Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

30 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T11) - PG13 - Longfic

Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả)


Tập 11 - Tập cuối

Bà Cho bế Kyuminie trên tay với vẻ hết sức tự hào. Đứa bé trông giống Kyu và cực kì trắng trẻo,phải nói là người ta không thể không bật ra một câu khen ngợi khi nhìn thấy nó. Đã thế cái miệng líu lo kia lại nói liên hồi dù là lúc đang ăn kem hay nghịch ngợm mấy lọn tóc quăn lượn sóng của bà.Vấn đề thừa kế được thời quên đi và bà mất cảm giác ác cảm với thằng bé như lúc Kyu nói rằng nó là người kế thừa tương lai. Trẻ con đâu có tội,với lại bà có niềm tin rằng Kyu sẽ thua cuộc và cưới một cô gái mà bà giói thiêụ,sau đó…ôi một đứa bé đáng yêu khác sẽ ra đời,thật nóng lòng khi nghĩ đến.

-Con thấy chị gái kia có xinh đẹp không Kyuminnie?


Bà Cho chỉ vào một cô tiếp tân trẻ trung đang nhiệt tình làm việc.


-Dạ….bình thường thôi ạ,mắt umma Sungmin to hơn,môi đỏ hơn,da trắng hơn…tóm lại là umma của con xinh hơn í ạ.


Thằng bé đáp tỉnh bơ,và tiếp tục măm măm cây kem của mình.


-Vả lại, appa nói những cô gái như thế không hay đâu,nếu họ mà tẩy trang một lần công nhân vệ sinh dọn một tuần ấy ạ,nguy lắm cơ.


Bà Cho muốn vào viện tim mạch ngay lập tức.


“Kyuhyun ơi là Kyuhyun,con đã dạy gì cho một đứa bé ba tuổi thế hả,dạy cho nó coi con gái trên thế giới này ngang bằng loài tinh tinh à”.


Bà muốn gào lên như thế nhưng bà không thể…bà thực sự không thể….


-Con nói gì thế,chị ấy rất dễ mến và chị ấy sẽ rất chiều con đó.


Bà cố vớt vát lại ít vốn cho cô gái.


Kyuminie ngừng ăn,nó cau mày ra chiều nghĩ ngợi gì sâu xa lắm rồi cười toe toét.


-Bà ơi,chờ cháu nha,cháu cho bà xem này.


Và nó tuột xuống khỏi ngươì bà Cho,lon ton chạy lại gần cô gái lên tiếng đòi được bế.Cô gái lúng túng,cô biết đứa bé là cháu của chủ tịch nhưng đôi tay dính đầy kem của nó đúng là một vấn đề,nó sẽ làm bẩn bộ đồ lịch sự của cô…và nếu có chút sơ suất gì ai đảm bảo là cô không bị đuổi việc.


Chờ lâu thấy cô ta vãn không chịu ắm mình lên,Kyuminie đưa tay nắm lấy váy cô giạt giật.Như tỉnh mộng cô giằng váy mình khỏi tay nhóc tì và lập tức kiểm tra xem có vết kem nào trên đó không.


Bà Cho nhăn mặt nhưng nhóc tì lại cười nhăn nhở.Bà Cho nhăn mặt vì hai lí do:phản ứng của cô gái và quan trọng là bà hiểu được hành động vừa rồi của thằng chúa yêu quý là có chủ đích,nó đang chứng minh những điều bà nói là sai.


Kyuminie cười cũng vì hai lí do:trò đùa của nó thành công-trò đùa appa Kyu đã dạy nó,và cái biểu hiện trên mặt cuả bà Cho....cứ như có khỏi bốc lên từ sau đầu bà vậy.Và để củng cố thêm cho trò chơi thực sự hoàn hảo,nó tiến lại gần và phán một câu chốt quyết định.


-Đó là phụ nữ đấy ạ.


Tuy không hiểu câu này có nghĩa là gì nhưng nó thấy Kyu hay dùng nên cũng nói bừa,thiệt tình nó không biét rằng bà Cho đã phải lao vào văn phòng uống thuốc trợ tim ngay sau đó. Đã bảo trẻ con là những thiên thần ngây thơ vô tội mà.

Trong lúc đó appa và umma của nó……..

-Cúp học vậy có sao không?


-Nếu có sao thì sao?


-Thì anh vẫn đến đón em đi.


-Thế thì hỏi làm gì?


Kyu bẹo má cậu một cái rõ đâu thay cho câu trả lời của mình.


-Lại còn muốn vặn vẹo anh.


Sungmin chu mỏ.


-Ai bảo lúc nào cũng bắt nạt người ta.


Vứt quyển sách sang một bên,Sungmin kê đầu lên đùi Kyu và ngáp dài.


-Đêm qua em lại cãi nhau với bố.Lần này em cái đến cùng,không biết bố có chịu nghe không nữa.


Kyu hơi giật mình,anh vuốt mái tóc mềm mại và nói nhỏ.


-Đừng gây mẫu thuẫn với bố em, ông ấy là một người bố tốt đấy chứ.


-Vì ông ấy đã cho anh làm quản gia của em,vì ông ấy biết anh về nước mà không cho bốn vệ sĩ áp tải em đến trường và về nhà hả?


-Và vì ông ấy đã sinh ra em nữa.


-Không,người sinh ra em là mẹ em chứ.


Kyu cốc đầu cậu và cười.


-Lí sự ghê nhỉ,nhóc con.


-Em không có nhóc,một này nào đó em sẽ cao hơn anh cho xem,lúc đó thì đừng có hối hận nhé.


-Chuyện đó không bao giờ xảy ra.


-Hứ.


Sân thượng trở thành nơi hẹn hò lí tưởng cho Sungmin và Kyu, đặc biệt là cái sân thượng của tòa nhà mới này,nó cao hơn tất cả nên không sợ bị ai phát hiện hay làm phiền.Nói cho đúng trước đay có nhiều học sinh thuộc thành phần bất hảo trưng thu toàn bộ sân thượng làm nơi tụ tập nhưng kể từ ngày Sungmin và Donghae vào trường chả có ma nào dám bén mảng lên đây nữa.Nói cho cùng,gây sự với một trong bốn vị thủ lĩnh và người mà một trong bốn vị thủ lĩnh đó coi trọng cũng chẳng đem lại kết cục gì tốt đẹp.


-Kyuminie đâu ạ?


-Anh đẩy nó cho ông bà rồi,anh muốn chúng ta có thời gian ở riêng với nhau nhiều hơn.


Nghe Kyu nói Sungmin bất giác đỏ bừng mặt,ngốc quá,có gì mà phải ngượng chứ. Kyu khe khẽ hát một bản nhạc nào đấy và Sungmin lại gối đầu lên đùi anh,mắt lim dim nghe anh hát và ngủ ngon lành.Từ ngày Kyu về,chưa cói một chũ nào lọt nổi vô đầu cậu.


Phải nói là mọi việc không hề đơn giản như Kyu hi vọng nhưng anh cũng không phải là không lường trước tình huống này.ba anh là một người đàn ông giỏi giang trên con đường kinh doanh,từ hai bàn tay trắng ông đã gây dựng được cả một tập đoàn lớn như hiện nay, đó không phải chuyện đơn giản, đừng nói là vận may đã bao lần cái bờ vực phá sản mong manh như một tờ giấy nhưng cuối cùng một tay ông gồng gánh hết tất cả và mọi việc lại đâu ra đó.


Tập đoàn đối tác lần này rất lớn,nếu có thể kí kết hợp đồng cùng họ,khỏi nói đến lợi nhuận,sẽ có rất nhiều thuận lợi khác ập đến với tập đoàn.Nhưng đâu chỉ mình Kyu và ba anh nhận thấy điều đó,nhiều,rất nhiều những công ty và tập đoán khác cũng lăm le hợp đồng béo bở này…còn đối với đối tác kia mà nói, ý muốn thâm nhập thì trường Hàn Quốc của họ nhẹ nhàng và trong tầm tay.hay nói cách khác,họ đang đứng ở một vị thế khá cao.


Sau khi thu thập một mớ thông tin làm nhàm anh nhận ra không có cách gì tiếp cận được vị giám đốc bí ẩn kia, ông ta chưa bao giờ ra mặt và điều đó càng khiến việc của anh thêm khó khăn hơn.Nói chung tư tưởng bảo thủ của người Nhật khó lung lay đặc biệt là những người lớn tuổi,làm thế nào gặp được ông ta…và làm thế nào để thuyết phục ông ta…..


Tập tài liệu bị ném lên bàn một cách thô bạo và bay tứ tung.


Nhức đầu quá.


Thật khó chịu,nếu việc này không xong thì làm sao mà….


Tiếng tin nhắn làm Kyu giật mình,và anh mỉm cười.


[ Thỏ con:ngủ chưa,nếu chưa ngủ thì tốt,còn nếu ngủ rồi thì dậy mau].


Nhóc này,hôm nay thức khuya vậy sao, đúng là chuyện lạ.Kyu lăn ngay lên giường nhắn tin lại.

[Sói bạc: ở đâu ra cái kiểu ép buộc người ta vậy hả,bắt bỏ tù bây giờ]

[Thỏ con: Ô..dám không,em thì không sao chỉ sợ có ai đó lại phải cuống lên đi rước người ta ra thôi]


[Sói bạc:có người như vậy sao, ở đâu,cho anh gặp để mở rộng tầm mắt nào]


[Thỏ con:dễ lắm,chỉ cần quỳ xuống cầu xin be xinh là đươc]


*đạp đạp*


*bốp bốp*


*Lóc cóc mò dậy vít típ*.


[Thỏ con:anh nhìn vào gương là thấy liền hà,mà thôi mau mở cửa sổ ra,có cái này hay lắm].


Kyu bật dậy mở toang cửa sổ và….bên kia đường một bóng người vẫy tay rối rít với anh.


Không chần chừ phút nào Kyu trèo ngay ra cửa sổ và nhảy phắt xuống,phước đức phòng anh nằm ở tầng hai và dưới cửa sổ là một nền cỏ êm mượt như nhung chứ không thì ……


-Làm cái gì thê hả,em suýt nữa đã hét lên đấy,ngốc.Có bị thương chỗ nào không???


Cậu chạy vòng quanh Kyu,ngoài việc anh đi chân trần ra ngoài thì hầu như không có gì khác lạ lắm.


-Sao em đến đây?


Kyu hỏi và nắm lấy tay Sungmin.


Cậu nhoẻn miệng cười.


-Nhớ anh.


Chiếc Mer rời gara phóng trên đường cao tốc trong đêm.Sungmin cho mở tung nóc xe,trèo lên ghế rồi thỏa sức hét.Kyu chỉ nhìn cậu cười không nói gì,vì dù có làm hành động ngốc nghếch thế nào thì anh cũng chỉ thấy cậu đáng yêu thêm thôi.


-Coi chừng nhiẽm lạnh đó,ngồi xuống đi.


-Không hiểu sao….


Cậu nói và làm theo lời anh.

-Gì???
-Ở bên cạnh anh em cảm thấy có thể hoàn toàn thả lỏng mình,rất dễ chịu.

-Tính cho anh đi tàu bay giấy sao.


Kyu xoa đầu cậu,rồi dừng xe.


-Ở đây thôi,không nên đi quá xa.


Sungmin bĩu môi sau câu nói của anh.Nói dối rõ ràng,xa hay gần thì có ảnh hưởng gì chứ.


-Có chuyện gì sao,trông anh không được khỏe.


-Đâu có gì.


-Kyu.


-Được rồi.Thực ra,anh có cá cược với bố,làm một hợp đồng nếu thành công bố sẽ cho anh lấy em.Nhưng anh chưa tìm ra cách giải quyết nên hơi đau đầu.


-Có thể nói em nghe chi tiết được không,biết đâu em có thể giúp gì đó.


Kyu cau mày..rồi anh cũng gật đầu.


Sau khi nghe Kyu nói,Sungmin lắc lắc cái đầu.


-Anh không nghĩ rằng nên qua đó một chuyến sao,chỉ ở đây mà suy nghĩ thì chưa chắc đã ra đâu,sang tận nơi mới tìm được phương hướng chứ.


