_Donghae.
Anh ăn sáng chưa? – Cô gái xinh đẹp khẽ
nói qua chiếc điện
thoại.
_Ừm. Anh chưa?
Anh đến đón em nhé! – Anh nói, tay vẫn tất
bật sắp
xếp tài liệu.
_Em nấu cho anh rồi.
Lát em mang đến nhà anh. – Cô nói nhanh rồi dập
máy.
………………….
Ngồi một mình trên chiếc
salong nhỏ, Donghae nhắm
chặt mắt
suy nghĩ lại
mọi chuyện. Có lẽ
giờ đây, sẽ
có nhiều người
cười nhạo
vào mặt anh. Trước đây,
anh đã từng hứa,
thậm chí là thề rằng, anh sẽ
mãi mãi yêu cậu. Anh cũng đã nghĩ,
cả cuộc
đời này, anh sẽ
chỉ yêu
một mình cậu
mà thôi. Nhưng đúng là cuộc đời
không biết trước
được điều
gì. Anh gặp cô, cô có điều gì đó giống
cậu, có lẽ
là tài năng; và khác cậu, có lẽ là tính cách. Anh không thể nói rõ tính cách cô ra sao, nhưng anh biết
anh yêu những nét hiền hòa và tinh nghịch đó.
Cô biết anh và cậu
đang sống cùng nhau, và biết anh sắp
làm cha nữa. Nhưng mặc cho anh giải
thích, hay quát mắng, cô vẫn
bướng bỉnh
ở bên anh. Biết trách ai đây, trách cô ngu ngốc, trách anh thiếu
kiên định, hay trách cuộc đời
lắm trái ngang. Trách gì thì
trách, cũng đừng
trách tình yêu của cô dành cho anh.
Vì tình yêu thì vẫn mãi là tình yêu. Dù nó đến từ ai, và ở bất cứ
hoàn cảnh nào.
………………..
_Hyukjae
về quê mấy
ngày rồi anh? – Cô khẽ hỏi anh khi nhìn quanh căn nhà ấm áp. Cô muốn được
là người vợ của anh, được
chăm sóc anh hàng ngày,… Cô và cậu
cùng yêu anh, nhưng cậu
may mắn vì đã đến
trước cô.
_Gần hai tuần
rồi. – Anh nói nhỏ,
đôi mắt u buồn
đưa lên nhìn vào gian bếp lạnh
lẽo.
………………….
Một đêm nữa không có cậu,
Donghae lặng lẽ nằm
trong chiếc chăn ấm.
Chiếc điện thoại
khẽ rung lên. Là cô chúc anh ngủ ngon. Mỉm
cười đáp lại
cô, anh cất điện thoại
rồi nhắm
mắt lại.
Anh
và cô đến với
nhau từ khi nào anh cũng
không rõ nữa. Nhưng
anh biết từ khi anh và cô bắt đầu
một cuộc
tình, thì tình yêu anh dành cho cậu
cũng dần nhạt
phai. Không phải là anh hết
yêu cậu, nhưng
dường như,
một bài hát nghe nhiều lần
cũng chán, một
tình yêu lặp lại
cũng khiến
người ta muốn tìm cái gì đó mới
lạ hơn.
Và cô là điều mới
lạ xuất
hiện thật
bất ngờ trong cuộc
đời anh. Anh gặp
cô vào lúc dự án của
anh bị ăn cắp,
lúc đó, anh phát điên lên. Nhưng
sợ cậu
lo lắng, anh vẫn
mỉm cười
thật tươi, và
đêm đến ra bar để uống rượu.
Anh nhớ, khi đó, cô đã đập
thật mạnh vào
đầu anh mà mắng. Rồi
bằng cách nào đó, cô khiến mọi
chuyện trở về quỹ đạo
ban đầu. Từ
đó trở đi, cô là người
duy nhất anh có thể
chia sẻ mọi vui buồn.
Nói
cô xinh đẹp hơn
cậu có lẽ
là sai, thông minh hơn cậu cũng
chẳng đúng. Cô và cậu, mỗi
người một
nét, và ai cũng đều đẹp
trong mắt anh. Anh nói anh khó chịu vì bị cậu tra khảo,
nói anh chán việc phải
dỗ dành cậu,…
Là anh nói dối. Là anh cố tình… Ừ!
Chẳng hiểu
vì sao anh lại cố
tình làm thế. Cứ như
thể anh thấy
bản thân mình xấu
xa quá, đi ngoại tình mà vẫn cứ được
cậu yêu thương
chiều chuộng.
Thế rồi,
anh ngu ngốc quát mắng cậu, mong rằng
cậu ghét anh. Anh đã nghĩ, như vậy, anh sẽ
không cảm thấy tội lỗi
nữa.
Nhưng cậu chỉ
là nhẫn nại
chịu đựng,
có những đêm anh thấy
cậu ngồi
ngoài salong khóc, cậu
xoa khẽ lên bụng như dỗ dành đứa
con nhỏ trong lòng. Anh đã muốn chạy
đến ôm cậu
thật chặt.
Nhưng tại
sao, vào lúc đó, hình ảnh
của cô lại
hiện lên trong tâm trí anh.
Anh
yêu cô? Anh có yêu cô nhiều không? Chắc chắn
là anh yêu cô. Nhưng không bao giờ nhiều
bằng anh yêu cậu. Vậy
vì lẽ gì mà anh lại
dễ dàng để cậu đi như thế?
~oOo~
Hyukjae
ngồi trên giường,
cậu xoa bụng
thật nhẹ,
đôi môi nhỏ mấp
máy vài câu hát ru quen thuộc.
Cậu nhớ
anh, nhớ nhiều
lắm. Anh đã không gọi
lại như anh nói với mẹ.
Vậy mà cậu
ngốc nghếch
cứ chờ
điện thoại
của anh. Cậu
không dám gọi, vì cậu
sợ anh bận,
sợ làm ảnh
hưởng đến
anh.
Có lẽ khi nào anh rảnh
thì anh sẽ gọi
thôi. Nếu anh không nhớ cậu, thì ít ra anh cũng nhớ
con chứ!
_Con
chưa ngủ
sao? – Bà Kim gõ cửa.
_Con
chưa. Mẹ
vào đi!
_Ngủ đi chứ.
Muộn rồi.
– Bà vuốt mái tóc dài của
cậu, đôi mắt
thoáng buồn. – Con và Donghae có chuyện gì sao?
_..........
– Lắc nhẹ đầu, cậu
mỉm cười.
– Con và anh ấy vẫn ổn mà.
_Con
nói dối mẹ
mà không sợ em bé nghe thấy
sao? – Bà mắng – Nói cho mẹ
biết có chuyện
gì đi.
_Mẹ chẳng
hiểu được
đâu. – Cậu khẽ
nói.
_Ừm. Hai ngày nữa
Donghae sẽ về
đón con. Ban nãy thằng bé có gọi cho mẹ.
Mẹ nghĩ
hai đứa nên kết
hôn sớm đi.
_Kết hôn? – Hyukjae vô thức hỏi.
Cậu bỗng
nhớ về
đám cưới ở
nhà thờ mà anh đã hứa
với cậu.
