- Xin lỗi vì đã cắt ngang ! vì gấp gáp quá nên
đã thất lễ, mong các vị lượng thứ cho! Min cúi đầu hành lễ. Ba à! con đã về..
Mọi con mắt đều đổ dồn vào chủ tịch Lee. Con
trai ông chẳng phải đã chết rồi sao? Sao giờ lại lù lù xuất hiện ở đây 1 người
tự nhận là con , lại còn sở hữu huyết sắc dấu chứ???
Chủ tịch Lee khẽ cười: “ làm khá lắm”
Đã mười mấy năm nay ông mới gặp lại Min, ông
luôn cho rằng mình không làm tròn trách nhiệm của người cha, nhưng Minie chưa
bao giờ oán trách ông, lúc nào cũng yêu thương ông! Đời này có những người con
như Han, Min.. có chết cũng nhắm mắt
- Hanie, anh làm cái gì thế ha???? Chul tỉ hét
lên, chạy đến lôi Han dậy
- Chulie, đừng phá nữa! anh đã bảo em đợi anh ở
ngoài mà? sao lại lôi bọn nhóc này đến đây làm loạn thế???
- Em có gọi đâu, chúng nó tự đến rủ em đấy chứ!!!
Tự dưng Chul lại bị " đổ oan"
--------flashback-----------
- Sao lâu thế mà chưa ra cơ chứ???
Chul tỉ đi đi lại lại không biết bao nhiêu vòng
trước cửa ngôi nhà .. những người đi đường ai cũng phải ngoái lại nhìn
- Chờ thêm 10p à không 5p.. nếu anh ta không ra
mình sẽ xông vào!!
5p trôi qua..
- Thôi chờ thêm 5p nữa, nhất định là 5p nữa
thôi!!Aigoo.. sao thời gian trôi chậm thế!!!
Chul loay hoay trước cửa gần nửa tiếng, ruột gan
nóng như lửa đốt
- Chị dâu
àaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!
Chul quay lại thấy thỏ sói, cá khỉ , cả cái cô
Cheerin kia nữa đang rồng rắn kéo đến! nhìn qua thì con cá ngố kia đến 90% là bắt
buộc đến đây vì lo cho khỉ rồi, chứ người ngợm thế kia đánh đấm gì
- Mấy đứa đến đây làm gì?? Teukie kiểu gì cũng đổ
tội cho huyng lôi kéo chúng mày cho mà xem!! Đi về mau lên!!
- Huyng yên tâm! Bọn em cử mây với đậu ở nhà
trông huyng ấy rồi! mới cả huyng ấy sang nhà Wonie trông em bé hộ Bumie rồi
- Nhưng dù gì.. đây không phải chỗ chơi của mấy
đứa.. mau về đi…
- Bọn em có chân bọn em tự đến.. huyng không đuổi
được đâu.. với lại, 1 mình huyng chân yếu tay mềm thế này làm sao cứu được
Hanie huyng hả???
- Nhưng lỡ xảy ra chuyện thì …
- Không nhưng nhị gì hết!! đại ca của bọn em vào
lâu chưa?? Huykie đi vào vấn đề
- Vào trong được nửa tiếng rồi, Huyng lo lắm!!!
- Được rồi, huyng cầm lấy phòng thân này!!
Huykie đưa cho Chul.. cái giầy cao gót!!
Trong lúc đó thì Min và Kyu ra gọi cửa..
Min tháo chiếc đồng hồ thường đeo ra, chìa cho
người đàn ông trong nhà xem 1 dấu đỏ tươi như máu ở cổ tay
- Cái này.. cái này.. làm sao cậu có???
- Hỏi thừa! không phải là ông kém hiểu biết đến
nỗi nhận không ra Huyết sắc dấu chứ???
- Cái này chắc chắn là giả mạo! những người có
huyết sắc dấu làm gì có chuyện tao không biết! chúng mày cút ngay trước khi tao
cho no đòn!!
- Cái này thì trách số mày không tốt nhé!!
Min rút nhị khúc côn ra…đạp cửa lao vào
----endflashback------------
- Hoắc tiên sinh! Chuyện này là thế nào???
Chủ tịch Hạ không nhịn được tức giận lên tiếng hỏi.
Huyết sắc dấu quý giá thế nào mà 1 thằng ranh con lai lịch không rõ ràng lại
có, trong khi các con trai ông đấu tranh trầt trật chỉ lấy được có1 cái. Đáng
nhẽ là ông định xin thêm 1 dấu nữa cho thằng con út đang đi học ở Mĩ nhưng mà
HanKuyng qua đời trong khi làm nhiệm vụ nên Hội trưởng đã tặng cho Min Woo con
dấu thứ 2. chủ tịch Lee mang tiếng có 2 dấu nhưng 1 thằng đã chết, chả lẽ mình
lại so đo với người đã khuất, như thế thì mất mặt quá. Nhưng còn con dấu trên
tay thằng ranh kia… chắc chắn không phải hàng fake
- Xin giới thiệu với các vị, đây là cậu Lee
SungMin, là con trai của chủ tịch Lee!!
