Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

17 September 2012

(HaeHyuk, KyuMin) - Lee gia và địa chủ họ Eun (T19) - MA - Longfic


Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn) 
Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cuối đầu*

Tập 19

KyuHyun nghe từng câu chữ lạnh lùng của SungMin, ánh mắt anh đanh lại đầy bực bội.

- Mẹ anh đã nói gì với em? – KyuHyun hỏi như hỏi cung.

- Nói đi, điều kiện mẹ anh đưa ra để em chia tay anh là gì? – Kyuhyun lại tiếp tục truy vấn.

Sungmin thở dài mệt mỏi.

- Phu nhân không hề đe dọa hay đặt điều kiện… là do em tự quyết định…

Kyuhyun giật mạnh tay cậu để cậu phải đối diện với anh.

- Mẹ anh đã nói với em những gì? Nói thật với anh đi.

Sungmin cố thoát ra khỏi bàn tay của Kyuhyun. Vốn dĩ lời chia tay đã không dễ thốt ra, Kyuhyun càng làm cho nó khó khăn hơn nữa.
- Đừng trách mẹ anh… bà ấy chỉ vì yêu thương anh thôi… Chỉ là, em tự cảm thấy tình cảm của em và anh chưa đủ để có thể kết hôn. Hơn nữa… bên cạnh anh quá mệt mỏi, quá gánh nặng. Em muốn được giải thoát…

Kyuhyun tròn mắt ngạc nhiên.

- Gánh nặng? Mệt mỏi? 

Sungmin giương đối mắt u sầu nhìn Kyuhyun, trái tim cậu quặng đau khi gương mặt anh cũng đang ánh lên vẻ phiền muộn.

- Rõ biết là tình cảm không hề có kết quả, sao phải tự làm khổ nhau làm gì. Ngay cả bản thân anh cũng thấy mệt mỏi vì yêu em, không phải sao?

- Dĩ nhiên là không phải! Anh thật sự muốn ở bên em, tình cảm của anh thế nào em còn không hiểu ư?

Sungmin mỉm cười chua xót, cậu nói rất rõ ràng.

- Vậy tình cảm của anh thế nào? Anh sẽ làm sao nếu Lee phu nhân nhất quyết không thừa nhận em? 

Kyuhyun lặng nhìn Sungmin, anh cảm nhận được sự u uất trong lòng của cậu.

- Mẹ anh… rồi sẽ… đồng ý… - Kyuhyun đáp mà không dám nhìn Sungmin. Giọng anh cũng rất rụt rè. Ngay cả bản thân anh cũng hiểu rõ việc đó khó có thể xảy ra. 

Sungmin bật khóc ngay lập tức khi nhìn thái độ ngập ngừng của KyuHyun. Như vậy là cậu hiểu rồi, cậu hiểu sự mệt mỏi của Kyuhyun là có thật. Sungmin run rẩy đôi môi, cố nói những tiếng thì thào yếu ớt.

- Anh… có dám vì em… mà từ bỏ danh phận của mình không? Anh… có thể chấp nhận lời dị nghị… của người đời không?

Kyuhyun vẫn nhìn Sungmin buồn bã, anh không trả lời. Sungmin nấc một tiếng nghẹn ngào, trái tim cậu tan nát. Dĩ nhiên cậu không hy vọng Kyuhyun vì cậu mà từ bỏ gia đình. Nhưng cũng chính vì không thể từ bỏ nên chắc chắc cậu càng không có cơ hội sống gần anh. Tất cả đã quá rõ ràng. Kyuhyun không thể sống một cuộc đời nghèo khó. Kyuhyun không thể như Ye thiếu gia, anh phải sống trong nhung lụa, anh phải đứng trên thiên hạ… Vì thế, anh mãi mãi không bao giờ chấp nhận một cô vợ nghèo. Sớm muộn gì tiếng dị nghị của người đời cũng làm anh đau khổ.

Sungmin không thể nói một lời nào nữa, cậu chỉ biết khóc tức tưởi. Cậu đau đớn vì nhận ra… Kyuhyun không bao giờ là của cậu.

Kyuhyun vội vàng lau những giọt nước mắt ấy, anh rất sợ mỗi khi Sungmin khóc.

- Anh không thể từ bỏ danh phận của mình, đó là trách nhiệm với gia mẫu. – Kyuhyun dịu dàng nói, anh đang cố trấn an cậu – Sungmin, em đừng quan tâm đến vấn đề môn đăng hộ đối, anh đang làm tất cả để em có thể danh chính ngôn thuận bước chân vào Lee gia…

Sungmin lắc đầu khổ não, những dòng cảm xúc thương tổn bắt đầu dâng lên ào ạt.

- Em… không thể… bước chân vào Lee gia… em… không xứng đáng với danh phận đó…

- Sungmin… em phải tin anh, em phải tin tình yêu của anh chứ!

- Tình yêu của anh… sẽ làm anh đau khổ… Em đã quá mệt mỏi rồi, em không muốn chịu tổn thương hơn nữa. Em muốn về quê… và sống một cuộc đời thích hợp với địa vị của em. Anh về đi… Anh làm ơn về đi...

Kyuhyun bật cười cay đắng. 

- Về quê? Em có thể dễ dàng từ bỏ như vậy ư? Tình yêu của em dành cho anh chỉ đến thế thôi sao? – Kyuhyun hỏi mà vẫn không tin sự thật trước mắt.

Sungmin giương đôi mắt ngấn lệ nhìn anh. Cậu nói nhỏ đến mức như chỉ để mình cậu nghe.

- Phải… chỉ đến thế thôi… nên anh hãy về đi… - Rồi hai hàng nước mắt lại lăn dài trên đôi má. Những giọt nước mắt tố cáo lời nói dối của cậu. Những giọt nước mắt thể hiện cậu đang vô cùng đau đớn. Cậu có thể yêu anh đến thế nào đây? Cậu yêu anh để anh phải mệt mỏi như thế này? Để anh phải lắng nghe từng tiếng đời xỉa xói? Cậu yêu anh để anh quay lưng lại với người mẹ của mình? Tình yêu của cậu là gì? Sungmin cúi đầu vào đôi bàn tay nhỏ bé… Tình yêu của cậu… là một gánh nặng!

- Anh… làm ơn… hãy về đi… - Sungmin van xin Kyuhyun một cách yếu ớt.

Kyuhyun ngỡ ngàng như trời đất cuồng quay. Anh lắc đầu không tin những gì mình nghe thấy. Sungmin không tin anh! Cậu không tin anh có thể bảo vệ cho cậu. Kyuhyun hít một hơi thật sâu, anh không thể thất vọng với cậu như thế. Anh phải thông cảm cho nỗi đau danh phận của cậu. Kyuhyun nắm đôi bàn tay nhỏ bé ấy, khẽ nâng đầu cậu lên.

- Hãy chờ anh vài ngày, chỉ vài ngày thôi… để anh làm tất cả mọi việc cho chúng ta được gần nhau… Sungmin, đừng rời xa anh trong giây phút này. Anh cần em… đừng nói tiếng xa anh ngay trong lúc này, được không?

Sungmin buông nhẹ bàn tay của anh, vì anh, cậu không thể ở lại.

- Bây giờ không bỏ được… thì sau này lại càng không thể dứt ra… anh… đừng cố níu kéo… em sẽ đi…

Kyuhyun tròn đôi mắt kinh ngạc nhìn Sungmin. Anh từ từ lùi xa cậu. Vì sao cậu đối xử tàn nhẫn với anh như thế? Vì sao cậu không dám đấu tranh cho cả hai? Vì sao cậu muốn anh phải từ bỏ tất cả để đến bên cậu? Anh không hiểu. Anh đã van xin cậu như thế mà cậu vẫn muốn rời xa anh ư? Kyuhyun giận, anh thật sự giận lắm. 