_Ừ. Dù sao em bé cũng
sắp ra đời
rồi. Chuẩn
bị từ
bây giờ đến
lúc đó là vừa.
_Vâng.
_Thôi.
Ngủ đi con. Muộn
rồi. – Bà kéo chăn đắp cho cậu
rồi đóng cửa
phòng lại.
Một mình nằm trên chiếc
giường lạnh
lẽo, nước
mắt chợt
lăn dài trên má cậu. Kết hôn? Đám cưới?
Hạnh phúc? Sao bỗng
nhiên cậu thấy
mọi thứ
xa vời quá. Phải chăng cậu
mất anh rồi?
~oOo~
Mệt mỏi ngã người
xuống giường,
vươn tay nới
lỏng chiếc
cavat, anh thở mạnh ra.
Cả ngày quay cuồng
trong đống hồ sơ cao ngất,
anh chợt ước
có ai đó ở bên và cho anh một chút bình yên.
_Anh
có mệt không? – Dịu
dàng hỏi anh qua điện
thoại.
_Ừm. Em xong việc
chưa?
_Em
đang trên đường đến
nhà anh! Em có mang một chút bánh ngọt nữa!
_Ừm. Vậy
anh đi tắm đã.
Anh tắt điện
thoại rồi
bước vào nhà tắm,
ngâm mình trong bồn nước
nóng, Donghae nhắm chặt mắt
lại. Có lẽ,
điều anh cần
là ai đó quan tâm đến anh.
Nhưng… Nực
cười thật….
Cậu rất
quan tâm đến anh cơ
mà…. Cậu rất
yêu anh cơ mà…. Sao anh lại đi chấp
nhận sự
quan tâm chăm sóc của cô mà bỏ quên
cậu? Anh sao thế?
Anh làm những điều
đó rồi nói anh vẫn
yêu cậu nhiều lắm
sao? Thật sự
trong lòng anh đang nghĩ
gì thế? Anh đang khúc mắc điều
gì? Đang lo lắng điều
gì?
Hay
là do… Cô là người khác. Và đôi khi, con người, dù có trường
thành đi chăng nữa thì vẫn cứ
thích thú với những
thứ mới
lạ hơn
dù là vẫn thế
và đôi khi còn chẳng
bằng những
điều mà mình đang sở hữu.
Anh cũng vậy… Anh
thấy bản
thân như mới
hơn khi ở
bên cô,… Cái cách cô bất ngờ đến
bên anh… Lo cho anh những
thứ mà anh cũng
chẳng bao giờ
nghĩ đến….
Và dù
cho cô đến sau cậu,
yêu thương anh sau cậu
thì giờ đây… những
quan tâm của cô dành cho anh
luôn là đầu tiên… Cậu
không ở bên, cũng
như, anh và cậu đang dần
vuột mất
nhau…
…………………….
_Anh
sẽ mãi mãi yêu em chứ? – Nép vào lòng anh, cô khẽ hỏi.
_............
– Không đáp, anh nhìn vô định rồi chợt
dừng lại
nơi bức ảnh nhỏ của
cậu nơi
góc bàn làm việc.
_...............
– Đưa mắt
nhìn theo, cô lặng người
đi. Ở bên cô mà anh vẫn
nhớ về cậu sao?
_Anh
và Hyukjae còn tình cảm với nhau không?
_...........
– Giật mình nhìn cô, anh có thể nhìn thấy
nét sợ hãi trong mắt
cô.
_Em rất yêu anh. Nếu
anh không còn yêu cậu ấy nữa
thì có thể chia tay mà. Em sẽ nuôi đứa
bé. Nó sẽ là con của
em và anh.
_Ngủ đi, anh mệt
lắm! – Vỗ
nhẹ lên vai cô, anh hơi khó chịu
đáp.
_Em
yêu anh! – Cô nói nhỏ, vòng tay gầy siết
chặt lấy
anh.
Vuốt nhẹ mái tóc cô, Donghae lặng lẽ
nhìn ngắm nụ cười hiền
hòa của cậu
trong tấm ảnh
quen thuộc. Cô không có lỗi,
cậu lại
càng không… Là anh? Là anh có lỗi
khi sống quá bản
năng chăng? Hay là do trước đây anh đã ngộ nhận
tình yêu của mình?
~oOo~
Hôm
nay Kyuhyun đúng hẹn dẫn Sungmin và Henry đi chơi. Mới
sáng sớm anh đã lái xe đến đón, nhưng
Henry cứ quên hết
cái này đến cái kia, lúc chuẩn bị lên xe thì lại
kêu là muốn thay bộ
quần áo khác, lên xe đi thì đòi
Kyuhyun bật nhạc
từ đồng
quê cho đến rock, nghe nhạc chán chê lại
lôi bánh kẹo ra ăn rồi vứt
lung tung ra xe. Suốt cả đoạn
đường Kyuhyun bị cậu nhóc hành hạ
cho mệt phờ
mà Sungmin lại chẳng
thèm bênh một câu, cậu cứ tủm
tỉm cười
nhìn cái mặt nhăn nhó của
anh qua gương chiếu
hậu.
…………………
_Anh
có mệt lắm
không? – Sungmin khiễng chân lên ôm lấy khuôn mặt
của người
yêu mình.
_Anh
không sao. – Cúi xuống để mũi
anh chạm khẽ
vào mũi cậu,
anh đáp.
_Muốn đi chơi!
– Vừa đi vệ
sinh xong đã thấy cái cảnh
sến của
hai con người kia khiến
Henry khó chịu.
_Ừ! Hennie muốn
chơi gì? – Kyuhyun mỉm
cười hỏi.
_.............
– Bĩu môi vì anh gọi
là “Hennie” nhưng nghĩ đến trò chơi
là cậu quên hết
– Chơi tàu lượn.
_Ừ. Chơi
tàu lượn! – Kyuhyun gật
đầu rồi
chạy nhanh ra mua vé.
_Hennie!
– Túm vội lấy
tay em mình, Sungmin hơi quát – Em biết anh không chơi
được tàu lượn
mà.
_Thì
anh đứng dưới!
– Thản nhiên đáp, cậu
nhóc chạy nhanh ra chỗ
chiếc tàu lượn
đẹp đẽ.
Nhăn
nhó nhìn Kyuhyun và Henry ngồi yên vị trên tàu lượn,
mà sao Henry lại ngồi đằng
sau anh nhỉ?
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
– Chiếc tàu lao vụt
đi, mọi người
giật mình hét ầm
lên. Một người
hét là cả đám cùng hét khiến cho tim ai cũng
đập mạnh
lên.
_AAAAAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~
SỢ QUÁ!!!!!!!!! – Henry gào lên, hai
tay vươn về
phía trước túm chặt
lấy tóc ai đó mà lắc
lấy lắc
để.
_AAAA!!!!!!!
ĐAU! ĐAU QUÁ!!!!!!!!!!!!!!! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA! – Kyuhyun hét to nhất, không phải
vì sợ mà vì đau. Ôi! Đau chết mất,
thế này thì rụng hết tóc à? Hu hu! Càng kêu thì Henry lại càng túm mạnh
hơn.