- Cái gì?? Con trai?? Chẳng phải nói đã chết rồi
sao? Sao lại có thêm 1 đứa nữa?? hay là ông ta mới có thêm thằng này?? Không
đúng, tính theo tuổi tác thì đúng là cái đứa đã chết đấy
#@&^%^*^&(^&#%)
- Yên lặng! vị Mã Nhĩ lạt ma lên tiếng! Chuyện
này tiên sinh nói rõ hơn được không??
- Như mọi người đã biết, Cậu SungMin đáng ra đã
qua đời trong vụ đắm tàu với Lee phu nhân, nhưng may mắn sao ông trời đã chọn cậu
ấy, cho cậu ấy được sống sót!
- Mọi người có bao giờ thắc mắc, tại sao HanGeng
là người duy nhất nắm quyền dưới Chủ tịch Lee nhưng lại mang dấu Hoàng Kim
không? Đó là bởi vì người thừa kế của Chủ tịch Lee chính là Lee Sung Min!!
- Nhưng chẳng phải như thế là làm trái luật hay
sao??? Hội trưởng đã cho 6 dấu huyết sắc! những âm thanh phản đối vang lên
- Ai nói là Hội trưởng cho 6 dấu??? Hoắc tiên
sinh quát lớn. các người muốn ám chỉ cái này phải ông??? Ở cổ tay ông là 1 con
dấu đỏ tươi đã nhuốm màu thời gian…” ta chưa từng nói con dấu này là do Hội trưởng
đương nhiệm tặng cho”
- Ý người là… Cố Hội trưởng??? mọi người nhao
nhao thêm lần nữa
- Phải, là từ thời cố Hội trưởng.. ông ấy đã cho
ta quyền được ngồi vào 3 chiếc ghế này, nhưng ta không thích tranh đấu, nên chỉ
giành thời gian quét dọn từ đường này, tưởng nhớ các vị tổ tông thôi” 2 mắt ông
già nheo lại, tưởng nhớ về những ngày quá khứ xa xôi lắm
- SungMin thiếu gia, cậu đã về thì nên đến thắp
nén nhang cho các vị tiền bối đi!!
Min đón lấy 3 nén nhang từ Hoắc tiên sinh, tiến
đến nơi đặt linh vị hành lễ
1 chiếc ghế đã chuẩn bị cho Min bên cạnh chủ tịch
Lee
- Ba à, tự ý xuất hiện như thế này ...con biết
mình đã làm trái ý ba, nhưng con thật không thể để Hanie huyng làm thế này! Xin
lỗi ba.!
- Con làm tốt lắm! Chủ tịch vỗ vai Min khen ngợi
- Bây giờ có thể bắt đầu lại đựợc không, lúc nãy
tôi không được tham dự.. những người bạn kia của tôi cũng có thể chứng kiến chứ???
- Theo luật thì không được, nhưng dù sao họ cũng
đã biết hết, cứ để họ đứng ngoài xem, miễn họ không làm loạn!!
- chúng tôi nhất định không làm loạn mà!!! Chul
tỉ ngọt sớt
“ nhất định là không làm loạn.. chỉ làm rất
loạn thôi.. nếu các người dám động đến 1 sợi tóc của Hanie..” tay Chul nắm chặt chiếc giày cao gót.. sát khí toát ra làm mấy thằng em
phải lùi lại vài bứoc
- Vì có cậu SungMin, nên có lẽ chúng ta phải biểu
quyết lại…
- Khoan đã, như vậy không phải là bất công sao?
Riêng chủ tịch Lee có hẳn 3 con dấu cho 3 cậu con trai, vậy sao cậu chủ nhà
chúng tôi thì không được??? Cậu ta đã làm gì được cho chúng ta, sao lại được đặc
quyền như thế??
Một người đàn ông lớn tiếng nói, sau đó là hàng
loạt những tiếng ủng hộ.
Chính Min và ba cậu cũng thấy khó xử trong tình
huống này..
- Cậu ấy đã cứu mạng ta, ta không thể tặng cậu ấy
như 1 món quà sao???
