Tác giả: Casslovejaejoong (Biệt danh: Bòn)
Tập 17
-
EunHyuk… anh… yêu em… - DongHae cố nói qua tiếng nấc nghẹn ngào nơi
cuống họng. Tất cả đã chấm hết cho một cuộc tình không có niềm tin.
Nhưng…
cơ thể này không lạnh… chỉ vì gió trời về đêm làm nó lạnh… DongHae vừa
ôm chầm lấy nó, đã thấy hơi ấm thoát ra. Anh nghe rõ nhịp tim của cậu
qua vòng tay của mình.
DongHae
tròn mắt ngạc nhiên, anh như một kẻ hành khất vớ được vàng, dòng lệ khô
đi nhanh chóng. Gương mặt anh rạng rỡ, trái tim anh nhảy múa. Màn đêm u
tối nhưng DongHae cứ nghĩ mọi vật xung quanh sáng rực. Cả thế giới đang
ngừng lại chỉ để nghe tiếng đập của trái tim EunHyuk mà thôi.
DongHae vội vàng xoay người EunHyuk đối diện mình.
- EunHyuk? – DongHae gọi mà lòng vui phơi phới, miệng cười tươi nhất có thể.
EunHyuk
giương mắt nhìn anh, nhưng cậu không nhận ra anh. Đôi môi cậu run lẩy
bẩy, người cậu cũng run run như thế. DongHae biết được gương mặt này của
cậu, anh đã quá quen thuộc với nó. EunHyuk đang sợ hãi. Có lẽ cậu vẫn
còn đắm chìm trong cơn ác mộng không có hồi kết.
- EunHyuk? EunHyuk?
DongHae gọi to tên cậu. Hình như EunHyuk đã bắt đầu nghe thấy, đôi môi cậu mấp máy.
- Đừng… đừng gọi tên tôi… đừng tìm tôi nữa… đừng… đừng… - EunHyuk nói gấp rút từng cơn.
DongHae dùng đôi tay mạnh mẽ của mình ôm gọn gương mặt trắng bệch của EunHyuk
- EunHyuk! Đừng sợ, chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi, là anh DongHae của em đây mà, anh DongHae của em đây mà.
- Anh…
DongHae… không đến… anh DongHae… không chịu đến… - EunHyuk lắc đầu
không tin tưởng, cậu gọi tên anh trong vô thức, cậu gọi mà không biết
anh đang ở ngay bên cậu.
DongHae
nghe lòng như đau cắt. Ánh mắt EunHyuk vẫn thẩn thờ trong sợ hãi. Cậu
đã hoàn toàn loạn trí rồi. Thời gian ở đây quá lâu, cơn sợ hãi kéo dài
khiến EunHyuk không thể tỉnh táo nổi. DongHae ôm cậu vào lòng, cố ôm
thật chặt.
- Anh đây, anh ở đây, EunHyuk… em đừng sợ nữa, anh ở đây với em mà…
-
Đừng… gọi tên tôi… tôi… không… không… cố ý giết… anh… đừng… tìm…tôi nữa…
- EunHyuk vẫn tiếp tục lẩm bẩm. Cậu đã không thể nhận thức bất cứ cái
gì xung quanh.
DongHae vội lấy vài nhánh củi gần đó, bươi bươi cho đóm lửa cháy bùng lên, như vậy EunHyuk mới có thể thấy anh rõ hơn.
Ánh
lửa đã cháy bập bùng. Soi rõ một góc trời. DongHae buông EunHyuk ra,
nhìn thẳng vào mắt cậu. DongHae giật mình hốt hoảng, gương mặt và cả
người cậu đầy máu. Những vết máu đã khô từ lâu, vết thương không sâu
lắm, máu chảy một hồi rồi tự khô. Vốn dĩ cậu đã lau nó đi từ hồi chiều,
nhưng khi đêm ập xuống, EunHyuk sợ quá lại khóc huhu. Cậu cứ thế mà quẹt
đi nước mắt, vô tình động vết thương. Nhưng EunHyuk đâu còn biết đau
nữa, cứ để nó nhòe đầy mặt. Ánh mắt thất thần, quần áo lấm lem, thật sự
trông EunHyuk rất thê thảm. DongHae thấy cuống họng của mình mặn đắng.
Liệu EunHyuk có thể tỉnh dậy hay không? Hay cậu sẽ mãi mãi chìm trong
cơn điên loạn thế này
DongHae
rút nhẹ chiếc khăn tay, ra bờ suối nhúng nước để lau cho cậu. EunHyuk
vẫn run cầm cập, cậu vẫn chưa nhận ra anh. Cậu đã ở đây quá lâu và cậu
sắp điên tới nơi rồi.
DongHae
trở lại, ôm EunHyuk vào lòng và nhẹ nhàng lau mặt cho cậu. EunHyuk cứ
giương đôi mắt đầy sợ hãi nhìn anh. DongHae mặc kệ, chỉ cần cậu còn
sống, chỉ cần cậu nằm trong vòng tay anh, bấy nhiêu là đủ rồi.
Bây
giờ thì gương mặt xinh xắn của EunHyuk đã hiển hiện rõ trước mắt
DongHae. Cậu thật dễ thương và quyến rũ. DongHae cảm thấy xót xa vô
cùng. Sao anh có thể lớn tiếng với cậu, sao anh lạnh lùng với cậu, sao
anh muốn li hôn với cậu? EunHyuk thật nhỏ bé và mỏng manh. Anh phải bảo
vệ và che chở cho cậu chứ. DongHae lại ôm EunHyuk vào lòng, mặc cho cậu
lẩm bẩm. DongHae cứ thế mà truyền hơi ấm và niềm tin cho cậu.
Thời gian dần trôi, DongHae đắm chìm trong đau đớn, đến khi nào EunHyuk mới bình tĩnh trở lại…
Không gian im lặng. Chỉ còn tiếng lách tách của đóm lửa hòa theo tiếng suối chảy róc rách…
-
Anh DongHae? – Một giọng nói dịu dàng, du dương cất lên từ trong vòng
tay anh. Giọng nói rất trong trẻo, không run rẩy như những câu vô nghĩa
trước đó. EunHyuk đã nhận ra anh?
DongHae
nghe lòng rạo rực. Anh vội buông cậu ra, miệng cười hớn hở.Mọi mệt mỏi
trong người như tan biến hết. Bây giờ hồn anh cứ lâng lâng trên thiên
đàng, nơi đây thật tối tăm ẩm ướt, nhưng với DongHae, đây là nơi đẹp
nhất trên cõi đời
- Ừ, là anh, anh đến bên em đây.
