Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

23 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T4) - PG13 - Longfic



Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)


Tập 4

Như thường lệ,8h sang,cô của Sungmin bắt đầu ra vườn đi dạo cùng Pink
-con chó cưng của bả.Chưa đầy năm phút sau,phía vườn hoa vọng lên một tiếng la oai oái,và ngay sao đó người ta thấy một cục bông màu hồng lăn về phía góc vườn,nơi có một cái vòi nc cỡ bự,xả nc ào ào xuống chân.Sungmin và Kyu nấp gần đó đập tay nhau cái “chat”.Bước đầu của kế hoạch thành công tốt đẹp.

Sungmin nhanh chóng trở về phòng của mình,ngồi vào ghế và giả đò như đang đọc sách.Vừa cầm đc quyển sách lên tay thì…Rầm…cánh cửa bật tung…Cục bông (tam gọi bà ấy bằng cái nickname này nhé ) một tay chống nạnh,một tay vẫn ôm con Pink hét tướng lên:

-Minie……..

-Sungmin chỉ chờ có thế:

-Vâng thưa cô.

-Hảy đuổi việc người làm vườn đi.
-Sao ạ?

-Đi với cô thì biết….

Sungmin quẳng quyển sách sang một bên,nhanh chân chạy theo. Đến vườn hoa,cục bông lôi Sung min đến hiện trường vụ án thì ôi thôi,mấy cái ấy ấy đã ko cánh mà bay,hiên trường chỉ còn lại một vạt cỏ xanh mướt mắt đc chăm sóc cẩn thận.

Sungmin giả nai:

-Cô định cho cháu xem cái gì cơ….

-Ơ,rõ rang ở đây vừa có….nó đi đâu mất rồi…..ơ…

-Chính xác thì cô đang nói về cái gì vậy ạ?

-Cô,cô…..à ko,thấy trời đẹp nên cô muốn bảo cháu đi dạo chút thôi.( Cục bông vội chữa ngượng,trong bụng vẫn ko nguôi thắc mắc).

-Vậy cô cứ đi dạo đi ạ,cháu còn phải học bài.

Sungmin nói và quay gót bc đi,cậu nhịn cười hết nổi rồi.

7h tối cùng ngày trong phòng ăn.

-Trời ơi ….chuột…….Tiếng của cục bông vang lên thất thanh.

-Đầu bếp Jang……Sungmin gọi to.

-Vâng có tôi cậu chủ.

-Nguyên liệu cho bữa trưa mai chạy mất kìa,mau bắt lại đi.

-Vâng,xin phép cậu một chút.

Việc tiếp theo thì chắc các bạn cũng đoán đc nhỉ

Ngày hôm sau.

-AAAAAAAAAAAAAAAAA giánnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn.

Tiếng hét thay cho đồng hồ đánh thức cả chủ tớ nhà họ Lee dậy.Sungmin nói với một giọng ngái ngủ:

-Không thể từ từ một chút sao,làm gì mà thẻ sớm thế Kyu.



Giọng Kyu cũng ngái ngủ ko kém:

-Bắt từ mấy hôm trc,chúng ngắc ngoải cả rồi,ko thả sớm thì chết cả lũ mất.

-Oáp,thôi thì dù sao cũng dậy rồi,làm bc tiếp theo luôn đi.

-Vâng,cậu chủ,hi hi.

Tiếng hi hi vừa tắt đc khoảng 15s giây thì từ dưới sân vọng lên tiếng cho kêu oẳng oẳng.Tiếp theo là tiếng voi í nhầm là người chứ dậm uỳnh uỳnh trên các bậc thang.(Sungmin nhăn mặt:”chắc sập nhà quá”.).

Cục bông vùa xuống đc dưới sân thì đã phải chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng.Con Pink bé bỏng đang chạy bán sống bán chết,theo sát sau nó là một con Becgie to đùng đoàng.

-Người đâu…..mau…. mau ra đây,có…có ai….ngăn nó lại…..có ai ko…….

Cục bông dẫm bạch bạch xuống đất,hai tay ôm đàu,mồm thì la hét ầm ĩ.

Sungmin và Kyu từ trên tầng nhìn xuống ôm bụng cười sặc sụa.

-Anh kiếm đâu ra con chó ấy thế?

-Đâu cũng đc quan tâm làm gì.Ha ha ha ha,mau cho người ra cứu đi,con Pink sắp xỉu cùng chủ nó rồi kìa.

Sungmin rút điện thoại ra:

-Nhanh làm đi,nhớ lời thoại của mình nhé.

-Vâng thưa cậu chủ.

