Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

23 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T5) - PG13 - Longfic


Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)

Tập 5

Giữa đường về Sungmin ngủ mất tiêu báo hại Kyu phải bế đến tận giường.Ko dám thay đồ dùm Sungmin anh đành để cậu ngủ nguyên trong bộ váy.”Một công chúa xinh đẹp” Kyu nghĩ và lấy điện thoại ra…tach …tach…cơ hội trời cho, ko chụp có mà hối tiêc cả đời…Xong đâu đấy, Kyu ghé mặt mình sát mặt Sungmin, ”ngủ say quá,vậy thì…..”,Kyu cúi xuống sát hơn nữa, sát hơn…..mềm…môi của cậu ấy thật mềm……ngủ ngon nhé Sungmin.

Trường học sau một kì nghỉ dài chẳng thay đổi một tẹo nào.(nhưng mà nói là dài vậy thôi chứ thực ra có bốn ngày chứ mấy).Có chăng thì đó là tấm bảng to đùng treo giữa cổng:thông báo lễ hội trường sẽ bị hoãn cho đến khi thi giữa kì xong”. Đấy,một dòng tin ngắn ngủi vậy thôi nhưng cả trường xôn xao cả Lên. Ấy nhầm, phải trừ hai người ra vì hai người ấy đang bận ngủ có bít cóc khô gì đâu..Mà hai người ầy là ai thì mọi người biết rồi đấy, lí do vì sao ngủ thì cũng bít luôn rồi, có gì thắc mắc đọc lại chap trên, em đỡ mất công nhắc lại.


Sungmin là chúa ngủ thì chẳng nói làm gì, đến Kyu cũng ko gượng dậy nổi thì đúng là chuyện lạ. Bình thường anh í chỉ ngủ trong những tiết xã hội nhàm chán thôi.(Lạ gì đâu, đêm qua….hi…hi….nên ko ngủ đc chứ gì, chết oppa nhé).


Mãi đến khi cái bụng biểu tình ầm ĩ Sungmin mới chịu ngóc cổ dậy mò xuống cantin. Nhìn lại thấy Kyu vẫn đang ngủ ngon lành cành đào, Sungmin phải tự hỏi phải chăng bệnh ngủ cũng…… lây truyền.


Căn tin đông người. Sungmin chọn một lô một lốc đồ ăn rồi rút vào một cái bàn khuất nhất,tất nhiên rồi, làm sao mà ăn nổi khi người ta cứ chỉ trỏ mình sau lưng rồi xì xào chứ. Đang ăn ngon lành thì:


-Cậu là Sungmin phải ko?


-Là tôi. Sungmin quay lại và thấy có 3 học sinh nam đang đứng sau mình. Một trong ba người lên tiếng:

-Kyu hyun nhờ chúng tôi nhắn giúp là sẽ chờ cậu ở sau kho chứa dụng cụ thể dục trong giờ nghỉ trưa, nhớ đến nhé.

Nói đến đây ba người bỏ đi luôn.


“Bộ hết người rồi hay sao mà nhờ những người này chứ” Sungmin lẩm bẩm.”Mà sao ko xuống đây luôn, còn ra sau nhà kho,ko hiểu anh ta đang định bày trò gì nữa….hừm…”


Sungmin ngốn hết chỗ đồ ăn trên bàn và bc ra khỏi căn tin,nghĩ thế nào cậu lại quay lại:


-Lấy cho cháu hai cái bánh cỡ lớn và một bịch sữa.


“Bây giờ thì đi đc rồi”


Nhà kho thể dục cách dãy lớp học một sân bóng lớn.Buổi trưa thường chẳng ma nào lảng vảng đến cả. Sungmin vừa đi vừa đoán xem Kyu sao lại chọn cái chỗ quái đản này. Nhà kho đây rồi, Sungmin vừa thò đầu ra phía sau vừa cất tiếng gọi:


-Kyu….hư…. ưm…


Miệng cậu bị ai đó bịt chặt,cả thân người bị lôi về phía trc.

Miệng cậu bị ai đó bịt chặt, cả thân người bị lôi về phía trc.

“Bịch”,Sungmin bị quẳng xuống đất một cách thô bạo.


