Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

30 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T2) - Ngoại truyện - Longfic

Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả) 

Đây là phần ngoại truyện, các bạn có thể xem phần truyện chính thức tại đây

Ngoại truyện - Tập 2 

-Hai vị dùng gì?

Một anh bồi bàn tiến đến chắn ngay tầm nhìn của Kyumin.


-Thôi thế là xong.


Kyumin rít lên.


-Cái gì cũng được, tránh ra nào.


Bên cạnh cậu Donghae rút điện thoại di động chụp lia lịa.Quả lại anh chàng lại kiếm bộn tiền…..


Đẩy được tên phá đám ra thì Kyumin sơ ý làm đổ cốc nước lên cái máy bay giấy vừa gấp.


Chúng ta có thể dễ dàng hình dung sự tức giận của Kyumin lúc này nó như thế nào.


Điệp vụ đầu tiên: Thất bại.

………
-Em chắc là vẫn muốn đến đó chơi chứ?
Kyu hỏi lại.

-Chắc chắn.


Sungmin đáp, uống một hơi hết cạn cốc sữa dâu của cậu và hào hứng đứng dậy.


-Em vãn luôn thích được thử sức với mấy trò chơi mạo hiểm mà.


Kyu không còn cách nào khác, lần sau có đánh cá, anh nhất định phải cản thận nhé .

Bốn con người rời đi, lặng lẽ…*đùa thôi*
Địa diểm vui chơi lúc nào mà chả đông, nhưng ba cái ngày nghỉ còn đông gấp bội.Xếp hàng cả chục phút mới mua đuợc vé, Kyumin lon ton chạy vào ngó nghiêng tìm kiếm. Và mắt anh chàng tối sầm khi phát hiện ra mình đã hoàn toàn lạc mất pama trong cái biển người này.

Hình như Kyumin ngố đã không tính đến chuyện này.

…….
Sungmin đứng trước cái máy với đôi mắt sáng lấp lánh.

-Xem kài Kyu họ chơi được 340 điểm.Em cũng muốn thử xem mình có thể đánh được bao nhiêu.


Xin thưa đó là cái máy đo cân nặng cú đấm.Số là Sungmin hà ta cũng đã học chút võ vẽ, giờ thấy nó cũng ngứa tay ngứa chân.


-Chuẩn bị nào.


Sungmin nghiến răng nắm chặt tay.


Rầm.


Con số nhảy vọt lên 346 (tổng các chữ số =13 ).


Kyu trố mắt nhìn phu nhân đang nhảy cẫng lên vì vui sướng lòng thầm nhủ sẽ không bao giờ biến mình thành nạn nhân của cú đấm đó.Nhẹ thì cũng be sườn….nặng khéo lên giường bệnh viện.


-Anh không thử sao?


Kyu lắc đầu.


Hai người tiến sang khu vực khác.


-War game.


Kyu nói, nhanh tay ấn nút chấp nhận cuộc đấu với một đối thủ đã ngồi sẵn ở đó.


Chiến thuật vây , đánh thì Kyu hơi bị nghề.Anh khéo léo lừa đối thủ vào bãi mìm rồi cho nổ tung toàn bộ sân chơi đó.Kết quả thì điểm của anh bị tụt mất một nửa nhưng địch không còn một mống.


-Miễn là chiến thắng.


Kyu nháy mắt với Sungmin.


Tiếp theo là đua xe.Lần này cả hai cùng chơi, kết thúc thì Kyu thắng nhưng Sungmin be bét, lụa lách không phải sở trường của cậu, đặc biệt với thâm niên từ bé đến lớn ra ngoài toàn có người đưa kẻ đón, khái niệm lái xe e là còn hơi mới đối với Sungmin.



Hai người mải mê chơi, còn con trai họ thì..


-Anh ơi, quảng cáo bánh gì thế?


-Bánh bao nhân cá.


-Nhân Cá, thật kìa lạ nha, trước giờ toàn nhân thịt đủ loại hứ chưa nhe nhân Cá bao giờ.


Hai cô gái mắc váy ngắn ngó nghiêng cái tờ giấy rồi cười tình với Donghae.Anh đáp lại bằng một cái nháy mắt cực nghề.


-Nếu muón cô có thể đến địa điểm này, chúng tôi đang có đợt khuyến mãi.


Nhấn tờ giấy vào tay cô gái, Kyumin cười toe một cái rồi chạy lại phía ông chú đang bị “gái quây” đằng kia giúp đỡ ổng.


-Nhận lấy và đến nhé.


Donghae mồ hôi như tắm mà mồm toe toét, cái máu hám tiền ăn sâu rồi.


-Nhanh lên chú ơi.


Kyumin rên rỉ, cậu cố gắng nhét lấy nhét để các tờ rơi vào tay mấy cô gái rồi lôi ông chú mình đi.


-Cháu hết thở nổi rồi.


-Mệt thế cơ á?


-Tìm hỏng ra, oải quá.


Donghae nhìn thằng cháu đang xìu như bánh bao ngâm nước.Kể cũng tội, vác mớ giấy nặng trình trịhc chạy lòng vòng nãy giờ mà không tìm đựoc mục tiêu,lại thêm cứ chốc chốc lại bị bu, nó mệt nhoài là phải.Cái óng nhòm treo lủng lẳng trước cổ muốn sút ra luôn rồi kìa.Có nên cơm cháo gì đâu cơ chứ.


Donghae rất chiều Kyumin, nên anh theo chân thằng nhóc để coi sóc nó thôi, chứ cái màn nhí nhố, nghịch ngợm này của nó từ đầu anh đã biết sẽ “đi tong” rồi. Với lại, bố mẹ nó thì cũng có ….bình thường gì cho cam. Những con người không bình thường…lấy đâu ra phim bình thường mà coi chứ. Haizzzzz, quả này may ra chỉ có anh kiếm được tiền từ vụ buôn bán, còn Kyumin lỗ nặng rồi.


-Kyumin, cháu với Bumchulie lần nào gặp nhau cũng gấu ó, sao thế hả?


-Chuyện nói dài lắm chú ơi.


Kyumin phe phẩy cái quạt tự chế.


-Nói xem.


-thực ra thì..


Câu chuyện bắt đầu.


Kyumin 7 tuổi: một cậu nhóc đáng yêu, “hiền lành”, ngây thơ non nớt*tự nhận* và vô cùng yêu quý pama.


Bumchul 8 tuổi, một từ ngắn gọn thôi” công chúa”*hội chứng Kim Heechul”.


Tiểu học những ngày không bình yên.


Hai đứa trẻ con nàh giàu, học giỏi, được thầy thương bạn mến , ban đầu cũng rất bình thường không có chuyện gì cho đến một buỏi học vẽ.


-Con vẽ ai vậy Bumchulie?Cô giáo hỏi, cô bé tóc đỏ hất *** tóc ra đằng sau, trả lời.


-umma của con.


-Ồ umma của con thật đẹp.


-Cảm ơn cô.


-Còn con thì sao kyuminnie?


-uma của con.


-Umma của con cũng thật đẹp.


-đẹp hơn của bumchul chứ cô?


-Hả..cái này…ah thì..


Cô giáo lúng túng, còn cô nhóc tóc đỏ đứng dậy đến bên bức tranh của Kyumin ngắm nghía nó trong hai giây rồi quay ngoắt đi.


-Cậu vẽ xấu thí mồ, dì rất xinh nhưng vào tranh cậu thật khủng khiếp.


-Cậu nói cái gì?

-Tôi nói thế đấy.

Thế là cãi nhau, cô giáo dở khó dở cười nhìn hai đứa trẻ ngồi so độ “xinh đẹp “của umma chúng.Nào thì :da umma tớ trắng hơn”, rồi là “umma tớ cao hơn”, chua hết còn “umma tớ cười xinh hơn”……


Những đứa trẻ khác cứ gọi là mắt to mắt nhỏ ngơ ngác nhìn.


Tạ biệt cấp một, lên cấp hai.


Ngày đáng nhớ.


Ngày họp phụ huynh.


Có những con người có thể khiến người ta chói mắt, điển hình là hai vị chủ tịch trẻ của hai tập đoàn trên đây:Cho Kyuhyun và Kim Kibum.Họ là những anh em tốt, con họ lại học cùng lớp và tất nhiên, họ sẽ cùng đi khi họp phụ huynh.


Hai bộ vest sang trọng, hai bộ mặt lạnh như tiền nhưng điển trai số một, thêm hai con xe láng cong dựng ngay đầu cổng với vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính đen, oầy., những người khác chỉ còn biết “ngước nhìn” mà ngượng mộ.


Tuy nhiên hai đứa trẻ có vẻ khó chịu.


Đầu tiên là chúng thấy người ta chỉ trỏ, rồi người ta xì xào về bố chúng.Một số cô giáo bắt đầu đi vào phòng vệ sinh chỉnh lại kẹp tóc quần áo…..


Và cuối cùng thì chuyện gì đén cũng đã đến: họ so sánh hai ông bố.


Kyumin và Bumchul lặng lẽ nhìn nhau một cái rồi đường ai nấy đi.Thật may là không có hai người kia đi cùng nữa chứ không có mà loạn.

……..
Gần đây nhất.

Công chúa nhận được một câu hỏi, một cau hỏi mang tính cá nhân nhưng rất nhiều người tò mò.


-Ta sao đến giờ mà công chúa vẫn chưa có bạn trai?Công chúa cũng chẳng thấy chơi với con trai bao giờ?


Bumchul không trả lời.


Người ta lại bàn tán, lại suy đoán.


Kyumin nghe được chuyện này, phán một câu: Ngày 12/4, đến nhà cậu ta khắc rõ.