“XỊCH”
Cuối cùng cũng hết
lượt tàu, mọi
người thở
phào nhẹ nhõm bước
xuống, khuôn mặt ai cũng
tái mét lại. Nhưng
đặc biệt
có một cậu
nhóc hớn ha hớn
hở chạy tung tăng bên cạnh
một chàng trai.
_Cảm ơn
nhé! Nếu không có anh ngồi
đó chắc em sợ
chết mất!
– Ríu rít cảm ơn
Kyuhyun, Henry chưng ra bộ mặt vô tội.
_Ừ! Ừ!
Không có gì… - Gật gật
đầu, anh nhăn nhó xoa xoa chỗ tóc bị cậu nhóc túm lấy
ban nãy – Em còn muốn chơi gì nữa
không?
_Có!
Đi nhà ma! – Cậu bé reo lên.
_KHÔNG!
– Sungmin chống hông hét – Cái đó chán chết! Đi chơi
gắp thú!
_Nhà
ma! – Henry gào to hơn, chạy đến
khoác một tay Kyuhyun kéo đi.
_Gắp thú! – Sungmin cũng chẳng
kém, cậu chạy
đến kéo mạnh
anh về phía mình.
_Nhà
ma!
_Gắp thú!
_Nhà
ma!
_Gắp thú!
Cứ mỗi lần
“nhà ma” với cả
“gắp thú” là Kyuhyun lại bị
hai anh em nhà này kéo giật.
Trời ơi!
Thế này thì làm sao mà chịu nổi!
Một bên là người yêu,
một bên là em người
yêu. Biết làm thế
nào bây giờ!!!!!!!!!!!!!!!!!
_Nhà
ma! – Henry gào to, kéo mạnh một cái khiến
Kyuhyun mất đà ngã đè lên người cậu
nhóc.
Henry
nằm gọn
dưới vòng tay ấm
áp của anh, hai má cậu
nhóc đỏ bừng.
Khuôn mặt cả
hai gần sát khiến
hơi thở
phả đều
lên má nhau.
_Hai
người…. Hai người
làm cái gì thế hả??????????
– Sungmin chỉ tay về
phía hai con người đang nằm
dưới đất
mà gào lên.
_Minnie!
Khoan đã! Minnie đứng lại! – Vội
vã đứng lên, Kyuhyun tập
tễnh chạy
theo người yêu mình.
_Hứ! Cho chết! – Bĩu
môi nhìn cái dáng chạy tập tễnh
của tên họ
Jo kia mà cậu nhóc thích thú – Cứ dỗ
dành nhau đi nhá! Henry ta đây đi chơi
nhà ma! Hí hí! Ma ơi!
Hennie đến đây!
……………..
_Anh
đi theo làm gì? – Cậu gắt lên, gạt
tay anh ra.
_Minnie
đứng lại
đi! – Anh năn nỉ cậu.
_Đừng có chạm
vào tôi! – Đẩy anh ra, cậu
giận dỗi
quay đi.
_A! –
Ngã mạnh xuống
đất, Kyuhyun ôm lấy
chân mình.
_Anh
sao thế? – Lo lắng
ôm lấy anh, Sungmin hỏi.
_Đừng giận
nữa! – Kéo cậu
vào lòng, anh hôn nhẹ lên đôi môi hờn dỗi.
_Đồ đáng ghét! – Đấm
mạnh vào ngực
anh, cậu khẽ mỉm cười.
_Xem
kìa. Em đang ghen với em mình sao? – Véo
nhẹ cái mũi
hồng hồng,
anh thì thầm.
_Ai
thèm! – Bĩu môi, cậu
đứng bật
dậy rồi
chạy vụt
đi.
_Minnie!
Đứng lại
đi! Đừng để
anh bắt được
em! – Bật cười, anh gọi
với theo. Lần này
anh mà túm được thì anh sẽ
PHẠT nặng!
He he!
Gió lạnh thổi
ùa qua, mang theo những hương thơm
ngọt thoang thoảng.
Tình yêu làm ấm dần trái tim, nụ cười làm dần
những ánh nhìn xa lạ.
Và cơ hội cậu cho anh làm ấm
dần cả hai cuộc
đời. Cậu
có anh và anh có cậu. Như vậy là quá đủ
cho một đời
người. Qua bao nhiêu khát khao, mơ ước,
qua cả những thành đạt
và vật chất;
cuối cùng, anh và cậu
nhận ra, con người chỉ cần
tình yêu là đủ!
~oOo~
Thấm thoát, một tuần
trôi qua. Anh không về
đón cậu như
anh nói với mẹ.
Ngày hôm đó, cậu đã nghĩ anh nhất
định sẽ về quê. Hyukjae đã chợt cho phép bản thân vui hơn
một chút, cho mình được nói với
con rằng ngày mai appa sẽ đón con. Vậy
mà, chỉ có cậu
và em bé ngồi im bên đống
đồ được gói
ghém cẩn thận,
chỉ có đôi mắt
trong veo háo hức chờ
bóng hình của anh. Anh không về. Cậu
không biết tại
sao anh không về. Nhưng
cậu nói dối
mẹ là
anh bận công tác. Để
đêm đến, một
mình cậu khóc bên đứa
con bé bỏng.
Lâu
quá không gặp nhau, liệu
anh có quên mất anh còn có cậu và có con. Anh quên cậu, cậu
không trách anh. Vì Hyukjae biết, anh cũng là một
người đàn ông, anh nhất định
sẽ những
mối quan hệ
bên ngoài. Và cậu biết,
cô gái ấy, cũng là một
người đặc
biệt với
anh. Nhưng, dù anh có bỏ quên điều gì đi chăng nữa,
cậu vẫn
mong anh nhớ rằng,
còn có một đứa
bé vẫn chờ đợi
được gọi
anh một tiếng
ba, vẫn hi vọng
anh thì thầm “Ba yêu con”.
Cậu yêu anh, rất yêu anh. Nhưng…
đúng, cuộc đời
thì vẫn cứ
mãi là cuộc đời. Đâu
phải chỉ
yêu là đủ và đâu phải
cứ yêu là giữ
chặt bên mình. Nếu
anh muốn rời xa, cậu
sẽ để
anh đi. Chỉ cần,
anh biết, ở
đây vẫn có cậu
yêu anh, mãi mãi yêu anh!
…………………….
_Hyukie!
Donghae về rồi!
– Bà Lee mở toang cánh cửa
phòng, khuôn mặt khắc
khổ nở nụ cười hạnh
phúc.
_Haenie!
– Giật mình trong những
nỗi nhớ,
cậu khẽ gọi tên anh. Đôi bàn tay gầy chợt vòng ôm lấy
bụng – Con yêu. Appa về rồi
này….
……………………
Bước xuống
nhà, cậu mỉm
cười nhìn anh, nhưng
rồi dường
như tất
cả vụt
tắt. Cậu
thấy cô gái ấy đang gần kề
bên anh.
_Haenie.
– Cất tiếng
gọi anh, cậu
lờ đi bàn tay thân thiện của
cô gái đó – Lên phòng với em một lát!
…………………..
