Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

04 September 2012

(KyuMin) - Tiamo (T3) - T - Longfic

Tác giả: Bexinh007

Tập 3

Kyu Hyun nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng! Ổng cứ ngắc nga ngắc ngứ không dám tới gần nó (vì bị nó cảnh cáo cả trăm lần rồi) nữa không nỡ bước đi nhìn đến tội.

Uầy, còn gì là nó nữa hả trời. Nyuyên đêm thức trắng vì lo lắng đến mất ngủ. Mẹ nó 3h sáng mới về, nó rình, nó ngóng coi chuyện nó bị lộ có đến tay mẹ nó không. Giờ mắt thâm như gấu trúc.
Chút an ủi cuối cùng dành cho nó là hình như không. Mẹ nó trông vui mừng hết sức.
Ngủ được tẹo mà ác mộng ngập tràn. Khiếp!
Đã vậy, mới sáng thức giấc, mở banh được hai con mắt ra đã thấy gần muộn giờ. May có cái giày patin mới, trượt nhanh đến trường, mém chút thì muộn rồi.
Chưa hết, thời tiết hôm nay cũng xấu dã man.
Mới hôm qua còn trời xanh nắng vàng gió miên man, ấy vậy mà sáng nay trời âm u, gió ù ù, mây mù giăng khắp lối.
Tâm trạng nó đã tệ còn tệ hơn mấy phần.
Cứ như ngày báo tử! Ngày tận thế đã đến nơi rồi á!
Mà tận thế đã may, chết cả làng, đằng này chết có mình nó mới nản.
Đời nó lắm bi ai thế! Chết quách cho rảnh nhỉ?
Ấy không! Nó không muốn thế. Nó vẫn yêu đời lắm! Ghita điện mới nó chưa thử, nó chết sao nhắm mắt cho đặng.
Thôi, đặt chút niềm tin ít ỏi dặt dẹo vào Chúa vậy. Từ khi sinh ra đến giờ nó cũng chưa làm việc gì xấu, chắc cũng được phù hộ, không ít thì nhiều…
Tết này, chịu khó bỏ chút thời gian đi cúng chùa, biết đâu…
Điên xừ nó roài!
Sống được đến Tết đã may.
Thế là nó cứ ngồi than, than rồi chửi đời, chửi trời, chửi… Chúa. Chửi rồi khấn, rồi xin… rồi lại than, lại chửi, lại khấn… Như thằng hâm.
Mà lại chả hâm, nó điên lên đây rồi này.
Có ai cứu nó với!!!
- Ê cận, có người gửi cái này cho cậu này!
Một cậu bạn trong lớp chìa cho nó một cái phong bì.
Nó bóc ra, gì ấy nhở?
“Chào Light, hẹn gặp cậu tại nhà hàng Miracle vào lúc 5h chiều nay. Nhớ đến đúng giờ “.
Kèm theo một cái giấy mời đỏ chót, thơm mùi nước hoa. Khoan, để coi coi người gửi là ai, gì, lại thằng cha lên phim hoạt hình à ? cái gì mà “Bá tước Dracula“ chứ. Rõ dở hơi.
Nó thất thểu bò xuống bò phòng y tế.
Chịu hết nổi roài. Nó phải ngủ, ngủ 1 giấc cho đã rồi mới đủ tỉnh táo mà làm việc được.
Có muốn tính kế sách sống còn thì cũng phải ngủ cái đã.
Cái gã kia gọi nó là “Light“… tên nhân vật búp bê của nó. Tự dưng nghĩ đến con gà Ý (Chậc, mẹ và gà trùng ý tưởng à?) Hay là gà…? Chắc không phải. Cái giọng thì thầm vào tai nó hôm qua không phải giọng của gà, với lại… gà của nó… à quên… gà không có làm mấy cái trò này được. Gà ngây thơ trong sáng thánh thiện mờ. Mỗi tội hơi… ngu thoai.
- Light! Không khoẻ hả?
Nó đụng đầu gà ngay đầu cầu thang tầng 2. Gà nhìn nó đầy thương cảm. Đấy, đã bảo rồi, sinh vật của Chúa nó phải khác.
- Không sao, thiếu ngủ thôi. Mà đã bảo tôi là Sung Min mà.
Nó vỗ vai gà Ý.
- Hôm nay nghỉ nhá, tôi cần ngủ, hôm sau dạy tiếp nhá!
Nó ngáp và nó lại bước đi, bước thấp, bước cao… ớ mà, lớp của gà ở dãy bên kia, gà qua đây làm gì nhỉ, lo cho nó à, lo nên sang thăm nó à?
Nó liếc lại phía sau, thấy gà vẫn đang đứng đó nhìn theo nó. Ôi ấm áp lạ, ánh sáng thần thánh của gà rực rỡ hơn rồi.
Thấy gà dễ thương ghê gớm. Đúng là chỉ có gà là tốt với nó thôi. Lần sau kiếm gì cho gà vậy, gà Ý thích ngô hay lúa gì không nhỉ!!!
*************
- Anh hai, giỡn cũng có mức độ à nha.
- Thằng nhóc này, gọi điện thọai cho anh Hai không thèm chào hỏi gì đã nói vậy đó hả?
- A… anh Hai cố chấp quá đấy. Đừng có phá bĩnh em nhá.
- Ai thèm phá bĩnh em chứ. Chỉ là đùa một chút thôi mà.
- Em cảnh cáo anh Hai à. Phá đồ của em là không xong với em đâu.
- Biết rồi, biết mà.
- Vậy em cúp máy đây, gặp anh sau! Chào anh.
Cụp.
- A! Ccái thằng nhóc này, càng ngày càng khó chiều.
*************
Tan học lúc 4h.
Bây giờ là 4h 15phút. Nó đang đứng tần ngần trong phòng… xem nên ăn mặc thế nào đến đó.
Không phải nó là đồ bảnh chọe gì, nhưng nó cũng phải cân nhắc. Gã hẹn gọi nó là “Light”, tức là hắn muốn gặp “Light” cũng nên.
Nhưng biết đâu không rõ tên thật của nó nên hắn gọi thế ?
Cần tạo ấn tượng tốt một chút… có gì còn… cầu xin người ta cho dễ.
Thôi được, liều một phen… ít ra chết thì cũng chết cho oanh liệt.
Nó lục tìm trong tủ, kính áp tròng của nó đâu nhở ? Cái đồ đó mẹ nó có mua mà nó không xài nên giờ không bít là nhét đi đằng nào rồi.
Vất vả một lúc nó cũng tìm ra, nguyên cái hộp, 7 bộ 7 màu. Nó chọn màu bạc, đúng cái màu nó đeo hôm qua diễn.
Tiếp theo là tóc giả, áo sơmi cộc tay, dây chuyền, quần đen ống côn bó sát và giày khủng bố. Thêm cái khuyên đầu lâu vào tay nữa là xong.
