Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

21 October 2012

(KyuMin) - Không thể không yêu nhau(T5) - M - Longfic



CHAPTER 11

_Thật quá đáng lắm mà! – Seohyun hét lên, vò nát rồi quăng mạnh tờ Nhật báo xuống đất

_Không thể tin được, không thể tin được!!! – Cô gầm lên, mặt đỏ gay, hai mắt long lên sòng sọc khi nhớ đến bài báo sáng nay.


CHO KYUHYUN DANG RỘNG VÒNG TAY CHÀO ĐÓN NGƯỜI YÊU MỚI LEE SUNGMIN.
Thưa quý vị độc giả thân mến, sau cả đêm thức canh mệt mỏi, phóng viên Rita của chúng tôi đã chộp được những hình ảnh sinh họat quý giá của Kyuhyun và Sungmin, người bạn và cũng là ngừơi yêu hiện giờ của anh. Vâng, theo nguồn tin mới nhất, Kyuhyun đã chính thức đón Sungmin vào cùng chung sống với anh tại tư gia rộng 10000 m2 ở khu biệt thự hạng nhất Seoul vào ngày hôm trước. Sáng hôm qua, hai người đã bị bắt gặp ôm nhau say đắm khi chàng chỉ mặc độc mỗi một cái khăn tắm. Có vẻ như chuyện này càng giúp khẳng định thêm mối quan hệ thầm kín của họ trong thời gian Kyuhyun đang cặp kè cùng Seohyun. Nhưng có vẻ như cô Seohuyn đã chẳng thể giữ nổi chân chàng lãng tử, cuối cùng anh đã rời bỏ cô mà trở về bên người bạn 20 năm sinh tử có nhau Lee Sungmin.

Kyuhyun tỏ ra rất bảo vệ đối với Sungmin, anh đã nổi nóng khi bị cánh phóng viên bao vây và chụp hình tứ phía. Cuối cùng, Kyuhyun đã huy động 1 lực lượng an ninh hùng hậu của công ty anh đến để giải tán các phóng viên khỏi tư gia. Được biết sau đó, anh này đã thiết lập 1 hệ thống an ninh chống xâm nhập khắp nhà. Kể từ bây giờ việc đưa tin sẽ trở nên khó khăn hơn nhưng chúng tôi sẽ ngày đêm túc trực, nhằm đưa đến cho quý vị những thông tin nóng hổi nhất về cặp đôi trời sinh này. 
Rita


_Láo! Láo! – Seohyun hét lên, vơ lấy mấy cuốn sách gần đó mà quăng mạnh vào tấm gương trước mặt, khiến nó vỡ tan tành.

_Tất cả chỉ là bịa đặt, Kyuhyun làm sao mà yêu tên Sungmin chết tiệt kia chứ? Nhất định là một trò lừa bịp, nhất định là thế…

Hừm, thế còn tấm hình kia thì sao hả? Bằng chứng rõ ràng anh ta đang sống yên vui bên cạnh Sungmin.

Một tiếng nói khác vang lên trong đầu Seohyun, giọng nói nghe không quen cũng không quá lạ, có pha lẫn chút gì đó lạnh lùng và tuyệt tình…

_Bọn chúng tự tạo ra! Hòan tòan không có chuyện Kyuhyun quên tôi nhanh chóng như thế. Có lẽ…có lẽ… anh ấy vờ loan truyền tin tức như thế để làm tôi ghen mà thôi… - Ánh mắt cô đờ đẫn, đôi môi mấp máy những lời như tự gạt lấy chính mình.

Thôi đi, giờ này mà còn ngu ngơ đến thế sao? Sóng đã xô sập ngã lâu đài mộng ước của cô rồi. Hãy thôi ngay đi!

_Không! Tôi không tin, tôi không tin! Im đi, im hết đi! – Seohyun ôm chặt tai, lắc đầu liên hồi

_Kyu không bỏ tôi. Không tin – Nước mắt cô tuôn rơi như mưa, nghẹn ngào Seohyun thốt lên từng tiếng –…Không! Không phải mà…

Không tin thì cứ đi mà gặp Kyu rồi cô sẽ thấy anh ta đang vui sướng như thế nào!

_Đúng! Đúng rồi! Tôi muốn phải tận mắt thấy, phải chính tai nghe anh ấy nói thì tôi mới tin! – Cô thốt lên, ánh mắt rực lửa đầy căm hờn.

~*~*~*~*~

_ Sungmin! Em lạnh không? Khóac thêm cái áo vào đi! – Kyu cần hỏi, rồi nhanh tay đặt lên vai cậu chiếc áo anh đang mang. 

_Nhưng…

_Đừng lo, anh không sao đâu! Quan trọng là em và con không bị lạnh thôi! – Kyu cười, cắt lời Sungmin. Dường như anh đọc được tâm ý cậu nên đã vội trấn an để cậu khỏi lo.

Cả hai vừa cùng đi dạo một vòng ở công viên gần nhà trở về. Trời lập đông se se lạnh, anh cất bước đi bên cạnh cậu mà lòng cảm thấy lâng lâng. Cái cảm giác ấm áp được cầm tay, nâng đỡ cậu qua mỗi bước đi thật dễ chịu. Thật thú vị khi biết rằng mình còn có trách nhiệm với gia đình. 

Ôi gia đình!

Hai tiếng thân thương mà Kyu luôn thèm khát suốt hai mươi mấy năm qua để rồi giờ đây, cuối cùng anh cũng đã tận hưởng được, biết được thế nào là có một nơi anh thuộc về. Nơi anh sẽ tìm đến sự yên bình cùng những tiếng cười vui vẻ, lãng quên đi mọi nhọc nhằn lo toan mà vui thú cùng vợ con…

Vợ con?