- Em… là con của một người tù tội… em từng… làm việc nơi vũ trường… để mua vui cho người ta… - Giọng Sungmin đầy bi thương, cậu gục xuống đầu gối – Em đã chịu quá nhiều sự khinh bỉ của mọi người… từng ánh nhìn, từng câu nói của họ… làm em đau đớn… xin anh… đừng khiến em thêm đau đớn nữa… em chịu đủ rồi… xin anh… em chịu đủ rồi…

Kyuhyun thấy lòng chua xót, cổ họng anh mặng đắng khi nghe những lời nói ấy

- Bên cạnh anh em thấy khổ sở như thế sao? – Kyuhyun hỏi, anh cũng đau đớn có thua gì cậu?

Sungmin không ngước lên, cậu không dám nhìn anh, cậu khẽ gật đầu khi vẫn co người trên đầu gối.

- Anh… làm ơn… giải thoát cho em… và hãy… về đi…

- Thì ra là vậy… - Kyuhyun vừa vở lẽ ra một sự thật – Thì ra em mệt mỏi đến như vậy…

Kyuhyun nhìn lại thân hình đang chi chít vết thương của Sungmin, rồi anh nhớ đến từng lời nhận xét của Lee phu nhân, và những gì mà Eunhyuk nói với anh sáng nay… Anh hiểu rồi… Anh đang làm khổ Sungmin, anh đang ép cậu đi vào con đường khắc nghiệt của tiếng đời. Anh không thể từ bỏ danh phận để đến bên cậu, và cậu cũng không thể vượt qua rào chắn gia cảnh để đến với anh. Vách tường vô hình ấy, anh không phá bỏ được. Vì anh là thiếu gia, anh có quá nhiều trách nhiệm, và anh không thể chấp nhận một cuộc sống cơ hàn.

Kyuhyun cất từng bước nặng nề ra cửa. Anh ngoái đầu nhìn lại dáng người Sungmin lần cuối. “Môn đăng hộ đối” – Bốn từ đó thật sự đã giết chết cuộc tình của anh. Kyuhyun hoàn toàn chấp nhận sự thực đó. Anh đã chấp nhận nó từ khi biết mình là nhị thiếu gia. Lời nói chia tay ngày hôm nay đã chứng minh suy nghĩ của anh là đúng. Kyuhyun hít một hơi thật sâu để lấy can đảm mà bước nhanh ra cổng. Anh cam chịu sự đau đớn trong lòng khi quay lưng lại với tấm lưng đang thổn thức của người yêu. Tất cả chỉ vì… anh là Lee nhị thiếu gia.

Tiếng xe rì rì vang lên rồi nhỏ dần. Sungmin bất ngờ ngóc đầu dậy. Kyuhyun đã đi rồi. Anh thật sự đã đi rồi. Không! Anh đừng đi! Sungmin vội càng chạy vèo ra cổng. Cậu đổ gục ngay xuống đất khi chiếc xe của Kyuhyun chỉ còn là một đốm nhỏ hư vô.

- Anh Kyuhyun… - Sungmin gọi tên anh trong làn nước mắt – Em… yêu anh… Em yêu anh… thật mà… - Sungmin khóc nấc từng cơn. Tiếng yêu được thoát ra khỏi miệng cho trái tim cậu thôi đau đớn. Đôi bàn tay mỏng manh của cậu quơ quào trên mặt đất, cố níu kéo một bóng hình thân thương – Anh Kyuhyun… em thật sự… rất yêu anh… - Sungmin nói tiếng yêu một lần nữa, nhưng Kyuhyun mãi mãi không bao giờ nghe thấy.

Hai tâm hồn cùng vật vờ trong bể khổ. Một kết cục tất yếu của một cuộc tình không môn đăng hộ đối. Chẳng có một niềm tin nào làm cầu nối gửi tiếng yêu của họ đến với nhau.

Đi được một đoạn, Kyuhyun lại thấy trống trải nặng nề. Vì sao Sungmin lại nói với anh những lời đó? Vì sao cậu lại muốn anh so sánh cậu với danh phận của anh? Cậu ép anh lựa chọn giữa hai con đường rồi cậu lạnh lùng nói tiếng chia tay. Kyuhyun không hiểu, và sẽ chẳng thể nào hiểu được. Vì anh đang ở một tầng lớp trên mà ngó xuống, anh không cảm nhận được sự tổn thương của một người phải đứng từ dưới nhìn lên. Kyuhyun thở dài bước ra khỏi xe rồi đi dọc theo lề đường. Anh muốn vơi đi một chút phiền não.

Bất chợt Kyuhyun đứng lại, giương ánh mắt nhìn về phía chân trời xa rộng không biên giới.

- Anh sẽ làm gì nếu mẹ anh nhất quyết phản đối?
- Anh có thể vì em mà từ bỏ danh phận thiếu gia?

Kyuhyun lặng người để thả hồn theo dòng suy nghĩ. “Thiếu gia…” – hai từ ấy đã làm anh mệt mỏi trong một khoảng thời gian dài. Vì nó, anh đã không thể sống thật với bản thân của mình. Anh không dám làm phật lòng người mình ghét, anh không dám công khai người anh yêu, anh phải vui vẻ nịnh hót những người anh không thích… Kyuhyun chật vật, lăn lộn nơi thương trường. Đến khi về nhà, anh cũng chẳng thể yên với những lời thúc ép của Lee phu nhân. Trước nay anh không hề để tâm mỗi khi Lee phu nhân nhắc chuyện gia tài, nhưng càng ngày sự phản kháng trong anh càng lớn. Mọi nơi, mọi chỗ, mọi gương mặt đều làm Kyuhyun mệt mỏi. Thật may là anh đã tìm ra nơi chốn bình yên. Nhưng… chốn bình yên đó giờ đã không còn cho anh nữa…

“Thiếu gia” – Kyuhyun bật cười. Anh vừa nhận ra mình là một cậu ấm bị giam cầm trong gia giáo. Anh chưa hề có tự do. Vì anh luôn ngoan ngoãn và biết nghe lời, vì anh luôn sợ gia đình bị phiền nhiễu… vì anh quá tình cảm và không muốn mất một không gian ấm cúng tình thân. Anh là cầu nối để Donghae trụ lại với Lee gia. Anh là cầu nối để Lee lão gia gần gũi với phu nhân. Anh là cầu nối để bữa cơm sum họp gia đình không lạnh lẽo. Nhưng bây giờ… ai sẽ là cầu nối cho anh, để anh tìm đến tình yêu của mình? 

Kyuhyun cắn nhẹ đôi môi nhìn vào khoảng không bất định. Anh thấy cô đơn quá. Anh thấy lẻ loi quá. Chưa bao giờ anh cần tự do như lúc này. 

Thời hạn 7 ngày sắp qua hết.

“Thiếu gia” – Anh sẽ phải vì hai chữ đó mà bò qua Tae gia cầu xin sự tha thứ.
“Thiếu gia” - Anh sẽ phải vì hai chữ đó mà gồng lưng chịu trách nhiệm với Lee M
“Thiếu gia” - Anh sẽ phải vì hai chữ đó… mà đành tâm để Sungmin ra đi mãi mãi…

- Sungmin… - Kyuhyun lẩm bẩm gọi tên cậu trong luyến tiếc – Em thật sự muốn rời xa anh? – Kyuhyun bật cười cay đắng – Vì sao? Vì sao lại nhẫn tâm rời xa anh ngay lúc này… ngay lúc anh cần vòng tay của em nhất? Vì sao… em lại muốn anh hận em hả Sungmin?

Kyuhyun nhắm hờ đôi mắt. Anh cố ngăn con tim đa cảm của mình thốt ra tiếng căm ghét Sungmin. Anh không muốn ghét cậu vì cậu đã rũ bỏ tình yêu và niềm hy vọng của anh. Anh đang cố tĩnh tâm để tha thứ cho cậu. Nhưng càng cố lại càng thấy đau thương. Kyuhyun thở ra lần nữa. Sao lại mệt mỏi như thế này?

Kyuhyun chán nản lái xe đến Lee M. Thằng Nhem ngồi xếp re phía sau. Nó biết cậu ba bực mình nên không dám ho hé.