Nó cũng biết trang điểm. Chỉ 1, 2 s là nó tái tạo lại nguyên si hình ảnh của ngày hôm trước, thiếu mỗi cái mặt nạ… chậc, đeo vào có mà điên, cái ấy bịt kín cả mắt ra đường lại chui gầm ôtô à.
5h kém 15phút.
Đi nào!!!!!
***************************
Từ lúc Sung Min đặt chân ra đường, mọi ánh mắt đổ dồn về nó. Người ta ngạc nhiên, thích thú và trầm trồ trước một con “búp bê “ di động trên đường phố.
Rất nỗi bật. Cực kì nổi bật, từ mái tóc đến phong thái của nó đều tạo nên một sức cuốn hút kì lạ.
Nó bắt taxi khi nhận thức được là đã gây “hơi nhiều” chú ý.
Khổ thật, nó lại cho rằng mọi người… nghĩ nó điên.
Quả thật, “ngu cũng là một cái tội “.
********************
- Ngài là “ Light “.
Một anh phục vụ nhìn nó cười, nụ cười P/S chính hiệu.
Nhà hàng 5 sao chính hiệu có khác, từ cái sàn nhà lót gạch sáng choang đến bộ đèn pha lê lóng lánh đều khẳng định đẳng cấp. Chói thấy ớn!!! Muốn lòa cả mắt!
Hình như nó có kính râm nhỉ. Mua từ cái hồi nó bị đau mắt 2 năm trước. Sau cứ bỏ sẵn trong túi.
Lấy ra đeo cái đã!
- Vâng, tôi là… e hèm “Light“.
Nó thấy bị áp lực. Mẹ tha lỗi cho con, con là con bị ép buộc, chứ con không cố ý thay tên đổi họ đâu.
- Vậy mời ngài theo tôi.
Hự. Cái cung cách này làm nó sởn gai óc, da gà da vịt thi nhau nổi. Bước chân trên cái sàn nhà bóng loáng mà sợ bị trượt ghê à.
- Xin mời!
Một cánh cửa được mở ra.
Nó mém hắt xì.
Chèn đét ơi, mùi hoa hồng nồng dã man.
Cũng đúng thôi, không nồng mới lạ, dưới sàn nhà trải dài cánh hoa đỏ rực, 4 góc tường 4 khóm, đếm được có lẽ cũng non nghìn bông… Trên cái bàn ăn cũng có, cắm trong lọ nè, trong cốc nè…
Và xa xa, sau mấy bông hoa, có một thằng cha… ngồi đó.
Sau cha ấy nữa, 4 em à nhầm, 4 chị mặc sườn xám Trung Hoa đứng ngay ngắn như người mẫu hoa hậu trên sàn catwalk.
Èo ôi!
Các chị làm gì mà nhìn nó kinh thế.
Nó có làm gì các chị đâu, lần đầu gặp mà.
Thôi không dám nhìn các chị nữa, nhìn cha kia vậy.
Để diện kiến coi hắn là tên nào mà “khùng“ cỡ đó. Xem nào! Xem nào! Damn!
Cha đó mang mặt nạ, thấy mỗi cái mũi với cái mồm… nhưng sao tia mắt của hắn làm nó thấy rờn rợn sao á.
Tóc hắn đen sì, đồ hắn mặt cũng đen sì… hình như của hãng Armani thì phải. Tay lấp lánh đồng hồ Rolex, ngón tay cũng vài ba cái vàng vàng đính kim cương. Èo, tay kia mang găng trắng, đang cầm điếu xì gà Ấn Độ. Một cung cách thật nà xì ta.
- Mời ngồi.
Ừ thì ngồi. Nó kéo ghế, thả người xuống, vắt chéo chân, vòng tay trước ngực. Gì chứ “vênh “ thì đây cũng level hơi cao. Đóng kịch nhiều rồi, kinh nghiệm diễn xuất của nó đến nó còn phải phục nữa là. Biết làm sao, từ bé đã tiếp xúc với nhiều kiểu người, nó đã đút rút học hỏi biết bao nhiêu là bài học ứng xử.
Tính ra, hình như chỉ có mỗi con gà Ý là nó chưa xài “nghệ thuật ứng xử “ ra chơi. Chậc, ai bảo hắn cứ chọc giận nó làm chi, nóng máu lên thì lí trí hết quyền, nghệ vối chả thuật lấy đâu ra đất mà dùng!
- Chắc cậu đang thắc mắc vì sao tôi gọi cậu đến đây.
Mr. Hoa hồng mỉm cười.
Dạ đâu có, em là em đang nhớ gà Ý Kyu Hyun của em ấy ạ. Nó nhủ thầm. Cái mặt ngơ ngơ của Kyu Hyun hiện ra trong đầu.
- Hãy dùng bữa đã nhé! Ngài hoa hồng đề nghị.
Hồi chiều gà có đi ngang qua người nó, dúi cho nó 1 cái bánh Pie táo. Nó ăn tròn căng cả bụng rồi. Với cả giờ cơm bình thường ở nhà nó là 7h30 tối lận, nên ngay lúc này dạ dày nó co bóp hơi nhẹ, hổng đói.
- Đừng lạnh lùng vậy chứ, hãy nói diều gì đó đi nào. Tôi rất muốn được nghe giọng cậu.
Nó giật mình. Mải suy nghĩ quên bén mất là người ta đang hỏi nó.
Nó ngước lên nhìn thẳng vào mặt Mr.
- Ông muốn gì ở tôi?
Thành thật mà nói là nó hổng có tiền à nha, có tống nó cũng chịu.
- Chẳng gì cả. Một bữa ăn tối thôi mà.
Mít tơ cười lịch lãm, tay nâng ly rượu lên.
Có nên nói cho hắn biết là nó mới 15 tuổi, chưa được uống ba cái thứ có cồn không nhỉ.
Nhưng mà thôi, nhấp tí vậy.
Ơ… ngọt thế, hơi nồng tẹo nhưng ngon thật.
- Tôi đã đến buổi triễn lãm, rất ấn tượng.
Mr nói, ngoắc ngoắc tay với mấy chị sườn xám, mấy chị lướt ra ngoài.
- Ý tôi muốn nói là rất tuyệt vời nữa!
Lại chả không, lần đầu tiên nó thấy mẹ nó bỏ tiền ra thuê nhiều chị chân dài đến thế. Đã bảo mẹ nó ki bo mà lại.
Nó uống thêm ngụm nữa, chẹp ngon… đúng là 5 sao có khác…
- Tôi rất thích màn biểu diễn của cậu. Vì vậy, tôi rất vui khi cậu mặc như thế này đến gặp tôi.
Mr tiếp tục độc thoại. Thôi thì nó đáp tí cho phải phép.
- Vậy sao ông không bỏ cái thứ ông đang mang trên mặt ra. Ông không thấy đón khách bằng 1 bộ mặt giả là rất bất lịch sự sao ?
