Jindatranfanfic là một trang nhỏ của blog Jindatran.com - Chuyên post những fanfic cực hay mà nhóm admin sưu tầm được.

(Theo ý kiến của admin thì nó hay, còn ý kiến của các bạn thì chúng tớ hem biết ^^)


*Cảnh báo

- Đây là những câu chuyện kể về tình yêu boy x boy, chỉ dành riêng cho những bạn thích đọc fic hay yêu thích các thành viên, cp của SuJu, đặc biệt là ELF.

Nếu các bạn không thích thể loại này, xin nhấn back! Chúng tớ sẽ xóa ngay lập tức mọi comment của các bạn anti.


- Mong nhận được những comment góp ý chân tình của các bạn. Vì đây là thể loại khá nhạy cảm, nên chúng tớ sẽ xóa mà không báo trước đối với những comment có-lời-lẻ-không-đẹp. (Đã không thích thì đừng đọc nhỉ?)


* Van xin ^^

- Nếu các bạn gom góp được fanfic nào hay về Suju, xin giới thiệu cho bọn tớ nhá! Chúng ta sẽ cùng nhau chia sẻ cho mọi người. Hihihi ...


* Giới thiệu

Trước khi đọc các bạn hãy tìm hiểu một chút về tên của fic nhé ^^


[Couple - Tên fic - Rating]


- Couple: Tên hai nhân vật chính của fic (VD: EunHae, HaeHyuk, KyuMin, KangTuek ...)


- Rating: Chỉ có 2 cấp bật thui

+ Nhẹ (K, T, NC16...): Mọi người đều có thể đọc.

+ Nặng (MA): Chỉ có fan nào trên 18 tuổi mới được đọc. Vì sẽ có những cảnh nóng ^^ Những cảnh nóng sẽ được bôi trắng. Bạn nào muốn đọc thì Ctrl+A nhá.

(Bạn nào dưới 18 tuổi vẫn ngoan cố đọc, chúng tớ không chịu trách nhiệm vì các bạn bị mất máu quá nhiều)


- Hãy ủng hộ cho các Author của chúng ta bằng cách comment hoặc đánh dấu vào các ô biểu lộ cảm xúc mọi người nhé ^^


Hy vọng các bạn yêu thích trang này.

Thân mến.

Thân gửi các reader của Jindatranfanfic

Trang Jindatranfanfic chính thức được chuyển sang SujuNewsVN.com trong mục fanfic. Mời các bạn ủng hộ.

Link!

30 September 2012

(KyuMin) - Chàng quản gia (T6) - Ngoại truyện - Longfic

Tác giả: Bexinh007
(Xin đừng đem fic ra khỏi blog khi chưa có ý kiến của tác giả) 

Đây là phần ngoại truyện, các bạn có thể xem phần truyện chính thức tại đây

Ngoại truyện - Tập 6

Nửa đêm.Kyu giật mình tỉnh giấc, anh nhìn sang, thấy Sungmin vẫn say sưa ngủ. Hơi thở đều đặn phả nhẹ kèm theo mùi sữa dâu ngọt lịm. Lại uống đồ ngọt trước khi đi ngủ rồi, cái tật xấu nói mãi không sửa được. Cứ kêu em không muốn mập hơn nữa, mà đồ ngọt thì chén hoài....

Kyuminnie cứ đòi ngủ với ông ngoại, thực lòng anh không hiểu lắm về cái nháy mắt của nó trước khi nó ra khỏi phòng cùng ông Lee, thằng nhỏ ngày càng láu cá,không hổ danh con cháu nhà họ Jo.Nghĩ đến đây lại thấy buồn cười.


-Ư.ưm...ưm....


Sungmin cựa mạnh, mặt nhăn nhăn lại nhìn rất khổ sở, tay thì quơ lung tung, rồi lúc chụp được tay anh, lập tức ôm lấy và lại ngủ khì.


Cứ như một đứa trẻ vậy.


Cạch....Cạch...


Tiếng động...có ai đó...


Thật nhẹ nhàng, anh gỡ tay Sungmin ra và bước ra ngoài.Nội việc thoát khỏi thỏ bông mà không làm nó thức giấc cũng vã mồ hôi.Kyu vừa xoa xoalung Sungmin để dỗ cậu ngủ,vừa rụt tay lại từ từ.Chật vật gần 15 phút mới xong, Sungmin đã ôm cái gối và vẫn ngủ ngon lành.


......đèn ở hành lang hơi tối.


Một bóng người đang ngồi chỗ lan can của tầng hai, gần phòng phơi đồ.và Kyu nhanh chóng nhận ra đó là bà Lee hồng nhờ con chó Pink đang quấn quanh cái ghế bà ngồi.Bà hơi ngoẹo đầu sang một bên,hai tay đặt lên đùi, không hiểu sao ở bà toát lên một vẻ cô đơn đến nao lòng.

Anh cảm thấy có lỗi với bà hơn bao giờ hết, đáng lẽ nên thành thật từ đầu,người này cũng yêu Lee Sungmin của anh rất nhiều, thứ tình cảm gia đình là thứ tình cảm có sức trói buộc mạnh mẽ nhất...

-Cô chưa ngủ ạ?


Kyu đưa cho bà một li sữa dâu nóng và thơm lừng, ngồi xuống bên bà.Con Pink ư ử mấy tiếng rồi nằm im dưới chân anh.


-Cậu ra đây làm gì? Minnie đâu?


-Cháu ...tỉnh giấc giữa chừng.Cháu nghe có tiếng động nên xem thử....Sungmin vẫn đang ngủ trong phòng chúng cháu.


Bà Lee hơi nhúc nhích trên ghế khi nghe đến câu "phòng của chúng cháu", hẳn nhiên, bà vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận nổi tất cả mọi chuyện.

Chợt bà thở hắt ra một cái thật lớn, như trút một cái gì đó ra ngoài.

-Tại sao lại là Minnie?


Bà Lee đặt cốc sữa còn nguyên si xuống, gằn từng tiếng.


-Tại sao lại là Minnie chứ, cậu cần gì ở nó?


Kyu hơi sững người ra trong chốc lát, rồi anh mỉm cười.


-Trái tim.Cháu cần trái tim của Minnie, không cần bất cứ điều gì khác.


Bà Lee nhìn anh, thở dài, lại nâng cốc sữa lên nhưng không uống.


-Nó là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ đáng thương và yếu ớt.


-Cháu không nghĩ như vậy thưa cô.Sungmin mạnh mẽ hơn bất cứ ai.


Và không để cho bà Lee kịp phản đối, bằng một giọng chậm rãi, Kyu kể cho bà nghe, cả câu chuyện, từ lúc anh quen cậu, những khoẳnh khắc hạnh phúc bên nhau, cả những phút giây bị chia cắt và gặp lại.


Bà Lee ngồi nghe chăm chú, thi thoảng lại bật ra tiếng cười khúc khích lúc Kyu diễn tả những bộ mặt biểu hiện khác nhau của Sungmin.


-Đúng là câu chuyện thú vị, nhưng không ngờ cũng có lúc thằng bé lại dám chống cả bố nó.


Bà Lee uống một hớp thật lớn, và bế con Pink lên.


-Ta muốn ngủ rồi, ngày mai sẽ đi chơi đảo Jeju với anh họ.


bà phẩy phẩy cái đuôi áo rồi đứng lên.Đi được chừng vài bước, bà nói mà không quay đầu lại.


-Tình cảm của hai đứa, không chỉ mình ta, mà cả thế giới này đều...


-Cháu không quan tâm đến việc người ta nghĩ gì, có kì thị hay không.Nhưng cháu sẽ rất vui nếu nhận được lời chúc phúc của cô, của người cũng yêu Minnie bằng cả tấm lòng.


Kyu không thể thấy được mặt bà lúc này.Nhưng mắt anh cũng cay xè , khi nghe giọng bà, thật nhỏ nhẹ, vang lên khi trên bầu trời, bóng mây cũng vừa lướt qua, để ánh trăng toả sáng.


-Hãy mang lại hạnh phúc cho Sungmin, cháu rể.Ta đặt niềm tin vào con.Nếu Sungmin yêu dấu của ta có vấn đề gì, ta sẽ hỏi tội con đấy.


Anh đứng nhìn cho đến khi bà khuất hẳn.


-Cháu sẽ cho cả thế giới này biết, cháu yêu Sungmin như thế nào.


*****

Tiễn bà Lee lên đường ra đảo Jeju, ông Lee lại lên máy bay về Nhật. Ngôi nhà trở lại những ngày tháng bình yên và vui vẻ. Kyuminnie, thằng nhóc con ngịch nhợm và tinh quái có thêm nickname mới là “tiểu Kyu Hyun”, ngày ngày nó khiến tất cả mọi người trong nhà phải đau đầu và đau bụng (do cười quá nhiều) vì những trò do nó bày ra.

BA người quấn quýt từ sáng đến tối, lúc nào cũng cười cười nói nói.Người làm còn được thấy,Kyu, để Sungmin kê đầu lên vai anh ngủ trên cái ghế xích đu trong vườn, ngồi trên đùi anh, dĩ nhiên là cậu bé tiểu yêu cũng đang há miệng ngủ.Kyu vừa vuốt tóc Sungmin, vừa xoa đầu bé Kyuminnie trông đến là tỉnh cảm.


Chưa hết, trong những bữa ăn luôn có màn tranh cướp và đùn đẩy rất án tượng.Phần đa là Kyumin và Kyu mỗi người một chiến tuyến.


Một ví dụ điển hình.


-Bánh ngọt của umma này.


-Thế của appa đâu nhóc?


-Appa không nên ăn đồ ngọt.


-Vô lí.

-Chỉ người dễ thương mới ăn đồ ngọt thôi appa à.

-Ranh con.


Sungmin chỉ còn biết cười nghiêng ngả khi Kyu kí đầu cậu nhóc.Và tất nhiên khi nó dẻo mồm kêu cứu thì cậu sẽ ngăn Kyu lại.


Ví dụ hai.


-Ăn cà rốt của con đi, phải để ý cân bằng hệ thống dinh dưỡng chứ.


-Sao bát appa không có cà rốt.


-Appa không thich cà rốt.


-......


-.....


-Vậy con cũng không ăn.


-Con nít phải biết nghe lời, ăn đi.


-Umma...cứu!!!!!


-Xin lỗi con, nhưng lần này con phải nghe appa đi.