Con thì phải, còn vợ thì…không dám chắc! Mặc dù Kyu cảm thấy cái ý nghĩ có được Sungmin làm vợ mình là rất thú vị, anh không dám cho phép bản thân mình mơ tới ngày ấy. Hơn ai hết, Kyu hiểu Sungmin chỉ xem anh như là một người bạn tốt, và…anh cũng vậy. Sự ràng buộc hiện tại chỉ là tạm thời, nếu mai đây khi đứa bé ra đời và Sungmin đã bớt đi gánh nặng này, chẳng biết đâu cậu sẽ tìm niềm vui bên vòng tay người khác.

Thôi kệ! Ra sao thì ra. Kyuhyun ơi, mày còn tới những nửa năm lận mà. Tận hưởng được giây phút gia đình ngày nào hay ngày ấy.

Kyu tự nhủ, thầm mỉm cười với chính bản thân mình.

Một làn gió buốt thổi qua, tốc bay lên mái tóc của Sungmin. Mùi hương trên tóc cậu sao dịu ngọt quá, không quá thơm phức nhưng cũng đủ để khiến người ta không quên. Nhẹ nhàng, anh giúp cậu sửa lại tóc, vén nó vào một bên tai. Sungmin chỉ đứng im, nhìn anh… mỉm cười dịu dàng, hai má hơi ửng hồng trông rất xinh xắn. Là hơi lạnh hay do cậu đang thẹn thùng. Chẳng biết vì sao nụ cười của cậu lại khiến lòng anh xao xuyến đến lạ lùng…

_Kyuhyun!!!!

Giọng ai gọi anh nghe rất đanh đá và chói tai. Giật mình, Kyuhyun xoay người, nhìn lại và phát hiện … Seohyun đang đứng chờ trước cửa nhà anh.

_Seo…Seohyun?

Sungmin thốt lên thảng thốt, giọng cậu nghe như run run, và để trấn an… Kyu xiết nhẹ bàn tay Sungmin, hy vọng cậu hiểu rằng dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa thì anh vẫn luôn bên cạnh cậu.

_Thì ra… thì ra những gì họ nói là thật… Hai người đã quan hệ lén lút trong suốt thời gian anh cặp kè cùng tôi… – Seohyun thét lên, buộc tội, mắt đỏ hoe thấm ướt.

_Không phải… Seohyun, em nghe oppa giải thíc…

_Giải thích? Giải thích cái quái gì chứ? –Seohyun quát, cắt ngang lời Sungmin – Giải thích cho tôi biết làm cách nào mà hai người đã qua mặt tôi trong suốt ngần ấy năm à? – Cô cao giọng, ánh mắt thách thức nhìn xóay vào tay Kyu, bàn tay vốn đang nắm chặt lấy Sungmin.

_Anh không gạt em… – Kyu lên tiếng

_Anh và Minnie chưa bao giờ vượt quá giới hạn tình bạn cả, chỉ duy nhất…duy nhất đêm đó… – Anh ngập ngừng, không muốn tiết lộ quá nhiều chi tiết về cái đêm mà … mọi chuyện bắt đầu –… anh biết tụi anh đã sai nên cả hai chẳng hề gặp nhau mãi cho đến sau khi chúng ta chia tay. Nếu…chuyện này làm em đau khổ thì anh xin lỗi… – Kyu dịu giọng, tỏ thành ý.

_Xin lỗi… ha ha ha… – Seohyun chợt cười lớn, giọng cười nghe rất cay đắng và chua chat –… anh mà cũng quan tâm đến cảm xúc của em sao? Nếu có…thì anh đã chẳng phản bội em…

_Anh không phản bội em, chỉ vì đêm đó anh quá say… nên không làm chủ được bản thân mình… – Kyu đáp, nhỏ giọng dần như một cậu bé đang nhận lỗi trước mẹ mình –…anh luôn quan tâm đến em…
_Được! Nếu anh nói thế thì… hãy đi với em! – Cô chìa tay ra như chờ lấy Kyu đón bắt và trở về bên mình.

Sungmin ngẩng lên nhìn Kyu với một ánh mắt thóang chút buồn, giọng cậu như lạc hẳn đi, run run…

_Kyu ah, vẫn còn thời gian để quay lại… như em vẫn nói… anh không cần phải chịu trách nhiệ…

Minnie chưa nói hết thì đã có một ngón tay đặt nhẹ vào môi cậu chận lại.

_Sụyt… không được nói như vậy nữa! Em và con là gia đình của anh, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì Kyuhyun này cũng không bao giờ từ bỏ gia đình của mình. – Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, khẳng định, và nhẹ nhàng quệt đi một giọt nước mắt ứa ra nơi khóe mắt Sungmin.

Nói rồi, Kyu quay sang Seohyun, người đang trợn trừng mắt nhìn anh như không tin được những gì vừa nghe 

_Seohyun! Anh xin lỗi… nhưng chuyện của chúng ta đã chấm dứt rồi…

_Không phải… – Seohyun mấp máy môi – Không phải, mọi chuyện chưa chấm dứt… – Cô liên tục lắc đầu, hét lớn –Không thể nào!!!!!!

Nước mắt không tuôn trào nữa mà thay vào đó là một ánh mắt rực lửa đầy hận thù xóay sâu vào Sungmin.