Một người làm chạy ra giữ con chó to lại,rồi tranh cãi với cục bông một hồi lâu.Chờ cho đến khi thấy cả hai cùng vã mồ hôi ra rồi ,Kyu mới bảo:

-Tiếp theo là vai của cậu.

-Sân khấu bố trí xong rồi chứ?

-Tất nhiên.

-OK. Lần này mà thuận lợi nữa thì…hô hô…



-Cố lên.

Sungmin chạy xuống sân:

-Có chuyện gì mà ầm ĩ thế.

Như bắt đc vàng,cục bông tru tréo:

-Cháu xem Pink yêu quý của cô kìa,cái con chó quái quỷ đó,cô nói phải đưa nó vào trại động vật nhưng người này ko nghe.

Sungmin nháy mắt với người làm:

-Đc rồi,anh cứ đi đi.

Rồi quay sang cô của mình:

-Nóng giận sẽ làm tổn hại nhan sắc đó cô à,cháu sẽ xử lí chuyện này,cô hãy ra hồ bơi làm một vòng cho mát.

-Ừ.Minie yêu dấu,cháu nói đúng.

Cục bông ngúng ngẩy đi về phía hồ bơi.Phải thử đến cả chục lần mới tìm đc một cái Bikimi vừa với thâm hình của mình nhưng vừa hí hửng bc ra khỏi phòng thay đồ thì….Xoạt…Ùm…Cân cục bông dẫm phải một cài gì đó và cục bông lao thẳng xuống hồ bơi mà chưa kịp lấy phao.

-Ặc ặc….cứu ta….ặc ặc…

Tưởng sắp ngúp hơi đến nơi thì chàng quản gia đẹp trai xuất hiện ném cho bà một cái phao.Chàng ta còn lém lỉnh tranh thủ lúc cục bông hoảng loạn để phi tang cái vỏ chuối – nguyên nhân của cú trượt lịch sử hồi nãy luôn.

Mất cả chục phút sau cục bông mới ngoi đc lên bờ, bà vẫy Kyu lại gần thều thào:

-Gọi Minie cho ta.

-Vâng.Kyu hí hửng chạy đi và chỉ 3s sau Sungmin đã có mặt ở đó:

-Cô gọi cháu?

-Đặt cho cô một vé máy bay đi Los Angeles ngay ngày hôm nay.

-Ơ,cô sao ko ở chơi mấy ngày nữa đã….

-Ko,cô rất tiếc Minie,cô nhớ là mình còn một số việc gấp câng phải giải quyết ngay.Cô sẽ về đây sau khi hoàn thành.

-Nhưng cô chưa gặp bố mà…

-Ko sao, ông ấy sẽ hiểu cho cô

…………………………………………† ?…………

3 tiếng đồng hồ sau,bà cô màu hồng đã ngồi yên vị trên máy bay. Đống rèm màn trong nhà Sungmin ngay lập tức trở về màu sắc chính cống của nó.Sungmin chưa kịp mừng thì………….

3 tiếng đồng hồ sau,bà cô màu hồng đã ngồi yên vị trên máy bay. Đống rèm màn trong nhà Sungmin ngay lập tức trở về màu sắc chính cống của nó.Sungmin chưa kịp mừng thì………….

-Sungmin ,bây giờ đến chuyện của chúng ta.ư.



-Hả? Sungmin tròn mắt.

-Hả cái gì,cậu chưa quên mình đã nói gì ở đám cưới chứ.

-Ha…hả…vẫn nhớ.

-Vậu thì đc,bây giờ là lúc tôi nêu ra điều kiện cuả mình.

Sungmin thấy tim mình đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Kyu phì cười:

-Không phải căng thẳng đến thế.Tôi chỉ muốn cậu đến dự một bữa ăn tối cùng tôi và một người bạn của tôi thôi mà .

-Vậy thôi.?

-Không hẳn nhưng tạm thời cứ vậy đã.Tối nay sẽ đi luôn,chuẩn bị đi.

-Đc thôi,cứ tưởng….

-Tưởng tôi sẽ bắt cậu làm gì kì cục hả, tôi chưa xấu xa vậy đâu, à nhưng cũng chưa chắc,thôi đi chuẩn bị đi.

Chờ Sungmin đi khỏi rồi,Kyu rút điện thoại,bấm số:

-Cô Chang,là tôi đây,tôi nghĩ tối nay tôi có thời gian,cô ko phiền chứ nếu tôi đề nghị một bữa tối ở nhà hang Miracle chứ…….
“Một người, bây giờ còn phải gọi cho người này nữa”:

-Quản gia,là tôi đây,giúp tôi sắp xếp chuyện này nha………….