“ÔI,vỡ bàn tọa của mình mất”.


-Nó đây anh ạ. Giọng một thằng con trai.


Sungmin ngẩng đầu lên. “Chúa ơi,con ko mơ chứ,ko mơ thì tại sao con lại nhìn thấy quỷ giữa ban ngay ban mặt thế này.”


-Chúng mày có nhầm ko, phải là một đứa con gái mới đúng chứ.


Sungmin ngoảnh đầu lại.”mẹ ơi,râu ria đen sì,mặt mẹt,mũi to…….xấuuuuuuuuu quá đi”.


-Nhưng nó đúng là Sungmin mà, còn biết cả Kyuhyun nữa thì đúng rồi còn gì.


-Ờ ờ,con bé kia….. í lộn…e hèm…tóm lại là….thằng kia.


Sungmin giật bắn, quả tim thiếu chút nữa thì nháy luôn ra ngoài.


-Ngẩng mặt lên coi. làm gì mà cúi gằm thế hử…

-Nhưng……

-Cái gì…nói to lên tao ko nghe rõ….


-Nhưng mặt ông nhìn mắc ói,ghê thí mồ đi….


Há há há há…nó chê mặt đại ca kìa há há há há….


-Câm ngay.


Tiếng hét phát huy tác dụng cấp kì, bọn đàn em im bặt, Sungmin thì khỏi nói cũng im re luôn.


-Thằng nhóc con, mặt mũi mày đc bao phân mà dám chê tao chứ, anh em đâu,…..


Một tên chạy lại, chìa tay ra định nâng cằm Sungmin lên thì:


-tránh ra,ko đc chạm vào tôi,tay cậu dơ hầy …..( có tiếng cười rúc rích)


.Sungmin đứng lên,cúi xuống phủi phủi quần áo và cát trong lòng bàn tay rồi khẽ hất tóc mai sang một bên,nhìn thẳng vào tên kia:


-Sao hả?


-Ớ……mày…mày …là con gái hả…?


Sungmin ném thẳng hộp sữa cậu đang cầm trong tay vào mặt tên vừa nói câu đó.Hắn lách sang một bên.Chậm tích tắc nữa thôi là hắn phải hẹn với bác sĩ bệnh viện răng hàm mặt khoa chấn thương chỉnh hình.Mất 10s để hắn bình tâm lại,thêm 5 s để lựa chọn và 1s để hắn thốt ra một câu giận dữ:


-Mày chán sống rồi hả?


Bọn đàn em xanh mặt, Sungmin vẫn đứng yên, hướng khuôn mặt về phía hắn thách thức. Hắn gào lên:


-Tẩn cho nó một trận, dập dẹt cái mặt vênh váo của nó ra vừa có tiền, chúng mày nhào vô.


Sungmin hơ hoảng, cậu có võ, đai den đấy nhưng đông thế này thì…….


Hai tên nhào vô đầu tiên bị Sungmin tặng cho hai cú đá game over luôn.Tên thứ ba đấm một đấm thẳng vào mặt cậu, cậu xoay người né và thụi lại một quả vào bụng hắn, ai dè hắn ăn đấm mà vẫn lì,hắn ôm ngay tay cậu,mấy tên khác cũng lập tức xông vào ôm chặt hai chân và tay cậu.Sungmin bị kẹp cứng,biết nguy đến nơi nhưng vẫn cố hét lên:


-Buông ra, người mấy người hôi quá đi,bẩn cả quần áo tôi, buông……

Bốp.Một bên má Sungmin đau rát, mắt hoa lên, môi có vị tanh của máu.

-Câm mồm,tao ghét nhất giọng lưỡi của bọn công tử như mày.


Sungmin ko nói gì, cái tát làm cậu choáng váng, vì đau…tất nhiên…nhưng quan trọng hơn…..lòng tự trọng của cậu…cậu vừa bị tát…….


-Đấy,mày ngoan ngoãn thế có phải tốt hơn ko….


Hắn đang tiến lại gần cậu, cậu biết nhưng não cậu…nó ko chịu suy nghĩ….


