Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

21 September 2012

(HaeHyuk) - Đất lạnh (T3) - MA - Longfic

Tác giả: Casslovejaejoong (Bòn) 
[Chủ nhân của Tình yêu lãnh chúa và Lee gia & Địa chủ họ Eun đó mừ ^^]

Xin đừng mang fic ra khỏi blog khi chưa có sự đồng ý của Bòn
Mong mọi người hãy tôn trọng quyền tác giả. Xin cảm ơn. *Cuối đầu*

Vì đây là fic mới. Mong mọi người hãy comt và nhấn like cho Bòn có thêm động lực viết tiếp.



* Đôi lời từ Bòn:
Tình hình là thế này...

- Đây không những là fic boyxboy, mà boy trong fic này còn có thể có… em bé! Bòn cũng cảm thấy mình hơi điên điên vì viết theo chiều hướng này. Nhưng đã là “fic” thì cứ để cho trí tưởng tượng bay cao, bay xa... (Đôi khi bay xa quá không quay lại được!). Túm lại, bà con nào không chịu được “cơn điên boy có em bé” của Bòn, xin miễn cưỡng chấp nhận đại mà đừng bỏ fic của Bòn nhé T.T. *Yêu bà con* 
:ronren:  (Xin đừng bỏ fic mà ra đi nghe T.T)

Tập 3


Chap ba: Gặp lại EunHyuk

Chàng trai chớp đôi mắt to tròn ấy, gương mặt chẳng chút biến sắc.
 
- Được, tôi nhận lời thách thức của Thái tử, nếu tôi không chết, thì thái tử sẽ chết!

DongHae phát ra thêm một tràng cười khoái chí nữa. Đây đúng là con mồi thú vị mà hắn hằng tìm kiếm. Cuộc săn đuổi sẽ chính thức bắt đầu từ đây.

Sau khi chắc chắn rằng DongHae sẽ không bám gót mình nữa, chàng trai nhanh chóng bỏ đi. Trái tim ấy thật sự đã hóa đá. Cái chết đối với cậu chỉ là một giấc ngủ dài không tỉnh dậy mà thôi. Chết – Là kết thúc một cuộc đời đầy đau khổ.

DongHae ngoái nhìn theo tấm lưng nhỏ bé của cậu, thật là một cuộc hội ngộ đầy thú vị. Trong lòng hắn dâng trào nhiều cảm xúc. Dĩ nhiên nếu cậu lọt vào tay hắn, chắc chắn hắn sẽ không thể cho cậu một cái chết thoải mái. Vờn mồi là thú vui hạnh phúc nhất đối với DongHae. Chỉ có điều, liệu DongHae có đủ dũng khí để hạ sát cậu hay không?

Nhưng rồi DongHae chợt nhớ ra điều gì đó. Hình ảnh thằng nhóc bảy năm trước giết chết tên tù nhân. Nó cũng dùng tiểu đao, nó cũng dùng tay trái. Và lúc nãy, khi cậu bẻ ngược tay của tên lực lưỡng, cậu cũng dùng tay trái. Và tên sát thủ liên hoàn hắn cần tìm cũng thuận tay trái… Không lẽ… DongHae cười nhếch mép, có vẻ hắn đã tìm ra hung thủ giết mười ba vị quan quân kia rồi…

******

Thoát khỏi DongHae, chàng trai nhỏ nhắn cất bước nhanh ra khỏi thị trấn, tiến thẳng về ngọn núi phía trước. Trong chớp mắt, cậu đã leo lên tới đỉnh. Trên đỉnh núi, có một gian nhà nhỏ, mộc mạc, thô sơ. Hơn mười năm làm sát thủ, cậu có rất nhiều ngân lượng, nhiều đến mức có thể nuôi một đội quân. Và thực sự, cậu đang nuôi một đội quân.

Nhưng đội quân của cậu không sống trên ngọn núi này. Đây chỉ là nơi ở của cậu.

