Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

07 October 2012

(HaeHyuk, KyuMin) - Lee gia và địa chủ họ Eun (T21) - MA - Longfic

Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn) 
Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cuối đầu*

Tập 21 (Đã post phần 2)


- EunHyuk? Em sao vậy? – DongHae thì thầm khi ngồi đối diện với EunHyuk, anh muốn chạm vào cậu, nhưng không dám.

Bất chợt EunHyuk ngước mặt lên, đôi chân mày cậu nhíu lại, nhìn anh vẻ van xin. Trông cậu rất tươi tắn và đáng yêu, không vẻ gì là đang bị ám ảnh. DongHae thở phèo nhẹ nhõm.


- Anh… đừng gọi… bác sĩ… - EunHyuk lí nhí.


DongHae vội ôm EunHyuk vào lòng. Có vẻ người bị ám ảnh không phải EunHyuk, mà là anh. Anh luôn sợ cậu gặp ác mộng, anh sợ cậu sợ hãi, anh sợ cậu tủi thân… Suốt một ngày 24 tiếng, chẳng giây phút nào anh thôi lo lắng cho sự an toàn của cậu. Anh phát hiện ra, chỉ cần vắng EunHyuk là anh lại không yên lòng.


- Em sao vậy, có bệnh phải gặp bác sĩ chứ – DongHae nói dịu dàng, anh không hiểu vì sao EunHyuk lại chui rúc vào chỗ này.


- Em… không có bị bệnh… - EunHyuk vẫn lí nhí trên vai anh.


DongHae thở dài. Câu nói này quen quá. Lần đầu tiên anh gặp cậu, cậu cũng nói y như vậy. Rốt cuộc không những cậu bệnh, mà còn bệnh rất nặng. Một loại bệnh thần kinh kéo dài 3 năm trời.


DongHae buông EunHyuk ra, nhìn ngắm cậu. Sắc mặt hồng hào, thần quang tươi tắn. Đúng là cậu rất khỏe. Người cũng tròn trịa hơn.


- Thưa cậu hai, bác sĩ đến rồi ạ. – Tiếng con hầu từ ngoài hành lang vọng vào.


- Em… không khám… đâu… - EunHyuk tròn mắt, rút người vào tường sát hơn.

DongHae thật chả hiểu EunHyuk sợ cái gì. Cậu càng từ chối anh lại càng muốn cậu khám. DongHae đứng dậy, lôi EunHyuk theo. Vị bác sĩ đã vào phòng và chờ họ trên bàn chính.


- Không sao đâu, có anh đây mà, không có bệnh khám tổng quát cũng được – DongHae làm bộ an ủi.


EunHyuk bám chân xuống đất, tay trái cố gỡ bàn tay phải đang bị DongHae nắm chặt. DongHae cố lôi, cậu cố níu.


- Anh DongHae… em không khám đâu… em... xấu hổ… - EunHyuk nài nỉ với chất giọng ngọt ngào vốn có.


DongHae muốn tan chảy theo âm điệu du dương của cậu.


- Anh DongHae… em... xấu hổ lắm… anh bảo bác sĩ về đi… - EunHyuk kiêm nhẫn nài nỉ tiếp.

DongHae nhanh chóng ấn EunHyuk ngồi xuống đối diện vị bác sĩ của Lee gia. EunHyuk mím môi, mặt đỏ bừng, ngồi im bất động. Dáng vẻ e thẹn càng lộ rõ hơn. Cậu không dám nhìn DongHae.


Khám cho EunHyuk xong, vị bác sĩ cười tủm tỉm, lặng lẽ cất đồ nghề vào.


- Cậu hai đừng lo, mợ hai chả có bệnh gì đâu. – Ông vui vẻ nói.


- Không có? Lúc nãy cậu ấy nôn dữ dội lắm. – DongHae lo lắng hỏi lại.


- À… mấy tháng đầu ai cũng thế! Sẽ qua nhanh chóng thôi.

DongHae nghiêng nghiêng đầu không hiểu. EunHyuk nhíu mày cằn nhằn


- Em đã nói em không có bệnh, anh bảo bác sĩ về đi!


- À… à… ờ… - DongHae chẳng biết làm sao đành tiễn bác sĩ ra cửa.


- À, đúng rồi, những tháng đầu rất quan trọng, đừng để cậu ấy làm việc nặng, nếu không sẽ rất dễ sẩy – Vị bác sĩ ôn tồn nói trước khi bước ra hành lang.


- Hả? Sẩy? Sẩy cái gì? – DongHae vẫn ngơ ngác.

Nhưng ít giây sau đó, anh tròn mắt ngạc nhiên, vẻ mặt vui phơi phới.


- Ha! Không lẽ là sẩy th… ưm… … ưm… - DongHae chưa nói hết câu đã bị EunHyuk bụm miệng, kéo vô trong phòng. Thật sự chẳng hiểu EunHyuk thấy xấu hổ gì vì chuyện này, cậu chỉ biết nếu mọi người biết, cậu sẽ mắc cỡ lắm.

Đêm hôm đó, DongHae không dám đụng đến EunHyuk thật. Anh vốn đã cưng cậu như trứng mỏng, bây giờ anh càng phải nâng niu cậu hơn.
*************
Một đêm nhanh chóng qua đi.


SungMin đến Lee gia khi trời còn chưa hừng sáng. Cậu biết KyuHyun sẽ chẳng bao giờ đi làm sớm vào giờ này, nhưng vì muốn bảo đảm bảo việc được gặp lại anh lần cuối trước khi rời khỏi, nên cậu không thể bỏ lỡ bất cứ một rủi ro nào.


SungMin nép người vào vách tường gần đó, nơi mà cậu có thể trông rõ cổng nhà họ Lee. Cậu đứng im chờ đợi tại đó.

Năm giờ sáng. Mặt trời chưa thức giấc để xóa tan đi lớp sương giày đặc, từng giọt sương mỏng manh ấy làm SungMin rợn lạnh khắp người. Vì trời lạnh hay vì tâm hồn cậu cô quạnh, cậu không biết.

Sáu giờ sáng. Cổng nhà Lee gia vẫn hờ hững đóng. Một sự im lặng buồn tẻ. SungMin vẫn tựa lưng vào thành tường, đôi mắt chăm chú nhìn đôi chân mân mê từng hạt cát nhỏ dưới đất. Cậu không nôn nóng, vì bây giờ còn quá sớm. Cậu dám chắc KyuHyun đang say ngủ.


SungMin chợt bật cười vu vơ.


Cậu nhớ đến gương mặt kênh kiệu của KyuHyun, dù là nằm ngủ anh cũng không thôi ra vẻ cậu ấm đào hoa.


Cười đã một hồi thì tự nhiên lại thấy chạnh lòng. Chỉ ít phút nữa, cậu sẽ phải quên hết những hình ảnh đó, những giây phút. Cậu phải quên KyuHyun để tìm kiếm cuộc sống mới.

Bảy giờ sáng. Mặt trời đã lên cao. Bọn gia nhân của Lee gia đã bắt đầu công việc thường ngày. SungMin nép sát người vào vách tường hơn. Cậu sợ bị phát hiện. Dù sao Lee phu nhân cũng không bao giờ đón tiếp cậu, nếu biết cậu có mặt ở đây, chắc bà sẽ lớn tiếng đuổi xua. SungMin lặng lẽ kéo luôn toàn bộ hành lý vào góc, cậu chỉ lấp ló đôi mắt ra khỏi nơi ẩn núp để có thể trông rõ KyuHyun hơn, khi anh bước ra khỏi sân đi làm. Dù chỉ nhìn được bóng dáng anh thoáng qua cũng đủ làm SungMin thấy thỏa nguyện. Đó sẽ là hình ảnh cuối cùng của KyuHyun để cậu ghi nhớ rồi vui vẻ cho nó lãng quên.

Bảy giờ ba mươi phút. Cánh cổng đồ sộ kia đã bắt đầu hé mở. SungMin cẩn thận quan sát, có thể đã đến giờ KyuHyun đi làm.


Nhưng chẳng có chiếc xe đen nào trườn ra cả, thay vào đó là một bóng người nhỏ nhắn chạy vụt ra. SungMin tròn mắt ngạc nhiên khi nhận ra đó là EunHyuk.

EunHyuk chạy ra ngõ chừng được ba bốn bước đã bị DongHae túm lấy từ sau lưng. Anh nhấc bổng cậu lên lôi vô nhà. EunHyuk vùng vẫy phản đối.


- Buông em ra, em không đi! Em không đi!


- Có anh đi với em mà, đã có anh thì em còn ngại gì nữa? – DongHae cằn nhằn – Phải đến bệnh viện khám tổng quát hết thì mới biết sức khỏe em có ổn định không chứ.

EunHyuk vẫn tiếp tục vùng vẫy khỏi vòng tay DongHae. Tay cậu bám chặt vào thành cổng khi DongHae lôi cậu ngang qua đó.


- Em… xấu hổ lắm. Hôm qua bác sĩ đã nói mấy tháng đầu ai cũng vậy mà. Đâu có nhất thiết phải vào bệnh viện… - EunHyuk ôm sát thành cổng, mặt mày mếu máo


- Không được! Người khác khỏe phây phây, còn em ôm o yếu ớt thế này nên phải khám - DongHae một tay ôm EunHyuk, một tay gỡ từng ngón tay của cậu ra khỏi thanh sắt đó.


Thằng Năm chạy xe chậm chậm từ trong sân tiến ra ngõ. Chỉ trong ít phút, EunHyuk lại bị DongHae nhấc bổng lên, đẩy vào xe.


- Sao anh lại đối với em như thế? – SungMin chỉ kịp nghe giọng EunHyuk kêu lên hờn trách trước khi cánh cửa xe đóng ầm trước mắt cậu. DongHae nhanh chóng đi vòng qua bên kia rồi nhảy tót lên xe. Anh chẳng mảy may để tâm đến sự phản đối của EunHyuk.