Kyuhyun ngồi thẫn thờ từ trong xe nhìn ra góc Lee M bị thiêu rụi. Khôi phục phần cháy đen đó là cả con đường chông gai phía trước. Nhưng chỉ cần Tae gia mở đường thông thoáng, Lee M sẽ nhanh chóng ổn định thôi. Và để Tae gia chấp nhận mở đường giao thương, thì đó là một trách nhiệm nặng nề của Kyuhyun. 

Kyuhyun nằm gục đầu xuống vô lăng. Anh đã quá kiệt sức để có thể chống chọi với bất cứ thứ gì. Anh muốn buông xuôi…

Và Lee gia đã hiện ra trước mặt.

Kyuhyun uể oải bước vào nhà. Chỉ là tan vỡ một cuộc tình thôi việc gì anh phải vật vả thế này. Anh là Lee nhị thiếu gia, là một kẻ ngông nghênh trên tình trường. Anh nâng lên được thì cũng buông xuống dễ dàng. Nhưng vì sao lại cứ thấy trống rỗng trong lòng. Cứ như bị mất đi tất cả nụ cười và niềm vui khoái lạc. Kyuhyun đổ ầm người xuống salon, anh kiệt sức hoàn toàn. Trời đất bây giờ chỉ là cõi hư vô…

- Cuối cùng cũng chịu mò về, mẹ tưởng con quên luôn ngôi nhà này rồi chứ! – Lee phu nhân bước nhanh từ trong phòng ra. Bà rất giỏi lắng nghe tiếng xe của Kyuhyun.

- Con phải về… vì không còn chỗ để ở nữa… - Kyuhyun lí nhí, vẫn nằm gác tay lên trán, mắt nhắm nghiền.

Lee phu nhân thoáng chút lạ lẫm. Lần đầu tiên bà thấy Kyuhyun suy sụp như thế này. Anh là người rất lạc quan và hay múa mép. Bây giờ nằm một đống chênh vênh giữa phòng khách như kẻ chết rồi. Đúng điệu của một kẻ thất tình đang chán sống. 

Lee phu nhân thở dài rồi ngồi sát bên anh.

- Hôm nay con sao vậy? Nhìn cứ như kẻ không hồn. 

Kyuhyun mở hờ đôi mắt. Hình như đến bây giờ anh mới nhận diện được sự có mặt của Lee phu nhân. Anh lồm cồm ngồi dậy, mệt mỏi nhìn bà.

- Mẹ đã đưa ra điều kiện gì với Sungmin thế? – Kyuhyun hỏi. Anh vẫn không tin tự nhiên Sungmin đòi chia tay.

Lee phu nhân hơi chột dạ khi nghe đến tên Sungmin. Từng lời nói và hành động của Sungmin đã khiến bà suy nghĩ rất nhiều. Bản thân bà không thể nào chấp nhận một người con dâu không có danh thế, nhưng sao trong lòng lại thấy xót xa cho cậu bé nhỏ xinh xắn đó. 

- Sungmin… đã nói gì với con? – Giọng Lee phu nhân rất è dè.

Kyuhyun bật cười buồn bã.
m
- Nói gì? Thì nói tiếng chia tay như những gì mẹ mong đợi. Cậu ấy sẽ về quê và không bao giờ muốn gặp lại con nữa…

Lee phu nhân nghe tim đập bình bịch. Sungmin thật sự đã buông tay con trai bà ra sao? Vì lý do gì? Vì cậu đã nghiệm ra sự khác biệt giai cấp quá lớn của cả hai? Hay vì sự miệt thị cay đắng của người đời? Hay… vì một lý do nào khác? Lee phu nhân thật sự không thể hiểu vì sao Sungmin lại muốn chia tay với Kyuhyun. 

Trong khi bà vẫn còn đang mãi suy nghĩ thì Kyuhyun đã tiến sát vào người bà, giọng thều thào không sức sống.

- Mối tình của con tan nát rồi… mẹ có vui không? Như vậy đã vừa lòng hả dạ mẹ chưa? – Rồi anh gật gù ra vẻ thấu hiểu – Dĩ nhiên mẹ phải vui rồi, chính mẹ muốn thế mà… Nhưng… mẹ đang vui vẻ trên sự đau khổ của con trai mẹ đó, mẹ có biết không?

Lee phu nhân trân mắt nhìn Kyuhyun, anh cũng nhìn bà với ánh mắt sầu não, bàn tay không ngừng gõ vào trái tim của mình.

- Chỗ này của con… đau lắm… mẹ đã hài lòng chưa? Rồi mai đây con sẽ chiếm trọn hết Lee M cho mẹ… mẹ hài lòng không? Con sẽ đá anh Donghae ra khỏi đường… rồi hai tay dâng toàn bộ gia sản của Lee gia cho mẹ… ha! Lúc đó mẹ sẽ hạnh phúc lắm…

Kyuhyun bật lên tiếng cười chua chát rồi dợm bước đi, anh muốn ở một nơi yên tĩnh hơn.

- Kyuhyun? – Lee phu nhân nắm tay anh kéo lại, bà rất lo lắng vì thái độ buông xuôi của anh.

Kyuhyun quay người nhìn bà, một ánh nhìn chẳng còn thần sắc.

- Đến khi con làm hết tất cả những thứ đó cho mẹ… thì con trai của mẹ chẳng còn là con người nữa rồi… - Kyuhyun hờn trách trước khi rút tay lại và uể oải tiến lên lầu. Thế giới đã nhòe đi một màu u ám từ khi Sungmin rời khỏi anh. Mọi sự gắng gượng để vượt qua sóng gió cuộc đời đã hoàn toàn vô nghĩa. Một cái đám cưới rình rang, một cuộc hôn nhân lãng mạn, một tình yêu ngập màu hồng… tất cả đã chết lịm trong trái tim đa cảm của anh… Chỉ vì anh là thiếu gia của cái nhà này, nên anh phải cam chịu tất cả điều đó.

Lee phu nhân lặng người nhìn theo từng bước chân thất thỉu của Kyuhyun. Rốt cuộc bà đã thành công khi cố chia cắt một mối tình đôi đũa lệch. Lẽ ra bà phải hân hoan mà gọi điện báo tin mừng cho Tae tiểu thư, lẽ ra bà phải hào hứng mà buông dưa lê với Ye phu nhân. Nhưng bà chỉ thấy nặng nề và tội lỗi. 

Lee phu khẽ bật cười. Bà có lỗi gì chứ? Rõ ràng đó là một cuộc tình không hồi kết, bà phải ngăn chặn nó ngay từ đầu cho tình yêu kia đừng nở rộ. Kyuhyun sẽ chỉ đau một thời gian, rồi anh sẽ nhanh chóng hòa vào cuộc sống xa hoa của một công tử. Bà không có lỗi! Lee phu nhân không nghĩ là mình có lỗi.

Nhưng rồi hình ảnh cậu bé nhỏ với tấm lưng thổn thức dần dần khuất sau con đường vắng lại hiện rõ trong tấm trí Lee phu nhân. Bà vẫn không quên được hình ảnh đó từ sáng tới giờ. Một cảm giác ray rứt tràn ngập. Vì sao Lee phu nhân lại phải tự dày vò khi làm tổn thương một người nào đó? Bà vốn luôn sống cay độc như thế rồi mà. Bà đã mắng nhiếc, xỉa xói Donghae từ khi anh còn bé tí. Mãi đến bây giờ bà vẫn chẳng thể ưa được anh, bà còn muốn làm tổn thương luôn người vợ của anh. Vậy thì việc gì bà lại cứ bâng khuâng cho một linh hồn nhỏ bé không chút giá trị trong xã hội ấy? Vì cậu đã tin bà?

Lee phu nhân nghe trái tim nhói lên một cơn đau lạ lẫm.

Phải! Cậu đã tin bà và cậu khát khao một tình yêu từ bà. Một sự khát khao điên rồ nhưng nó lại khiến bà suy nghĩ. Lee Sungmin – Cậu bé nghèo khổ cù bơ cù bất lại khiến trái tim khắc nghiệt của một quý phu nhân day dứt. Lee phu nhân khẽ mỉm cười mỉa mai. Chính bà còn không hiểu chính mình.