_Chính anh! – Seohyun chỉ thẳng tay vào Sungmin, cao giọng buộc tội

_Chính anh đã chia rẽ tôi và Kyu! Tôi biết mà… anh luôn luôn muốn chiếm lấy Hyunie của tôi, ngay từ năm học thứ nhất đại học thì đã như thế rồi. Nhưng tiếc thay, anh ấy chỉ coi anh là bạn bình thường, một thằng con trai giống con gái y hệt và chỉ biết dí mũi vào sách suốt ngày, ôm lấy sách mà sống. Người Kyu cần là tôi, là một cô gái xinh đẹp, nổi tiếng và chơi đàn giỏi… Khi Kyu chọn tôi thì anh ghen tức lắm phải không? Vì thế mà anh đã rắp tâm bày mưu tính kế, chuốc say Kyu rồi vờ như hai người đã có quan hệ. Thậm chí… ngay cả đứa bé trong bụng kia cũng chưa chắc gì là của Kyu, biết đâu lại chẳng là kết quả lang chạ với một thằng đàn ông nào đó ở hẻm tối… Rồi anh mang cái bụng bầu về đây mà bắt Kyu chịu trách nhiệm… Tôi nói thế có đúng không hả Lee Sungmin?

_Đủ rồi Seohyun… – Kyu rít qua khẽ răng, mắt nhíu lại như cảnh cáo.

_Không đúng! Bịa đặt… – Minnie thốt lên tức tưởi, cậu quay sang nhìn Kyu, khẩn thiết thanh minh 

_…Kyu, anh phải tin em, đứa bé là con của anh… – cậu gục mặt vào ngực anh, nức nở… 

Vừa định đưa tay lên ôm lấy cậu thì Kyu chợt nhận thấy Sungmin đã bị một cánh tay giật mạnh cậu ra, và điều tiếp theo mà anh biết là 

CHÁT!!!

Năm lằn dấu tay đỏ còn hằn trên má Sungmin và một tíêng thét của Seohyun.

_Tránh xa Kyu ra! Đừng làm ra vẻ tội nghiệp nữa!!! Đừng mong lừa gạt Kyu!

_Sungmin! – Kyu thốt lên, lòng quặn thắt - Em có sao không? có sao không? – Anh khẽ đưa tay mình vuốt nhẹ lấy má cậu, sự va chạm dù chỉ nhẹ như một sợi bông lướt qua mặt Sungmin cũng khiến cậu nhăn mặt khẽ rên. Nhìn cậu mà anh tan nát tim gan. Đột nhiên Kyu thấy nóng ran cả mặt mày, gân xanh nổi hằn lên, quắc mắt anh nhìn về phía Seohyun…

_Seohyun! Em thật quá đáng! Sungmin chả làm gì sai mà e đánh cậu ấy? 

_Giờ phút này mà anh còn bênh vực đồ lăng loàn này nữa hả? Nó chỉ gạt anh thôi, không phải thật lòng yêu anh đâu… – Seohyun hỏi ngựơc lại, khuôn mặt đỏ gay.

_CÂM ĐI! TÔI CẤM CÔ KHÔNG ĐƯỢC SỈ NHỤC Minnie!!!– Kyu gầm lên, cảm thấy như chính mình bị xúc phạm khi nghe Seohyun gọi Minnie là ‘lăng loàn ’. Trong khỏang khắc, bàn tay anh đã giơ sẵn lên cao sẵn sàng cho Seohyun 1 cái tát đau điếng.

Hành động của anh khiến cả Seohyun lẫn Sungmin đứng sững người ra, bất ngờ cũng như kinh hòang. Kyu trước h chưa bao h tranh cãi với phụ nữ, đánh người dc anh xem là 1 hành động đáng xấu hổ nhất. nhưng có 1 người nào đó khiến anh phải đánh thì quả người đó đã hết thuốc chữa rồi.

_Đừng Hyunie à! Bỏ đi! – Sungmin chộp lấy tay anh, ngăn lại 

_Không cần loại người như anh xin xỏ dùm tôi! – Seohyun cắt lời, quát lên rồi quay sang Kyu – Em không ngờ… có ngày anh dám đánh em chỉ vì người này. Nếu…nếu anh ngon thì ra tay đi, để em khỏi cản trở hai người yêu đương nhau nữa. – Cô sấn lại gần, mắt nhìn thẳng vào mắt Kyu.

Kyu im lặng, mắt trừng trừng nhìn Seohyun giằng xéo giữa những dòng suy nghĩ của mình. Rồi, anh hạ tay xuống.

_Không ra tay không phải vì tôi sợ cô mà vì tôi ko muốn đánh phụ nữ. Nhưng đừng để tôi bắt gặp cô buông lời hạ nhục Sungmin nữa. Dù chỉ là nửa chữ, tôi cũng sẽ không tha cho cô, lúc đó… thì cho dù là Donghae tôi cũng không nể mặt.

_Kyu… – Cô níu lấy tay áo anh, ánh mắt trông như vừa hỏang sợ vừa nuối tiếc.

_Buông ra! Chuyện của chúng ta đã chấm dứt rồi! Đừng mong tái hợp, chỉ là chuyện viễn vông thôi! – Anh gạt tay Seohyun ra, rồi quay lưng đỡ Sungmin vào nhà, bỏ lại sau lưng một cô gái đang gục mặt khóc nức nở giữa công viên.


CHAPTER 12: 

_Này con, chúng ta làm thế có nên không? – Teukie níu lấy ống tay áo Heechul mà giật giật.