Qua cửa kính, SungMin thấy rõ DongHae đang ôm EunHyuk chặt cứng, gương mặt EunHyuk hờn dỗi nhưng cậu cũng ngã đầu vào vai anh. Cứ thế, chiếc xe từ từ khuất bóng, trả lại không gian yên tĩnh cho Lee gia.


SungMin không biết EunHyuk bị DongHae ép đi đâu, nhưng rõ ràng cả hai đang rất hạnh phúc.


SungMin trông theo bóng hai người mà lòng nhói lên một cơn đau khó tả. Cậu đang tủi thân. EunHyuk và DongHae thật sự rất hạnh phúc, họ cũng rất xứng đôi. SungMin cũng ước ao được bước chân tung tăng tại Lee gia như vậy, được KyuHyun ôm ấp như vậy, được ngồi chung xe với anh như vậy… Nhưng SungMin biết rõ, đó chỉ là ước mơ viễn vông. Có những thứ không bao giờ dành cho cậu, và cậu chấp nhận sự thật phũ phàng đó.

SungMin thở dài, lại tiếp tục chờ đợi. DongHae đã đi thì có lẻ KyuHyun cũng sắp đi.

Và SungMin cứ đứng lặng lẽ như thế cho đến mười giờ sáng.


....

....


SungMin liếc nhìn ánh mắt trời. Cậu không có đồng hồ nhưng cậu có thể ước lượng được thời gian qua cái nắng gay gắt ngày một nóng bỏng. SungMin không hề biết từ khi chia tay với cậu, KyuHyun đã không về Lee gia nữa. Sự chờ đợi của cậu đã hoài công.


- Anh… KyuHyun… - SungMin lẩm bẩm gọi tên anh. Sự thất vọng hiện rõ trên đôi mắt long lanh của cậu. Cậu chỉ muốn được gặp anh lần cuối. Chỉ một lần thoáng qua thôi cũng được. Khi mặt trời đứng bóng, chuyến tàu về quê sẽ khởi hành. SungMin sẽ mãi mãi không được gặp anh nữa.

Xa xa… một chiếc xe đen trườn tới. Trái tim SungMin muốn nhảy ra ngoài khi biển số thân thương từ từ hiện rõ. Đó thật sự là xe của KyuHyun. SungMin mỉm cười hớn hở. Sự chờ đợi của cậu đã có hồi đáp. Dù KyuHyun từ nhà đi ra hay từ ngoài đi vào thì cũng không quan trọng với cậu. Điều cậu mong mỏi chỉ là được thấy anh thôi.

Chiếc xe đen tiến vào trong sân. Tắt máy. Thằng Nhem lót tót bước xuống, đi thẳng vào nhà. Ngoài nó, chẳng còn ai bước ra khỏi xe nữa.

Nụ cười của SungMin vụt tắt.

Cậu vẫn chưa gặp được KyuHyun.


- Anh KyuHyun… - SungMin thất thần nhìn vào trong sân của Lee gia. Cậu vô tình gọi tên anh lần nữa.

Kiệt sức. SungMin ngồi gục xuống nền đất. Tự nhiên cậu muốn khóc. Thế là khóc. Cậu khóc vì mặt trời đã đứng bóng rồi. Cậu khóc vì thời gian tìm kiếm anh đã chấm dứt. Mối tình của cậu đã giờ kết thúc.

SungMin nức nở cho bao giọt nước mắt đau thương trôi hết đi. Phải vứt bỏ hết những quá khứ ngọt ngào ấy thì cậu mới đủ can đảm mà cất bước được. SungMin mệt mỏi đứng dậy. Cậu ngoái đầu trông lại gian nhà đồ sộ, lộng lẫy nguy nga ấy một lần cuối. Thật sự mọi chuyện đã chấm hết!


Chuyến tàu sẽ khởi hành lúc 11 giờ sáng nay.


*********

11 giờ đêm.

Thằng Nhem rón rén chạy qua khu phòng của gia nhân bên mé trái, trên tay có xách theo một mớ đồ nhỏ.


- Tí! Tí! Em đã chuẩn bị xong chưa? – Thằng Nhem gõ nhẹ vào cửa phòng thằng Tí thì thào. Cánh cửa vẫn im lặng.


- Tí? Em nghe anh gọi không? – Thằng Nhem sốt ruột, nó gõ vào cửa mạnh hơn.

Cuối cùng cánh cửa cũng hé mở. Gương mặt thằng Tí đầy lo lắng. Nhưng thằng Nhem rất hí hửng vì nó thấy một túi hành lý nhỏ trên giường. Chứng tỏ thằng Tí đã chuẩn bị mọi thứ.


- Em xin lỗi… em không đi cùng anh được… - Giọng thằng Tí lí nhí.


Một gáo nước lạnh vô hình đổ ập vào đầu thằng Nhem.


- Vì sao? Không phải em đã thu dọn hết rồi sao? – Nó ngơ ngác hỏi.


- Em… không thể bỏ cậu chủ… em không thể đi mà không nói với cậu chủ…

Thằng Nhem nhăn nhó.


- Mình có đi luôn đâu, khi nào cậu ba về thì mình về.

Gương mặt thằng Tí đầy khổ não.


- Cậu chủ sẽ giận em… hay… để em xin phép cậu chủ…


- Em điên à? Bây giờ mà nói thì mợ hai sẽ tra khảo đủ điều đó. – Thằng Nhem cằn nhằn rồi tiến vào phòng. Một tay nó vừa xách hành lý của thằng Tí, vừa kẹp nách hành lý của nó, tay còn lại lôi thằng Tí xềnh xệch ra cổng.


- Đi thôi, trễ chuyến tàu là không được đâu.


- Không! Em không đi! Cậu chủ sẽ giết em mất… em không đi… - Thằng Tí vùng vằng, giọng nài nỉ, tay nó bấu vào thành cửa.


- Mợ hai không giận em đâu, mợ hai hiểu mà, đi thôi! – Thằng Nhem nhăn nhó, cố kéo mạnh tay hơn.

Tay thằng Tí trượt tay khỏi thành cửa. Hai chân nó vẫn cố bám víu lấy sàn nhà, nó không dám bỏ trốn mà không nói với Eunhyuk tiếng nào.


- Em… em… không đi! Anh thả em ra… anh Nhem… thả em ra.. – Nó cố la thật nhỏ, sợ mọi người nghe thấy.

Cạnh! Cánh cửa phòng bên hé mở. Một bóng người sừng sững bước ra, cất giọng lạnh lùng.


- Hai đứa đang làm gì đấy?

Thằng Tí hốt hoảng vì bị phát hiện, miệng nó lắp bắp.


- Anh… anh… Năm…


- Đừng xía vào chuyện của chúng tôi, đừng làm khổ em Tí nữa! – Thằng Nhem gắt gỏng.


- Hai đứa không thể bỏ trốn, tội này sẽ bị ngâm lồng heo, bị dìm xuống sông đó. – Thằng Năm cảnh báo.

Thằng Tí sợ đứng tim, thằng Nhem thì cười nhạt.


- Đó là tội dan díu, chúng tôi thích nhau thật lòng. Anh đừng có hù dọa.


- Nhưng em Tí không muốn đi. Cậu đang ép buộc em ấy kìa. – Thằng Năm vẫn cất giọng lạnh lùng, mặc dù lòng nó đang đau như cắt. Nó biết thằng Tí yêu thích thằng Nhem, nhưng nó không hề nghĩ là cả hai sẽ bỏ trốn.

Thằng Tí đưa ánh nhìn tội lỗi vào thằng Năm. Nó biết thằng Năm đối xử tốt lại hay lo lắng cho nó. Nó thấy ray rứt.


Chợt thằng Nhem kéo tay nó mạnh hơn.


- Đi thôi, tụi mình có dan díu gì đâu mà bị ngâm lồng heo. Đi thôi!


- Hai đứa không thể đi được. Như vậy là phạm quy của Lee gia. Anh đã méc mợ hai rồi. – Giọng thằng Năm vẫn không chút cảm xúc.

Vốn dĩ thằng Năm chẳng bao giờ rời mắt khỏi thằng Tí. Trưa nay sau khi đưa EunHyuk và DongHae từ bệnh viện về, nó thấy thằng Nhem cứ lấm lét rủ rỉ với thằng Tí nên nó nghi ngờ. Nó đã len lén nghe hai đứa nói chuyện ở ngoài hè. Thằng Năm là một đứa luôn trọng lễ nghi và khuôn khổ. Tất cả những gì nó làm đều tuân thủ quy tắc. Cả thằng Tí với thằng Nhem đều chưa được chuộc thân mà rời bỏ địa chủ, đó là tội làm phản, sẽ bị ngâm lồng heo. Thằng Năm không muốn thằng Tí rơi vào con đường tội lỗi đó, nó cố khuyên mà thằng Tí cứ ậm ừ. Nó quyết định khai báo với EunHyuk để cứu vớt cho cả hai. Dù vậy, hành động này của nó cũng quá lạnh lùng. Nó đã ở gần Donghae quá lâu rồi.

Thằng Tí nghe thằng Năm nói, mắt nó trợn tròn kinh hãi. Nó không tin thằng Năm có thể đối xử vô tình với nó như thế. Nhưng nó không hiểu, thằng Năm đang cố gắng cứu nó khỏi tội chết. Gương mặt của thằng Năm hằn lên sự đau đớn khi thằng Tí nhìn nó với ánh mắt hờn trách. Tình yêu của nó… đã bị hiểu lầm.

Bỗng thằng Tí lập tức vùng thoát khỏi bàn tay của thằng Nhem, gương mặt nó đầy sợ sệt hướng về góc hành lang, nơi dẫn ra phòng khách. EunHyuk đang đứng ở đó và nhìn nó lom lom. Nó rút người vào vách tường, sắp xỉu tới nơi.