Lee phu nhân thở dài rồi quyết định đi lên phòng Kyuhyun.

Bà đã phải chờ rất lâu Kyuhyun mới chịu mở cửa. Anh muốn yên tĩnh và anh không muốn bị làm phiền.

- Cái này … - Lee phu nhân chìa một chai rượu nhỏ ra trước mặt anh – Sungmin nói con sẽ thích. Cậu ấy muốn… ta tặng nó cho cho con…

Kyuhyun nhẹ nhàng đón lấy chai rượu nhỏ. Gương mặt anh chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì. Vốn dĩ nó đã quá não nề rồi. Kyuhyun chưa bao giờ thất tình. Bây giờ anh đang nếm trải nổi đau đó.

Nhìn Kyuhyun tiều tụy thế này Lee phu nhân lại thấy chạnh lòng. Bà chưa kịp nói thêm tiếng nào thì Kyuhyun đã khép cửa lại. Rõ ràng là anh đang giận bà. Anh giận vì bà đã lạnh lùng phá vỡ mối tình đẹp đẽ của anh. Anh giận vì bà vô tâm làm tổn thương Sungmin. Chắc chắn Sungmin đã tổn thương rất nhiều nến mới dứt khoát nói tiếng chia tay.

Chưa bao giờ Lee phu nhân thấy căn nhà này ngột ngạt như vậy. Ngay cả khi bà và Kyuhyun cải nhau rần rần mấy hôm trước, bà cũng không thấy không khí nặng nề như lúc này. Kyuhyun không thèm nói chuyện với bà, thậm chí anh cũng chẳng nhìn mặt bà. Lee phu nhân đứng tần ngần trước cửa phòng Kyuhyun rất lâu. Tình cảm mẹ con cả tuần qua ngày một ghẻ lạnh. Kyuhyun là tất cả sự sống của bà. Lee phu nhân không thể nào chịu nổi khi anh cứ tránh né bà như vậy.

Suy nghĩ hồi lâu, Lee phu nhân quyết định phải nói chuyện rõ ràng với Kyuhyun. Bà lại giơ tay toan gõ cửa. Nhưng cánh cửa không hề khóa. Kyuhyun chỉ khép hờ như thế thôi. Anh đã quá khổ não đến mức chẳng buồn đóng cửa. Lee phu nhân hé mắt trông vào. Tim bà như quặng đau khi nhìn thấy hình ảnh của đứa con trai yêu mến.

Kyuhyun ngồi gục trên thành giường. Tay anh ôm chặt chai rượu nhỏ đó. Anh úp mặt vô nó và khóc tức tưởi. Anh khóc trong sự đau đớn trào dâng. Một nổi đau thầm lặng mà anh chẳng biết cùng ai chia sẻ. Tình yêu của anh đã hoàn toàn đổ nát. Hôn lễ linh đình mà anh ấp ủ đã trôi đi như một giấc mơ. Anh khóc… vì anh không ngăn được sự nhớ nhung Sungmin tha thiết. Mất cậu rồi anh mới biết anh cần cậu như thế nào. Anh đã làm tất cả để có thể níu kéo vòng tay cậu. Nhưng cậu vẫn tan biến trong vòng tay anh. Hơi ấm đó, vị ngọt đó, tình yêu đó… tất cả chỉ còn là hư ảo, là tưởng tượng mà thôi.

Lee phu nhân như muốn chết lặng theo từng giọt nước mắt của anh. Kyuhyun chưa bao giờ khóc, ít nhất là theo những gì bà biết trong mấy chục năm qua. Kyuhyun rất lạc quan và luôn tìm mọi lý do để suy nghĩ theo hướng tích cực. Anh không khóc vì tất cả mọi chuyện đều được giải quyết qua cái đầu ma mãnh của anh. Nhưng hiện giờ, Kyuhyun đã hoàn toàn bế tắc. Sungmin đã thực sự rời xa anh. Lee phu nhân khẽ hít một hơi thật sâu. Ngày hôm nay bà đã chứng kiến những giọt nước mắt khắc khoải của Sungmin. Giờ đây bà lại chứng kiến những giọt nước mắt của chính con trai mình. 

Lee phu nhân lặng lẽ bước về phòng. Đôi chân cũng nặng như tâm hồn của bà vậy. Mọi chuyện sẽ qua – Lee phu nhân tự nhủ – Kyuhyun sẽ sớm bình tâm lại theo thời gian. Bà cố tin vào điều đó. Bà uể oải bước về phòng, càng lúc càng thấy khổ não.

Cạch! 

Lee phu nhân ngồi trong phòng riêng nhưng vẫn nghe rõ tiếng mở cổng mạnh bạo của một ai đó. Bà cảm thấy có chút bất an, vội vã chạy ra sân. Những gì bà kịp nhìn thấy chính là biển số xe của Kyuhyun ngày một xa dần. Một cảm giác lo sợ bổng dưng tràn ngập trong tâm trí bà. Đâu đó trong cõi lòng của bà đang lên tiếng: Kyuhyun đi và sẽ không bao giờ trở lại.

Thật sự Kyuhyun không hề có ý định là sẽ quay trở lại.

**********************

Màn đêm buông xuống.

11 giờ khuya.

DongHae hớt hơ hớt hải bước xuống xe. Anh đã cố gắng về sớm nhưng công việc quá bề bộn. Hôm nay anh đã gọi điện về nhà 3 – 4 lần, EunHyuk đều nói không sao. Nhưng tâm lý của cậu thất thường thế ai mà đoán cho được. DongHae vội vã bước vào nhà, miệng tủm tỉm với gói quà nhỏ trong tay. Vì EunHyuk thường hay gắp thịt cho anh mỗi bữa cơm, DongHae đoán là EunHyuk khoái ăn thịt. Anh đã đặt hàng trước rất lâu mới mua được phần thịt nướng nổi tiếng này. Anh muốn gặp EunHyuk bây giờ.

DongHae mở cửa vào nhà, khẽ bật đèn phòng khách cho thằng Năm thấy đường cất chìa khóa xe. Đèn vừa sáng, DongHae đã giật mình khi nhận ra một bóng người ngồi chết lặng trên salon
-
- Sao Lee phu nhân lại ngồi trong bóng tối thế này? – DongHae ngạc nhiên hỏi
-
- Ta… chờ KyuHyun… - Lee phu nhân đáp lí nhí, trong bà rất mệt mỏi
-
- KyuHyun vẫn còn ở Lee M… hình như bên xưởng gạo còn khá nhiều việc. – DongHae nói.

Lee phu nhân thở dài
-
- Không sao… rồi nó sẽ về… đây là nhà của nó mà… nó sẽ về…

DongHae chẳng hiểu chuyện gì xảy ra cho hai mẹ con, nhưng anh không có hứng thú để tìm hiểu. Trước nay anh chỉ nghĩ riêng cho cuộc sống của mình, và giờ thì tiến bộ hơn một chút, anh luôn lo nghĩ cho EunHyuk. DongHae khẽ nhúng vai rồi nhẹ nhàng tẩu nhanh lên phòng.

DongHae không hề bất ngờ khi giờ này đèn phòng vẫn sáng. Anh biết EunHyuk sẽ chờ anh về. DongHae khẽ mở cửa, miệng cười tươi hết mức khi thấy EunHyuk đang ngồi ngay bàn, cậu đang viết viết gì đó. DongHae rón rén đi lại, ôm chầm lấy cậu từ sau lưng
-
Thiên thần của em đã xuống trần rồi nè ~ - DongHae thì thầm vào tai EunHyuk, cũng không quên hít hà lấy hương thơm ngọt ngào từ cơ thể cậu. EunHyuk bật cười, khẽ nghiêng đầu và hôn vào má của anh.
-
- Em đang làm cái gì đó? – DongHae hỏi mà vẫn chưa buông cậu ra.
-
- Thì chuyện đổi hàng từ Lee M qua Đông Hưng đó. – EunHyuk dịu dàng đáp
-
- Đổi hàng? Cái gì vậy? – DongHae nhướng mày không hiểu. Anh tò mò lật lật từng tờ hóa đơn. Càng xem gương mặt càng xám xịt.