_Những ngày qua anh sống
thế nào? – Ôm lấy
khuôn mặt hốc
hác của anh, Hyukjae dịu
dàng nói.
_Anh
xin lỗi. Anh xin lỗi!
_Sao
anh phải xin lỗi.
Anh đã về đón con và em rồi
mà! – Cậu mỉm
cười nhẹ, cậu biết
anh đang xin lỗi về
điều gì. Cô gái ấy,
người đã cướp
đi trái tim anh.
_Anh
xin lỗi. Cô ấy…
cô ấy… - Donghae run rẩy nắm
lấy bàn tay gầy,
anh chợt sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt trong sáng kia. Anh là một thằng
đàn ông tồi tệ…
_..........................
_..........................
_Anh
này… - Đôi mắt trong veo của
Hyukjae cong lên, đôi giọt nước mắt
long lanh như sắp rơi
xuống – Đưa
em về nhà đi. Em nhớ nhà quá! – Dứt
lời, cậu dướn
người ôm chặt
lấy anh. Gác cằm
lên vai anh, Hyukjae lặng lẽ
khóc, nước mắt
rơi nhiều ướt đầm
áo anh.
_Ừ. Anh sẽ đưa em về
nhà!
_Em sẽ chỉ
yêu anh và con thôi. Em không quan tâm điều
gì cả. Sẽ
chỉ là yêu thôi! – Cậu nấc
nhẹ, đôi môi nhợt
nhạt khẽ mấp máy.
Hyukjae
ngốc. Đã tự
nói sẽ để
cho anh rời xa. Vậy
mà vì cớ gì giữ
anh lại, cớ gì mà cố chấp
quên đi những lỗi
lầm của
anh. Cô gái đó và anh đã lừa dối cậu bao lâu, có lẽ
là nhiều bằng
nỗi đau của
cậu. Vậy
sao cậu vẫn
cứ yêu
thương anh?
……………………….
Cô ấy về
quê với cái danh là bạn
Donghae, nhưng lừa
ai thì lừa, bà Lee vẫn
có thể nhận
ra. Vì Donghae là con trai của bà.
_Hyukie
ra ngoài một chút để mẹ nói chuyện
với Donghae nhé! – Bà Lee mỉm cười
nói khi cả cậu
và anh về thăm nhà.
_Mẹ! – Cậu
khẽ thốt
lên, tay nắm vội
lấy tay bà. Cậu
biết bà đang muốn
nói gì, và cậu sợ
điều đó.
_Em cứ ra ngoài đi! – Anh nói nhỏ, giọng
hơi khàn đi. Dường
như anh biết,
gây ra tội thì phải
chịu tội.
Hyukjae
lặng lẽ
ra ngoài, đứng tựa
lưng vào bức
tường và cánh cửa
gỗ, cậu
cố gắng
lắng nghe.
_Hai
đứa chuẩn
bị đám cưới
đến đâu rồi?
_Dạ? Đám cưới? – Donghae ngạc
nhiên hỏi lại,
anh cứ ngỡ mẹ sẽ mắng anh.
_Ừ. Hay không định
tổ chức
nữa? – Chậm
rãi nhìn sâu vào đôi mắt của con trai mình, bà mỉm cười
nhàn nhạt.
_.................
– Anh sợ hãi cúi đầu
trước ánh mắt
nghiêm nghị mà tràn đầy thất vọng
của mẹ
mình.
“BỐP”
Hyukjae
sững sờ
ôm chặt miệng,
nước mắt
cậu chảy
lã chã.
_Mẹ! – Ôm bên má bỏng
rát, Donghae bàng hoàng nhìn mẹ.
_Mày
giỏi lắm.
Còn dám mang đứa con gái đó về đây à? Cái gì mà bạn bè với đồng nghiệp.
Mày coi mẹ mày là đứa
trẻ lên 5 à? – Bà quát lên – Mày quên là mày
còn có Hyukie, còn có con của mày sao?
_....................
– Anh không nói gì, ngồi bệt xuống
nền nhà, Donghae mệt
mỏi tựa
lưng vào chân giường.
_Đứa con gái đó cho mày ăn bùa mê
thuốc lú gì hả?
Sao mày lại đốn
mạc đến như thế?
– Túm lấy cổ
áo của con trai mình, bà Lee gào lên. Chưa bao, chưa bao giờ
bà thất vọng
đến như vậy vì anh.
_Mẹ sao thế?
– Gạt tay mẹ
ra, anh bực bội
đứng dậy
– LÀ CON YÊU CÔ ẤY. Giờ
thì mẹ vừa
lòng chưa?
_Mày….
– Không còn gì để nói nữa
rồi. Chửi
rủa ư?
Hay van xin anh quay trở lại như
ngày xưa? Tất
cả đã quá muộn
rồi.
Hyukjae
tựa cả cơ thể yếu ớt
vào bức tường,
hai bàn tay gầy cố gắng bụm
thật chặt để
tiếng nấc
không thoát ra. Là yêu sao? Thì ra là anh yêu cô ấy. Anh
yêu cô ấy nhiều
đến mức
bỏ quên cậu
và con, đến mức hỗn láo với
mẹ mình
hay sao?
“CẠCH”
Donghae
bực bội
bước ra ngoài, đôi mắt
anh chợt mở to sững
sờ nhìn cậu.
Con người yếu ớt
thu mình lại góc tường
mà khóc, đôi vai gầy run lên, nước mắt rơi
xuống ướt
đầm cả vạt áo.
_Em…
_.................
– Ngước nhìn anh bằng
đôi mắt đỏ
hoe, Hyukjae ôm lấy bụng
rồi lặng
lẽ đứng dậy.
Quay lưng đi xuống
dưới nhà, cậu
cố gắng
nuốt từng
giọt nước mắt vào trong lòng. Đau đến thế
thôi. Mệt mỏi
đến thế
thôi. Cậu còn phải sống cho con nữa
chứ!
Anh vẫn đứng
nơi ngưỡng
cửa mà nhìn cậu
bước đi. Trong lòng anh không có một điều
gì hối thúc anh chạy
đến để nắm lấy
tay cậu cả.
Là anh hết yêu cậu thật
rồi?
………………………….
Có lẽ, cô ấy
biết mình không được
chào đón ở nơi
này. Nên ngay buổi chiều, cô
đã lẳng lặng
bắt xe về
thành phố. Donghae không giữ cô lại,
anh chỉ khẽ gật
đầu rồi
đôi mắt buồn
bã lại hướng
về tấm
lưng mệt
mỏi bên trong nhà bếp.
…………………
Donghae
chán nản bước
đi thật chậm
dưới ánh hoàng hôn loang loáng màu đỏ cam. Nhanh thật. Mới
khi nào anh và cậu còn cùng nhau ngồi trên chiếc
xe đạp cũ kĩ để đến
trường, vậy
mà giờ đây, qua bao nhiêu chuyện, nhiều
đến mức anh
chẳng thể
nhớ hay gọi
tên; thì cuối cùng, chỉ
còn một mình anh cô độc đi trên con đường
này.
Phải! Giờ đây, anh cô độc.