- Tất cả đến phòng của ta, mau lên! – EunHyuk ra lệnh. Cậu rất không vui.


Cả ba líu ríu đi theo EunHyuk lên lầu. Thằng Nhem ném cho thằng Năm một cái nhìn oán hận, còn thằng Tí thì hồn phách thăng thiên, mặt mày xám xịt. Nó ở với EunHyuk từ nhỏ. Nó biết EunHyuk là người trọng phép tắc và khi nổi giận EunHyuk sẽ đáng sợ thế nào. Không phải tự dưng cả người trên người dưới Eun gia đều răm ráp nghe lời EunHyuk.

Đợi mọi người vào phòng rồi thằng Năm khẽ khép cửa. Nó khóa cửa luôn, sau đó lặng lẽ tiến lại giường ngủ, nơi DongHae đang ngồi.

EunHyuk ngồi xuống chiếc ghế nơi bàn chính, hướng ánh nhìn bực bội về phía thằng Tí, cậu không thể tin nhóc Tí ngoan hiền của cậu dám bỏ nhà đi theo người yêu


- Quỳ xuống! – EunHyuk lạnh lùng nói. Giọng cậu vẫn rất dịu dàng nhưng DongHae lại thấy tình hình rất căng thẳng, anh chẳng hó hé tiếng nào.

Thằng Tí quỳ xuống ngay lập tức, nó rớt nước mắt liền. Thấy thằng Tí quỳ, thằng Nhem cũng quỳ theo.


- Vì sao em dám làm như vậy? – EunHyuk tra hỏi.

Thằng Tí cúi sát mặt xuống đất, người run rẩy.


- Con… con… xin cậu chủ… bớt giận… con… con… - Nó thút thít, nói không ra lời.

Thấy thằng Tí khóc EunHyuk càng giận hơn. Cậu đã yêu thương và chiều chuộng nó từ nhỏ. Cậu dành cho nó tất cả niềm tin. Cậu dạy cho nó biết thế nào là gia giáo. Thế mà hôm nay nó dám lừa dối cậu, dám rời bỏ Eun gia khi chưa làm giấy chuộc thân. EunHyuk không giận vì số tiền Eun gia mua nó, EunHyuk giận vì tình thương của cậu bị phản bội.

EunHyuk bực mình quay qua hỏi thằng Nhem.


- Tại sao ngươi muốn đưa nhóc Tí đi? Ngươi to gan dám lừa dối Lee phu nhân sao? Có biết làm thế là gây thị phi tai tiếng cho Lee gia không?

Thằng Nhem cúi đầu im lặng. Nó không thể nói. Nó không thể phản bội KyuHyun. Nó cắn răng để chờ đón hình phạt. Nó không biết EunHyuk thường phạt những gì, nhưng nó biết DongHae phạt roi rất nặng.


Hiện tại thì thằng Nhem không sợ cho nó, vì nó trực thuộc quyền quản lý của Lee phu nhân. DongHae thường chẳng bao giờ đụng chạm đến người hầu của Lee phu nhân. Nó chỉ lo thằng Tí, nó mong mỏi được chịu đòn thay cho người nó yêu.


Chờ mãi không thấy thằng Nhem trả lời, EunHyuk lại quay sang thằng Tí.


- Vì sao Nhem lại muốn em bỏ trốn, em nhất quyết không nói với ta sao?


- Con… con… - Thằng Tí ngập ngừng, nó có nên tiết lộ điều mà thằng Nhem đang cố che giấu?


EunHyuk hết kiên nhẫn. Cậu đã quá thất vọng đối với đứa hầu thân cận nhất. EunHyuk đứng dậy, đi vào gian phòng nhỏ của DongHae. Mọi giấy tờ sổ sách của hai vợ chồng đều được để ở đó.

Thằng Nhem cắn chặt môi. Nó đoán EunHyuk đi tìm roi. Dĩ nhiên EunHyuk sẽ đánh cho đến khi hai đứa chịu khai thì thôi. Nó rủa thầm KyuHyun, anh ở đâu để nó phải khổ thế này.

DongHae vẫn ngồi im trên giường. Anh đang rất hưng phấn. Lần đầu tiên thấy EunHyuk nổi giận mà tội nhân không phải là anh. Anh khoái chí khi thấu hiểu được nỗi sợ hiện giờ của thằng Tí. EunHyuk rất giỏi đè bẹp tinh thần của đối phương. Nhất là cái giọng ngọt ngào mà lạnh tanh ấy. DongHae cắn nhẹ bờ môi, chờ kịch hay để xem. Những kẻ vô tâm thường hay bàng quan như thế.

Khác với sự thông thả của cậu hai, thằng Năm cũng toát mồ hôi hột như thằng Nhem. Trong đầu nó cũng có một ý tưởng, nếu thằng Tí bị đánh, nó sẽ sẵn sàng chịu đòn thay.

EunHyuk đã bước ra, bốn cặp mắt đều đỗ dồn về phía cậu. Trên tay cậu chẳng có cây roi nào. EunHyuk mở cửa phòng, quăng vèo hành lý của thằng Tí ra ngoài hành lang, cậu ném đồ của nó mà không thương tiếc. DongHae tròn mắt, bây giờ thì anh đã chứng kiến được sự hung hăng của vợ mình rồi. Mấy bữa trước nghe Eun lão gia nói mà anh tưởng tượng không ra. DongHae nuốt khan giọt nước miếng, tự nhiên thấy hồi hộp. Anh nghiệm ra EunHyuk quả thật không phải người có thể bị ăn hiếp dễ dàng, cậu rất… dữ. Vốn dĩ ban đầu là không muốn mở miệng xen vào chuyện chủ tớ của họ Eun, nhưng hiện tại chính xác là DongHae không dám mở miệng xen vào.

Sau khi tống khứ hết những gì chướng mắt, EunHyuk còn dự định quăng luôn hành lý của thằng Nhem – kẻ đã dám dụ dỗ người hầu của cậu. EunHyuk rất ghét ai đụng vào đồ-sở-hữu của mình, dĩ nhiên DongHae cũng nằm trong số đó. Nhưng cậu chẳng muốn dây dưa nhiều tới Lee phu nhân nên lại thôi.

EunHyuk lạnh lùng đi chỗ thằng Tí đang quỳ, vứt mạnh một tờ giấy xuống mặt nó.


- Muốn đi đâu thì đi đi, đi rồi thì đừng có về nữa!

Thằng Tí run run nhìn mảnh giấy vương vãi trên sàn. Nó biết đó là giấy chuộc thân cho nó. Thà EunHyuk đánh đập nó, giam cầm nó còn hơn đối xử lạnh lùng với nó thế này. Nó lập tức ôm tay EunHyuk khóc rống.


- Cậu chủ đừng đuổi con… đừng đuổi con… con biết lỗi rồi… hức! hức! con biết lỗi rồi… con không dám nữa… không dám nữa đâu…

EunHyuk gỡ bàn tay nó ra, không thèm nhìn nó mà đi thẳng đến chỗ ghế ngồi. Thằng Tí vội vàng bò theo.


- Con xin lỗi… cậu chủ đừng đuổi con… hức hức! cậu chủ đừng đuổi con…

Mặc cho thằng Tí níu tay van nài, EunHyuk không đáp trả. Khi đã giận ai, cậu sẽ không nói chuyện với người đó. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng khóc lóc van xin thảm thương của thằng Tí. Tiếng khóc của nó làm cho bao nhiêu trái tim còn lại đập rộn ràng vì thương xót. Gương mặt xinh xắn với những giọt nước mắt long lanh khiến tấm trí ba kẻ đàn ông kia ngậm ngùi. DongHae chớp chớp đôi mắt, anh vẫn thấy vợ mình… đẹp hơn. Ngoài việc ngồi đó nhìn ngắm EunHyuk, trong lòng DongHae chẳng quan tâm thêm cái gì khác. Anh ít khi để tâm đến chuyện người hầu kẻ hạ.

Chợt Thằng Tí quay phắt người lại, quát thằng Nhem.


- Anh nói đi! Anh nói mau đi!... Cậu chủ không nhìn mặt em rồi kìa! … Anh nói đi!

Thằng Nhem lúng túng, nó quá bất ngờ trước phản ứng của thằng Tí, nó không nghĩ thằng Tí khóc rống như vậy khi bị EunHyuk đuổi xua. Nhưng nó nói ra, KyuHyun cũng đuổi nó y như vậy thì sao?


- Anh nói đi!...Hức! Anh không thấy cậu chủ giận em sao?... Anh nói đi! – Thằng Tí tiếp tục giục.


- Là là… là… - Thằng Nhem hoảng loạn, nó cũng sợ bị KyuHyun ghẻ lạnh giống như EunHyuk đối xử với thằng Tí.

Nhưng như vậy không tốt hơn sao? Thằng Tí có thể đi với nó mà không vướng bận. Hai đứa tự do xây hạnh phúc mà không lo kiếm tiền chuộc thân. Rốt cuộc thì nó cũng ma mãnh y như KyuHyun. Còn thằng Năm thì làm việc rập khuôn như DongHae. Chủ nào tớ đó.

Chờ hoài không thấy thằng Nhem trả lời, thằng Tí tức tối khóc rống.


- Cậu chủ đừng giận con nữa… anh Nhem muốn đưa con đi bỏ trốn cùng Lee nhị thiếu gia…


- Tí! – Thằng Nhem quát. Nhưng thằng Tí không quan tâm. EunHyuk đã bắt đầu nhìn nó, cậu nhìn nó là cậu còn cho nó đường quay lại, nó phải nói tiếp, nói gấp.


