còn liên lạc với bạn gái cũ sao. Không phải chuyện lạ gì, chỉ năm phút sau các phòng trong công ty đều bàn tán râm ran về ông giám đốc trẻ của mình…

Nhưng có 1 kẻ vẫn lặng im, ánh mắt dõi theo chiếc xe mui trần của Kyu phóng đi.

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc với những câu hỏi thăm của Kyu về Seohyun. Sau lần gặp cuối cùng, anh cũng hơi áy náy vì đã to tiếng với cô, và cũng vì không muốn làm mối quan hệ đôi bên ra nông nỗi này nên… Kyu cư xử khá nhẹ nhàng và lịch lãm. Qua lời kể, anh biết được Seohyun và cả nhà cô vẫn khỏe. Trong thời gian một tháng qua, cô đã tham dự nhiều họat động quan trọng trong giới nghệ thuật, cô là 1 nghệ sĩ chơi đàn, cặp kè cùng những anh chàng nổi tiếng… là chuyện đương nhiên.

Nghe qua anh cũng mừng cho cô, có vẻ như Seohyun đã quên được chuyện cũ…

Thế thì sao hôm nay cô lại có hành động kỳ quặc thế nhỉ?... Hay là…

Dòng suy nghĩ của anh bị cắt đứt khi người phục vụ dọn bàn và hỏi họ muốn dùng món tráng miệng gì.

_À, làm ơn cho tôi và anh đây rượu vang đỏ nhé– Seohyun trả lời một cách nhanh nhảu.

_Khoan! – Kyu giơ tay chặn lại – Cho tôi một ly nước bí ép là được rồi! – Anh cười, sửa lại trong ánh mắt tròn xoe, ngây thơ trong sáng và … ngạc nhiên của Seohyun.

_Nếu em nhớ không lầm thì oppa thích cùng em uống rượu vang mà… sao bây giờ lại… – Cô hỏi, giọng có vẻ như trách móc.

_Em nhớ không sai nhưng oppa đổi khẩu vị rồi. Giờ thì oppa phát hiện nước bí ngô hợp với mình hơn. Thời gian thay đổi, mọi chuyện cũng thay đổi mà… – Anh trầm ngâm, nhìn cô như hy vọng Seohyun hiểu được nghĩa hàm ẩn. Quả thật Kyu từng thích uống rượu vang, nhưng từ khi Sungmin dọn vào nhà rồi thì anh thường phải đi chợ, sắm sửa thức ăn theo sở thích của cậu nữa. Minnie vốn là 1 tín đồ của bí. Lỡ mua rồi thì mua một két luôn, làm dự trữ và uống ké cũng được. Và cũng nhờ những lần chia sẻ đó… mà anh đâm ra nghiện luôn. Thêm nữa, uống nước trái cây không phải tốt hơn là uống rượu sao? Dễ bệnh này nọ lắm…

_Mà này… nói chuyện nãy giờ oppa vẫn chưa hỏi… hôm nay em đến tìm oppa có việc gì? – Kyu ngừng ngoáy ngoáy ly nước của mình, ngẩng đầu lên hỏi một cách nhẹ nhàng.

_Coi kìa, không lẽ em đến thăm oppa không được sao? Bộ phải có chuyện mới được tìm oppa hả? – Seohyun đá lông nheo, nhí nhảnh trả lời. Như một luồng gió lạnh thổi qua người, Kyu chợt thấy sởn cả gai ốc.

Gì? Gì vậy nè? Sao giống như cô ấy đang tán tỉnh mình vậy?

_Nói vậy chứ…. Thật ra là… em muốn xin lỗi oppa về chuyện lần trước. Em biết em đã quá nóng. Lẽ ra em không nên gọi Sungmin oppa và đứa bé như thế… Kyu àh! Oppa tha lỗi cho em nha… – Cô nói, ra vẻ thành tâm khiến anh đột nhiên thấy tội… 

_Dĩ nhiên là tha, oppa đâu phải hạng thù dai. – Anh nắm lấy tay cô, mỉm cười – Nếu em đã biết mình làm sai thì oppa sẵn sàng bỏ qua mọi chuyện cũ…

_Vậy thì tốt quá! Chúng ta có thể trở lại như xưa!!! Tay trong tay…

_Khoan! Khoan!!! Như xưa là sao? Tay trong tay là sao? – Kyu đột ngột dứt tay ra, hỏi ngược lại. Hành động của anh như gáo nước lạnh, dập tắt đi ngọn lửa tình đang cháy sáng rực trong ánh mắt cô nàng.

_Sao oppa hỏi lạ vậy? Thì nghĩa là chúng ta làm lại từ đầu, yêu nhau như xưa đó mà. – Cô sửng sốt trả lời như thể đó là một chuyện rất tự nhiên, cả thế giới đều biết chỉ có mỗi anh, người yêu của cô là không biết.