“Xong,bây giờ chỉ còn chờ nữa thôi.Một bữa tối đáng mong đợi làm sao”.

…………………………………………† ?………………………………

-Không cần mặc vest đâu.

-Nhưng anh mặc vậy mà.

-Tôi khác,cậu cứ mặc thoải mái đi, đằng nào tí nữa chẳng phải thay ra.

-Anh nói vậy là ý gì hả?

-Tí nữa khắc biết. Đi thôi muộn giờ rồi.

-Này….

Kyu lôi Sungmin vào xe.Cả một quảng đường dài anh ko hề nói một câu nào mặc cho Sungmin cứ lải nhải bên tai.

Ketttttt.Chiếc xe dừng lại.Sungmin nhìn ra,cậu ngạc nhiên:

-Không phải chúng ta đi ăn tối sao, đến cửa hang quần áo làm gì?

-Cậu cần thay đổi y phục một chút.

-Tại sao?

-Chẳng tại sao cả.

Một lần nữa Kyu lảng tránh ko chịu trả lời.Sungmin cảm thấy khó chịu hết sức,thái độ mập mờ của Kyu làm cậu hơi sợ nhưng cậu lại chẳng có cách nào chống lại đc anh cả.

-Chuẩn bị cho cậu ấy theo như tôi đã dặn.Kyu nói với một cô gái.Cô ta cười với anh,một nụ cười cực kì gian xảo.( trích suy nghĩ của Sungmin).

-Áaaaaaaaaaa sao lại bắt tôi mặc cái thứ này chứ,mau bỏ tôi ra…………….Tiếng Sungmin la lên thất thanh thu hút sự chú ý của nhiều người trong cửa hang.

Kyu thả mình xuống một cái ghế bành,làm lơ trước nhiều con mắt ngưỡng mộ đang nhìn anh.Gần chục phút sau,vẫn cô gái hồi nãy bước ra,cô ta cười còn tươi hơn hồi nãy:
-Đã xong rồi.

-Dẫn cậu ấy ra đây.

-Cậu ấy ko chịu.

-Nói cậu ấy nếu ko ra thì tôi sẽ tự tay bế cậu ấy ra.

-Ko cần ,tôi có chân của mình.

Sungmin bước ra.

Kyu lập tức bật người dậy,anh sững người.Trước mặt anh,một mĩ nhân tuyệt đẹp trong một chiếc váy màu hồng nhạt,mái tóc vàng dài đến ngang thắt lưng, đôi môi đỏ hồng đang mím lại.Mĩ nhân đó đang nhìn anh bằng đôi mắt ươn ướt như đang căm phẫn chuyên gì lắm.Trong quán nổi lên những tiếng trầm trồ:

-Đẹp quá….

-Đẹp tuyệt…..

-Người mẫu ư…..

-Da cô ấy kìa…….

Kyu bước về phía mĩ nhân, mắt anh ko chớp lấy một lần:

-Dù tôi đã lường trước,nhưng cậu đẹp quá,vượt xa tưởng tượng của tôi.

-Tại sao bắt tôi mặc như thế này chứ. Muốn bêu xấu tôi ư? Sungmin nói như muốn khóc.

-Không, tôi chỉ muốn cậu hãy đóng làm người yêu của tôi trong tối nay.

-Cái gì?

-Cậu nghe rõ rồi mà. Đừng bắt tôi phải nhắc lại chứ.

-Tôi không…..

-Cậu có tin tôi sẽ hôn cậu ngay bây giờ và ngay tại đây ko?

-Anh…..

-Đi nào.Kyu vòng tay mình lại,Sungmin miễn cưỡng khoác tay anh bc ra xe.Kyu ko giấu nổi nụ cười trên môi.

Nhà hang Miracle.

-Hãy đơi trong x echo đến khi tôi nháy máy cậu nhé.Nhớ rõ mình phải làm gì rồi chứ.

-Nhớ rồi. Sungmin phụng phịu.

-Đừng có tỏ ra dễ thương như vậy đc ko,tôi ko biết mình có thể kiềm chế đc đến đâu đâu.Nên nhớ cậu đang trong trang phục nữ đó.

-Anh…đi chết đi.

-Ha ha ha,bye honey.

Kyu đóng cửa xe lại và đi vào .

-Tôi là Cho Kyu hyun,tôi đã đặt bàn…

-Vâng cậu Cho,mời cậu.

Kyu đi theo người bồi bàn,họ cùng tiến lại một bàn ăn sang trọng.Có người đã ngồi sẵn ở đó.



Kyu đi theo người bồi bàn,họ cùng tiến lại một bàn ăn sang trọng.Có người đã ngồi sẵn ở đó.

-Cô Chang, để cô chờ thế này thật có lỗi…..