Nó nói. Lấy ngón tay trỏ vạch một đường ngang trán.
Nào, trang 5, chương 7, mục “Kiêu ngạo“. Diễn!
- HAHAHA! Rất cá tính!
Mr cười lớn.
Còn nó thì sởn gai óc tập 2. Biết ngay mà, vừa bước vào phòng này nó đã có linh cảm rồi. Nó từng nghe ai đó nói rằng: ”những thằng thích chơi nổi và những thằng thích hoa hồng có mối liên quan mật thiết với nhau”.
Chậc, cái thể loại này là hơi bị khó đối phó đây.
- Tôi có một đề nghị, rất mong cậu chấp thuận.
- Không.
Nó nói tỉnh bơ.
- Tại sao? Tôi còn chưa nói đó là gì mà.
Mr ngạc nhiên.
- Thứ nhất, tôi còn là học sinh không có gì cho ông đề với nghị, thứ hai muốn đề nghị gì thì hãy tìm mẹ tôi mà nói. Thứ ba, tôi không rảnh. Và thứ tư… tôi không thích ông.
Nó giơ 4 ngón tay lên.
- Lí do thứ nhất, thứ 2, thứ 3 tôi hiểu nhưng cái thứ 4 thì liên quan gì.
Mr hấp háy mắt nhìn nó. Nó thản nhiên đáp.
- Chẳng ai muốn làm việc với người mà mình không ưa cả. Trong nhiều trường hợp, người ta buộc phải làm. Nhưng tôi thì không. Ông mời tôi đến đây chỉ để ăn tối. Được, vậy hãy dọn bàn ăn, ăn xong thì tôi xin phép về. Mọi chuyện kết thúc ở đây.
Nó thả cái ly trên tay xuống sàn.
Nhờ đống hoa hồng, cái ly không vỡ nhưng cũng gây ra 1 tiếng “cong“.
- Không hổ danh là “Light”. Cậu thật thú vị.
* Sung Min: Ai phong cho tôi đâu mà “ hổ” với chả “danh” *
Mr lại cười. Nó cũng cười nhưng chỉ là cười mỉm.
Tốt, Mr có vẻ tin vào màn kịch của nó, tốt hơn khi gã có vẻ hài lòng nữa. Đã bảo là nó rất có kinh ngiệm mà.
- Tôi có 1 câu hỏi, tại sao cậu lại đến đây?
Đấy, đấy, cái này là nó cũng tính trước rồi, cũng có trong kịch bản sẵn rồi. Há há, dĩ nhiên là không thể nói rằng Mr làm danh tính của nó bị bại lộ được.
- Tôi chỉ là chút tò mò, tại sao mới chỉ gặp có chút ở triễn lãm mà ông có thể tìm ra tôi được.
Nó nói dối không chớp mắt.
Thực tế mà nói, nhờ cái kính áp tròng màu bạc kia, mặt nó lạnh đừng hỏi.
- À, cái đó thì tôi không nói được. Thật xin lỗi. Bí mật nghề nghiệp ấy mà.
Xời, báu lắm đấy mà giữ, nó thèm vào. Ấy chỉ là cái cớ thoai. Gớm, có thích làm thám tử, cảnh sát gì cứ việc…
Chợt Mít tơ nhìn đồng hồ rồi đứng lên.
- Tôi còn một cái hẹn quan trọng. Bữa tối tôi đã đặt sẵn, cậu cứ từ từ thưởng thức. Hy vọng sẽ còn có dịp ăn chung với cậu.
“E là never cơ”. Nó nhủ thầm.
Rồi Mr cúi xuống, nâng bàn tay nó lên và…
Chụt… Và hôn tay nó! Hôn tay nó… hôn tay nó. Mẹ ơi, gã hôn tay… Tí nữa thì bó co giò đạp cho một phát rồi. May mà kiềm chế kịp. Rụt tay lại, nó cảm nhận mặt mình nóng dần lên.
Chờ cho cha kia đi khuất, nó lấy khăn ăn và khăn trải bàn chà… chà… chà trên mu bàn tay chỗ bị hôn.
Ghê quá!
Cái kiểu này làm nó nhớ tới gà Ý. Nhưng sao với gã kia thì gà Ý còn tốt đẹp chán.
Ăn với uống gì nữa. Chạy cho lẹ.
Ôi Chúa ơi, sao nó toàn đụng với những loại người gì đâu không hà…!!!
- Hắc xì!
Chậc lạnh. Lại lạnh. Trời tối rồi nên lạnh.
Nó mặc có cái áo sơmi, lại cộc tay nữa chứ.
Ra khỏi Miracle, ra khỏi tầm ảnh hưởng của máy điều hòa nhiệt độ Sony hay Mitsubishi gì đó là nó lạnh tê lạnh tái.
Sao mà nhiệt độ ban ngày và ban đêm nó có sự chênh lệch ghê gớm thế nhỉ!
Nó xoa xoa hai bàn tay vào nhau. Không thấy cái taxi nào mới đau. Đành đi bộ về vậ. Nó vẫn chưa được dùng điện thoại di động T.T.
- Light! A… Sung Min! Lee Sung Min!
Cái giọng quen thuộc. Nó ngoái đầu sang trái.
A! Gà Tây… lộn gà lai… nhầm gà Ý kìa!
Một niềm vui sướng dâng trào trong lòng nó mà chính nó cũng không hiểu tại sao. Nó phi ngay lại.
- Gá… á… Kyu Hyun? Anh ở đây làm gì vậy?
Nó hỏi ngay khi chạy đến bên gà.
- Nhà gần đây mà. Đang đi dạo.
Gà cười lấp lóa.
Well, khu này giá đất vô cùng đắt đỏ, hộ chung cơ nghe đâu cũng tiền tỉ trở lên… mấy chục tỉ.
Một cơn gió thổi qua. Nó rùng mình vì lạnh, môi tím tái… Gà cầm hai bàn tay của nó, trách.
- Lạnh quá! Ăn mặc thế này à? Ngốc thật.
Có lẽ vốn từ của gà đã khá lên rất nhiều nhỉ, giờ biết… chửi cả nó rồi cơ đấy. Nó có vui vì những bài dạy không giáo án của mình đã thành công không nhỉ.
- Mặc vào này.
Gà cởi áo khóac ngoài khoác cho nó. Bây giờ đến lượt gà chỉ còn mặc mỗi cái cáo sơmi mỏng manh.
Oh well, lương tâm nó gào thét dữ dội.
- Chỉ lần này thôi đấy.
Nó nói, nhìn gà. Rồi kéo gà lại gần… khỉ, cái áo hơi nhỏ. Đành vậy. Nó lấy tay gà… đặt vòng qua vai mình, nép người sát vào người gà… thôi thì đã lỡ rồi, nó ôm luôn eo gà. Cũng ấm áp thật…. ê, người gà gầy tong nè. Gầy cũng ấm ^^.