Nói đến nhà, một nghi ngờ mới lại nảy sinh, công chúa chư từng mời bạn bè về nhà chơi. Lần nào cũng hẹn đi chơi thôi.

Và người ta nằng nặc đòi về nhà công chúa.Công chúa chối hoài không được đành tặc lười gật đầu, miệng thầm rủa cái tên khỉ gió nào bày ra trò thăm viếng tệ xá này.

Ngày đẹp trời.


Đoàn người gồm cả trai lẫn gái hơn chúc mem chuẩn bị rồng rắn kéo đến nhà công chúa chơi.Ai cũng hồi hộp vô cùng, cơ bản được lớp cử làm đại diện đi thăm dò, chứ ai cũng muốn đi có mà kéo cả làng, chật đất chật cửa chật nhà công chúa không được.Bốc thăm hoài mới xong….


Tay
cầm điện thoại, tay càm máy ảnh, ai cũng biết chắcđiều sẽ làm.

5pm.


Tất cả đã tập trung tại cổng trường, trong đó có một thằng nhóc đeo kính và khẩu trang.Bụng nó quặn lên từng cơn vì..lí do bí mật.


5.5 phút.


Chiếc xe con dừng lại ngay trước cổng .Một ông gì bước ra chào kính cẩn.


-Cô chủ, đã chuẩn bị xe.Lát sẽ có xe lớn đến chở những người này.


-Tôi biết rồi.


Thêm hai phút nữa, chiếc xe như xe buýt lớn dừng lại.Và tất cả lên đường.


Cánh cổng lớn mở ra.Người ta không thể không há hốc miệng….vốn đã biết công chúa con nhà giàu, vốn đã biết từ cái hồi papa công chúa đi họp phụ huynh, nhưng mà…


Ngôi nhà quá lớn, cứ như lâu đài xây theo cấu trúc đối xứng.Những người hầu mặc đồng phục đang quét dọn hoặ tỉa cây tránh đường cho xe tiến vào gara.


Vẫn có người rất bình thản ngoài công chúa.

-Ông bà chủ đang ở phòng khách.

-Có ai đến sao qủan gia?


-vâng.


-ĐƯỢC rồi, cảm ơn bác.


-Mời cô chủ.

Ông già mở cửa cho cái xe kia, 17 học sinh cùng bước xuống, vẫn chưa hết choáng ngợp với khung cảnh bên ngoài.

Tất nhiên vẫn có người không.*cười gian*


Của toà lâu đài mở ra.Lopứ thứ nhất bằng gỗ,lớp thứ hai bằng thuỷ tinh trong suốt.


Chùm đèn lớn treo ngay giữa sảnh, sàn nhà bóng đến soi gương được còn tường thì ốp toàn gạch cao cấp.Phải nói là xa hoa khủng khiếp.


-Con chào papa và umma, con đi học về. Cháo chú dì ạ.


Bốn người đang ngồi ở phòng khách :Kim Kibum, Kim Heechul, Cho Kyuhyun và Lee Sungmin.


Hiệu ứng: đã chói nay còn chói hơn.


Thật khủng khiếp.Những học sinh kia cứ gọi là đơ ra mà nhìn .Qua ti vi, qua báo họ đã biết, đã nhận mặt được những vị cực kì nổi tiếng trong giới doanh nhân ngoại quốc, nhưng lần đầu được gặp mặt thế này quả là không thể không choáng(chú ý rằng cả bốn người)….


Mấy người này…bố mẹ á, đùa.nhìn cứ như mới hơn hai mươi, bố mẹ gì…….trẻ gì mà trẻ thế..

Mà khoan…tại sao lạ là mẹ…huh….sao mà ….hình như con trai..nhưng mà đẹp quá…..ai cũng đẹp, chói hết cả mắt, đầu óc quay cuồng luôn.

-papa đã cho người chuẩn bị tiếc nhỏ ở sân sau, mau ra đó đi, để các bạn đứng mãi sao.


-Dạ.


Bumchul đáp, ngoắc tay vẫy các bạn ra vườn sau, nơi có một cái hồ bơi siêu bự cùng một bữa tiệc đứng đang chờ họ.


-Cậu trai đeo kính, cho tôi hỏi chút.


Sungmin lên tiếng, thănf nhóc đeo khẩu trang với kính gọng to đứng sững rồi quay lại.


-Dạ?


-Cậu chủ nhà họ Cho, đi học về không về thẳng mà lang thang lung tung, phải phạt thế nào đây?


Cậu nhóc bật cười.


-umma nhận ra con sao?

-tất nhiên rồi.

Kyu nói, choàng tay ôm “vợ”.


-Con biết là hôm nay ta với umma sẽ đến đây mà, đúng không cậu quý tử.


-Dạ.


-Và tại sao những bạn học lại kéo đến dúng lúc thế.


-Con có biét đâu.


Kyumin giả lơ.


-Được rồi, papa quá hiểu con rồi, ra giúp Bumchul tiếp đãi bạn bè đi.


-Dạ, được.


….Cậu nhóc quáng kính với khẩu trang rồi tí tởn chạy đi.


-Sau này, Bumchulie sẽ gặp rắc rối.


Heechul cặc lưỡi, có vẻ như anh đã có đủ chuyện cùng với cô công chúa này rồi.Cũng đúng thôi, quanh người nổi tiếng lúc nào mà chẳng lắm chuyện.


Nói chung sau ngày đó, thắc mắc vì sao công chúa chưa có bạn trai gần như đã được ngầm hiểu thật rõ ràng,oầy..có ai dám…tự đề cử không…


Rất tiếc câu trả lời là không.


Công chúa lại bơ vơ..bơ vơ..ngày càng bơ vơ hơn sau chuyện đí đó vì người ta ngại, người ta sợ…sợ làm sứt mẻ tí gì đồ quý thì đi tong..


Vậy là nhờ thằng_mắc_dịch nào đó, công chùa thành cái bờ tường đầy gai nhọn không ai dám lại gần.


Cô đơn….


Cô đơn…..


*(Donghae nuốt nước bọt nìn thằng cháu ngoác miệng cười ha hả)


Nhưng công tử nhà họ Cho cũng lãnh đủ từ sau vụ này, số là công chúa hận nên…


-Thôi bỏ đi, cứ thế này bao giờ hết chuyện. Tóm lại là giờ chú cứ về khách sạn, theo kế hoạch, chìa cái chứng minh thư của chú kèm cái giấy khai sinh của cháu rồi rút tiền trả phòng gom đồ đạc pama lại.Xong viêc chú trở lại đây nhé.Chúa sẽ phá dần để papa buộc phải…thế này…rồi thế này..hớ hớ hớ….


Kyumin chủ động kết thúc bài tiểu thuyết của mình,nhanh chóng quay lại chủ đề chính.


-Hớ hớ hớ….nói trước tiền phòng cháu tự chi đi.Chú không có thừa tiền mà cúng cho cháu đâu nhé.


Donghae lắc lắc cái túi tiền.


-Hớ…


-Thế nào?


Donghae nheo mắt nhìn kyumin.


Thôi được rồi.Kyumin chính thức thừa nhận, cái gì chứ tiền nong thì ông chú nhà nó hoiư bị song phẳng.Chậc, đành chi tiền túi vậy, có gì lại…tìm cách bù sao, hiệu quả công việc là quan trọng, tiền bạc có khó gì.

…….
-Chạy đua kài Kyu.Thi đi, giải thưởng là hai chiếc ván lướt sonbgs đời mới nhất.

Sungmin nhảy tưng tưng bên cảnh Kyu, tay chỉ chỉ về phía đám đông đang chen chúc nhau.


-Hai người ba chân, trò này khó à nha.


Kyu tặc lưỡi. hai chiếc ván kia…xem nào, một món quà tốt cho cả Donghae và Kyumin.Có nên tham gia không đây..lỡ té….anh thì không sao chứ Sungmin thì(khẽliếc xuống làn da trắng nõn nà của phu nhân)..oài..cái này thì phải cân nhắc kĩ đây.


-Kyu, đăng kí rồi kìa.


Sungmin tiếp tục hối thúc.


-Ờ…à….


-Nhanh lên nào.


Hết kiên nhẫn, cậu sải chân chạy về phía trước, Kyu đành tặc lưỡi:”Có ngã thì…lấy thân mình ra mà hứng vậy”.*A?N: chồng tốt hớ hớ hớ…*


Giờ thì : một tay ông eo, một tay nắm chặt tay Sungmin, anh cùng cái-kẻ-khiến-anh-luôn-lo lắng đang đứng trê đường đua cùng với khoảng ba bốn chục cặp đôi khác.Chân SKyu không dài nhưng ít ra thì nó vẫn……nhiều cm hơn chân Sungmin, lỡ chạy quá đà thì sao..lỡ bước hụt thì sao..lỡ….


Một hồi còi dài và Kyu thấy thân mình bị lôi về phía trước. Thật đáng ngạc nhiên cho tốc độ của Sungmin.không xong rồi, phải tập trung mới được.Kyu thầm nghĩ và cố gắng giữ đứng nhịp.Anh ép ngườ mình và người Sungmin sát vào nhau và tiến về phía trước thật nhanh.Kyu có thể loáng thoáng thấy có các cặp bị mình bỏ lại và các cặp bị ngã trên đường đua.Chiến thắng mới là quan trọng nhất.Anh nghĩ là khẽ liếc sang Sungmin, trán mướt mồ hôi rồi….


Cái gì đó rất xót xa…trỗi lên trong lòng.


“Có cặp đã cán đích”.