- 11h30 tối nay, Lee nhị thiếu gia sẽ bắt chuyến tàu cuối cùng về quê chung với cậu SungMin. Lee nhị thiếu gia muốn bỏ trốn cùng với cậu SungMin. Thiếu gia không muốn bất cứ ai biết chuyện này, nhất là Lee phu nhân. Vì vậy… vì vậy… - Rồi nó lại nấc lên một tiếng, nó lấy hơi để nói nhanh, nó sợ EunHyuk đuổi nó – anh Nhem muốn đi cùng với Lee nhị thiếu gia, anh Nhem muốn dẫn con theo… nhưng nếu Lee phu nhân biết, Lee phu nhân sẽ làm khó dễ cậu SungMin, sẽ gây tổn thương cậu SungMin… nên … nên… hức! hức!...

EunHyuk liền đưa ánh mắt dò hỏi nhìn DongHae, DongHae lắc đầu cong môi vẻ không tin tưởng.


- KyuHyun không thể bỏ nhà đi. Nó không sống khổ được. Những gì không có lợi cho bản thân, chắc chắn nó không làm. – DongHae nói, mắt vẫn không rời gương mặt đang giận dỗi của EunHyuk. Hôm nay anh rất phấn chấn vì được xem kịch hay.


- Là thật đó ạ - Thằng Nhem vội vã lên tiếng – Cậu ba quyết định bỏ đi cùng với cậu SungMin, cậu ba để lại tất cả mọi thứ tài sản, kể cả xe và ví tiền cũng bắt con đem về đây. Cậu ba muốn dùng hai bàn tay trắng lập nghiệp đó cậu hai ơi…

DongHae tròn mắt ngạc nhiên. Anh vẫn không tin cậu em kênh kiệu của mình chấp nhận bỏ voi xuống chó, làm một tên trắng tay nghèo mạt. Thằng Nhem lấy hết can đảm nói nữa, nó cũng sợ DongHae nhưng nó chẳng muốn thấy cậu ba của nó khổ chút nào.


- Bây giờ vẫn còn kịp… cậu hai khuyên cậu ba đi cậu hai… cậu ba giận phu nhân nên mới bỏ đi đó… cậu hai khuyên cậu ba đi cậu hai…

Cả DongHae và EunHyuk đều đưa mắt nhìn nhau. Đã mấy ngày rồi KyuHyun không về Lee gia. Lee phu nhân thì cứ vật vờ ngồi đợi ở phòng khách. Lẽ nào mẹ con họ có chuyện bất hòa thật.


- Quê SungMin ở đâu? Họ đi chuyến tàu nào? – EunHyuk cúi xuống hỏi thằng Tí.

Thấy cậu chủ nói chuyện với nó, thắng Tí mừng hân hoan, nó hớt hơ hớt hải đáp:


- Cậu SungMin muốn về vùng Tịnh Mẫn, chuyến cuối cùng, ga số 13.

EunHyuk thở dài, khẽ vuốt mái tóc đã ướt nhem vì mồ hôi của nó.


- Và em muốn đi? Em muốn được sống chung với Nhem? – EunHyuk hỏi, giọng cậu rất dịu dàng. Cậu chỉ muốn nó nói thật với cậu. Nếu nó tìm được người nó yêu, cậu sẽ không ép buộc nó.

Thằng Tí trân mắt nhìn EunHyuk, nó không dám trả lời. EunHyuk khẽ mỉm cười.


- Thật lòng em thích Nhem và muốn đi cùng với nó? Hãy nói thật, ta không ép em phải hầu hạ mãi bên ta. Em muốn sống chung với Nhem, phải không?

Thằng Tí lặng người. EunHyuk đang yêu cầu nó một câu trả lời chính thức. Nó khẽ liếc nhìn thằng Nhem. Thằng Nhem nhíu mày tỏ vẻ “Ừ đi chứ! Em thích anh mừ…”. Thằng Tí khẽ cắn nhẹ đôi môi, nó đưa ánh mắt đầy lệ nhìn sang thằng Năm. Gương mặt thằng Năm đầy khổ não, nó đang nài nỉ thằng Tí một cái lắc đầu.

Một giọt nước mắt khác lại lăn dài trên đôi má xinh xắn của thằng Tí. Nó vẫn trân trân nhìn thằng Năm. Một ánh nhìn mang vẻ đầy tội lỗi. Những ngày đầu nó lạ lẫm ở đây, khi thằng Nhem còn phải ở nhà SungMin, thằng Năm là người đã quan tâm, chăm sóc và chỉ vẻ cho nó. Bây giờ nó bỏ thằng Năm đi sao đành? Sự ấm áp và dịu dàng của thằng Năm làm sao nó có thể quên? Nhưng trái tim của nó chỉ có thể ghi khắc hình bóng một người thôi.

EunHyuk là người giỏi quan sát. Cậu liếc ánh mắt theo hướng nhìn của thằng Tí và lập tức hiểu ra một cuộc tình rối rắm của ba đứa hầu.


- Yêu và biết ơn là hai cảm giác khác nhau, em không thể để nó lẫn lộn. Em chỉ có thể hạnh phúc khi sống với người mình yêu thôi. Hãy nghe con tim mình lên tiếng, thật sự là em muốn đi? – EunHyuk hỏi, cậu rất chân thành chia sẻ kinh nghiệm với thằng Tí.

DongHae trề môi rồi khẽ lắc đầu. Anh phát hiện ra EunHyuk cũng chỉ… giỏi nói. Ngay cả bản thân cậu còn không phân biệt rõ thì lấy đâu mà chỉ bảo cho thằng Tí. Nếu cậu sớm phân biệt rạch ròi giữa yêu và biết ơn thì anh với cậu đâu phải gây nhau một trận lôi đình, đòi sống đòi chết.

Thằng Tí nhíu đôi chân mày nhìn thẳng vào đôi mắt hiền hòa của EunHyuk, nó suy nghĩ rất lâu, cuối cùng… nó gật đầu.

Cái gật đầu khiến cho thế giới xung quanh thằng Nhem nở rộ ngàn hoa hương sắc với ánh mặt trời ấm áp của mùa Xuân.

Cái gật đầu khiến cho tâm hồn vốn dĩ đã giá băng của thằng Năm nay càng thêm lạnh lẽo và u tối.

EunHyuk mỉm cười hài lòng. Nhóc Tí của cậu vẫn là cậu bé ngoan hiền và không lừa dối cậu bất kỳ điều gì. Đã đến lúc cậu đứng ra làm chủ cho cuộc sống hôn nhân của nó. Dù gả nó cho thằng Nhem hay thằng Năm, cậu cũng thấy yên lòng vì nề nếp lễ giáo của Lee gia.


- Ngươi đem hết hành lý ra xe đi, ta sẽ đưa các ngươi ra sân ga – EunHyuk ra lệnh cho thằng Nhem rồi quay qua DongHae, giọng cằn nhằn – Anh không mau chuẩn bị ra sân ga để khuyên nhủ cậu ba đi, anh ngồi mãi ở đó sao?

DongHae ngồi dậy vươn vai trong khi EunHyuk kéo thằng Tí vào gian phòng nhỏ. DongHae biết hai chủ tớ đang quyến luyến nồng nồng ái ái chia tay nhau. Anh uể oải đứng dậy, chậm rãi thay đồ. Vở kịch này ngắn quá DongHae xem chưa đã mắt, anh sẽ chờ vở kịch thứ hai, một cuộc ra đi vì sự nghiệp gầy dựng cơ đồ từ hai bàn tay trắng của Lee nhị thiếu gia. Nhưng thật chất thì anh cũng chẳng mặn mà gì chuyến đi đến sân ga. Bản thân anh không tin KyuHyun dám bỏ nhà. Anh hiểu tính công tử bột và sở thích khoái hưởng thụ của KyuHyun. Dù có yêu SungMin, KyuHyun cũng không tính đến con đường cho cả hai đứa cùng khổ.

DongHae khoác thêm áo vest bên ngoài, thiếu gia thì lúc nào cũng phải bảnh tỏn. Anh nhìn gương mặt xám xịt của thằng Năm, khẽ mỉm cười.


- Đừng buồn nữa, ngày mai ta giới thiệu cho ngươi vài người, chắn chắc sẽ rất xinh xắn và nết na. Cậu hai của ngươi không để ngươi thiệt thòi đâu.

DongHae an ủi thằng Năm. Trong lòng anh cũng có chút tự ái vì người hầu của EunHyuk chọn người hầu của KyuHyun mà không thèm đếm xỉa đến người hầu của anh. DongHae quyết phải tìm cho thằng Năm một người vợ “oách” hơn thằng Tí cho bõ… ghét.


Thằng Năm im lặng không đáp. DongHae có giới thiệu cho nó cả trăm người cũng thế thôi. Chỉ thích nhóc Tí à.


Sau khi ép thằng Tí phải nhận một số tiến để làm của hồi môn, EunHyuk dắt nó ra xe. Vì gấp quá EunHyuk chẳng chuẩn bị quà cho nó được. EunHyuk chuẩn bị tất cả để thằng Tí theo thằng Nhem, có nghĩa là trong lòng cậu ngầm ủng hộ việc KyuHyun bỏ nhà theo SungMin. Cậu không nghĩ SungMin sẽ có thể sống vui vẻ với Lee phu nhân được. Hai người cứ đi một thời gian, khi nào gạo đã thành cơm rồi quay về. Nói chung cả EunHyuk và DongHae, hai vợ chồng chỉ biết nhìn thấy nhau, ngoài ra chẳng nhìn thấy cái gì khác.

DongHae ngồi ngáp dài nhìn ra hai bên dãy đường. Anh đi cho vừa lòng EunHyuk chứ anh biết KyuHyun chẳng đời nào chịu mò về cái xứ nghèo xơ như Tịnh Mẫn. Gạo còn không có mà ăn huống gì đòi thịt với cá. Hai người mà về đó có nước ra rừng ôm cây đợi thỏ, rồi tóe lửa nhìn nhau.

Sân ga về đêm vắng lặng. Chỉ loe que vài chục người đón chuyến tàu cuối cùng của ngày. Gió khuya thổi vù vù lạnh thấu cả xương. DongHae cởi áo khoác ủ ấm cho EunHyuk, cả hai ôm nhau ngồi chờ trước cổng sân ga. Thằng Nhem và thằng Tí chia nhau đi tìm KyuHyun và SungMin.