Kyu trố mắt nhìn Sungmin,nhưng xoa xoa một bên má đang ửng hồng vì gió lạnh của Sungmin.


-Anh cũng đã nghĩ đến,nhưng….anh muốn ở bên cạnh em thêm một chút.


Sungmin vòng tay ôm ngang người Kyu,thì thầm khe khẽ.


-Em cũng thế.

……………………….
-Vậy cuối tuần này anh đi hả?

Sungmin quay đầu lại hỉ trước khi khép cửa lại.


-Uhm.


-Còn bé Kyumin.


-Nó sẽ ở lại Hàn,qua đó anh không chắc là mình có nhiều thơi gian để chăm sóc thằng bé, với lại ông bà cũng có vẻ quấn cháu lắm.


-Vâng,vậy..ngủ ngon nhé Kyu.


-Nếu em nghĩ anh có thể ngủ ngon vào 3h35 phút sáng thì anh cũng không còn gì để nói.


-Nếu vậy thì anh cứ thức đi.


Lần thứ hai trong một buổi tối,Sungmin bĩu môi với Kyu.Anh cười lớn và trở về xe. Đêm nay có cần ngủ nữa không nhỉ.


Sungmin về phòng.


Cậu lôi một cái túi to đùng ra và bắt đầu sắp xếp quần áo vào trong không quên cả ví tiền và mấy thứ đồ lung tung cần dùng trong khoảng thời gian một tuần.


Xong đâu đấy,cậu gọi điện cho hãng hàng không và đặt một vé đi Nhật trong hai ngày tới.


Vậy là chỉ còn vấn đề ở trường nữa.


Oh~~~~chuyện nhỏ, đến lúc nhờ Donghae rồi đây.



Sáng hôm sau.


-Hô hô hô hô hô.


-Tắt dùm kiểu cười ấy đi chị hai,làm em ớn quá chời.


-Donghae,coi chừng cái miệng đấy,ah quên,…..Donghae yêu qúy.Hôm nay trời đẹp nhỉ,tớ thấy cậu cũng bảnh bao hẳn lên.


-WHAT????


Cái ghế cậu đang ngồi như có gắn thêm lò xo làm cậu bắn xa đến ba mét nép sát vào tường nhìn Sungmin kinh hoàng.


-Đừng có…đừng có…sáng nay bộ uống lộn thuốc hả Sungmin???cậu có phải Lee Sungmin tôi quen không vậy???


-Ế,nói cái gì kì cục,không phải tôi thì là ai chứ.


-Sungmin,tôi hứa sẽ không chuyển bất kì lá thư tỏ tình nào cho cậu nữa,sẽ không bán ảnh chụp cậu nữa,hoặc nếu có bán tôi chuyển cho cậu 60% lợi nhuận…a…..tôi sẽ không trốn trực nhật lớp và không khai ra nếu cậu cúp tiết….

-Ế…cậu nói gì vậy BẠN DONGHAE CỦA TÔI.

-Nếu cậu muốn tôi không chôm bánh ngọt trong tủ cậu….


-Ế….DONGHAE ĐANG YÊU.


-Làm ơn đi Kyu mà nghe được thì anh ấy giết tôi ah.


-Vậy thì,tôi bỏ qua hết cho cậu với điều kiện nho nhỏ ho ho ho ho ho.


-Really???


-Yes.


-Nói đi.


-Làm sao đó thì làm cho tôi nghỉ học được ít nhất là ba ngày.


-Không có.


-Donghae ah.


-Không làm được đâu, đây là trường đại học chứ đâu phải cấp ba,tôi cũng không phải hội trưởng hội học sinh …và ..tóm lại là không được.


-Không thể được sao?


-Tui sẽ méc với Kyu là cậu đã bán ảnh bán khỏa thân của tôi.


-MOOOOOO??????Ngộ thề là ngộ không có.


-Anh ấy sẽ tin ai,tin tôi hay tin cậu*mắt chớp chớp*.


Donghae tự hứa rằng …sau này sẽ…bán thiệt nhiều ảnh của Sungmin đề bù lỗ của hôm nay.”Cứ chờ đấy,tôi đảm bảo sẽ có mười mấy cô chờ cậu mỗi ngày sau giờ tan học Sungmin”.


Nhưng nó vậy thôi,dù sao Donghae vẫn không muốn bị Kyu “cháo quẩy” mình.


-Anh ah,năn nỉ anh mà,làm bừa cho em một cái giấy chứng nhận bệnh trạng gì đó đi.


-Không.


-Anh ah,em thiệt tình năn nỉ anh đó.Chuyện này liên quan đến sinh tử của em mừ.


-Không.

-Anh đã vô tình thì đừng trách em cũng vô nghĩa,tại anh ép em phải dùng chiêu này đấy nhá……Một triệu.OK???

-Không.


-Hai triệu.


-Không.


-Hai triệu mốt.


-Uhm…Không.


-Hai triệu hai.


-Ba triệu.


-Hai triệu rưỡi.


-Hai triệu tám.


-OK,bao giờ thì có.


-Hai tiếng nữa,muốn lấy ngay xì thêm năm mươi ngàn.


-Không thành vấn đề ,làm nhanh cho em.


-No problem.


Hai phút sau,Donghae ra khỏi bệnh viện với giấy chứng nhận ruột thừa mang tên LeeSungmin.Miệng cậu lẩm nhẩm tính coi bán bi nhiêu cái ảnh thì hoàn lại vốn,oài,hai triệu tám trăm năm mươi ngàn đấy,không phaỉ chuyện đùa đâu,chắc phải bán mấy cái ảnh hot hot một chút.

“Chuyến bay số 373 đi từ Seul đến tokyo còn hai phút nữa cất cánh,xin quý khách ổn định chỗ ngồi.”

Kyu thả người xuống ghế,Sungmin không ra sân bay tiến anh,nói là có việc bận,không biết là bận cái gì mà không thèm tiến người ta,quả là giận thật.


Lấy tập tài liệu ra anh chìm vào nó lúc nào không hay.


-Cái đồng hồ mắc toi,làm mình trễ mất thôi.


Đá phăng cái vật khốn khổ ấy qua một bên,cậu vơ lấy vali nhảy chóc ra cửa sổ.bây giờ bố chắc chắn đang ngồi uống trà trong phòng khách, đi đường chính kiểu gì cũng bị tóm.


Tóm lấy chiếc taxi gần nhất,cậu phán một câu đậm chất công tử.


-Gấp năm lần tiền nếu bác cho cháu đến sân bay Seul trong vòng 5 phút.Cháu cầm lái.


5 phút….20km…8h sáng…giờ cao điểm….


Really?


Không tai nạn.


Really?


Và không cảnh sát +tiền phạt.


Really?


-Cảm ơn bác,tiền đây.


Ông lái taxi mặt cắt không còn giọt máu run run nhận tiền,thầm thề không bao giờ để đồng tiền điều khiển nữa(thật không),chứ không thì cái mạng ngắn ngủi của ông chắc sẽ được rút ngắn sớm hơn nữa.


Ngồi yên vị trên chuyến bay thứ hai Sungmin mới phát hiện ra mình quên béng một việc quan trọng.cậu chưa có hỏi Kyu sang đó sẽ ở đâu….thây kệ,sang đó tính sau.


Thế là ngủ ngon lành.Không hiểu thời này đào đâu ra cái người vô lo vô nghĩ thế không biết.



Vừa đáp máy bay Kyu đã liên lạc với tập đoàn đối tác,nhưng không gặp được ông chủ bên đó.Chỉ một lời hứa mong manh rằng ông ta sẽ hẹn gặp anh ngay khi có thể..có thể….có thể là khi nào.


Nói chung cũng không quá gấp,cứ theo dõi tình hình thị trường bên này đã rồi tính dù rằng…..anh cực kì muốn chuyện này kết thúc nhanh để về Hàn.


Thuê khách sạn xong xuôi,anh bắt đầu tìm hiểu mọi thông tin có thể có về kế hoạch của họ.Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng mà.


Renggggggggggggggggggggggg.


-Anh đây,có chuyện gì vậy?


-Em..ah..em nhớ nên gọi thôi,anh đã xuống máy bay chưa?


-Rồi cách đây 30 phút.


-Thế ah đang ở chỗ nào thế. Í em là khách sạn nào ấy.


-Hỏi để làm gì?


-Thì anh cứ nói đi,em….em có người bạn bên ấy,nếu có gì cậu ấy có thể giúp đỡ,cũng phải cho cậu ấy địa chỉ thì mới biết đường mà tìm chứ.


-Ah..khách sạn..khách sạn….thôi chết anh cũng không nhớ rõ lắm,ai da,khi nào cần thì anh sẽ gọi,bây giờ để anh tự lực cánh sinh đã.Mà em đang ởđây thế,anh nghe có tiếng gì kì kì.


-Đâu có đâu,thôi nha,vào học rồi,em sẽ gọi lại sau.


-Uh.


Sungmin đi vào nhà vệ sinh.


Sungmin khóa cửa lại.


Sungmin hít một hơi sâu.


-CHO KYUHYUN, ĐỒ NGỐC.BÂY GIỜ LÀM SAO EM TÌM ĐƯỢC ANH HẢAAAAAAAAAAAA???????


Hình như máy bay loạng choạng mấy vòng.


Ông Lee cảm thấy thật thoải mái.


Một buổi sáng êm đềm đến bất ngờ,không có tiếng đồng hồ bị đập phá,không có tiếng hét kinh hoàng khi Sungmin nướng quá giờ,không có những bước chân rung sàn nhà và tiếng đồ đạc bị rơi vỡ,thật tuyệt vời.


Ông ngồi nhâm nhi li hồng trà, đọc tờ báo buổi sáng,bên tai là tiếng tivi nho nhỏ đủ nghe….Nhưng sao ông vẫn thấy có gì là lạ.


Nếu nhứ nói là dậy trễ hay cúp học thì cũng chẳng có gì lạ nhưng đến giờ này mà chưa có tiếng chuông đồng hồ thì quả là…cái thứ chuông nghe như mèo bị cắt đuôi ấy có cách xa một cây số cũng nghe được.


-Chị Kim,lên gọi Sungmin dậy đi.Hình như thằng bé ngủ quên thì phải.


-Vâng thưa ông chủ.

-Cẩn thận nó ném đồ lung tung.

-Tôi biết rồi ạ.


Bà giúp việc gõ gõ cửa phòng một cách nhẹ nhàng.


-Cậu chủ.


Cộc cộc.


-Cậu chủ ah.


Cộc cộc cộc.


-Thưa cậu chủ.


Bà đẩy cửa và ngạc nhiên khi thấy nó không đóng.


Trên giường,chăn nệm xếp gọn gàng và lạnh ngắt.


-NGƯỜI ĐÂU,CẬU CHỦ BIẾN MẤT RỒI.


Căn nhà họ Lee náo loạn trong một buổi sáng tưởng chừng yên bình nhất.


Kyu dạo loang quanh qua các chi nhánh trực thuộc TSJ-tập đoàn mà anh đang muốn hơp tác.Phải nói là chính ah cũng bất ngờ về quy mô của nó.Lại thêm hệ thống phục vụ khách hàng tận nới với những thiết bị hiện đại(kiêm hại điện),người ta phải ngiêng mình mà nể sức sáng tạo tuyệt vời của ông chủ nó.


Bất chợt điện thoại anh rung lên.


-Tôi đây.


-Cậu Cho Kyuhyun phải không?


-Vâng,ai đấy ạ?


-Tôi….tôi là Lee So man,bố của Sungmin đây.


-Ồ..có chuyện gì thế ạ?


Kyu cảm thấy hồi hộp,lần đầu tiên ông Lee chủ động gọi điện cho anh.


-Về Sungmin,nó biến mất rồi…..cậu vừa qua Nhật phải không,tôi nghĩ là nó lén đi theo cậu.


-Sao ạ?


-Hãy giúp tôi tìm nó về,nó chắc chắn sẽ bị lạc…..nhờ cậu.


-Cháu sẽ mang em ấy về,bác đừng lo.