EunHyuk lặng nhìn theo biểu cảm của DongHae rồi bắt đầu lắm la lắm lét. Vậy là anh chưa biết? EunHyuk nghe tim đập bình bình khi ánh mắt DongHae ánh lên vẻ bàng hoàng.
-
- Em đang làm gì vậy? – DongHae hỏi mà vẫn chưa tin vào mắt mình. Đông Hưng của anh đang bị EunHyuk giết chết bằng những đơn hàng với chi phí vận chuyển khổng lồ.

EunHyuk chỉ biết tròn mắt nhìn DongHae. Cậu ngồi trơ như tượng. Vì sợ quá mà hóa đá rồi. Cậu giật bắn người khi DongHae thảy phạch mớ giấy đó xuống bàn một cách mạnh bạo.
-
- Anh hỏi là em đang làm cái gì với Đông Hưng của anh vậy? – DongHae tròn mắt nhìn cậu, anh cố kiềm tiếng nói nhỏ xuống. Anh vẫn còn nhớ lời hứa là không quát tháo cậu, nhưng anh sắp điên tới nơi rồi.

EunHyuk rút hết người vào ghế, cứ trơ như đá.
-
- Cậu ba nói anh biết rồi… - EunHyuk lí nhí. Bắt đầu mếu máo.
-
- KyuHyun bảo em làm mấy cái này? – DongHae ngắt gỏng, cơn điên càng tăng nặng hơn.

EunHyuk gật đầu lia lịa, cậu không dám lên tiếng. DongHae lật lật coi kỹ lại từng giấy tờ sổ sách của Lee M lẫn Đông Hưng. Càng coi càng phát tiết. Đông Hưng của anh sẽ đứng trên bờ phá sản nếu cứ xuất hàng ảo như thế này. DongHae thảy hết tất cả mớ bồng bông đó lên bàn, cho nó bay tung tóe. Anh hậm hực ngồi vào chiếc ghế đối diện EunHyuk, mặt đâm chiêu bực bội.
-
- Ra đây là lý do nó ôm Đông Hưng mất tích mấy ngày. Đúng là thằng quỷ! – DongHae lẩm bẩm.

DongHae khoanh tay ngồi im phăng phắt. Anh đang cố lấy lại bình tĩnh và dằn cơn nóng giận trong lòng. Nhớ tới gương mặt phè phỡn của KyuHyun khi chiều nay anh hỏi về Đông Hưng là anh tức không chịu được. Đã sớm biết giao Đông Hưng cho KyuHyun thể nào cũng có họa, nhưng anh vẫn nghĩ nó sẽ nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng rõ ràng, KyuHyun đã đánh một vố để ôm cả Lee M và Đông Hưng cùng chết.

DongHae chách miệng quay mặt ra cửa, cố dìm cơn giận mà nó vẫn cứ tăng. Mấy ngày nay hàng xuất đi nhanh chóng, Lee M đã có chút khởi sắc. Giờ anh mới biết sự khởi sắc đó dựa trên cái chết tức tưởi của Đông Hưng. Càng nghĩ càng thấy không cam lòng.
-
- Em… em… sẽ viết lại tất cả… em chưa nộp cho hải quan mà… - EunHyuk lí nhí, cố vớt vác.
-
Đây là sổ kê khai của Đông Hưng từ đầu năm đến giờ, em có đủ sức viết lại cũng không có đủ con dấu từ mọi hải cảng để đóng vô đâu. – DongHae cằn nhằn. Ít nhất anh còn chút bình tĩnh để không nổi giận đùng đùng với EunHyuk. Anh biết tính EunHyuk hay tủi thân, nếu bị anh mắng thế nào cũng khóc lóc. Hai vợ chồng vừa làm hòa, anh không muốn tình hình thêm căng thẳng. Nhưng thật sự cậu làm anh bực không chịu được.

EunHyuk lật đật gom gom hết mớ giấy tờ đó, sởi lởi với Donghae, miệng cười làm duyên, giả bộ như vô tội.

- Em chỉ kê ảo thế thôi… mai mốt Lee M ổn định, Lee M sẽ bỏ tiền ra để giải vây cho Đông Hưng… Vì em thấy còn đường gỡ gạc, nên em mới làm… - Rồi cậu cao giọng an ủi, rõ ràng là muốn trốn tránh trách nhiệm - Dù sao cũng đã nộp đâu, Đông Hưng của anh vẫn còn nguyên vẹn đó mà. Em sẽ hủy hết chổ này đi… rồi viết lại… à… à… viết lại… - Cậu bắt đầu lúng túng – Dấu từ bên hải cảng… à… em sẽ… ờ…

- Em sẽ làm sao? – Donghae hỏi

EunHyuk nhíu mày một cách tội lỗi nhìn DongHae rồi rơi vào trạng thái im lặng ngay lập tức. Mỗi khi người khác giận, Eunhyuk sẽ không lên tiếng. Nhưng càng không nói tình trạng sẽ càng tồi tệ hơn. Cậu tự biết mình có lỗi. Chỉ vì thấy Kyuhyun có đầy đủ giấy tờ quá nên cậu nghĩ Donghae đã cho phép.

Donghae chờ mãi không thấy Eunhyuk trả lời, chỉ thấy cậu giương mắt van nài nhìn anh.

- Làm sao không gọi điện báo cho anh? Hôm nay anh gọi về nhà đến ba bốn lần! – DongHae trách.

- Có Lee phu nhân ngồi đó… em không muốn nói… em nghĩ anh biết… - EunHyuk vẫn cất giọng du dương. Cậu cố nói cho DongHae hiểu, để DongHae không giận cậu nữa.

DongHae chép miệng thở dài chán nản. Có giận Eunhyuk hay quát mắng cậu cũng chẳng được gì. Quan trọng là vợ chồng đầm ấm không lục đục nữa.

- Thôi bỏ đi, dù sao cũng chẳng còn cách nào khác. Lỡ tin KyuHyun thì cứ lao theo nó vậy! Ngay từ khi giao Đông Hưng cho nó đã sớm biết là có chuyện. – Donghae dịu giọng.

EunHyuk nhướng đôi chân mày ngạc nhiên, cậu không nghĩ sóng gió qua lẹ như vậy. Donghae trở thành một người độ lượng như thế này từ bao giờ? Ít nhất anh phải đá phăng vài món đồ nào đó rồi quát cậu mấy câu, rồi đùng đùng bỏ đi ra ngoài. Eunhyuk nghiêng đầu tự hỏi, người ngồi đối diện đây có phải chồng cậu không?

- Biết mà anh vẫn giao Đông Hưng cho cậu ba ư? – Eunhyuk hỏi mà vẫn không tin

DongHae xoa xoa vầng trán đầy khổ não.

- Không thì sao? Anh còn trẻ, mất cái này thì dựng lại cái khác. Còn Lee M là tất cả tâm huyết của cha, bằng mọi giá phải giữ Lee M an toàn.

Ngay cả DongHae cũng không hiểu vì sao mình lại dễ dàng giao toàn bộ Đông Hưng cho KyuHyun, khi biết chắc KyuHyun sẽ dùng nó vào chuyện bất chính. Có lẽ từ lâu một hình bóng khác đã len lỏi vào tim DongHae, và anh nhận thấy nó còn quan trọng hơn cơ đồ của chính mình. Đó là Lee M. Là tâm huyết cả đời của người cha đang ngày một ốm yếu của anh. DongHae đã dửng dưng khi nhìn Lee M cháy một cách vô cảm. Nhưng giờ đây, anh lại muốn cứu nó bằng mọi giá. Dù phải hy sinh sự nghiệp đầu tay của mình, anh cũng phải vực dậy Lee M. Nhưng nghĩ là vậy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Đông Hưng bị giết chết, trong phút chút khó mà chấp nhận được.