Người đang ngồi lập tức đứng dậy,cười tươi như hoa:

-Không phải,anh đến rất đúng giờ,chỉ là tôi đến sớm thôi…..

-Nhưng dù sao để phụ nữ chờ cũng thật là…..

-Anh ngồi đi.

Kyu ngồi ngay xuống.thốt đc mấy câu kia mà anh tưởng như đã trút hết sức lực rồi,nói dối thật khổ…(í ẹ bốc phét quá oppa ui).

-Anh cứ gọi em là Soah cho thân thiện.Thật ra chúng ta cũng có chút quan hệ.

-Vậy là trc đây chúng ta đã gặp nhau, đúng là tôi ko nhầm,cứ sợ …….

-trong một vài bữa tiệc,em cũng quen với bố mẹ anh nữa.

-Ô,tuyệt làm sao,tôi cũng đang định giới thiệu cô với những người quan trọng của tôi.Tôi chắc là cũng sắp đến rồi.
“Chẳng lẽ anh ấy muốn giới thiệu mình với bố mẹ anh ấy, ôi anh ấy vội vã thế…nhưng mình …ôi ôi …tuyệt quá đi….”

Trong lúc đó,tai một bàn khác.

-Đó chẳng phải Kyu và cô Chang của tập đoàn Phail Phail sao?

-Vâng thưa bà chủ.

-Nó đi biền biệt mấy tháng, đến gọi điện cũng còn lười nữa,vậy mà hôm qua lại thông báo muốn cho chúng ta thấy mặt người yêu nó là sao hả quản gia?

-Cái đó,tí nữa gặp cậu chủ khắc biết ạ.

Điện thoại của ông quản gia lập tức rung lên.

-Chúng ta có thể ra rồi ạ.

-Ừ, ừm……

Hai người xô ghế đứng dậy và mau chóng tiến lại cái bàn kia.

-Hyunie.

-Mẹ.Bố.Hai người đến trễ vậy.

“Nó bắt mình đợi rồi bảo mình đến trễ ,hay thật”,nghĩ thì vậy nhưng miệng của bà Cho vẫn cười:

-Kẹt xe,con biết đấy ….Ô Soah chào cháu….

-Cháu chào hai bác.Cô gái đứng dậy và lễ phép cúi người.

Ông Cho xen vào:

-Vậy thì Hyunie,hôm nay con mời bố mẹ đến đây là để…..

-Bố cứ ngồi xuống đã…Kyu cắt ngang.

Khi cả bốn người đã yên vị trên ghế của mình.Bà Cho mở lời trc:

-Hyunie,mẹ mừng vì con đã suy nghĩ về chuyện đính hôn,và mẹ càng mừng hơn khi đối tượng con chọn lại là cô Chang đây…..

-Khoan đã mẹ…



-Hả? Bà Cho ngạc nhiên.

-Con nghĩ ở đây có sự hiểu lầm.

-Cái gì? Lần này thì ko chỉ bà Cho ma hai người kia cũng góp tiếng.

-À, vế đầu thì mẹ nói đúng rồi đấy ạ,còn vế sau thì……

-Gì nữa? (Ông Cho tỏ ra nôn nóng thật sự.)Nếu ko phải là cô Chang thì con mời cô ấy đến đây làm gì?

-Thứ nhất thưa bố,người đề ra bữa ăn tối này đầu tiên là cô ấy chứ ko phải con.Thứ hai,con đã xem qua cái danh sách mẹ đưa cho con để đi coi mắt và con chẳng ngốc đến nỗi ko hiểu đc là mẹ nhắm cô ấy cho con.Tổng hợp cả hai yếu tố trên và hôm nay chúng ta có mặt ở đây…thế đấy…

Miệng thì nói còn tay Kyu lần vào túi quần ấn chiếc điện thoại.

-Con vẫn chưa nói ra mục đích chính.

-Bố hãy nhẫn nại,…a ….đây rồi…

-Sao?

-Cái bố đang thắc mắc đấy ạ,(Kyu đứng dậy ,rời khỏi bàn và bc ra cửa chính).

-Con đi đâu?

-Đi đón công chúa của con.



Câu nói vừa dứt khỏi miệng,cánh cửa chính mở ra.

Cả phòng ăn như sáng lên, hàng chục cặp mắt đổ dồn vào người đang bc vào.Và tiếp theo là như lời xì xào tán thưởng,những ánh mắt ngưỡng mộ hay ghen tị. Duy có một người đang cười, cười rất rạng rỡ. Kyu.