Người làm trong nhà lại được phen đau ruột.


và lúc ngủ cũg không phải là đã êm chuyện.


-Umma ngủ với con~~~~~~


-Umma là của appa nhóc à, con về phòng đi.


-Ứ chịu, appa ngủ với umma suốt rồi, hum nay umma ngủ với con~~~~~


-Suốt ngày đòi làm người lớn con mà,về phòng ngủ đi.


-Ứ chịu~~~~~Appa xấu thế~~~~


Kyu và Kyumin mỗi người túm một bên tay Sungmin lôi lôi kéo kéo ;àm cậu cứ nghiêng bên này ngả bên kia đến chóng cả mặt.Rốt cuộc thì cả ba ngủ chung và Sungmin nằm giữa.


Thật hết nói.***

Một tuần sau, có tin dữ bay về...

_Mẹ bị ốm ạ ?


Sungmin dừng việc gấp máy bay giấy cho nhóc con tiểu quỷ, quay qua hỏi Kyu khi anh vừa cúp điện thoại với vẻ mặt lo lắng.


_Uhm...anh nghĩ là do thời tiết không được tốt lắm. Ở Trung Quốc mùa này hay có những cơn gió độc hại.


Kyu khẽ thở dài.


_Ngày mai em sẽ sang với mẹ. Anh đang bận với dự án 137 đúng không. Hai ngày nữa anh hãy sang luôn, Kyuminnie đi với umma nhé.


_Tuân lệnh hoàng thượng à con nhầm hoàng hậu nương nương.


_Khanh ngoan lắm. Bản cung tặng à thưởng cho khanh gói bánh trong tủ lạnh.


_Đa tạ nương nương.


Sung Min dựa vào người Kyu cười khúc khích khi Kyuminnie chạy đi lấy bánh. Kyu mỉm cười nhưng trong lòng anh cũng nảy sinh nhiều mối lo. Trước lúc kết hôn mẹ anh là người phản đối gay gắt nhất, sau khi kết hôn anh với Sung Min đã ở riêng ngay, sự tiếp xúc giữa mẹ và Sung Min thật sự không được nhiều. Bây giờ Sung Min quá đó chăm mẹ một mình trong hai ngày, quả có hơi...nhưng anh lại không bỏ việc mà đi được...(A/N: =.=! cưng vợ vừa vừa ông ơi !).


_Mẹ sẽ không sao đâu Kyu. Em sẽ cố gắng.


Sung Min nói khi thấy vẻ mặt lo lắng của Kyu. Cậu nhanh chóng trở về phòng sắp xếp quần áo và không quên gọi điện cho Dong Hwa để hỏi thăm kinh ngiệm chăm sóc người bệnh.


Nhìn Sung Min vừa nghe điện thoại vừa lúi cúi ghi ghi chép chép vào cuốn sổ tay nhỏ, chốc chốc lại hỏi cho kĩ càng, Kyu không thể kìm lòng. Anh ngồi sau cậu, chờ cho cậu cắt máy mới ôm cậu vào lòng.


_Trông cậy vào em đấy, tình yêu của tôi.


Hai má Sung Min đỏ bừng. (A/N: Kyu thật là...
*****************************
Bà Jo mệt mỏi mở mắt khi thấy một bàn tay mát lạnh đặt vào trán mình.bàn tay ấy mềm mềm,mũm mĩm..

_Xin...con xin lỗi đã làm mẹ tỉnh.


Sung Min rụt tay lại lúng túng.


_Con..con đấy à. Còn Kyu đâu ?


_Anh ấy sẽ đến sau ạ. Chào bà đi Kyuminnie...Ôi thằng bé cũng ngủ luôn rồi. Xin phép mẹ, con đưa Kyuminnie về phòng đã.


Bà Jonnhìn Sung Min nhẹ nhàng bế cháu trai của bà lên, hát khe khẽ để ru thằng bé khi quạu vì bị làm phiền lúc đang ngủ mà không thể không mỉm cười. Cả cái cách bế trẻ con cũng còn thật vụng về, nhưng nhìn cả hai thật đáng yêu.


_Mẹ thấy sao ạ ?


Sung Min trở lại cùng một chậu nước ấm. Cậu lấy khăn lau mồ hôi trên trán cho bà Jo, xong giúp bà rửa hai tay và kê gối cho bà nằm xuống.


_Không tốt lắm. Mẹ muốn về Hàn nhưng bác sĩ nói để sức khoẻ phục hồi thêm chút nữa hẵng đi máy bay.


_Vâng...mẹ vẫn còn sốt, mẹ khá lên con và Kyu sẽ đưa mẹ về.


Sung Min bê chậu nước ra ngoài và lát sau trở về với một tô cháo bốc khói thơm lừng, cậu kê cái bàn nhỏ gần giường bà và đặt tô cháo xuống.


_Gì vậy Sung Min ? Bà Jo hỏi khi một thìa đầy được đưa lên trước mặt.


_Là bồ câu nấu cháo đậu xanh. Cái này rất dễ ăn, và có tác dụng rất tốt cho việc phục hồi sức khoẻ.


Sung Min nói và cười thật tươi.


_Không, mẹ đắng miệng lắm. Mẹ không muốn ăn.


Bà Jo lắc đầu phẩy tay.


_Mẹ hãy thử niếm một chút thôi cũng được.


Sung Min nhìn bà bằng đôi mắt long lanh khó-có-thể-từ-chối.

_Ừ, một thìa thôi nhé. Bà Jo tặc lưỡi và há miệng.

************************


_Thìa cuối cùng. Rất ngon phải không mẹ ?


_Uhm...ngon lắm. Vừa ăn, vị rất thanh, át cả cảm giác đắng miệng.


_...để con đi lấy khăn lau mồ hôi cho mẹ. Mẹ hãy ngủ thêm một chút sau khi uống thuốc nhé.


Sung Min mỉm cừơi và đưa cái bát rỗng ra, nhưng suýt chút nữa thì cả người cả bát lăn ra giữa phòng khi cánh cửa bật mở và một giọng nữ cao chói lói vang lên.


_Bác à, con đến thăm bác nè.


Một cô gái ăn mặc hợp model và...hơi mát mẻ xộc vào cùng mộg bó hoa to và một giỏ hoa quả cực lớn.


_Chào cháu Linh Linh.


_Vâng...ủa, đây là ???


Cô gái nhìn Sung Min một lượt từ đầu đến chân, lông mày khẽ nhường lên.


_Là người đã kết hôn với anh họ.


_Tên tôi là Lee Sung Min rất vui được gặp cô.


Một cách kiêu kì, Linh Linh lơ đi câu chào của Sung Min, bỏ qua luôn ánh mắt khó chịu của bà Jo, cô gái đặt hoa quả lên bàn rồi ngồi cạnh giường bà Jo.


_Anh họ không sang thăm bác sao, cháu đã gọi cho anh ấy mà.


_Kyunie đang bận công việc, nó sẽ sang sau.


Sung Min lẳng lặng rời khỏi phòng, cậu lấy thuốc, nước và vắt thêm một cốc nước cam cho bà Jo và đưa vào.


_Con sẽ ra siêu thị một chút. Mẹ hãy uống thuốc và nghỉ ngơi sớm ạ.


_Này, anh nói thế khác gì đuổi tôi về. Tôi đang nói chuyện với bác mà.


Linh Linh nói lớn và lườm Sung Min. Có lẽ càng giải thích thêm rằng từ bé Linh Linh đã rất thích Kyu Hyun. Năm Kyu Hyun phát hiện bị bệh và cần phẫu thuật, Linh Linh đã bay từ Trung Quốc san Hàn quốc thăm anh và nói với anh rằng khi lớn lên Linh Linh sẽ lấy Kyu Hyun. Lúc đó Kyu chỉ cười và xoa đầu cô. Việc Kyu nhất quyết không chịu phẫu thuật làm mọi người trong đó có cả Linh Linh rất lo lắng. Rồi đùng một cái, Kyu lại đồng ý phẫu thuật. Linh Linh rất vui vì nghĩ Kyu muốn sống để sau này cưới Linh Linh...Ấy thế mà, sau một điều trị và hồi phục, Kyu lặn mất tăm mất tích, chả thèm liên lạc gì với cô, cô sanh Hàn chơi cũng chỉ gặp được ông bà Jo, và ông bà Jo thì tôn trọng tự do của co trai mình tuyệt đối.


Đùng một cái nữa, Linh Linh nhận được tin Kyu sang Mĩ du học. Ba năm không gặp mặt, Linh Linh quyết định sang Mĩ để gặp anh. Cô gần như choáng ngợp trước vẻ điển trai, nụ cười và đôi mắt buồn buồn của anh. Để rồi...khi bước chân vào phòng Kyu, cô suýt ngất xỉu khi thấy cơ man nào là ảnh của một-thằng-con-trai. Tuy là cái mặt bầu bĩnh xinh xắn dễ thương như con gái, nhưng cô chắc chắn đó là con trai. Định thần lại, cô hỏi :


_Ai đây anh ? Chủ nhân trước của căn phòng này treo lên à ? Sao anh không gỡ xuống ?


_Thiên thần của anh đấy. Ánh sáng của đời anh, người mà anh yêu bằng cả trái tim.


Sock. Sock. Sock.


Cô về Trung Quốc và ốm mất hai tháng. Khoẻ lại chưa được bao lâu cô quyết định sẽ sang Mĩ lần nữa và giành lại anh, “đã thông tư tưởng “ lại cho anh. Nhưng tai ãnn bất ngờ làm chuyến đi của cô bị hoãn lại hai năm. Lại thêm một năm học hành và nhiều chuyện khác, khiến Linh Linh chỉ còn cách liên lạc điện thoại với Kyu.


Và cách đây vài ba tháng, cô nhận được cái thiệp mới đám cưới có hai cái tên : Lee Sung Min_Jo Kyu Hyun.


......end flash back.....


************************************


_Umma, con mắc tè quá à.


Khoảng lặng trong phòng bị phá vỡ, Sung Min vội vã bế bé Kyuminnie lên dỗ dành.Cậu nhìn bà Jo một cái như xin phép và đi ra cùng nhóc quậy đang lè nhè trên tay,miệng nói khe khẽ:


_Kyuminnie ngoan, để umma đưa con đi.


Bà Jo cau mày nhìn Linh Linh.


_Sao cháu lại nói thế ?