- Anh DongHae? – EunHyuk giương đôi mắt u sầu nhìn anh rồi hỏi lại, cậu vẫn chưa tin.
DongHae nhướng đôi mày ngạc nhiên, EunHyuk vẫn chưa nhận ra anh sao?
- Là anh đây mà… – DongHae lập lại, có một chút lo lắng
EunHyuk
chăm chú nhìn kỹ gương mặt anh. Từng đường nét, từng góc cạnh… khi biết
chắc là DongHae, cậu òa khóc nức nở ngay lập tức.
DongHae vội vàng ôm cậu chặt hơn. Cậu càng khóc, anh càng đau.
Khóc đã một hồi, EunHyuk vùng khỏi vòng tay DongHae. Đẩy anh ra xa cậu.
- EunHyuk? – DongHae ngạc nhiên gọi.
EunHyuk vẫn không thèm đếm xỉa đến anh. Cậu co người vào gốc cây. Gục mặt vào đầu gối khóc tiếp.
DongHae
trườn tới gần, EunHyuk lại đẩy anh ra. Cậu yếu ớt như một con mèo ướt.
DongHae nhanh chóng ôm gọn cơ thể nhỏ bé của cậu, không cho cậu chạy
thoát.
- Em còn giận anh phải không? – DongHae hỏi.
EunHyuk
vẫn cựa nguậy, cố đẩy DongHae ra. DongHae càng ôm cậu chặt hơn. EunHyuk
lửa giận bốc bừng bừng. Cậu biết có vùng vẩy cũng không thể chống cự
được sức mạnh của DongHae. Cậu thở dài hậm hực rồi ngồi im re.
Thấy
EunHyuk bất động, DongHae thoáng chút lạ lẫm. Anh từ từ nới lỏng vòng
tay, EunHyuk vẫn ngồi im thin thít, giương ánh mắt đầy oán trách nhìn
anh. DongHae suýt giật bắn người.
“Trông … mợ hai … rất dữ…”
DongHae nghiệm ra câu nói của con hầu ngay lập tức khi nhìn thấy gương mặt hiện giờ của EunHyuk. Thật sự… rất đáng sợ.
Có vẻ
hai hàm răng của EunHyuk đang cắn mạnh vào nhau, gương mặt đanh lại đầy
sắc lạnh. Và ánh mắt như có lửa, một ánh mắt căm hận. Qua ánh lửa lập
lòe, trông cậu càng đáng sợ hơn.
EunHyuk
vỗn dĩ là người hiền hòa và nhã nhặn. Cậu lại hay cười, hay e thẹn nên
chẳng ai có thể hình dung được khi cậu giận dữ sẽ như thế nào. DongHae
rùng mình rồi buông hẳn cậu ra. Anh sợ thật sự.
EunHyuk
vẫn ngồi im đó mà lom lom nhìn DongHae. DongHae cũng trân người nhìn
cậu. Anh không dám thốt lên lời nào, cũng không dám động đậy. EunHyuk có
thể sẽ giết chết anh, DongHae tin như vậy.
Chíu
tia nhìn giận dữ vào DongHae chán chê, EunHyuk liếc anh một cái lạnh
lùng rồi quay mặt đi, không thèm ngó ngàng đến nữa. DongHae tưởng như có
điện chạy dọc sống lưng, sợ đến phát lạnh. Không gian tối tâm, hẻo
lánh, cộng thêm gương mặt oán hận kia, liệu ai có thể giữ bình tĩnh?
Trước
giờ chỉ có người ta sợ DongHae chứ anh chả biết sợ ai. Bây giờ DongHae
phát hiện ra, mình cũng… sợ vợ. EunHyuk chưa bao giờ như vậy, cậu luôn
dịu dàng và đầm thắm. Cậu nhỏ nhẹ với tất cả mọi người. Nhưng hiện tại,
trông cậu cứ như muốn nuốt sống DongHae tới nơi.
DongHae rụt rè, lấm lét, trườn người tới gần EunHyuk lần nữa, cố dỗ ngọt cậu
-
Vẫn còn giận anh ư? – Anh thì thầm. Rồi anh đưa tay mơn nhẹ vết thương
trên mặt EunHyuk, anh hành động rất chậm, rất e dè – Sao lại đến nông
nổi này?
EunHyuk
hất tay DongHae ra. Trước giờ cậu chưa giận ai như vậy. Một khi đã
giận, cậu sẽ không nói chuyện với người đó. Cũng giống như MinChu, cho
đến lúc chết, hắn vẫn không được nói chuyện với EunHyuk một câu đàng
hoàng. Và bây giờ DongHae sẽ nếm trãi điều đó.
DongHae
thở dài, liều mạng mà ôm EunHyuk cứng ngắt. Chưa bao giờ anh thấy mình
yếu đuối và nhỏ bé thế này. EunHyuk thật sự rất biết cách tra tấn tinh
thần người khác.
- Anh xin lỗi… anh biết lỗi rồi… em muốn giận đến bao giờ? Anh khổ sở lắm rồi… Em muốn anh phải làm gì thì em mới hết giận?
EunHyuk không trốn tránh cái ôm lần này. Vì cậu biết trốn cũng không được.
Đêm
khuya giữa đồng không mông quạnh, gió cứ lùa từng cơn. Ánh lửa bập bùng
không làm cơ thể yếu ớt của EunHyuk ấm lại. Nhưng cơ thể vạm vỡ của
DongHae có thể làm điều đó. EunHyuk nằm gọn trong lòng anh, cơn giận từ
từ nguôi ngoai.
Cả
ngày ngồi một mình ở đây, cậu thấy tủi thân quá. Cậu nhớ anh da diết,
cậu gọi tên anh điên cuồng. Anh thật nhẫn tâm khi ruồng bỏ cậu, để cậu
một mình.EunHyuk thấy ghét DongHae vô cùng. Cậu tìm đến đây cũng chỉ vì
kế hoạch bỏ rơi DongHae mà cậu vạch ra. Rất tiếc, kế hoạch đó đã vỡ tan
tành khi cơn sợ hãi ập đến. Thế là đôi môi quyến rũ kia bắt đầu mếu máo,
chuẩn bị khóc trận thứ hai.