-Ai da, công nhận cái mặt của mày xinh thật, bọn con gái còn thua xa, hủy hoại nó sớm thế này thì phí quá.Hay…để tao thưởng thức nó đi đã nhé…hô hô hô….


Lí trí mách bảo Sungmin phải làm gì đó nhưng…..


Bàn tay to bè ấy sắp chạm vào da mặt cậu thì..


-Bỏ cậu ấy ra.


Một tiếng nói nhỏ,nhỏ nhưng âm hưởng của nó lại xoáy vào tất cả những người đang đứng ở đó một sự uy **** khó hiểu.


Từ phía bên kia nhà kho,Kyu từ từ bc đến.Không khí quanh anh chùng xuống làm người ta cảm thấy nghẹt thở.


-Tôi nhắc lại..bỏ cậu ấy ra.


Sungmin thấy tay mình nhẹ đi nhưng vẫn chưa hoàn toàn đc giải phóng.Quan trọng là cậu cảm thấy não mình hình như đã hoạt dộng trở lại.


-Tóc…tóc bạc…mày là Kyuhyun….


-Biết tao hả,…(Kyu nhếch mép). Biết rồi thì thả cậu ấy ra ngay,chúng mày điếc à..


Lần này thì tay Sungmin nhẹ bẫng đi,ko chậm trễ cậu lao lại với Kyu:


-Kyu…..


-Sungmin …..a….Kyu kéo Sungmin lại sát người mình. Anh nhìn kĩ khuôn mặt cậu. Dấu vết năm ngón tay còn in rõ. Mặt Kyu sạm lại, anh hướng về phía những tên kia gằn giọng:


-Là đứa nào? đứa nào đã đánh cậu ấy?Tao đếm đến ba mà ko bc ra thì đừng trách…1….


-Ko cần đếm, là tao đấy….

Sau một phút lạnh gáy vì khí thế của Kyu, hắn lấy lại vẻ hùng hổ vốn có vì thấy Kyu chỉ có một mình:

-Mày làm gì tao nào, đừng quên mày chỉ có một mình còn bọn tao….12 người, 12 người đấy ha ha ha ha


Đám đàn em cười phụ họa theo tạo nên một chuỗi âm thanh chói tai…


-Ngậm ngay cái mõm heo của mày lại đi…………..điếc tai quá….Sungmin sao thế?


-Ưm..hơi choáng…tôi muốn về nhà……Kyu à……


-Hiểu rồi, chúng ta sẽ về ngay bây giờ thôi.


Hố hố hố…..Một tràng cười khả ố nổi lên,tên đứng đầu oang oang cái giọng oanh vàng của hắn:


-Chúng mày nghe nó nói kìa…hha ha ha …ừ đúng đấy sẽ về ngay thôi nhưng là về trên xe cứu thương…ha ha ha…..


Kyu lẳng lặng cúi xuỗng gỡ giày của mình ra và…………………….rất tiếc lần này hắn ko may mắn như lần trc, cái giày bay thẳng vào giữa mặt, trc khi rơi xuóng nó lưu lại dấu tích của mình trên khuôn mặt xấu xí kia một cách rõ rệt.


Ko còn tiếng cười, chỉ còn tiéng gầm grừ phát ra từ cổ họng ai đó. Cơn giận của hắn sắp bùng nổ thì:

Ko còn tiến cười,chỉ còn tiéng gầm grừ phát ra từ cổ họng ai đó.Cơn giận của hắn sắp bùng nổ thì:

-Taebuk…..


-Thằng nào dám gọi tên….ơ ủa…đại ca…..sao đại ca lại ở đây…?


Sungmin hốt hoảng thật sự,trời ơi bọn chúng chưa đủ đông hay sao mà còn bổ sung thêm thế này.Bây giờ thì hơn ba chục là cái chắc .Cậu ngước lên nhìn Kyu,anh nhìn cậu mỉm cười, nắm chặt tay cậu để trấn an, sao anh ta còn có thể bình thản vậy chứ, chết đến nơi rồi kìa……


-Tao ghé chơi thôi…ê …ê…ai thế này…..


-Hai thằng nhóc này em mới tóm đc, đại ca ở lại xem em dạy dỗ chúng nó luôn…..