Kyu trả lời chắc nịch.Anh có cảm giác, ông Lee…………..


Nhưng dù là vậy,lần này Sungmin hơi quá rồi đây,phải mắng cho một trận mới được.


Trong khi người thì lo lắng,người thì bực mình với Sungmin,nhân vật chính đang…..tay cầm que kem,tay cầm bánh bản đồ,vai khoác balô tung ta tung tăng trên con đường mòn xí lộn đường nhựa.cậu muốn gọi cho Kyu lần nữa nhưng sợ lại lộ chuyện gì ra thì chết,dù gì thì Kyu sẽ không tha nếu biết cậu trốn theo thế này.Không khéo lại bị nhéo má hoặc…aish…không nghĩ không nghĩ nữa.


-Này cậu bé có thể giúp tôi được không?Chân tôi đau quá.


Sungmin quay lại…một ông bác khoảng ngũ tuần đang cố gắng nhặt lại cái gậy của mình,hình như chân ông ta bị liệt....hay sao í nhở???.


Tất nhiên Sungmin không nỡ lòng nào không giúp,có mất gì đâu với lại nhân tiện hỏi thăm đường sá tí cũng tốt.Cậu đặt chiếc gậy là tay ông và thấy đôi bàn tay ấy chai sạn nhiều,rất nhiều.


-Cảm ơn nhé.


Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Sungmin rồi chợt phì cười.Sungmin không hiểu tại sao ông cười,bộ trên mặt cậu có dình gì…đâu có đâu nhỉ , ớ mà đúng rồi…..


-Bác là người Hàn ạ???


-Không,tôi gốc Nhật nhưng cũng có mấy năm sống ở Hàn.


-Vậy sao bác biết cháu người Hàn ạ?


-Sao cháu hỏi vậy?


-Chẳng phải bác đã nhờ cháu bằng tiếng Hàn sao.


Ông già vỗ trán mình cái bộp và cười lớn.


-Đúng rồi nhỉ,ha ha ha ha…cái này….vì chúng ta từng gặp nhau mà.


-Ơ……

Đầu óc Sungmin hoạt động hết công suất,rà qua những gì có trong não bộ…ế.. ế.. ế…chả nhớ nổi có gặp người này.Kết luận:KHÔNG CÓ ẤN TƯỢNG.

-Cháu xin lỗi….


-Không sao, đã mấy năm rồi ấy chứ,với lại chỉ là gặp một chút,chẳng trách cháu không nhớ được,nhưng cháu có khuôn mặt rất khó quên nên ta nhớ cháu.Lúc đó tóc cháu màu vàng chứ không đen thế này nhưng hầu như không khác gì nữa so với trước nhỉ.


Sungmin tròn xoe cả mắt.


-Cháu thực sự….


-Ai da,trong công viên,một cậu bé xinh xắn bỏ chạy sau khi nghe ngươì ta tỏ tình,cậu bé chạy đến bên hồ nước và một lão già nhiều chuyện nói lung tung vài câu,cậu bé lại chạy đi….cậu bé dễ thương với đôi má bầu bĩnh….


Ông bác gõ gõ nhịp chân hát theo nhạc một bài nào đấy làm Sungmin đỏ nhừ cả mặt.Cậu lúng túng nhìn ông rồi mâm mê vạt áo mình.


-Bác..là bác ạ?


-Là tôi,hà hà, đừng ngượng thế chứ,tôi không phải mẫu người cổ hủ đâu.Cháu trai của tôi,nó cũng có một người bạn trai rất dễ thương.Nhưng hiện tại cả hai đứa đều không có ở đây…


-Ồ…..


Sungmin thấy thoải mái hơn với người đàn ông này.Cậu ngồi cạnh ông,nói líu lo như chim hót rất nhiều chuyện. ông chỉ ngồi im nghe,thỉnh thoảng chêm vào vài câu nhận xét ngộ nghĩnh làm Sungmin phá lên cười.


-Vậy người yêu cháu đâu,sao lại để bạn trai dễ thương đi lơ ngơ như vầy?


Giật mình.


Bây giờ mới nhớ ra.


Ngó lại đồng hồ.


Chúa ơi,hai tiếng đồng hồ, đã hai tiếng rồi đấy,cậu gần như quên mất tiêu là phải đi tìm xem Kyu ở chỗ nào.


-Cháu phải đ……..


-SUNGMIN.

Một bóng người hớt hơ hớt hải chạy đến.

-Là em phải không Sungmin?


-Kyu à.


Bóng người đó ôm chầm lấy cậu.


Mùi hương này.


-Kyu ah…


Kyu thở hồng hộc trên vai Sungmin,cả khuôn mặt và cơ thể anh đẫm mồ hôi.Tay anh gần như bấu vào lưng cậu….chặt cứng…


-Anh tìm em khắp nơi…hộc hộc hộc…


-Kyu à,em xin lỗi.


-Tại sao lại chạy sang đây hả,mà nếu đã muốn đi sao không nói với anh chứ?


-Em xin lỗi.


-Có biết mọi nguời ở nhà lo thế nào không?


-Em xin lỗi.


-Anh cứ sợ không thấy em thì không biết làm sao.


-Em xin lỗi.


Sungmin cười.


Anh lo lắng như vậy lại khiến cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc.


-Mau gọi về nhà cho bố em đi, ông ấy đang cuống cả lên kìa.


-Anh gọi đi.


Kyu hơi ngạc nhiên,và anh hiểu ý cậu.


-Không có lần sau đâu nhé.


-Vâng.Ah…bác ơi,anh ấy chính là bạn trai cháu.


Người đàn ông cười hiền và gật đầu,một bàn tay ông chìa ra bắt tay Kyu.

-Giữ cho cẩn thận nhé.

Câu nói nhẹ như gió.


Kyu không biết ông là ai,cũng không biết ông đang muốn nói gì nhưng anh cảm thấy một sự thân thiện tỏa ra từ người ông già lạ kì này.


-Chắc chắn rồi.Chào bác chúng cháu xin phép.


Hai con người dễ thương vừa đi khuất, ông già nói bằng giọng chắc nịch.


-Ra được rồi đó,tìm ta có chuyện gì.


Ba người đàn ông mặc vest đen lịc thiệp bước ra từ sau cái cây gần đó.


-Chúng tôi đến đón chủ tịch ạ.


-Biết chàng trai vừa rồi không?


-Ơ…vâng có.là con trai của ông Cho,người đã đề nghị hợp tác với chúng ta từ tuần trước.


-Sắp xếp cho ta một cuộc gặp mặt.Không có vấn đề gì chứ?


-Vâng,thưa chủ tịch.Và cậu chủ có gọi điện báo là vài ngày nữa sẽ về thăm chủ tịch,cậu còn nhấn mạnh là hi vọng ông bà chủ sẽ không ở trong nước lúc đó.


-Cứ làm theo lời nó.


-Vâng.


…………………………………………� �………………..


Tại khách sạn.


-Bố em bảo rằng em về nhà sẽ cho em một trận.


-Một trận mưa bánh hay kẹo ạ?


-Anh nói rất nghiêm túc nhé.


-Em cũng không có đùa.


-Càng ngày càng bướng.


-Mới không bị anh bắt nạt chứ.


Sungmin chồm người ôm lấy Kyu từ phía sau.


-Gầy quá.


Cậu nói,nấn nấn vào bụng Kyu.


-Anh sút cân hả?


-Không.


-Còn chối.


-Trật tự nào,anh gửi em về hàn bây giờ.


Kyu gỡ tay cậu ra khỏi bụng mình và tập trung vào công việc.


-Làm được thì làm đi.


Như chỉ chờ có thế.Kyu tung chăn ra cuộn chặt lấy Sungmin.Cậu bé đáng yêu hét ầm lên vì không thể nhúc nhích được dù chỉ một ngón tay.Cậu ra sức giãy dụa nhưng Kyu gần như bó tròn cậu lại như bó giò.


-Xem bây giờ anh xử em thế nào hà hà hà hà hà.


-Oái…..


Cậu lăn..lăn..lăn…lăn tròn…và rơi bịch xuống giường,vẫn lăn tiếp nhưng căn phòng thì thể nào cũng có hạn của nó.Và chẳng bao lâu sau Sungmin đã đụng tường.


-Hà hà…….


Kyu ngồi xuống cạnh Sungmin,cất tiếng cười đểu-không-cần-nói làm Sungmin xanh mặt.Anh nắm lấy một bàn chân cậu và bắt đầu ……….cù.


Sungmin gào toáng rồi cười sặc sụa,cười đến chảy nước mắt.Mệt lử rồi Kyu mới tha cho,nhưng cười nhiều đến nỗi không thể đứng dậy nổi…thế là nằm lăn ra sàn ăn vạ bắt anh phải cõng.


Kyu chào thua màn nhõng nhẽo của Sungmin,ghé lưng cõng cậu rồi xoay vòng vòng và thả cậu xuống giường một cái rầm làm chăn nệm bung hết cả lên.


-Đi ăn nào.


Gật gật.


Những món ăn Nhật rất ngon và Sungmin kết ngay chúng.

Lần thứ bao nhiêu Kyu được nếm trải cảm giác:"nhìn em thôi anh cũng đủ no",ah không,còn nghe nữa chứ...này thì...măm măm....này thì..chép chép...này thì....... ôi cái bụng không đáy.


Đêm đó có người bị tào tháo rượt chạy te tua vì ăn đồ lạ bụng.

…………………………………………� �……

-Kyu ah, đi đâu vậy?


Sungmin hé mắt rồi nheo ngay lại vì chói.


-Anh có cuộc hẹn gấp,em ở hách sạn đừng đi lung tung nhé.


-AH..uhm…


Sungmin rúc sâu đầu vào chăn.


-Gặp lại sau.


Kyu mỉm cười,kéo chăn ra hôn nhẹ lên trán cậu rồi đi ra ngoài.


Tập đoàn……


Kyu nhìn lên tòa nhà mà anh đã ra vào hàng chục lần trong những lúc đi lấy tin tức trước đây.Những người qua lại hai bên đường liếc mắt kín đáo nhìn anh chàng điển trai đang trầm tư trước cổng tòa nhà cao nhất nhì Tokyo.,một vài cô gái cười rúc rích chỉ trỏ không ngừng.Kyu không quan tâm hay đúng hơn anh không hề nhìn thấy những cử chỉ đó, đầu có anh hướng về tập taì liệu giữa phòng,có thật khôn ngoan khi không đưa theo nó bên mình???


-Ai đây ta? Có nhầm không đây?

Cái giọng điệu vừa chua vừa khiêu khích như thế này thì còn có thể là ai nhỉ.

-Kim Heechul.


-Chính bổn tọa.


Heechul nhảy tới làm Kyu tí nữa thì ngã vật ra giữa đường vì hoảng. Phía sau Heechul, kibum cười cười bước chậm rãi như đến đúng với tác phong của cậu ta.


-Tuyệt hảo, Kyuhyun, bọn này còn đang định sang hàn thăm cậuvậy mà đã thấy cậu đây rồi.


-Uh..uhm…..bình tĩnh nào,cậu đang gây sự chú ý đấy.Vẫn chuyện đó thôi,vụ cá cược với bố, đã nói với các cậu rồi mà.

-Là chuyện đó ư, không lẽ là với công ty này?

Kibum chỉ lên cái bảng hiệu to đùng đoàng trên nóc tòa nhà.


-Đúng vậy.


Kyu trả lời và hai anh chàng kia chợt cười ha hả.


-Cười gì? có gì hài hước lắm sao?


Kibum vỗ vai Kyu rồi nháy mắt.


-Thế này thì yên tâm rồi……(ghé tai thì thầm)…cứ thể hiện như chính bản thân cậu là được, tin lời tôi đi.


Kyu ngơ ngác trong ba giây và gật đầu.


…………………………………………� �…………………………….


-Tôi có hẹn với chỉ tịch Kim,phiền anh dẫn đường.


-Vâng.


Căn phòng của chủ tịch nằm tít trên tầng 46 của tòa nhà và nó có thể bao quát gần như cả Tokyo.


-Chủ tịch,cậu Cho đã đến.