Cpó tiếng ai đó hô rất to đúng cái giây phút băng màu đỏ bị anh và Sungmin giật đứt phựt .Sungmin dừng lại đột ngột và nhanh chóng giữ chặt eo Sungmin bằng cả hai tay. Cậu đang đổ người về phía trước thở dốc.Khuôn mặt đỏ bừng nhưng nụ cười thì rất rạng rỡ.


-Thắng rồi, tuyệt quá.


E hèm..ở đây có rấtnhiều người và Kyu tự nhủ nê để dành nụ hôn lại chờ đến lúc chỉ có hai người rồi hãy thực hiện…ờ thì..cố gắng kiềm chế bản thân…


Chợt điện thoại anh reo lên.Bên cạnh anh người ta đang đeo vòng hoa cho Sngmin.


-A lô, tôi Kyuhyun xin nghe……CÁI GÌ….
- Chuyện gì thế hả Kyu? Sungmin lo lắng nhìn Kyu ấn nút off điện thoại một cách đáng sợ. Cậu đi theo anh ra khỏi đám đông đang chen nhau lĩnh thưởng "vì sự cố gắng" của nhà tài trợ, lạch bạch với một đống quà trên người cộng với hai cái vòng nguyệt quế khoác ở vai.

Kyu chợt dừng bước, quay lại, đỡ lấy mấy cái túi trên tay Sungmin rồi đi tiếp, chậm hơn và một tay nắm ấy tay Sungmin. Đến một ghế đá, anh đặt túi xuống rồi ra hiệu cho cậu ngồi bên cạnh. Anh rút điện thoại, gọi ngay cho thằng con quý tử


"Meo, meo, gâu, gấu..."


- A lô


Cái giọng cao cao đơ đơ cất lên. Kyu nén giận, nén giận

- Kyumin

- Dạ? Con chào appa *Vẫn đơ đơ ngây thơ*


- Con đang ở đâu? Kyu gằn giọng, nhẫn với nhịn gì, anh đang tức điên lên đây. Sungmin ngồi bên cạnh nghe anh nói mà lạnh xương sống huống hồ cái thằng nhóc đang phải đối thoại trực tiếp kia. Kyu ít nổi giận nhưng một khi anh đã nóng lên thì..."hơi bị" đáng sợ. Tuy là "chưa bao giờ" anh nói nặng với cậu một câu, nhưng với người khác thì... Từng ấy năm ở với nhau, cũng đã thấy đủ.


- Dạ, tất nhiên là ở nhà ạ...


- Kyumin, con biết hậu quả của việc nói dối chứ - Một lần nữa anh gằn giọng, Sungmin toát mồ hôi hột nhìn khuôn mặt anh giờ cau cau, có có. Không ổn...


- Ơ hơ... Appa nói gì vậy.


- Thư kí Shim gọi điện cho appa. Con và Donghae đã đi đâu? Để mọi việc không ai quản lý. Con giỏi lắm, con dám theo....

Kyu định mắng tiếp thì đầu dây bên kia có tiếng lao nhao: "Kyu gọi hả, cho bà nói chuyện với nó chút nào"

- Kyunie - Giọng bà Cho lanh lảnh


- Ơ... Dạ, vâng. Con chào mẹ - Kyu ngớ người ra, bộ anh... đoán trật lất chắc.


- Kyumin đang ở cùng ông bà... Ông bà nhớ nó quá nên gọi sang ấy mà. Con khỏe chứ? Mà không nói cũng biết là khỏe rồi. Sungmin đâu? Hai đứa đã ăn gì chưa? Mà khi nào về? Có rỗi sang thăm mấy già này không? Có nhận được quà không? Chuyển phát nhanh mà...


- Mẹ, từ từ...*Kyu cắt ngang*. Hỏi dồn dập thế con trả lời sao đây.


- À...ừ, hay thôi. Hôm nào gặp ta nói chuyện luôn. Giờ ta phải đưa Kyumin đi ăn hải sản tươi sống ở nhà hàng Miracle đây. Chào con, hai đứa đi chơi vui vẻ nhé.


- Ơ, mẹ


- Tut...tut...tut


Kyu đành dập máy. Ngoảnh sang thấy Sungmin ngơ ngác nhìn anh không hiểu cái gì cả. A mắt tròn xoe kìa... đáng yêu quá, nhưng sao trán lấm tấm mồ hôi mà mặt mày cũng xám ngoét thế kia?


- Xin lỗi, anh to tiếng quá làm em sợ.


Kyu nhẹ nhàng kéo Sungmin lại gần mình hơn, để cậu dựa đầu vào vai anh. Sungmin lục lọi trong túi đưa ra một cái bánh bao nhỏ xinh, bốc khói thơm lừng, *mỉm chi* dịu dàng:


- Có chuyện gì sao. *A/N: Người thanh tiếng nói cũng thanh*


- Kyuminnie và Donghae đi đâu mất, công ty sắp loạn lên cả rồi. Thư kí Shim chịu không nổi phải gọi điện cầu cứu anh, dù anh đã dặn không được làm phiền trong khi ta đi nghỉ


- Ra thế. Cậu nhét cái bánh bao vào miệng anh, nuốt bánh, nuốt giận nào !!!


- Anh đoán là nó chạy sang đây. Ai chứ nó thì dám lắm *Kyu chậc lưỡi một cái*. Nhưng mẹ bảo nó đang ở nhà với ông bà. Vậy là lại nghỉ học... *nhăn mặt, lắc đầu*, khéo bị lưu ban vì tội bỏ học tùm lum mất. *Vuốt ngực cho trôi bánh*


- Không phải pama nó cũng đang bỏ việc đi chơi đây sao - Sungmin tủm tỉm cười, nháy mắt một cái (A/N: Dễ thương quá)


-... *Kiềm chế, kiềm chế*


- Thôi mà *nhõng nhẽo*. Sungmin khẽ nhăn trán lại, chu môi ra... Đếm nào, 1, 2, 3...teng.


- Thôi được rồi *thở hắt ra*, em lúc nào cũng bênh nó


Sungmin hôn nhẹ lên má Kyu rồi cười hì. Trời ạ, ai mà từ chối nổi chứ. Cậu đứng dậy, vươn vai


- Hôm nay phải chơi cho đã, mai về vậy, nghỉ ngơi thế là đủ rồi ha!


- Vẫn còn muốn chơi tiếp ư? Kyu nắm tay Sungmin để cậu kéo mình đứng lên.


- Uhm, hiện còn một trò, không chơi không được, một trò này nữa thôi.


- Trò gì? A... Mắt Kyu sáng lên, không chơi không phải Sungmin rồi. - Cũng lâu rồi nhỉ *cười* ...*Hai vợ chồng tâm ý tương giao, tớ đầu hàng*


Cách đó xa xa, một thằng nhóc ngồi ôm ngực: "Ôi, mẹ ơi, đau tim con quá". Nó hít một hơi dài rồi thở "phì" một cái.


- Không biết đây có phải cảnh giới của "run tay, run chân" và "tè ra quần" không nữa. May mà ông bà đi dạo ngang qua, ơn chúa cái sự tình cờ. *Nó tiếp tục lẩm bẩm*


- Mà sao ông bà vào đây nhỉ? Ờ, sao chẳng được, miễn là vừa cứu mình một bàn thua trông thấy


Nó đứng dậy, day day 2 cái đầu gối, chậc, lúc nãy nhũn ra như bị rút hết xương. Lần đầu tiên nó thấy appa nổi giận là hồi nó 6 tuổi, nhớ lại mà rùng mình. Ai biểu umma nó cứ như uống thuốc "trường sinh, bất lão", già từng nào cái mặt lại non từng ấy... èo... soi gương lại thấy lo, khéo vài năm nữa... nó còn già hơn cả umma *sởn gai ốc*


Với cái mác "chủ chi nhánh" cửa hàng "bánh bao nhân cá, một trong những nhà tài trợ cho khu vui chơi này, Kyumin mặc sức bò lăn bò lết khắp chốn mà không phải trả phí cửa. Có điều lăn đâu thì lăn, bò đâu thì bò, nó chẳng hề thấy "bóng hồng" (hiểu theo nghĩa đen) của umma nó đâu. Chậc!


- Suy nghĩ đi Kyumin, động não đi Kyumin. *Nó tự gõ vào đầu mình mấy cái rồi nhăn mặt vì...đau + nghĩ không ra ^^


- Hớ, đúng rồi. *Kyumin cười ha hả*. Cứ hỏi thẳng là xong việc quái gì phải đoán. Một tay chống nạnh, một chân đạp cây dừa, nó rút điện thoại ra chuẩn bị bấm thì... è è è, tò te tí te...


- Chú ạ, dạ... dạ... cháu đang ở... Vâng, chậc, thư kí Shim gọi appa, cháu suýt chết. Suýt, trời ạ, cháu mà chết thì chú cũng không yên đâu... Chú dặn dò nhân viên khách sạn rồi chứ. Vâng... vâng, dạ, gặp chú sau.


Nó liến thoắng một hồi, rồi tắt máy, rồi lại bật máy. Nào đổi sang tông giọng "con cưng của má": Ummaaaaa!!! (A/N: Sorry, ọc) umma đang đi chơi ạ, vâng, đang chơi ở đâu thế... ơ hơ... ơ vâng... ơ hơ... ơ, chào umma


"Đang đi chơi lung tung với appa"... trả lời thế thì teo con rồi còn gì, còn nhấn mạnh "với appa" nữa chứ. *Nó lầm bầm*. "Công cốc rồi, có trách chỉ trách umma nó ngố, không trả lời trúng trọng tâm câu hỏi. Thôi, đành lết xe căng hải vậy. *Kyumin vặn vẹo mình, ngửa cổ lên trời, bẻ răng rắc cho đỡ mỏi... và nó thấy... nó thấy... hớ hớ hớ, nghĩ ra rồi, nhầm, nhìn ra rồi thì đúng hơn, hớ hớ hớ

chữ ký
- Chính là cái này. Sungmin nói, cười rạng rỡ khi đứng trước đu quay khổng lồ trong công viên. Kyu biết ngay mà, nhưng...