-Câm miệng lại đồ ngu…….

-Hả…ơ dạ…..

-Biết đây là ai ko hả?


-Dạ. nó là Cho Kyuhyun…..thằng kia là……


Chát…..chát……Hai cái tát liên tiếp,Taebuk quỳ sụp xuống:


-Tại sao….


Chẳng thèm nghe hắn nói, người kia chạy lại trc mặt Kyu , cúi gập người xuống:


-Anh, mong anh tha lỗi cho ,nó là đàn em của em…..


Kyu nhìn anh ta bằng nửa con mắt:


-Nó đã đánh người của tôi….Cậu dạy dỗ đàn em tốt quá nhỉ……


-Xin…xin anh ….nó vừa vào nên ko biết anh


-Không biết tôi thì sao chứ, dám cả gan kéo Sungmin đến đây giở trò


-…..em nghĩ chắc nó có lí do gì đó….


-Lôi nó lại đây…


-Vâng…


Người kia lùi lại ba bc rồi mới dám xoay ngược lưng. Sungmin há hốc miệng nhìn chuyện đang diễn ra trc mắt mình, Kyu…Kyu…..anh ta…rốt cuộc là nhân vật thế nào chứ…..


-Nói, tại sao lại bắt Sungmin……Kyu ngồi xuống cái ghế ban đầu của Taebuk,tiện tay kéo luôn Sungmin ngồi xuống đùi mình.Sungmin đang ở trạng thái đơ toàn tập nên ko hề có chút phản ứng nào. Phước cho Kyu, nếu ko thì anh chết chắc.


-ơ..hư…


-Mau trả lời đi. Tên đứng bên cạnh giục.


-Em… Em xin lỗi…em ko biết người này là…


-Hỏi sao thì trả lời vậy, óc cậu là óc heo hả?


-Dạ…dạ…tại….. có 1 cô gái…cô ta nói sẽ trả tiền nếu bọn em cho người tên là Sungmin lớp A7 một bài học….

Kyu nhỏm dậy một chút,và vì động tác này đầu của Sungmin dựa hẳn vào ngực anh.Trông hai người bi gìơ chả khác gì bang chủ và phu nhân xã hội đen.

-Cô nào?


-Cô ta ko cho bọn em biết tên, cô ta trả trước một ít tiền, bảo làm xong sẽ trả thêm.


-Làm sao đưa tiền?


-Công viên Hak,2 h chiều nay. Cô ta nói chụp ảnh lại làm bằng chứng, sẽ tùy theo mức độ để tính tiền.


Kyu ngẫm nghĩ một lát. Đc rồi, chiều chúng mày cứ đến gặp cô ta, tao sẽ đưa ảnh cho, rồi làm thế này…thế này…..…..


-Vâng.


-Nếu làm tốt, chuyện hôm nay tao sẽ bỏ qua còn nếu hỏng…..Hừm…..


Kyu ko nói thêm, nhẹ nhàng đỡ Sungmin đứng dậy và bc đi, đám người phía sau chờ bóng anh khuất hẳn mới dám thẳng lưng lên.


-Đại ca…


-Mày suýt tiêu rồi đó, về mua xôi chè cúng ông địa đi…..


-Em…


-Mà mày mới vào nên ko biết cũng phải, mấy tháng nay ko thấy anh ấy hoạt động gì….


-Đại ca nói rõ hơn đi.


-Có thể nói người này cầm đầu toàn bộ khu vực Seul này, ko hề tham gia vào một nhóm nào nhưng ai cũng phải nể sợ, anh ta là trùm cao nhất và là người trung gian trong mọi việc…..bây giờ thì hiểu chưa….


-Hơ hơ…..


-Phước cho mày tao đến kịp ko thì ngày này năm sau có đám giỗ tập thể rồi…


-Cảm ơn đại ca.


-Nhưng nói thật cũng hơi lạ.


-Sao ạ?


-Bình thường thì mày ko chết cũng gãy vài ba cái xương sườn là ít…thế mà lại tha bổng….Nói cho mày biết bây giờ trong bệnh viện trung tâm có mấy thằng nhờ phước anh ấy mà hồn lơ lửng ở đâu ko rõ kìa…..