Sungmin cảm thấy ngượng đến chin cả mặt.Chuyện bị nhìn rồi xì xào sau lưng như thế này chẳng có gì lạ vì đi đâu mà chẳng thế.Vấn đề bây giờ là…chúa ơi…cậu đang mặc đồ con gái….ôi …có ai mà nhận ra cậu một cái thì….Có ai giúp tôi giết cái tên đáng ghét ấy dùm điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.

Trời đúng là hay chọc ngoáy người ta, Sungmin vừa chửi xong là thấy ngay cái bản mặt của Kyu, còn cười toe toét nữa chứ. “Đáng ghét ….ơ…nhưng….cũng đẹp trai thật…..công nhận là hắn hợp với đồ vest quá, cái màu đen đối lập với bộ tóc bạch kim làm cho chúng cứ nổi hẳn lên….aaaaaaaaaa…bây giờ đâu phải lúc nghĩ chuyện đó chứ…mình điên…điên rồi…….”Sungmin định tát vào má mình vài cái thì….

-Này làm cái gì vậy hả….mau lên…..

Sungmin thót tim:

-Ờ ờ…..

-Nhớ phải làm gì rồi chứ,cậu mà giở trò thì coi chừng tôi đó…

-Biết rồi khổ lắm nói mãi.

-Biết thì cười cái coi,mặt như khỉ ăn ớt….

-Hì…..

-Đc đấy.
Kyu giả như ko thấy cái nguýt dài cả km của Sungmin.Nhưng lờ đi ko có nghĩa là bỏ qua,anh vòng tay ôm hờ qua hông Sungmin và kéo cậu vào trong.
-Làm cái gì đấy….bỏ tay ra…muốn chít hử……Sungmin rít lên với âm lượng vừa đủ cho mình Kyu nghe thấy.

-Muốn thân mật hơn nữa ko, đừng quên tối nay cậu phải nghe lời tôi….

Sungmin cứng họng,”Thề có chúa, ngộ nhất định páo chù,hãy đợi đấy”

Kyu dẫn Sungmin trở lại bàn ăn trc sáu con mắt chữ O. Ờ mà chính xác thì chỉ có bốn thôi,hai con kia đang dẹt dần thành đầu tên lửa.

-Bố mẹ và cả cô Chang,xin giới thiệu với mọi người, đây là Sungmin,người yêu của con.
các cụ bảo lòng tham vô đáy quả ko sai,thôi hôm nay em cũng phởn,quết định post thêm vạy nhưng ngắn ráng chịu nha,coi như cái nì là phần bổ sung cho cái trên đi

-Bố mẹ và cả cô Chang,xin giới thiệu với mọi người, đây là Sungmin,người yêu của con.

Mặt của Soah chuyển từ hồng sang trắng,từ trắng sang xanh và dừng lại ở màu tím.Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây thế này,một bữa tối với người con trai mà cô thầm yêu,cô đã mong đợi cả tuần, bây giờ nó đang biến thành một trò hề,ko thể nào…….

Sungmin cúi gằm mặt,miệng lẩm bẩm mấy câu thần chú đã từng đọc trong Harry poster với hi vọng một trong số đó sẽ ứng dụng lên cái kẻ đang đứng bên cạnh mình.

Kyu vẫn tiếp tục vai trò là người dẫn dắt vở kịch:

-Con đã bị tiếng set ái tình từ cái nhìn đầu tiên.Bon con còn học chung trường và quyết định hẹn hò cách đây hai tháng.

“đồ dẻo mỏ,hắn ko hề nhắc đến cái gì liên quan đến giới tính” (Suy nghĩ của ai mọi người tự hiểu.)

-Ngồi xuống đi ,sao lại đứng thế?

Cuối cùng thì bà Cho cũng đã tìm lại đc tiếng nói của mình.Sungmin thầm cảm ơn bà vì cái giày cao gót đang làm chân cậu nhức nhối.Bất giác cậu nở một nụ cười và…….bà Cho lại rơi vào trạng thái đơ tập hai.“Đẹp quá,cô gái này rất đẹp,nhưng mình ko quen cô ta,cô ta ko thuộc giới thượng lưu sao….nhưng mà đẹp thật….”

Không thể cứ để tình trạng này tiếp diễn,Kyu quyết định đánh thức mọi người bằng một cái e hèm thật to.Nó có tác dụng. Bà Cho cựa mình ngồi ngay ngắn lại và ông Cho thì có thể nháy đc cặp mắt đang mở trân trối từ nãy giờ.

-Cháu là Sungmin ,rất vui đc gặp hai bác.

-Sungmin ..? Hình như ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu….Ông Cho trầm ngâm.