Cậu ít khi ra thị trấn. Vì ngoại hình của cậu khiến người ta dễ dàng nhận biết. Nhưng hôm nay là ngày đặc biệt, cậu phải xuống thị trấn mua một ít đồ. Cậu nhẹ nhàng để gói đồ nhỏ mà mình mua được lên bàn thờ, đặt cạnh hai linh vị đã được khăn trắng che đi. Chàng trai nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve linh vị bên phải, một cảm giác thân thương lập tức ùa về. Gương mặt băng giá của cậu bắt đầu hiển hiện một chút cảm xúc, đó là cảm xúc của bi ai.

Cậu đã sống cuộc đời của đứa trẻ mồ côi từ khi lên sáu tuổi, sự cô đơn và tuổi hận từ đó cứ dâng trào. Cậu nhớ vòng tay ấm áp đó, cậu nhớ giọng nói ngọt ngào đó, cậu nhớ những câu chuyện ngày xưa của người đó… cậu nhớ rất nhiều… đã bao lâu rồi cậu thèm khát được lặp lại tiếng gọi của ngày xưa – “Mẹ ơi!”.

-        -  Mẹ ơi…

 Chàng trai gọi khẽ, sự nhớ nhung khiến cậu bật thành lời. Hai hàng nước mắt lập tức chảy dài trên đôi má phúng phính. Chàng trai khóc nức nở, nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Cậu biết dù có gọi cả trăm hay cả ngàn lần nữa, mẹ cậu cũng không bao giờ nghe thấy…

Năm nào cũng trôi qua như năm nào. Dù lạnh lùng, lầm lũi với cuộc sống đơn côi, nhưng đến ngày này là cậu không thể không khóc.

Trước lúc ra đi, mẹ cậu đã gọi tên cậu rất nhiều, người gọi bằng tiếng thét đau thương, bằng sự căm hờn đầy oán hận, người gọi… mà cậu không hồi đáp. Cho đến lúc chết, người cũng không thể nghe thấy giọng nói của cậu một lần cuối – “Mẹ ơi…” – Hai tiếng mà chàng trai cố báo cho mẹ cậu biết… cậu vẫn còn sống…

Chàng trai nhẹ nhàng mở gói đồ ra. Một tô cháo trắng được cậu gói gém thật kỹ. Vượt đoạn đường xa nó vẫn còn bốc khói nghi ngút.
Chàng trai nhìn chén cháo, cậu lại nghẹn ngào, tim đau nhói từng cơn. Càng đau, càng hận thì lại càng khóc nhiều hơn. Càng khóc nhiều lại càng thấy nhớ.

Mẹ cậu thích ăn cháo của quán này. Chỉ đơn giản vì nó có mùi vị giống cháo của hoàng cung Đông Hạ. Mẹ cậu từng nói, người đã yêu cha cậu ngay từ lần đầu ông đút cho người muỗng cháo đầu tiên. Rồi ông hứa sẽ đút cho người ăn mỗi ngày. Nhưng cho đến lúc chết, mẹ cậu cũng không được ăn lại chén cháo do ông đút một lần nữa. Bởi vì ông đã không giữa lời hứa với người, ông đi và không bao giờ quay trở lại.

Gia đình cậu đã tan nát chỉ vì hai chữ: Chiến tranh.

Bỗng một giọng nói trầm từ ngoài cửa cắt ngang dòng cảm xúc của cậu.

- Thưa thủ lĩnh, chúng tôi đã có thông tin về nơi giam giữ Kang tổng quản rồi ạ.

Chàng trai nhanh chóng lau khô dòng nước mắt. Những năm tháng khổ ải mà mẹ con cậu phải chịu, và cái chết thảm của cha cậu nơi chiến trường, cậu muốn quân Nguyên Hạ phải trả hết cho cậu.

- Ta biết rồi! – Chàng trai lạnh lùng đáp.
 
***************

Tòa thành. Đêm.

Đêm nay trăng không còn sáng như những đêm trước. Như vậy sẽ thật có lợi với chàng trai lạnh lùng ấy. Vì đêm nay, cậu phải xâm nhập vào tòa thành.

Vẫn dáng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn ấy, cậu lách thật nhanh qua từng ngóc ngách của tòa thành, tiến thẳng đến nơi giam giữ tội nhân.

Hai tên gác cổng đang đi qua đi lại trước nhà lao. Không một chút do dự, cậu đu người ra phía sau bọn chúng. Ánh sáng của cây tiểu đao lóe lên, cổ họng của chúng lập tức ngập máu, không kịp một tiếng kêu la.