- Sao không lại cái đằng kia, mới hơn kìa, cũng to hơn nữa. Cái này là cái cũ, sắp bị dỡ rồi


- Không. *Sungmin lắc đầu*. Từ cái này mới nhìn được bồn nước ở đó *chỉ chỉ tay*, nếu ngồi cái đằng kia sẽ bị khuất *chỉ lên đu quay*, không nhìn được


- Uhm... được rồi, chờ chút để anh mua vé


Kyu đi tới quầy vé, xem ra không chỉ có anh và Sungmin, nhiều đôi khác xem chừng cũng thích cái cũ này, lãng mạn? Hay cũng vì cái bồn nước 5 tầng kia? Mà thôi, quan tâm làm gì, cái đáng quan tâm là con thỏ hồng dễ thương vô vàn yêu quý của anh đang nhảy tưng tưng đầu kia kìa, lại còn nhong nhóng cổ nhìn về phía này


- Đây rồi. Kyu chìa 2 cái vé ra trước mặt Sungmin. Cậu cười tít mắt, kéo anh vào ngay ô số 13 sơn màu xanh Sapphire. Kyu thấy cái sàn cọt kẹt ai oán, đúng là cũ thật


- Màu đẹp, số đẹp *cậu hỏi*. Đúng không?


- Ừ, em nói đúng thì là đúng (A/N: Đồ dại vợ..., oái đừng ném)


Ngồi lên rồi Kyu mới thấy có cái gì đó không tốt lắm. Cái đu quay này đã quá quá quá cũ thì phải, không, người ta vẫn cho sử dụng nghĩa là nó vẫn còn tốt, ít ra là phải đủ an toàn. Nhưng anh vẫn cảm thấy có cái gì đó không ổn. "Do mình quá cả nghĩ" Kyu tự nhủ. Anh nắm chặt tay Sungmin, cậu hớn hở chỉ cho anh cái bồn nước, từ trên cao nhìn xuống thấy tầng nào cũng có nhiều vật lấp lánh. Hình như là đồng xu cầu may người ta ném vào. Vừa lên được nửa vòng, Sungmin nhoài người ra khỏi ghế, ngó qua cửa kính nhìn xuống dưới. Kyu vội đứng dậy, kéo cậu ngồi xuống ghế


- Sungmin, phải ngồi xuống ghế cho vững ch…


Chưa nói xong, một chấn động mạnh cũng một tiếng động khủng khiếp vang lên.


Cạch… cạch… rầm


Mặt sàn nghiêng đi, Sungmin té vào người Kyu, cả 2 cùng ngã lăn xuống


- Hự…ư…


Có tiếng ai đó thét lên


- KHÔNG!!!!


Kyumin cố chen vào dòng người dày đặc đang vây ngoài hang rào đu quay. Nó xô đẩy và thô bạo đạp lên cả chân người ta để vào bằng được. Nó không phải là một đứa vô đạo đức nhưng lúc này đây nó không còn đủ bình tĩnh và tỉnh táo để chấp hành cái đạo đức ấy. Giờ ai mà cản, nó sẵn sàng đánh


- Chết tiệt, cút đi, tránh ra.


Nó gào lên, xô cả 2 người bảo vệ


- Tránh ra, pama tôi đang ở trên đó


Nó chỉ lên chiếc đu quay lúc này đang bị nghiêng một cách đáng sợ. Trục của nó đã bị trật và có thể đổ rầm xuống bất cứ lúc nào. Tiếng kèn kẹt từ những cây thép chịu lực càng khiến người ta lo lắng. Chốc chốc nó lại kịch một tiếng, đám đông lại thét lên loạn xạ. Kyumin nhìn lên chiếc đu quay với đôi mắt đỏ ngầu, toàn than run rẩy, da mặt tái mét. Nó đang hoảng sợ, sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì.


- Kyumin.


Tiếng Donghae làm nó giật mình, nó quay lại, thấy Donghae đang vẫy vẫy tay và cầm một chiếc loa nhỏ, hình như giật được của ai đó


- Chú. *Nó thét lên*. Chú ơi… pama


- Chú biết. Cháu còn chờ gì mà không gọi điện cho họ đi. *Donghae nói, anh đang bị kẹt ở bên ngoài và phải hét với nó qua cái loa trên tay*. Điện thoại của chú hết pin rồi, gọi lẹ lên


Kyumin như sực tỉnh, nó chộp lấy điện thoại, ấn nút trong căng thẳng, nó chỉ sợ…


- Kyumin.


Tiếng appa nó run đến kì lạ, nó suýt òa khóc lên


- Appa có sao không, máy bay trực thăng sẽ tới ngay. Họ nói sẽ cứu mọi người nhanh thôi, con đang ở ngay dưới này đây


- Kyumin nhìn xem, số phòng của appa là 13, xem cách mặt đất bao nhiêu mét?


- Appa??


- Nhanh lên. *Kyu gào lên trong máy, vẻ mất bình tĩnh, có chuyện gì đã xảy ra*


- Khoảng…*Nó cố gắng hết sức để ước lượng*…35 – 40m gì đó, con không chắc…


- Nghe đây Kyumin, cái này có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Con hãy chạy ngay đến phòng điều khiển trung tâm, cách đấy khoảng 100m, gặp Eunhyuk, nói con là con trai của “Sói bạc”, nói cậu ta cho trực thăng dung dây cáp tạm cố định cái đu quay này lại đã, nối nó với tháp thiên văn trên kia, con thấy chứ. Trên này có khoảng 50 người, nhiều người bị thương lắm rồi, nhanh lên. Nếu không umma con


Nói đến đây Kyu cúp máy nhưng nó vẫn kịp nghe, một tiếng rên yếu ớt. Nó đạp lên 2 người đàn ông phóng vụt đi. Nó chạy như điên và làm đúng những gì Kyu đã dặn. Đến phòng điều khiển có quá nhiều người, nó hoa mắt, đầu óc căng lên. Khỉ thật, nó vùng khỏi tay nhân viên bảo vệ, lao vào trong, giành lấy micro của một người hét lên.


- Tôi là con trai của “Sói bạc”, tôi cần gặp Eunhyuk. Eunhyuk tôi cần gặp anh, tôi là con trai của Sói bạc… Eunhyuk tôi biết anh ở đây mà…


Ba nhân viên bảo vệ lao đến tóm lấy nó, một người đánh vào bụng của nó một cái. Nó không còn biết đau, liên tục la hét… Bỗng từ đâu, một thanh niên cao gầy chạy đến, anh ta chụp lấy vai nó. Ba người kia lập tức buông ra, nó loạng choạng rồi cũng đứng thẳng được.


- Ba tôi đang ở đây, chỗ đó sẽ sụp trước khi trực thăng đến cứu tất cả. Ba nói chú hãy…


- Tôi biết rồi, nhất định sẽ không sao.


Người đó đáp chắc nịch rồi lập tức chạy đi. Kyumin cũng chạy theo, ruột gan nó lộn tùng phèo lên rồi, làm sao đứng đây mà chờ được


- Sungmin, Sungmin à. Tỉnh lại đi, làm ơn tỉnh lại đi…


Kyu không dám lay mạnh Sungmin. Anh ôm chắc cậu trong vòng tay, áo sơ mi và một bàn tay anh dính đầy máu, máu từ vết thương trên đầu cậu. Người Sungmin lạnh quá


Kịch… kịch…


Sàn phòng tiếp tục nghiêng đi, đây là loại đu quay kiểu cũ, cứ thế này… Lúc ngã Sungmin bị đập đầu vào thành ghế, anh đã không thể che cho cậu, mảnh kính từ cửa vỡ cắt ngay vào khoảng trống giữa các ngón tay anh đang ôm cậu


- Sungmin, tỉnh lại đi em.


Kyu ôm chặt cậu hơn, anh liếc nhìn cánh tay trái đã gẫy, không thể nhúc nhích được nữa. Sungmin vẫn không tỉnh, chấn động đó quá mạnh… máu cũng không cầm được. Không ổn rồi. Kyu đặt Sungmin xuống sàn, ngậm một bên áo sơ mi của mình, anh dung tay phải còn lành lặn cầm mảnh kính vỡ cắt một đường và xé ra thành một mảnh băng tạm. Anh cắn mạnh một bên và bắt đầu băng bó cho cậu. Không biết Kyumin đã làm đến đâu rồi, anh không nói chuyện Sungmin bị thương cho nó không biết là tốt hay là xấu nữa, nhưng anh sợ, nói rồi nó lại cuống điên lên không làm gì được. Nhưng… nhanh lên, nếu không… Kyu nhìn bờ mi nhắm nghiền của Sungmin, mắt anh nhòe đi. Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Tại sao chứ???? Tại sao cứ nhất định phải làm tổn thương con người này? Tại sao chứ???