Tim Sungmin đập hụt mất một nhịp.Cậu quay sang Kyu cầu cứu.Lạ chưa anh ấy vẫn đang cười….Anh đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy hả Kyu….Ôi Sungmin thật sự muốn hét lên câu đó.

-Đúng rồi,Lee Soman,cháu là con của Soman hả?

“Lần này thì chết thật rồi”,mặt Sungmin tái đi,”thuốc độc,dao,hay thắt cổ đây…kiểu nào đỡ đau nhất ấy nhỉ……..”

-Bố nhớ đúng rồi đấy, đây chính là con cưng của giám đốc Soman.

“Thuốc độc,mình sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn,cho hắn chết chung luôn”

Thuốc độc,mình sẽ bỏ thuốc độc vào thức ăn,cho hắn chết chung luôn”

-Ha ha ha,ta đã từng nghe mọi người nói nhiều về cháu,họ đều bảo con cưng của tài phiệt Soman rất đẹp ,quả thật lời đồn ko sai chút nào….

“Thuốc chuột,thuốc xổ,thuốc…..ơ….. ủa….”

-Bác nói sao cơ ạ….?Sungmin tròn xoe đôi mắt.

-Ông đang làm cháu nó ngượng đấy…..(Bà Cho vui vẻ quay sang Sungmin ).Hai đứa quen nhau thế nào?
-Ơ……
-À (Kyu chen vào),hôm đó trời đẹp ,con đang đi dạo thì thấy Sungmin đi theo hướng ngược lại và…..bla…bla…bla……..

-Woa lãng mạn như chuyện tình Hàn quốc í. Bà Cho reo lên( thì đây đúng là Hàn Quốc mà).

Trong lúc Kyu đang phét lác về cuộc gặp gỡ định mệnh chỉ có nổi ở trong phim cho hai ông bà bô nghe thì hai “cô gái” đang ngồi đó với hai tâm trạng khác nhau.

Cô thứ nhất,(cô này là đồ thật.) đang chết sững người.Dường như mọi người đang quên đi sự tồn tại của cô ta.Ko tin đc là cách đây vài phút thôi cô ta đang là tâm điểm của cuộc nói chuyện.Nhưng điều quan trọng hơn là con bé tóc vàng từ trên trời rơi xuống kia đang muốn cướp đi người chồng tương lai của cô.Con bé đó có gì hơn cô chứ, ờ thì cô ta có nc da trắng thật nhưng giọng nói cứ…nói thế nào nhỉ…tóm lại là ko hay bằng cô đc,cô ta cũng cao đó nhưng vai ngang thí mồ đi…mặt cô ta xinh…..công nhận… nhưng số đo ba vòng của cô ta làm sao bằng cô đc chứ….cô chưa bỏ một buổi tập thẩm mĩ nào trong ba 5 năm nay đâu nhá….đó xét mà xem ai hợp với Kyu oppa hơn nào……

Mặc cho cô này đang so đo tính toán,”cô kia” vẫn đang hồn nhiên như một thanh niên đứng trong công viên ngồi thán phục tài bịa chuyện của Kyu.Mà bịa đã hay lắm rồi,anh ta còn nói lưu loát như đọc bảng cửu chương nữa mới chết chứ.Chẳng trách hai ông bà kia cứ luôn miệng tán thưởng ,Sungmin nghe còn tưởng thật nữa là…..Kiếu này mà anh ta đi viết văn thì tha hồ hốt bạc….

Mất khoảng 30 phút để Kyu chấm dứt cái tràng huyên thuyên của mình.Sungmin suýt té ghế khi nghe bà Cho xuýt xoa:

-Hôm nào kể lại cho mẹ nghe đoạn nụ hôn đầu tiên nhé, ờ còn vụ chạy mưa nữa,mấy đoạn đó con kể tắt quá….(Ặc)

“Chịu hết nổi rồi”,Chang Soah đứng phắt dậy:

-Chào mọi người tôi về.

-Ơ kìa,còn bữa tối…..Kyu lên tiếng.

Soah chỉ một ngón tay vào Sungmin:

-Anh mời tôi đến để làm chứng cho hai người đấy hả?

Ông bà Cho cau mặt khó chịu.Kyu vẫn bình thản:

-Đúng thế.
-Anh đúng là đồ tồi.Con bé này có gì hay ho chứ,một con nhóc tóc vàng ngu ngốc.Nhìn cái váy màu hồng của cô ta kìa,thật quê mùa.Từ lúc đến đây cô ta chưa hề nói một câu ra trò…..đúng là một ……

Ko để cho cô ta nói hết câu,một người đang ngồi vụt phắt dậy.Kyu gằn gịong:

-Cô dám nhắc lại những lời cô vừa nói ko?