_Cháu vẫn không thể tin nổi là anh Kyu lại cưới một...một người con trai. Cháu không thể chấp nhận nổi điều này.


Mắt Linh Linh rơm rớm nước.Cô rút vội khăn giấy ra lau nước mắt, cẩn thận với lớp phấn trên mặt để chúng không bị trôi.


_Ơ...đứa bé đó là...


_Là con trai Kyu đấy. Con của Kyunie và Sung Min, tên nó là Jo Kyumin, rất dễ thương phải không nào. Bà Jo cười thật tươi.


_Vâng...rất dễ thương.


Bà không biết, hai bàn tay Linh Linh nắm chặt đến nỗi hằng cả vết móng tay vào lòng bàn tay.


*******************************************


Vì Kyumin không chịu đi ngủ tiếp mà cứ bám lấy Sung Min như dính keo nên Sung Min buộc phải đem cả thằng bé đi siêu thị.Thôi thì khỏi phải nói, hai người đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, do tiếng Trung không được sành sỏi, Sung Min sử dụng tiếng Anh để giao tiếp, lại thêm thằng nhóc Kyumin_người thì nhỏ mà miệng không hề bé_đi đến đâu cũng châu châu cái mỏ khen nịnh mấy cô bán hàng. Thành thử ra khỏi siêu thị, Sung Min ôm bọc thức ăn, còn nó thì đầy 1 túi những kẹo đủ loại.


Đúng là cái miệng lợi cái thân.


**************************************


Về đến nhà là Sung Min sắn tay vào bếp, cậu nấu thật kĩ, thật cẩn thận những món ăn bổ dưỡng cho người ốm. Sau đó múc làm 2 tô nhỏ đặt vào một khai đem lên nhà. Kyuminnie đang chơi đùa với bà nội, nó nghịch như quỷ sứ làm chăn mền lộn tùng phèo cả lên.


_Umma sẽ đánh vào mông con đấy nhé Kyuminnie.


Sung Min hạ giọng cảnh cáo khi thấy thằng nhóc bứt đến bông hoa thứ 3 và rải cánh hoa khắp giường.


_Sao phá hoa của bà ?


_Đâu có umma, làm vậy nhìn như giường công chúa ý.


_Umma chỉ thấy con đang làm rác phòng bà thôi, nào cậu bé ngoan ngồi dậy nghiêm chỉnh nào.


_Tuân lệnh sếp.


_Thiếu uý Kyumin nghe lệnh, cầm thìa ăn hết bát này.


_Yes, sir. Nhóc con nhanh nhảu đáp.


_Mời mẹ”ăn hết phần canh này luôn.


Sung Min nói và đặt hai bát trước mặt bà Jo và Kyumin. Bà Jo lúc này đang cười rũ ra vì trò chơi của Kyumin và Sung Min. Trong lúc bà ăn, Sung Min kể cho bà nghe chuyện ở siêu thị,kết quả là bà ăn một mạch hết cả tô lớn mà không hề biết luôn vì mải cười.


_Có phần cho ông già này không nhỉ ?


_Ba,...chào ba...ba vừa về ạ.


_Cháu chào ông.


_Sung Min, chào con...Kyuminnie, lại đây ông bế nào.


Ông Jo thả tập tài liệu đang cầm trên tay xuống sàn và bế thằng cháu cưng lên hôn chụt chụt vào má nó.


_Ông nội ngày càng phong độ.


Mỏ Kyumin vẫn dẻo như thường, Sung Min nhanh tay đưa lên cho ông một bát và bà Jo thêm một bát nữa.


_Umma không ăn, umma hư nhé.


Kyumin hét toáng lên.


_Đâu có, umma sẽ...ừ...sẽ ăn sau mà. Ummma đang no bụng lắm.


Sung Min ấp úng, mặt hơi đỏ lên khi bắt gặp ánh nhìn của ông bà Jo.


_Từ sáng đến giờ con chưa ăn gì phải không ?


_À con...con không đói.


_Con chỉ biết lo cho người khác thôi, nào ngồi xuống đây cùng ăn luôn.


Bà Jo nói và vẫy cậu lại gần. Mặt Sung Min lúc này thật sự đã đỏ bừng lên.


_Con trai ngoan. Chúng ta là người một nhà đúng không.


Ông Jo nói và kéo cho cậu một cái ghế.


Sung Min mở to mắt, sững lại trong 1s và nhoẻn miệng cười. Sự ngượng ngùng ban nãy biến mất, cậu thoải mái dùng bữa cùng ông bà Jo, lắng nghe ông Jo kể chuyện công việc và chốc chốc lại đút cho Kyumin một thìa.


Bữa tối thật vui vẻ.


***************************


“Bip bip”. Em ngủ chưa Sung Min, hôm nay mẹ thế nào, có đỡ hơn không ?


“Bip bip”. Mẹ vẫn còn mệt, nhưng có Kyuminnie nên vui lắm.Anh đã ăn tối chưa ?


“Bip bip”. Anh ăn rồi, em cũng ăn rồi chứ ?


“Bip bip”. Vâng ^^...hmm...I miss you >”<.


“Bip bip”. Anh cũng rất nhớ em. Chiều mai anh sang. Ngủ ngoan nhé thỏ con.


“Bip bip”. Chúc anh ngủ ngon.^^


Sung Min cất điện thoại lại đầu giường, vòng tay ôm Kyuminnie ngủ ngon lành.


Mời sáng sớm gia nhân trong nhà đã nghe tiếng băm chặt, tioếng xèo xèo và ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng từ bếp bay ra. Nhin vào thấy Sung Min đang tay xào tay nấu, M8át vừa canh cái nồi trên bếp vừa đọc đọc trong quyển sách nấu ăn.


_Thêm một ít nấm nữa là xong...


Sung Min lẩm bẩm và lại băm băm, chặt chặt.


_Bác tôi đã dậy chưa ?


_Thưa côp, bà chủ vẫn chưa dậy.


Giọng Linh Linh và một người hầu trong nhà thu hút sự chú ý của Sung Min. Rôi mắt khỏi cái nồi, cậu nhìn ra cửa và lịch sự chào Linh Linh. Đáp lại là cái nhìn không thiện cảm từ cô gái Trung Quốc.


_Tôi tự hỏi anh đã làm trò gì để mồi chài anh họ của tôi, nhưng tôi sẽ không để yên đâu.


Linh Linh nópi bằng tiếng Hàn không chuẩn nên Sung Min nghe câu được câu mất. Tuy nhiên, cậu nắm bắt khá rõ nội dung của câu nói.


_Tôi không hiểu chị đang nói về điều gì. Nhưng tôi nghĩ là chị đang hiểu nhầ


Sung Min dùng tiếng anh trả lời vì cậu không nói được tiếng trung quốc.

_Hiều lầm...haha...sao Kyu lại có thể yêu và lấy một kẻ ngớ ngẩn như thế này nhỉ. Rõ ràng là anh ấy đã bị lừa.

_Xin hãy cẩn trọng lời nói. Và danh dự của tôi và của chính chị.


Sung Min hạ giọng. Cậu có thể mắng vào mặt cô ta vì những lời cô ta vừa nói, nhưng đây là họ hàng của Kyu, và cậu không muốn cãi nhau ở đây, bà Jo sẽ thế nào nếu thấy chứ. Tệ thật.


_Umma...


Kyuminnie bước vào bếp, vừa đi vừa dụi dụi mắt rất dễ thương.


_Nào bé Kyumin, lại đây cô bế nào, người đó đâu phải umma của bé đâu. Umma của bé đang ở Mĩ mà.

Linh Linh nói và đưa tay về phía thằng bé. Sung Min giận đến điên người, nhưng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể mở trừng mắt mà nhìn cô ta đầy giận dữ.

_Đồ xấu xí.


Đó là 3 từ “thiêng liêng “ vừa được thốt ra từ cái miệng xinh. Sung Min tròn mắt, còn Linh Linh thí há hốc mồm, không ngậm lại được.


_Umma~~~~bế...bế...bế...


Sung Min sực tỉnh, vội lao lại ôm lấy Kyumin, khẽ mắng.


_Con không được nói thế với người lớn. Xấu lắm nghe chưa.


_Cô ta là người xấu umma ạ. Người nào to tiếng với umma thì là người xấu. Appa bảo vậy mà.


Kyuminnie cãi lại. Nó nhìn Linh Linh như nhìn một bà phù thuỷ mà chính xác thì nó đang liên hệ Linh Linh với hình ảnh một mụ già nhăn nheo lọm khọm, mặt mũi xấu xí nổi đầy mụn, lúc nào cũng ôm lấy vạc thuốpc độv trong mấy quyển truyện cổ tích bằng hình mà nó hay xem.


_Phù thuỷ...


Nghĩ gì nói ấy. Thôi...dù sao nó cũng mới vó 4 tuổi, con nít ngây thơ vô tội.


Sung Min lấy tay bịt miệng Kyumin lại trước khi nó lại lôi trong từ điển vủa mính ra vài từ nữa. Khuôn mặt Linh Linh xám xịt, 2 mày nhíu lại và môi bặm lại tưởng như muốn chảy máu. Chợt cô ta mỉm cười một cách độc địa.


_Dạy cho một đứa trẻ những điều này. Thật đáng ghê tởm. Lee Sung Min, để xem anh ăn nói thế nào với bác tôi.


_Đủ rồi. Dừng lại đi.


Sung Minnói trước khi Linh Linh ra khỏi cửa. Cô quay lại cưới nhếch mép.


_Sao, sợ rồi à ?


_Chị im đi. Chị không thấy rằng mẹ đang ốm và cần được nghỉ ngơi sao ?


_Một thứ biện hộ dối trá. Chẳng qua mi sợ ta lột cái bộ mặt giả dối của mi mà thôi.


_Chị...chị thích nghĩ sao thì tuỳ chị. Nhưng không được làm phiền mẹ. Chuyện của bé Kyumin...tôi xin lỗi, chị đừng chấp trẻ con, nó nói nhưng đâu đã biết cái gì không nên nói đâu, nó mới 4 tuổi...Nếu...tôi xin lỗi chị giùm con trai tôi. Chị muốn chửi mắng gì thì cứ việc, nhưng KHÔNG ĐƯỢC LÀM PHIỀN MẸ.


_Oa oa oa oa ...


Kyumin chợt bật khóc. Sung Min vội vàng dỗ bé.


_Xin lỗi con, umma to tiếng làm con sợ sao ? Umma xin lỗi con, nín đi.