Đã gần 11h30, tàu sắp khởi hành.


- Em với SungMin có mở một quán rượu, SungMin về quê thế này chắc phải đóng cửa thôi... – EunHyuk thủ thỉ vào tai DongHae.

Anh nhíu mày.- Mở quán rượu? Sao em lại muốn làm cái đó?

EunHyuk thở dài.- Em nghĩ ít nhất thì danh vị “chủ quán rượu” cũng giúp SungMin gần cậu ba hơn…

DongHae bật cười.- Em thật là rảnh. Em nghĩ Lee gia của anh – một gia tộc nắm hơn 70% thị trường của vùng này – lại có thể môn đăng hộ đối với một quán rượu bé tí sao?

EunHyuk phụng phịu: - Sao anh biết nó bé tí? Biết đâu sau này nó trở thành một nơi tiếng tăm nhất vùng. Lúc đó anh muốn uống rượu bí cũng phải đặt hàng trước 3 tháng!

DongHae lắc đầu cười ngặt nghẽo. Vợ anh đúng là người có tâm lý “không bình thường”. Cậu suy nghĩ và làm cái gì đố ai mà đoán nổi. Lúc dịu dàng lúc hung hăng, tính quyết đoán nhưng lại nhõng nha nhõng nhẽo, cái đầu yếu bóng vía còn khoái đi tự tử… Ngay cả chuyện hay nôn mấy tháng đầu cũng xấu hổ... trăm phương nghìn hướng DongHae chẳng biết đỡ chỗ nào.

EunHyuk vẫn ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay DongHae, mặc cho anh cười trêu ghẹo. Cậu cho DongHae tự do mà huênh hoang mỗi lúc này thôi, từ ngày biết có sự thay đổi khác lạ trong cơ thể mình, cái đầu lém lỉnh của cậu đã vạch ra bao kế hoạch hành hạ DongHae. Chỉ chờ từng ngày mà áp dụng. Rồi mai đây DongHae sẽ phải sống dở chết dở với cậu. EunHyuk không dễ dàng gì bỏ qua chuyện anh bỏ rơi cậu mấy bữa trước. Miệng nói không giận nhưng trong lòng vẫn còn thù dai.

11h30.

Tàu lửa hú một hồi inh ỏi rồi xình xịch chuyển bánh. Thằng Nhem với thằng Tí vẫn dáo dác tìm kiếm. KyuHyun với SungMin thật sự chẳng hề đến đây.

Tàu lửa đi khuất. Không gian lại vắng lặng như tờ. Dongae bỏ tay vào túi quần đi qua đi lại, gương mặt chẳng có tí cảm xúc nào. Thằng Nhem lại gần anh, lí nhí.


- Cậu hai ơi… Vé do chính con đặt nên con biết mà… cậu ba thật sự đã lên kế hoạch bỏ đi cùng cậu SungMin… Chiều nay cậu ba còn nói nếu con thích thì đi cùng… Thật sự cậu ba không có một cắc nào trong túi đâu…

DongHae thở dài nhìn thằng Nhem


- Cậu ba của ngươi là một con quỷ nhỏ, ngươi nghĩ KyuHyun sẽ chấp nhận sống nghèo khổ với tình yêu mãnh liệt sao?


- Vậy theo anh KyuHyun đi đâu? – EunHyuk hỏi.

Donggae nhún vai.


- Nó không đem theo tiền thì nó sẽ không rời khỏi vùng này đâu. Tiền không có nhưng mối quan hệ nó có đầy. Có thể nó trốn đâu đó, lỡ mà túng quá thì mò về…

EunHyuk nhíu mày, cậu không thích thái độ thờ ơ của DongHae.


- Cậu ba và SungMin thật sự rất yêu nhau, anh đừng xem thường tình cảm của họ như vậy. Chỉ cần có tình yêu, họ sẽ hạnh phúc dù cuộc sống có khó khăn đi nữa.

DongHae lại cười khinh khỉnh.


- Tình yêu không đẻ ra vàng để mua gạo vợ yêu à… - Vừa nói DongHae vừa ôm EunHyuk, anh sợ gió đêm làm cậu lạnh.

EunHyuk lập tức vùng khỏi tay DongHae. Cậu bực mình vì DongHae xem tình yêu quá thực tế. Và đúng là cậu gần đây rất dễ nổi nóng. DongHae thở dài.


- Rồi em xem, không quá 2 tháng thế nào nó cũng mò về…


- Được, sau 2 tháng mà KyuHyun không về, anh phải… anh phải… - EunHyuk cố gắng suy nghĩ ra hình phạt tàn nhẫn nhất dành cho DongHae. Rồi bỗng nhiên cậu nhếch mép, một nụ cười… ranh mãnh hiện ra – Anh phải rửa chân cho Lee phu nhân!


DongHae tròn mắt ngạc nhiên nhìn gương mặt gian trá của người vợ vốn rất ôn hòa thùy mị. Rốt cuộc cái gì đã biến cậu ra quỷ quái như thế này? Cậu muốn anh cúi đầu mà rửa chân cho người anh ghét nhất hay sao? Cậu muốn đè bẹp khí khái cậu hai của anh trong Lee gia sao? DongHae không thể tin làm sao cậu nghĩ ra được cái điều kiện tàn khốc như vậy.

Nhưng DongHae thích thế. Anh thích gương mặt tinh nghịch của EunHyuk. Vì cậu lúc nào cũng e dè khuôn khổ, gia phong lễ giáo, khách khí đủ điều, … rất hiếm khi cậu trưng ra bộ mặt thật lém lỉnh của mình. Và mỗi khi cậu nheo nheo mắt kênh kiệu như thế, trông cậu cứ như một thiên thần nhỏ đầy quyến rũ. DongHae hoàn toàn hưng phấn, anh cao giọng.


- Vậy nếu KyuHyun trở về trong 2 tháng, người phải rửa chân cho Lee phu nhân là em!

EunHyuk cong môi. Liếc nhẹ DongHae rồi bước nhanh ra xe. Từ khi hai vợ chồng làm hòa, EunHyuk cứ nhí nhảnh như thế. Có vẻ như trút bỏ hết được nỗi sợ và sự ray rứt trong lòng, EunHyuk đã trở về với con người thật vốn có của mình. Một dạng người thích đàn áp tinh thần người khác. Nếu lúc trước ở gần EunHyuk, sẽ luôn cảm thấy một bầu không khí u ám, nặng nề và gò bó. Còn bây giờ xung quanh cậu như có ánh hào quang, giống như một chàng hoàng tử nhỏ nghịch ngợm.


DongHae mỉm cười hạnh phúc nhìn theo tấm lưng nhỏ nhắn của cậu. Một trò chơi quái gở đã được lập ra. Sau 2 tháng nữa, một trong hai vợ chồng phải cúi đầu mà rửa chân cho Lee phu nhân.


Với nhiều gia đình, đây là hành động thể hiện sự yêu thương người bề trên. Nhưng với EunHyuk và DongHae, đây là điều tội lỗi nhất trong tâm trí của họ. Đơn giản vì cả hai đều ghét cay đắng Lee phu nhân. Nếu Lee phu nhân biết được sự thật này, liệu bà có thể thờ ơ với cách sống trước nay của mình?

Thế là thằng Nhem với thằng Tí lại quay về Lee gia. Thằng Năm vẫn đứng ngay đầu cổng từ khi chiếc xe rời khỏi. Giờ thấy thằng Tí ôm hành lý bước xuống nó không khỏi vui mừng. Mặc cho thằng Nhem liếc xéo trong lúc cất xe, thằng Năm lặng lẽ đi theo thằng Tí rồi nhanh chóng xách hành lý dùm nó. Rốt cuộc tình tay ba vẫn chưa thể kết thúc.


Thằng Nhem cất xe yên vị rồi mà EunHyuk vẫn chưa chịu thức dậy. Cậu cứ ôm DongHae cứng ngắt. DongHae thì cưng giấc ngủ của cậu như vàng, anh khẽ bế cậu về phòng, anh đi từng bước rón rén vì sợ cậu thức giấc. EunHyuk gục đầu trên vai anh, đôi môi cậu vẽ hình nụ cười khoái trá. Cậu hạnh phúc vì hành hạ được DongHae những việc cỏn con như thế này. Tội nghiệp cậu hai ngây thơ, vẫn không nhận ra kế hoạch trả thù của vợ chỉ mới được bắt đầu.



**************************

Vậy thật ra chuyện gì đã xảy ra với KyuMin? Vì sao họ không ra ga tàu để về Tịnh Mẫn? Họ có được gặp lại nhau? Xin mời trở lại câu chuyện vào trưa hôm đó!


Trưa hôm đó. Gần 11 giờ.

Sau khi chờ đợi cả buổi tại Lee gia mà không được gặp KyuHyun lần cuối, SungMin buồn bã lết từng bước ra ga tàu. Cậu lặng lẽ tựa lưng vào một góc khuất, mắt ngó mông lung xuống đất. Chỉ mười phút nữa là tàu khởi hành, SungMin muốn nhớ lại những hình ảnh bên KyuHyun một lần nữa trước khi vứt bỏ hết tất cả để rời xa chốn này.


Chuông nhà ga vọng ra ba tiếng thúc gục mọi người nhanh chóng lên tàu. Không gian ồn ào huyên náo, tiếng gọi nhau, chia tay nhau, khóc lóc quyến luyến nhau làm động cả góc trời… Thế mà SungMin vẫn đứng lặng im. Cậu có nghe được gì đâu, vì hiện giờ trong tâm trí cậu đang ngập tràn hình bóng của KyuHyun và cả những kỷ niệm khó quên của hai người.


- Cậu đi chuyến tàu này phải không ạ? – Một thằng bé chừng mười lăm tuổi chạy lại hỏi SungMin, tay nó đang chực chờ xách hành lý cho cậu.