Cậu tiến sâu thêm vào bên trong, giết thêm vài tên cai ngục. Mọi hành động của cậu thật nhanh và chuẩn xác, màn đêm yên tĩnh vẫn cứ yên tĩnh.

Sau khi xác của tên cai ngục cuối cùng ngã xuống, cậu nhanh chóng mò lấy chìa khóa và đi đến căn phòng giam nằm khuất trong góc.

- Ngươi là ai? Vì sao lại cứu ta? – Kang tổng quản cất tiếng hỏi khi thấy một bóng đen đang mở khóa cho ông.

- Cứ im lặng và đi theo ta. – Cậu đáp lạnh lùng.

Kang tổng quản hiểu rõ tòa thành canh phòng nghiêm mật như thế nào. Tốt nhất là ông không nên làm ồn. Muốn thoát khỏi cảnh bị giam giữ thì chỉ có cách ngoan ngoãn đi theo cậu.

Kang tổng quản vốn dĩ tròn trịa múp míp, nhưng mười mấy năm bị đày đọa trong lao tù, ông đã trở thành một lão già gầy nhom ốm yếu.

Chàng trai đưa Kang tổng quản ra khỏi nhà lao. Cậu ôm sát ông vào người, đẩy ông leo lên thành tường rồi đỡ ông nhảy xuống. Cứ thế hai người từ từ vượt ra khỏi hàng rào của tòa thành và tiến sâu vào khu rừng gần đó.

Kang tổng quản thở dốc từng cơn. Ông đã quá già yếu để vượt chặng đường xa như vậy. Cảm thấy đã ở trong vùng an toàn, cậu buông ông ra. Kang tổng quản ngã ầm xuống đất, thở hổn hển. Cậu đứng tựa vào gốc cây gần đó, lặng lẽ chờ đợi ông hồi sức.

Kang tổng quản nằm vật ra đất thở dốc một hồi rồi lồm cồm ngồi dậy

- Cậu là ai? Vì sao lại cứu tôi? – Kang tổng quản lặp lại câu hỏi.

Chàng trai vẫn đứng tựa vào góc cây, từ từ kéo khăn bịt mặt xuống.

Ánh trăng không sáng vằng vặc nhưng cũng đủ soi cho Kang tổng quản thấy rõ gương mặt của chàng trai. Ông nấc lên một tiếng nghẹn ngào xúc động.

- Eun… Hyuk… ?

Chàng trai nhướng đôi mày ngạc nhiên, cậu không hiểu Kang tổng quản nói gì.

Kang tổng quản nghẹn ngào trong nước mắt.

- EunHyuk… cậu còn sống sao? Cậu vẫn còn sống sao? Thật may quá, thật là may quá!

Rồi ông giơ đôi tay già nua ra chạm vào gương mặt cậu. Gương mặt mà ông đã đổi cả mạng sống để đưa ra khỏi cổng thành. Những ngày tháng trong nhà lao, ông luôn thấp thỏm lo âu là cậu có thể an toàn hay không. Thật may là cậu vẫn còn sống.

Chàng trai vẫn đứng im cho Kang tổng quản mân mê gương mặt của mình. Đôi mắt cậu chẳng có chút cảm xúc gì khi thấy Kang tổng quản khóc nức nở.

Rồi cuối cùng ông cũng tỉnh ra, giọng ông đầy chua xót.

- Đã gần 20 năm rồi… EunHyuk không thể vẫn cứ trẻ như thế được … ngày đó EunHyuk mười bảy tuổi, giờ cũng đã gần tứ tuần… - Kang tổng quản chăm chú nhìn chàng trai lần nữa, đôi mắt này, chiếc mũi này, chiếc miệng này… chắc chắn là EunHyuk, cả dáng người mảnh mai này, chắc chắn là EunHyuk… Ông hoảng sợ, quát lớn
-     
-   -  THẬT RA CẬU LÀ AI?

Chàng trai đáp một cách lạnh lùng.

- EunHyuk là mẹ tôi!

Kang tổng quản ngỡ ngàng.

- EunHyuk… là… vậy… vậy… vậy… cha của cậu… - Kang tổng quản không tin vào sự thật này.