_Oppa không nghe lầm chứ? – Kyu thảng thốt lầm rầm mấy chữ… - Làm lại??? Còn Minnie và em bé???

_Vấn đề đó có gì khó giải quyết đâu nhỉ? – Cô thở dài – Từ đầu đến cuối oppa chăm sóc cho Sungmin chỉ vì đứa bé thôi mà. Thì bây giờ oppa chỉ việc bỏ ra một số tiền, mướn người chăm sóc Sungmin, đứa bé được sinh ra trắng trẻo mập mạp vẫn chính thức mang họ Cho. Hằng tháng oppa cung cấp tiền nuôi mẹ con họ… như thế không ổn hơn sao?

_Dĩ nhiên là không! – Kyu gằn giọng, cảm thấy nóng ran cả mặt

_Seohyun!!! Làm sao em có thể thốt ra những lời như thế? – Anh nhìn cô bằng một ánh mắt ghê tởm- Em…em đang kêu oppa ruồng bỏ Minnie, cư xử như một tên đểu cáng. Em nghĩ có tiền là có tất cả à? Có tiền thì cứ vung ra đó, ai nhặt được thì cứ việc vô tư thay oppa làm tròn bổn phận người cha sao? Có tiền thì nghĩa nhân không còn một chút giá trị nào sao? – Anh gặng hỏi mà trông khuôn mặt đằng đằng sát khí như tra hỏi tội phạm khiến Seohyun im bặt, mắt ứa nước…

_Minnie! Minnie!... Lại là Minnie! Sao lúc nào cũng là Minnie? Em đã gạt bỏ lòng tự trọng, coi như không có chuyện gì xảy ra cả, đến tìm và làm lành với oppa. Đã không đồng ý thì thôi, lại còn liên tục vì anh ta mà mắng mỏ em… – Cô nức nở, khóc lóc một cách thảm thương.

Dù rằng không muốn bị mang tiếng bắt nạt phụ nữ, Kyu cũng chẳng thể tìm được động lực nào để nói tiếng an ủi cô. Đã một lần sỉ nhục Sungmin, anh bỏ qua cho cô…

Lần này lại tiếp tục xúi bảo anh bỏ mặc mẹ con Minnie, như giọt nước làm tràn ly… anh càng ngày càng thấy ghê sợ đối với cô gái này. Những lời không tình không lý như vậy mà cô cũng có thể nói ra sao?

_Thôi đi Seohyun! Em có làm gì đi nữa thì chúng ta cũng không trở về được nữa đâu. Cho dù Sungmin không xuất hiện… thì em và oppa cũng là hai thái cực khác nhau…

_Tại sao? – Cô sụt sùi, ngẩng mặt lên hỏi.

_Em và oppa không chung mục đích sống. Minnie cần oppa, hơn ai hết trong lúc này cậu ấy cần anh hơn bao giờ hết, người mang thai luôn trở nên nhạy cảm và… và oppa muốn chăm sóc cậu ấy, làm chỗ dựa cho Minnie. Còn Seohyun em… – Kyu nhắm mắt, thở hắt ra rồi tiếp –… chưa bao giờ em thóat ra khỏi cơn ảo mộng đó. Trong mắt em, oppa luôn là Cho Kyuhyun, người đặc biệt, là người tài năng xuất chúng theo những gì người khác nói… Em yêu oppa vì danh tiếng chứ không phải vì bản thân oppa.

_Không phải, không phải… em yêu oppa thật lòng mà Kyu! – Seohyun như muốn bật khóc 

_Thôi… sao cũng được. Hãy suy nghĩ lại những lời oppa nói!- Kyu nhìn đồng hồ rồi đứng phắt dậy – Xin lỗi, oppa phải đi rồi. Gặp em lúc khác vậy…

_Kyu! Kyu! – Seohyun vừa định chộp lấy tay anh thì Kyu đã vội vàng bước ra cửa… Lại một lần nữa… anh bỏ lại cô với đôi mắt thấm ướt dòng lệ.


CHAPTER 16 

Đường phố Seoul vào những ngày này se se lạnh, thế mà đối với Sungmin thì còn nóng hơn cả lò lửa. Chiếc xe BMW màu xanh dương láng cóng phóng vùn vụt trên những giao lộ, cửa sổ mở bung cả ra khiến mọi người ai nấy đều ngóai đầu quay nhìn mỗi khi chiếc xe vượt qua mặt họ.

Nhìn, nhìn cái quái gì chứ! Chưa thấy người ta bực mình à?


Sungmin bực mình rủa thầm. Đầu óc cậu lúc này chẳng còn tâm trí nào mà để ý đến bao cặp mắt đang chĩa về phía mình cả, những gì cậu còn nhớ là từng lời từng chữ của Wookie về… về…anh.

---flashback---

_Wookie ?