_Sao lại không chớ? Chúng ta đến đây dọn nhà cho hai đứa nó mà, làm cho nhà sạch sẽ hơn! – anh quay sang hớn hở, khóai chí với ý tưởng tạo một cuộc thăm viếng bất ngờ cho Minnie. - Với lại…con muốn thăm em nó đó mà…

_…Hừm, chứ không phải con định thanh tra đột xuất để xem Kyuhyun nó đối xử sao với em trai mình à? –thiên thần liếc mắt, hỏi ngược lại khiến Heechul tròn mắt, và ngay lập tức anh chống chế.

_Đâu có, đâu có…đừng nghi oan con chớ!!!

_Con đó, ko lo tìm bạn gái đi, suốt ngày lo cho em nó. 

_Umma, con đẹp như thế này thì gái nó phải theo con chứ sao con phải tìm, chả hiểu kiếp trước con có tội gì mà kiếp này lại đẹp như thế. Haizzz. Con chỉ muốn thăm Minnie thôi mà, con nhớ Minnie qá….

_Ờ vậy đến thăm em mà mang nguyên …. thùng kềm nhổ răng để sau cốp xe là vô tình ấy nhỉ? – Teuk mát mẻ, biết tỏng ý đồ của Nim tỷ. Dám chắc hai trăm phần trăm là thằng con này đang chực chờ Kyuhyun có sơ hở, đối xử không đàng hòang một chút xíu là ngay lập tức ‘aha!!!’ và dí cái kềm ra liền. 

Thằng này ghê lắm chứ chẳng vừa gì đâu.

_Ậy…đừng nói lung tung nữa, im lặng để con tập trung đậu xe cái coi!!! – Heechul vội vàng đánh trống lảng, và vờ như dồn hết sức lực để đạp thắng và de xe vào đúng chỗ đậu. Teuk không nói gì, chỉ cười khẩy và chờ xem vở tuồng thú vị sắp diễn ra.

_Xong!!! – Heechul reo lên mừng rỡ khi đậu xong cái xe và hăng hái mở cửa xe, vọt xuống. Trong thóang chốc, anh đã sẵn sàng bước vào nhà với thùng đồ nghề…kỳ bí trên tay. 

_Mặc con! Muốn đem kềm thì cứ đem, miễn sao đừng làm chuyện quái gở là được rồi! – Nói rồi thiên thần cũng xuống xe, cầm theo một va ly bự những vật dụng mà thiên thần cho là có ích cho người mang thai.

Chuẩn bị xong, cả hai cùng bước vào trong khuôn viên nhà. Điều đầu tiên đập vào mắt họ là …

DỪNG LẠI! TƯ GIA RIÊNG! CẤM VÀO!!! 

Một tấm bảng với dòng chữ to đùng kia, cắm thẳng ngay trên bãi cỏ trước sân.

_Hở? Vậy là sao? – Teuk thốt lên, ngạc nhiên.

_Không biết nữa, nhưng thôi kệ, em mình sống ở đây mà, lý nào lại không vào được. – Chul tỷ khóac tay giải thích rồi sấn bước đi tiếp. Chưa được dăm bước thì đã lại gặp một tấm bảng thứ hai, thậm chí còn to hơn cái trước.

NÀY NGƯỜI LẠ, KHÔNG TIẾP TỤC NỮA!!! 

_Người lạ? Người lạ nào chớ??? Không lẽ là ta sao??? – anh nhếch mép, nghe thấy hơi nóng run run trên mặt. Chẳng thèm để ý gì cái bảng ngạo mạn đó, anh hăng hái đi tiếp. Chỉ hai bước sau, lại có một tấm bảng khác…

CHỨ CÒN GÌ NỮA!!! NÓI ANH ĐÓ! 

_Láo!!! Chỉ còn mười mét nữa là tới cửa nhà! Để xem còn cái bảng chết dịch nào nữa! – nàng lọ lem lầm bầm, nóng đến phát bực.

LẦN CUỐI CÙNG: HÃY LÙI LẠI NGAY!!! 

Bên trái có, bên phải cũng có…

ĐỪNG TRÁCH NHÉ, ANH ĐÃ ĐƯỢC CẢNH BÁO TRƯỚC. 

_Hừm! Báo với chẳng báo! Ta không thèm nghe thì sao? – Chul tỷ nghênh mặt, tỏ vẻ khinh thường mấy cái biển báo nhảm nhí. Quả thật, phải rãnh lắm mới đi cắm mấy cái thứ đồ này. Phải mà ta biết đứa nào bày ra trò này thì chắc chắn hàm răng của nó không còn nguyên vẹn. Mà… còn ai trồng khoai đất này, chắc chắn là thằng Kyuhyun làm rồi… Hừm, ta mà gặp mặt thì nó biết tay không. Dám nói chuyện với hyung-của-umma-của-con-nó như thế đó hả?

_Umma nghĩ có gì đó không ổn. Hay là mình gọi Minnie để nó ra mở cửa cho mình! – thiên thần nói khi Heechul lấy chìa khóa nhà ra. Nhưng Chul tỷ là ai nhỉ ? nào dễ bị khuất phục, hất hàm một cách hiên ngang, anh bước thẳng tới cửa, tra chìa vào và… 

Bùm!!!

_éééé!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! 

Kính cong kính cong kính cong

_Ủa??? – Teuk gãi gãi cằm ngạc nhiên – tự nhiên khi không có một dàn âm thanh quái lạ vang lên thế này!!! – thiên thần hết nhìn cái cửa rồi lại nhìn sang Heechul và… - Óai, con sao thế này?

_Co…Con……………… – Anh ngã gục xuống! Mặt đen thùi lùi, tóc tai thì dựng ngược cả lên như là vừa bị điện giật. 