Có cô, có cậu ở
bên, nhưng anh không thấy
đủ. Có điều gì đó rỗng
tuếch trong tâm hồn
anh, như thể những
ngày qua anh sống mà chẳng có điều
gì đáng để lưu
tâm.
Anh
đã nghĩ nhiều
rằng tại
sao anh lại yêu cô. Cũng
đã nhiều lần
anh tự bào chữa cho chính tên đàn ông đa tình trong con người mình. Nhưng
rồi…anh chợt hiểu…anh
đang sống ở một thế giới đông đúc hơn
thế giới
khi anh yêu cậu. Có lẽ, anh ở
bên cậu đã là một
thói quen, và yêu cậu cũng như một điều tất
yếu. Nhưng
rồi, ra một
xã hội mới,
anh gặp được
nhiều con người hơn, cùng với
đó sự lựa
chọn của
anh cũng lớn
hơn. Rồi
anh gặp cô, người con gái đặc biệt,
người con gái yêu anh. Trách cô ư? Trách gì bây giờ? Cô có quyền
yêu cơ mà và khi yêu thì người ta có thể bất chấp
nhiều điều lắm.
Nếu vì yêu anh mà cô bỗng trở
nên xấu xa. Thì có lẽ, ở một phương diện
nào đó, cô đáng thương hơn là đáng trách.
Ngồi dưới gốc
cây cổ thụ,
anh đưa mắt
nhìn quanh sân trường thân thuộc.
Anh còn nhớ ngày trước anh đã cùng cậu
đi bên nhau dưới sân trường
này, cùng cậu nép dưới tán cây để
trú mưa, cùng cậu….
Anh đã cùng cậu làm nhiều thứ lắm
và anh yêu nhiều những ngày êm đềm như
thế.
Giờ đây,
cả cậu
và anh đều thay đổi.
Chưa bao giờ
anh dám nghĩ, có ngày anh sẽ rời
xa cậu. Trước
đây, khi còn là một cậu
học sinh, anh đã tự hứa với lòng mình, anh nhất định
sẽ yêu thương
và bảo vệ cậu suốt
đời. Lúc này đây, anh không dám chắc mình có thực
hiện được
lời hứa
đó nữa không. Vì Lee Donghae giờ đây là một
Lee Donghae khác. Anh cần nhiều thứ hơn cho cuộc đời
của mình, tất
cả không chỉ
còn là tình yêu. Khát khao của anh
giờ có thêm địa
vị, danh vọng,
tiền bạc,…
Và với anh, có những điều đó
thì anh mới có thể
nuôi dưỡng tình yêu.
~oOo~
Hyukjae
lặng lẽ
ngồi trên giường,
đôi mắt mệt
mỏi nhìn chăm chăm vào cửa nhà tắm. Cậu
không hiểu nổi
bản thân mình nữa.
Đáng ra lúc đó, cậu phải
mắng anh, phải căm ghét anh, phải sẵn
sàng để anh ra đi mà chẳng
hề tiếc nuối. Vậy
mà, cuối cùng cậu
chỉ biết
khóc, chỉ biết
ôm chặt lấy
anh, và nói cậu yêu anh. Ừ! Cậu
yêu anh. Nhưng… điều
cậu quan tâm giờ
đây là đứa con bé bỏng. Con của
cậu phải có
cha, phải có mẹ. Cậu
không muốn đứa
bé sinh ra phải thiếu thốn
một điều
gì. Cậu giờ
đây có thể đã không còn giống như
ngày xưa nữa,
nhưng Kim Hyukjae vẫn
mạnh mẽ.
Có thể cậu
khóc, nhưng trái tim này vẫn kiên cường.
Dù cậu có bị
làm sao đi chăng nữa, thì
cậu nhất
định sẽ bảo
vệ con mình. Nhất
định sẽ
giữ gìn lấy
gia đình của cậu. Không ai! Không một ai có thể
phá hỏng nó!
……………………..
_Em
yêu anh! – Ôm lấy anh từ đằng sau khi cả
hai đang nằm trên giường,
Hyukjae khẽ thì thầm.
_Ngủ đi
em! – Vỗ nhè nhẹ
lên bàn tay xanh xao của cậu, anh nói nhỏ.
Anh không thể nói rằng anh yêu cậu,
trái tim anh giờ đây trống
rỗng và tâm trí anh thì không thể nghĩ được điều
gì.
Nép
vào bờ vai anh, Hyukjae khép nhẹ đôi mắt,
nước mắt
chảy dài, lăn tròn trên hàng mi rồi thấm
nhẹ vào gối. Lặng
lẽ khóc sau lưng
anh, bàn tay nhỏ của cậu
đặt nhẹ
lên bụng, lắng
nghe tiếng con mình đang đạp thật khẽ.
Anh cắn chặt
môi để ngăn bản
thân nấc lên. Anh không dám quay người lại,
không dám nhìn cậu khóc. Anh không dám nhìn những lỗi
lầm anh đã gây ra. Anh hèn hạ lắm.
Anh xấu xa lắm!
...................................................................................
Hôm
nay, cậu và anh cùng về
nhà. Ngồi trên chiếc
oto đắt tiền,
cậu thấy
trong lòng có điều gì đó vừa
buồn mà lại
có chút mỉa mai. Chẳng phải trước đây cậu
đã từng ước
về cuộc
sống đầy
đủ như
thế này sao? Nhưng,… giờ đây, cậu
bỗng nhớ
cái ngày cả anh và cậu
vẫn phải
đi xe khách về quê, vẫn phải xếp
hàng dài để mua vé,… Lúc đó, mệt một
chút, bất tiện một chút,… nhưng
ít ra, người ở bên cậu vẫn
là anh, là anh yêu cậu. Còn anh
bây giờ, cậu
chẳng biết
là ai nữa. Vẫn
quan tâm, vẫn dịu
dàng đấy; mà sao cứ xa vời
và khách sáo quá.
………..
Donghae
cứ một
lúc lại ngước
nhìn lên kính chiếu hậu,
anh muốn xem cậu
có mệt không, có bị say xe không. Mà kì lạ thật!
Hai con người yêu nhau, thậm chí
còn sắp có con với
nhau lại bỗng
trở nên ngượng
ngùng, đến một
câu quan tâm cũng chẳng thể
nói ra.
…………..
Hyukjae
ngồi nhìn cánh đồng
hoa dại ở
hai bên đường, đôi mắt
trong veo chợt cong lên như đang mỉm
cười. Bàn tay nhỏ
xoa đều quanh bụng,
đôi môi hồng chợt mấp
máy mấy câu hát ru nhẹ
nhàng.
Cậu cứ hát, hát mãi, để
cho gió ùa vào và mang câu hát đi xa. Còn anh, có cái gì đó chợt rung lên rồi
vỡ vụn
trong lòng, cứ như
thể, tiếng
ru ấm nồng đang xoa dịu
những nỗi
mơ hồ
trong tim…
~oOo~
Sungmin
ngồi trên chiếc
ghế bành bằng
da đắt tiền,
khoanh cả hai chân lên ghế, cậu thích thú nghịch
ngợm mấy
cái bút mực nạm
vàng của anh.
_Hí
hí! Thích quá! – Reo lên thích thú khi cầm
trên tay cái bút rồi
kí xoẹt xoẹt
vào mấy tờ
giấy trắng.