-Nhưng anh ta đã đặt ra điều kiện…..


-Đồ ngu, như anh ta thì chỉ cần ra lệnh ,ra lệnh hiểu chưa….bất cứ ai đc giúp CON SÓI BẠC cũng sẽ lấy đó làm vinh dự cả đời đấy.


-CON SÓI BẠC…?


-Ừ,mọi người vẫn gọi anh ta như thế, một kẻ cô độc,tàn nhẫn ….Không hiểu sao mấy tháng nay ko thấy mặt, hôm nay mình bc chân trái ra đường rồi.


-Anh có nhầm ko…hồi nãy…..hai người…ư…ơ…..anh ta……hiền….


-Thì tao đã bảo là lạ mà………Hay là tại người đó nhỉ………

-Anh có nhầm ko…hồi nãy…..hai người…ư…ơ…..anh ta……hiền….

-Thì tao đã bảo là lạ mà………Hay là tại người đó nhỉ………


…………………………………………† ?…………………………………………⠠??.


-Còn đau ko?


-Hết rồi.


-……..


-Kyu


-Hả?


-Thả tôi xuống đi,tôi tự đi đc.Cõng thế này….


-Ngồi yên đi.Cậu đang choáng mà.


-Nhưng,….


-Ko ai thấy đâu, chúng ta sẽ đi đường tắt ra xe, hôm nay nghỉ ở đây.Tôi sẽ gọi cho cô giáo sau.


-………………

-Sungmin này….

-Hửm…


-Xin lỗi.


-Về chuyện gì?


-Chắc chắn cô gái đó là Chang…..


-Ừ…


-Tôi…..


-Không phải lỗi của anh.


-…………………


-………………….


-Sungmin.


-Lại gì nữa?


-Tôi thích cậu.


-Tôi biết.


-Không phải thích bình thường đâu.


-………………………


-Vậy cậu có thích tôi ko?


-……………………..


-Trả lời đi chứ.


-tôi…tôi ko biết nữa….


-Vậy tôi hỏi khác đi nhé….cậu có ghét tôi ko?


-Trc đây thì có….giờ…hết rồi…..


-Ở bên tôi thế này cậu có thấy thoải mái ko?


-Ừm…rất dễ chịu…..


-Hồi nãy,trong lúc bị bắt nạt ấy cậu nghĩ tới ai?


-Lí tiểu long.


-Này…


-Hi Hi


-Ai hả?


-…………Anh.


Kyu mỉm cười:


-Hiểu rồi.


Sungmin ngơ ngác:


-Hiểu gì?


-Chỉ cần thời gian nữa thôi.


-Anh đang nghĩ gì vậy hả….này ….này……


…………………………………………† ?…………………………………………⠠??…


2.pm.Công viên Hak.


-Sao cô ta chưa đến?


-Xin đại ca chịu khó chờ thêm chút nữa đi ạ.


-………………….


-Đại ca.


-Cái gì?


-Tấm ảnh này, trông ghê quá.


-Với cái mặt của mày mà nói câu đó nghe chẳng thuyết phục tí nào.


-hu……

-Ảnh ghép ấy mà, chỉ có cặp môi là của Sungmin thôi…..
-Dạ…nhưng thế này….con gái mà…..

-Im mồm đi,miễn thắc mắc nhiều.Giọng mày the thé khó nghe quá. Lo mà làm cho tốt ko thì tao…..biết chứ hả?


-Dạ….


……………………….


-Kyu à..


-Gì thế Minie?


-Hừ…


-À quên, Sungmin, sao vậy?


-Anh ăn nói thô lỗ quá.


-Có sao đâu…..Kyu phì cười…..là đàn em của tôi mà.


-Đúng vậy đại tỉ…..í lộn…..a……em xin lỗi…….tha cho em.


-Ko sao, nói rất hay.


-Kyu…………


Sungmin gườm mắt, Kyu ngó lơ sang chỗ khác, anh cố nhịn cười….


-hình như cô ta kìa….mau ra đi…..


-Dạ…ơ….làm sao đại ca biết là cô ta…?