Cánh cửa mở ra và cái ghế xoay lưng lại làm Kyu hơi khó chịu.Không thèm nhìn dù chính ông ta là người hẹn gặp ư,một sự coi thường hay..một ý đồ gì khác.Dù sao,cũng thật bất lịch sự.


-Cậu thật đúng hẹn,xin lỗi vì hồi đêm qua đã đường đột gọi cho cậu.


Cái giọng nghe quen quen….Kyu hơi ngỡ ngàng nhưng anh chưa dám khẳng định..khoảng cách giữa hai người khá xa.


-Nói cho chính xác thì tôi cũng đang tìm cách để gặp ngài,không ngờ lại được hẹn thế này,công nhận là cũng rất bất ngờ.


-Thẳng thắn lắm chàng trai.Cũng như lúc cậu gật đầu với tôi hôm qua vậy,thật làm người ta có cảm giác tin tưởng.


Cái ghế xoay lại và miệng Kyu há hốc ra.Người đàn ông ngồi yên trên ghế nhìn phản ứng của Kyu cười lớn.


-Chắc chắn trong những thông tin mà cậu đã thu thập được không có ảnh của lão già này rồi.


Kyu cũng gật đầu.


-Thật không ngờ,hóa ra vị chủ tịch lâu nay luôn đứng trước phóng viên chỉ là thế thân không hơn không kém.


-Đúng vậy,tôi vốn không thích những chỗ ồn ào và khoe mẽ đó.


-Vậy là chúng ta cũng có điểm chung.


Kyu nhún vai và thả mình vào cái ghế đối diẹn với ông chủ tịch.


-Tôi được phép ngồi chứ ạ?


-Nếu cái ghế đó có thể khiến cậu thoải mái.


-Tôi sẽ xem đó như một lời đồng ý.


Một sự hài lòng không giấu diếm hiện lên trong đôi mắt vị chủ tịch bí ẩn. ông ta không nói thêm gì nữa,chăm chú nhìn chàng trai lúc này cũng đang giương mắt nhìn mình.


-Nghe nói cậu học ở Mĩ về.


-Vâng.


-Và cậu chỉ hoàn thành khóa học 5 năm trong vòng có 3 năm?


-Không biết ngài đã lấy ở đâu nhưng nó chính xác đấy ạ.


-Cậu không sợ rằng tôi sẽ nghĩ cậu kiêu ngạo sao?


-Nhưng sự thật vẫn là sự thật,tôi chỉ đang trả lời một cách chính xác câu hỏi của ngài thôi mà.


Ánh mắt Kyu tự tin đến kì lạ.Anh cứ nói những gì mình nghĩ mà không hề cảm thấy lo lắng.câu nói của Kibum vang trong đầu làm anh thấy thoải mái hơn.


-Ha ha ha ha…..tôi muốn nghe cậu nói về cái này,có thể không?


Một tập giấy đẩy về phía Kyu.Anh liếc qua và mỉm cười.


- Xin phiền chút ít thời gian của ngài vậy.


…………………………………………� �..

Người đàn ông đứng trầm ngâm bên khung cửa kính,miệng ngậm điếu thuốc cháy dở và liên tục liếc về phía cổng ra vào.

Chiếc xe màu xanh làm mắt ông sáng lên.


-Chào ông.


cậu trai tóc dài lên tiếng và nhẹ nhàng bắt tay ông Kim,nhưng ôm kéo cậu vào lòng cùng với chàng trai tóc ngắn mới đến.


-Hoan nghênh hai đứa về nhà.


Kibum cười hiền và xoa xoa vào tấm lưng rộng của ông.


-Cháu đã về.


-Xuống máy bay sao không đến công ty gặp ông ngay hả.


Ông Kim buông tay,hỏi hiền từ.


-chẳng phải hôm nay ông có khách sao ạ.


Heechul cười khúc khích.


-Sao biết?


-ông nghĩ sao ạ?


Kibum hỏi và vòng tay kéo heechul về phía mình.


-Cháu ta chưa bao giờ nói dối ta đúng không.Ta nghĩ một cậu nhóc liều lĩnh như vâtỵ không chừng sẽ đem lại lắm điều kì diệu đây.


-và cả đau đầu nữa chứ?


-Cũng có thể ha ha ha.

Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau trong một nhà hàng lớn.Mặt ai cũng khó đăm đăm đến sợ.Không thể phủ nhận một điều là cả hai người đều là những người đàn ông cực kì thành đạt,còn phải nói,với bộ vest mượt, đôi giày bóng loáng và mỗi ông hai thư kí đứng chầu sau lưng thì….có kém chi thủ tướng đâu nhỉ.

Thoạt trông người ta có thể nghĩ rằng hai người là đối thủ trong công việc làm ăn hay là đang bàn chuyện gì đó căng thẳng ghê gớm lắm liên quan đến công việc.


Trán một người thì nhăn nhúm lại,người kia cắn điếu xì gàn đến gần đứt đôi.Mất tay thư kí cứ rút khăn ra lau mồ hôi lia lịa.Khổ thân,nếu như có thể nói một lời,một lời thôi thì chúng ta có lẽ sẽ thốt lên:các bác ơi coi chừng suy tim……..T_T.


-Uhm…..


Một người có vẻ như muốn lên tiếng nhưng không biết nói gì lại thôi.Người kia hơi nhỏm trên ghế,miệng cũng hé ra rồi laị ngậm lại.


-Thưa ngài,chúng ta còn có cuộc hẹn lúc 5h với bên quảng cáo thương hiệu sản phẩm.


-Ah…uh…vậy…ông Lee….thực ra có chuyện này…..


-Vâng…ông cứ nói.


-Thực ra thì chắc ông cũng chẳng lạ gì chuyện của hai đứa…hớ…thì Kyu nhà tôi và Sungmin nhà ông….cái này…..


Ông Lee tự rút khăn giấy lau lau mặt.


-Ông cứ nói đi ông Cho.


Dĩ nhiên là ông Lee hiểu ông bạn già của mình đang nói đến điều gì.Vì nó cũng đang hiển hiện rõ trong đầu ông,còn rõ hơn cái hợp đồng quảng cáo quảng kéc gì đó gấp bội.


-Ah vâng……..thì ông cũng biết rồi đấy…chuyện hai đứa nó….thích…thích……………thích nhau……….từ hồi trứơc…..


Ông Lee nuốt nước bọt khan.


-Cái này…à…ờ…..


-Thì là…cái này…ừ thì mà là………


Sau này nghe mấy anh thư í khốn khổ kia kể lại thì họ chưa bao giờ thấy hai ông chủ của mình lúng túng nhìn đau thương đến thế,kể cả lúc doanh thu trong tháng giảm 50% chằn nữa các vị chủ tịch đáng kính luôn ngẩn cao đầu hô to khẩu hiệu:tất cả hãy vững bước,không có gì đáng ngại,chỉ cần cố gắng hơn thôi.


Đấy thế mà giờ đây,mồ hôi mồ kê đầm đìa,giọng ngắc ngứ không ra tiếng,tay chân khua loạn xạ ngậu,nhìn nhau chăm chăm mà mặt đầy đau khổ.


Ông Cho dường như bình tĩnh hơn tí chút,vẫn nói tiếp.


-Ý…ý ông thế nào?


-Thế nào là thế nào?


-Chỉ là…..tôi vốn…….phải đồng ý với thằng nhóc Kyu nhà tôi………về chuyện này…….ông biết đấy…….


-Cái này…tôi hiểu.


Ông Lee gục gặc cái đầu.


-Sungmin nhà tôi……………bây giờ chỉ nghe lời mỗi cậu Kyuhyun nhà ông thôi,tuần vừa rồi nó còn……trốn nhà chạy sang tận Nhật Bản…..tìm mãi mới chịu về.


-Ah vâng….tôi cũng có biết qua chuyện này.


-Tôi vốn…..không thể ngăn cản thêm được nữa…..còn ông…..chắc cũng vậy.


Mắt ông Cho rưng rưng,hình như ông đang cảm động vô cùng,cảm động khi tìm thấy bạn cùng khổ,cảm động khi ông Lee không mắng tới tấp vào mặt ông,chửi ông bằng những câu ..gì gì đó, thậm chí là hất đổ cả bàn như ông đã nghĩ.Dám lắm chứ,ông đã mất bốn tiếng đồng hồ để chuẩn bị tư tưởng,soi đi soi lại trước gương đến nỗi bà Cho nhìn ong với ánh mắt “Chuẩn bị đi với con nào mà bảnh thế”,ông có nói điêu đâu nào…..


Cái thời điểm Kyu chìa cho ông tờ giấy hợp đồng với chứ kí đỏ chói của ông Kim, ông mém té ghế dù nói thiệt là cái ghế đó ngươì cụt tay cụt chân ngồi vào cũng không té nổi.


Ừ ông cũng mừng lắm chứ,có cái hợp đồng ấy thì tương lai của công ty chỉ có đi lên theo chuyển động nhanh dần đều.Nhưng ngó cái mặt thằng con quý tử tươi cười hớn hở ôm ôm ấp ấp cậu nhóc nhà họ Lee trong tay thì ông múôn khóc quá chừng.


Và khi cậu con nói câu này thì ông té thật.


-Ba ah,con nghĩ đám cưới sẽ theo kiểu truyền thống nha.


Chúa chứng giám ông đã phải uống ba viên thuốc trợ tim mới sống nổi tới hôm nay.


Phải nói là ông không hề ghét Sungmin,thậm chí còn rất thik nữa là khác.Một cậu nhóc nhí nhảnh yêu đời,lúc nào cũng líu líu lo lo bên Kyu,luôn lễ phép và ngoan ngoãn với ông mọi lúc mọi nơi,có khả năng khiến người ta giải tỏa áp lực rất giỏi.Chưa kể thành tích học tập hay gia thế ngó ngang ngó dọc chả ai bằng.


Hôm trước đến chơi còn mang theo bánh và hoa quả cho ông, đúng thứ ông thik nhất nữa chứ,thậm chí còn tặng ông phiếu tắm nước nóng ở *****,nghe nói xếp hang cả ngày mơi mua được cái phiếu quý ấy,lại chả,mới đi có hai ngày về cái lưng đau trường kì của ông đỡ đi biết bao nhiêu.


(Xin cho tg bon chen đoạn này….cái phiếu đó khiến Donghae bỏ ba buổi học.nhưng bù lại hai triệu yêu chui vào túi…xì…anh chàng đắc ý chạy tới chạy lui khoe với tg mà lị)


Nhưng. Vâng. Cậu ta lại là con trai. Dù dễ thương xinh xắn bao nhiêu thì cậu ta vẫn là con trai.


Mà con trai thì……đâu thể có con đựơc.Vậy thì…nhà ông tuyệt tự ah. Điều này là không thể chấp nhận được.


Và rồi Kyu nhà ông cưng cậu ta như trứng mọng,lấy về….ai biết chuyện gì sẽ xảy ra…..ấy xung đột mẹ chồng con dâu đầy ra đấy,chả nói cũng biết Kyu sẽ bênh ai rồi….ôi tan cửa…ôi nát nhà….(tứa thề tứa mà hỉu ông già này đang nghĩ cái quái gì thì tứa chết).


Ôi…….đám cưới nữa chứ………


Trong lúc ông Cho sầu não thì ông Lee cũng chẳng sung sướng gì hơn.


Nói thiệt,nếu Sungmin nhà ông là con gái thì đúng là chẳng có chàng rể nào kute hơn Kyuhyun nọ.Thông minh,tài giỏi, đẹp trai…..có thằng con trai nào nhìn vào Kyu mà không thấy ghen tị thì đúng là không bình thường.


Nhưng………………….cả con ông và cậu ta đều là con trai….lại cái vấn đề ấy…chỉ một mà sao khó thế……tiền nhà ông cũng chả giải quyết nổi.Kiếm đâu ra một thanh niên trai tráng mới 20 tuổi đầu mà quản lí cả một tập đoàn không thua gì một lão già hơn 50 như ông,bộ não đó quả là đáng nể đấy chứ, đã thế là không rượu chè cờ bạc gì hết(tứa mún chém cho hai lão già này mấy phát quá).