1 giọng nói vang lên, Sungmin thò đầu vào trong phòng làm việc của Kyu và nhìn quanh quất, khiến Wook hoảng hồn đánh rơi cả chồng hồ sơ trên tay xuống đất.


_Oái!


_Chào Wookie!– Sungmin chớp mắt tỏ ý hối hận vì vô tình hù cho anh bạn đồng khóa một phen hết hồn rồi bước vào trong, vẫn đảo mắt nhìn quanh.


_Sung…Sungmin!!! – Wook lật đật thu dọn đống hồ sơ rải rác dưới đất mà lắp bắp gọi tên cậu. Chẳng hiểu vì sao cậu lại đột ngột xuất hiện trong văn phòng Kyu thế này. Mà nhìn cái điệu bộ ngó nghiêng ngó ngửa, dáo dác thế kia là chắc chắn đang kiếm … chồng chứ còn gì nữa

_Kyu vừa ra ngoài rồi. – Wook buột miệng lên tiếng.


_Ủa vậy hả? – Sungmin đỏ cả mặt, chẳng hiểu sao ngay cả chàng khờ Wook cũng biết cậu đang tìm Kyu. Không lẽ cái mặt tìm chỗ…ờ… appa-của-đứa-nhỏ lộ liễu đến thế sao? 

_Cậu biết anh ấy đi đâu không? Chẳng là Kyu có hẹn cùng mình tham dự khóa học dành cho cha mẹ, bây giờ hơi trễ rồi mà không thấy bóng dáng đâu cả. Vì thế mình mới đến đây ….


_Ừm…xin lỗi Sungmin, mình không… không nói được. – Wook ngập ngừng, anh muốn bảo vệ cho sếp cũng như người bạn thân của mình thóat khỏi đại chiến hỏa tinh và địa cầu

_…mình, mình nghĩ tốt hơn hết là cậu không nên biết Kyu đã ra ngoài với Seohyun… Óai… – Wook bịt miệng mình, không ngờ lại nói hớ rồi… uổng công che giấu nãy giờ. Gì chứ mấy việc này… Đậu che giấu dở ẹc.


_Cái gì? – Min trợn mắt nhìn, mặt trở nên tái nhợt – Cậu…cậu nói gì?... Kyu và Seohyun…

_Không phải, không phải vậy đâu. Kyu không biết gì trong chuyện này, thậm chí ngay cả nụ hôn đó… oái… – Lần thứ hai trong vòng chưa đầy năm phút, Wookie đã để lộ hai bí mật kinh thiên động địa, vội vàng trấn tĩnh, vừa định mở miệng ra thì phát hiện Sungmin đã biến mất không còn dấu vết – Chết!!! Xin lỗi Kyu… mình không cố tình…

--- End flashback ---

Tòan bộ câu chuyện là như thế, hẹn hò với Seohyun đã là quá đáng lắm rồi, lại còn hôn nhau ngay giữa công ty… Thật chẳng ra thể thống gì!!! Bộ Kyu coi cậu tàng hình rồi à? Dù gì thì cậu cũng là umma-của-con-anh mà, muốn cặp cậu gì thì cũng phải hỏi qua cậu một tiếng chớ. Thiệt… nóng cả mình!!!


Khi nghe được tin thì cậu thấy lửa giận hừng hực, chẳng thèm chờ Kyu về nhà nữa mà vội lấy xe đi luôn. 

Đáng ghét! Kyuhyun đáng ghét!!! Vậy mà lần trước còn dám tuyên bố thẳng thừng không nhìn mặt Seohyun nữa… Quay lưng lại thì đã cặp kè như xưa…


Tin Tin Tin!!!


Chiếc xe đằng sau rít kèn inh ỏi, thức tỉnh Sungmin ra khỏi chuỗi suy nghĩ của mình. Cậu quát…


_Nghe rồi!!! Làm cái gì mà dữ vậy!!! Từ từ thì người ta chạy!!! Bộ ỉ có kèn xe là quý lắm hả? Bọn đàn ông… chỉ giỏi biết bắt cá 2 tay thôi!


Thật tình, sao mà nóng nực quá. Có mở hết cửa xe ra cũng không mát, đi đường lại còn gặp mấy tên gì đâu không, ngày hôm nay thật chẳng có gì hay ho.


Cứ thế, Min như lạc đi trong dòng suy nghĩ của mình mà từ lúc nào, cậu đã đến lớp không hay. Ngồi ẩn mình trong một góc phòng mà đầu óc cậu cứ tưởng tượng ra những cảnh âu yếm của Kyu và Seohyun… Nghĩ tới đó là thấy sôi gan, mặc dù cậu cũng không hiểu vì sao nữa. Trước đây khi Kyu và Seohyun cặp kè, cậu hoàn toàn không có cảm giác gì mà, sao giờ đây khi hay tin họ qua lại với nhau… cậu lại như ngàn kim đâm xé…

Bất giác một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống…

Sungmin giật mình, phát hiện thì ra chính mình đang khóc

Sao lại thế? Sao lại khóc chứ? Mày không được khóc Sungmin. Người ta có là gì của mày đâu? Bạn… là bạn bình thường thôi, mày rõ chưa? Người ta chăm sóc mày là vì… là vì đứa bé, chứ có phải thật lòng yêu mày đâu. Mọi chuyện sẽ kết thúc khi đứa bé được sinh ra. Rõ chưa Sungmin? Rõ chưa?