Eunhyuk chớp chớp đôi mắt, rồi cậu khẽ mỉm cười, cậu vừa hiểu ra một chuyện khiến cậu khiến hạnh phúc.

- Anh vì cha mà chấp nhận phá sản Đông Hưng, nếu cha biết người sẽ rất vui mừng.

DongHae nhíu mày nhìn EunHyuk, anh chấp nhận từ bỏ Đông Hưng không có nghĩa là anh không giận cậu. EunHyuk muốn lôi Lee lão gia ra để đánh trống lảng, nhưng DongHae phải lôi cậu về vấn đề chính.

- Trong một ngày mà em ngồi làm hết mớ này sao? Tận tay giết chết Đông Hưng của anh khiến em hưng phấn đến thế ư? – DongHae gặng hỏi. Anh nhìn EunHyuk đầy hờn mát. Trong đầu đang vẽ ra bao nhiêu là cách để trừng phạt cậu.

EunHyuk cúi đầu, mân mê vạt áo, miệng lại chu ra, lí nhí.

- Vì em… buồn quá…

Bất chợt DongHae thấy chạnh lòng. EunHyuk cứ làm ra vẻ đang bị anh tra tấn bằng cách ép buộc cậu ru rú trong nhà. Điệu bộ nhõng nhẻo đó thiệt làm người ta muốn giận cũng không được.

- Em thật sự muốn đi làm sao? – DongHae hỏi, EunHyuk khẽ gật đầu, vẫn không dám ngó lên.

- Nhưng đi làm rất mệt, lại nhiều áp lực, anh sợ sức khỏe yếu ớt của em không chịu nổi. – DongHae tiếp.

EunHyuk im lặng, lại chu môi buồn bã. DongHae không cho cậu đi làm thì cậu cũng không dám cãi. Công việc của dâu trưởng không phải là bôn ba trên thương trường. Công việc của cậu là quán xuyến Lee gia. Nhưng Lee phu nhân hiện làm việc đó, EunHyuk chẳng muốn tị nạnh mà giành giựt với bà.

DongHae nhìn dáng vẻ sầu não của EunHyuk thì lại xiêu lòng. Té ra vì ở nhà mãi buồn chán mà cậu nhẫn tâm giết chết Đông Hưng của anh. Cậu hứng thú đến nổi trong một ngày mà giải quyết gần hết mớ giấy tờ hỗn độn đó. Donghae lắc đầu, Eunhyuk thật sự… quá nguy hiểm. Ở bên cạnh cậu cứ thấy thấp thỏm lo âu.

Donghae thật không hiểu. Eunhyuk là một người đảm đang tháo vát. Một tay cậu quán xuyến cả Eun gia. Cậu lại hiểu chuyện và biết nề nếp gia phong. Lẻ ra anh phải rất an tâm cho sự giỏi giang của cậu. Nhưng sao anh cứ thấy mình phải giám sát cậu 24/24. Cứ rời mắt một chút lại không yên lòng. Không ngó đến cậu thì y như rằng sẽ có chuyện. Đấy là hôm nay anh đã gọi về nhà 3-4 lần xem xét tình hình, mà còn hư bột hư đường như thế đó.

Donghae thở ra, có lẻ phải như Eun lão gia, cứ giao hết việc làm cho cậu thì cái đầu quái lạ của cậu sẽ không nghĩ đến những chuyện quậy phá nữa. Nhưng trước hết, anh cần đảm bảo là cậu có thể an toàn mà ôm hết mớ việc đầy áp lực từ Đông Hưng.

Donghae đứng dậy, tiến nhanh ra cửa. EunHyuk giương ánh mắt ngạc nhiên khi DongHae lôi vào phòng một cái cân lớn. Hình như DongHae lấy nó từ dưới bếp.

DongHae đặt cái cân ở ngay góc ra vào của gian phòng nhỏ, lấy tay vẫy vẫy EunHyuk.

- Em lại đây.

EunHyuk lại gần anh mà vẫn ngơ ngác không biết gì.

- Leo lên anh xem nào. – DongHae vừa nói, vừa chỉ vào cái cân.

- Anh định cân em như gạo à? Đây không phải là cái cân chuyên cân gạo ở dưới bếp sao? – EunHyuk có chút phản đối.

DongHae bật cười gian trá. Anh dùng đôi tay vạm vỡ của mình bế hẳn EunHyuk lên cân.

- Em đứng im đi, nhúc nhích làm cây kim nó cứ nhảy hoài nè.

- Em đâu phải là gạo, anh làm cái gì vậy chứ? – EunHyuk cằn nhằn nhưng cũng miễn cưỡng đứng im.

DongHae nhìn chỉ số cân của cậu rồi lắc đầu lia lịa.

- Em có biết so với người thường em kém mất mấy ký không? – DongHae hỏi.

EunHyuk cúi người cố quan sát số cân nặng của mình, trước giờ cậu chẳng hề quan tâm vấn đề đó. DongHae lấy cây viết lông, gạch gạch lên đồng hồ.

- Khi nào em tăng cân tới đây anh sẽ cho em đi làm, như thế mới đảm bảo sức khỏe cho em được.

EunHyuk nhảy xuống, nhìn vạch kẻ ấy rồi trợn mắt.

- 70kg á? Em mà tăng cân đến đó thì sẽ thành heo mất!

DongHae bật cười giòn giã: - Mập như thế khi đi làm giảm cân là vừa.

EunHyuk bực bội, giật cây viết từ DongHae.

- 60kg thôi! Tăng 4kg là được rồi. – Vừa nói cậu vừa vạch lên lằn 60kg. Có vẻ như chuyện được đi làm khiến cậu rất hưng phấn.

DongHae lại nhanh chóng xóa đi vạch bút của cậu.

- Không, 60kg ốm lắm, anh ôm không đã, anh thích những người tròn trịa…

Thế là hai vợ chồng cự cãi một hồi. Kết quả được thống nhất là nếu EunHyuk tăng cân lên 65kg, cậu sẽ được đi làm. Dù vậy, Eunhyuk không đồng ý với thỏa thuận đó lắm.

Donghae đi lại bàn chính, xếp gọn mớ giấy tờ trên bàn. Trong lòng cảm thấy chút chua xót. Eunhyuk nhẹ nhàng ôm chầm lấy anh từ phía sau

- Anh… thay đổi nhiều quá… - Eunhyuk dịu dàng nói.

- Gì thế? – Donghae ngạc nhiên

- Anh đã thương cha hơn rất nhiều… anh chấp nhận hy sinh đứa con tinh thần để cứu lấy Lee M của cha.

Donghae bật cười gian trá

- Anh mất đứa con tinh thần thì em bù cho anh đứa khác đi.

Eunhyuk lập tức buông Donghae ra. Ánh mắt cậu chớp chớp đầy bất ngờ. Donghae cũng chớp chớp mắt chọc ghẹo cậu, bàn tay anh bắt đầu mơn trớn gương mặt cậu. Eunhyuk hốt hoảng đẩy tay anh ra.

- Em đã nói anh không được đụng vào em trong một tuần cơ mà. – Eunhyuk lập lại câu nói cũ.

Donghae vẫn cứ tiến sát vào cậu

- Lúc nãy tự em chạy lại ôm anh đó chứ…

- Anh không được đụng vào em, trong vòng một tuần không được đụng vào em! – Eunhyuk vừa nói vừa bỏ chạy ra ngoài hành lang. Donghae chạy theo, chỉ mấy bước anh đã đuổi kịp cậu. Anh ôm cậu cứng ngắt. Eunhyuk vùng vẫy phản đối. Tiếng cười của hai vợ chồng làm rộn ràng cả Lee gia. Trời đêm khuya khoắc, không gian vắng lặng và tối tăm, cậu hai và mợ hai vẫn vô tư đùa giỡn. Họ không hề biết trong một góc tối của phòng khách, trái tim một người đang đau nhói theo từng âm thanh vui vẻ của họ.