-Đã bảo miễn thắc mắc…..đi mau…

Sungmin gườm mắt,Kyu ngó lơ sang chỗ khác,anh cố nhịn cười….

-hình như cô ta kìa….mau ra đi…..


-Dạ…ơ….làm sao đại ca biết là cô ta…?


-Đã bảo miễn thắc mắc…..đi mau…


Taebuk rời chỗ nấp, tiến lại chỗ cô gái vừa bc vào công viên.

30 giây

1 phút.


“Theo mình tính thì chỗ này phải có tranh cãi chứ nhỉ…ấy ấy….đúng…ta mà tính thì sao mà sai đc…..đúng rồi…thế thế…….màn kịch sẽ kết thúc như vầy như vầy…mình quả là đạo diễn thiên tài….”


-Kyu….


……………….


-Kyu….


……………………


-Ối đau, sao cậu cắn tai tôi…


-ai bảo tôi kêu mà anh ko nghe.


-Chuyện gì thế?


-Nóng quá.


-Ừ.


-Tôi nói nóng.


-Tôi có phản đối gì đâu.


-Hiểu thì bỏ tay ra đi. Đã nóng rồi còn khoác vai người ta.


-Hả, chỗ này chật…phải thế ko là lộ liền á….


-Ko sao đâu, bỏ tay ra đi, xa thế lộ thế nào đc.


-Yên nào, xong rồi kìa.


-Thì cứ bỏ tay ra.


Kyu đứng dậy và xách Sungmin theo luôn, phải lúc trước chắc Sungmin đã cấu vào tay anh rồi, nhưng mà bi giờ là bi giờ…..ôm một chút có mất mát gì đâu nhỉ….dù sao anh ta cũng cứu mình mấy lần…..

(t/g: nguỵ biện ,tất cả chỉ là nguỵ biện-thích thì cứ nói đi.
Sungmin:im mồm ko ta ném cho một dép bây giờ.
t/g:ta cho xuống thành nhân vật phụ đó.
Sungmin:thử đi, rồi ko ai đọc fic nữa thì đừng có khóc.
t/g:em đầu hàng.)

-Thế nào rồi?


-dạ đúng như anh đoán.


-Đưa đây.Cậu đi đi.Tha cho cậu lần này…..nhưng sẵn tiện cũng nhờ cậu cảnh cáo mấy đứa khác …..muốn sống thì cấm lảng vảng quanh cậu chủ nhà họ Lee trong bán kính 500m….đứa nào làm sai tự tay tao sẽ đưa nó đi đăng kí hộ khẩu thường trú dưới đó đó(Kyu xoay ngón tay chỉ xuống đất)…….nghe rõ chưa?


-Vâng, em xin cáo lui.


Chỉ còn lại hai người.


-Kyu này…


-Hả?


-Nói hay lắm.


-Trời đất….


-Ha ha ha….Anh tưởng tôi sẽ hỏi anh đang tính toán điều gì chắc….


-Cậu biết ư?


-Nói cho anh biết….tôi….Sungmin trầm giọng xuống bé tí làm Kyu phải ghé tai mình sát vào miệng cậu…..


-Tôi ko ngu đến nỗi ko đoán nổi cái trò vặt này đâu đồ khùng.


Ầm ầm….bùng bùng….roẹt roẹt……choeng choeng…….rắc ……


Chậc, chiến tranh thế giới lần ba ư, ôi nhắc đến chiến tranh là nhăc đến đau thương mất mát, là nhắc đến những….Bốp….đauuuuuuuuuu thèng lào ném ông.

-Thượng đế đây,mày còn ngồi đó mà mơ mộng là tao cho sét đánh chết đó, mau ra chap mới đi,sốt ruột quá.

-ơ, chào ngài, sang năm mới con chúc ngài…


-miễn miễn….


-Vậy năm sau cho con đỗ đại học nhé…,trường y Hà Nội ấy…….

-Ừ ừ, thôi mau vít đi,ta hồi hộp quá…..ko biết Kyu đang âm mưu điều gì…

“Thượng đế mà ngu thế”


-Cái gì..?


-Có gì đâu, típ đây típ đây.