DongHae nhận thấy tấm lưng cậu bắt đầu thổn thức, dấu hiệu cơn giận dữ của cậu đã dịu lại, anh ôm cậu chặt hơn
-
Anh sợ lắm rồi… anh sợ mất em lắm rồi, nên em đừng giận nữa. Anh sẽ
không bao giờ giận dỗi em nữa đâu, tha lỗi cho anh nha… tha lỗi cho anh
nha… - Giọng DongHae dịu dàng như rót mật
EunHyuk
nghe rõ từng lời của DongHae. Hôm đám cưới DongHae cũng hứa với cậu y
như thế. Cũng mạnh miệng mà nói không bao giờ bỏ rơi cậu. Rốt cuộc lại
bỏ đi mấy ngày không chịu về. EunHyuk ngồi bật dậy, vùng ra khỏi vòng
tay DongHae. Cậu đứng thẳng người, ánh nhìn quả quyết. Rất giận, nhưng
giọng nói kia vẫn ngọt ngào
- Em sẽ bỏ rơi anh! Anh phải biết cảm giác bị bỏ rơi là như thế nào. Từ giờ em sẽ bỏ mặc anh!
Nói
rồi EunHyuk quay người, bước nhanh về hướng bờ đê để đi ra xe, bỏ mặc
DongHae ngồi ngơ ngác bên đóm lửa. Cậu đã muốn làm lơ DongHae từ khi nói
chuyện với SiWon. Cậu ghét cái tính lạnh lùng, vô tâm của DongHae. Bây
giờ là lúc cậu phát tiết.
Trái tim DongHae cảm thấy nhói đau vô cùng. Anh cay đắng nhìn theo từng bước chân của cậu.
EunHyuk
đi được một khoảng, ánh lửa không còn rọi sáng lối mòn. Lúc nảy vì quá
sợ nên cậu cứ ngồi mãi không dám đi đâu. Bây giờ tỉnh rồi thì không gian
vắng lặng, tối tăm này lại đầy ám ảnh. EunHyuk đưa mắt nhìn ra phía xa.
Một đoạn đường quá dài. Làm sao EunHyuk dám vượt bóng đêm với đoạn
đường dài như thế? Cậu đứng lặng người, quay lại nhìn DongHae. Ánh mắt
vừa giận vừa… cầu cứu. Tại sao DongHae không đi theo cậu?
DongHae
nhìn thấy gương mặt bí xị của EunHyuk. Qua ánh lửa chập chờn, nó toát
lên vẻ đẹp đầy ma mị. Anh hiểu rõ ánh mắt hờn giận kia của EunHyuk. Anh
muốn bật cười giòn giã vì cái tính ngang bướng của cậu. Chỉ cần nhìn ánh
mắt đó, DongHae hết căng thẳng ngay. Anh đã nắm thóp cậu rồi. Anh biết
bây giờ anh đã trên cơ cậu rồi.
Nhưng
DongHae vẫn cố đóng kịch, trưng ra một gương mặt buồn xo. Anh ra vẻ là
một người cam chịu trước cơn giận dữ của vợ. Thay vì đến bên EunHyuk,
anh cứ ngồi im bên đống lửa, mặt quay ra bờ suối.
EunHyuk
đứng ngay giữa đường đê một hồi thì thấy ớn lạnh. Ánh trăng vằn vặt
khiến mọi thứ xung quanh cứ mờ ảo, sự yên tĩnh của màn đêm làm cậu nhớ
đến những ngày tháng bị neo giữa sông. Nơi đây cũng hoang vắng và mênh
mông như khu rừng đó. EunHyuk rùng mình vì sợ hãi. Cậu cắn nhẹ đôi môi,
tự đấu tranh với tư tưởng của mình. Rốt cuộc cũng lặng lẽ quay lại đóm
lửa, ngồi xuống cạnh DongHae. Chỉ ở bên anh, cậu mới không thấy sợ.
DongHae
quay phắt gương mặt qua hướng ngược lại. Anh cố bặm môi để kìm nén
tiếng cười. EunHyuk ngoan ngoãn ngồi cạnh anh mà mặt mày vẫn còn hờn
mát. Ít nhất cậu cũng còn biết tĩnh tâm mà quay về bên anh. Nếu cứ giận
dỗi xông thẳng vào màn đêm đó, thế nào cũng lên cơn điên lần nữa.
DongHae làm ra vẻ không quan tâm nhưng bàn tay lại len lén quàng qua vai
EunHyuk, kéo người cậu sát vào anh, giọng nói đầy đắc ý
-
Em không thể bỏ rơi anh được đâu vợ yêu à – Rồi DongHae không chịu nổi,
bật cười thành tiếng – Ít nhất thì đoạn đường từ đây lên đến đó, em
phải nhờ vã anh thôi.
EunHyuk ngã người vào lòng DongHae mà tức anh ách. Tại sao cậu luôn bị anh dắt mũi như thế?
DongHae
cứ cười khúc khít, anh thật không chịu nổi cái tính nhỏng nhẽo của cậu.
EunHyuk dám dõng dạt tuyên bố sẽ bỏ rơi anh, thế mà không dám đi một
mình lên chổ để xe. Rốt cuộc thì ai cần ai? Ai sợ ai bỏ rơi đây?
DongHae cười đã một hồi rồi ôm EunHyuk chặt hơn, anh nhớ hơi ấm của cậu muốn phát điên.
- Sao em lại tới chỗ này chứ? Em sợ nước lắm mà. – DongHae hỏi
EunHyuk vẫn chưa muốn nói chuyện với DongHae, cậu vẫn im lặng.
- Em cũng can đảm thật, tính một mình qua đêm ở đây luôn sao? – Dongae hỏi tiếp. Anh đang rất phấn khởi.
Bản tính mấy ông chồng luôn như thế. Lầm lỗi rồi lại cứ xả lả mà nói chuyện như không có gì xảy ra.
Chờ hoài không thấy EunHyuk trả lời. DongHae nở một nụ cười gian manh
-
Em thật muốn bỏ rơi anh à? Vậy anh không làm phiền em nữa, anh đi nhé? –
Rồi anh buông EunHyuk ra, toan đứng đậy. EunHyuk giật mình hốt hoảng,
nắm áo anh kéo lại. Nếu phải ở đây một mình thêm giây phút nào nữa, cậu
tin mình sẽ bị điên thật sự. Khi nhận ra sự hiện diện của DongHae, cậu
những tưởng mình được lên thiên đàng. Nhưng vì tủi thân quá nên cậu thấy
giận anh vô cùng.