Bữa tiệc nào cũng có hồi kết thúc tương tự cuộc nói chuyện nào rồi cũng phải cán đích dù nó có vòng vòng vèo vèo cỡ nào. Ông Cho ra quyết địng cuối cùng, ông hít một hơi sâu ơi là sâu,nói to rõ ràng.


-Một tháng nữa,nếu ông đồng ý thì một thàng nữa tôi sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa,nếu đã không thể chối bỏ nữa thì chỉ còn cách ủng hộ mà thôi.Vả lại….làm cha làm mẹ ai chả muốn con mình hạnh phúc.


Dường như cũng có cùng suy nghĩ này, ông Lee chỉ lặng lẽ gật đầu.Rồi như nhớ ra điều gì, ông nói nhỏ.


-Có điều này…..chúng nó….luật pháp Hàn quốc chưa cho kết hôn ……..cùng giới..vậy có nên……


-Tôi nghĩ dùng tiền cũng không được đâu,dính dáng đến luật lệ phiền phức lắm,theo tôi thì nên cho cả hai đưa nhập quốc tịch Mĩ rồi đăng kí kết hôn bên đó.


-Ông nói có lí,vậy nên tổ chức như thế nào đây nhỉ,có nên làm tiệc đứng không?


-Về vấn đề này tôi cũng đã có nghĩ qua.Nếu có thể thì nên tổ chức tiệc ngoài trời,thời tiết thì có thể chọn ngày….


-Uhm hum….bấnh cưới nên đặt ở Pháp,Sungmin nhà tôi rất thích đồ ngọt và nó cực kết bánh ngọt Pháp.


-Có thể thuê luôn đầu bếp về làm mà,cũng sẽ tiện hơn.


-Đúng thế……


-Và còn…bla bla bla.



-Nếu thêm…bla bla bla nữa thì rất tuyệt đúng không.


-Sẽ không tồi nếu…bla bla bla.



-Ông nói rất đúng ý tôi,ngoài ra……


-…….


-………


Hai ông chủ tịch say sưa nói.


Mặc kệ trời đã rất tối.

Mặc kệ mấy vị khách xung quanh bị làm ồn phải đi luôn.

Và mặc kệ……..


……..Mấy anh chàng thư kí đang như mấy con ngỗng đực ngơ ngác đứng xem,thỉnh thoảng lại chêm vào mấy câu nhỏ như tiếng muỗi vo ve……….


-Chủ tịch à,cuộc hẹn……


-Chủ tịch ơi,bữa tối và cậu chủ đang chờ……..


Có lẽ mấy cái tên ngoài lề kia cũng thông cảm cho tâm trạng của hai ông bố có con sắp “xuất gia”.


Cùng lúc đó(nói cùng vậy thôi chứ chênh lệch dăm ba tiếng tui ứ biết),tại một ngôi nhà to tổ chảng,hai người con trai đang thong thả ngồi thưởng thức hồng trà và ăn bánh ngọt với nhau.


-Không biết hôm nay sao bố về muộn ghê?


Một chàng trai lên tiếng,chàng trai này không ai khác chính là Sungmin của chúng ta,ah không cái đó xưa rồi bây giờ cậu ta gần như đã là của Kyuhyun,cái người ngồi đối diện với Sungmin và đang lấy khăn tay lau những vệt kem trên má cho Sungmin.Xin lưu ý,anh ta lau rất cẩn thận và nhẹ nhàng.


-Chắc đến 90% là hai ông bố đáng kính gặp nhau tại một nhà hàng nào đó rồi,hôm nay tự dưng giao toàn bộ công ty cho anh,bắt anh quản lí cả một ngày trời,mệt phờ râu ah.


-Vậy thì em rất tò mò là hai người gặp nhau làm gì đấy.


-Anh đã nói bao nhiêu lần rồi Sungmin,nếu đã biết chuyện gì thì đừng hỏi lại chứ.


Kyu cười dịu dàng,với tay lấy cái điều khiển tivi tiện cầm tay Sungmin kéo luôn vào lòng.Sungmin cũng vòng tay ôm ngang người anh nhõng nhẽo.


-Kyu đáng ghét, đùa tí cũng không cho.


Kyu không nói gì,chỉ cười.


Mấy hôm nay anh liên tục bắn tín hiệu với bố làm ông rối bù cả đầu có,anh biét chứ nhưng nếu không làm thế biết đến đời thủa nào mới xong chuyện đây.Lần trước anh còn gợi ý về một kiểu đám cưới cho ông cơ mà,không biết có chịu lưu ý không ,chắc là có rồi,chứ không cái ghế xịn trong phòng làm việc sao lại gãy đột xuất thế đươc chứ.Kể cũng thấy hơi tội lỗi chút xíu nhưng ……anh muốn có thể ở bên con người dễ thương này lắm rồi.

-Cười gì?

Sungmin cấu mạnh vào tay anh khi Kyu bất giác ôm cậu quá chặt.


-Không có.


-Có mà.


-Đã bảo là không.


-Thấy ghét.


-Ha ha ha ha ha ha ha.


Kyu cười lớn,nhéo cái má bầu bĩnh một cái thiệt mạnh làm Sungmin hét toáng lên,và đứng phắt dậy nhaỷ choi choi.


-Nhéo má nhỡ em….biếng ăn thì sao,Kyu ngốc.


-Cái ngàỳ đó còn xa lắm Sungmin đáng yêu cuả tôi ơi.


Kết thúc câu nói Kyu nhận ngay một cái nguýt dài cả cây số của cậu nhóc nhưng anh giả lơ.


Kyu đứng dậy và kéo rèm cửa.


-Hình như bố em về rồi thì phải.Chúng ta có nên ra đón không nhỉ?


-Tất nhiên rồi,câu hỏi cả anh quá thừa.


Nói rồi cậu phi thẳng ra cửa,nhanh đến nỗi suýt va vào ông bố đang bước những bước đầu tiên lên bậc thềm.


-Chào con.


-Chào bố.


Sungmin mỉm cười và hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy người đứng sau ông Lee.


-Bác ạ.


-Chào con Sungmin,bác chắc là con đã ăn tối rồi.


-Vâng….con và Sungmin đã có một bữa tối rất tuyệt ở nhà hàng Nhật Bản,lần sau con sẽ mời cả hai bố đến dùng bữa ở đó.


Kyu xuất hiện bên Sungmin,vòng tay qua eo cậu và trả lời với một cái nháy mắt tinh nghịch.


-Ah…uh.


-Vậy …chắc là bố và bác đã ăn tối cùng nhau.


Sungmin hỏi dù đã nắm chắc câu trả lời.


-Đúng thế,chúng ta có một số chuyện phải bàn bạc.


-Xong rồi chứ ạ?


-Có thể coi là vậy.


-Ồ con mừng về điều đó.


-Bố…ờ..cũng thế.


Ông Lee đáp ngượng nghịu,cảm giác bị con mình soi rõ tâm can thế này thiệt chẳng dễ chịu chút nào.


-Bác có chắc là hai người không cần bàn thêm gì nữa không ạ?


-Ah…chắc chắn…là có rồi,con biết đấy bọn ta cũng cần ý kiến của hai con nữa…


Kyu cười thầm,cái dáng vẻ đó đúng là không hợp với một vị tổng giám đốc tí nào,ai da tự dưng lại có cảm giác tội lỗi vậy ta.Liếc sang bên cạnh,anh thấy Sungmin cũng đang cố nhịn cười,việc đó làm cho vành tai cậu đỏ ửng lên và miệng cứ mím lại một cách khó khăn.


-Vậy ý kiến trong chuyện gì đây ạ,con không chắc mình có thể có những sang kiến trong một số trường hợp đâu,bố biết đấy…


Sungmin vờ nhùn vai và đá mắt với Kyu.Có điều lúc này anh đang không cú ý đến cậu nên không thấy được “ám hiệu”.Tức mình Sungmin đạp một cái vào chân làm Kyu giật nảy người.


-Á.. à…đúng thế thưa bố,(Kyu gọi chung chung),nhưng dù sao thì cũng hãy vào nhà đã nhỉ.


Kyu kéo Sungmin sang một bên nhường đường cho hai vị phụ than đại nhân,cả bốn ngồi đối diện nhau trong phòng khách.


-Thật ra cũng chỉ còn một chút xíu vướng măc nữa thôi,Sungmin ah…con…con………con…muốn…mặc…váy cưới hay vest????


Ông Lee nhắm tịt mắt,dùng hết hơi sức để thốt lên câu nói ấy.


Kyu tròn xoe mắt.


Sungmin cũng tròn xoe mắt.


Ông Cho từ từ lấy khăn ra lau mồ hôi,cái khăn giờ cũng đã ướt đẫm.


-Thì….dù sao cũng phải làm cho chu đáo chứ….thế ý hai đứa…thế nào???


Hay đúng hơn,mồm há ra rồi mà chả có tiếng nào thốt ra được.Cái lưỡi cứng đơ đớ đờ,phải công nhận câu hỏi của ông Cho lợi hại,khoá miệng được cả hai cao thủ như Sungmin và Kyu thì đúng là…..


Ông Cho lau mồ hôi lần thứ n,ông chờ đợi câu trả lời,tau giữ sẵn điện thoại di động.Đúng thế,chỉ cần một câu nói của Sungmin thôi…một câu thôi……..


-Cho chúng con chút thời gian.


Kyu nói,nhanh chóng giả thoát cho cả hai bằng cách kéo cậu đi ra khỏi phòng khách và vào phòng riêng của Sungmin.


-Chuyện này là sao?


Sungmin hỏi và cái miệng há rộng của cậu dường như vẫn chưa ngậm lại nổi.


-Anh không biết……anh không có nghĩ đến…..cái này….em biết đấy chúng ta đâu có định..thật đâu,chỉ là chọc chút chơi,kế hoạch là…



-Em biết,em biết,nhưng bây giờ trả lời sao đây,ai ngờ bị hỏi vậy.


Hai cái đầu……cùng một lúc bật ngửa và hai tiếng cười cùng vang lên giòn giã.Hình như có cái gì đó được gọi là tinh quái vừa hiện lên mặt họ.


Hai phút sau,hai ông bố đã có câu trả lời mĩ mãn.


Một tháng sau.


Cái tin hai chủ tịch của hai tập đoàn lớn bậc nhất nhì Hàn Quốc trở thành thông gia trở nên HOT vô cùng.Người ta đoán già đoán non vì ai cũng biết con hai vị này còn rất trẻ…nhưng cũng có những cái người ta không biết,ví như mặt mũi cô dâu chú rể và cả giói tính của họ…….trừ một số người biết thì….đã bị bịt miệng đẹp bằng nhiều cách.


Cái người ta thắc mắc lón nhất là tại sao hai người kết hôn sớm thế vì luồng thong tin cả hai còn học đại học được tuyên truyền phổ biến.Và thế là….


Này thì là đây chính là điển hình của một cuộc hôn nhân không hạnh phúc hay nhắc đến trong tiểu thuyết,bố mẹ đặt đâu con ngồi nđó,ba bữa nữa thì chia tay vì không hạnh phúc ,lúc đó các bậc phụ huynh mới hối hận….


À và nữa,hai người con của hai vị đã gặp mặt rất lãng mạn bên một going sông,chết nhau từ cái nhìn đầu tiên và nguyện cùng đi chung con đường.Nhưng bố mẹ hết long phản đối và ngăn cản..cuối cùng tình yêu chiến thắng tất cả…


Không thì cũng….một trong hai sắp bệnh chết(MO??????)nên cưới gấp để hoàn thành nguyện vọng của cả hai….


Và tệ nhất,thông tin…Sungmin có bầu vì ăn cơm trước kẻng lại được hoan nghênh và ủng hộ nhất….ôi mẹ ơi….miệng lưỡi thế gian,độc địa thay……


Mặc kệ,người ta đồn thì đồn,thổi thì thổi,phịa thì phịa mà ba láp thì ba láp…Sungmin và Kyu vẫn an nhiên tự tại ngồi nhà ăn bánh quy coi ti vi,mặc mọi chuyện cho hai ông bố và giải quyết.