1 thanh âm trầm ấm thu hút sự chú ý của mọi người!
bọn họ ngoái nhìn nơi vừa phát ra tiếng nói, chỉ thấy bên cạnh Hoắc tiên sinh
xuất hịên 1 vị linh mục
Linh mục nhìn 3 vị trưởng bối gật đầu cười nhẹ,
còn 3 người này thì có vài phần hoảng hốt
- Xin giới thiệu với các vị, Hội trưởng của
chúng ta! Hoắc tiên sinh từ tốn lên tiếng
- Người đó thật sự là hội trưởng sao?? Là thật
sao?? Hoắc tiên sinh nói sao có thể giả mạo????
Min nhìn mãi người này.. kí ức dần hịên lên 1
ngày mưa gió
------------flashback------------
Biển Đông- 13 năm trước- 1 đêm bão cấp 9.. gió
giật đùng đùng.. biển động dữ dội.. những con sóng chồm lên đổ ụp xuống như muốn
nuốt chửng con thuyền bé nhỏ
- Umma, minie sợ lắm!! cậu bé Minie nằm trong
vòng tay mẹ, khóc thút thít
- Minie ngoan, sẽ không sao đâu con! Ngủ đi con,
sáng mai ngủ dậy là mọi chuyện sẽ ổn thôi!! Lee phu nhân ôm lấy đứa con trai nhỏ
,trấn an nó trong khi chính bà cũng không biết liệu ngày mai có đến hay không
Minie chìm vào giấc mộng trong lời ru của mẹ..
nhưng gần sáng.. những tiếng động lạ đánh thức cậu dậy
- Chém chết nó đi! Đứa nào lấy được đầu nó sẽ có
thưởng!!!
- Chúng mày giỏi thì lại đây!!
Min len lén mở mắt ra.. trước mặt cậu là cảnh tượng
hãi hùng…2 mẹ con cậu đang trốn trong tủ, bên ngoài có 4-5 người đàn ông đang
xông vào tấn công người đàn ông cùng đi với 2 mẹ con cậu!!
Lee phu nhân bịt chặt miệng của Min cũng như miệng
mình để ngăn tiếng kêu phát ra…nước mắt dần ướt đẫm 2 bàn tay… mẹ con bà đều hiểu
nếu bây giờ họ phát hiện ra 2 người thì sẽ như thế nào
ẦM!!! 1 kẻ trong số 5 gã ngã vào cánh tủ nơi mẹ
con Min đang trốn.. Chiếc tủ đổ ụp xuống.. Min văng ra ngoài…
- Minie !!! con tôi!! Quay lai với mẹ!!! Lee phu
nhân gào lên
- Umma!!! Cứu con với!!! Hu Hu!! Min chỉ biết
khóc
Đang lúc lồm cồm bò về với mẹ, Min nhìn thấy có
kẻ định đâm lén người đàn ông từ sau
- Ajusshi!! Đằng sau!!
Tức thì người đàn ông quay lại, tránh được mũi
dao trong gang tấc.. chỉ bằng vài đường dao gọn nhẹ, kẻ đánh lén đã ngã xuống
Tất cả những kẻ định tấn công người đàn ông đều
đã bị tiêu diệt.. nhưng mối nguy hiểm thật sự bây giờ mới đến… nước đã từ từ
tràn vào thuyền
Con thuyền nhanh chóng chìm dần xuống!!! người
đàn ông nọ cố gắng kéo mẹ của Min ra khỏi cái tủ nhưng bà đã mắc kẹt
- Anh Jang!! Hãy đưa Minie đi đi! Tôi bị kẹt rồi!
1 mình anh không thể nhấc chiếc tủ này lên đâu! Mau lên! Đưa Minie đến chỗ
HanGeng, bảo thằng bé chăm sóc Minie thay tôi! Tôi xin anh! Hãy cứu lấy Minie!!
- Chúng tôi sẽ không đi nếu không có chị! Người
đàn ông vẫn cố gắng nhấc chiếc tủ lên, nhưng lực bất tòng tâm, chiếc tủ không hề
nhúc nhích
- Umma !! hu hu!! Umma ơi!! Minie không muốn đi
đâu! Minie muốn ở lai với umma !! Minie vẫn khóc ròng
- Minie ngoan, phải nghe lời chú, có biết
không?? Chú sẽ đưa con tới chỗ anh HanGeng! Từ nay con phải nghe lời anh
HanGeng, phải sống thật tốt, con nhớ chưa?
- Umma!! Minie càng khóc to hơn! Con không đi
đâu!!! Con không bỏ umma đâu!!! Umma không đi thì Minie cũng không đi!!!