Linh Linh ném cho Sung Min cái nhìn khinh bỉ rồi quay gót bước ra. Sung Min vướng bé Kyumin nên klhông kịp giữ cô ta lại, bất lực nhìn cô ta khuất sau cánh cửa. Bà Jo sẽ...Sung Min không sợ bị hiểu lầm, không ngại cô ta thêm mắm thêm muối vào. Nhân cách của cậu nnhhư thế nào, tin rằng bà Jo cũng rõ, và Kyuminnnie chỉ là một đứa trẻ, không ai có thế kiểm soát được lời nói của trẻ con. Nhưng bà Jo đang ốm, bà cũng đang ngủ nữa, cô gái đó sẽ làm bà thức giấc, và làm bà khó xử giữa cậu và cháu gái bà. Tệ thật.


Đột nhiên, Sung Min nhìn thấy lưng của Linh Linh, cô gái đang bước lùi lại vào phòng và đứng lại ở cửa.


_Ôi, mưa bóng mây, làm ướt hết tóc rồi.


Mắt Sung Min mở to hết cỡ, và chắc chắn rằng cậu đang nghĩ mình nghe nhầm hặc cao cấp hơn là đang mơ nếu Kyuminnie không hét toáng lên :


_Appa !!!


_Chào con trai. Ummma dễ thương của chúng ta đâu rồi nhỉ ?

Anh nháy mắt với thằng bé một cách tinh nghịch. Kyuminiie liền đứng thẳng người, hô to dõng dạc.

_Bệ hạ giá lâm !!

Sung Min ngồi bệt trên sàn, ngơ ngác nhìn Kyu lách người qua Linh Linh tiến lại gần cậu.

_Hoàng hậu nương nương ăn nhầm thuốc “bê tông “ rồi thái tử ơi.


Kyu nói, nựng 2 cái má của Sung Min còn Kyu thì cười phá lên đầy thích thú.


_Anh...anh à...


Linh Linh lắp bắp, Kyu nhìn cô, cười...


_Chào em, đã lâu không gặp. Xem ra Linh Linh bé bỏng ngày nào đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp rồi.


Mặt Linh Linh đỏ bừng lên. Cô bé này lạ thật, Kyu thầm nghĩ, bình thường cười nói ríu rít vậy mà hôm nay thấy anh cứ như thấy quỷ.


_Kyu, tại sao ??


_Tại sao anh ở đây chứ gì ?


_........


_Tất nhiên là anh cố gắng làm xong mọi việc để được qua đây thật nhanh rồi. Anh bay chuyến sớm nhất, vừa đến đậy thì gặp mưa bóng mây...


Sung Min giật mình, cậu chạy lên tầng lấy khăn và quần áo cho Kyu.


_Anh mặc đỡ đồ của ba nhé. Lát ra siêu thị em sẽ mua cho a nh vài bộ.


_Ừ, được.


_Ối, em còn phản nấu cho xong, thôi chết nồi canh. H6am nãy giờ chắc cạn nước rồi.


Sung Min hốt hoảng quay lại bếp, cầm muỗng đảo đảo trong cái nồi, lẩm bẩm.


May chưa cháy! May bỏ nhiều nước…..phù, tí nữa thì công cốc rồi.


***********************

Sự xuất hiện của Kyu quả là bất ngờ, và phong cách lịch lãm trưởng thành cùng nụ cười (dành cho Sungmin) đẹp mê hồn khiến Linh Linh như bị say sóng! (A/N: Trích lời mấy bà người làm).
Khi anh trở lại nhà bếp cùng bộ đồ ngủ của ông Jo, Sungmin đang lúi cúi múc thức ăn ra bát còn Linh Linh vẫn đứng tại chỗ như mọc rễ ở đó vậy.Anh hơi cau mày, và lấy lại thái độ thản nhiên như mới bước vào nhà, hỏi:

- Em đã tốt nghiệp chưa Linh Linh?


- Hơ…. dạ??? Linh Linh giật mình lắp bắp.


- Em đã tốt nghiệp chưa?


Kyu nhắc lại câu hỏi bằng tiếng Trung Quốc. Anh lại gần Sungmin, cầm bát chìa ra trước mặt cậu cười:


- Cho anh với. Thơm quá!


Sungmin lắc đầu và đẩy anh ra.Mặt cậu như muốn nói:Cấm ăn vụng.Nhưng Kyu cứ sáp lại gần làm cậu phải miễn cưỡng mú cho anh một bát với cái nhìn không hài lòng chút nào.


- A…ờ….năm nay là năm cuối, 5 tháng nữa thì thi ạ.


- Vậy àh!..... Nhiều 1 chút đi Sungmin.


- Kyu, lên chào mẹ và tất cả chúng ta cũng dùng bữa.


Sungmin khẽ nạt Kyu. Anh liền nựng 2 cái má đỏ ửng vì nóng của Sungmin.


- Đừng nhéo má em……ai……bỏ tay ra……au…au óa!...(đau quá)


- Appa, cho con nhéo với. Bé Kyumin nhảy tưng tưng, tay cứ với lên.


- Kyuminnie!!!


- HA HA HA HA…!!!


- Yah! Đừng đùa giỡn nữa. Nào, tất cả cùng đi thôi.


Thế là Kyumin lon ton chạy trước, liền kế là Sungmin với cái khay lớn để thức ăn, tiếp nữa là Kyuhyun, anh vẫy tay ra hiệu cho Linh Linh và đi theo Sungmin, đặt 2 tay lên 2 vai cậu như trẻ con chơi xếp đoàn tau. Đến cầu thang anh giành bê cái khay dùm cậu, mặc cậu từ chối Kyu vẫn cố giành bằng được khiến cái khay suýt rơi. Sungmin đành đầu hàng.


- Ngoan.


Kyu hôn 1 cái chụt vào má Sungmin. Và dĩ nhiên, không cần nói cũng biết, Sungmin được nhận 1 cái lườm tóe lửa cùng 1 biển trời sát khí từ cô gái đi phía sau.


- Mẹ. Bữa sáng đây rồi. Ba đâu ạ?


- Ông ấy đang vệ sinh răng miệng. Kyunie, có gì dính trên mũi kìa.


- Ai da, lúc nãy tính ăn vụng mà bất thành đấy mẹ.


- Appa bị uma dùng thìa đánh vào mũi hả?


- Kyuminnie!!!!


- Aha ha ha ha ha ha……


“Xoảng……Ai da…….”


Một tiếng đổ vỡ cộng 1 tiếng rên làm nụ cười trên môi bà Jo tắt ngúm.


- Cháu xin lỗi, cháu vụng về quá!


Linh Linh nói và nhặt mấy mảnh bát vỡ. Rồi la lớn:


-Người làm đâu! Vào thu dọn.


Một bà giúp việc chạy vào, nhanh chóng dọn đống đổ vỡ và chỗ thức ăn tung tóe trên sàn. Sungmin bặm môi đứng im, Kyu nói nhẹ nhàng:


- Vỡ mất 1 bát, nghĩa là thiếu mất 1 bát…đành vậy. Sungmin, anh và em ăn chung. Ah! Ba kia rồi, con mời ba ăn sáng!


Ông Jo mỉm cười với anh và ngồi xuống bên cạnh bà Jo. Kyuminnie lanh chanh chui vào ngồi giữa 2 người, 2 tay vung vẩy 2 cái thìa.


- Con đút cho ông bà ăn nè…… bà nói “A” đi nào…… ông nói “O” đi nào….Appa cũng đút cho uma như vậy nè.


Nó xúc cho ông bà Jo 2 muỗng lớn. Kyu gõ lên đầu nó, cười:


- Con phải dạy appa sao. Sungmin, há miệng ra.


Sungmin ngượng, lắc đầu lia lịa, 2 má hồng lên


- Không thích ăn bằng thìa, vậy ăn bằng……

Kyu quay ngược cái thìa, há miệng chuẩn bị ngậm lấy thì Sungmin hốt hoảng la lên:

- Ăn……ăn mà……


- Có thế chứ, “A” đi…


Hai má Sungmin phúng ra vì thìa quá nhiều.


- Kyu, ở đây có Kyuminnie đấy nhé!


Bà Jo cảnh cáo. Tất nhiên, không chỉ Sungmin mà cả ông bà Jo và Linh Linh đều hiểu cái hành động vừa rồi của Kyu là gì: “ Không ăn bằng thìa thì ăn bằng miệng”…đúng là rất dễ hiểu mà.


- Kyuminnie thấy suốt hà, có sao đâu. Kyuminnie cũng hun được nè.


Nói rồi nó quay sang chụt 2 phát vào má ông bà Jo.


- A… con chưa lau miệng kìa.


Sungmin la và dùng khăn lau miệng cho thằng bé. Có thể nói, mặt Sungmin bây giờ không khác gì quả cà chua vào mùa thu hoạch.


- Kyuhyun, con thật là….


Bà Jo lừ mắt nhìn anh còn ông Jo thì bụm miệng cười. Kyu vẫn thản nhiên như không:


- Thấy pama hôn nhau thì sao, Kyuminnie?


- Dạ, chạy đi chỗ khác. Thằng nhóc cũng đáp tỉnh bơ.


- KYUHYUN!!!!!!!!


Ba cái miệng đồng thời gào lên. Sungmin có khả năng tan chảy vì sức nóng tỏa ra từ…… chính cái mặt của mình. Ông Jo phá ra cười công khai, mặt bà Jo thì……hơi tái ,không rõ nguyên nhân. Người còn lại trong phòng,…(A/N: tớ thật sự không muốn miêu tả đâu, nhưng đây là nhóc Kyumin 17 tuổi đang kể cho nhóc Bumchul 18 tuổi nghe, tớ không có quyền chen vào)… khuôn mặt trở nên dúm dó và xấu xí khi mà chủ nhân của nó lên cơn điên khó có thể kiểm soát. Mắt Linh Linh trợn lên, 2 mày nhíu lại và những mạch máu nổi thật rõ trên thái dương và cổ.


- Được rồi, con chỉ đùa 1 chút thôi mà.


- Con…… con ra ngoài 1 chút ạ. Xin lỗi…… con ra ngoài…


Sungmin bỏ chạy ra khỏi phòng. Kyu cũng lập tức đứng lên.
- Con cũng ra ngoài 1 tí đây ạ.

- Đùa quá trớn rồi đấy Kyu.


- Xin lỗi mẹ.