DongHae
bật cười khanh khách. Cái gương mặt giận dỗi đầy ngượng ngùng của
EunHyuk sao lại đáng yêu đến thế. Rõ là sợ lại còn muốn hờn dỗi, muốn
trả thù.
-
Sao thế? Không bỏ rơi anh nữa à? – DongHae vẫn tiếp tục trêu chọc. – Đã
yếu bóng vía còn lần mò tới đây làm gì, em làm anh lo lắng lắm biết
không?
EunHyuk
thở dài. Nhìn gương mặt hớn hở của DongHae thiệt là muốn giận cũng
không giận nổi. Mà giận hờn nữa làm gì, anh đã về với cậu rồi đấy thôi.
Vốn dĩ cậu muốn về Lee gia để làm hòa với anh mà.
EunHyuk khẽ nhặt vài nhánh củi gần đó, bươi bươi cho đóm lửa sáng thêm.
- Em đến đây… để nói chuyện với MinChu… - EunHyuk dịu dàng nói, cuối cùng cậu cũng mở miệng nói chuyện với DongHae.
DongHae suýt té ngửa. Rốt cuộc là người vợ kỳ quái của anh lại muốn bày trò gì đây?
- Em… có thể… nói chuyện với hắn sao? – DongHae hỏi, cười như mếu
EunHyuk buồn bã nhìn anh.
- Hôm qua lúc anh không về, hắn đã nói chuyện với em…
DongHae
rợn hết da gà. Giữa đồng không vắng vẻ thế này tại sao EunHyuk lại khơi
chuyện đó ra chứ. Và quan trọng là EunHyuk cứ tỉnh bơ, còn anh lại thấy
rét.
-
Trước đây hắn vẫn tìm em, nhưng hắn không nói chuyện, chỉ có hôm qua…
Em không biết khi nào anh mới thôi giận, nên em nghĩ, thà cứ đối mặt với
hắn một lần. Em không muốn sống trong sợ hãi, không muốn lệ thuộc vào
anh…
DongHae
nghe nhột khắp người. EunHyuk đang dùng giọng nói ngọt ngào để mắng xéo
anh, để kể tội anh. Cả ngày hôm nay anh đã bị dằn vặt đến bán sống bán
chết, tới giờ vẫn còn chưa được EunHyuk buông tha.
- Vậy em đã nói gì với hắn rồi? – DongHae hỏi.
EunHyuk khẽ lắc đầu rồi đưa ánh mắt nhìn quanh
-
Nơi này… là mảnh đất của riêng em và anh. Mỗi khi ở bên anh, em không
sợ hắn, vì vậy, em tìm tới đây, để tự bản thân mình tập vượt qua cơn sợ
hãi… Em không muốn trốn tránh, em đã trốn 3 năm qua và em rất mệt mỏi…
DongHae
thả hồn theo giọng nói du dương của EunHyuk mà gương mặt xám xịt. Vì
cậu nghĩ anh đã bỏ rơi cậu, nên cậu cố gắng tìm mọi cách để không phải
thấy ác mộng nữa. Và cái cách của cậu, là dựa vô… tài sản của anh? Dùng
chủ quyền của anh để áp đảo tinh thần MinChu? Hay đúng hơn là cậu dựa
hơi anh để lấy niềm tin, lấy sức mạnh mà đấu tranh với hắn. DongHae ngồi
im re. Tự biết mình là tội đồ, trách oan tình yêu của vợ.
Nhưng rồi ánh mắt DongHae nhướng lên đầy thất vọng
-
Thế ra em đến đây không phải vì nhớ đến kỷ niệm đầu tiên của chúng ta
sao? Em đến đây không phải vì ấn tượng món quà đầu tiên anh tặng em sao?
EunHyuk ngạc nhiên nhìn DongHae, cái gì là món quà đầu tiên chứ? Quà đầu tiên thì liên quan gì đến nổi sợ của cậu?
DongHae
thở dài chán nản. Hóa ra anh tưởng bở. EunHyuk chẳng có chút động lòng
vì món quà của anh, cậu đến đây chỉ vì muốn tự mình chiến đấu với
MinChu. Nhưng thôi kệ, tư tưởng hai người không trùng nhau, nhưng tìm
thấy nhau là được rồi.
EunHyuk nhìn biểu hiện của DongHae, cậu mỉm cười buồn bã
-
Vậy ra anh nghĩ em đến đây để tìm cái chết ư? – Rồi cậu cong môi phụng
phịu – Em không bao giờ từ bỏ mạng sống của mình nữa. Có rất nhiều người
đã vì mạng sống của em mà đau khổ. Em phải biết quý trọng nó.
DongHae nhíu mày không hiểu
- Em không muốn chết sao cứ ngồi mãi ở đây không chịu về? Em có biết bây giờ là mấy giờ không?
EunHyuk
quay mặt nhanh qua đóm lửa, không dám nhìn DongHae. Rõ ràng là đang xấu
hổ. Cậu đến đây để khơi mào cho kế hoạch bỏ rơi DongHae. Chỉ khi nào
chiến thắng nổi sợ MinChu, cậu mới có đủ sức mạnh để không ngó ngàng tới
DongHae nữa. Rõ ràng là cậu có ác ý với DongHae như thế đó. Cậu âm mưu
ruồng bỏ DongHae như thế đó. Nhưng rốt cuộc, lại bị MinChu làm cho sợ
phát điên, phải nhờ DongHae giải cứu. Tự bản thân EunHyuk cũng thấy mình
ngốc nghếch. Cậu ngượng ngùng mà nói sự thật
-
Em… đã rất muốn về… nhưng… sợ quá… không đứng dậy được. Em gọi thằng
Tí, mà nó không nghe. Trời càng lạnh, em càng sợ… em muốn gọi nó xuống
đây đưa em lên, nhưng sợ quá… nói không ra tiếng…
- Rồi em cứ ngồi mãi như thế? Anh không đến, em cứ ngồi mãi như thế? – DongHae hỏi, giọng xót xa
EunHyuk
bật cười. Tự buồn cho tâm hồn yếu đuối và cái kế hoạch điên rồ của
mình. Hậu quả là bị hù cho sợ đến mức không nhấc chân lên nổi. Cứ ngồi
chết một chỗ mà run rẩy.
DongHae
trầm ngâm nhìn ra dòng suối. Tự gặm nhấm tội lỗi của mình. Cũng may đã
tìm gặp EunHyuk, nếu cậu có mệnh hệ gì, hoặc điên luôn không chịu tỉnh,
thì chắc anh cũng sẽ điên theo cậu mất.