Mẹ Kyu thời gian đầu làm mặt lạnh,bỏ ăn bỏ uống,lăn ra ăn vạ quyết không cho hai người kết hôn,sau nhờ Kyuminnie quá dễ thương,nhờ Kyu quá cứng rắn,và nhờ cái miệng lưỡi dẻo quẹo của “cô con dâu tương lai” cùng hai ông già đã trót lỡ nghiện cái vụ đám cưới nên cũng hăng hái chỉ đạo công cuộc cưới xin,phải công nhận là bà rất có năng khiếu trong khoản này,chả thế mà đám nhân viên lười biếng bị bà quay như dế muốn nghỉ chút mà cũng không nổi.


Nói đi nói lại nói hoài nói mãi là bốn nói,cuối cùng mọi việc cũng đâu vào đấy,chỉ còn chờ ngày” khởi kiệu rước dâu”.


Về phần hai nhân vật chính,ăn bánh quy mãi cũng chán,ti vi cũng hết chương trình yêu thích,hai người mới bàn đến chuyện đại sự của mình.Nhưng khác với người lớn,hai bạn trẻ có vẻ tương đối thảnh thơi và…nói trắng ra là gian tà hơn nhiều nhiều.Hình như sắp có kịch hay để xem.


Ngày trọng đại đã đến.

Ôi thôi khỏi bàn cái độ rộn rịp nhộn nhịp nhì nhằng.

Này thì hoa,lá cỏ cảnh treo đầy tường,ừ thì món ăn Pháp Nhật Tàu Tây gì có đủ,không quên rượu nữa chứ,từ mười năm đến 100 năm,từ Vang Pháp cho đến Hồng Nữ Nhi của Trung Quốc….,và cả đống quà cáp chất ngồn ngộn như núi nữa chứ….Hazzzz……cái khách sạn tổ chức tha hồ mà tính tiền hoá đơn,rồi các cụ tha hồ mà thanh toán..nhưng chúng ta có vẻ không cần bàn sâu vào vấn đề này,vì đối với các vị đại gia mà nói,đấy chỉ là muỗi….muỗi mà thôi….


Bà Cho cười tươi.


Ông Cho cười tươi.


Ông Lee cũng cười rất tươi.


Tươi lắm lắm…..


Mỗi người mặc bộ đồ sang bậc nhất trong những bộ đồ sang trọng của mình,vàng bạc nhẫn nhéo gì đeo đây tay(mấy khi có dịp,khoe chút chơi,dù gì cũng toàn VIP),đứng ngay cổng ra vào đón khách…nhiệt tình hết nói.


Các vị đến dự,tay xách quà,tay cầm phong bì,khi đến thì phong bì bỏ chỗ khác lấy tay mà bắt lấy bắt lịa,mồm nói oang oang câu chúc mừng vô cùng khách sáo.


Quý ông vậy thôi,quý bà ỏn à ỏn ẻn tranh nhau ôm chầm lấy bà Cho rồi cũng nói ngang nói dọc,chỉ tội các cô nàng mắt xanh mỏ đỏ,chưa gì đã lấy khăn chấm lấy chấm để nước mắt cho hỏi nhoè son phấn trên mặt.Ấy là vì từ lâu các cô vẫn mơ về ngôi nhà họ Cho,mơ cái ngày làm bà chủ trong đó..nên giờ lòng ruột các cô đau thắt,ruột thừa ruột tịt gì cũng tranh nhau lên tiếng khiến các cô không cầm nổi nước mắt.


Kibum,Heechul cùng ông Kim gần như là tốp cuối cùng đến,rất lịch sự,cả ba bắt tay từng người và cùng bước vào hội trường đã chật cứng.Nhạc nổi xình xình và rượu đã bắt đầu mở nắp.


Kibum đưa mắt nhìn rồi lên tiếng hỏi:


-Nhân vật chính đâu hả các bác?


-Chắc tụi nó còn chuẩn bị bên trong,thay đồ cũng mất nhiều thời gian lắm con ạ.


Bà Cho trả lời,rồi cùng chồng đi chúc rượu các nơi khác trong lúc ông Lee mải mê nói về một kế hoạch tài chính gì đó với ông Kim,hai người có vẻ âm đầu ý hợp lắm,cứ gật gật,nói nói rồi lại gật gật.


Năm phút sau.


Một cô người làm lao ra bửa tiệc,rỉ tai bà Cho câu gì đấy.


Bà Cho tái xám mặt,rồi xắn váy chạy lại chỗ chồng thì thà thì thầm.


Ông Cho há hốc miệng lắp ba lắp bắp rồi cũng phi lại chỗ ông Lee và ông Kim..vừa dứt lời thì có hai à bốn con mắt suýt rơi khỏi tròng(số là ông Lee không bị cận nhưng hôm nay ông đeo kính cho nó phong độ),ông Kim chỉ cau mày rồi ra hiệu cho cả bốn cùng vào trong.


Vừa thấy các bậc phụ lão thành,Heechul chạy ngay đến trình ra cái tờ giấy còn thơm phức mùi nước hoa.


-Họ chạy mất tiêu rồi.


-Hai cái đứa này,còn định bày trò gì nữa đây…..


Ông Cho bực mình thật sự,khổ lắm,ông đang định vênh với mấy lão bạn già làm ăn có cô con dâu xinh nhất thế giới mà bây giờ vỡ mộng,tức lắm ấy chứ…


Ông Lee cau mặt,nghĩ đến cái điệu cười của Sungmin tối qua lúc sang chào ông trước khi đi ngủ,ông còn nghĩ dạo này sắp “lấy chồng” nó ngoan kì lạ…thì ra là thế này đây.


Bà Cho chuẩn bị ăn vạ đợt hai thì Kibum lên tiếng:


-Thôi đã lỡ rồi thì cũng không thể thay đổi được,cháu à Chulie sẽ thay thế cô dâu và chú rể thật trong lúc hành lễ,những chuyện còn lại chắc phải tuỳ cơ ứng biến.


10s sau. Gật. Gật. Gật. Với sự giúp đỡ của bốn nhân viên trang điểm,cô dâu chú rể mới ra đời.


Cùng lúc đó,trên máy bay…..


-Anh chắc là mọi việc sẽ ổn chứ?


-Không sao đâu.Heechul và Kibum sẽ nhanh chóng hiểu ra vai trò của mình thôi.


Sungmin vẫn hơi bồn chồn,cậu cứ nhìn qua cửa kính máy bay liên tục dù tất nhiên chả hóng được tí gì ở đám cưới.Kyu thấy thế liền kéo cậu sát lại bên mình,vỗ vỗ vào hai cái bầu má đáng yêu vài cái.


-Đã bảo yên tâm đi rồi mà,cả đêm dọn đồ không mệt sao,ngủ chút đi.


-Em không muốn.


-Đường đi còn dài mà,ngủ đi,khi tỉnh dậy em sẽ nhìn thấy món quà bất ngờ anh đã làm tặng em.


Nghe đến quá mắt Sungmin sang lên,cậu hấp tấp hỏi:


-Cái gì thế,quà à,có to không,ăn được không??


-Bí mật.


Nói xong Kyu nhắm tịt mặt lại khỏi con thỏ con bên cạnh làm phiền thêm,con thỏ đó biết không khai thác được gì thêm đành ôm lấy cái kẻ đáng ghét đó ngủ luôn.


Lại nói về đám cưới.


Sau một trận đoán già đoán non chán chê cuối cùng người ta cũng thấy đc cái mặt cô dâu và chú rể.


Này thì góc trái các cô oà lên nức nức nở nở,bên phải các cậu nhăn mặt cắn môi ra chiều tiếc hết biết,ở giữa các cụ há mồm rồi ngậm miệng ra sức vỗ tay là vỗ tay.


CÁi nguyên do là chú rể đẹp trai miễn bàn có nụ cười thiên thần nhìn vào chói hết cả mắt,cô dâu..tuy bị khăn van trắng che gần hết khuôn mặt nhưng đôi môi chum chím đỏ mọng và làn da trắng như sữa khiến bao người ngẩn ngơ vì…..thèm.


Cha xứ……….. cố nhịn cười khi nhìn hang con chiên ngoan đạo kia biẻu hiện thái độ,ông e hèm vài tiếng rồi cũng bắt tay vào giúp đôi trẻ thề thốt cho đúng thủ tục.Xong đâu đấy…người ta lại vỗ tay..lại xuýt xoa..lại khóc…lại cười…lại nhăn mặt…lại mếu….


Còn cặp đôi Bumchul cũng thay đồ và chuồn gấp.


Đám cưới kiểu này vui đáo để.


Và nhân vật chính-cô dâu và chú rể thứ thiệt thì sao??


Thưa…họ cũng đã cán đích rồi…..tuy nhiên có chút vấn đề là trời tối om khi họ tới nơi.

………………………….
-Cởi cái khăn này ra được chưa Kyu???

-Chưa được,đi hết đoạn cầu hang này đã.

-Nhưng em sợ té???

-Có anh đây té sao được.*cười*


-Có cần thiết là phải...


-Có..có...cần lắm.


-Nhưng....


-Im lặng nào.*Cười*


-Thôi được rồi.*phụng phịu*.


Mò mẫm bước hết đoạn cầu thang dài,mặc dù có Kyu dìu bên nhưng cậu cứ có cảm giác bước tiếp theo sẽ hụt chân xuống vực luôn vậy.Đã thế Kyu thỉnh thoảng lại bày trò,vờ buông tay ra làm cậu hét toáng lên ôm chầm lấy anh.


Gian manh,cứ chờ đó…..


Gió mát lồng lộng thổi tung mái tóc cậu.Không cần chờ Kyu lên tiếng Sungmin giật phắt cái khăn ra khỏi mắt.


-Thơm quá.


Cậu thốt lên,hương hoa theo gió như bao bọc cả cơ thể cậu……muì hương dễ chịu xua tan ngay cảm giác mệt mỏi vì ngồi máy bay quá lâu.


-Nhìn nào Sungmin.


Kyu nói khẽ,ôm cậu và xoay cậu nửa vòng.


Sungmin ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mắt.Cậu đang đứng trên ban công tầng hai,nhìn xuóng phía dưới là một bồn phun nước năm tầng với những bong đèn nhỏ màu hồng gắn viền xung quanh,chúng chiếu sáng cả khoảng sân lớn.


Cả bồn được thiết kế hình trái tim và xung quanh trồng toàn hoa.Nhìn kĩ hơn chút nữa…ở giữa bồn là cái gì đó lấp lánh….

….nhẫn.…..

..Hai chiếc nhẫn kim cương nằm cạnh nhau…..


Cậu quay người chạy như bay xuống dưới sân,Kyu theo sát gót,trên môi anh ……một nụ cười….


Vừa đến nơi lập tức nước từ tất cả các vòi dẫn phụt lên,khung cảnh càng lung linh và lộng lẫy hơn khi Kyu cho mở tất cả những bóng đèn được gắn hai bên đường đi từ cổng vào cho đến tận cửa chính.Trong làn hơi nước ,hương hoa hồng như quyện lại,thơm đến kì lạ,làm cho Sungmin càng ngây ngất.


Kyu nắm tay Sungmin,dẫn cậu đi vào con đường nhỏ được thiết kế một cách khéo léo dẫn vàp tâm bồn nước,những vòi phun ập tức giảm nhẹ để không làm cả hai bị ướt.Sungmin bước theo anh,tim đập rộn lên trong lồng ngực,cậu loáng thoáng nhớ lại…lời hứa năm xưa trên chiếc đu quay….chính cậu cũng đã quên vậy

mà anh vẫn nhớ.

Lên đến tầng cao nhất,Kyu để Sungmin đứng đối diện với mình,anh cười nhẹ và lấy đôi nhẫn ra khỏi chỗ đặt,miệng vẽ thành nụ cười khi thấy biểu hiện trên mặt Sungmin.


Bất ngờ,Kyu quỳ xuống,theo kiểu cách của các hiệp sĩ,dâng đôi nhẫn lên trước mặt Sungmin.