SungMin nhìn dáng nó, cậu khẽ mỉm cười. Trước đây, để có tiền chạy chữa cho mẹ, cậu cũng đã từng làm một kẻ chuyên khuân vác hành lý ở sân ga. Quần áo của thằng bé này vẫn còn lành lặng hơn rất nhiều so với quần áo cậu lúc đó. Cuộc sống thời thơ ấu của cậu thật khổ hạnh, nhưng cậu lại chẳng thấy đau đớn như bây giờ.

Quả thật sau khi gặp KyuHyun, SungMin đã được biết thế nào là dư dã, thế nào là có chút tiền để dành, thế nào là muốn ăn bất cứ thứ gì cậu muốn. KyuHyun đã mở cho cậu một cuộc đời mới. Sau khi về quê, SungMin cũng sẽ cố gắng sống một cuộc sống thật tốt để nếu có một cơ hội gặp lại, KyuHyun sẽ không khỏi chạnh lòng. Tất cả những gì cậu nghĩ hiện giờ đều chỉ vì sự vui vẻ của KyuHyun.

Thằng bé nhanh chóng mang hành lý của SungMin lên tàu, SungMin ngoái đầu nhìn lại sân ga lần cuối. Cậu hy vọng gì từ cái ngoái đầu này chứ? KyuHyun sẽ đến đây để gặp cậu sao?

SungMin thở dài rồi bước lên tàu, vừa đặt một chân lên thì thằng bé khi nãy hậm hực chạy từ trong hành lang của tàu ra, một bên má của nó ửng đỏ, hình như nó vừa bị đánh.

- Vé tàu của cậu là vé giả phải không? Làm tui bị đánh nè! – Nó ấm ức nói, mắt rưng rưng.

- Vé giả? – SungMin tròn mắt ngạc nhiên.

- Chỗ của cậu có người ngồi rồi. Bảo vệ cũng soát vé rồi, nhìn mặt cậu sáng sủa vậy mà lại đi gạt người ta!

Thằng bé mắng xéo SungMin rồi đẩy tất cả chổ hành lý vào người cậu. Vì quá bất ngờ SungMin hụt chân ra khỏi cửa tàu, loạng choạng muốn té.

Còi tàu hú lên một tràng inh ỏi báo hiệu nó sắp chuyển bánh.

- Này, chuyện gì vậy? Vé giả là thế nào? – SungMin hốt hoảng chạy vội lên tàu. Một tên soát vé lập tức chặn ngay trước mặt cậu.

- Tôi mua vé từ mấy hôm trước, cũng tại ga này, ghế ngồi số 13. – SungMin vừa đưa vé cho tên đó vừa nói

Hắn cầm tấm vé soi xét một hồi rồi nhìn SungMin, nhìn kỹ từ trên xuống dưới. Bổng dưng hắn ngang nhiên xé tấm vé xẹt xẹt.

- Đây là vé giả, ghế số 13 đã có người ngồi rồi, xin mời cậu xuống tàu cho, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát! – Hắn lạnh lùng nói

- Vé giả là thế nào? Chuyện gì vậy? Này… anh làm gì vậy? Vì sao lại xé vé của tôi… Ê… - SungMin la thất thanh khi tên soát vé đẩy cậu xuống tàu. Sau đó hắn cũng không ngần ngại đóng sập cửa tàu trước mặt cậu.

- Này, các người mới là lừa đảo, vì sao xé vé của tôi? Tôi sẽ kiện hãng tàu của các người, này! Này! – SungMin tức tối đập cửa rầm rầm trong khi tàu bắt đầu từ từ chuyển bánh. Nó hú thêm vài tiếng đinh tai rồi xình xịch di chuyển.

- Ê… ê… a… - SungMin ngơ ngác chẳng biết chuyện gì vừa diễn ra. Cậu bị đoàn tàu bỏ lại một khoảng cách xa dần.

Không gian lại trở nên yên tĩnh. Một mình SungMin đứng lặng người bên cạnh đường ray. Số phận của cậu thật là xúi quẩy. Ngay cả việc về quê cũng lắm gian truân. SungMin thở dài chán nản quay lại sắp xếp hành lý. Không biết đến bao giờ mới có chuyến tàu quay về Tịnh Mẫn nữa.

SungMin lọ mọ xếp lại mớ quần áo bị xốc ra khỏi túi. Bóng cậu in hằn lên nền đất dưới cái nắng chói chang. Người ta vẫn đi qua đi lại không buồn ngó đến cậu. Bất giác cảm giác cô đơn, lẻ loi lại ùa về. Một mình cậu bơ vơ trên sân ga này bị người ta ức hiếp. Đến tên tuổi của tên soát vé cậu cũng chẳng kịp nhìn thì biết thưa kiện với ai. Mà có kiện cũng chẳng có đủ tiền để đi hầu tòa. Mấy ngày này tinh thần của cậu đã quá mệt mỏi, sao còn xảy ra thêm chuyện nhiễu nhương cho cậu khổ sở thêm? Tự nhiên SungMin thấy giận, chẳng biết giận cái gì. Cậu quăng đại mớ hành lý ở đó rồi gục trên đầu gối khóc tức tưởi.

- Vì sao nấm lùn của anh lại khóc? – Giọng nói thân thương kiểu hách dịch vang vọng bên tai SungMin, cứ như KyuHyun đang ở cạnh cậu.

SungMin nghe rồi lại òa khóc nức nở hơn. Cậu nhớ anh quá, nhớ đến mức tưởng tượng ra cả giọng nói của anh. Vì sao buông tay cuộc tình này lại đau đớn nhiều đến thế?

- Không được khóc! – Giọng nói gần và rõ ràng hơn, như thể anh đang ngồi sát bên cậu.

Rồi một vòng tay ấm áp nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng đang thổn thức của cậu. SungMin giật mình bừng tĩnh, cậu ngước đầu lên để trông rõ gương mặt người đang ngồi cạnh bên.

- Nấm lùn của anh đừng khóc nữa, khóc thiệt là xấu…

SungMin như không tin vào mắt mình nữa. Là anh… Anh đã đến bên cậu, anh hiện ra như một giấc mơ. Anh cao sang quyền quý, anh ấm áp dịu dàng, anh ân cần trìu mến…

- Anh... KyuHyun? – SungMin lí nhí gọi tên anh, cái tên mà cậu đã thầm gọi bao ngày qua. Đôi mắt cậu mở tròn long lanh để nhìn anh kỹ hơn.

KyuHyun mỉm cười tươi tắn, bàn tay khẽ lau đi những giọt nước mắt hờn tủi trên gương mặt xinh xắn của cậu. Anh nhớ cậu điên cuồng. Anh hạnh phúc vì lại được gặp cậu, được ôm cậu vào lòng như thế này. Nơi chốn yên bình của anh lại về bên anh.

SungMin chẳng thể nói thêm một tiếng nào nữa. Cậu đã khao khát được gặp anh mấy ngày nay, cậu chờ anh trước cửa Lee gia cả buổi. Cậu gọi tên anh, nài nỉ sự xuất hiện của anh. Cuối cùng... anh đã đến. SungMin vỡ òa trong hạnh phúc, cậu ôm chặt lấy KyuHyun và khóc dữ dội hơn.

- Em… không… muốn… chia tay… anh…Hức! hức! Em… yêu anh… anh KyuHyun… - SungMin cố nói qua làn nước mắt. Những lời nói chất chứa trong lòng rốt cuộc cũng tuôn trào ra. Trong vô thức cậu chẳng thể kiếm nén được nữa. Cậu đã kiềm nén quá lâu và nó làm lòng cậu đau đớn. Cậu phát hiện ra mình không thể mất anh. Cậu thật sự rất cần anh. Bây giờ chẳng cần sĩ diện gì nữa, mất anh mấy ngày đã khổ đau lắm rồi.

KyuHyun nghe từng lời nức nở của SungMin, anh ôm cậu thật chặt. Bàn tay vỗ nhẹ vào lưng để an ủi cậu. KyuHyun rất hối hận vì bao ngày qua đã quay lưng lại với SungMin. Lẻ ra anh nên về bên cậu sớm hơn. Ôm cậu vào lòng thế này khiến trái tim của anh bình yên hẳn.

Cả hai ôm nhau thật chặt mặc cho thời gian trôi đi, mặc cho tiếng nhộn nhịp của những người qua lại. Họ chỉ cần nhìn thấy nhau là đủ rồi.

SungMin từ từ thôi khóc. Hơi ấm của anh làm cho cậu cảm nhận rõ anh đã về bên cậu. Đôi môi xinh xắn của cậu khẽ hé một nụ cười. Cậu còn lâng lâng chưa trở về thực tại. Rồi bổng đôi chân mày SungMin nhíu lại, bắt đầu thấy bực mình, cậu đẩy mạnh KyuHyun ra.

- Là anh phải không? Là anh bảo tên soát vé đó ăn hiếp em phải không? – SungMin lớn tiếng gặn hỏi.

KyuHyun vẫn giữ nụ cười gian manh, hí ha hí hững

- Anh đâu có nói gì với tên soát vé đâu, anh chỉ thủ thỉ một ít với ông chủ của hắn ta thôi.

- Anh thật là xấu xa! Vì sao anh đối xử với em như vậy? – SungMin hậm hực đứng dậy, ôm vội hành lý bỏ đi.

KyuHyun liền giật ngược tay cậu lại.

- Ai bảo em bỏ anh. Em về quê mà không rủ anh. Anh cũng biết giận vậy.

SungMin nhíu đôi chân mày khó hiểu. KyuHyun mỉm cười ma mãnh ve vẩy hai chiếc vé tàu trên tay

- Tối nay chuyến 11h30, anh sẽ về Tịnh Mẫn với em. – KyuHyun dịu dàng nói

SungMin nhìn hai tấm vé, mắt tròn vo

- Anh… vì sao?

