Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

08 September 2012

(KyuMin) - Tiamo (T7) - T - Longfic

Tác giả: Bexinh007

Tập 7

Từ khi nào mà em Min nhà ta đã trở thành người thừa trong mọi câu chuyện vậy? Ồ yeah, mọi người biết những cái mà em không biết, và mọi người chẳng ai có ý định chia sẻ với em. Em là người thừa, em là người dưng.

Và em bị ức chế.



Mịe, sôi hết cả máu. Ba cái lúc chuyện lên tới đỉnh điểm là a lê hấp bị đá ra ngoài .Rõ ràng gà sắp nói ra chuyện gì đó quan trọng , vậy mà mẹ nó xuất hiện phá hỏng tất cả. Và hãy nghỉ thử mà xem, mặc dù mẹ nó là chuyên gia ném bom hay chém gió, vậy mà lúc nãy mẹ nó “bằm”gà tơi bời,gà lại có vẻ khép nép mới ghê chứ.

Rốt cuộc là cái quái gì, lộn, mẹ và gà có mối quan hệ như thế nào???

Không lẽ…không lẽ……gà là…..*lông tay lông chân dựng đứng*……

Là….*da vịt nổi lên*….

Là CON RƠI CỦA MẸ NÓ (OR ÔNG BA KHÔNG BIẾT MẶT CỦA NÓ)???????????????????????

Nhảm nhí. Tuyệt đối không thể có chuyện đó. Gà lai Ý mừ, gà nà cháu chai hiệu chưởng mừ,gà “tây” mừ, nàm nhóe gì có chiện gà nà anh iem với nó.

Nhảm nhí. Cực kì nhảm nhí.Ne vờ có chiện như dzậy . Đó chỉ nà trong chiện tranh thoai.

Vậy thì cái hell gì mà hem cho nó biết được chứ? Hại nó ức chế không thể giải tỏa, sắp xì trét, sắp nổi điên nổi loạn tới nơi.

Mà nhắc mới nhớ, cái quái gì mà nó ngày càng thấy gà rất rất rất quen thuộc, cứ như là trước đây đã từng gặp nhau. Nhưng nó sinh ra và lớn lên tại Hàn, còn Gà thì 18 năm qua cũng mài mông ở đất ý , làm sao mà gặp mặt được cơ chứ. Với cả, nếu gặp thì sao nó có thể dễ dàng quên đi “thiên thần gia cầm” đó được?

Suy luận một lát lại câu trước đá câu sau chan chat, không lẽ tư duy logic não nó bị rỉ sét rồi. Ôi không, đừng mà….

Các bé ngoan hãy nhớ đi đường chớ có suy nghĩ nhảm nhí kẻo u đầu.

Cốp. Ồ yeah, một buổi sang may mắn với bánh kem đã biến thành thảm họa khi mà bạn Min bé bỏng chính thức cụng đầu vào bờ tường. Phải nói rằng hành lang lúc đó hơi đông và người ta không thể nào không chú ý tới một thằng nhóc dở hơi không đâu tự dưng đâm đầu vào tường trong khi đường sờ sờ ra đó thì không đi.

Ê mặt chưa. Nó rủa thầm trong bụng rồi co cẳng chạy lên phòng làm việc của mẹ nó, quẳng đống giấy tờ lên bàn và thả người xuống cái ghế sofa.

Và rồi đôi mắt to tròn của bạn thu vào nhãn cầu một hình ảnh vô cùng dễ thương, một tờ hợp đồng mới cứng nằm chềnh ềnh giữa bàn, và chắc chắn là bạn sẽ cóc chú ý đến nó nếu như, vâng, nếu như bạn không có nhìn thấy chữ Light và Silver được tô đậm, bôi đen giữa trang.

Hợp đồng dự án “Ánh sáng bạc”.

God damn!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Nó nhặt tờ hợp đồng lên, chưa kịp đọc kĩ thì sock ngay đơ khi mà ngay dưới tờ giấy đó là ảnh của nó và Kyuhyun.

Ảnh của nó….và Kyuhyun. Không, là____Light…….và Silver.

Lạy chúa. Gà vẫn gọi nó như vậy, “Lai” không phải chính là “ Light” này hay sao?

Mối quan hệ của gà và mami nhà nó, hóa ra là như vầy đây sao?Silver là người mẫu chủ hàng đầu của tập đoàn thời trang ELF nổi tiếng nhất nước Ý cơ mà?

Silver….Silver….Nó thấy mình quay cuồng.

Trong giấc mơ nửa vời, hai đứa trẻ gọi nhau là Silver và Light.

Rầm!!!!

Cửa bị xô mạnh, mẹ nó xuất hiện, hoảng hốt và thất thần khi thấy nó cầm trên tay hai bức ảnh.

-À…mẹ định nói với con chuyện này ngày hôm nay..

Bà Lee lung túng giải thích. Bà đã quên khuấy mấy là còn để ảnh Kyuhyun trên bàn , tệ hơn hết, chú thích bên dưới nhưng bức ảnh lại không phải là tên thật mà là nghệ danh.Chỉ vì Kyuhyun làm bà quá nóng giận…

-À, nhưng mẹ tính sẽ hủy nó…..

-Mẹ, trước đây con đã qua Ý sao?

Sungmin đột ngột cắt ngang câu nói của bà, ánh mắt nó chăm chú soi từng biểu hiển thay đổi trên mặt bà, và soi luôn tâm khảm bà. Bà Lee run nhẹ, cái sự thật lâu nay vỗn đã bị lãng quên đang muốn trở lại sao, không…không….không…Sungmin không cần nhớ tới nó, không nên nhớ tới nó. Lấy hết tinh thần để giữ bình tĩnh, bà đáp thản nhiên.

• Con nói gì vậy, con đã ra nước ngoài bao giờ đâu.

Nhưng Sungmin không có ý định dừng lại,nó không thật sự nhớ rõ hình ảnh hai đứa bé đó, mặt chúng luôn bị cái gì đó che nhòa đi, nhưng nó có thể cảm nhận được tình cảm của chúng dành cho nhau, rất ấm áp, rất chân thành.Sungmin không thể ngừng việc liên hệ hai đứa trẻ với mình và Kyuhyun, và giọng nói ngọt ngào trong trẻo của cậu bé cao hơn trong giấc mơ, cứ như hòa cùng giọng nói trầm ấm của Kyuhyun khi gọi nó là “Light”.Được,nó quyết định, tiếp tục chất vấn:

• Nhưng con quen Kyuhyun , rõ ràng con đã gặp anh ấy trước đây, mặc dù con không nhớ nhưng, Light là cái tên Kyuhyun đã đặt cho con, và Silver là…

• Đó chỉ là sự trùng hợp thôi mà .

Bà Lee phủ nhận.

• Con có thể hỏi Kyuhyun, làm gì có chuyện con qua Ý mà không nhớ gì đúng không?

• Chính xác thì những gì từ năm 1 tuổi tới 7 tuổi con đều không nhớ. Mẹ biết mà, lúc bé con bị ngã……………….khoan đã, con cũng không nhớ gì về việc bị ngã cả.Có thật con đã bị ngã không?