_E
hem! – Khẽ hắng
giọng, ông Jo mỉm
cười bước
vào phòng.
_Bác!
Con chào bác! – Nhảy tót xuống ghế,
cậu vội
vã chào.
_Con
chiều thằng
bé quá rồi đấy!
Ai lại để
cho nghịch như
thế kia! – Ông nạt khẽ
anh, nhưng miệng
lại chẳng
ngừng cười.
_Minnie
vui mà ba! – Kyuhyun đứng sau ba mình đáp rồi khẽ
nháy mắt với
cậu
_....................
– Sungmin bĩu môi vì cái nháy mắt yêu của
anh.
_Hai
đứa ở lại nhé! Ta phải
đi có việc rồi!
– Mỉm cười
ông vỗ vai anh rồi
ra khỏi phòng.
Cánh
cửa phòng vừa
khép lại là Kyuhyun chạy
ào đến ôm chặt
lấy Sungmin:
_Anh
nhớ Minnie quá! – Miệng
vừa nói mà tay thì không ngừng sờ
soạng khắp
người.
_Á! Bỏ em ra! – Đập
mạnh vào người
anh, cậu gào lên.
_Anh
muốn!!!!!!!!!!! – Kyuhyun dài giọng.
_Cái
gì? – Cậu hét lên – Đây là công ty đó.
_Kệ! – Anh đẩy
cậu về
chiếc ghế
salong lớn – Anh đi công tác một tháng mà em không nhớ sao?
_Nhớ gì mà nhớ! Bỏ
em ra! – Đỏ bừng
mặt, Sungmin hét lên.
_Nhưng mà anh không chịu được
nữa rồi!
– Kyuhyun nhăn nhó nói.
_Cái
gì mà không chịu được?
– Cậu thắc
mắc hỏi,
đập ngay vào mắt
cậu là cái đũng quần
căng cứng tưởng
như sắp
bục chỉ.
– Anh…anh…
_Anh
phải nhịn
một tháng rồi!
– Nũng nịu
nói, tay anh luồn xuống
xoa xoa cái mông tròn trịa.
_Hừ! Đồ
hoang dâm! – Sungmin lầm bầm nói, rồi
vòng tay kéo anh vào một nụ hôn bất
tận.
Cả căn
phòng tràn ngập âm thanh tình yêu cùng ánh sáng mờ mờ ấm áp. Yêu nhau đến vậy.
Trao cho nhau nhiều như
thế! Có lẽ lấy nhau được
rồi! Phải
không?
~oOo~
Vừa về đến
nhà Donghae đã nhận được
cuộc gọi
của đối
tác, anh lại vội
vàng lái xe đi. Còn một
mình cậu, Hyukjae lúi húi dọn đống
đồ lỉnh
kỉnh rồi lại vào bếp
chuẩn bị bữa tối
cho cả hai.
“RENG! RENG!”
Hyukjae
vội vàng chạy
ra nghe điện thoại,
nhấc điện
thoại lên, chưa
kịp nói gì, cậu đã nghe thấy
âm thanh nghèn nghẹn ở đầu
dây bên kia:
_Anh
về rồi
chứ?
_.....................
_Donghae,
trả lời
em đi… Anh về rồi
phải không? Sao mấy
ngày qua anh không nghe điện
thoại của
em? Em làm gì sai sao? – Hình như
là cô khóc, nhưng không có tiếng nức
nở, chỉ
nghe thấy âm mũi
nghẹn lại
và có tiếng nấc
ngang từng câu nói mà thôi.
_Tôi
và anh ấy vừa
về. – Hyukjae nói khẽ.
_.................
– Đầu dây bên kia lặng
đi, mọi âm thanh đều
im bặt.
_Nếu không có chuyện
gì thì tôi cúp máy đây!
_Khoan
đã! – Cô hơi hét lên, rồi
lại im bặt
– Anh có thể gặp
tôi một chút được
không?
…………………………
Cô gục mặt
xuống, mái tóc dài màu nâu rủ đều
hai vai. Cô có gương mặt
tròn tròn, đôi con ngươi
đen láy và nụ cười
hiền hòa. Nhưng
hôm nay, ngồi tại nơi
này, cô không cười, cô không khóc. Cô lặng người
đi khi nhìn thấy cậu, thấy
đứa bé đang lớn
lên từng ngày trong bụng cậu.
_Em
bé có ngoan không? – Cô chợt hỏi, đôi mắt
đỏ hoe.
_Có!
Em bé rất ngoan! – Cậu
hơi ngạc
nhiên nhưng rồi
cũng mỉm
cười đáp lại,
đôi bàn tay đặt nhẹ
lên bụng như
đang ôm lấy con.
_.............
– Đôi mắt cô cong lên mỉm
cười, nhưng
nước mắt
bỗng rơi
xuống, lách tách như hạt
mưa của
những ngày u ám. Có cái gì đó chợt dâng lên đến đắng ngắt
trong lòng cô. Cô tự hỏi làm sao cô có đủ tình
yêu của một người mẹ để chăm lo cho đứa
bé kia, làm sao có đủ sự bao dung để
quên đi rằng đứa trẻ
đó không phải là con mình? Vậy
mà, cô đã tự hứa
sẽ bất chấp mọi
việc để
yêu anh,… Giờ đây, nhìn thấy
cậu và đứa
bé kia, cô sợ lắm. Cô sợ,
cô yếu đuối
và vô ích,… cô sợ cô sẽ
vuột mất
anh thì sao?
_Cô
và anh ấy yêu nhau? – Hyukjae chợt ngước
lên nhìn vào mắt cô.
_..............
– Giật mình thảng
thốt rồi
cô khẽ cười
– Chỉ là tôi yêu anh ấy
mà thôi.
_Vậy à? – Cậu
nhếch mép cười
nhàn nhạt – Vậy
Donghae giờ đây yêu ai?...
Câu hỏi của
cậu, không có lời
đáp, vang lên chỉ có âm thanh não nề của tiếng thở
dài, chỉ có đôi mắt
buồn xa xăm nhìn vào nơi vô định.
……..
Buổi gặp giữa
cô và cậu dường
như chẳng
nói được gì nhiều,
cũng chẳng
biết được người
kia có tính cách ra sao. Nhưng cả hai đủ
biết, họ
đã cùng yêu say đắm một con người.
Cô tiễn cậu
về, bắt
một chiếc
taxi cho cậu, cô cúi nhẹ đầu chào.
Rồi bỗng
nhiên, như nhớ
ra điều gì, cô chợt
nói:
_Dù
sao… tôi sẽ vẫn
yêu anh ấy! Mãi mãi yêu…
Gương mặt Hyukjae lạnh
băng, cậu không đáp, cũng chẳng
có vẻ gì là ngạc
nhiên. Chỉ đơn
giản là nhìn thật
sâu vào đôi mắt đỏ
hoe của cô,… và cậu thấy, đôi mắt ấy thật
giống đôi mắt
của cậu
khi cậu nói yêu anh…
_Chào
cô… - Cúi đầu chào, cậu
bảo tài xế
lái xe đi.