Bình tĩnh lại Cho Kyuhyun, bây giờ không phải lúc để than thở. Phòng này ở lưng chừng, trực thăng muốn cứu cũng khó. Cầu cho Kyumin làm được việc. Sungmin ơi…


Hai chiếc trực thăng cùng một xe cẩu cỡ lớn đã đến nơi. Như Kyu đã bảo, một chiếc đang dùng dây cáp nối chiếc đu quay với tháp thiên văn để nó không đổ them. Chiếc còn lại bắt đầu cứu hộ. Chiếc xe cẩu chống cố định ở trục, giữ cho nó không bị trượt, cùng với dây cáp cố định tạm thời trong thời gian cứu hộ


- Phòng 13, umma đang bị thương


Kyumin gào lên. Eunhyuk lập tức lái máy bay sang trái. Việc cứu hộ rất vất vả vì Sungmin đã ngất xỉu. còn Kyuhyun thì gãy tay. Người ta buộc phải dùng cáng để đưa Sungmin xuống trước, sau đó mới đón Kyu. Cả hai lập tức được chuyển tới bệnh viện


- Anh cả, anh phải băng bó cái tay lại ngay, bên này cứ để em. Kyumin, đưa appa con đi


Donghae nói, dứt khoát tống Kyu vào phòng bó bột khi mà anh cứ khăng khăng phải ở bên cạnh Sungmin. Kyumin cũng chần chần chừ chừ, nó cũng muốn ở cạnh umma nhưng rồi nó cũng cùng Eunhyuk giữ Kyu ở lại chụp X-quang và bó bột. Sungmin được đưa đến phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê sâu, hô hấp yếu và mất máu trầm trọng. Cánh cửa đóng lại đúng lúc ông bà Cho – Lee nhận được tin dữ chạy đến nơi, ai nấy mặt cắt không còn giọt máu, hốt hoảng và lúng túng. Donghae an ủi bà Cho, trong khi ông Cho và ông Lee cứ đi qua, đi lại liên tục đến chóng cả mặt. Một tiếng sau, cánh cửa bật mở, hai bác sĩ cùng một y tá đẩy giường bệnh của Sungmin vào phòng hồi sức cấp cứu. Tình trạng của cậu tương đối tốt, nhưng cậu vẫn phải thở ô xi và chuyền đạm. Hai vị bác sĩ thông báo xong tình trạng, an ủi bà Cho vài câu rồi đi ra, người còn lại tiếp tục nối các ống truyền dịch vào cơ thể cậu rồi đi ra. Da Sungmin tái nhợt, nhìn mà đau long.


- Sao lại thế? Sao chuyện này lại xảy ra chứ


- Bà im lặng nào, bây giờ than thở có ích gì chứ. Hãy bình tĩnh, rồi sẽ không sao hết


Ông Cho vỗ vai bà Cho nhè nhẹ. Bà ngồi cạnh giường, nắm lấy tay Sungmin áp lên má mình, nước mắt lại trào ra không kiềm chế được. Ông Lee thẫn thờ ngồi ở một góc phòng, cứng đơ như một khúc gỗ, không nói năng nổi câu gì, cứ ngồi yên lặng nhìn con trai của mình nằm bất động trên giường bệnh


Kyu và Kyumin trở lại ngay sau đó 15 phút, cả hai cùng chạy lại bên giường. Kyumin òa khóc, nó liên tục gọi umma nó tỉnh. Nó không dám lay, chỉ khẽ lắc lắc bên tay Sungmin mà gọi. Kyu không nói gì, lặng lẽ nắm chặt tay Sungmin. Là do anh không bảo vệ được cậu, là do anh đã để cậu lên đây ngồi, là do anh, tất cả là tại anh…


- Vì xô con ra khỏi mấy mảnh kính, nên em ấy mới đập đầu vào thành ghế…


- Không phải đâu Kyu, chỉ là một tai nạn thôi mà. *Ông Cho hốt hoảng phản bác*


- Lúc mới ngã Sungmin bị thương ngay ở đầu. Con đã không che chắn được cho em ấy. Là tại con, tại con không cẩn thận.


- Appa, vì chấn động quá mạnh nên kính vỡ, phòng lại hẹp như thế, không phải lỗi của appa. *Kyumin nhoài người nhẹ nhàng đặt bàn tay lên vai Kyu.*


- Đúng vậy anh cả, không nên tự trách mình. Đó là chuyện bất ngờ mà, không ai có thể phản ứng kịp được. *Donghae chen vào, tự dưng xảy ra chuyện xui xẻo này, trời đúng là không có mắt.


Kyu dường như không nghe ai nói, anh chìm vào những suy nghĩ dằn vặt bản than. Không sai, Kyumin nói không sai, Donghae nói không sai, nhưng anh không thể không trách mình. Ruột gan như bị ai xát muối, đầu đau như búa bổ, Sungmin của anh bị thương, Sungmin của anh bị thương nặng. Ước gì có ai nói với anh rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, một cơn ác mộng kinh hoàng. Anh sẽ thức dậy và thấy Sungmin hoàn - toàn - lành - lặn bên cạnh. Anh sẽ đánh thức cậu dậy, kể cho cậu nghe. Chắc chắn cậu sẽ dỗi, sẽ chu môi lên, sẽ đánh anh vì tội dám mơ mộng lung tung


Nhưng anh hoàn toàn không mơ. Cơn đau nhức từ cánh tay kia cho anh biết tất cả mọi chuyện đều là sự thật.


Thật đến đau lòng!


Tất cả quyết định để Kyu được ngồi lại một mình với Sungmin. Kyumin gọi điện về xin nghỉ học them vài hôm, bà Cho gấp gáp chuẩn bị đồ dùng trong bệnh viện. Ông Lee và ông Cho liên lạc ngay với những người quen biết trong giới y học. Donghae lặn đâu mất tiêu rồi trở về với một ông bác sĩ, người này kiểm tra tình trạng của Sungmin một lần nữa rồi kết luận:


- Cả gia đình đừng quá lo lắng, cậu ấy sẽ tỉnh lại. Vết mổ và vết khâu rất tốt, chúng tôi sẽ cố gắng không để lại sẹo. Tụ máu đã hoàn toàn được lấy ra, tôi nghĩ là do shock nên cậu ấy chưa tỉnh lại ngay được. Nói chung đừng quá lo lắng, nhịp tim đã bình thường, ngày mai cũng tháo máy thở ô xi để cậu ấy tự hô hấp


Ông vỗ vai Kyu ra hiệu cho anh cùng ra ngoài. Kyu đưa mắt nhìn Kyumin, nhẹ giọng bảo cậu ngồi lại cạnh Sungmin. Khép cánh cửa lại, ông bác sĩ nói:


- Donghae bảo tôi đừng nói ra vội, nhưng tôi nghĩ cậu có quyền được biết. Vết cắt của Sungmin nằm ngay chỗ này. *Ông chỉ vào một vị trí trên đầu*. Khá sâu, khi phẫu thuật chúng tôi đã cố gắng gắp hết mảnh vỡ ra, nhưng tôi sợ sẽ có một số di chứng… Có thể trí nhớ, à không, chính xác là khi tỉnh lại cậu ấy có thể không nhớ, không định hình được một vài chuyện trong quá khứ… không phải là mất trí nhớ mà như trí nhớ bị gián đoạn vậy. Cậu hiểu chứ???


Kyu lặng thinh, bên tai anh như vẳng lại tiếng nói của Sungmin từ ngày nào: “Trước khi gặp anh, mọi cảm xúc của em đều ở mức vừa phải , chuyện gì cũng rất bình thường. Anh đến mang cho em một lô những rắc rối, em tức giận, vui vẻ, hạnh phúc, buồn, hờn ghen… cái gì cũng có hết. Ở bên anh em thấy mình mới thực sự sống đúng nghĩa. Vì vậy em sẽ trân trọng từng giây phút, từng khoảnh khắc, em sẽ lưu giữ tất cả kỉ niệm của chúng ta vào sâu trong trí nhớ, để sau này khi đã già, em sẽ ngồi đếm lại từng kỉ niệm một, để biết em đã hạnh phúc như thế nào khi có anh”. Khi nói những điều này khuôn mặt Sungmin rạng rỡ hơn bao giờ hết, đáng yêu hơn bao giờ hết.


- Có cách nào phục hồi…


- Đây là chứng mất trí nhớ tạm thời, phục hồi được hay không là phụ thuộc vào bản thân người bệnh và sự tác động bên ngoài của gia đình. Cậu nên cố gắng…


- Tôi hiểu rồi, cám ơn ông.


Anh bước đi, lòng vẫn quặn đau. Sungmin sẽ thế nào khi biết điều này, cậu sẽ quên đi những gì đây. Không, không thể nào, sẽ không quên đâu, không có chuyện ấy đâu…


Ông bà Cho lo đến phát sốt, Kyu bị thương mà cứ không ăn, không ngủ thế này, Sungmin mà không mau tỉnh lại Kyu sẽ gục xuống mất. Dù ông bà đã hết nước, hết lời, Kyu vẫn một mực ngồi bên cạnh chăm sóc Sungmin, không chịu rời đi, đến Kyumin năn nỉ cũng không được.


Đã hai ngày rồi…


- Umma! Umma


- Kyuminnie! Đừn chạy, ngã bây giờ.


- Umma, umma bắt con đi


- Á, coi chừng, á…


- Oa oa oa oa….


- Xem nào, đã 5 tuổi rồi, đừng có khóc chứ.


- Au, đau quá.


- Rồi, umma thương, đừng chạy nữa nhé.


- Hix, hix…


- Ngoan, mai appa con về rồi, ngoan.


- Umma, appa về rồi, mình sẽ đi câu cá nhé.


- Ừ, cả nhà mình sẽ cùng đi, câu cá nè, nướng cá nè, umma sẽ làm cả bánh ngọt mang theo nữa. Nghĩ đến mà hạnh phúc, oa…


- Umma, hạnh phúc là gì?


- Hạnh phúc là được ở bên người mình yêu thương. Đối vói umma có appa và Kyuminnnie umma rất hạnh phúc


- Appa và Kyuminnie làm umma hạnh phúc hả?


- Ừ, đúng thế đấy Kyuminnie.


- Là sao hả umma?