Chàng trai vẫn nhìn ông không chút cảm xúc, cậu trả lời cho câu nói lấp lửng của ông.

- Cha tôi là lãnh chúa Đông Hạ, Lee DongHae.

Kang tổng quản vỡ òa trong nước mắt, ông không thể ngờ chuyện này có thể xảy ra.

- Lee… lãnh chúa… có người nối dõi… cậu là con của Lee lãnh chúa… Lee lãnh chúa có người nối dõi…

Kang tổng quản nấc lên từng tiếng đầy hạnh phúc. Sự trung thành của ông đối với Đông Hạ không bao giờ bị mai mọt.

Chàng trai đứng im chờ đợi Kang tổng quản khóc rống một hồi cho thỏa tâm tư, rồi cất giọng nói:

- Tôi cứu ông vì mục đích gì thì ông hẳn đã biết rồi chứ?

Kang tổng quản nhìn cậu, nhìn ánh mắt lạnh lùng của cậu. Phải rồi, đó là ánh mắt lạnh lùng của Lee DongHae. Cậu thừa hưởng cái dáng ngoài nhỏ nhắn, xinh xắn của EunHyuk, nhưng tính cách hoàn toàn giống cha cậu, lạnh lùng, tàn bạo, quả quyết và khát máu.

- Cậu muốn khôi phục lại Đông Hạ sao? – Kang tổng quản hỏi.

- Tôi không muốn! Là mẹ tôi muốn! – Chàng trai đáp, ngắn, gọn và dứt khoát.

Kang tổng quản trầm ngâm. EunHyuk là người tôn thờ truyền thống. Tình yêu nước của cậu Kang tổng quản có thể cảm nhận được. Dĩ nhiên EunHyuk không bao giờ chấp nhận người Nguyên Hạ dày xéo lên đất nước của mình. Nhưng EunHyuk thật sự mong muốn con của mình dẫn binh mà đòi lại lãnh thổ cho Lee lãnh chúa sao?

- Cậu tên là gì? – Kang tổng quản giờ nhớ mới ra mà hỏi cậu

- Lee HyukJae! – Chàng trai vẫn chỉ đáp gọn những gì cần đáp. Đã bao lâu rồi cậu mới lập lập lại ba tiếng này. HyukJae những tưởng mình đã quên luôn tên của chính mình.

- HyukJae… HyukJae… là EunHyuk đặt cho cậu sao?

HyukJae gật đầu. Bỗng Kang tổng quản sáng mắt.

- EunHyuk giờ ở đâu, ta muốn gặp cậu ấy.

- Mẹ tôi chết lâu rồi! – HyukJae đáp mà chẳng có chút xúc động gì, cậu thật sự thừa hưởng trọn vẹn sự lạnh lùng từ Lee DongHae.

Kang tổng quản lòng đau như thắt khi nghe tin ấy, ông nghẹn ngào.

- Vì sao?

HyukJae nhìn sự đau khổ của ông, cậu cảm nhận được tình cảm của ông dành cho mẹ cậu. Ông chính là người đưa mẹ cậu vào tòa thành, cũng chính là người đưa mẹ cậu đến gần Lee lãnh chúa.

- Người bị quân Nguyên Hạ giết chết! – Trong câu trả lời lần này, giọng HyukJae có chút căm hờn và đau đớn.

Kang tổng quản im lặng. Chiến tranh thật sự rất tàn khốc. Ông đã cố gắng hết sức để cứu mạng EunHyuk, nhưng rốt cuộc, cậu cũng không thể thoát khỏi móng vuốt tử thần.
Kang tổng quản thở dài.

- Vậy bây giờ cậu muốn tôi làm gì?

- Vẽ lại bản đồ tòa thành, vẽ thật chi tiết.

Kang tổng quản nhíu mày.

- Cậu muốn trực tiếp đánh thẳng vào tòa thành sao?

HyukJae lắc đầu.

- Tôi không có khả năng đó, lực lượng của tôi rất mỏng, nhưng nếu Choi SiWon chết, dân tình sẽ hỗn loạn, đó là thời cơ!

- Cậu muốn hành thích lãnh chúa Nguyên Hạ?

HyukJae gật đầu.