Nếu Kyu muốn cặp lại với Seohyun thì … thì… cứ để anh ấy cặp, mày là ai mà ngăn cản chớ?

Không khóc! Không được khóc nữa!!!

_Sungmin! Lee Sungmin có đây không? – Cô Tae Hee gọi tên điểm danh. Bất giác nghe đến tên mình, Sungmin ngẩng mặt lên, quệt nhanh mấy dòng nước mắt rồi trả lời một cách yếu ớt.

_Dạ…dạ có…

_À, cậu đây rồi. Còn Cho Kyuhyun? – Tae Hee hỏi tiếp, có vẻ rất muốn hoàn thành nốt cái nghĩa vụ điểm danh này.

_Anh…anh ấy không tới đâ…


_Xin lỗi, em tới trễ! – Một giọng nói ấm áp cắt ngang lời của Sungmin. Mọi ánh mắt trong lớp học bất chợt dồn về phía cửa ra vào, nơi một chàng trai cao ráo, tóc đen gọn gàng ánh mắt sáng ấm áp trông rất quen… đang hối hả chạy vào lớp và ngồi phịch xuống cạnh Sungmin.


_À, cậu Cho đây hả? – Cô Tae Hee hỏi, nhận được một cái gật đầu nhanh chóng và một nụ cười xuề xòa của Kyu

_Ừm… Lần sau đến đúng giờ nhé –Ngay lập tức, cô đánh dấu vào bảng danh sách rồi tiếp tục gọi tên các cặp khác. 

Trong lúc đó, Sungmin vẫn không ngừng há hốc mồm, mắt đứng tròng, không thôi nhìn về Kyu Hyun.

_Anh…anh…


_Anh biết, xin lỗi, anh đến trễ!!! – Kyu cười xòa, gãi đầu đánh lạc hướng.

Trông anh tự nhiên như thể không có chuyện gì xảy ra vậy. Làm thế nào Kyu có thể vừa cặp kè Seohyun, vừa cùng cậu đến đây học cách làm cha mẹ tương lai. Là anh đóng kịch giỏi hay… là thật sự anh không hiểu hành động đó làm cậu đau lòng đến cỡ nào.

_Thôi đi Kyu…

_Sụyt!!! – Cô Tae Hee ra dấu, kêu gọi mọi người im lặng để bắt đầu giờ học.

_Có gì chút nữa nói… – Kyu nhe răng cười ngây thơ – Cô la kìa!!!

Sungmin uất ức ngậm miệng lại mà cố chờ cho qua đi mấy tiếng dài đăng đẵng này. Buổi học cũng không có gì thú vị cho lắm, chắc là vì bữa đầu tiên nên mọi người chỉ làm quen với nhau và được giới thiệu vài kiến thức sơ đẳng về các bậc cha mẹ.

Lẽ ra cậu đã chẳng thèm nói chuyện với Kyu cơ… nhưng có một sự kiện nho nhỏ xảy ra làm Sungmin quên béng đi mất mình đang giận Kyu. Chẳng là Kyu đã trả lời “sẽ sớm thôi” khi cặp vợ chồng kế bên hỏi chừng nào anh định làm đám cưới. Nghe đến mà cậu thẹn đỏ cả mặt, vì Kyu vừa nói vừa nhìn cậu chăm chăm. Không biết có phải là do anh chỉ trả lời qua loa thôi, hay thật sự Kyu nghĩ như vậy. Sao cũng được, đột nhiên cậu thấy khí trời trở nên mát mẻ lại, bài giảng của cô Tae Hee nghe cũng hay và thuyết phục hơn (mặc dù Sungmin chẳng để lọt vô tai một chữ nào, vì cậu mải mê tửơng tượng đến cái viễn cảnh mặc một bộ áo cưới trắng muốt bên cạnh … một chàng trai dễ thương, đẹp trai và phong độ ^_^).

Cứ thế, buổi học kết thúc lúc nào mà cậu không hay biết. Sungmin gần như quên luôn cả chuyện ban sáng. Trên đường về nhà, cả hai cư xử với nhau rất tự nhiên và vui vẻ như thể sáng nay không hề xảy ra chuyện Seohyun đến “chào hỏi” Kyu.
Sau khi kết thúc bữa tối, Min và Kyu lại trở về bên cái ghế salông êm ấm để chọn phim xem. Đã bốn tuần nay, cậu và anh đã hình thành một thói quen dễ thương là cùng nhau xem phim vào tối thứ sáu. Đó là buổi tối của gia đình, cả hai nhất trí sẽ dành thời gian cho nhau để xem một bộ phim nhẹ nhàng, giáo dục con ngay từ khi còn trong bụng.