- Aish… con hỏi nhiều quá. Tóm lại là con và appa luôn làm umma cười như vầy nè, không bao giờ làm umma phải khóc, phải buồn như vậy nè.


- Vậy umma có làm cho appa hạnh phúc không?


- Umma cũng sẽ không làm appa con phải buồn, phải đau lòng. Umma rất yêu appa con.


- Umma nói dối.


- Kyuminnie con nói gì vậy. Đừng đi… đừng chạy! Sao lại nói như thế. Kyu sao anh lại…Kyu


- Umma đang làm appa khóc.


- Kyu… Kyuminnie à… đừng đi xa như vậy… đừng… Kyu


- Đừng, không!
Sungmin mở to mắt . Cậu thở mạnh một tiếng làm Kyu choàng tỉnh , anh sững lại trong giây lát rồi ôm lấy cậu :

- Em đã tỉnh rồi , ơn trời là em đã tỉnh . Anh lo quá , Sungmin anh lo đến phát điên . May quá !


- Ky… Kyu …Kyu ơi…

-
Cậu nghẹn ngào . Chợt cánh tay bó bột của Kyu đập vào mắt cậu , cậu hốt hoảng :
- Kyu , tay anh … làm sao thế này ? Anh có sao không ? Bị thương nặng lắm sa…o ! Cơn choáng ập đến …

- Em đừng kích động . Kyumin !!!

-
Kyu hét lên , của bật mở , Kyumin đi vào . Nó lao ngay lại giường , không nén nổi sự vui mừng :

- Umma , umma đã tỉnh rồi , con lo quá !


- Đỡ umma con nằm xuống , Kyumin .


- Ơ …vâng ạ .

-
Nó đỡ sau lưng Sungmin , từ từ để cậu nằm xuống , cẩn thận lót gối lại thật êm và ngay ngắn . Cậu hơi cau mặt khi vết thương bị đau , nhưng mắt vẫn nhìn anh không chớp .

- Anh không sao , chỉ bị thương nhẹ thôi . Em mới đáng lo đây này .

-
Kyu dịu dàng vuốt tóc cậu

- Cũng may mà em đã tỉnh lại sớm!

-
Sungmin gật đầu nhè nhẹ . Chợt , mắt cậu đỏ hoe , nước mắt ầng ậng .

- Xin lỗi Kyu , nếu em không đòi đi lung tung … nếu em nghe lời anh , chuyện này đã không xảy ra . Tại em không tốt .

-
Kyumin vội ôm chầm umma nó , khẽ xoa nhẹ sau lưng

- Umma đừng khóc . đâu ai trách umma đâu . Chuyện này có trách chỉ trách lão già trên kia không có mắt , nỡ long làm papa yêu quý của Kyuminnie này bị thương . Từ giờ con hổng them cúng viếng đền chùa gì sất !

-
Kyu phì cười . Thằng nhóc này , giờ còn đùa được . Nhưng đúng là nghe nó nói anh lẫn Sungmin đều thấy nhẹ lòng hơn .

Cạch . Cửa lại mở ra , bà Cho bước vào với gương mặt rạng rỡ và đôi mắt đẫm nước . Đặt gói thức ăn lên bàn , bà ôm lấy Sungmin , miệng không ngừng cảm ơn trời phật . *Kyuminnie nhăn mặt xì mũi* Tiếp sau đó , ông Lee và ông CHo cũng xuất hiện cùng Donghae khệ nệ khiêng vào thêm một ….cái giường nữa cho … Kyu ở lại đây luôn . Ông Lee không nói gì , chỉ xoa đầu Sungmin cười hiền . Ông Jo thì chẳng khác gì bà Jo , nước mắt tùm lum , cứ “ Con ơi , may quá !” hoài . Donghae đứng bên cạnh giường , mỉm cười .


- E hèm …chào mọi người .

-
Một cái đầu vàng xù xù , một dáng người cao gầy , ăn mặc rất xì tai .

- Chú Eunhyuk ! Kyumin đứng dậy reo lên .


- Ừ . Chào cháu , chú nghe umma cháu đã tỉnh nên đến thăm .

-
Người tên Eunhyuk đi vào đặt bó hoa lớn lên đầu giường . Còn cái hộp màu hồng trên tay anh ta giao tận tay Sungmin :

- Bánh kem dâu nhiều lắm . Khoái khẩu của “ chị hai “ * nháy nháy mắt *


Sungmin ngớ người ra một phát , cậu nhanh chống biết được than phận người này . Xem ra …


- Cháu , cảm ơn cháu đã kịp thời cứu 2 đứa chúng nó .

-
Bà Jo nói , giọng cảm kích …

- Chính cháu mới là người cần phải cảm ơn chứ , nếu anh h … à anh Kyu không giúp thì sao có thể kịp đưa tất cả xuống an toàn trước khi cái đó sụp . Đây quả thật là thiếu sót lớn của công viên . Bọn cháu định dẹp nó đi trong vài ngày nữa , ai dè … Cũng chỉ vì , có nhiều người vẫn thích được ngồi từ trên đó tung đồng xu xuống bồn nước …


- Được rồi , chuyện không may nhắc lại làm gì , cuối cùng thì cũng đã ổn mà .


- Vâng . Vậy cháu xin phép …cháu có việc tý chút !

-
Eunhyuk cúi chào lịch sự rồi quay bước . Donghae tiến anh ta ra cửa rồi cũng … đi luôn .

- Bộ đôi Khỉ-Cá - Kyu thì thầm vào tai Sungmin , đủ nhỏ để chỉ 2 người nghe thấy - Trước đây Eunhyuk quản lý khu Tây , Dongahe quản lý khu Đông . 2 người này thân ghê lắm .

-
Sungmin gật đầu , lúc nãy cậu cũng thoáng thấy ánh mắt dịu dàng của Donghae dành cho Eunhyuk …

Những ngày sau đó quả là bận rộn với cậu cả nhà họ Jo.Nó lúc nào cũng thường trực bên Sungmin và Kyuhyun, tay thì đút cháo cho papa tay thì cầm cốc nước cho umma.


-Để đó cho con, hai người đang bị thương đấy.


Cái câu nói này như thường trực trên môi nó bất cứ lúc nào Kyu hay Sungminđịnh làm cái gì.


Ngay như ông bà Jo Lee hay Donghae cũng đừng hòng đụng tay vào, nó muốn tự tay giúp Kyu và Min mọi việc.


Buồn cười nhất vẫn là, một thằng nhóc 17 tuổi đầu rồi mà khi người ta…tiêm cho pama vẫn phải ngoảnh mặt đi không dám nhìn.Mỗi lần cái kim tiêm đâm vào tay Sungmin hay Kyu, nó cứ thót người lên, xong việc là sà vào phùng mồn thổi phù phù và suýt xoa hỏi xem pama có đau không.


Thật vừa buồn cười, vừa cảm động.


Sau 2 tuần , cả 2 cùng xuất viện , Kyumin và Donghae đã về trước . Ông bà Lee – Jo áp tải 2 cậu quý tử vầ Nhật rồi cũng phải bay về Hàn để giải quyết công việc . Vết thương của Sungmin đã lành miệng , tay Kyu chưa tháo bột nhưng cũng đã ổn . Về nhật vài hôm cục thạch cao cũng bị ném đi không thương tiếc . Nhưng người đau khổ được nhắc đến ở đây lại là …


- Anh phải làm đi chứ ! Donghae xuất hiện với bộ quần áo xộc xệch và cái đầu rối bù cùng hai con mắt thâm quầng , trông như gấu trúc mới chui từ bụi gai ra .


- Cái gì ! Kyu- lúc này đang được Sungmin mát xa đầu – hỏi cộc lốc , thậm chí không thèm mở mắt ra .


- Làm việc !!! Donghae gào lên . Gần 1000 cái đơn , hợp đồng , etc … anh tống cả cho quản lý khốn khổ này là thế nào ?


- Cả Kyumin nữa mà . ( Kyu đáp , giọng tỉnh bơ ) Sungmin sang trái tý , ừ đấy ….


- Nó sắp thi học kỳ , làm sao… mà anh khỏe rồi cơ mà . Sungmin nữa , 2 người bóc lột người khác vừa vừa thôi nhé.

-
Kyu từ từ ngồi dậy , giơ cái tay của mình lên , tay kia chỉ vào đầu Sungmin .

- Cậu thấy ai mới là người bóc lột , bắt 2 người bị thương thế này làm việc sao ?


- Nhưng …


- Với lại , công việc tồn đọng là do ai ? Do ai hả ???

-
1…2…3…Xỉu …

- Thôi được rồi , tôi biết rồi . Nhưng mấy cái này cần anh ký đấy ..

-
Donghae quẳng lại non chục cái hợp đồng rồi chạy thẳng . Nhưng sực nhớ ra , anh chạy lại , nói vọng vào .

- Chủ nhật này tôi có hẹn , đi 2 ngày . Thứ 2 anh tự lên công ty đi nhé .

-
Lần này thì đi thật , Kyu chặc lưỡi , kê đầu vào cái gối êm nhất thế giới ( đùi Sungmin ấy ạ ) :

- Hẹn với con khỉ chứ gì ? Nhiễu sự … Ưm , đến giờ Kyumin tan học rồi . Em muốn cùng đi đón con không ?


- Tất nhiên rồi – Sungmin cười .