- Nhưng hiện giờ Choi SiWon không nhiếp chính, toàn bộ quyền hạn hiện đang nằm trong tay Thái tử Choi DongHae. – Kang tổng quản nhắc cho cậu nhớ.

HyukJae vẫn bình thản.

- Tôi không biết mình có đánh thắng Thái tử hay không. Nên hành thích hắn là quá mạo hiểm. Nhưng hắn chưa đăng cơ, nếu Choi SiWon chết, không lớn cũng nhỏ, chắc chắn sẽ có bạo loạn.

Kang tổng quản trầm ngâm. Rồi ông khẽ lắc đầu.

- HyukJae… cậu là con trai của lãnh chúa, cậu là giọt máu duy nhất của Hoàng gia Đông Hạ còn sống sót, cậu không thể mạo hiểm tính mạng của mình như thế được.

HyukJae im lặng. Cậu hiểu rõ điều đó. Nhưng cậu đã lớn lên trong thù hận. Hận cái chết của cha, hận cái chết của mẹ, hận nỗi đau mất nước. Nếu không chính tay giết chết Choi SiWon, thì cậu không thể giải tỏa mối hận này. Nợ máu phải được trả bằng máu.

Kang tổng quản buồn bã ngắm nhìn cậu, giọng ông có vẻ rất chua xót.

- EunHyuk rất hay cười, nụ cười của cậu ấy thật sự rất rạng rỡ, cậu ấy rất yêu đời và mạnh mẽ. Cậu giống EunHyuk như hai giọt nước, sao cậu không thử cười cho tâm hồn bớt nặng nề hơn?

- Từ khi tòa thành bị lấn chiếm, tôi chưa bao giờ thấy mẹ cười cả! – HyukJae lạnh lùng đáp, rồi giọng cậu trở nên cay đắng – Tôi cũng chưa bao giờ thấy mẹ khóc…

Kang tổng quản thấy lòng đau đớn vô cùng. Rõ ràng EunHyuk và HyukJae đã phải trải qua những ngày tháng khổ ải. Trong lúc chiến tranh loạn lạc đó, một mình EunHyuk đã gồng gánh để nuôi HyukJae bằng cách nào? Chuyện gì đã xảy ra cho EunHyuk sau khi trốn chạy khỏi tòa thành? Khi quân Nguyên Hạ tìm ra hai người, tại sao họ chỉ giết EunHyuk mà không giết HyukJae? Nhưng lãnh chúa Choi SiWon rất yêu EunHyuk, vì sao hắn lại sai người truy sát EunHyuk đến cùng? Chính EunHyuk đã thả hắn về với Nguyên Hạ cơ mà? Rồi sau khi EunHyuk chết, HyukJae đã phải sống như thế nào?... Kang tổng quản rất muốn hỏi HyukJae những điều đó. Nhưng có vẻ bây giờ chưa phải lúc. HyukJae chưa có lòng tin để chia sẻ với ông.

Kang tổng quản lặng nhìn cậu. Ông thương cảm cho cậu. HyukJae khoác lên mình một bộ mặt sắc lạnh nhưng thật chất là cậu đang bị tổn thương. Tâm hồn non trẻ của cậu đã bị tổn thương quá nặng nề. Cậu đang cô đơn và trơ chọi.

HyukJae rút trong người mảnh giấy nhỏ, đưa cho Kang tổng quản.

- Đây là địa chỉ đến khu cư trú của đội quân, ông hãy đến ở đó, khi nào vẽ xong bản đồ tự động tôi sẽ đến gặp ông.

- Giờ cậu đi đâu? – Kang tổng quản hỏi.

- Tôi về nhà… - HyukJae nói gọn, nhưng rõ ràng là cậu đang rất cô đơn.

- Hãy để ta về với cậu. Ta đã chăm sóc cho cha cậu từ nhỏ, ta cũng đã từng hầu hạ mẹ cậu. Bây giờ, hãy để ta hầu hạ cậu.