_Rồi, anh chuẩn bị xong rồi! – Kyu đi từ trong bếp ra, tay bưng khệ nệ mấy hộp yaourt cho Sungmin gặm nhấm và vài lon bia cho mình - Hôm nay mình coi phim gì?

_Cô bé lọ lem! – Min lơ đãng trả lời, cho đĩa vào máy.

_Cá..cái gì?– Anh thừ người ra, trông rất ngớ ngẩn – Cô bé lọ lem???

_Phải! Umma vừa trả đĩa cho em nè! Sẵn tiện mình coi luôn! – Cậu trở về ghế, ngồi xuống cạnh Kyu rồi với tay lấy cái điều khiển mà bấm nút ‘play’. Dĩ nhiên đến lúc đó thì anh biết mình đã thua rồi. Chỉ có những người không có não mới đi tranh cãi với Min về ba cái chuyện này… cậu mà quyết định rồi thì ai mà cản nổi.

_Đàn ông nhà họ Lee thật hết hiểu nổi… hai mẹ con nhí nhảnh y chang nhau! – Anh lầm bầm, ngán ngẩm tựa đầu vào cái gối hình trái bí của mình.

_Cằn nhằn cái gì đó? Hay là anh muốn xem “sự im lặng của bầy cừu” hả? – Sungmin nhếch mép cười, trêu Kyu.

_Ha ha… ý kiến hay đấy!- Anh cười, mắt lờ đờ - Nhưng thôi, cám ơn … thà “cô bé lọ lem” còn hơn là xem phim kinh dị, anh không muốn con còn nhỏ mà bị bạo lực ảnh hưởng.

_Ha ha!!! Ngoan! – Sungmin lấy tay vùi vùi vào mái tóc của Kyu. Trông mặt anh đáng yêu đến chết được… phải chi lúc nào cũng được như thế này thì hay biết mấy… chỉ có anh và cậu…

Á… nhắc tới mới nhớ… Kyu và Seohyun… Phải làm cho ra lẽ mới được.

_Kyu à!!! Sáng nay đi làm vui không? – Sungmin bâng quơ hỏi.

_Ờ…thì cũng vậy thôi! – Anh lơ đãng mỉm cười, trả lời, mắt mãi dán vào màn hình.

_Bình thường thế sao? Em tưởng anh thấy vui hơn khi có Seohyun bên cạnh chứ? – Cậu nói, giọng bình tĩnh cứ như thể đó là một chuyện hiển nhiên ấy. Vừa nghe nhắc tới hai chữ Seohyun… Kyu ngay lập tức bị sặc…bia. Phải mất cả hai phút để anh trấn tĩnh, vuốt ngực và giữ cho mình khỏi ho nữa…

_Min…Minnie… ai … ai nói cho em biết vậy?

_Ai cũng được, đâu quan trọng. Điều đáng vui là… anh đã lại có người đẹp trong tay, hôn nhau thắm thiết trong công ty kìa, phải không? – Cậu bóng gió khiến Kyu mặt xanh rờn. Bao nhiêu chữ nghĩa trong đầu tự nhiên vụt bay đi mất, anh chỉ còn biết ấp úng mãi mỗi một câu.

_Ngay cả chuyện này…cũng biết… nữa sao? – Anh nuốt nước bọt, quan sát vẻ mặt Sungmin. Nghe những lời nói ngọt ngào đó… mà sao anh cứ như có cảm giác đằng sau là hỏa diệm sơn đang hừng hực cháy

_Không phải, chuyện không phải như em nghĩ đâu Minnie. Em nghe anh giải thích…– Kyu nắm tay cậu, thành khẩn.

_Không sao đâu Kyu! Anh không cần phải giải thích… Em đâu phải là gì củ…

_Sự thật là Seohyun tự tới tìm anh và sau đó tự nhào tới hôn anh tới tấp. Anh hòan tòan không biết gì mà… – Kyu cắt lời vội vàng khiến Min há hốc mồm…

Ủa? Tự tìm tới? Tự nhào tới? Vậy ra không phải là cả hai đồng thuận sao?

Đột nhiên cảm thấy có sinh khí trở lại, Sungmin im lặng, lắng nghe tiếp lời giải thích của anh.