-
------------
Hôm nay là ngày đen tối của thiếu gia họ Cho . Ngày mà bài kiểm tra của nó chỉ được 95/100 điểm , thua thằng lớp trưởng 1 điểm . Khốn , bổn thiếu gia mà không nghỉ học mất 5 ngày thì … Cơ mà nó ức là ức không phá được kỷ lục tổng điểm của appa nó . Chậc , lần sau nó phải cố học bù lại …Vừa thất thểu lết đến sân , nó gặp ngay “ công chúa “ nhà họ Kim , mặt mày đỏ bừng , cau có , sát khí mù trời thấy mà ớn . Chưa kịp hỏi xem có chuyện gì thì bị túm cổ áo lôi lại . Kim Bumchul gầm gừ : “ Cậu phải giúp tôi “ .

- Never . Nó trả lời nhanh như chảo chớp . Hờ …ngó cái mặt biết ngay có chuyện không hay , ngu gì dây vào , nhà nó chưa đủ chuyện chắc .


- Tại sao chứ ? Cậu nhất định phải giúp . Bumchul hét lên tức tối


- Never là never . Không lý do lý trấu gì sất . Sắp thi học kỳ , “ bà “ tha giùm “ cháu “ đi .

-
Nó co cẳng chuẩn bị vọt thì bỗng dưng …

- Kyuminnie ….Tiếng thanh , người cũng thanh , còn ai khác nữa ngoài …


- Umma ~~~ đổi giọng ngay lập tức , Kyumin cười toe toét chạy lại phía cổng trường .

- Umma với appa đến đón con sao , ôi Kyumin thương umma nhất , moakkk !!!

“ Cốp ” . Sau khi “ chụt” umma nó , dĩ nhiên , kẹo “cốc” miễn phí sẽ được appa nó phát .


- Ranh con . mau lên xe về nào , còn ở đó mà nung nịu

- .
Vừa xuýt xoa với cục “bướng” trên đầu , nó lè lưỡi:

- Sao appa suốt ngày “Minnie ~~ tay anh đau” mà kí đầu con “sung”thế chứ !


- Còn nói lung tung nữa hả …ơ …bé xinh , cháu cũng ở đây à ?

-
Kyu lúc này mới nhìn thấy Bumchul . Anh vẫy tay gọi cô bé lại gần .

- Minnie , chú Kyu đến đón Kyumin ạ !


- Ừ … bố mẹ cháu vẫn chưa về sao ? Với lại … đừng gọi Minnie mà . Sungmin phùng má vẻ hờn dỗi . Sao ai cũng thích cái tên Minnie thế nhỉ ?


- Ai cũng gọi thế , cháu không muốn lạc đàn * nhoẻn miệng cười * bố mẹ cháu mới đi Hàn hôm trước , đêm hôm đến thăm chú với Minnie và á là đi luôn .


- Vậy hả , vậy … hay là cháu đến nhà ta ăn cơm luôn đi . Mai là chủ nhật ở lại chơi đi / Sungmin đề nghị


- Được ạ !

- Được / Được / Không . 3 cái miệng cùng đồng thanh . Sungmin và Kyuhyun đồng loạt quay về phía Kyumin hỏi .

- Sao lại không ?

- À … ý con là “không được từ chối” ấy mà . Mỉm cười giả lả , dạ dày bảo ruột thế là thiên đường đã biến thành địa ngục . Tổ ấm của nó từ nay hun hút gió mùa đông bắc rồi .

Về đến nhà , Sungmin xắn tay vào làm bếp . Bumchul nhìn theo tò mò


- Minnie cũng biết nấu ăn ạ ?

-
Kyumin đáp

- Nỗ lực gần 4 năm đó . Ai như hồi đầu …ứ ự ư …Giờ thì ngon lành rồi . May mà hồi đó tôi cũng ở Mĩ nên ...


- Nói vậy là ý gì ?


- Lên phòng kể cho mà nghe . Đi .


Vào phòng , Kyumin – theo thói quen – quăng cặp lên giường và phi ngay đến cái máy PS II trong góc nhà . Nhưng chưa kịp bật lên thì 1 – ai - đó – mà – ** –cậu – biết – chắc – là – ai đạp cho 1 phát vào lưng té chổng vó .


- Sao bảo lên kể cho người ta nghe . Bumchul quạu .


- Bà chằn. Không dung miệng mà phải dùng chân mới nhắc được sao chứ . Ôi cái lưng tôi


- Nhiễu sự , kể đi , lằng nhằng quá ! Ủa khoan ..Cậu ở Mỹ sao biết được chuyện ở đây ? Với lại ..nếu ở Mỹ thì là lúc cậu 3 đến 4 tuổi nhở , sao …


- Ngố vừa thôi bà nội , con là con có cả 1 tập tư liệu chép tay đây nè . Sản phẩm được khai thác bằng mồ hôi và nước bọt đó .

-
- Kyumin càu nhàu , đoạn mò vào tủ , lôi ra 1 tập giấy to đùng khủng bố .
- Chuyện của pama dư súc dựng thành tiểu thuyết . Với lại …tai nạn lần trước làm Minnie quên mất … 1 vài chuyện . Tôi và appa đang làm mọi cách để phục hồi hoàn toàn trí nhớ cho Minnie . Không nhớ được Minnie buồn lắm.

- Minnie quên mất 1 số chuyện á . Bumchul thảng thốt kêu lên .


- Ừ , lúc mới cưới xong cho đến khi qua Mỹ và 1 vài chuyện lặt vặt khác . Muốn nghe không . Đảm bảo “ bà” nghe xong không them xem phim truyền hình nữa luôn .


- Nghe . Bumchul ngồi lại ngay ngắn , chăm chú nhìn Kyumin lật từng tập giấy .


- Are you ready ? Thêm cái note nho nhỏ , để viết được cái này con đã phải tổng hợp tư kiệu từ chú Donghae , ông bà và cả appa đó .

- Yes , lẹ lên .
………………………..
Từ tuần trăng mật trở về , Kyu và Min nhận được tin Kyuminnie đã về Mỹ . Số là bố mẹ ruột muốn đón quý tử về nhà để đi du lịch cùng ông bà 1 chuyến qua Pháp – kinh đô lãng mạn . Chưa muốn qua Nhật ngay nên Sungmin đề nghị cả đại gia đình ở chung với nhau ở Hàn 1 thời gian , để cậu học xong khóa hai đã rồi tính đến chuyện du học sau . Kyu đồng ý ngay lập tức còn ông bà Jo – Lee lại cũng không phản đối gì . Và để mừng cho ngày đoàn tụ , Sungmin đã có 1 quyết định động trời , xắn tay làm 1 bữa cơm thật ngon cho mọi người cùng ăn . Quyết định “động trời “ quả thật là gây không ít “chấn động” .

- Em nói gì ? Nấu ăn á ??


- Vâng có vấn đề gì sao ? * mắt to tròn ngây thơ vô số tội * , Sungmin hỏi lại .

-
Kyu vã mồ hôi hột . Anh liếc nhìn 2 bàn tay Sungmin , trắng , mũm mĩm , xinh xắn , etc , nhỡ đâu …phập phập vài phát …Thật không dám tưởng tượng . Không được , tuyệt đối không được . Kyu tự nhủ

- À cái đó …đâu cần em , nhà mình cả đống người hầu để làm gì chứ . Sao em lại vào bếp được .

-
Tư duy não của Kyu bắt đầu hoạt động . Sungmin chưa từng nấu ăn , mới … học làm bánh . Ừ thì Sungmin chỉ mất có 4 tiếng là học được cách làm bánh ngon không thua gì nghệ nhân thứ thiệt . Nhưng từ “bánh” đến “ thức ăn” là một quãng đường dài . Ít ra “bánh” không có dao , chảo , xoong , dầu nóng , kéo …và vô số thứ nguy hiểm khác .

- Em chỉ là muốn như các … các … con dâu bình thường khác , mời bố mẹ một bữa cơm chính tay mình làm . Đó không phải là truyền thống sao ?

-
Tim Kyu đập mạnh . Chết dở , lôi cả “truyền thống” vào đây !!! Không ổn , vạn sự không hay . Nói “anh sợ em hậu đậu … etc” thì sẽ ra đường ngủ 1 tháng , không nói thì nguy cơ “tai nạn bếp núc” hơi bị cao . TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ SUNGMIN VÀO BẾP !!!
- Anh đừng lo . Em sẽ làm thêm cả bánh kem tráng miệng . Đúng loại anh thích luôn . Quyết định vậy nhé . Sungmin nói rồi đi thằng . Kyu chết sững giữa phòng , miệng há hốc …
TOI RỒI !!!!

Ngó chừng để chắc chắn là Sungmin đang xem tivi trong phòng , Kyu chạy ngay xuống bếp dặn dò mấy nhà bếp ngày mai nhớ khóa ga , tắt cầu dao điện , thu hết dao kéo nồi niêu cơ bản đi . Mấy bà cứ gọi là há hốc miệng nhưng khi nghe lí do của Kyu đưa ra thì gật đầu lia lịa . Ôi cái tay trắng mũm , xinh xắn , không tì vết …phập phập , xèo xèo …. Nghĩ mà ớn lạnh .


Chiều hôm đó , Sungmin hùng hổ kéo Kyu đi mua thức ăn ở siêu thị . Cậu đội mũ lưỡi trai khuyết vành quen thuộc , áo phông quần kaki trắng , balo màu nâu đỏ móc treo thỏ hồng xinh xắn * nhìn kute xịt máu * Bên cạnh là Kyu , quần đen , giày đen , đồng hồ rolex , kính đen , vest đen ( để tẹo nữa đến công ty luôn ) thêm cái vòng bạc có chữ Km sang choang ở ngực cực xì tai . * túm lại là nong nanh nấp nánh ánh sao sa * Hai người bước vào cửa , nhanh chòng thu hút sự chú ý của mọi người đặc biệt là các cô các chị các em . Kyu gỡ kính ra * một ai đó thốt lên – 1 cử chỉ thật là phong cách * ,rút khăn giấy lau vết dơ trên má Sungmin ( số là lúc nãy trên đường có xơi kẹo mút ) rồi lấy 1 cái xe đẩy cùng Sungmin qua chỗ bán thức ăn . Lần thứ n trong đời , Kyu “được” ngẩn ra nhìn “bé yêu” của anh trong bộ dạng dễ thương không – bút – nào tả - xiết .