• Vì lúc đó con còn quá bé…

• Vậy nếu lúc đó con đã qua Ý nhưng không có ấn tượng gì thì cũng không có gì lạ.

• Sungmin….

Bà Lee kêu lên một tiếng bất lực, đứa bé này không hề ngốc nghếch, và nếu đã muốn tìm hiểu cái gì thì sẽ làm tới cùng. Vì chúa, bà đã từng vui mừng vì tính cách háo thắng này khiến thành tích học tập của thằng bé cao vời vợi, nhưng bây giờ bà lại bị nó dồn vào ngõ cụt.

Đáng chết, bà không hề nghi ngờ gì về sự xuất hiện của Kyuhyun cho tới ngày hôm qua, khi bà tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Kyuhyun và người đó. Bà không thể ngờ được Kyuhyun đã từng rất thân thiết với Sungmin trong khoảng thời gian ở Ý ngắn ngủi đó.

Cái gì mà thời trang với chả người mẫu, rõ ràng bà đã bị chơi một cú đau,Kyuhyun chỉ lợi dụng mọi thứ để tiếp cận Sungmin một cách thuận lợi, và bà, vô tình đã tiếp tay cho cậu ta.

Nó càng ngày càng có cảm giác nghi ngờ rõ mồn một. Mẹ nó không muốn nó nhớ ra cái gì đó, một cái gì đó chắc-chắn-liên-quan-tới-Kyuhyun. Và lần này, nó sẽ đi ngược lại mong muốn của mẹ nó, được, chỉ lần này thôi nó quyết sẽ không chịu thua.

Cảm giác ấm áp quen thuộc khi ở bên Kyuhyun.

Sự quan tâm chăm sóc trên mức dịu dàng anh ta dành cho nó.

Và cả hai đứa bé trong giấc mơ.

Tất cả phải được làm rõ ngay trong ngày hôm nay, nó không muốn chuyện của chính mình mà cũng không biết.

• Giám đốc , có người bên CIK muốn gặp bà, họ nói đã hẹn trước.

Trợ lí Kang đột ngột xuất hiện làm không khí căng thẳng tạm thời hòa hoãn xuống. Bà Lee xoa xoa thái dương, thật chẳng còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, nhưng cứ phải tránh đi đã, phải tìm cách lái Sungmin đi sang hướng khác, cứ thế này không ổn.

• Mẹ làm việc, chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này ở nhà.

• Vâng, chào mẹ.

Sungmin nói rồi bước nhanh qua bà. Nó có lí do để vội vàng, nó phải tìm Kyuhyun, ngay bây giờ, và anh sẽ nói cho nó mọi chuyện, nhất định anh sẽ nói…

• Xin lỗi.

Kyuhyun đáp lại cả chục câu hỏi của nó chỉ bằng hai từ. Nó ngơ ngác…

• Cái….

• Tôi đã hứa sẽ không nói gì, tôi đã hứa.

Rồi anh quay gót cùng gió cùng hoa. Dáng anh buồn thê lương, bước chân anh như gieo lại từng nốt nhạc buồn…anh rời đi mà như nắng và mây trời cũng tiếp bước theo anh để lại ánh hoàng hôn buồn vời vợi* chú ý , những điều kể trên chỉ là hoang tưởng của bạn nào đấy*…Và để lại một thằng ngốc không biết trời cao đất dày( dám túm cổ anh giữa sân trường mà hỏi han) với một đống sát khí ngút trời mây từ các nàng. Để rồi khi em tỉnh lại từ cơn mơ ( thực ra là cơn shock vì đoán trật lất) thì đã thấy trước mặt mình là muôn ngàn ánh mắt sát thủ cùng những bộ vuốt thú dữ phải gọi bằng bà.

• Ơ, các chị…

Chúa phù hộ cho em.

• Ối lạy chúa tôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Này thì giọng oanh vàng……

……

• Cảm…cảm ơn.

Nó thều thào nói ra hai chữ với ngữ điệu chân thành một cách đáng thương. Heechul nhìn nó, vừa muốn cười lại thấy mình cười không nổi. Lúc nãy anh thấy nó bị một đám con gái vây lấy, cái dáng lúng ta lúng túng , mặt mày xanh lét , trán đẫm mồ hôi thảm ơi là thảm. Bằng một cái liếc chứa đủ nộ khí, sát khí, quỷ khí…abc khí, anh đã cứu nó ra khỏi cái địa ngục mang tên “cơn ghen của các nàng”, và bây giờ ….

• Sao vậy?

Đột nhiên thấy nó chăm chú nhìn mình, Heechul cất tiếng hỏi.Xin lỗi, nói không phải vênh chứ nhìn thì Công chúa Cildi được nhìn nhiều, nhìn mòn da mặt rồi, với vẻ đẹp lưỡng tính của mình, Heechul có cả tập đoàn fan gơn fan boy theo đuôi ấy, có điều, bị đôi mắt tròn xoe trong veo kia chòng chọc có hơi chờn chợn.

• Anh là bạn thân của Jo Kyuhyun huh?

• Ờ, sao?

• Jo Kyuhyun đã từng qua Nhật chưa? Hồi bé ấy?

Heechul mở to mắt nhìn nó, im lặng hồi lâu.

Cái “im lặng” này là hơi bị có vấn đề à nha. Nó nhủ thầm, có thì nói có, không thì nói không? Chi mà suy nghĩ ghê vầy trời? Chắc chắn là có vấn đề.

Dĩ nhiênlà có vấn đề. Heechul thừa biết chuyện của Kyuhyun, dĩ nhiên bao gồm cả những việc trong quá khứ, về khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đẹp như giấc mơ thần tiên của Kyuhyun khi gặp ánh sáng rực rỡ Lee Sungmin, và vụ tai nạn máy bay….và cả chuyện Sungmin đã phải trải qua lúc ở Ý.

Đúng vậy, vì biết rõ, Heechul cũng không muốn Sungmin nhớ lại. Cứ như thế này cũng được mà, làm lại từ đầu cũng tốt mà, việc gì phải bám lấy quá khứ, không phải ngay lúc này đây, ngay bây giờ, Lee Sungmin cũng đã mở lòng với Kyuhyun rồi sao? Quá khứ đó có hay không cũng chẳng can hệ gì.

• Hãy hỏi Kyuhyun nếu muốn biết chuyện về cậu ta. Tôi nói ra lại mang tiếng xía mũi vào chuyện của người khác.

Mặt nó sa sầm, mây mù ở đâu kéo đến vây quanh thân.

Và hãy tưởng tượng đi các bạn, hình ảnh một thằng con trai ngồi đếm kiến ở một góc tường tự kỉ là như thế nào…

• Anh ta không nói.

Nó lẩm bẩm.

• Lúc nào cũng ra vẻ bí ẩn.

Nó càu nhàu.

• Còn làm như tôi đã xát muối vào vết thương lòng nào đó nữa chứ.

Nó than vãn.

“Thì đúng là vậy mà”.

Heechul thầm nghĩ.Nghĩ thôi, chứ cạy răng anh lại chả cắn cho mấy phát chứ còn lâu anh mới phun ra lời nào.