_Vì Seohyun làm quá đáng như vậy nên anh mới phải dẫn cô ấy ra ngoài. Nếu còn ở đó nữa thì ngày mai thể nào cũng đăng báo. – Sungmin không trả lời, chỉ gật gật cái đầu như muốn nói “đúng đúng” 

_Tụi anh cũng không có nói gì đặc biệt, lúc đầu chỉ hỏi thăm sức khỏe của nhau, nhà Donghae vẫn khỏe… và chẳng biết vì sao mà Seohyun cứ luôn miệng kể cho anh nghe chuyện cô ấy cặp kè với ai… Anh đâu cần biết, mà anh cũng đâu biết mấy người đó.

_Seohyun muốn làm anh ghen đấy! – Min đáp, tự thưởng cho mình một muỗng yaourt lớn – cô ấy muốn chứng tỏ không có anh thì cô ấy cũng vẫn có thể trở thành người thượng lưu… và cũng để thử phản ứng của anh. – Tuy rằng không phải là chuyên gia tình cảm, nhưng mấy chuyện như thế này thì Sungmin dư sức hiểu.

_Vậy sao…? Ngộ thật… anh không có cảm giác gì cả, chỉ thấy chán thôi… – Kyu chậc lưỡi, ra chiều suy tư trong khi Min thầm mỉm cười đắc chí.

_Rồi sao nữa?

_À… rồi thì đột nhiên Seohyun đề nghị quay trở lại với anh, bảo anh mướn đại một ai đó chăm sóc em đi cho rồi? – Kyu trề môi trả lời.

_Cô ấy nói thế thật à? – Min ngồi bật dậy, nhìn Kyu như không thể tin được.

_Ừ!!! Nhưng em đừng lo, anh đã thẳng thắn từ chối, và giải thích rõ là anh và Seohyun không thể quay lại được. Người bây giờ anh lo lắng nhất… anh… anh lo nhất là… Minnie. Em… – Kyu ngập ngừng, mỉm cười có vẻ hơi ngượng.

_Ôi Kyu, anh nghĩ vậy thật hả? – Cậu cười tủm tỉm, nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.

_Dĩ nhiên rồi! – Anh đáp, gãi gãi đầu rồi như sực nhớ ra cái gì đó, Kyu lên tiếng –À… mà sao em hỏi nhiều quá vậy?... Hay là… em ghen? – Anh búng tay, cười nham hiểm…

_Hả!!! Em? Ghen á??? – Sungmin cười giả lả, đánh trống lảng rồi quay mặt đi chỗ khác, tránh ánh mắt dò hỏi của Kyu cũng như đôi gò má đang ửng hồng lên như xôi gấc của cậu – Làm… làm gì có…

_Vậy sao em tránh mặt anh? Quay qua đây đi…

_Không! Có gì đâu mà coi… Coi phim hay hơn, kìa… lọ lem hôn hoàng tử kìa…

_Không hay, muốn coi mặt em hơn. Coi kìa… quay qua đây, em đẹp mà…

_Không, không, không…

_Minnie… ngoan đi…

_Thôi mà… á….


CHAP 17

_Kyu…làm như vậy không hay đâu…– Sungmin thì thầm vào tai anh như thể sợ hàng xóm sẽ nghe thấy, tuy nhiên cậu vẫn không giấu được sự phấn khích trong giọng nói của mình. 

_Sao lại không? Vui mà… – Kyu đáp, cười nham nhở. 

_Nhưng…bác sĩ nói người có thai thì không nê…

_Ôi, có sao đâu chứ. Như thế này mới ra mồ hôi được, mà ra mồ hôi thì càng khỏe chớ sao. – Kyu cắt ngang lời cậu rồi lôi Minnie vào cuộc và dường như cậu nàng không giấu nổi một nụ cười khóai chí.
……..
..
_Nhanh… nhanh hơn nữa…Kyu, ôi… nhanh hơn nữa…

_Anh đang cố…Minnie… nhưng năng lực của anh cũng có giới hạn mà…á á á á…………..

_Ôi….ôi….á á á á………………………….. – Sungmin rít lên, thở hắt ra, mồ hôi nhễ nhại... Cậu quay sang nhìn Kyu, người cũng đang ướt sũng cả trán…

Bằng một ánh mắt hờn dỗi, cậu nguýt…

_Chán quá, biết anh chơi game dở như vậy thì em đã không thèm phí thời gian ngồi làm quân sư rồi. Ai đời con trùm to chình ình như thế đang đứng trước mặt, không biết chạy lại còn cố đứng đó diệt nó. Đấy, thấy chưa, nó cạp một cái, đi tong rồi… Bác sĩ đã dặn không nên làm những gì quá kích động mà… coi anh chơi game… càng tức thêm – Minnie vịn thành ghế đứng lên, lắc đầu nguầy nguậy chán ngán. 

_Hừm… em giỏi như thế sao không thử chơi đi, sao bắt anh cầm máy? – Kyu chống cằm, lầm bầm phản đối.