Sungmin đứng trước những quầy thịt cá , rau cỏ , long mày nhíu lại , bặm môi , ngón tay trỏ bàn tay trái gãi nhè nhẹ 1 bên má , trông như đang băn khoăn , lo lắng lắm , *A/N máu chảy như cống vỡ nắp * . Lần thứ n+ trong đời , Kyu bấm bụng …kiềm chế.

- Lấy đại vậy . Sungmin chặc lưỡi và bắt đầu càn quyết siêu thị với 1 tốc độ kinh hồn . Nhặt ! Nhặt ! Nhặt ! Lấy ! Lấy ! Lấy. Chẳng mấy chốc cái xe đầy ú ụ , nặng trình trịch .

- Thêm cái này …cái này…à cái kia có lẽ cũng cần.

-
Sungmin vẫn chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ là cậu muốn dừng lại .

- Chỉ là 1 bữa cơm thôi , đúng không nào ? Kyu nhắc khéo . Sungmin sực tỉnh , cậu mỉm cười.


- Ra thanh toán được rồi ha .


Rồi giúp Kyu đẩy cái xe ra quầy thu ngân.

-----------------
- Mẹ và ba sang nhà con tối nay nhé … Vâng … ba con cũng sẽ về mà …Vâng ..con biết rồi …Chào mẹ .
-
Sungmin cúp máy , nhảy chân sáo lên phòng , phải lên kế hoạch nấu nướng chứ . Ưm …sách nấu ăn ở đâu nhỉ ? Kyu có cả kho sách , vào đấy tìm vậy .

Nghĩ là làm , làm là không cần nghĩ nữa , Sungmin chúi mũi vào mấy quyển sách siêu cao cấp .


Để mặc Kyu dở khóc dở cười tìm cách hoãn binh . Vấn đề là anh không muốn làm Sungmin cụt hứng => buồn , và càng không muốn cậu bị thương , dao đấy , kéo đấy , dầu nóng , lửa …làm thế nào để xuôi cả 2 phía đây???


Thôi …đành vậy . Dù gì anh cũng không nghĩ ra được cái gì khả quan hơn nữa …


- Sungmin để anh giúp em .

Kyu nói , đoạn giật luôn con dao từ tay Sungmin , cậu tròn xoe mắt nhìn anh . rồi như chợt hiểu ra Kyu muốn cùng làm cậu cười tươi tắn , búng trán anh 1 cái .
- Anh cũng muốn làm bếp hả ? Được thôi . Vậy cắt giùm em đống rau củ kia nhé.
- Cộp .. cộp .. cộp … phập !!!
Ái da …Kyu buông dao , ôm lấy ngón tay nhăn mặt .

- Kyu à….

-
Sungmin hốt hoảng chạy nagy lại , cậu thổi phù phù vào ngón tay anh rồi tất tả chạy đi lấy bông băng .

- Kyu à , không sao đâu , em sẽ nhẹ tay thôi . Không sao đâu mà…


Sungmin vừa nói vừa nhẹ nhàng băng vết thương lại . Mặt xanh mét rồi kìa , dễ thương quá sức . Cậu làm rất chậm , rất cẩn thận , như sợ anh đau lắm . Kyu chợt nghĩ , hình như Sungmin đã quên rằng trước đây anh từng …đi đánh nhau suốt . Bầm dập , sứt mẻ là chuyện bình thường , đứt tay có chút xíu vậy nhằm nhò gì .


-Không sao chứ ?


Sungmin ngẩng mặt lên , mày nhíu lại , nãy giờ Kyu không nói gì làm cậu lo lắng .


- À , chỉ đau chút thôi mà. Em đừng lo.


Kyu xoa đầu cậu …Ư … tóc mềm quá , muốn xoa mãi thôi .


- Uhm …có mùi gì thì phải ! Kyu nhìn về phía bếp …Ơ khói đen…


Khẹt …Khẹt …BÙM!!!!


Tiếng nổ


Cái lò vi song bốc khói … Mảnh vỡ bay ra , đạp vào cái nồi nước trên bếp …xèo xèo…xèo xèo…nước tràn xuống nền nhà , bắn lên ổ cắm điện…rẹt …rẹt..


- Chết rồi , lúc nãy em quên tắt bếp . Sungmin la lớn , đứng bật dậy .


- Em bỏ trứng trong lò vi sóng à ? Kyu giữ cậu lại hỏi …


- Ơ …vâng


BÙM!!!


Thêm 1 tiếng nổ nữa . Kyu vội ôm Sungmin vào lòng , lùi ra xa cửa .


Châck diêm tiêu cháy mạnh ra phết , chỗ nào anh rải vào là cháy như có dầu hỏa .


- Dập …dập lửa . CHÁY RỒI!!!!


Sungmin la lớn , ôm cứng Kyu như muốn bảo vệ anh . Cậu đẩy anh ra phòng khách rồi ôm lấy bình cứu hỏa chạy vào trong . Nhưng chưa kịp vào thì 1 tians người làm trong nhà ùa ra , mỗi ngưofi một bình xịt , chăn bông tẩm nước , xô cát …dập lửa túi bụi (=_=!) . Nhưng dập xong thì cái bếp cũng …..@_@


- HU …hu …ư …hức ..ư ư ….


Sungmin đứng nhìn “ bãi chiền trường” tan hoang đó , nước mắt ầng ậng , môi mím chặt cố ngăn tiếng nấc từ cổ họng .


Kyu dám thề rằng chưa bao giờ lương tâm anh cắn rứt như lúc này . Ôm ôm xoa xoa Sungmin một cách dịu dàng ( dỗ ngon dỗ ngọt thì đúng hơn)


- Vẫn còn rau xanh và thịt trong tủ lạnh chưa bị hỏng . Mình ra sân làm thịt nướng với salat cũng được mà . Như kiểu ăn khi đi cắm trại ấy , thêm rượu vang và bánh mì nướng là được . Bánh kem em làm cũng vẫn còn nguyên . Đừng buồn , chỉ là tai nạn thôi mà . (A/N : Kyu cái lưỡi của anh có thành phần cao su nguyên chất à )


Sungmin nín khóc , lủi thủi đi lại phía tủ lạnh lôi thịt và rau ra ( ngó mà thương ) . Cậu chìa 2 cái túi ra trước mặt Kyu , mếu máo .


- Chừng này …hức …ít…hức …hức .


Rồi buông tay để 2 cái túi rớt cái bịch , ôm chầm lấy anh và khóc như một đứa trẻ bị giật mất kẹo ( Đáng đời chưa Kyuhyun , giờ thì lo mà giỗ đi nhé, dỗ cho đã nhé. Khóc rồi , khóc nức nở rồi … khóc cỡ này thì ức chế với hụt hẫng bao nhiêu đây . Chết rồi !!! )


Nén cái cục “ăn năn hối lỗi” xuống , Kyu vuốt tóc cậu rồi ôm lấy hai cái má bầu bĩnh đẫm nước mắt :


- Ngoan nào , đừng khóc . Phải chuẩn bị lại chứ . Vẫn còn 3 tiếng nữa bố mẹ mới đến cơ mà . Em và anh đi ra mua thêm đò ăn . Chúng ta cùng làm chắc chắn sẽ kịp .


Sungmin lập tức nín khóc , lấy … áo Kyu lau khô nước mắt rồi chạy ngay ra xe . Kyu nháy mắt với bà bếp rồi cũng chạy ra theo .


Nói chung là sau khi 2 người đi siêu thị về thì thịt đã được cắt ướp , rau đã rửa sạch , bàn ghế bếp lò nướng đã được sắp sẵn ra sân . Sungmin chỉ việc … sắp thịt vào ủ , trộn rau , và chế biến thêm 1 số món đơn giản ( dĩ nhiên là dưới sự trợ giúp đắc lực của .. Kyu )


Tóm lại , khi 3 ông bà Jo – Lee đến nơi , bàn ghế tươm tất , khăn bàn trắng tinh , ly rượu đã sẵn sang thịt đã thơm lừng , giấy ăn đã gấp gọn , hoa quả bánh trái tráng miệng cũng chuẩn bị đầy đủ không thiếu món nào .


Mọi việc sẽ thật hoàn mỹ nếu bà Jo không tình cơ … đau bụng muốn đi vệ sinh . Mà nhà vệ sinh thì lại ở cạnh nhà bếp ( =_=!) Bà trở lại bàn ăn với 1 nụ cười trên môi :


- Lần sau , ta hãy cứ ra nhà hang . Mẹ không muốn Sungmin vất vả . Con còn phải đi học nữa mà . Bố mẹ đều hiểu tấm lòng của con , nhớ chưa ?


- Dạ . Sungmin đáp nhỏ nhẹ khi thấy cả ông Jo – Lee và Kyu gật đầu lia lịa .


Tuy nhiên …..


Tối hôm đó , 1 cú điện thoại từ nhà họ Jo gọi đến nhà hang Miracle , Đại khái yêu cầu được học nấu ăn cấp tốc . Bếp trưởng Kim Jae Joong vốn là chỗ quen biết với “ai đó” nên gật đầu ngay tắp lự .


Có lẽ Kyu lẫn ông bà Jo – Lee nên nhận thức rõ ràng hơn rằng


Lee Sung Min không phải là 1 đứa trẻ con !

No comments:

Post a Comment