- Nhà anh gần đây hả, chỗ nào?
Kyu Hyun chỉ tay về môt hướng.
- Được, cùng đi về đó, rồi anh vào nhà còn tôi cầm cái này nhá.
Gà gật đầu.
Nào cùng bước. Một hai… một hai… bước đều bước đều.
Chân gà dài quá, nó vừa đi vừa nhảy vừa chạy mới kịp được gà.
- Anh chị kia mặc áo tình nhân kìa. Chụp ảnh đi. Dễ thương quá!
Một cô gái thốt lên và rút đt ra chụp ngay. Mấy cô bạn cũng làm tương tự. Cái gì thế, “chị“ gì? “Tình nhân“ cái gì?
Nó cắn môi, lạy trời cho Kyu Hyun không hiểu. Lúc qua thấy cũng đang bước đi tỉnh rụi. Chắc không hiểu thât.
Đến trước cổng 1 ngôi biệt thự. Kyu Hyun bấm chuông và nói với nó.
- Để tôi gọi taxi cho cậu nhé.
Dĩ nhiên là nó không tử chối. Lại nợ anh ta thêm một lần nữa rồi.
Kệ, cứ cộng dồn vào đấy, mai sau có dịp trả luôn một thể.
- Rất đẹp.
Kyu Hyun buột miệng. Nó đang nhóng cổ hóng xe liền quay lại.
- Gì? Nói gì?
- Không, về cẩn thận.
Chắc nghe nhầm. Nó nhún vai.
Ngồi yên vị trên xe, nó vẫy tay chào Kyu Hyun. Anh chàng cũng vẫy tay chào nó.
Khi xe rồ máy, nó thấy môi Kyu Hyun mấp máy. Hình như anh ta nói gì đó.
*************
Gió rít từng cơn.
Tuyết bay trắng trời trắng đất.
Mở máy điều hoà rồi mà vẫn lạnh cóng cả người. Máy rõ dỏm.
Nó cuộn tròn trong chăn, cố dỗ bản thân ngủ thêm chút nữa.
Tích tắc. Tích tắc.
Đùa, mới có 5h sáng,…5h1’…5h2’…
Sao mắt nó mở thao láo vậy nè!!
Hôm qua nguyên buổi nó ngủ trong phòng y tế, tối về phê phê rượu cũng lăn đùng từ khi 8h.
Damn! Rượu uống ngọt thế mà cũng khiến nó say chỏng vó.
Ngủ đã giấc quá rồi nên giờ không thể chợp mắt thêm tí nào nữa.
Điên thật, khi thèm ngủ thì lại không được ngủ, giờ ngủ được thì lại không thèm ngủ.
Đời sao mà lắm oái ăm thế không biết.
Nó bò dậy, túm lấy cái áo khoác đặt gần đó.
Ư… nặng. Nhìn lại… à, không phải của nó, là của Kyu Hyun.
Áo xịn có khác, êm mà ấm ghê.
Mở máy tính ra, nó bật vài bản nhạc và ngồi lướt web.
Qua chỗ thời trang nước ngoài tí, phải xem xu hướng thời trang năm nay thế nào. Èo, dạo này có một tên tuổi lớn hay được nhắc đến trên mạng. “Silver“ – một người mẫu cực hot của hãng Gurci Laniar – một hãng cực kì nổi tiếng của Ý. Có lời đồn người này cũng là chủ của hãng. Ai biết đúng hay sai, chỉ biết người này khoác lên người bộ đồ tiền triệu và quay những CF tiền tỉ.
Nó ngắm mấy cái ảnh. Công nhận đẹp thật, ai thiết kế mà siêu quá đi, phục sát đất. Thảo nào đắt tiền.
Các cụ đã bảo “người đẹp vì lụa“. “Silver“ hay “Gold“ mà mặc đồ theo phong cách ”cái bang” thì ma nào thèm nhìn.
Bận đồ hiệu lại chả long lanh.
Các nàng chỉ tổ phóng đại. Èo… fangirl mà. Thêm mấy tờ báo lá cải là một ngôi sao lại vụt sáng.
Thật vớ vẩn!
Nó vào mấy diễn đàn của dân teen.
Ơ hơ… mấy cái avatar… mấy cái “tít”… gì đấy, cái gì mà “hiện tượng mới” đấy, cái gì mà “Doll” đấy?
Trên màn hình vi tính là trong bộ “Dream Of Doll “, hỏng hết cả topic, mà nó nhớ là có gần nghìn cái ảnh chụp đồ không cơ mà. Đeo thêm cái mặt nó vô chi không biết.
Xem cái phần comment cái nào.
<Yuki Kyruchi>: Đây là người hay búp bê thật vậy?
<Wan Mecgi>: Con trai hay con gái thế? Hình như là người thật phải không? Trời ơi, thật là…
Phụt.
Tắt điện… Mất điện.
Chậc, chưa đọc xong, sao lại mất điện đúng lúc này không biết.
Nó chán nản mò lại giường. Tối hù, lạnh ơi là lạnh. Nó chui vào chăn, ưm… hình như lúc nãy thấy cái gì đó quen quen. Cái gì nhỉ… à, gã “Silver“ đó, sao nó thấy…
Bậy bạ. Hắn ở Ý còn nó thì chưa từng bước ra khỏi đất Hàn Quốc! Quen thế quái nào được. Người giống người trên đời này đâu có thiếu. Nó liếc ra cửa sồ. Trời cũng gần sáng rồi!!!
*************
- Kyu Hyun oppa bị ốm rồi!
Vừa mở cửa định bước vào lớp nó, đã nghe tiếng thét của Seo Hyun – cô gái ngồi cạnh bàn nó – một trong những bà tám hoạt động năng suất nhất lớp.
Cái gì ấy nhở, gà Ý bị ốm à ??? Sao ốm? Hay hôm qua nó lấy mất cái áo ?
- Ê, có định vào không đấy?
Nó giật mình, thấy một khuôn mặt cau có đang nhìn nó! A. Bạn lớp trưởng!
- Đứng ở đây làm gì? Vào đi chứ!
- À, ừ.
Nó đã mọc rễ ở cửa mất 2p thì phải.
- Sáng nay thấy anh ấy bịt khẩu trang, còn ho sù sụ ấy._Sunny – bà tám thứ hai hùa vào hóng chuyện.
- Chắc anh ấy không quen cái lạnh ở Hàn.
Yuri thờ dài, nhìn ra cửa sồ, nơi tuyết đang phủ kín, phủ dần đến trắng xóa.
Kyu Hyun ốm? Ốm thật á? Hôm qua còn khỏe thế cơ mà? Hay tối qua chỗ ổng cũng mất điện, không xài được điều hoà nên lạnh quá ốm luôn?