KyuHyun lập tức lục lọi hết túi quần túi áo, tất cả đều rỗng không trước mắt SungMin

- Anh bây giờ chẳng còn là thiếu gia nữa, anh chỉ là một kẻ trắng tay. Nên buộc phải sống bám vào gia đình vợ…

SungMin vẫn còn ngơ ngác. Cậu chẳng hiểu bất cứ lời nào của KyuHyun. KyuHyun bật cười, anh cuối người mân mê đôi má phúng phính của cậu

- Em đã từng hỏi anh có thể vì em mà từ bỏ danh phận thiếu gia hay không, thì bây giờ anh sẽ cho em biết câu trả lời. Nếu anh từ bỏ tất cả, em phải còng lưng mà nuôi anh, vì anh không sống khổ được…

SungMin chẳng cười nổi với câu đùa của KyuHyun, cậu ấp úng

- Anh… anh từ bỏ Lee gia thật sao? Anh… điên rồi…

KyuHyun cười khanh khách

- Yêu em là anh đã điên lắm rồi, muốn cùng em gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng lại càng điên hơn. Nhưng anh thà điên mà hạnh phúc, còn hơn tỉnh khi phải sống trong đau đớn mà không có em…

SungMin ngó trân trân vào gương mặt hớn hở của KyuHyun. Chưa bao giờ cậu thấy KyuHyun ra vẻ thật thà như vậy. Bản tính ma mãnh của anh khiến cậu nghi ngờ. Cậu không thể tin được lời mật ngọt của anh.

- Về Tịnh Mẫn… cuộc sống rất khó khăn… anh sẽ không chịu nổi. Với lại, vì em… anh phải bỏ nhà đi, liệu có đáng hay không? Vì sao anh lại quyết định như vậy?

KyuHyun thở dài rồi ôm SungMin vào lòng

- Vì em không với tới anh nên anh đành bước xuống để xứng tầm với em. Bây giờ anh với em môn đăng hộ đối quá còn gì. – Rồi giọng anh đầy hờn trách – Tại em cứ đòi làm vợ cả nên chúng ta mới khổ vậy, em cứ chịu làm vợ hai của anh thì chúng ta tha hồ mà ăn sung mặc sướng.

SungMin vẫn không thể cười trước câu đùa của KyuHyun. Anh thật sự bỏ lại tất cả mà đi với cậu sao? Đây lẽ nào là giấc mơ có thật?

- Không phải hoàn toàn vì em mà anh quyết định thế này, nên em đừng áy náy… - KyuHyun tiếp tục rủ rỉ vào tai cậu – Anh cũng muốn như anh DongHae, tự bản thân lập nghiệp cho mình. Anh không muốn cuộc sống bị gò bó, nhất nhất dạ vâng nữa. Vì vậy, em phải bên cạnh anh để hổ trợ cho anh.

- Anh thật sự muốn thử ra ở riêng, tự gầy dựng sự nghiệp riêng? – SungMin hỏi lại, KyuHyun gật đầu quả quyết.

- Em sẽ ủng hộ anh chứ?

SungMin lí nhí: - Anh biết rõ mà, hỏi làm gì…

Cả hai liền bật cười. Niềm hạnh phúc cuộn dâng như sóng. Họ mặc kệ phía trước còn lắm chông gai, họ chỉ cần biết bây giờ cả hai đã được ở bên nhau, không một thế lực nào có thể chia rẽ đôi uyên ương được nữa.

KyuHyun nhìn ngắm nụ cười rạng rỡ của SungMin. Anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ một bên má của cậu. Anh chẳng biết cậu bị Lee phu nhân đánh bên nào, thôi thì cứ vuốt ve đại. Càng vuốt ve lại càng thấy thương. Thế là KyuHyun bâng quơ hôn lên bờ má đó, một cái hôn nồng cháy tình yêu.

- Anh thật sự… muốn bỏ hết tất cả sao? – SungMin lí nhí hỏi lại. Cậu rất hạnh phúc vì anh về bên cậu, nhưng cậu không thể ích kỷ bắt anh chịu khổ.

- Em hỏi nhiều quá! – KyuHyun thở dài rồi xách hành lý của SungMin vào một góc của sân ga, họ sẽ chờ đến tối để đón chuyến tàu cuối cùng về Tịnh Mẫn. SungMin nhíu mày phụng phịu. Cậu không biết KyuHyun quyết định như thế này liệu có đúng hay không. Cậu vẫn còn ngơ ngác. Đây có phải sự thật không? Hạnh phúc đến với cậu đơn giản vậy sao? Ông trời hậu đãi cậu vậy sao?

KyuHyun ngồi xuống chiếc ghế gỗ dài, hai tay gác lên thành ghế với dáng vẻ khoan thai. Gương mặt anh vẫn mang kiểu cười gian trá. Hiện giờ KyuHyun thoải mái lắm. Anh có đầy đủ lý do để bào chữa cho việc đào tẩu cùng người yêu của mình.
Khi mất một người mà tưởng chừng như mất đi cả thế giới…
 
KyuHyun thật sự đã nghiệm ra được điều đó. Khi anh chiến thắng Tae lão gia, khi anh được phép tự do tung hoành, khi anh được ngẩn cao đầu mà đối diện với Lee lão gia… đó là khi anh đã có tất cả… nhưng anh không hạnh phúc. Sau khi rời khỏi Tae gia, KyuHyun đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó. Anh tự vấn lương tâm để cố thấu hiểu con tim mình muốn gì. Và nó đã mách bảo: Anh chẳng thể nào hạnh phúc khi đánh mất SungMin.

Nhưng KyuHyun không thể từ bỏ tất cả danh phận cũng như trách nhiệm của mình. Sức khỏe của Lee lão gia không còn phù hợp với những áp lực từ Lee M, anh phải ở bên ông để đở đần công việc cho ông. Đó là điều khiến KyuHyun băng khoăn mãi.

Rồi KyuHyun lại nhớ đến lời nói của DongHae
Thậm chí là hai, ba cái Lee M… một tay anh vẫn chống đỡ được…
 
Câu nói đó không phải là DongHae đang ủng hộ KyuHyun sao? DongHae muốn anh an tâm mà lựa chọn con đường riêng của mình. Chính vì lời nói đó, KyuHyun tin tưởng mình có sự ủng hộ sau lưng, anh hồ hỡi vì tin rằng DongHae thật sự thấu hiểu trái tim anh và muốn gánh luôn phần trách nhiệm ở Lee M dùm anh, để anh có thể tự do mà đấu tranh cho hạnh phúc của mình. Vì câu nói đó, KyuHyun đã quyết định từ bỏ tất cả và tìm đến SungMin.

Nhưng KyuHyun đã lầm. DongHae chẳng hề ủng hộ anh bỏ nhà đi gì cả. DongHae chỉ muốn cho KyuHyun quyền tự do lựa chọn. DongHae không muốn KyuHyun ở lại Lee M mà canh cánh trong lòng vì mối tình tan vỡ. Điều này cũng giống như việc anh ký đơn li dị với EunHyuk. Anh chấp nhận tổn thương để EunHyuk tự do quyết định con đường mà cậu muốn đi. Rốt cuộc, EunHyuk đã suýt chết vì chuyện đó. DongHae ít khi mở lòng với người khác. Do vậy, khi anh mở lòng với bất cứ ai, anh lại không biết cách, thế là bị hiểu lầm hoàn toàn. Cũng may, KyuHyun lại hiểu lầm theo chiều hướng tích cực. Trái tim KyuHyun thấy rất ấm áp vì được DongHae quan tâm.

SungMin lặng lẽ ngồi sát bên KyuHyun. Thôi kệ! KyuHyun đã muốn theo cậu, muốn cậu nuôi anh thì cậu sẽ chiều theo điều anh muốn. Đó không phải là niềm mơ ước của cậu sao? Chỉ cần được ở cạnh anh, thế là đủ. SungMin khẽ ngã người vào lòng KyuHyun, hồn cứ bay bỗng tận thiên đàng. KyuHyun nhẹ vòng tay ôm tấm lưng của cậu. Cả hai tận hưởng hơi ấm của nhau sau bao ngày xa cách.

- Ở quê em nghèo lắm, anh tính làm gì ở đó? – SungMin hỏi

- Ở đó có gì mà làm, anh chỉ về thăm gia đình cùng em thôi, sau đó chúng ta sẽ trở lại đây. Anh có vài người bạn, tạm thời sẽ nhờ vả họ một chút. – KyuHyun đáp.

- Anh tính mượn tiền họ sao?

KyuHyun liền nhăn nhó

- Em nghĩ cái gì vậy? Lee nhị thiếu gia này phải đi mượn tiền sao? Anh chỉ nhờ họ việc làm ăn, còn sinh hoạt hằng ngày em phải nuôi anh chứ!

SungMin cắn nhẹ bờ môi, lí nhí

- Nhưng em… đâu có tiền…

KyuHyun tròn mắt

- Sao lại không có tiền? Không phải vụ làm ăn cùng cụ Sâm giúp em dư dã lắm sao?

SungMin thở dài

- Đúng là em có dư một khoản kha khá, nhưng dạo trước em đưa hết cho EunHyuk rồi.

- Em đưa hết tiền cho “chị dâu” làm gì? – KyuHyun cao giọng hỏi, anh cũng buông cậu ra luôn.

- EunHyuk muốn mở một quán rượu. Cậu ấy kêu em hùn hạp. Em thấy cũng hay nên đồng ý.

- Sao tự nhiên đòi mở quán rượu? – KyuHyun thật tình không hiểu nổi.