_Vì…vì… – Sungmin ấp úng, không lẽ lại nói là cậu sợ chơi cái game này sao? 
Chứ sao nữa! mấy cái con zombie này tòan mất miếng này, mất miếng kia trên người, máu me tùm lum. Không sợ mới lạ… Với lại… với lại… không hẳn là mình sợ…. là… tại mình không muốn con bị bạo lực ảnh hưởng thôi chớ bộ. Cái anh Kyu này, ngày thường coi phim tình cảm thì nhảy tưng tưng lên khi hai nhân vật chính mùi mẫn. Vậy mà đến lúc chơi games, thì tòan chọn game kinh dị mà chơi. Bảo vệ con cái nỗi gì.
_Trò này cũng được đấy chứ, nhân viên công ty anh làm đấy. chưa tung ra thị trường đâu nha….
_Ai?
_Người mới, David, có vẻ rất khá đấy. – Kyu cười khì khì, tay bấm bấm cái romote cho trở lại màn vừa rồi.
Sungmin nghe cái tên này có vẻ quen quen, hình như Kyu từng nói tới cái tên này thì phải, nhưng cố đến mấy cậu cũng ko nhớ ra là đã nghe cái tên này ở đâu và như thế nào.

_Thôi, không nói với anh nữa! Em đi ngủ đây! – Đã ko nhớ thì cũng chẳng ép buộc bộ não phải hoạt động nhiều quá, Cậu quay lưng, bước lên lầu trong khi Kyuhyun ngớ người ra.

_Ủa? Nói vậy là đi thiệt hả? – Anh gãi gãi đầu nhìn cậu bước đi rồi tự lẩm bẩm – Đi sớm vậy… thiệt tình… Mà…hình như mình quên hôn, chúc Minnie ngủ ngon rồi… thôi kệ…

Vùùùù

Một tiếng động lạ xẹt ngang tai, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì anh đã thấy Sungmin từ đâu đang đứng trước mặt mình, cười tươi rói.

_Anh gọi em?

_Óai!!! – Kyu nhảy cẫng lên – Em ở đâu ra vậy? Mới thấy ở trên kia mà… sao bây giờ…???

_Kệ, chi tiết nhỏ nhặt, anh để ý làm gì! – Min phủi tay cười giả lả - Nhưng…hình như anh gọi em?

_Ờ thì… – Kyu vỗ trán như sực nhớ ra – ừm phải, anh định làm một việc đó mà. Lại đây!!! – Anh ngoắc cậu lại, dang rộng hai tay cho Sungmin sà vào lòng
_Chúc ngủ ngon, em yêu! – Kyu thì thầm rồi hôn nhẹ vào tóc Minnie.

_Anh cũng vậy! – Sungmin nhón chân, khẽ hôn vào má anh. Cậu nháy mắt rồi dứt ra, trở về phòng ngủ và không quên nhắn lại một câu – Có thức chơi game thì cũng đừng thức khuya quá. Nhớ đi ngủ sớm nha!!!

_Yên tâm, không có em thì anh làm sao hạ trùm được? Kyu này có thể làm được gì mà không có Minnie bên cạnh chứ! Em lên lầu trước đi, anh kiểm tra cửa nẻo xong rồi lên sau. – Anh xoa đầu Sungmin mà bảo rồi tiễn chân cậu lên phòng ngủ.
----------------
_Kyu…Kyu ah… – Sungmin thì thầm, lay nhẹ vai anh chàng tóc đen người đang quấn mình ngủ khò trong tấm chăn ấm áp –Kyu…dậy đi…

_Hở? Hở? – Anh lờ đờ mở mắt, ngó ngửa ngó nghiêng như đang tìm kiếm mà cũng không biết kiếm cái gì nữa.

_Gì? Gì đó Minnie? Có chuyện gì hả? Ai tấn công? Đột nhập?

_Không phải. – Cậu lắc đầu, lí nhí.

_Vậy em đói bụng hả? Con đạp em? Nó đòi ăn? Anh nấu thức ăn nha…- Kyu ngồi bật dậy, tung chăn định đi thì bị Min nắm tay kéo lại.

_Cũng không phải… – Cậu ngó qua một bên, tránh ánh mắt anh.

_Hả??? – Kyu trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh hòang –Vậy chết rồi… Minnie, sao không nói sớm? em đau bụng phải không? Em sắp đẻ à (AN: =.= tôi k có j để nói với anh nữa Cho Kyuhyun ạ) Chết, chết, lẹ, lẹ… mặc đồ vô, anh đưa em đến bệnh viện!!!
Anh nhổm dậy một lần nữa để rồi bị Minnie giật ống tay áo, kéo xuống
_Hở??? … Không phải luôn à…?

_Không. – Cậu nói mà cứ như tự thì thầm với chính bản thân mình, khó khăn lắm Kyu mới đóan ra được cậu trả lời ‘không’.