_Có kẻ lạ đột nhập! – Một tiếng nói vang lên, cửa sổ tầng hai mở chòang ra, và Kyuhyun thò đầu ra ngòai chỉ để nhận ra một sự thật kinh hòang… 

_….Cho Kyuhyun, ta giết mi… – Tiếng cuối cùng Chul tỷ thốt lên trước khi…xỉu… Umma Teuk đang không ngừng kêu tên Heechul, người đang nằm bất tỉnh nhân sự trước thềm nhà.

Thô…thôi rồi… chuyến này chết chắc

Anh thầm lo, biết rằng lần này đã gây đại họa.

_Kyu ah, ai vậy? – Minnie nhướn mày, mặt còn ngái ngủ, khều lấy vai anh. Thật chẳng hiểu nổi, mới sáng sớm thế này mà cánh phóng viên đã mò tới rồi sao? Nhưng Kyu chẳng trả lời mà mặt mày xanh lè, lấm lét nhìn cậu… khiến Minnie vô cùng ngạc nhiên. Thế rồi cậu cũng thò đầu ra cửa sổ, nhìn xuống dưới và…

~*~*~*~*~*~ 

_Kyuhyun ! Cho Kyuhyun ! Ta phải bẻ răng mi!!! – Heechul hét lên khi vừa tỉnh lại sau khi ngủ 1 giấc ngon lành, ra là đó chỉ là trúng 1 thứ thuốc mê mà thôi. Thứ thuốc đen thui khi nổ văng thẳng vào mặt kẻ đột nhập, vì umma Teuk đứng khá xa nên ko bị ngất.

_Thằng Kyuhyun đâu? Nó đâu? – Anh ngó qua ngó lại cũng chỉ thấy trước mắt mình là hai người , một mẹ một em trai… và…một cánh tay rụt rè đang thò lên giữa hai người.

_H…hyung… – Kyu từ từ nhú đầu lên giữa hai vai của Sungmin và umma thiên thần. 

_Dạ…hyung… em đây… – Anh run rẩy, nhìn Chul bằng một ánh mắt run sợ.

_Á!!!!!!!!!! Nó kìa! Nó kìa!!! Lại đây, mày lại đây thằng kia!!! – Heechul chồm dậy, định với tay tới Kyu thì đã bị umma Teuk đè xuống.

_Nằm xuống!!! Và… bình tĩnh nghe em nó giải thích. Hiểu không?

_Nhưng…

_Nghe không? – Teuk liếc mắt, nhìn anh bằng một ánh nhìn đáng sợ, giọng nói đầy uy quyền đã khiến anh im bặt, mà nghe … thằng em-rể-ngang-hông kể chuyện.

_Hyung ah, sự thật là… – Sungmin mở đầu, cậu nắm lấy tay anh với một ánh mắt đầy tình cảm

_Em và Kyu vốn đang bị cánh phóng viên làm phiền, vì thế Kyu quyết định đặt thiết bị chống xâm nhập vào nhà. Những tấm bảng đó được dựng lên để cảnh báo họ. Và nếu tới bước đường cùng, khi họ còn cố mở cửa thì sẽ bị… tấn công. Đồng thời hệ thống báo động cũng sẽ phát lên tiếng cảnh báo cho em và Kyu biết về kẻ lạ đó mà kịp thời xử lý…

_Dạ…nhưng…em không ngờ là hyung và umma viếng thăm đột xuất, nên không kịp báo cho hyung và umma biết mà tránh… – Kyu rụt rè, phát biểu, vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt Chul tỷ.

_Hứ… 

_Hứ cái gì mà hứ. Đã nói con từ đầu rồi, nên báo cho tụi nó biết trước mà. Nhưng con đâu có nghe, khăng khăng muốn tạo sự bất ngờ…nên rước họa là phải! – Teuk vừa cười vừa trách yêu cho cái hòan cảnh trớ trêu. – Thôi, bây giờ thì khỏe chưa? Ngồi dậy đi!!!!

_Chứ ai đè con xuống? – Anh lầm rầm, để Sungmin đỡ dậy. Nghe hyung cằn nhằn mà cậu bật cười.
_Vậy bây giờ…hyung tha thứ cho tụi em chứ? – Minnie hỏi, nháy mắt.

_Tha, làm sao mà không tha cho… “tụi em” được. – Anh gằn giọng với hai chữ ‘tụi em’. Thầm trách sao lại có một đứa em thông minh như thế này. Dám chắc là Sungmin biết anh không thể nào giận cậu được, nhưng Kyu thì có nguy cơ được thăng cấp lên thành kẻ thù truyền kiếp. Vì thế mà cậu đã buộc anh phải quên đi chuyện vừa rồi khi cùng gánh chung trách nhiệm với Kyu. 

Rồi cả bốn người cùng vào phòng khách ngồi. 

_Sao hôm nay hyung và umma đến đột xuất quá vậy? – Minnie hỏi, trong khi Kyu mang từ trong bếp ra 1 chiếc bình trà và 4 cái tách nhỏ.

_Thì tại hyung của con nè, nó muốn thanh tra đột xuất xem con sống thế nào? Có tốt không… đặng nó còn có cơ hội bẻ răng Kyu… – Teuk rót trà vào tách, bình thản trả lời trong khi Minnie đỏ cả mặt, còn Kyu thì lập tức xanh dờn. Chul nhìn umma trong kinh ngạc, không ngờ thiên thần lại tiết lộ bí mật của anh ngay trước mặt Minnie như thế.