Soah sợ hãi, trc mặt cô bây giờ ko còn là một chàng trai hào nhoáng mà là một đồ tể với con dao bằng sát khí.Quay sang hai người bác đáng kính kia tìm sự cổ vũ cô kinh hoàng thấy hai người đang nhìn mình bằng con mắt coi thường hay ko muốn nói là khinh bỉ.

Thấy tình hình trc mắt ko ổn,Sungmin nhẹ nhàng đứng dậy đưa tay chắn trc người Kyu:

-Kyu,bình tĩnh nào.

-Cô ta dám sỉ nhục em……

Kyu vẫn chưa buông tha Soah khỏi ánh mắt của mình.Không hiếu sao Sungmin thấy vui vì điều đó.Cậu mỉm cười,kéo áo Kyu giật giật nhẹ:

-Cô ta nói em cơ mà….

-Điều đó còn tồi tệ hơn là cô ta chửi thẳng vào mặt anh. Giọng Kyu đầy vẻ giận dữ.

Lần này nụ cười mỉm trên môi Sungmin nở rộ để lộ hàm răng trắng đều,cậu xoay người Kyu lại đối diện với mình và nhìn vào mắt anh. Ánh mắt Kyu dịu lại ngay lập tức,nó trở nên mền mại và sâu thẳm.Sung Min thì thầm:

-Để đó cho em,Sungmin này đâu dễ bắt nạt chứ.



Vậy thôi,chap sau mọi người sẽ thấy Sungmin phản công rất tuyệt...nhưng sẽ hơi lâu một chút á,hô hô ho


Lần này nụ cười mỉm trên môi Sungmin nở rộ để lộ hàm răng trắng đều,cậu xaoy người Kyu lại đối diện với mình và nhìn vào mắt anh. Ánh mắt Kyu dịu lại ngay lập tức,nó trở nên mền mại và sâu thẳm. Sung Min thì thầm:

-Để đó cho em,Sungmin này đâu dễ bắt nạt chứ.

Cậu rời bàn và đi lại gần Soah:

-Cô Soah,tin rằng cô cũng đã bắt đầu thấy hối hận về điều mình vừa nói.Cô nói tôi ngu ngốc, cho là vậy đi nhưng tôi tự thấy mình đủ thông minh để ko nói ra những điều ko nên nói ( Sungmin trầm giọng xuống) như cô vừa làm ấy.( và cậu lại cao giọng lên).Cô nói tôi chưa nói một câu cho ra trò, vậy tôi hỏi cô câu chuyện của Kyu chán đến nỗi tôi phải góp miệng vào ư? Cô nói tôi quê mùa…ồ tôi tự hỏi cô có đc bao nhiêu cái phần thành thị trong đầu, đủ để cô chê bai thẩm mỹ của nhà thiết kế nổi tiếng Gonggil ư, sẵn tiện cũng cho cô hay luôn (Sungmin ghé sát tai cô ta) bộ này chính Kyu chọn cho tôi đấy *Soah sững sờ*……ồ cô nói gì đi chứ?

Sungmin trở về ghế ngồi sau khi đã dạo đủ hai vòng quanh Soah.Cô ta bây giờ trông như một bức tượng cẩm thạch ko hơn ko kém.

Thình lình,cô vụt chạy đi. Đây có lẽ là quyết định sang suốt nhất trong cả cuộc đời cô ta. Nhưng vừa ra đến cửa,cô ta ngoảnh lại và hét lên:

-Hợp đồng sắp tới của hai tập đoàn sẽ ko có chữ kí của bố tôi đâu, để xem các người làm sao mà sống.

Xong cút thẳng.

Kyu hơi sững người:

-chuyện này…..

Sungmin đứng lên:

-Xin phép hai bác, cháu muốn đi rửa tay một chút.

-Em cứ đi đi.

-Bố mẹ, cô ta nói gì vậy?

-…..Thì bố mẹ định hợp tác làm ăn với bên đó …..nhưng có lẽ bố phải cân nhắc lại………Dù sao nó cũng sẽ chỉ gây ra một rắc rối nhỏ….con đừng lo..nhỏ thôi mà….

Kyu im lặng. Bà Cho dặt tay lên vai anh:

-Với bố mẹ hạnh phúc của con quan trọng hơn.

-Cảm ơn mẹ.

-Sungmin nó …..

-Sao ạ….?

-Còn trên cả tuyệt vời…..Cả hai đồng thanh.

-Lúc đầu mẹ thấý nó hơi nhút nhát,nhưng bây giờ thì mẹ thấy mình đã quá vội vã khi kết luận như vậy.