DongHae thảy thêm vài cây củi vào đóm lửa, chỉ chỉ vào nó
- Ai nhóm lửa cho em thế?
EunHyuk nghiêng nghiêng đầu tránh làn khói, cất giọng dịu dàng
-
Lúc chiều ở đây có nhiều tá điền lắm. Họ làm việc cho Kim gia. Họ ngồi
đây nói chuyện với em rất lâu. Trời gần tối thì mạnh ai nấy về. Sau khi
họ đi rồi thì em chỉ còn có một mình…
DongHae nổi quậu
- Một mình em ngồi nói chuyện với mấy tên tá điền á?
EunHyuk
liếc nhìn DongHae, đôi mắt cậu nheo nheo đầy trêu ghẹo. Cậu biết anh
lại nổi cơn ghen. Gương mặt lém lỉnh ranh ma ngày nào lại hiện lên trước
mắt DongHae. Anh ghét gương mặt đó, nó làm anh… không kìm chế được. Vì
sao EunHyuk có nhiều bộ mặt đến thế? Tất cả chúng đều đáng yêu, chỉ trừ
mỗi khi cậu giận dữ thôi. DongHae đưa vội ánh mắt ra bờ suối, anh không
dám nhìn cậu nữa. Dục vọng trong lòng bắt đầu tuôn trào.
Dù sao
cuộc nói chuyện của hai người vẫn còn khá xa cách. Họ hờn giận nhau,
trách móc nhau rồi không thèm nhìn mặt nhau. Bây giờ trong lòng cả hai
đã thấu hiểu được tình cảm đối phương, nên cả hai đều lúng túng. Xa nhau
mới hai ngày, đôi vợ chồng tưởng chừng như hai thế kỷ. Thật ngại ngùng
khi cứ thế mà sáp vô. Vì cả hai đều giỏi che giấu cảm xúc, bây giờ nó
trở thành rào chắn giữa họ.
- Sao anh biết em ở đây thế? – EunHyuk đổi đề tài, cậu không muốn mấy tên tá điền làm DongHae phát điên.
Bây giờ đến lượt DongHae thấy ngượng
- Anh… tưởng em… nhớ đến món quà đầu tiên của anh…
EunHyuk liền nở một nụ cười hạnh phúc
- Có vẻ anh đã nghĩ đủ mọi cách để tìm em nhỉ? Ngay cả chuyện quà cáp cũng lôi ra.
- Anh xin lỗi… anh sẽ không bao giờ vô tâm như thế nữa… - DongHae lí nhí
EunHyuk giương ánh mắt hiền hòa nhìn DongHae
- Em cũng xin lỗi… em sẽ không bao giờ giấu anh chuyện gì nữa…
Rồi cả
hai bật cười. Rào chắn đã bị xóa bỏ ngay lập tức. Cả hai đều đã nhận ra
vì đâu mà họ phải khổ sở mấy ngày qua. Họ cần cởi mở lòng mình để chia
sẻ cho đối phương, cần phải tin tưởng và quan tâm đến đối phương nhiều
hơn. Ít nhất thì lần này, cả hai đã hiểu hơn về nhau rất nhiều.
EunHyuk đứng dậy, phủi phủi đôi tay đầy bụi
- Về thôi! Anh muốn ở mãi đây sao?
- Về đâu? – DongHae vẫn ngồi lì ở đó mà hỏi, anh chưa biết ý định của EunHyuk thế nào.
EunHyuk
giơ ngón tay nhỏ bé của mình, nghịch ngợm chiếc mũi của DongHae. Cơn
ghen ban nãy của anh làm cậu thích thú. Gương mặt trắng xinh của cậu cứ
chập chờn theo ánh lửa đầy quyến rũ.
- Về Lee gia…
Câu
nói chưa dứt cậu đã bị DongHae kéo xuống, khóa chặt môi bằng một nụ hôn
nồng nhiệt. Cảm giác tội lỗi mất đi thì cơn dục vọng ập đến. Anh có nên
nói cho cậu biết là cậu không được chạm vào anh như thế? Còn EunHyuk vẫn
ngây ngô, đã bị hành một trận rồi mà vẫn chưa hiểu ra hành động ngu
ngốc của mình.
Bị tấn
công bất ngờ, EunHyuk thấy hoảng loạn. Cậu cố dùng đôi bàn tay yếu ớt
đẩy DongHae ra. Nhưng đôi môi ngọt ngào của cậu đã nhốt anh vào cơn say
tình mất rồi. Cậu càng chống cự, DongHae càng khao khát nhiều hơn. Anh
mút mạnh môi dưới của cậu rồi luồn sâu lưỡi vào trong. Khoáy đảo không
gian ấm áp đầy đê mê đó. Lưỡi anh tìm kiếm chiếc lưỡi rụt rè của cậu và
ép nó phải hòa nhịp cùng anh.
- Ugggg… anh… àm… ì ế?.... – EunHyuk vùng vẫy chống đối. Càng lúc cậu càng thấy khó thở
Sự nhớ
nhung và xa cách bao ngày đã biến DongHae thành một con thú khát mồi dữ
dội. Nếu cậu đừng kích thích anh, có lẻ cậu sẽ được an toàn cho đến khi
về nhà. Nhưng xem ra… đã quá muộn.
DongHae
như muốn chết ngất trong nụ hôn với EunHyuk. Tâm trí anh thật sự muốn
điên cuồng vì cơ thể mềm mại và ấm áp của cậu. Miệng vẫn khóa chặt môi
cậu, một tay anh đỡ cậu sát vào người anh, một tay lần mò nơi cúc áo của
cậu.
Một cúc áo đã được cởi ra, EunHyuk giật bắn mình sợ hãi. Cậu vùng vẫy dữ dội hơn
- Thả ả… em… ra… anh làm… gì thế?
EunHyuk cố nói khi thoát khỏi nụ hôn của anh. DongHae không hôn cậu nữa vì anh bận làm một kế hoạch khác.
- Không phải em nói đến đây để đấu tranh với nổi sợ sao? – DongHae hỏi, giọng nói đầy gian tà.
EunHyuk vẫn bị anh bó chặt trong vòng tay, tim cậu đập dữ dội
- Anh… muốn làm gì? Anh thả… em ra… ở đây không được…
- Sao lại không được? Phải khoái lạc ở những nơi thế này thì em mới hết sợ được chứ.