- Sungmin, đứng lại nào, đừng chạy ngã đấy!


- Ngốc, anh là đồ ngốc……


- Bắt được em rồi nhé! Chạy đi đâu.


- Sao cứ…… sao cứ làm em phải…… xấu hổ quá đi mất.


Sungmin úp mặt vào ngực Kyu, miệng thì la, tay thì đấm thùm thụp vào ngực anh. Kyu cũng để yên cho cậu đánh, ngắm khuôn mặt đang ngượng chín và đáng yêu kia. Đúng là sắp tan chảy thật nhỉ.


- Anh chỉ là muốn cho tất cả mọi người biết, anh không muốn che giấu nữa. Tại sao chứ, chúng ta đã kết hôn rồi cơ mà.


Sungmin ngẩng mặt lên nhìn anh thật lâu. Cả 2 cùng không nói gì nữa. Ánh mắt anh, có chút gì buồn buồn, cái nhìn của anh… nhiều ý nghĩa.


- Sẽ có lúc mà Kyu. Em có thể chờ, bao lâu cũng được.


Cậu vòng tay qua lưng anh, cái ôm thật dịu dàng.


- Er… Linh Linh, cháu không ăn 1 chút sao?


Bà Jo nhắc nhẹ khi thấy cô cháu gái nhường như là chết sững tại chỗ.


- Cháu không đói……


Linh Linh trả lời chiếu lệ, có gì đó cứ đập lùng bùng trong đầu cô, như chùy nện vào mặt trống, vẳng đi vẳng lại.


Thái độ của Kyu quá rõ ràng.


Như 1 sự khiêu khích???


Không lẽ Kyuhyun đã nghe được câu chuyện trong bếp ???


Không thể nào………


Sungmin đang cùng Kyuminnie và bà Jo uống trà ngoài vườn hoa.Sau chuyến bay dài mấy tiếng, ai cũng cảm thấy mệt và chút không khí trong lành cùng mọt tách trà ấm quả là sự lựa chọn số một.Hay ho là, Linh Linh cũng theo cả nhà sang hàn luôn, tuy chưa rõ nguyên do là gì.


-Anh à...


Kyu đặt cốc cà phê xuống bàn quay lại nhìn cô em họ mới bước vào.


-Ừ, có chuyện gì sao ?


-Em ...à....


Nếu em muốn nói đến chuyện ở bên kia, thì xem như anh chưa nghe thấy gì hết.


Kyu quay ặt đi, tiếp tục nhìn ra cửa sổ về phía vườn, Kyuminnie đang quậy phá và bị Sungmin mắng, bà Jo cười phá lên khi hai người một lớn một bé bắt đầu đấu khẩu.Không uổng công anh dạy dỗ, thằng bé ăn nói kinh phết.


-Lúc đó, chỉ là em.....


-Anh đã nói,anh chưa nghe gì hết.Không cần nhắc lại nữa.Nhưng enh mong em hiểu, Linh Linh, Sungmin là người quan trọng nhất đối với anh, nếu Sungmin bị tổn thương vì bất kì lí do gì, anh đều không tha thứ.


Kyu nói chậm rãi mà chắc chắn., ánh mắt vẫn không rời khỏi người anh yêu.


-Em hiểu rồi.Em xin lỗi.


Linh Linh gật gật đầu.


-Vậy thì tốt.


-À....anh có thể đưa em đi mua sắm đwocj không, em muốn ở chơi một thời gian.


Giọng cô đột nhiên vui vẻ, cô khoác tay Kyu nhõng nhẽo như hồi bé.Kyu mỉm cười xoa đầu cô em gái.


-Được rồi, anh sẽ đưa em đi.



Đôi lúc, Kyu cũng quên rằng, trong tình yêu người ta rất ích kỉ.


Linh Linh nở một nụ cười nửa miệng kín đáo.


Bỏ cuộc ư? Không bao giờ.

- Con sẽ đi mẫu giáo vào ngày mai.

1…………2……………3………


- KHÔNG!!!!!! Ứ CHỊU ĐÂU!!!!!!!!!! HUHUHUHUHU!!!!!!!!!!!!


Cái miệng của Kyuminnie hoạt động hết công suất, gào như cháy nhà đến nơi, nó chạy vòng quanh chân bà Jo, nước mắt (cá sấu) nước mũi tùm lum.Bà Jo xót cháu, ôm chầm lấy nó nựng nựng,hướng mắt về phía Kyu nhưng không có tác dụng,Kyu vẫn rất cứng rắn.


- Không có sự nhì nhằng nào ở đây hết, hoặc là con đi mẫu giáo hoặc là……


Kyu bẻ tay răng rắc, nhe răng dọa dẫm.


-Về Mĩ nghe con.


1…………2……………3…


- ÓA ÓA ÓA ÓA!!!!!!!!!!!!


Tiếng gào càng lúc càng thê thảm hơn bội phần, rồi thì nó dùng đến khổ nhục kế cuối cùng.


- Umma ~~~~~


Cái giọng nhão đến mức Kyu phải sởn gai ốc. Sungmin bước vào phòng khách cùng khay bánh nướng thơm nức mũi.


- Gì vậy Kyumin?


- Con không đi mẫu giáo đâu á, con ở nhà với umma thôi, uma nhỉ?


Kyumin long lanh nước mắt nhìn Sungmin, 1 điệu bộ rất giống 1 con cún đáng yêu đang đòi ăn. Sungmin nhìn thằng bé 1 lúc rồi mỉm cười, dịu dàng xoa đầu nó:


- Mai umma cũng đi học rồi, vậy nên Kyuminnie cũng phải đi học, chúng ta sẽ gặp nhay trong bữa rồi.


Câu nói của Sungmin chấm dứt mọi sự nhõng nhẽo kháng cự và cầu cứu nơi tiểu quỷ (quý) tử nhà họ Jo.


Bà Jo cười phát nấc khi Jo Kyumin lủi vô góc phòng “gặm” tai con thỏ bông để giải tỏa stress, nhưng chỉ 5s sau, mùi bánh nướng kéo nó lại bàn cùng mọi người và dĩ nhiên nó được thêm 1 trận mắng nữa vì tội vừa ăn vừa nói làm nước miếng phun tùm lum.


****


- Em chắc là…………..


- Kyuhyun, em đã trưởng thành rồi, có phải con nít đâu. Anh đã hứa với Linh Linh thì hãy chuẩn bị đi. Chiều đón em là được.


Kyu cau mày còn Sungmin chỉ mỉm cười. Nhưng lúc cậu chuẩn bị bước vào xe, bắt gặp ánh mắt không chút hài lòng của Kyu, cậu liền quay lại, ghé thật sát miệng vào tai anh thì thầm.


- Jo Kyuhyun là của Lee Sungmin.


Chiếc xe khuất bóng, Kyu vẫn đứng đó với khuôn mặt cứng đơ và vết bầm rõ ở cổ (A/N: )." Lee Sungmin của anh không phải đứa trẻ hiền lành, ngây thơ”… Môi Kyu khẽ nhếch lên thành 1 nụ cười. Chúa mới biết anh đang nghĩ gì trong đầu.


Chát… chát… chát… chát… chát……….


Sungmin đập đến nát cả thanh kiếm tre, khuôn mặt cậu đỏ bừng và cả người đẫm mồ hôi.


Cạch.


Nội trong hai tiếng,cậu hạ năm đối thủ và tự luyện tập với khung gỗ.Mốtự vận động rõ ràng là quá sức đối với người vừa hoàn thành 4 tiết học căng thẳng.


Thả thanh kiếm ra, cậu ngồi xuống nhắm mắt lại định thần, từng giọt mồ hôi lăn từ trán, qua má, xuống cằm và rơi xuống. Một hình ảnh quyến rũ khiến lớp kiếm đạo phải ngẩn ngơ mà ngắm.


- Tập luyện đi, lũ lười biếng.


Donghwa quát to khi bước vào, Donghae đi ngay sau anh cùng với Long- mắt cậu này sáng lên khi thấy Sungmin.


Donghae rất tự nhiên rút 1 cái khăn lại lay vai Sungmin và đưa cho cậu. Sungmin mỉm cười cảm ơn và lại nhắm mắt lại nghỉ ngơi và điều hòa hơi thở.

Và Donghae nhận thấy sát khí chĩa vào người mình bốc lên nhùn ngụt và anh đáp lại bằng cách vòng tay qua ôm vai Sungmin. (A/N: anh thích chết hử Cá ngốc). Mức độ thâ thiết giữa 2 người đủ cho Sungmin chẳng phản ứng gì khi biết người đang ở cạnh là Donghae, cậu chỉ nghĩ Donghae đang phủi bụi trên vai hay gì đó. Dĩ nhiên vì cậu đâu thấy nụ cười quỷ quyệt của anh.

Nóng! Nóng! Nóng!


Nhiệt độ trong phòng tăng lên theo cấp số nhân.

Donghwa ráng nhịn cười khi thấy lũ học viên của mình đang nhìn thằng em thân yêu như muốn nhai sống cậu ta. Nếu mấy cậu này mà thấy Kyuhyun chắc bốc hỏa vì ghen tị quá. Chậc, ngồi đó mà ghen mãn kiếp đi.

- Bạn Sungmin, dùng chút nước đi.


Long đưa cho Sungmin 1 cốc nước mát lạnh khi cậu chuẩn bị cùng Donghae về lớp. Mặt Donghae lóe lên 1 tia nhìn nguy hiểm nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường ngay trong giây lát khi Sungmin chỉ nói cảm ơn mà không nhận.


- Tâm trạng của thằng bé không được tốt.


Donghwa nói nhỏ vào tai Donghae khi 2 người rời đi. Donghae chỉ gật đầu mà không nói gì thêm.


Flashback:


- Tôi không phải thần thánh đâu Donghae. Cho tôi 1 đống vàng tôi cũng không thể tỏ ra cao thượng hơn được nữa đâu. Đây là lần cuối cùng tôi nhượng bộ, nếu cô ta dám làm gì quá đáng với tôi, với Kyu, với Kyumin, tôi sẽ cho cô ta nếm đủ cả vốn lẫn lãi.