• Thôi, tôi vào học đây, hẹn gặp lại sau.

Và rồi thì hoa hồng tung cánh. Anh tan biến vào ánh sang.

Damn! Hiệu ứng điện ảnh thấy gứm à…mấy ông này toàn mắc bệnh ngôi sao.Nó cầm bông hoa hồng Heechul vừa thảy lại, xoay xoay trên tay, ngu ngơ thế nào để gai đâm một cái đau nhói.

• Ối…

Thả bông hoa , nó ngậm ngón tay vừa bị thương vào miệng…

Ngậm….vào miệng à?

Có cái gì đó chạy qua đầu. Cái gì đó…là hình ảnh, rất mờ hồ, rất…mờ, là hai đứa bé đó, chắc chắn là hai đứa bé đó….

Nó cảm thấy quay cuồng, lảo đảo ngồi xuống ghế, ôm đầu cố ép bản thân nhớ lại.

-Hoa hồng…chảy máu…

Nó lẩm bẩm, và từng lời cứ như một câu thần chú, hai đứa bé, vẫn không nhìn rõ mặt nhưng nó biết, nó biết, không thể nhầm được đó chính là nó và Kyuhyun, tuyệt đối không thể nhầm.

Đúng rồi. Bị thương. Vì sao bị thương nhỉ….ngón tay cái chảy máu, nó đã rất đau, nó khóc, và nó muốn chạy về với mẹ….nhưng người kia, Kyuhyun, đã ngậm ngón tay….ngậm…

• Lee Sungmin!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng hét làm nó mở choàng mắt.

Và mặt đất như nổi sóng.

Và nó chỉ thấy màu trắng.

• Sungmin!!!!!!!!!!!!!

Tiếng….ai gọi?

Và một vòng tay đỡ quanh người nó.

• Hy…hyukie?

• Này, này…tỉnh..tỉnh…tỉnh lại đi.

Má nó ran rát.Rát như bị ai…

• Sao cậu dám tát tôi hả?

Nó gào lên và quật Hyukie thân yêu một cú rụng sườn, một đòn vai trong Judo, cực kì đẹp mắt và ..dĩ nhiên là đau điếng.

• Ui da, tôi thấy cậu ngơ ngơ ngẩn ngẩn như bị ma bắt mất hồn nên mới làm vậy mà.Tôi còn lo tinh thần cậu bị ảnh hưởng nên không dám hét lớn, chỉ dám “nhẹ nhàng vỗ về”để gọi hồn cậu từ chốn bồng tai tiên cảnh nào hạ xuống cõi trần mà.

Hyukie, tức Eunhyuk , vừa lồm cồm bò dậy vừa ai oán thở than, ánh mắt đau thương, tổn thương, bi thương hướng về nó như trách móc, như oán giận, như ăn vạ làm toàn bộ da gà da vịt da người trên cơ thể nó nổi tuốt luốt. Ba má thánh thần ơi, mới có không gặp một thời gian ngắn xiu mà đứa bạn thân chí cốt của nó, cái thằng coi nhảy nhót và rap nhạc quan trọng hơn cuộc sống, nói được ba câu thì mất 2,7 câu là đọc rap của nó, sao lại có thể phun ra những lời nói “nhầy nhụa” như vậy.

• Khỉ con, đây là….

Một giọng nói làm nó giật mình.Lee…Lee Donghae?

uộc sống đưa đẩy khiến nó có một bộ não tư duy logic nhanh và nhạy hơn bao giờ hết. Trước những tình huống tưởng chừng rất chi là bất ngờ, người ngoài phải nhạy dựng lên, hay màu mè một chút là hét toáng và tệ hơn là ngất xỉu thì nó chỉ há hốc một chút sau đó có thể ngậm ngay miệng lại…Nghệ thuật ứng xử không có cho phép nó thể hiện những cử chỉ qúa lỗ mãng trước mặt người lạ, đặc biệt người lạ trong tình huống này là một trong những hotboy có lượng fan gơ cuồng nhiệt bậc nhất.

Và hãy suy nghĩ một chút, sau cái kì đi tu luyện nhảy nhót tèm lem gì đó của con Khỉ bạn nó, thì tần suất cha lấp lánh này xuất hiện bên cạnh và có những hành vi mang đẳng cấp đáng-để-ý hơi bị cao.

Nhưng đó cũng chưa phải là thứ vô lí nhất, cái quái gì mỗi lần hai đứa chúng nó đứng gần nhau thì đám con gái bệnh hoạn lại gào lớn cái gì Khỉ Cá cúp bồ hay là Cá Khỉ cù teo, toàn những thứ ngôn ngữ lần đầu tiên được nhìn ý lộn được nghe thấy trong đời. Đấy là chưa kể một đống băng rôn biểu ngữ banner rải theo gót các chàng đi qua. Thấy gớm, thấy ớn, thấy buồn nồn à…hiệu ứng shoujo manga quá mạnh.

Ngay như cái lúc này đây, ba người đứng với nhau nhớ, ba người ấy, vậy mà nó tưởng chừng đã hóa thành không khí, còn hai đứa kia cứ thế mà tỏa sáng tới mức chói mắt.

Cái này là khác biệt đẳng cấp có đúng không nhỉ?

- Chào Lee Sungmin , cậu khỏe không?

Lee Donghae cười một cái và nó tự hỏi sao anh ta chưa xuất hiện trong quảng cáo thuốc đáng răng.

- Ừ, khỏe, cảm ơn cậu.

- Nó nói dối ấy, lúc nãy tớ thấy nó ngơ ngơ như phải bả.

Thề có Dớt trên đầu, suýt chút nữa, chỉ một chút nữa thôi, nó đã theo phản xạ mà nện một thụi vào bụng con Khỉ lắm mồm, không mở miệng có ai bảo câm đâu. Cái mặt…cái mặt cười hề hề đó trong mắt nó sao mà gợi đòn kinh dị.

- Vậy à.

Donghae quay qua nhìn Lee Hyukjae rồi cười-tình. Mẹ ạ, sao nó có thể nghĩ là cười-tình được chứ. Thật muốn tự tát vào mặt mình một cái, đầu óc nó có vấn đề thật rồi.

- Ờ…hai cậu ở lại nói chuyện, tôi xin phép đi trước nhé.

Nó nên kiếm một chố mà thanh tấy đầu óc lại, một cuốn kinh thánh, hay vào thẳng nhà thờ xin Cha tẩy não, ý lộn, rửa tội?

Điên xừ nó rồi!!!!!!!

Ngật ngưỡng rời khỏi hiện trường , nó vừa đi vừa lẩm bẩm thứ ngôn ngữ mà Chúa cũng chẳng hiểu được là cái quái gì.

…….

- Tớ thực sự lo lắng cho cậu ấy đấy.

Hyukjae cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về hướng Sungmin đã rời đi.

Donghae nhún nhún vai.

- Chúng ta không thể chen vào chuyện của họ. Phải để họ tự giải quyết thôi. Tớ tin Kyuhyun đủ thông minh để giải quyết chuyện của cậu ta.