Dứt
lời, DongHae cởi phăng áo khoác của mình thảy lên nền cỏ rồi nhanh chóng
đẩy EunHyuk nằm lên đó. EunHyuk hồn phách lên mây, cậu vùng dậy, lại bị
DongHae đè xuống
- Anh… làm gì vậy? Ở đây không… được… Buông em ra… anh DongHae… buông em ra…
DongHae nằm gọn trên người EunHyuk, vẫn rất cương quyết
-
Ở đây có nước, có cây, có bóng đêm, có cả tiếng động lạ. Giống với cơn
ác mộng của em quá còn gì? Anh đang giúp em đấu tranh đấy. Sau này có
nằm mộng, cứ nhớ để khoảnh khắc này của anh và em, em sẽ không sợ nữa.
- Không… anh buông em ra đi… - EunHyuk nài nỉ gấp, cậu tin là DongHae muốn ăn tươi nuốt sống cậu thật.
DongHae
không thèm nghe EunHyuk nói, anh lại hôn cậu cuồng nhiệt, đôi tay không
ngừng cởi từng cúc áo của cậu. Ít nhất anh còn tỉnh trí để cởi áo cậu
một cách đàng hoàng. Vì cả hai còn phải vượt một đoạn đường xa mới về
đến nhà. DongHae phải kìm nén lắm mới không xé toạt áo cậu ra.
DongHae
nâng nhẹ người cậu lên để chiếc áo vướng víu ấy bay vèo ra đám cỏ.
EunHyuk rùng mình vì làn gió lạnh ập đến, DongHae lập tức vuốt ve, mân
mê từng phần da mỏng manh của cậu, truyền hơi ấm cho cậu.
EunHyuk
trước giờ vẫn thích sự âu yếm dịu dàng đó của DongHae. Trong thoáng
chốc cậu bị anh dẫn lạc vào cơn đê mê của khoái cảm. EunHyuk bất giác
rên một tiếng nhẹ khi DongHae xoa nắn hai đầu nhũ hoa. Từng luồng điện
của dục vọng chạy dài theo sự âu yếm đó. EunHyuk hoàn toàn chìm đắm
trong nụ hôn của DongHae.
Rồi
DongHae dời đôi môi ma lực của mình xuống hỏm cổ của cậu, xuống xương
đòn, vai rồi dừng lại một bên nhũ hoa của cậu. Anh mút nhẹ nó
- Ugggg…. – EunHyuk rên khẽ, cậu không chịu nổi cảm giác lâng lâng này. Tim cậu đập bình bình, hơi thở ngày một gấp.
Róc rách… róc rách…
Tiếng
nước chảy vọng đùng đùng vào tai EunHyuk. Cậu mở vội mắt ra rồi ngó trân
trân vào ánh trăng vằn vặt. Không gian vắng lặng, rộng mênh mông. Sự
hoang mang lại ấp đến, EunHyuk ngồi bật dậy
- Anh DongHae… về nhà đi… ở đây… không được… - EunHyuk chỉ nói được vài tiếng thều thào. DongHae lại đẩy cậu nằm xuống.
- Có anh ở đây với em mà, vì sao em phải sợ khi có anh ở đây với em chứ?
- Nhưng… nhưng… nhưng… - EunHyuk nói lắp bắp khi đưa ánh mắt sợ hãi nhìn ra dòng suối đen ngòm.
DongHae liền đẩy mặt cậu quay về phía anh, để cậu nhìn rõ gương mặt anh
-
Vì sao em lại sợ? Tất cả đã qua hết rồi, nó đã là quá khứ. Không ai có
thể làm hại em được nữa, vì đã có anh ở bên em rồi mà.
- Nhưng… nhưng… - EunHyuk bối rối, lại đưa ánh mắt e dè nhìn về cánh đồng ruộng bát ngát, gió thổi ù ù.
DongHae
chán nản với những chữ “nhưng” của cậu, anh khóa môi cậu bằng một nụ
hôn nồng cháy khác. Bàn tay từ từ kéo quần cậu xuống.
EunHyuk hoàn toàn bị DongHae khống chế, cậu thấy phần dưới của mình ngày một lạnh mà chẳng ngọ ngậy gì được.
- Anh… thả em… ra… anh muốn… ở đây thật sao? – EunHyuk cố nói với giọng đầy lo lắng.
-
A……Ugggg… - EunHyuk la lớn rồi lại cố kiềm xuống, DongHae đã ngậm
toàn bộ cậu nhỏ của cậu. Chưa bao giờ DongHae làm thế khi hai người gần
gũi, anh chỉ dùng tay để mang khoái cảm đến cho cậu thôi.
-
Ugg….. – EunHyuk cong người lên khi DongHae mút mạnh nó, dùng
chiếc lưỡi mềm mại tinh nghịch nó. EunHyuk hoàn toàn bị mê đắm trong sự
dễ chịu đến ngất ngây. Cậu thả hồn theo những cái mút nhẹ của anh mà
chẳng biết mình đang ở một nơi hoang vắng, lạnh lẽo như thế nào.
Rồi
EunHyuk cảm thấy người mình nóng ran dữ dội, sự khoái cảm đã lên đến
đỉnh điểm, nhưng DongHae vẫn không buông tha nó, anh mút mạnh một cái
nữa. EunHyuk hét lên một tiếng rồi giật bắn người về phía sau để cậu nhỏ
của cậu thoát khỏi vòm miệng ấm áp kia. Cậu ra đầy xuống đất.
DongHae
bật cười với cái dáng vẻ hốt hoảng của EunHyuk. Ánh lửa chỉ soi sáng
một nữa gương mặt của cậu. Gương mặt đầy mồ hôi và ánh mắt bàng hoàng.
Trông cậu như một thiên thần nhỏ bé. Lần đầu tiên EunHyuk trải qua sự
khoái cảm như thế. Cậu hoàn toàn bất ngờ và choáng váng. EunHyuk thở dồn
dập, cơ thể yếu đuối mỏng manh ấy đang biểu tình. Cậu suýt chết vì lần
ra bất ngờ này, sức lực hầu như kiệt quệ.
DongHae từ từ trườn đến người cậu. Xoa xoa mái tóc đầy mồ hôi.
- Bây giờ thì hết sợ rồi phải không? – Anh thì thầm.
EunHyuk
vẫn còn ngây ngất, cậu nuốt khan giọt nước miếng. Đảo ánh mắt một vòng
và dừng lại nơi dòng suối đen ngòm chảy róc rách. EunHyuk vẫn dùm miệng
để thở, cậu giơ tay lau đi những giọt mồ hôi cứ rịn ra
-
Không… không… không còn… sợ nữa… - EunHyuk thều thào nói đại. Cậu sợ
DongHae lại ngậm lấy cậu nhỏ của cậu, cậu sẽ không thể chịu nổi cơn
khoái cảm thứ hai.