………………………………………


Không phải chiến tranh,những âm thanh đó phát ra từ trong đầu Kyu sau khi anh đc Sungmin hét vào tai ko thương tiếc.Lạy thánh
Ala phù hộ cho anh.

-Do you want to kill me?


-Yes,may be.


-Why?


-I like.


(Thượng đế:tao ko hiểu tiếng anh,chuyển phông gấp đê.


t/g:Ngu thế chứ lị,có mấy câu cơ bản…ơ con có lầm bầm gì đâu….ngài đọc tiếp đi….)


Kyu thầm than cho đôi tai của anh,kiểu này chắc điếc sớm quá.


-Cậu nói nhỏ ko đc sao,thủng màng nhĩ tôi rồi.


-Kyu.


-Gì….


-Kyu.


-Gì hả?


-Tôi thử lại tai anh đó mà ,xem chừng nó còn tốt chán.


-Cậu đúng là…….


-Là gì?


-…………………


-Bí từ rồi hả…ho ho ho…..

-Cười gì đểu thế?

-Kệ tôi.


-Nhưng đẹp lắm đấy.


-………………*đỏ mặt kìa*


-1 đều nhé, cậu chưa đủ trình mà thắng tôi đâu, về luyện công thêm mười năm nữa đi.


-YYYYYYYAAAAASSS đồ ngốc, chết này…..


Sungmin bẻ một cành cây (em sẽ báo bảo vệ….a….ko…xin…lỗi…ko…dám…..asss sssssssss) rồi rượt theo Kyu.


Phải nói là Sungmin chạy rất nhanh (đọc chap1 thì hiểu) , ấy vậy mà từ nãy đến giờ khoảng cách giữa cậu và Kyu ko hề rút ngắn lại tí nào, đã thế còn ngoảnh mặt lại Blêu cậu nữa chứ,trời ơi ta tưc tức tứccccccccccccccccccc

Phải nói là Sungmin chạy rất nhanh (đọc chap1 thì hiểu) , ấy vậy mà từ nãy đến giờ khoảng cách giữa cậu và Kyu ko hề rút ngắn lại tí nào, đã thế còn ngoảnh mặt lại Blêu cậu nữa chứ,trời ơi ta tưc tức tứccccccccccccccccccc.

“Ủa,hắn quẹo đi đường nào rồi”,Sungmin nhìn ngang nhìn dọc.

-Phù,phù…ta mà bắt đc…phù ..phù…ta chiên…phù phù …..ta lăn…phù... ta xào…ta luộc…..xương thì đem đi nấu cao, mỡ thì ….…..

-Thì sao?

-Vứt.

-Phí thế, rán lên cũng dùng đc đấy.

-Có lí….ủa…..Áaaaaaaaaaaaa Maaaaaaaaaaa….hưm hưm…..

-Làm ơn đi, tôi đây mà, cậu sắp gây ra động đất rồi.

-Hưm…hưmmm…

-Ko hét nữa tôi mới bỏ ra.

-Hưm hưmmmm….
-Đồng ý thì gật đầu hai cái.
Gật.
Gật.

-Phù phù…..hộc…hộc…..anh muốn hù tôi chit hử…..

-Ai bảo đứng đó mà nói xấu người ta….

-Lần này tôi quyết sống chết…..

-sungmin..

-Đừng hòng trốn tránh.......

-Kem ko?

-Ờ có.

-Kẹo kìa.

-Ừ.

-Pizza luôn nhé.

-Cũng đc.

-Một lon nước ngọt nữa thì sao?

-Ko tệ.

-Tôi đi mua nhé.

-Đi đi.

3s trôi qua.

-Há há há há….

-Đồ khỉ, dám nhử tôi…..

-Ko có, tôi mua liền bây giờ nè….mua ngay…mua ngay nè....há há há

-Vậy đi đi....còn chờ gì nữa...

-Khoan …cho cười xong đã….

-Đi mau ko tui đá chit bi giừ.
Kyu bc đi mà miệng vẫn cười vang ko kiềm lại nổi. Sungmin đặt mình ngồi xuống một ghế đá gần đó.