Chẹp! Gà gầy ơi là gầy, không có lớp mỡ cách nhiệt giữ ấm, thảo nào mà dễ ốm. Cứ như nó đây này, quanh năm suốt thàng có phải uống thuốc bao giờ đâu.
Chẹp! Chẹp! Các fangirl của gà lại có việc đề làm rồi đây.
*************
Biết ngay mà!
Nó thở dài khi đến tủ đựng giày. Tiếng cãi lộn chí chóe vang lên từ phía tủ của lớp 12.
Biết ngay mà!
Nó thờ dài khi đến tủ đựng giày. Tiếng cãi lộn chí chóe vang lên từ phía tủ của lớp 12.
Nó cũng chả phải đứa ham hố gì nhưng… coi chút xíu, mấy khi có kịch miễn phí, lại còn kịch hay.
- Quăng đồ của bọn này ra à, giỏi lắm…
Một chị tóc xoăn, mascara đậm gào to. Bàn tay với bộ móng sặc sỡ chỉ vào mấy cái hộp đang lăn lóc dưới đất.
- Thì sao nào ?
Chị tóc ngắn trả lời, vênh mặt thách thức.
- Không vứt đồ của mấy cô, lấy đâu ra chỗ cho tôi để quà của tôi.
Chị ấy hắt nốt câu.
Cứ gọi là chiến khí ngập trời. Theo tình hình này mà suy diễn, kiểu gì cũng có người ăn tát, ăn đạp.
Giám thị đâu hết rồi nhỉ? Bình thường các bố lượn ngang lượn dọc, hôm nay sao không thấy đâu?
Hay trời lạnh quá ở nhà ôm vợ ngủ quên roài?
- Tao lại chả tát cho bây giờ. Tụi mày đã đến sau thì xéo đi chỗ khác.
Chị tóc xoăn hét… đầu chị đã xoăn nay trông như bốc khói.
Ấy chị ơi, trường chuyên trường điểm mà xưng hô kiểu đó mất hình tượng quá.
Kiểu này em biết chị vào trường bằng gì rồi.
- Thách á. Mày dám đụng vào tao coi bố tao xéo nát nhà mày ra không.
Ấy, cả chị nữa… em là em biết chị đang tức nhưng mà…
- Đồ ABCMN%DFHJKL!!!
- Còn mày thì khác gì, cũng là loại KHTDEXZFOIPJFL?
Thế là nó đoán nhầm.
Thay vì động tay động chân các chị lại “động mồm”. Bao nhiêu ngôn ngữ đầu đường xó chợ, từ bác culi, xe ôm, bốc vác đến bà bán cá bán thịt, xúc rác đều được xả ra từ mấy cái miệng xinh. Vừa móc mỉa, vừa thô tục, vừa… nghệ thuật.
Chửi liên tục, liền mồm, liền mép.
Chửi đến sùi bọt mép, nước miếng văng tùm lum.
Khiếp! Ghê chưa!
Dính đến quyền lợi bản thân có khác.
Thôi nghe nữa chắc nó viêm tai luôn mất. “Tẩu đào vi thượng“.
Nó nghĩ và và nó quay gót.
- Ối…uhm..uhm..mm…
- Suỵt!
Một bàn tay bịt cứng lấy miệng nó, 1 bàn tay khác “ôm“ lấy nó và kéo ra sau mấy cái tủ.
- Im lặng!
Nó gật đầu, ngó ra thấy các bà vẫn đang chửi rất hăng. May quá.
- Anh… anh… làm gì ở đây? Nó nhìn Kyu Hyun lắp bắp.
- Đi thay giày. Nhưng… khụ khụ… học thể dục ấy mà.. khụ…
Cúm gà rồi! H5N1 rồi! Ho rồi kìa… mặt xám ngoét kìa. Nó cời khăn, quấn 2 vòng quanh cổ gà rồi dắt gà đi.
- Qua tôi cho mượn. Các bà ấy không biết khi nào xong đâu.
- Sao họ lại cãi nhau trước tủ giày của tôi thế?
Gà thắc mắc.
- Đừng hỏi vì sao. Cứ biết thế được rồi.
Nó thở dài. Đúng là gia cầm, não bé nên nhận thức chậm chạp ghê.
- Sao tủ cậu lại có khóa? Gà hỏi, ngó trân trân vào cái cục sắt to đùng ngự trên tủ giày của nó.
- Cho các mợ khỏi đột kích. Tôi không muốn làm bốc vác.
Nó càu nhàu.
- Cầm lấy, mang thì giữ cho cẩn thận nhé. Mới giặt đấy.
- Ừ. Còn nghe mùi bột giặt nè._Gà đùa với nó.
- Bậy bạ.
Nó túm hai đầu khăn siết mạnh hơn một chút.
- Mùa đông rồi đấy, ăn mặc cho cẩn thận. Anh mà ốm là nhiều người khổ nhiều người buồn á.
Nó nói, nghĩ đến các monh manh tỉ muội, tiểu thư… và nghĩ đến cái thân nó.
- Cậu có buồn không?
Gà hỏi và nhìn nó chờ đợi.
- Có chứ. Nhiều là đằng khác.
Nó nói rất rất rất rất rất rất thật lòng và nghiêm túc.
Èo, không buồn sao được khi mà biết trước các chị em sẽ đến tận lớp nó, lôi cổ nó ra, dúi vào tay nó hàng chục cái khăn, găng tay, mũ, áo… được đóng gói kèm danh thiếp và “NHỜ“ chuyển cho GÀ, lại còn đều đều lướt qua lớp nó và để lại những lời nhắn hết sức chi là dễ thương, rịu ràng, nồng nàn… về hậu qủa mà cái thân nó phải gánh chịu nếu không “giúp“ các chị, các bạn ấy.
Hỏi sao không tự tay đưa cho gà thì má các chị đỏ lên, các chị e thẹn và… sợ gây lộn với nhau trước mặt gà mất (giành vị trí tăng quà mà), các chị cũng ngại… nếu bị gà từ chối ngay lúc đó.
Èo ôi, thế là dồn hết lên cái thân của nó.
Ừ, nó buồn lắm, vừa buồn thật, vừa buồn cười, vừa buồn nôn.
Buồn thật là buồn cho cái thân lừa nhà nó. Thồ hết đống quà của các nàng không biết xương cốt có…
Buồn cười vì không hiểu sao các nàng lại ngu tới mức nghĩ rằng nhờ nó chuyển hộ thì quà của các nàng thoát khỏi số phận phải vào… sọt rác..
Còn buồn nôn… ọe, “những trái tim yếu đuối“ ngày đêm mong chờ “hình bóng hoàng tử“ đến sười ấm, “em chờ ngày đêm để bắt gặp ánh mắt nồng ấm của anh“… ”mong rằng chút quà nhỏ tự tay em llàm có thể sưởi ấm cho anh trong mùa đông lạnh giá”…
“Tự tay làm”… ọe, thế mà gắn mác Gurci, của Plus,… có cái còn nguyên giá ở phía sau.