HyukJae im lặng. Trong lòng có chút xúc động. Kang tổng quản có thể nói chính là người thân duy nhất của cậu. Lúc cậu còn nhỏ, EunHyuk cũng hay nhắc về ông. HyukJae đã bơ vơ lạc lõng từ khi lên sáu, cậu khao khát biết bao vòng tay yêu mến của người thân. Nhưng có lẻ bây giờ đã quá muộn để bất cứ ai trao cho cậu vòng tay đó. Trái tim cậu đã hóa đá theo những xác chết đổ gục dưới chân cậu. HyukJae lặng lẽ bước đi, cất giọng lạnh lùng

- Tôi đã quen sống một mình rồi!

Kang tổng quản thở dài chua xót. Ông thương Lee DongHae như con ruột, ông cũng rất yêu quý EunHyuk, vì vậy, ông cảm thấy yêu thương HyukJae vô cùng. Tấm thân nhỏ bé của cậu đã chịu quá nhiều tủi hận trong cuộc sống. Thù hận và cô độc đã biến cậu thành một kẻ lạnh lùng và sắc đá như thế này. Tuy HyukJae không cho Kang tổng quản ở bên cậu, nhưng ông quyết sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu.
Kang tổng quản lặng nhìn cho đến khi bóng cậu mất hút, rồi ông nhìn vào bản đồ, cố gắng lê thân già nua tiến về hướng ngược lại.

**************

Thư phòng của Thái tử

DongHae chán nản vò nát bức tranh vừa được vẽ, hắn thảy nó lăn lóc trên sàn. Đây là bức tranh thứ năm rồi mà hắn không vừa ý.

- Bộ ta diễn tả không quá rõ ràng sao? Mắt một mí to tròn và lạnh lùng, chiếc mũi phải cao hơn chút nữa, đôi má phúng phính… Ngươi cứ vẽ như vậy làm sao mà ta tìm kiếm người đó được? – DongHae cằn nhằn tên họa sĩ.

Tên họa sĩ vội vã lau dòng mồ hôi trên trán, run rẩy vẽ lại một lần nữa.

Choi thân vương tò mò lượm một bức tranh đã bị vo tròn, từ từ mở ra xem.

- Gương mặt này trông rất xinh xắn, vẫn chưa giống người Thái tử muốn tìm sao? – Choi thân vương hỏi.

- Dĩ nhiên là không giống! Người ta muốn tìm là một mỹ nam đó, mỹ nam có gương mặt lạnh lùng! – DongHae gắt.

Choi thân vương thở dài.

- Là hình vẽ qua lời nói, dĩ nhiên không thể giống 100%. Miễn sao người ngoài nhìn vô nhận ra cậu ấy là được rồi!

DongHae bực mình chỉ chỉ vào bức tranh đó.

- Nhưng cả ta còn nhận không ra thì làm sao mà đi hỏi người khác được?

Choi thân vương trầm ngâm.

- Thái tử nói người này chính là hung thủ giết các quan quân Đông Hạ? Hắn còn quá trẻ để làm việc đó.

DongHae xua xua tay.

- Đã nói là không giống dĩ nhiên ông không cảm nhận được. Thôi bỏ đi, ta sẽ tìm cách khác để moi ra hắn.

DongHae ngồi vật xuống ghế. Hành tung của HyukJae quá bí ẩn, hắn chẳng thể tìm được gì. Những người ở Vân Hách cũng không biết gì về cậu. Đừng nói là hắn không biết tên HyukJae, nếu hắn có biết thì cũng chẳng giúp được gì. HyukJae ít khi xưng tên với ai, ngoại trừ Kang tổng quản, người mà cậu cho là người thân duy nhất của mình. Lee HyukJae – một tên gọi mà người biết đến nó chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bỗng ngay ngoài hành lang có tiếng chân người dồn dập. DongHae rất tò mò. Hắn đá phăng chiếc ghế nhỏ dùng để gác màu vẽ của tên họa sĩ. Chiếc ghế bay vèo ra cửa làm bật tung cánh cửa thư phòng.

Tự nhiên cửa thư phòng của Thái tử bị bật ra, đám thị vệ ở ngoài giật mình hoảng hốt.
DongHae đứng phía trong bật cười khanh khách.

- Có chuyện gì thế? – Hắn hỏi, mặt mày hớn hở vì vừa dọa được mấy tên lính.

- Bẩm Thái tử điện hạ, tối qua thích khách đột nhập tòa thành, giết rất nhiều cai ngục và giải cứu lão già KangIn rồi ạ. – Một tên lính vội vàng đáp.