”Bùm”,một tiểu Sungmin màu đen hiện ra: “Tỉnh lại đi Sungmin, mau tỉnh lại….cậu ngượng gì chứ….hắn đang trêu chọc cậu đấy... cậu phải tức giận…tức giận cơ……..”

‘’Bùm”,một tiểu Sungmin nữa ,nhưng nhóc này màu trắng:”Sungmin à, ko việc gì phải tức giận ,anh ta rất tốt, anh ấy còn mua đố ăn cho cậu kìa, anh ấy chỉ muốn làm cậu vui thôi....tên quỷ kia mi đừng có xui dại chủ nhân”

“Ai xui dại chứ”

“mi chứ ai”

“muốn đánh nhau hử”

“Chơi luôn, ta sợ gì”

bốp ,binh,bốp binh……


-Kem,kẹo,bánh,nước,,, đủ cả nè…Sungmin, sao thẫn thờ thế?

Bốp”con quỷ kia chí nè”

-A….

-Rượt tôi mà mệt đến vậy sao?

Kyu đặt toàn bộ đồ ăn vào tay Sungmin rồi rút khăn tay là lau những giọt mồ hôi trên trán cậu.

“Choeng, đòn kết liễu,mau trở về địa ngục đi nhé quỷ con”

"aaaaaaaaaaaaaa ngộ sẽ quay lại.................."

"Còn lâu"

Sungmin ngồi yên, đống đồ ăn trong tay cậu nặng trĩu.

-Anh mua nhiều thế?

-Hả…à…có gì đâu…..ăn nhanh ko kem tan hết bây giờ.

-Kyu này ,tôi có một thắc mắc.
-Gì?
-Sao anh lại thành quản gia của tôi thế?

Kyu cất khăn tay vào túi,ngồi xuống bên cạnh Sungmin :

-Sao lại hỏi thế…bộ cậu ko thích tôi làm quản gia của cậu hả?

Sungmin lắc đầu nguầy nguậy:

-Ko phải….chỉ là…anh cũng là một ….anh biết đấy…một công tử giàu có….tự dưng phải đi hầu người ta……phải làm bao nhiêu việc……ừm…..anh đâu cần tiền đúng ko…..

-Sungmin…

-Huh..?

-Một khi đã biết câu trả lời rồi thì đừng hỏi nữa nhé.

Sungmin đỏ bừng mặt, cậu cúi xuống ấp a ấp úng:

-Không, tôi….aa…

-Hay cậu muốn xác định lại chuyện đó một lần nữa……

-Ko phải….ko….

Sungmin đứng bật dậy, cậu muốn thoát khỏi tình trạng xấu hổ này. Kyu nói đúng, cậu đang xác định lại việc đó, tại sao cậu lại làm thế chứ……ko lẽ…..ko phải đâu, sao có thể như vậy đc……ko đâu.

Sungmin muốn bỏ chạy nhưng đột nhiên cậu bị giật mạnh về phía sau.

“Bịch”, túi đồ ăn rơi xuống.

Im lặng

Sao lạ vậy kìa, ko có tiếng hét, ko có tiếng dẫm chân ăn vạ…..nhân vật chính đâu rồi…đồ ăn rơi….rơi rồi kìa…….

Xin thưa, nhân vật chính bây giờ có biết gì nữa đâu vì anh ta ……..đang bị ôm gọn trong vòng tay của ai đó kìa.

Sungmin ngượng chín người, cậu cố đẩy anh ra nhưng anh ôm rất chặt. Cậu ấp úng:

-Kyu, buông ra....đây là công viên mà....người ta nhìn kìa....

-Yên tâm đi, tác giả ko nỡ để chúng ta mất mặt đâu. (ây da, oppa hỉu em wa).
-Nhưng.......

-Sungmin nè.....

-Huh....

-Tôi yêu cậu...yêu rất nhiều....hiểu ko.....

-Ừ ....ừ.....

-Vì cậu tôi có thể làm được tất cả, chỉ vì cậu thôi.......

-Ừ......

-Vì vậy....có thể chấp nhận tôi ko?

-...................

-Sungmin, có yêu tôi ko?

No comments:

Post a Comment