- Nhưng Sungmin….

- Thôi nào, cậu không thể….

- Chúng tớ là bạn thân từ bé và tớ sẽ không bỏ mặt chuyện này đuợc đâu.

Hyukjae cũng là một trong số ít người biết chuyện của Sungmin tường tận, và dù đánh nhau u đầu chảy máu suốt thì Sungmin vẫn là một người bạn tốt đối với cậu. Và hơn ai hết, cậu không muốn nụ cười rạng rỡ của Sungmin biến mất. Sungmin rất vô tư, từ trước tới nay vẫn vô tư, và sẽ còn vô tư mãi nếu như Jo Kyuhyun xuất hiện và làm đảo lộn thế giới của cậu ấy.

- Nếu anh làm Sungmin khóc….

- Hyuk, cậu biết là Kyuhyun…

- Tớ biết.

Đôi mắt kiên định của cậu khiến Donghae không thể nói thêm lời nào. Có điều , Donghae tự hỏi mọi chuyện sao lại rắc rối như thế này, không phải khỏi đầu rất tốt sao? Hay là, Kyuhyun đã qúa vội vã nên làm hỏng chuyện?

……

Kyuhyun lặng yên không mở lời, mắt không rời bóng người nhỏ nhắn đang ngủ gật gà gật gù dưới gốc cây. Thật đáng yêu. Anh nghĩ, từ đôi mắt, hay sống mũi, hay hai cánh môi đều khiến người ta cảm thấy đáng yêu, muốn nựng, muốn ôm.

Nhưng đâu có dễ vậy, vẻ ngoài thì như thỏ con, tính tình lại ương bướng, ngốc nghếch ,lắm lúc khiến anh dở khóc dở cười.

Kyuhyun không muốn bám vào quá khứ để níu nó lại gần anh, anh đủ tự tin để khiến nó yêu mình thêm lần nữa. Nhưng những kí ức ngọt ngào đó thực sự anh không nỡ buông lơi cho nó trôi đi và biến mất mãi mãi.

Sungmin bé con ngày xưa và Sungmin người lớn, à không, là Sungmin có hình dáng người lớn hiện tại đều dễ dàng khiến anh yêu. Chỉ cần nhìn cái thân hình mũm mĩm như cái bánh bao di động đó lạch bạch chạy qua sân trường thôi là anh đã thấy cuộc đời tươi đẹp hơn biết bao nhiêu rồi ( A/N: ặc, sến gứm).

Anh muốn đến bên nó, và chẳng có lí do gì ngăn cản anh làm điều đó đúng không?

…..

Nó nhớ là nó đang nằm ngủ.

Vậy nên những gì nó đang thấy sẽ chỉ là nằm mơ thôi ha?

Cái gì mà mềm mềm âm ấm.

Cái gì mà hương thơm…ờ… clâu dớp….hay pê ét gì đấy nhớ không rõ lắm.

Ấy thế mơ mộng gì mà cảm nhận chân thực thế này???

Một cái tay đang nâng cầm nó nhé. Một cái tay khác đỡ nhẹ một bên má nhé. Và cái trên trên kia nữa.

Và nó có thể khẳng định mình bị cưỡng hôn trong lúc ngủ.

Cái đứa biến thái khốn nạn nào dám cưỡng hôn ông?

Và một phản xạ tuyệt vời đáng tầm diễn viên phim hành động. Rất chính xác, rất mau lẹ, rất đẹp mắt.

Bốp!!!!!!!!!!!!!!!

Lạy giời phù hộ cho đứa nào bị ăn đòn, không đi tong mấy cái răng hơi phí. Chân thành mà nói, theo kiểu phim kiếp hiệp ấy, em nhà đã xài đủ mười hai thành công lực vào chưởng vừa rồi. Ngôn ngữ game ngươi ta sẽ gọi là one hit, ngôn ngữ thường ta gọi là một tát mẻ răng( hoặc một tát trật quai hàm). Tóm lại là rất đau, cực kì đau.

Khoan hãy nhắm mắt bịt tai hay cầu nguyện cho số phận xui xẻo đen đủi đó, chuyện vẫn còn dài. Ngay khi cái tiếng “”bốp”” vừa dứt âm vang, thì một tiếng “”pặc”” và một tiếng “”rầm”” liền kề xuất hiện, cả ba hợp thành một bản hòa tấu vô cùng bạo lực xứng đáng rết ting nờ xê mười bảy không dành cho trẻ em trong sang và non gan.

Chuyện gì đã xảy ra? Bạn có chắc mình đủ tuổi để xem cờ lip zoom cận cảnh không?

Có chứ gì?Cứ kéo xuống tiếp đi.

Còn không? Tôi biết mình chẳng thể cấm được bạn mà.

Đầu tiên, tôi sẽ đề cập tới Kyuhyun. Nhân vậy chính, cái gì cũng cần ưu tiên trước.

Khi Kyuhyun chạy tới, thì mắt anh tí nữa nổ đom đóm trước cái cảnh tượng trước mắt. Anh thấy rõ ràng cái kẻ anh không muốn gặp dù hắn có là nhân loại cuối cùng còn tồn tại trên trái đất ( hoặc cả dải ngân hà), đang nửa quỳ trên mặt đất,và hắn đang…đang…đang….GIỜI ĐẤT Ạ LÀM SAO MÀ ANH PHUN CÁI TỪ KHỐN KIẾP ĐÓ RA ĐƯỢC CƠ CHỨ!!!!!!!!!

Cơ mà cơn giận tựa núi lửa phun trào của anh chưa có bùng nổ thì anh thấy cái tay trắng nõn nà mà bình thường nhìn vào anh hay liên tưởng tới cánh gà ( xin lỗi, hãy hiểu theo ý nhìn là muốn cạp, chứ đừng có hiểu theo kiểu nó có nhiều lông) nhẹ nhàng vung lên thành một đường cong hoàn hảo mà anh dám cá là nếu ở trong game cùng với hiệu ứng màu sắc hình ảnh thì chúng ta đã có một cái cầu vồng( 0.o), rồi vẫn đường cong hoàn hảo đó hạ xuống với với tốc độ đáng ngưỡng mộ và khi tiếng “”Bốp”” vang lên, toàn bộ động tác kết thúc.

Mười. Mười. Mười . Và mười. Bốn con mười cho chất lượng

Cái đứa đáng chết kia ăn trọn cả bàn tay năm ngón vào má.

“”Năm ngón tay xinh xinh, em cầm hoa, em múa quạt, em…đánh người””.

Xin lỗi, lạc đề.

Và sau khi bị ..e hèm như thế, dĩ nhiên hắn sẽ văng ra và ngã lăn trên mặt đất, choáng váng, xây xẩm, nổ đom đóm, văng cái răng nào ra hay không thì chưa xác định.

Kyuhyun hả hê lắm. Vô cùng hả hê. Và còn cảm thấy mình cực kì may mắn nữa. Lần trước anh cũng hôn trộm nó, mấy lần ý nhỉ, vậy mà anh không có bị gì hết.Bất giác Kyuhyun đưa tay lên sờ hàm răng còn nguyên vẹn của mình mà cười toét miệng.