_Hyung… – Sungmin ấp úng…

_Óai, không có, không có… – anh vội phủi tay, cười hì hì chống chế - không phải vậy! hyung chỉ định tới đây quét dọn nhà dùm hai đứa. Sợ cả hai đều bận rộn đó mà…

_À ra vậy… hyung làm em hết hồn. – Cậu cười, thở phào nhẹ nhõm

_mà này, em ở đây có quen không? Kyu đối xử em thế nào? Nếu nó bắt nạt em thì… cứ nói với hyung, hyung cho nó biết tay liền. – Chul tỷ hăm he, liếc nhìn Kyu một cách đáng sợ, khiến anh chàng tội nghiệp chẳng dám hó hé gì.

_Tốt! Anh à! Rất tốt!... Ở đây em sống thỏai mái như nhà mình vậy! Kyu làm hết việc nhà, nấu ăn, rửa chén, lau dọn nhà cửa, thậm chí còn dọn vô phòng ngủ chung để…

_Cái gì? Dọn vô phòng? – Anh nhảy dựng lên. –Lần trước nó nói sẽ nằm dưới ghế salon mà…

_Thì tụi nó là vợ chồng, ngủ chung có gì lạ đâu! – Teuk nắm lấy tay con, kéo ngồi xuống trở lại. Trong khi đó thì cả Min và Kyu đều im bặt, bẽn lẽn nhìn nhau mà mặt đỏ hồng cả lên. Nhận thấy hai đứa phản ứng khác thường, Teuk hỏi –ủa? bộ umma nói gì sai sao?

_à… ừm… Kyu dọn vô phòng, nhưng nằm dưới sàn, còn con nằm trên giường… – Sungmin ấp úng, vẫn còn cảm thấy ngượng với hai chữ ‘vợ chồng’ thốt ra quá tự nhiên của umma. Nếu được vậy thì tốt quá… chỉ tiếc là Kyu chỉ tạm chăm sóc cậu thôi, họ chỉ là bạn…là bạn thôi mà…

_Ờ…vậy hả? – Teuk cười trừ, còn Heechul đột nhiên hai mắt sáng rực, huýt sáo vui vẻ đến lạ thường khiến Teuk phải nhìn anh bằng một ánh mắt xấu hổ.

_À, Minnie ah, umma có đem thêm mấy thứ vật dụng cần thiết cho con này, umma và con lên lầu nói chuyện đi, để đàn ông dưới đây… họ muốn làm gì thì làm…

_Hả? – Cả Kyu và Chul cùng thốt lên rồi nhìn nhau bằng hai ánh mắt quái gở. Kyu thì e sợ, còn Chul thì như muốn ăn tươi nuốt sống Kyu.

_Có…có cần thiết không má? Mình ở đây không được sao? – Sungmin thì thầm khi bị umma đẩy lên cầu thang.

_Thôi, cứ để họ tự giải quyết với nhau. Con biết tính hyung con mà, nó cưng con quá… khi không bây giờ lại xuất hiện thêm Kyu để chia sẽ tình cảm của con với nó, thế là… nó ghen tị đó mà. – Nói rồi thiên thần phá ra cười khiến Sungmin cũng bật cười theo.

_Nếu vậy thì umma nói đúng, nên để Kyu và hyung tự giải quyết lấy.

_Minnie… – Kyu gọi với theo, cứ như một đứa trẻ gọi mẹ khi bị bỏ lại nhà trẻ. 

_Ngoan đi Kyu, em lên lầu nói chuyện với umma một chút. Anh tiếp Chul hyung dùm em nha. – Sungmin quay lại, cậu cười, vỗ vỗ nựng vào má anh rồi vội khóac tay thiên thần bước lên lầu.

Cả hai người bỏ đi, để lại đằng sau hai người đàn ông chẳng biết nên làm gì với nhau. Kyu chỉ dám nhìn anh lấm lét, còn anh thì cứ ghìm ghìm chăm chăm nhìn vào Kyu.




CHAPTER 13:

Sau một hồi, cảm thấy không thể im lặng được nữa, Kyu lên tiếng.

_À Heechul hyung… à không Chullie hyung à!…

_Chullie nào? Chullie hyung nào mà cậu dám gọi! – Chul tỷ chua loét.

_Sao cũng vậy, cũng một tiếng thôi. Anh là hyung của Minnie thì cũng là Chullie hyung của em. – Kyu cười hì hì… gãi đầu gãi tai. 

_Xí… – Anh nghênh mặt, hất hàm qua chỗ khác, môi trề dài ra cả thước.

_Ừm…ờ... uống trà đi hyung.– Kyu rót trà cho anh, rồi bưng lên đưa tận tay.

_Để đó đi, bộ tôi không tự làm được hay sao mà phải nhờ cậu chứ! – Heechul chơi quê quá , khiến Kyu xịu mặt, đặt tách trà trở lại bàn. 

Thật chẳng biết nói gì thêm nữa, dường như Heechul hyung luôn tỏ ra không thích Kyu. Và anh thì chẳng biết nên làm sao cho vị hyung này vui lòng. 

Thiệt khó xử. Tự nhiên Minnie bỏ đi, làm mình kẹt với bà la sát à nhầm ông la sát này. Thôi ba mươi sáu kế… chuồn là thượng sách…

_À… em chợt nhớ có việc phải làm, hyung ngồi chơi, em đi chút rồi về. – Kyu đứng phắt dậy, định phủi quần đi thì anh cũng đứng lên theo.

_Chuyện gì vậy?

_Dạ, em định lấy chiếc xe máy ra lau thôi mà.