- Mấy bữa trước EunHyuk ghé đưa em bản hợp đồng nè – Vừa nói SungMin vừa lục lọi hành lý – Em tính trả lại cho EunHyuk nhưng ngại tới Lee gia… nên lại thôi…

KyuHyun cầm xấp giấy tờ từ tay SungMin, trong lòng nghe chua chát quá. Anh hiểu vì sao SungMin lại không muốn tới Lee gia. Mẹ anh đã đối xử với cậu như vậy dĩ nhiên cậu chẳng muốn quan hệ gì với Lee gia nữa. Rõ ràng là tổn thương nặng nề như thế, nhưng giờ gặp lại, SungMin vẫn vô tư cười đùa trước mặt anh, cậu chẳng hé một lời hờn trách với anh. Càng nghĩ KyuHyun càng thấy xót xa, càng thấy yêu SungMin nhiều hơn. Nếu mẹ anh nhất quyết không để SungMin bước vào Lee gia, thì anh chỉ còn cách bước ra khỏi Lee gia để đến gần bên cậu.

KyuHyun nhướng mày chán nản mở xấp tài liệu ra coi, anh tròn mắt hét lớn

- Em bỏ vốn ra đến 80% á? – Rồi anh ngó lom lom SungMin – Sao em… ngốc quá vậy?

SungMin ngây thơ

- Lúc làm bản hợp đồng này, hình như EunHyuk đang xích mích gì đó với anh DongHae, cậu ấy nói cậu ấy không có tiền… nên em cứ bỏ vốn, còn cậu ấy bỏ công.

- Em bị lừa rồi! – KyuHyun nhăn nhó – “Chị dâu” sẽ tiếp quản Đông Hưng, thời gian đâu mà lo cho quán rượu.

KyuHyun bực bội thảy phạch bản hợp đồng xuống ghế. Thế là kế hoạch đào tẩu của anh vở tan tành. KyuHyun chả dại gì mà bỏ hết tài sản, xe hơi, ví tiền lại Lee gia mà ra đi với hai bàn tay trắng. Anh làm thế vì anh biết SungMin có tiền, rất nhiều tiền. Từ tiền thưởng hồi đám cưới DongHae, rồi tiền làm với cụ Sâm… nhiêu đó cũng đủ cho anh sống thư thả trong khoảng thời gian tìm kiếm việc kinh doanh với bạn bè. Nhưng bây giờ… mất sạch sành sanh! KyuHyun đã trắng tay theo đúng nghĩa đen luôn rồi. Anh vò đầu bức tóc điên tiết vì dại dột tin vào SungMin. Sao cậu có thể khờ khạo mà nghe lời EunHyuk chứ. EunHyuk ở nhà rảnh rỗi nên mới kiếm chuyện làm cho vui. Sau này tiếp nhận Đông Hưng rồi thì cậu quan tâm đến quán rượu nhỏ xíu này làm gì nữa?

Thấy KyuHyun nhăn nhó SungMin cũng bí xị. SungMin chẳng thể hiểu được ý nghĩa sâu xa vì sao KyuHyun bực mình đến thế.

- EunHyuk không có lừa em đâu, cậu ấy thật sự quan tâm đến em mà… - SungMin lí nhí

KyuHyun vẫn im lặng, SungMin lại lí nhí tiếp

- Hay là đi gặp EunHyuk đòi lại? Giờ cậu ấy làm hòa với anh DongHae rồi, anh DongHae sẽ cho cậu ấy tiền…

KyuHyun trợn mắt

- Em điên à? Đã bỏ trốn còn vát mặt về cho bị túm sao? Anh cũng phải có sỉ diện của mình chứ. – KyuHyun đành thở ra – Bây giờ em còn bao nhiêu tiền?

- Không nhiều lắm, đủ ăn hai ba bữa…

- Hai ba bữa cũng được, nhiêu thời gian đó cũng đủ để anh gặp vài người bạn…

SungMin trề môi, mặt mày lấm lét

- Hai ba bữa là với em ấy, chứ thiếu gia ăn sang mặt sướng như anh chắc chỉ sống được nửa ngày…

KyuHyun hít một hơi thật sâu, anh điên tiết đến mức không nói nên lời. Lee nhị thiếu gia như anh mà phải chịu cảnh túng quẩn thế này sao?

KyuHyun đứng bật dậy, mặt mày nhăn nhó

- Đi, đi… không về Tịnh Mẫn nữa, nhiêu đó tiền về đó sao mà sống!

- Nhưng đi đâu? – SungMin ngơ ngác

KyuHyun ôm túi xách của SungMin, cái túi vừa nhỏ vừa nhẹ, rồi ấn cái hành lý to đùng còn lại cho SungMin. Cậu ấm như anh xách dùm túi cho SungMin là cậu phải hãnh diện lắm rồi.

- Đi bán căn nhà anh mua cho em, trước tiên phải có tiền trong tay đã. – KyuHyun vừa đi nhanh vừa nói.

SungMin ôm túi hành lý thật nặng ấy lót tót chạy theo KyuHyun. Trông phút chốc, cậu giống như tên hầu của anh vậy.

KyuHyun đi ra khỏi nhà ga. Kêu vội một tên xe kéo. Anh rất khó chịu vì không có đủ tiền mà kêu xe con. Trưa nắng chang mà phải trưng mặt ra cho mặt trời. SungMin ngồi kề bên anh, lấy áo khoác che nắng cho cả hai. KyuHyun chẳng nói tiếng nào, hiển nhiên chấp nhận sự hầu hạ của SungMin. Rốt cuộc thì anh cũng chỉ là một cậu ấm thích hưởng thụ.

- Em có đem giấy tờ nhà theo chứ? – KyuHyun hậm hực hỏi

- Em trả lại tất cả cho anh nên để ở nhà hết rồi. – SungMin đáp nhỏ xíu

- Vậy thì về nhà trước, ghé tiệm cầm đồ sau! – KyuHyun nói gọn.

Về đến nhà, KyuHyun vẫn còn thấy bực bội, anh ngồi ạch trên salon chờ SungMin lấy giấy tờ nhà. Đột nhiên ánh mắt anh vô tình hướng lên gác xếp, đã điên lại còn muốn điên hơn.

- Sao em bỏ lại tất cả đồ anh mua cho em vậy? – KyuHyun hỏi lớn

SungMin liếc nhìn chồng áo màu hồng trong góc giường, cậu biết KyuHyun đang không vui nên lại nhí nhí

- Thì bây giờ em nhét vô hành lý nè… vì nhiều quá…

SungMin vội vàng nhét nhét chúng vô túi hành lý vốn đã quá nặng. Nhưng ấn hoài nó không xuống, SungMin cũng thấy bực mình lây. Cậu bèn lôi hết mọi thứ trong hành lý ra sắp xếp lại.

KyuHyun trợn tròn mắt, đùng đùng đi lại gần cậu. Anh khẽ nhặt vật gì đó từ trong hành lý cậu bay ra, đầu anh bốc hỏa bừng bừng

- Sao em lại giữ khăn tay của anh DongHae hả? – KyuHyun gằn giọng, cơn ghen kéo đến ầm ầm. Anh biết SungMin đã từng yêu DongHae say đắm. Bây giờ còn giữ gìn kỷ vật của DongHae, anh không điên mới lạ.

Rõ ràng là tình ngay lý gian, bầu không khí căng thẳng cực độ, SungMin ấp úng

- Em… đã muốn trả… nhưng không có cơ hội…

KyuHyun vò vò chiếc khăn màu xanh biển đó rồi nhét vô túi của mình

- Vậy thì anh trả cho em. Khi nào gặp anh DongHae thì anh trả. Cấm tiệt em nhìn vật nhớ người, biết chưa?

SungMin chịu hết nổi, cậu lớn giọng

- Anh giận cái gì chứ? Tự nhiên nãy giờ nổi giận đùng đùng, vô duyên vô cớ cứ quát nạt em!

KyuHyun im lặng, mặt bí xị. SungMin phản kháng bất ngờ làm anh tỉnh tỉnh ra một chút. Giờ anh mới để ý là nảy giờ cứ giận oan cho SungMin. Lập tức cảm giác tội lỗi dâng trào. KyuHyun bèn ngồi xuống, xếp đồ vào phụ cậu.

- Anh xin lỗi… vì nghĩ sẽ phải sống khó khăn làm anh không chịu được…

SungMin hất giọng

- Vậy nếu biết em không có tiền thì anh để mặc cho em về Tịnh Mẫn chứ gì?

- Không có… - KyuHyun vội giải thích – Nếu biết em không có tiền thì anh sẽ cầm tiền theo.

SungMin hết đường cãi vì câu trả lời đó. Suy cho cùng thì KyuHyun cũng muốn là một cậu ấm huênh hoan. Liệu anh có thể sống vất vả với cậu được bao lâu đây chứ? Tự nhiên SungMin cũng thấy bực bội, cậu cứ thế quăng đồ vô hành lý vèo vèo. Có lẻ thật là sai lầm khi đi yêu công tử bột như KyuHyun.

Bất chợt KyuHyun nắm chặt tay cậu ngăn lại, anh bươi bươi mớ đồ cậu vừa quăng vô.

- Em nói bỏ lại tất cả những gì của anh sao còn đem theo cái này? – KyuHyun hỏi khi lôi ra bộ vest của anh.

SungMin cúi gầm mặt vì ngượng, cậu chẳng nói được tiếng nào.

KyuHyun mân mê bộ vest của mình, miệng cười tủm tỉm. Những kỷ niệm lần đầu gặp gỡ SungMin ào ào ùa về. Đó quả thật là một ký ức ngọt ngào không thể lãng quên. Và có lẻ SungMin cũng như vậy, nên cậu mới nâng niu bộ đồ của anh như thế. Gương mặt KyuHyun vui hớn hở, môi anh mấp máy

- Hay quá… có được bộ đồ, tiết kiệm được một khoản…

SungMin trừng mắt nhìn KyuHyun. Cậu những tưởng anh sẽ cảm động vì tình cảm ấp ủ của cậu. Hóa ra anh chỉ lo cho cái thân công tử của mình. SungMin tức tối quăng đồ vào lẹ hơn.

No comments:

Post a Comment