Donghae trượn tròn mắt nhìn 1 Sungmin đang-cực-kì-kích-động. Cánh tay cậu băng trắng ở vị trí bắp tay và khuỷu tay. Donghae không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ lẳng lẽ đưa lại áo đồng phục cho cậu. Khi Sungmin nhận áo, Donghae thấy hôm nay Sungmin đeo nhẫn cưới (bình thường cậu sẽ cất đi khi đến trường để khỏi gây chú ý.) và đầu ngón tay và bàn tay Sungmin có những vết xước. Không khó lắm để anh lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra.


- Giải thích như thế nào với Kyu về vết thương này?


- Bị bỏng nhẹ trong lúc nấu ăn.


Sungmin trảlời,ngữ khí không chút cảm xúc.


- Cô ta ném nhẫn cưới của cậu phải không? Trong vườn hoa, cụ thể là chỗ bụi hoa hồng, và đó là sản phẩm của những vết thương này, đúng không?


Giọng Donghae lạnh thấu xương. Sungmin nhìn anh bằng con mắt ngạc nhiên rồi quay đầu đi không trả lời.Donghae là người rất thông minh, và hiển nhiên việc anh đoán ra không có gì khó hiểu.


Mà không, đó cũng là 1 câu trả lời đấy chứ.


- Kyu không biết gì hết, đừng nói với anh ấy.


Sungmin nhẹ giọng.nhưng điều đó làm Donghae khó chịu hơn.


- Anh ta phải biết chứ, người mà anh ta yêu thương đang……


- Lee Donghae!


Sungmin hét lên. Donghae hậm hực bỏ điện thoại xuống. Thở dài, cậu nói 1 cách chắc chắn.


- Tôi không sao, và như tôi đã nói, đây là lần cuối cùng… xem như tôi cầu xin cậu, đừng nói gì với Kyu, được không?


- Tôi sẽ không nói 1 lời nào với anh ta…


Donghae thì thầm với chính mình khi Sungmin khuất dạng sau cửa lớp, rồi nở 1 nụ cười gian xảo.


- Tôi để anh ta tự nghe thôi.


Bíp. Donghae bấm vào nút off trên điện thoại.


“ Cuộc gọi kết thúc. Thời gian gọi 13 phút 13s”.


Cách đó khá xa, trong 1 siêu thị lớn, 1 người làm rơi túi đồ trên tay, khuôn mặt biến sắc. Bàn tay năm chặt điện thoại như muốn bóp vụn nó và cái nhẫn kết hôn trên tay anh ta lấp lánh hơn bao giờ hết.


- Đúng vậy Sungmin, đây là lần cuối cùng cho cả 2 chúng ta và cho cả cô nữa, Linh Linh.


Tiếng lầm bầm giận dữ bị gió thổi tạt đi.


Donghae đứng bên cạnh Sungmin, và biểu cảm cảu cả 2 khiến người ta phải tránh xa vài mét. Khuôn mặt của Sungmin lạnh tanh, vô cảm đến phát sợ, còn Donghae lại có vẻ thờ ơ với nọi thứ (trừ Sungmin). Những người mến mộ cũng chẳng dám lại gần tặng quà, chỉ len lén nhìn từ xa rồi tặc lưỡi bỏ đi. Chuyện Sungmin mặt lạnh có thể hiểu nhưng Donghae lâu nay được tiếng vui vẻ hòa đồng…….


Nhưng đến giờ ăn trưa, khi chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của Sungmin lấp lánh dưới ánh mặt trời thì cả trường như bùng nổ. Hội fangirl (tương đối nhiều) liều mạng xin gặp Lee Donghae để dò hỏi (không dam gặp thẳng Sungmin). Và Donghae, với bản tính trời đánh thánh đâm của mình- chỉ mỉm cười, không gật, không lắc. Theo tiết lộ cảu anh chàng thì đã có kha khá fannam đến gặp anh chàng để hỏi han về chuyện này. Lần này, ác ôn hơn, Donghae cứ úp úp mở mở làm cho họ phát điên lên, chỉ đến khi bị vây bởi 1 đám con trai lướp kiếm đạo trong nhà vệ sinh nam, anh chàng mới (giả vờ) sợ hãi và phun ra vài điều như là:


- Lee Sungmin đã kết hôn và chuẩn bị…… e hèm……


- CHUẨN BỊ GÌ ?????????? ( mấy cái mồm gào lên ai oán)


- Thôi các cậu đừng nên biết làm gì.* chấm chấm nước mắt*


- NÓI ĐI!!!!!!!!!


- TÔI ĐÃ NÓI KHÔNG NÊN BIẾT LÀ KHÔNG NÊN BIẾT * gào trả*.


- Thế cậu ấy kết hôn với ai??? * dịu giọng*


- Hức… 1 nhân vật… e hèm… đi Mer, nhà biệt thự và bố làm to. Nói chung là môn đăng hộ đối… chậc…


- Hơ………


Cả đám người đơ ra như gỗ, không ai đủ tỉnh táo để hỏi tiếp giới tính của đương sự. Người thì tưởng tượng tới 1 em tóc vàng dáng nuột đeo hột xoàn, kẻ thì mơ ra anh manly đẹp giai giày da, đồng hồ Rolex bóng loáng.


- Lũ ngốc.


Chỉ có 1 tên đểu giả phá lên cười muốn dứt thở.


Jo Kyuhyun, trong con mắt của nhân viên công ty là 1 con người mặt sắt máu lạnh nghiêm túc và vô số tính tốt (không rượu, không thuốc, không gái gú…) không buồn kể hết. Ít khi thấy anh ta thể hiện cảm xúc ra trên gương mặt trừ 1 số dịp hiếm hoi lên quan đến 1-ai-đó mà chưa-ai-biết-là-ai, chỉ biết tên người đó có chữ Lee đứng đầu.


Nhưng hôm nay, người ta được chứng kiến cảnh 1 tổng giám đốc tức giận đến mất kiểm soát, tức giận đến mức ném tan mấy cái bình lọ trong phòng làm mấy người thư kí, trợ lí sợ xanh mặt. Sau 1 lát, anh ngồi xuống ghế, tay nắm chặt 1 con thỏ bông móc trên chìa khóa xe và im lặng trong suốt cả tiếng đồng hồ.Đúng ,không nói nămg, không cử động,thi thoảng nắm tay có hơi xiết lại.


- Thưa… thưa tổng giám đốc…


Một người liều mạng bước vào,lập tức, hơi thở tựa hồ bị ứ lại khi nhìn thấy chủ mình với dáng vẻ đáng sợ trong cái không khí cực kì đáng sợ kia.


- Có chuyện gì vậy?


- Có 1 cô gái… nói là em họ của giám đốc xin vào gặp.


- Bảo là tôi đang bận họp.

- Vâng.Cô ấy có gửi đến một ...

Người nhân viên vừa nói vưa đưa ra một cái hộp gì đó, từ nó bốc ra mùi thức ăn thơm lừng.


-Quẳng vào sọt rác đi.


-Hơ...vâng.


...Thảo nào sáng này Sungmin mặc áo dài tay.


Thảo nào cậu không cho anh nắm tay trong lúc ngủ.


Thảo nào cậu không ôm bé Kyumin khi nó vòi mà đưa cho mẹ anh.


Anh đã không để ý……


Rầm!!!


Kyu đấm mạnh tay xuống bàn làm hộp bút này lên. Không thể tin nổi là anh đã không nhận ra Sungmin bị thương. Anh chỉ nghĩ đơn giản là cậu đang mệt vì chuẩn bị cho bài vở để đi học lại. Từ hôm Linh Linh về đây anh bị cô ta vây mọi lúc mọi nơi. Nể vì cô ta là cháu đằng ngoại của mẹ, anh cố gắng đáp ứng nhu cầu của cô ta: đưa đi tham quan, đi mua sắm, ăn uống……


Sungmin lúc nào cũng chỉ cười, cậu cười cả khi anh cằn nhằn việc anh không muốn mất thời gian cho mấy thú vui của cô nàng chút nào.

Điên. Anh điên lên vì tức giận. Anh cũng điên lên vì hối hận. Nếu Donghae không để anh nghe cuộc hội thoại đó, anh vẫn là 1 thằng ngốc chẳng biết gì.

Kyu cầm lấy áo khoác và bước ra ngoài. Anh cần gặp Sungmin ngay lập tức, trước khi đầu anh nổ tung.

“Phập”

-Donghae muốn chơi muốn phá gì đi chỗ khác đi.


“Phập”.


-Donghae, ồn ào quá.


“Phập”

-Lee Donghae.

Sungmin đứng phắt dậy, giật đống phi tiêu trong tay Donghae ném ra ngoaif cửa sổ đoạn ngán ngẩm nhìn cái hình nộm đã bị găm đầy những phi tiêu trên mặc, ngực và bụng.


-Thầy Hang sẽ giết cậu khi thấy cái tác phẩm nghệ thuật này.


-Ông ta làm sao biết được do tôi làm.


Donghae cười khẩy, mường tượng đến cái bộ tóc quăn quăn của vị giáo sư Sinh vật cứng nhắc và nóng nảy.


-Thầy ấy sẽ biết nếu tôi nói.


Sungmin điềm tĩnh đáp, và ngồi tiếp vào bàn,mắt dán vào quyển sách nhưng bộ mặt cau có chứng minh sự tập trung của cậu đang không có hiệu quả.


-Lại có chuyện gì?


-Không có, chỉ là…hình như..có ai đang đến.Chắc không phải.


Sungmin lắc lắc đầu, lại cầm sách lên xem nhưng một bàn tay giật phắt quyển sách ra, chưa kịp tức giận đã bị lôi đứng dậy và ấn xuống giường.


-Ngủ một chút đi, nhìn cậu thật tệ,


Donghae thản nhiên ra lệnh rồi kéo rèm lại, Sungmin chỉ còn biết nằm xuống, cái người này được mỗi điểm thích ép buộc người khác theo ý mình là giống Kyu quá sức, có điều, …cũng không tệ , mắt thực sự cũng đã cay xè.


Lắng nghe hơi thở trầm ổn cunar Sungmin để chắc chắn cậu đã ngủ, Donghae mới rời đi, sắc mặt thoáng chốc trở nên khó coi, dường như đang tính toán cái gì đó.


-Lấp lấp ló ló như vậy đủ chưa, bước ra đây.


Vừa đóng cửa lại, Donghae cất tiếng.


Đáp lại là một sự im lặng.


-Coi như mi thông minh đi, dám đến gần cậu chủ nhà họ Lee, tự biết hậu quả.


Vẫn là một sự im ắng.