DongHae
mỉm cười hài lòng. Anh đứng dậy lần tìm quần áo rồi mặc vào cho cậu.
EunHyuk trân người nhìn DongHae. Anh muốn kết thúc ở đây sao? Anh không
làm gì cậu nữa sao?
DongHae chỉ chu trang phục cho EunHyuk thật ngay ngắn rồi nhìn sâu vào mắt cậu.
-
Anh muốn em nhớ kỹ giây phút này, giây phút ngọt ngào của hai chúng ta.
Phải ân ái ở một nơi u tối như thế này mới giúp em mạnh mẽ mà chống
chọi với những cơn ác mộng đó.
EunHyuk
vẫn tròn mắt nhìn DongHae. Cơn khoái cảm vừa rồi chưa trả cậu về hiện
tại. EunHyuk không thể ngờ đôi khi làm tình lại tuyệt vời đến thế. Chắc
chắn, cả đời cậu cũng không bao giờ quên.
- Sao lại ra nông nổi thế này? – DongHae cất giọng chua xót khi mơn nhẹ ngón tay lên vết thương trên mặt cậu.
- Em… bị té… - EunHyuk đáp, vẫn còn thở
DongHae lắc đầu
- Em đúng là trung tâm của rắc rối. Cái này không điều trị kỹ sẽ để lại thẹo đó.
EunHyuk
tự thấy ngượng ngùng. Không lẻ cậu lại thú nhận với DongHae là vì không
có anh mà cậu vụng về như thế? Nếu nói ra, thể nào anh cũng đắc ý rồi
trêu ghẹo cậu.
-
Anh xin lỗi nhé… Đừng rời xa anh, anh rất cần em. Không có em, anh cứ
vật vờ như kẻ mộng du. EunHyuk… Anh thật sự rất cần em. - DongHae nói
dịu dàng, nhìn sâu vào mắt cậu. Tình yêu của anh, anh sẽ không bao giờ
để nó bơ vơ như thế nữa.
EunHyuk nghe lòng mình rạo rực. Chỉ cần DongHae đừng ruồng bỏ cậu, cậu chấp nhận ở bên anh suốt đời.
- Lời hứa của anh liệu em có thể tin hoàn toàn được không? – EunHyuk hỏi
DongHae đưa ngón tay út lên
- Anh không bỏ rơi em, em cũng không được nghĩ đến chuyện tự sát nữa. Nghéo tay nhé?
EunHyuk cong môi: - Em đã nói em đến đây không phải tìm cái chết mà.
- Anh cũng thật sự không có bỏ rơi em mà, anh bận việc thật mà… – DongHae cãi.
EunHyuk mỉm cười, nụ cười sáng rực như ánh sáng mặt trời. Cậu giơ khẽ ngón tay nhỏ xíu của mình, nghéo tay với DongHae.
DongHae nhẹ nhàng đỡ EunHyuk đứng đậy. Cậu vẫn còn mệt sau trận ân ái vừa rồi.
DongHae
nắm chặt bàn tay cậu, cả hai cùng nhau sóng bước đi lên đường đê. Trong
lòng cả hai ngập tràn hạnh phúc. Mọi phiền muộn trong lòng đã được rũ
bỏ. DongHae biết rõ EunHyuk cần anh, và EunHyuk cũng biết rõ DongHae cần
cậu. Họ cần nhau. Họ đã hiểu nhau.
Và
hiện giờ, EunHyuk đã có thể hoàn toàn nói tiếng yêu DongHae mà không
vướng bận một hình bóng nào khác. Không phải DongHae vẫn luôn chờ đợi
điều đó sao? Không phải đó là điều DongHae rất mong mỏi sao? EunHyuk bèn
đi sát vào người anh, rủ rỉ vào tai anh
- Em yêu chồng của em…
DongHae bật cười
- Em nói cái gì thế?
EunHyuk đang rất cao hứng, giọng cậu líu lo
- Em yêu chồng của em… Chồng của em tên Lee DongHae…
DongHae
cười giòn giã. Chưa bao giờ anh lại cười sảng khoái như thế. Dáng vẻ
lạnh lùng kia dường như đã vỡ tan, DongHae ôm EunHyuk chặt hơn, để cậu
đi sát người anh hơn
- Anh cũng yêu EunHyuk… EunHyuk là vợ của anh…
EunHyuk cười tươi rồi đẩy DongHae ra, bước chân cậu lại thoăn thoắt trên bờ đê. Cái vụ này thì DongHae không bằng cậu được.
EunHyuk
đi nhanh, bỏ xa DongHae một đoạn, dưới ánh trăng mờ ảo, anh chỉ thấy
bóng của EunHyuk chập chờn phía trước. Rồi hình như cậu đứng lại, nói to
- Anh thấy chưa? Em đang bỏ mặc anh đó. Em không sợ nữa đâu!
DongHae nghe thấy tiếng EunHyuk cười khanh khách. Cậu lúc nào cũng khép nép, dè
dặt.
DongHae không hề biết giọng cười của cậu lại trong trẻo như vậy. Rõ ràng
là cậu đang rất hạnh phúc. DongHae không còn nhìn thấy bóng dáng
EunHyuk nữa. Nhưng anh nghe thoang thoảng giọng cậu ở phía trước, hình
như cậu đang hát. EunHyuk thật sự không sợ bóng đêm nữa sao? Hay chỉ vì
cậu biết chắc anh đang dõi theo cậu?
Chiếc
xe của DongHae vẫn đang nổ máy rì rì. Khi anh bước lên khỏi bờ ruộng,
anh thấy EunHyuk đang dỗ dành tấm lưng thổn thức của thằng Tí. Tội
nghiệp, nó lo cho EunHyuk chẳng dám bỏ về. Nhưng trong lòng lại sợ mà
không dám đi xuống. Hai chủ tớ nhà này, yếu bóng vía như nhau.
EunHyuk dùng tay áo đầy bụi của mình lau lau nước mắt cho thằng Tí. Gương mặt của nó nhem nhuốt như con mèo.
-
Ta xin lỗi mà… em đừng khóc nữa. Em mau về báo tin cho lão gia đi, để
gia gia của ta khỏi lo lắng. – EunHyuk dịu dàng nói với nó.