Hỏi sao nó không buồn nôn cho được.
- Thật không?
Tiếng của Kyu Hyun kéo nó ra khỏi dòng suy ngẫm. May chứ suy thêm tẹo nữa chắc nó vào phòng y tế xin thuốc an thần.
- Thật cái gì?_Nó ngơ ngác hỏi lại.
- Cậu buồn hả? Thật không?
Ấy đừng, đừng anh ơi. Đừng có nhìn em kiểu đó. Em xin chính thức thừa nhận là em rất thích những cái gì dễ thương, đáng yêu. Thấy mà em chỉ muốn ôm vào lòng thôi.
Nhưng mà ôm anh phát thì em nát đời.
- Ừ, ừ, thật.
Nó nói nhanh, quay mặt đi nhìn sang chỗ khác.
- Tiamo, Sung Min! Tiamo, Sung Min! ABCXYZMN KLFQ! XY…!
Gà nhảy cẫng lên và… ôm chầm lấy nó. Ôm chặt cứng. Mồm liến thoắng 1 tràng tiếng Ý. Nó chưa kịp đạp gà thì nghe…
- Ê, tao nghe tiếng Kyu oppa!
- Cái gì, từ phía bên kia, qua xem đi.
Chết rồi. Nó vội xô Kyu Hyun ra, rút luôn cái mũ trên đầu ra chụp vào đầu ổng, đọan đạp ổng vào góc tủ và sang sảng cái giọng.
- Tôi đã nói cậu rồi Hyukie, mũ màu hồng thì khăn phải màu xanh, còn mũ màu xanh thì tốt nhất hãy mang khăn màu nâu. Sao câu không tiếp thu được tí nào thế. Với lại, tôi đã nói… ờ, em chào các chị… Hyukie, chờ đó, tôi chưa xong với cậu đâu.
Nó (giả vờ) ngạc nhiên khi thấy các chị xông vào.
- Kyu Hyun oppa đâu?
- Dạ, ảnh vừa đi ra phía kia. Hình như anh ấy đi mượn khăn quàng cho ấm ấy ạ. Em là em không có còn Hyukie bạn em cũng đang bị ốm nên không cho mượn được. Nó liếm mép nói dối không chớp mắt.
- Cái gì… thế hả, đuổi theo mau tụi mày ơi!
Thế là các chị phóng. Guốc cao 7 phân trở lên mà chạy nhanh khiếp. Một chị bỗng quay đầu lại hét với nó.
- Màu xanh đi với màu hồng nhà quê lắm đấy nhóc con!
Xì, nó thừa biết. Đó là vội quá nên lỡ mồm vậy thôi.
- Lần sau còn dám, tôi xử anh á. Không được ôm, nghe chưa?
Nó lườm Kyu Hyun 1 phát, cảnh cáo. Đập thì cũng 2 phát rồi.
Ê, sao im re vậy?
- Này. Nó chọc một ngón tay vào người gà.
- Khụ… khụ khụ… khụ khụ…
Kyu Hyun bổng ho liên tục. Cúi gập người xuống mà ho lấy ho để.
Chết rồi, không lẽ do nó đánh ổng… làm ổng ổng nội thương luôn rồi. (A/N: =.=!) Nó hốt hoảng đỡ lấy Kyu Hyun, nhưng không đủ sức thành ra cả hai phải ngồi bệt xuống đất.
- Này, không sao chứ ? Này…
- Khụ khụ… khụ khụ… Kyu tựa luôn vào người nó.
- Để tôi tìm người giúp.
Nó nói, định chạy đi thật thì Kyu Hyun nắm lấy tay nó, đầu lắc lia lịa.
- Không sao đâu. Đừng gọi ai đến… khụ khụ….
- Nhưng…
- Không sao đâu… ư… mệt quá… ư… cho tôi nghỉ một chút!
Reng! Reng! Reng!
Chuông reo ầm ĩ. Khỉ thật, nó không thể bỏ đi lúc này, nhìn lại thấy mắt Kyu Hyun nhắm ngiền, cả khuôn mặt trắng bệch. Lúc này xóc ổng đến phòng y tế rồi chạy về lớp vẫn còn kịp.
Nó nghĩ và nhìn lại lần nữa.
- Khỉ thật.
Nó gắt, tê hết cả chân tay rồi, gã này trông gầy mà cũng nặng ra phết.
Cuối cùng thì cũng đã bỏ tiết. Thế là công sức giữ gìn cả tháng nay của nó đã trôi sông trôi biển. Cúp 1 tiết… bỏ một tiết, chỉ vậy thôi cũng đủ cho nó mất học bổng một tháng.
Lấy đâu ra 20000 won trang trải học phí đây????
Chắc phải đi làm thêm quá. Giao báo? Giao sữa? …không biết nó có dậy sớm được không.
Cũng 30p rồi, nó ngồi để Kyu tựa vào vai ngủ. Vậy mà có yên đâu, Kyu Hyun suýt đổ xuống mấy lần làm nó phải vòng tay mà ôm luôn cho vững. Bây giờ mà có ai đi ngang qua thì…
- Khụ… khụ…
Kyu Hyun khẽ cựa mình.
- Dậy rồi hả?
- Ư… khụ… khụ… sao cậu lại ở đây?
- Còn hỏi. Anh lấy tôi làm gối tôi đi được chắc.
Nó vặn vẹo cho đỡ mỏi.
- Không khoẻ tốt nhất là về luôn đi. Cố quá là quá cố đó.
- Uhm… cậu… à thôi…
- Tôi đi trước đây.
Nó nói và đi thẳng. Còn 20p nữa, về xin thầy cô vậy. Cứ thử biết đâu… dù không tin tưởng gì cho lắm .
*************
- Nóng quá!
- Nhìn bộ dạng em là đủ biết nóng rồi. Vui không hả?
- Rất vui. Rất thú vị.
- Hahaha, vậy là được rồi. Kết thúc nhé!
- Không, em chưa chán mà. Mới chỉ “ốm“ thôi đấy !
- Anh chịu em luôn nhóc. Tuỳ em thôi. Nhưng đừng có ra tay mạnh quá đấy.
- Chỉ từng đó đã nhằm nhò gì đâu anh Hai.
- Tả tơi vậy còn gì nữa.
- Đó chỉ là… aish… em không đến nỗi ác vậy đâu. Anh chờ xem.
Hai tiếng cười.
Của hai con… vang lên trong căn phòng màu trắng.
- Chúc cho kế hoạch của em thành công. Cụng li nào.
- Kiểu gì em cũng phải có được con gà con đó. Haha… cụng li anh.
********************************
Nó thất thiểu đi về. Mất gần chục kí calo để năn nỉ ỉ ôi, kết quả là ông thầy đã xuôi lòng, đã xóa cho nó tôi trốn tiết, nhưng bù lại, nó phải dọn hồ bơi vào ngày mai.