- KangIn? – DongHae thắc mắc.

Choi thân vương liền nói.

- Lão ta là tổng quản của Đông Hạ. Không hiểu vì sao lãnh chúa không giết lão mà chỉ giam lỏng dưới ngục.

DongHae trầm ngâm. Gần đây hắn rất có hứng thú với Đông Hạ.

- Ta đến đó xem sao!

DongHae đi theo bọn thị vệ xuống phòng giam. Tổng cộng có mười sáu tên cai ngục bị giết. Xác chúng đã được mang ra khỏi ngục, để một hàng dài trước cửa nhà lao. DongHae ngạc nhiên.

- Chỉ canh giữ một tên quản gia Đông Hạ già nua mà phải cần nhiều người vậy sao?

Choi thân vương thở dài.

- Lãnh chúa rất trọng ông ta, hình như lãnh chúa muốn tìm một người nào đó và Kang tổng quản biết người đó ở đâu.

DongHae nhíu mày, vẻ khó chịu.

- Thế thì sao không dụng hình với lão, giam lỏng thế này thì làm sao lão chịu khai? Bây giờ lại bị đồng bọn của lão đến giải cứu!

Choi thân vương xí xóa cho qua: - Ầy… ầy… cái này chỉ có lãnh chúa mới hiểu.

DongHae lắc đầu. Trước giờ hắn vẫn cho rằng hoàng thúc luôn xử sự quá tình cảm. Già nua hai thứ tóc rồi còn không chịu lập hậu, đến mức chẳng có con nối dỗi, phải lôi đứa cháu họ như hắn ra làm người kế vị.

- Ta hỏi ông cái này… ông có biết hoàng thúc đang chờ đợi ai không mà không chịu lấy vợ thế? Lãnh chúa nào mà chả năm thê bảy thiếp?

Choi thân vương lắc đầu.

- Tôi chỉ biết lãnh chúa thích tòa thành này. Thay vì đóng đô ở Nguyên Hạ, lãnh chúa lại chọn ở tòa thành của Đông Hạ. Người đã có ba năm dài làm gián điệp ở đây, chắc có nhiều kỷ niệm…

DongHae cười khỉnh:

- Kỷ niệm quái gì ở nước địch chứ… - Bỗng ánh mắt hắn sáng lên, nhìn chăm chú vào xác chết của tên cai ngục gần đó.

- Là hắn… - DongHae lẩm bẩm khi nhận thấy vết thương quen thuộc ngay cổ của xác chết. Cả mười sáu tên cai ngục đều bị giết bằng một thủ pháp: một vết cắt rất sâu nơi cuống họng.

Gương mặt DongHae đanh lại. Hắn không còn cười nữa.

- Thằng nhóc đó dám mò vào tận đây và thách thức sự truy lùng của ta. – DongHae rít qua khẽ răng. Hắn giận thật sự. Trong khi hắn bán sống bán chết chạy đi tìm tung tích của cậu, thì đêm cậu đã lần mò đến sát cạnh hắn, trêu ngươi hắn và giết người trước mũi của hắn. DongHae nhìn lại mười sáu xác chết, trong lòng sôi sục, tức đến sôi gan. Hết lần này đến lần khác, hắn cứ bị cậu vờn qua mặt. Suy đi tính lại, chẳng biết ai là con mồi của ai. DongHae đùng đùng bỏ về phòng, hắn chỉ muốn dùng roi mà đánh chết cậu ngay bây giờ.

****************

Hôm nay là một ngày nắng đẹp.

HyukJae ít khi nào thưởng thức cái đẹp xung quanh mình. Cậu cứ sống lầm lũi như cái bóng. Không tình yêu, không buồn phiền, chỉ có hận. Nhưng hôm nay, tâm hồn cậu có một chút ấm áp, cậu ngồi trên ngọn đồi, đôi mắt chăm chú nhìn vào ngôi nhà nhỏ ở lưng chừng dốc.

Kang tổng quản được đội quân của cậu thu xếp ở trong đó.