_Vậy chứ là chuyện gì? – Kyu cười, thở phào nhẹ nhõm khi biết không phải Minnie và em bé gặp chuyện. Với tay, anh vặn nút cho đèn ngủ sáng lên. Nhờ đó mà Kyu mới thấy cậu đang cúi gằm mặt xuống, dáng vẻ như sắp thú tội gì đó, không lẽ có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?

_Em…sự thật là…em…em để ý mấy hôm nay… khi ngủ… hình như anh lạnh lắm thì phải… Vì em nghe anh rên hừ hừ, cuộn mình kín mít trong cái chăn…. – Cậu lí nhí, đôi lông mày nhíu lại như có điều khó nói.

_Ủa có sao? Anh đâu có biết… – Kyu cười hì hì, gãi đầu gãi tai. Thật tình là anh cũng chẳng biết mình có lạnh hay không nữa, nhưng nếu Minnie đã nói như thế thì chắc có. Nghĩ lại thấy dạo này môi anh khô và nứt nhiều hơn… chắc thời tiết lập đông nên mới thế.

_Trời mùa đông rồi, nằm dưới đất mãi như thế thì…dễ bị ho lắm, mà nếu không cẩn thận để lây qua phổi thì chết mất… thôi thì…thôi thì… – Sungmin ấp úng, vẻ như nửa muốn nói, nửa muốn không.

_Thôi thì sao? – Kyu cười, động viên hỏi.

_Thô…thôi thì…– Cậu ngập ngừng rồi nhắm mắt, hít sâu vào rồi nói một hơi
_anhlêngiườngnằmngủđi

_Xin…xin lỗi Minnie. Em vừa nói gì? Anh nghe không kịp. – Anh ngớ cái mặt ra, trông ngố hết sức, nhưng nếu so với bản mặt đỏ như xôi gấc của Min thì … xem ra vẫn còn khá hơn nhiều

_Em, em nói là… anh lên…lên giường nằm cho đỡ lạnh. – Cậu cắn môi thốt ra mấy chữ mà cứ như phải mất cả ngàn năm mới nói được

_Thật? – Kyu hỏi, mắt chớp chớp, sáng rực như đèn pha –Anh không nghe lầm chứ? – Cậu chỉ lắc đầu, mỉm cười rồi vọt thẳng lên giường, đắp chăn kín mít để che đi vẻ mặt xấu hổ. Không cần đợi mời lần thứ hai, Kyu phóng lên giường nhưng cũng không quên giữ kẽ… 
_Ờ…mà này… em nằm đầu này, anh nằm đầu kia nha… Như thế…như thế…

_Không cần đâu! – Cậu bật tung chăn, nhìn anh mắt hấp háy –giường…giường đủ rộng mà, nằm một chiều cũng được…Ơ…vậy đi nha, anh ngủ ngon.
Nói xong, cậu lại kéo cái chăn, trùm qua đầu, bỏ lại mỗi Kyu… ngồi ngớ ra suốt năm giây mới hiểu được Sungmin nói gì. Mỉm cười, anh ngã lưng xuống cạnh cậu… tự nhủ với lòng đúng là phước đức ba đời mới lại được nằm chung giường với Minnie của anh (mặc dù…cái giường này vốn là của Kyu). Sao cũng được, nếu cậu đã mở lời thì chắc chắn từ nay thóat kiếp nằm sàn rồi. Giường êm ái, gối ôm bí ngô êm ái…và Minnie bé bỏng ấm áp đang kề bên.

Cho Kyuhyun!! Không được nghĩ bậy! Đó là bạn mày mà, và không ai nghĩ về bạn thân như thế cả. Cậu ấy chỉ ở đây tạm thôi. Sau khi đứa bé sinh ra thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Nếu không muốn đau lòng thì đừng nghĩ như thế nữa.

Anh thở dài, biết rằng ý nghĩ vừa rồi chỉ là viễn vông, biết rằng lý trí đã đúng. Kyu trân trọng cậu, và không muốn hủy tình bạn của hai người chỉ vì anh không thể kiềm chế được bản thân mình.

Ngán ngẩm, Kyu nhắm mắt, quay trở lại giấc ngủ… lòng tự nhủ tuy nằm chung giường, cùng chiều nhưng anh sẽ không đụng gì tới cậu… nhất định là như thế, nhất định sẽ làm được. Một cái giường rộng cho ba người nằm như thế này… thì dễ gì mà cả hai dí sát vào nhau được…


….

…..

_Ứ…Kyu ah, thả tay ra… trời sáng rồi này…– Minnie dụi dụi mắt, cố đẩy một cánh tay rắn chắc đang đặt ngang eo cậu, nhích nhẹ người ra khỏi bờ vai rộng và ấm áp mà cậu đã tựa vào suốt cả đêm qua.

Chẳng trách sao… tối qua ngủ ngon lạ kỳ…

No comments:

Post a Comment