_Hay à nha, tôi đi theo coi cậu làm nhé! – Anh đề nghị, chẳng là trước giờ có nghe Sungmin nói đến Kyuhyun rất thích đi xe máy, từ trước tới giờ anh cũng khoái lắm mà chưa có dịp đi thử, Nếu được thấy thì tuyệt quá. Nghe đâu Kyu rất giỏi mấy vụ này lắm…

_Dạ…ờ…được…! – Kyu đồng ý mà lòng thì thấp thỏm lo âu, chẳng biết Heechul hyung lại có mưu đồ gì… sao tự nhiên đòi đi theo vậy nè? Mà… lại còn cầm theo cái thùng xám xám bự bự kia nữa chớ… nghe đồn là… nó chứa đầy kềm nhổ răng…

Tiêu rồi!!! Chuyến này không còn răng để húp cháo nữa!!!

Thế rồi Kyu dắt xe ra sân cùng với bộ dụng cụ bảo quản xe máy mà Minnie đã tặng anh mấy năm trước. Nghĩ cũng lạ, bất cứ thứ gì cậu tặng thì anh đều giữ rất kĩ, xem như là bảo vật… chả biết tại sao.

Không biết nữa!!!

Anh cười thầm, lắc đầu với chính mình rồi bước ra sân, lôi dụng cụ ra lau chùi chiếc xe oai vệ và hiện đại.

Nhìn Kyu làm mà Heechul hết sức ngạc nhiên, chiếc xe trông thật xịn, rất đẹp, có lẽ dạo này Kyu ít chạy nên nó cũng chẳng có lấm lem gì mấy.

_Kyu! Nghe đâu cậu giỏi lái xe máy lắm hả?– Cinderella bất chợi hỏi.

_Dạ, cũng có thể nói là vậy! Em rất thích tốc độ… chỉ tiếc là Minnie chẳng có chút hứng thú nào với vụ này. – Kyu đáp, lắc đầu ngán ngẩm.

_Ừ, tôi cũng nghe thằng bé kể qua. Nếu điều kiện cho phép thì tôi cũng ước có 1 ngày được phóng đi trên chiếc xe máy, luồn lách qua mấy con đường, cho mấy con nhỏ trên phố lé mắt chơi – Anh mơ màng nhớ lại – Hahahahah – Rồi tự cười 1 mình.

_Thật vậy ạh? – Kyu nhướn mày, tỏ ra ngạc nhiên với sự thật thú vị này. – Em không biết! Minnie chưa bao giờ kể cho em nghe cả.

_Ha! Nhổ răng thì tôi giỏi, chứ còn mấy vụ này thì… xem ra chẳng bằng cậu. – Anh gãi đầu, thừa nhận khiến Kyu sướng phổng mũi.

_Thật ra không khó lắm đâu hyung à, chỉ cần có một chút năng khiếu là xong ngay thôi mà.
– Anh đáp, rồi chỉ tay vào chiếc xe giải thích thêm – Ví dụ như khi ngồi thì ta nên xích lại ở gần vị trí này một chút, nó sẽ cho cảm giác thỏai mái hơn. Khi khởi động rồi thì nhích ga từ từ cho nó chạy, sau đó vô số, từ đó thì ko còn gì nữa – Anh cười hứng chí, mỗi khi nói tới xe máy thì Kyu như được mở cờ trong bụng, thao thao bất tuyệt nói mãi không hết.

_Nghe…hay nhỉ? - Anh chép miệng – Tôi… tôi thử được không? – Đột nhiên Heechul bất ngờ đề nghị.

_Dĩ nhiên được chớ!!! – Sẵn đang cao hứng, cậu em-rể-ngang-hông đồng ý không một phút chần chừ.

~*~*~*~*~*~

_Rồi vậy là… con nói “em không ngại và Kyu thì cứ khư khư giữ cái khăn tắ…”

”Brừm …. Brừm ….”

Sungmin bị ngắt lời bởi một tiếng động lạ, dường như cậu vừa thóang thấy một bóng đen vụt qua dưới cửa sổ, nhưng khi nhìn lại thì chẳng có gì cả. 

Gì thế Minnie?

_Dạ…không, không! Con nghĩ là…hoa mắt thôi… – Cậu cười trả lời umma.

_Ừm, thôi nói tiếp chuyện Kyu và con đi, rồi sao nữa?

_À, rồi thì…

Hố la!!!!!!!!!!!!!!!!

Sungmin vội nhìn xuống cửa sổ và một lần nữa chẳng thấy ai. 

_Umma à umma có nghe thấy không? – Cậu hỏi một cách nghi ngờ.

_Hình như…có tiếng con gì đó kêu thì phải… – Thiên thần đáp, không chắc lắm…

_Ừm… – Cậu nhăn mặt 

Yà………..hú ú ú ú!!!!!!!!!!!!!

Đúng lúc này thì cả hai đều chắc chắn rằng đó là giọng người. Vội vàng, hai người ra cửa sổ để nhìn cho rõ thì một cảnh tượng kinh hòang đang diễn ra trước mắt.

_Anhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!

_Hechullllllllllllllllll!!!!!!!!!!!!!!

Chul tỷ đang tung tăng lái xe, vô số trả số, vô ga lung tung cả lên, chạy như bay khoảng 80km/h vòng vòng trong khuôn viên nhà Kyu mà hò hét ủm tỏi rất cao hứng. Xen đó là tiếng vỗ tay khen ngợi của Kyu, anh không ngừng cổ vũ anh.

_Hế lô! – Anh vẫy tay chào hai mẹ con đang ở trên lầu cao, miệng cười tươi tắn như mặt trời.

_Kyu! – Minnie hét lớn, gọi với từ trên nhà xuống.

_Í! Minnie? – Kyu quay lên nhìn cậu, cười tươi tắn, tay ngây thơ chỉ chỉ vào Heechul . – Coi kìa!!!