-A….Kyu….


Sungmin hốt hoảng tính đỡ anh dậy nhưng Kyu khẽ gạt tay cậu ra thì thầm thật khẽ.


-Yên nào.


Rồi anh ngẩng cao đầu,nói thật to và rõ ràng,át cả những tiếng nước bên tai hai người.


-Cho Kyuhyun này,thề sẽ yêu và bảo vệ em suốt đời,Lee Sungmin,đồng ý lấy anh nhé.


Một chút ngạc nhiên sững sờ.

….có cái gì đó vỡ oà ra bên trong cậu……

Cảnh vật như nhoè đi trong chốc lát……nước mắt trào ra….những giọt nước mắt lấp lành niềm hạnh phúc.Sungmin ôm chặt Kyu,cằm kê vào vai anh và mặc sức khóc.Đã từ lâu,cậu tưởng chừng coi việc mình sẽ lấy Kyu là đương nhiên,vậy mà…lời cầu hôn này..ai có thể từ chối nổi chứ Kyuhyun.


-Em còn chưa trả lời mà.

Kyu vuốt tóc cậu,hôn lên đôi má đãm nước.

-Kyu ngốc….chẳng phải quá rõ rang sao EM ĐỒNG Ý.-Bây giờ thì đóng dấu chủ quyền.


Kyu cầm một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Sungmin và tự đeo chiếc còn lại vào vị trí tương ứng trên tay mình.


-Bây giờ em là của anh rồi nhé.


-Lee Sungmin…đã là của Kyu từ lâu rồi mà.


Sungmin nói,mặt đỏ bừng.


-Ồ không……


Kyu mỉm cười và bế thốc cậu bé dễ thương lên.


-Đó chỉ là bề nổi thôi,để anh cho em biết cái bản chất bên trong của vấn đề này nhé.


-……????


Điện trong nhà bật sáng…duy chỉ có mỗi một phòng là để tối,à không…đèn mờ mờ….tại sao ta???


Trong lúc đó,ngoài cổng biệt thự.Một chiếc Mer xanh thẫm từ từ tiến vào…trong xe…


-Mama và papa ở trong đó ạ?


-Uh.


-Sao chú biết?


-Đừng hỏi nhóc con,thế cháu có vào không?


-Có chứ ạ.


Xe vừa dừng lại,một thân hình ngắn lũn cũn mở của bước ra,nhưng nó chỉ vừa đặt một chân xuống đất thì trong nhà vang lên một tiếng la,rồi sau đó là một loạt những tiếng động kì lạ mà một đứa con nít gần bốn tuổi như nó không định hình đựơc .Nó chần chừ trong chút xíu,rồi lại trở vào trong xe,nói nhỏ:


-Cháu không vào đâu,hình như đang có chuyện gì đó,chú cháu mình về nhà chú rồi chú kể chuyện hoàng tử biển đông cho cháu nghe để ngủ nhé.


Người thanh niên ngồi sau vô lăng gật đầu với đứa trẻ.Anh rồ máy và thì thầm ,khẽ như gió chỉ để cho mình anh nghe:


-Anh cả à,nhẹ tay thôi nhé.


……………………………..


-Sungmin à.


-………….


-Sungmin.

-Đau chết người ta…hu….

Kyu bật cười trước bộ dạng dỗi của cậu,con thỏ bé nhỏ đáng yêu đang cuộn tròn tấm chăn lại và xịh ra xa anh.


-Lại đây nào.


-…ứ …ứ….


-Có lại gần đây không?


-…hu….


-Không lại hả…vậy thì một lần nữa nhé.


Lập tức Sungmin lăn tròn,chui luôn vào lòng Kyu. Cảm giác khi đụng vào người anh làm cậu ngượng chín mặt.


-Đồ ngốc này.


Anh gõ nhẹ lên đầu cậu,dù lúc nào và ở đâu cũng đáng yêu như thế,sau này,chắc anh sẽ phải mệt đầu với cậu lắm đây.


-Ngủ đi bé cưng.


-Uhm…..


Sungmin khép mắt lại,nhưng vẫn cố nói.


-Ngày mai….anh sẽ đưa em đi chơi nhé,sẽ dành trọn cả ngày cho em nhé.


Kyu hôn nhẹ lên môi cậu,dịu dàng.


-Không chỉ ngày mai đâu…tất cả thời gian của anh đều là của em.Cả cuộc đời này….ngủ đi,ngày mai anh muốn được em chào bằng một nụ cười tươi tắn và đẹp nhất.


Sungmin gật gật đầu,mí mắt cậu nặng trĩu…nhưng môi thì cứ tủm tỉm hoài…… 




* Ngoại chuyện

Nhật bản.

14 năm sau.

Chiếc máy bay vừa đáp không được bao lâu thì những vị khách và nhân viên trên sân bay đã hốt hoảng trước hơn chục người đàn ông mặc áo đen chạy qua chạy lại với vẻ hốt hoảng tột độ.Những cái máy bộ đàm cùng máy quay được huy động hết công suất để tìm kiếm một người.Người đó…chúa biết được đã biến đi đằng nào rồi.

Cũng vào thời điểm đó.

Trên một con đường đông đúc ở gần trung tâm thành phố thủ đô Tôkyô.

-Chào cậu,có thể cho chúng tôi phỏng vấn một chút không?

Cô phóng viên cùng người quay phim lên tiếng làm một người giật mình quay lại.

Người đó đeo balô màu xanh saphire,trên đó gắn một con thỏ màu hồng nhạt. Đầu đội chiếc mũ trắng khuyết vành có kẻ ô và mái tóc đen dài hơi lù xù.Bộ quần áo màu sẫm nổi bật nước da trắng hồng mịn màng của cậu.Trên tay cầm cái gì như bản đồ thu nhỏ và…..kẹo mút.Trông cậu rất giống một con búp bê di động.

-Chúng tôi đang thực hiện một chương trình truyên hình,nó sẽ được phát sau ba ngày nữa.Có thể cho chúng tôi làm phiền chút chứ.

Chàng trai mỉm cười rồi …hơi ngần ngừ… nhẹ nhàng gật đầu.

-Ô,thật tuyệt,vậy cậu là học sinh hay sinh viên vậy,xem chừng ..tôi đoán cậu đang là sinh viên thì phải,năm hai chăng???Chương trình này có tên là “Tìm kiếm những vẻ đẹp thanh thiếu niên trên đường phố”.

Chàng trai trẻ trố mắt nhìn rồi cười. Đôi bông tai chữ thập ánh lên lấp lóa trong nắng.

-Xin lỗi.

Cậu nói bằng thứ tiếng Nhật không chuẩn lắm.

-Tôi nghĩ là chị đang tìm nhầm người.

-Hình như cậu không phải người Nhật,không sao chuyện đó….

Cô phóng viên hồ hởi,làm sao có thể bỏ qua một người như thế này được chứ,mắt to, mũi nhỏ ,thẳng và môi đỏ hồng…thật là một hình mẫu lí tưởng cho lần ra mắt chương trình đầu tiên.
-Chúng tôi không quan trọng chuyện đó đâu,chúng tôi đến từ KM,cậu biết tòa nhà đó không*chỉ chỉ*,là tòa nhà cao nhất đó,là công ty liên doanh giữa Nhật và Hàn,có thể người chiến thắng sẽ được nhận vào làm việc ở dó luôn đấy.Với lại đây là show sẽ phát hành trên nhiều đài,biết đâu cậu sẽ trở thành một người nổi tiếng và tất nhiên kiếm được rất nhiều tiền.

Cô gái nói với vẻ rât tự hào như thể đó là của cô vậy.

-Ah..không.. ý tôi là….tôi không phải là sinh viên….

-Vậy cậu là học sinh cấp ba sao???trẻ con thời này lớn nhanh thật đấy.

-Không tôi……

Chàng trai không thể nén nổi bật tiếng cười khanh khách.

-Tôi đã…ba mươi b…..

-TÌM THẤY RỒI.

Một tiếng nói lớn át câu trả lời của cậu.

-CUỐI CÙNG CŨNG TÌM RA.

Một chàng trai khác,tóc nâu mặc áo kẻ caro cùng một chiếc áo khoác lửng màu trắng chả biết từ đâu đâm bổ lại ôm chầm lấy chàng trai ban đầu làm cả cô phóng viên lẫn ngưòi quay phim ngơ ngác.Chàng trai này cũng có nước da trắng bóc,và khuôn mặt nom chỉ 17 hay 18 tuổi.

-Kyuminnie.

Chàng trai ban đầu tỏ vẻ vui mừng rõ rệt.Nhưng cậu trai kia lại hét ầm lên.

-Minnie,lần này nữa là mười ba,đã mười ba lần sang Nhật,cả mười ba lần đều bị lạc là sao?Mà đã lạc thì cứ bắt taxi nói về KM thì ai chả biết ,còn kề rề cà rà ở đây là sao?là sao?là sao?

-Kyuminnie ah…..

-Papa đang làm loạn lên ở văn phòng kìa,thật hết chịu nổi.Tuần trước con mới thay cửa văn phòng mới,thế mà…2000$ đấy ạ.Lúc nào cũng càu nhàu con tiêu phá thế mà cứ giận lên là muốn cho nổ tung cả cái nhà,chịu hết nổi.Minnie,về mà làm nguội cái đầu của appa lại giùm đi.

-Không đựơc hỗn,sao lại gọi là Minnie hả?

Chàng trai tóc đen phụng phịu,bứt bứt con thỏ lủng lẳng trên ba lần.

-Vì Minnie trông còn trẻ con hơn cả con.Với lại papa gọi được thì con cũng gọi được.

-Ah~~~…sao lại so sánh vậy được chứ.

-Khoan..khoan..khoan đã cho tôi hỏi chút được không?

Cuối cùng thì cô gái cũng tìm lại được tiếng nói của mình.Cô tắt cái mic và nhìn chăm chăm vào hai người.

-Tôi có chút thắc mắc.

-Vâng.

Chàng trai tóc nâu-được gọi là Kyuminnie đáp và nhìn vào cô làm cô mặc đù đã U25 nhưng tim cứ gọi là đập loạn nhịp.

-Cho hỏi đây là….hai người là anh em???

-Anh em???

Kyuminie phá lên cười,gục đầu lên vai người tóc đen-được gọi là Minie,lúc này mặt đỏ tưng bừng-mà nấc lên.Khuôn mặt cậu lúc cười càng đẹp hơn.

-Minie,có nghe thấy không,ngưòi ta tưởng mình là anh em cơ đấy,anh em… ha… ha …ha …ha ha .ha…. h.a…. h…a.

Cô phóng viên càng lúc càng bối rối.Anh chàng quay phim cũng chỉ biết ôm máy …nhìn,còn hai chàng trai kia,người thì cười ngặt nghẽo,người thì mặt chín lựng như cà chua nhỏ nhẹ mắng người kia đừng cười nữa.

-Đây là con trai tôi,và tôi đã 33 tuổi rồi,không còn trẻ để phù hợp với chương trình của chị nữa,thành thật xin lỗi nhé.

Vâng,người vừa nói câu này là Sungmin.Cậu bé không dứt ha ha nãy giờ là Cho Kyumin.Còn hai người này là ai nữa thì tất cả chúng ta đều đã biết.

-Vậy chúng tôi xin phép đi.

-Ah…khoan..khoan đã,vậy cậu (chỉ vào Kyumin) có thể hợp tác cùng chúng tôi không, đây là một chương trình nổi tiếng và cậu có thể….

Kyumin cố nhịn cười,lau nước mắt và nói.

-Tôi không nghĩ papa của tôi đồng ý chuyện này đâu.Xin lỗi nhé.
-Cậu nói gì vậy?Ai chẳng thích con mình nổi tiếng chứ.

-Vậy mà có đấy.Vì thực sự vợ con ông ta đã quá nổi tiếng rồi..a ya ha..ha ha ha ha.Thôi chúng tôi đã mất nhiều thời gian rồi,chào cô.

-Khoan đã.

Có vẻ cô phóng viên này quyết tâm không để vuột hai con mồi béo bở này,chậc mới sáng ra “mở hang” thế này đen cả ngày á.