Lee phu nhân chớp hờ đôi mắt. Một giọt nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Vậy là đêm nay Kyuhyun lại không về. Đã lâu rồi, bà không nghe tiếng cười của anh. Từ ngày Lee M bị cháy, bà và Kyuhyun chưa có một giây phút ấm áp bên cạnh nhau. Kyuhyun của bà… đứa con trai bà xem như tính mạng… đang dần dần lìa xa bà. Đến bao giờ, anh mới quay về và cất tiếng cười giòn giã như thế?

******************

Đã gần 12 giờ khuya.

SungMin vẫn co người ngồi trước cổng nhà. Lớp băng dày khắp người giúp cậu chống chọi với cái lạnh. Cậu chỉ thẫn thờ ngồi đó, chờ đợi… Nhưng cậu chờ đợi điều gì? Chờ tiếng xe quen thuộc của KyuHyun quay lại?

SungMin bật cười rồi uể oải đứng dậy. Cậu đã ngồi ngoài đường cả ngày rồi. Nước mắt cũng chẳng còn để mà rơi. KyuHyun là cậu ấm đào hoa. Tình cảm của anh cũng chỉ là hời hợt. Huống chi người nói chia tay là cậu. Cậu có là cái gì đâu để anh luyến tiếc. Cậu chỉ là tên nghèo khố rách áo ôm nơi xó chợ, anh là công tử quyến quý lắm của nhiều tiền. Cậu cần anh chứ anh có hề nào quan tâm đến sự tồn tại của cậu.

SungMin mệt mỏi rửa sạch lớp nước mắt đã khô rồi leo lên gác. Cậu nhẹ nhàng cởi bỏ lớp băng cũ để thay cái mới. Từng lằn roi đã khô máu hiện ra trước mắt cậu. SungMin thở dài. Sự đau đớn về thể xác không thể đau bằng trái tim của cậu lúc này. Rồi đây chúng sẽ để lại thẹo, nhưng theo thời gian chúng sẽ phai mờ. Còn vết thương tận sâu trong lòng cậu, bao lâu thì mới có thể bỏ quên?

Thay băng xong rồi SungMin bắt đầu thu dọn hành lý. Quần áo của cậu cũng chẳng có nhiều. SungMin ngập ngừng khi xếp lại những chiếc áo màu hồng đắt tiền mà KyuHyun mua cho. Cảm giác xót xa lại dâng trào. Cậu quyết định bỏ lại tất cả. Những gì của KyuHyun, cậu sẽ bỏ lại hết. Bỏ lại để tìm một cuộc sống mới. SungMin xếp gọn chồng áo hồng đó rồi để vào góc, không dám ngoái đầu nhìn lại. Cậu sợ thấy lại thêm chạnh lòng.

Trong chiếc tủ nhỏ của cậu cũng chẳng có gì đáng giá. Chỉ có giấy tờ và một ít bạc lẻ. Cậu trút hết vào trong hành lý. Ngăn tủ thứ hai, rồi thứ ba được dọn sạch sẽ. Cho đến khi ngăn thứ tư mở ra, SungMin bất chợt rùng mình. Trái tim cậu như quặn thắt lại. Đau đớn lắm.

Đôi tay nhỏ bé của cậu run run nâng nhẹ món đồ từ trong ngăn tủ lên. Đó là bộ vest KyuHyun đã đưa cho cậu mặc vào cái đêm định mệnh đó. SungMin thấy cổ họng mặn đắng, từng ngón tay của cậu mân mê lên nó. Nước mắt tưởng chừng đã cạn nay lại trào ra. KyuHyun đã từng mặc nó, và cậu cũng từng mặc nó. Nó đánh dấu một sự thật phũ phàng, cậu… từ lâu đã thuộc về anh.

- Thế cậu tên là gì? - Lee SungMin. - Thế ra cậu cũng cùng họ Lee với chúng tôi à?
- Sao cậu không ngồi đây nói chuyện với chúng tôi?

- Anh chở tôi đi đâu vậy?- Tới bác sĩ, ít ra cũng phải xoa bóp mấy vết bầm cho em đã! - Tôi không cần! Dừng xe! Dừng xe!
- Em đi đâu đấy? - Đừng có đụng vào tôi! Làm ơn để tôi yên! - Để em yên là thế nào? Là do ta nên em mới ra nông nỗi này thì ta phải lo cho em chứ?- Ai cần anh lo? Đi về mà làm cậu ấm ăn chơi của anh ấy!


Từng mảng kí ức của lần đầu gặp mặt ùa về trong tâm trí SungMin. Cậu nhớ anh quá. Liệu cậu có thể vượt qua được nỗi đau khi không có anh bên cạnh? SungMin ôm chặt bộ vest của anh vào lòng, khóc nức nở. Khóc cho vơi sự nhớ thương, khóc cho vơi sự tủi hờn. Anh không dành cho cậu. Anh thuộc về thế giới thượng lưu, xa hoa lộng lẫy. Cậu không thể ôm anh trong vòng tay nên đành ôm gọn một bộ quần áo của anh. Dáng người anh còn đó, hơi ấm anh còn đó… SungMin ôm chặt rồi lại có siết chặt hơn. Đây là vật sở hữu duy nhất của anh mà cậu có được. SungMin sẽ mang nó theo, mang nó để có cảm giác như anh vẫn ở bên mình.

Trời khuya và lạnh dần, một mình SungMin ngồi gục trên gác xép chật hẹp. Đêm nay anh không đến. Đó là điều chắc chắn.

************

Lee phu nhân thở dài rồi liếc khẽ đồng hồ. Vậy là bà đã chờ ở nhà hàng này hơn nửa tiếng rồi. Một quý phu nhân quả thật không có nhiều kiên nhẫn cho sự chờ đợi, huống hồ gì đó lại là một hậu bối.

Rốt cuộc chiếc xe màu hồng ấy cũng đã dừng bánh tại trước nhà hàng. Tae tiểu thư bước xuống mà chẳng hề vội vã, cô ta bước vào trong với dáng vẻ khoan thai.

- Con đến trễ, bác Lee chờ có lâu không ạ? – Tae tiểu thư cất giọng ngọt ngào nũng nịu.

- Ta cũng mới đến. – Lee phu nhân cười gượng. Bà là người trọng phép tắc. Rõ ràng là bà không vui vì sự chậm trễ của Tae tiểu thư.

Tae tiểu thư ngồi xuống ghế đối diện với bà, khẽ vuốt lại mái tóc, cô ta quan tâm đến ngoại hình hơn việc để Lee phu nhân phải chờ đợi. Lee phu nhân không muốn trách mắng cô ta vì dù sao, Tae tiểu thư cũng là con dâu cưng của bà.

- Chiếc vòng mới đẹp lắm! Chiếc hôm trước ta tặng con không đeo nữa sao? – Lee phu nhân hỏi khi bàn tay Tae tiểu thư không ngừng chỉnh sửa mái tóc. Cô nàng nhún vai không bận tâm.

- Con cũng không biết rớt ở đâu rồi, con rất thích nó nhưng không thể nhớ được bị mất lúc nào.

Lee phu nhân hơi buồn vì món quà của bà không được trân trọng lắm. Nhưng trước giờ Tae tiểu thư vẫn thế, bà đã quen với tính cách õng ẹo của nàng ta. Chẳng hiểu vì sao hôm nay bà lại thấy khó chịu vì điều đó.

- Hôm nay ta muốn đi dạo với con, sẵn tiện cũng muốn báo tin mừng, KyuHyun đã chấp nhận chia tay với SungMin rồi. Thằng nhóc không biết trời cao đất dày đó sẽ không dám đến gần KyuHyun nữa.

Tae tiểu thư mỉm cười đắc ý, ngón tay cô ta vẫn mân mê mái tóc dài ép thẳng của mình.

- Như vậy là bác Lee đã đánh nó trước mặt mọi người đúng không ạ? Phải cho nó biết cảm giác bị ăn tát là như thế nào!

- Ta không có đánh SungMin. – Lee phu nhân đáp.