HyukJae đã sống cô đơn hiêu quạnh trong mười năm qua. Những năm tháng mà một đứa trẻ khát khao sự yêu thương, che chở của gia đình nhất. Nhưng thay vì được ôm ấp trong vòng tay ấm áp của tình thân, cậu bị buộc trở thành một sát thủ từ năm chín tuổi. Chỉ vì một chân lý thật cơ bản: Họ không chết, cậu sẽ chết.

HyukJae biết Kang tổng quản qua lời kể của EunHyuk. Mặc dù lúc đó cậu còn rất nhỏ, nhưng tất cả những gì liên quan đến EunHyuk – người mẹ dịu hiền của cậu – thì cậu không bao giờ quên. EunHyuk là một đứa trẻ mồ côi lang thang đầu đường xó chợ, Kang tổng quản chính là người nâng đở và cho cậu việc làm. EunHyuk coi Kang tổng quản như người cha thứ hai. Và giờ, HyukJae nhìn ông như là ông ngoại. HyukJae cảm thấy ấm cúng với chút tình mỏng mảnh đó. Phải chăng sâu thẩm trong trái tim đã chết của cậu, vẫn còn chút cảm xúc chưa bị hóa đá.

Một bàn tay thon dài mềm mại đặt lên vai HyukJae. Cậu biết đó là tay ai, nhưng cậu không buồn ngó đến.

- Sao hôm nay thủ lĩnh của chúng ta lại suy tư thế này? – Người con gái ấy cất giọng ngọt ngào.

- Tôi không muốn nói chuyện, chị có thể để tôi một mình không? – HyukJae lạnh lùng đáp, nhưng giọng cậu còn ngọt ngào hơn.

Người vừa xuất hiện là SooYoung, là người hay cung cấp thức ăn cho đội quân của cậu. SooYoung hơn HyukJae ba tuổi, nhưng cô nàng lại say đắm cái vẻ đẹp lạnh lùng của HyukJae. Nàng ta đeo bám HyukJae như con đỉa đói.
SooYoung khẽ mỉm cười rồi ngồi xuống cạnh HyukJae. Cô nàng đã quá quen thuộc với sự thờ ơ của cậu.

- Cách đây mấy hôm, khi không bạn của cậu đưa một lão già ốm yếu về sống với chị. Dù già thì cũng là đàn ông, sao cậu có thể để chị sống chung đàn ông chứ?

HyukJae vẫn bình thản trước cái giọng õng ẹo gợi tình của SooYoung.

- Vì chị biết cách chăm sóc người khác, không phải chị giỏi quan tâm đến người khác sao?
SooYoung bật cười, vuốt ve gương mặt xinh xắn của cậu.

- Chị chỉ giỏi chăm sóc cho em thôi bé cưng à.

HyukJae mệt mỏi đẩy bàn tay ấy ra. Bàn tay của cậu và SooYoung chạm nhau, không biết cái nào trắng trẻo và mềm mại hơn cái nào. SooYoung vẫn chưa có ý định buông tha cậu, rất ít khi cô ta được gặp cậu. Cô nàng lại bá cổ HyukJae, để bầu ngực căng tròn của mình cạ vào lưng cậu.

- Lão già đó… rất quan trọng với cậu phải không? Chị sẽ cố chăm sóc tốt cho lão… nên cậu cũng phải cố… mà chăm sóc cho chị chứ?

HyukJae giương ánh mắt khó hiểu nhìn SooYoung. Trong đầu cậu trước giờ chỉ có giết người và cố không để bị người giết. Cậu hoàn toàn chẳng biết tình yêu lứa đôi là gì. Vì vậy, cậu chẳng hiểu điều SooYoung muốn nói. Cô ta khỏe mạnh, xinh xắn thế này, có bệnh hoạn gì đâu mà cần cậu chăm sóc. Hyujae nhíu đôi chân mày lại, vẫn cất giọng lạnh lùng.

- Không phải tôi đã cho chị rất nhiều ngân lượng sao? Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, thì chị coi chừng cái mạng của chị đó.

SooYoung biến sắc. Nàng ta là một kẻ chết nhát, mà gương mặt HyukJae lại chẳng có vẻ gì là đùa. Nàng ta hơi chút sợ hãi, từ từ buông HyukJae ra.

- Tại sao… cậu lại đe dọa chị chứ? – SooYoung nói lí nhí.

No comments:

Post a Comment