Nhưng mà có hả hê thế nào thì cũng chưa thể dập tắt lửa căm hờn trong anh. Kyuhyun xăm xăm bước tới bồi một đá vào bụng kẻ đang ôm má lăn lộn trên mặt đất, không thương tiếc hất mạnh chân cho hắn văng vào gốc cây gây nên tiếng “”rầm”” đã đề cập ở trên.

Tôi rất muốn gọi dùm xe cứu thương. Tôi thề đấy.

….

Nó mở mắt, dụi thêm hai cái cho rớt ghen mắt, và nó thấy cái gì?

Vâng, Kyuhyun đứng sừng sững trước mặt nó, cao lớn ( vì nó đang ngồi và nhìn từ dưới lên) , oai hùng với đôi mắt sắc lạnh ngập tràn sát khí , hai bàn tay nắm chặt. Gió thổi bay bay mấy lọn tóc, nắng lọt qua khe lá rớt trên tóc ánh lên thứ ánh sang chỉ có trong phim điện ảnh mỗi khi hero coming.

Và xa xa, là nhân vật phản diện đi đâu cũng gặp nằm đo ván bất tỉnh nhân sự.

Nếu là bạn thì bạn sẽ nghĩ gì?

Chắc cũng như nó thôi. Dạt dào là xúc động, dạt daò là choáng ngợp, dạt dào là chói mắt.

Hoàng tử giá đáo.

- Kyuhyun, anh đang làm gì ở đây?

Mãi mới tìm lại được giọng nói của mình. Nó nhỏ nhẹ hỏi.

- Đã nói bao lần, phải cẩn thận đừng ngủ ngoài trời mà.

Kyuhyun trả lời mà không quay lại nhìn nó. Anh đang suy nghĩ coi có nên gọi người đến rồi xách cái của nợ này quẳng về Ý ngay khi nó đang hôn mê hay không. Rách việc.

- Er…..đã ngủ thì làm sao biết gì mà cẩn thận.

Nó cãi cố, chợt thấy cái giọng lành lạnh của Kyuhyun khó ưa hết sức. Tâm trạng đang thăng trên mây lập tức rớt cái tõm xuống vực Maria.

Bực bội đứng dậy, nó nhíu mày nhìn lưng anh rồi quay lưng bước đi. Chưa được mấy bước, một vòng tay ôm lấy nó từ phía sau , đột ngột tới mức người nó cứng đờ. Đáng lí ra nó đã vùng ra, đáng lí ra cái tài năng phản xạ cực nhạy đã hoạt động và người đứng sau đã ăn đủ. Nhưng cơ thể nó không hề cử động, hay là nói, chẳng một phản ứng bài trừ nào diễn ra. Vì cái giây phút bị ôm, nó đã biết người ôm mình là ai. Có thể do mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, cũng có thể là cảm giác từ vòng tay, nó không chắc chắn lắm nhưng nó dám khẳng định ,chỉ có Kyuhyun mới có cái ôm như thế này. Chỉ duy nhất Kyuhyun mới ôm nó như thế này.

Tim đập rất nhanh và hai má nóng rực, chắc đã đỏ ửng lên rồi.

- Buông…buông tay, giữa thanh thiên bạch nhật hai thằng con trai ôm nhau ra cái thể thống gì. Không biết xấu hổ à.

Nó gắt, nhưng tay chân vẫn chưa động đậy.

- Đâu có ai xung quanh.

Kyuhyun càng ôm chặt hơn, đầu anh kê vào vai nó , đây là sự thân cận bấy lâu anh luôn mong muốn.

- Sungmin này, cùng qua Ý nhé?

- Cái gì?

- Cùng qua Ý nhé.

- Tại sao?

Kyuhyun buông lỏng vòng tay, để nó quay lại nhìn anh, bốn mắt đối nhau. Một đôi mắt mang theo ý cười, nhìn thẳng vào đôi mắt còn đọng nét ngơ ngác. Kyuhyun đưa một ngón tay vén một lọn tóc bên má nó ra sau tai, lặp lại câu nói với giọng trầm thấp truyền cảm chết người.

- Chúng ta cùng đi Ý được không?

- Được.

Nó gật đầu một cách vô thức. Rồi như nhận ra sự ngớ ngẩn của mình.

- Nếu anh trả tiền mấy bay và ăn ở.

- Không vấn đề gì.

Nụ cười trên môi Kyuhyun rộng thêm một chút.

………………………….

Nhìn bên trái, dòng người cười cười nói nói huyên náo, trên tay mỗi người là hộ chiếu, hành lí, etc vân vân và vân vân.

Nhìn bên phải, Kyuhyun cũng giống người ta.

Nhìn xuống bản thân mình, không khác gì Kyuhyun.

Tại sao nó lại ở đây?

Tại sao nó có thể làm một cái việc mà giang hồ thường gọi là bỏ nhà theo giai được hả trời?

Khoan hãy vội kết luận nó ngu. Dĩ nhiên nó đã kí cái rụp vào hợp đồng làm người mẫu trong vòng ba tháng của tập đoàn ELF, đồng thời xin nhà trường bảo lưu kết quả học tập dưới sự trợ giúp của Kyuhyun. Với thành tích đứng trong top 10 cả nước,nhẽ ra nó không cần thiết làm cái việc đó mà nộp thẳng đơn học vượt, nhưng cái đơn kia cần có chữ kí của phụ huynh, mẹ nó mà biết thì khỏi đi luôn nên nó đành chọn cách kém ưu tú hơn.

- Tới giờ rồi, đi nào.

Thế là Kyuhyun túm tay nó lôi đi. Hàn quốc thân yêu ơi, Chào nhé !!!!!

……………….

Nói tới Ý là nói tới cái gì.

Là thiên đường lãng mạn, thiên đường thời trang, thiên đường ăn uống, thiên đường tình yêu, thiên đường mĩ thuật……

Dù đã quá quen với những sự hào nhoáng nói chung và hoa lệ nói riêng, nhưng nó vẫn phải hớp hớp không khí như cá khi tận mắt nhìn thấy những tòa nhà với kiến trúc thời kì Phục Hưng tinh xảo đẹp tới không thể nói nên lời ở thủ đô Roma.

Ngồi trong xe Taxi, nó ịn mặt lên cửa kính, cố gắng thu hết những vẻ đẹp kia vào hai con mắt, tới khi Kyuhyun phát mệt vì những câu hỏi của nó thì xe cũng dừng lại.

Và cằm em nó rớt cái độp.

Nó mắc công ngó nghiêng sái cổ làm cái gì. Bao nhiêu tinh hoa điêu khắc chắc dồn về hết trên cái biệt thự này rồi á.

- Chào mừng cậu trở về , cậu Kyuhyun.

Cứ như phim.

Một bác quản gia đeo kính nhé, mặc vest nhé, cúi người chào nhé. Đằng sau là hai cô gái với trang phục nữ phục vụ nhé, cũng cúi đầu nhé, xòe váy nhé.

Nó còn đang trợn mắt há mồm thì Kyuhyun đã lên tiếng.