Tae tiểu thư tròn mắt ngạc nhiên. Chả phải hai người đã lập ra kế hoạch hoàn hảo rồi sao? Trước là sỉ nhục nhân phẩm của SungMin, sau đó sẽ chà đạp lòng tự trọng của cậu, và cuối cùng, Lee phu nhân sẽ đánh cậu và đuổi cổ ra khỏi Ye gia. Vì sao Lee phu nhân không tiến hành đúng kế hoạch?

Lee phu nhân thở dài.

- SungMin bỏ về nửa chừng, hơn nữa…

- Sao bác lại để nó về nửa chừng? – Tae tiểu thư bực bội chặn ngang, cô nói như quát vào mặt Lee phu nhân.

Lee phu nhân thoáng bất ngờ về thái độ hung dữ và vô lễ của cô. Tae tiểu thư trước nay luôn hiền dịu và nết na thùy mị với bà. Lee phu nhân khẽ lắc đầu. Có lẻ vì bị KyuHyun đánh nên cô cay cú SungMin mà đâm ra tức giận. Bà liền an ủi.

- Dù vậy, nó cũng đã nhận ra được thân phận thấp hèn của nó. Nó cũng bị con đánh một trận rồi còn gì, đâu cần ta phải đánh nữa…

Tae tiểu thư nhíu mày hất luôn ly nước xuống bàn làm nó vỡ choang, cô tức giận tột độ. Lee phu nhân im bặt.

- Có chút xíu chuyện vậy mà bác làm cũng không xong, không cho nó nếm mùi ăn tát thì làm sao vơi cơn hỏa trong lòng con được? – Tae tiểu thư quát thẳng, chẳng kiêng nể gì. Cô đang phát điên vì không trả thù được SungMin. SungMin phải chịu nhục nhã và đau đớn thì cô mới hả dạ.

Lee phu nhân trân mắt nhìn Tae tiểu thư. Bà không tin cô có thể vô lễ với bà như thế. Cô không những đập phá trước mặt trưởng bối mà còn quát nạt bà như tôi tớ làm không được việc. Bà có phải tay sai của cô đâu cơ chứ. Lee phu nhân thực sự bực bội, bà gằn giọng:

- Con đang thể hiện thái độ gì với ta vậy?

Tae tiểu thư giật mình. Cô bừng tỉnh sau cơn giận dữ. Miệng khẽ cười mấp máy.

- Dạ… dạ… con chỉ lỡ tay… vậy cũng không sao, chỉ cần nó nhận ra địa vị vốn có của nó là được rồi… - Tae tiểu thư cười miễn cưỡng, rồi cô lại hậm hực quay mặt ra ngoài. Cô cảm thấy Lee phu nhân thật vô tích sự, chẳng rửa được mối hận trong lòng cô.

Lee phu nhân hơi chút thất vọng về cô con dâu lý tưởng của mình. Nhưng bà cũng đành bỏ qua.

- KyuHyun dạo này khá bận rộn, nếu nó rảnh một chút, ta sẽ nói nó qua Tae gia xin lỗi con.

Đang bực mình, Tae tiểu thư sẵn giọng.

- Anh ấy buộc phải qua thôi, nếu như Lee M có mệnh hệ gì thì làm sao anh ấy xứng đáng làm con rể của Tae gia? Địa vị thiếu gia mà lung lay thì anh ấy gặp nhiều phiền phức đó.

Lee phu nhân chột dạ, bà hỏi ngay.

- Vậy nếu KyuHyun không còn là thiếu gia thì con không yêu nó nữa sao?

Tae tiểu thư bật cười.

- Bác Lee à, Tae gia là nơi nào, không phải ai muốn cũng có thể làm rể được đâu. Nếu như Lee gia không có danh thế, thì làm sao xứng đáng với con được. Hai nhà chúng ta hiện đang có thế lực nhất vùng này, hôn ước giữa con với anh KyuHyun không phải rất có lợi với Lee gia của bác sao?

Lee phu nhân nắm chặt ly nước trong tay. Suy nghĩ của Tae tiểu thư quả thật rất giống suy nghĩ của bà. Hiện chỉ có Tae gia mới xứng là sui gia với Lee gia. Nhưng sao bà lại thấy khó chịu và bực bội thế này? Bà cảm thấy một cái gì đó vừa vỡ nát trong lòng. Là thất vọng, là ngỡ ngàng, hay một cái gì đó rất mơ hồ, bà không xác định được. Lee phu nhân chỉ biết rõ một điều, bà không muốn nói chuyện Tae tiểu thư thêm nữa. Cuộc dạo chơi của hai người thế là bị hoãn lại vào một ngày nào đó không xác định.

********

- Lee nhị thiếu gia, hàng của tôi chừng nào được giao?
- Lee nhị thiếu gia, người bên tôi sắp chết đói vì hết gạo nè, cậu tính hứa lèo sao?
- Lee nhị thiếu gia, rất tiếc tôi không thể giúp cậu.
- Lee nhị thiếu gia, tôi không muốn đối kháng với Tae gia, cậu thông cảm….

KyuHyun vứt mạnh điện thoại xuống bàn rồi ngã vật ra ghế. Anh không hiểu vì sao DongHae có thể giữ được bình tĩnh với hàng tá cuộc điện thoại phiền nhiễu như thế này. Ngày mai là kỳ hạn 7 ngày đã hết, 80% lượng hàng được xuất chỉ là viển vông. DongHae chủ yếu làm việc với Tây phương, anh có cửa ngõ riêng của mình. Chỉ có KyuHyun là phải chật vật cùng mớ hợp đồng với Tae gia.

Điện thoại lại reng.

KyuHyun bực mình quăng vèo cây viết vào điện thoại. Cây viết vỡ tan tành mà nó vẫn cứ reng. KyuHyun chẳng thèm nghe máy, có nghe cũng bằng thừa. Ngày mai, anh sẽ phải bò qua Tae gia…

KyuHyun lặng người nhìn khung trời xanh thẳm qua cửa sổ. Phải chi giờ này… có SungMin cạnh bên. Ít nhất cái đầu đơn giản của cậu cũng cho anh vài kế sách. Mặc dù kế sách của SungMin rất đường hoàng, nhưng qua sự gian manh của KyuHyun nó biếng tướng thành quỷ quái. KyuHyun khẽ thở dài, chốn yên bình của anh giờ đã không còn nữa. Sự tự cao, sĩ diện của một thiếu gia đã ngăn cấm anh đi tìm cậu. Cậu đã chia tay anh cơ mà. Không có cậu, Lee nhị thiếu gia còn cả tá người phía sau. KyuHyun tự an ủi bản thân mình như vậy. Dù vậy, an ủi chỉ là an ủi, còn đau vẫn cứ đau. KyuHyun không phải tuýp người bi lụy, nhưng hiện giờ anh đang gắng gượng để không đổ ngã trước tình yêu với SungMin.

Tiếng chuông điện thoại vừa tắt. Kyuhyun liền ngồi xuống bàn. Tay ngập ngừng muốn nhấc nó lên. Anh muốn nghe giọng nói của cậu. Dù có chia tay thì anh cũng nên chúc cậu về quê bình an. Lúc Sungmin bị bắt cóc, Kyuhyun một hai bắt thằng Nhem phải nối điện thoại về nhà cho cậu. Anh đâu ngờ, chính cái điện thoại ấy đã giết chết cuộc tình của mình.

Kyuhyun còn đang lưỡng lự thì điện thoại lại reng. Anh uể oải bắt máy, khách hàng cứ gọi liên hồi, có trốn cũng chẳng giải quyết được.

- Lee nhị thiếu gia? – Đầu dây bên kia hỏi.

- Ngài cảnh sát trưởng? – KyuHyun ngạc nhiên, có chút vui mừng.

- Báo cho cậu một tin mừng, tất cả chứng cứ cậu cung cấp đã có đầy đủ điều kiện để chúng tôi khởi tố. Hiện tôi đang xin cấp trên cho lệnh khám xét Tae gia

No comments:

Post a Comment