Khẽ hừ một tiếng, Donghae xoay bước.Cảnh cáo như vậy có lẽ cũng đủ, hẳn người kia cũng không có ác ý, chỉ là anh cũng không muốn bất cứ ai quấy rầy Sungmin trong lúc này.Không rõ kẻ kia có ý gì, nhưng rình rập kiểu đó cũng chả có gì hay.Phòng trước vẫn hơn.


….

Kyu rời chỗ nấp, thở hắt ra một cái,linh cảm của Donghae vẫn rất nhạy bén, như vậy mà cũng nhận ra nữa.Rút cây phi tiêu cách mặt mình có 3cm, anh lau nó rồi bỏ vào túi, di chuyển cước bộ đến căn phòng y tế không chút chần chữ xoay nắm đám cửa và bước vào.

Donghae à, dù gì thì cậu cũng đâu thể cấm tôi đến gàn bé cưng của tôi đúng không.


Tấm rèm trắng khẽ phất phơ, lộ ra một con người đang ngủ rất ngon…không, cũng không hẳn, chỉ là một giấc ngủ sâu nhưng khong thanh thản.

Bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt kia, trái tim như đập chậm lại.Tại sao, lại có cảm giác nhớ nhung như vậy, chỉ mới gặp sang nay, mà như đã xa cả năm trời.

Da xanh quá, như thế nào lại có vẻ mệt mỏi như thế.


Lòng anh quặn thắt, không kiềm được vuốt ve hai má bầu bĩnh bát chấp sẽ Sungmin tỉnh dậy.Có thể tính là may mắn không, khi mà Sungmin vẫn mê mệt, có vẻ như đã lâu không được một giấc ngủ ngon.


Kyu cứ như thế, không nói không rằng, ngồi lặng lẽ một bên giường như coi sóc giấc ngủ cho người anh yêu.


-Uhm….


Sungmin khẽ trở mình, hai mày chau lại.


-……

Với tay kéo lại rèo, tiện chốt cửa sổ để ánh sang không chiếu thẳng vào mắt cậu, anh phóng mắt ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại như có một khoảng bình lặng.

Bên tai là tiếng thở nhè nhẹ của Sungmin, trước mắt là cả bầu trời rộng lớn, cảm giác thật bình yên.Có lẽ, anh nên thu xêop, để hai người có thể về một vùng quê nào đó, đến một bình nguyên..chỉ có hai người bên nhau…..


……

Sungmin mở mắt, dường như có ai đó đã ở đây.Bất tri bất giác nhìn về phía cửa sổ, cậu chạm vào một vệt hơi nước mờ mờ ở kính, nhắm mắt lại…dường như vẫn còn mùi hương nhàn nhạt lưu lại nơi này.

Anh….


Khóe môi vẽ lên một nụ cười, cậu rời khỏi phòng, bao nhiêu tâm tư đè nặng trong long thoáng chốt biến sạch sẽ, chỉ còn một chút gì ấm áp, len lỏi từ con tim đến từng mạch máu.

Anh đã đến đây.
****
Những tiếng xì xầm nổi lên khắp nơi.Và những ánh mắt tò mò không che giấu hướng về cậu khi Sungmin trở về lớp.

Ngồi vào chỗ của mình, cậu thờ ơ quét mắt khắp lớp, khiến những cái nhìn chòng chọc kia phải chuyển hướng ngay tắp lự.


-Chuyện gì ?


-Bạn Sungmin à, có phải…ờ….


Một nữ sinh ấp a ấp úng đứng trước mặt Sungmin, hồi lâu sau chìa ra một tấm ảnh.Liếc mắt một cái, cậu tiếp tục hờ hững:


-Muốn hỏi gì tôi ư?


Trong ảnh và cậu đang bế bé Kyumin và Kyu thì ôm cả hai người.Hình như là chụp khi cả ba đi shopping cách đây mấy tuần.


-Ơ….


-Ai đưa cậu tấm ảnh này?


-Tôi….


-Vậy cậu tìm tôi làm gì?


Mắt cậu nhìn chăm chăm cô gái khiến cô càng lúc càng hoảng, đến nỗi muốn phát khóc lên.Vốn chỉ định hỏi người trong ảnh là ai mà than thiết như thế, rốt cuộc lại không nói ra được lời nào, còn hại bảnthân bị nhìn đến sợ run lên.


-Tôi…xin lỗi.


Nói ròi chạy biến.Trong lớp bỗng im phắc.


-Còn ai muốn hỏi gì không, còn 5 phút nữa mới vào học đấy.


Giọng nói châm chọc vang lên từ cửa chính.Donghae cầm cả tập ảnh bước vào , thản nhiên ngồi trên bàn giáo viên.


-Hình như bạn Sungmin của chúng ta nổi tiếng đến nỗi đời tư gia đình họ hang cũng bị bới tận rễ rồi nhỉ.


Ngữ điệu không hề có chút nóng nảy, không hiểu sdao vẫn khiến người nghe lạnh gáy, một số kẻ len lén vò nát cái ảnh dưới ngăn bàn.


-Có ai tốt bụng nói cho tớ biết lấy những cái này ở đâu ra không?


Ngoại trừ Sungmin, hết thảy đều tỏ ra căng thẳng .


-Không ai nói cho tớ biết được sao?


-Là …phòng báo chí.


Có tiếng nói lí nha lí nhí của nữ sinh nào đó.


-A…cảm ơn cậu.


Vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu cho Sungmin, cảt hai rời khỏi lớp, trước khi đi khuất Donghae còn nói với lại.


-Sungmin bị đau bụng cấp.Cảm ơn các bạn đã báo cáo với giáo sư.


Trong lớp nhất loạt nhìn nhau rồi cùng thở ra một hơi.Thật đáng sợ, cứ có dính dáng đến Sungmin, mọi thứ đều trở nên bất bình thường.



-Aiyo…lâu không gặp, vẫn nhớ bọn này chứ.


Đạp muốn long cánh cửa, Donghae cười cười với đám người đang há hốc trước mặt.


-Lee…Lee……


-Donghae và Sungmin.


Mỉm cười một cách hiền hòa, anh vỗ vai kẻ từng là nạn nhân của mình làm cậu ta co rúm lại như bị bẻ xương đến nơi.


-Những cái này từ đâu ra?


Sungmin đi thẳng vào vấn đề, quẳng tập ảnh trước mặt Syunsok.


-Cái đó…..là có người gửi đến.


-Là ai?


Đôi mày thanh tú hơi cau lại, trong đầu một hình ảnh hiện ra.Bên cạnh, Donghae cũng nhịp nhịp những ngón tay lên mặt bàn.


-Phong bì không ghi rõ.


Tiếng trả lời nhỏ như tiếng muỗi kêu.


-Thu hồi lại toàn bộ.Cảm ơn trước nhé.


Donghae kéo Sungmin ra sau khi buông lại một câu cho mấy cố nhân.


-Cô ta bắt đầu hành động rồi đấy.

SungMin và DongHae đến đón bé Kyumin rồi cùng trở về nhà . Đúng như dự đoán , suốt quãng đường 3km nhóc tì cứ luôn mồm luôn mép kể về lớp học mới , hành hạ đôi tai của SungMin và DongHae muốn ù ù cạc cạc luôn . Và cách duy nhất để thằng bé cho cổ họng nghỉ ngơi là nhét cho nó 1 bịch sữa và 1 cái bánh cực đại.

- Chào mẹ.

Sungmin bước xuống xe và cẩn thận mở rộng cửa cho bé Kyumin bước xuống xe và mỉm cười với bà Jo.

- Chào bác … A… Kyumin sao lại chùi tay vào áo chú ?

Donghae bất mãn véo 2 cái má phấn nộn của thằng ku quậy phá coi trời bằng vung . méo mặt nhìn cái áo hàng hiệu mà anh thắt lưng buộc bụng dành tiền mua bâ giờ đã lem nhem cả bánh kem và nước ngọt.

- Vải rất tốt , rất thấm nước …ái da …au au …au .

Kyuminie hét ầm lên, hai cái tay nhỏ xíu cố gắng đẩy Donghae ra nhằm cứ vớt cho hai má mình thoát khỏi số phận thê thảm.

- Này này , thôi đi hai người…

- Au …au ….oa óa… kíu con Umma …oa oa oa …

- Này thì thấm nước này…này thì vải tốt này…

Donghae mặc sức mà nhéo, đùa chứ nhéo hơi bị sướng tay á.

Sungmin thở dài 1 cái , bó tay với 2 tên này . Kệ đi , cậu tắt vòi nước giúp bà Jo , nhìn vườn hoa đang sắp nở rộ , tươi cười .

- Công phu làm vườn của mẹ lại tăng thêm 1 bậc .

- Không sai . Hay mẹ mở cửa hàng luôn đi ha mẹ . Có Sungmin đứng bán đảm bảo ko ế hàng đâu.
Kyu chẳng biết từ đâu xuất hiện sau lưng Sungmin , vòng tay ôm ngang người cậu , tựa cằm lên vai cậu phán mấy câu .Sungmin hơi giật mình một chút, rồi vươn tay búng chóp mũi anh.

-Hôm nay về sớm vậy.

-Canh đúng giờ em về anh về à.

Kyu dịu dịu đầu vào gáy Sungmin như bộ dạng làm nũng.

Bà Jo tưởng như đã quen với màn tình chàng ý thiếp này lắm rồi nên cũng tỉnh bơZ.Thực sự mà nói, trong chuyện này công của Kyu quả không nhỏ, anh đã tích cực cải thiện cách nhìn của các bậc phụ huynh bằng cách thực hiện các hành vi thân mật mọi lúc mọi nơi mọi khi có thể(thực ra mà nói, là cố tình sàm sỡ Sungmin thì đúng hơn, một công đôi việc).

- Hôm nay DongHae ở lại ăn cơm.

Sungmin nói khẽ vào tai Kyu . Anh ko tỏ ra ngạc nhiên chỉ cười …tà tà.

- Em vào nhà trước đi , anh có chút chuyện muốn nói với Donghae….này
Donghae …buông nhóc tì ra.

Nghe Kyu gọi mình , Donghae dừng công cuộc thiêng liêng đang làm lại , nói với Kyumin.

- Tạm tha cho cháu lần này.

Tha gì mà tha , muốn rớt 2 má người ta ra rồi.