-Này,tôi cần về để cứu cái văn phòng của papa tôi,cô có chuyện gì thì liên lạc sau nhá.

-Nhưng….*cầm danh thiếp của Kyumin*…ơ hơ…cậu là….cậu….

Kyumin nháy mắt một cái tinh nghịch và kéo Sungmin vào chiếc Mer láng cóng gần đó rồi phóng vụt đi,hai con người còn đứng lại ngó mà ngẩn ngơ.


Văn phòng tập đoàn KM.

-Cô đi ra được rồi,có gì khi khác nói tiếp.

Kyu ném tập tài liệu cô thư kí vừa đưa lên bàn và cáu gắt ầm ĩ.Anh đang bực mình,rất bực mình.

Cách đây hai tiếng anh nhận được tin Sungmin đã bay từ Mĩ sang Nhật,anh đã chuẩn bị bánh kem, đặt nhà hàng và thay đi thay lại hàng chục bộ quần áo để chờ đón cậu, ấy thế mà sau đó 1h45 phút thì nhận thêm tin là vệ sĩ đã lạc mất chủ của họ ở sân bay.Cái bọn ngốc này,có tí việc cũng không xong,người chứ đâu phải mèo mà lạc được nhanh thế chứ.Đã thế máy điện thoại Sungmin lại tắt,thật không thể chịu nổi.

Rồi không biết nhóc Kyuminie biến đi đằng nào,muốn nhờ vả tí cũng không được.

AISHHHHHHHHHHHHHHHHHH………….điên lên mất,lại thêm mấy cô nàng nhân viên mới cứ lượn là lượn lờ trước mắt,còn tìm anh vì những lí do hết sức vớ vẩn…….thật muốn nổ cả óc.

-Thưa cậu chủ,giám đốc đang….

-Tránh ra,biết đây là ai không.

-Cậu….

Rầm.


Cánh cửa(vốn đã méo mó lắm rồi) gần như long cả đinh ốc.

-Appa,xem con đưa ai về này.

Sungmin ngượng nghịu nấp sau lưng Kyumin.

-Xin lỗi Kyu,lâu rồi không qua Nhật,nên em lại lạc nữa.

Tức.

Ồ không,gặp Sungmin sao anh có thể tức chứ.

Giận.

Cái này thì có lẽ…nhưng mà hình như cũng không đúng cho lắm.

Bực mình.

Nhìn thấy Sungmin,cái thứ cảm giác này nó lặn đi đằng nào không rõ rồi.

Vui mừng.

Là đây,chắc chắn là nó rồi.Nhưng có vẻ hơi kì một chút…măc kệ.

Anh nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng nhưng gần như ngay lập tức một bàn tay xen vào tách hai người ra.Và cái người đó lôi tuột Sungmin về phía mình ôm cứng lấy…..ow còn nhìn anh rất thách thức nữa chứ.

-Appa,con là người tìm thấy Minnie.

-Kyumin,không được gọi umma của con là Minnie,và appa nhớ đã dạy con là việc bám umma thường kết thúc ở tuổi 13 đối với một đứa bé bình thường.Trả umma con đây.Lớn tướng thế rồi không thấy xấu hổ ah.

-Ô,con còn nhớ thêm rằng appa cũng từng dạy con ghen tị là một đức tình xấu đấy ạ.Con rất chi là tâm đắc bài học này.

*Rẹt rẹt*

*Đùng đùng*

-Con muốn gì đây?

-Papa biết con muốn gì mà.

-Không được,ngoài umma con ra…
-Vậy thì thôi,ai tìm được là của người ấy.

-Con.....thư kí Kim,đưa Kyumin về trường,không phải hôm nay nó có tiết buổi chiều sao?Hay để nó đăng kí vào kí túc xá trường luôn cho tôi.

-KHÔNG CHƠI KIỂU ĐÓ NHÁ.

Kyumin hét ầm lên và chạy ra ngoài.Nguy cơ học nội trú treo trước mắt thực sự nguy hiểm,nội trú đòng nghĩa với không chơi chác gì được,đùa,ba cái lúc mama về mà bị nhốt trong khu kí túc với mụ béo quản lí thì thà chết còn hơn.Trước khi "chuồn" hẳn cậu cố nói thêm.

-Cho appa mượn trước nhưng tối nay về con sẽ không thua đâu.Appa chuẩn bị sẵn tinh thần đê.Bibi mama,con sẽ gặp mama sau.

-Quậy như quỷ,không biết nó giống ai nữa.

Kyu thở dài còn Sungmin lại cười khúc khích.

-Nó còn có thể giống ai được chứ.

-AH,papa và mama Kyuminnie mới về Nhật rồi lại bay qua Châu Phi rồi,nghe nói họ đang làm một bộ ảnh vĩ đại về cuộc sống hoang dã ở đấy.Kyumin đòi theo mà anh không cho.Nó giận cả tuần mà vừa nghe thấy em sang đây là tươi tỉnh hẳn.

-Thật dễ thương.

-Lần này em về Nhật mấy ngày.

-Khi nào anh chán em đuổi em đi thì em sẽ đi.

Khuôn mặt Kyu sáng bừng lên.

-Học xong rồi hả,bảo vệ luận án thế nào?

-Dĩ nhiên là xuất sắc rồi,có ông xã thiên tài tư vấn từ A đến Z,họ còn có thể chê vào đâu.

Kyu nhấc bổng Sungmin trên đôi tay mình.Cười rạng rỡ.

-Vậy là em không phải qua Mĩ nữa đúng không?

-Uhm.

-Vậy là mình có thể bên nhau suốt rồi.

-Uhm.
-Anh là người hạnh phúc nhất thế giới này…

Sungmin cười và hôn lên má anh thật dịu dàng…nhưng cái hôn nhẹ đấy lại bị Kyu đẩy thành một nụ hôn vừa sâu vừa ngọt ngào đến chết người.

Kyumin lang thang khắp phố phường bằng cái xe hăng cải.Số là dạo này cậu hơi thiéu vận động nên xương cốt nó rã rời chút đỉnh,vừa đi bộ(đem cái bản mặt đẹp trai đi lừa tình mấy cô sướng phải biết) vừa suy nghĩ chuyện lớn thì quá tuyệt còn gì.

Kyumin phe phẩy cái quạt mới chôm được từ nhà BumChul từ tháng trước.Cái quạt có dầu vết cào cấu của móng mèo.

Kyumin thở dài.

Appa với appe,hở tí là đem chuyện học nội trú ra dọa nhau.Chán ghê, để xem tối nay hai người có ngủ yên với cậu không.

Lượn lờ qua mấy cử hàng bánh ngọt.

-Ba chiếc bự nhất,nhiều kem.

Ghé chút vào cửa hàng hoa.

-Lấy tất cả,trừ những cái không đẹp không thơm.

Còn gì nữa nhỉ……BÍ.

Thế là ngày hôm đó gần 1/3 thành phố không có bí để ăn.Chiến dịch “cưa” mama bắt đầu.Kyu appa xem con trai appa báo chù này hà hà hà hà hà hà.

Để chắc ăn hơn,Kyumin tìm đường đến nhà quân sư quạt mo-vốn là một con bé nhiều chuyện nhưng rất nhiệt tình tốt bụng và..lắm chiêu.Bé này Kyumin mới quen từ tuần trước, được cái y chang con trai lại ngưỡng mộ chuyện tình nhiều chap của papa và mama nhà cậu nên nhờ vả hơi bị tốt.Con bé này mới từ Việt Nam sang,là cháu con ông hàng xóm em gái của chắt ông nội nhà họ Kim.Nói chung cũng có chút quan hệ quen biết.

-Nỉ hảo á,hum nay công tử có chiện gì mà ghé thăm Chút mỗ vậy.

Chút-tên con bé quân sư- đang ngâm cứu mấy cái fanfic của nó,nhướng cái giọng cao cao thấp thấp của nó khi thấy Kyumin bước vào.Hình như dạo này nó còn bị lậm phim cổ trang Trung quốc.Chậc….đời thật lắm cái bệnh….

-Bản công tử có chuyện muốn xin ý kiến tiên sinh,chẳng hay tiên sinh có bớt chút thời gian cho công tử đây chăng?

Đặt cái quạt trên tay xuống,anh chàng vớ lấy quạt …điện quạt cho đỡ nóng.Nói chung,vốn Hoa ngữ của công tử nhà ta ăos thừa,muốn chơi tiếng gì cũng okie,song ngữ chứ tam ngữ duyệt tốt.

-Công tử cứ đùa,thời gian là vàng là bạc,bớt xén gì được,có ảnh của papa và mama công tử thì xì ra đây,mỗ tính rẻ thôi.

-Ukie,bi nhiêu?

-Thêm hai mươi cái nữa là mỗ thành chủ nhiệm fanclub couple Kyumin,công tử chìa đây đủ số rồi mún hoỉ gì thì hỏi.

-Được,thống nhất vậy đi,tối send cho,còn bi giừ…mama tui vừa dzề Nhật nhưng papa đã có ý định cuỗm không cho tui gần mm,tức lắm í,nàm sao ế???

-Công tử….

-Gì?

-Mỗ khuyên thật công tử một câu.

-Ta vẫn nghe đây.

-Chúa có xuống đây cũng chả giúp nổi công tử đâu.Lão gia và phu nhân lâu ngày không gặp công tử mắc mớ gì chen vào.Làm vậy trời phạt chết đấy,tốt nhất công tử lặn cho người ta hú hí.

-Thế má con tui lâu ngày gặp nhau ứ cho tui nựng má của má tui, ứ cho tui thơm má tui cái nào, ứ cho tui đi chơi với má,là sao?là sao?

Kyumin gào toáng lên,hình như cái viễn cảnh không được bẹo má mama làm ** cậu ức chế lắm.

-Công tử bình tĩnh,mỗ nhỡ nhời.

Vị quân sư chỉnh lại mũ áo. Đồng thời gần như vô tình khoe cái huy hiệu SA’s fan ra.

-Thế thì ông tử phải dùng đến khổ nhục kế.Làm cho mama công tử không thể rời công tử được.

-Không hổ danh Chút tiên sinh,chả hiểu tiên sinh,chẳng hay tiên sinh có cao kiến gì?

Kyumin hồ hởi.

-Công tử..cứ ra đường….đón đầu xe ôtô nào đó…thế là vô viện…thế là…..

BỘP.
Nguyên cái bánh kem bay vào mặt làm quân sư câm nín.

Chưa kịp đấm đá oánh cháng gì thêm thì điện thoại Cho công tử rung bần bật trong túi.Và 10s sau,trong phạm vi bán kính quanh công tử khoảng 2km,người ta nghe tiếng thét thấu tận trời xanh.

-APPA DÁM ĐƯA UMMA ĐI DU LỊCH MÀ KHÔNG CÓ CON,CON MÀ TÌM RA APPA ĐỪNG TRÁCH CON SAO NẶNG TAY NHÉ…..HÃY ĐỢI ĐẤY.

Quân sư vào viện tai mũi họng khám gấp.Kiểu này chắc quân sư cũng tìm đường về nước luôn,chứ không lại táng mạng.

Khốn khổ cái thân.

END.><

Tái bút: Sẵn kể luôn đôi vợ chồng kia,vừa bay sang Hawai thì nhận được bưu phẩm của ba ông bà bô gửi qua(chả biết moi đâu ra thông tin mà các cụ làm cấp tốc thế,Kyu nói với tác giả khả năng lớn là thông tin bị rò rỉ từ anh chàng thích ăn cá).Vừa nhận được,Sungmin hăng hái mở ra xem thì ….ô lê….đỏ mặt.

Kyu nhìn vào…ôla..cười tủm tỉm.

Khổ cái tác giả dung đến vệ tinh của NASA rồi mà cũng không hóng đựơc là cái gì…..

Mọi người đoán xem.

Câu trả lời sau khi đút tiền cho tên nghiện ăn cá: quần áo của trẻ sơ sinh *hình như mấy ông bà bô thiếu kiến thức sinh học trầm trọng ha ha ha

No comments:

Post a Comment