Còn một mình cô đứng
lặng nơi
đó, gió bắc cùng hơi ẩm của
những cơn
mưa trái mùa ập
đến. Lạnh
lẽo! Cô đơn!
~oOo~
Hyukjae
không về nhà ngay, cậu
đến công ty của
anh. Mua một ít bánh ngọt
mà anh thích, cậu khẽ mỉm cười
đi vào thang máy.
Hơi nhăn trán vì đôi tình nhân
đang ôm hôn nhau trong thang máy, cậu
tự hỏi ai
mà to gan đến vậy.
Nếu Kyuhyun biết
anh ấy nhất
định sẽ
không để yên đâu.
_Bỏ em ra! Có người
vào kìa! – Cậu con trai thấp
hơn vỗ
vào ngực chàng trai mặc
vest.
_Kệ người
ta! – Người kia hơi
gắt lên rồi
tiếp tục
hôn, bàn tay hư hỏng
lần vào trong chiếc
quần xộc
xệch.
_E
hem! – Hyukjae khẽ hắng
giọng, dù không muốn
là kẻ phá đám, nhưng
cũng phải để
cho hai người kia biết
đây là nơi công cộng
chứ.
_Tôi
xin lỗi! – Cậu
con trai thấp hơn
vội vã quay lại
rối rít xin lỗi.
_Sungmin
hyung! – Hyukjae ngạc nhiên kêu lên.
_Ôi!
Hyuk…jae! – Sungmin đỏ bừng mặt,
cậu quay lại
đạp mạnh
vào tên hoang dâm đằng sau lưng mình.
_Á! –
Hét lên vì cái chân đau, Kyuhyun gượng
cười – Chào em.
………………………
Hyukjae
tủm tỉm
cười nhìn hai con người
đang ngượng chín mặt
ngồi đối
diện mình:
_Hai
người thật
hạnh phúc!
_Vậy em không hạnh
phúc sao? – Kyuhyun dịu dàng hỏi, đôi mắt
anh hiền hòa nhìn cậu.
_Có
chứ… Em tất
nhiên… là hạnh phúc rồi…
- Hyukjae gật gật
đầu, đôi mắt
ráo hoảnh nhìn đi nơi
khác.
_Em
có thể hạnh
phúc khi Donghae đang lăng nhăng bên ngoài sao? – Anh vẫn bình thản
nói.
_.....................
– Hyukjae sững người, đôi bàn tay bất
giác run lên.
_..................
– Sungmin không nói gì, cậu nhìn anh, nhìn vào
sâu trong đôi mắt của anh…
Và cậu mỉm
cười thật
nhẹ…. Anh của
cậu là một
người đàn ông nặng tình
nặng nghĩa.
_Anh
xin lỗi vì làm em không vui… Em bé đã ở tháng thứ mấy rồi?
– Kyuhyun chuyển chủ đề.
_Tháng
thứ 8. Chắc
khoảng 3 tuần
nữa là em sinh. – Hyukjae chợt mỉm
cười, đôi hôi nhợt nhạt
cong lên hạnh phúc. Chỉ cần nghĩ đến con là cậu
chẳng còn lo sợ điều
gì nữa.
_Thật sao? – Sungmin bỗng reo lên thích thú, cậu chạy
đến trước
cái bụng tròn xoe rồi thì thầm
– Em bé ơi! Em bé có nghe thấy chú đang nói không?
Kyuhyun
và Hyukjae bật cười
nhìn một người
lớn đang nói chuyện
với đứa
bé trong bụng. Và dường như là em bé hiểu
hết đấy.
Cứ chốc
chốc đôi chân nhỏ
xíu lại đạp khẽ
như nhắc
nhở mọi
người rằng:
Con vẫn ở
đây, vẫn chờ
ngày được nhìn thấy ánh mặt
trời!
~oOo~
Nói
chuyện với
Kyuhyun và Sungmin xong thì cũng đã muộn, Hyukjae không lên gặp anh nữa
mà quay về nhà để
chuẩn bị bữa tối.
Đi thẩn thơ
trên con đường đông đúc, cậu
bước thật
chậm và để
cho mọi kỉ
niệm ùa qua.
Trời đã dần sang xuân, tuyết
rơi ít hơn và
đôi khi cũng có thêm ánh nắng
mặt trời. Nhưng
vào buổi tối
như lúc này đây thì vẫn còn lạnh
lắm. Không biết Sooyoen giờ
này thế nào rồi
nhỉ? Từ
lúc đi tu nghiệp ở
bên nước ngoài đến nay, cô chỉ gọi điện
cho cậu có vài lần.
Nhưng lần
nào cũng vui vẻ và kể nhiều
chuyện thú vị lắm. Hyukjae nhớ,
ngày trước, cậu
có vô vàn hoài bão, có hàng vạn ước mơ…
Vậy mà, dường
như, vào lúc này, tất cả đều
chỉ là quá khứ,
tất cả đều được
xếp lại
trong một phần
kí ức của tuổi trẻ.
Cậu giờ
đây, sống một
cuộc sống
bình yên nếu dùng lời hoa mỹ, và
cuộc sống
tẻ nhạt
nếu dùng lời
sỗ sàng. Nhưng
cậu chẳng
quan tâm, bình yên hay tẻ
nhạt đi chăng nữa
thì vẫn cứ
là sống; vẫn
cứ là sống
vì con.
Hyukjae
chưa bao giờ
có khái niệm sẽ sống vì một
người đàn ông nào đó. Và… bây giờ cũng
vậy, sự sống của
cậu, niềm
vui của cậu,…
tất cả mọi thứ
là dành cho sinh linh bé bỏng
này!
…………………….
Cuối cùng cũng
về đến
nhà, cậu bật
đèn rồi xách đồ
vào bên trong…
_Haenie!
Anh về rồi
sao? – Ngạc nhiên nhìn anh, cậu khẽ hỏi.
_Ừm. Anh nghĩ nhà hết
sữa cho em nên anh về sớm.
– Anh đáp nhẹ, tay cất
vài hộp sữa
bột lên tủ.
_........................
– Cậu mỉm
cười, đôi chân đi đến
rồi ôm chặt
lấy anh từ
phía sau.
Donghae
sững người,
anh đứng yên chìm trong hương thơm ấm nồng
của cậu.
Tiếng hơi thở của Hyukjae phả đều đều,
tiếng đứa
con nhỏ đang đạp
khẽ chạm
vào lưng anh. Rồi như
có điều gì xui khiến,
anh xoay người lại…
Là cậu đang khóc, cậu khóc nức
nở sau lưng
anh.
Anh cứ đứng
như vậy,
đớn đau nhìn cậu,…
Cậu cứ
khóc, khóc thật nhiều…
Căn
nhà nhỏ bé vang vọng
tiếng nấc
nghẹn ngào,…
Sao
anh không ôm lấy cậu?
Sao
anh không nói rằng anh yêu cậu?
Anh
là ai vậy?
Anh
trả lại
cho cậu Donghae của
ngày xưa đi!
~oOo~
Sungmin
ngồi trên giường
nghịch ngợm
cái áo pajama xô xệch của anh, còn Kyuhyun bình
thản nằm
xem tivi, bàn tay xấu tính lần mò cái mông tròn trịa.