Kyumin muốn gào lên lắm nhưng mà nhìn ông chú gian ác trước mặt đành ngậm đắng nuốt cay mà chạy vào nhà . Lòng cậu bé 4 tuổi khắc ghi “ mối thù véo má’’ này , thầm hứa tương lai sẽ trả đủ cả vốn lẫn lãi ( thực tế sau này nó đã làm được ^^)

* * * * * * *
Sungmin tắm xong liền xuống phòng khách , Kyu ,Donghae , Linh linh đang ngồi ở đó . Kyu mặc 1 bộ đồ đơn giản , nhìn rất thoải mái , dường như là vải coton . Donghae đã cởi cái áo hàng hiệu , chỉ mặc áo phông , còn Linh linh thì vẫn kiêu sa trong bộ váy tím đính nhiều ren và mỏng ở những chỗ cần mỏng, show ở những phần cần show. Donghae đang trò chuyện cùng Linh Linh , trông anh chàng rất cao hứng , nhưng trong mắt nhiều người hiểu biết , điều đó có nghĩa tương lai gần , 1 hoặc 1 vài chuyện không hay ho sẽ diễn ra , ở mức độ nào thì chưa biết .
Kyu vừa thoáng thấy Sungmin đã tắt phụt TV , với tay lấy cái khăn đã để sẵn gần đấy tiến tới lau đầu cho cậu . Đây dường như trở thành 1 thói quen của Kyu . Anh luôn lau tóc cho Sungmin khi cậu tắm xong . Hệ quả là …vâng , Sungmin bước ra khỏi phòng tắm với 1 mái tóc ướt nhẹp . Cái này gọi là ỷ lại cũng không sai ^^

Có người nhăn mặt.

Có người cười.

- Sàn nhà ướt rồi kìa .

Có người nhắc nhở đầy tính đểu giả .

- Kệ nó.

Và ai đó rất phũ phàng nhả ra 2 chữ . Khỏi cần nói , nghĩ bằng móng chân cũng biết là Donghae và Kyuhyun.

- Trán em hơi nóng , bị sốt ư?

Kyu áp trán mình vào trán Sungmin , lo lắng hỏi.

- Không có , em bình thường mà.

Sungmin phủ nhận , không phải là cậu thấy anh lo mà nói như vậy , thực sự là cậu rất khỏe. Nhờ Donghae , ở trường cậu đã ngủ được 1 giấc thật đã , khi tỉnh lại …Nghĩ đến đây , trong lòng có điểm ngọt ngào . Cậu bất giác nở 1 nụ cười khiến Kyu sững ra trong vài giây .

Muốn cắn …muốn cắn…muốn cắn…hai cái tiếng này nó gào thét trong lòng Kyu.

-Appa thích thì hôn đại đi . Làm bộ hoài.

Giật mình 1 cái , nhìn xuống thấy thằng ranh con đang nhìn lom lom với 2 con mắt mở to, tròn xoe ,miệng nó cũng nhếch một bên nhìn đểu chả kém gì ai.

Có người há hốc mồm.

Có người bò lăn trên ghế sofa cười sặc sụa.

- Nói năng linh tinh.

Sungmin đỏ mặt quay sang chỗ khác , còn Kyu thì đấu mắt với thằng con giai trời ơi đất hỡi của mình . Sao mà thằng nhóc này “ tư chất ’’ tốt thế nhỉ . Linh tính cho anh biết trong tương lai nó là “ đối thủ “ của anh (^^ anh cũng biết trước cơ à).
- Ăn tối , nào mấy đứa xuống ăn tối.

Tiếng bà Jo vọng ra từ phòng bếp …Kyu liền khoác vai Sungmin đi vào , theo sau là Donghae ( 1 tay …bẹo má Kyumin) và Linh Linh ( cô gái có vẻ hơi cáu kỉnh ).

- Mai có bữa tiệc ở công ty , liên hoan định kì .

Kyu gắp thức ăn vào bát Sungmin và Kyumin . Sungmin ngoan ngoãn tiếp nhận còn Kyumin thì lập tức đổi bát với Donghae . Nó không thích ăn cái này nhưng Appa bắt ăn hoài , cái gì vitamin nhiều với cả bổ dưỡng gì đó , khó ăn muốn chết hà .

- Sungmin đi không?

Donghae hỏi , tráo lại 2 cái bát , cười đểu với Kyumin khi nhóc này tức tối .

- Ngày mai có lịch học cả ngày …

Sungmin hơi nhíu mi 1 chút tựa như cân nhắc , rất muốn đi với Kyu , cơ mà lịch học …

- Vậy Linh linh đi thay Sungmin đi , cùng Kyu đến bữa tiệc nhé ?!

Không để cậu suy nghĩ xong , Donghae lập tức nhìn Linh Linh ý muốn dò hỏi

- Em rảnh cả ngày mà.

Linh Linh đáp . Không giấu được vẻ vui mừng trong mắt và giọng nói . Cô cười với Donghae như muốn cảm ơn anh đã giúp mình 1 vố , và Donghae cũng tươi cười đáp lại . Linh Linh chắc chắn không biết rằng Lee Donghae thích xem kịch và diễn kịch. Nếu biết chắc cô đã không thể cười như bây giờ .

- Vậy quyết định vậy đi .

Kyu chốt câu cuối và Donghae thề là anh đã thấy Sungmin tỏa ra sát khí.

* * * * * * * *
Trong khi có người đang vui đến phát điên vì được thay thế “ người nào đó “ đến bữa tiệc cùng Kyuhyun thì tại căn phòng màu hồng trong biệt thự…

- Sungmin àh … Sungmin yêu…

- Hứ …thèm vào.

Kyu dở khóc dở cười nhìn cục cưng của anh lên cơn dỗi ở góc giường . Sungmin ôm chặt cái gối yêu thích , gặm gặm 1 góc gối . trừng mắt với anh 1 cái rồi quay đi.

- Sungmin àh…

Kyu ôm cậu vào lòng , thấy bé cưng quậy quậy muốn thoát ra liền xiết chặt lực tay 1 chút ép cậu ngồi im.

- Anh có lý do mà . Tha cho anh lần này được không?

Kyu hạ giọng năn nỉ . dụi dụi mặt vào gáy Sungmin như tất cả những lần “nịnh” khác, hài lòng khi thấy cậu co người lại vì nhột.

- Hứ.

Sungmin vẫn kiên quyết phớ lờ ngoảnh mặt làm ngơ ( Đồng chí Kyu , xin chia buồn với đồng chí )

- Sungmin àh …tha anh mà.

Kyu tiếp tục xài tuyệt chiêu “ mặt dày “ cứ ôm cứng lấy mĩ nhân vừa làm nũng(?) vừa dụ dỗ . Đảm bảo ai mà nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc này muốn rớt hàm ngay tức khắc. Nhát là đám nhân viên dưới quyền Kyu . ngày qua ngày chứng kiến cái mặt “ trời sập không đổi” của vị giám đốc lạnh hơn bạch kim , có cho vàng cũng không tin lúc này “ ngài” đang làm nũng…mẹ ơi … là làm nũng với “ vợ” ngài.

- Tối nay…

Sungmin vùng mạnh người ra khỏi vòng tay anh , ánh mắt nguy hiểm nhìn Kyu , môi nhếch lên tạo thành nụ cười cộp mác Kyuhyun làm “ bản gốc” lạnh gáy.

- Ra ngoài mà ngủ.

Bốp , có ai đó bị đá ra ….

Rầm , và cánh cửa đóng lại "nhẹ nhàng" .

Kyu xoa xoa mông đứng dậy , thấy Donghae đang đứng đằng xa ngó lại với bộ mặt đểu hết chỗ chê , gian không chỗ chứa.

- Hô hô …cảnh tượng đẹp mắt nha. Anh cả bị “vợ” đá ra khỏi cửa .
Thật làm đàn em thương tâm quá .

- Thôi khỏi …trong người cậu mà còn sót lại mẩu nào của cái thứ gọi là
“thương tâm” thì tôi cũng mừng .

- Hế …quá lời.

Donghae vui vẻ tiếp nhận lời khích bác , y như Kyu vừa khen ảnh thông minh , đẹp trai , tốt bụng, phong độ , khí thế ngút trời chứ không phải đá đểu anh .

- Thế bây giờ định ngủ ở đâu? Nói trước là tôi không cho anh ngủ chung đâu nha.
Khoanh tay trước ngực , Donghae nhìn Kyu cười cười .

Xin nhắc lại , đây là Lee Donghae , kẻ lấy nỗi đau của người khác làm cảm hứng tấu hài , cùng cặp ác quỷ với Lee DongHwa.

- Chả thèm, phòng tôi , tôi ngủ . Tội gì vác thân đi đâu.

Kyu vênh mặt cười ngược lại với Donghae.

- MO ??? Thế ai vừa bị …abc ra…ấy nhỉ ?

- Há , chuyện nhỏ như con thỏ .

Kyu tiếp tục điệu bộ dương dương đắc ý làm khí thế của Donghae bị đè bặp dí . Nghi hoặc nhìn lại tổng thể Kyu từ đầu đến chân .

- Ý gì đây? Phá cửa? trèo cửa sổ ? ngủ ghế sofa? Ra ngoài thuê khách sạn?

- Nhảm nhí , xem nè …

Kyu vừa nói vừa đưa tay đẩy cửa “két” 1 tiếng và mồm Donghae rộng hoác ra . Cửa-không-hề-khóa.

- Sungmin đời nào để tôi ăn sương nằm gió chứ.

Kyu cười tà tà vẫy tay chào Donghae rồi bước vào . Có tiếng lách cách gì đấy , có vẻ lần này là khóa thật rồi . Mà ăn sương nằm gió con khỉ , biệt thự cao cấp với máy điều hòa Sony Eriction mà sương với gió gì . Mất cả vui . Donghae lầm bầm bỏ về phòng , cứ tưởng…ai dè…chẹp…gọi là sao nhỉ…thôi bỏ đi…ngủ nào.

* * * * * * * * *

- Sungmin àh , anh nằm gần tí nhé ?

- Không cho

* xích lại *

- Sungmin àh , anh ôm cái nhé ?

- Quên đi.

* ôm ôm *

- Sungmin àh , anh hôn cái nhé ?

- Nằm mơ.

* chụt chut chụt* ( A/N: 3 phát liên tiếp , hattrich)

- Sungmin àh ...

- Gì nữa * cáu *

- Chúc em ngủ ngon * cười *

-… ngủ ngon…

Có kẻ cười thầm trong bụng

No comments:

Post a Comment