- Bố làm trò gì vậy? Cả hai chị nữa?

Có ai nói với nó rằng nó không có nghe nhầm đi.

- Đùa vậy là quá lố rồi đấy.

- Uầy, con chẳng hiểu gì về nghệ thuật cả. Đây là cung cách của quý tộc Anh thế kì *** đấy.

Ông quản gia nhìn đứng đắn ban nãy xoẹt cái nhăn răng cười hề hề, thảy cái kính gọng tròn bên cạnh cho hai cô nàng hai bên. Các nàng lúc này cũng mất tiêu cái vẻ cung kính, nhào tới ôm vai bá cổ Kyuhyun mà gào la một tràng một loạt bằng tiếng ý nên nó chẳng nhập vào tai được câu nào. Đại khái, có lẽ cũng là chào mừng đi.

- Lâu lắm mới về nhà. Đúng là đứa con hư.

- Con đi học, chứ có phải đi du lịch đâu.

Kyuhyun nhăn nhó phản bác lại, gỡ mấy cái gọng kềm đang kẹp cổ mình ra.

- Con đi học mới lạ..ửa, một cậu bé châu Á. Ciao~~~~~~~~

- Hơ….Chào..Chào bác .

Giời hỡi, em nó là học sinh giỏi đấy, nhưng thú thật là tiếng Anh mới là thứ ngôn ngữ được giảng dạy trong nhà trường chứ không phải tiếng Ý. Nên em có ứ có đỡ được khi mà bác nhà cứ bắng tung toé thứ tiếng mẹ đẻ nhà bác dư thế này.

Em nó cảm thấy mình là người thừa, người dưng hơn bao giờ hết. Nhưng, đẳng cấp nghệ thuật ứng xử hơi bị cao đã giúp em giữ nguyên hình tượng bằng cách cực cổ điển và lạc hậu nhưng luôn có tác dụng, đó là kéo toét cái miệng em ra thành một nụ cười rạng rỡ như mặt trời ban trưa ở Roma.

Đùa chứ em nó hơi bị phục chính mình.

- Vào nhà tắm rửa nghỉ ngơi một chút rồi chiều chúng ta đến ELF nhé.

Kyuhyun, sau khi gỡ được hết mấy cái chân nhện bám quanh cổ mình nãy giờ , quay sang nói với nó. Chắc anh cũng nhận ra đằng sau nụ cười chói loá kia, đầu óc nó đang ong ong ong ong vì màn đối thoại làm quen đậm chất không bình thường của bố anh.

……………

- Bố à, đó là con trai của Giotto đúng không?

- Không sai, gương mặt cùng Giotto như hai giọt nước.

- Nhưng con trai Giotto đã chết rồi cơ mả. Chết trong tai nạn máy bay.

- Ta sẽ nói chuyện với Kyuhyun về chuyện này.

…………..

Nó ngồi ngẩn tò te trong phòng. Tới tận lúc này vẫn không tin nổi mình đã một khắc đặt chân qua đất ý. Giờ này mẹ nó chắc cũng đã đọc được thư nó để lại trong phòng……chắc giận lắm đây. Bình thường mẹ nói một nó nghe một, nói hai nó đâu có cãi là ba, đùng một cái nó dám bảo cúp học bỏ sang tận nước Ý xa xôi khi mà trong túi chỉ có vài xu lẻ. Chính nó cũng thấy mình điên phát sợ.

Nhưng mà, nó cảm giác được cái thủ đô hoa lệ này có gì đó rất quen thuộc, dường như là liên quan tới kí ức đã biến mất, và cả người bố nó không biết mặt.

Kể từ ngày cãi nhau với mẹ ở văn phòng của mẹ, nó thấy mẹ thường ngồi trầm tư. Mẹ nó là người phụ nữ mạnh mẽ và đáng kính phục bậc nhất, trong mắt nó mẹ luôn lạc quan và vui vẻ dù có gặp khó khăn gì đi nữa.

Nếu bà đã không muốn nói, nó sẽ tự tìm ra mọi chuyện.

…………

- Sungmin, đi tắm rồi …

Kyuhyun ngừng nói, lăng lăng nhìn vào cậu bé đang ngồi trên cửa sổ, nhắm mắt ngủ ngon lành.

Anh bước chầm chầm tới bên nó, quỳ xuống một chân và nhìn lên gương mặt nó từ tầm nhìn thấp hơn.

- Ngủ ngon, người đẹp của anh.

Nhân danh Thần mặt trời, anh xin thề. Dù ngài mai có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ luôn ở bên và bảo vệ em.

Sáng tinh khôi. Thời tiết mát mẻ, lại có chút gió thổi nhẹ qua lay động những hàng cây được chăm chút tỉa tót tới từng cạnh lá trong toà nhà cao quý của những con người nhìn cái là biết giới thượng lưu của thượng lưu trên đất Ý.

Mùi hương hồng trà cùng múi bánh kem thơm ngạt mũi bay từ phòng bếp theo các hành lang dẫn đi khắp các phòng đánh thức những con người đang say sưa ngủ. Nhưng mà với một không khí êm đềm thế này, việc ra được khỏi chăn quả thật là một thách thức của thời đại.

Nhưng không thể cứ thế mà phụ lòng đầu bếp sáng sớm gà chưa gáy đã mò mẫn dậy nấu ăn, một tiếng thét tưởng như có thể chọc thủng trần làm bằng bê tông cốt thép vang lên từ tầng hai làm cho mọi người phải nhảy dựng. Tiếng thét có thể nói là kinh thiên động địa, ngang giọng opera đẳng cấp thế giới chứ chẳng đùa. Nếu cà phê 3 trong 1 khiến người ta tỉnh táo từ ngụm đầu tiên, thì tiếng thét này thậm chí có thể doạ người chết sống lại. Thôi chém gió hơi quá rồi, trở lại tình trạng thực.

Lee Sungmin mắt trợn trừng trừng đứng trên giường nhìn cái thứ đang cuồn tròn trên giường mình, chuẩn bị lấy hơi gào đợt hai.

Này thì cửa bật tung ( cái ổ khóa rớt ra đúng hiệu quả điện ảnh trong phim của Hollywood, nhiều khi em nó tự hỏi là có thể đổi tên Gà Ý thành Gấu Ý hay chăng, bởi vì Gà thì làm qué gì mà khỏe được thế, chân Gà yếu lớm, chỉ có nướng lên tẩm tương cay măm là ngon thôi), hero coming….







….mất hết cả hình tượng.

Anh hùng là những người như thế nào?

Trong phim cổ trang, ấy chính thị uy phong lẫm liệt, gió thổi tà áo tung bay trong một buổi trời quang đãng hoặc mây mù tứ phía cuồng phong rầm rộ. Khi chàng xuất hiện, nhạc nền của phim sẽ thay đổi, những ánh mắt của nhân vật phụ, thứ chính cùng người xem phim sẽ đau đáu dõi theo chàng, hồi hộp mà chờ chàng quay mặt lại với ánh nhìn ngạo nghễ kiểu “ đã có anh đây, phim sẽ chuyển sang kịch bản kiểu khác” .