Damn! Giữa tiết trời lạnh thế này…
Bằng giết nó còn gì.
Nhưng thôi, còn hơn mất học bổng, mất tiền.
- Kyu Hyun oppa. Trận bóng giao hữu ngày mai em sẽ đến cổ vũ cho oppa.
- Kyu Hyun oppa. Oppa đã chuẩn bị kĩ càng chưa?
- Kyu Hyun oppa. Sức khỏe của oppa…
- Kyu Hyun oppa. Mời oppa ăn bánh…
Nó xì tốp bước chân, tấp vội vào sau lùm cây. Lúc này nó không muốn bị các chị lườm nguýt tẹo nào hết. Nó là nó đủ xui xẻo rồi. Hừ, lại càng không muốn gặp con gà lai kia, hại nó ra nông nổi này, nhìn cái mặt ngơ ngơ mà tức, mà ức, mà bực.
Nhìn ra thấy Kyu Hyun đang bị gái quay tứ phía. Điểm mặt thấy đủ các bạn khới 10 đến các chị khối 12. Điểm quần áo thấy đồng phục của 4 hay 5 trường gì đấy.
Tình không biên giới, không khỏang cách… ọe!
Ê… oppa của các chị đang quàng khăn và đội mũ của nó kìa. Thảo nào nó cứ thấy thiêu thiếu cái gì. Nói mới nhớ, nó cũng đang cầm của gà cái áo.
Thôi mai trả luôn!
Nó thở hắt ra 1 cái. Đời sao mà chán, mà nản…
Thôi bay về với em ghita điện mới nào. Kiếm chút niềm vui vậy. Nó mang giày patin vào và lướt vèo vèo qua cổng, qua luôn gà và các chị đang xúm quanh gà.
- Light! Chờ với!
Gà gọi với theo nó. Ơn Chúa là gà gọi “Light“, có lẽ các chị cũng cóc hiểu được là gọi ai.
Vọt cho lẹ!!!
Nó nghĩ và nó cắm đầu cắm cổ chạy ( đúng hơn là trượt ).
Phía sau, văng vẳng trong gió tuyết vẫn là…
- Light!!!
Bớ cái thằng khờ!!!
*************
- Sân bóng sẽ được mở trong 5p nữa. Hai đội hãy chuẩn bị.
Cái loa trường oang oang giọng oanh vàng của thằng nào đó bên bộ phận phát thanh của nhà trường.
Ờ thì xôn xao.
Ờ thì lao nhao.
Ờ thì ồn ào.
Các cô các cậu, các mợ các chị kéo nhau đến nhà đa chức để xem trận bóng rổ nảy lửa giữa các hot xờ boy của trường.
Còn mình nó còng lưng chà dọn cái bể bơi hòng cứu vãn hạnh kiểm.
Bố khỉ! Mỏi hết cả lưng!
Cũng may nó lường trước nên dán mấy miếng Salonpas vào lưng sẵn rồi nên cũng đỡ.
Cái trường mắc toi này giàu bỏ xừ, gì mà không thuê ít công nhân vệ sinh mà cứ đè cổ học sinh ra bắt lao động thế này nhỉ?
*************
Cuối cùng thì cũng xong việc.
Nó lết về lớp trong bộ dạng thê thảm: đầu tóc rồi bù, quần xăn, áo xăn lại còn ướt át tùm lum.
Nó là nó chỉ muốn lăn ra ngủ.
Nhưng giờ chưa ngủ được, vì nó còn 1 vệc phải làm. Nó đã tính kĩ lắm rồi, không thể chần chờ được nữa.
- Cô ơi, của cháu đâu?
- Đây, đủ bộ nhá!
- Cháu cảm ơn cô.
Nó cười toe toét, ôm hai cái thùng chạy đi.
Oầy, đông thế! Gào to thế! Rít ong hết cả tai! Nhún nhày run cả mặt đất!
Nhưng không sao.
Gào nữa đi các chị! Hét nữa đi các chị! Rú nữa đi các chị! Nhảy loi choi mà gọi tên các chàng đi các chị!
Em nà em chỉ chờ có thế, em nà em chỉ mong có thế thôi.
- Nước đây, nước lọc, nước mía, nước cam, nước lạnh đây. Từ trà xanh đến Dr.Thanh. Từ C2 đến Samuarai… giải khát đây, tăng lực đây…
Nó rao, rao mãi. Và… biết ngay mà.
Gào nhiều kho cổ, hét nhiều rát họng, nhảy nhiều hụt hơi. Nó khiêng cái thùng đến đâu là cái chị các bạn xúm lại mua đến đó. Cứ gọi là cháy hàng.
Chạy đi kiếm thêm vài thùng nữa. Hêhêhê. Kinh doanh là phải có thời điểm. Hêhêhê. Nó đã tính hết rồi mà.
Cứ thế này thì xong trận ví nó cũng sẽ dày cui cho mà xem.
Bõ công! Thật bõ công!
Háháháhá!!!! Kiểu gì cũng đủ tiền mua album của Super Juinor. Háháhá!
Nó nhảy tung tăng băng qua sân trường.
Hêhê, còn dư 1 chai C2 thôi à, nó cũng lời ngót 100000 won rồi. Bảo sao nó không cười cho được.
Thôi chai này nó tự thưởng cho mình vậy!
Ào…Ào.. .roạt… roạt….
Nó dừng việc xoắn cái nắp chai, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Cạnh cái vòi nước dùng để… tưới cây… là gà Ý.
Ơ… lão làm gì ở đây?
À…quên, vừa chơi bóng trong kia xong đây mà , nhưng có chỗ rửa mặt cho CLB bóng rổ, cả nhà vệ sinh nam nữa… mắc gì đến chỗ này.
Không nén nổi tò mò, nó tiến lại gần Kyu Hyun.
- Ê…
Kyu Hyun giật mình nhìn lên, cười lấp lóa.
- Chào.
Nước chảy ướt cổ, ướt cả áo… hừm, nhìn ngứa mắt quá!
Nó lấy cái khăn đang vắt trên cổ mình ra (hồi nãy manh theo để lau mồ hôi nhưng cũng chưa xài) quăng thẳng vào mặt gà.
- Lau khô đầu đi.
Gà ngơ ngác nhìn nó. Trời ạ!
Nó túm lấy cái khăn và chà + vò + chùi +… khô cái đầu ướt sũng nước của Kyu Hyun, tiện tay lau luôn mặt và cổ cho ổng.
- Cảm ơn cậu!
- Kết quả thế nào?_Nó hất hàm hỏi.
- Thua 3đ. Gà nói buồn thiu.
- À há… thôi, anh chơi thế là cừ lắm rồi. Si Won là thành viên của đội tuyển tỉnh, Han Kyung và Jung Yunho cũng thế. Đội kia nguyên 3 “cây sào“ rồi còn gì.