- Anh Jang, tôi cầu xin anh! Bế nó đi đi! Nếu
không sẽ không kịp đâu!!nước sắp tràn đến đây rồi!! làm ơn cứu nó!! Tôi xin
anh!!! Hơn ai hết, bà hiểu số mệnh của mình chỉ đến đây, tất cả hi vọng bây giờ
chỉ dồn vào người đàn ông đi cùng, mong rằng người ấy có thể giúp con trai bà
tìm 1 đường sống
- Ơn cứu mạng của 2 mẹ con chị, cả đời tôi nhất
định không quên!! Người đàn ông bế thốc Minie lên, kệ cho cậu đang gào khóc đòi
mẹ, hướng chiếc thuyền bỏ trống của bọn tấn công chạy đến
Trước mắt Minie chỉ còn hịên lại hình ảnh chiếc
thuyền từ từ chìm xuống đáy đại dương, mang theo cả người mẹ thân yêu của mình
------------------endflashback-------------------------
- Minie, nhớ ra chưa? Hội trưởng xoa đầu cậu
- Ajusshi!! Umma.. mắt Minie đỏ hoe
Ba của Min, HanGeng, Kyuhuyn và cả Hội trưởng
Jang chỉ biết thở dài. 4 người họ thừa hiểu, nỗi đau dó với 1 đứa trẻ 10 tuổi
là như thế nào
- Ta đã từng hứa với con, chỉ cần con có chuyện
cần nhờ, nếu làm được, ta nhất định không từ chối! ánh mắt ông kiên định, hôm
nay là lúc trả món nợ ân tính cho 2 mẹ con Minie rồi
Suy nghĩ một lúc lâu, Minie mới lên tiếng :
- Con muốn HanGeng huyng, cả con và ba con, rời
khỏi Hội!!
Câu nói của Minie làm cả từ đường chết lặng! cậu
đang yêu cầu 1 trong 3 vị trưởng bối chức cao vọng trọng rời khỏi Hội…như thế
khác nào đẩy Hội vào cuộc nội chiến giành lấy cái ghế trống ấy??? HanGeng đã
đành, ngay cả chủ tịch Min cũng muốn lôi đi sao??
Chủ tịch Lee cũng có phần bất ngờ vì yêu cầu của
cậu con trai
- Ba à, chúng ta hãy sống như 1 gia đình bình
thường nhé!Ba đã vất vả rồi, giờ đến lúc phải nghỉ ngơi thôi! con và Hanie
huyng sẽ phụng dưỡng ba!
- Con trai !!! Ông ôm lấy Minie.. từ bao giờ mà
thằng bé này lại hiểu chuyện như vậy, lại còn biết lo lắng cho người cha vô
trách nhiệm này nữa
Yêu cầu của Min quả thực làm cho Hội trưởng Jang
choáng váng! 1 mình HanGeng thì không sao, Minie thì trước giờ chỉ có cái mẽ là
người của Hội chứ cũng chẳng liên quan gì, nhưng còn Lee YongJae.. đó là cánh
tay đắc lực của Hội trưởng. nếu không có cậu ta nhất định 2 người kia sẽ điên
cuồng đấu đá đến cùng.. nội chiến là không thể tránh khỏi.. Hội trưởng thở dài
Ngay lúc này, 1 cánh tay khoác lên vai Hội trưởng
- Sao thế cha? bây giờ cha biết thế nào là mệt mỏi
ưu phiền chưa???
Mọi người chết ngất! là Chulie
- Chulie à, em làm gì thế?? Han vội vội vàng
vàng lôi Chul ra “ em biết mình đang làm gì không thế?? “ Han tự chửi mình đã
biết kiểu gì Chul cũng gây chuyện mà lại còn cho cậu ta đến đây! Vừa mới rời mắt
mà đã gây hoạ rồi
- Không sao đâu! Hội trưởng cười tủm tỉm! Cậu ấy
là huynh đệ tốt của ta đấy!!!
Chul vênh mặt trong cái nhìn hoảng hốt của mọi
người
Rốt cuộc là sao?? Con trai của chủ tịch Lee hoá
ra là người đã cứu Hội trưởng, còn người yêu của Han lại là anh em tốt của hội
trưởng??
Có thể xảy ra những chuyện trùng hợp như thế
sao???
- Lee YongJae, cậu nghĩ sao?? Hội trưởng lên tiếng
- Chúng ta đã già rồi! đến lúc phải về vườn cho
lớp trẻ nó còn phát huy ..
- Cậu đang đẩy hết trách nhiệm sang cho tôi đấy!!
- Biết sao được, ai bảo cậu là Hội trưởng!!!
- Hảo huynh đệ!!!
2 người bắt tay nhau.. ai cũng hiểu! Hội trưởng
đã đồng ý cho gia đình họ Lee ra đi
No comments:
Post a Comment