-Ừm, quả là một đứa biết điều, rất khiêm nhường nhưng cũng vô cùng cá tính.
.
-Con mừng vì bố mẹ hiểu.( Kyu mỉm cười).Vậy con cũng xin phép luôn nhé….bọn con muốn hẹn hò riêng……

-đc rồi nhưng Kyu à, lâu nay con ở đâu vậy. khi nào thì định về nhà hả?

-Khi nào xong mọi việc con sẽ về nhưng tất nhiên chưa phải là bây giờ. Sungmin ra rồi, bọn con đi luôn nhé.

Ông bà Cho đành gật đầu. Kyu tiến lại gần Sungmin thì thầm câu gì đấy, Sungmin quay lại phía bàn,cúi xuống chào và theo Kyu bc ra ngoài.

Vừa bc vào xe, Sungmin lôi ngay bộ tóc giả xuống,rên lên:

-Nóng quá.

Kyu ko nói gì, chỉ nhìn Sungmin cười.

-Cười gì chứ.

-Dù bỏ tóc ra hay ko,cậu vẫn rất đẹp.

Mặt Sungmin nóng lên, cậu cám ơn trời vì trong xe tối nên Kyu ko thể thấy mặt cậu bây giờ. Vốn tính bướng bỉnh, Sungmin cố đá lại:

-Tôi ko vui vì lời khen ngớ ngẩn của anh đâu.

-Có sao nói vậy thôi mà.

Bây giờ thì Sungmin cảm nhận sức nóng đang tăng lên với tốc độ nhanh chóng, cậu giãy nảy lên:

-Đủ rồi đó, trêu chọc tôi cũng mức độ thôi. Mau về nhà đi tôi chịu hết nổi rồi, tôi muốn thay áo.

-Ko, đi đây đã.

-Anh còn muốn gì nữa?

-Thưởng cho cậu, vở kịch tối nay cậu đóng rất đạt.

-Thôi, ko cần đâu, tôi……
Chẳng kịp nữa rồi,chiếc xe đã phóng vút đi.
Ngồi trong xe, Sungmin hướng mắt ra ngoài cửa kính, từ đó cậu có thể thấy cứ chốc chốc Kyu lại nhìn mình và mỉm cười. Nụ cười của anh ta thật đẹp, Sungmin ko thể phủ nhận điều này thêm đc nữa, nhưng trc đây sao cứ thấy nó đáng ghét nhỉ…ashh…điên….. mình điên rồi…sao có thể như vậy chứ…a ko nghĩ nữa…có thể tại trời nóng quá nên mình nghĩ lung tung…có vậy thôi…nhưng hồi nãy anh ấy đã nổi giận khi mình bị sỉ nhục…ánh mắt đó ko phải đóng kịch…anh ấy đã nổi giận thật sự…nếu lúc đó mình ko cản lại thì sao nhỉ…..aaaa…đã bảo là ko nghĩ nữa mà…..

Sungmin vỗ vỗ vào trán.Kyu nhìn cậu lo lắng:

_Mệt ư?

-A…ko…tôi..ko sao..

-Tối nay cậu có những hành động thật quái đản…..
.
-Kệ tôi, bộ dạng bây giờ của tôi cũng đủ quái đản lắm rồi.

-đã bảo là đẹp mà…a …đến rồi…

Chiếc xe dừng lại. Sungmin bc ra và lập tức reo lên:

-Sông Hàn…

-Ừ…

-woa,buổi tối nhìn thật đẹp…

-Thích ko?

-Ừ.

-Còn cái này nữa nè…

-Hả…oa bánh kem …

-Cùng ăn nhé, chúng ta đều chưa ăn tối.

-Đc.

Sungmin chạy lại bên Kyu.Cái bánh nhanh chóng đc xẻ ra,Sungmin cầm ngay lấy một miếng to bỏ vào miệng.

-Đồ tham ăn, ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ…
-..Ông…ao….ực…bánh anh làm rất ngon.

-Vậy tôi sẽ làm cho cậu ăn suốt đời nhé.

-Hử, vậy anh sẽ làm quản gia cả đời à, ko định lấy vợ sao?

-Cậu là đồ ngốc.

-Sao mắng tôi chứ, tôi nói sai chỗ nào…

-Thôi ăn đi.

Kyu xoa đầu Sungmin làm mái tóc của cậu rối bời lên.Quả thật chưa bao giờ Sungmin thấy cậu gần với Kyu như thế này, ư….cảm giác này ko tệ chút nào. Ăn hết bánh kem,Kyu va Sung min quyết định phải về nhà để đi ngủ,lí do đơn giản là, kì nghỉ đã kết thúc, ngày mai cả hai phải quay lại trường học.

No comments:

Post a Comment