Còn như thời hiện đại, đơn giản hơn một chút.Cao to, đẹp trai, cơ bắp, quần áo không vét tông phẳng phiu cũng phong trần bụi bặm, trong nhiều trường hợp còn có phụ kiện đi kèm là kính râm đen sì rất là ngầu….vân vân và vân vân, tóm lại là chả có cái gì giống cái người đang đứng trước mặt em nó bây giờ.

Quần đùi?

Ừ, coi như mát mẻ, dễ ngủ, nhưng có cần phải chọn cái loại quần có hoa văn là những nải chuối vàng ươm như thế kia không? Sao mà trông nó chuối thế, chuối vật vã, chuối cực.

Chưa hết, quần thì nải chuối, áo lại là….lá chuối. Chuối cả cây, lộn, cả rừng.

Thời trang kinh dị.

Cái đứa ngu ngốc khốn nạn nào dám đứng đây mà gào to Ý là thiên đường thời trang chắc bị ném đá vỡ mặt.

- Chuyện gì thế?

Kyuhyun lo lắng chạy tới bên giường, nhìn thấy con trăn châu Mĩ dài ba mét của chị Hai nhà mình thì ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Và vì hiểu rồi nên lòng anh dâng trào cảm xúc thán phục. Người bình thường chắc lên cơn đau tim rồi, ấy thế mà Sungmin vẫn có thể bĩnh tĩnh mà hét được. Người anh yêu có khác, dũng cảm ghê.

(Anh à, nhìn lại đi, mặt em nhà đã không còn hột máu nào nữa rồi kìa.)

- Cái…cái….quái gì….

Nó run run chỉ vào cái thứ dường như đang bắt đầu chuyển động,da gà da vịt thi nhau nổi lên. Mẹ cha hỡi, đừng nói là cái thứ này ngủ với nó nguyên một tối qua nhá. Thảo nào trong giấc mơ, nó thấy mình bị chìm dưới nước, nghẹt thở ứ chịu được. Hóa ra là bị cái của nợ này nó đè lên thân. Dạ dày cuộn từng cơn, lạy chúa phù hộ, nó còn chưa có ăn sáng lấy gì mà ói.

- À, đây là cục cưng của chị Hai, tên nó là…

- Ai thèm quan tâm tên nó. làm ơn đưa nó ra khỏi phòng tôi ngay lập tức cho tôi nhờ.

Nó như điện giật nhảy bật ra phía sau vài mét, mắt vẫn không rời vật thể đã thực sự chuyển động kia. Hợ, nhìn cái lớp vảy bóng loáng kia kìa…

- Cain, sao mày lại bò vào đây?

Chị hai của Kyyuhyun xuất hiện trong bộ đồ ngủ mà cam, ngáp ngắn ngáp dài tóm lấy con trăn, nhẹ nhàng và âu yếm xoa đầu nó.

- Ụa…

Sungmin bụm miệng lại.

- Chắc nó ngửi được mùi của người lạ nên tìm tới. May mà nó không có tấn công thằng bé.

Ba của Kyuhyun cũng không nhanh không chậm bước vào phòng, cái mũ ngủ lủng lẳng gần rơi ra khỏi đầu .

- Thằng bé may dữ dội nha , không bị nó thít chết.

- Cũng có thể là hôm trước nó mới ăn cả con dê nên còn no.

-Nói chung là cứ đưa nó về vườn đã, kẻo lại…

Mỗi người một câu , không ai để ý tới một Sungmin đã té xỉu trong góc tường. A men, nó đã bắt đầu hối hận, vô cùng hối hận vì đã đặt chân vào cái nhà này. Không khéo chưa làm được cái đại sự chết tiệt gì đã chui vào bụng trăn làm tổ. Nó không cam tâm, nó vẫn còn trẻ mà, nó chưa muốn chết đâu. Mẹ ơi, mẹ ở đâu mau tới cứu con!!!!!!!!!!!!!!!!



Kyuhyun nhúng khăn vào chậu nước lạnh rồi vắt khô, đem lại lau qua khuôn mặt cho Sungmin. Mơ mộng gì mà mồ hôi tứa ra đầm đìa thế này, còn kêu mẹ rõ to nữa chứ. Đột nhiên anh thấy ghen tị, có gặp nguy hiểm gì thì phải gọi tên anh chứ ( dù là mơ cũng thế), chẳng lẽ người nó nghĩ tới đầu tiên không phải là anh, thật làm đau lòng anh quá.

Ầy, nhưng mà không sao. Tranh thủ thời gian ở Ý anh phải bồi dưỡng tình cảm của cả hai lên một tầng cao mới. Nói chung là mặc dù anh rất hi vọng nhóc ngốc này có thể nhận ra tình cảm của anh cũng như của chính mình sơm sớm một chút nhưng anh cũng không thấy phiền nếu phải chờ đợi thêm một thời gian nữa.

Cái gì cũng thế, phải biết kiên nhẫn, chờ tới ngày tình cảm đơm hoa kết trái, anh tha hồ mà hưởng thụ.



Cảm giác lành lạnh dễ chịu truyền tới từ trên mặt khiến nó dần tỉnh táo. Vì là tỉnh táo nên cũng dần dần thấy đau ở sau đầu. Ừ nhỉ, nó đã té xỉu mà lại, không có ai đỡ thì cộp đầu xuống đất là điều dĩ nhiên, chắc u vài cục chứ chẳng đùa. Nói tới u đầu, lại muốn chửi con Gà Ý kia một câu. Từ ngày nó gặp hắn tới giờ, sau mà nó thương tích te tua cả người, hết ổi tới cóc thi nhau mọc trên đầu…xui ơi là xui, xui không đỡ được.

Nhưng mà , công bằng thì hắn cũng khiến nó khóc nhiều, dở khóc dở cười nhiều, cười lại càng nhiều. Cái con gà Ý này, cứ như một luồng gió lạ..

Khoan. Cắt. Sao mà sến súa chảy nước thế này.

Mở mắt. Đập vào mặt là cái ti vi đang chiếu phim tình cảm dài tập lâm li bi đát tới mức chị Hai của Kyuhyun đã xài ngót vài chục cái khăn dấy để thấm nước mắt. Ngoại cảnh quả thực có ảnh hưởng to lớn tới con người, hại nó cũng sến theo luôn mới sợ chứ.

- Còn đau không?

Giọng Kyuhyun vang bên tai, nó hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy gương mặt tràn đầy lo lắng cùng hối hận của anh giai lai Gà. Miệng muốn tru tréo ăn vạ lắm, nhưng mà chợt nhớ ra mình đang mặt dày ăn bám ở nhà người ta nên những câu than thở có đẳng cấp quốc tế lập tức được nuốt trôi ráo vào bụng, và nghệ thuật ứng xử lại lần nữa tái xuất giang hồ.

- Không sao, mọi thứ đều ổn.

Em nó nở nụ cười lấp loá nhưng quảng cáo kem đánh răng, đôi mắt này thì tha thiết, này thì thật thà , này thì…

- Được rồi, để tôi nói đầu bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho cậu. Chị hai!!!!