Nó an ủi giọng thông cảm. Hơi ngạc nhiên khi thấy có mùi chân thành trong giọng nói của mình.
- Nhưng thua thì vẫn là thua.
Kyu Hyun xìu mặt. Chậc… ngó cũng thương. Thôi tích chút công đức vậy.
- Cho anh này. Uống đi, chờ tôi một tẹo, tôi lấy cặp rồi dẫn anh đi chơi. À… anh cũng thay đồ luôn đi nhá.
Nó nói rồi ném cho Kyu Hyun chai C2 và chạy thẳng. Năm phút sau, nó quay lại cùng khẩu trang và kính râm ngự trên mặt, mũ đội đầu và áo khóac cổ cao. Lúc nãy nó lời 100000 won, bao gà ăn vậy. Dù gì cũng nhờ cũng nhờ trận bóng của gà mà kiếm được tiền.
*************
Nhưng mà nó tính chưa hết.
Vừa đi với gà được 1 đoạn ra cổng. Non 20 cô cạy ào tới, hất bay nó sang một bên và nhồi nhét một đống quà, hoa… cho gà.
- Kyu Hyun oppa, “đẳng cấp là mãi mãi, phong độ chỉ là nhất thời “ oppa đừng buồn.
- Trong lòng em, oppa vẫn là nhất.
- Lần sau sẽ thắng.
- Oppa đã thi đấu hết mình.
Nó xoa cái mông đau do va chạm với nền gạch. Quên mất mấy cái đuôi của ổng. Cơ hội tốt nào có bỏ qua được. Trái tim kiêu hãnh của hoàng tử đang bị tổn thương, cho nên các “công chúa“ phải tranh thủ thời cơ mà hàn, mà gắn, mà xoa dịu cho chàng để lọt vào cặp mắt vàng của chàng.
- Được rồi, làm ơn để tôi đi, tôi đang có việc.
Gắt rồi, cáu rồi, “hoàng tử nam cực có khác“. “Nạnh nùng“ như băng giá, sắt đá như kim cương, can trường như chiến sĩ.
Nói chung là sau vài cái hất tay, xô đẩy… gì gì đó, thì Kyu Hyun oppa của các chị hùng dũng thoáy khỏi vòng vây của các chị, nắm lấy bàn tay nó và kéo nó chạy.
Các chị ngơ ra trong 5 s rồi đuổi theo. Nó là nó chưa muốn chết à. Vì thế mà nó cũng gân cổ mà chạy cho nhanh. Giờ mà bộ các chị tóm được á, không chỉ vài 3 cái xương sườn đâu, nhẹ cũng vài chục cái.
*************
Thế là cũng thoát.
Kyu Hyun nhìn nó, gương mặt sáng rỡ.
Nó nhìn Kyu Hyun, thở như heo và mặt mày xám ngoét.
Cẳng gì mà dài thế không biết, chạy nhanh bỏ xừ, theo muốn chết luôn.
Nhưng thôi, nó vốn bao dung độ lượng mà.
- Ăn khoai nướng nhá… hay sắn luộc, có cả ngô nướng và lạc luộc nữa.
Nó hỏi, ừ nói mời người ta mà, phải cho ngươi ta chọn món chứ.
Ngước lên.
Damn! Nguyên cái dấu hỏi to đùng treo giữa mặt gà. Đúng là tư duy gia cầm, siêu chậm.
Thôi làm phước thì làm cho trót. Khai sáng cho gà vậy.
- Đi theo tôi.
Nó ngoắc gà theo nó vào 1 quán… ngô luộc. Gà trôi lờ đờ theo nó, cái mặt ngơ ngơ đạp đổ không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ bên đường.
Lại chả, nguyên cái bộ đồ hắn đang bận trên người cũng phải gắn non 6 chữ số 0 phía trước chữ won, lại còn cái mác lai Ý. Không hút gái mới lạ.
(A/N: Bản chất của au là mê giai đẹp, vì thế chị em thông cảm)
- Ngồi đi. Chị ơi cho em hai suất.
Nó ơi ới cái giọng, nhìn ra thấy Kyu Hyun vẫn đứng như trời trồng. Lạy bố, bố mà quất thêm vài phát các chị đang ăn trong quán cũng sụp hết luôn giờ.
Con là con không muốn vừa ăn vừa lo nơm nớp bị lườm, bị liếc đâu à.
Thế là nó đạp gà rớt thẳng cẳng vào cái ghế, miệng gầm gừ.
- Đừng có ngó nghiêng lung tung.
1 phút sau, 2 đĩa ngô luộc bốc khói nghi ngút được bê ra.
- 2 cốc nước mía nhá chị.
Nó nói và cười toe. Mùa đông ăn ngô luộc… chậc, sung sướng.
- Cởi kính, cởi mũ ra không hơi nước làm ướt.
Kyu Hyun nói và tháo luôn hộ nó.
- Cảm ơn. Ăn đi, ăn đi.
Nó ngoạm một miếng lớn và phùng mổm nhai. Kyu Hyun cũng bắt chước. Nó cắn cũng cắn, thổi cũng thổi, uống nước cũng uống theo.
- A ha ha ha ha… đồ ngốc!
Nó cười vang khi anh chàng bị sặc nước mía.
- Tôi mới ăn lần đầu mà.
Kyu Hyun thanh minh.
- Haha… ở Ý không có hả, tội cái thân anh. Chị ơi cho em ngô nướng tẩm ớt nhé, cay vào.
Nó lại gào. Phải cho con gà lai Ý kia biết thế nào là ẩm thực bình dân ngon-bổ-rẻ.
Vừa ăn, nó vừa bô lô ba la đủ chuyện. Kyu chỉ nghe và cười theo mỗi lần nó nồi hứng tấu hài.
Xong quán ngô, nó lại đưa Kyu đi ăn mấy thứ khác mà theo nó vào vào đúng loại “bình dân“: cóc, xoài, ổi…
Kết thúc, đã 5h chiều.
- Hự, no quá, về khỏi ăn cơm luôn.
Nó xoa xoa cái bụng tròn căng.
- Để tôi đưa cậu về._Kyu đề nghị.
- Không cần đâu.(Nó xua tay). Tôi bắt xe bus được rồi. Anh cứ về đi.
- Vậy hẹn gặp lại vào ngày mai. Tiamo! Sung Min.
Kyu… thơm vào má nó và ù té chạy. Vừa chạy vừa cười vang. Nó đứng tại chỗ, quát tháo ầm ĩ nhưng cũng chả có tí xi nhê nào.
Damn! Mùa đông sao nóng thế nhở, nó thấy mà và tai nóng ran.
(A/N: )
Vừa về đến nhà nó đã thấy… 4 con ma dựng trước cổng.
Ơ… Hơ hơ, nhà có vip ghé à? Nó có nên vào không nhỉ?
Thôi vậy. Té sang nhà hàng xóm tẹo cho lành.


No comments:

Post a Comment