Thằng Tí vẫn thút thít nhưng nó ngoan ngoãn bước vô xe. DongHae mon men đi lại gần
- Sao em không cho nó về Lee gia ở luôn. Dù sao nó theo em cũng lâu rồi mà. – DongHae hỏi
EunHyuk
trầm ngâm suy nghĩ. Đây là lần thứ hai DongHae gợi chuyện này. Bản thân
cậu cũng muốn dắt thằng Tí theo nhưng sợ Lee gia dị nghị. Bây giờ
DongHae đã mở lời, có lẻ cậu không nên từ chối anh.
EunHyuk cuối xuống nói vọng vào xe
- Em cứ về nhà báo cho lão gia biết, khi nào mang xe qua Lee gia, em gom đồ đi theo ở với ta muốn nhé.
Thằng Tí nhìn EunHyuk, nó khẽ cười. Chả hiểu vì nó thương EunHyuk hay vì lý do
nào khác.
DongHae
và EunHyuk về đến Lee gia khoảng hơn 1 giờ đêm. EunHyuk bước vào sân mà
cảm giác thật lạ lẫm. Tưởng chừng sẽ rời xa nơi này mãi mãi, không ngờ
được quay trở lại lại hạnh phúc đến thế. EunHyuk cứ đi qua đi lại, ngập
ngừng không dám bước vào nhà.
DongHae cất xe xong, nhìn dáng vẻ lo lắng của EunHyuk anh lại muốn cười
- Không sao đâu, Lee phu nhân không có mắng đâu. Giờ này chắc bà ta đã ngủ rồi.
EunHyuk cười ngượng ngùng. Cậu biết lần này mình đã làm bậy. Đi cả ngày mà không xin phép ai tiếng nào.
DongHae
bước vào nhà, thấy đèn trên phòng Lee lão gia đã tắt, có lẻ ông cũng
ngủ rồi. DongHae quyết định để sáng mai hẳn nói chuyện với ông. Hai vợ
chồng rón rén đi về phòng như ăn trộm. Cả ngày nay Lee gia bị cơn giận
dỗi của cả hai làm cho xào xáo.
DongHae khóa nhẹ cửa phòng rồi ôm chầm lấy EunHyuk
- Anh pha nước nóng, em tắm chung với anh nhé?
EunHyuk chỉ khẽ cười không đáp. DongHae biết như thế là đồng ý. Anh tẩu nhanh ra ngoài.
Khi
DongHae quay lại đã thấy gian phòng nhỏ gọn gàng ngăn nắp. EunHyuk thì
ngồi trầm ngâm ngay bàn chính. Vừa thấy anh, EunHyuk đã chỉ chỉ vào mớ
giấy nhàu nát trên bàn
- Cái gì đây? – Cậu cất giọng ngọt ngào nhưng rất tinh quái.
DongHae cảm thấy hơi ngượng ngùng, tiến lại gần ôm cậu từ phía sau
-
Anh vốn nóng tính thì em phải tìm cách làm anh dịu lại chứ? Sao em cũng
nóng vội y như anh vậy? Anh nói ký là em ký luôn sao? – DongHae hờn
trách
- Vì anh muốn bỏ em mà. – EunHyuk phụng phịu
-
Anh-không-bỏ em! – DongHae nhấn từng tiếng – Anh chỉ muốn em lựa chọn
điều em muốn thôi. Anh-không-bao-giờ-bỏ-rơi em, phải nói thế nào em mới
hiểu đây?
EunHyuk bật cười
-
Em hiểu rồi. Nhưng sau này anh không được chìa đơn li dị ra trước mặt
em đấy. Em… sẽ bỏ rơi anh thật đấy. – EunHyuk hâm dọa
- Bỏ rơi bằng cách ngồi run rẩy cạnh bờ sông à? – DongHae đùa
Cả hai
lại cười. EunHyuk gom hết mớ nhàu nát của tờ đơn, cậu vo tròn rồi vứt
vào sọt rác. Vứt luôn mọi phiền muộn vào đó. Cậu và DongHae đã tự làm
khổ nhau chỉ vì chuyện hiểu lầm nhỏ xíu.
Sau
khi tắm xong, EunHyuk lựa cho DongHae bộ đồ ngủ mà cậu thấy xinh xắn
nhất. Tâm trạng của cậu hiện đang rất thoải mái. Căn phòng này sao lại
ấm cúng lạ thường. Chỉ mới một ngày thôi cậu đã nhớ nó da diết. EunHyuk
leo lên giường, nằm ngay chỗ quen thuộc. Ngày hôm nay quá nhiều sự mệt
mỏi, hai mắt cậu nặng trĩu, cậu thiết đi ngay lập tức.
Nhưng một sức nặng ấm áp liền đổ ập vào người cậu. EunHyuk bừng tĩnh khi bàn tay anh vuốt ve khắp cơ thể cậu.
- Anh… làm gì thế? – EunHyuk biết rõ DongHae muốn gì nhưng vẫn cứ hỏi
Gương mặt DongHae rất gian trá. Anh rất nhớ cậu, thật sự nhớ cậu đến quay cuồng.
- Theo em thì anh muốn gì?
EunHyuk
thở dài. Vốn dĩ là cậu muốn trốn nhưng có vẻ DongHae nhất quyết không
để cậu yên. EunHyuk từ từ vòng bàn tay qua cổ DongHae, trao cho anh nụ
hôn say đắm…
Và EunHyuk sẽ phải hối hận vì sự chủ động đó.
**********
1 giờ 30 phút.
Reng… reng…
SungMin
giật mình tỉnh giấc. Cậu đã ngủ gục trên salon lúc nào không hay. Cậu
chờ KyuHyun về rồi ngủ quên mất. Tiếng chuông cứ réo in ỏi. SungMin hớt
hãi ngó quanh, nhà cậu làm gì có điện thoại cơ chứ?
SungMin
nghe rõ tiếng chuông vọng từ dưới bếp. Cậu chậm rãi đi xuống, cố gắng
lách qua cái cơ thể đang ngáy o o của thằng Nhem. Mặc dù không biết vì
sao nhà lại có điện thoại, SungMin vẫn bắt máy trước đã.
- A lô?
- Nấm lùn ơi ~… em chưa ngủ đúng không… anh nhớ em quá ~…
SungMin giật mình ngạc nhiên, giọng KyuHyun lè nhè như một người say xỉn. Rõ ràng là anh đã uống quá nhiều.
No comments:
Post a Comment