Kyuhyun gọi vang một tiếng làm Shara giật mình rơi cả miếng bỏng ngô đang chuẩn bị cho vào miệng. Nhìn thằng em út cục cưng đang ra hiệu cho mình bằng ánh mắt khẩn thiết, cô hắng giọng một tiếng rồi nói.

- Bé Min chắc bị shock rất nặng, em nên DÌU cậu ấy lên phòng, dĩ nhiên là BẾ cũng được. Lát nữa chị đem cháo nóng lên cho.

Kyuhyun vô cùng sung sướng hưởng ứng câu nói của chị mình bằng cách vòng tay ôm Sungmin , để cho nó tựa hẳn vào người mình rồi vọt lên tầng hai bằng tốc độ tên lửa, bắn vào phòng của anh và dùng chân đạp cửa sập lại. Nhanh chóng vùi nó vào cái chăn thơm lừng, anh nhẹ nhàng dém từng góc chăn.

- Đừng sợ, có tôi ở đây rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu.

Này! Xin lỗi nhưng hình như nhầm đề.

- Không ai dám làm gì cậu đâu.

Này! Này!! Thực tế có ai làm gì tôi đâu.

- Tôi sẽ chăm sóc cậu suốt đời.

Này!Này!!Này!!! Câu này có phải hơi quá rồi không đấy. Ừ thì đau tí chút nhưng cũng có tới mức què quặt tàn phế gì đâu mà phải chăm sóc suốt đời gì đó đâu. Câu đó, dành mà nói cho vợ anh nghe á.

- Kyuhyun, mau nhận cháo. Ây, em nằm im nào Min bé nhỏ, đụng mạnh như vậy không cẩn thận sẽ bị u não đó.

Cái tài liệu nào nói cho chị điều đó thế? Phản khoa học. Nó gào lên trong bụng. Cái nhà này bị làm sao vậy, hết em tới chị đều là gia cầm chưa tiến hoá, cái nền khoa học giáo dục của nước Ý đã đi xuống tới mức độ này rồi sao?

- Đúng vậy, chị mau đưa cháo cho em.

Hai người nghĩ mình đang lừa ai ? Nó nhìn cái thìa cháo đã được chìa ra trước mặt như nhìn con trăn hồi sáng. Nó muốn điên lên mất.

- Mau ăn đi. Nếu nguội sẽ không ngon nữa đâu.

Lại rịu ràng. Trời ạ. Cái mặt đẹp trai lừa tình được một thì cái giọng nói trầm ấm ngọt ngào này phải lừa tình được mười tới một trăm.Lee Sungmin tự nhân mình cũng là một người bình thường, nên cũng chẳng thoát khỏi kiếp ruồi bu mật. Cái miệng không nghe theo trí não, tự động mở ra ngậm lấy miếng cháo .

Ngon~

Tiếng ực nho nhỏ khiến gương mặt của Kyuhyun tươi như hoa như nắng mùa xuân. Anh liền múc thêm một thìa nữa…cười càng lúc càng lấp lánh, càng lúc càng chói mắt.

Cắn.rứt.lương.tâm.

Nữa rồi. Cứ mỗi lần nhìn cái người này cười hạnh phúc như vậy khi mình chẳng hè làm gì cho người ta ( lại còn chửi thầm trong bụng) là nó day dứt, nó ăn năn tới mức thực sự muốn làm bất cứ điều gì có thể để bù đắp lại cho ổng.

Tại sao? Tại sao? Tại sao?

….

- Chị Cả, hai cái đứa này…

- Ắc ắc….lau nước miếng đi, chảy ướt cả áo rồi kìa.

Jane ngó qua khe cửa, thấy hai người đang đưa qua đùn lại cái bát mà đau cả dạ dày vì nín cười. Kyuhyun bình thường là đứa như thế nào nào. Ồ la, trong năm đứa con thì cậu Út này học giỏi nhất, ngoan ngoãn nhất, hòa nhã nhất…. Không bạo lực như Anh Cả, không gian tà kiểu Anh hai, lại càng không giống Jane và Shara về khoản tưng tửng và quậy phá. Tóm lại, nó là mẫu công dân Ý đích thực, sống tốt , sống đẹp cho đời. Đại khái là chỉ mình Kyuhyun chưa lần nào phải vào sở cảnh sát chờ bố mang tiền tới chuộc về. Kyuhyun chính là đứa con quý báu, đứa em đáng yêu của hết thảy những con người trong gia đình này.

Trên đời thực sự có con người hoàn hảo 100% không?

Đáp án là không.

Và nhược điểm của con người đã từng được cho là hoàn hảo Jo Kyuhyun bắt đầu bộc lộ từ năm mười hai tuổi.

Ở tuổi này, các gia đình giàu có ở Ý bắt đầu tìm ý trung nhân cho con cái của mình. Thông qua con cái, họ thiết lập các mối quan hệ xã hội cũng như quan hệ làm ăn trong thương trường. Tất nhiên những đứa trẻ lúc lớn lên có quyền tự quyết định có thực sự muôn lấy nhau hay không, nhưng phần đa, do đã gắn bó với nhau trong thời gian dài dưới cái danh nghĩa hôn phu/hôn thê, chúng coi việc trở thành một nửa của người kia là rất hiển nhiên.

Sinh nhật Kyuhyun mười hai tuổi, cả nhà đã mất hơn một tháng tuyển chọn những bé gái trong những gia đình môn đăng hộ đối, ngoại hình xinh xắn mời tới dự tiệc để xem cu cậu kết bé nào thì nhào nắn thành một cặp luôn.

Phải nói, đó là một bữa tiệc hoành tráng với tất cả những cái gì bạn có thể hình dung về hai chữ hoành tráng. Bởi vì chính xác thì nó rất là hoành tráng nên tôi cũng chỉ dùng hai chữ hoành tráng để miêu tả. Tóm lại là hoánh tráng.

Giữa cái khung cảnh hoa lệ ấy, Cậu ÚT Kyuhyun được tháp tùng bởi hai cô chị gái xinh đẹp cùng hai anh lớn điển trai từ từ bước xuống cầu thang. Đại khái là cứ như hoàng tử trong truyện cổ tích.

Nhìn thế thì thằng nào mà chẳng chảy dãi.

Thế là một đoàn ong bướm ngay lập tức vây lấy cậu chủ bé, dễ dàng hất văng giai thanh gái lịch đang hộ tống cậu sang một bên. Các mợ thì cướp nhau con rể tương lai, các chị thì có trời mới biết là vì sao cũng xáp vô, các em gái bé bỏng thì bị các mẹ cùng các chị truyền bá tư tưởng trước cũng thi nhau xấn vào.

Cậu trẻ xưa nay bản tính hiền lành thật thà, thấy thế thì hồn vía bay hết lên mây, gào một tiếng thảm thiết trước khi lăn quay ra ngất xỉu.

Thế là khung tranh hoành tráng thoắt cái biến thành hoảng loạn. Và thế là a lê hấp, Cậu Út của nhà họ Jo uy danh lững lấy đã bị gán cho cái mác NHÁT GÁI.

Tuổi thơ khốn khổ

No comments:

Post a Comment