_Minnie
sao thế? – Anh chợt
gác đầu lên chân cậu.
_Chả sao… - Bĩu
môi, cậu đẩy
anh ra.
_Có
người ghen kìa! – Kyuhyun trêu trọc.
_Thèm
vào! – Đập bốp
vào đầu anh, cậu
nằm xuống
giường rồi
trùm chăn kín mít.
_Ngoan,
nói cho anh xem em khó chịu cái gì? – Ôm trọn lấy
đống chăn to sụ,
anh lắc lư dỗ dành.
_Ngủ đi!
_...............
– Kyuhyun buông tay không ôm cậu nữa, anh ngồi
thẳng dậy
rồi khẽ
nói – Là vì Hyukjae sao? Là em đang ghen sao?
_Anh….
– Sungmin gạt chăn ra, đôi mắt
trong veo trân trối nhìn anh.
_...................
– Anh không nói gì thêm, đôi mắt nâu vẫn
chăm chú nhìn cậu.
_Em
không ghen! – Cậu ngồi
dậy, đối
diện với
anh – Chỉ là em sợ….
_Sợ?
_Ừm… Em rất sợ…
Một người
đàn ông như Donghae, một
người hiền
lành, chân thật, thậm chí còn chung tình đến mức
ngớ ngẩn…
Vậy mà, sau khi có cuộc sống hạnh
phúc, lại có thể
trở nên như vậy…. Em thấy
thất vọng
và… sợ…. Nếu như một ngày nào đó anh cũng như vậy thì sao? – Cậu
cúi đầu nói nhỏ, từng câu từng
chữ vang lên như
những tiếng
lòng thổn thức.
Phải! Nếu một ngày Kyuhyun cũng
thay đổi. Thì cậu
sẽ thế
nào?
_Anh
không biết! – Kyuhyun chợt
vô thức lắc
đầu – Anh không biết
liệu anh có thay đổi hay không… Nhưng
em biết không? Donghae, anh hay bất kì người đàn
ông nào trên đời này đều
không hoàn hảo. Ai cũng
sẽ có những
giây phút rung động, dù khi đó
còn trẻ hay đã già… Và Donghae thì đang ở
trong những giây phút rung động đó…
_Nhưng… chẳng
nhẽ những
người đàn ông đó không biết người
yêu của họ
đang rất đau khổ?
_Không
đâu! Làm sao mà họ biết
được khi còn đang bận
vui vẻ bên người
khác! – Anh cười nhạt, nụ cười như
châm biếm tất
cả những
thằng đàn ông trên đời này.
_Như vậy…
là sẽ mất
nhau mãi mãi sao? – Sungmin hỏi, giọng cậu
lạc đi, ngập
tràn thất vọng.
_Tùy
vào mỗi người….
Nhưng nếu
anh có một ai khác bên ngoài, em sẽ làm gì? – Anh vươn
tay kéo cậu vào lòng.
_...................
– Sungmin ngồi im trong lòng anh. Cậu sẽ
làm gì nhỉ? Sẽ
khóc, sẽ hận
anh, hay sẽ cố
quên anh?
_...................
– Siết chặt
lấy cậu
hơn, Kyuhyun cúi xuống
hôn nhẹ vào cổ cậu.
_Em sẽ giữ
chặt lấy
anh. Nhất định
sẽ không để
ai có thể cướp
anh đi mất! – Cậu nắm
chặt lấy
bàn tay ấm áp của
anh, giọng nói nhỏ
mà kiên định, vững vàng.
_Ừm! Em nhớ nhé! Nếu
có một ngày anh rung động
trước ai đó. Nhớ
phải giữ chặt lấy
anh, để anh yêu em mãi mãi! – Kyuhyun mỉm cười,
xoay người cậu lại. Anh thì thầm
thật khẽ rồi hôn lên đôi môi cậu một
nụ hôn nồng
nàn.
Tình
yêu vốn dĩ
luôn là những điều trái ngang… Trong suốt cả một quãng đời, con người ta luôn có những rung động và cả những sai lầm… Không một ai có thể
yêu một người
trong từng giây, từng phút… Nhưng, Thượng Đế chỉ cho ta một nửa của đời
mình; để mỗi khi bước chân ta đi lạc… Sẽ có bàn tay vươn tới giữ chặt….
Cho ta hiểu rằng, đâu mới là những yêu thương…!
~oOo~
Donghae
ngồi yên bên đống
hồ sơ
cao ngất, ngừng
bút, anh lén nhìn cậu, nhìn đứa con nhỏ
đang dần lớn
lên…
Đôi mắt thông minh của
anh chợt thẫn
thờ,…
Tâm
trí của anh đang đứng
giữa hàng vạn
ngã rẽ, và anh…. một
tên đàn ông ngu xuẩn, chẳng biết
nên đi theo hướng nào?
…………….
_Anh
có mệt không? – Cậu
đi đến ôm lấy
vai anh từ phía sau, khóe mắt
chợt đỏ
hoe.
_Em
ngủ đi. Anh làm xong rồi sẽ
ngủ… - Vỗ nhè
nhẹ lên bàn tay cậu,
anh nói khẽ.
_....................
– Lắc đầu,
Hyukjae gục mặt
vào vai anh, từng giọt
nước mặn
chát thấm ướt
áo anh.
_......................
– Donghae nhắm nghiền
mắt lại,
từ khóe mắt
rơi xuống
giọt nước
mắt trong veo.
Cả hai vẫn
níu lấy tay nhau, cả
hai cùng khóc… Mỗi người
một nỗi
đau…
…………………
Khuya
rồi,…. Anh ngồi
trên giường, bàn tay thô kệch
vuốt nhẹ
mái tóc cậu… Đôi mắt
mờ đi vì nước
mắt….
Cậu đã ngủ
lâu rồi,…. Anh cũng
ngồi như vậy lâu rồi…
Anh
thậm chí chẳng
biết làm gì ngoài nhìn cậu,… Chẳng
biết làm gì ngoài rơi
nước mắt…
Trong
anh giờ đây là những
cảm xúc rời
rạc….
Những suy nghĩ
không đầu không cuối…
Dường như
anh đang sợ cuộc
sống này,… Một
cuộc sống
có quá nhiều lo toan… Có quá nhiều điều
cần suy nghĩ…
Anh
không đổ lỗi
cho số phận,
không đổ lỗi
cho cô, cho công việc, hay cho bất cứ
ai… Là lỗi của
anh. Tất cả
là do anh…
Là
anh sai… Anh sai thật rồi… Nhưng
anh không tìm thấy lối
về cho bản
thân… Đôi mắt anh không nhìn thấy con đường
tương lai cho mình… Bản thân anh đang rơi vào bế tắc đến
cực độ.
Và…
Giá như có ai đó kéo anh ra khỏi nơi
đây…
Cho
anh tìm lại con người
của mình!
………….
Anh chờ nhé! Một chút nữa thôi…. Sẽ có bàn tay nhỏ bé kéo anh lại… Và giữ anh thật
chặt suốt
cuộc đời
này….!
No comments:
Post a Comment