_Coi gì mà coi!!! Sao tự nhiên cho hyung ấy chạy vậy?

_Chullie! Dừng lại ngay!!! – Umma Teuk gọi, vẻ mặt tỏ ra lo lắng.

_Con đang chạy xe mà!– Anh trả lời từ phía dưới.

_Chạy chiếc gì! Dừng lại ngay lập tức!!!- Thiên thần gằn giọng, hét lớn đến nỗi Minnie phải bịt tai lại, nhìn umma bằng một ánh mắt thán phục.

_Rồi…rồi… - Heechul miễn cưỡng trả lời … nhưng - Ủa? Ủa mà… Á á á… cái này… làm sao mà dừng lại? Kyu! Kyu !!!– Anh hét , hoảng hốt.

_Kyu! Cứu Chullie hyung mau!– Minnie nhìn xuống, kinh hoàng…

_Làm sao mà cứu, hyung ấy chạy nhanh như vậy… – Kyu trả lời gấp rút.

_Nghĩ cách, vậy thì nghĩ cách đi !!!

_Cứu!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Heechul tiếp tục kêu cứu – Á…thề có mấy cây kềm của tôi!!!

_Kyu!!! – Min thúc.

_Ờ, ờ… để anh nghĩ. Bình tĩnh! Nghĩ đi Kyu, nghĩ! – Anh liên tục đấm vào đầu mình, thúc giục bộ não tìm ra phương cách giúp Chul tỷ dừng xe lại. Khổ thật, chỉ cách chạy, lên ga mà ko nói cách hạ ga… - À…ra rồi! – Kyu hét – Hyung à, thấy cái hồ bơi không? Chạy ngang đó và bay xuống đi, mặc kệ chiếc xe.

_Phải đó!– Minnie mừng rỡ, tiếp lời – Nhắm hồ bơi mà bay xuống đi hyung!!!

_Ờ………………….á á á á…………………

Ùùùùùùùmmmmmmmmmmmmmmm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Kyu vội vàng chạy đến bên hồ bơi giúp Chul tỷ lên bờ, và cũng vừa lúc Minne cùng Teuk chạy ào đến. Chiếc xe ko người lái đâm thẳng vào hàng rào bể tan tành.

_Thôi rồi …. – Kyu thểu não.

_Chullie à, con không sao chớ? – Thiên thần nhào tới, ôm chầm đứ con của mình và quấn lấy một chiếc khăn qua vai anh. 

_Mà… con nghĩ sao lại leo lên chiếc xe đó thế hả? Bộ muốn làm anh hùng xa lộ à? – Umma Teuk giật ngược ra, thay đổi thái độ một cách nhanh chóng.- Con không biết nguy hiểm thế nào à??? Lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Lại còn ko biết dừng lại nữa, hại Kyu hỏng hết chiếc xe rồi này …

Vân vân và vân vân, Kyu chưa kịp hồi tâm với thái độ biến chuyển nhanh chóng của bà thì tới lượt Minnie khiển trách anh.

_Kyu! Anh làm vậy là có ý gì?

_Ờ…thì…cho hyung chạy thử? – Kyu nhướn mày, hơi cao giọng, ánh mắt nhìn cậu dò hỏi.

_Kyu, đó không phải là một câu trả lời! – Cậu đáp, hai tay khoanh lại trước mặt, chân nhịp nhịp như đang mất dần sự kiên nhẫn.

_Ờ ừm… cho hyung ấy chạy xe thử. – Anh sửa lại, cho chắc chắn hơn.

_Kyu! Làm thế quái nào mà anh dám để Chullie hyung leo lên chiếc xe đó chứ? Anh biết rõ anh hai không biết chạy mà, làm sao biết điều khiển, lỡ có chuyện gì thì sao? ….

Vân vân và vân vân. Cả hai mẹ con thi nhau la rầy hai người đàn ông vì theo họ đó là một hành động ngu xuẩn và dại dột. Chưa kể có thể làm nguy hiểm đến mạng người.

Bài thuyết giảng của cả họ kéo dài trong suốt hai tiếng đồng hồ sau đó, từ ngoài hồ bơi cho đến tận trong phòng khách khiến Kyu và Heechul chỉ biết câm nín… nghe tiếng la rầy. Lần đầu tiên, hai người nhìn nhau bằng một ánh mắt thông cảm và đầy tiếc thương cho số phận của nhau.

A/N : các bạn thông cảm ở đây bôi bác Chul tỷ quá nhỉ, bình thường tỷ ấy chả lồng lộn lên rồi ý chứ

Cuối ngày, Heechul và umma Teuk ra về với một giỏ đồ ăn chính hiệu do cậu em-rể-ngang-hông làm. Thậm chí trước khi ra cửa, Kyu còn vẫy tay gọi giật ngựơc một tiếng.

_Chullie hyung! Hẹn lần sau!

_Ờ!!!

Đối với Sungmin, chữ ‘hẹn lần sau” dường như có nhiều ẩn ý hơn là chỉ gặp mặt. Cả hai người này… dường như không biết chữ “liều” viết như thế nào thì phải. Nhưng bất ngờ nhất chính là phản ứng của Heechul hyung. Khi nghe một người khác kêu “Chullie hyung”, anh đã quay lại trả lời như một phản xạ tự nhiên… 

Phải chăng anh…

Nghĩ tới đó, cậu thầm mỉm cười sung sướng, mừng cho mối quan hệ của Kyu và Chullie hyung của cậu đã có một bước phát triển ban đầu rất tốt đẹp.

No comments:

Post a Comment